1. Home
  2. Truyện Ma Tu
  3. Cầu Ma Audio Podcast
  4. Tập 174 [Chương 866 đến 870]

Cầu Ma Audio Podcast

Tập 174 [Chương 866 đến 870]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 866: Hứa hẹn

Tình hình này khiến tộc nhân Ngọc gia trợn mắt há hốc mồm, dù là ba trưởng lão cũng con ngươi co rút.

“Hắn đang… ”

“Hắn đang hấp thu tinh hoa pho tượng Nhật Nguyệt, mượn nó tu phục sinh mệnh bản thân thiếu sót! ”

“Cái này…này… ”

Ba người biểu tình âm trầm, pho tượng Nhật Nguyệt thuộc về Ngọc gia bọn họ nhưng hiện tại trơ mắt nhìn nó bị hấp thu, ba người khó tránh khỏi thấy bứt rứt.

Nhưng hiện tại ngôi mộ tỏa ra uy nhiếp tà ác và bàng bạc làm cho ba người do dự. Ngay lúc họ không biết làm sao thì một tiếng thở dài vang vọng cả Ngọc gia, khiến trời đất rung lên.

“Cứ để hắn hấp thu. ”

Đi cùng với thanh âm là một bóng dáng từ xa đến gần, mới đầu bóng dáng mơ hồ nhưng tới gần hơn thì cũng dần rõ ràng, đây là một cô gái.

Cô gái mặt đeo mạng che nên không thấy rõ mặt mày, nhưng trên người cô có dao động khó tả tỏa ra chung quanh.

Cô gái đi đến, tộc nhân Ngọc gia xung quanh ngẩn ra, chỉ có số ít trông thấy cô gái thì biến sắc mặt lộ ra hoảng sợ, người run rẩy vội quỳ xuống.

” Lão tổ! ”

Ba trưởng lão trông thấy cô gái người run lên, cùng quỳ xuống, biểu tình cung kính càng có sự cuồng nhiệt.

Ba người quỳ xuống, hai chữ lão tổ vang vọng, tộc nhân Ngọc gia xung quanh còn đang mờ mịt liền nghĩ đến mỗi lần tế tổ thì thấy bức tranh một cô gái trong nhiều bức tranh vẽ người.

“Kính bái lão tổ! ”

Nghĩ ra rồi thì tất cả tộc nhân Ngọc gia tập thể quỳ lạy.

Cô gái này chính là lão tổ Ngọc gia duy nhất xông qua Tam Môn Đạo Thiên! Có lẽ cô không phải bối phận già nhất nhưng cô là nhiều năm qua, người mạnh nhất trong Ngọc gia, dù là người năm đó sáng lập ra Ngọc gia thì tu vi không bằng cô gái này.

Cô bình tĩnh đứng đó, ngẩng đầu nhìn ngôi mộ trên trời, không lên tiếng.

Cô không nói chuyện, dường như không khí xung quanh cũng đông lại, khiến mọi người quỳ lạy không dám lên tiếng.

Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt đã là hai tiếng đồng hồ.

Hai tiếng sau, bỗng nhiên ngôi mộ trên trời bao bọc Tô Minh phát ra tiếng két két, thanh âm nhanh chóng biến mãnh liệt, chốc lát sau liên tiếp thành một mảnh, cuối cùng bùm một tiếng, ngôi mộ vỡ hơn phân nửa.

Hễ là chỗ vỡ ra không có mảnh vụn rơi xuống, hình như là biến thành tro bụi tự mất đi.

Cùng lúc đó, một tiếng trầm đục truyền ra từ phần mộ.

“Kiếp thứ sáu! ”

Khi thanh âm phát ra thì trời đất ầm vang, gió mây cuốn động, một đóa hoa sen đỏ như hư ảo xuất hiện trên bầu trời.

Hoa sen nở nhưng nó nở rộ thì cánh hoa rơi rụng, khi cánh hoa thứ nhất rụng, ngôi mộ Tô Minh ở run rẩy.

Cánh thứ hai, thứ ba, cánh hoa không ngừng rơi, ngôi mộ Tô Minh ở run rẩy càng kịch liệt, dường như có tiếng kiềm nén đau đớn truyền ra.

Mãi đến cánh hoa cuối cùng cũng rụng, một tiếng nổ từ ngôi mộ Tô Minh ở bỗng truyền ra, một bàn tay phải vươn ra khỏi mộ. Tây phải nhìn như bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại khiến bất cứ ai đều có ảo giác như không thể phá hủy đi nó.

Giây phút tay phải vươn ra, một lực lượng vượt qua đỉnh trung kỳ vị giới, thuộc về tu vi hậu kỳ vị giới bùng phát trong trời đất này.

Khoảnh khắc hơi thở hậu kỳ vị giới khuếch tán thì hoa sen trên trời biến mất.

Thuật phệ không ảnh kiếp thứ sáu, Tô Minh độ qua!

“Kiếp thứ bảy!!! ”

Giọng Tô Minh lại vang từ ngôi mộ, mộ lại tan vỡ, lần này tan vỡ đạt đến cực độ, tầng tầng tan biến, thân hình Tô Minh lộ ra trước mắt mọi người.

Ngoài người hắn không còn ngôi mộ, không có mảnh vỡ pho tượng Nhật Nguyệt. Trông thân thể hắn không có gì thay đổi nhưng chỉ mình Tô Minh biết thiếu sót của Phệ Không phân thân, có tinh hoa pho tượng Nhật Nguyệt bổ sung, mặc dù chưa hoàn mỹ nhưng cũng đã hoàn thiện chút ít.

Điều này đủ chứng minh cách hắn khiến Phệ Không phân thân của mình hoàn mỹ là thực hiện được!

Bầu trời rung động, khí thế tu vi của Tô Minh bùng phát, như muốn cất bước đi tới càng mạnh. Nhưng hơi thở này mới dâng lên lập tức biến mất, loại cảm giác này Tô Minh từng cảm nhận, hắn biết đây là bản thân Phệ Không phân thân thiếu sót tạo thành. Hấp thu pho tượng Nhật Nguyệt chỉ khiến thiếu sót bớt chút, khiến lực khí huyết phân thân của hắn đột phá trung kỳ vị giới, đạt đến hậu kỳ vị giới, nhưng tới đây thì không cách nào tăng hơn được nữa.

Tô Minh mở mắt ra. Giây phút hắn mở mắt thì trong mắt của hắn nhật nguyệt tinh thần cực kỳ mãnh liệt.

“Kính chào sứ giả đại nhân. ” truyện ma

Khoảnh khắc Tô Minh mở mắt, trong số mọi người quỳ trên mặt đất chỉ mình cô gái đứng dó. Cô nhìn Tô Minh, hơi khom lưng, lời nói không thốt thành tiếng mà trực tiếp xuất hiện trong tinh thần Tô Minh.

Tô Minh mắt chợt lóe, nhìn hướng cô gái, chợt ngây ra. Bộ dạng cô gái với cô gái xinh đẹp trong pho tượng Nguyệt thần giống nhau tám phần!!

Mặc dù không phải y như khuôn đúc nhưng giống nhau tám phần khiến cô gái xứng là tuyệt trần, từ trên người cô Tô Minh cảm nhận được lực lượng nhu hòa giống với Nguyệt thần.

Tô Minh nhìn cô gái có cảm giác mãnh liệt rằng dường như hắn có thể khống chế sinh mệnh, ý chí của cô gái. Hắn thậm chí có thể khiến cô gái đi chết, cô ta sẽ không chút do dự hy sinh mạng sống của mình.

“Hệ Nguyệt thần, thánh nữ Ngọc Nhu kính chào sứ giả đại nhân. Trên người đại nhân có hơi thở của Nguyệt thần và Nhật thần, không chỉ là hơi thở pho tượng thần thể của họ mà càng có cảm ứng thần nguyên của họ. Mạch Nguyệt thần xa xưa kia truy tìm thánh vật thần linh trong tộc, nhiều năm qua khiến người thử truyền thừa thần linh, đến nay lâu lắm rồi, cuối cùng chờ đợi đại nhân giáng xuống.” Cô gái nhẹ giọng nói, vẫn chỉ có một mình Tô Minh nghe thấy.

Tô Minh đôi mắt chợt lóe, việc hắn nuốt hai thần Nhật Nguyệt người ngoài chắc không biết, bị cô ta hiểu lầm coi như giải thích được, dù sao hắn đúng là lấy Ách Thương phân thân nuốt thần nguyên của hai người Nhật Nguyệt. Còn về thần thể pho tượng, lúc trước khi Tô Minh còn là Phệ Không phân thân cũng có hấp thu nó. Nói hắn là sứ đồ hai thần nhật nguyệt thì cũng phù hợp, thậm chí nói hắn là hai thần Nhật Nguyệt cũng không sai.

” Xin sứ đồ đại nhân ở cửa ba Môn Đạo Thiên lấy lại khí thần linh, ta sẽ dâng lên lực âm nguyên đẻe trợ giúp sứ đồ đại nhân đạt được truyền thừa thần linh cuối cùng, để hoàn thành sứ mệnh tộc ta. ”

Tô Minh mắt chớp lóe, cô gái xuất hiện và lời nói có chút không thể tưởng tượng, nhưng Tô Minh tập trung suy nghĩ qua đi đại khái nhìn ra chút manh mối.

Cô gái này ở tộc Ngọc gia hiển nhiên là lúc xa xưa không phải tu sĩ mà là dị tộc!

Có lẽ tộc quần này từng gọi là Môn Đạo, hoặc là chi nhánh hệ dị tộc Môn Đạo.

Dị tộc Môn Đạo tín phụng linh nhật nguyệt, từng trong năm tháng có lẽ cũng tồn tại huy hoàng, nhưng theo lời hai linh nhật nguyệt nói chúng sinh chết ngủ say thì dị tộc Môn Đạo dần khô kiệt. Tộc nhân rời khỏi cố hương đi đến Hắc Mặc Tinh, từ nay tại đây có một Ngọc gia.

Tổ tiên Ngọc gia đời này đến đời khác không quên thần linh họ tín phụng, cho nên nhiều lần quay về thần nguyên tinh hải cuối cùng thu về pháp khí dị tộc Môn Đạo.

Cũng chính là Tam Môn Đạo Thiên.

Thu hồi Tam Môn Đạo Thiên, có lẽ liên quan đến liên lạc thứ tỉnh hai linh nhật nguyệt, nên mới có hành động mỗi một tộc nhân Ngọc gia phải xông Tam Môn Đạo Thiên. Có lẽ đây còn chưa đủ, có lẽ là vì che giấu cái gì nên mới thêm vào khách khanh.

