Cầu Ma Audio Podcast
Tập 172 [Chương 856 đến 860]
❮ sautiếp ❯Chương 856: Lông chim én
“Cái gì là công bình, cái gì lại là không công bình?” Tô Minh bình tĩnh hỏi.
“Cái này…” Ngọc Trần Hải ngẩn ra.
“Núi không bình, mặt đất không bình, chúng sinh cũng không bình, sông nước càng không bình, tinh cầu trập trùng, thậm chí trời sao cũng không tồn tại bằng phẳng, tại sao ngươi muốn có được công bình? Thế gian này trước nay không tồn tại công bình, cái gọi là công bình chẳng qua là cường giả thương hại kẻ yếu, là loại kẻ yếu đáng thương tự ai tự oán.” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Câu nói cuối cùng rơi vào tai Ngọc Trần Hải khiến tinh thần gã rung động. Lý luận như vậy, cách nói như vậy đảo điên suy nghĩ của gã, hình thành trùng kích, khiến gã hít thở dồn dập.
“Ngươi hãy nhìn bụi trần, bụi như đời người, thiên uy như mệnh, vô thường khó lường thành mưa rơi xuống đât. Bụi đất bay lên rồi rơi xuống như phàm trần. Cái này có công bình?” Tô Minh lạnh nhạt nói.
Ngọc Trần Hải ngẩn ra, ngoái đầu nhìn mưa rơi, im lặng lát sau trong mắt như ngộ ra.
Nước mưa trong cõi trời đất liền thành một mảnh, chân trời phương xa có mấy điểm đen là chim yến trong mưa không kịp né tránh. Chúng nó ở trong mưa giãy dụa, bởi vi cánh bị thấm ớt nên bay đi rất khó khăn, lung lay sắp té.
Trong đó có một con chim én giãy dụa bay đến ngoài sân, mắt thấy sắp rơi xuống thì Tô Minh giơ lên tay phải vung trước mặt. Con chim én run lên, lông chim không ướt nữa, giống như ngoài người nó tồn tại hư không, khiến nước mưa cũng biến mất, khiến thân thể nó rơi xuống lại ở trong mưa xẹt đường cong hoa mỹ, đi tới dưới mái hiên lầu các sân Tô Minh.
“Chim én này ở trong mưa muốn lẩn tránh, nhưng mưa liền thành một mảnh không thể chống cự, cái này có công bình?” Tô Minh bình tĩnh nói.
Ngọc Trần Hải im lặng.
“Ta ra tay giúp nó, khiến nó không rơi trong mưa, chim én khác không có tạo hóa này, cái này có công bình?” Tô Minh nhìn hướng Ngọc Trần Hải.
” Ý Tô huynh nói Ngọc ta chính là bụi trần, trưởng bối gia tộc chính là mưa thiên uy, mưa rơi xuống nhấn chìm ra chính là không công bình với ta? Còn chim én trong mưa như cuộc tranh giành Ngọc gia ta, xin Tô huynh cho biết, ngươi có ý gì?” Lát sau Ngọc Trần Hải do dự hỏi, gã không rõ ý nghĩ của Tô Minh, dù lòng hơi hiểu nhưng không quá rõ ràng.
Tô Minh biểu tình thản nhiên, không đáp lại Ngọc Trần Hải mà giơ tay phải chộp hướng hư không mái hiên, lập tức kéo con chim én mới nãy được hắn bảo vệ giờ bị hút vào tay. Chim én không dám vùng vẫy nhưng run lẩy bẩy.
” Lý do ta giúp nó chứ không phải chim én khác là bởi vì nó cách ta gần nhất, là bởi vì ta nhìn trúng, một cọng lông chim trên người nó.” Tay trái Tô Minh kẹp một cọng lông chim én, nhẹ kéo bứt xuống, cuối lông chim có dính máu.
Tô Minh thả tay phải ra, chim én lập tức bay về mái hiên, run bần bật.
Tô Minh nhìn lông chim trong tay phải đưa đến trước mặt Ngọc Trần Hải, biểu tình như cũ, không lộ ra chút gì, như là lạnh lùng rồi lại như dịu dàng. Ngọc Trần Hải nhìn thấy, lòng rung động, gã từ người Tô Minh cảm nhận tà khí và yêu dị khiến gã lạnh sống lưng.
“Ngọc đạo hữu, ngươi…có cần Tô ta giúp không? ”
Tô Minh mỉm cười, lông chim đặt ở trước mặt Ngọc Trần Hải, nhưng nụ cười kia khiến gã im lặng, lát sau nghiến răng nhận lấy công chim, cúi đầu với hắn.
“Nếu như đạo hữu có thể giúp ta trong đợt đấu giá này trở thành đáng chú ý thì ta nguyện làm con én đó, hễ Tô huynh có cần sẽ hết sức thỏa mãn. ”
Tô Minh mỉm cười, đứng dậy, phủi áo, cất bước đi tới cửa sân.
“Trong khung trời không tồn tại công bình, chỉ có giao dịch bên dưới công bình. Đi thôi, nếu họ muốn thử thách thì cứ làm đi. ”
“Tam Môn Đạo Thiên thuật không đến từ bốn chân giới, nó thậm chí không phải tội nghiệt phế địa mà đến từ một dị tộc thần nguyên tinh hải tên gọi Môn Đạo. Nghe nói dị tộc này có thuật thần thông đặc biệt, có thể ảo thuật ra vô tận ảo cảnh, trọng điểm chỉ là một câu, nếu tin tưởng nó thì nó tồn tại. Cụ thể thì ta cũng không rõ ràng, thuật này và vật chất thi pháp đều là trưởng bối gia tộc năm đó từ trong thần nguyên tinh hải ngẫu nhiên có được, nghiên cứu nhiều năm hơi mở ra, thử thách khách khanh tấn chức thành khách khanh trưởng lão trong Ngọc gia ta. Chỉ cần thông qua, dù là một môn cũng có thể trở thành khách khanh trưởng lão của Ngọc gia ta. Trong trí nhớ của ta thì thông qua thử thách khách khanh gia tộc này gồm năm người. Trong năm người có bốn người chỉ thông qua được Môn Đạo Thiên thứ nhất, chỉ một người thông qua Môn Đạo Thiên thứ hai, chưa từng có khách khanh nào có thể thông qua cửa thứ ba. Tam Môn Đạo Thiên này cũng là tộc nhân Ngọc gia ta tu vi đạt đến trình độ nhất định cần trải qua. Nhưng nhiều năm qua trong tộc nhân Ngọc gia ta chỉ có mười một người trình độ khác nhau thông qua cửa thứ nhất và thứ hai, trong đó có Ngọc Nhu lão tổ tám ngàn năm trước là người duy nhất thông qua cửa thứ ba. ”
Khắp nơi lầu các nhấp nhô, màn mưa biển mây mông lung, Tô Minh đi đằng trước, Ngọc Trần Hải ở bên cạnh chỉ dẫn, giới thiệu cho hắn thuật Tam Môn Đạo Thiên, sầu lo trong lòng gã đỡ hơn vừa rồi nhiều.
