Bàn Long Audio Podcast
Tập 15 [ Chương 71 đến 75 ]
❮ sautiếp ❯Chương 71: Khiếu Ngải Lệ Tư đích nữ hài (Thượng)
Trên đường về, ma thú càng ngày càng yếu, khi Lâm Lôi bước ra khu vực bên ngoài, gặp mấy con ma thú cơ hồ đều là tam cấp, tứ cấp, căn bản không có gì uy hiếp. Cho dù là như vậy, Lâm Lôi cũng không dám hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc và Lâm Lôi sóng vai mà đi, chỉ là trong lòng Đức Lâm Kha Ốc Đặc vẫn thoáng chút ưu tư. Hiện tại Lâm Lôi toàn thân vẫn toát ra một cỗ hơi thở trầm ổn, nhưng trong khi động thủ thì tuyệt bất lưu tình. Trong đôi mắt đang nhìn về xa xăm ngoài ngàn dặm là con ngươi thể hiện một sự lãnh đạm.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc vẫn còn nhớ rõ, trước khi tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch, ánh mắt Lâm Lôi hàm chứa sự chân thành, rất dễ dàng tin tưởng người khác.
Trong lòng cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng dùng linh hồn truyền âm gọi: “Lâm Lôi.”
Lâm Lôi đang nhanh nhẹn băng qua rừng núi không khỏi ngoái đầu, nghi hoặc nhìn về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc: “Đức Lâm gia gia, có chuyện gì vậy?”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc gật gật đầu, trịnh trọng nói: “Lâm Lôi, trước khi tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch, ta đã từng nhắc nhở ngươi, lòng người khó lường, không nên quá dễ dàng tin tưởng vào người khác, đối với người khác phải có lòng cảnh giác.”
Lâm Lôi gật đầu đáp: “Đức Lâm gia gia, người nói rất chính xác, người khác đúng là không thể dễ dàng tin tưởng, nếu sớm tin lời Đức Lâm gia gia nói, nhất định bụng ta đã không bị trúng một dao.”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc lắc đầu: “Tuy nói rằng không thể dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng cũng không thể quá đa nghi. Nghĩ như ngươi hiện giờ, sau này liệu có thể cùng ai khác sống chung? Nhớ kỹ, đối với người khác không thể quá lạnh lùng, cũng không nên quá tín nhiệm. Tín nhiệm, là do sự tiếp xúc trong thời gian dài mà tăng dần lên, không dễ bị lời nói của đối phương lừa gạt.”
Lâm Lôi rất thông minh, bất luận là ở nhà hay ở Ân Tư Đặc Học viện đều đọc qua không ít bộ sách, nghe Đức Lâm gia gia vừa nói như vậy, trong lòng cũng hiểu được một chút. Trong hai tháng cuộc sống tàn khốc, Lâm Lôi đã chứng kiến rất rõ ràng cái loại nhân tính tàn nhẫn, muốn bảo hắn dễ dàng tin tưởng người khác, thực sự là rất khó.
“Đức Lâm gia gia, ta hiểu rồi.” Lâm Lôi gật đầu nói.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc trong lòng thầm than, bất quá cũng cảm thấy có phần may mắn: “May là Lâm Lôi còn có tiểu Ảnh thử Bối Bối, ngoài ra tại Ân Tư Đặc Học viện cũng có mấy người bạn tốt. Hắn ít nhất sẽ không trở nên quá lạnh lùng.”
Đức Lâm Kha Ốc Đặc nhớ lại, mấy ngàn năm trước trong khi còn sống ở Phổ Ngang đế quốc, có một gã bạch y nam tử cùng ông đều là Phổ Ngang đế quốc Thánh vực cường giả, tên bạch y nam tử kia là một gã kiếm thánh cường đại, đồng thời cũng là một người cô tịch đến cực hạn.
“Đức Lâm gia gia, người nói thử xem nếu phụ thân biết ta có nhiều ma thú tinh hạch như vậy, sẽ có phản ứng gì?” Lâm Lôi đột nhiên nhìn về phía Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười dò hỏi, lúc này trong mắt hắn ánh lên sự kỳ vọng sẽ được phụ thân tán dương.
Y như một đứa trẻ tham gia khảo thí có thành tích thực là tốt, mong chờ được phụ thân tán dương vậy.
“Lâm Lôi, ngươi chuẩn bị đưa tất cả số ma thú tinh hạch này cho cha ngươi?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười hỏi.
Lâm Lôi gật đầu: “Đó là điều đương nhiên, số ma thú tinh hạch này giá trị hơn bảy vạn kim tệ, mà ta chỉ cần đủ ăn là được, một năm cần hơn mười kim tệ là đủ rồi. Nhưng phụ thân ta phải quản lý cả gia tộc, lại thêm gánh nặng học phí của tiểu Ốc Đốn, số ma thú tinh hạch này đương nhiên đưa cho phụ thân rồi.”
Lâm Lôi tịnh không nghĩ tới việc chính mình sẽ bán số ma thú tinh hạch, dù sao việc mua bán mình một chút kinh nghiệm đều không có, sợ rằng có bị lừa gạt cũng không biết.
“Ha ha, ta tin rằng phụ thân ngươi sẽ cao hứng mà nhảy dựng lên ấy chứ.” Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười to nói.
Lâm Lôi không khỏi nhếch miệng cười cười, lúc này tăng tốc độ đi nhanh theo lối về.
Tam cấp, tứ cấp ma thú Lâm Lôi đều dễ dàng giết chết, tăng tốc phi hành linh hoạt trong Ma Thú sơn mạch. Khi Lâm Lôi phóng qua một dòng suối nhỏ bỗng nghe thấy phía khu rừng xa xa có một tiếng ma thú rống lên cùng với tiếng quát tháo kịch liệt của loài người.
“Hả? Dám đến Ma Thú sơn mạch này, tối thiểu cũng là ngũ cấp chiến sĩ, mà khu vực bên ngoài bình thường đều là tam cấp, tứ cấp ma thú. Sao lại chiến đấu kịch liệt như vậy?” Lâm Lôi có chút nghi hoặc.
Sâu trong Ma Thú sơn mạch, ngũ cấp lục cấp ma thú trải rộng, cũng có nơi có thể có thất cấp ma thú xuất hiện, khi ấy sẽ phát sinh loại chém giết thảm thiết này, nhưng bên ngoài bình thường rất ít khi phát sinh sự tình như vậy, chiến đấu cũng rất nhanh.
Hai chân điểm mạnh, nhảy lên bảy tám thước, rất nhẹ nhàng nhảy qua đám đại thụ, trong chốc lát đã gần tới chiến trường.
Đứng trên chạc cây cao, Lâm Lôi lặng yên quan sát.truyện ma
Chỉ thấy hai gã thiếu niên và hai cô gái kịch liệt chém giết với một con Huyết chiến trư, trong đó có một thiếu niên mặc chiến giáp màu trắng lớn tiếng chỉ huy chiến đấu: “Lão Nhị, đừng có chạy loạn, ở lại bảo vệ Ngải Lệ Tư. Ta sẽ thu hút sự chú ý của nó, Ni Nhã đừng hoảng, nhắm bắn vào nơi yếu hại.”
Bốn người này rõ ràng là rất ít kinh nghiệm, gặp nguy hiểm tất thảy đều bối rối, duy có thiếu niên vận chiến giáp màu trắng đầu lĩnh là có vẻ bình tĩnh.