Bọn họ khát vọng tộc nhân có thể xông qua Tam Môn Đạo Thiên, do đó đạt được thần linh truyền thừa, do đó… Xuất hiện sứ đồ.

Tô Minh đến, âm kém dương sai bị tưởng lầm là sứ đồ, cho nên mới có chuyện lúc trước.

‘Hắc Mặc Tinh có Vu tộc, lúc trước ta đã nghi có dị tộc tại đây thay hình đổi dạng, hiện giờ xem ra suy đoán này là chính xác.” Tô Minh trầm tư, không lên tiếng.

Nhưng khi cô gái nói xong, một chớp mắt tộc nhân toàn Ngọc gia ai nấy nhắm mắt lại, thân hình từ từ gục xuống, bao gồm ba trưởng lão, tất cả đều ngủ say.

Chỉ mình Tô Minh và cô gái kia, một bình tĩnh đứng trên trời, một cung kính đứng dưới đất.

Cùng lúc đó, theo tộc nhân Ngọc gia ngủ say, vị trí pho tượng Nhật Nguyệt tan vỡ trời đất chớp mắt vặn vẹo, tiếng nổ quanh quẩn, xuất hiện cửa cuối cùng trong Tam Môn Đạo Thiên.

Đó là một…tảng đá màu trắng ngà!

Đá to vượt qua pho tượng Nhật Nguyệt, lấy đá làm chính điêu khắc ra một con voi to!

Mũi voi to cuốn một đòn cân. Khi điêu khắc quái dị lộ ra thì toát ra uy nhiếp khiến tinh thần Tô Minh chấn động, uy nhiếp tràn ngập tám phương. Nếu không phải đại trận Ngọc gia đã mở ra, nếu không phải Ngọc gia luôn chờ đợi sứ đồ xuất hiện, đã sớm chuẩn bị mọi thứ thì trong khoảnh khắc uy nhiếp và khí thế sẽ khuếch tán khắp Hắc Mặc Tinh.

“Tam Môn Đạo Thiên, cửa thứ ba…mời sứ đồ đại nhân, Thái Bình Hữu Tượng!” Cô gái Ngọc gia khẽ nói, khom lưng cúi đầu hướng Tô Minh.

Tô Minh nhìn đá núi khổng lồ, nhìn Thái Bình Hữu Tượng trên tảng đá, biểu tình bình thường nhưng lòng hắn rung động. Hắn lờ mờ đoán ra đây là một pháp khí!

Một thần nguyên pháp bảo ẩn chứa uy lực khác biệt, thậm chí chỉ có lực thần nguyên mới khởi động được nó!

“Tam Môn Đạo Thiên, là vị nào của tộc ngươi từ thần nguyên tinh hải mang đến Hắc Mặc Tinh?” Tô Minh nhìn Thái Bình Hữu Tượng, bỗng mở miệng hỏi.

Ngọc Nhu ngẩn ra, khẽ nói.

” Là vị lão tổ thứ tư của gia tộc, ngài ấy vào mấy vạn năm trước từ trong thần nguyên tinh hải đạt được, việc này thuộc bí ẩn gia tộc, tộc nhân bình thường không biết cụ thể. ”

” Vị lão tổ thứ tư của gia tộc ngươi tên gọi là gì, bây giờ ở đâu?” Tô Minh mắt chợt lóe, giọng nói như thường khiến người không nghe ra lý do hắn đột nhiên hỏi những điều này.

” Vị lão tổ thứ tư tên là Ngọc Hàm, năm đó hao phí tuổi thọ thúc đẩy Tam Môn Đạo Thiên mang về gia tộc xong để lại di chúc, hình thần đều diệt, đã chết.” Giọng Ngọc Nhu giống như tên, dịu dàng nói.

“Ta từng nghe người ta nói Ngọc gia của ngươi có người xông qua cửa thứ ba, chính là ngươi?” Tô Minh thu lại ánh mắt nhìn Thái Bình Hữu Tượng chuyển hướng Ngọc Nhu.

“Chính là ta, cũng chính là lần đó ta trở thành thánh nữ hệ Nguyệt thần, đạt được âm nguyên, thức tỉnh sứ mệnh, nhưng bị hạn chế không thể rời khỏi Ngọc gia, bản thể chịu không nổi ánh sáng mặt trời, bây giờ ở đại đây là phân thân ảnh, chỉ có hoàn thành sứ mệnh mới ra khỏi Ngọc gia được.” Ngọc Nhu nhẹ giọng nói.

” Xin sứ đồ đại nhân tiến vào cửa thứ ba, đạt được Thái Bình Hữu Tượng, tọc Ngọc gia ta sẽ vâng lệnh đi sứ đồ vì thần linh, từ nay tín phụng. ”

“Ngươi rất muốn ta mau chóng bước vào cửa thứ ba?” Tô Minh mỉm cười, đầy ẩn ý liếc cô gái.

Ánh mắt này sáng ngời nhìn chằm chằm Ngọc Nhu.

Ngọc Nhu biểu tình như thường không có gì biến đổi, ngẩng đầu nhìn mắt Tô Minh, nhẹ giọng nói.

” Đây là sứ mệnh của Ngọc Nhu. ”

Tô Minh mỉm cười, xoay người nhoáng lên một cái, cất bước đi hướng Thái Bình Hữu Tượng. Thân hình hắn đạp trên tảng đá to khổng lồ này, chợt lóe biến mất trong đá, không thấy bóng dáng.

Ngọc Nhu nhìn bóng dáng Tô Minh rời đi, mãi đến không còn thấy hắn thì biểu tình của cô vẫn không có gì thay đổi, dường như hai chữ cảm xúc không thấy trên người cô.

Cô yên tĩnh đứng đó không nhúc nhích, dường như chờ đợi Tô Minh trở về.

Nhưng giờ phút này, dưới lòng đất chỗ cô đứng, mỗi cách mười mét thì trong bùn đất có một tầng cát vàng phô, tầng tầng ngăn cách, mãi đến sâu dưới lòng đất vạn mét, chỗ đó tồn tại một địa cung khổng lồ.

“Có linh sa ngăn cản, dù là thần niệm của thần linh cngx không thể xuyên thấu, dù sao những linh sa này là viễn cổ để lại, chỉ cần chúng ta tin tưởng nó có thể tránh đi tất cả tra xét vậy nó liền làm được điều này. ”

Trong địa cung tối tăm, một giọng nói già nua như rít qua kẽ răng vang vọng.

Tùy theo thanh âm xuất hiện, chớp mắt trong địa cung có ngọn dèn xanh bừng sáng ánh chiếu địa cung một mảnh xanh biếc trông rất âm u. Ngọn đèn xanh lắc lư, tựa như âm phong lệ quỷ bồi hồi trong địa cung.

” Đợi mấy vạn năm, rốt cuộc để chúng ta chờ đợi ngày này. ”

” Đáng tiếc người này không phải tộc nhân Ngọc gia ta, nếu không thì…Không cần cẩn thận như vậy. ”

“Tính cách Ngọc Nhu trầm ổn, cô ta sẽ không để người nhìn ra manh mối, dù là chúng ta hiện giờ vẫn sờ không rõ trong lòng Ngọc Nhu rốt cuộc là nghiêng về gia tộc hay…thần linh. ”

Từng tiếng già nua vang trong địa cung, tùy theo ngọn đèn xanh bị đốt lên, địa cung lộ ra hình dạng, có thể lờ mờ thấy trong địa cung ngồi xếp bằng mười ba ông lão.

Mười ba ông lão ai nấy già cả, toát ra hơi thở mục nát như là người chết, thậm chí đôi mắt họ trong ánh đèn toát ra tia sáng xanh âm u rất là đáng sợ. Làn da họ khô nứt, máu thịt héo rút như da bọc xương, nhưng nương ánh đèn có thể mơ hồ thấy trên người họ tồn tại nhiều đồ án phức tạp.

“Cho dù lòng cô ta nghiêng về thần linh nhưng dù gì là người Ngọc gia ta, quan hệ lợi hại đã nói cho cô ta, cô ta sẽ có lựa chọn. ”

” Mấy vạn năm, rốt cuộc chờ đến ngày này, sứ đồ thật sự xuất hiện, không uổng chúng ta tại đây mỏi mòn chờ nhiều năm như vậy, không dám thấy ánh sáng, không dám đi ra địa cung. ”

“Chúng ta che giấu bí mật Tam Môn Đạo Thiên, ngay cả người trong gia tộc cũng không biết sự thật là mấy vạn năm nay người xông qua cửa thứ ba không chỉ một mình Ngọc Nhu, cộng thêm chúng ta, có tổng cộng mười bốn người xông qua Tam Môn Đạo Thiên. ”

“Tất cả đều đáng giá, chỉ cần…kế hoạch của lão tổ thành công, chỉ cần lão tổ lão tổ có thể đoạt xá sứ đồ, tự thân trở thành thần linh, như vậy… Từ đó về sau chi nhánh tộc Môn Đạo chúng ta tín phụng chỉ có chính mình! ”

“Ngọc gia ta sẽ nổi dậy, chỉ cần kế hoạch của lão tổ thành công! ”

“Chắc sẽ không thất bại, chúng ta chuẩn bị nhiều năm như vậy, thậm chí mười ba người chúng ta từ bỏ hết tất cả giúp đỡ lão tổ đời thứ bốn Ngọc Hàm, chúng ta thậm chí vì thế mà nghiền nát mệnh hồn lão tổ đời thứ ba, hai thậm chí là đời đầu, nếu tất cả còn không thành công thì… ”

“Nhất định thành công! ”

“Không sai, nhất định thành công. Năm đó lão tổ đời thứ bốn vô tình dung nhập vào Thái Bình Hữu Tượng, mấy vạn năm nay có chúng ta giúp đỡ đã ức chế khí linh vốn ngủ say, trở thành khí linh mới. Người cần chỉ là một lần đoạt xá, ngưng tụ mấy vạn niên chuẩn bị, đi đoạt xá sứ đồ! ”

Chương 867: Ánh sáng đom đóm!