Gã vốn tưởng Tô Minh sẽ không nhận thử thách Tam Môn Đạo Thiên này, coi như chấp nhận cũng gần như không khả năng thành công. Dù sao nhiều năm qua biết bao khách khanh mà chỉ có năm người thành công. Năm người này đa số không hỏi thế sự, quanh năm bế quan, coi như bây giờ những khách khanh trong gia tộc hoạt động nhiều nhất nhưng sự thật là không ai thành công qua Tam Môn Đạo Thiên, không thể trở thành khách khanh trưởng lão, chỉ có thể làm khách khanh. Coi như cũng chia ba bảy loại, nhưng giữa khách khanh và khách khanh trưởng lão, hưởng thụ quyền lợi và tài nguyện là không thể so sánh.
Trưởng bối hệ huyết mạch yêu cầu theo Ngọc Trần Hải thấy là loại chèn ép không thèm che giấu, nhưng gã không cam lòng, cho nên lúc tới chỗ Tô Minh gã rất tức giận, âm trầm, có bảy phần là cố ý bày ra, mục đích là muốn kích thích Tô Minh thử một lần, thậm chí gã chuẩn bị sẵn hàng loạt lời khuyên.
Tuy nhiên, gã không nghĩ đến Tô Minh nói một câu, một ánh mắt khiến tinh thần Ngọc Trần Hải rung động, tất cả dường như kahcs đi. Mặc dù bây giờ Tô Minh đồng ý tham gia thử thách, phù hợp mục đích của gã nhưng quá trình chuyển biến làm Ngọc Trần Hải có cảm giác bị động. Đặc biệt là Ngọc Trần Hải nghĩ đến lúc Tô Minh bứt lông chim én thì nửa cười nửa không, cái loại tà khí khó tả kia khiến tinh thần gã dao động, không biết mình đưa đối phương vào Ngọc gia, tiến hành chiêu lãm là đúng hay sai.
Ngọc Trần Hải suy nghĩ phức tạp, Tô Minh khựng bước chân, gã vội tỉnh táo lại. Bất giác Ngọc Trần Hải đã mang Tô Minh đi qua rất nhiều lầu các, dừng ở một quảng trường cực rộng lớn.
Hai người vừa đến thì quảng trường lập tức vặn vẹo, như càn khôn đảo ngược, núi sông biến đổi. Trong thời gian ngắn lầu các xung quanh biến mất, cũng không còn quảng trưởng đâu, xuất hiện trước mặt hai người là một ngọn núi cao ngất.
Chương 857: Thanh âm Đạo Quỳ
Ngọn núi kia tranh vanh, trông không giống núi mà như một pho tượng to lớn, đỉnh núi như cái đầu tóc dài rũ xuống, hung tợn tựa lệ quỷ. Lòng núi là thân, hai bên có tay phải giơ lên, năm ngón co lại, trong lòng bàn tay có một con dơi to bay không ra lòng bàn tay!
Từ xa nhìn như có một người khổng lồ phía sau, đầu từ đỉnh núi gục xuống, thân hình lộ ra một nửa khỏi núi. Thậm chí núi xen lẫn xanh trắng không khác gì màu bầu trời, thoạt trông như núi và trời một thể, cho người cảm giác nhìn núi như trời, nhìn trời như núi, dường như núi ở đó lại như không ở đó, tồn tại chỉ có một lệ quỷ dữ tợn to lớn nghiêng người.
“Nơi này chính là… Đạo Quỳ sơn.” Ngọc Trần Hải nhỏ giọng nói.
Khoảnh khắc từng đạo thần niệm từ trong núi cực kỳ bá đạo xuất hiện, uy nghiêm cao cao tại thượng mạnh đè lên người Tô Minh.
“Tu sĩ từ ngoài đến, trông thấy Đạo Quỳ sơn là tạo hóa của ngươi, không mau lập tức quỳ xuống lạy ba cái sùng bái! ”
Tô Minh ngẩng đầu, mắt lóe tia sáng lạnh.
” Dù cho Tô ta chưa đến ngày thành đọa nhưng không có thói quen tùy tiện quỳ trước người khác.” Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, hắn hừ lạnh cất bước tới trước.
Bây giờ đối mặt thử thách của Ngọc gia, Tô Minh muốn dùng cách nhanh nhất dung nhập Hắc Mặc Tinh, hắn cần một điểm tựa, điểm tựa này chính là Ngọc gia, là Ngọc Trần Hải.
Có điểm tựa này là hắn có thể trực tiếp bước vào hàng ngũ tu sĩ Hắc Mặc Tinh, thân phận cũng sẽ từ người ngoài biến thành bản xứ, vậy thì Tô Minh phương tiện tìm manh mối liên quan đến hạc trọc lông, càng khiến hắn tìm ra nhiều đáp án về việc Vu tộc xuất hiện.
Vậy nên Tô Minh mới chọn giúp đỡ Ngọc Trần Hải, đối mặt khiêu khích hắn không chọn điệu thập mà có hạn độ cứng rắn.
Tô Minh hừ lạnh một bước đạp xuống, ý chí mạnh mẽ bùng phát từ người hắn. ý chí này sinh ra từ hồn Tô Minh, không liên quan đến tu vi, đó là năm ấy hắn chống đỡ ý chí ngập trời của Ách Thương, đoạt xá đi.