“Bốn người này thực sự là gan lớn, thiếu niên giáp trắng kia thực lực ngang ngũ cấp chiến sĩ, ba người còn lại thực lực nhiều nhất cũng chỉ là tứ cấp mà thôi.” Lâm Lôi thầm lắc đầu, ba người đến ngũ cấp còn chưa đạt tới mà dám vào khu vực rừng thiêng nước độc này, thực sự là gan lớn.
Thiếu niên tóc đỏ kinh hoàng lớn tiếng hô: “Tạp Lam lão đại, người không phải từng nói bên ngoài chỉ là tam cấp, tứ cấp ma thú thôi sao, đây là ngũ cấp ma thú a.”
Trong bốn người, thiếu niên cầm đầu tên gọi Tạp Lam, trong lòng cũng tràn đầy bất đắc dĩ, hắn thân là ngũ cấp chiến sĩ, mang theo ba người bạn tốt chỉ định tới khu vực bên ngoài Ma Thú sơn mạch tiến hành thí luyện mà thôi, chắc không có gì nguy hiểm, ngờ đâu lại gặp phải một con ngũ cấp ma thú.
“Phốc!” Hơn mười mũi Địa đột thương đột nhiên từ chung quanh Huyết chiến trư mọc lên, thậm chí có ba mũi đâm thẳng vào trên người, không ngờ lại bị da nó làm gãy đoạn.
“Hống!”
Huyết chiến trư lập tức giận dữ rống lên nhìn về phía gã ma pháp sư duy nhất trong bốn người, rồi sau đó hỏa tốc vọt đi. Huyết chiến trư bị chọc giận, khí thế thực sự quá hãi hùng, hơn nữa trong lỗ mũi thi thoảng còn phụt ra lửa. Điều đó khiến cho đám thiếu niên kia bị một phen kinh hãi tột độ.
“Tránh, Ngải Lệ Tư muội mau né tránh đi.” Tạp Lam lớn tiếng hô.
Cô gái có mái tóc dài màu vàng tên gọi Ngải Lệ Tư, nàng có một đôi mắt mơ mộng mông lung, lúc này Ngải Lệ Tư cũng kinh hoảng muốn chạy trốn, nhưng Huyết chiến trư dù sao cũng là ngũ cấp ma thú, trí tuệ mặc dù không cao, nhưng so với dã thú thì thông minh hơn nhiều.
Nó vọt đuổi theo Ngải Lệ Tư.
Thấy Huyết chiến trư lao về phía mình, Ngải Lệ Tư hoảng sợ muốn chạy trốn thực nhanh, nhưng lại bị vấp vào một rễ cây dưới chân, cả người té ngã nhào xuống, vừa quay đầu nhìn lại, trừng trừng một đôi mắt Huyết chiến trư đỏ rực điên cuồng đang phóng tới, Ngải Lệ Tư thân hình nhu nhược, sợ rằng Huyết chiến trư kia chỉ cần dẫm cho một phát là chết ngay lập tức.
Ngải Lệ Tư khiếp sợ đến ngây người.
Hai gã thiếu niên và một cô gái cũng kinh hãi đến cuống cuồng chẳng biết phải làm sao, bọn họ căn bản không kịp cứu người.
“Ngải Lệ Tư!” Thiếu niên tên gọi Tạp Lam kia chỉ có thể thống khổ lo lắng hét lên. Mặc dù hắn là ngũ cấp chiến sĩ nhưng kinh nghiệm rõ ràng là rất ít.
“Phập!”
Bảy tám mũi Địa đột thương sắc bén đậm đặc thổ hoàng sắc quang mang lưu chuyển đột nhiên phóng ra, ngũ cấp ma thú Huyết chiến trư mặc dù da dày nhưng cũng bị hai mũi Địa đột thương cứng rắn đâm xuyên vào cơ thể, máu tươi từ bụng tràn ra.
Đáng tiếc …
Địa đột thương chỉ là đâm vào cơ thể, không thể đả thương được nội tạng bên trong.
“Hống!” Huyết chiến trư đau đớn ngẩng đầu rống lên.
“Phập!” Một thanh hắc sắc đoản nhận từ phía trên, nhanh như chớp trực tiếp đâm thẳng vào mắt Huyết chiến trư, ánh mắt bạo liệt, hắc sắc đoản nhận đâm xuyên thấu cả đầu, Huyết chiến trư không khỏi thống khổ toàn thân như ngây dại run lên bần bật. Chỉ sau chốc lát đã nằm im bất động.
Tạp Lam, Ni Nhã, Ngải Lệ Tư bọn bốn người sợ hãi đến tim đập thình thịch.
Bọn họ nhìn thiếu niên cường tráng mặc trang phục chiến sĩ màu lam vô cùng thuần thục lấy ra ma thú tinh hạch của Huyết chiến trư, sau đó thiếu niên này lập tức quay đầu rời đi. Tạp Lam chính là người đầu tiên trong số bốn người có phản ứng, thở hắt ra rồi lập tức cất cao giọng gọi: “Này vị bằng hữu, xin hãy chờ một chút.”
Chương 72: Khiếu Ngải Lệ Tư đích nữ hài (hạ)
“Gì vậy?” Lâm Lôi nhướng mày ngoái đầu lại.
Tạp Lam lập tức bước tới, cảm kích nói: “Ta tên là Tạp Lam, vô cùng cảm tạ sự trợ giúp của ngươi, nếu không có ngươi sợ rằng Ngải Lệ Tư đã chết rồi.”
Thiếu nữ tên Ngải Lệ Tư lúc này cũng chạy tới, nàng trong lòng hiển nhiên vẫn còn có phần sợ hãi, ngực phập phồng thở dốc, có điều đôi mắt mông lung kia lại đang tò mò chăm chú nhìn Lâm Lôi: “Cảm ơn ngươi đã cứu mạng, ta tên Ngải Lệ Tư, tên đầy đủ là Ngải Lệ Tư Đạt Phu, ta cũng là Địa hệ ma pháp sư.”
Lâm Lôi ánh mắt thoáng dừng lại trên người Ngải Lệ Tư trong chốc lát.
Không thể không thừa nhận, Ngải Lệ Tư là một cô gái có khí chất phi thường, loại khí chất khiến cho người ta chỉ cần thoáng nhìn thôi cũng phải đem lòng trìu mến, căn bản là không cần phải phô trương, mọi thứ cứ như là tạo hóa vốn dĩ đã sẵn có vậy.
“Lâm Lôi, giữa Ma Thú sơn mạch kể cả người khác có gặp nguy hiểm, hình như ngươi bình thường vốn không hề ra tay cứu người mà, hôm nay sao lại như vậy?” Giọng chế giễu của Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi, “A, ta biết rồi, ngươi nhất định là đã thích cô bé tên Ngải Lệ Tư này rồi.”
Lâm Lôi nhíu mày.
“Đức Lâm gia gia, không phải là ta không cứu, mà là ở trong Ma Thú sơn mạch, người ta gặp phải ma thú thì tối thiểu cũng là lục cấp ma thú, hoặc là thất cấp ma thú, ta không có khả năng cứu. Giết một con ngũ cấp ma thú không khó, ta cũng chỉ thuận tay mà cứu thôi.” Lâm Lôi lập tức giải thích với Đức Lâm Kha Ốc Đặc.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc chỉ cười cười, không nói gì thêm nữa.
“Ta tên là Thác Ni, không biết ma pháp sư đại nhân tên gọi là chi?” Một gã thiếu niên khác cũng lên tiếng.
Lâm Lôi thờ ơ nhìn lại đám người này: “Các ngươi tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch này đã lâu chưa?”