“Hừ, sứ đồ cái gì, rõ ràng là thể ngưng tụ ý thức hai linh nhật nguyệt, người ngoài không biết sự thật nhưng chúng ta sớm rõ ràng. Chỉ cần lựa chọn tín phụng, vậy vào giây phút trở thành sứ đồ đã không còn lý trí. ”

“Chỉ cần tin tưởng, nó liền tồn tại. Lực lượng cường đại biết bao, đây là căn bản thần nguyên của hai linh nhật nguyệt. Loại lực lượng này chỉ cần nằm trong tay Ngọc gia chúng ta, thần linh đã chết, tiên đạo đã tan biến, đây là thời đại chúng sinh vùng dậy! ”

Mười ba người già trong địa cung cất tiếng nói kích động mong chờ. Mặt đất trên địa cung, Ngọc Nhu bình tĩnh đứng đó. Vẻ mặt cô thản nhiên, như là mọi chuyện không để trong lòng, như là cô không biết chuyện gì có thể làm cảm xúc của cô biến đổi.

Trên đầu cô, trong bầu trời cửa thứ ba, trong Thái Bình Hữu Tượng, trước mắt Tô Minh xuất hiện biển mây mênh mông. Biển mây này vô biên vô hạn, phủ lên toàn bộ khu vực. Tô Minh đưa mắt nhìn, có thể thấy phía xa như có một con voi to đang gào thét trong mây. Tiếng rống quanh quẩn chấn động tinh thần, càng khiến thần nguyên trong hồn Tô Minh theo đó sôi trào.

“Thái Bình Hữu Tượng…” Tô Minh cất bước tiến tới, đạp biển mây lao nhanh.

“Ngọc gia nhìn như bình thường, Ngọc Nhu đó nhìn thoáng qua cũng không có gì sơ hở, ngay cả lời nói cũng không có manh mối. Nhưng, tất cả đến quá thuận lợi.” Tô Minh hừ lành, lòng cảnh giác dần đến gần con voi to gào thét.

Trong nguy hiểm tìm giàu sang.

Tô Minh đi tới Ngọc gia vốn là vì khi mới vào Hắc Mặc Tinh có chốn đặt chân, và càng nhanh dung nhập vào trong Hắc Mặc Tinh, đi điều tra chuyện liên quan đến hạc trọc lông.

Thậm chi nếu có cơ hội hắn định đi tội nghiệt phế địa một chuyến, đi nhìn xem bên trong cái được gọi là tội nghiệt phế địa đến tột cùng có thứ gì, tồn tại bao nhiêu dị tộc chưa từng thấy.

Tiếp đó chờ đợi thời cơ, đợi Ách Thương phân thân hùng mạnh lên thì tìm cách rời khỏi Thần Nguyên Phế Địa, lao ra thế lực trấn giữ bốn chân giới, quay về bốn chân giới, về lại quê nhà.

Nhưng cách nghĩ này ở ngoài truyền tống trận Ngọc gia, Tô Minh cảm nhận hơi thở Vu tộc thì thay đổi. Hắn nhận ra Vu tộc tồn tại khiến hắn có nhiều liên tưởng, cũng nghĩ đến Liệt Sơn Tu.

Thậm chí sâu trong lòng Tô Minh còn tồn tại một mong chờ, mong đợi có thể tại đây…nhìn thấy Man tộc.

Dù sao Vu tộc ở thì Man tộc không có lý nào không ở!

Cho nên Tô Minh lựa chọn giúp Ngọc Trần Hải, xông Tam Môn Đạo Thiên.

Vốn là lần vượt ải không chút bắt mắt, Tô Minh không định làm việc quá nổi nhưng sau cửa thứ nhất Môn Đạo Thiên, hắn cảm nhận lực lượng khiến hắn động lòng, chỉ cần tin tưởng thì nó sẽ tồn tại.

Cho nên mới có cửa hai Môn Đạo Thiên, Tô Minh không chút do dự bước vào. Nhưng trong cửa hai Môn Đạo Thiên Tô Minh dùng Ách Thương phân thân đạt được tạo hóa khổng lồ. Mặc dù nói là thế nhưng hắn còn chưa có được lực lượng làm hắn động lòng.

Nhưng cũng đã đủ!

Nếu không phải cô gái đó xuất hiện, nếu không phải Tô Minh ở cửa thứ ba nhận ra hơi thở pháp bảo Thái Bình Hữu Tượng, hắn sẽ không xông cửa ba. Pháp bảo có thể dẫn động thần nguyên, thậm chí chỉ có thần nguyên mới khởi động nó khiến tim Tô Minh đập nhanh.

Vậy nên hắn mới xâm nhập vào cửa thứ ba, liều một phen!

Dù rằng hắn nghi ngờ Ngọc gia có âm mưu nhưng Tô Minh tự hỏi hành động hắn nuốt hai thần Nhật Nguyệt người ngoài không thể nhìn thấu, hắn có Ách Thương phân thân tồn tại, khiến hắn nắm chắc rất lớn cho lần liều lĩnh này.

Giờ phút này, Tô Minh tới gần, con voi to trong biển mây gào thét cực kỳ rõ ràng. Mắt Tô Minh chợt lóe, tiến tới trước, chớp mắt xuyên thấu biển mây, khoảnh khắc đến gần, hắn nhìn thấy con voi to trong mây.

Đây là một con voi to khổng lồ đầy lông đen. Con voi thân thể cao vài ngàn mét, tứ chi của nó bị tầng mây trói, cái mũi thống khổ không ngừng vung vẩy, tiếng hét truyền khắp tám phương, khiến biển mây cuồn cuộn không dứt. Đôi mắt nó đục ngầu, ngà voi khổng lồ toát ra ý dữ tợn. Tùy theo tiếng gầm, ngà voi dường như có lực lượng hủy thiên diệt địa, khiến người sợ hãi.

Dưới thân nó tồn tại một cái bàn tròn to lớn, phạm vi cỡ vài ngàn mét. Con voi hoàn toàn dứng gọn bên trong, dọc theo cái bàn Tô Minh trông thấy xung quanh có bốn cái xích lan tràn lên đến gần vạn mét, Tô Minh thấy một cái cây màu đen!

Đây…chính là một đòn cân!

Cái bàn là cán cân, màu đen là đòn cân, lan tràn vô tận, hiển nhiên phía xa trên đòn cân chắc là còn có một quả cân, vậy mới có thể ước chừng trọng lượng con voi to được.

Tình cảnh này khiến Tô Minh tinh thần rung động, thế nhưng hắn có chút không chia rõ giữa con voi và cân rốt cuộc cái nào mới là pháp bảo, hay hai cái đều là?

” Pháp khí hai thần Nhật Nguyệt, chắc chắn là chí bảo thời kỳ đỉnh cao của họ, vậy xem ra báu vật có hai cái là chính xác!” Tô Minh con ngươi co rút, không lập tức hành động thiếu suy nghĩ, phóng người lên thuận theo đòn cân lao nhanh.

Nhưng hắn đi đến tận cùng đòn cân cũng không phát hiện quả cân ở đâu, đây là một can không có quả cân!

“Không có hứa hẹn… ”

Khi Tô Minh phát hiện không có quả cân thì bỗng một tiếng gào thống khổ từ thiên địa ầm vang.

“Không có hứa hẹn… Hứa hẹn ở đâu…hứa hẹn của các ngươi ở đâu!? ”

“Ta nuốt vào quả cân, bởi vì… Ta nuốt vào hứa hẹn! ”

“Không tin vào hứa hẹn, hứa là căn nguyên lực lượng của ta, tin tưởng ta, ta liền tồn tại! ”

“Ta…Thái Bình Hữu Tượng, ta… Không có hứa hẹn! ”

“Ta muốn ước lượng trọng lượng của hứa hẹn, ta muốn biết hứa hẹn nặng bao nhiêu, ta muốn biết…rốt cuộc cái gì là hứa hẹn!!! ”

Thanh âm kia ẩn chứa vô tận thống khổ, như là gầm rống vang vọng, chấn động tinh thần Tô Minh. Bỗng thanh âm biến dịu dàng.

“Ngươi…đến rồi… ”

“Chịu tải thần nguyên của thần Nhật Nguyệt, ngươi…mang hứa hẹn đến… ”

“Cho ta một lời hứa…ta sẽ đi theo ngươi…tìm trọng lượng hứa hẹn! ”

“Cho ta…hứa hẹn…. ”

“Ngươi muốn hứa hẹn cái gì? ”

Tô Minh hít sâu, khi mở miệng hắn phát hiện truyền ra thanh âm chính là con voi phía xa, nó đang nói chuyện, nó đang thét gào. Nhưng trong mắt nó vẫn đục ngầu, như là ngủ say, dường như lời thốt ra lời hồn của nó.

“Hứa hẹn…ngươi mang ta đi! ”

“Cho ta lời hứa này, ta sẽ trở thành…chí bảo mạnh nhất của ngươi, ta sẽ dùng thân hình của ta giẫm lên tất cả khung trời cho ngươi. Cho ta…lời hứa! ”

Thanh âm kia gào thét, một lần này không còn là thống khổ, toát ra điên cuồng.

Trong điên cuồng biển mây ầm ĩ, cuốn động tám hướng khiến biển mây vô tận xoay nhanh, hình thành vòng xoáy to lớn, tiếng ầm ầm khuếch tán. Tùy theo biển mây cuồn cuộn, chúng nó không ngừng khuếch tán, khiến vị trí trung tâm không còn chút mây khói, khiến Tô Minh liếc mắt liền nhìn đến toàn bộ Thái Bình Hữu Tượng.

Tô Minh không nói lời nào, hắn nhìn Thái Bình Hữu Tượng, nhìn đôi mắt đó, trong mắt hắn lóe tia sáng lạnh.

“Chỉ cần tin tưởng, nó sẽ tồn tại.” Khóe môi Tô Minh cong lên nụ cười lạnh.

Thiên phú của Tố Minh tộc hắn là đoạt xá, bản thân hắn cũng đoạt xá hai lần. Hiện tại đôi mắt con voi đục ngầu rõ ràng là ngủ say, như vậy thanh âm này xuất hiện nhìn như không có dụ hoặc nhưng rõ ràng muốn Tô Minh nói lời hứa, giống như tin lời đối phương, tin thì đối phương sẽ tồn tại. Nhìn như hư vô xa vời nhưng sự thật đây chính là căn nguyên của lực lượng này.

‘Ngươi muốn đoạt xá ta sao? Vậy thì ta chơi với ngươi một lần!” Tô Minh cười khẩy, mắt lóe tia sáng lạnh.

Tô Minh chậm rãi thốt ra một câu.

“Ta hứa, mang ngươi đi! ”

Khi Tô Minh thốt ra câu này thì có tiếng tiếng cuồng cười đánh vỡ thanh âm của con voi. Tiếng cười kia mang theo tang thương, mừng như điên, còn có bị đè nén mấy vạn năm rốt cuộc thoát khốn mà điên cuồng.