Ý chí là hồn người sinh ra, thân niệm là từ tu vi mà ra, hai bên khác nhau nhưng bản chất thì tương tự, đều là một loại nhìn như vô hình nhưng thực tế có linh ý uy nhiếp.
Về thần niệm Tô Minh không cách nào so với những thần niệm đang đè ép hắn, nhưng ở ý chí, những người giáng thần niệm xuống so sánh với Tô Minh tựa như đom đóm mà có gan tranh phát sáng với mặt trăng, không biết lượng sức.
Tùy theo ý chí của Tô Minh bùng phát, đối kháng vô hình phút chốc lấy hắn làm trung tâm bỗng quét tám hướng. Không khí ngoài người hắn vặn vẹo, sóng gợn lan tràn kịch liệt. Đặc biệt là bước chân Tô Minh đạp xuống thì trời đất biến sắc, khung trời tối tăm.
Tiếng nổ vang bốn phía, mới nãy vài thần niệm đè ép bị va chạm dội ngược.
Ngọc Trần Hải theo sau Tô Minh, chính mắt nhìn thấy tất cả, hít thở dồn dập. Ánh mắt Ngọc Trần Hải nhìn Tô Minh chất chứa giật mình và mừng như điên. Ngay từ đầu Ngọc Trần Hải đã rất chú trọng Tô Minh, trải qua chim én trong mưa càng có kính sợ, nhưng tất cả không thể so với rung động hiện giờ.
Dù sao đây mới là Ngọc Trần Hải thật sự nhìn thấy Tô Minh lần đầu tiên ra tay!
Ngọc Trần Hải biết rõ mới rồi những trưởng bối truyền đến thần niệm có tu vi như thế nào, chính vì biết nên gã mới bị rung động mạnh sự cường đại của Tô Minh.
Khi những thần niệm ngoài người Tô Minh bị bắn ngược thì từng tiếng quát khẽ vang trên Đạo Quỳ sơn. Có năm bóng người biến thành năm vệt sáng lao nhanh hướng Tô Minh. Theo họ đến gần, thuật thần thông biến ảo thi triển từ tay năm người, khiến thân thể của họ hóa thành kiếm sắc bén, sát khí đông lạnh tám phương.
“Càng đừng nói sau khi Tô ta đạo thành thì các ngươi cũng không có tư cách. Xem như là Đạo Quỳ sơn này cũng không có tư cách khiến Tô Minh quỳ lạy.” Tô Minh lạnh lùng nói.
Tô Minh bước ra bước thứ hai. Khi bước chân đạp xuống thì bàn tay ẩn trong mắt phải của hắn chợt lóe.
*Ầm!*
Bầu trời biến đổi, một bàn tay to lớn chớp mắt biến ra đè xuống đất. Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra nhanh, bàn tay va chạm cùng thần thông của năm người.
*Ầm ầm ầm!*
Cuồng phong càn quét, trời đất rung động, bàn tay to Tô Minh biến ảo tan biến trên bầu trời. Năm người lao đến cùng run lên, ở giữa không trung khựng lại, lao nhanh biến thành tĩnh lặng lộ ra khuôn mặt của năm người. Đó là năm ông lão biểu tình âm trầm, ánh mắt nhìn Tô Minh có nghi ngờ và e ngại.
Bên Tô Minh, trong tiếng nổ bàn tay to lớn biến mất, hắn lùi lại ba bước, mỗi bước đạp xuống đều khiến mặt đất rung lên. Bước xong ba bước, trên mặt hắn xẹt qua vệt đỏ.
Trong năm người có ba là đỉnh trung kỳ vị giới, có một người là trung kỳ vị giới đại viên mãn, còn có một tu vi nửa bước đạp vào ngưỡng cửa hậu kỳ. Năm người liên hợp một kích có thể so với một tu sĩ hậu kỳ vị giới ra tay.
Nhìn như Tô Minh chịu thiệt nhưng khiến Ngọc Trần Hải rung động càng mãnh liệt. Gã biết rõ năm trưởng bối liên hợp thần thông đối kháng Tô Minh. Trong đối kháng mặt ngoài là họ chiếm ưu thế nhưng sự thật dù Tô Minh thụt lùi nhưng không hề bị thương, đủ thấy hắn cường đại cỡ nào.
Mắt thấy năm trưởng bối trong tộc đứng giữa không trung, biểu tình âm trầm nổi ý e ngại Tô Minh thì Ngọc Trần Hải đầu óc xoay nhanh, tiến tới mấy bước, nói ngay.
“Năm vị lão tổ có ý gì? ”
” Là các ngươi đề ra thử thách, bây giờ vãn bối đưa Tô tiền bối khách khanh đến, các ngươi lại xuất hiện ngăn cản tiền bối thử thách! Mặc dù Ngọc ta là vãn bối trong tộc nhưng biết rõ tộc quy đối với điều này!” Ngọc Trần Hải nói chuyện gọi Tô Minh là tiền bối, hạ thấp vị trí cũng cố ý nâng thân phận hắn lên cao.
Ngọc Trần Hải lạnh giọng nói, năm người trên bầu trời hừ lạnh, trong lòng bởi vì Tô Minh cường đại mà có do dự. Bây giờ họ mượn bậc thang không ra tay nữa, trong đó một ông lão tóc trắng đầy ẩn ý liếc Tô Minh, chỉ vào Đạo Quỳ sơn.
“Người định xông Tam Môn Đạo Thiên thì mời đi, chỗ này là môn thứ nhất! ”
Tô Minh đã dùng thực lực thể hiện ra tu vi, sự mạnh mẽ khiến năm người giật mình, khiến họ giờ đây không muốn làm khó dễ, cũng không nhắc đến chuyện mới nãy làm đối phương quỳ.
Theo họ thấy thì hành động xông Tam Môn Đạo Thiên của đối phương rất là cuồng vọng. Nhiều năm qua người Ngọc gia của họ thành công thuộc về hiếm hoi, cho dù tu vi của đối phương không tầm thương nhưng có người tu vi càng cao hơn hắn cũng có khá nhiều xông qua Tam Môn Đạo Thiên nhưng cuối cùng thanh công chỉ có vài người, có thể thấy tu vi mạnh hay yếu không quan trọng trong việc xông Tam Môn Đạo Thiên. Họ thậm chí tưởng tượng được đối phương bước vào Đạo Quỳ sơn không lâu sau sẽ chật vật đi ra, đến lúc ấy đương nhiên sẽ biết cái gì gọi là không biết lượng sức, tự tìm nhục nhã.