“Ngày đầu tiên.” Tạp Lam bất đắc dĩ nói, “Chúng ta cũng không ngờ rằng mới ngày đầu tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch đã gặp phải ngũ cấp ma thú, thực là quá xui xẻo. Dựa theo những gì sách giới thiệu, khu vực bên ngoài chỉ có tam cấp, tứ cấp ma thú. Chúng ta bốn người đến đây cũng không quá nguy hiểm.”
“Ngu xuẩn.” Lâm Lôi lắc đầu đáp.
Nữ cung tiễn thủ tên gọi Ni Nhã kia tức thì nổi giận: “Này, tiểu tử ngươi kiêu ngạo cái gì? Chỉ là cứu Ngải Lệ Tư thôi, dựa vào cái gì mà dám mắng chúng ta?”
“Ni Nhã.” Tạp Lam quát.
Lâm Lôi cũng trực tiếp nói: “Ta thực sự rất bội phục sự dũng cảm của các ngươi, cũng dám tiến nhập vào Ma Thú sơn mạch này. Đồng thời ta cũng không thể không khen vận khí của các ngươi quá tốt, trên đường đi không gặp phải giặc cướp.”
“Giặc cướp?” Tạp Lam mấy người nhìn nhau, bọn họ đích xác là không có gặp cướp đường.
Ma Thú sơn mạch dài quá ngàn dặm, từ khắp các nơi đều có thể tiến vào dãy Ma Thú, có không gặp phải cướp đường cũng là chuyện bình thường.
“Ta nói cho các ngươi hay, nếu không muốn chết, bây giờ hãy mau lập tức rời khỏi Ma Thú sơn mạch.” Lâm Lôi ôn tồn nói.
“Tại sao? Chẳng lẽ bên ngoài Ma Thú sơn mạch có rất nhiều ngũ cấp ma thú?” Thiếu niên tên gọi Thác Ni nghi hoặc hỏi.
Lâm Lôi lạnh nhạt đáp: “Tại Ma Thú sơn mạch, đặc biệt là ở bên ngoài, điều nguy hiểm nhất không phải là ma thú, mà chính là con người. Bốn người các ngươi, thực lực chẳng những yếu, mà lại không có kinh nghiệm gì. Ta tin rằng lũ người tham lam nhất định sẽ không buông tha cho các ngươi. Các ngươi mới chỉ là ngày đầu tiên vào Ma Thú sơn mạch, nên chưa bị người khác phát hiện, nếu không thì nhất định đã sớm giết chết bốn người các ngươi rồi.”
“Nguy hiểm nhất chính là loài người?” Tạp Lam kia khẽ nhíu mày, nhưng chỉ trong chốc lát sắc mặt đã đại biến.
Y lập tức cung kính nói với Lâm Lôi: “Ma pháp sư đại nhân, chúng ta hôm nay mới vào Ma Thú sơn mạch, đối với những chuyện trong sơn mạch cũng chỉ biết đại khái, lúc quyết định tới đây cũng là chuyện bí mật. Ta hy vọng ma pháp sư đại nhân có thể trợ giúp chúng ta, cùng rời khỏi Ma Thú sơn mạch có được không?”
Lâm Lôi không khỏi nhướng mày.
Hắn không thích phiền toái. Nhưng nếu năm người này trên đường về gặp cướp, thì thực sự sẽ rất nguy hiểm.
“Ma pháp sư đại nhân, mong ngài hỗ trợ.” Ngải Lệ Tư cũng cầu khẩn nói.
Lâm Lôi đưa mắt nhìn Ngải Lệ Tư, nhìn ánh mắt cầu khẩn của nàng, tưởng tượng đến cảnh Ngải Lệ Tư bị bọn cướp đường giết chết, Lâm Lôi trong lòng mềm nhũn, đành gật đầu đáp: “Được rồi, ta cũng là thuận đường đi ra ngoài, đi cùng các ngươi một đoạn đường vậy. Tuy nhiên trên đường trở về nếu gặp phải cướp, ta chỉ có thể cam đoan là sẽ tận lực hỗ trợ, nếu các ngươi có ai bị giết, ta cũng không có cách nào đâu đấy.”
Tạp Lam mừng rỡ lập tức gật đầu: “Ma pháp sư đại nhân có thể giúp chúng ta, là chúng ta đã vô cùng cảm kích rồi.”
Lâm Lôi gật gật đầu, tiếp tục tiến bước, quay lưng về phía bốn người, trực tiếp nói: “Đi theo ta.”
Tạp Lam bốn người lập tức đi theo Lâm Lôi, dưới sự bảo vệ của Lâm Lôi rời khỏi Ma Thú sơn mạch, hướng phía thành thị đi tới.
Trên đường quay về, Tạp Lam bốn người cũng biết tên Lâm Lôi, ‘Ngải Lệ Tư’ cũng là Địa hệ ma pháp sư, đối với Lâm Lôi lại càng thêm phần sùng bái, Ngải Lệ Tư năm nay cũng mười lăm tuổi, tại Uy Lâm ma pháp học viện cũng được xem là đệ nhất thiên tài.
Cho dù là như thế, nàng hiện tại cũng chỉ vừa mới đạt tới tứ cấp ma pháp sư. Thành tích ấy, tại Ân Tư Đặc Học viện cũng chỉ có thể xem là hạng trung đẳng.
Lúc nghỉ ngơi, Lâm Lôi cùng với bọn Tạp Lam, Ngải Lệ Tư bắt đầu ăn tối. Lâm Lôi, Ngải Lệ Tư hai người ngồi cạnh nhau.
“Lâm Lôi đại ca, huynh thực là lợi hại, mới mười bốn tuổi đã đạt tới ngũ cấp ma pháp sư, ta đoán chừng chắc phải đợi đến năm hai mươi tuổi quá.” Ngải Lệ Tư hâm mộ nhìn Lâm Lôi.
“Ta vẫn chưa là gì, Địch Khắc Tây – đệ nhất thiên tài của học viện chúng ta, chín tuổi đạt tứ cấp ma pháp sư, mười hai tuổi đã thành ngũ cấp ma pháp sư.” Lâm Lôi tùy ý đáp, hắn cũng không có nói … mình mười ba tuổi là tứ cấp ma pháp sư, nhưng mười bốn tuổi đã đạt tới ngũ cấp ma pháp sư.
Gần một năm, đã vượt qua Địch Khắc Tây ba năm.
“Chín tuổi đã là tứ cấp ma pháp sư? Ta mười lăm tuổi mà mới vừa trở thành tứ cấp ma pháp sư. Hơn nữa ta lại là đệ nhất thiên tài trong học viện. Học viện Uy Lâm chúng ta so với Ân Tư Đặc Học viện các người thì kém xa.” Ngải Lệ Tư than thở.
“Lâm Lôi đại ca, ta cảm giác Địa đột thương trận của huynh uy lực hình như rất lớn, so với một số ngũ cấp đệ tử trong học viện chúng ta còn lợi hại hơn, tại sao lại như vậy?” Ngải Lệ Tư cũng là Địa hệ ma pháp sư, đương nhiên phát hiện ra điểm khác biệt của Lâm Lôi.
Lâm Lôi lạnh nhạt cười, đâu chỉ là do uy lực, trên thực tế Địa đột thương trận tốc độ phát ra cũng đã là cực nhanh rồi.
“Địa hệ ma pháp, vốn là bắt nguồn từ đại địa …” Lâm Lôi liền giảng giải cho Ngải Lệ Tư, trên thực tế nếu nói về sự am hiểu Địa hệ ma pháp, Lâm Lôi so với các sư phụ của Ân tư đặc học viện còn có phần tinh thâm hơn, bởi vì hắn có một sư phụ ở cấp bậc Thánh vực.
