Cầu Ma Audio Podcast
Tập 173 [Chương 861 đến 865]
❮ sautiếp ❯Chương 861: Tín phụng ta
Tô Minh im lặng, lát sau hắn hít sâu, lại đáp xuống đất, khoanh chân ngồi, mắt lộ tia sáng âm trầm.
” Ảo thuật thật cường đại, hèn chi tộc nhân Ngọc gia rõ ràng biết bí mật ảo thuật nhưng vẫn hiếm có người xông qua.” Tô Minh từ từ nhắm mắt lại.
Khi đôi mắt khép thì hắn giơ lên tay phải, tay phải ngưng tụ thuật năm tháng của Tố Minh tộc, định điểm vào trán. Một khi ngón tay rơi xuống thì lực năm tháng nghịch chuyển liền khuếch tán trên người Tô Minh ngay. Đến lúc đó hắn có thể thay đổi năm tháng, khiến tất cả nơi đây hồi phục đến trước khi xảy ra biến dị.
” Để xem ảo thuật của tộc ngươi lợi hại hay thần thông Tố Minh tộc ta cường đại! ”
Ngón tay phải của Tô Minh định đụng vào trán thì bỗng khựng lại.
Tô Minh mở mắt ra lộ tia sáng ngời.
“Không đúng.” Hắn im lặng thật lâu, thả tay xuống.
“Nếu ta dùng thuật năm tháng Tố Minh đối kháng thì biểu thị ta tin tưởng mọi thứ là ảo thuật. Ảo thuật cũng tốt, chân thật cũng thế, chỉ cần tin tưởng, nó liền tồn tại. Câu nói này có rất nhiều cách lý giải.” Tô Minh khẽ thì thào.
Lát sau hắn không dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ yên lặng khoanh chân, nhắm mắt lại, để tâm mình bình tĩnh lại.
Bên tai hắn dần truyền đến từng tiếng hét thê lương, hắn không mở mắt.
Bên tai hắn sau tiếng hét là vô số lời cầu xin, hắn vẫn không mở mắt.
Thời gian trôi qua, Tô Minh vẫn luôn nhắm mắt, dù hắn nghe thấy cái gì tinh thần không lay động, để mình trong bình tĩnh không suy tư mọi thứ.
“Tô Minh…” Một thanh âm yếu ớt truyền đến, đó là giọng của Bạch Linh.
Người Tô Minh run lên, mắt như sắp mở, nhưng một lát sau lại quay về bình tĩnh.
“Tô Minh….ngươi lớn rồi.” Khi giọng A Công vang bên tai Tô Minh thì hắn im lặng.
“Ngươi…là con của ta sao? Là em bé năm xưa ta ôm trong lòng sao?” Một giọng nữ mang theo âm điệu khiến Tô Minh vừa thấy quen vừa thấy lạ.
“Tô Minh, ta là Lôi Thần đây, ngươi ngồi đây làm gì? Không phải chúng ta định đi vào núi hái thuốc là sao?” Đó là giọng của Lôi Thần.
” Đồ nhi, vi sư mang ngươi đi nhìn cái gì là trời, cái gì là đất!” Đó là giọng của Thiên Tà Tử.
Mãi đến khi, Tô Minh mở mắt ra.
Khoảnh khắc hắn mở mắt, hắn thấy rất nhiều người, thấy rất nhiều hình ảnh, ở trước mặt hắn không ngừng trình diễn năm tháng trôi qua, mãi đến không biết qua bao nhiêu lâu.
“Chỉ cần tin tưởng, sẽ tồn tại. ”
“Tô Minh ta không tin. ” truyện tà tu audio
Tô Minh đứng dậy, tiến tới trước. Hắn đụng phải những cố nhân, lần lượt tan biến. Hắn đi qua mặt đất, dần phai màu. Đất sau lưng hắn cuồn cuộn, tầng tầng cuốn động như lột da, lần lượt tán đi, mặt đất vẫn là giống như bàn tay.
Cố nhân cùng xuất hiện ở sau lưng kêu gọi, nhưng Tô Minh đi xa thanh âm trở thành hư vô. Tô Minh đi rất xa, bầu trời vẫn mênh mông, mặt đất vẫn là bàn tay.
Tóc Tô Minh bay lên, mang theo tâm tĩnh, thản nhiên, hắn đi tới, bầu trời dần đen nhưng trong bóng đêm trước mặt hắn có lối vào sáng ngời. Mãi đến khi hắn tới gần, hắn đi ra, không còn màu đen, hắn trông thấy bầu trời sáng sủa, thấy quảng trường Ngọc gia, thấy trên quảng trường Ngọc Trần Hải, năm ông lão, còn có vài trăm bóng người, và một người đàn ông trung niên đứng ở đằng trước nhất.
Người Ngọc gia trên quảng trường đều trông thấy Tô Minh, khoảnh khắc nhìn hắn tiếng ồn áo dấy lên. Ngọc gia dù là tộc nhân hay khách khanh đã rất lâu không có ai thành công xông qua cửa thứ nhất!
Nhưng hôm nay, họ chính mắt thấy một lần thành công, càng thấy khoảnh khắc Tô Minh đi ra thì con dơi trong bàn tay Đạo Quỳ sơn lệ quỷ tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng chiếu tám hướng, một mảnh mông lung.
“Chúc mừng đạo hữu vượt qua cửa thứ nhất Tam Môn Đạo Thiên!” Trong đám người, tam trưởng lão, người đàn ông trung niên trên mặt lộ nụ cười, chắp tay hướng Tô Minh.
Ngọc Trần Hải đứng một bên kích động nhìn Tô Minh, trong mắt sự kỳ vọng cùng kích động khó mà hình dung. Gã biết vào giây phút Tô Minh đi ra khỏi cửa thứ nhất thì địa vị của gã trong gia tộc tăng lên một mảng lớn.
Tùy theo ánh sáng dơi khuếch tán, càng nhiều bóng người Ngọc gia từ bốn phương tám hướng lao nhanh đến, điều này đối với toàn Ngọc gia là chuyện cực kỳ quan trọng.
Tô Minh đi ra Đạo Quỳ sơn, nhìn mọi người bên dưới, biểu tình bình tĩnh, chắp tay hướng người đàn ông trung niên.