Tô Minh lạnh lùng liếc Đạo Quỳ sơn.
” Đạo Quỳ sơn này vốn không phải pháp khí của Ngọc gia ta mà là vật của thần nguyên tinh hải, năm đó bị lão tổ trong nhà mang về, nó còn có một cái tên, gọi là Đạo Quỳ Nạp Bức. Đây là cửa thứ nhất trong Tam Môn Đạo Thiên, sau này còn có cửa thứ hai, gọi là là nhật nguyệt đồng huy. Tất cả xin kính nhờ tiền bối.” Ngọc Trần Hải hít sâu, cúi gập người với Tô Minh.
Chương 858: Con dơi
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, thu lại ánh mắt nhìn Đạo Quỳ sơn, liếc Ngọc Trần Hải, lạnh lùng nói.
” Mặc kệ ngươi có mưu tính gì, đừng quên lông chim én. ”
Tô Minh nói rồi vung tay áo, bước hướng Đạo Quỳ sơn, nhanh như gió, phút chốc đã tới gần ngọn núi. Hắn bay hướng khuôn mặt quỷ dữ tợn trên đỉnh núi há to mồm.
Bên tai Ngọc Trần Hải còn vang vọng lời nói của Tô Minh, tim rớt cái bịch. Thanh âm kia ở trong đầu gã biến thành khắc ấn thật lâu không tán, cuối cùng biến thành một phù văn tím vàng, trong sự hoảng sợ của Ngọc Trần Hải sâu vào óc gã. Như là ảo giác, như là chân thật, gã chia không rõ.
Bóng dáng Tô Minh biến mất trong chưởng duyên sinh diệt, trên bầu trời năm ông lão Ngọc gia khoanh chân ngồi, không thèm để ý Ngọc Trần Hải. Xung quanh mấy người không còn ai đến nữa.
Vốn chuyện xông Tam Môn Đạo Thiên trong Ngọc gia xem như là việc lớn, nhưng năm tháng trôi qua, từng người thất bại, dần biến thành trang trí. Nếu không phải tộc quy định ra mỗi một tộc nhân trong đời phải xông một lần, khách khanh muốn thành khách khanh trưởng lão thì đây là con đường duy nhất, e rằng sớm không ai nhớ đến sự tồn tại của Tam Môn Đạo Thiên. Như vậy là khiến sự kiện xông Tam Môn Đạo Thiên vốn nên khiến Ngọc gia chú ý biến thành như bây giờ.
“Trong ba ngày chắc chắn người này thất bại trở ra, chúng ta ở lại đây chờ ba ngày cũng tốt. ”
“Ba ngày à? Dù tu vi của người này không tầm thường nhưng trong cửa thứ nhất dù là khách khanh hay tộc nhân chống hơn mười ngày thì chỉ có vài người còn lại là bảy ngày, trong đó đa phần là nửa ngày, một ngày liền thất bại. Ta thấy người kia tối đa một ngày thôi. ”
” Đúng vậy, dựa theo kinh nghiệm trước đó, hơn mười ngày coi như xông môn thứ nhất, sẽ xuất hiện âm đ*o quỳ. Nhưng từ xưa đến nay không bao nhiêu người thành công, mới nãy tên kia huênh hoang như vậy, không biết đi ra có còn kiêu ngọa như thế không. ”
Năm người châm chọc nói chuyện, Ngọc Trần Hải yên lặng tìm một góc ngồi ở phía xa. Gã nhìn Đạo Quỳ sơn, lòng rất hồi hộp, gã hy vọng Tô Minh có thể thành công, hy vọng đó ở trong lòng biến thành khao khát mãnh liệt.
Ngọc Trần Hải chờ đợi, thời gian chậm rãi trôi đi, hai tiếng, bốn tiếng, sáu tiếng…chớp mắt đã là nửa ngày. Trong mắt Ngọc Trần Hải nỗi mong chờ càng đậm hơn, tim gã đập nhanh, mắt nhìn chằm chằm Đạo Quỳ sơn.
Dần dần, một ngày qua đi, năm ông lão cùng biến sắc mặt, nhưng họ vẫn kết luận rằng thời gian Tô Minh ở cửa thứ nhất không hơn ba ngày.
Tuy nhiên, kết luận này xuất hiện dao động khi nguyên ngày thứ hai qua đi.
” Xem ra người này không đơn giản, ở lại hai ngày, nhưng chắc hắn đang giãy dụa, tuyệt đối không hơn ba ngày! ”
“Hừ, cửa thứ nhất này kỳ dị, thời gian càng dài thì biến đổi càng nhiều, lúc trước chúng ta cũng không chống được tới ba ngày. Hãy chống mắt nhìn đi, ngày mai mặt trời lặng thì tên này chắc chắn sẽ chịu không nổi. ”
Khi nguyên ngày thứ ba qua đi, nỗi lòng Ngọc Trần Hải kích động đã lên đến cực độ, mắt đầy tơ máu, người run rẩy, lòng gã như có thanh âm đang kích động thét gào.
‘Nhất định phải thành công!!!’ Ngọc Trần Hải hít thở dồn dập.
So sánh Ngọc Trần Hải kích động thì năm ông lão ở phía xa biểu tình cực kỳ âm trầm, khi kéo dài đến tròn ngày thứ bốn qua đi thì biến thành hoảng sợ và không thể tin. Năm người đứng bật dậy.
Bởi vì có tiếng thê lương như là lệ quy gào thét từ Đạo Quỳ sơn truyền khắp bốn phương tám hướng.
Thanh âm kia phát ra từ miệng mặt quy núi, thanh âm đó đã vài ngàn năm không vang trong Ngọc gia, thanh âm này là âm đ*o quỷ, thành âm này đại biểu có người xông qua môn thiên thứ nhất!
” âm đ*o quỷ, cái…cái này không thể nào!!! ”
Năm người không thể tin. Ngọc Trần Hải ngẩn ra rồi thì nỗi giật mình khó tả và mừng như điên theo thanh âm kia biến càng kịch liệt.
