Cầu Ma Audio Podcast
Tập 29 [Chương 141 đến 145]
❮ sautiếp ❯Chương 141: Biến mất nhiều năm qua
Đây là một cô gái mặc áo dài màu tím. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn rất thanh tú, vóc dáng không cao nhưng yêu kiều động lòng người.
Da cô rất trắng, mềm mại dễ vỡ. Bây giờ cô ngồi chỗ Tô Minh đã ngồi, nhắm mắt, hàng mi dài nhẹ run, khiến cả người có khí chất khác hẳn Hàn Phỉ Tử.
Loại khí chất này khác với Hàn Phỉ Tử lạnh băng, khác với Bạch Linh dã tính mà kiều mỹ, cho người cảm giác yên tĩnh tựa hoa lan.
Cô rất đẹp, nhìn không ra tuổi, bây giờ ngồi đó như hợp thành một với tòa nhà.
Phương Thân nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt lộ ra cưng chiều. Đây là em gái duy nhất của y, từ nhỏ trong bộ lạc không được kính trọng, tu vi không cao. Tính tình yên tĩnh khiến người dễ dàng bỏ qua.
Nhưng không ai ngờ được, cô gái nhìn yếu ớt này lại vì một lý do chỉ Phương Thân biết, lấy tu vi tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh mười năm trước dứt khoát vượt Hàm Sơn Xích!
Đối với ba bộ lạc Hàm Sơn Thành, Hàm Sơn Xích là vật bài trí với người ngoài. Tộc nhân không cần đi qua đó, mỗi lần Thiên Hàn tông nhận đệ tử đều chọn từ tinh anh ba bộ lạc. Mặc dù mấy trăm năm qua chưa tới mười người được chọn, nhưng dù sao có hy vọng.
Nếu không bị chọn mà muốn vào Thiên Hàn tông thì có thể giống người ngoài, vượt Hàm Sơn Xích đạt tư cách.
Không ai ngờ được, chính Phương Thân cũng không, em gái y, Phương Thương Lan lấy tu vi tầng thứ bảy Ngưng Huyết chọn khiêu chiến Hàm Sơn Xích.
Hình ảnh mười năm trước thường hiện ra trong đầu Phương Thân. Cuối cùng cô gái vốn không được ai chú ý lấy quyết tâm và kiên cường, không biết dùng cách nào mà vượt qua đoạn xích thứ sáu, có tư cách làm đệ tử Thiên Hàn tông.
Nhìn em gái của mình, Phương Thân biết dù vẻ ngoài cô yếu đuối nhưng bên trong kiên cường, chính y đều thấy không bằng. Bởi vì y không có can đảm vượt Hàm Sơn Xích.
“Trước mắt hắn không phải Khai Trần.” Thương Lan mở mắt ra, nhẹ giọng mở miệng.
“Trước mắt?” Phương Thân nhướng mày.
“Nhưng hắn không nói dối, đích thực có thể trị thương cho Mộc nhi.” Thương Lan nâng lên cánh tay ngọc cầm lấy cái ly Tô Minh từng cầm, bình tĩnh nói.
“A?” Phương Thân nhìn hướng Thương Lan, trầm giọng nói. “Đây cũng là chỗ ta nghi ngờ. Vết thương ngay cả em cũng không thể tiêu trừ thì nước thuốc của hắn sao làm được?”
Thương Lan cúi đầu, sắc mặt có chút thê lương, nhắm chặt hai mắt.
“Ý…ý anh không phải như vậy, ai, em…” Phương Thân vội vàng tiến lên, muốn giải thích nhưng không biết mở miệng làm sao.
“Anh, việc này là lỗi tại em. Nhưng thế gian rất lớn, người tài ba rất nhiều, em thấy Mặc Tô không phải nói xạo. Em ngồi đây có thể cảm nhận được một ít suy nghĩ của hắn, hắn không nói dối việc trị thương.” Thương Lan mở mắt ra, bình tĩnh lại, nhìn Phương Thân, khẽ nói.
“Hơn nữa người này lai lịch bí ẩn, cách uống nước lá cây này nhìn thì đơn giản nhưng kỳ thật chính em trước khi vào Thiên Hàn tông cũng không biết. Dù hành động của hắn rất trúc trắc, nhưng chính xác. Hắn nhất định đã trông thấy có người làm như vậy. Ở đất Nam Thần có thể làm được điều này không nhiều, nếu không phải em được sư tôn yêu thích, thường giúp bà pha chế thì không thể tiếp xúc tới.”
Phương Thân nhíu mày như đang suy nghĩ cái gì.
“Còn nữa…” Thương Lan đặt chén xuống, mắt lộ tia sáng kỳ lạ, thì thào. “Dù hắn không Khai Trần nhưng hắn cho em cảm giác mãnh liệt hơn sơ kỳ Khai Trần bình thường. Trên người hắn như tồn tại oán niệm cường giả Khai Trần. Người này có lẽ đã từng giết Khai Trần cảnh! Hơn nữa không chỉ một!”
Phương Thân nghe lời này thì ngây ra, nhìn chằm chằm Thương Lan. Nếu không phải người này là em gái y, rất tin tưởng Man thuật của cô, khi nghe cô nói vậy chắc chắn y không tin tưởng.
“Từng giết không chỉ một Khai Trần?” truyện cõi âm
Thương Lan nhắm mắt lại, tay phải ấn giữa trán. Cô ở trong mắt Phương Thân biến mơ hồ, lát sau hồi phục lại bình thường. Thương Lan mở mắt ra, vẻ mặt mệt mỏi.
“Trên người hắn có hai tử khí Khai Trần. Cái thứ nhất là gần năm mươi năm trước, hơi thở rất nhạt nhưng tràn ngập không tán, quái lạ là về mặt thời gian cho em hai loại cảm giác, một là năm mươi năm trước, loại khác là bốn năm trước, thật khó phân rõ. Còn về tử khí thứ hai thì rất rõ ràng, khoảng một năm trước, cũng rất nhạt.” Thương Lan lộ nghi hoặc, cực kỳ khó hiểu.
Nghe lời của Thương Lan, sắc mặt Phương Thân biến trầm trọng. Y hiểu Man thuật của em gái mình, thuật này có thể nói là một trong ba đại Man thuật của Thiên Hàn tông. Nếu không phải tư chất của Thương Lan vừa đúng có thể học được thuật này, lại thêm được sư tôn yêu thương thì tuyệt đối khó thể làm được.
Đặc biệt là khi nghĩ đến sư tôn của Thương Lan, lòng Phương Thân dấy lên nỗi kính sợ.
“Cho nên em nghi ngờ có lẽ hắn từng đạt đến Khai Trần, sau đó vì một ít ngoài ý muốn mà rơi tu vi, cho nên mới tạo thành mơ hồ.” Thương Lan chần chờ một chút, thấp giọng nói.
“Nói vậy thì người này bí ẩn vượt qua ta đoán trước. Vậy thì cần phải suy tính kỹ, rốt cuộc có để hắn tham gia hay không. Thương Lan, em nghỉ ngơi trước đi, ta cần thảo luận việc này với Man Công.” Phương Thân nói xong định rời khỏi nhà.
“Anh, lần này Thiên Hàn tông thu đệ tử sẽ không chọn trong An Đông bộ lạc ta, cũng không có Phổ Khương bộ lạc, sẽ chỉ mang đi một người, chính là Nhan Phỉ của Nhan Trì bộ lạc. Việc này đã định trước, em không tiện tham gia. Nhưng lần sau chọn đệ tử thì em có thể để lại vị trí cho Mộc nhi. Còn về Mặc Tô, em đề nghị nên cho hắn tham gia, nhưng phải để người giám sát. Nếu hắn thật chữa trị được cho Mộc nhi thì có thể trở thành khách quý chân chính của An Đông bộ lạc ta.” Thương Lan xoa trán, nhẹ giọng nói.
Phương Thân gật đầu, xoay người rời khỏi nhà.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình Thương Lan, cô im lặng ngồi trên ghế đá, định đứng dậy nhưng do dự một chút lại ngồi xuống. Tay phải nâng lên vung trước mặt, thoáng chốc trong tay cô xuất hiện ba xương thú trắng.
Ba khối xương này có vô số chữ nhỏ, nhìn không rõ, chi chít tỏa ánh sáng xanh, toát ra cảm giác tang thương lắng đọng, hiển nhiên là vật rất xa xưa.