“Ta… Thỏa mãn ngươi!” Tiếng cười kinh thiên động địa vang lên trong chớp mắt, ý chí khổng lồ bỗng nhiên bùng phát từ người Thái Bình Hữu Tượng.

Ý chí này mạnh mẽ kinh thiên động địa, khoảnh khắc lao hướng Tô Minh, đoạt xá!

” Đoạt xá? ”

Tô Minh đứng nguyên tại chỗ, không lùi nửa bước, hắn sớm đoán được sáu, bảy phần, bây giờ thấy hồn khí Thái Bình Hữu Tượng quả nhiên là đến. Mắt hắn chợt lóe, tiến lên một bước, dường như chủ động muốn bị đoạt xá vậy.

Ý chí khổng lồ rít gào đến gần, thấy Tô Minh không lùi mà còn tiến lên thì do dự, nhưng kỳ ngộ hiện tại là nó chờ đợi mấy vạn năm mới có, sao có thể vì một người mà chần chờ, từ bỏ.

Ý chí ập đến, giáng lên người Tô Minh. ý chí như nước chảy dọc theo lông tơ toàn thân Tô Minh điên cuồng ùa vào người hắn, có tiếng cuồng cười trong tinh thần hắn.

“Có thể trở thành thân hình của bổn tọa là tạo hóa của ngươi, nếu ngươi đã hứa mang ta đi thì…ngươi liền thuốc vệ ta! ”

Tinh thần Tô Minh chấn động nhưng vẻ mặt của hắn luôn bình tĩnh, dường như đối diện chuyện đoạt xá này hắn không thèm để ý. Tinh thần chấn động kịch liệt, hắn khoanh chân ngôi xuống, đôi mắt từ từ khép kín.

Thiên phú Tố Minh tộc của ta luôn đoạt xá người khác mà sống, khí hồn pháp khí bình thường như ngươi, thậm chí rất có thể không phải hồn chân chính mà là một loại tàn hồn không cách nào dung nhập vào trong pháp khí mà cũng dám…đến đoạt xá ta?”

Khoảnh khắc Tô Minh nhắm mắt lại, thần niệm ầm một tiếng, trong tinh thần bùng phát, như sấm đánh ầm ầm, kinh thiên động địa.

Ý chí khổng lồ vọt vào người Tô Minh, đôi mắt Thái Bình Hữu Tượng không còn đục ngầu mà chìm trong ngủ say, ánh sáng trên người nó ảm đạm, ngay cả cân cũng mất đi ánh sáng. Theo đó thế giới biển mây trong chớp mắt này biến tĩnh lặng.

Không có cuồn cuộn, không có cuốn động, tất cả tĩnh lặng.

Nhưng so sánh với sự bình tĩnh đó thì trong tinh thần Tô Minh dậy sóng như bão tố mưa giông, trời sụp đất nứt, tiếng nổ không dứt.

Tâm thần Tô Minh như là một mảnh khung trời, màu khung trời là tím, vô biên vô hạn tựa trời sao. Hiện tại trong trời sao màu tím có một mảnh sương khói màu xám bàng bạc khuếch tán, phạm vi khoảng vài vạn mét mặc dù nhìn xa không lớn nhưng nhìn khoảng cách gần đủ chấn tâm thần người.

Sương khói màu xám cuồn cuộn, lờ mờ lộ ra khuôn mặt già nua, giờ phút này khuôn mặt biểu tình vặn vẹo, mang theo mừng như điên, cùng với điên cuồng đè nén mấy vạn năm đang không ngừng khuếch tán, cắn nuốt xung quanh.

“Ha ha, lão phu đợi mấy vạn năm, mấy vạn năm rồi, rốt cuộc đợi đến sứ đồ tới, đợi đến cơ hội lao ra thế gian. Ta sẽ đoạt xá ngươi, đối xử tốt với thân hình ngươi, để ngươi nhấm nháp thống khổ mất đi thân thể!!! ”

Trong trời sao tím, sương khói màu xám cuồng cười, không ngừng khuếch tán, chớp mắt đã mở rộng gấp mười lần. Nhìn sương khói xám càng bàng bạc, trông thấy ghê người.

“Ha ha, ngươi muốn chơi trò trốn tìm với lão phu sao? Vậy được rồi, lão phu sẽ tìm ra hồn ngươi. Mặc dù tinh thần của ngươi rất lớn nhưng ngươi không trốn thoát được đâu. Ta sẽ từ từ tìm đến hồn ngươi, nuốt lấy nó, lão phu có thời gian! ”

Trong sương khói xem lộ ra khuôn mặt ông lão, biểu tình điên cuồng, lại khuếch tán, phạm vi sương khói cuồn cuộn càng lớn.

Thời gian trôi qua, sương khói xám không ngừng khuếch tán nhưng hồn Tô Minh vẫn không thấy đâu. Ông lão do sương khói xám biến thành nhìn tinh hải tím vô hạn cuối biểu tình từ từ âm trầm.

” Để lão phu xem ngươi có thể trốn tới đâu!!! ”

Dường như lão hít sâu rồi mạnh phun ra ngoài, thân hình ở trong sương khói xám lại tăng vọt lên, cuồn cuộn vô tận hướng ra ngoài, chớp mắt chiếm trời sao này hơn phân nửa.

Đưa mắt nhìn lại, khung trời đều là sương khói xám của ông lão, khi lão lại hít sâu phun ra thì bùm một tiếng, tất cả vị trí toàn khung trời đều từ màu tím chớp mắt biến thành màu xám, hoàn toàn bị sương khói xám tràn ngập.

Nhìn đến đây hình như trời sao tím do tâm thần Tô Minh biến thanhf đã không còn thuộc về hắn mà trở thành sở hữu của ông lão. Ông lão cuồng cười bỗng ngừng bặt, nét mặt lại sa sầm. Bởi vì ông lão tự cho rằng đã chiếm cứ tinh thần của đối phương nhưng vẫn không tìm ra hồn Tô Minh.

“Chết tiệt, thằng nhóc nhà ngươi giấu kín lắm, nhưng lão phu vẫn có thể tìm được ngươi!” Ông lão gầm lên.

Không biết ông lão thi triển thần thông gì mà thân hình sương khói xám bùng nổ thành vô số tơ xám, dường như muốn phá mở khung trời ầm ầm cuốn bốn phía.

Thời gian lại trôi qua, vài tiếng đồng hồ sau, giọng điên cuồng của ông lão vang vọng.

“Ngươi rốt cuộc ở đâu!? Ta đã chiếm hết toàn bộ tinh thần của ngươi nhưng tại sao vẫn không tìm thấy hồn ngươi? Điều này không thể nào, hồn ngươi nên giấu ở đây! ”

“Ngươi không ra, cho dù ngươi trốn tránh mấy vạn năm cũng vô dụng, ngay bây giờ ta sẽ khống chế thân hình của ngươi, chỉ cần ngươi dám ra ngoài quấy rầy là ta lập tức nuốt ngươi! ”

Ông lão rít gào, nhưng rất nhanh lão biến sắc mặt, bởi vì lão phát hiện không cách nào rời khỏi đây, càng đừng nói đến khống chế thân hình của Tô Minh.

“Cái…cái này là sao? Sao có thể như vậy!” Ông lão biến sắc mặt, không cam lòng lại thử rời khỏi trời sao tinh thần Tô Minh, đi khống chế thân hình hắn, nhưng liên tục thử, lão giật mình phát hiện vẫn không cách nào làm được điều này.

Trong trí nhớ của lão điều này không thể nào, lão nghĩ không ra nguyên nhân, gầm rống phát điên, sương khói cuồn cuộn ngập trời như muốn chống bạo tâm thần Tô Minh.

“Chết tiệt, ta sẽ tìm ra hồn ngươi, ta có đầy đủ thời gian, chờ ta tìm đến hồn của ngươi rồi sẽ để ngươi biết cái gì gọi là thống khổ! ”

Đang lúc lão điên cuồng thì một thanh âm bình tĩnh bỗng vang lên từ bốn phương tám hướng.

“Ngươi, muốn thấy hồn của ta? ”

” Lăn ra cho lão phu!” Ông lão vừa nghe đến thanh âm này liền gầm lên, là gầm từ sương khói xám lão ở, tựa như trời sao bị lão chiếm cứ đang thét gào.

“Như ngươi mong muốn.” Giọng Tô Minh lạnh nhạt không nhanh không chậm truyền đến.

Đột nhiên sương khói xám ông lão chiếm cứ trời sao bên ngoài bỗng lại xuất hiện một trời sao kích cỡ y như vậy, một mảng, hai mảng, ba mảng, mãi đến vô biên vô hạn, vô số trời sao từ bốn phương tám hướng bỗng nhiên xuất hiện.

Tổng cộng là mười vạn trời sao!

Đây mới là hoàn chỉnh không gian tâm thần do hồn Tô Minh biến thành!

Chương 868: Cung nghênh lão tổ xuất quan!

Tình hình này rung động ông lão, biểu tình của lão trong chớp mắt mờ mịt. Điều này vượt qua lão tưởng tượng, lão chưa từng nghĩ tâm thần một người khủng bố đến thế.

“Ngươi ở đâu!?” Tinh thần ông lão run lên, nghiến răng rít.

“Ta, ở trước mặt của ngươi, ngẩng đầu lên, ngươi có thể nhìn thấy ta.” Đáp lại ông lão là mười vạn trời sao phát ra tiếng nổ điếc tai.

Ông lão bản năng ngẩng đầu, người run bần bật, lão trông thấy…

Ông lão trông thấy trong trời sao vô tận tồn tại một vật kỳ dị không thể hình dung kích thước, lão rất khó so sánh rốt cuộc vật đó là cái gì. Dường như nó là cây cột to lớn, nhưng độ thô như thay thế trời sao, khiến người liếc nhìn có cảm giác vách tường.

” Đây…đây là…” Ông lão tinh thần rung động.

Sương khói màu xám lão hóa thân theo nỗi lòng biến đổi mà dao động kịch liệt. Ông lão ngửa cổ đến cực hạn, nhưng không thấy đỉnh cây cột khổng lồ.

Mãi đến khi lão dùng lực lượng thần thức, dùng thần thức mạnh mẽ nhìn thì sương khói lão hóa thân run rẩy chợt khựng lại, như đông cứng. Nỗi lòng của ông lão trong chớp mắt không dao động chút nào, người ngây ra như phỗng, trong đầu trống rỗng, không còn suy nghĩ gì, chỉ có rung động đến cực độ thì biến mờ mịt.