Giờ phút này, đất trời biến đổi, giờ phút này, gào thét ngập trời, giờ phút này, tất cả tộc nhân trong Ngọc gia dù đang làm chuyện gì đều nghe thấy, thậm chí một số lão quái trong tộc quanh năm bế quan cùng mở mắt ra.
Chớp mắt từng bóng người từ các hướng Ngọc gia lao nhanh tới Đạo Quỳ sơn.
Bốn ngày, khiến Đạo Quỳ sơn phát ra tiếng hú như vậy, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong Ngọc gia. Hễ là ai xông qua cửa thứ nhất này đa số là chống sau mười ngày mới khiến núi phát ra âm đ*o quỳ. Coi như là lão tổ của Ngọc gia duy nhất xông Tam Môn Đạo Thiên thì phải dùng bảy ngày mới khiến Đạo Quỳ sơn phát ra thanh âm như thế.
Bây giờ thanh âm này lại vang lên, lập tức oanh động toàn Ngọc gia. Từng bóng người từ bốn phương tám hướng lao nhanh tới, năm ông lão ở đây sắc mặt biến đổi, lòng giật mình khiến họ hít thở dồn dập.
Chỉ mỗi mình Ngọc Trần Hải ở phía xa là kích động siết chặt tay.
” Là ai xông cửa thứ nhất Tam Môn Đạo Thiên?” Chính lúc này, có tiếng ù ù truyền đến, đó là một tộc nhân Ngọc gia đến đây.
Là một người đàn ông trung niên mặt trắng không râu, gã mặc áo dài màu xám, tóc xõa tung, chân đạp không khí bước đến, đứng trước mặt năm ông lão.
Năm người lập tức đứng dậy, chắp tay cúi đầu hướng người đàn ông trung niên.
“Kính chào tam trưởng lão.” Năm người cùng lên tiếng, biểu tình cung kính.
Mặc dù họ đều là tộc nhân Ngọc gia nhưng người đàn ông trung niên trước mắt xem tuổi thì không lớn hơn họ, năm người lại hiểu tuổi của người đàn ông trung niên này không thể truy tra.
Năm người ở mấy ngàn năm trước trông thấy đối phương là bộ dạng này, hiện tại mấy ngàn năm qua đi đối phương vẫn như vậy. Họ biết coi như là trưởng bối của họ cũng phải cung kính với người này.
Đặc biệt là mỗi sáu mươi năm gia tộc tế tổ một lần, bộ dạng người đàn ông trung niên này giống y như đúc lão tổ nào đó trong từ đường gia tộc. Dù không nói đến điều đó, chỉ tính thân phận của đối phương cũng khiến năm người phải ngước nhìn, phải cung kính. Người đàn ông trung niên này ở trong hàng trưởng lão Ngọc gia xếp thứ ba. Cho nên đa số hay gọi là tam trưởng lão.
” Là tộc tử Trần Hải chiêu lãm một người, đồng ý đến đây qua thử thách Tam Môn Đạo Thiên.” Năm người đối mặt người đàn ông trung niên chất vấn, chào xong do dự một chút không dám giấu giếm thấp giọng nói.
” A? Từ khi nào tộc tử Ngọc gia ta chiêu lãm khách khanh tạm thời cần xông Tam Môn Đạo Thiên?” Người đàn ông trung niên lạnh nhạt hỏi, ánh mắt liếc Ngọc Trần Hải ở không xa sớm đứng dậy, biểu tình kính sợ.
“Bái kiến tam trưởng lão.” Ngọc Trần Hải thấp thỏm lo âu, lấy bối phận của gã trong tộc bình thường không thể thấy người đàn ông trung niên này, chỉ khi tế tổ mới xa xa trông thấy, bây giờ vội quỳ rạp trên mặt đất.
” Đè ép người ngoài, tranh giành phe phái, chuyện này là giữa tiểu bối các ngươi, lão phu sẽ không can thiệp. Nhưng, lợi dụng Tam Môn Đạo Thiên, nếu ngươi không có chuyện gì thì đi bế quan đi, trong ngàn năm đừng để ta trông thấy các ngươi.” Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Xong người đàn ông trung niên quay sang Ngọc Trần Hải, từ từ nói.
“Ngươi tộc tử hệ Ngọc Mai đúng không? ”
“Hồi bẩm tam trưởng lão, vãn bối đúng là hệ huyết mạch Ngọc Mai lão tổ.” Ngọc Trần Hải không dám đứng dậy, thấp giọng nói.
Chương 859: Chỉ cần tin tưởng
“Nói chuyện xảy ra cho ta nghe.” Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, nhìn Đạo Quỳ sơn, chờ đợi Ngọc Trần Hải giải thích.
Ngọc Trần Hải vội kể quá trình gã kết bạn cùng Tô Minh, từ đầu đến cuối không bỏ sót một từ nói ra hết. Trong lúc gã nói chuyện thì bốn phía từng bóng người lục tục đến, khi thấy người đàn ông trung niên thì biểu tình kính sợ, khom người bái chào.
Khi Ngọc Trần Hải nói xong, xung quanh tộc nhân có gần trăm người, vòng bốn phía, lắng nghe lời gã nói.
“Khách khanh tạm thời ngươi chiêu lãm có tên là gì?” Người đàn ông trung niên nghe xong biểu tình như thường, hỏi.
“Hắn tên là Tô Minh.” Ngọc Trần Hải lập tức nhỏ giọng nói.
“Tô Minh…” Người đàn ông trung niên không nói gì nữa mà quay sang nhìn Đạo Quỳ sơn.
“Bốn ngày xuất hiện âm đ*o quỳ, ngươi làm sao làm được. Không biết ngươi có thất bại không, hoặc là cần mấy ngày khiến linh dơi bay, cửa thứ hai nhật nguyệt đồng huy hiển lộ.” Người đàn ông trung niên biểu tình thản thì thầm như là nói cho mình hoặc người khác nghe.
Thời gian dần trôi qua, gã đứng đây khiến Ngọc Trần Hải rất căng thẳng, tộc nhân xung quanh cũng như thế, tiếng xì xầm dần nhỏ đi cuối cùng không gian tĩnh lặng.
