Bàn Long Audio Podcast
Tập 16 [ Chương 76 đến 80 ]
❮ sautiếp ❯Chương 76: Quy hương (hạ)
Trong sân phủ đệ gia tộc Ba Lỗ Khắc, Hoắc Cách đang nằm trên ghế lật qua một quyển sách rất dày cẩn thận duyệt đọc.
“Hoắc Cách đại nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Một a hoàn đi tới cung kính nói.
Từ khi quản gia Hi Lý mang theo tiểu Ốc Đốn đi Áo Bố Lai Ân Đế Quốc, toàn bộ gia tộc Ba Lỗ Khắc không có một người hầu kẻ hạ nào, Hoắc Cách ít nhiều gì cũng là tộc trưởng của gia tộc Long huyết chiến sĩ, không thể nào tự mình đi làm những công việc của hạ nhân được. Cho nên ông ta cũng đành phải cắn răng đi mời một ả a hoàn.
“Ừ.” Hoắc Cách gập bộ sách trong tay, đưa mắt nhìn ả a hoàn bên cạnh, trong lòng cũng thầm cảm thán, “May mà đám quý tộc đều biết con trai ta hiện nay là thiên tài ma pháp sư của Ân Tư Đặc Học viện, nguyện ý cho ta vay kim tệ, nếu không cuộc sống đã rất gian nan rồi.”
“Dựa theo thuế suất hiện tại của Ô Sơn trấn, cũng có thể miễn cưỡng ứng phó với thuế thu của vương quốc cùng tiền lương đội ngũ hộ vệ.” Hoắc Cách ngẫm lại cảm thấy có phần oan uổng, gia tộc này truyền đến đời ông ta, đã phải bán đi gần như là toàn bộ gia sản.
May là …
Hoắc Cách ta có hai nhi tử, hai người con trai phi thường.
“Lâm Lôi bây giờ đã là ngũ cấp ma pháp sư, tốt nghiệp cũng nhanh thôi, đến lúc đó gia tộc có thể giao cho nó, vậy thì ta có thể làm được những chuyện mà ta vẫn muốn làm.”
Hoắc Cách đứng dậy đi về phía phòng khách, đột nhiên –
“Hoắc Cách đại nhân, Hoắc Cách đại nhân.” Tiếng Hi Nhĩ Mạn từ xa đã vang đến.
Hoắc Cách nghi hoặc nhìn ra phía cổng chính, chỉ trong chốc lát đã thấy Hi Nhĩ Mạn tiến vào, mà bên cạnh Hi Nhĩ Mạn còn có một gã thiếu niên vóc dáng vạm vỡ.
Vừa thấy thiếu niên, nụ cười trên mặt Hoắc Cách lập tức nở rộ, cười to bước tới nghênh đón: “Lâm Lôi, con đã về, ha ha, thực là tốt quá, đây quả là một đều quá đỗi bất ngờ a.”
“A Gia Toa, mau chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn một chút.” Hoắc Cách nồng nhiệt vỗ vai Lâm Lôi, “Hảo tiểu tử, đã cao hơn ta rồi, đúng rồi, theo như thường lệ con phải đợi đến cuối năm mới trở về mà, lần này sao lại về vậy?”
Lâm Lôi cười thần bí: “Phụ thân, chờ ăn xong bữa tối con sẽ nói cho người biết.”
“Sao lại thần bí như vậy?” Hoắc Cách cố ý nhíu mày.
Hi Nhĩ Mạn bên cạnh cười nói: “Hoắc Cách đại nhân, Lâm Lôi nó đã nói với ta rồi, vì người mà chuẩn bị một kiện lễ vật thần bí. Ta hỏi nó, mà nó còn không nói đấy.”
“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc.” Lâm Lôi nhíu mày nhìn Hi Nhĩ Mạn.
“Được rồi, ta không nói, ta không nói.” Hi Nhĩ Mạn ha hả bật cười.
Màn đêm buông xuống, mặt đất bao phủ toàn một màu đen tối, trong phòng khách của gia tộc Ba Lỗ Khắc rất nhiều cây nến được thắp lên, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Đợi đến khi ăn xong bữa cơm, nàng hầu A Gia Toa đã dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, trong đại sảnh chỉ còn lại Lâm Lôi và Hoắc Cách hai người, Lâm Lôi mới lấy gói đồ đặt ra trước mặt phụ thân.
“Đây là?” Hoắc Cách nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
“Chờ một lát rồi hãy mở ra.” Lâm Lôi đứng dậy đi đóng cửa phòng khách, Hoắc Cách không khỏi bật cười: “Sao lại thần bí như vậy? Còn phải đóng cửa nữa.”
Lâm Lôi tự tin ngồi xuống: “Phụ thân, người hãy mở cái bao này ra.”
“Ta phải xem xem rốt cuộc là cái gì ở bên trong này mới được.” Hoắc Cách hiếu kỳ mở cái bao ra, không ngờ trong bao còn có được một cái cái túi lớn, miệng cái túi lớn được buộc rất chặt, một lượng lớn ma tinh hạch trong túi không ngừng va vào nhau.
Hoắc Cách vuốt cái túi lớn, nghi hoặc hỏi: “Cái túi lớn như vậy, xem hình dáng không phải là kim tệ, chẳng lẽ là đá vụn?” Hoắc Cách có phần không đoán ra, vừa xong, vừa mở cái túi ra.
Túi vừa mở ra – Ánh sáng rực rỡ, các loại ma tinh hạch đủ loại màu sắc đua nhau tỏa sáng lộng lẫy, Hoắc Cách nhìn mà không khỏi hoa cả mắt, một lượng lớn ma tinh hạch như thế này, Hoắc Cách cả đời cũng chưa từng thấy qua.
“Đây là ma tinh hạch?” Hoắc Cách hai mắt trợn tròn, khiếp sợ kích động nhìn về phía Lâm Lôi, rồi sau đó nuốt nước bọt có phần khó khăn, Hoắc Cách cũng đã từng nhìn thấy ma tinh hạch, tuy nhiên chưa bao giờ từng thấy qua nhiều Ma Tinh Hạch đến như vậy. Một lượng lớn ma tinh hạch như vậy, đủ hiệu lực để làm rung động thị giác.
Lâm Lôi gật đầu nói: “Đúng vậy, cái túi này bên trong hầu như toàn bộ đều là ma tinh hạch, chỉ có một lượng nhỏ khoảng hơn mười viên là ma tinh thạch thôi. Dựa theo thư bổn trên ghi lại giá trị của ma tinh hạch, đống ma tinh hạch này giá trị hẳn là hơn 7 vạn kim tệ.”
“Hơn 7 vạn kim tệ?” Hoắc Cách cảm thấy tim đập rộn ràng như muốn thắt lại.
Mấy năm nay ông ta liên tục bị tiền bạc làm cho phiền muộn, hiện tại nếu đòi Hoắc Cách phải xuất ra năm trăm kim tệ, e rằng ông ta cũng phải ra ngoài kiếm chỗ đi vay. Sự khốn quẫn qua đó có thể tưởng tượng được.
Hơn 7 vạn kim tệ!
Đây là khái niệm gì? Hơn 7 vạn kim tệ, tuyệt đối có thể nuôi sống toàn bộ gia tộc Ba Lỗ Khắc hơn trăm năm.