Ngải Lệ Tư ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi, tập trung tinh thần chú ý lắng nghe.
Một người giảng, một người nghe, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần. Lâm Lôi cũng hoàn toàn đắm chìm trong giảng giải, tới lúc tạm ngừng thì mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một nắm tay.
Lâm Lôi trong lòng ngẩn ra, đây là lần đâu tiên hắn ở gần một cô gái sát như thế, đặc biệt là từ khoảng cách này ngắm nhìn đôi mắt mông lung của Ngải Lệ Tư, cái mũi thanh tú, thậm chí Lâm Lôi còn có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, ngửi thấy hương vị trên người nàng.
“Lâm Lôi đại ca, huynh sao lại không nói nữa?” Ngải Lệ Tư nghi hoặc hỏi, nhưng chỉ trong chốc lát khi Ngải Lệ Tư có phản ứng, lập tức tách xa ra khỏi Lâm Lôi, đồng thời ‘Sắc’ mặt bỗng đỏ bừng lên, rực rỡ cứ như một trái táo vậy.
Lâm Lôi cũng cố gắng bình ổn lại tâm tình, sau đó đứng lên quay về phía mấy người, làm bộ không có chuyện gì nói: “Tốt rồi, tất cả mọi người đã ăn no, bây giờ tiếp tục đi, tranh thủ về đến thành sớm một chút.”
Chương 73: Dạ phong trung đích tử sắc (Thượng)
Thần Thánh đồng minh, trên con đường Lục Diệp lộ của ‘Phân Lai Thành’ – đô thành của Phân Lai vương quốc, nơi tụ hội của những phủ đệ xa hoa đua nhau mọc san sát. Trong số đó ở phía trước một tòa phủ đệ có mười mấy người đang tụ tập lại một chỗ.
“Chúng ta Đức Bố Tư gia tộc, cảm tạ Lâm Lôi đại nhân đã tương trợ, lần này nếu không nhờ ngài giúp, Tạp Lam tên hài tử này e rằng sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm.” Một vị lão nhân tóc bạc mỉm cười nhìn Lâm Lôi nói, tại đây ngoài lão giả tóc bạc này còn có Tạp Lam, Ngải Lệ Tư, Thác Ni, Ni Nhã ba người cũng đang đứng bên cạnh, còn lại mấy người phía sau đều là người hầu của Đức Bố Tư gia tộc.
Lão giả tóc bạc xoay người nhìn một người hầu đứng phía sau gật gật đầu, tên đó liền lập tức từ trong lòng rút ra một cái túi nhỏ màu vàng.
Lão giả tóc bạc tiếp nhận cái túi nhỏ, đưa cho Lâm Lôi mỉm cười nói: “Đây là 100 kim tệ, mặc dù không nhiều nhưng thể hiện cho thành ý của Đức Bố Tư gia tộc chúng ta, hy vọng Lâm Lôi ngài có thể thu nhận.”
“Không cần đâu, ta chỉ là tiện tay mà làm thôi.” Lâm Lôi hữu lễ đáp, “Ta đi trước đây.”
Lão giả tóc bạc cũng không nài ép, cười dài đưa mắt nhìn Lâm Lôi rời đi.
“Thác Ni, ba người các ngươi cũng về nhà đi, cha mẹ các ngươi nhất định là cũng đang rất lo lắng.” Ông ta mỉm cười nói, Ngải Lệ Tư, Ni Nhã, Thác Ni ba người, sau khi tạm biệt Tạp Lam đều đi về nhà mình.
Đợi lát sau khi Tạp Lam cùng lão giả đầu bạc đi vào phòng khách, ông ta sắc mặt có phần lạnh xuống, lạnh lùng quát: “Quỳ xuống!”
Tạp Lam lập tức ‘Phịch’ trực tiếp quỳ xuống đất, nói: “Nhị gia gia, ta sai rồi. Lần này tại ta không điều tra rõ ràng về Ma Thú sơn mạch, đã hấp tấp làm ẩu mang theo ba người bạn tốt tiến vào Ma Thú sơn mạch, xin Nhị gia gia trách phạt.”
“Hừ, làm ẩu?”
Ánh mắt của lão giả tóc bạc lạnh lùng nhìn lướt qua Tạp Lam: “Tạp Lam ngươi đã trưởng thành rồi, cũng là người thừa kế của Đức Bố Tư gia tộc trong tương lai, nhưng ngươi sao lại phạm loại sai lầm này? Ma Thú sơn mạch nguy hiểm như thế nào ngươi sao có thể tưởng tượng được? Không bẩm báo lên gia tộc đã dám tự tiện mạo hiểm, hừ, đối với ngươi ta sẽ giao cho phụ thân ngươi quyết định việc trừng phạt, có điều ta phải nhắc nhở ngươi một chút, nếu ngươi cứ làm việc mà không suy nghĩ như vậy, tương lai gia tộc cho dù có giao cho ngươi, thì cũng bị huỷ bởi tay ngươi mà thôi.”
Tạp Lam cúi đầu lắng nghe, không dám cãi lại.
Đức Bố Tư gia tộc, tại Phân Lai vương quốc cũng là một gia tộc lớn, Đức Bố Tư gia tộc sở dĩ cường đại không phải là vì có người thân làm chức vị cao, mà là bởi vì Đức Bố Tư gia tộc cùng hợp tác với ‘Đạo Sâm thương hội’, mộ trong tam đại thương hội của Ngọc Lan đại lục tại Phân Lai vương quốc.
Đạo Sâm thương hội, giàu như vua một nước, sinh ý trải rộng khắp cả Ngọc Lan đại lục.
Ngọc Lan đại lục có ba thương hội lớn, trong đó mỗi thương hội cả tài lực lẫn vũ lực đều là vô cùng kinh khủng. Chính tại Phân Lai vương quốc cũng có không ít gia tộc muốn cùng Đạo Sâm thương hội hợp tác, được hợp tác với Đạo Sâm thương hội chẳng khác nào được cưỡi trên một chiếc chiến xa khổng lồ.
Đức Bố Tư gia tộc, có thể có được mối quan hệ cùng Đạo Sâm thương hội, cũng là vì lý do đặc biệt.
Dù sao thì với thái độ của tam đại thương đội, giành được quan hệ với lưỡng đại đồng minh, tứ đại đế quốc cũng là điều tất yếu.
Rời khỏi Phân Lai thành, Lâm Lôi rảo bước trên con đường trở về Ân Tư Đặc Học viện, Bối Bối nằm trên vai hắn chăm chú quan sát xung quanh, trong khi Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng sánh vai đi cùng.
“Đức Lâm gia gia, người có cho rằng, thế giới này có phần rất đáng sợ không?” Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm nói.
Đức Lâm Kha Ốc Đặc gật gật đầu, nhưng không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
“Trước đây khi mới tới Phân Lai thành ta cũng không hiểu biết nhiều, duy có lần này từ Ma Thú sơn mạch trở về, ta phát hiện ra rất nhiều chuyện, tại Ma Thú sơn mạch tàn khốc, vạn vật cạnh tranh một cách lộ liễu quả thực là khu rừng của máu và chết chóc, chẳng có gì phải che đậy cả.”
“Đúng vậy, tại Phân Lai thành đám quý tộc, ma pháp sư, chiến sĩ lợi hại mỗi người ai ai cũng đều đẹp đẽ, cũng đều hữu lễ. Phân Lai thành toát lên một cái vẻ vô cùng phồn thịnh, nhưng đồng thời sự phân chia cấp bậc nơi đây cũng rất uy nghiêm lạnh lùng.