……
Tô Minh ngồi xếp bằng trên một sơn mạch liên miên bất tận, đưa mắt nhìn xung quanh một mảnh mênh mông. Sơn mạch phập phồng, khắp nơi khe núi, còn có bình nguyên vô tận.
Tại đây hắn quên thời gian trôi qua, đôi mắt bình tĩnh nhìn bầu trời, trong mắt nhật nguyệt tinh thần đang vận chuyển, thần thông ảo thuật hắn tự hiểu ra trong khoảng thời gian này bị thi triển đến cực độ. Nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản thân hình mục rữa, không thể ngăn thân xác từ từ héo rút. Thân hình khoanh chân giờ đây có hơn phân nửa mục nát chỉ còn lại xương cốt.
Từ khi Tô Minh bước vào Đạo Quỳ sơn thì luôn khoanh chân ngồi tại chỗ, không nhúc nhích. Hắn không cảm nhận chút nguy hiểm gì trong thế giới mênh mông, dường như nơi này căn bản không tồn tại nguy hiểm. Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, vì chỗ này mặt đất, sơn mạch, bình nguyên, khe núi, mọi thứ, khi Tô Minh liếc mắt nhìn thì tinh thần chấn động mạnh.
Hắn tuyệt đối là vô số năm qua trong các tu sĩ xông Đạo Quỳ sơn cửa thứ nhất là người dầu tiên liếc mắt nhận ra đất nơi này.
Hắn nhất ra đất này là cái gì, bởi vì mấy năm trước hắn ở trong thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới chính mắt thấy vật tương tự, cũng bị nó truy sát, hắn ở dị địa Tây Hoàn bùng phát ra cuộc chiến ngập trời cùng mười hồn Ách Thương.
Chưởng duyên sinh diệt!!!
Mặt đất dưới thân hắn chính là bàn tay chưởng duyên sinh diệt, sơn mạch là chỉ tay, bình nguyên là chỗ trống giữa chỉ tay, khe núi là khe hở chỉ tay.
Chẳng qua mặt đất bàn tay này càng khổng lồ hơn lúc trước Tô Minh trải qua!
Điều này khiến Tô Minh nhớ đến hắn ở bên ngoài Đạo Quỳ sơn trông thấy pho tượng quy to lớn như là lệ quỷ, trong tay phải có con dơi to không thể bay khỏi lòng bàn tay. Màu con dơi là màu đen, giống hệt như màu thân hình hắn mục rữa hình thành.
“Chỉ cần ngươi tin tưởng thì nó sẽ tồn tại.” Tô Minh thì thào.
Đây là lời Ngọc Trần Hải nói với hắn, là kinh nghiệm Ngọc gia bọn họ tổng kết nhiều năm qua. Nhưng cho dù biết câu này cũng không đem đến tác dụng gì lớn, vẫn có rất ít tộc nhân Ngọc gia xông qua được cửa thứ nhất.
“Chỗ này vòng quanh lực lượng ta chưa từng tiếp xúc, lực lượng cường đại đủ ngang ngửa với khung trời.” Tô Minh khẽ lầm bầm.
Thân hình của hắn vẫn tiếp tục mục rữa, theo lời nói truyền ra, dần dần chỗ thối rữa xương cốt tan biến đi, thân thể của hắn từ xa nhìn như là một con dơi.
Một con dơi không thể bay ra khỏi lòng bàn tay.
Tô Minh bình tĩnh nhìn thân thể mình biến dị, nhìn thân hình trong mục rữa và tan biến hóa thành dơi, cảm nhận sau lưng nhanh chóng mọc ra cánh, mãi đến khi đôi cánh từ sau lưng hắn giương rộng ra, chiều dài vài chục mét, khiến thân hình Tô Minh tràn ngập yêu dị.
“Con dơi…” Tô Minh cười khẽ, điều này khiến hắn nhớ đến lúc nhỏ trông thấy Hỏa Man và nguyệt dực.
“Bề ngoài cũng khá giống, nhưng thực tế bên trong hoàn toàn khác hẳn.” Tô Minh nhắm mắt lại, không để ý thân hình thay đổi, mặc kệ thời gian trôi qua.
Không biết qua bao lâu, khi Tô Minh lại mở mắt ra thì thân thể đã hoàn toàn biến thành một con dơi đen to lớn. Loại cảm giác này cực kỳ giống thật, chân thật đến nỗi dù là Tô Minh cũng khó tránh khỏi xuất hiện dao động.
“Con dơi trong tay giống hệt như lệ quỷ lúc trước ta thấy bên ngoài Đạo Quỳ sơn. Trong tay nó có con dơi, nhưng loại ảo thuật trình độ này không thể khiến lý trí của ta lay động.” Tô Minh mắt chợt lóe, hừ lạnh.
Nhật nguyệt tình thần trong mắt hắn nhanh chóng chuyển động, lập tức thân hình hắn chấn động mạnh, có máu thịt nhanh chóng sinh ra.
Từ xa nhìn lại, thân thể Tô Minh từ trạng thái dơi mau chóng chuyển hóa thành hình người. Chỉ vài giây khi Tô Minh đứng dậy thì thân thể hắn không còn là bộ dạng dơi mà là thân hình vốn có.
Khi thân thể hắn trở về ban đầu thì động đất, dưới chân Tô Minh, hắn thấy mặt đất bàn tay to chấn động xuất hiện hình ảnh Tô Minh từng thấy quen thuộc. Năm ngón tay nhanh chóng khép lại, định bóp nát hắn trong lòng bàn tay, vang tiếng ầm ầm.
“Nếu là ảo ảnh thì tại đây ta không có gì là không làm được.” Tô Minh đôi mắt chợt lóe, bỗng vọt lên trời, dùng tốc độ nhanh nhất lao đi, trời đất ầm vang.
Ngón tay đầu tiên bỗng nhiên xé gió lao đến, ngón tay thay thế bầu trời, khi giáng xuống thì khoảnh khắc đến gần Tô Minh. Tô Minh biểu tình bình tĩnh, giơ lên tay phải, một vầng mặt trời biến ảo, vươn ra tay trái thì nắm mặt trăng, khi tiến lên thì sau lưng ngôi sao theo cùng, đem nhật nguyệt tinh thần huyễn biến hóa cực kỳ tinh xảo.