“Đương nhiên, hơn 7 vạn kim tệ chỉ là con số dựa theo giá tính toán trong sách ghi lại, giá trong sách ghi lại đã cũ rồi, giá trị hiện tại hẳn là đã còn cao hơn. Phỏng chừng có thể bán được 8 vạn kim tệ.” Lâm Lôi thành thực trả lời.
Hoắc Cách nhìn một đống Ma Tinh Hạch màu sắc rực rỡ trước mắt, cảm thấy mình tựa như đang nằm mơ, toàn thân như đang lâng lâng.
“Phù, phù!”
Hoắc Cách hít thở sâu mấy lần, mới miễn cưỡng bình phục được tâm tình.
“Lâm Lôi, những ma tinh hạch này con làm sao mà có?” Hoắc Cách đột nhiên có phản ứng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi, “Con đi vào Ma Thú sơn mạch?”
Lâm Lôi gật gật đầu: “Đúng vậy, phụ thân, những Ma Tinh Hạch này đều là từ trong Ma Thú sơn mạch mà kiếm được.”
“Con, con …” Hoắc Cách có chút tức giận, “Ma Thú sơn mạch chính là đệ nhất hung địa trên toàn đại lục, tiến vào trong đó là chuyện lớn biết nhường nào, con tại sao không thương lượng trước với ta mà đã tự tiện đi vào, con có biết bên trong có bao nhiêu nguy hiểm không?”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Hoắc Cách không khỏi tự giễu cợt.
Lâm Lôi đã đi vào, đương nhiên biết bên trong có bao nhiêu nguy hiểm.
Hoắc Cách nhìn Lâm Lôi trước mắt cúi đầu trầm mặc, một bộ dạng ‘Chăm Chú Lắng Nghe Lời Trách Phạt Giáo Huấn’, không khỏi lắc đầu thở dài một hơi: “Lâm Lôi, không phải phụ thân muốn mắng con, con phải biết rằng, con hiện tại đã là thiên tài ma pháp sư của Ân Tư Đặc Học viện, thành công tương lai lại không thể giới hạn. Trách nhiệm nặng nề của gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta chính là đặt trên vai con. Dù sao thì đệ đệ của con vẫn còn nhỏ, chờ nó chính thức trở thành Long huyết chiến sĩ, không biết sẽ phải đợi mất bao lâu. Con chính là hy vọng của ta, cũng là hy vọng gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta, cho nên con không thể đem tính mạng mình ra làm trò đùa được.”
Lâm Lôi không dám lên tiếng.
“Cởi áo choàng ra, để ta nhìn xem con có bị thương không.” Hoắc Cách đột nhiên nói.truyện Linh Dị
Cởi áo?
Lâm Lôi chần chừ, khi mặc quần áo thì người khác không nhìn thấy, có điều Lâm Lôi tự mình biết rõ trên cơ thể chi chít vết thương khủng khiếp đến cỡ nào.
“Cởi ra.” Hoắc Cách nhướng mày.
Lâm Lôi chần chừ một lát, cuối cùng đành cởi áo ngắn để lộ ra nét cường tráng trên thân, trên thân thể cường tráng kia dày đặc không biết bao nhiêu vết thương, thậm chí có những vết thương thuộc loại vết thương chí mạng!
Trông thấy những vết thương kinh khủng trên người Lâm Lôi, Hoắc Cách cảm thấy trái tim của mình run rẩy.
Tay ông ta run tay chạm lên ngực Lâm Lôi, còn có một vết thương cơ hồ chí mạng ở bụng. Nhìn thấy những vết thương này, Hoắc Cách trong lòng đau xót. Con trai mình trải qua bao gian nan trắc trở, từ bờ vực tử vong chết đi sống lại như thế nào, Hoắc Cách thực không dám nghĩ đến.
“Lâm Lôi, con …” Hoắc Cách nghẹn ngào.
“Phụ thân, con không việc gì mà.” Lâm Lôi lập tức an ủi.
Hoắc Cách nhìn một đống ma tinh hạch bên cạnh đại biểu cho một lượng tiền bạc rất lớn, lại quan sát những vết thương khủng khiếp như rễ cây ngang dọc trên người Lâm Lôi, toàn thân Hoắc Cách bỗng run lên lẩy bẩy.
Ông hận!
Hận bản thân mình bất lực, vô dụng!
Hít một hơi thực sâu, Hoắc Cách ngửa mặt lên trời không nói gì, cuối cùng hạ giọng nói: “Lâm Lôi, con đi đường cả ngày cũng đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Vâng, thưa phụ thân.”
Lâm Lôi lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại Hoắc Cách lẳng lặng ngồi một mình trong phòng khách dưới những ánh nến đang cháy bập bùng.
Chương 77: Hoắc Cách
Buổi sáng ngày hôm sau, trên bàn ăn trong phòng khách của gia tộc Ba Lỗ Khắc, Lâm Lôi ngạc nhiên khi phát hiện ra sắc mặt rạng rỡ của phụ thân mình, tinh thần và diện mạo đã trở nên khác hẳn.
Bỏ dao và dĩa trong tay xuống, Hoắc Cách mỉm cười nhìn Lâm Lôi: “Lâm Lôi, lần này hãy ở lại nhà một thời gian nhé, phụ thân cũng lâu lắm rồi không được gặp con, phụ tử chúng ta phải sum họp thực vui vẻ mới được.”
Phụ thân muốn mình ở nhà một thời gian ư?
Lâm Lôi có chút kinh ngạc, suy cho cùng đã lâu lắm rồi phụ thân chưa từng nói ra những lời như thế này. Căn bản là Lâm Lôi còn có kế hoạch tới Phân Lai thành dạo chơi, thuận tiện đi thăm Ngải Lệ Tư, nhưng lúc này đã sớm loại bỏ Ngải Lệ Tư ra khỏi đầu rồi.
“Vâng, thưa phụ thân.” Hắn cao hứng gật đầu trả lời.
Hoắc Cách cũng vui vẻ gật gật đầu, chỉ là trong ánh mắt của Hoắc Cách dường như có điều gì đó.
Lâm Lôi ở lại Ô Sơn trấn mười mấy ngày, thậm chí tới lúc khai giảng của Ân Tư Đặc học viện rồi mà cũng không vội vàng quay trở lại. Nhưng Hoắc Cách cũng không hề giục Lâm Lôi quay trở lại học viện.
Trên Ô sơn ở phía đông của Ô Sơn trấn, nước suối chảy róc rách, Lâm Lôi đang xếp bằng yên lặng Minh tường luyện hóa ma pháp lực.
Địa hệ nguyên tố và Phong hệ nguyên tố từ khắp mọi nơi trên người Lâm Lôi thấm sâu vào bên trong cơ thể, toàn bộ gân cốt, cơ nhục, kinh mạch trong cơ thể tự nhiên đều hấp thu nguyên tố để cải thiện thể chất, Địa hệ, Phong hệ nguyên tố này sau khi bị hấp thu một phần nhỏ, tuyệt đại đa số đều bị luyện hóa rồi cuối cùng lưu nhập vào vị trí đan điền trong ngực.
Trăm sông đổ về biển, nguyên tố chạy khắp mọi kinh mạch trong toàn thân rồi cuối cùng tập hợp về đây.
Lâm Lôi đả tọa như vậy tới nửa ngày, lúc hắn mở mắt ra, mặt trời đã xuống núi rồi.