“Mặc Tô này rốt cuộc có lai lịch gì. Sư tôn từng nói tiên tri và cách tu Man của mình tới tầng thứ bảy ở trong Thiên Hàn tông rất hiếm thấy, nhưng ở trên người Mặc Tô thì lần đầu tiên xuất hiện mơ hồ. Một người làm sao tại thời gian có hai loại khác biệt. Đây chỉ có một giải thích, người này ở trong ký ức, đối với người Khai Trần cảnh thứ nhất đã chết là bốn năm, mà thực tế thì không phải như vậy! Đây là lần đầu mình gặp chuyện thế này.” Thương Lan ngẫm nghĩ, cắn vỡ đầu ngón tay, nặn máu tươi nhỏ trên ba xương thú. Ba xương thú lập tức hấp thu giọt máu, tỏa ánh sáng rực rõ chiếu rọi tòa nhà thành màu xanh âm u, cũng chiếu lên khuôn mặt Thương Lan.
“Nếu có thể tìm hiểu rõ việc này có lẽ sẽ dẫn dắt mình đôi chút. Mình không tin có ba khí Ngôn Vị sư tôn cho mình mà vẫn không xem rõ!” Hai mắt Thương Lan chợt lóe, thấp giọng rầm rì từ ngữ hơi phức tạp, trúc trắc khó hiểu, người ngoài nghe sẽ mơ hồ, nếu nghe thời gian dài thì rơi vào hỗn loạn.
Thời gian trôi qua nửa tiếng sau, hai mắt Thương Lan lóe tia sáng xanh, ba xương thú trước mặt bỗng bay lên nhanh chóng xoay tròn giữa trán Thương Lan. Dần dần, Thương Lan nhắm mắt lại, cơ thể nhanh chóng biến mơ hồ, cuối cùng gần như biến mất khỏi tòa nhà. Không gian bị vặn vẹo. Nhưng trạng thái này chỉ kéo dài ba giây lập tức xảy ra biến đổi!
“Đây…đây…đây không phải năm mươi năm!!!” Thân hình Thương Lan từ mơ hồ biến rõ ràng, khuôn mặt bình tĩnh bị thay thế bằng tràn ngập kinh khủng, trong kinh khủng lộ ra hoảng sợ và khó thể tin.
“Đây không phải năm mươi năm mà là…” Ba xương thú ở trước mặt Thương Lan vào lúc này nổ tung, dường như có lực lượng không thể hình dung ngăn cản Thương Lan.
Khoảnh khắc ba bộ xương vỡ, tiếng trầm đục vang vọng, tất cả vật bằng đá trong nhà đều thành bụi phấn. Cùng lúc đó, căn nhà bùm một tiếng sụp đổ thành tro bụi.
Thương Lan hộc máu, lảo đảo lùi vài bước, khuôn mặt trắng bệch, ngơ ngác như mất hồn.
Biến cố bất chợt lập tức khiến cả An Đông bộ lạc chấn kinh, hấp dẫn mọi ánh mắt. Chỉ thấy vài cầu vồng bay nhanh tới. Thậm chí ngọn núi phương xa có cầu vồng bay đến.
Tộc trưởng An Đông bộ lạc là người thứ nhất đến, bên cạnh y còn có một ông lão mặc áo lam. Ông lão đôi mắt sáng ngời, khiến người nhìn thấy liền cúi đầu không dám xem nữa.
“Xảy ra chuyện gì!?” Phương Thân tới gần, sắc mặt lộ ra sốt ruột nhìn Thương Lan.
Còn ông lão thì nhíu mày, cẩn thận xem xét xung quanh, sắc mặt bỗng biến trầm trọng.
“Nơi này tồn tại khí thế không thể hình dung. Hàn Thương Tử, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Thương Lan đứng trong phế tích tòa nhà, chậm rãi khép mắt thật lâu sau từ từ mở ra, đôi mắt tỉnh táo. Cô nhìn xung quanh, tòa nhà vốn là một phần của núi, bây giờ bị hủy thì như đào cái động lớn trong núi. Ở mé bìa có vô số vết nứt chằng chịt, dường như ngọn núi không thể ổn định.
Lòng cô rung động, trầm mặc chốc lát, phức tạp nhìn phương xa. Chỗ đó cô thấy trong đám người, Tô Minh đi chung với Phương Mộc, hiển nhiên biến hóa nơi đây khiến đối phương chú ý.
“Không có gì, tôi nhìn thấy thứ không nên nhìn. Anh, em yêu cầu anh hãy để hắn trở thành khách quý của An Đông bộ lạc ta!” Thương Lan không đề nghị mà trực tiếp yêu cầu. Cô nói xong không nhìn ông lão áo lam, mệt mỏi xoay người đi hướng Tô Minh đứng ở phương xa.
Phương Thân ngây ra, đây là lần đầu y nghe thấy Thương Lan nói chuyện kiểu như vậy. Y im lặng đối mặt ông lão đứng cạnh ra vẻ khó hiểu, nói khẽ với ông vài câu.
Chương 142: Ta quên cái gì
Tô Minh đứng ở phía xa, vốn đã rời đi, có Phương Mộc dẫn dắt đi chỗ tạm trú ngụ tại An Đông bộ lạc. Nhưng trên đường bị tiếng nổ hấp dẫn, nghe thanh âm truyền đến từ chỗ kia, dường như là tòa nhà đá. Thấy tộc nhân An Đông bộ lạc vẻ mặt kinh hãi chạy tới, Phương Mộc sốt ruột bất an nên cũng theo trở lại.
Hắn thấy tòa nhà biến thành tro bụi, cũng thấy cô gái bên trong phế tích. Thấy cô nhìn hướng mình, ánh mắt phức tạp, và trông thấy cô gái từng bước một tới gần mình.
Tô Minh đội mặt nạ đen, người ngoài chỉ trông thấy dưới áo đen lộ ra đôi mắt, không trông thấy biểu tình của Tô Minh. Trong lúc Thương Lan đi tới, tộc nhân An Đông bộ lạc bên cạnh Tô Minh từng người cung kính chào Thương Lan, mãi đến khi cô đứng ở trước mặt hắn.
Tô Minh ánh mắt bình tĩnh nhìn cô gái xinh xắn thanh tú trước mặt. Cô gái rất đẹp, không nhìn thấy dấu vết năm tháng trên mặt cô, khiến người không đoán được cô bao nhiêu tuổi.
“Cô.” Phương Mộc ở bên cạnh Tô Minh vội cung kính nói.
Dường như Thương Lan không nghe thấy, cô nhìn Tô Minh, vẻ mặt phức tạp như muốn nói cái gì rồi lại thôi, bộ dạng kỳ lạ làm Tô Minh cảnh giác.
“Mặc huynh, có thể nói tên thật cho tôi biết không?” Thật lâu sau, Thương Lan nhẹ giọng thỏ thẻ, thanh âm mềm mại.
Tô Minh nhíu mày, không lên tiếng.
“Nếu có ngày huynh nhớ ra điều gì, có thể đến Thiên Hàn tông kiếm tôi…” Thương Lan cúi người hướng Tô Minh, nhìn chằm chằm hắn thật lâu, trong mắt không còn là phức tạp mà có chút thương hại, xoay người rời đi.
“Lời cô là có ý gì?” Mày Tô Minh luôn chau, đối với lời kỳ quái của cô gái khiến hắn khó hiểu, không biết vì sao lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Thương Lan không ngoái đầu, từng bước một đi hướng phương xa, không đáp lại vấn đề của Tô Minh. Có lẽ ngay cả cô cũng không hiểu đáp án.
“Mặc tiền bối, đó là cô của tôi, tên là Phương Thương Lan, mười năm trước thành công vượt Hàm Sơn Xích, trở thành đệ tử Thiên Hàn tông…” Phương Mộc đứng một bên, chần chờ chốc lát khẽ nói.
Tô Minh gật đầu, nhìn Thương Lan khuất xa, khuôn mặt giấu trong mặt nạ lộ nghi hoặc.
An Đông bộ lạc rất lớn, dù Tô Minh chỉ ở trên một ngọn núi nhưng vẫn cảm nhận được An Đông mênh mông. Vốn Phương Mộc định mang Tô Minh quen thuộc An Đông bộ lạc một phen, nhưng vì Thương Lan xuất hiện khiến hắn bỗng thấy nóng nảy, trực tiếp trở lại chỗ An Đông bộ lạc chỉ định, lặng immột mình.