“Cho dù là có pháp luật, song quyền lợi của quý tộc cũng vượt quá xa so với bình dân, mặc dù Phân Lai thành phồn vinh thực đấy, lúc nào cũng có cái vẻ cười cười nói nói không ngớt thực đấy, nhưng bên trong lại tiềm tàng những quy tắc, so với Ma Thú sơn mạch còn nhiều hơn. Tại ma thú sơn mạch không có sự phân chia giàu nghèo, chỉ có thực lực mới là yếu tố quyết định người mạnh kẻ yếu.”
Lâm Lôi lúc này dần dần đã biết nhận thức, hiểu được thế giới này. Trong cái thế giới này, quý tộc thì luôn luôn đứng trên, còn bình dân thì bị chèn ép, vô luận quý tộc có biểu hiện mình là thân sĩ, là người chí thiện cũng không thể che đậy được cấp bậc uy nghiêm. Muốn có địa vị, chỉ có thể trở thành cường đại chiến sĩ, hoặc là ma pháp sư vĩ đại.
Không cố gắng, sẽ bị đào thải.
“Xã hội loài người khác với Ma Thú sơn mạch, cạnh tranh phức tạp hơn, chỉ giống Ma Thú sơn mạch ở điểm tàn nhẫn nhưng lại được phủ thêm một chiếc áo ngoài hoa lệ, có điều đôi khi chiếc áo hoa lệ bề ngoài này lại hữu dụng hơn.” Lâm Lôi từ đáy lòng có một cảm giác khinh thường đối với bọn quý tộc ngụy thiện này.
Từ Ma Thú sơn mạch tàn khốc, trở lại Phân Lai thành phồn hoa nhưng giả dối, thâm tâm Lâm Lôi cũng xảy ra sự biến hóa.
“Ngươi e ngại cạnh tranh?” Đức Lâm Kha Ốc Đặc đột nhiên hỏi.
Lâm Lôi nhếch miệng cười: “E ngại? Không có cạnh tranh thì cuộc sống cứ bình thường trung trung, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có cạnh tranh, có sự kích động, có như vậy cuộc sống mới có kịch tính.”
“Chi chi …” Bối Bối bên cạnh cũng khoan khoái kêu lên hai tiếng.
oOo
Bước vào Ân Tư Đặc Học viện.
Tiến vào Ma Thú sơn mạch một lần, nhận thức được thế nào là lòng người hiểm ác, Lâm Lôi lại càng thêm quý trọng cảm tình huynh đệ trong học viện, gần tới trước cửa túc xá thoáng nghe được giọng nói bên trong truyền ra: “Da Lỗ lão đại, Lâm Lôi đến giờ mà vẫn chưa trở về, hắn tiến nhập Ma Thú sơn mạch không biết có gì nguy hiểm không?”
“Lão tứ, đóng cái miệng thối của ngươi lại, lão tam khẳng định sẽ an toàn trở về, đi, chúng ta đi ăn.” Da Lỗ vừa quay đầu đã thấy trước cửa đình viện có một bóng người, toàn thân chết lặng, bên cạnh Kiều Trì, Lôi Nặc hai người cũng sửng sốt trong chốc lát, rồi sau đó cả ba người đều hưng phấn vọt tới.
“Ha ha, lão tam, ngươi rốt cục đã trở lại.” Da Lỗ là người đầu tiên vọt tới, ôm chặt Lâm Lôi.
Lôi Nặc cũng lớn tiếng kêu: “Oa Lâm Lôi, Da Lỗ lão đại cùng Kiều Trì mỗi ngày đều nói về ngươi a, toàn lo lắng cho ngươi, còn ta nhất định tin tưởng rằng ngươi sẽ an toàn trở về.”
“Lão tứ.” Kiều Trì trừng mắt nói: “Ngươi vừa rồi còn lo lắng lão tam sẽ gặp nguy hiểm mà.”
“Ta?” Lôi Nặc làm bộ có vẻ nghi hoặc: “Ta nói hồi nào?”
Lâm Lôi nhìn ba vị hảo huynh đệ, trong lòng dấy lên một chút ấm áp. Da Lỗ lập tức vung tay lên hào sảng tuyên bố: “Được rồi, hai ngươi cũng đừng nhiều lời nữa, lão tam từ Ma Thú sơn mạch an toàn trở về, đây chính là một đại hỷ sự, đi, chúng ta phải làm một trận tưng bừng để chúc mừng chứ.”
“Hả” Lôi nặc trợn mắt: “Ngươi mời khách?”
Da lỗ cười to: “Đúng, để lão tam mời khách, các ngươi đừng quên, trước đó vài ngày Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán có đưa tin đến, ba kiện tác phẩm của lão tam bán được hơn 4000 kim tệ, phải chúc mừng hắn một phen mới được.”
“Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đưa tin?” Lâm Lôi ngẩn ra.
Da Lỗ lúc này mới vội vàng nói: “Lão tam thạch điêu tác phẩm của ngươi bán được giá cao, Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán đã hoàn toàn công nhận trình độ điêu khắc của ngươi, cho nên mời ngươi lại ‘Cao Thủ Triển Lãm’ của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán bố trí độc lập một gian, a, ta đi lấy thư tín đưa ngươi.” Da Lỗ nói xong thì chạy vào trong túc xá.
Lôi Nặc nhìn Lâm Lôi thần bí nói: “Lâm Lôi ngươi không biết chứ, từ sau khi người của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán tới học viện, cho biết ngươi được mời tới Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán bố trí một gian độc lập triển lãm, sự tình đã được truyền khắp cả học viện, danh tiếng của ngươi đại chấn rồi a.”
“Truyền khắp học viện?” Lâm Lôi có chút mông lung, bản thân mình cũng vừa mới biết mà thôi.
“Đúng, sợ rằng cả học viện, ngươi là người cuối cùng biết sự tình.” Kiều Trì cũng cười ha ha nói.
“Lâm Lôi, đây là thư tín của Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán.” Da Lỗ mang một bức tín phong nạm vàng màu trắng từ túc xá chạy đến.
Chương 74: Dạ phong trung đích tử sắc (hạ)
Buổi tối, bốn huynh đệ ở túc xá 1987 vừa đi trên con đường u tĩnh trong Ân Tư Đặc Học viện, vừa tùy ý tán gẫu sự tình trong hai tháng vừa qua.
“Thực vậy sao?” Lôi Nặc khiếp sợ đoạn kéo chiếc áo ngắn của Lâm Lôi lên, đã thấy vùng bụng trên cơ thể Lâm Lôi có một vết thương dữ tợn giống như một con giun, không khỏi rùng mình hít thở. Bên cạnh Kiều Trì trong lúc nhất thời cũng trầm mặc, duy có Da Lỗ là mở miệng cười nói: “Ha ha, các ngươi thực thiếu kiến thức, hồi ta còn nhỏ đã gặp qua một chuyện còn đáng sợ hơn thế này nữa.”
“Da Lỗ lão đại, có thực vậy không?” Lôi Nặc kinh ngạc hỏi.
Da Lỗ đắc ý cười nói: “Đương nhiên là thực, hơn nữa còn nhìn thấy tận mắt, cảnh tượng ngược đãi tù phạm a, còn có những người tay không cùng ma thú chém giết, cảnh người cùng ma thú chém giết bên ngoài còn có một đám phú hào quan sát, thực là một tràng cảnh đẫm máu.”
Lâm Lôi nghe Da Lỗ nói xong trong lòng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cái tràng cảnh này.
“Học viện vẫn còn tốt chán a.” Kiều Trì cảm thán một tiếng.