“Cũng đã đến lúc trở lại học viện rồi.” Lâm Lôi đứng dậy hít một hơi dài, “Từ lúc ta đem đống ma tinh hạch đó đưa cho phụ thân, thái độ của phụ thân đối với ta đã trở nên tốt hơn rất nhiều, thân thiết hơn rất nhiều.”
Mười mấy năm nay, đây là lần Lâm Lôi cùng Hoắc Cách hòa hợp với nhau nhất.
“Điều gì đã khiến cho phụ thân có chuyển biến lớn đến như vậy? Ma tinh hạch? Phụ thân vốn không phải là người ham tiền tài. Hay là do những vết sẹo trên mình ta?” Lâm Lôi suy nghĩ hồi lâu mà cũng không thể nào hoàn toàn xác định được là phụ thân vì sao lại đối xử với mình tốt như vậy.
Từ lạnh lùng chuyển sang ấm áp, câu này hoàn toàn có thể thuyết minh cho thái độ của Hoắc Cách đối với Lâm Lôi.
Bước vào phủ đệ của gia tộc Ba Lỗ Khắc, Lâm Lôi đưa mắt nhìn về phía phụ thân đang ngồi đọc thư tịch nói: “Phụ thân, trời cũng đã tối lắm rồi, thư tịch hay là để ngày mai hãy tiếp tục xem đi.”
“A, Lâm Lôi con đã quay về rồi.” Hoắc Cách mỉm cười gập thư tịch lại nói: “Con nói cũng có lý, ta ngày mai sẽ tiếp tục xem.”
“Lâm Lôi, con ở ngoài tu luyện lâu như vậy chắc cũng đã khát rồi.” Hoắc Cách với lấy cái ấm trên trà kỷ bên cạnh rót nước ra một cái chén, “Nào, nhấp thử chút đi, nước này nhiệt độ vừa đủ, không nóng, không lạnh.”
“Cảm ơn phụ thân.” Trong lòng Lâm Lôi thấy thực ấm áp.
Mười mấy ngày nay Hoắc Cách luôn đối đãi với Lâm Lôi như vậy, quá tốt. Nhưng trước đây, Hoắc Cách lại luôn nghiêm khắc, rất ít khi lộ ra dáng vẻ hiền hòa như thế này.
Uống trà xong, Lâm Lôi nói: “Phụ thân, con ở nhà cũng đã một thời gian rồi, con tính chuẩn bị ngày mai quay lại học viên.”
“Ngày mai?” Hoắc Cách hơi chấn động, nhưng sau đó gật đầu nói, “Vậy cũng tốt, năm nay là năm cuối rồi, con cũng nên sớm quay lại học viện.”
“Vâng.” Lâm Lôi đáp lời.
Hoắc Cách khẽ dặn dò: “Lâm Lôi, phụ thân con không có bản sự gì lớn, gia tộc sau này đều phải dựa vào con đó, số lượng ma tinh hạch này này con đưa cho ta, cũng đủ chi phí để sử dụng cho đệ đệ của con ở Áo Bố Lai Ân đế quốc rồi. Được như bây giờ, ta cũng đã rất mãn nguyện, chỉ có điều trong lòng vẫn luôn nhớ tới nỗi sỉ nhục của gia tộc. Ta hy vọng con không được quên, truyền thừa chi bảo của gia tộc chúng ta vẫn còn ở bên ngoài.”
Lâm Lôi cảm thấy được sự kỳ vọng của phụ thân đối với mình, hít một hơi thực sâu, gật đầu.
“Ta hiện tại không có bất kỳ một khát vọng nào khác, chỉ hy vọng trước khi chết có thể thấy được chiến đao Đồ Lục.” Giọng của Hoắc Cách bỗng trầm xuống.
Lâm Lôi cảm thấy không khí có phần không được tốt, lập tức nói: “Phụ thân, người không được suy nghĩ tiêu cực như vậy, người hiện tại mới có bốn mươi tuổi, ngày đó còn lâu mới tới. Con tin rằng, không tới mười năm nữa, nhất định có thể mang chiến đao Đồ Lục trở về, lại một lần nữa đặt trong tông đường của gia tộc.”
“Mười năm, tốt, tốt.” Hoắc Cách khẽ gật đầu.
Trưa ngày thứ ba Lâm Lôi rời khỏi Ô Sơn trấn, buổi tối hôm đó tại phòng khách của gia tộc Ba Lỗ Khắc, có hai người đang ngồi, đó là Hoắc Cách và Hi Nhĩ Mạn. Cửa phòng khách đóng chặt lại, trên bàn ăn giữa phòng khách là một lượng lớn ma tinh hạch.
Hi Nhĩ Mạn đang bị một lượng lớn ma tinh hạch này làm cho ngây cả người, Hoắc Cách liền nói: “Hi Nhĩ Mạn, ta trong một khoảng thời gian ngắn sau đây sẽ bán đống ma tinh hạch này, số kim tệ thu được mong ngươi hãy bảo quản cho ta.”
Hi Nhĩ Mạn sau mãi một lúc mới trấn tĩnh lại, vội vàng nói: “Hoắc Cách đại nhân, không, lượng tài phú lớn như thế này ngài làm sao có thể đưa cho ta được. Ngài lẽ nào không thể tự mình giữ lấy sao?”
“Hi Nhĩ Mạn, đừng gọi ta là Hoắc Cách đại nhân nữa, gọi ta là Hoắc Cách đại ca là được rồi.” Hoắc Cách mỉm cười một cách hiền hòa và thân thiện.
Đột nhiên ông ta đứng dậy, quay mặt về phía đông nói: “Ngươi hỏi ta tại sao không tự mình giữ? Ha ha … Hi Nhĩ Mạn, ngươi đối với gia tộc Ba Lỗ Khắc chúng ta, đối với việc của Hoắc Cách ta e rằng ngươi chính là người hiểu rõ nhất.”
Hi Nhĩ Mạn chấn động, ông ta không biết vì sao Hoắc Cách lại đề cập đến chuyện này.
“Sự kiện đó chôn sâu trong lòng ta cũng đã mười một năm rồi, mười một năm nay, ta cảm thấy tim ta như luôn bị ngàn vạn con kiến cắn xé, ta luôn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, nhẫn nhịn một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm, nháy mắt đã mười một năm rồi.”
Hoắc Cách toàn thân bắt đầu hơi run rẩy.
Hi Nhĩ Mạn sắc mặt biến đổi, đột nhiên đứng bật dậy, kinh hãi hỏi: “Hoắc Cách đại nhân, người muốn … ?”
“Đúng, sự tình năm đó ta nhất định phải điều tra, nhất định phải vì Lâm Na mà báo thù.” Hoắc Cách sắc mặt dữ tợn, mặt đầy sát khí.
“Hoắc Cách đại nhân.” Hi Nhĩ Mạn liền vội vàng nói, “Lúc đó chúng ta không phải là đã điều tra rồi hay sao? Kẻ địch có thế lực rất lớn, dù mới tra ra có một bộ phận, cũng đã rất khủng bố rồi. Ngài đi điều tra tiếp, rất có khả năng là sẽ bị mất mạng.”