*Ầm!*
Tay phải của Tô Minh ấn vào ngón tay thứ nhất giáng xuống, tiếng nổ vang vọng, ngón tay bị bắn ra mấy trăm mét, chính lúc này, ngón tay thứ hai ập đến.
*Ầm ầm!*
Hai tay Tô Minh nhật nguyệt xoay chuyển, lại đụng chạm, ngón tay thứ hai bắn ra, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, trực tiếp bay vọt, ngón tay thứ ba, thứ tư bỗng đến.
“Nhật nguyệt. Tinh thần!” Tô Minh hai tay vung trước mặt, tay trái mặt trời, tay phải mặt trăng và sau lưng ngôi sua cùng bắn ra, đụng chạm với hai ngón tay to.
*Ầm ầm ầm!*
Tiếng nổ ngập trời, gió mây biến đổi, hai ngón tay chấn động khựng lại, Tô Minh mạnh vọt ra, mắt thấy sắp bay ra khỏi bàn tay to thì ngón tay thứ năm, ngón cái như là trời sập bỗng ập xuống.
Tiếng xé gió chói tai, khi ngón cái đè xuống thì bên ngoài người Tô Minh phù văn thần nguyên chậm rãi ngưng tụ trên người hắn, khiến cơ thể hắn biến thành thanh kiếm sắc bén chặt hướng ngón cái ập đến.
*Ầm ầm ầm ầm!*
Trời đất rung động, một kiếm xuyên thấu ngón cái ập xuống, không có máu bắn ra nhưng thân thể Tô Minh lao ra khỏi bàn tay ta. Khi lao ra trong chớp mắt Tô Minh cảm giác như mình phá tan loại cấm cố nào đó, phù văn ngoài người biến mất, thân hình hắn lộ ra. Tô Minh liếc nhìn bên dưới, mặt lộ nụ cười.
Hắn trông thấy là Đạo Quỳ sơn, hắn thấy là ở không xa năm ông lão Ngọc gia khoanh chân tĩnh tọa dưới chân núi, còn có Ngọc Trần Hải.
Chương 860: Nhật nguyệt đồng huy
Hiện tại Ngọc Trần Hải biểu tình kích động. Còn năm ông lão Ngọc gia thì sắc mặt âm trầm.
Tô Minh mỉm cười, bỗng đáp xuống, khoảnh khắc đó cơ mặt hăn co giật, bên tai vang giọng nói ôn hòa từ từ quanh quẩn.
“Thiên địa chúng sinh có mệnh, mệnh này không dài lâu, tuy nhiên tộc ta phá vỡ thiên cơ, phụng sinh linh, có thể bất tử. ”
“Ngươi có thể xông qua Tam Môn Đạo Thiên lấy được bất tử. Ngươi thành công xông cửa thứ nhất, ban cho thuật đoạt mệnh, có thể đoạt tuổi thọ của người để bản thân vĩnh viễn. ”
Thanh âm này đến từ miệng lệ quỷ Đạo Quỳ sơn, truyền vào tai Tô Minh, vào tinh thần của hắn, những văn tự lập tức hóa thành vòng xoáy. Vòng xoáy từ từ chuyển động, sức sống dạt dào tỏa ra từ bên trong.
Tô Minh ngẩn ra.
Trong khi hắn ngẩn ra thì đã từ trên trời đáp xuống đất.
Ngọc Trần Hải vội bước tới vài bước đi đến trước mặt Tô Minh, khom lưng cúi đầu, biểu tình kích động, định nói chuyện thì bỗng biến sắc mặt.
“Tô tiền bối, ngươi… Ngươi… ”
Giọng của Ngọc Trần Hải chớp mắt biến thành tiếng hét thảm. Gã vội thụt lùi, thân hình nhanh chóng mục rữa, chỉ chớp mắt mục nát còn lại bộ xương. Trong ánh mắt của Tô Minh, *bùm* một tiếng, thân hình Ngọc Trần Hải tan vỡ thành tro bụi. Nhưng có tia sự sống nhanh chóng ùa vào người Tô Minh, sức sống ẩn chứa tuổi thọ, cảm giác khó ta lập tức hiện ra trên người hắn.
Tô Minh cảm giác rõ rệt sinh mệnh của mình càng thịnh vượng, nhưng hắn thay đổi sắc mặt, đây không phải điều hắn muộn, hắn thậm chí không có ý định giết chết Ngọc Trần Hải.
” Sao có thể như vậy, này…” Tô Minh ngơ ngẩn nhìn Ngọc Trần Hải chết, thần thức khuếch tán nhanh, mãi đến khi hắn không cảm nhận được hơi thở của gã, tất cả đều biểu thị Ngọc Trần Hải…thật sự đã chết.
Khi Tô Minh bị tình hình này chấn động thì phía xa năm ông lão Ngọc gia biến sắc mặt, đứng bật dậy lộ vẻ không thể tin, hình như không ngờ Tô Minh sẽ giết người, lại còn giết chết Ngọc Trần Hải.
” Dám ở Ngọc gia giết người, ngươi thật to gan! ”
Năm người biến sắc mặt, có bốn người lao tới Tô Minh, một người khác thì giơ lên tay phải vung hướng bầu trời, lập tức trời nổ ầm vang, xuất hiện một mảng áng mây đỏ. Tầng mây kia xuất hiện chớp mắt hóa thành chữ ngọc to lớn. Hiển nhiên đó là một tín hiệu, tín hiệu báo cho người gia tộc.
Tất cả đến quá nhanh, quá đột ngột làm Tô Minh không chút chuẩn bị. Hiện tại có bốn trong năm ông lão khẽ quát vọt đến, nhưng khi họ đến gần, Tô Minh nhìn sang thì bỗng năm người này phát ra tiếng hét thê lương, biểu tình hoảng sợ xen lẫn thống khổ, từ bỏ tiến tới mà nhanh chóng thụt lùi.
Nhưng họ chỉ lùi mấy mét thì thân hình giống như Ngọc Trần Hải, nhanh chóng mục rữa, phút chốc hóa thành tro bụi, sự sống nhanh chóng ùa vào người Tô Minh, khiến hắn mờ mịt lại cảm nhận thoải mái vì sinh mệnh càng thịnh vượng. Loại cảm giác này đủ khiến người si mê, đắm chìm, đó là cảm giác rất khó hình dung.