Phương Mộc biết tính cách Tô Minh kỳ cục, thích yên tĩnh, nên để người đưa lên một ít hoa quả xong cung kính rời đi.
Phòng không lớn, dựng dựa vào núi, không có cảm giác ẩm ướt. Đôi khi từng đợt gió mát thổi tới khiến người tinh thần sảng khoái. Nhưng hôm nay Tô Minh ngồi trên giường đá, bỏ qua những điều này, trong đầu hiện ra ánh mắt thương hại của Thương Lan. Ánh mắt này khiến Tô Minh nghi hoặc và càng lúc càng nóng nảy.
Không thể kiềm chế nỗi bực tức, hắn cứ thấy Thương Lan còn chưa nói hết lời.
“Lúc mình và Phương Thân ở trong nhà thì chắc cô ta cũng có mặt. Sau khi mình đi, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến tòa nhà tan vỡ, cô gái bị thương. Biểu tình trước đó của cô ta không giống giả bộ. Lấy thân phận như cô ta cũng không cần làm bộ trước mặt mình.”
“Lời của cô ta là có ý gì. Một ngày nào đó mình nhớ cái gì có thể đi Thiên Hàn tông kiếm cô ta. Mình sẽ nhớ cái gì?” Tô Minh khó hiểu, mắt lấp lóe, trầm ngâm.
“Nhớ đến cái gì. Câu nói này nếu suy đoán ngược lại biểu thị mình đã quên gì đó, cho nên mới có câu nhớ lại. Nhưng mình quên cái gì chứ?” Tô Minh nhắm mắt lại, vốn hắn không phải người vì một câu của người lạ mà rối loạn tinh thần. Nhưng chính hắn cũng không hiểu vì sao nghe câu đó cùng ánh mắt thương hại kia, mình bỗng nhiên nóng nảy, như muốn hét to rồi đột nhiên phát hiện biến thành người câm, không phát ra tiếng.
Tô Minh nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ đến từng ký ức, từ lúc nhỏ hơi mơ hồ bắt đầu đến nay, thật lâu sau, hắn mở mắt ra.
“Làm bộ làm tịch!” Tô Minh cười nhạt. Dù lòng vẫn rối loạn nhưng ép mình không suy nghĩ chuyện này nữa, tĩnh tọa, khiến mình từ từ bình tĩnh lại.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã là đêm tối. An Đông bộ lạc ban đêm bởi vì sương khói bên ngoài nên không náo nhiệt như trước mà hoàn toàn yên tĩnh.
Đêm nay Tô Minh thử nhiều lần nhập định, nhưng mãi đến khi trời sắp sáng thì nỗi lòng mới bình tĩnh lại, bình ổn tâm trạng bị ngôn ngữ của Thương Lan khuấy động. Tuy ổn định nhưng trong lòng Tô Minh, sự việc ngày hôm nay tựa như hạt giống bị chôn giấu thật sâu.
Ngày thứ hai, sáng sớm, vốn nên là nắng chiếu khắp nơi nhưng vì quá nhiều sương mù mà ánh nắng bị che lấp, khiến trời đất mông lung u ám.
May là đỉnh núi An Đông bộ lạc có vị trí đặc biệt, trên núi nếu không nhìn quá xa thì vẫn có thể thấy rõ. Lúc sáng sớm Phương Mộc đã đến.
Y mang đến tin của cha.
Cho phép Tô Minh trở thành khách An Đông bộ lạc, hưởng thụ tất cả chiêu đãi khách An Đông, cũng được mời tham gia đi đường bí mật Hàm Sơn.
“Mặc tiền bối, kỳ thật ngài không cần tiến vào đường bí mật Hàm Sơn. Nghe nói chỗ đó rất nguy hiểm, trong ba bộ lạc rất ít tộc nhân tiến vào, đa số là khách mời được chiêu mộ. Chỗ đó thường là lằn ranh sống chết. Ba bộ lạc thoạt nhìn hòa hợp nhưng kỳ thật âm thầm đấu tranh không ít. Đặc biệt là tại đất bí ẩn Hàm Sơn.” Phương Mộc chỉ dẫn Tô Minh đi lên đỉnh núi An Đông bộ lạc. Cha y và mấy thủ lĩnh trong tộc đã chờ tại đó đưa cả đám người vào Hàm Sơn.
“Ngàn năm một thuở sương mù dâng lên, đường bí mật Hàm Sơn mở ra, sẽ có rất nhiều người chết. Tiền bối cần thảo dược gì có thể nói cho tôi, tôi sẽ để a ba sắp xếp người đi lấy.” Phương Mộc dẫn Tô Minh đi hướng đỉnh núi vừa nhỏ giọng nói, mặt đầy lo âu. Tuy lời nói quan tâm có liên quan đến bản thân y nhưng cũng là tấm lòng.
Mắt Tô Minh lộ nhu hòa, thiếu niên trước mắt trong bốn năm qua rất được lòng hắn.
“Không sao, ta đi vào cẩn thận một chút là được.” Giọng Tô Minh không lạnh lùng nữa, nâng tay sờ đầu Phương Mộc, tựa như khi hắn còn nhỏ A Công hay sờ đầu mình.
Động tác của Tô Minh làm Phương Mộc ngây ra, hiển nhiên nhiều năm qua Tô Minh lạnh lùng cô độc khắc sâu trong ấn tượng y, bây giờ làm hành động này khiến y khó thích ứng. Nghe Tô Minh đáp lại, y liền bỏ qua việc này, khẽ thở dài.
“Nếu tiền bối đã quyết định thì vãn bối sẽ không khuyên nữa. Nhưng tiền bối phải cẩn thận khách của hai bộ lạc. Có thể đi vào đường bí mật Hàm Sơn đều không phải kẻ yếu.” Phương Mộc nói, từ trong ngực lấy ra một mộc giản, đưa cho Tô Minh.
“Tiền bối, mấy năm nay ngài giúp tôi trị thương, vãn bối trừ tìm thảo dược giúp ngài ra thì không thể làm điều gì khác. Trong mộc giản này có chút tin tức về khách của Nhan Trì và Phổ Khương, hy vọng sẽ giúp ích cho tiền bối.”
Tô Minh nghe vậy nhận lấy quyển mộc giản, mở ra nhìn, bên trong ghi nhiều chữ và một số tượng hình, đặc biệt là vụn gỗ đọng trong chữ hiển nhiên là mới khắc không bao lâu.
“Còn nữa, mỗi khách vì An Đông bộ lạc tiến vào đường bí mật Hàm Sơn đều có thể chọn một giả Man Khí. A ba muốn tôi chuyển lời nói với tiền bối, lát lựa chọn thì nên chọn roi.” Phương Mộc nhỏ giọng nói, không lâu sau đã mang Tô Minh tới đỉnh núi An Đông bộ lạc.
Chỗ này bằng phẳng như bị cắt mất. Sương khói đậm đặc, vẫn có thể thấy chính giữa chỗ có chín người khoanh chân ngồi.
Bảy người vòng bên ngoài, bên trong hai người. Không thấy rõ hình dạng nhưng có thể cảm nhận được từ người hai người này truyền ra lực lượng khí huyết.
Đưa Tô Minh đến đây xong Phương Mộc lùi vài bước đứng ở phía xa. Trong bộ lạc cấp bậc nghiêm ngặt này, coi như y là con trai tộc trưởng, trong trường hợp này cũng không thể tới gần.
Tô Minh sắc mặt bình tĩnh từng bước một tiến đến chỗ chín người. Càng tới gần thì mắt hắn lắng đọng trầm trọng. Trong chín người ai cũng là cường giả.
Đặc biệt là trong bảy người vòng ngoài, xếp trên nhất là một ông lão, mặc áo màu xanh, tóc trắng xóa. Dù nhắm mắt nhưng ông ngồi đó tựa rồng nằm, khiến tim Tô Minh đập nhanh.
Bên trái ông lão là tộc trưởng An Đông bộ lạc. Người đàn ông tựa sắt thép này mắt sáng ngời nhìn Tô Minh, mặt lộ nụ cười.
Phía bên phải ông lão cũng ngồi một gã đàn ông cường tráng, nhưng người này chắc không cao lắm, dù khoanh chân vẫn thấp hơn người khác đôi chút. Nhưng khí thế phát ra từ người gã không kém gì Huyền Luân, hiển nhiên đã Khai Trần.
Quét mắt qua, bảy người vòng ngoài trừ ông lão và người đàn ông hơi thấp ra còn có một người cũng đạt được Khai Trần. Người này cũng là ông lão, mặc đồ đen, đưa lưng hướng Tô Minh.
