Cầu Ma Audio Podcast
Tập 30 [Chương 146 đến 150]
❮ sautiếp ❯Chương 146: Bầu trời sao đó
“Không sai, đây là chỗ ước định của An Đông bộ lạc, vì đề phòng ngoài ý muốn, đều sẽ…” Đông Phương Hoa ngây ra, ông đang giải thích thì con ngươi bỗng co rút, cẩn thận nhìn ra ngoài hang.
Bên ngoài hang bây giờ hoàn toàn yên tĩnh, rõ ràng không ai theo ước hẹn chờ đợi.
“Có vấn đề!” Thanh niên họ Trần sắc mặt âm trầm, tiến lên vài bước, tay phải đặt trên vách hang, hai mắt khép lại lát sau mở ra.
“Bên ngoài không có mai phục, nhưng…cũng không có khách mời theo ước hẹn đến.” Gã nói, tay phải mạnh dùng sức bóp lấy một khối đá, cắn đầu lưỡi phun ra búng máu ném ra ngoài hang.
Hòn đá *bùm* một tiếng hóa thành bóng người y hệt thanh niên họ Trần, sắc mặt cẩn thận đi một vòng ngoài hang.
“Đích thực không có mai phục, nhưng tại sao họ không đến…” Thanh niên họ Trần nhìn Đông Phương Hoa, nhỏ giọng hỏi.
“Đợi lát nữa đi!” Đông Phương Hoa cau mày nhìn bóng dáng bên ngoài do Man thuật biến thành.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bóng dáng bên ngoài hóa thành sương đỏ, lại biến trở về hòn đá.
Tô Minh nhìn tình hình này, càng thêm chú ý thanh niên họ Trần.
“Mặc huynh, Trần lão đệ, có điều không đúng. Lát nữa chúng ta ra ngoài đừng tách ra, chạy nhanh hướng tây bắc. Ta nhớ chỗ An Đông bộ lạc tập hợp.” Đông Phương Hoa biểu tình có chút lo âu, nhỏ giọng nói. Thấy Tô Minh và thanh niên họ Trần gật đầu thì ông hít sâu, cắn răng lao nhanh ra.
Thanh niên họ Trần theo sát, Tô Minh đi sau, ba người lao ra khỏi hang. Bên ngoài thổi đến gió tanh, thổi bay tóc dài của Tô Minh. Xung quanh tăm tối, lượn lờ sương mù mỏng, một mảnh hoang vắng, mặt đất bốc lên từng đợt khói đen ngưng tụ trên không trung.
Đông Phương Hoa và thanh niên họ Trần chạy nhanh đi hướng tây bắc, trên mặt đất hóa thành hai cầu vồng. Tô Minh vốn muốn đi theo nhưng bản năng ngẩng đầu liếc bầu trời nơi đây. Liếc một cái, thân hình hắn bỗng chấn động, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng chợt bị chấn kinh thay thể, không tự chủ được tạm dừng.
“Mặc huynh?” Thanh niên họ Trần chạy đằng trước ngừng lại, ngoái đầu nhìn Tô Minh.
“Đừng để ý hắn, nơi đây chắc chắn có biến cố gì rồi, không thể ở lâu!” Đông Phương Hoa vội vàng nói, chẳng hề tạm dừng chạy nhanh.
Thanh niên họ Trần do dự chốc lát cũng vội vàng rời đi, dần dần hai người biến mất không thấy bóng dáng.
Tô Minh ngây ngốc đứng đó, nhìn ngôi sao trên trời, mặc kệ Hòa Phong ở trong đầu sốt ruột kêu, dường như không nghe thấy gì, quên hết tất cả.
Hắn nhìn trời sao, mắt tràn ngập mê mang.
Trải qua thảm khốc Ô Sơn, trải qua đất Nam Thần mơ hồ, trải qua mấy năm cô độc, gặp gỡ Hòa Phong, từng màn khiến Tô Minh thói quen bình tĩnh, quen lạnh lùng, thường im lặng ít lời.
Trên người hắn xuất hiện biểu tình chấn kinh thế này, không nói là hiếm thấy nhưng cũng không nhiều. Càng đừng nói ở chỗ Hàm Sơn tổ tiên yên nghỉ, tại nơi tràn đầy nguy hiểm, chấn kinh khiến đầu óc hắn trống rỗng vài giây.
Hắn nhìn trên trời, dù sương mù mông lung nhưng ánh mắt xuyên qua sương có thể thấy rõ bầu trời tối đen. Trên trời có từng điểm sáng, ánh sáng nhấp nháy. Nếu không phải có bốn khe hở ở trên trời không biết đã bị người tách ra bao lâu, sương khói từ khe hở xâm nhập vào thì Tô Minh không thể phân biệt được trời sao là thật là giả.
“Giả…” Tô Minh thì thào, hắn nhìn bốn khe hở, chúng nó tồn tại rõ ràng cho Tô Minh biết, trời sao nơi đây là giả dối, là bị người chế tạo ra, nó…không tồn tại.
Trời sao này Tô Minh từng thấy một lần.
[Tô Minh, hãy nhớ trời sao này!] Trong đầu Tô Minh, thanh âm năm đó của A Công như gió thê lương vang vọng.
Tô Minh sắc mặt mê mang đứng đó không động đậy. Hắn nhìn trời sao, mắt không động đậy, xung quanh tĩnh lặng nhưng trong lòng Tô Minh có một thanh âm đang thì thầm.
“Vì sao chỗ này xuất hiện trời sao mà A Công khiến mình ghi nhớ…”
“Vì sao tại chỗ tổ tiên Hàm Sơn xếp đặt trời sao này…”
“Vì sao bảo vật thuộc về y cho mình cảm giác thân thiết…”
“Vì sao bảo vật này, Hòa Phong không thể lấy đi mà nó gặp mình thì dung nhập vào thân thể…”
“Vì sao thanh kiếm này đâm vào người mình, mở ra một mạch máu thịt, con đường mà mình có cảm giác nó vốn tồn tại chẳng qua bị phong kín.”
“Vì sao bãi cỏ đỏ của tổ tiên Hàm Sơn, người ngoài sử dụng sẽ bị hút khí huyết, còn mình thì khác hẳn…”
“Vì sao…”
“Tổ tiên Hàm Sơn, người đến từ phương nào, phải chăng người đến từ nơi có bầu trời sao đó. Mà ta, lại đến từ đâu…” Trong lòng Tô Minh thanh âm kia thì thào cuối cùng biến thành gầm rống. Tiếng gầm vang trong lòng hắn, người ngoài không nghe được, chỉ thấy Tô Minh như mất hồn ngây ngốc đứng ngoài hang, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Cách Tô Minh xa mấy trăm mét có một ngọn đồi, bây giờ trên đồi có hai người khoanh chân ngồi. Trong đó một người là ông lão áo đen, mắt lóe tia sáng, hai ngón tay ấn mắt trái.
“Lần này ba người An Đông bộ lạc, Đông Phương Hoa và Trần Nặc đi hướng tây bắc, chắc tới gần chỗ An Đông bộ lạc tập hợp. Chỗ đó không cần để ý, hai người kia chỉ có con đường chết. Còn lại một người đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn bầu trời. Tu vi của hắn…không hơn tám trăm sợi máu! Nhưng trong số khách mời An Đông bộ lạc không có tư liệu của người này.”
“Không đến tám trăm sợi máu, trực tiếp cắt đầu lấy đủ số máu tươi là được. Lần này bộ lạc chuẩn bị nhiều năm, An Đông bộ lạc không thể nào trước tiên phát hiện mà cảnh giác được. Có lẽ người này là khách mới vào. Lâm Đông, ngươi ra tay đi.” Người nói chuyện là gã đàn ông bốn mươi tuổi, bình tĩnh mở miệng.
“Mau chóng kết thúc, chúng ta còn phải đi hội hợp tộc nhân phục kích Phổ Khương bộ lạc.” Gã đàn ông bốn mươi tuổi nói xong nhắm mắt lại, mặc đồ đỏ, bên trên có khuôn mặt phụ nữ như ẩn như hiện. Loại quần áo này tại Hàm Sơn thành chỉ có tộc nhân Nhan Trì bộ lạc mới có!
Hiển nhiên gã đàn ông là tộc nhân có huyết mạch Nhan Trì bộ lạc!
Ông lão áo đen tên Lâm Đồng nghe vậy thì gật đầu, tay trái dời khỏi mắt phải, đứng dậy tiến lên ba bước, tốc độ cực nhanh, không lâu sau biến mất.