Tô Minh không nói chuyện, bởi vì khoảnh khắc hắn đi ra thì con dơi trong lòng bàn tay lệ quỷ tỏa ánh sáng vô tận, ở trên bầu trời Đạo Quỳ sơn vang tiếng nổ. Tiếng nổ vang vọng toàn Ngọc gia, kinh thiên quanh quẩn. Bầu trời một mảnh vặn vẹo, hai ngọn núi to từ trong màn trời vặn vẹo huyễn hóa ra.
Nói cái này là hai ngọn núi không bằng bảo là hai pho tượng to lớn, màu đen thui, biểu tình dữ tợn, giơ lên tay phải nắm hờ một vòng mặt trời. Pho tượng kia tỏa ánh sáng bốn phía, biểu tình thản niên, trông như là một cô gái, trên tay phải của cô có mặt trăng, tỏa ánh sáng dịu dàng chiếu rọi mặt đất.
“Nhật nguyệt đồng huy!!! ”
” Rốt cuộc nhìn đến nhật nguyệt đồng huy, đây là cửa thứ hai của Tam Môn Đạo Thiên, chỉ có xông qua cửa thứ nhất mới xuất hiện. ”
“Từ xưa đến nay, cửa này tổng cộng chỉ xuất hiện mấy lần, đây là lần đầu tiên trong đời ta may mắn nhìn thấy. ”
“Nhật nguyệt đồng huy cường đại hơn cả Đạo Quỳ sơn, không biết vị tu sĩ khách khanh này có thể xông qua cửa được không? ”
Tiếng ù ù xôn xao dâng lên trên quảng trường. Tùy theo núi này xuất hiện, tộc nhân Ngọc gia từ bốn phía lao nhanh tới, dù là lúc trước tộc nhân không có hứng thú cũng đến khá nhiều.
Còn có một cầu vồng mang theo bá khí khó tả từ phía xa chớp mắt đến, hóa thành ông lão tóc đỏ rực đứng bên cạnh tam trưởng lão.
Khoảnh khắc ông lão đến, tộc nhân xung quanh tinh thần rung lên, dường như lão giáng xuống có thể khiến mặt đất run rẩy.
“Kính chào nhị trưởng lão! ”
Toàn tộc nhân, trừ tam trưởng lão ra đều cung kính cúi đầu hướng ông lão tóc đỏ.
Ngọc Trần Hải biểu tình càng kích động, bái theo.
Còn năm ông lão lúc trước làm khó dễ Tô Minh thì giờ mặt xám xịt, ai nấy kính sợ.
” Là khách khanh ai chiêu lãm đến?” Ông lão tóc xám lờ đi tộc nhân xung quanh bái lạy, nhìn Đạo Quỳ sơn ở bên ngoài Đạo Quỳ sơn, mắt sáng ngời, từ từ hỏi.
” Là tiểu tử này hệ huyết mạch Ngọc Mai chiêu lãm đến.” Tam trưởng lão ở một bên mỉm cười, nhìn ở một bên Ngọc Trần Hải kích động.
Ông lão tóc đỏ quay đầu liếc Ngọc Trần Hải, hơi nhếch môi, gật đầu rồi chắp tay nói với Tô Minh đang ngẩng đầu nhìn pho tượng Nhật Nguyệt đồng huy.
” Vị khách khanh đạo hữu này, có thể vượt qua cửa thứ nhất, từ nay ngươi là khách khanh của Ngọc gia ta, tất cả yêu cầu cứ nêu ra, Ngọc gia ta luôn chú trọng khách khanh. Nếu ngươi có thể xông qua cửa thứ hai thì ngươi chính là khách khanh trưởng lão của Ngọc gia ta, vô cùng tôn quý, cùng ăn cùng ngồi với ba người lão phu! ”
Khi lời ông lão thốt ra thì hai pho tượng Nhật Nguyệt đồng huy tỏa ánh sáng rực rỡ, có tiếng nổ ầm ầm lấn át tất cả âm thanh, truyền khắp tám hướng. Tô Minh nhấc chân lên, đi hướng nhật nguyệt đồng huy.
Hắn có thể không xông cửa thứ hai, nhưng Tô Minh có dã tâm của mình.
Chương 862: Nhật thần tượng vỡ
Trong cửa thứ nhất hắn liền cảm nhận được bên trong ẩn chứa lực lượng kỳ lạ. Lực lượng đó cường đại mà kỳ dị Tô Minh chưa từng thấy, chỉ cần tin tưởng, nó liền tồn tại.
Đây là ảo thuật, nhưng cũng không phải ảo thuật, Tô Minh muốn hiểu ra quỹ tích của lực lượng này, hắn thậm chí muốn nắm giữ lực lượng đó, dung nhập vào nhật nguyệt tinh thần huyễn của mình. Một khi hắn làm được thì nhật nguyệt tinh thần huyễn sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Tô Minh mắt chợt lóe, nhấc chân đi hướng nhật nguyệt đồng huy trong ánh mắt mọi người dưới quảng trường!
Mãi đến bóng dáng của hắn biến mất trong pho tượng nắm giữ mặt trời thì người trong quảng trường ai nấy biểu tình mong chờ.
Đặc biệt là Ngọc Trần Hải, gã có cảm giác đang nằm mơ, gã sợ mọi thứ không chân thật, bản năng nhéo mạnh cánh tay, thở gấp, đôi mắt sáng ngời.
” Mấy năm nay người có thể xông qua cửa thứ hai đều dùng gần nửa tháng, không biết người này là thành công hay thất bại.” Ông lão tóc đỏ khẽ nói.
“Nhị ca còn đang tiếc nuối năm đó thất bại sao? Đại ca thành công xông qua cửa thứ hai nhưng ngươi thì không.” Người đàn ông trung niên ở một bên mỉm cười nói.
“Chuyện cũ đừng nói nữa, ta ngược lại hy vọng người này thành công. Lão tổ bế quan vẫn rất lâu, ngài ấy trước khi bế quan từng nói nếu có ai xông qua cửa thứ ba thì ngài sẽ xuất quan. Bây giờ thời gian qua quá lâu, Ngọc gia ta ở Hắc Mặc Tinh phát triển không mấy thuận lợi, Liệt Sơn gia tộc nổi lên khiến chúng ta rất bị động.” Ông lão tóc đỏ lắc đầu nói.
“Tu sĩ tên Tô Minh, tu vi của hắn hơi khó đoán, ngay cả ta cũng nhìn không ra manh mối. Nhưng ta cảm thấy cửa thứ hai chính là cực hạn của hắn, năm đó ta trải qua cửa thứ hai đến nay vẫn khó quên, không có can đảm lại xông một lần. Ta sợ, lạc lối. Còn cửa thứ ba là không thể nào.” Người đàn ông trung niên thở dài.
” Lạc lối, ài.” Ông lão tóc đỏ thầm than.
“Còn về Liệt Sơn gia tộc, hừ, nếu không phải lão tổ bế quan thì sao Liệt Sơn Tu có thể xưng bá? Về lai lịch của Liệt Sơn Tu có rất nhiều tin đồn, gia tộc điều tra rất nhiều năm mà vẫn không thể tra ra lai lịch thật sử của hắn. ”
” Dùng sức của bản thân trong vạn năm sáng lập ra một gia tộc uy hiếp đến Ngọc gia ta, không thể xem thường người này. Nhưng ta nghe nói khả năng hắn đến từ thần nguyên tinh hải khá lớn.” Ông lão tóc tím mắt chợt lóe, từ từ nói.
“Tám phần cũng là như vậy.” Người đàn ông trung niên gật đầu.
Trong khi hai người nói chuyện thì trên bầu trời, phong pho tượng Nhật Nguyệt đồng huy, Tô Minh mở mắt ra.
Đôi mắt hắn trước khi bước vào pho tượng liền bị ánh sáng đâm vào mắt, hắn nhắm mắt lại, bây giờ mở ra, trông thấy biển mênh mông. Tiếng sóng vỗ mặt biển vang bốn phía, từng cơn gió biển ập vào mặt, mùi biển tanh tràn ngập tám hướng.
Tô Minh đang đứng ở một vách đá chao leo bên góc biển, đưa mắt nhìn trên biển rộng có hai pho tượng, nửa thân dưới đáy biển, nửa thân trên tựa núi phá biển mà ra.
Hai pho tượng này chính là nhật nguyệt đồng huy lúc trước Tô Minh thấy.
“Ngươi… Muốn cái gì… ”
Một thanh âm hùng hồn như sấm vang lên, quanh quẩn bốn phía, truyền vào tinh thần Tô Minh. Thanh âm ồm ồm phát ra từ Nhật tượng.
“Tín phụng thần Nhật Nguyệt, ngươi có thể đạt được mọi thứ mình muốn.” Thanh âm dịu dàng phát ra từ miệng Nguyệt tượng, rất là dịu dàng, khiến người thả lỏng toàn thân.
” Sinh linh có thể đi đến cửa thứ hai thì chắc chắn có sự cứng cỏi hơn người, không lạc lối ở cửa thứ nhất, có thể được tộc Môn Đạo ta che chở. ”
“Hãy nói ra khát vọng của ngươi, ta có thể cho ngươi có được nó. ”
Giọng pho tượng Nhật Nguyệt lại vang lên.
Mắt Tô Minh chợt lóe.
“Các ngươi là ai?” Tô Minh bình tĩnh hỏi.
“Chúng ta là thần! ”
Lần này hai pho tượng cúng nói, giọng nam nữ dung hợp hình thành âm luật kỳ lạ vang vọng, khiến cảm giác uy nghiêm càng mãnh liệt.
“Tộc Môn Đạo cung phụng thần năm tháng vô tận, ta là thần Hạo Dương. ”
“Tộc Môn Đạo tín phụng, lấy được căn nguyên lực lượng nhật nguyệt, ta là thần Minh Nguyệt. ”
Tô Minh im lặng nhìn hai pho tượng thật lâu không nói.
“Nếu ngươi không có khát vọng thì ta có thể giúp ngươi lựa chọn. Thần Hạo Dương ta ban cho ngươi…tu vi vô tận!” Pho tượng Nhật thần mắt chợt lóe, tay phải nâng mặt trời tỏa ánh sáng chói lòa.
Khi ánh sáng tỏa ra thì người Tô Minh chấn động mạnh, cảm giác lực lượng bùng phát trong cơ thể, khiến tu vi của hắn khoảnh khắc này không chịu khống chế bùng phát. Thân hình của hắn vốn gần đỉnh trung kỳ vị giới, lực lượng bùng phát trực tiếp đột phá lên dến đỉnh trung kỳ vị giới.
“Ta còn có thể khiến người càng mạnh!” Giọng Nhật thần ồm ồm vang lên.
Lực lượng Phệ Không phân thân của Tô Minh lại tăng vọt, tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong người hắn, từng gân xanh gồ lên. Tô Minh toát ra khí thế mạnh mẽ, từ trung kỳ vị giới đột phá trở thành hậu kỳ vị giới. Cảm giác lực lượng hậu kỳ vị giới cực kỳ chân thật trong người Tô Minh, dường như nó có tồn tại, khiến tinh thần hắn rung lên. Tô Minh nhìn bàn tay mình, có cảm giác một đấm có thể đánh vỡ khung trời.
“Còn có thể biến mạnh nữa!” Giọng Nhật thần vang lên.
Người Tô Minh run bần bật, khí thế cực kỳ khủng bố tăng mạnh trong người, hơi thở bùng phát, Tô Minh kiềm không được ngửa đầu gầm lên. Xung quanh hắn đã núi tan vỡ, thân thể bay lên, lực cơ thể trong khoảnh khắc thành đỉnh hậu kỳ vị giới.
“Ta thậm chí có thể…cho ngươi càng mạnh!” Giọng Nhật thần lạnh nhạt cất lên.
Người Tô Minh ầm một tiếng, tu vi từ đỉnh hậu kỳ vị giới đạt tới viên mãn, chỉ kém một bước là có thể đột phá hậu kỳ vị giới, bước vào một cái cảnh giới mới.
Đó là…cảnh giới kiếp nguyệt!
“Ngươi… Tin hay không?” Giọng Nhật thân mang theo ý khiến người tim người đập nhanh vang lên.
Tu vi của Tô Minh lại ầm một tiếng bùng phát, lần này tóc hắn không gió tự bay, người càng rung lắc dữ dội, hắn cảm giác thân xác này đang sôi sục máu. Tùy theo sôi trào, từng tơ khí huyết từ lỗ chân lông toàn thân hắn bốc hơi ra, ngưng tụ trên đỉnh đầu, hình thành mặt trăng màu máu.
Khi mặt trăng xuất hiện thì Tô Minh phát ra tiếng hú dài kinh thiên động địa, cả bầu trời đang run rẩy. Sức mạnh khổng lồ khó hình dung khiến Tô Minh trong khoảnh khắc cảm nhận được lực kiếp nguyệt. Hắn thậm chí có cảm giác mãnh liệt rằng chỉ cần hắn tin vào đối phương, vậy thì tu vi của hắn sẽ vĩnh viễn định ở đây, sẽ một hơi trở thành kiếp nguyệt cảnh cường giả.
“Ngươi còn có thể mạnh hơn nữa.” Giọng Nhật thần vẫn thản nhiên, uy nhiếp tràn ngập.
Tu vi của Tô Minh lại bùng phát, lần này mặt trăng đỏ ngoài người hắn biến khổng lồ, từ trăng khuyết lấp đầy, đạt đến hình tròn hoàn chỉnh thì nó không còn là trăng mà là mặt trời!
Đây là, kiếp dương!!!
‘Điều này không thể nào, nếu hắn thật sự có lực lượng như vậy thì Ngọc gia tuyệt đối không là bộ dạng hiện giờ, chắc chắn có thể xưng bá Hắc Mặc Tinh!’
Trong lòng Tô Minh nói cho chính mình đây là giả, nhưng tu vi trong người chân thật biểu hiện rõ ra, tất cả là thật.
Bất cứ tu sĩ nào đều có truy cầu trí mạng, truy cầu này có lẽ là ngàn vạn thứ nhưng cuối cùng tuyệt đối không trốn thoát hai điều, một là bất tử, thứ hai là tu vi.
Chương 863: Thời đại chúng linh chết
Sinh mệnh bất tử là khát vọng của chúng sinh, tu vi cường đại là mộng tưởng của tu sĩ.
Trong hai điểm này bất cứ cái nào đặt ở trước mặt tu sĩ rất khó có người chống lại được. Tô Minh chống được bất tử nhưng đối mặt tu vi tăng cao, dù lòng biết không thể tin nhưng mọi thứ không phải nói một câu ta không tin liền không tin.
“Thể chất của người Ngọc gia không thích hợp ta tăng cao, đối với bọn họ ta không làm như thế này. Ngươi thì khác, ta có thể cảm nhận được hồn của ngươi, tất cả của ngươi không thuộc về…khung trời này. Ngươi…thuộc về lĩnh vực của chúng ta, thuộc về…đất chúng ta ở. ”
“Tín phụng ta, ta có thể cho ngươi cường đại! Thậm chí ta có thể cho ngươi…chưởng duyên sinh diệt.” Lời nói của Nhật thần vang vọng.
Tu vi của Tô Minh lại bùng phát, lần này kiếp dương đỏ rực trên đỉnh đầu hắn như đốt cháy hóa thành một bàn tay đỏ, mạnh vỗ vào đỉnh đầu Tô Minh.
Vỗ một cái đầu óc Tô Minh ù vang, hắn cảm nhận được hơi thở chưởng duyên sinh diệt, đó là sự cường đại vượt qua sức tưởng tượng của hắn, là một loại điên cuồng đối kháng cùng khung trời.
Tô Minh cúi đầu nhìn bàn tay mình, trong mắt hắn bàn tay đã biến thành màu đỏ. Hắn có cảm giác mãnh liệt là chỉ cần mình giơ tay lên liền có thể hủy diệt chúng sinh.
“Tín phụng ta, ngươi từ đấy chính là chưởng duyên sinh diệt!” Một lần này giọng Nhật thần vang lên có sức hấp dẫn càng lớn, không ngừng vang vọng trong lòng Tô Minh.
Tô Minh im lặng, hồi lâu sau khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, ngẩng đầu nhìn pho tượng Nhật thần.
“Ngươi, cũng chỉ có thể khiến ta trở thành chưởng duyên sinh diệt thôi sao? ”
Tô Minh thốt ra câu này, pho tượng Nhật thần trong mặt biển đôi mắt tỏa ánh sáng rực rỡ, mặt trời trên tay phải càng phát ra ánh sáng chói lòa khiến thế giới biến mất.
“Ngươi không thỏa mãn? ”
“Ta có thể tín phụng ngươi, nhưng tu vi chưởng duyên sinh diệt…còn chưa đủ cái giá cho ta tín phụng.” Tô Minh bình tĩnh nói.
Chưởng duyên sinh diệt có lẽ đối với tất cả tu vi là khát vọng cả đời, nhưng với Tô Minh nó còn kém xa.
Hắn trải qua, hắn chứng kiến sao có thể vì một chưởng duyên sinh diệt mà không tiếc tín phụng?
Nhật thần im lặng.
“Như vậy, thêm vào cái này thì sao?” Nguyệt thần nửa ngày không lên tiếng vào lúc này cất giọng nói dịu dàng.
Theo câu này, trước mặt Tô Minh, trên mặt biển liền xuất hiện ảo ảnh mông lung. Những ảo ảnh bên trong đều là mọi người đã chết trong ký ức của Tô Minh.
Những người đó nhắm mắt, không nhúc nhích.
“Tín phụng ta, ta có thể khiến họ sống lại. ”
Tô Minh im lặng, lát sau hắn lắc đầu.
“Nếu tu vi của ta đủ cũng có thể khiến họ sống lại, các ngươi trả giá vẫn còn thiếu, chưa đủ khiến ta tín phụng. ”
“Như vậy ngươi muốn cái gì…” Giọng Nhật thần nghe như bình tĩnh nhưng có khác biệt.
“Tu vi vượt qua chưởng duyên sinh diệt.” Tô Minh hít sâu, mắt chợt lóe, bình tĩnh nói.
“Có thể.” Lần này nhật nguyệt cùng lên tiếng.
Khi thanh âm hai người vang vọng thì trăng và trời trong tay hai pho tượng cùng phát sáng.
Cùng lúc đó, tu vi của Tô Minh lại bùng phát. Hắn như trông thấy khởi đầu khung trời này, cảm giác khó tả hiện ra trong lòng hắn. Dường như hắn có thể khống chế trời mọc trời lặn, như duyên khởi duyên lạc.
Tô Minh hai mắt nhắm nghiền, khi mắt hắn khép kín thì phía xa bên ngoài Hắc Mặc Tinh, trong Tây Hoàn tinh vực, dị địa Tây Hoàn, Ách Thương phân thân Tô Minh khoanh chân trong ngân hà bỗng mở mắt ra, trong mắt có loại cuồng nhiệt cùng khát vọng.
“Tam Môn Đạo Thiên…thì ra chính là Tam Môn Đạo Thiên, bọn họ là tộc Môn Đạo dị tộc tín phụng nhật nguyệt biến thành, trong người họ có được lực thần nguyên! Nhưng thần nguyên này không thuộc về chín thần nguyên mà như đến từ bên ngoài. Lực lượng của nó đến từ tín phụng, chỉ cần tin thì nó sẽ tồn tại. Người ngoài không thể đối kháng lực lượng của họ nhưng ta có được Ách Thương phân thân thì có thể khắc chế! Đem thần nguyên ảo thuật ngưng tụ trong Phệ Không phân thân mạnh hơn chút nữa, chỉ có như vậy ta mới có thể không tổn hao gì khiến ý chí giáng lâm đến Tam Môn Đạo Thiên! ”
Ách Thương phân thân giơ đôi tay lên, trời sao hắn ở chớp mắt biến thành một cây to màu tím. Cây lắc lư, đôi mắt Tô Minh tỏa ánh sáng tím chói lòa.
Cùng lúc đó, trong thế giới Môn Đạo Thiên thứ hai, mắt Tô Minh vẫn đang nhắm, tu vi trong người lại tăng lên, từ duyên khởi duyên lạc, trực tiếp tới một cảnh giới mới.
Cảnh giới này là sinh tâm luân hồi.
Cảnh giới này đã vượt qua điều Tô Minh hiểu, hắn không biết bây giờ mình có lực lượng tu vi gì, nhưng hắn cảm giác hình như tâm niệm mình động thì chỗ này sẽ xuất hiện đợt luân hồi.
Chính lúc này, trong nhật nguyệt đồng huy, trong người Tô Minh tiếng nổ vang vọng. Tô Minh cảm giác được tu vi của mình tăng lên một cảnh giới.
Cảnh giới này Tô Minh có cảm giác mãnh liệt rằng hắn một ý niệm của hắn có thể khiến khung trời diệt.
Thậm chí lúc này nhật nguyệt tỏa ra ánh sáng chói mắt theo hắn thấy đều ảm đạm nhiều. Hắn thậm chí thấy trong hai pho tượng có hai người khoanh chân ngồi.
Hai người!
Một nam một nữ, khoanh chân ngồi trong biênr rộng, vì tu vi thân thể toát ra ngoài do đó ngưng tụ ra pho tượng. Nam thì đẹp trai, nữ tựa tiên nữ. Hai người hoàn mỹ tìm không ra chút tỳ vết, cảm giác hoàn mỹ này như là họ chỉ có hình người chứ không có linh hồn.
Ở trong người họ Tô Minh cảm nhận đến thần nguyên!
“Thần nguyên…’
Mắt Tô Minh lóe tia sáng ngời, giọng của pho tượng Nhật Nguyệt lại vang lên.
” Đủ rồi, đây là cực hạn chúng ta tăng cho ngươi, nhưng bây giờ nó là hư ảo, từ nội tâm tín phụng người chúng ta tức tu vi đông lại. Từ nay ngươi chính là sứ đồ của hai chúng ta. ”
“Tu vi như thế đủ cho người trở thành đỉnh bên ngoài, đủ cho ngươi làm tất cả việc mà trước kia ngươi không thể làm được. Tín phụng hai chúng ta, ngươi sẽ có được nó. ”
“Tín phụng hai chúng ta, ngươi sẽ có được tất cả. Nếu không tín phụng, tu vi của ngươi sẽ bị lấy lại…” Hai người nói chuyện, tu vi trên người Tô Minh chớp mắt giảm sút, như là nguồn suối chống đỡ hắn cường đại bị lấy đi.
” Là hai ngươi tín phụng ta mới đúng!” Tô Minh bỗng cười lạnh.
“Con kiến không biết lượng sức, nếu ngươi đã từ bỏ ý tốt của chúng ta, vậy thì…a? ”
Khi Tô Minh thốt lời thì giọng uy nghiêm của Nhật thần vang vọng, nhưng chưa dứt lời chợt ngừng bặt, biến thành kinh sợ.
Khiến thanh âm này kinh sợ là bởi vì hai tay Tô Minh mạnh duỗi ra ngoài, trời đất sau lưng hắn vặn vẹo, phút chốc xuất hiện cái cây màu tím to lớn. Cây tím biến ảo, hơi thở tà ác, âm lãnh, tràn ngập điên cuồng cùng bá đạo bùng phát bốn phía. Tùy theo hơi thở này bùng phát, tất cả trong thiên địa này chớp mắt bị nhuộm thành màu tím.
” Ách Thương!!! ”
Giây phút cây tím xuất hiện thì hai thanh âm cùng phát ra tiếng kinh kêu phút chốc từ hai pho tượng truyền khắp bốn phía, trong thanh âm chất chứa giật mình và khó tin.
“Chết tiệt, thời đại chúng linh chết, Ách Thương này rõ ràng đang hồi phục nhưng sao đi ra chỗ này!
Cùng lúc đó, lực tu vi ngưng tụ trên người Tô Minh chớp mắt tan biến, như thủy triều nhanh chóng biến mất, hắn giơ lên tay phải mạnh chộp tới trước.
“Trở về cho ta!” Hắn hừ lạnh.
Chương 864: Hậu kỳ vị giới
Cây tím to lớn chiếm cứ trời đất lắc lư, vô số nhánh cây dữ tợn nhanh chóng lan tràn, ở giữa không trung hóa thành bàn tay to do nhánh cây tổ thành chộp hướng pho tượng Nhật thần.
Trời đất ầm vang, pho tượng Nhật thần tỏa ra ánh sáng chói lòa, va chạm cùng bàn tay Ách Thương phân thân của Tô Minh. Tiếng nổ điếc tai, pho tượng có dấu hiệu rạn vỡ.
Giờ phút này, bên ngoài cửa thứ hai Môn Đạo Thiên, trên quảng trường Ngọc gia, trong mắt mấy trăm người họ thấy rõ pho tượng Nhật thần trên bầu trời có một khe hở to lớn.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra, trước kia có người xông cửa thứ hai cũng chưa từng xuất hiện điều không thể tưởng tượng này, bọn họ hoảng sợ phát ra tiếng ầm ĩ.
“Cái, cái này là sao? Pho tượng Nhật thần nhưng lại…lại bị vỡ!? ”
“Khách khanh xông cửa hai Môn Đạo Thiên rốt cuộc là sao vậy, khiến pho tượng Nhật thần tan vỡ! ”
Trong sự giật mình của họ, ông lão tóc tím, người đàn ông trung niên đứng cạnh cùng biến sắc mặt. Lấy tu vi của họ vào giờp hút này cũng tinh thần rung động, lộ vẻ khó tin.
” Pho tượng Nhật thần vỡ, việc này trước giờ chưa từng có, Tô Minh rốt cuộc làm cái gì trong cửa hai Môn Đạo Thiên!!! ”
“Ta có thể cảm nhận ý tức giận và…khủng hoảng phát ra từ pho tượng tan vỡ kia!” Người đàn ông trung niên hít ngụm khí.
Chính lúc này, một tiếng nổ ngập trời nhanh chóng phát ra, trong sự hoảng sợ của mọi người, pho tượng Nhật thần hoàn toàn vỡ vụn ra. Tùy theo nó vỡ, tử khí phát ra, từ khí ẩn chứa tà ác, điên cuồng cùng bá đạo, nháy mắt rung động tinh thần mọi người.
“Tộc nhân Ngọc gia mau chóng lùi ra!” Một thanh âm gia nua gầm lên dưới lòng đất Ngọc gia.
Thanh âm vang lên kèm theo lực lượng cường đại bùng phát từ lòng đất, cuốn tộc nhân Ngọc gia nơi đây cùng thụt lùi, một ông lão lưng còng biến ảo ra.
Khi lão xuất hiện thì tại đây ông lão tóc đỏ, người đàn ông trung niên không bị đẩy ra cùng chắp tay, cúi đầu hướng lão.
” Đại ca! ”
Pho tượng Nhật thần ầm ầm tan vỡ, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử Ngọc gia. Trước kia tộc nhân và khách khanh xông môn đạo đa số ôn hòa, nhưng lúc này là ý chí cực kỳ cương.
Tiếng nổ ngập trời, vô số mảnh vỡ từ không trung bỗng bắn ra tám hướng, nhưg bầu trời tan vỡ. Mảnh vỡ mạnh mẽ trùng kích, đi qua đâu là gió mây biến đổi, thậm chí có nhiều lầu các Ngọc gia bị mảnh vỡ đụng chạm thì sụp đổ.
Tiếng nổ vang vọng chấn động trong ngoài mấy vạn dặm, phút chốc khiến tộc nhân Ngọc gia giật mình, càng khiến nhiều tộc nhân chưa đến đây cùng biến sắc mặt, lao nhanh tới.
Tình hình này tựa như có cường địch xâm nhập Ngọc gia, có tiếng rít sắc bén vội truyền khắp gia tộc. Từng màn sáng xuất hiện, đó là dấu hiệu đại trận phòng hộ Ngọc gia bị mở ra.
Vô số bóng dáng lao nhanh, chớp mắt sau xung quanh chưởng duyên sinh diệt có gần vạn người, đó là hơn phân nửa tộc nhân ở lại trong Ngọc gia, đưa mắt nhìn bốn phía trên trời còn có nhiều người đang lao đến.
Ngọc Trần Hải ngây ngốc nhìn pho tượng Nhật thần trên bầu trời đang tan vỡ, gã quên cả hít thở, đầu óc trống rỗng, nhanh chóng biến sắc mặt, gã thậm chí không biếTô Minh ình suy nghĩ cái gì.
Tộc nhân xung quanh ai nấy biểu tình rung động, tùy theo người đến ngày càng nhiều, khi Ngọc Trần Hải từ trong đám người phương hướng khác nhau thấy có bốn tộc nhân tuổi ngang ngửa với gã, thậm chí tu vi cũng giống nhau thì đôi mắt gã lóe tia sáng lạnh, nét mặt sa sầm.
Bốn người này chính là người cạnh tranh lần hội đấu giá này của gã, Ngọc Trần Hải phải nổi bật trong mấy người đó, như vậy mới được gia tộc chú trọng.
Bốn người này đến, lập tức khiến lòng Ngọc Trần Hải vững vàng. Vốn tinh thần gã suy sụp giờ bình tĩnh lại, gã biết dù thế nào thì gã phải đứng bên Tô Minh. Tô Minh càng cường đại thì Ngọc Trần Hải càng có lợi, đây là trời ban cơ hội cho gã vùng lên trong gia tộc!
Trong lúc pho tượng Nhật thần tan vỡ, toàn Ngọc gia oanh động thì trong cửa hai Môn Đạo Thiên, cây to Ách Thương tím sau lưng Tô Minh biến thành bàn tay khổng lồ nâng lên khỏi pho tượng Nhật thần tan vỡ.
Hắn đứng giữa không trung, tóc không gió tự bay, trong đôi mắt lộ tia sáng kỳ lạ, không chút tạm dừng giơ lên tay trái chộp hướng pho tượng Nguyệt thần.
” Vỡ cho ta!” Tô Minh quát lạnh.
Phút chốc cây Ách Thương tím sau lưng hắn rung lắc dữ dội, tán cây lắc lư, có gió mạnh rít gào. Khoảnh khắc Tô Minh giơ tay trái thì vô số nhánh cây vặn vẹo nhanh chóng kéo dài, chớp mắt biến thành bàn tay khổng lồ, vượt qua hắn chộp hướng pho tượng Nguyệt thần.
Pho tượng Nhật thần vẫn đang nhanh chóng sụp đổ, pho tượng Nguyệt thần tỏa ánh sáng nhu hòa, nhưng ánh sáng này thấy thì nhu hòa nếu nhìn thời gian lâu thì vô hình ánh sáng khiến mắt người mù lòa!
Một tiếng ngâm khẽ phát ra từ trong pho tượng Nguyệt thần, pho tượng này ngẩng đầu, mặt trăng trong tay bay lên trời đụng mạnh vào bàn tay to Ách Thương đang lao tới.
Đơn giản va chạm dấy lên tiếng nổ ầm ĩ, khiến nước biển bốc lên cao vạn mét, khiến mặt biển trong trời đất khoảnh khắc bị nước biển che đậy.
Một mảnh mông lung, tiếng nổ ngập trời, Ách Thương bàn tay to rung lên, bị chấn ra mấy trăm mét.
Tô Minh mắt chợt lóe, hừ lạnh, cây to Ách Thương sau lưng hắn dường như phát ra tiếng gầm, chớp mắt bàn tay to bị bắn ra sửa chộp thành vỗ!
Cùng lúc đó, mắt Tô Minh lộ ra bàn tay to chưởng duyên sinh diệt, dựa vào phần cảm ngộ này, Phệ Không phân thân thi triển chỉ là hình thái nhưng từ Ách Thương phân thân thi triển lại có uy thế.