Lâm Lôi cũng gật đầu đồng ý, trong buổi tối hôm nay, trên con đường u tĩnh trong học viện thường xuyên có thể thấy cảnh một đôi nam nữ ngồi chung, hoặc là cùng nhau tay trong tay, hoặc là cũng cưỡi trên ma thú dạo chơi, giữa học viện nhàn nhã dạo chơi.
“Đúng rồi, Da Lỗ lão đại, tối tối không phải ngươi luôn đi cùng với nữ bằng hữu của ngươi sao, hôm nay sao lại không đi vậy?” Lôi Nặc đột nhiên hỏi.
Da Lỗ tựa hồ bất mãn: “Nữ bằng hữu? Hôm nay huynh đệ ta vừa từ Ma Thú sơn mạch trải qua cửu tử nhất sinh trở về, ta còn hơi đâu mà bồi tiếp nữ bằng hữu? Lôi Nặc a, phải nhớ cho kỹ, huynh đệ như tay chân, mà đàn bà thì chỉ là quần áo. Chỉ là chơi bời mà thôi.”
Lôi Nặc lập tức làm ra vẻ khinh bỉ.
“Lâm Lôi!” Đột nhiên một âm thanh kinh hãi từ xa xa truyền đến.
Lâm Lôi bốn người không khỏi ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một mỹ nữ có mái tóc dài màu vàng phiêu dật mừng rỡ chạy đến, tới trước mặt Lâm Lôi kinh hãi hỏi: “Lâm Lôi, ngươi từ Ma Thú sơn mạch đã trở lại, thực sự là tốt quá, ngươi lần này vừa đi đến hai tháng, làm ta lo lắng muốn chết, ngươi có bị thương ở đâu không?”
“Địch Lỵ Á, ta không việc gì.” Lâm Lôi cười trả lời.
Địch Lỵ Á cũng vừa mới biết tin Lâm Lôi mới quay trở lại Ân Tư Đặc Học viện, hai người quan hệ cũng rất tốt, ở chung một chỗ với Địch Lỵ Á, Lâm Lôi cảm thấy bản thân mình có thể hoàn toàn phóng túng, không có chút vướng bận nào trong lòng, giống như là lúc ở cùng với ba hảo huynh đệ vậy.
“Địch Lỵ Á, xe ngựa của thúc thúc đang đợi ở bên ngoài, đừng lãng phí thời gian nữa.” Một giọng nói lạnh băng vang lên.
Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc trường bào của học viện đang đứng ở xa xa, đúng là ca ca của Địch Lỵ Á, ‘Địch Khắc Tây’, một trong lưỡng đại thiên tài của Ân Tư Đặc Học viện, Địch Khắc Tây trên người trường bào mười phần sạch sẽ, không chút vấy bẩn, đôi mắt sáng ngời lên trong suốt.
“Vâng.” Địch Lỵ Á có chút thất vọng đáp lời, sau đó nhìn về phía Lâm Lôi.” Lâm Lôi, ta cùng ca ca phải trở về rồi, xe ngựa đang đợi ở bên ngoài, ta đi trước nha.”
“Được rồi, Địch Lỵ Á, đợi khi trở lại chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.” Lâm Lôi mỉm cười đáp.
“Ừ, gặp lại sau.” Địch Lỵ Á hiển nhiên là không có thời gian cùng Lâm Lôi trò chuyện nên trong chốc lát cảm thấy có phần thất vọng, xa xa Địch Khắc Tây cũng đã đi tới, chỉ liếc mắt nhìn Địch Lỵ Á một cái, Địch Lỵ Á tự hiểu ý liền đi về phía Địch Khắc Tây, Địch Khắc Tây đưa mắt nhìn về phía Lâm Lôi: “Lâm Lôi, nghe nói ngươi tiến nhập Ma Thú sơn mạch để thí luyện, chúc mừng ngươi đã thí luyện thành công.”
Lâm Lôi ngẩn ra.
Địch Khắc Tây sao lại cùng mình nói chuyện?
Địch Khắc Tây vốn rất lạnh lùng, tại Ân Tư Đặc Học viện vô cùng nổi tiếng, người bình thường khi đứng cùng một chỗ với Địch Khắc Tây thì đều cảm thấy áp lực, đặc biệt là khi cặp mắt trong suốt kia nhìn chằm chằm vào mọi người, cái loại áp lực trong lòng này khiến cho người khác cảm thấy muốn ngã quỵ xuống.”
“Ồ, đa tạ.” Lâm Lôi trả lời.
Địch Khắc Tây thong thả vuốt cằm, rồi sau đó mang theo muội muội Địch Lỵ Á đi ra phía cửa học viện.
oOo
Buổi sáng ngày thứ hai, giữa Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán tại thánh đô ‘Phân Lai Thành’.
“A, Lâm Lôi, xin mời ngồi.” Áo Tư Thác Ni nhiệt tình nói, “Da Lỗ, mấy người các ngươi cũng ngồi xuống nghỉ tạm đã.”
Áo Tư Thác Ni nhìn kỹ Lâm Lôi rồi than vãn: “Lâm Lôi, ta thực không thể tin được, ngươi thực sự là một thiên tài a, một thiếu niên mới mười lăm tuổi, đã có thể trở thành đệ tử thiên tài của đệ nhất ma pháp học viện tại Ngọc Lan đại lục. Còn hơn thế nữa trình độ kỹ nghệ điêu khắc của ngươi còn đạt tới một cảnh giới cực kỳ cao.”
“Những điều mà ngươi có thể làm được, quả thực là kỳ tích.”
“Đừng nói tới việc trở thành ma pháp thiên tài, chính tại giữa vòng tròn thạch điêu cao thủ này, ở thời đại hiện tại, có thể được Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán chúng ta mời đến thiết lập một gian triển lãm độc lập, bình thường tuổi đều đã ngoài bốn mươi, ngươi chính là người nhỏ tuổi nhất trong số đó, thậm chí trong lịch sử, cũng chỉ có hai tuyệt thế thiên tài mới có thể so sánh được với ngươi, nhưng điểm khác biệt giữa ngươi cùng bọn họ chính là … ngươi không chỉ đơn thuần là thạch điêu thiên tài mà còn là ma pháp thiên tài. Ô … thiên tài a.”
Áo Tư Thác Ni được một phen không tiếc lời tán dương, khiến Lâm Lôi bản thân có chút lúng túng.
“Áo Tư Thác Ni, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, có gì thì nói mau lên, chúng ta bốn huynh đệ còn muốn đi ra ngoài du ngoạn a.” Da Lỗ thúc giục.
Áo Tư Thác Ni lúc này mới giật mình, vội vàng từ văn kiện bên cạnh lôi ra một cái ngân sắc ma tinh tạp, mỉm cười đưa cho Lâm Lôi: “Lâm Lôi, ngân sắc ma tinh tạp này là tứ quốc kim hành chuyên môn của riêng Phổ Lỗ Khắc Tư hội quán chúng ta làm ra, ngân sắc ma tinh tạp đại biểu cho thân phận ngươi là thạch điêu cao thủ, sau khi tất cả thạch điêu được tiêu thụ thành kim tệ, chúng ta trực tiếp chuyển vào ma tinh tạp của ngươi.
“Hiện tại ngân sắc ma tinh tạp này vẫn còn vô chủ, ngươi cần phải xác nhận văn kiện một chút, sau đó có thể sử dụng thoải mái.” Áo Tư Thác Ni đưa ma tinh tạp cho Lâm Lôi, rồi nhỏ giọng dò hỏi, “Lâm Lôi, không biết lần này ngươi có mang thạch điêu tác phẩm tới không?”