Hoắc Cách trầm giọng hét: “Chết? Ta mà sợ chết sao? Hi Nhĩ Mạn, ngươi căn bản không hề biết nỗi thống khổ mà ta phải chịu đựng suốt mười một năm nay, kiểu hành hạ tâm linh như vậy, ta đã chịu đủ rồi. Giờ Lâm Lôi đưa cho ta số ma tinh hạch này, giá trị cũng phải tới 8 vạn kim tệ. Hoàn toàn đủ chi phí sử dụng cho Ốc Đốn rồi, có số kim tệ này, ta cũng không còn gì phải lo lắng nữa.”
“Bao nhiêu năm nay, ta luôn phải ẩn nhẫn, đó là vì cái gì? Không phải là vì hai đứa con này sao, hiện giờ Lâm Lôi đã trưởng thành rồi, Ốc Đốn cũng ở tại Áo Bố Lai Ân đế quốc. Ta không còn gì phải lo lắng nữa rồi.”
Hai tay Hoắc Cách nắm chặt lấy đôi vai của Hi Nhĩ Mạn, nhìn thẳng vào đôi mắt Hi Nhĩ Mạn mà nói: “Hi Nhĩ Mạn, mặc dù ngươi xưng hô với ta là Hoắc Cách đại nhân, nhưng bao nhiêu năm nay, giữa chúng ta chính là tình huynh đệ. Tới giờ phút này, ta hy vọng ngươi có thể thành toàn cho ta.”
“Hoắc Cách, huynh …” Hi Nhĩ Mạn vô cùng lo lắng.
Hi Nhĩ Mạn rất rõ, ngày mà Hoắc Cách tra ra sự tình năm đó, rất có khả năng sẽ bị mất mạng.
“Ta chủ ý đã định, Hi Nhĩ Mạn, ngươi cần phải hiểu, giờ mỗi ngày ta sống cũng như chết.” Mắt của Hoắc Cách có chút đỏ, Hi Nhĩ Mạn thấy dáng vẻ của Hoắc Cách như vậy, trong lòng cũng không còn cách nào khác. Ông có thể hiểu được suy nghĩ của Hoắc Cách.
Bao nhiêu năm nay, Hoắc Cách vì cái gì mà luôn lạnh lùng, nghiêm khắc?
Người khác có thể không biết, nhưng Hi Nhĩ Mạn thì lại rất rõ, trước khi mẫu thân Lâm Na của Lâm Lôi, Ốc Đốn mất, Hoắc Cách là một người vô cùng lạc quan, cởi mở. Nhưng từ sau khi Lâm Na mất đi, tính tình của Hoắc Cách đã biến đổi thành như bây giờ.
Mặc dù Hoắc Cách nói với bên ngoài là Lâm Na do sinh khó mà mất, nhưng mấy người Hi Nhĩ Mạn, quản gia Hy Lý vẫn biết được sự thực.
“Hi Nhĩ Mạn, ngươi không cần tiếp tục khuyên ta, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có giúp ta hay không?” Hoắc Cách chăm chú nhìn Hi Nhĩ Mạn.
Hi Nhĩ Mạn nhìn thẳng vào Hoắc Cách một lát, cuối cùng thở ra một hơi dài vô lực nói: “Được rồi, ta giúp huynh.” Hoắc Cách trên mặt không kìm được lộ ra một thoáng tươi cười, đó là vẻ mặt tươi cười của sự giải thoát.
Chương 78: Thạch điêu giới cách
Trên con đường nhỏ của Phân Lai thành, Ngải Lệ Tư đang ở trên ban công tầng hai tiểu lâu của mình, hai tay chống vào thành lan can đưa mắt nhìn xuống dòng người đi qua đi lại trên con đường phía trước.
Từ sau lần chia tay với Lâm Lôi, Ngải Lệ Tư dường như mỗi ngày đều ở trên ban công ngắm những người đi đường qua lại phía dưới, mong chờ Lâm Lôi có thể một lần nữa đi qua. Nhưng …
“Mai đã là ngày khai giảng rồi, hôm nay phải đi thôi.” Ngải Lệ Tư trong lòng thầm than, đưa mắt nhìn về phía con đường lần cuối.
Chỉ là Ngải Lệ Tư mong chờ Lâm Lôi có thể một lần nữa tới thăm nàng, nhưng đáng tiếc mười mấy ngày nay Lâm Lôi không một lần đi qua, tới lúc này phía dưới cổng vọng lên giọng hảo bằng hữu của Ngải Lệ Tư: “Ngải Lệ Tư, nhanh lên nào.” Ni Nhã, Thác Ni, Tạp Lam ba người đang ở trước cổng đợi nàng.
Ba người Tạp Lam, Ni Nhã, Thác Ni là học viên của Chiến sĩ học viện, học viện của ba người bọn họ cùng với Uy Lâm ma pháp học viện của Ngải Lệ Tư tương đối gần nhau. Nhà của bốn người đều tại Phân Lai thành, vì thế quan hệ cũng khá tốt.
“Được rồi, ta xuống liền đây.”
Ngải Lệ Tư liếc mắt nhìn về phía con đường phía trước phủ đệ, sau đó mang trên lưng cái túi đã được chuẩn bị đầy đủ rồi xuống dưới nhà.
Vào lúc hoàng hôn ngày thứ ba sau khi Ngải Lệ Tư rời khỏi Phân Lai thành, Lâm Lôi tới trước khoảng sân nhà nàng, ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng hai, nhưng trên ban công lại không có một ai.
“Ê, ngươi làm cái gì đó?” Người trung niên gác cổng của nhà Ngải Lệ Tư nhìn thấy Lâm Lôi liền quát hỏi.
Lâm Lôi quay đầu nhìn ông ta, mỉm cười hỏi: “Xin chào, ta là học viên của Uy Lâm ma pháp học viện, và là hảo bằng hữu của Ngải Lệ Tư. Không biết giờ Ngải Lệ Tư còn ở nhà không?”
“Ồ.” Người trung niên đó nghe thấy những lời này, cười ha ha trả lời: “Ngải Lệ Tư tiểu thư đã rời nhà được ba ngày rồi, sớm đã đến Ma pháp học viện rồi.”
“Ta biết rồi, cám ơn thúc.” Lôi Lâm nhã nhặn nói.
Đoạn hắn xoay người dọc theo con đường nhỏ rời đi, có điều đi tới tận cuối con đường nhỏ rồi mà vẫn ngoái đầu đưa mắt nhìn về phía ban công của tòa tiểu lâu, trong lòng có chút tiếc nuối.
Trên con đường trước Ân Tư Đặc Học viện.
Một đạo bạch sắc lưu quang từ Bàn Long chi giới bay ra, hóa thành Đức Lâm Kha Ốc Đặc với bộ râu trắng cùng trường bào màu nguyệt bạch. Đức Lâm Kha Ốc Đặc mỉm cười nhìn Lâm Lôi: “Lâm Lôi, thích Ngải Lệ Tư rồi phải không?”
“Cũng có một chút.” Lâm Lôi cũng không phủ nhận.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc vuốt chòm râu trắng, cười ha ha nói: “Không tưởng được tên tiểu tử nhà ngươi cuối cùng đối với nữ nhân cũng đã động tâm rồi, nhưng Lâm Lôi à, ngươi và con bé Ngải Lệ Tư đó không học cùng một ma pháp học viện, hai đứa phân cách ở hai nơi, muốn tình cảm có gì đó tiến triển, thì thực là khó đó.”
“Ta biết, tùy duyên thôi a, có được kết quả thì tốt, mà không có thì cũng chẳng sao.” Trong đầu Lâm Lôi không nén được hiện ra cảnh tượng lúc trước ở bên Ngải Lệ Tư.