Tô Minh vẫn đứng đó, mắt mê mang. Hắn có cảm giác mãnh liệt rằng, mình và tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc chắc chắn có điểm nào đó rất giống!
Nhưng trước mặt hắn như có một tầng khăn che, hắn muốn thấy rõ lại cứ có cảm giác mông lung, mọi thứ chỉ có thể suy đoán.
“Mình phải đi tìm chỗ y yên nghỉ. Mình phải nhìn một lần…y!” Tô Minh nhắm mắt lại, đột nhiên nâng lên tay phải mạnh đánh một đấm vào hư không.
Chỉ nghe *oành* một tiếng trầm đục, hư không bên người Tô Minh lập tức gợn sóng, lộ ra bóng dáng ông lão áo đen. Mặt ông tái nhợt, sau khi xuất hiện thì miệng tràn máu tươi, dù trong mắt có kinh ngạc nhưng không lùi về sau, nâng lên tay phải chộp lại. Lập tức tràn ngập khói đen, trong tay ông hóa thành vuốt đen chộp hướng Tô Minh.
Dù lúc trước Tô Minh trong trạng thái mờ mịt, nhưng khoảnh khắc hắn ra khỏi hang thì đã mở ra Khắc Ấn thuật. Phạm vi hai trăm mét nếu có gió thổi cỏ lay sẽ không gạt được hắn.
Khi ông lão áo đen xuất hiện thì Tô Minh đã có phát hiện.
Giờ đối mặt vuốt đen ông lão phóng tới, Tô Minh không thèm liếc mắt một cái, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn ngọn đồi ở không xa. Khoảnh khắc tầm mắt hắn rơi vào ngọn đồi thì ông lão đang nhanh chóng tới gần hắn chợt lóe ánh sáng xanh, một luồng sáng xanh xuất hiện xuyên thấu qua giữa trán, mang theo máu tươi rơi ra sau lưng ông lão.
Ông lão mở to đôi mắt, biểu tình khó tin, mắt ảm đạm, ngã gục cách Tô Minh ba mét, thân thể co giật vài cái, đứt hơi.
Tình hình xảy ra quá nhanh. Gã đàn ông áo đỏ đứng bật dậy, sắc mặt biến đổi lộ chấn kinh. Vốn gã không quá để ý trận chiến đấu này. Gã hiểu tu vi của Lâm Đồng, dù người này chỉ có tám trăm sợi máu nhưng Man thuật quái lạ, có thể hòa tan thân thể, lặng lẽ tiếp cận rất khó bị ai phát hiện. Trước kia Lâm Đồng dựa vào Man thuật này nhiều lần thành công.
Nhưng gã đàn ông áo đỏ không bao giờ ngờ được Lâm Đồng đã chết như thế. Gã thậm chí không nhìn rõ quá trình, chỉ thấy người đứng ngây ngốc nhìn trời kia đánh ra một đấm.
Đánh ra một đấm xong dù Lâm Đồng bị buộc lộ thân hình nhưng vẫn lao lên giết chóc, không ngờ lúc đó Lâm Đồng bỗng chết.
Gã đàn ông áo đỏ chấn động tinh thần. Giây phút gã đứng bật dậy vừa lúc Tô Minh đưa mắt nhìn. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
“Rút!” Gã đàn ông áo đỏ lòng chấn kinh. Tô Minh trong mắt gã tràn đầy quái dị, gã là tộc nhân Nhan Trì, không muốn mạo hiểm. Nói xong gã nhanh chóng lùi ra sau, định thoát khỏi đây. truyện Kiếm Hiệp
“Muốn đi ư!” Tô Minh ánh mắt lạnh lùng, tiến lên một bước, dốc hết tốc độ hóa thành cầu vồng dán sát mặt đất thẳng đến ngọn đồi.
Khi thấy tốc độ của Tô Minh, gã đàn ông áo đỏ càng kinh sợ. Ngọn đồi gã đứng cách Tô Minh hơn bốn trăm mét, nhưng chớp mắt hắn không ngừng kéo gần khoảng cách. Dù gã có chạy trốn nhanh thì chẳng bao lâu sẽ bị đuổi kịp.
“Người này dễ dàng giết Lâm Đồng chắc là cường giả che giấu tu vi. Mình không phải đối thủ của hắn!” Gã đàn ông lùi ra sau, biểu tình kiên quyết. Gã mau chóng nâng lên tay phải, từ trong ngực lấy ra cái hộp đỏ to cỡ bàn tay, bóp chặt, bên trong bay ra một hòn đá hình tròn.
Hòn đá màu đỏ, bên trên có nhiều hoa văn hợp thành đồ án cực kỳ phức tạp. Khoảnh khắc hòn đá bị lấy ra, trên tảng đá lập tức lấp lóe ánh sáng đỏ mãnh liệt khuếch tán xung quanh. Thân hình gã đàn ông áo đỏ dần biến mơ hồ. Gã nhìn chằm chằm Tô Minh sắp tới gần ba trăm mét, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.
“Tuy Lâm Đồng chết nhưng dò xét ra An Đông bộ lạc có một cường giả khác, nhiệm vụ này coi như hoàn thành. Muốn giết Nhan ta? Hừ!”
Chương 147: Đi hướng mục đích
“Truyền tống!” Trong đầu Tô Minh xuất hiện tiếng nói sắc nhọn của Hòa Phong, thanh âm chất chứa khó tin.
Tô Minh không lên tiếng, chạy nhanh ngày càng gần gã đàn ông áo đỏ. Hắn thấy hòn đá đỏ trong tay phải đối phương, nhìn thân hình người này mau chóng biến mơ hồ, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.
Ba trăm mét, hai trăm bảy mươi mét, hai trăm bốn mươi mét, mãi đến khi khoảng các giữa Tô Minh và gã chỉ còn hai trăm mét. Mắt thấy thân hình gã đàn ông áo đỏ đã mơ hồ hơn phân nửa, ánh sáng đỏ mãnh liệt như ẩn như hiện, Tô Minh ngẩng đầu, mắt lóe tia sáng lạnh.
Đối với người muốn giết mình, hắn không bao giờ nương tay, đây là điều A Công đã dạy. Bóp chết mọi nguy hiểm, dã thú nhe răng nanh phải trả giá đắt!
Giây phút khoảng cách hai người tới hai trăm mét, giữa trán Tô Minh ấn ký kiếm nhỏ chợt lóe, hóa thành luồng sáng xanh dùng tốc độ mắt thường khó thấy hóa thành tiếng rít sắc bén bay thẳng tới gã đàn ông áo đỏ.
Thân hình gã đàn ông đã gần như trong suốt, ánh sáng đỏ nhấp nháy mãnh liệt, bao trùm toàn thân. Mắt gã lộ trào phúng, hai mắt nhắm chặt. Gã nghĩ rằng khi mình lại mở mắt ra, sẽ không còn thấy kẻ giết Lâm Đồng mà là tộc nhân bộ lạc mình.
Nhưng giây phút gã nhắm mắt, lập tức toàn thân chấn động, mạnh mở ra, kiếm nhỏ màu xanh lao đến xuyên qua thân thể trong suốt.
Tiếng hét đau đớn thê lương vang vọng, thân hình gã đàn ông từ một chia hai. Nửa người trên lấp lóe ánh sáng đỏ bị truyền tống rời khỏi đây, nhưng từ dưới phần eo thì bị kiếm nhỏ xanh chặt đứt, cưỡng ép để lại đây.
Máu bắn khắp nơi, nửa thân hình gã đàn ông áo đỏ gục sang bên.
Bây giờ ánh sáng đỏ đã tán đi, xung quanh từ từ trở lại như cũ, chỉ có nửa thân thể trên mặt đất chứng minh mọi thứ xảy ra. Tô Minh đi tới gần nửa phần thân thể, quét mắt qua.
“Hòa Phong, ngươi mới nói cái gì?” Tô Minh lộ ra hơi mệt mỏi. Uy lực kiếm nhỏ quá lớn, phải trả giá cũng nhiều. Đặc biệt là thi triển trong phạm vi hai trăm mét, tiêu hao gần bảy phần linh lực mạch máu trong người Tô Minh.
Nhưng tại đây, Tô Minh cảm giác rõ xung quanh tồn tại linh khí có thể hấp thu đậm hơn bên ngoài nhiều. Tốc độ hồi phục cũng rất nhanh, khiến hắn càng thêm muốn thấy tổ tiên Hàm Sơn.