“Đúng là An Đông bộ lạc có khác, bây giờ mình thấy có ba Khai Trần, nhưng ông lão áo lam cho mình cảm giác vượt qua Huyền Luân. Còn lại mấy người khí huyết cuồn cuộn, chỉ sợ đều trên tám trăm sợi. Hơn nữa đây chắc chưa phải toàn bộ lực lượng An Đông bộ lạc. Còn về hai người trung gian, chẳng lẽ là khách như mình cùng tiến vào Hàm Sơn?” Tô Minh không lộ biểu tình, khi sắp tới gần thì dừng bước.
“Ngươi chính là Mặc Tô?” Một thanh âm lạnh lùng chậm rãi truyền đến. Người nói chuyện là gã đàn ông trung niên mặc đồ đỏ ngồi cạnh gã đàn ông lùn Khai Trần. Người này sắc mặt lạnh lùng, dù cách sương mù nhưng thanh âm chất chứa lạnh lẽo.
“Phải.” Tô Minh bình tĩnh đáp.
“Chính ngươi nửa đường gia nhập An Đông bộ lạc ta, muốn thành khách, còn ra yêu cầu vớ vẩn muốn tiến vào con đường bí mật Hàm Sơn. Dù việc này có tộc trưởng bảo đảm nhưng ngươi bỗng nhiên xuất hiện chắc chắn có ý đồ không tốt, còn đội mặt nạ, khiến người buồn cười. Trừ phi hắn có thể chứng minh tư cách, nếu không hôm nay, ta, không đồng ý!” Gã đàn ông trung niên này cười nhạt, ánh mắt lướt qua người Tô Minh, không thèm xem hắn mà nhìn chằm chằm tộc trưởng An Đông bộ lạc ở đối diện.
Chương 143: Để Phương ta xem thử
Lời nói sắc bén của gã đàn ông trung niên vang vọng trong đỉnh núi yên tĩnh này. Gã đàn ông lùn Khai Trần ngồi cạnh gã sắc mặt bình thường, nhưng khóe miệng lộ nụ cười.
Mấy người khác như không nghe thấy, im lặng. Còn về ông lão áo xanh trên cao nhất thì vẫn nhắm mắt, dường như không thèm để ý xung quanh.
Hai người ở vòng trong thì như Tô Minh đã đoán, không phải là tộc nhân An Đông bộ lạc mà là khách nhóm thứ ba tiến vào đường bí mật Hàm Sơn.
Hai người này là một ông lão tóc đỏ, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, biểu tình bình thản, nhắm mắt không thèm nhìn việc này.
“Khôi Thủ, ngươi muốn hắn có tư cách gì chứ? Lời của Phương Thân ta chính là tư cách!” Tộc trưởng An Đông bộ lạc từ từ mở miệng.
“Tộc trưởng bảo đảm, ta tin tưởng hắn không có ác ý với An Đông bộ lạc. Nhưng người tiến vào Hàm Sơn có hạn, lần này đã nói là ba người, vì có hắn xuất hiện mà bỏ qua Chu Nhạc. Nếu hắn có thể chứng minh mạnh hơn Chu Nhạc, ta sẽ chấp nhận việc này.” Gã đàn ông từ đầu đến cuối không nhìn Tô Minh mà nhìn chằm chằm Phương Thân, âm trầm mở miệng.
Gã không chờ Phương Thân nói gì thì quát một tiếng.
“Chu Nhạc, nếu ngươi có thể chiến thắng người này, sẽ không ai có thể ngăn ngươi tiến vào đường bí mật!”
Lời gã đàn ông trung niên vừa dứt, từ bậc thang lên đỉnh núi truyền đến tiếng cười dài. Ngay sau đó, sương khói cuồn cuộn, từ cuối bậc thang đi lên một người đàn ông cao hơn một mét, không mặc quần áo lộ ra thân hình vạm vỡ, khuôn mặt xấu xí, nhe răng cười tiến lên từng bước.
Theo gã tới gần, lực lượng khí huyết mênh mông ập đến, đánh tan sương khói xung quanh. Gã xuất hiện làm tộc trưởng An Đông bộ lạc nhướng mày.
Thậm chí hai khách xếp bằng bên trong cũng mở mắt ra, nghiêm túc nhìn gã đàn ông.
Gã đàn ông đạp bước trên mặt đất phát ra tiếng *bùm bùm*, sau khi đến thì đứng bên cạnh gã đàn ông Khai Trần lùn khóe miệng cong lên, chắp tay cúi đầu hướng ông lão áo xanh ngồi bên trên, thanh âm như chuông vang.
“Chu Nhạc xin chào Man Công, xin chào Chiến Thủ, xin chào Khôi Thủ.” Gã đàn ông nói xong cúi đầu hướng gã đàn ông lùn Khai Trần và người trung niên áo đỏ.
Ông lão áo xanh vẫn nhắm mắt, không thèm để ý.
Nhưng Chu Nhạc không dám trách móc. Gã biết thân phận đối phương, nếu Man Công của An Đông mở mắt ra gật đầu với gã, người đàn ông này sẽ thấy rất vinh hạnh.
“Chu Nhạc, chính là người này thay thế danh ngạch của ngươi, đấu với hắn một trận đi.” An Đông Khôi Thủ, gã đàn ông trung niên âm trầm mở miệng, chỉ hướng Tô Minh.”
“Thủ đại nhân, Chu ta ra tay không có chừng mực, lỡ giết hắn thì…” Mắt Chu Nhạc biến hung ác nhìn chằm chằm Tô Minh, nhe răng cười như nhìn người chết.
“Không sao, chắc tộc trưởng đại nhân sẽ không để ý việc này. Dù sao hai bên chiến đấu, nếu không thấy xác thì không nhìn ra thực lực.” Người nói chuyện không phải là gã đàn ông trung niên áo đỏ mà là Chiến Thủ lùn Khai Trần.
“Mặc Tô, ngươi từng nói với ta học là Man giết người, hôm nay cho Phương ta xem thử!” Sắc mặt tộc trưởng An Đông bộ lạc trầm xuống. Việc có liên quan Tô Minh thì hôm quá đã bàn xong, hôm nay gần tới lúc mở ra nghi thức, đối thủ của y đột nhiên phản kích.
Tô Minh lặng im không nói. Trước mặt hắn, Chu Nhạc sải bước nhanh tới, mặt đất vang tiếng chấn. Chu Nhạc thân thể cực cao to, vượt xa người thường, bây giờ chân như núi nhỏ đè xuống. Đặc biệt là diện mạo xấu xí dữ tợn, sợi máu toàn thân bỗng phình ra, hóa thành áp lực cường đại. Ánh sáng đỏ lấp lóe nhiễm đỏ sương mù trên đỉnh núi.
So với gã thì Tô Minh thân thể vốn gầy yếu, dù mặc đồ đen che giấu, nhưng độ cao kém hơn gã đàn ông quá nhiều. Hai người đứng chung cho người cảm giác không đối xứng.
“Dám cướp danh ngạch của Chu ông nội nhà ngươi, chết cho ta!” Chu Nhạc gầm lên, mạnh sải một bước, cả người nhảy lên, siết nắm tay phải, trong người phát ra tiếng *rốp rốp* dường như là xương cốt va chạm, phát ra lực lượng kinh người nhanh chóng tới gần Tô Minh. Gã nhe răng cười đấm ra một quyền.
Một đấm này gã đã chuẩn bị một đêm, nhất định phải khiến đối phương dưới quyền này không có một chút lực phản kháng, nổ tung, máu thịt bắn ra. Gã hưởng thụ cảm giác đối phương nổ bởi nắm đấm của mình. Trước kia rất nhiều người chết dưới sức mạnh của gã. Tên nhỏ gầy trước mắt theo gã nghĩ thì sẽ không ngoại lệ.
Thậm chí vì phòng ngừa ngoài ý muốn, Chu Nhạc ra tay là dốc hết sức. Sau lưng gã xuất hiện một bóng ảo to lớn. Bóng ảo này là một con vượn khỉ đen không tiếng động gầm, cùng gã đánh hướng Tô Minh.
“Không ngờ Chu Nhạc biến mạnh hơn!” Thanh niên khách bị mọi người vây bên trong giờ mắt lóe tia sáng, sắc mặt nghiêm nghị.
Ông lão bên cạnh gã cũng nghiêm túc, nhìn Chu Nhạc nhe răng cười xông lên, lộ ra suy nghĩ sâu xa.
An Đông Khôi Thủ, gã đàn ông trung niên áo đỏ lạnh lùng nhìn. Gã không cho rằng Chu Nhạc có thể một đấm giết chết Mặc Tô, nhưng khi hắn thụt lùi thì chắc sẽ rất chật vật. Phải để người này biết, An Đông bộ lạc trừ Man Công ra, không phải tộc trưởng nói là có thể.
An Đông Chiến Thủ Khai Trần, gã đàn ông lùn khóe miệng luôn cười thì phán đoán hơi khác gã đàn ông áo đỏ. Gã không có ý nghĩ ngăn cản Phương Thân, thậm chí theo gã thấy Mặc Tô bí ẩn khiến gã khó nhìn thấu. Gã muốn mượn cơ hội này nhìn thực lực Tô Minh.
Mọi người tâm tình khác nhau, ngay cả mấy người luôn im lặng cũng nhìn qua.
Nhưng khoảnh khắc Chu Nhạc nhanh chóng tới gần Tô Minh thì xảy ra biến hóa kinh người!
Tô Minh chẳng những không tránh đi mà còn ngang nhiên tiến lên một bước, chủ động kéo gần khoảng cách. Giây phút Chu Nhạc cười điên cuồng sát khí đánh ra một đấm, đang chuẩn bị hưởng thụ xác thịt đối thủ nổ tung thì Tô Minh nâng lên tay phải, một quyền đụng vào nắm đấm của Chu Nhạc.
*Bùm* một tiếng nổ to, là Chu Nhạc từ giữa không trung rơi xuống, Tô Minh mặc đồ đen đội mặt nạ đen đứng nguyên tại chỗ, vạt áo phấp phới, nắm đấm tay phải đụng với nắm tay Chu Nhạc.
Vang lên thanh âm *két két*, Chu Nhạc nhìn đến máu thịt, nhưng nó bắn ra từ người gã. Tay phải vỡ tung khiến gã hét thảm thiết, dữ tợn thành mờ mịt, nhe răng cười thành kinh hoảng. Vẻ mặt bị hoảng sợ thay thế. Gã cảm giác rõ ràng từ nắm tay Tô Minh truyền đến khí thế mạnh mẽ, khí thế như che trẻ len vào tay phải, nổ tung cả cánh tay xong nhập vào trong người gã. Khoảnh khắc nó khuếch tán, hai chân gã mất cảm giác, cánh tay trái và cả người như không tồn tại. Trước mắt gã một mảnh đỏ rực, trong màu đỏ gã thấy Tô Minh thu lại tay phải phủi áo đen.
Đây là hình ảnh cuối cùng gã trông thấy, sau đó thế giới của gã, đứng lại.
Hai khách bị mọi người vây bên trong hô hấp chợt biến dồn dập, trợn to mắt. Theo hai người thấy thì tình hình xảy ra quá nhanh. Phút chốc thân thể cao lớn như Chu Nhạc biến mất trước mặt Tô Minh, dần tan thành tro bụi, một người sống hoàn toàn biến mất.
Hình ảnh khủng bố này khiến hai người khó tin, ánh mắt nhìn Tô Minh có kính sợ.
“Không né tránh, đáp lại một đấm, có thể đánh nát thân hình Chu Nhạc, cái này…”
“Hắn thậm chí không sử dụng nhiều lực khí huyết, bước chân không đổi một ly, rõ ràng đánh chết Chu Nhạc đối với hắn không đáng là gì!”
Cường giả dù là ở đâu đều sẽ được tôn trọng. Hiện giờ Tô Minh dùng hành động giành được sự tôn kính này.
Mắt tộc trưởng An Đông bộ lạc chợt lóe, khuôn mặt dần lộ nụ cười nhưng cũng thầm kinh ngạc. Y biết Chu Nhạc có huyết mạch Hàm Sơn bộ lạc, lực lớn vô cùng, tuy sợi máu chỉ hơn bảy trăm sợi nhưng phối hợp bẩm sinh sức mạnh to lớn, dù một số người sợi máu hiều hơn gã đôi chút, muốn thắng cũng không phải đơn giản.
Quan trọng là, Tô Minh chỉ dùng một đấm!
Con ngươi An Đông Khôi Thủ co rút, có cảm giác bị tát tai trước mặt mọi người. Gã không ngờ rằng Chu Nhạc không thể đỡ được một đấm của đối phương.
Gã tự hỏi mình đối diện một đấm của Chu Nhạc, dù có thể chống cự nhưng tối đa chỉ đánh lùi đối phương, không thể…giết chết!
Khai Trần Chiến Thủ bên cạnh gã đông lại khóe môi nhếch lên, con ngươi co rút lộ nghiêm túc, Tu vi của gã là Khai Trần, nhìn ra một ít chi tiết người ngoài bỏ qua.
“Tỉ mỉ…còn có một lực Man Khí…người này…” Mắt Chiến Thủ chớp lóe, từ bỏ ý nghĩ thăm dò.
Tô Minh vuốt quần áo, mắt lạnh lùng nhìn An Đông Khôi Thủ mặc đồ đỏ. Gã đàn ông áo đỏ va chạm ánh mắt với Tô Minh, lập tức thấy lòng lạnh lẽo. Giây phút toát khí lạnh, Tô Minh vọt lên một bước.
Tốc độ cực nhanh, khoảng cách chưa đến mười mét giây lát đã biến mất trước mắt gã đàn ông áo đỏ.
Gã ngây ra, thầm nghĩ không tốt, đứng bật dậy. Nhưng gã vừa đứng lên lập tức ngừng lại, con ngươi co rút, ngây ngốc nhìn Tô Minh chẳng biết từ khi nào xuất hiện trươc mặt mình, ngón trỏ tay phải chỉ ở giữa trán.
Gã trông thấy là mặt nạ trên mặt Tô Minh, không thấy mặt nạ này buồn cười nữa mà là tinh thần chấn động, vẻ mặt hoảng sợ.
Chấn kinh không chỉ có gã, Khai Trần Chiến Thủ bên cạnh cũng kinh ngạc, hai mắt lóe tia sáng, lập tức vận chuyển khí huyết.
“Mặc Tô, ngươi muốn làm gì!” Chính tộc trưởng An Đông bộ lạc cũng ngây ra, đứng bật dậy. Y không thấy được Tô Minh làm cách nào đến trước mặt Khôi Thủ.
Mấy người khác cũng chấn động, từng ánh mắt tập trung vào người Tô Minh.
Ngón trỏ tay phải Tô Minh chỉ ở giữa trán An Đông Khôi Thủ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mặt.
“Hiện tại ta có tư cách chưa?”
“Ngươi…ngươi…” An Đông Khôi Thủ, gã đàn ông áo đỏ bây giờ tinh thần rung động, rất ít cảm thấy nguy hiểm sinh mạng như vậy. Ngón tay Tô Minh tỏa ra áp lực khiến tinh thần và thể xác gã sắp tan vỡ, cho cảm giác như đối mặt Man Công.
Lại thêm sự lạnh lùng trong mắt Tô Minh, khiến gã không nghi ngờ rằng mình sẽ chết ngay.
“Ngươi có tư cách!” Một thanh âm già nua chậm rãi truyền ra. An Đông Man Công, ông lão tóc trắng lần đầu tiên mở hai mắt ra, nhìn hướng Tô Minh.
Chương 144: Hắn
Ánh mắt ông sâu thẳm như trời đêm, khi mắt giao nhau với Tô Minh khiến đầu hắn nổ tung, thân thể lảo đảo lùi vài bước, An Đông Khôi Thủ vội vàng tiến lên rời khỏi tầm khống chế của hắn. Gã sắc mặt tái nhợt đứng cạnh Man Công, ánh mắt nhìn Tô Minh đầy sợ hãi.
“Tốt rồi, Mặc Tô, từ đây về sau ngươi chính là khách của An Đông bộ lạc ta. Phương Thân, đưa lệnh bài cho hắn.” An Đông Man Công chậm rãi mở miệng, thu lại tầm mắt nhìn Tô Minh.
Tô Minh thầm kinh sợ nhưng hai mắt vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Phương Thân nhìn Tô Minh, mắt tràn ngập khen ngợi. Tô Minh giết Chu Nhạc chỉ khiến y ngạc nhiên lực lượng một quyền kia mà thôi, không quá ngoài ý muốn. Nhưng tiếp theo tốc độ của Tô Minh làm Phương Thân kinh ngạc. Chính y đều không thấy rõ bóng dáng Tô Minh, đặc biệt là cái chỉ tay hồi nãy, tỏa ra áp lực khiến y lần nữa nhận định thực lực của Tô Minh.
Giờ phút này Phương Thân nghe vậy thì cất tiếng cười, từ trong ngực móc ra lệnh bài trắng, bên trên có một con số, viết mười lăm.
Y đang định đưa cho Tô Minh thì An Đông Man Công bỗng nâng tay phải lên, chộp hướng hư không, lệnh bài bay thẳng tới chỗ Man Công, bị cầm lấy. Tay trái ông bôi đi số mười lăm, lại khắc một con số mới.
Ba!
Nhìn con số này, ánh mắt An Đông Chiến Thủ chợt lóe, tộc trưởng An Đông bộ lạc hơi mỉm cười. Người xung quanh, đặc biệt là hai khách mời thì lần nữa nhìn hướng Tô Minh.
Tô Minh hơi khó hiểu nhưng ít nhiều đoán được, thấy không ai giải thích thì không hỏi, từ tay Man Công nhận lấy lệnh bài bỏ vào ngực.
“Mặc gia, xin ngồi bên trong nhóm ta, mấy người lão phu sẽ mở ra con đường bí mật Hàm Sơn, đưa ba vị vào đó.” An Đông Man Công nhìn Tô Minh, từ từ nói.
Xưng hô “gia” Là tôn xưng của bộ lạc đối với khách mời, tỏ ý thân thiện.
Tô Minh chắp tay cảm ơn, đi vào vòng trong. Hai người cùng thân phận khách mời vội đứng dậy, không ngờ lấy Tô Minh dẫn đầu, chờ hắn ngồi xuống mới lại khoanh chân xếp bằng.
“Ba vị gia không phải người ngoài, huống chi Mặc gia vừa gia nhập An Đông bộ lạc ta, có một số việc cần nói rõ. Phương Thân, ngươi hãy nói đi.” An Đông Man Công nhắm hai mắt lại.
Phương Thân gật đầu, ánh mắt rơi trên người đám Tô Minh, sắc mặt trầm trọng, nghiêm nghị nói.
“Trần huynh và Đông Phương huynh đã biết về con đường bí mật Hàm Sơn, Mặc huynh thì biết đôi chút. Con đường bí mật này thông đến vực sâu dưới Hàm Sơn thành, phạm vi rất lớn có cấm chế cực mạnh. Loại cấm chế này chỉ có ngàn năm một thuở dâng sương mù thì mới bị suy yếu. Mấy trăm năm trước, Hàm Sơn thành thuộc về Hàm Sơn bộ lạc, con đường bí mật này cũng là Hàm Sơn bộ lạc xây nên. Dưới vực sâu là nơi tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc yên nghỉ!”
“Tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc tu vi kinh người, chắc các vị cũng đã nghe nói. Không sợ các vị cười, năm đó An Đông bộ lạc ta là phụ thuộc của Hàm Sơn bộ lạc, tuy hiện giờ trở thành chủ nhân Hàm Sơn thành nhưng đối với nơi tổ tiên yên nghỉ thì vẫn không thể tìm kiếm triệt để. Điều này có liên quan đến cấm chế và thời gian tiến vào ngắn ngủi. Nhưng quan trọng nhất là tộc nhân ba bộ lạc An Đông, Nhan Trì, Phổ Khương bị cấm chế ảnh hưởng, tu vi bị ức chế, mỗi lần mở ra thì bộ lạc chỉ có thể vào một tộc nhân. Một khi tiến vào hai tộc nhân thì sẽ có một người lập tức chết ngay. Nhưng đối với người ngoài không phải huyết mạch ba bộ lạc thì không có hạn chế này, đây cũng là nguyên nhân An Đông bộ lạc ta muốn thu nhiều khách mời. Mấy năm nay rất nhiều khách mời tiến vào trong, có chết, cũng có đạt được cơ duyên. Sống chết không biết, giàu sang tùy người.”
“Các người là khách An Đông bộ lạc ta, An Đông bộ lạc chiêu đãi các người, cũng kính tặng cơ duyên. Ở bên trong các người đạt được tất cả tạo hóa thì An Đông bộ lạc ta sẽ không can thiệp, nhưng có hai điều kiện! Thứ nhất, đối với vật phẩm An Đông bộ lạc ta liệt kê ra, các người ít nhất phải thu một cái! Nếu có thể thu lại càng nhiều thì sẽ vô cùng cảm ơn. Liên quan đến vị trí đại khái của nó thì có trong mộc giản, các vị có thể cẩn thận lựa chọn.” Phương Thân nói xong, bên cạnh có người lấy ba mộc giản đưa cho ba người Tô Minh.
“Thứ hai, nơi đây dù sao là chỗ tổ tiên Hàm Sơn yên nghỉ, bên trong có hai cấm chế. Cấm chế thứ nhất sẽ bị sương mù ngàn năm một thuở suy yếu, khiến các người có thể vào trong, nhưng cấm chế thứ hai ở trung tâm chỗ này, là một ngôi mộ. Ngoài mộ có ba tòa tháp, màu trắng thuộc về An Đông bộ lạc, các người đi vào đó đưa hết lực lượng khí huyết vào trong. Các người không cần lo đưa vào khí huyết sẽ bị nguy hiểm. Khi các người đưa khí huyết vào thì sẽ tự động bị hút vào tháp, trở lại nơi này. An Đông bộ lạc tuyệt đối không làm chuyện gì tổn thương các vị. Dù sao việc này lâu dài, một khi phá hỏng quy tắc thì sau này sẽ không người giúp đỡ chúng ta nữa. Chỉ có hai điều kiện này, còn lại các người được bất cứ vật phẩm và tạo hóa gì, đều là cơ duyên mỗi người. Hơn nữa ta cho ba vị biết, chỗ vực sâu kia còn có một ít vật chôn theo tổ tiên Hàm Sơn, có được đến hay không thì xem tạo hóa của các vị.” Phương Thân trầm giọng nói, sắc mặt nghiêm túc.
“Các vị là nhóm thứ ba tiến vào, dựa theo ước định với hai bộ lạc khác, mỗi lần mở ra, khách mời tối đa vào mười người. Sau các người sẽ còn có mấy người ở vài ngày sau tiến vào. Trong vực sâu nguy hiểm trừ cấm chế ra còn có hai bộ lạc khác, tự bảo trọng.” Phương Thân liếc Tô Minh một cái, nâng tay phải lên, lập tức có ba đoàn sáng nhu hòa bay ra từ tay áo y.
Trong ba đoàn sáng này bềnh bồng ba loại Man Khí, là một cây khô màu xám, một cốt đao trắng bên trên như lượn lờ vô số oan hồn không tiếng động gào thét. Vật cuối cùng là cây roi đen. Roi quấn một vòng thoạt nhìn như rắn độc.
“Đối với người tiến vào đường bí mật Hàm Sơn, An Đông bộ lạc đều có ban thưởng. Tuy ba thứ này là giả Man Khí nhưng uy lực không nhỏ. Ba người chọn xong thì ta sẽ mở đường đưa các người đi.” Phương Thân nói xong ánh mắt lại liếc hướng Tô Minh.
Tô Minh xếp bằng tại đó, mặt nạ đen để người ngoài không nhìn ra biểu tình, chỉ có thể thấy đôi mắt lạnh lùng. Hai người kia chần chờ một lát, ông lão mỉm cười chắp tay nói với Tô Minh.
“Mặc huynh, mời chọn trước đi.”
“Đúng lắm, mời Mặc huynh.” Một khách mời khác, thanh niên họ Trần cũng cười nói.
“Nếu vậy thì Mặc ta cảm hơn hai vị.” Tô Minh nâng tay phải lên chộp hướng cây roi như rắn độc. Roi lập tức chấn động bay thẳng tới chỗ Tô Minh, vòng quanh tay phải hắn, tỏa ra sức nóng.
Đợi ông lão và thanh niên họ Trần chọn xong vũ khí, An Đông Man Công mở mắt ra, nâng tay lên ấn mặt đất. Cùng lúc đó, mấy người khác làm động tác tương tự. Ngay cả An Đông Khôi Thủ sợ Tô Minh cũng ngồi lại chỗ cũ, hít sâu, đôi tay nhấn mặt đất.