Lần đầu tiên là dáng vẻ kinh hoàng của nàng lúc gặp Huyết chiến trư.
Rồi khi từ trong Ma Thú sơn mạch trở về, dáng vẻ xấu hổ của Ngải Lệ Tư lúc hai người nói chuyện.
Hay lần trò chuyện dưới ánh trăng, dáng vẻ động lòng người hệt như tinh linh dưới ánh trăng vậy.
“Cái này là lưu luyến chăng?” Lâm Lôi tự cười giễu bản thân mình, tới tuổi này rồi, bốn huynh đệ lúc ở túc xá cũng thường nói chuyện về những nữ sinh, thậm chí Da Lỗ và Lôi Nặc đã sớm có bạn gái rồi.
Đối với chuyện tình cảm, trong lòng Lâm Lôi cũng có chút mong chờ.
Tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện, Lâm Lôi cũng vẫn y như trước chăm chỉ tu luyện, mỗi ngày đều bỏ ra một khoảng thời gian dành cho điêu khắc theo Bình đao lưu phái, vô luận là Tinh thần lực hay Ma pháp lực đều ổn định nhanh chóng đề thăng.
Nháy mắt đã qua một tháng.
Án chiếu theo quy củ từ trước, bốn huynh đệ Lâm Lôi tới xem ba kiện tác phẩm thạch điêu đã được đem tới Phân Lai thành lúc trước. Trong căn phòng của Áo Tư Thác Ni tại Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán của Phân Lai thành.
“Gần một vạn năm ngàn kim tệ, cái này là sao?” Lâm Lôi có chút kinh ngạc với giá của ba kiện tác phẩm thạch điêu.
Áo Tư Thác Ni ha ha cười lớn trả lời: “Lâm Lôi, điều này là rất bình thường. Tác phẩm của một thạch điêu cao thủ bình thường giá cũng đã có thể đạt tới khoảng một ngàn kim tệ. Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán chúng ta còn giới thiệu một cách kỹ lưỡng về thân phận của cậu, tác phẩm của một ma pháp thiên tài mới có mười lăm tuổi làm ra, chỉ bằng thân phận của cậu, đã đủ khiến cho giá của tác phẩm thạch điêu tăng lên gấp bội rồi.”
“Mà quan trọng nhất chính là … tác phẩm thạch điêu của cậu vô cùng đặc biệt, tác phẩm thạch điêu của người khác dù rất đẹp, nhưng mức độ chau chuốt nhất định phải có chút khiếm khuyết, còn tác phẩm của cậu đường nét vô cùng mềm mại, giống như là sử dụng bình đao và ngọc oản đao hai loại cùng một lúc, khiến cho người khác không có cách nào tìm ra vết đứt, sự liên tục vô cùng hoàn mỹ.”
Lâm Lôi nghe đến đây không nhịn được cười.
Vết đứt?
Tác phẩm thạch điêu của Bình đao lưu phái bản thân, từ đầu chí cuối chỉ sử dụng bình đao, căn bản không cẩn đổi các loại đao khắc, tự nhiên đường nét phi thường hoàn mỹ rồi.
“Bởi vì điểm đặc thù này, hơn nữa bản thân tác phẩm của cậu ẩn chứa loại khí chất cô ngạo, cộng thêm thân phận của cậu, khiến cho giá của tác phẩm đạt tới gần năm ngàn kim tệ. Chỉ là lúc xử lý các văn ngân tinh tế còn có chút khiếm khuyết, nếu không giá còn có thể cao hơn.” Áo Tư Thác Ni khen ngợi nói.
Lâm Lôi trong lòng cũng minh bạch.
“Văn ngân tinh tế thì xử lý thế nào đây?” Hắn trong lòng thầm than lắc đầu, bản thân mình sử dụng là bình đao, mặc dù miễn cưỡng có thể tạo ra những loại đường nét đặc biệt, nhưng luận về hiệu quả, khẳng định là nếu so với các loại như tà đao, viên đao, là các loại đao chuyên dùng cho điêu khắc thì vẫn kém hơn một chút.
Đồng thời trong lòng Lâm Lôi cũng vô cùng cảm thán.
Ba kiện tác phẩm thạch điêu đã có thể bán được một vạn năm ngàn kim tệ. Giờ kiếm tiền thực sự là quá dễ dàng rồi. Nếu Lâm Lôi toàn tâm toàn ý điêu khắc, một tháng chắc chắn có khả năng điêu khắc ra mười tác phẩm.
Mười tác phẩm, giá trị gần năm vạn kim tệ.
“Ta tại Ma Thú sơn mạch hai tháng, trải qua bao nhiêu sinh tử nguy cơ, lại còn giết được mấy sát thủ mới được có bảy tám vạn kim tệ, thạch điêu cao thủ, kiếm tiền thực là đơn giản a.” Lâm Lôi cảm thán không thôi.
Giá tác phẩm của Lâm Lôi trong nhóm thạch điêu cao thủ đã thuộc loại cao nhất rồi.
“Thạch điêu cao thủ đã có thể kiếm được nhiều tiền vậy rồi, vậy còn thạch điêu đại sư?” Lâm Lôi trong lòng càng thêm thở than.
Càng hiểu rõ, Lâm Lôi lại càng thêm ngán ngẩm. Cái vòng tròn thạch điêu này, thu nhập sai khác thực quá rõ ràng. Thạch điêu cao thủ của cả Thần Thánh đồng minh cũng chỉ có khoảng một trăm vị, số lượng ít quá sức tưởng tượng.
“Lâm Lôi, nỗ lực vào, ta tin sau này cậu nhất định sẽ trở thành một vị thạch điêu đại sư vĩ đại.” Áo Tư Thác Ni cổ vũ.
Thạch điêu đại sư, không những có tài phú kinh nhân, mà đồng thời địa vĩ cũng cực cao. Họ đứng tại vị trí đỉnh cao của môn nghệ thuật tối cổ lão này, cho dù là một đại quý tộc bình thường mà gặp họ, nhất định cũng không dám cao ngạo.
Đại sư!
Đây là một cách xưng hô vô cùng tôn kính.
Cách xưng hô đó không thể bằng tiền, bằng quyền thế mà có thể đạt được, chỉ có những người tại một nghề nào đó đạt tới đỉnh phong, được mọi người công nhận, mới có thể được xưng là đại sư.
Chương 79: Đông thiên lý đích mân côi (Thượng)
Vào lúc sẩm tối, Lâm Lôi, Da Lỗ bốn người từ trong một tửu điếm đi ra, theo quy củ từ trước thì chỗ dừng tiếp theo sẽ là Bích Thủy thiên đường.
“Da Lỗ lão đại, ba người các ngươi cứ đi trước đi, ta muốn đi dạo một lát.” Vừa rời khỏi tửu điếm, Lâm Lôi liền nói.
Ba người bọn Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì đều có chút ngạc nhiên đưa mắt nhìn Lâm Lôi.
“Không khí của Bích Thủy thiên đường đó ta không thích lắm. Mấy người các ngươi cứ đi trước đi, sau hai đến ba giờ nữa ta sẽ gặp các ngươi.” Lâm Lôi nói rõ như vậy, nhưng lúc đó đứng trên vai của Lâm Lôi Bối Bối lại kêu lên hai tiếng “Chi, chi”, đồng thời dùng linh hồn truyền âm hỏi: “Lão đại, ngươi muốn đi tới nhà của Ngải Lệ Tư phải không?”