Ông lão duy nhất còn sống mặt trắng bệch, vội thụt lùi, xung quanh có từng vệt sáng rít gào lao đến, đó là tộc nhân Ngọc gia trông thấy mây đỏ thì vội tới.
” Sao có thể như vậy…” Tô Minh cố nén cảm giác thoải mái khó tả trong người, loại cảm giác này khiến hắn hơi mê đắm, có loại ảo giác muốn được càng nhiều thoải mái như vậy hơn nhưng bị hắn đè nén.
” Lực lượng trong người ta không ổn! ”
Tô Minh cắn răng, bỗng bay lên lao hướng chân trời, hắn bản năng muốn rời đi, không muốn ở lại đây.
Nhưng khi hắn mới bay lên thì tộc nhân Ngọc gia bỗng nhiên đến, có gần trăm người vòng quanh, lao hướng Tô Minh. Thân thể họ mới tới gần Tô Minh trong ba trăm mét thì liền phát ra tiếng hét thảm, thân thể họ hóa thành tro bụi, từng sự sống ùa vào người Tô Minh. Cảm giác thoải mái khiến Tô Minh không thể ức chế ngửa đầu gầm lên.
” Đây rốt cuộc là lực lượng gì!? ”
Tô Minh cảm thấy khó khống chế thân thể, hắn lại nghiến răng, lao nhanh. Nhưng từ bốn phương tám hướng tộc nhân Ngọc gia xuất hiện gần ngàn, từng bóng dáng mang theo tức giận thi triển thần thông vô tận.
” Đừng lại đây, cút đi!!! ”
Tô Minh gầm lên, nhưng đã muộn. Xung quanh gần ngàn người khi đến gần Tô Minh thì cùng phát ra tiếng hét thảm, hóa thành tro bụi. Cảm giác thoải mái trong người gần như dấy lên bão tố trong đầu Tô Minh, khiến lý trí của hắn trong một giây mơ hồ, ngoài người xuát hiện ảo ảnh dơi to lớn. ảo ảnh này dường như dang nhe răng cười, nhanh chóng ngưng tụ.
Tô Minh hai tay ôm đầu, trong đôi mắt xuất hiện tơ máu toát ra ánh sáng tràn ngập tham lam cùng điên cuồng. Thân thể hắn vụt nhoáng lên vọt vào tộc nhân Ngọc gia lại đến nữa.
Tô Minh đi qua đâu thì tiếng hét thảm liên miên bất tận, cảm giác thoải mái trong người hắn ngày càng mãnh liệt, sau lưng hắn bóng dơi càng lúc càng rõ ràng. Nhưng lòng hắn giãy dụa vào khoảnh khắc này bùng phát đến cực độ.
“Không thích hợp, không lẽ ta còn ở trong ảo thuật? ”
Tô Minh biểu tình dữ tợn, cưỡng ép khiến thân thể tạm dừng, người run bần bật.
…..audio coi am
Trên Hắc Mặc Tinh, quảng trường Ngọc gia, ngoài Đạo Quỳ sơn, Ngọc Trần Hải hồi hộp nhìn núi, gã thấy con dơi trong lòng bàn tay lệ quỷ có tia sáng yếu ớt đang tỏa ra.
Bên cạnh gã, năm ông lão Ngọc gia mặt xám như tro. Xung quanh tộc nhân Ngọc gia đã có mấy trăm người, đều im lặng nhìn Đạo Quỳ sơn.
Ngọc gia tam trưởng lão, người đàn ông trung niên kia biểu tình thản nhiên nhưng mắt lóe tia sáng, gã nhìn con dơi tỏa ánh sáng, không biết đang nghĩ gì.
*Ầm!*
Tô Minh hộc ngụm máu, tay phải đặt trước ngực nay thả xuống, một đấm này hắn đấm vào người mình, trong cơ thể truyền đến đau nhức khiến ý chí hắn tỉnh táo. Nhưng dù là tỉnh táo thì xung quanh vẫn tồn tại.
Toàn Ngọc gia đã trống không, một mảnh tĩnh mịch.
Tô Minh không biết chính mình giết bao nhiêu người, không biết có bao nhiêu người tới gần hắn thì bị hút đi sức sống.
Tô Minh đứng trên mặt đất, bên ngoài Đạo Quỳ sơn, xung quanh không có chút sinh mệnh, chỉ có một mình hắn. Sắc trời đã dần tối nhưng Đạo Quỳ sơn lệ quỷ dữ tợn lại vô cùng rõ ràng.
Tô Minh biểu tình chua xót, hắn không chia rõ xung quanh có phải là ảo thuật, không chia rõ trạng thái hiện tại của mình là thật sự hay mọi thứ là giả dối.
[Chỉ cần ngươi tin tưởng nó thì nó sẽ tồn tại.] lúc trước lời Ngọc Trần Hải nhắc nhở còn vang bên tai Tô Minh.
“Ta luôn không tin tưởng nó, trừ phi tất cả chỗ này là chân thật.” Tô Minh thì thào, mắt chợt lóe.
” Là thật là giả, đi chỗ khác trong Hắc Mặc Tinh nhìn liền biết!” Tô Minh nhoáng người lên, xoay người hóa thành cầu vồng định bay khỏi Ngọc gia tĩnh lặng.
Nhưng khi hắn định rời đi thì một chớp mắt người bỗng rung lên.
Đôi mắt Tô Minh tỏa ánh sáng chói lòa, thở hồng hộc, ở trên trời từ từ ngoái đầu lại nhìn chằm chằm Đạo Quỳ sơn.
Hắn nghĩ đến rồi, không phải hắn từ đầu đến cuối không tin tưởng, khi hắn đi ra năm ngón tay nhìn thấy Ngọc Trần Hải, năm ông lão kia thì hắn từng mỉm cười.
Nhìn như đơn giản một nụ cười nhưng lộ ra giây phút đó Tô Minh, tin tưởng.
Khi Tô Minh nhìn thấy đám Ngọc Trần Hải thì hắn cho rằng đã vượt qua cửa thứ nhất.
Sai lầm, xuất hiện vào lúc đó, cũng chính vì một lần tin tưởng khiến mọi thứ biến đổi.