Khi đôi tay mọi người đều ấn xuống, cả ngọn núi liền chấn động. Từng đoàn khói trắng bốc lên thẳng đến nơi này, chớp mắt vòng quanh đỉnh núi bằng phẳng. Tô Minh tập trung nhìn, trông thấy từng đoàn khói đang nhanh chóng ngưng tụ, hình thành một Man tượng to lớn!
Man tượng cao hơn trăm mét, bềnh bồng giữa không trung. Nó không phải hình người mà là con trâu trắng to lớn! Sừng trâu có hai cái chuông, một đen một trắng, theo thân thể ngưng tụ, nó cử động thì vang lên tiếng chuông.
Khi trâu trắng xuất hiện thì tộc nhân An Đông bộ lạc lần lượt quỳ lạy hướng trâu này, từng tiếng rầm rì vang vọng.
Trong đám người, Thương Lan quỳ một gối trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn trâu trắng. Cô biết đây là một trong bốn Man tượng của An Đông bộ lạc họ, Thiên Ngưu!
Dù cô trở thành đệ tử Thiên Hàn tông, nhìn thấy rất nhiều Man tượng của Thiên Hàn bộ lạc, nhưng đối với thứ của bộ lạc mình thì vẫn rất tôn kính. Chỉ là bây giờ trong lòng cô trừ tôn kính Man tượng ra, còn có loại cảm giác phức tạp và thương hại đối với Tô Minh ở trên đỉnh núi đang tiến hành nghi thức.
“Ngươi quên đi ký ức hoặc là nói…bị người xóa…” Thân thể Thương Lan run lên, lại nghĩ tới lúc trước nhìn thấy hình ảnh, sắc mặt biến tái nhợt.
Không chỉ tộc nhân An Đông bộ lạc ở ngọn núi này làm vậy, phương xa, tất cả ngọn núi của An Đông bộ lạc, toàn tộc nhân đều bái lạy hướng con trâu.
Thiên Ngưu to lớn ngẩng đầu, hướng không trung phát ra một tiếng gầm. Bên dưới đỉnh núi, chỗ đám An Đông Man Công lập tức nhấp nháy ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng giữ chừng vài giây chậm rãi tan biến, ba người Tô Minh ở bên trong cũng biến mất.
Thật lâu sau Thiên Ngưu lại hóa thành khói trắng, biến mất trên nhân gian, mọi thứ trở lại bình thường.
Trên đỉnh núi, bảy người bao gồm cả Man Công nâng tay lên, từng người im lặng không ra tiếng. Qua nửa ngày, An Đông Man Công, ông lão tóc bạc trắng phát ra thanh âm khàn khàn.
“Ta biết các ngươi đang nghi ngờ cái gì. Người tên Mặc Tô, mới nãy giết Chu Nhạc mượn lực lượng Man Khí trong người, hơn nữa từ đầu đến cuối, ta không cảm nhận hắn lấy ra linh thạch, chắc không liên quan đến kẻ sống sót Hàm Sơn bộ lạc.”
“Chỉ cần không liên quan đến kẻ sống sót Hàm Sơn bộ lạc thì tốt rồi. Nhưng tu vi người này rất quái lạ, không giống Khai Trần, lại có Man Khí bổn mệnh, lại có cách tỉ mỉ Khai Trần. Hơn nữa tốc độ của hắn…” Người lên tiếng là Chiến Thủ, gã rất khó hiểu việc này.
“Thương Lan từng nói người này rất có thể từng là Khai Trần, bởi vì điều gì đó mà tu vi bị rơi xuống.” Phương Thân cắt ngang lời Chiến Thủ, bình tĩnh nói.
Chiến Thủ nghe vậy thì im lặng không lên tiếng.
“Suy đoán của Hàn Thương Tử giống hệt lão phu, người này rất có thể là như thế. Thôi, mặc kệ lai lịch hắn thế nào, chỉ cần không có ý xấu, cứ giữ lại hắn, các người đi xuống đi.” Ánh mắt An Đông Man Công sâu thẳm như che giấu điều gì người ngoài không biết, chậm rãi nói.
Mọi người vâng dạ, đứng lên rời đi.
“Người có thể khiến Hàn Thương Tử để ý…trừ hắn năm đó ra bây giờ lại xuất hiện người thứ hai. Không biết Mặc Tô này có thể giống như hắn năm đó, tài hoa vô song không. Hơn nữa ở trên người Mặc Tô này, ta có cảm giác nhìn đến hắn…” An Đông Man Công tự lầm bầm, khóe miệng lộ nụ cười ẩn ý.
Chương 145: Gặp lại Huyền Luân
Ngàn năm một thuở, sương mù che đậy đất Nam Thần, trung tâm Nam Thần là đậm nhất khuếch tán ra ngoài, tuy có chỗ mỏng nhưng vẫn là tầm nhìn mông lung.
Bây giờ Hàm Sơn thành bị sương mù bao phủ, khiến người đứng trên thành nhìn xuống không thấy khe vực sâu trước kia mà là biển sương khói. Thậm chí nhìn lâu có ảo giác bước trên mây.
Trong núi Hàm Sơn thành, bên dưới có một phòng bí mật to lớn, cỡ trăm mét, tận cùng lòng núi, ít người biết sự tồn tại của nó.
Trong phòng bí mật xung quanh u ám, ngọn đuốc phừng phực cháy như vĩnh viễn sẽ không tắt, chiếu nơi đây lúc sáng lúc tối, hơi âm u.
Trên mặt đất từng khe rãnh ngang dọc hợp thành đồ án hình tròn. Đồ án phức tạp, lộ ra năm tháng xa xưa, hiển nhiên đã tồn tại rất lâu, thật lâu.
Xung quanh yên tĩnh, trừ ngọn lửa kêu tách tách ra không còn thanh âm khác. Trên vách phòng có thể thấy ba lối đi dưới tựa ba cái mồm tối đen há to.
Ngay lúc này, đồ án khổng lồ trên mặt đất bỗng lấp lóe ánh sáng trắng, ngày càng mãnh liệt. Chỉ vài giây đã đè ép ngọn lửa xung quanh, khiến căn phòng bị ánh sáng trắng bao phủ.
Chốc lát sau, khi ánh sáng trắng chói mắt đến cực điểm, có thể thấy trong ánh sáng vặn vẹo xuất hiện ba bóng người. Ba bóng người xuất hiện, ánh sáng bỗng tán đi, khiến phòng bí mật chớp mắt biến thành tối đen.
Ba bóng người có một thanh niên ba mươi tuổi, người này là khách mời An Đông bộ lạc, họ Trần. Sắc mặt gã tái nhợt, quỳ rạp trên đất, liên tục nôn khan nhưng không ói ra được gì. Nhìn thân thể run rẩy của gã, có thể thấy quá trình bị đưa vào đây đối với gã là cực kỳ thống khổ.
Bên cạnh thanh niên, ông lão khách mời họ Đông Phương tuy không giống thanh niên họ Trần nôn khan, nhưng biểu tình cũng rất khó xem, trán ướt mồ hôi, vùng vẫy tiến nhanh vài bước đi tới lằn ranh đồ án, lập tức ngồi xếp bằng. Ông đang định điều hòa thì thấy Tô Minh.
Tô Minh đứng ở trung tâm đồ án, hắn đeo mặt nạ, người ngoài không nhìn thấy khuôn mặt. Giờ hắn đang nhắm mắt, tim đập nhanh, khuôn mặt giấu bên trong ửng hồng lạ thường.
Khi hắn mở mắt ra vừa lúc chạm vào ánh mắt ông lão Đông Phương. Bốn mắt giao nhau, ông lão Đông Phương thầm chấn kinh. Theo ông thấy thì đôi mắt lạnh lùng của Tô Minh không chút gợn sóng, dường như không bị quá trình truyền tống đem đến thương tổn.
“Hai vị trước tiên điều hòa đi, Mặc ta sẽ canh giữ cho.” Tô Minh bình tĩnh mở miệng.
Ông lão Đông Phương vội vặn ra nụ cười, gật đầu với Tô Minh, nhắm mắt tĩnh tọa.
Bây giờ thanh niên họ Trần cũng giãy dụa đi tới cạnh ông lão, thở dốc, cười khổ điều hòa.
Tô Minh từng bước đi ra khỏi đồ án, đứng cách hai đồng bạn không xa, ánh mắt suy tư nhìn đồ án trên mặt đất.
Đồ án cực kỳ phức tạp, xem khiến mắt người hoa lên.