Bối Bối luôn ở bên cạnh Lâm Lôi, đối với việc của Lâm Lôi tự nhiên là hiểu rõ.
Đừng có thấy Bối Bối rất lâu không lớn lên, nhưng tâm trí đã như một thiếu niên nhân loại bình thường.
“Tên tiểu tử này.” Lâm Lôi hờn mát đưa mắt nhìn Bối Bối.
“Được rồi lão tam, vậy ngươi hãy ra ngoài đi dạo đi, nhưng đừng có đi quá lâu đó, bọn ta sẽ ở Bích Thủy thiên đường đợi ngươi.” Da Lỗ cười cười nói, sau đó Lâm Lôi cùng ba vị huynh đệ phân khai, đi thẳng về phía con đường nhỏ.
Lưu lượng người trên con đường nhỏ không nhiều, rõ ràng là yên tĩnh hơn hẳn. Hai bên đường cũng có vài quán rượu, nhà hàng, trong những tửu quán, nhà hàng này phần lớn là cư dân xung quay đây.
Đi tới cách nhà của Ngải Lệ Tư không xa, ngước mắt nhìn về phía ban công tiểu lâu tầng hai.
Ban công vẫn như cũ không có người nào.
Lâm Lôi tự cười bản thân mình, kì thực trong lòng Lâm Lôi cũng chỉ mang hi vọng rất nhỏ, sau đó Lâm Lôi quay người bước vào trong môt tửu quán bên cạnh, chọn vị trí gần cửa sổ. Xuyên qua cửa sổ, Lâm Lôi hoàn toàn có thể nhìn thấy ban công nhà Ngải Lệ Tư.
“Mang cho ta một bình Phỉ Thúy Lục, hai cái chén.” Lâm Lôi tùy ý chọn một loại rượu rất ôn hòa.
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Người phục vụ mặc dù nghi hoặc vì sao Lâm Lôi lại gọi hai cái chén, nhưng hắn không có hỏi gì hơn.
“Bối Bối, uống chầm chậm một chút.” Lâm Lôi đặt Bối Bối bên cạnh, nó liền lập tức nhảy tót lên trên bàn, rồi học Lâm Lôi bắt đầu chậm rãi uống rượu.
Lâm Lôi cầm chén rượu, nhìn về phía ban công, từ từ uống.
Một người, một ma thú cứ như vậy thong thả uống rượu, sau gần hai giờ thì uống hết ba bình, Lâm Lôi liền trả tiền, mang Bối Bối lên người rồi rời khỏi tửu quán.
“Lão đại, huynh rất thất vọng phải không?” Bối Bối ở trên vai Lâm Lôi, dùng linh hồn truyền âm hỏi.
Lâm Lôi vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, cười nói: “Tên tiểu tử này.” Sau đó hắn chầm chậm thả bước trên con đường của Phân Lai thành, một mặt nhằm hướng Bích Thủy thiên đường đi tới, mặt khác hân thưởng cảnh đêm của Phân Lai thành.
Ngày thứ hai, là ngày 30 tháng 9, bốn huynh đệ Lâm Lôi rời khỏi Phân Lai thành quay trở lại Ân Tư Đặc học viện, vào lúc hoàng hôn ngày hôm đó thì mấy người Ngải Lệ Tư, Tạp Lam cũng trở về Phân Lai thành.
Vì sao lại khéo như vậy, bởi vì ngày nghỉ của Ân Tư Đặc ma pháp học viện và Uy Lâm ma pháp học viện không giống nhau.
Ân Tư Đặc học viện thì ngày 29 và 30 hàng tháng là ngày nghỉ. Còn Uy Lâm ma pháp học viện và Uy Lâm chiến sĩ học viện mỗi tháng lại lấy ngày 1 và 2 làm ngày nghỉ. Ngải Lệ Tư sẩm tối 30 mới quay trở về Phân Lai thành.
Đáng tiếc …
Ngải Lệ Tư đứng ở trên ban công, hai tay chống xuống thành lan can đưa mắt nhìn xuống dòng người qua lại trên con đướng bên dưới, bất ngờ từ xa có vài nhân ảnh hơi giống Lâm Lôi khiến cho nàng hưng phấn, nhưng khi mỗi nhân ảnh đó tiến lại gần, lại khiến cho nàng thất vọng.
Buổi trưa ngày 2 tháng 10, Ngải Lệ Tư không còn cách nào khác đành quay trở lại ma pháp học viện.
“Lão đại, xem ra lần này huynh cũng lại phải thất vọng rồi.” Đôi mắt đen và sáng ngời của Bối Bối nhìn Lâm Lôi, đồng thời nó cũng dùng linh hồn truyền âm nói.
“Thất vọng cũng đành vậy thôi, chỉ có thể coi như là không có duyên phận.” Lâm Lôi ngửa cổ uống một hơi hết nửa ly rượu còn lại trong tay, tới lúc này, hắn và Bối Bối đã uống hết hai bình Phỉ Thúy Lục rồi, nhưng trên ban công vẫn như cũ không hề xuất hiện bóng hình mà Lâm Lôi trông ngóng.
Người phục vụ bên cạnh đang đi tới.
“Thêm một bình Phỉ …” Lâm Lôi mới nói được nửa câu bỗng đột nhiên dừng lại, đôi mắt sáng lên, dán chặt mắt vào ban công tầng hai tiểu lâu của nhà Ngải Lệ Tư. Lúc này trên ban công xuất hiện một người con gái mặc áo trắng.
“Tính tiền.” Lâm Lôi đột nhiên đứng dậy.
Gã phục vụ vốn đang chuẩn bị đi lấy rượu cho Lâm Lôi bỗng ngạc nhiên, phải lát sau y mới có phản ứng. Sau khi thanh toán, Lâm Lôi đi thẳng ra phía ngoài, Bối Bối cũng nhảy lên vai hắn.
Lúc này, cũng đã gần 8 giờ tối rồi, trên con đường nhỏ cũng đã tối mịt, vì con đường này không phải là con đường chính nên buổi tối người qua lại rất ít.
“Là Ngải Lệ Tư.” Trong lòng Lâm Lôi xác định không còn nghi ngờ gì nữa.
“Oa, lão đại, cuối cùng thì huynh cũng gặp được mỹ nữ này rồi, huynh có cao hứng, có hưng phấn, có kích động hay không?” Bối Bối bên cạnh đắc ý không ngừng hỏi.
Lâm Lôi lúc này không còn chú ý gì tới những lời của nó nữa, toàn thân vô cùng linh hoạt chạy về phía tường rào bao quanh nhà Ngải Lệ Tư, hai tay chống xuống bờ tường, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen đáp xuống trên ban công.
Ngải Lệ Tư lúc này cũng vừa mới nhìn thấy Lâm Lôi từ phía tường ngoài chạy tới.
“Lâm Lôi đại ca.” Khi Ngải Lệ Tư nhận ra người chạy tới, tốc độ đập của con tim gia tăng rất nhanh, sắc mặt có chút ửng hồng, trong lòng nàng cũng có chút ngọt ngào hạnh phúc.