Trong thần thức lão lờ mờ thấy bề ngoài cây cột khổng lồ như là vỏ cây, nhưng lão không cách nào tin, thế gian sẽ tồn tại cái cây không thể tưởng tượng này. Nhưng chốc lát sau, khi lão trông thấy tán cây khổng lồ, nhánh cây vô tận, nhìn hết toàn bộ hình dạng cây to vô biên thì lão điên cuồng.

“Này… Đây là cái gì, ngươi… Ngươi là ai!!!” Ông lão run rẩy, trong lòng lão khoảnh khắc này tràn ngập sợ hãi cùng không thể tin.

“Ta, chính là người ngươi muốn đoạt xá.” Ách Thương phân thân Tô Minh cực kỳ to lớn lạnh lùng nói.

Thanh âm ầm vang, chỉ là giọng nói đã chấn động sương khói xám do ông lão biến thành, chấn động không dứt như sắp tan vỡ.

” Điều này không thể nào, ngươi là sứ đồ, sứ đồ truyền thừa hai thần Nhật Nguyệt, nhưng thời đại chúng linh chết thì hai thần Nhật Nguyệt đã bị tổn hại nặng, coi như ngươi đạt được truyền thừa cũng sẽ không xuất hiện hồn như vậy! Ngươi… Ngươi không phải sứ đồ!!!” Ông lão hét chói tai.

Sương khói lão biến thành cuồn cuộn rút lui, định chạy ra khỏi tâm thành Tô Minh. Nhưng lúc trước ông lão đã thử rồi, giờ thử lại vẫn không có chút tác dụng gì.

Nơi này là tinh thần của Tô Minh, ở đây là khung trời mười vạn trời sao của Tô Minh, chỗ này là nơi hồn hắn biểu hiện ra cường đại nhất. Chỗ này Tô Minh…chính là chúa tể!

Tô Minh có thể đoạt xá Ách Thương, trong trời đất này hiếm thấy có sinh mệnh nào có thể tiến hành đoạt xá hắn, bởi vì nó còn khó khăn hơn lúc trước hắn đoạt xá Ách Thương!

Ngay khi ông lão biến thành khói xám phát cuồng, bất chấp tất cả định bỏ chạy thì cây Ách Thương do Tô Minh biến thành từ vị trí thân cây từ từ tách ra một lỗ hổng.

Nhìn lỗ hổng tự cái mồm to có thể nuốt hết tất cả.

Động tác của Tô Minh không nhanh, chính vì chậm chap nên mang đến sợ hãi cho ông lão lớn rộng vô tận. Ông lão không ngừng thử chạy trốn, không ngừng phát ra tiếng gào tuyệt vọng, thế nhưng không có chút tác dụng, chỉ đành trơ mắt nhìn Tô Minh hóa thân cây từ từ há mồm, lộ ra dữ tợn khiến lão hét chói tai.

“Không!!! ”

“Thả ta ra, đừng nuốt ta, ta có thể trở thành nô tòng của đại nhân! ”

“Ta…ta có thể khiến toàn Ngọc gia đều thành nô tòng của đại nhân. Đừng giết ta, ta..ta có thể vì đại nhân chinh chiến Hắc Mặc Tinh!!! ”

Đến lúc này thì ông lão nói lung tung, cơ hội khao khát mấy vạn năm giờ đây biến thành ám ảnh chết chóc. Rõ àng cơ hội sắp thành công chớp mắt đảo ngược, cái giá là lão trả bằng sinh mệnh, tất cả khiến sâu trong đáy lòng lão không thể chấp nhận.

“Ngươi tên là gì?” Giọng Tô Minh vang vọng, mang theo uy nhiếp vô thượng.

Ở trong tâm thần của hắn, thanh âm hắn chính là thiên uy, có được ý chí không thể từ chối.

“Ngọc Hàm, lão tổ đời thứ tư Ngọc gia, Ngọc Hàm!” Tô Minh đáp lại khiến ông lão như bắt lấy cơ hội cầu sinh, không chút do dự nói ngay.

Nhưng lão mới nói tới đây thì cây Ách Thương Tô Minh hóa thân há to mồm, âm trầm hút mạnh.

Cái hút này mười vạn trời sao ầm vang, khoảnh khắc mãnh liệt chấn động, như trời sao sắp tan vỡ, như khung trời sắp hủy diệt.

Trong giây lát sau, một tiếng hét thảm thê lương tuyệt vọng phát ra từ xương mù xám, sương khói xám của ông lão bị hấp thu hóa thành từng lũ tơ lao hướng cái mồm to Ách Thương.

“Chờ đợi mấy vạn năm, mười mấy hậu nhân các đời khác nhau giúp đỡ, lão phu rốt cuộc chờ có người dến. Ta không cam tâm… Ta… Không cam tâm a!!! ”

Ông lão bị hút vào cái mồm to Ách Thương, trong từng lũ sương khói xuất hiện khuôn mặt lão vặn vẹo, biểu tình tràn ngập oán độc, tuyệt vọng, còn có mãnh liệt không cam lòng.

Nhưng tất cả điều này lão không thể ngăn cản, lão vốn tưởng chờ đến là tu sĩ mặc cho lão xâm lược, nhưng không ngờ chờ đến lại là sự khủng bố còn hơn cả mãnh thú hồng hoang.

…….

Giờ phút này, tất cả chuyện xảy ra trong cửa ba Môn Đạo Thiên người ngoài không thể biết được, chỉ thấy trên bầu trời, cửa ba Môn Đạo Thiên, Thái Bình Hữu Tượng to khổng lồ như đá núi tỏa ánh sáng rực rỡ.

Ánh sáng không ngừng biến đổi, khiến Thái Bình Hữu Tượng như sống lại, càng có tiếng nổ ầm ầm từ trong trời đất quanh quẩn khuếch tán tám phương.

Trong quảng trường Ngọc gia, vô số tộc nhân Ngọc gia hôn mê, Ngọc Nhu biểu tình bình tĩnh nhìn lên trời, khóe môi từ từ cong lên nụ cười không ai biết. Nụ cười rất nhẹ, thậm chí dù nhìn kỹ cũng khó thấy ra, chỉ mình cô mới biết mới nãy một giây cô rất là vui.

‘Mơ tưởng cướp thân hình của sứ đồ, Ngọc Hàm lão tổ, dưới ánh sáng của hai thần Nhật Nguyệt, ngươi sẽ không thành công!’

Câu nói này ở trong lòng Ngọc Nhu hóa thành nụ cười nhẹ.

Cùng lúc đó, cửa thứ ba trên trời, Thái Bình Hữu Tượng ánh sáng tỏa rực rỡ, bên cạnh Ngọc Nhu mặt đất chấn động mãnh liệt, xuất hiện từng khe nứt. Khe nứt giao nhau dần khuếch tán, trở thành khe rãnh. Chúng nó giao thác nhau lấy Ngọc Nhu làm trung tâm, hình thành mười ba điểm.

Trên mười ba điểm từng đợt khói xám bỗng bốc lên, những sương khói này khuếch tán ngưng tụ, hình thành mười ba bóng người bằng khói cỡ vài mét.

Trong mười ba bóng khói có thể thấy mười ba ông lão vô cùng tang thương khoanh chân ngồi, dường như sương khói ngoài người họ là phòng hộ, thân thể họ phải ở trong sương khói nếu không thì không thể đi ra ngoài.

Mười ba ông lão, chính là mười ba người trong địa cung, giờ phút này biểu tình họ kích động đều ngẩng đầu nhìn lên Thái Bình Hữu Tượng bầu trời. Theo nhiều lần họ giao lưu với lão tổ đời thứ bốn nhiều năm qua, họ biết khi lão tổ chờ đợi sứ đồ đến cũng là lúc họ thi triển đoạt xá, Thái Bình Hữu Tượng sẽ tỏa ánh sáng như vậy.

Tương đối với lão tổ chuẩn bị mấy vạn năm, thậm chí có thể mượn lực lượng kỳ lạ trong cửa ba Môn Đạo Thiên thì không cách nào thất bại, trừ phi không thi triển đoạt xá, nếu không đi ra chính là lão tổ.

Cho nên họ mới đi ra khỏi địa cung, muốn tại đây cung nghênh lão tổ xuất quan. Lão có được báu vật Thái Bình Hữu Tượng, nắm giữ thân hình sứ đồ hai thần Nhật Nguyệt, am hiểu lực lượng kỳ dị Tam Môn Đạo Thiên, sẽ mang Ngọc gia ở Hắc Mặc Tinh sáng lập gia nghiệp khổng lồ. Thậm chí…mang họ quay về tội nghiệt phế địa, đi tìm tộc nhân chi khách mạch Môn Đạo, đưa Môn Đạo tộc hồi phục đến đỉnh không phải là chuyện không thể.

” Lão tổ nhất định có thể thành công, chẳng bao lâu ngài ấy sẽ đi ra Thái Bình Hữu Tượng! ”

“Ngày Ngọc gia ta vùng lên rốt cuộc đến! ”

Mười ba ông lão kích động nhìn lên trời, Ngọc Nhu ở một bên thản nhiên đứng, không ai thấy mắt cô lóe qua tia mỉa mai.

Chính lúc này, bỗng nhiên cửa thứ ba trên bầu trời, Thái Bình Hữu Tượng tỏa ánh sáng chói lòa nhất, trông như là mặt trời, ánh sáng chiếu xuống mặt đất, còn phạt ra từng đợt uy nghiêm bàng bạc.

Lờ mờ trong Thái Bình Hữu Tượng xuất hiện một bóng người.

Giây phút bóng dáng ấy hiện ra thì mười ba ông lão trên mặt đất kích động, toàn bộ quỳ lạy ở trên mặt đất.

“Cung nghênh lão tổ xuất quan!!! ”

“Cung nghênh lão tổ xuất quan!!! ”

Mười ba thanh âm già nua cùng phát ra, sóng âm kinh thiên động địa ầm ầm vang lên.

Ngọc Nhu cũng biểu tình thành kính, cúi đầu bái, thì thầm.

“Cung nghênh sứ đồ xuất quan… ”

Nhưng giọng của cô bị nhấn chìm dưới mười ba giọng già nua, không ai chú ý đến lời cô nói khác với người ngoài.