Lâm Lôi thong thả gật đầu: “Có đem theo. Tổng cộng ba kiện.”
Nụ cười trên mặt Áo Tư Thác Ni nhất thời càng thêm sáng lạn.
oOo
Buổi đêm, trong gian giữa Bích Thủy thiên đường, chỉ có Lâm Lôi, Kiều Trì hai người cùng hai nữ tử uống rượu cười nói, còn Lôi Nặc, Da Lỗ sớm đã ôm hai mỹ nữ của mình tiến vào trong phòng rồi.
“Lão Đại cùng lão Tứ thực sự là …” Lâm Lôi uống một chén rượu, nhìn cô gái bên cạnh đang nói chuyện sôi nối với Kiều Trì nói: “Lão nhị, ta thấy hơi váng đầu, đi ra ngoài hóng gió một chút.”
“Hay đấy.” Kiều Trì ứng tiếng, rồi tiếp tục cùng cô gái bên cạnh hàn huyên. Lâm Lôi xuống lầu rời khỏi Bích Thủy thiên đường. Vừa ra khỏi chốn huyên náo trong Bích Thủy thiên đường, lại được gió khuya mát mẻ thổi tới, hắn cảm thấy đầu óc thoải mái, bên ngoài rõ ràng là yên tĩnh hơn nhiều, Lâm Lôi liền bước chậm rãi cất bước tùy ý đi dạo trên đường phố của Phân Lai thành.
Gió đêm mơn man, lòng người thoải mái.
Tại ngã tư của con đường chính cũng có một ít quý tộc phủ đệ, bất quá so với Lục Diệp lộ, những phủ đệ trên đường vừa ít hơn mà cũng thấp hơn nữa. Trên gác của một tòa tiểu lâu hai tầng, Ngải Lệ Tư đang đứng trước ban công cảm thụ làn gió lạnh về đêm.
Nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, nàng không khỏi nhớ tới Lâm Lôi người đã cứu nàng một mạng.
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, khi nàng đã tuyệt vọng, chính là Lâm Lôi từ trên trời lao xuống trực tiếp giết chết Huyết chiến trư để cứu nàng. Giữa lúc tuyệt vọng ấy, là huynh ấy đột nhiên từ trên trời xuất hiện, khiến sự rung động trong nàng chẳng còn phải nghi ngờ gì nữa là rất lớn, thậm trí trong tâm linh cũng lưu lại một dấu ấn không thể phai mờ.
“Lâm Lôi đại ca có phần trầm mặc, nhưng trong lúc huynh ấy đàm luận về ma pháp, cũng rất chững chạc và đáng yêu.” Ngải Lệ Tư vừa nghĩ ngợi, vừa không khỏi cảm thấy thực buồn cười.
Đột nhiên nàng phát hiện phía dưới lầu ở ngã tư đường có một bóng người, một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Cẩn thận nhìn kỹ lại một chút, Ngải Lệ Tư trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, vội vàng vẫy tay gọi: “Lâm Lôi đại ca, Lâm Lôi đại ca.”
Đang hưởng thụ sự yên tĩnh của màn đêm, bước chân chậm lại ở ngã tư đường, Lâm Lôi bỗng nghe thấy có người gọi mình, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại.
Tại tầng gác trên tiểu lâu phía xa xa bỗng thấy một thân ảnh vận áo tím. Sau lưng nàng ánh trăng sáng vằng vặc, trong mắt Lâm Lôi lúc này thân ảnh mặc đồ tím kia trông chẳng khác nào tinh linh dưới ánh trăng, tử y trong gió bay phất phơ chậm rãi phiêu đãng, đồng dạng còn có mái tóc dài phiêu dật. Trong lúc hoảng hốt, Lâm Lôi tựa hồ nhớ lại mùi tóc của Ngải Lệ Tư.
Hương vị đó, quả thực là mê người.
“Ngải Lệ Tư.” Lâm Lôi không do dự tiến về phía căn gác nhỏ đó.
Chương 75: Quy hương (Thượng)
Tường viện của phủ đệ nhà Ngải Lệ Tư chỉ có hai thước, Lâm Lôi đi tới bên cạnh tường viện đạp một chân xuống, sau đó nhún một cái trên tường viện, toàn thân giống như phi ưng giang đôi cánh sà xuống trên sân thượng chỗ Ngải Lệ Tư đang đứng.
“Ngồi xuống mau lên.” Ngải Lệ Tư vội vàng kéo Lâm Lôi.
Lâm Lôi nghi hoặc ngồi phịch xuống.
“Suỵt.” Ngải Lệ Tư cẩn thận nhìn thoáng qua bên dưới, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm quay sang Lâm Lôi nói: “May mà người gác cửa đang ngủ, nếu bị hắn thấy được, thì muội sẽ gặp phiền toái.”
Lâm Lôi giật mình.
“Chúng ta ngồi xuống nói, có tường lan can che, người khác không thể nhìn thấy được.” Ngải Lệ Tư cười đắc ý, chẳng khác nào một tiểu hồ ly xảo quyệt. Tiện tay dùng vải bố chà lau một chút sàn ban công, rồi lập tức tới ngồi cạnh Lâm Lôi.
Có thể gặp được Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi trong lòng cũng rất vui vẻ.
“Lâm Lôi đại ca, bây giờ đêm đã khuya rồi, tại sao huynh còn hiện diện bên ngoài đường phố thế? Đúng rồi, không phải huynh nói huynh là người của Ân Tư Đặc Học viện à? Tại sao lại ở Phân Lai thành vậy?” Ngải Lệ Tư hiếu kỳ một hơi hỏi dồn.
Tại sao lại ở Phân Lai thành?
Lâm Lôi trong lòng xấu hổ, bản thân mình chung quy không thể nói là đi theo ba huynh đệ tới Bích Thủy thiên đường được.
“Ta theo mấy huynh đệ tới Phân Lai thành du ngoạn, buổi tối vì không thích sự ngột ngạt, bèn ra ngoài đi dạo.” Lâm Lôi chỉ có thể trả lời mơ hồ.
Ngải Lệ Tư gật gật đầu.
“Ngải Lệ Tư, giờ đã khuya rồi, muội tại sao lại không ngủ thế?” Lâm Lôi nghi hoặc hỏi.
Ngải Lệ Tư bất đắc dĩ trề môi ra: “Ta vốn đã đi ngủ từ rất sớm, đang lúc say sưa ngủ thì lại bị tiếng quát tháo lúc say rượu của phụ thân làm quấy nhiễu giấc mộng đẹp, huynh không biết phụ thân ta quá đáng cỡ nào đâu, ngày nào cũng đánh bạc, ngày nào cũng uống rượu; say rượu rồi thì về nhà làm loạn cả lên. Thực phiền chết đi được.”
“Có một người cha như vậy, ta cũng thực là xui xẻo, Lâm Lôi đại ca, huynh thì sao? Phụ thân của huynh thế nào?” Ngải Lệ Tư nhìn Lâm Lôi đang ngồi bên cạnh.
“Phụ thân ta?” Lâm Lôi trong đầu không khỏi hiện ra tất cả những sự tình có liên quan tới phụ thân từ nhỏ cho đến lớn, “Phụ thân ta không đánh bạc, cho dù có uống rượu cũng sẽ không quát tháo ầm ĩ, có điều phụ thân giáo dục ta vô cùng nghiêm khắc, từ nhỏ đã như vậy rồi.”
Ngải Lệ Tư ngưỡng mộ thở dài: “Lâm Lôi đại ca huynh thực hạnh phúc, đâu giống như ta.”