Lần trước không gặp được Lâm Lôi, quay trở lại Lâm Uy ma pháp học viện nàng cũng đã tìm hiểu một chút, mới biết được Ân Tư Đặc học viện ngày nghỉ là 29 và 30. Bởi vậy lần này Ngải Lệ Tư trốn học để về sớm trước hai ngày.
“Lâm Lôi đại ca, thực là trùng hợp a.” Ngải Lệ Tư mỉm cười nói.
Lâm Lôi hơi run lên: “Ngải Lệ Tư, quả là quá trùng hợp.”
Ngải Lệ Tư không nhịn được lại mỉm cười, sau đó lập tức phản ứng bèn kéo Lâm Lôi: “Mau ngồi xuống, kẻo lại bị người khác phát hiện đó.” Lâm Lôi liền ngồi xuống. Hai người giấu mình dưới sự bảo hộ của bức tường, thấp giọng bắt đầu trò chuyện.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng xuất hiện ở bên cạnh.
“Lâm Lôi, Lâm Lôi.”
“Đức Lâm gia gia, có việc gì vậy?” Lâm Lôi có phần cụt hứng hỏi.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc ha ha cười nói: “Tiểu tử, đừng có mải cùng con bé này nói chuyện phiếm mà không có chút gì vượt quá khuôn khổ thế chứ, thân mật lên một chút, chủ động lên một chút đi nào. Đúng là đồ ngốc. Xem dáng vẻ của con bé Ngải Lệ Tư này, cũng thực sự có lòng đối với tiểu tử ngươi đó.”
“Không gấp, không gấp.” Mặc dù Lâm Lôi đối với sinh tử không có gì sợ hãi, nhưng lúc này lại có chút gì đó ngần ngại.
“Đúng là đồ ngốc.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc bực mình nói.
Lâm Lôi sau đó không chú ý tới ông ta nữa, tập trung cùng với Ngải Lệ Tư nói chuyện trở lại.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhìn hai người, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ đành hóa thành một đạo lưu quang quay trở lại trong Bàn Long giới chỉ, trong lúc Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư trò chuyện, dường như không cảm giác được bánh xe thời gian cứ thế lăn đi.
“Lâm Lôi đại ca, huynh lợi hại như vậy, tại Ân Tư Đặc Học viện con gái theo đuổi huynh chắc chắn là rất nhiều phải không?” Ngải Lệ Tư giả vờ tùy ý hỏi một câu, nhưng hỏi câu này, tim của nàng lại đập rất nhanh.
“Có nhiều, có nhiều” Lâm Lôi nói chuyện với nàng, trả lời cũng có chút không suy nghĩ.
“Đồ ngốc.” Giọng của Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Chương 80: Đông thiên lý đích mân côi (hạ)
Được ở cạnh Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi cảm thấy từ sâu thẳm trong lòng dấy lên niềm sung sướng, vui vẻ, không nhận ra rằng lại một đêm dài nữa đã trôi qua. Vô luận là Lâm Lôi hay Ngải Lệ Tư đều cảm thấy không hề mệt mỏi dù suốt cả đêm không ngủ.
Phía chân trời, những tia sáng bình minh bắt đầu ló dạng, dần xua tan đi màn sương dày đặc bao phủ trời đất lúc sớm hôm.
“Trời sáng rồi, Ngải Lệ Tư, ta về đây.” Lâm Lôi đứng dậy nói.
“Vâng.” Ngải Lệ Tư đáp lời.
Ngải Lệ Tư cũng đứng dậy, có chút gì đó luyến tiếc nhìn Lâm Lôi. Lâm Lôi mỉm cười hai tay chống một cái, khí lưu bao quanh toàn thân, phảng phất phất giống như chiếc lá phiêu dật rơi xuống lòng đường.
Lúc Lâm Lôi quay trởi lại Bích Thủy thiên đường, đợi tới khi các hảo huynh đệ đều đã dậy, còn bị ba người bọn Da Lỗ ‘Thẩm Vấn’ kỹ lưỡng một phen.
Sau khi quay trở lại Ân Tư Đặc học viện, Lâm Lôi vẫn chăm chỉ tu luyện như cũ, nhưng lúc nghỉ ngơi hắn lại thường nghĩ về Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi có một cảm giác, bản thân dường như đã bị mũi tên của thần ái tình bắn trúng mất rồi.
Ngọc Lan lịch, buổi tối ngày 29 tháng 11 năm 9997.
Ngải Lệ Tư từ rất sớm đã đứng ở trước cửa nhà đợi Lâm Lôi, nàng đợi được một lúc thì thấy thân ảnh của Lâm Lôi thấp thoáng ở đầu con đường nhỏ, liền lập tức chạy tới.
“Lâm Lôi đại ca.” Ngải Lệ Tư kích động thốt lên, một tháng không gặp mặt, trong lòng nàng cũng có chút kích động không thể áp chế được.
Lâm Lôi trong lòng kích động không kém, một tháng không được gặp, nhưng lúc này trong lòng hắn lại có chút hưng phấn: “Mặc dù không cùng Ngải Lệ Tư hẹn lần gặp mặt tiếp theo, nhưng hôm nay nàng lại đợi ta ở đây.”
Lần trước cùng Ngải Lệ Tư nói chuyện, Lâm Lôi biết Uy Lâm ma pháp học viện ngày nghỉ là mùng 1 và mùng 2. Ngải Lệ Tư lúc này bỏ học để cùng Lâm Lôi gặp mặt, hàm nghĩa thế nào hắn cũng đã minh bạch.
“Lâm Lôi, cố lên, lần này phải dũng cảm lên một chút.” Thanh âm của Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi trong lòng cũng ngầm hạ quyết tâm, hắn cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn thêm một tháng nữa.
“Ngải Lệ Tư, hôm nay sao lại ra ngoài vậy, sao không ở trên ban công?” Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư kề vai nhau đi trên đường, Ngải Lệ Tư cười nói: “Chúng ta không phải cứ mãi trốn ở trên ban công đó chứ?”
Lâm Lôi nhớ tới tình cảnh hai người thập thập thò thò trên ban công, cũng không nhịn được cười.
“Đúng rồi, buổi tối muội không về nhà ngủ, phụ thân muội chẳng lẽ cũng không quản hay sao?” Lâm Lôi hỏi Ngải Lệ Tư.
“Phụ thân muội?” Ngải Lệ Tư hơi nhếch môi, “Phụ thân muội ngoài việc là một sâu rượu ra thì còn là một con bạc nữa, e rằng ông ta đối với thời gian về nhà của chính mình lúc nào cũng còn không biết nữa, thì còn muốn quản muội nữa hay sao?”
“Lâm Lôi đại ca, muội từ nhỏ tới lớn trưởng thành tại Phân Lai thành, Phân Lai thành rất lớn, huynh khẳng định là còn rất nhiều nơi chưa đi thăm, muội dẫn huynh đi nhé.” Ngải Lệ Tư mỉm cười.
Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư vai kề vai đi trên đường, giờ cũng đã là mùa đông rồi, từ tháng 12 tới tháng 1 tại Ngọc Lan đại lục là thời gian lạnh nhất, gió khuya lạnh căm, trên đường người đi lại không còn nhiều.
Nhưng Lâm Lôi, Ngải Lệ Tư đi bên nhau, căn bản không hề để ý đến những người khác.