Thời gian từ từ trôi, chớp mắt hơn mười giây, trong Thái Bình Hữu Tượng bóng người càng thêm rõ ràng, trên mặt đất mười ba ông lão phát ra thanh âm ngày càng cuồng nhiệt.

“Cung nghênh lão tổ xuất quan!!! ”

Tất cả thanh âm trong trời đất vào khoảnh khắc này đều bị một câu nói che phủ, khiến cả khung trời dường như trong chớp mắt chỉ có câu nói này quanh quẩn không dứt.

Mãi đến khi bóng dáng trong Thái Bình Hữu Tượng càng lúc càng rõ ràng. Chín giây sau, một tiếng nổ điếc tai xâm nhập vào sóng âm cuồng nhiệt, Tô Minh từ từ cất bước ra khỏi Thái Bình Hữu Tượng, trong vô tận ánh sáng.

Hắn biểu tình như thường, không có chút biến đổi, đi ra thì tóc dài bay lên, vạt áo phần phật, có vẻ xuất trần. Nhưng ánh mắt uy nghiêm, như là hắn đứng trên bầu trời hắn chính là ý chí vượt qua khung trời như là hắn đứng dưới đất hắn chính là thần linh trên mặt đất.

Cũng trong khoảnh khắc hắn đi ra, mười ba ông lão dưới đất phát ra tiếng hô cuồng nhiệt mãnh liệt nhất trong đời.

“Cung nghênh… Lão tổ xuất quan!!! ”

Tô Minh nhìn mười ba ông lão dưới đất, còn có Ngọc Nhu, trên mặt hắn lộ nụ cười khó đoán mà rất là tà dị.

Chương 869: Cây gậy

Ánh mắt Tô Minh liếc mười ba người dưới đất biểu tình cuồng nhiệt, lại nhìn Ngọc Nhu, hắn ngoái đầu nhìn Thái Bình Hữu Tượng khổng lồ sau lưng.

Ở trong cửa thứ ba Tô Minh nuốt lão tổ Ngọc gia, có được một số ký ức của đối phương, trong ký ức này bao gồm phạm vi thần nguyên tinh hải, kể cả nguyên nhân năm đó đối phương dung nhập vào pháp khí này.

‘Trong thần nguyên tinh hải có một nơi là đất linh vẫn.” Mắt Tô Minh chợt lóe.

Trong ký ức của lão tổ Ngọc gia, Tô Minh nhìn thấy năm đó đối phương tiến vào thần nguyên tinh hải vốn định dựa theo các đời Ngọc gia để lại manh mối đi tìm di tích tộc Môn Đạo. Mất thời gian thật lâu, cuối cùng đến đời Ngọc Hàm thì lão xâm nhập vào sâu trong thần nguyên tinh hải, tìm được di tích tộc Môn Đạo, ở đó lão phát hiện Tam Môn Đạo Thiên, càng thấy chỗ đó không ngờ có một lần đất linh vẫn!

Cái gọi là đất linh vẫn có thể nói là di tích viễn cổ. Đó là ở nhiều năm trước tại thần nguyên tinh hải, dị tộc huy hoàng, di tích bộ lạc thời kỳ thịnh vượng nhất bọn họ sùng bái thần linh trong tộc.

Năm tháng trôi qua, bây giờ dù thần nguyên tinh hải vẫn tồn tại rất nhiều dị tộc, nhưng những dị tộc này đều do chi nhánh các tộc quần đỉnh năm đó sinh sản ra, ít có dị tộc nào hoàn chỉnh truyền thừa. Còn về tộc quần đỉnh năm đó, bởi vì tai nạn nào đó mà lão tổ Ngọc gia không biết cụ thể nên diệt vong hết, ngay cả thần linh họ tôn sùng cũng chết hoặc là ngủ say.

Trong đó thần linh tộc Môn Đạo, hai linh Nhật Nguyệt chính là như vậy. Bọn họ trọng thương ngủ say, chỗ thân thể bản thần ngủ say là thần nguyên tinh hải hiện tại, được gọi là đất linh vẫn.

Tô Minh đoán những ký ức này có thể tin tưởng, vì khi hắn nuốt hai linh Nhật Nguyệt thì cảm giác rõ ràng đối phương không phải chết thật, hắn chỉ nuốt một phần. Thông qua lời nói trước khi chết của hai linh Nhật Nguyệt, Tô Minh biết bản thể của đối phương không tại đây. Như vậy thì đoán ra đất linh vẫn mà lão tổ Ngọc gia phát hiện chính là nơi hai linh Nhật Nguyệt ngủ say. Chính vì chỗ đó bí ẩn khiến lão tổ Ngọc gia không biết tại sao hồn tiến vào trong Tam Môn Đạo Thiên, thân hình không được bổ sung sức sống càng lúc càng yếu ớt, mục rữa như người chết.

Mãi đến khi lão tổ Ngọc gia kéo lê thân hình mục rữa mang theo Tam Môn Đạo Thiên trở về gia tộc ở Hắc Mặc Tinh thì không thể chống đỡ được nữa, thân thể tan biến. Nhưng sau khi thân hình chết đi, lão tổ Ngọc gia phát hiện lão không chết mà náu thân bên trong Thái Bình Hữu Tượng. Lão tổ Ngọc gia thậm chí phát hiện khí linh của Thái Bình Hữu Tượng cũng ngủ say, khiến lão tạm thời trở thành khí linh.

Mấy vạn năm mò mẫm, lão tổ Ngọc gia đã nắm được lực lượng kỳ lạ của Tam Môn Đạo Thiên, còn âm thầm ảnh hưởng tộc nhân xông Tam Môn Đạo Thiên, vạch kế hoạch để thoát khốn.

Theo lão tổ Ngọc gia sắp đặt, một ít tộc nhân cực kỳ ưu tú trong tộc xông vào trong cửa ba Môn Đạo Thiên, nhưng khi ở cửa hai Môn Đạo Thiên không được hai linh nhật nguyệt chấp nhận, nhờ lão giúp đỡ mới đi vào trong cửa ba Môn Đạo Thiên được.

Tuy nhiên, lão tổ Ngọc gia liên tục thử, phát hiện lão không thể đoạt xá tộc nhân Ngọc gia, chon nên có chuyện khách khanh tham gia Tam Môn Đạo Thiên. Nhưng cuối cùng lão tổ Ngọc gia phát hiện, dù là tộc nhân hay khách khanh thì lão không thể đoạt xá. Trong người đối phương dường như thiếu cái gì đó.

Nhiều năm nghiên cứu, lão tổ Ngọc gia dần tìm ra nguyên nhân, thiếu là lực lượng thần linh. Lão phải đoạt xá người có lực lượng này mới có thể đi ra. Vậy nên mới có chuyện tiếp theo, về cửa hai Môn Đạo Thiên thì lão tổ Ngọc gia rất e dè, không dám tới quá gần, chỉ âm thầm ảnh hưởng. Bởi vì chỗ đó là mấu chốt cho lão tổ Ngọc gia thoát khốn, nắm giữ lực lượng kỳ dị nơi đây, lão bị giam cầm mấy vạn năm, tâm lý vặn vẹo, lão muốn nuốt sứ đồ. Bởi vì sứ đồ được cửa hai Môn Đạo Thiên thừa nhận, chắc chắn trên người ẩn chứa lực lượng thần linh.

Còn những khách khanh đi tới cửa thứ ba đều bị lão tổ Ngọc gia giết tại chỗ, thậm chí một số tộc nhân không cuồng nhiệt tín niệm lão cũng bị giết chết. Có mấy tộc nhân ra ngoài cùng phối hợp mới phong tỏa tin tức này.

Mãi đến mấy ngàn năm trước, Ngọc Nhu xuất hiện, cô vượt qua cửa hai Môn Đạo Thiên, được chấp nhận chút ít, điều này khiến lão tổ Ngọc gia kích động, muốn đoạt xá cô. Nhưng lần này đoạt xá vẫn là thất bại, lực lượng thần linh trên người Ngọc Nhu quá ít, không đủ cho lão tổ Ngọc gia thành công. Sau khi thất bại, lão tổ Ngọc gia không giết chết Ngọc Nhu mà giữ lại, hy vọng cô có thể lớn lên, trở thành hy vọng cuối cùng cho lão.

Những điều này là trong ký ức Tô Minh có được trên người lão tổ Ngọc gia, giờ phút này hắn ngoái đầu nhìn Thái Bình Hữu Tượng, mắt chợt lóe, lòng rất rung động về đất linh vẫn của tộc Môn Đạo.

Tô Minh chậm rãi giơ lên tay phải, hư không ấn Thái Bình Hữu Tượng. Lập tức con voi to thân hình run lên, đôi mắt lộ ra ánh sáng rực rỡ. Cùng lúc đó tảng đá Thái Bình Hữu Tượng bỗng thu nhỏ trong ánh sáng, lao hướng Tô Minh.

Khi nó rơi vào tay Tô Minh thì biến thành cục đá trắng, trông như ngọc, mềm nhẵn, bên trên voi trắng linh động, đòn cân khắc ấn bên trên tỏa ánh sáng dịu dàng.

Trọng khí!

Thái Bình Hữu Tượng!

Tay nắm Thái Bình Hữu Tượng, Tô Minh lập tức cảm nhận lực thần nguyên trong người sôi trào, nhưng muốn fua hết vào Thái Bình Hữu Tượng. Tuy nhiên, Tô Minh cảm giác được, trừ phi Ách Thương phân thân đến, nếu không thì lấy Phệ Không phân thân của hắn dù thúc đẩy được Thái Bình Hữu Tượng thì chỉ có thể phát huy một tia sức mạnh.

Chỉ có Ách Thương phân thân, dùng thần nguyên bàng bạc thức tỉnh khí linh của Thái Bình Hữu Tượng, mới khiến nó nhận chủ, mới có thể triển khai một phần uy lực của nó. Nếu muốn thi triển hết toàn bộ sức mạnh thì cần Ách Thương phân thân lại nuốt một hồn hoặc vài hồn trong chín hồn còn lại.

” Hay cho Thái Bình Hữu Tượng…” Tô Minh thì thào, tay phải vung lên, tảng đá biến mất.

Tô Minh hất tay áo, thân thể từ giữa không trung đi hướng mặt đất, mắt thấy sắp rớt xuống thì lòng hắn bỗng máy động, ngoái đầu nhìn Đạo Quỳ sơn.

Núi này như mây, mây lại như núi, bên ngoài tảng đá trắng thì phần màu đen hình thành cái đầu lệ quỷ. Nếu nhìn thời gian sẽ có ảo giác lệ quỷ múa. Đặc biệt là tay phải nâng con dơi không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay, khiến Tô Minh nhìn một lát sau tay phải mạnh chộp hướng Đạo Quỳ sơn.