“Chủ nhân, gã đàn ông áo đỏ mới rồi là tộc nhân Nhan Trì bộ lạc, tuyệt đối không phải khách mời. Ta không biết hòn đá gã lấy ra là cái gì, nhưng tác dụng rõ ràng là truyền tống! Bên trên tảng đá khắc chắc là truyền tống trận! Tựa như chủ nhân được An Đông bộ lạc truyền tống nhờ lực Man tượng. Chẳng qua An Đông bộ lạc chỉ có thể nhờ vào Man tượng, còn phải có truyền tống trận hoàn chỉnh trong phòng bí mật đó cưỡng bức đưa tới. Nhưng tộc nhân Nhan Trì bộ lạc thì tuyệt đối không giống vậy. Gã…trong tay gã cầm là truyền tống trận loại nhỏ, như vậy thì gã có thể dùng hòn đá tùy thời truyền tống, xuất hiện một số chỗ cố định tại Nhan Trì bộ lạc! Việc này đủ chứng minh Nhan Trì bộ lạc nắm giữ tinh túy truyền tống!” Hòa Phong đã bình tĩnh trở lại, cẩn thận phân tích cho Tô Minh.
“Ngay cả Hàm Sơn bộ lạc năm đó đều không khám phá nhiều về truyền tống tổ tiên để lại, chỉ có thể dùng tiếp chứ không làm cái mới được. Năm đó Nhan Trì bộ lạc cướp đi báu vật là một ngọc giản, bên trong ghi một ít thuật pháp của tổ tiên, còn ghi lại cách bố trí và biến hóa phức tạp liên quan truyền tống trận. Nhan Trì bộ lạc chắc là có đột phá lớn trong nghiên cứu!”
“Chủ nhân, việc này nguy hiểm quá! Khách mời An Đông bộ lạc không đến theo ước định, chắc chắn chỗ họ đã gặp biến cố, không thể đi! Đông Phương Hoa và họ Trần nếu đi thì là chui đầu vô lưới!” Hòa Phong tiếp tục phân tích, gấp gáp nói.
“Lúc trước ngươi từng nói ba tộc nhân tới đây sẽ bị áp chế rất lớn, vì họ luôn là nô tộc Hàm Sơn…” Tô Minh im lặng giây lát bỗng mở miệng.
Hòa Phong đầu chợt lóe sáng, lập tức nói.
“Hòa Phong hiểu ý chủ nhân rồi. Nhan Trì bộ lạc có dã tâm rất lớn, bộ lạc họ truyền tống lại đây chắc chắn rất nhiều, trừ khách ra đa số là tộc nhân của họ. Hơn nữa tuy ta chưa từng thấy gã đàn ông áo đỏ, nhưng từ người gã không cảm nhận được bị hạn chế nhiều. Nói vậy chẳng lẽ là Nhan Trì bộ lạc đã tìm ra cách kháng cự lại lực hạn chế này?”
“Chắc là chống cự thời gian ngắn.” Ánh mắt Tô Minh rơi trên nửa thân gã đàn ông áo đỏ.
Bây giờ cái xác dần héo khô truyền ra thanh âm *két két*, bên trong xương cốt bị đè ép biến hình, xuất hiện nứt vỡ, thậm chí lúc khô héo còn có tơ khói đen khuếch tán.
“Lần này Nhan Trì bộ lạc hành động rầm rộ như vậy, với điều kiện không bị An Đông bộ lạc và Phổ Khương bộ lạc phát hiện, có lẽ họ có đủ sức mạnh mở ra ngôi mộ tổ tiên yên nghỉ mà họ luôn không làm được.” Hòa Phong thì thào.
“Bố cục Hàm Sơn thành sẽ thay đổi. Chủ nhân, chúng ta phải ngăn lại việc này!” Không biết Hòa Phong nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng, nhưng vừa nói ra gã liền hối hận.
Tô Minh phóng người lên, xuống đồi đi thẳng tới xác ông lão áo đen. Lúc tới gần hắn lục tìm trên cái xác, mò ra được vài vật, bỏ vào túi, không thèm để ý Hòa Phong.
“Chủ nhân, ta…” Hòa Phong thấy Tô Minh như vậy, lòng thấp thỏm.
“Ta sẽ không ngăn cản Nhan Trì bộ lạc, cũng không có năng lực.” Tô Minh đứng lên, Khắc Ấn thuật tỏa ra phạm vi trăm mét, đi hướng phía xa.
“Nhưng mà chủ nhân, nếu Nhan Trì bộ lạc mở ra mộ tổ tiên yên nghỉ, độc chiếm Hàm Sơn thành vậy an toàn của chủ nhân sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa…”
Tô Minh im lặng, nhìn xung quanh. Vùng đất bí ẩn dưới Hàm Sơn thành như là lãnh địa riêng, bốn phương âm u, vô số ngọn đồi nhấp nhô, sương khói lượn lờ, tĩnh lặng lộ âm trầm.
“Hơn nữa Nhan Trì bộ lạc tiến vào mộ không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng một khi lấy được di vật của tổ tiên, thực lực tăng nhiều là chuyện nhỏ, quan trọng là ta cảm thấy bảo vật vốn thuộc về chủ nhân. Chủ nhân đã được thanh kiếm, được tấm da thú, có ta trợ giúp thì không mất bao lâu, chúng ta không phải không có khả năng một mình vào mộ tổ tiên, ta…” Hòa Phong hết cách. Gã rất sốt ruột, chỉ có để đặt hy vọng lên người Tô Minh, mong mỏi có thể thuyết phục được hắn.
“Hòa Phong, rốt cuộc ngươi còn giấu ta cái gì.” Tô Minh tiến lên trước, bình tĩnh nói. Lời vừa thốt ra, Hòa Phong lập tức im bặt.
“Chủ nhân, ta không giấu giếm cái gì hết, ta chỉ lo lắng mục đích của Nhan Trì bộ lạc. Một khi họ có được di vật của tổ tiên…” Hòa Phong đang định giải thích.
“Ngươi không biết mục đích của Nhan Trì bộ lạc sao? Nhan Trì cũng tốt, Phổ Khương cũng vậy, lại thêm vào An Đông bộ lạc, ngươi không biết mục đích của họ ư?” Tốc độ của Tô Minh rất nhanh, nói xong đã tới đỉnh ngọn đồi. Đứng tại đây nghênh đón luồng gió, hắn nhìn hướng phương xa.
Chỗ này có nhiều đồi núi, nhấp nhô hình thành nhiều sơn cốc. Tận cùng tầm mắt Tô Minh, hắn trông thấy một góc đất trống bị vô số sơn cốc vây quanh.
Đất trống này đầy đất cát, bên trong gió lốc nối liền trời đất. Sâu bên trong, Tô Minh có thể mơ hồ thấy trong gió lốc tồn tại một kiến trúc to lớn.
Xem thì đã xa rồi, kỳ thật nếu đi qua sẽ càng xa hơn.
Giờ phút này, cuối tầm mắt Tô Minh, hắn mơ hồ thấy sâu trong gió lốc xung quanh kiến trúc to lớn kia có ba tòa tế đàn đá cao gần trăm mét.
Khoảng cách giữa ba tế đàn rất xa, màu sắc phân chia rõ ràng, màu đen, màu đỏ, màu trắng.
Đằng sau kiến trúc to lớn có một tế đàn đá màu đỏ, bây giờ trong tế đàn có hơn mười bóng người áo đỏ ngồi xếp bằng. Từ chỗ ngồi của họ có thể thấy phân chia chủ yếu và thứ yếu.
Người chính diện là một phụ nữ rất đẹp. Người phụ nữ này nhắm mắt lại, mái tóc tơ lụa tung bay, khóe miệng có nốt ruồi son khiến bà trông quyến rũ.
Nếu người ngoài thấy người phụ nữ này, nhất định vừa liếc mắt liền nhận ra bộ dạng của bà với khuôn mặt như ẩn như hiện trong khói đỏ núi Nhan Trì bộ lạc giống như đúc.
Bà ta chính là năm đó tại Hàm Sơn thành Tô Minh chỉ nghe thấy giọng nói, không nhìn rõ khuôn mặt, tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc trong miệng Huyền Luân, Nhan Loan!
Đằng sau lưng Nhan Loan ngồi hai người. Trong hai người có một chính là Hàn Phỉ Tử. Bây giờ cô mặc đồ đỏ, trên mặt vẫn đeo khăn che, biểu tình lạnh băng.
Bên cạnh cô là một người đàn ông. Người này thoạt nhìn không đến ba mươi, khuôn mặt chính trực, thân thể khôi ngô, mắt sáng ngời, đôi khi liếc hướng Hàn Phỉ Tử lộ ra niềm ái mộ chẳng chút che giấu.