“Kìa, tuyết rơi phải không huynh?” Ngải Lệ Tư ngẩng đầu chú ý nhìn bầu trời đêm, chỉ thấy từng bông từng bông hoa tuyết đang chầm chậm rơi lất phất, “Muội thích nhất là tuyết, lần tuyết rơi này là lần đầu tiên của mùa đông năm nay đó.”
“Ta cũng thích tuyết.” Lâm Lôi ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, hoa tuyết rơi lất phất xuống khuôn mặt rồi sau đó tan chảy đi.
Được cùng người con gái trong lòng yêu thích đi tản bộ trong đêm tuyết, thực là vô cùng lãng mạn, hai người cứ giữ dáng vẻ như vậy băng qua những con đường của Phân Lai thành.
“Lâm Lôi đại ca, huynh có bạn gái chưa?” Ngải Lệ Tư đột nhiên hỏi, sau đó làm ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Lâm Lôi đại ca, huynh lợi hại như vậy, khẳng định là có rồi.”
“Chưa có, chắc chắn là chưa có.” Lâm Lôi lập tức trả lời.
Ngải Lệ Tư sau khi nghe vậy, liền trầm ngâm không nói một lời.
“Ngải Lệ Tư, muội có bạn trai chưa?” Lâm Lôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hỏi lại một câu.
Khuôn mặt của Ngải Lệ Tư ửng hồng, thậm chí ngay cả da cổ cũng ửng hồng lên, chỉ là tính huống này trong màn đêm tối tăm căn bản không có cách nào thấy rõ được, “Muội thì làm gì có bạn trai, ai mà muốn muội làm bạn gái của mình chứ?”
“Ồ!”
Lâm Lôi hít một hơi thực sâu, đột nhiên hỏi: “Nếu được, muội làm bạn gái của ta nhé?”
“A …” Ngải Lệ Tư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi, phải ngẩn ra mất cả một chút, Lâm Lôi vừa mới cùng nàng nói chuyện, đột nhiên lại trực tiếp hỏi một câu như vậy, khiến cho Ngải Lệ Tư có chút gì đó không thích ứng kịp.
Tại Thần Thánh đồng minh nam nữ thanh niên ở cùng bên nhau là vô cùng bình thường, không ít bạn học nữ của Ngải Lệ Tư đều đã có bạn trai, nàng cũng từng nghĩ qua về bạn trai của mình.
Nhưng không tưởng được, Lâm Lôi lại có thể trực tiếp hỏi nàng như vậy.
“Huynh muốn muội làm bạn gái của huynh sao?” Ngải Lệ Tư truy hỏi Lâm Lôi.
Lúc này Lâm Lôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn so với lúc trước rất nhiều, cho dù là tại Ma Thú sơn mạch đối diện với sinh tử, cũng chưa từng khẩn trương như thế này, “Đúng, muội đồng ý chứ?”
Ngải Lệ Tư khuôn mặt đỏ hồng, hai mắt mở to nhìn thẳng vào Lâm Lôi trả lời: “Lâm Lôi đại ca, kỳ thực muội có thể là một người không tốt như trong tưởng tượng của huynh đâu.”
“Ta tin vào nhãn quang của mình, Ngải Lệ Tư, ta hỏi muội, muội đồng ý chứ?” Lâm Lôi lo lắng tới phát điên lên, giờ hắn muốn nghe câu trả lời của Ngải Lệ Tư, không nhịn được thanh âm của Lâm Lôi có phần hơi run run.
Ngải Lệ Tư trầm ngâm một lát, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng gật một cái.
“Phù!”
Lâm Lôi trong lòng kích động, không nhịn được ôm lấy Ngải Lệ Tư, Ngải Lệ Tư cũng xấu hổ áp má vào ngực Lâm Lôi, lúc này Lâm Lôi bỗng nhìn thấy một cửa hàng bán hoa bên cạnh.
Chỉ một lát sau.
“Ngải Lệ Tư, tặng muội.” Ngải Lệ Tư ngước đầu lên, phát hiện ra một đóa hồng tươi thắm trước mắt.
Nàng thẹn thùng đón lấy đóa hoa, Lâm Lôi ngắm nhìn Ngải Lệ Tư, đóa hoa hồng tươi thắm cùng với sắc mặt ửng hồng của nàng thực động khiến lòng người phải xao xuyến, đến nỗi không thốt được nên lời. Khung cảnh này, đã khắc sâu vào trong ký ức của hắn.
Lâm Lôi nắm lấy tay Ngải Lệ Tư, hai người cứ như vậy bước đi trên những con đường của Phân Lai thành.
Hoa tuyết tung bay, cùng với đôi thiếu niên nam nữ đang chầm chậm đi trên con đường đêm của Phân Lai thành, trong tay Ngải Lệ Tư là đóa hoa hồng tươi thắm.
Trong căn phòng trang nhã tại Bích Thủy Thiên đường lúc này có bảy người, đó là Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì cùng với bốn vị mĩ nữ.
“Lão tam không biết có chuyện gì, lần trước cả đêm cũng không quay lại, lần này tới giờ vẫn chưa trở về.” Da Lỗ không còn cách nào khác lắc đầu nói.
“Ồ, người kia dường như là lão tam.” Lôi Nặc ngồi gần cửa sổ bất ngờ ngạc nhiên nói, “Hắn còn cùng một cô gái nắm tay, vậy là lão tam lén sau lưng chúng ta đi câu dẫn mĩ nữ rồi.”
“Xoạt.” Da Lỗ, Kiều Trì hai người cũng lao tới trước cửa sổ, chăm chú quan sát phía bên dưới.
Lúc này Lâm Lôi đang đắm chìm vào cảm giác mĩ diệu của lần đầu được yêu, thậm chí còn không chú ý tới Bích Thủy thiên đường phía bên cạnh, hắn cùng Ngải Lệ Tư cứ như vậy băng qua Bích Thủy thiên đường, tiếp tục đi về phía con đường lớn phía xa.
“Hài, lão tam từ khi nào đã trở nên lợi hại như vậy chứ?” Mắt của Da Lỗ sáng lên.
Kiều Trì, Lôi Nặc hai người cũng trở nên hưng phấn, Lôi Nặc liền đề nghị: “Ha ha, đợi sáng sớm mai khi lão tam quay trở lại, chúng ta phải thẩm vấn hắn cẩn thận một phen thôi.”
Sáng sớm này hôm sau, Lôi Lâm tâm tình sung sướng quay trở lại căn phòng trang nhã trong Bích Thủy thiên đường, án chiếu theo quy củ, Lôi Nặc cùng Da Lỗ phải đang ôm mỹ nữ ngủ mới đúng, nhưng …truyện kiếm tu audio
Vửa mới mở cửa phòng, Lâm Lôi kinh ngạc nhìn về phía trước: “Da Lỗ lão đại, bọn ngươi ba người sao lại cùng ở cả đây vậy?”
“Ngươi hỏi bọn ta sao lại đều ở đây cả phải không?” Lôi Nặc bật cười ha hả hỏi, Kiều Trì, Da Lỗ hai người cũng cùng một dáng vẻ cười không có chút hảo ý nào, “Ngươi tới gần đây nào.”
“Nói!” Lôi Nặc trừng mắt quát, “Tối hôm qua, mĩ nữ nào đi cùng với ngươi?”
“Khai mau.” Da Lỗ, Kiều Trì hai người cũng háo hức nhìn Lâm Lôi.
“Hả, các ngươi …” Lâm Lôi hoàn toàn bị choáng váng.