Núi này ầm một tiếng chấn động.

“Lại đây cho ta!” Tô Minh hừ lạnh, tay phải nổi gân xanh, mạnh bắt chặt.

Khoảnh khắc Đạo Quỳ sơn chấn động càng mãnh liệt, bùm một tiếng nguyên núi to bốc lên lao nhanh hướng Tô Minh. Tiếng xé gió vù vù, tảng đá chớp mắt tới gần, Tô Minh vung lên tay phải.

” Nhỏ! “truyện cõi âm

Sơn thạch bỗng nhiên thu nhỏ hơn phân nửa.

” Nhỏ nữa! ”

Bùm một tiếng. Đạo Quỳ sơn lại thu nhỏ, nhưng lần này khi nó thu nhỏ thì con ngươi Tô Minh co rút, tiến lên một bước, tới bên Đạo Quỳ sơn chỉ cỡ vài chục mét, nhìn một góc sau lưng ngọn núi, mắt chợt lóe.

Tô Minh thấy sau lưng ngọn núi có một khe hở to lớn, đỉnh khe có mấy cái hố giống bị vật gì răng nanh sắc nhọn cắn trúng để lại. Đặc biệt là khe hở đó khiến trong đầu Tô Minh như bị gõ một cây gậy. Vũ khí có răng nhọn, khe hở tảng đá này hiển nhiên là do loại vũ khí tương tự tạo thành.

“Đạo Quỳ sơn này rõ ràng cũng là một báu vật, sử dụng lực thần nguyên không hao nhiều như Thái Bình Hữu Tượng, đối với ta dù vẫn mênh mông nhưng dễ thúc đẩy hơn Thái Bình Hữu Tượng một chút. Tuy nhiên, báu vật thần nguyên như vậy mà bị tổn hại nặng đến thế, hình dạng khe nứt khá quen mắt.’

Tô Minh nhíu mày, cẩn thận trầm ngâm một lát sau người bỗng run lên, mắt sáng ngời.

Trong ký ức của hắn từng thấy một loại vũ khí có thể tạo thành khe hở như vậy!

” Cây gậy.” Tô Minh thở gấp.

Tô Minh đã nhớ ra tại sao thấy quen, hắn từng có một cây gậy báu vật, có thể biến lớn nhỏ, đập xuống đất hay đá núi lộ ra khe hở chính là hình dạng này.

‘Năm đó cây gậy bị đóng băng ở đáy biển Đại Ngu hoàng cung. Mình có được nó trong khối băng vô biên vô tận, bên trong băng còn tồn tại rất nhiều chủng tộc hình dạng kỳ lạ. Lúc trước ta còn thấy thắc mắc, không lẽ…” Tô Minh cẩn thận nhìn Đạo Quỳ sơn, suy tư lát sau hắn chợt lóe suy đoán về đất Âm Tử bí ẩn.

“Đất Âm Tử, quê hương của ta, nơi ta trưởng thành, ta càng tiếp xúc bên ngoài nhiều mới phát hiện bí mật trong đó cũng sâu không đo được.’

Tô Minh lắc đầu, hắn nhất định phải quay về đất Âm Tử một lần nữa, khi đó hắn sẽ tìm ra bí ẩn sâu nhất trong đất Âm Tử, cởi ra tất cả thắc mắc.

Tô Minh tay phải chỉ hướng Đạo Quỳ sơn, núi này lập tức thu nhỏ rơi vào tay hắn, biến thành vật giống ngọc thạch. Khi đụng vào đá núi này thì lòng Tô Minh liền run lên, hắn cúi đầu nhìn thứ trong tay, đăm chiêu cất đi, đạp bước xuống đất.

Khoảnh khắc hắn đáp xuống đất, mười ba ông lão trước mặt hắn cuòng nhiệt kích động vô cùng, quỳ rạp trước mặt hắn, dường như ngay cả quỳ cũng không thể biểu đạt sùng kính trong lòng họ, chỉ có nằm dài xuống.

” Kính bái lão tổ! ”

” Chuẩn bị một gian mật thất cho lão phu, ta muốn bế quan mấy ngày!” Tô Minh lạnh nhạt nói.

Tô Minh vừa dứt lời, mười ba ông lão cuồng nhiệt lập tức chấp hành. Rất nhanh, một gian mật thất cực kỳ xa hoa chuẩn bị xong xuôi cho Tô Minh.

” Mấy ngày sau chờ khi ta đi ra sẽ giải thoát cho các ngươi không thể gặp mặt trời.” Tô Minh cất bước tới trước, tiến vào trong mật thất.

Sơn môn mật thất ầm ầm hạ xuống, mười ba ông lão bên ngoài cung kính quỳ rạp.

Chỉ mình Ngọc Nhu mắt chớp lóe, cô vốn rất xinh đẹp bây giờ mắt đẹp chợt lóe, có loại chói mắt khiến người tim đập nhanh hút linh hồn.

Ở trong mật thất, Tô Minh lập tức ngồi xếp bằng, hít sâu, hai tay đặt trên đầu gối, lòng bàn tay chĩa lên trên. Hai tay hắn lóe tia sáng trắng, Thái Bình Hữu Tượng, Đạo Quỳ sơn cùng xuất hiện.

Khoảnh khắc Tô Minh nhắm mắt, người hắn run lên, chỉ thấy ảo ảnh phong tượng hai thần Nhật Nguyệt bỗng hiện ra sau lưng hắn.

” Chỉ cần tin tưởng thì sẽ tồn tại lực lượng, bây giờ nó sắp sửa thuộc về ta!” Tô Minh hít sâu, lập tức trong mật thất vang vọng tiếng nổ.

Chương 870: Lệ quỷ xứng tượng

Lúc bình thường ánh sáng chỉ có một loại.

Nhưng bây giờ trong mắt Tô Minh ánh sáng chia thành hai loại, một là bá đạo rực rỡ, một là yếu ớt dịu dàng.

Ánh sáng huy hoàng của pho tượng Nhật Nguyệt ảnh chiếu khắp mật thất, khiến mỗi một vị trí trong phòng đều bị ánh sáng bao trùm. Bá đạo cùng nhu hòa không giao thác mà là lấy vị trí Tô Minh ở làm trung tâm chia cắt căn phòng thành hai nửa vòng tròn.

Một bên là cực kỳ bá đạo, một bên là dịu dàng như nước.

Tô Minh nhắm mắt lại nhưng vẫn xuất hiện hai màu sắc khác nhau, khiến thân thể hắn trong chớp mắt này như bị tách ra, lấy chóp mũi làm đường kẽ thân hình biến thành hai ánh sáng mạnh và yếu khác nhau.

Hai tay Tô Minh chĩa lên trên đặt ở đầu gối, trong đó tay phải nắm Đạo Quỳ sơn hiện tại trong ánh sáng nó như sống lại, lệ quỷ càng thêm dữ tợn, con dơi trên quỷ trảo phát ra từng tiếng rít.

Một lát sau, lệ quỷ Đạo Quỳ sơn vụt ngẩng đầu, cả người vặn vẹo bay lên khỏi Đạo Quỳ sơn, thân hình như sương khói vòng quanh Tô Minh. Lệ quỷ đi giữa ánh sáng mạnh và yếu, trông cực kỳ quái dị.

Tô Minh biểu tình như thường, vẫn đang nhắm mắt, tay trái nắm Thái Bình Hữu Tượng vào phút này phát ra tiếng nổ, chậm rãi phân giải, biến thành ảo ảnh voi to và cán cân, đi cùng lệ quỷ.

” Chỉ cần tin tưởng lực lượng tồn tại, xuất hiện đi! ”

Mắt Tô Minh mở bừng ra, bên trong lóe tia sáng khoảnh khắc có loại cảm giác sắp dung nhập vào ánh sáng mạnh yếu trong mật thất, biến thành loại thứ ba tại đây.

Giây phút Tô Minh mở mắt ra, lệ quỷ Đạo Quỳ sơn lượn lờ bên người hắn ngửa đầu phát ra tiếng gầm. Trong tiếng hét lệ quỷ mạnh giơ lên tay trái chộp lấy cái cân cũng lượn lờ bên cạnh.

Cái cân ở trong tay nó, giống như bây giờ lệ quỷ hóa thân trở thành bình xứng, khi nó cầm cái cân thì Thái Bình Hữu Tượng hóa thành cầu vồng thật tự nhiên xuất hiện trên bàn cân.

Tất cả nói thì chậm nhưng quá trình hoàn thành chỉ trong vài giây. Lệ quỷ không còn vẻ dữ tợn mà có sự uy nghiêm, tay phải nó mạnh chộp bắt lấy con dơi treo ở đòn cân.

Khi lệ quỷ hoàn thành động tác này, hiện ra trước mặt Tô Minh là bức tranh lệ quỷ xứng tượng!

Con dơi đó là quả cân!

Tất cả rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức Tô Minh không tìm ra một chút tỳ vết, dường như nó vốn nên là như vậy.

“Tượng có hai thể, một là thể thực thái, một là huyễn hư bình!” Miệng lệ quỷ phát ra tiếng ồm ồm mơ hồ.

” Xứng tượng là thực, như môn đạo chi tôn, phi linh tiên chi năng, lượng tượng chi hư, tự cảnh huyễn chi tưởng, có thể ước lượng…tượng này ba giây! ”

Hình ảnh lệ quỷ xứng tượng chỉ giữ khoảng ba giây trước mặt Tô Minh rồi biến thành hai cầu vồng vọt vào đôi mắt của hắn. Trong đó lệ quỷ Đạo Quỳ sơn và quả cân dơi chui vào mắt trái của Tô Minh. Thái Bình Hữu Tượng và đòn cân thì lóe vào mắt phải của hắn.

Tô Minh người run lên.

“Tin tưởng ta…” Tô Minh thì thào, đôi mắt hỗn độn.

Hắn sâu sắc cảm nhận được trong đôi mắt ẩn chứa lực lượng, nó ở trong đầu của hắn biến thành thanh âm mãnh liệt.

Thanh âm vô cùng uy nghiêm, như gầm rống gào thét, thanh âm kia không ngừng mà quanh quẩn. Tô Minh không cảm giác có nguy hiểm, đây cũng không phải là có cái gì linh ẩn chứa, chuẩn bị đoạt xá, cái này giống như thanh âm còn sót lại trong năm tháng không biết đã qua bao nhiêu vạn năm.