Những người này im lặng ngồi đó, dường như đang chờ thời gian trôi qua. Nhưng vào lúc này, tế đàn đột nhiên bộc phát ánh sáng đỏ. Trong mắt mọi người, hư không truyền đến tiếng hét thê lương vang vọng bốn phương, trên tế đàn xuất hiện thân hình mơ hồ.
Thân hình ấy chỉ có nửa người trên, nhanh chóng từ hư ảo ngưng tụ lại. Khi rõ ràng lộ ra trước mặt mọi người, đó chính là gã đàn ông áo đỏ bị Tô Minh chém nửa người.
Bây giờ mặt gã đàn ông trắng bệch, xuất hiện xong liền ngã gục xuống, thân thể run rẩy, không có từ phần eo trở xuống, chỉ còn nửa thân người trên, sức sống đang nhanh chóng trôi đi. Miệng gã đầy máu, muốn nói gì nhưng không phát ra tiếng.
Gã xuất hiện khiến đa số tộc nhân Nhan Trì bộ lạc bao gồm cả Hàn Phỉ Tử biến sắc mặt.
Tộc trưởng Nhan Trì bộ lạc Nhan Loan khuôn mặt tuyệt trần trầm xuống, nâng tay ngọc chỉ hướng gã đàn ông áo đỏ. Một sương mù đỏ bay thẳng tới người này, theo đỉnh đầu chui vào trong, khiến gã đàn ông nâng cao tinh thần.
“Tộc trưởng, An Đông bộ lạc có khách mời mới, người nay lập tức giết Lâm Đồng…” Gã đàn ông áo đỏ chỉ kịp nói ra câu này thì sắc mặt biến ảm đạm. Ngay sau đó máu chảy ra ngoài người gã chợt ngưng tụ lại, bay ra khỏi người gã đàn ông, bềnh bồng giữa không trung hóa thành thân hình máu.
Huyết ảnh này rõ ràng là bộ dạng Tô Minh đeo mặt nạ.
Chương 148: Tổ tiên Hàm Sơn không chết!
“Tộc trưởng, chính là hắn! Hãy báo thù giúp ta!” Gã đàn ông áo đỏ nói xong câu cuối cùng thì chịu hết nổi, ngã xuống đất tắt thở. Thi thể nhanh chóng khô héo, cuối cùng hóa thành tro bụi bị gió trên tế đàn cuốn đi.
“Ta sẽ báo thù cho ngươi.” Nhan Loan nhìn trên không trung thân hình Tô Minh từ máu gã đàn ông hợp thành, gật đầu.
Hàn Phỉ Tử nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm bóng dáng ấy. Cô cứ cảm thấy người này có gì đó quen thuộc nhưng nghĩ không ra cảm giác này là từ đâu.
“Tộc trưởng, hãy giao người này cho Phỉ nhi đi. Giết tộc nhân ta, ta nhất định phải bắt hắn.” Hàn Phỉ Tử nhẹ giọng nói, thanh âm vẫn lạnh lẽo như cũ.
“Cũng tốt, nhưng ngươi chỉ có hai ngày, không được về trễ.” Người phụ nữ mỉm cười, vén mái tóc bị gió thổi, mềm nhẹ nói.
Bà làm động tác tràn ngập quyến rũ, khiến thanh niên cao to bên cạnh Hàn Phỉ Tử mắt xanh ngắt nhưng nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn.
“Nhan Quảng, ngươi cũng đi cùng đi. Khách mới của An Đông có thể lập tức giết Lâm Đồng thì vẫn có chút bản lĩnh.” Nhan Loan quay đầu nhìn thanh niên cúi đầu, bà nâng lên tay phải nhẹ vuốt mặt thanh niên.
Thân thể Nhan Quảng run lên, vội thẳng người cung kính vâng dạ.
“Đi đi, huyết ảnh này sẽ chỉ dẫn các người tìm ra hắn.”
Tô Minh nhìn bão tố phương xa, nhìn bên trong kiến trúc to lớn mơ hồ. Dù không trông thấy hình dáng tỉ mỉ của kiến trúc, chỉ thấy góc cạnh không rõ ràng nhưng chỗ đó có áp lực cường đại theo gió bạo động.
Hắn nâng lên tay phải chỉ trước ngực, lập tức xác thịt chấn động, một luồng khói xanh bị buộc ra khỏi người hắn, ở trước mặt hóa thành hình người to cỡ bàn tay, bộ dạng chính là Hòa Phong.
“Ngươi không biết?” Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn bão tố, nhìn thẳng Hòa Phong.
Đôi mắt hắn không sáng, nhưng đối diện với Hòa Phong thì khiến gã run sợ. Gã biết mình quá nóng nảy khiến Tô Minh nghi ngờ, nhưng sau nhiều chuyện đã xảy ra thì gã không còn xem thường hắn như lúc đầu. Gã kính sợ cũng sinh ra cảm giác bị nhìn thấu khi tâm trí Tô Minh trưởng thành.
“Tiểu nhân thật sự…” Hòa Phong cẩn thận đáp, nhưng mới nói nửa câu, dưới ánh mắt bình tĩnh của Tô Minh thì không thốt thành lời.
“Mục đích của Nhan Trì bộ lạc có lẽ là di vật Hàm Sơn bộ lạc ngươi, nhưng quan trọng hơn là tiêu trừ ấn ký nô tộc. Phổ Khương bộ lạc, An Đông bộ lạc, mấy trăm năm nay họ không tiếc trả giá lần lượt mở ra nơi này chính là vì điều đó. Người ngoài không biết thì ta còn hiểu, nhưng nếu ngươi không biết thì…” Tô Minh cười cười, nhưng nụ cười kia trong mắt Hòa Phong khiến gã lạnh lẽo.
“Chủ nhân…cao kiến! Anh minh! Những chuyện này tiểu nhân chỉ suy đoán, điều này bởi vì không xác định nên không nói ra.” Hòa Phong liếm môi, biểu tình hốt hoảng và kính nể, vội vàng nói.
Tô Minh nhìn Hòa Phong, hắn chưa từng thấy đối phương nói lời như vậy, làm ra biểu tình như thế.
Dưới ánh mắt của Tô Minh, Hòa Phong cực khẩn trương chớp mắt, đang định nói gì.
“Kỳ thật ta biết ngươi che giấu cái gì.” Tô Minh bỗng lên tiếng, lời của hắn khiến Hòa Phong run lên.
Tô Minh thu lại tầm mắt nhìn Hòa Phong mà hướng về đất trống có sơn cốc vây quanh, bên trong gió lốc kiến trúc nối liền trời đất. Tại đây hắn không nghe tiếng bão tố nhưng có thể cảm nhận lực lượng kinh hồn của nó.
“Tiểu nhân thật sự không che giấu cái gì, chủ nhân đừng quá đa nghi. Cái này…ta thật tình không giấu giếm, biết chuyện gì đều nói cho chủ nhân cả. Hơn nữa mạng sống của ta nằm trong tay chủ nhân, sao dám dối gạt chủ nhân được. Huống hồ chủ nhân anh minh vô song, ta có tâm tư gì thì chủ nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu, ta đâu dám…” Hòa Phong vội vàng cười khổ nói, lòng thầm hừ lạnh, nghĩ kinh nghiệm nhiều năm có gì chưa từng gặp, thằng nhóc Mặc Tô nói lời chặn đầu đừng mơ lừa được gã.
“Tổ tiên Hàm Sơn không chết.” Tô Minh nhìn kiến trúc trong bão tố, thì thầm.
Hòa Phong chấn động tinh thần. Vốn gã muốn giấu giếm, nhưng Tô Minh nói câu này tựa như sét đánh giáng xuống, đánh tan tất cả che giấu, lộ ra bí mật chân chính tận đáy lòng Hòa Phong.
Bí mật này là tất cả điều quan trọng nhất của gã, giờ phút này lại bị Tô Minh thì thầm nói ra. Quan trọng hơn, Tô Minh ngữ điệu không phải thăm dò, hắn thậm chí không thèm hỏi Hòa Phong mà tự lầm bầm.
“Chủ…chủ nhân nói đùa…này…điều này sao có thể.” Hòa Phong hít sâu, dù sắc mặt vẫn biến đổi nhưng đây không chứng minh được là gã có tật giật mình, có thể dùng nỗi khó tin để che giấu.