Trong đêm khuya dưới ánh trăng, thiếu niên cùng thiếu nữ ngồi trên ban công cùng nhau tán gẫu, từ phụ thân lại nói về giáo dục, từ giáo dục chuyển qua đề tài học viện, từ học viện lại nhắc đến những bằng hữu tốt, rồi sau đó lại kể về một số sự việc thú vị của mình cùng với đám bằng hữu …
Lâm Lôi nói chuyện rất vui vẻ, nói chuyện với nhau lâu, hắn ngày càng cảm thấy quen thuộc đối với cuộc sống của Ngải Lệ Tư.
Dần dần, đêm dài qua đi, chân trời phía đông dần hé lộ một vệt màu trắng bạc, toàn bộ mặt đất đều ngập trong không khí tươi mát của buổi sớm, Lâm Lôi cùng Ngả Lệ Tư cùng nhau trò chuyện thâu đêm, chẳng hề biết đến thời gian trôi qua, chỉ có hừng đông kia mới khiến hai người chợt có phản ứng.
“A, trời sáng rồi.” Lâm Lôi lúc này mới chú ý đến thời gian.
Ngải Lệ Tư cũng phản ứng y hệt: “Ồ thực chẳng có ý tứ gì hết, bắt Lâm Lôi đại ca phải nói chuyện cùng ta suốt cả đêm.”
Đột nhiên Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư đều không nói, có một cảm giác trầm mặc xấu hổ.
“Ừ, ta phải đi.” Lâm Lôi cảm thấy hào khí có chút không bình thường, trong lòng không nhịn được có phần phát hoảng, liền trực tiếp đứng dậy.
“Lâm Lôi đại ca, huynh sau này có còn đến Phân Lai thành nữa không?” Ngải Lệ Tư hỏi tới.
“Gặp nhau, có thời gian sẽ quay trở lại.” Lâm Lôi nói xong hai tay chống vào ban công, cả người lộn trong không trung một cái, rồi sau đó hạ xuống trên tường viện, từ tường viện bất thình lình giậm một cái, toàn thân liền trong chớp mắt phóng ra ngoài, đáp xuống hơn mười thước bên ngoài trên ngã tư đường.
Lâm Lôi cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng phất tay về phía sau cáo biệt.
Ngải Lệ Tư đưa mắt dõi theo hình ảnh Lâm Lôi biến mất ở cuối ngã tư đường, sau đó mới thẫn thờ bước về phòng.
Hạ tuần tháng tám, mặt trời như một quả cầu lửa chói chang, nóng muốn chết, Lâm Lôi sau khi cùng ba huynh đệ ăn xong bữa trưa thì đang trực tiếp xuất phát nhắm hướng cố hương ‘Ô Sơn Trấn’, trên con đường, Lâm Lôi sau lưng mang theo đống ma tinh hạch trị giá tới hơn bảy vạn kim tệ tiến bước.
“Chít chít~” Bối Bối ở trên vai hắn cũng hưng phấn kêu chít chít.
Lâm Lôi liếc mắt nhìn nó một cái, bật cười, dùng linh hồn trao đổi dò hỏi: “Bối Bối, về Ô Sơn Trấn ngươi cũng rất cao hứng phải không? Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi ngươi, ngươi lúc trước tại sao lại ở tại trong đống phòng ốc bỏ hoang của gia đình ta thế?”
“Không biết a.” Bối Bối bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện thì ta đã ở trong đống phòng ốc của gia đình lão đại huynh rồi, cũng không biết cha mẹ ta là ai, tuy nhiên trong trí nhớ của ta dường như vẫn còn lưu lại giọng nói, hình như là nói ‘Phải Ở Chỗ Này, Không Được Chạy Loạn’.”
“Phải ở chỗ này, không được chạy loạn?” Lâm Lôi trong lòng khẽ động.
Giọng nói ấy, có thể nào là do cha mẹ của Bối Bối lưu lại không nhỉ?
“Ngay từ đầu ta đã ăn tảng đá, vâng theo cái giọng nói kia không dám rời khỏi tổ ốc của gia đình huynh, về sau lão đại huynh cho ta gà lôi thỏ rừng ăn, trên đời này cũng chỉ có lão đại huynh đối xử với ta tốt nhất, ta thực không muốn rời khỏi lão đại.” Cái mũi nhỏ của Bối Bối chun lại.
Lâm Lôi cũng nhớ lại cảnh tượng xảy ra lúc đó.
Lúc đó Bối Bối tại cổng thôn của Ô Sơn trấn đích xác là có chần chờ trong chốc lát, cuối cùng biết mình thực sự muốn đi, mới cắn mình một cái đế kết thành linh hồn khế ước.
“Tốt, Bối Bối, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng với nhau.” Lâm Lôi sủng ái xoa xoa đầu Bối Bối, Bối Bối cũng thoải mái nheo mắt lại.
Lâm Lôi đi đường cũng không quá nhanh, tốc độ đi là hai mươi lý một giờ, khi về tới ven Ô Sơn trấn thì trời đã sẩm tối. Theo hướng Ô Sơn trấn tiến tới, Lâm Lôi còn nghe được một giọng nói quen thuộc – “Tất cả lưng thẳng cho ta, không được động đậy, kẻ nào mông mà đụng phải nhánh cây nhuộm sơn ở phía dưới, vi phạm quy định, huẩn luyện tăng gấp bội!” Tiếng Hi Nhĩ Mạn thúc thúc từ xa đã nghe thấy.
Lâm Lôi hướng cách đó không xa nhìn lại.truyện cõi âm
Trên khoảng đất trống quen thuộc ở phía đông Ô Sơn Trấn, bên cạnh một dãy bạch dương thụ, vẫn là một đám bọn nhỏ từ sáu bảy tuổi đến mười lăm mười sáu tuổi chia làm ba đoàn đội, dưới sự nghiêm khắc giám sát của Hi Nhĩ Mạn cùng ba gã giáo quan cố gắng huấn luyện, mồ hôi nhễ nhại khiến quần áo đứa nào đứa nấy đều ướt sũng.
“Năm đó, ta cũng được huấn luyện giống như vậy.” Nhìn lại cảnh tượng này, Lâm Lôi rất xúc động.
“Lâm Lôi?” Hi Nhĩ Mạn từ xa thì đã thấy Lâm Lôi, thuận miệng giao việc lại cho La Thụy, La Kiệt một chút, rồi lập tức chạy về phía Lâm Lôi, trực tiếp ôm Lâm Lôi vào lòng thực chặt.
“Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, đã lâu không được gặp người rồi.” Lâm Lôi cũng rất cao hứng.
“Ha ha, đi nào, về nhà đã, Hoắc Cách đại nhân mà thấy ngươi nhất định sẽ rất cao hứng cho mà xem.” Hi Nhĩ Mạn cười ha hả nói, rồi sau đó cùng Lâm Lôi hướng về bên trong Ô Sơn Trấn đi tới.
“Lâm Lôi thiếu gia.” La Thụy, La Kiệt cũng từ xa nhiệt tình lời chào hỏi.
“La Thụy thúc thúc, La Kiệt thúc thúc.” Lâm Lôi cũng phất tay ra hiệu, rồi sau đó cùng Hi Nhĩ Mạn trở về phủ đệ của gia đình mình.
“Lâm Lôi, ngươi còn mang theo cái gói đồ gì về, trông cứ như cái trống vậy, bên trong là cái gì?” Hi Nhĩ Mạn không khỏi chú ý tới gói đồ trên lưng Lâm Lôi, cười dò hỏi.
Lâm Lôi thần bí cười: “Lễ vật, lễ vật cho phụ thân ta!”