Giây phút ảo ảnh bàn tay chớp lóe trong mắt Tô Minh thì bàn tay to Ách Thương vỗ hướng pho tượng Nguyệt thần bị màn nước che đậy.
“Bình thường hai thần tàn linh cũng dám khoe khoang tu vi trước mặt Tô ta, các ngươi dựa vào cái gì cho ta tu vi? Dựa vào cái gì khiến ta tín phụng các ngươi? Các ngươi…trả nổi cái giá không? ”
Tô Minh ở giữa không trung, tiếng nói như sấm đánh ầm ầm. Bàn tay to Ách Thương đập xuống, từ xa nhìn chia không rõ bàn tay Ách Thương là ấn vào nước biển vạn mét hay là pho tượng Nguyệt thần trong màn nước.
*Ầm ầm ầm!*
Tiếng nổ vang ngập trời liên tục không dứt, như muốn chấn vỡ mảnh trời đất này, tiếng két két quanh quẩn, đó là tiếng pho tượng Nguyệt thần tan vỡ. Dưới lực lượng của Ách Thương, hai nhật nguyệt hiển nhiên không hoàn chỉnh, căn bản không là đối thủ!
Dù có lẽ họ từng là cùng đẳng cấp như Tuế Trần Tử, nhưng trạng thái sinh mệnh Ách Thương vượt qua sự tồn tại của họ, Tô Minh đoạt xá Ách Thương nếu nói mặt sinh mệnh thì càng vượt qua Ách Thương.
Trận này này không có gì bất ngờ!
Hai thần Nhật Nguyệt ẩn chứa thần nguyên nước ngoài, họ muốn khiến Tô Minh tín phụng, muốn làm Tô Minh trở thành sứ đồ, từ nay nghe lệnh họ, thậm chí có lẽ còn mục đích gì khác. Nhưng, giống như Tô Minh đã nói, họ không trả được cái giá làm Tô Minh tínp hụng.
Nếu đã không thể trả giá, lại mưu toan khiến Tô Minh tín phụng, vậy thì kết cuộc chỉ có thể là bị Tô Minh đoạt đi thần nguyên, trở thành lực căn cơ khiến hắn cường đại.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, Ngọc gia ở bên ngoài cửa hai Môn Đạo Thiên, gần vạn người hô hấp dồn dập, trong đôi mắt trợn to họ thấy rõ trên bầu trời pho tượng Nhật thần vỡ nát, pho tượng Nguyệt thần ở một bên cũng nứt rạn theo.
Chương 865: Thái Bình Hữu Tượng
Từng khe hở xuất hiện trên thân pho tượng Nguyệt thần, từng tơ tím mang theo hơi thở tàn ác, sương mù có cảm giác âm u nhanh chóng lan tràn từ khe hở, chiếm hơn phân nửa bầu trời, khiến người ngẩng đầu nhìn bầu trời biến thành màu tím.
Cảm giác màu tím tà ác càng khuếch tán sâu trong đáy lòng mỗi người chính mắt thấy, khiến họ lần đầu tiên cảm thấy màu tím yêu dị như vậy.
*Ầm!*
Pho tượng Nguyệt thần tan vỡ, đặc biệt là khe hở ở đầu tượng từ xa nhìn như là nước mặt Nguyệt thần. Tình cảnh này rung động mọi người nơi đây, vết nứt lan tràn, pho tượng Nguyệt thần…thành bốn năm mảnh!
Tam Môn Đạo Thiên, cửa thứ hai, chưởng duyên sinh diệt từ nay tan biến trong thiên địa, không còn nữa!
So với tộc nhân khác thì ba trưởng lảo càng ở gần Đạo Quỳ sơn. Giờ phút này, ông lão xuất hiện từ lòng đất biểu tình cực kỳ nghiêm túc, hai người khác thì nhìn chằm chằm.
” Màu tím này khiến ta có loại run rẩy muốn bái lạy, thậm chí trong màu tím ta cảm nhận đến loại cảm giác như có thể hủy diệt khung trời. ”
” Lần này người được tộc tử chiêu lãm đến rốt cuộc là tu vi gì! ”
Ba người liếc nhau, đều thấy ra rung động trong lòng đối phương.
Khi pho tượng Nhật Nguyệt cùng tan vỡ thì trong cửa hai Môn Đạo Thiên, màn nước biển vạn mét dần đổ xuống, tiếng ầm ầm hóa thành dư âm. Tô Minh đứng giữa không trung, biểu tình bình tĩnh. Trước mặt hắn, pho tượng Nhật Nguyệt thần sụp đổ, trong mảnh vụn tứ tán, một người đàn ông điển trai đến khó tả, một cô gái xinh đẹp đến không có tỳ vết lộ ra.
Hai người đứng trên mặt biển nhìn chằm chằm Tô Minh, biểu tình lộ ra vô cùng oán hận.
“Thời đại chúng linh chết, chúng ta đều tự hồi phục. Nơi này chỉ là phân thần chúng ta ở, ngươi đã làm trái ước định năm đó của chúng ta, ngươi sẽ chịu linh vương trách phạt! ”
“Cút khỏi chỗ này, thần nguyên tinh hải không phải giới chín thương khung ngươi có thể đến, minh ước linh vương vẫn còn, nếu ngươi dám nuốt thần nguyên của hai chúng ta thì ý chí của linh vương chớp mắt giáng xuống, ngươi…sẽ chết chắc! ”
Tô Minh biểu tình như thường nhưng lòng máy động. Sau khi hắn đoạt xá Ách Thương trở thành phân thân, có được ký ức hỗn độn, những ký ức này cần thời gian mới từ từ dung hợp được, bây giờ có rất nhiều chuyện hắn không biết. Tựa như hai người này nói linh vương, nói ước định cái gì hắn không có chút ấn tượng.
“Ngươi không biết minh ước linh vương? ”
“Ngươi…Không lẽ ngươi là tu sĩ? Ngươi…ngươi đoạt xá Ách Thương! ”
Một nam một nữ làm sao không nhìn ra tinh thần của Tô Minh, cùng biến sắc mặt.
Tô Minh hừ lạnh, không lên tiếng. Thân thể hai người này hoàn toàn do thần nguyên tổ thành, hắn cảm nhận được khát vọng mãnh liệt của Ách Thương phân thân. Nếu nuốt hai người này thì Ách Thương phân thân của hắn sẽ càng cường đại.
Cái gì mà minh ước linh vương, Tô Minh không biết, cũng không để ý. Khoảnh khắc hai người biến sắc mặt thì cây Ách Thương sau lưng Tô Minh ầm ầm động, mở rộng vô hạn, bỗng nhiên thay thế vùng trời này. ở thân cây Ách Thương lộ ra lỗ hổng như cái mồm khổng lồ mạnh hút hai người trong biển.
Cái hút này, toàn thế giới, toàn trời đất, đương nhiên bao gồm cả biển rộng chớp mắt co rụt cùng bị hút vào miệng Ách Thương. Một nam một nữ cay đắng và tuyệt vọng, họ không thể phản kháng, không có thần vượng thì họ chỉ là một đoàn thần nguyên mà thôi.
Trời đất bỗng biến thành màu tím, chốc lát sau đều tan biến, bao gồm Ách Thương phân thân biến thành cây to cũng không còn bóng dáng.
Tây Hoàn tinh vực, trong dị địa Tây Hoàn, trước mặt Ách Thương phân thân Tô Minh xuất hiện hai đoàn lực thần nguyên, một hình mặt trăng, một hình mặt trời. Chúng nó vòng quanh Ách Thương phân thân, dần thu nhỏ. Ách Thương phân thân ngửa đầu gầm lên, nhanh chóng cường đại.
Cùng lúc đó, Phệ Không phân thân trong trời đất bị tổn lại cũng ngửa đầu gầm lên, tu vi của hắn mặc dù trở lại đỉnh trung kỳ vị giới nhưng bây giờ sau tiếng rống rõ ràng tăng lên.
” Phệ Không phân thân, thuật phệ không ảnh, kiếp thứ sáu! ”
Khí thế của Phệ Không phân thân Tô Minh bùng phát, nhưng hắn phát hiện tu vi của mình dù có tăng lên thế nào đều bị ức chế ở trình độ đỉnh trung kỳ vị giới, không cách nào đột phá.
“Bản thân Phệ Không phân thân không haonf chỉnh, vậy nên tu vi không cách nào tăng tiến, muốn nó hoàn chỉnh thì cần dung hợp!” Tô Minh ngẩng đầu, mắt chợt lóe, tiến tới một bước.
Một bước đạp xuống, trời đất tàn phá xung quanh Tô Minh vặn vẹo, chớp mắt tan biến. Trước mắt Tô Minh, hắn trông thấy mặt trời Hắc Mặc Tinh, mặt đất Hắc Mặc Tinh càng thấy gần vạn tộc nhân Ngọc gia, còn có dưới Đạo Quỳ sơn ba tu sĩ tu vi hùng hậu.
Giây phút Tô Minh đi ra khỏi pho tượng Nhật Nguyệt đồng huy tan vỡ thì lập tức bị ánh mắt gần vạn người nhìn xung quanh, những ánh mắt có giật mình, hoảng sợ, cũng có phức tạp.
Tiếng ầm ĩ dấy lên, tất cả chỉ vì một mình Tô Minh!
“Chính là hắn ư? ”
“Chính là người này xông qua Đạo Quỳ sơn cửa thứ nhất, nhật nguyệt đồng huy cửa thứ hai, càng khiến pho tượng Nhật Nguyệt tan vỡ! ”
” Là ai chiêu lãm người này đến? Cường giả như vậy tuyệt đối không phải tộc nhân bình thường có thể gặp gỡ, không lẽ là hàng trưởng lão gia tộc mời? ”
“Hắn…hắn thế này xem như xông qua cửa hai Môn Đạo Thiên đúng không? Có chăng sẽ…xuất hiện cửa ba Môn Đạo Thiên? ”
Tiếng xôn xao liên tiếp, trong ba trưởng lão có thân phận tối cao nhất Ngọc gia, đại trưởng lão chắp tay hướng Tô Minh, định mở miệng nói chuyện thì bỗng biến sắc mặt, vội thụt lùi.
Gần như lúc lão lùi lại thì Tô Minh ở giữa không trung duỗi hai tay ra, hiện tại hắn không rảnh ứng đối với người khác. Sau khi nuốt nhật nguyệt, Ách Thương phân thân của hắn đang nhanh chóng tiêu hóa và cường đại, cùng lúc đó, tùy theo Ách Thương phân thân cường đại, hồn Tô Minh nắm giữ lực thần nguyên cũng mạnh mẽ hơn. Trong trạng thái này, Phệ Không phân thân nhân cơ hội biến mạnh mẽ. Tuy nhiên, vẫn bị ức chế gần đỉnh trung kỳ vị giới, nếu muốn đột phá thì phải bổ sung sự thiêu sót của Phệ Không phân thân.truyện Kiếm Hiệp
Tô Minh mắt chợt lóe, tay phải giơ lên chỉ hướng mặt đất, lập tức những mảnh vỡ của pho tượng Nhật thần trong chớp mắt run rẩy, từ bốn phương tám hướng lao tới, phát ra tiếng rít chói tai. Những mảnh vỡ ở giữa không trung nhanh chóng tan biến, hóa thành sợi chỉ như máu thịt lao vào tay phải của Tô Minh, dung nhập tràn ngập toàn thân hắn.
Tốc độ dung nhập quá nhanh, chỉ chớp mắt đã bao bọc Tô Minh vào trong, từ xa nhìn như hình thành cái kén to. Cái kén hình thành không lâu sau, mảnh vỡ pho tượng Nguyệt thần tan vỡ cũng từ xung quanh lao đến, phủ trùm, khiến vật bao trùm Tô Minh trông như phần mộ!
Rõ ràng là Tô Minh thi triển địa hạ tu văn thuật lên người mình, lấy đặc tính của thuật phệ không ảnh để nuốt tinh hoa pho tượng Nhật Nguyệt, định cho Phệ Không phân thân hoàn chỉnh hơn chút.
Đây là cách duy nhất hiện tại Tô Minh có thể nghĩ ra, trừ điều đó ra trong thời gian ngắn hắn không thể khiến Phệ Không phân thân hoàn chỉnh, chỉ đành mặc kệ cơ hội cho mình cường đại tan biến.
Phần mộ to cỡ vài trăm mét bềnh bồng giữa không trung, ngôi ngộ trông như một pho tượng tỏa ánh sáng chớp lóe không ổn định. Bên ngoài pho tượng mảng lớn phù văn nhấp nhô trông rất quái dị.