“Tổ tiên…sao không chết được? Nếu tổ tiên không chết thì ba bộ lạc không dám phản loạn. Nếu tổ tiên không chết, ba bộ lạc sớm kinh sợ teo mật sao dám ở lại Hàm Sơn thành…” Hòa Phong vẻ mặt không tin tưởng, thấy Tô Minh không quan tâm mình mà cứ nhìn kiến trúc phương xa. Gã biết chỗ đó là mộ tổ tiên yên nghỉ.
“Ta biết chủ nhân cảm thấy ba bộ lạc vẫn luôn là nô tộc, cho đến hôm nay vào đây sẽ bị hạn chế, từ đó đoán ra tổ tiên không chết? Nếu là vậy thì chủ nhân đoán sai rồi. Ta thông qua một ít điển tịch, được biết năm đó ba bộ lạc bị tổ tiên lấy ra huyết mạch ngưng tụ tại ba cột đá. Cột đá không vỡ thì ba tộc vĩnh viễn là nô. Ba cột đá này theo tổ tiên cùng chôn, nếu tổ tiên không chết, chỉ cần động ý niệm là có thể khiến huyết mạch cả ba bộ lạc khoảnh khắc diệt vong, làm sao tồn tại đến nay.” Hòa Phong vẻ mặt hoảng hốt chần chờ giải thích, vừa nói vừa suy nghĩ, không trực tiếp phủ định mà lời nói lộ ra suy đoán cùng phân tích việc này có khả năng xảy ra hay không.
“Hòa Phong, ta có thể cảm nhận được khí phong của y!” Tô Minh nhắm mắt lại, từ từ mở miệng. Hắn không gạt Hòa Phong, đứng đây, khi ánh mắt hắn nhìn hướng kiến trúc thì cảm nhận được linh khí nồng đậm tỏa ra từ trong bão tố.
Linh khí này, nếu mạch máu trong người hắn chưa thành hình thì chắc không cảm ứng ra, nhưng bây giờ loại cảm giác này rất rõ ràng. Lại thêm kiếm nhỏ màu xanh trong người khi tại đây thì hơi khác đi.
Linh khí mênh mông, bên trong tràn ngập sức sống, dạt dào không dứt, tuyệt không giống một ngôi mộ.
Lời nói của hắn khiến Hòa Phong tinh thần chấn động, đành phải im lặng.
“Ngươi còn định giấu ta bao lâu!” Tô Minh mở mắt ra, bên trong một mảnh lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hòa Phong bềnh bồng trước mặt, tiến lên một bước.
Hòa Phong thân thể run rẩy, định lui về sau. Chỉ thấy ánh sáng xanh chợt lóe, kiếm nhỏ xanh đột nhiên bay ra khỏi trán Tô Minh, vòng quanh Hòa Phong một vòng ngăn gã lùi lại, ngừng trước mặt Hòa Phong, mũi kiếm chỉ ngay trán, toát ra khí lạnh khiến Hòa Phong tinh thần thác loạn, bị uy kiếm chấn nhiếp, chậm rãi cười khổ.
“Chủ nhân cao minh, tiểu nhân nóng nảy đích thực lộ dấu vết. Tổ tiên đúng là không chết.” Hòa Phong sắc mặt phức tạp, khổ sở nhỏ giọng nói.
“Đây là bí mật lớn nhất của Hàm Sơn bộ lạc ta. Năm đó tổ tiên tu hành xuất hiện ngoài ý muốn, đã xây dựng ngôi mộ này để bế quan. Năm đó ngài ấy từng nói, nếu trong vòng trăm năm xuất quan thì đột phá tu vi, nếu không xuất quan hậu nhân không được quấy rầy. Theo thời gian trôi qua, dần có tin đồn tổ tiên đã chết. Ba bộ lạc mấy lần dò xét, có người ngoài hỗ trợ, tạm đè hạn chế nô tộc thay thế Hàm Sơn bộ lạc. Chính vì họ không đoán được tổ tiên có chết hay chưa, mấy trăm năm qua lần lượt mở ra nơi này, đúng thật là để thoát khỏi ấn ký nô tộc, cũng chính mắt nhìn xem tổ tiên đã chết hay chưa. Đằng sau ba bộ lạc, mấy năm nay ta thầm điều tra phát hiện bóng dáng Thiên Hàn tông, chắc là phản loạn năm đó có Thiên Hàn tông trợ giúp. Ba bộ lạc có ba thế lực Thiên Hàn tông cai quản đương nhiên không hợp nhau. Lần này Nhan Trì bộ lạc nắm giữ cách truyền tống, nảy ra dã tâm. Nếu họ mở ra chỗ tổ tiên bế quan, nếu tổ tiên đã chết cũng đành thôi, nhưng một khi không chết thì…” Hòa Phong nói tới đây, sắc mặt ảm đạm, chợt ngừng lời.
“Nếu tổ tiên Hàm Sơn không chết, lần này Nhan Trì bộ lạc hành động chắc chắn thế lực Thiên Hàn tông biết đến, vậy thì họ sẽ xuất hiện giết chết tổ tiên Hàm Sơn.” Tô Minh chậm rãi mở miệng.
Hòa Phong trầm mặc xem như thừa nhận, chần chờ một lát, đặt quyết tâm, nhìn Tô Minh, nhỏ giọng nói.
“Chủ nhân, tiểu nhân có cách khiến chủ nhân không cần phá cấm chế là có thể đi vào chỗ tổ tiên bế quan. Nếu chủ nhân vào trước tiên, có lẽ sẽ thu hoạch vượt qua Nhan Trì bộ lạc.”
Tầm mắt Tô Minh quét qua người Hòa Phong, không lên tiếng.
“Thương Lan, dì của Phương Mộc là đệ tử Thiên Hàn tông, lúc này trở về An Đông bộ lạc, vậy thì Hàn Phỉ Tử và thế lực Thiên Hàn tông sau lưng Nhan Trì bộ lạc cũng sẽ phái người đến. Khó trách Hàn Phỉ Tử rõ ràng có thể vào Thiên Hàn tông mà yêu cầu chậm lại, sợ rằng có liên quan đến việc này.” Tô Minh mắt lộ suy tư, nhìn kiến trúc phương xa trên đất trống bị nhiều sơn cốc vây quanh, tiến lên một bước, tầm mắt không hướng phía xa kia mà là bên trái.
“Nơi đây chắc có biến dị, đi tới chỗ tổ tiên Hàm Sơn bế quan quá sớm sẽ gây nhiều phiền phức. Nhưng dù tổ tiên Hàm Sơn không chết, trước không bàn đến thủ đoạn sau này của Nhan Trì bộ lạc, chỉ nói tới mình nô dịch tộc nhân bộ lạc của y thì khó giải thích. Không bằng đi trước tìm Thiên Lại Chi, tìm đủ dược liệu làm ra Đoạt Linh Dược rồi mới quyết định.” Tô Minh không lên tiếng, mở ra Khắc Ấn thuật lan tràn phạm vi hai trăm mét, biến mất trong dãy núi.
Thời gian trôi qua, một tiếng đồng hồ sau, sương mù trên bầu trời đột nhiên hiện ra mây trắng xé gió lao đến. Hàn Phỉ Tử đứng trên mây đeo khăn che, mặt mày thanh nhã. Đứng phía sau cô là thanh niên cao to tên Nhan Quảng. Đằng trước hai người là huyết ảnh chỉ dẫn họ tới.
“Một tiếng đồng hồ trước người đó đã dừng tại đây…” Hàn Phỉ Tử nâng lên tay ngọc chỉ hướng huyết ảnh, nhắm mắt lại, lát sau mở ra, lạnh nhạt nói.
Chương 149: Truy đuổi
Nơi tổ tiên Hàm Sơn hoặc là yên nghỉ hoặc là bế quan, nói nó ẩn dưới vực sâu trăm ngàn mét Hàm Sơn thành, cũng có thể nói nó liên thông đường bí mật Hàm Sơn thành, một không gian kỳ lạ được xây dựng nên.
Chỗ này không quá lớn, nếu muốn đi hết, dùng tốc độ của Tô Minh cần ít nhất mười ngày.
Nơi này dãy núi trập trùng nhưng không có cảm giác quá ẩm ướt, rất khô ráo còn tồn tại linh khí nồng đậm người lạ khó thể phát hiện.
Linh khí này vòng quanh nơi đây, theo sương mù cuồn cuộn, Tô Minh có thể cảm nhận được. Người lạ thì chỉ thấy khi ở đây sẽ sảng khoái tỉnh táo, quên đi mệt mỏi.
Có lẽ vì có linh khí này, khiến các dãy núi mọc đầy thảo dược. Thảo dược so với bên ngoài thì hơn phần sức sống dạt dào, thậm chí có chút thảo dược trân quý người bình thường bên ngoài rất khó kiếm.
An Đông bộ lạc cho mỗi khách mời tiến vào đây một mộc giản, bên trên ghi rõ chỗ một số thảo dược quý hiếm, vẽ ra bản đồ địa hình.
Có bản đồ này, khiến người không bị lạc tại đây. Hiện giờ Tô Minh cầm mộc giản An Đông bộ lạc cho, ghi nhớ kỹ hình vẽ, chạy nhanh theo dãy núi trập trùng cẩn thận tiến lên.
Trên đường đi Tô Minh mở ra Khắc Ấn thuật, luôn cảnh giác xung quanh gió thổi cỏ lay. Hắn biết rõ chỗ này tùy thời gặp phải nguy hiểm, đến từ Nhan Trì bộ lạc. Hắn không biết An Đông và Phổ Khương có biết hay không, nếu không thì nơi này chắc sẽ hỗn loạn.
“Trong khách mời An Đông bộ lạc, người mạnh nhất là khách quý Nam Thiên. Người này đã bước vào Khai Trần, trong mộc giản Phương Mộc đưa mình miêu tả người này nhiều nhất. Y là nhóm đầu tiên tiến vào đây, không biết hiện tại như vậy….Nam Thiên An Đông bộ lạc, Huyền Luân Phổ Khương bộ lạc, còn có Kha Cửu Tử Nhan Trì bộ lạc, ba người này là khách mạnh nhất ba bộ lạc.” Mắt Tô Minh lấp lóe, chân không phát ra một chút tiếng động, đi khoảng nửa tiếng thì hắn thấy trước mắt có một khe rãnh khổng lồ, tựa như núi bị chẻ thành hai.
“An Linh Thảo tại đây!” Tô Minh nhớ rõ trong mộc giản có bảy phần thảo dược hắn không biết, trừ Thiên Lại Chi thì thảo dược còn lại tạm thời vô dụng với hắn.
Nhưng nếu đã vào đây thì Tô Minh không muốn bỏ qua cơ hội này. Lấy được càng nhiều thảo dược, sau này sẽ giúp ích cho hắn luyện cái khác sau Đoạt Linh Dược.
Nhìn khe hở núi này, Tô Minh tăng cảnh giác. Trước khi tới gần, Khắc Ấn thuật hai trăm mét ngưng tụ lại quanh đây, cẩn thận lần lượt rà soát, mới mạnh vọt lên hóa thành cầu vồng lóe người chui vào khe hở.
Khe hở rất sâu, không nhìn thấy tận cùng, tựa như xuyên thấu qua mặt đất. Tô Minh ở bên trong sờ vách đá hai bên, hít sâu.
“Đây là do người tạo thành…xem hình dạng như là bị một đao chẻ ra…tu vi cỡ nào mới làm được điều này!” Tô Minh lặng lẽ đi xuống bên dưới khe hở, vừa đi vừa tính toán khoảng cách.
Lát sau Tô Minh chợt ngừng, chỗ khá sâu trong khe hở hắn thấy vách đá bên cạnh có một cửa vào. Cửa không lớn, bên trong tối đen, dường như từng là lối đi lại bị khe hở chặt đứt.
“Chính là chỗ này.” Tô Minh cẩn thận tiến lên, mở ra Khắc Ấn thuật, chậm rãi đi vào trong. Khoảnh khắc hắn đạp một bước vào, lập tức lối đi tỏa ra khói trắng mỏng, khói chợt xuất hiện bao phủ thân thể Tô Minh.
Tô Minh không lùi lại hay tránh đi mà lập tức lấy ra mộc giản. Trong mộc giản giới thiệu rất kỹ càng nhiều chỗ có thảo dược. Nơi thảo dược sinh ra là mấy năm qua An Đông bộ lạc lần lượt mở ra chỗ này sưu tập đến, nhưng có bảo hộ không lấy hết một lần mà để thảo dược sinh trưởng, lần sau mới tìm tiếp.
Tìm ra chỗ này, tiến vào đây cần mộc giản. Có vật đó thì có thể mở ra phòng vệ nơi An Đông bộ lạc nuôi thảo dược. Nhưng mấy trăm năm qua khó tránh việc mộc giản bị hai bộ lạc khác cướp đi, cũng có xảy ra việc bộ lạc khác bị cướp mộc giản. Tiếp xúc lẫn nhau, thành ra chín phần thảo dược ở đâu đều bị ba bộ lạc biết.
Nhưng vì tránh cho tranh giành khiến thảo dược diệt chủng, dần dần ba bộ lạc có sự cân bằng kỳ diệu. Trừ vài loại thảo dược trân quý là ba bộ lạc có thể tranh đoạt, chỗ khác đều là trước khi mở ra đã phân công trước.
Khói trắng vòng quanh người Tô Minh, đụng chạm mộc giản trong tay hắn mới dần tán đi, lộ ra đường đi. Tô Minh do dự chốc lát, cẩn thận tiến lên.
Thời gian không dài lắm, bóng dáng Tô Minh chợt lóe bước ra, sắc mặt âm trầm chạy nhanh theo khe hở mau chóng ra ngoài. Đứng ở bên ngoài, mắt hắn lấp lóe, suy nghĩ chốc lát. Hắn cúi đầu nhìn khe hở dưới chân, dứt khoát không rời khỏi mà lại xông vào trong khe. Lần này hắn không bước vào lối đi kia mà đi hướng càng sâu, nhanh chóng tới gần, không gian tối đen. Nhưng trong phạm vi Khắc Ấn của Tô Minh, hắn không cần dùng mắt nhìn, có thể dùng tâm cảm nhận rõ ràng.
Thời gian trôi qua, lại chốc lát sau, trước mắt Tô Minh khe hở vẫn sâu không thấy đáy, nhưng ngày càng hẹp. Thậm chí có nhiều nơi cần khom người mới qua được.
Ngay lúc này, trong phạm vi Khắc Ấn Tô Minh trông thấy một vật.
“Quả nhiên là vậy!” Tô Minh dừng chân, cảm nhận vật đó, không bao lâu, trước mặt hắn hiện ra thi thể không đầu.
Cái xác kẹt ở vách đá trong khe, không có đầu, mặt áo lam, trên người tràn ngập vết thương. Đặc biệt là ở ngực, gần như xuyên thấu qua người.
Trên eo gã treo một lệnh bài, là dấu ấn khách mời An Đông bộ lạc!
Tô Minh cẩn thận quan sát thi thể trong chốc lát, lục tìm trên xác, không thấy di vật gì, nhưng nhìn cái xác thì có thể đoán ra đối phương chỉ mới chết vài ngày.
“Mất đầu, mất máu…” Tô Minh lặng im, phóng người lên trên, nhanh chóng rời khỏi khe hở, không tạm dừng mà chạy nhanh đi hướng càng xa.
Vài tiếng đồng hồ sau, Tô Minh liên tục đi qua năm chỗ đánh dấu thảo dược, sắc mặt ngày càng âm trầm. Ở một tảng đá lớn, Tô Minh sờ mộc giản trong tay lộ ra suy nghĩ sâu xa.
“Không ngờ còn lại thảo dược!” Đối với Tô Minh thì đây không phải tin tốt.
Điều này chứng minh hai nhóm người An Đông bộ lạc tới trước không có nhiều cơ hội lấy thảo dược, ngẫu nhiên đến tìm thì như người trong khe hở, thành cái xác.
Mắt Tô Minh chợt lóe, trầm ngâm giây lát đặt quyết định, đang muốn đi tiếp thì trong đầu bỗng vang vọng kiếm ngâm, mạnh xoay người, liền thấy chân trời có áng mây trắng bay tới.
Trên mây trắng đứng hai người, trong đó một người thân thể mảnh mai, chính là Hàn Phỉ Tử!
Tô Minh con ngươi co rút, không chút nghĩ ngợi lập tức lùi ra sau, núp đằng sau tảng đá không muốn gặp Hàn Phỉ Tử. Theo hắn nghĩ thì Hàn Phỉ Tử có mặt tại đây không khiến người bất ngờ nhưng tránh được thì nên tránh.
Mây trắng lao tới, ngày càng gần, tốc độ dần chậm lại. Trước mặt Hàn Phỉ Tử bay huyết ảnh, lúc này đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ mãnh liệt.
Huyết ảnh chợt lóe lập tức khiến Tô Minh chú ý. Hắn vốn tưởng Hàn Phỉ Tử chỉ đi ngang qua, nhưng bây giờ thấy tốc độ mây trắng biến chậm như định ngừng, còn có huyết ảnh lóe sáng. Hắn tập trung nhìn lập tức chấn động tinh thần. Hắn thấy hình dạng huyết ảnh chính là mình đeo mặt nạ!
“Không hay!” Tô Minh lập tức biết đối phương xuất hiện tuyết đối không phải ngoài ý muốn, mà là có Man thuật lạ lùng nào đó dẫn dắt tìm kiếm mình!
“Chắc là gã đàn ông áo đỏ Nhan Trì bộ lạc!” Tô Minh lập tức lùi ra sau, ngay lúc hắn lùi chưa đến ba mét thì tảng đá lập tức tỏa ra khí lạnh lãnh liệt. Vang lên tiếng *két két*, tảng đá lập tức bốc lên khí lạnh, chớp mắt hóa thành khối băng.
Khối băng bùm một tiếng nổ tung, thành vô số mảnh vỡ bắn thẳng đến Tô Minh.
Cùng lúc đó, trên đám mây gã thanh niên cao to Nhan Quảng đứng sau Hàn Phỉ Tử mắt chợt lóe, sải bước hướng đằng trước. Gã mượn lực giáng xuống, hóa thành cầu vồng bay đến chỗ Tô Minh.
“Khách của An Đông bộ lạc, giết tộc nhân Nhan Trì bộ lạc ta, hôm nay có dám đấu với Nhan ta một trận!?” Thanh âm Nhan Quảng vang vọng truyền khắp xung quanh, theo gã tới gần, dấy lên tiếng rít sắc bén kinh người. Trong tay Nhan Quảng cầm thanh xà mâu, tỏa ánh sáng lam quái dị, nhanh chóng tới gần.
“Hậu kỳ Ngưng Huyết, số lượng sợi máu hơn tám trăm năm mươi sợi!” Tô Minh lùi ra sau, qua mặt nạ liếc mắt liền đoán ra tu vi thanh niên này. Người này nếu đụng độ một mình thì Tô Minh nắm chắc chiến thăng, nhưng hôm nay còn có Hàn Phỉ Tử.
Tô Minh có thể không thèm để ý thanh niên, nhưng Hàn Phỉ Tử thì hắn từng đấu một trận/ Cô có nhiều thủ đoạn, nếu hai người cùng ra tay thì hắn không thể chống cự.
Những suy nghĩ lóe qua óc Tô Minh, hắn nhanh chóng lùi ra sau, nâng lên tay phải vung trước mặt, nắm tay đánh hướng Nhan Quảng.
Cùng lúc đó, tay trái Tô Minh biến ra con rắn đen. Con rắn rít lên xông tới mảnh vỡ băng.
Tô Minh đánh ra một quyền liền cả người chấn động, rút lui vài bước, khuôn mặt giấu dưới mặt nạ trắng bệch. Còn về Nhan Quảng ở giữa không trung thì càng tệ. Gã hộc máu, suýt không thể giữ chặt xà mâu xanh, thân thể bị lực lượng mạnh mẽ đánh văng ra hơn mười mét mới hoảng sợ dừng lại.
Chương 150: Phản kích
Thanh âm *đùng đùng* vang vọng, những mảnh vỡ nổ tung, nhưng con rắn đen cũng chấn động nứt ra. Khoảnh khắc tan vỡ, Tô Minh lại lùi ra sau, ánh mắt lạnh lùng, miệng phun ra màn sương.
“Sương!” truyện tà tu audio
Rắn đen Man Khí mới tụ thành bỗng tỏa ra mảng lớn khói đen. Khói đen chợt tràn ngập xung quanh, khiến sương đen cuốn thành vòng.
Hàn Phỉ Tử biến sắc mặt, khoảnh khắc khói đen khuếch tán, cô lập tức nâng lên tay phải chỉ hướng Nhan Quảng. Thân thể Nhan Quảng bởi vì ở trong khói đen mà hoảng sợ vẻ mặt trầm trọng, lập xuất hiện sương mây trắng, hình thành phòng vệ nghiêm ngặt quanh người gã.
Giúp Nhan Quảng phòng vệ xong, ngoài người Hàn Phỉ Tử chợt lóe ánh sáng vàng, chính là thuật pháp kỵ lạ lúc trước liên tục chịu đòn tấn công của Tô Minh mà không bị trọng thương.
Khi Hàn Phỉ Tử làm ra hành động thì đồng thời trong khói đen mắt Tô Minh lóe sáng. Kiếm xanh giữa trán rít gào bay nhanh, mục tiêu không phải Nhan Quảng, cũng không là Hàn Phỉ Tử, mà là huyết ảnh trước mặt.
Huyết ảnh này mới chính là mục tiêu của Tô Minh. Không hủy vật đó, dù hắn trốn chạy thì cũng có khả năng bị truy đuổi lần thứ hai, vậy chẳng bằng diệt nó!
Thanh kiếm rít gào hình thành áp lực cường đại bay thẳng tới huyết ảnh trước mặt Hàn Phỉ Tử. Uy lực kiếm này có thể chấn nhiếp Khai Trần khiến Hàn Phỉ Tử kinh sợ. Cô không nhìn tới kiếm xanh nhưng có thể cảm giác khói trước mặt có khí thế kinh người bay nhanh tới, cho cô cảm giác nguy hiểm sinh mạng.
Lại biến sắc mặt, Hàn Phỉ Tử mạnh lùi ra sau, toàn thân lượn lờ mây khói, ánh sáng vàng xuyên thấu. Trong tay cô xuất hiện tấm kính to cỡ bàn tay. Kính lóe sáng, thanh âm *bùm bùm* ở quanh người cô huyễn hóa ra sáu tấm kính, trên dưới hai bên bảo vệ Hàn Phỉ Tử bên trong.
Ngay lúc Hàn Phỉ Tử lùi lại, kiếm nhỏ màu xanh có Khắc Ấn khống chế tới gần huyết ảnh mạnh chém đầu. Một kiếm chém xuống, huyết ảnh như có linh tính, phát ra tiếng hét thê lương, một chia thành hai, vỡ nát.
Mắt Tô Minh lộ sát khí, định khống chế kiếm xanh nhỏ đâm thẳng tới Hàn Phỉ Tử thì tim bỗng đập nhanh, sắc mặt trầm xuống.
Chỉ thấy huyết ảnh bị chém thành hai tan vỡ lộ ra đoàn khí đỏ, ở giữa không trung hình thành đồ án đỏ cỡ mười mét. Đồ án phức tạp, giây phút xuất hiện thì lấp lóe ánh sáng chói mắt. Trong ánh sáng đỏ có áp lực khiến Tô Minh chấn động, khi nó xuất hiện khiến khói đen xung quanh nhanh chóng ảm đạm, đảo mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó, đồ án đỏ bỗng chuyển động hóa thành khuôn mặt phụ nữ. Người phụ nữ tuyệt đẹp, nhắm mắt, hàng mi khẽ rung động.
Khoảnh khắc đôi mắt mở ra, kiếm nhỏ xanh lập tức run rẩy như không thể tới gần. Từ hai mắt người phụ nữ bắn ra luồng sáng xanh, tiếng cười duyên vang vọng khắp trời. Tiếng cười tràn ngập lực lượng kỳ lạ khiến người nghe sẽ chấn động tinh thần, như có vô số sóng gợn khiến người vui sướng.
Tiếng cười vang vọng, khuôn mặt phụ nữ hé miệng thổi ngụm khí hướng kiếm nhỏ tỏa ánh sáng xanh. Luồng khí như gió thơm đụng chạm vào kiếm nhỏ, kiếm truyền ra tiếng kêu sắc nhọn, thanh kiếm run lên xoay lại bay nhanh chui vào người Tô Minh.
Sắc mặt Tô Minh bỗng đỏ ửng, gió thơm ập vào mặt, mắt hắn mơ hồ. Hắn lờ mờ thấy một người phụ nữ thân thể yêu kiều. Người phụ nữ xinh đẹp khiến tim Tô Minh đập nhanh, loại cảm giác này tựa như chỉ cần đối phương nói một câu là hắn sẵn sàng dâng hiến sinh mạng.
Bây giờ người phụ nữ đang quyến rũ nhìn mình, như kêu gọi mình đi qua.
Tô Minh vẻ mặt mờ mịt, nhưng lúc này mảnh đá đen bí ẩn treo trước ngực hắn, giống như năm đó hắn gặp phải Tà Man giáng xuống, tỏa ra khí lạnh lan khắp người, làm Tô Minh tạm dừng, mắt lập tức tỉnh táo lại.
Khoảnh khắc tỉnh táo, Tô Minh hộc ra ngụm máu. Sắc mặt bệnh hoạn lộ chấn kinh, hắn chẳng chút do dự lập tức lùi ra sau.
Mọi chuyện nói thì dài nhưng kỳ thực chỉ xảy ra trong chớp mắt.
“A?” Khuôn mặt phụ nữ to lớn giữa không trung lộ vẻ hứng thú, nhìn bóng dáng Tô Minh khuất xa, đột nhiên bật cười.
“Phi nhi, Nhan Quảng, ta muốn người này sống. Đi đi, hắn bị trọng thương sẽ không dấy lên sóng gió to được, mang hắn về cho ta.” Khuôn mặt to lớn dịu dàng nói, chậm rãi biến mất.
Nhan Quảng đứng một bên vội cúi đầu vâng dạ. Hàn Phỉ Tử không mở miệng mà nhìn hướng Tô Minh bỏ chạy, chân mày luôn nhíu chặt, cô cứ cảm thấy Tô Minh đem lại cảm giác quen thuộc. Nhưng thời gian giao đấu ngắn ngủi, cô chưa phát hiện có manh mối gì.
Tô Minh siết chặt ngực áo, đó là chỗ hắn đau nhất, dường như tim vỡ nát, làm khóe miệng hắn không ngừng tràn tơ máu. Ấn ký kiếm nhỏ giữa trán biến ảm đạm, mặt trên có đoàn sắc đỏ như ẩn như hiện.
“Ả là Nhan Loan!” Đây không phải lần đầu Tô Minh trông thấy khuôn mặt phụ nữ to lớn kia. Năm đó tại Hàm Sơn thành, khi Hòa Phong khiêu chiến Hàm Sơn xích thì hắn đã từng trông thấy.
“Ả tuyệt không phải cường giả Khai Trần bình thường! Mới rồi ả thi triển Man thuật đủ vô hình giết người!” Tô Minh hộc búng máu, cơ thể lảo đảo, tay phải lấy ra Nam Ly Dược, bỏ vào miệng, lại chạy nhanh.
Sau lưng hắn, Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo không bỏ.
“Chủ nhân, tu vi Nhan Loan chắc đã đến trung kỳ Khai Trần. Ả gần là tộc trưởng mà có thể đè ép Man Công, việc các bộ lạc không thể làm được. Nhan Trì bộ lạc rõ ràng khác với bộ lạc khác, không lấy Man Công đứng đầu mà là tộc trưởng! không ngờ ả cũng tới đây…” Trong giọng nói Hòa Phong lộ rõ sợ hãi.
Nghe lời của Hòa Phong, sắc mặt Tô Minh càng thêm âm trầm, cắn răng không thèm để ý vết thương tiếp tục chạy nhanh, trên đường đi nuốt nhiều Nam Ly Dược giữ vững tốc độ. Nhưng bởi vì chạy nhanh khiến hắn không thể tĩnh tâm mau chóng hồi phục vết thương.
Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng sau lưng hắn càng đuổi càng kinh sợ. Hai người cứ tưởng Tô Minh trọng thương không trốn được xa, không được bao lâu. Nhưng bây giờ đã hơn bốn tiếng đồng hồ, khách mời An Đông bộ lạc trước mắt họ vẫn đang chạy nhanh.
Dưới mặt nạ khuôn mặt Tô Minh tái nhợt. Chạy trốn vài tiếng đồng hồ, dù có Nam Ly Dược chữa trị nhưng nếu không có một ít thời gian tĩnh tọa thì vết thương khó mà lành. Đặc biệt đau nhức ở ngực không giảm bớt, bây giờ bởi vì bỏ chạy mà càng đau thêm, như sắp tan vỡ.
“Nhan Trì bộ lạc!” Tô Minh nhớ kỹ tên bộ lạc này. Nhưng bây giờ hắn không thể dừng bước, sợ Nhan Loan tùy thời xuất hiện. Một khi đối phương lần nữa hiện ra thì mình khó thể trốn thoát.
“Chủ nhân, theo ta thấy Nhan Loan sẽ không xuất hiện nữa đâu!” Hòa Phong cẩn thận lên tiếng che giấu khẩn trương vang trong đầu Tô Minh. Gã không muốn Tô Minh chết, nếu hắn chết thì gã cũng khó sống.
“Nói tiếp!” Tô Minh biết về mặt kinh nghiệm và tâm kế thì mình không bằng Hòa Phong. Bây giờ nghe lời của Hòa Phong, dường như nghĩ tới điểm quan trọng gì.
“Nhan Loan tu vi kinh người, nếu ả có thể tùy thời xuất hiện, khách mời hai bộ lạc tiến vào đây không ai sống sót, thậm chí không cần có người dò xét. Ả sắp đặt Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng truy sát chủ nhân, chúng ta đi ra khỏi hang gặp gã đàn ông áo đỏ, điều này chứng minh…” Hòa Phong đầu óc mau chóng vận chuyển, phân tích nói.
“Chứng minh Nhan Loan tại đây hoặc là bị hạn chế rất nhiều, hoặc là vì một số việc mà phải luôn tại đó, không thể ra ngoài, chỉ có thể dùng cách mới rồi, hư ảo ra tay.” Tô Minh lập tức tiếp lời.
“Chủ nhân anh minh! Hơn nữa Nhan Loan hư ảo ra tay chắc cũng không phải tùy tiện liền được. Nếu không thì giờ phút này chỉ cần lập tức xuất hiện, chủ nhân tuyệt đối không thể chạy trốn thời gian dài đến thế.” Hòa Phong đầu tiên là nịnh hót một phen rồi mới nói ra suy nghĩ của mình.
Mắt Tô Minh chớp lóe, hắn biết mình không thể kéo dài lâu hơn. Dù Nam Ly Dược còn không ít nhưng nếu kéo dài cơn đau trước ngực, thân thể hắn sẽ không thể chịu đựng.
“Hòa Phong, ta biết ngươi còn giữ lại chút thủ đoạn. Nếu bây giờ ta chết thì ngươi cũng khó sống, đừng giấu giếm nữa. Ngươi có thể bám chặt hai người Hàn Phỉ Tử trong chốc lát không!?” Tô Minh hít sâu, truyền ý niệm.
Hòa Phong im lặng trong chốc lát, dứt khoát nói.
“Chủ nhân, trạng thái hiện giờ của ta chỉ có thể giữ chân hai người khoảng nửa tiếng…”
“Tốt!” Tô Minh dừng bước, lập tức ngồi trên mặt đất, lấy ra Nam Ly Dược bỏ vào miệng, nhắm mắt lại vận chuyển khí huyết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh, đằng sau Tô Minh mây trắng xé gió bay thẳng tới. Giây phút mây trắng tới gần trăm mét, thân thể Tô Minh chợt lóe ánh sáng xanh, Hòa Phong biến thành người nhỏ xíu bước ra.
Khuôn mặt mơ hồ, vì gã không muốn để Hàn Phỉ Tử nhận ra chính mình, đưa đến Tô Minh không thích và nghi ngờ. Sau khi xuất hiện, Hòa Phong nâng lên tay phải đánh một đấm hướng mây trắng trên trời.
Từng gợn sóng lan tỏa. Khoảng cách giữa Tô Minh xếp bằng và mây trắng có sóng gợn khuếch tán. Hòa Phong vọt tới, ánh sáng xanh trên người lan tràn ra ngoài.
Ánh sáng xanh bỗng chốc bao phủ phạm vi năm mươi mét quanh người Tô Minh. Hòa Phong khoanh chân bềnh bồng giữa không trung, hai mắt khép kín, cả người hòa tan với ánh sáng này, biến mất không bóng dáng. Gã dùng cách này cản Hàn Phỉ Tử và Nhan Quảng, tranh thủ thêm nhiều thời gian cho Tô Minh.
Tiếng chấn động theo đó vang lên. Nhan Quảng vẻ mặt sát khí dùng trường thương xanh không ngừng đánh hướng màn sáng xanh này, khiến màn sáng lung lay như tùy thời bị chọc thủng.
Hàn Phỉ Tử vừa liếc mắt liền thấy Tô Minh ở bên trong, mắt lộ tia kỳ lạ, cũng ra tay. Từng áng mây trắng quanh quẩn bốn phương màn sáng, áp lực tới gần khiến phạm vi ánh sáng bao phủ không ngừng thu nhỏ.