“Tu vi của Mặc huynh thật không bình thường, có thể chịu đựng áp lực truyền tống, lão phu khâm phục. Cảm ơn Mặc huynh canh giữ giùm. Đồ án nơi này là năm đó Hàm Sơn bộ lạc làm theo lời tổ tiên Hàm Sơn khắc, hiện giờ không ai biết tác dụng của nó. Sau khi ba bộ lạc chiếm lấy Hàm Sơn thành, dùng lực lượng Man tượng sửa chữa biến thành ngàn năm một thuở cấm chế nơi đây yếu đi thì thành điểm truyền tống.” Ông lão Đông Phương mở mắt ra, chậm rãi mở miệng.
“Không cần khách sáo. Nếu ba chúng ta cùng đến thì đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Mặc ta mới thành khách mời An Đông, còn có nhiều việc không hiểu, làm phiền hai vị giảng giải.” Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn đồ án, chuyển hướng ông lão.
Ông lão liếc thanh niên họ Trần bên cạnh, thấy gã đang điều hòa, trong thời gian ngắn khó hồi phục như cũ, khách sáo ôm quyền hướng Tô Minh, cười nói.
“Lão phu là Đông Phương Hoa, Mặc huynh tuy mới thành khách An Đông, nhưng được An Đông Man Công ban cho lệnh bài số ba thì có thể thấy An Đông bộ lạc tôn trọng Mạch huynh cỡ nào. Nói không chừng sau này lão phu còn làm phiền Mặc huynh.”
“Lệnh bài số ba?” Lúc trước Tô Minh đã có suy đoán, giờ nghe lời ông lão thì càng chắc chắn.
“Không sai, Mặc huynh à, lệnh bài khách An Đông bộ lạc là xếp hạng theo thực lực.” Đông Phương Hoa nói, từ trong ngực móc ra một lệnh bài.
“Của lão phu số mặt trên là bảy, biểu thị trước lão phu có lẽ có sáu người thực lực vượt qua ta.” Đông Phương Hoa chỉ thanh niên nhắm mắt tĩnh tọa bên cạnh, nói tiếp. “Trần lão đệ là số mười một, còn về Chu Nhạc lúc trước bị huynh giết là số tám.”
“Như vậy phía trước ta, ai nắm giữ lệnh bài số ba này?” Tô Minh bỗng mở miệng.truyện ma
“Việc này lão phu không rõ lắm. Người giữ lệnh bài ba số đầu đa số không tới lui nhiều với chúng ta.” Đông Phương Hoa cười khổ.
“Mặc huynh, Trần ta biết việc này.” Thanh niên họ Trần thở dài một tiếng, mở mắt ra, dứng dậy chắp tay hướng Tô Minh, trầm giọng nói.
“Khách mời An Đông bộ lạc không nhiều, luôn giữ số lượng khoảng hai mươi mấy người. Trước Mặc huynh thì người giữ lệnh bài số ba chắc đã chết, rất có thể là chết tại đây, nếu không thì An Đông Man Công sẽ không sửa lệnh bài.”
“Nơi đây mạo hiểm và cơ duyên là cùng tồn tại. Tộc trưởng An Đông bộ lạc không lừa chúng ta, nếu có cơ duyên, tại đây có thể đạt được một ít tạo hóa bên ngoài không có. Đó là lý do vì sao chúng ta muốn trở thành khách mời, nguyện làm việc cho An Đông. Mặc huynh, tại đây tốt nhất đừng đi một mình. Một khi lẻ loi, bị khách mời bộ lạc khác gặp sẽ rất nguy hiểm.” Thanh niên họ Trần sắc mặt trở lại bình thường, nhìn Tô Minh, thấp giọng nói.
“Tốt rồi, nếu Trần lão để đã hồi phục vậy chúng ta mau rời khỏi đây. Chúng ta là nhóm thứ ba tiến vào, không biết trước đó xảy ra chuyện gì. Bên ngoài đường bí mật chắc có khách An Đông bộ lạc tiếp ứng, phải nhanh hội hợp với họ. Hơn nữa chắc khách Nhan Trì và Phổ Khương sắp đến rồi. Ba bộ lạc đề phòng nhau, thời gian tiến vào cũng gần sát. Tuy đã nói không ra khỏi đường bí mật, có cấm chế truyền tống khuếch tán dư uy, ba bộ lạc lo lắng ngoài ý muốn cấm người các bộ lạc đấu riêng trong lúc này, nhưng tránh né họ cũng tốt.” Đông Phương Hoa thúc giục.
Thanh niên họ Trần nghe vậy thì gật đầu, chắp tay hướng Tô Minh, đi nhanh hướng một lối ra. Tô Minh im lặng theo sát sau, cùng Đông Phương Hoa đi con đường đo.
Ngay lúc ba người Tô Minh vừa bước vào con đường, đồ án căn phòng bí mật sau lưng họ bỗng lại xuất hiện ánh sáng. Lần này ánh sáng không phải màu trắng mà là xanh âm u, chiếu rọi cả gian phòng.
Đông Phương Hoa và thanh niên họ Trần cùng biến sắc mặt.
“Là Phổ Khương bộ lạc!”
Tô Minh con ngươi co rút, thầm quan sát. Ánh sáng xanh kéo dài thời gian rất ngắn, nhanh chóng biến mất. Trên mặt đất xuất hiện ba bóng người.
Người trước mặc đồ tím, sắc mặt âm trầm, chắp tay sau lưng, ra vẻ thong thả. Khoảnh khắc ánh mắt y rơi vào ba người Tô Minh, cẩn thận nhìn hắn, hừ lạnh không thèm để ý nữa.
“Huyền Luân!”
“Khách quý của Phổ Khương bộ lạc! Không ngờ y không ở nhóm đầu tiên tiến vào mà tại nhóm thứ ba!” Đông Phương Hoa và thanh niên họ Trần kinh ngạc, bản năng lùi vài bước, ánh mắt nhìn Huyền Luân có kinh sợ.
Hai người đằng sau Huyền Luân thoạt nhìn tuổi hơn bốn mươi, bây giờ sắc mặt tái nhợt giãy dụa theo Huyền Luân đi ra đồ án, ở một bên lập tức ngồi xếp bằng.
Huyền Luân chắp tay đứng một bên, mặt mày đọng buồn phiền. Y tìm Hòa Phong và người họ Hứa rất lâu nhưng không có chút manh mối, tính tình càng nóng nảy, hở chút là giết người.
Bây giờ nhìn thấy ba khách mời của An Đông bộ lạc, nếu không phải giết người ở đây sẽ khiến cấm chế truyền tống dao động, nếu xuất hiện ngoài ý muốn thì coi như y là khách quý của Phổ Khương cũng chịu không nổi, y chắc chắn đã giết ba người này rồi.
“Còn chưa cút đi!” Huyền Luân lạnh giọng mở miệng. Dù không nhìn ba người Tô Minh nhìn nhóm Tô Minh hiểu ý ngay.
Đông Phương Hoa và thanh niên họ Trần không dám nói nhiều, cúi đầu vội vàng lùi lại. Tô Minh ở phía sau, theo Đông Phương Hoa định rời đi.
“Đợi chút! Lão phu đều từng thấy qua khách An Đông bộ lạc, ngươi là ai, tháo mặt nạ xuống!” Huyền Luân chỉ hướng Tô Minh.
Đông Phương Hoa dừng bước, thanh niên họ Trần cũng ngừng lại. Tô Minh nhướng mày, trong đầu lập tức truyền ra tiếng nói sốt ruột của Hòa Phong.
“Chủ nhân đừng đi ngay. Theo ta hiểu Huyền Luân thì y không phải đang thử mà là phiền lòng tùy tiện đặt câu hỏi. Chủ nhân có thể giả bộ kiêu ngạo một chút, vậy thì y ngược lại sẽ không nghĩ nhiều.”
Mắt Tô Minh chớp lóe, dừng bước xoay người, ánh mắt lạnh lùng giao nhau với Huyền Luân.
“Muốn Mặc ta lấy xuống mặt nạ, ngươi phải có tư cách chiến thắng ta đã.” Tô Minh bình tĩnh nói, nói xong xoay người đi tiếp.
Đông Phương Hoa và thanh niên họ Trần nghe Tô Minh nói vậy thì tinh thần chấn động, nhìn nhau, do dự một chút vội vàng đi theo.
Huyền Luân nghe lời này mắt chợt lóe, cười nhạt, không mở miệng nữa, nhưng mắt lộ sát khí.