Cầu Ma Audio Podcast
Tập 28 [Chương 136 đến 140]
❮ sautiếp ❯Chương 136: Phân biệt đãi ngộ
Tô Minh điều chỉnh hô hấp, mắt sáng ngời nhìn cái hộp thoạt trông bình thường, ngồi xếp bằng trong động phủ, lòng khẩn trương.
Hắn rất mong chờ vật bên trong hộp. Hắn muốn biến có thể khiến Nhan Trì bộ lạc, Phổ Khương bộ lạc, An Đông bộ lạc năm đó phản loạn cướp đi bốn báu vật cái cuối cùng rốt cuộc là gì.
Bốn báu vật này có thể khiến ba bộ lạc nổi lên sát ý, bây giờ còn lại một khiến Huyền Luân khát vọng, Hàn Phỉ Tử tham lam. Họ thậm chí không dám truyền ra ngoài. Báu vật như vậy khiến Tô Minh càng khẩn trương.
“Vật này vốn không thuộc về mình.” Tô Minh thầm nghĩ.
Hắn có thể tới đây chỉ là trùng hợp kỳ duyên. Là Hòa Phong tính kế kéo hắn và vòng xoáy này, từng bước một, từ tránh né Huyền Luân, cướp Hòa Phong, đến đấu tranh với gã, cuối cùng còn thắng hiểm Hàn Phỉ Tử.
Mãi đến khi đó hắn vẫn chưa có được chỗ đặt vật này. Lúc trước Hòa Phong nói và bây giờ chỗ Tô Minh đứng hoàn toàn khác nhau.
Chỉ khi Hòa Phong thành người, hầu Tô Minh mới chân chính biết chỗ giấu bảo vật, đi đến đây.
Nhìn cái hộp trước mặt, Tô Minh biểu tình phức tạp. Hơn một năm nay hắn trải qua rất nhiều chuyện, nhưng khó khăn thì không bao nhiêu, giờ nghĩ lại thật ly kỳ.
Hít sâu, Tô Minh kiềm chế nỗi lòng, nâng lên tay phải chậm rãi đặt trên mặt hộp. Hắn định cầm lấy nhưng khoảnh khắc tay phải đụng vào cái hộp, lập tức vang lên tiếng rít sắc nhọn. Tiếng rít mang theo mãnh lực xuyên thấu, như dấy lên gợn sóng vô hình khuếch tán xung quanh.
Thanh âm két két vang vọng, chỉ thấy vách đá quanh hang trong chớp mắt xuất hiện vô số vết nứt. Từng vệt rất sâu, có một ít xuyên qua cả đá lộ ánh nắng chiếu vào.
Nếu chỉ thế thì thôi, nhưng quanh người Tô Minh, lấy hộp đá làm trung tâm, mặt đất cũng vang tiếng *két két*. Xuất hiện từng vết nứt lan tràn cả hang.
Biến đổi đột ngột khiến tinh thần Tô Minh chấn động, cũng khiến Hòa Phong kinh ngạc. Gã mờ mịt không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Năm đó gã đụng vào hộp, thậm chí mở nó ra thì không xuất hiện chuyện như vậy.
“Chủ nhân, cái này…cái này…” Gã sợ Tô Minh hiểu lầm, vội vàng muốn giải thích.
Nhưng Tô Minh không để ý đến gã, nhắm mắt lại, khoanh chân, giữ động tác tay phải chạm hộp đá, hồi lâu sau thở dài một hơi.
“Ta biết.” Tô Minh trầm giọng mở miệng.
Hắn tin tưởng Hòa Phong đúng thật không biết việc này. Quan trọng hơn, tiếng rít đột nhiên xuất hiện dù khiến hang rạn nứt, khiến mặt đất đầy khe rãnh nhưng không thương tổn hắn chút gì.
Bây giờ trong hộp đá vẫn truyền ra tiếng rít, thanh âm này Hòa Phong nghe rất là chói tai, dường như linh thể biến không ổn định. Nhưng Tô Minh lại cảm thấy không biết vì sao có sự thân thiết!
Tiếng rít này dường như đang hoan hô, đang kích động. Như bị phong ấn mấy trăm năm, rốt cuộc đợi đến người thức tỉnh nó.
Đó là cảm giác rất kỳ lạ, nhưng trong lòng Tô Minh cực kỳ rõ ràng. Hắn có thể cảm nhận được, vật trong hộp đang kêu gọi mình.
Tim hắn đập nhanh, mỗi lần nhảy lên đều khiến tiếng rít càng vang. Đến cuối cùng, hộp đá tự chấn động, bên trong truyền đến tiếng *bùm bùm*. Dường như bảo vật bên trong muốn xông ra.
Ánh sáng xanh lấp lóe tỏa ra từ khe hở hộp đá. Chiếu rọi mặt Tô Minh xanh xao. Hòa Phong thấy hình ảnh này thì trợn to mắt. Gã không thể tin báu vật thuộc về Hàm Sơn bộ lạc, bị Tô Minh dùng tay đụng tới lại như có linh tính, biểu hiện ra như vậy, khiến đầu óc gã trống rỗng, mờ mịt, thậm chí hơi đau lòng. Giống như thứ mình cung phụng mấy trăm năm chẳng thèm để ý mình, nhưng ngày kia thấy người ngoài thì kích động như gặp phải chủ nhân.
Loại cảm giác vớ vẩn này khiến Hòa Phong sửng sốt.
Trong hộp lấp lóe ánh sáng xanh, tiếng rít ngày càng kịch liệt, dường như sốt ruột thúc giục Tô Minh mau mở hộp để nó đi ra. Tô Minh cảm nhận được tiếng kêu gọi ngày càng mãnh liệt. Hắn hít sâu, tay phải ấn hộp đá, vỗ một cái, làm theo cách Hòa Phong chỉ đưa vào lực khắc ấn.
Hộp đá chấn động, bật mở.
Khoảnh khắc mở ra, ánh sáng xanh bỗng khuếch bao phủ cả hang trong màu xanh. Cùng lúc đó, ánh sáng càng đậm hơn lóe ra từ cái hộp, tiếng rít gào thét, bay nhanh giữa không trung hang hóa thành từng cầu vồng xanh.
Có khí thế sắc bén ập đến làm vách đá quanh hang nứt ra, mọi nơi đều có. Khí thế lãnh liệt này khiến Tô Minh dựng đứng lông tơ, cổ họng khô khốc, có cảm giác đối mặt Khai Trần. Sợi máu trong người bùng phát như muốn kháng cự. Theo hắn cảm giác thì hình như khí thế này vượt qua Khai Trần!
Nhưng giây phút khí huyết trong người Tô Minh sắp bùng nổ thì luồng sáng xanh chợt lóe bay thẳng tới chỗ hắn, tốc độ rất nhanh. Tô Minh cảm thấy mình am hiểu nhất tốc độ nhưng không thể tránh né, chợt kinh sợ thì ánh sáng xanh như xuyên qua không gian, xuất hiện gần giữa trán Tô Minh.
Trán Tô Minh ướt đẫm mồ hôi, nhìn ánh sáng xanh trước mắt. Lần này hắn nhìn thấy rõ, đây rốt cuộc là báu vật gì!
Đây là một thanh kiếm!
Một thanh kiếm có thể bay!
Một thanh kiếm màu xanh, mặt trên khắc đồ án phức tạp Tô Minh chưa từng thấy!
Nó chỉ dài bảy tấc, có thể nắm trong tay, toàn thân lạnh lẽo tỏa khí thế cực kỳ lãnh liệt. Lưỡi kiếm cực sắc bén, dường như chỉ khẽ động có thể đâm vào trán Tô Minh.
Trên trán hắn dần xuất hiện ấn ký kiếm, lấp lóe lộ ra uy nghiêm.
Hòa Phong đứng một bên nhìn Tô Minh, sắc mặt ngơ ngác. Đến tận bây giờ gã khó thể hiểu nổi, vì sao báu vật của mình, mình và hắn mở hộp cách giống nhau lại phân biệt đãi ngộ như vậy.
May hiện giờ gã là linh thể, nếu không rất có thể nghĩ không ra và không cam lòng sẽ buồn bực hộc máu.
Chương 137: Ngưng Huyết Hậu Kì
Tô Minh mở mắt ra, con ngươi lần đầu tiên lộ ra trong suốt như thủy tinh sâu thẳm. Dù hắn khoanh chân ngồi trong động phủ, nhưng đem đến cho Hòa Phong cảm giác tựa như Tô Minh dung hợp với xung quanh. Rõ ràng trông thấy nhưng không cảm nhận được.
Đặc biệt là đôi mắt Tô Minh, khiến Hòa Phong chấn động tinh thần. Loại ánh mắt này gã không thấy trên người Huyền Luân, chỉ có Hàn Phỉ Tử thiên tài kia mới có ánh mắt khiến người nhìn sẽ chìm đắm vào đó.
“Chủ nhân?” Hòa Phong rất khẩn trương. Bây giờ khi gã nhìn Tô Minh thì có cảm giác toàn thân bị kim đâm. Dường như Tô Minh tỏa ra khí thế khiến gã sợ hãi không thể kiềm nén.
Tô Minh ngoái đầu lại nhìn Hòa Phong. Khoảnh khắc mắt hắn và Hòa Phong giao nhau, thân thể gã run bắn lên, bản năng bay ra vài mét, cơ thể như sắp tan vỡ. Thậm chí có cảm giác bị mũi tên xuyên thấu tim, tất cả suy nghĩ đều lộ ra trước ánh mắt đối phương, không thể che giấu một chút gì.
“Chủ…chủ nhân…”
Tô Minh mỉm cười, uy nhiếp bỗng tán đi, ánh mắt biến bình thản như cũ. Cử động thân thể, Tô Minh đứng dậy, thở ra một hơi.
“Đi đi.” Tay phải Tô Minh chộp linh thể Hòa Phong, gã lập tức bị hút lấy, cùng với đám hồn Nguyệt Dực đang hoan hô lại quay vào thân thể Tô Minh.
Nhưng lần này không cần hồn Nguyệt Dực canh gác Hòa Phong, gã đã ngoan ngoãn không dám cử động. Ở trong người Tô Minh, gã lần nữa cảm nhận sự tồn tại và uy nhiếp của kiếm nhỏ. Gã càng kính sợ Tô Minh hơn.
Loại kính sợ này đến từ Tô Minh thần bí. Mãi đến hiện nay Hòa Phong vẫn không thể hiểu nổi, vì sao báu vật của mình trông thấy Tô Minh thì như gặp chủ nhân thất lạc nhiều năm.
Hòa Phong thậm chí không thể đoán ra tu vi của Tô Minh. Gã không biết Tô Minh có bao nhiêu sợi máu, nhưng mơ hồ đoán được nay hắn có kiếm nhỏ xanh, chỉ sợ dù gặp Huyền Luân cũng sẽ không thua ngay lập tức. truyện kiếm tu audio
Tô Minh đi ra khỏi hang. Giờ bên ngoài đã là buổi trưa, nắng rực rỡ rơi trên người biến thành ấm áp. Tô Minh đứng đó nhìn trời xanh mây trắng, mắt chậm rãi lóe sáng.
“Cơ duyên ẩn trong nguy hiểm. Lần này mình có thể được thanh kiếm này cũng vì trả giá nguy hiểm. Nhưng tất cả, đáng!” Tô Minh nâng lên tay phải sờ giữa trán. Ấn ký kiếm ở trán hắn còn lấp lóe, nhưng bị Tô Minh sờ thì tần suất chớp ngày càng chậm, lát sau đã biến mất.
“Kiếm này cho mình cảm giác rất thân thiết, nó cũng không bài xích mình. Còn về bãi cỏ đỏ người ngoài dùng thì bị hút khí huyết khó giữ lâu, nhưng mình dùng thì không có cảm giác này, ngược lại còn thấy ở bên trong rất an toàn. Hai vật phẩm đều là di vật của tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc. Trừ phi mình có liên quan đến y…” Tô Minh nhắm mắt lại, đón gió đứng yên trước cửa hang.
“Kiếm ở trong người mình mở ra con đường máu thịt. Đường này khiến mình ở trong trời đất hấp thu lực lượng kéo dài Khắc Ấn thuật!” Tô Minh mạnh mở mắt ra, đây là lợi ích lớn nhất trừ lấy được kiếm nhỏ ra. Đứng tại đây, hắn có thể cảm nhận đất trời xung quanh có một hơi thở bay đến, thuận theo lỗ chân lông rót vào. Hiện giờ tuy chỉ là sợi chỉ mỏng, nhưng nếu kéo dài thì một ngày nào đó sẽ biến thành biển rộng sóng dữ.
“Đây là loại tu hành hoàn toàn khác với khí huyết. Lúc trước mình tu luyện là ngưng tụ huyết mạch hóa thành lực lượng khiến thân thể mạnh mẽ. Có lực lượng thân thể mạnh mẽ, đây chính là Ngưng Huyết. Loại tu hành này hiển nhiên không phải tu huyết mạch, mà là hơi thở tồn tại trong trời đất. Nếu đã vậy, mình có thể gọi cách tu hành này là ngưng khí!”
“Ngưng Huyết có thể cho mình lực lớn vô cùng, dùng huyết thi triển nhiều Man thuật. Còn khi ngưng khí thì tác dụng hiện tại chỉ có hai nhưng cực mạnh!”
Tô Minh không bấm đốt tay niệm thần chú, cũng không lấy ra thạch tệ nắm lấy nhưng động ý nghĩ, lập tức trong vòng hai trăm mét, từng gốc cây ngọn gió đều hiện ra trong đầu.
Cùng lúc đó, giữa trán Tô Minh kiếm ấn đã tán đi lại lấp lóe. Ánh sáng xanh lóe sáng, kiếm nhỏ bay ra khỏi trán Tô Minh, như tia chớp bay thẳng đến phương xa, tốc độ rất nhanh, mắt thường không trông thấy.
Từng đợt sáng chói lòa vòng quanh hai trăm mét, lấp lánh không ngừng. Nhưng chỉ có thể vẻn vẹn hai trăm mét, rời khỏi khoảng cách này thì ánh sáng xanh sẽ ảm đạm, bay không ổn định.
Nhưng trong mắt Tô Minh thì hai trăm mét đã đủ rồi.
Tuy nhiên, kiếm nhỏ cũng không đơn giản, chỉ vài giây Tô Minh đã có cảm giác đầu đau đớn, tầm mắt mơ hồ. Trong người mới bị mở ra con đường máu, khí không dễ dàng ngưng kết đã tiêu tan, khiến hai trăm mét trong đầu hắn không ngừng thu nhỏ, hiển nhiên là do tiêu hao quá lớn.
“Năm giây là đủ, nếu hơn nữa thì mình sẽ rất khó chịu đựng.” Tô Minh nhanh chóng cất kiếm nhỏ vào giữa trán, đầu rất đau, nhưng hấp thu khí trời đất không thể tăng tốc, chỉ có thể để chúng chậm rãi hút vào người mình, ở trong mạch máu.
“Loại tu hành ngưng khí này chắc sẽ không chậm đến thế, có lẽ mình không biết cách hấp thu nên hiện tại chỉ có thể như vậy. Nhưng tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc có lẽ có cách nhanh chóng hấp thu.” Tay phải Tô Minh đụng vào túi trữ vật trong ngực, lập tức bàn tay xuất hiện viên thạch tệ trắng. Nắm lấy nó, hắn cảm giác rõ ràng trong thạch tệ tồn tại khí giống hệt, đang nhanh chóng bị thân thể hấp thu, đau đầu dần biến mất, trở lại bình thường.
Chẳng qua thạch tệ trắng biến ảm đạm chút.
“Khó trách Hàn Phỉ Tử và Huyền Luân đều muốn cướp, cách tu hành khác với Ngưng Huyết này nếu phối hợp đúng, uy lực không nhỏ. Xem ra thật nên đi chỗ tổ tiên Hàm Sơn bộ lạc một chuyến…” Tô Minh tiến lên một bước, rời khỏi hang động. Hắn không quay lại mà đi càng sâu trong rừng.
“Sơn Linh Dược đã mất hiệu lực, cũng nuốt hết Man huyết rồi, bây giờ khí huyết mình tràn đầy, sợi máu tăng không ít, là lúc nên huyết hỏa trùng trùng! Một khi thành công, tu vi sẽ lại tăng, từ nay về sau không còn là kẻ yếu. Phối hợp với kiếm nhỏ ngưng khí và hồn Nguyệt Dực, dốc hết sức có phải sẽ thắng được Khai Trần?” Tô Minh vẻ mặt tràn đầy mong đợi và cố chấp.
Liên tục chạy nửa tháng, Tô Minh cách Hàm Sơn Thành đã rất xa. Nơi đây một mảnh trống trải, trời rất xanh, dãy núi trập trùng. Chỉ nghe chim muông gầm gừ, không thấy bóng người.
Mảnh đất hoang vu này là chốn Tô Minh chuẩn bị bế quan. Hắn phải tiến hành huyết hỏa trùng trùng lần thứ năm, lần nữa tăng sợi máu.
Khi huyết hỏa trùng trùng sẽ khiến trời đất biến đổi khác thường. Nhưng trong vùng đất hiếm thấy dấu chân người này, sẽ ít có khả năng bị người lạ phát hiện.
Trên đỉnh một dãy núi, Tô Minh ngồi xếp bằng đã qua bảy ngày. Bảy ngày này hắn không động đậy, chìm đắm trong vận chuyển khí huyết chờ trăng tròn đến.
Lại qua ba ngày, đêm tối buông xuống, bầu trời tối đen, nhưng trên trời vầng trăng sáng treo cao. Trăng này không phải lưỡi liễm mà là hình tròn!
Giây phút trăng tròn, Tô Minh ngồi im tại chỗ mười ngày bỗng mở mắt ra. Hòa Phong trong người hắn đã bị khắc ấn giam cầm, không thể nhìn tình hình bên ngoài. Bí mật của Tô Minh không thể cho ai khác biết.
Trong hai mắt hắn có bóng trăng. Ngẩng đầu nhìn trăng tròn, Tô Minh thở ra một hơi. Vận chuyển khí huyết có tiếng *bùm bùm* vang vọng.
Đây là sau khi Tô Minh hấp thu hết Man huyết lần đầu tiên bộc phát khí huyết hoàn toàn.
Bốn trăm sợi máu chớp mắt tràn ngập toàn thân Tô Minh. Ánh sáng đỏ lấp lóe nhuộm đỉnh núi thành màu đỏ. Tô Minh sắc mặt trầm trọng, bóng trăng càng rõ ràng trong con ngươi, sợi máu lại lộ ra.
Từ bốn trăm sợi lên đến bốn trăm sáu mươi sợi. Sợi máu chi chít bao trùm cả người Tô Minh, khiến ánh sáng đỏ tỏa quanh người càng biến đậm.
Nhưng đây chưa phải là cực hạn của Tô Minh. Hắn hít sâu, khoảnh khắc đáy mắt có tơ máu. Tơ máu không phải vì giận dữ hay kích động mà khi khí huyết đạt đến đỉnh điểm, vận chuyển, khiến hai mắt hắn tụ máu tạo thành.
Ngay sau đó, sợi máu trên người Tô Minh lại hiện càng nhiều. Bốn trăm bảy mươi sợi, bốn trăm tám mươi sợi, bốn trăm chín mươi sợi. Mãi đến năm trăm mười sợi thì khí thế mạnh mẽ bộc phát từ người Tô Minh.
Đây là từ khi hắn hấp thu hết Man huyết bày ra tu vi mạnh nhất hiện nay! Man vốn không thể đem đến tác dụng lớn như vậy, Tô Minh có thể tăng nhiều sợi máu như thế, có liên quan rất lớn đến mấy năm nay dùng Sơn Linh Dược. Dù Sơn Linh Dược đã mất hiệu lực nhưng còn lại cặn ở trong người hắn ẩn chứa chút hiệu quả, bị Man huyết kích động như thanh tẩy toàn thân, bị khai thác tiềm lực phạm vi lớn, mới kinh người như vậy.
Sau tầng thứ tám Ngưng Huyết cảnh, đạt đến số lượng sợi máu tầng thứ chín, thứ mười, thứ mười một, không còn cố định nữa. Hễ đột phá năm trăm sợi máu đều được gọi là hậu kỳ Ngưng Huyết.
Dù xưng hô giống nhau nhưng mỗi người có khác biệt. Năm trăm sợi máu là hậu kỳ Ngưng Huyết. Bảy trăm tám mươi mốt sợi máu cũng là hậu kỳ Ngưng Huyết. Chín trăm sợi máu vẫn là hậu kỳ Ngưng Huyết. Thậm chí là chín trăm bốn mươi chín sợi máu cũng được gọi là hậu kỳ Ngưng Huyết.
Chỉ có qua chín trăm năm mươi sợi máu, mới bị gọi là tròn Ngưng Huyết cảnh! Nhưng người như vậy rất ít thấy. Nếu có thể được tới trên chín trăm tám mươi sợi máu, vậy là trong truyền thuyết hoàn thành Ngưng Huyết cảnh, người như thế dù ở đại bộ lạc cũng rất hiếm thấy.
Trong người Tô Minh hiện ra tất cả khí huyết. Hắn nhìn trăng trên trời, hai mắt ẩn chứa lửa, cả người như bốc cháy, từ xa nhìn lại tựa như người lửa.
Hắn sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi nâng tay lên, cắn đầu ngón tay cho chảy ra máu tươi, bôi vào trên con mắt trái. Khi máu đụng với lửa, đốt cháy ý niệm cường giả của Tô Minh.
Giờ phút này, huyết hỏa trùng trùng!
Chương 138: Bế quan
Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, mây lững lờ trôi, năm tháng nhanh chóng trôi qua.
Trong năm tháng này, rừng sâu xuất hiện vài lần biến đổi, mặt đất rung động, vô số chim muông chạy xa, dường như tại đây biến thành đất cấm.
Có nhiều gốc cây to như mất đi sức sống, biến khô cạn, phạm vi rất rộng, gần như bao phủ hơn mười mét.
Ở trên trời nhìn xuống, dưới cây cối tàn héo mặt đất có nhiều vết rạn, như mùa khô. Hiện tượng kỳ lạ này khá hiếm thấy trong đất Nam Thần. Chỗ này mưa liên miên, tuyệt đối sẽ không xuất hiện khô hạn.
Nếu chỉ thế thì thôi, càng khiến người kinh sợ là trên mảnh đất này, mỗi đêm trăng buông xuống sẽ truyền ra từng đợt tiếng gào. Tiếng gào không giống như con người phát ra, tai thường khó nghe thấy. Nhưng nếu có tu vi nhất định, khoảng cách gần thì chắc chắn có cảm ứng.
Đặc biệt là đêm trăng tròn, tiếng gào càng mãnh liệt, ngay cả ánh trăng tràn ngập nơi đây, những khe hở trên mặt đất đều bốc khói, dường như rừng sâu đang bị ngọn lửa vô hình thiêu đốt.
Hôm nay, lúc hoàng hôn, bên ngoài phạm vi như đất cấm xuất hiện bốn bóng người. Bốn người này rất cẩn thận, dừng chân không tiến lên. Dẫn đầu là một ông lão, mặc đồ màu lam, thân thể gầy gò, khung xương rất lớn, tràn ngập âm u. Sau lưng đứng ba người, hai nam một nữ thì khác hẳn ông. Đặc biệt là cô gái trái ngược với ông lão âm u, khuôn mặt rất đẹp.
“A ba, đây là chỗ a ba đã nói?” Sau lưng ông lão, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi cẩn thận hỏi.
“Không sai, hai tháng trước cha đi qua đây, nhìn thấy chỗ này địa hình quái dị, rất nhiều cỏ cây héo tàn mất sức sống, thậm chí mặt đất đều khô nứt. Việc hiếm thấy như vậy, nếu cha không đoán sai thì chắc chắn có báu vật ra đời!” Ánh mắt ông lão âm trầm, chậm rãi mở miệng, tu vi không bình thường, dù không Khai Trần thì cũng đến hậu kỳ Ngưng Huyết.
Còn về ba người sau lưng ông, trừ người đàn ông trung niên mở miệng nói chuyện là Ngưng Huyết tầng thứ bảy, còn lại hai người đều là tầng thứ năm Ngưng Huyết.
“Cha không nói cho mấy người trong bộ lạc chỗ này kỳ lạ. Cả nhà ta ở trong bộ lạc địa vị bình thường, hiện tại ngày ngàn năm có một cũng không tư cách vào thánh địa, việc này liên quan đến tu vi của cha khó thể vào Khai Trần. Hy vọng của cha đều đặt trên người con, nếu được báu vật thì có lẽ sau này sẽ có ích cho con. Đặc biệt sắp tới ngày quan trọng đó, cả đất Nam Thần đã bốc lên sương khói, trong bộ lạc đa phần bận việc tiến vào thánh địa, sẽ không ai chú ý hành động của chúng ta.” Ông lão nhìn phương xa. Bây giờ là hoàng hôn, có thể thấy phía xa một mảnh sương mù. Nếu đứng ở chỗ cao nhìn xuống mặt đất, sẽ thấy cả đất Nam Thần bất tận chậm rãi dâng lên sương mù.
Người đàn ông hít sâu, gật đầu.
“Còn về Đao nhi và San nhi, hai đứa ngươi theo phía sau. Dù nơi này không tỏa tử khí nhưng cây cỏ mất đi sức sống, các ngươi có thể hút lấy tử khí bên trong, rất có lợi.” Ông lão nhìn sắc trời, trầm giọng nói.
“Nơi này vào mỗi buổi tối sẽ có biến đổi. Lúc trước ta quan sát vài ngày có đi vào một lần, ở khoảng cách ngàn mét đã ngừng lại. Nhưng lần này ta mượn Tử Thùy Châu của bộ lạc, chắc có thể đi sâu vào.” Trong mắt ông lão có mong chờ.
“A ba…” Người đàn ông trung niên đứng cạnh có chút do dự, nhìn ông lão một cái, nhỏ giọng lên tiếng. “A ba, có khi nào chỗ này không có báu vật mà là tiền bối nào đó tu hành, nếu lỡ chúng ta đoán sai, chỉ sợ rằng…”
“Ha ha, ngươi đắn đo như vậy cũng đúng. Trước đó cha có nghĩ tới rồi, nhưng lần đó tiến vào không bị nguy hiểm gì, quan trọng là cây cỏ và mặt đất nơi này chỉ mất đi sức sống nhưng không tỏa tử khí. Nếu có tiền bối tại đây tu hành khiến biến dị thì sao có thể không dùng tử khí được. Chỉ có xuất hiện báu vật mới giải thích hiện tượng này.” Ông lão đang giải thích thì đã qua hoàng hôn, bầu trời tối đen. Vầng trăng khuyết treo trên trời, ánh trăng giáng xuống.
“Không cần nghĩ nhiều, chúng ta vào thôi!” Ông lão hít sâu, đi đầu bước vào cánh rừng khô héo.
Người đàn ông trung niên sau lưng ông cẩn thận theo sát. Còn về hai hậu bối trẻ tuổi thì hưng phấn theo sau, trên đường không ngừng hấp thu tử khi trong cây cối, sắc mặt càng mong chờ.
Bốn người đi không nhanh, đi qua từng mảnh đất đầy rẫy vết rạn, nhìn đất khô nứt và cây cỏ khô héo, sắc mặt ông lão vẫn như thường nhưng người đàn ông trung niên đã dần chảy ra mồ hôi.
“Cây khô thì thôi, nhưng mặt đất nứt rạn như vậy, mảnh đất mất đi sức sống trở thành chỗ cực tốt cho tộc nhân Phổ Khương bộ lạc chúng ta tu luyện. Nếu có thể tu hành tại đây thì…đang tiếc tử khí trong này không có sức sống, không bằng bộ lạc.” Người đàn ông trung niên hít sâu, từ bỏ ý nghĩ, ngược lại càng mong chờ báu vật.
Còn về hai hậu bối một nam một nữ, bây giờ sợ run cả người, không hưng phấn mong chờ nữa mà là khẩn trương.
Ngay lúc này, bỗng nhiên từng tiếng thét truyền ra từ ngọn núi cách bốn người khá xa. Tiếng rít sắc bén người ngoài không nghe thấy, chỉ có đến tu vi nhất định mới cảm nhận được.
Sắc mặt ông lão biến đổi, hiển nhiên có nghe tiếng rít này. Còn về gã đàn ông trung niên, mơ hồ nghe thấy, khí huyết không bị khống chế tự di chuyển khiến tim gã đập nhanh.
Gã còn như vậy thì đừng nói đến hai hậu bối. Sắc mặt hai người này chợt biến tái nhợt. Dù họ không nghe được tiếng gào nhưng có cảm giác tim bị xé rách.
Ông lão hừ lạnh một tiếng, tay phải mò vào ngực lấy ra một hạt châu đen. Hạt châu vừa xuất hiện thì mặt đất và cây cối bay ra khói đen lao thẳng tới hạt châu, ngưng tụ bên trong, hóa thành màn sáng đen bao bọc bốn người vào trong.
“Lúc đó ta đi đến đây, bây giờ có Tử Thùy Châu thì không sợ nữa. Nếu không, tiếng gào quái dị này ngày càng mãnh liệt khiến người khó chịu.” Ông lão vừa nói vừa tiến lên.
Ba người vội bám sát, đi theo màn sáng đen dần tiến vào rừng sâu. Bây giờ dưới ánh trăng đỉnh núi mông lung nhìn không rõ, nhưng từng tiếng gào dù bị màn sáng ngăn cách vẫn mơ hồ truyền đến, xem phương hướng vang vọng thì là từ đỉnh núi này.
“Đỉnh núi kia, bảo vật tại đó!” Ông lão kiềm nén tâm tình kích động, đi nhanh vài bước, mang ba người sau lưng xông lên núi, nhanh chóng tới gần đỉnh núi.
Núi này trụi lủi, cây cỏ đã sớm tàn úa, vô số vết nứt tràn ngập ngọn núi, khiến người đi trên đó thấy hơi kinh khủng. Nhưng bây giờ ông lão không thèm để ý, theo ông không ngừng tiến lên đã nhanh chóng tới gần đỉnh núi mông lung.
Nhưng trong chớp mắt này, bước chân ông lão bỗng tạm dừng. Người đàn ông trung niên sau lưng ông thì sắc mặt tái nhợt, lộ ra kinh hoảng. Tận cùng tầm mắt họ, nhìn thấy đỉnh núi cách mười mét không có báu vật gì mà là một người ngồi xếp bằng.
Tuy người này đối diện họ nhưng không thể thấy rõ khuôn mặt, một mảnh mơ hồ. Nhưng dù là vậy thì có áp lực mãnh liệt bao phủ xung quanh, khiến ông lão và người đàn ông trung niên tim đập nhanh. Đây không phải kích động mà là khẩn trương.
Thậm chí xung quanh người đàn ông như bị vặn vẹo, từ sự vặn vẹo đó có tiếng gào truyền ra.
Ông lão con ngươi co rút, kinh sợ đang định lùi ra sau, nhưng bóng người ngồi khoanh chân mơ hồ trong mắt họ lại chậm rãi mở mắt ra.
Đó là một ánh mắt sâu thẳm mà lạnh lùng, lộ ra lạnh lẽo, nhìn hướng ông lão thì đầu óc ông bùm một tiếng, khí huyết như bị mất khống chế mạnh lùi ra sau, túm lấy gã đàn ông trung niên bên cạnh như bị sét đánh mặt trắng bệch. Ông mang theo hai hậu bối không thể chịu đựng uy nhiếp đến từ ánh mắt kia nhanh chóng lùi ra sau.
Nhưng họ mới lùi không đến năm mươi mét thì cơ thể bốn người cùng rung động, khí thế sắc bén chợt xuất hiện nhốt chặt bốn người. Xung quanh họ bao trùm ánh trăng, hóa thành nguy hiểm mãnh liệt tràn ngập tâm hồn.
“Khai Trần…người này chắc chắn là cường giả Khai Trần! Nếu không thì không thể làm được điều này! Chỉ là ánh mắt thôi đã có uy lực như vậy!” Ông lão tạm dừng bước chân, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Ông có cảm giác nếu mình còn lùi nữa thì chết chắc!
“Tiền bối, ta là tộc nhân Phổ Khương bộ lạc, lúc trước liều lĩnh xin tiền bối đừng trách tội!” Ông lão vội chắp tay hướng bóng người ngồi xếp bằn trên đỉnh núi, khẩn trương, sắc mặt cung kính.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả trước đó nghe thấy tiếng gào thì giờ cũng biến mất. Trong yên lặng thời gian trôi qua, khiến bốn người ông lão càng lúc càng khẩn trương.
“Phổ Khương bộ lạc…để lại hạt châu trong tay ngươi, cút đi!”
Trong tĩnh lặng, ông lão như thấy đã mấy năm trôi qua, bây giờ nghe đối phương cất tiếng nói, chẳng hề do dự đặt hạt châu đen sang bên, mang ba người nhanh chóng lùi ra sau. Tim ông đập mạnh, cảm giác suýt chết trong đường tơ kẽ tóc.
Bốn người lùi ra khỏi phạm vi khô héo, chạy nhanh vài tiếng đồng hồ mới chậm rãi dừng lại. ông lão mặt tái nhợt ngoái đầu nhìn đằng sau, vẻ mặt phập phồng lo sợ. Trong cảm nhận của ông thì mới rồi có thể nói là chỉ mành treo chuông.
Người đàn ông trung niên bên cạnh ông thở hồng hộc, nhìn ông lão, nhỏ giọng hỏi.
“A ba, hắn…hắn là cường giả Khai Trần?”
“Không phải cường giả Khai Trần bình thường, theo ta thấy thì người này chắc là trung kỳ Khai Trần!” Ông lão chần chờ một lát, ngập ngừng nói.
“Trung kỳ Khai Trần? Đây chẳng phải là cùng đẳng cấp với Man Công? Cả Hàm Sơn Thành chỉ có ba cường giả trung kỳ Khai Trần.” Người đàn ông trung niên hít ngụm khí lạnh.
Hai hậu bối bên cạnh thì run sợ cầm cập, càng nghĩ càng kinh.
“Việc này đừng lan truyền, cường giả đẳng cấp cỡ đó không phải chúng ta có thể trêu chọc. May là người này coi thường giết chúng ta, nếu không thì…” Ông lão thầm run lên, vội im miệng mang theo ba người lại chạy nhanh.
Trên ngọn núi, Tô Minh yên tĩnh ngồi đó, trong tay có hạt châu đen. Hạt châu đó chính là thứ ông lão để lại, cầm nó thật lâu sau Tô Minh mới bỏ vào trong túi trữ vật, chậm rãi đứng lên.
“huyết hỏa trùng trùng, không ngờ lần thứ năm khiến người ngủ say…” Tô Minh thì thào, ngẩng đầu nhìn chân trời. Dù trong đêm tối nhưng hắn có thể trông thấy, giữa trời có một tầng sương nhàn nhạt đang khuếch tán.
“Chủ nhân, ngài đã ngủ say hơn năm tháng. Bây giờ đã gần tới ngày ngàn năm một thuở, cả đất Nam Thần dần dần bị sương mù bao trùm.” Trong đầu Tô Minh, Hòa Phong cẩn thận mở miệng.
Năm tháng nay dù gã bị hạn chế cảm ứng với bên ngoài, nhưng khi Tô Minh ngủ say, tuy gã không thể ra khỏi người hắn nhưng có thể cảm nhận được Tô Minh đang dần mạnh hơn. Sự cường đại này khiến Hòa Phong kinh sợ, càng thấy Tô Minh bí ẩn
Chương 139: Thăm viếng An Đông
Biểu tình của Tô Minh không thay đổi, bình tĩnh ngồi đó nhìn sương mù nơi chân trời. Dù sương mù thoạt trông khá mỏng nhưng lan tràn vô tận, không thấy cuối, khiến người có cảm giác như biển sương mù.
Khí trời độc đáo như vậy là điều Tô Minh chưa từng trông thấy. Hắn ở Ô Sơn hơn mười năm, trừ sáng sớm ra rất ít có lúc tràn ngập sương mù. Càng đừng nói giống như hiện giờ, sương mù che cả trời đất.
“Ngàn năm mới có một lần…” Tô Minh cúi đầu, tóc dài che lấp khuôn mặt, ngồi đó không động đậy, dường như sắp rơi vào ngủ say một lần nữa.
“Chủ…chủ nhân, vài ngàn ngày mới có một là lúc ba bộ lạc mở ra con đường Hàm Sơn Thành, bây giờ thời gian sắp không kịp rồi.” Hòa Phong chần chờ một chút, thấp giọng nói.
Tô Minh không lên tiếng, mãi đến một tiếng đồng hồ sau, sương mù càng đậm hơn thì mới ngẩng đầu. Hắn chậm rãi đứng dậy, đứng trên đỉnh núi, tóc bị gió thổi bay sau đầu, lộ ra vết sẹo nhạt trên mặt.
Nhìn sương mù trong trời đất, tay phải Tô Minh vói vào ngực, khi lấy ra thì trong tay là bộ áo dài kèm trùm đầu màu đen. Thay đổi bộ đồ đầy nếp nhăn xong, hắn lại lấy từ trong túi trữ vật một thứ.
Thứ này chính là mặt nạ đen, hắn đội mặt nạ che mặt.
Khoảnh khắc đội mặt nạ, khí thế của Tô Minh thay đổi, như có như không, thậm chí nếu không cẩn thận cảm nhận thì rất khó phát hiện. Mặt nạ tối đen khiến Tô Minh trông âm u quái lạ.
Không nhìn thấy biểu tình hay sắc mặt của hắn, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng từ vị trí hai mắt mặt nạ. Lại thêm bây giờ Tô Minh mặc đồ đen, tóc dài bị giấu trong áo chỉ có mặt nạ dày lộ cảm giác bí ẩn, bay lên.
Hòa Phong trông thấy Tô Minh hiện tại, ngây ra. Gã không biết vì sao cứ thấy Tô Minh như thế này hình như từng gặp ở đâu đó, nhưng gã chưa kịp suy nghĩ thì Tô Minh đã tiến lên một bước.
Lúc đến Tô Minh dùng tốc độ dù không dốc hết sức nhưng mất cả tháng, bây giờ trong sương khói mênh mông, Tô Minh chỉ mất sáu ngày!
Thời gian sáu ngày, hắn từ chỗ bế quan đến phạm vi Hàm Sơn Thành, tuy chưa tới gần như cũng cách không xa.
Trên đường đi sương ngày càng đậm, bây giờ không thể nhìn rõ chỗ quá xa. Tầm mắt toàn là sương mù, chim muông đều ẩn núp không dám ra ngoài.
Cả mảnh đất hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có Tô Minh xông lên mang theo tiếng gió là thanh âm duy nhất.
Lại mất ba ngày, Tô Minh chạy nhanh hướng Hàm Sơn Thành khiến Hòa Phong suy nghĩ đủ điều.
Ba ngày sau, Tô Minh đứng ở ngọn núi khi lần đầu tiên hắn đi Hàm Sơn Thành, nhìn trước mặt Hàm Sơn Thành ẩn hiện trong sương mù, và cả ba ngọn núi vây quanh. Mắt Tô Minh lóe sáng, đi tới ngọn núi có An Đông bộ lạc.
Ngọn núi An Đông bộ lạc bị sương khói bao trùm nhưng chỉ là bên ngoài mà thôi, bên trong mỏng hơn nhiều, có thể thấy khá rõ.
Núi rất lớn, cao chót vót, lại thêm bây giờ lượn lờ sương khói, khiến người tại dưới chân núi nhìn lên có cảm giác mình nhỏ bé. Tô Minh đứng dưới núi An Đông bộ lạc, ngẩng đầu nhìn nửa ngày. Trước mặt hắn có cầu thang rộng hơn mười mét lan tràn đến đỉnh núi.
Đây là con đường duy nhất đi An Đông bộ lạc.
“Bỏ lỡ ước hẹn với Phương Mộc, chỉ có thể tới đây.” Tô Minh thu lại tầm mắt, cúi đầu đi hướng bậc thang.
Ngay lúc bước chân hắn mới đạp bậc thang An Đông bộ lạc, áp lực cường đại giáng xuống. Áp lực này không phải Man Sĩ tỏa ra mà là từ uy nghi trên cao ép bên dưới. Cùng lúc đó, trong núi chậm rãi truyền ra thanh âm uy nghiêm.
“Người đến hãy dừng bước! An Đông ta đóng cửa một tháng, không chào đón bất cứ ai!”
Tô Minh dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn cầu thang thông lên đỉnh núi. Hắn có thể cảm nhận được bên trong áp lực ẩn chứa uy nghiêm không thể chống cự. Nếu chống lại áp lực này thì coi như là kẻ địch cả An Đông bộ lạc.
“Chủ nhân, chúng ta nên đi thôi. Đây là lực lượng Man tượng bảo vệ An Đông bộ lạc tỏa ra, bao trùm cả núi, bây giờ là thời gian ngàn ngày có một, An Đông bộ lạc sẽ canh giữ nghiêm ngặt, không cho phép người ngoài đến. Chúng ta đừng cứng rắn xông vào, nếu chủ nhân muốn con đường vào Hàm Sơn thì tiểu nhân có một cách, có thể hoàn thành mong muốn của chủ nhân.” Hòa Phong nhanh chóng mở miệng. Gã biết rõ bây giờ ba bộ lạc cường đại, nếu đổi lại là gã thì tuyệt đối sẽ không tới đây mà dùng cách khác tiến vào Hàm Sơn.
“Chủ nhân đừng mạo hiểm, nơi này…không thể vượt qua.” Hòa Phong thấy Tô Minh không thèm để ý mình, vội vàng nói tiếp. Gã sợ Tô Minh tuổi trẻ không đủ kinh nghiệm, muốn xâm nhập An Đông bộ lạc. Theo gã thấy thì đây là chuyện vô ý nghĩa. Tự dưng khiến mình mất mặt còn chọc giận An Đông bộ lạc, mất nhiều hơn được.
Tô Minh im lặng, lát sau thu lại tầm mắt nhìn ngọn núi.
“Ta có ý của mình.” Tô Minh chậm rãi mở miệng, nhấc chân lên đi hướng bậc thang.
Khi bước chân hắn đạp xuống lần thứ hai, trong núi quanh quẩn tiếng chấn, thanh âm uy nghiêm lại truyền ra.
“Kẻ xâm nhập, hủy tu vi, đuổi ra Hàm Sơn, hãy tự lo thân!”
Thanh âm biến mất nhưng áp lực núi càng khổng lồ, khiến sương mù xung quanh đều tránh ra.
“Chủ nhân!” Hòa Phong không hiểu nổi, định khuyên nhủ nhưng Tô Minh lại bước ra một bước, theo bậc thang đi từng bước một.
Hòa Phong không hiểu Tô Minh. Theo gã nghĩ thì lặng lẽ tiến vào con đường Hàm Sơn mới là cách tốt nhất, điều này liên quan đến thân phận, gã không muốn lộ hết ra, gây thêm rắc rối cho mình.
Nhưng Tô Minh không nghĩ vậy. Ba bộ lạc Hàm Sơn kiềm giữ Hàm Sơn Thành mấy trăm năm, tiến vào chỗ bí ẩn không biết đã bao nhiêu lần. Chuyện như vậy, giữa bộ lạc cảnh giác lẫn nhau, nếu nói không có nhân số cố định là không thể nào.
Chẳng những nhân số cố định, thậm chí rất có thể đều là quen biết, vậy một khi xuất hiện người lạ, chỗ yên nghỉ kia nhất định sẽ bị tất cả bao vây.
Một khi xảy ra chuyện này sẽ trở thành tử địch của cả ba bộ lạc. Hành vi lén lút này so với bây giờ Tô Minh xâm nhập An Đông bộ lạc càng thêm đáng ghét, đặc biệt nếu bị phát hiện thì tương đương đưa mình vào đường cùng. Dù có thể chạy trốn, coi như có mặt nạ che giấu thân phận nhưng khó tránh khả năng bị phát hiện.
Đây, mới là mạo hiểm!
Các đường đi này Hòa Phong có thể chọn, dù sao trước đó gã có giao dịch với Hàn Phỉ Tử, còn là tộc nhân Hàm Sơn bộ lạc duy nhất, biết cách khác vào chỗ yên nghỉ thì không ai ngoài ý muốn. Nhưng Tô Minh dù sao là người ngoài, nếu hắn chọn con đường này thì nguy hiểm quá lớn.
“Cùng là tiến vào, so với mạo hiểm giấu đầu lòi đuôi, không bằng quang minh chính đại!” Mắt Tô Minh chợt lóe, kiên quyết, đứng tại chỗ. Hắn hít sâu, phát ra tiếng nói hướng đỉnh núi.
“Mặc ta tiến đến thăm viếng tộc trưởng An Đông bộ lạc!”
Giọng của hắn hùng hồn vang vọng xung quanh, truyền hướng đỉnh núi, vang dội hồi lâu không tán.
Thời gian chậm rãi trôi qua, áp lực ngọn núi bỗng biến mất. Tô Minh mỉm cười nhấc chân đi lên trên, bước lên từng bậc thang.
An Đông bộ lạc là một bộ lạc cỡ trung, tộc nhân rất nhiều. Bộ lạc nương vào núi lan tràn xung quanh. Trên đường Tô Minh trông thấy khá nhiều tộc nhân An Đông bộ lạc, những người đó lạnh lùng nhìn Tô Minh nhưng không tiến lên ngăn cản.
Núi này nói chính xác thì không có đỉnh. Trên đỉnh núi là mảnh đất bằng phẳng, tựa như bị cắt xén. Từng kiến trúc dựng thẳng vòng quanh hình thành bộ lạc trong núi.
Sườn núi cũng là một mảnh đất rộng lớn trống trải. Có một vài kiến trúc xây dựng dựa vào núi đi thẳng tới đỉnh.
Nhưng nơi này hiển nhiên không phải chỗ duy nhất của An Đông bộ lạc. Đứng tại đây, thông qua sương mù ngoài núi có thể mơ hồ thấy phương xa, từng ngọn núi đều có kiến trúc tương tự.
Trước mặt Tô Minh đứng một thiếu niên, chính là Phương Mộc. Y trông thấy Tô Minh thì ngẩn ra. Y chưa từng gặp mặt Tô Minh, giờ thấy mặt nạ thì hơi do dự.
“Mặc tiền bối?” Phương Mộc lùi một bước, nhìn Tô Minh, sắc mặt cảnh giác.
“Dẫn đường đi.” Truyền ra giọng khàn khàn, nghe thanh âm này thì Phương Mộc thở dài một hơi, sắc mặt cung kính chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
“Tiền bối, lần trước có dặn nửa năm sau tôi đi tìm ngài, nhưng tôi có đi mà không thấy ngài…” Phương Mộc vừa dẫn đường vừa tố khổ với Tô Minh.
“Có một số việc chậm trễ thời gian, nên lần này ta tới thẳng An Đông bộ lạc các ngươi.” Trong giọng nói của Tô Minh có ý cười, nhìn tộc nhân An Đông bộ lạc và kiến trúc kỳ lạ khiến hắn nhớ tới Ô Sơn.
Trên đường đi, có không ít tộc nhân chào hỏi Phương Mộc, tràn ngập thân thiện, nhưng lúc thấy Tô Minh thì liền lạnh lùng.
Tô Minh quan sát thấy trong tộc nhân An Đông bộ lạc, có rất nhiều Man Sĩ, trong đó số người đạt đến tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh thì vượt qua Phong Quyến nhiều.
Thời gian không dài, có Phương Mộc giới thiệu và dẫn đường mang Tô Minh đi tới tòa nhà trong núi. Tòa nhà cao hơn mười mét, có ba tầng, khí thế bàng bạc, từ xa nhìn như đầu dã thú to lớn hung tợn gầm hướng không trung.
“A ba của tôi ở bên trong, để tôi đến đón tiền bối tới đây.” Phương Mộc dừng bước ngoài tòa nhà, chần chờ một chút nhỏ giọng nói với Tô Minh đứng cạnh.
“Tiền bối, cô của tôi đã trở lại, cô là Thiên…” Không đợi Phương Mộc nói xong thì lập tức trong nhà truyền ra giọng nam hừ lạnh.
Phương Mộc im miệng, cười mỉm lùi vài bước.
“Mặc huynh, đứa con vô lễ đừng để ý, xin tiến vào gặp mặt.” Từ trong nhà đi ra một người đàn ông trung niên khá giống với Phương Mộc, mỉm cười nhìn Tô Minh.
Chương 140: Khách quý
Người đàn ông trung niên mặc áo xanh, khuôn mặt tươi cười, thân thể cực vạm vỡ, đứng đó tựa như ngọn đồi. Đôi tay y rất dài, dù không phát ra khí huyết nhưng có uy nhiếp như ẩn như hiện. Y nhìn Tô Minh, Tô Minh cũng đang đánh giá người này.
“Không sao, ta cũng thích thằng bé Phương Mộc.” Tô Minh bình tĩnh mở miệng, nhấc chân tiến lên.
Hắn cách cha Phương Mộc hơn mười bước, bây giờ lúc tiến lên khoảng cách dần rút ngắn. Nhưng càng tới gần thì Tô Minh cảm nhận rõ ràng áp lực trên người gã đàn ông chậm rãi biến mạnh. Tính theo bước chân thì khi cách còn năm bước, chắc chắn áp lực sẽ tăng mức mạnh nhất.
Đây là thăm dò, sự thăm dò bày ngay trước mắt, không có che giấu. Gã đàn ông đứng đó cười nhìn Tô Minh tiến lên.
Tòa nhà này là chỗ tộc trưởng An Đông bộ lạc ở. Nơi này chỉ cường giả mới bước vào được, dù là trong bộ lạc cũng thế, người bình thường chỉ có thể ở ngoài.
Khi cách tộc trưởng An Đông bộ lạc mười bước thì chân phải Tô Minh bỗng sải một bước dài. Một bước này vượt qua một mét, đã tiến vào trong vòng năm bước. Áo tộc trưởng An Đông bộ lạc phình ra khiến bước chân Tô Minh tạm dừng, dường như không thể đạp xuống, thân thể như sắp thụt lùi.
Nhưng vào lúc này, hai mắt Tô Minh lộ ra tia sáng kỳ lạ, nhìn thẳng vào đôi mắt tộc trưởng An Đông bộ lạc. Gã đàn ông lảo đảo, đầu như bị kim đâm, người tỏa ra áp lực chợt buông lỏng.
Khoảnh khắc buông lỏng thì Tô Minh đã đặt bước chân xuống.
“Mặc Tô xin chào tộc trưởng An Đông bộ lạc.” Tô Minh chắp tay cúi đầu hướng gã đàn ông.
Gã đàn ông mặc áo xanh biểu tình bình tĩnh, lùi một bước lộ lối vào nhà, cũng chắp tay với Tô Minh.
“Mặc huynh, tuy rằng hai chúng ta mới gặp, nhưng Phương ta có cảm giác thân quen từ lâu. Nếu không thấy người ngoài thì cứ trực tiếp xưng ta là Phương Thân. Mặc huynh, mời!” Phương Thân cất tiếng cười, vẻ mặt nhiệt tình.
“Phương huynh, mời!” Tô Minh gật đầu, cùng Phương Thân bước vào tòa nhà.
Phương Mộc đứng không xa nhìn thấy như vậy thì thầm thở ra. Y ít khi thấy cha đối xử với người ta như vậy. Thấy Mặc tiền bối lần nữa được cha thừa nhận, y suy nghĩ xong không rời đi mà đứng ngoài cửa chờ.
Bài trí trong nhà rất đơn giản, không quá xa hoa, ngược lại có cảm giác tự nhiên. Tất cả đều làm bằng đá. Phương Thân mời Tô Minh ngồi vào ghế đá, đích thân lấy ra một ít lá cây dùng nước nóng đun xong rót vào ly đặt trước mặt Tô Minh.
“Mặc huynh, vài năm này đã làm phiền vì vết thương của con trai ta. Phương ta không biết làm sao đền đáp, tuy thảo dược quý giá nhưng dùng để đãi Mặc huynh thì vẫn không đủ, xin Mặc huynh đừng bận lòng.” Phương Thân vẻ mặt biết ơn nhìn Tô Minh.
Tô Minh nhìn lá bị nước đun nóng bềnh bồng trong chén, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng không phải lần đầu tiên Tô Minh. Năm đó hắn ở Phong Quyến bộ lạc từng ở cạnh A Công, thấy A Công và Kinh Nam uống thứ nước này, cũng chú ý khi A Công uống thì làm một ít động tác.
“Vết thương của thằng bé Phương Mộc tích lũy nhiều năm, Mặc ta chẳng qua tiêu trừ một chút.” Tô Minh bề ngoài bình thường nhưng trong lòng hơi khẩn trương. Mới nãy khoảnh khắc Tô Minh đã thấy ra tu vi của tộc trưởng An Đông bộ lạc. Dù người này còn chưa Khai Trần nhưng sợi máu đã hơn chín trăm sợi.
Theo lý thì nếu đối phương muốn Khai Trần sẽ không khó, nhưng bây giờ còn chưa Khai Trần, dĩ nhiên là ước vọng càng lớn, muốn đợi sợi máu đầy đủ rồi mới Khai Trần. Như vậy thì dù là sơ kỳ Khai Trần cũng có lực lượng đấu một phen với trung kỳ Khai Trần bình thường.
Sợi máu như là cột trụ, số lượng càng nhiều thì càng vững chắc, tích lũy lại khi bùng phát sẽ rất kinh khủng.
Nhưng đó không phải lý do Tô Minh khẩn trương. Hắn khẩn trương là từ nhỏ đến lớn, thậm chi khi tới đất Nam Thần này đều chỉ một mình, không có nhiều kinh nghiệm trao đổi với người khác, đặc biệt loại ngồi xuống trò chuyện như vậy thì càng ít.
Mà thân phận của đối phương, chỉ sợ Kinh Nam nhìn thấy cũng sẽ rất khách sáo. truyện Linh Dị
Phương Thân cười cười, nắm lấy ly uống một ngụm, nhưng không thích lá nổi trên mặt nước, đem vài cọng theo dòng nước uống vào miệng, nuốt xuống.
“Tu vi người này rất khó đoán. Nói hắn không phải Khai Trần nhưng lại có tỉ mỉ khống chế, khí thế càng khó hiểu hơn, mới nãy khiến mình thấy nguy hiểm mãnh liệt. Nếu nói hắn là Khai Trần thì lúc trước khi đi vào năm bước rõ ràng hơi miễn cưỡng. Nhưng mới rồi hắn liếc mình một cái khiến lòng kinh sợ. Ánh mắt kia khiến mình thấy như bị nhìn thấu, không ngờ làm khí huyết hơi không ổn định. Người này, thật bí ẩn! Nhưng dường như hắn hơi khẩn trương?” Phương Thân đặt ly xuống, nhìn Tô Minh.
“Bây giờ là lúc ngàn năm một thuở, cả Nam Thần sẽ nổi sương mù, là thời gian quan trọng của ba bộ lạc Hàm Sơn ta, cho nên đóng cửa núi, mong Mặc huynh hiểu cho. Không biết Mặc huynh đến An Đông bộ lạc ta là vì chuyện gì?” Phương Thân mỉm cười nói, trong miệng có một mảnh lá cây chưa nuốt xuống, nói xong lại cầm ly uống một ngụm mới nuốt xuống hết.
“Thứ này thật phiền phức, là cô của Phương Mộc đem về, nếu Mặc huynh không quen thì…” Phương Thân đang nói chợt ngừng lời. Y thấy Tô Minh cầm ly nhẹ lắc, xảo diệu lắc những lá cây tán ra, khiến một phần chìm vào đáy ly, còn lại thì dán sát cốc. Xem xét một chút, Tô Minh không uống mà để xuống.
Phương Thân lập tức chú ý đến Tô Minh xoay cốc hai vòng theo lòng bàn tay, xem có cảm giác ưu nhã, khiến y chớp mắt nhìn.
Động tác tương tự y từng thấy ở chỗ em gái. Em gái có dạy y làm sao uống, làm sao cầm ly, nhưng Phương Thân cảm thấy phiền phức nên không ghi nhớ. Bây giờ thấy hành động của Tô Minh, lại nhớ đến lúc trước mình cầm ly, hơi bối rối.
“Mặc ta đến đây là muốn thành khách của An Đông bộ lạc.” Hiện giờ trong lòng Tô Minh dần không còn khẩn trương. Hắn học động tác năm đó của A Công, giống như mình cũng biến thành A Công.
“A?” Phương Thân ngẩng đầu nhìn Tô Minh, vẻ mặt như nửa cười nửa không Có thể trở thành tộc trưởng An Đông bộ lạc, y không thô lỗ thiếu tâm kế như bề ngoài.
Đối với người này, Tô Minh biết tâm kế của mình trong mắt đối phương chỉ như trò cười. Hắn biết mình có chỗ thiếu sót, đơn giản giữ sự bí ẩn và gọn gàng dứt khoát.
“Mặc ta muốn tiến vào nơi bí ẩn dưới Hàm Sơn Thành, cũng chính là chỗ có Thiên Lại Chi.” Tô Minh bình tĩnh mở miệng.
Mắt Phương Thân chợt lóe, y không ngờ Tô Minh trực tiếp như vậy. Kỳ thật Phương Thân sớm đoán được mục đích Tô Minh tới đây hôm nay. Y không lập tức từ chối. Dù sao người trước mắt thứ nhất là chữa trị vết thương cho Phương Mộc, tiếp theo y và Tô Minh không phải lần đầu giao tiếp. Mấy năm nay hai người biết sự tồn tại của đối phương, năm đó còn có việc đưa đao trả đao.
Nếu không có những điều đó, hễ người lạ đến đây ra yêu cầu này thì Phương Thân chắc chắn từ chối.
“Cho ta một lý do!” Phương Thân nhìn Tô Minh, sắc mặt nghiêm túc.
Mấy năm nay y có kỹ càng điều tra Tô Minh, dù sao người này tiếp xúc với Phương Mộc, Phương Thân rất quan tâm chuyện này. Kết quả điều tra nhanh chóng có, liên tưởng đến Phương Mộc miêu tả và y tự phán đoán, có chín phần tin tưởng Mặc Tô bí ẩn này không phải người sống gần Hàm Sơn Thành mà đến từ nơi khác, không quen thuộc chỗ này, không có nhiều khả năng biết bí mật Hàm Sơn Thành.
Quan trọng là dường như người này không có ác ý.
Đây không phải quan sát một sớm một chiều mà là bốn năm qua, Tô Minh hành động lặng lẽ chứng minh cho Phương Mộc, Phương Thân.
Tu vi bí ẩn, biểu đạt thân thiện, thân phận và lai lịch không liên quan Hàm Sơn, những điều này khiến Phương Thân chú ý. Vậy nên y cho Tô Minh một cơ hội, cơ hội đánh động mình.
“Ta nói có bảy phần tự tin chữa trị vết thương cho Phương Mộc là vì ta đang luyện chế một nước thuốc. Nước thuốc này rất quan trọng với ta, một trong các tác dụng có thể trị lành cho Phương Mộc. Hiện giờ thiếu Thiên Lại Chi, kỳ thật ta để Phương Mộc tìm giúp thảo dược là để giảm bớt cần thiết sau khi luyện chế. Vùng đất bí ẩn Hàm Sơn Thành nếu đã có Thiên Lại Chi, vậy rất có thể tồn tại thảo dược khác. Nếu ta có thể tìm tới một ít sẽ càng giúp ích rất lớn cho ta luyện chế nước thuốc.” Tô Minh chậm rãi nói.
Hắn không đặt trọng điểm vào hiệu quả chữa trị nước thuốc cho Phương Mộc, nói vậy sẽ khiến người phản cảm vì bị bắt buộc, không có tác dụng. Không bằng cường điệu có chỗ tốt với mình, ngoài lề lộ ra một ít để đối phương tự suy đoán.
“Hàm Sơn có nguy hiểm, ngươi tu là Man thuật gì?” Phương Thân trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên mở miệng.
“Man giết người.” Tô Minh híp mắt, bình tĩnh đáp.
“Con ta bị thương là vì gì?”
“Ít nhất là cường giả trung kỳ Khai Trần, vết thương Man Văn hóa Linh!” Năm đó khi Tô Minh quan sát vết thương của Phương Mộc, dùng thuật tỉ mỉ phát hiện điều này. Vậy nên mới tin chắc Đoạt Linh Dược có thể gián tiếp chữa trị. Khi đó hắn chưa chắc chắn nhưng bây giờ tu vi tăng cao, đã có đáp án. Còn về An Đông bộ lạc vì sao chọc một cường giả trung kỳ Khai Trần, bên trong còn có bí ẩn gì thì Tô Minh không quá tò mò.
“Nếu ngươi tiến vào chỗ đó tìm ra thảo dược khác, có nắm chắc vài phần trị thương cho Mộc nhi? Nếu không tìm được thì sẽ ra sao?” Phương Thân lần nữa lên tiếng.
“Câu trước thì dựa theo tình huống thực tế, trên tám phần, câu sau thì vẫn là bảy phần.” Tô Minh trầm ngâm giây lát, đáp.
“Mặc huynh, nếu đã đến An Đông bộ lạc ta thì hãy ở lại một thời gian đi, việc này Phương ta còn cần suy nghĩ!” Phương Thân trầm ngâm chốc lát, đứng dậy chắp tay hướng Tô Minh.
Tô Minh đứng lên, đáp lễ với Phương Thân xong xoay người đi ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi trong chốc lát, tầng hai tòa nhà đi xuống một cô gái.
“Thương Lan, em thấy người này ra sao?” Phương Thân xoay người nhìn cô gái ngồi xuống vị trí Tô Minh đã ngồi trước đó.