Thanh âm này bình thường không thể nghe thấy, chỉ có ở trong ánh sáng pho tượng nhật nguyệt, lệ quỷ Đạo Quỳ sơn và Thái Bình Hữu Tượng cùng thuộc về một người, lấy lực thần nguyên thúc đẩy, thi triển hình ảnh lệ quỷ xứng tượng thì mới xuất hiện. Hoặc nên nói hình ảnh lệ quỷ xứng tượng là trung tâm Tam Môn Đạo Thiên, lực lượng kỳ lạ bên trong khiến Tô Minh khao khát ẩn giấu trong câu ba chữ hình ảnh “Tin tưởng ta…”

“Tin tưởng ta…” Thanh âm này không ngừng vang vọng, khiến Tô Minh có cảm giác say mê.

Dùng hình ảnh hư ảo cất giữ thanh âm, dùng Tam Môn Đạo Thiên che giấy hình ảnh, thanh âm này, ba chữ kia là trung tâm, là căn nguyên của lực lượng kỳ lạ.

” Không ngờ lực lượng khiến ta cố chấp lại diễn biến từ trong một câu nói.” Đôi mắt Tô Minh lóe tia sáng âm u, trông hắn cực kỳ yêu dị, thanh âm thì thào như mơ hồ.

” Câu nói này tang thương…nhưng chỉ bằng vào một câu nói đã có thể ngưng tụ ra nhiều lực lượng mạnh mẽ như vậy tuyệt đối không phải hai thần nhật nguyệt có thể làm được! Chắc lai lịch của Tam Môn Đạo Thiên còn trước cả hai thần Nhật Nguyệt, hoặc nên nói là sự tồn tại xa xưa hơn để lại báu vật! ”

Tim Tô Minh đập nhanh, đôi mắt lóe tia sáng âm u, đôi tay đặt trên đầu gối chậm rãi nắm lại.

“Lực lượng này cần cảm ngộ, lão tổ Ngọc gia chỉ lần mò cảm ngộ một chút đã hơi thi triển ra loại lực lượng này. Ta có thể cảm giác được nếu hai tay ta siết chặt thì ánh sáng mạnh yếu ngoài người của ta sẽ lại hấp thu vào người, thế thì ta có thể thành công. ”

Hai tay Tô Minh chậm rãi nắm lại, ánh sáng trong mật thất vặn vẹo kịch liệt, dường như ánh sáng hóa thành từng tia sáng, những tia sáng đang từ bốn phương tám hướng nhanh chóng ngưng tụ vào đôi tay hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã là một ngày.

Trong một ngày này Tô Minh không hề chớp mắt, nơi đáy mắt ánh sáng âm u càng lcus càng mãnh liệt. Cùng lúc đó, mép bốn phía mật thất chỗ lúc trước tỏa ánh sáng biến thành đen đặc. Trông mật thất rất quái dị, dường như ánh sáng bị hạn chế trong khu vực nhất định, đối lập rõ ràng với xung quanh tối tăm, dường như có giới hạn nào đó cách ly chúng.

Bên Tô Minh, mắt hắn chớp lóe lúc sáng lúc tối, tia sáng âm u trong mắt có thể thấy rất nhiều tơ máu. Nhìn như hắn bình tĩnh nhưng sâu trong lòng Tô Minh dậy sóng. Thanh âm kia vẫn còn tiếp tục, từng đợt gào thét, gầm rống rít gào trong tinh thần của Tô Minh.

Lúc mới bắt đầu qua thật lâu mới vang lên tiếng nói, nhưng hôm nay thanh âm trong đầu Tô Minh đã liền với nhau liên tục không ngừng vang vọng.

“Tin tưởng ta… Tin tưởng ta… Tin tưởng ta… ”

Thanh âm kia tang thương mà không có dao động, đã thay thế tư duy của Tô Minh, thay thế ý thức của hắn, dường như khoảnh khắc này thân hình của hắn trống rỗng, chỉ có câu nói kia không ngừng khuếch tán.

Tất cả trông như nguy hiểm nhưng sự thật là nguy hiểm không quá cao, Tô Minh chưa từng giảm bớt sự cảnh giác. Lần này là cảm ngộ, lấy từ thanh âm để lại từ năm tháng xa xưa. Nếu thành công thì Tô Minh có thể được đến lực lượng ẩn chứa trong câu nói, nếu thất bại thì cũng chỉ vẻn vẹn là thất bại.

Thời gian lại trôi qua cả ngày, Tô Minh ở trong mật thát ngồi tĩnh tọa lâu đến hai ngày. Thanh âm vang vọng trong óc hắn giống như hồi âm vô tận, chậm rãi có xu hướng tán ra ngoài, ngưng tụ lại.

Mãi đến ngày thứ ba, thanh âm trong đầu Tô Minh rốt cuộc hoàn thành quá trình khuếch tán ra ngoài rồi lại ngưng tụ, lại lần nữa hóa thành một câu nói.

“Tin tưởng ta… ”

Một câu nói này nghe vào tai Tô Minh có điều khác với trước kia đã nghe. Dù Tô Minh không thể tả được ở đâu khác biệt nhưng khi thanh âm vang vọng thì óc hắn ù vang. Trong tiếng nổ ý thức của hắn chớp mắt vặn vẹo, dường như lh bị cái móc cưỡng ép kéo vào một thế giới kỳ lạ.

Đây là bầu trời vụn vỡ, màu trời là xanh sẫm, đang nhanh chóng vỡ tan, tiếng nổ điếc tai vang vọng khung trời. Có thể thấy từng cột sáng mang theo tiếng rít chói tai xuyên thấu khung trời, đi qua đâu là không gian rạn vỡ, bầu trời tan rã. Đặc biệt là từng cột sáng rơi xuống đất lập tức hình thành từng vòng tròn quét bốn phía, mặt đất tầng tầng tan vỡ. Giống như tận thế, trời đất đang hủy diệt.

“Tin tưởng ta…”

Chính lúc này, một thanh âm hùng hồn bỗng phát ra từ mặt đất. Tô Minh liếc mắt nhìn, liền thấy mặt đất đang tan vỡ như gợn sóng, trên một ngọn núi đứng một người.

Người này là thanh niên mặc áo lam, tóc bạc trắng. Bộ dạng của hắn rất bình thường, bình thường đến không có chút gì là lùng, nhưng trên người hắn tràn đầy tang thương. Giống như đời hắn trải qua rất nhiều chuyện cũ, khiến hắn có loại hấp dẫn không thể hình dung nhưng khiến người liếc mắt một lần suốt đời khó quên.

Hắn chắp tay sau lưng đứng trên đỉnh núi, đôi mắt lộ bi ai. Quần áo của hắn bị gió thổi, mái tóc bạc theo gió bay lên. Dường như hắn đang nhìn bầu trời, giọng hắn vang vọng.

“Tin tưởng ta…”

Tô Minh tinh thần rung động, hắn nhìn người đàn ông, càng thấy trước mặt người đàn ông mặt đất đang tan vỡ quỳ lạy vô số sinh linh. Những sinh linh thân thểrun rẩy, rõ ràng sợ hãi thiên địa tan vỡ nhưng không đứng lên bỏ trốn.

Bọn họ nhìn người đàn ông tóc bạc, dường như lời người đàn ông này nói đối với họ là loại tín ngưỡng, sùng bái vô tận.

“Từng có người nói với ta, người tin ta thì thiên địa hủ mà ta bất hủ, thiên địa diệt mà ta bất diệt. Hôm nay, ta nói cho các ngươi…tin tưởng ta. ”

Tinh thần Tô Minh rung động, hắn nhìn mọi thứ trước mắt bỗng tan vỡ thành vô số mảnh vụn, những mảnh vụn bay đầy trời, chậm rãi biến mất ở trước mặt hắn.

Tô Minh mở mắt ra, hoặc nên nói mắt hắn vốn trợn to, lần này mở ra hồn.

Vẫn là mật thất, xung quanh tối đen, chỉ có trong hai tay hắn ánh sáng tay trái ý bá đạo là mặt trời, ánh sáng tay phải dịu dàng là mặt trăng. Tất cả ánh sáng trong mật thất đều ngưng tụ vào đôi tay của Tô Minh.

“Ta, hiểu rồi.” Trên mặt Tô Minh lộ ra tang thương, nếu nhìn kỹ thì tang thương này hơi giống với người đàn ông áo trắng đó.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Mô Phật ^^! Thế giới Mộng Huyễn --> Ai biết ai đâu. Không quy 0 mà thôi . -Tuy nhiên mọi thứ trong mắt tại hạ đều có Nhân Quả ( có người sinh ra đã đến vạch đích của đời người, có kẻ sinh đồ tể, cũng như có người sinh ra thiếu gì đó..[ tay, chân , mắt..( đặc biệt có sinh ra thiếu Tâm )..] - CON NGƯỜI luôn luôn đấu tranh có gắng thay đổi bản thân ( tiền, yêu,sinh,tử...) nhưng có người thành công có kẻ thất bại theo tôi đó là ( Vận - Mênh ) *** Ừm cách nói của bản là Sai à nha...---> Bạn không thấy không nghe được không có nghĩ là [ KHÔNG ] ---> À Mê Chấp Nó vốn dĩ là ( Khởi Nguyên )của Vạn Vật trên thế gian -- Nếu không có có mê chấp vậy chúc mừng bạn đã về [ KHÔNG ] như vậy bạn đã Quả La Hán rồi...
https://audiosite.net
Du Lãng 22 giờ trước
MUỐN BIẾT RÕ THÌ VÀO ĐÂY NÓI THOẠI TRỰC TIẾP VỚI TA.
https://audiosite.net
Truyện này mang nặng tư tưởng của truyền thuyết nhân gian và sự mê chấp vào kinh kệ của tôn giáo phàm nhân. Phàm nhân không thể giao tiếp được với TRỜI PHẬT, tự cho mình là con Trời (Thiên tử), tự cho mình là con Phật Phật tử), tự cho mình là đắc Đạo, tự cho mình là La Hán, là Bồ Tát, là Phật Tổ...đúng là một trò hề vô cùng trơ trẽn và lố bịch. - Mê chấp chính là nguồn gốc của mọi sự đau khổ tội lỗi và luân hồi lẩn quẩn. Tôn giáo xưa nay chỉ là chỗ dựa tinh thần cho bá tánh chứ không phải là cứu cánh giải thoát cho nhân gian.
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 3 ngày trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 2 tuần trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )