1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Yêu Cung dịch
  4. Tập 1: Giác ngộ của cung thủ – Một mũi tên phong hầu (c1-c10)

[Audio] Yêu Cung dịch

Tập 1: Giác ngộ của cung thủ – Một mũi tên phong hầu (c1-c10)

tiếp ❯

Chương 1 : Giác ngộ của cung thủ (thượng).

Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, tại một căn nhà tranh không tính là bắt mắt, có một người thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu vội vàng mặc quần áo vào. Hắn vừa mặc quần áo vừa tự nhủ:

– Xong rồi, xong rồi. Lần này huấn luyện viên Lưu muội nhất định sẽ lại phạt ta.

Nhưng sau khi nói xong câu đó, hắn lại lộ ra một nụ cười đau khổ. Sau đó hắn dừng động tác mặc quần áo của mình lại. Hai tay hắn đưa ra phía sau đầu ngả người nằm xuống chiếc giường gỗ.

– Ôi… kết thúc. Đã không cần huấn luyện nữa…

Trong mắt Âu Dương đầy vẻ mất mát. Hắn đi tới thế giới này đã nửa năm. Nhưng mỗi khi tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu đến mặt hắn, hắn lại như vậy.

Âu Dương vốn là xạ thủ thiên tài nhất trong trường Thể thao. Hắn tham gia giải thi đấu bắn cung cấp tỉnh ba lần đều nhận được giải quán quân. Nếu không phải bởi vì vấn đề tuổi tác, với tài nghệ của hắn đủ để tham gia giải thi đấu bắn cung quốc tế đồng thời còn đoạt được giải quán quân quốc tế. Nhưng đáng tiếc ông trời đố kỵ anh tài. Trong một lần ngoài ý muốn đã chôn vùi thiên tài như hắn, khiến một người trẻ tuổi đang phát ra hào quang chói lọi phải đi tới thế giới xa lạ này.

– Không có máy vi tính! Không có TV! Không có giải trí! Không có thứ gì!

Âu Dương la lên một tiếng, sau đó chậm rãi từ trên giường ngồi dậy. Tuy hắn đã thành công trở thành một thành viên trong đại quân xuyên qua, nhưng trong thời gian nửa năm này Âu Dương phát hiện mình không hề có năng lực nghịch thiên giống như những người xuyên qua thường nhận được. Ngoại trừ một chút võ học gia truyền ra, Âu Dương hầu như không còn gì nữa cả.

– Tuy rằng ở thế giới này luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng sẽ cho hiệu quả nâng cao gấp mười lần, nhưng thứ này lại không đáng tin cậy…

Âu Dương liên tưởng đến Hàng Long Thập Bát Chưởng, võ học gia truyền của nhà mình, trán hắn liền đen một vạch.

Không vì lý do gì khác, chủ yếu bởi vì tên võ học quá chấn động. Hàng Long Thập Bát Chưởng. Tuy rằng cũng gọi là Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhưng Hàng Long Thập Bát Chưởng của Âu Dương lại không có cách nào sánh bằng nhân vật chính có thể tung hoành ngang dọc khắp thế giới trong tiểu thuyết võ học.

Hàng Long Thập Bát Chưởng của hắn được xem là gia truyền, nhưng Âu Dương luyện đã lâu, ngoại trừ khí lực và mức độ nhạy bén của thân thủ tăng lên không ít ra, trên căn bản không phát hiện có bất kỳ điểm nào giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng trên ti vi có thể đánh ra một chiêu hủy thiên diệt địa.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng mặc kệ Hàng Long Thập Bát Chưởng này có thật sự hàng long được hay không, hắn vẫn quyết định kiên trì tu luyện. Chí ít hắn ở thế giới này tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng nửa năm, đã có ba mã lực!

Ba mã lực, cái từ này chính là tiêu chuẩn để thế giới này đánh giá một người có cường đại hay không. Người bình thường sau khi trưởng thành sẽ nắm giữ ước chừng một mã lực. Người giống như Âu Dương dựa vào tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng có thể nắm giữ ba mã lực, thậm chí còn cao hơn. Theo Âu Dương thấy, một vài người lớn tuổi trong thôn này có thể thông qua tu luyện một ít võ học đạt được mười mã lực!

Mười mã lực! Bản thân Âu Dương nắm giữ ba mã lực, tất nhiên hắn biết rõ mười mã lực khủng bố tới mức nào.

Ngựa ở thế giới này không giống với ngựa ở thế giới của Âu Dương. Ngựa ở thế giới này, mỗi con đều nắm giữ bốn, năm trăm cân lực lượng. Ba mã lực đó là gần 1500 cân lực lượng. Mười mã lực chính là gần năm ngàn cân lực lượng! Năm ngàn cân lực lượng. Nếu như bị đánh một quyền, vậy khác nào trực tiếp bị Lực Vương đánh.

– Thực sự biến thái. Vừa trưởng thành đã nắm giữ một mã lực. Người nơi này cũng ăn giống với người của thế giới kia, sao bọn họ lại có khí lực biến thái như vậy?

Âu Dương vừa luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng, vừa tự hỏi về vấn đề này. Tuy nhiên hắn chỉ có thể nghĩ trong lòng. Dù sao chỉ có một mình hắn là người “xuyên qua”, cho nên hắn không biết ai khác để hỏi thăm.

Vù vù vù…

Mỗi một quyền Âu Dương đánh ra đều có thể khiến xung quanh xuất hiện những tiếng xé gió. Đây là kết quả của lực lượng và tốc độ kết hợp phát ra. Nếu là trước đây, cho dù thế nào Âu Dương cũng không dám tưởng tượng về ba mã lực này. Trong thế giới trước đây, cho dù hắn tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng mười năm chỉ sợ cũng không có nổi một mã lực. Nhưng sau khi đi tới thế giới này, sống trong thân thể này, không ngờ hắn lại có năng lực biến thái như vậy. Xem như đây là một sự đền bù.

– Đặc quyền! Đặc quyền xuyên qua! Đặc quyền xuyên qua của ta ở đâu?

Âu Dương vừa đánh quyền vừa tự mình rít gào. Tuy những tiếng gào thét của hắn rất lớn, nhưng không ảnh hưởng tới cư dân trong thôn.

Từ khi Âu Dương bắt đầu tới thôn này, mỗi buổi sáng hắn đánh quyền đều hét lớn những lời nói này. Sau khi bị tra tấn suốt nửa năm, mọi người trong thôn đã quen với tiếng rít gào của Âu Dương. Nếu như buổi sáng nào đó Âu Dương không nhảy ra kêu la vài tiếng, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy không quen.

Gọi tới gọi lui, loại đặc quyền loại này không phải gọi là có thể xuất hiện được. Cho nên Âu Dương gọi nửa năm, ngoại trừ khiến lực lượng của thân thể từ một mã lực luyện đến ba mã lực ra, cơ bản không phát hiện có bất kỳ thứ gì có liên quan đến đặc quyền.

– Hắc! Âu Dương! Không ngờ hôm nay ngươi còn tới sớm hơn cả ta!

Âu Dương đang gào thét, chợt có một giọng nói cộc lốc vang lên bên tai hắn. Âu Dương không cần nhìn cũng biết hẳn là Lý Vĩ đã tới.

Có thể nói trong thôn này người có quan hệ thân thiết với Âu Dương nhất chính là Lý Vĩ. Lúc Âu Dương mới đến đây, người đầu tiên hắn quen chính là Lý Vĩ. Lý Vĩ xấp xỉ tuổi hắn. Sau khi Âu Dương tới thế giới này, cũng nhờ Lý Vĩ khổ sở cầu xin trưởng thôn nên hắn mới không đến nỗi bị chết đói, còn có được một căn nhà tranh nho nhỏ này để ở.

– Có thời gian, ngươi nên luyện một chút Hàng Long Thập Bát Chưởng ta đã dạy cho ngươi đi!

Âu Dương không thèm để ý đến Lý Vĩ. Gia hoả này chính là điển hình của một kẻ thích lải nhải. Một khi ngươi châm lửa cho hắn, miệng của hắn sẽ như súng máy không ngừng tấn công về phía ngươi.

– Ôi… Lại luyện quyền sao? Âu Dương, đến chừng nào ngươi mới bằng lòng dạy bắn tên cho ta vậy?

Lý Vĩ nghe thấy Âu Dương lại bảo hắn luyện quyền, hắn có chút không vui. Nếu như chỉ nói riêng về lực lượng hắn và Âu Dương đã không phân cao thấp. Nhưng Lý Vĩ biết, điểm đáng sợ nhất của Âu Dương không phải là ba mã lực của hứn. Hắn nắm giữ kỹ thuật bắn cung đáng sợ. Ngoài năm trăm bước hắn có thể bắn thủng một đồng tiền!

– Muốn học bắn cung sao? Ngươi vẫn còn kém lắm!

Âu Dương không chút kiêng kỵ đối với một thanh niên lòng đầy nhiệt huyết ham học hỏi như Lý Vĩ. Vừa mở miệng hắn đã vô tình đả kích triệt để đối với Lý Vĩ.

Âu Dương vừa luyện quyền vừa nghĩ, nếu như nói thật sự có đặc quyền, vậy chắc chính là kỹ thuật bắn cung của mình!

Chương 2 : Giác ngộ của cung thủ (hạ)

Sau khi đi tới thế giới này, Âu Dương phát hiện con mắt của hắn trở nên tinh hơn. Tầm nhìn của hắn trở nên đáng sợ hơn. Phối hợp với thân thủ cực kỳ linh hoạt và ba mã lực, Âu Dương bắn tên ra có thể xuyên thủng một đồng tiền ở khoảng cách ngoài năm trăm bước. Nếu ở thế giới trước kia của hắn, hắn tuyệt đối không có cách nào làm được.

Nhưng Âu Dương là một người không biết thỏa mãn. So với vô số nhân vật chính xuyên qua, cái này của hắn được tính là đặc quyền sao? Ngươi xem lại một chút đi. Những nhân vật chính xuyên qua nếu không phải có được thần khí thì cũng có được Thánh quả, làm ma vũ song tu sau đó đại sát. Mặc dù kỹ thuật bắn cung của mình không tệ, nhưng so với đám người xuyên qua, hắn thật sự kém quá xa.

– Đi…

Lý Vĩ rầu rĩ không vui liếc mắt nhìn Âu Dương vẫn đang đánh quyền ở đó. Cuối cùng hắn đành lựa chọn thỏa hiệp. Hắn cũng theo Âu Dương luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng Âu Dương đã truyền thụ cho hắn.

– Ôi Âu Dương…

Lý Vĩ đúng là một kẻ thích lải nhải. Cho dù là thời điểm đánh quyền miệng hắn cũng tuyệt đối không dừng lại. Cho nên hắn vừa mở miệng, Âu Dương đã trực tiếp ngắt lời hắn:

– Khi luyện quyền phải chuyên tâm. Nếu như ngươi không thể chuyên tâm, vậy ngươi sẽ không học được kỹ thuật bắn cung!

– Không phải…

Lý Vĩ vừa nghe hắn nói vậy lập tức muốn hôn mê. Từ khi Âu Dương thể hiện kỹ thuật bắn cung như thần của hắn xong, ngày nào Lý Vĩ cũng nghĩ tới bắn cung. Nếu thật sự không cho hắn học, có lẽ hắn sẽ thật sự suy sụp.

– Ta thật sự có chuyện!

Lý Vĩ ngừng lại. Theo quan điểm của hắn, nếu trong lúc luyện quyền không thể nói chuyện, vậy mình dừng lại thì có thể chứ?

– Ngắt lời người khác là không lễ phép. Lúc ta luyện quyền ghét nhất bị người khác cắt ngang!

Âu Dương hiểu quá rõ Lý Vĩ. Cho nên hắn áp dụng đánh phủ đầu, không cho Lý Vĩ có bất kỳ cơ hội nào để mở miệng.

Nghe Âu Dương vậy, mắt Lý Vĩ suýt nữa thì trợn trắng. Nhưng Lý Vĩ biết chuyện này rất quan trọng. Bất kể thế nào hắn vẫn nhất định phải nói ra.

– Âu Dương, ta không đùa với ngươi. Sáng mai chính là lúc quân bộ đến thôn của chúng ta trưng binh. Với tuổi của ngươi và ta chỉ sợ sẽ nhất định phải đi lính!

Lý Vĩ mở miệng nói.

Thôn Âu Dương đang ở một quốc gia tên là Đại Vận quốc. Đại Vận quốc là một trong bốn quốc gia lớn tại đại lục. Lúc này Đại Vận quốc đang chiến tranh với Tây Kỳ quốc cũng là một trong bốn quốc gia lớn. Bởi vậy bọn họ trưng binh để tăng cường quân lực. Hiện tại người bị trưng binh sẽ không giống như thời bình nữa. Sau khi bị trưng binh sẽ trực tiếp tới biên ải để tham chiến. Những người nắm giữ ba mã lực như Âu Dương và Lý Vĩ, lại có tuổi tác khá phù hợp chắc chắn không thoát khỏi vận mệnh bị trưng binh.

Quả nhiên, vừa nghe Lý Vĩ nói vậy, Âu Dương liền dừng lại. Thật ra từ một tháng trước hắn đã biết chuyện trưng binh. Là một người hiện đại, Âu Dương không thích chiến tranh. Nhưng hắn không thích, không có nghĩa là có thể chạy trốn. Trong thôn này, người có thể đạt tiêu chuẩn để trưng binh chỉ có hai người hắn và Lý Vĩ. Từ một tháng trước, tư liệu về hai người bọn họ đã sớm được báo lên. Nếu hiện tại bọn họ rời đi, khẳng định thôn này sẽ bị liên lụy.

Âu Dương là dạng người nhận một giọt nước, báo đáp một thùng. Thời điểm hắn khó khăn nhất, người trong thôn đã cho hắn cái ăn, chỗ ở. Hắn kiên quyết không làm ra chuyện gì gây hại cho thôn.

– Ngươi nghĩthế nào?

Âu Dương không hiểu rõ về thế giới này lắm. Đối với hắn, khái niệm chiến tranh chỉ là chết rất nhiều người mà thôi.

– Đi! Tây Kỳ quốc đã đánh tới cửa nhà chúng ta. Chúng ta đương nhiên phải đi đánh hắn!

Lý Vĩ sinh ra và lớn lên tại thôn này. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản. Hắn không nghĩ giống như Âu Dương. Trong mắt hắn bảo vệ quốc gia đó chính là chuyện vinh quang nhất.

Nghe Lý Vĩ nói vậy, Âu Dương liếc mắt nói:

– Biết tại sao ta không truyền thụ kỹ thuật bắn cung cho ngươi không?

– Tại sao?

Lý Vĩ không hiểu tại sao khi nói chuyện về chiến tranh, Âu Dương đột nhiên lại chuyển đề tài nói tới kỹ thuật bắn cung. Nhưng hắn thực sự rất muốn biết về vấn đề này. Hắn không nhịn được mở miệng hỏi dò.

– Bởi vì ngươi không có sự giác ngộ của một cung thủ!

Âu Dương vừa nói vừa lắc ngón tay với Lý Vĩ. Dáng vẻ hắn cao thâm khó dò trước khuôn mặt đầy thắc mắc của Lý Vĩ.

– Cái gì là giác ngộ của cung thủ?

Trong mắt Lý Vĩ đầy vẻ thành kính. Bởi vì dưới cái nhìn của hắn, Âu Dương muốn nói cho hắn biết ý nghĩa thâm sâu của cung thủ chân chính!

Âu Dương nhìn vóc dáng thành kính của Lý Vĩ, một lát sau mới mở miệng nói:

– Giác ngộ của cung thủ chính là sợ chết!

Vẻ mặt Lý Vĩ vốn cực kỳ thành kính. Nhưng sau khi Âu Dương nói ra hai chữ sợ chết, khuôn mặt hắn liền dại ra. Hắn chẳng thể ngờ được Âu Dương trong mắt hắn luôn lớn mật như vậy lại nói ra hai chữ sợ chết!

Qua một hồi lâu, Lý Vĩ mới từ từ trấn tĩnh lại. Hắn nhìn Âu Dương mở miệng nói:

– Sợ… Sợ chết? Âu Dương, ngươi rất sợ chết sao?

– Phí lời! Có ai không sợ chết chứ?

Âu Dương trừng mắt với Lý Vĩ một cái. Lời này hỏi có khác nào không hỏi. Con giun con dế còn muốn sống, huống gì hắn là một người đã tiếp thu giáo dục hiện đại suốt mười mấy năm!

Đối với Âu Dương mà nói, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là sống sót. Cái gì mà đại nghĩa, cái gì mà đại đức so với chuyện sống sót quả thật không đáng nhắc tới.

Lý Vĩ nghe thấy Âu Dương vốn phải là kẻ đại nghĩa lại thản nhiên nói ra lời nói chỉ thuộc về những kẻ nhu nhược như vậy, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khổ. Cũng may hắn là kẻ đáng tin. Nếu như đổi thành người khác nghe được Âu Dương nói như vậy, nhất định sẽ tránh xa hắn.

Âu Dương không biết, thế giới này không giống với thế giới của hắn. Thế giới nơi hắn ở trước kia, sợ chết nhiều nhất chỉ bị người sỉ nhục một chút mà thôi. Nhưng tại thế giới này, sợ chết quả thực là một điều vô cùng nhục nhã. Đừng nói là người bình thường, cho dù là hoàng tử dám như Âu Dương vừa rồi, la lên mình sợ chết, kết quả không cần phải nghĩ nhiều. Hắn có thể vì vậy mà bị trục xuất khỏi hoàng gia.

– Ta đã nói với ngươi Âu Dương!

Lý Vĩ hết sức trịnh trọng nhìn Âu Dương. Hắn rất ít khi có vẻ mặt như vậy.

– Sau này ngươi tuyệt đối đừng nói với người khác về giác ngộ cung thủ của ngươi. Bằng không ngươi nhất định sẽ có chuyện!

Lý Vĩ có lòng tốt nhắc nhở Âu Dương, nhưng Âu Dương lại không mấy để ý.

– Được rồi được rồi!

Âu Dương không định tiếp tục thảo luận với Lý Vĩ về vấn đề này. Hắn đi tới một gốc cây cách đó không xa. Hắn nhảy lên cao bốn mét, tháo một cây trường cung và một túi mũi tên do hắn tự chế tạo được móc trên một cành cây to.

– Đi săn thú sao?

Lý Vĩ không nghĩ ra, ngày mai sẽ phải nhập ngũ, sao hôm nay Âu Dương còn có hứng thú đi săn thú?

– Nếu nhất định phải tòng quân, sao không khao cái bụng mình một chút. Ta nghe nói những tháng ngày ngoài tiền tuyến rất gian khổ. Nói không chừng ngày nào đó cả ta và ngươi đều phơi thây ngoài đồng hoang. Có cơ hội thì ăn nhiều một chút!

Chương 3 : Thám báo của Tây Kỳ

Tuy Âu Dương nói không tốt, nhưng giọng điệu của hắn lại rất nhẹ nhàng.

Trong thời gian một tháng này hắn đã cẩn thận suy nghĩ. Thật ra sống trong quân đội, tỉ lệ người chết trận thấp nhất chính là cung thủ. Cung thủ hoặc là đứng trên thành phòng ngự, hoặc là trốn ở phía sau đại quân bắn xa, tuyệt đối không thể nào xung phong ở tiền tuyến. Âu Dương cảm thấy, với thân thủ của hắn hiện nay, cho dù là ở trên chiến trường, hắn vẫn có năng lực chạy trốn.

– Được rồi được rồi. Ta nói không lại ngươi!

Lý Vĩ biết, mặc dù mình nói vô cùng nhiều, nhưng hắn gặp Âu Dương, chẳng khác nào gặp phải sư phụ. Âu Dương có thể dễ dàng dùng một câu nói đã khiến mình á khẩu không trả lời được.

Học động tác của Âu Dương, Lý Vĩ cũng nhảy lên cây nắm lấy trường cung giống như Âu Dương. Chỉ có điều Lý Vĩ nhiều nhất chỉ nắm được túi tên. Bởi vì Lý Vĩ biết, tên của Âu Dương không chỉ tinh chuẩn, hơn nữa tốc độ bắn cũng vô cùng khủng khiếp. Trong túi này có tới một trăm mũi tên. Nếu như mình toàn lực bắn ra, trong vòng mấy phút đồng hồ đừng mong có thể bắn hết. Nhưng một túi mũi tên này ở trong tay Âu Dương chỉ trong vòng mấy phút đã biến mất không còn.

Hai người cầm cung tên và đoản đao đi ra khỏi sơn thôn Kháo Sơn, tiến về phía núi lợn rừng phía sau thôn. Núi lợn rừng, tên cũng như nghĩa. Trên núi có rất nhiều lợn rừng. Rất ít người trong thôn đi vào núi lợn rừng để săn thú. Nguyên nhân chủ yếu bởi vì số lượng lợn rừng trên núi lợn rừng quá nhiều. Hơn nữa chúng cũng khá hung dữ. Một khi giết một con, rất có khả năng sẽ khiến một đàn lợn rừng vây lại tấn công.

Thôn dân trừ khi tập hợp rất nhiều người, bằng không bọn họ sẽ không dễ dàng lên núi. Nhưng núi lợn rừng hung hiểm như vậy đối với Âu Dương mà nói lại không được tính là hung hiểm. Từ mấy tháng trước đó, Âu Dương đã to gan lớn mật lén lút cùng Lý Vĩ đi tới núi lợn rừng.

Đối với người miền núi bình thường mà nói năm mũi tên thậm chí mười mũi tên cũng không thể bắn chết lợn rừng. Nhưng vào trong tay Âu Dương, chỉ một mũi tên đã khiến nó mất mạng. Lý Vĩ biết rõ sự đáng sợ của đàn lợn rừng này, nhưng khi thấy tài bắn cung của Âu Dương, trong nháy mắt hắn đã bị thuyết phục. Điều này cũng khiến hắn hiểu rõ ràng, mũi tên của Âu Dương không chỉ tinh chuẩn nhanh chóng, mà còn vô cùng hung ác.

– Chúng ta sắp rời khỏi đây. Ngày hôm nay nên săn nhiều lợn rừng, tích trữ một chút cho người dân trong thôn. Chúng ta đi chuyến này, không biết đến lúc nào mới có thể trở về đây.

Âu Dương thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói của hắn có mấy phần bất đắc dĩ. Một người hiện đại đi tới thế giới thần bí này lại bị ép tòng quân, còn phải ra chiến trường đánh giặc. Điều này thực sự khiến người ta đau đầu.

– Nếu không chúng ta giết vua lợn rừng?

Lý Vĩ nhìn Âu Dương, Âu Dương giống như một thợ săn trời sinh. Hắn có thể dẫn Lý Vĩ tránh được đàn lợn rừng, hơn nữa còn tìm kiếm những con lợn rừng đi tách khỏi đàn để giết.

– Lý Vĩ, ngươi có cảm giác ngày hôm nay có gì kỳ quái hay không?

Bọn họ càng đi sâu vào trong, Âu Dương càng cảm thấy bất an. Hắn dừng bước đi tới phía sau một cây đại thụ nhìn khuôn mặt Lý Vĩ đầy vẻ mờ mịt, hỏi dò.

– Kỳ quái? Cái gì kỳ quái? Chúng ta đã đến núi lợn rừng này mười mấy lần, có thể có gì kỳ quái!

Lý Vĩ không hề phát hiện được sự biến hóa bên trong núi lợn rừng này.

Âu Dương dựa vào thân cây, lẳng lặng suy nghĩ một lát sau đó mới nói:

– Chẳng lẽ ngươi không phát hiện được gì sao? Ngày hôm nay núi lợn rừng đặc biệt yên tĩnh. Trên đường chúng ta đi vào đây không ngờ không phát hiện bất kỳ con lợn rừng nào. Ngươi cảm thấy điều này hợp lý sao?

Âu Dương nói ra điều mình phát hiện được.

Vừa nghe hắn nói như vậy, Lý Vĩ nhất thời hiểu rõ. Chuyện này quả nhiên có chút kỳ lạ. Hắn theo Âu Dương lên núi còn tưởng rằng Âu Dương lợi dụng thiên phú xuất sắc của mình né tránh đàn lợn rừng kia. Hiện tại xem ra sự tình không hề đơn gian như hắn đã suy nghĩ.

– Hơn nữa ngươi xem! Bây giờ chúng ta đã đi sâu vào núi lợn rừng, nhưng vì sao nơi này lại xuất hiện dấu chân ngựa?

Âu Dương ngồi xổm xuống, chỉ vào dấu móng ngựa trên mặt đất cho Lý Vĩ xem. Dấu móng ngựa này cũng không dễ khiến người ta chú ý.

– Móng ngựa?

Nếu như Âu Dương không nói, có lẽ Lý Vĩ sẽ không phát hiện ra dấu chân ngựa này. Nhưng sau khi Âu Dương mở miệng, hắn lập tức cúi đầu quan sát phía trên mặt đất. Hắn vừa nhìn xuống, thiếu chút nữa đã kinh ngạc thốt ra tiếng!

– Ông trời ơi! Đây là dấu chân chiến mã của Tây Kỳ quốc!

Lý Vĩ không giống với Âu Dương. Hiểu biết của hắn về thế giới này vượt xa Âu Dương. Khi hắn nhìn thấy dấu chân ngựa, mặt hắn bị dọa tới mức trắng bệch. Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là Tây Kỳ quốc đã đánh tới đây!

– Không cần khẩn trương. Tuy ở đây có dấu chân ngựa lẫn lộn, nhưng ta đoán nhiều nhất không quá năm người. Hơn nữa chắc bọn họ chỉ là quân thám báo hoặc là bại quân!

Âu Dương bình tĩnh hơn Lý Vĩ nhiều. Hắn quan sát dấu chân ngựa trên mặt đất một hồi sau đó nói ra phân tích của mình.

Nghe Âu Dương phân tích như vạy, Lý Vĩ có phần bình tĩnh hơn. Sau đó hắn lại tỏ ra khó hiểu nhìn Âu Dương hỏi:

– Chúng ta xuống núi sao?

– Xuống núi… Chỉ sợ đã muộn…

Mặt Âu Dương thoáng âm trầm. Lý Vĩ không nghe thấy, nhưng hắn dựa vào thính giác nhạy bén của mình, đã nghe được tiếng vó ngựa như có như không từ phía xa truyền lại. Âu Dương biết, chủ nhân của tiếng vó ngựa này hẳn là người Tây Kỳ quốc. Thông qua tiếng vó ngựa Âu Dương có thể phán đoán được, bọn họ đang đi về phía mình. Nếu như lúc này hắn và Lý Vĩ lựa chọn chạy trốn, cơ hội có thể chạy thoát rất mong manh…

Núi lợn rừng không giống nhưng những ngọn núi khác. Trong những ngọn núi khác, ngựa tiến vào tương đối khó khăn. Nhưng địa thế của núi lợn rừng tương đối bằng phẳng, cây cối cũng rất ít. Chỉ cần không phải là số lượng quá lớn, như vậy sẽ có thể tiến vào khá dễ dàng.

– Làm sao bây giờ!

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Lý Vĩ cũng đã nghe thấy tiếng động. Mặc dù hắn nắm giữ ba mã lực, nhưng dù sao hắn chỉ là một thiếu niên ngây thơ luôn sống trong sơn thôn, gặp phải đám quân lính thực sự, hắn vẫn cảm thấy hoảng sợ.

– Lên cây!

Âu Dương biết, lúc này trốn sẽ không thoát. Vậy không bằng leo lên cây tránh bọn họ!

– Được!

Nghe Âu Dương nói như vậy, Lý Vĩ vội vàng leo lên một gốc cây to chừng hai người ôm. Nhưng đáng tiếc bởi vì quá khẩn trương, hắn leo hai lần đều bị ngã xuống. Hắn càng nóng ruột, trái lại càng không leo lên được.

– Sợ cái gì! Chúng ta quen thuộc địa hình ở đây hơn bọn chúng! Cứ trốn ở trên cây sẽ không có việc gì!

Âu Dương vừa lên tiếng an ủi hắn, vừa kéo Lý Vĩ cùng lên một cái cây lớn cao khoảng mười mấy mét.

Hai người trèo lên trên ngọn cây, ẩn mình trong tán lá rậm rạp. Bọn họ vừa ẩn thân, năm con chiến mã màu đen cũng vừa vặn đi tới. Ngồi trên năm con chiến mã là năm nam tử trẻ tuổi trên người mặc áo giáp da.

Chương 4 : Một mũi tên phong hầu

Thông qua trang phục của bọn họ, Âu Dương đoán chắc bọn họ là đội quân thám báo của Tây Kỳ quốc. Về phần tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi cách biên giới 400, 500 dặm này, hắn thật sự không hiểu.

– Hả? Rõ ràng vừa nãy còn có tiếng người. Sao chỉ chớp mắt đã không thấy nữa!

Trong năm tên kỵ sĩ có một người nghi hoặc nhìn chung quanh. Vừa nãy Âu Dương nghe được tiếng vó ngựa của bọn họ, bọn họ cũng nghe được tiếng của Âu Dương và Lý Vĩ.

– Đội trưởng! Nơi này có dấu chân!

Dù sao thám báo vẫn là thám báo. Khả năng quan sát của bọn họ vẫn vô cùng tinh tế. Cho dù rất khó có thể phân biệt được dấu chân của Âu Dương và Lý Vĩ lưu lại trên mặt đất, nhưng hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra.

– Dấu chân? Hừ hừ, xem ra thật sự có người!

Tên đội trưởng kia không hề xuống ngựa. Ánh mắt hắn không ngừng quét qua bốn phía. Với trực giác nhạy bén của quân thám báo, hắn biết, nơi này chắc chắn có kẻ địch đang ẩn nấp.

– Đội trưởng, vết chân này từ phía tây đến. Bên kia hẳn có thôn xóm!

Một đội viên trong nhóm thám báo quan sát dấu chân xong liền hồi báo. Hắn vừa nói ra miệng, Âu Dương và Lý Vĩ trên cây lập tức kinh hãi biến sắc!

– Không tốt!

Âu Dương thầm nghĩ:

– Đây là một tiểu đội năm người thám báo xuất sắc. Một khi tiểu đội thám báo tiến vào trong sơn thôn của hắn, như vậy những người thôn dân giản dị này làm sao chống lại bọn họ được. Đến lúc đó có lẽ năm người này sẽ tàn sát tất cả người dân trong thôn mất!

– Có thôn xóm sao? Hừ hừ, chúng ta đi! Tới thôn đó xem thử!

Tên đội trưởng kia quét mắt nhìn một hồi, bỗng nhiên đưa ra một mệnh lệnh như vậy. Tiếp theo hiển nhiên tiểu đội thám báo này nhanh như gió lần theo dấu chân Lý Vĩ và Âu Dương lưu lại tiến về phía sơn thôn.

– Làm sao bây giờ…

Lý Vĩ nhìn thấy tiểu đội thám báo kia đi xa, hắn liền kinh sợ nhìn Âu Dương. Cái vẻ lo sợ hoang mang của hắn khiến Âu Dương thiếu chút nữa đã tát cho hắn một cái! Bình thường nhìn Lý Vĩ có vẻ rất can đảm, nhưng lúc này không ngờ một chút bình tĩnh cũng không có! Với tính cách của hắn như vậy còn muốn làm cung thủ sao? Lúc này mới chỉ có năm tên thám báo. Nếu như ở trên chiến trường, một khi xung phong liều chết, chính là thiên quân vạn mã. Nếu như tâm tính không tốt, cung thủ sao có thể bắn tên được. Chỉ sợ kẻ địch vừa mới đến, đã bị dọa mất mật.

– Đừng nói nữa! Bọn họ chưa đi đâu!

Âu Dương nhẹ nhàng rút từ trong túi ra một mũi tên đặt lên dây cung. Nếu như có thể, hắn sẽ tuyệt đối không lựa chọn lấy một địch năm. Nhưng không có cách nào khác. Nếu như hắn không ra tay, một khi năm tên thám báo này tiến vào trong thôn, vậy ưu thế duy nhất về địa hình của hắn cũng không còn. Đến lúc đó muốn trở mình gần như là không thể.

– Hả?

Lý Vĩ không rõ ý tứ của Âu Dương, nhưng hắn vẫn rất nghe lời, lựa chọn im lặng. Mà chỉ khoảng hai phút sau, một bóng đen từ phía sau một thân cây xuất hiện. Đây chính là tên thám báo vừa nãy đã phát hiện ra dấu chân bọn họ. Vóc người của hắn vô cùng nhỏ bé. Vừa nãy khi rời đi, hắn bỗng nhiên từ trên ngựa nhảy xuống trốn vào chỗ này với ý đồ chờ đợi Âu Dương và Lý Vĩ xuất hiện sẽ xông tới giết. Nhưng con mắt của Âu Dương sắc bén hơn người bình thường rất nhiều. Tuy rằng ở khoảng cách rất xa, nhưng hắn vẫn nhìn thấy chỉ có bốn người rời đi, không phải là năm người.

– Ân…

Lý Vĩ nhìn thấy đột nhiên có một bóng người xuất hiện, hắn vội vàng bịt miệng mình lại. May mà vừa nãy hắn nghe lời Âu Dương không mở miệng, bằng không bọn họ đã bị lộ.

Mà trong nháy mắt khi Lý Vĩ nhìn về phía Âu Dương, đã nhìn thấy Âu Dương kéo căng cung tên trong tay. Mũi tên hướng về phía tên thám báo đang quan sát xung quanh.

Lý Vĩ gần như không thể tin được vào mắt mình. Đây chính là một thám báo chân chính trên chiến trường! Lẽ nào Âu Dương đã bị điên? Hắn muốn bắn chết người này hay sao?

Nhưng không chờ Lý Vĩ hiểu rõ, Âu Dương đã buông dây cung ra. Một mũi tên màu đen bắn ra khỏi dây cung. Tiếng mũi tên xé gió vô cùng mạnh mẽ. Tên thám báo kia cũng nghe được âm thanh này. Hắn tính nghiêng người tránh mũi tên. Nhưng đáng tiếc hắn quá xem thường mũi tên của Âu Dương. Mũi tên này mang theo lực xoáy tròn. Trong nháy mắt khi tên thám báo định né tránh, mũi tên đã bắn thủng yết hầu của hắn…

– Ô…

Tên thám báo này phát ra những tiếng ô ô. Trong mắt hắn đầy vẻ ngạc nhiên! Một mũi tên nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy cho dù là Thần Xạ trên chiến trường cũng tuyệt đối không có cách nào bắn được như vậy. Nhưng tại một nơi thâm sơn cùng cốc này, hắn lại gặp phải. Hắn thực sự chết không cam lòng!

– Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tuyệt đối không được mở miệng!

Sau khi Âu Dương bắn chết tên thám báo này, hắn liền nhảy xuống, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh tên thám báo vừa bị giết chết. Một tay hắn rút mũi tên cắm trên yết hầu của tên thám báo kia, đồng thời một cước đá vào thân thể của tên thám báo khiến thi thể của người này bay ra xa mười mét! Sau khi làm xong tất cả những điều này, Âu Dương lại quay người trèo lên thân cây tên thám báo vừa ẩn thân lúc nãy. Một lát sau đã không còn thấy bóng dáng của hắn nữa.

Lý Vĩ nhìn thấy Âu Dương to gan như vậy, hắn bị dọa tới mức mặt trắng bệch! Tuy rằng bình thường hắn luôn miệng kêu chém kêu giết, nhưng đó chỉ là giết lợn rừng. Nói tới giết người, hắn tuyệt đối không dám. Nếu như vừa nãy để hắn bắn mũi tên đó, cho dù khoảng cách gần như vậy hắn cũng bắn không trúng.

Nhưng Âu Dương lại ra tay quyết đoán như vậy, đồng thời còn một đòn giết chết! Lý Vĩ thực sự nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được.

Sau khi Âu Dương trốn lên ngọn cây, sắc mặt hắn cũng tái nhợt. Nói thật, bản thân hắn là một xạ thủ, tố chất tâm lý của hắn rất xuất sắc. Chính vì dựa vào tố chất tâm lý xuất sắc như vậy, trong các giải thi đấu, hắn đã mấy lần chuyển bại thành thắng. Nhưng vừa nãy đích ngắm bắn của hắn không phải là bia bắn tên. Đây chính là một người còn sống sờ sờ. Cũng chính vì mũi tên này của hắn, một sinh mạng còn sống đã rời khỏi nhân thế.

– Không thể trách ta! Không thể trách ta! Ta không giết ngươi, ngươi sẽ giết ta!

Trong lòng Âu Dương không ngừng an ủi mình. Hắn biết, nếu như vừa nãy đổi vị trí cho nhau, tên thám báo này tuyệt đối sẽ không tha cho mình.

Hắn là một cung thủ, không phải là một chiến sĩ xung phong lên phía trước. Một khi hành tung bị bại lộ, hắn hầu như sẽ mất đi cơ hội khắc chế, chiến thắng kẻ địch. Cho nên dù hắn biết mũi tên kia bắn ra sẽ giết chết người, hắn vẫn lựa chọn giết chết kẻ địch!

– Bình tĩnh! Bình tĩnh! Còn bốn tên nữa! Vì mình, cũng vì người trong thôn! Mình nhất định phải bắn chết tất cả bọn họ!

Âu Dương nói xong, đưa tay rút mũi tên còn nhuộm máu của tên thám báo lại một lần nữa đặt lên trên dây cung…

Trên cây, tâm trạng Âu Dương dần dần ổn định lại. Hai tay hắn vẫn nắm chặt mũi tên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra mũi tên đoạt mệnh kia.

Chương 5 : Một mũi tên trúng hai con nhạn

Những tiếng vó ngựa từ phía xa truyền đến.

– Hầu Tử làm gì mà lâu vậy! Chỉ thu thập hai tên nhãi con mà đến bây giờ còn chưa đối phó xong!

Hẳn là hai tên thám báo này quay trở lại kiểm tra tình tình. Hai người bọn họ có vẻ rất bất mãn. Thật vất vả mới phát hiện thôn xóm, có thể khoái hoạt một hồi. Nhưng gia hỏa Hầu Tử này lại đi suốt nửa ngày vẫn chưa trở về, khiến bọn họ phải chạy đến tìm.

– Hầu Tử! Hầu Tử!

Hai tên thám báo tuyệt đối không ngờ được tên thám báo gọi là Hầu Tử kia đã bị bắn chết. Theo bọn họ nghĩ, với thân thủ của Hầu Tử trong thời gian lâu như vậy hẳn đã giải quyết xong tất cả các vấn đề.

– Ân? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hai tên thám báo một trước một sau đồng thời nhăn mày lại. Bình thường Hầu Tử cơ hơi hồ đồ, nhưng một khi gặp phải chuyện gì hắn tuyệt đối sẽ không đùa giỡn. Bọn họ lớn tiếng kêu như vậy, nhưng Hầu Tử lại không trả lời. Trong lòng bọn họ đều xuất hiện một dự cảm không tốt.

Dường như muốn xác nhận dự cảm của bọn họ. Khi bọn họ tiến thêm mấy chục mét, thi thể đẫm máu của Hầu Tử liền xuất hiện trước mắt bọn họ!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai người liền sửng sốt! Mà trong nháy mắt khi bọn họ ngây người, Âu Dương ở trên cây lại bắn ra mũi tên thứ hai!

Mũi tên này còn sắc bén hơn mũi tên vừa nãy! Bất kể là tốc độ hay lực lượng đều vượt xa mũi tên trước. Mũi tên này bắn ra đã nắm chặt thời cơ!

Trong nháy mắt khi hai tên thám báo thất thần nhìn thi thể Hầu Tử, Âu Dương liền ra tay. Đây chính là thời cơ tốt nhất! Ban đầu hắn đá thi thể của Hầu Tử đến vị trí kia chính vì giây phút này!

Phụt… Phụt…

Hai tiếng động đồng thời phát ra. Lý Vĩ ẩn núp trên một ngọn cây cách đó khá xa nhìn cảnh tượng đó thiếu chút nữa thì rơi con mắt ra ngoài!

– Mình thấy cái gì vậy?

Trong lòng Lý Vĩ tự hỏi! Vừa nãy trong nháy mắt khi hai tên thám báo kia ngây người, một mũi tên còn nhuốm máu giống như lá bùa đòi mạng bay ra, bắn vào yết hầu của tên thám báo cưỡi ngựa đi trước, sau đó mũi tên còn dư lực không ngờ lại đâm vào tim của tên thám báo thứ hai!

Một mũi tên bắn trúng hai con nhạn! Đây mới thực sự là ý nghĩa một mũi tên bắn trúng hai con nhạn! Đây không phải là may mắn! Đây thực sự là một mũi tên nắm chặt thời cơ, khống chế lực lượng tới mức lớn nhất!

Lực lượng và tốc độ của mũi tên này quá đáng sợ. Một mũi tên xuyên qua cổ họng người thứ nhất, sau đó đi thẳng bắn thủng áo giáp da, đâm xuyên vào tim của người thứ hai. Ngay cả Thần Xạ Thủ cũng chỉ có thể bắn được một mũi tên như vậy!

Chợt có tiếng ngựa hí truyền đến. Khi mũi tên vừa bắn chết hai người kia, tên đội trưởng thám báo đã dẫn theo một tên thám báo khác xuất hiện! Lúc hắn xuất hiện vừa vặn nhìn thấy một vệt máu bắn ra. Sau đó hai tên thủ hạ của hắn bị một mũi tên trúng hai con nhạn, bắn chết!

Đội trưởng thám báo hít một hơi lạnh. Hắn gần như muốn chạy trốn trước tiên! Nếu như hỏi thám báo sợ nhất là điều gì, vậy không nghi ngờ chút nào chính là Thần Xạ Thủ. Thám báo thân thủ linh mẫn, nhưng một khi mũi tên của Thần Xạ Thủ bắn ra sẽ không có cách nào tránh được. Nếu ở trên chiến trường bị Thần Xạ Thủ chú ý, vậy tỉ lệ tử vong vượt quá chín phần mười!

Vèo…

Ngay khi đội trưởng đội thám báo đang suy tính bỏ chạy, lại có một mũi tên bay ra! Mũi tên này mang theo một lực xoắn ốc bay sượt qua da đầu của đội trưởng đội thám báo!

Đội trưởng đội thám báo bị mũi tên này doạ trực tiếp ngã lăn từ trên ngựa xuống. Sau đó hắn lăn vào phía sau một cây đại thụ. May mắn cho hắn, người này đã bắn trượt, cũng khiến hắn nhặt về một tính mạng!

Nhưng suy nghĩ này của hắn vừa xuất hiện, cách hắn không xa chợt vang lên một tiếng thét lớn:

– A…

– Sao?

Đội trưởng đội thám báo mở to hai mắt nhìn người thám báo đi cùng mình bị một mũi tên xuyên thủng cổ họng. Hắn hiểu rõ, vừa nãy người này không bắn trượt. Bởi vì vị trí của mình và người thám báo kia quá xa. Mũi tên này chỉ có thể bắn chết một người trong số họ. Nếu như mũi tên này bắn chết hắn, vậy người thám báo phía sau sẽ có cơ hội chạy trốn.

Nhưng Thần Xạ Thủ này căn bản không có ý định để bất kỳ người nào trong số bọn họ có cơ hội chạy trốn. Một mũi tên sượt qua da đầu mình bắn chết người đội viên của mình còn khiến mình ngã từ trên ngựa xuống!

Mất đi chiến mã, một mình đối chọi với Thần Xạ Thủ trong rừng cây, đội trưởng đội thám báo biết, ngày hôm nay mình dữ nhiều lành ít.

– Không biết là vị đại nhân Thần Xạ Thủ nào của Đại Vận quốc đang ở đây?

Đội trưởng đội thám báo đột nhiên mở miệng. Nhưng giọng nói của hắn vang vọng trong rừng cây một hồi lâu vẫn không nghe thấy có tiếng đáp trả.

Sau khi liên tục bắn chết bốn người, lúc này trái tim Âu Dương cũng trở nên lạnh lẽo. Trong tay của hắn lại cầm một mũi tên khác. Hắn không để lời nói của tên thám báo này mê hoặc! Lúc này một khi mình mở miệng, như vậy sẽ tiết lộ vị trí của mình. Tên đội trưởng đội thám báo này hoàn toàn có thể dựa vào thân cây và ngựa che chắn để rời đi.

Tên đội trưởng đội thám báo chờ một hồi lâu vẫn không nghe được bất kỳ tiếng động nào đáp lại, lòng hắn càng thêm nặng nề! Thật ra Âu Dương suy nghĩ không nhầm. Tên đội trưởng đội thám báo muốn Âu Dương tiết lộ vị trí, sau đó hắn sẽ lợi dụng ngựa và thân cây che chắn để rời khỏi. Nhưng Âu Dương không lên tiếng, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào khác.

Dựa vào phía sau thân cây, sắc mặt của tên đội trưởng đội thám báo trắng bệch! Bất kể là ai, đều tuyệt đối không muốn đối đầu với một Thần Xạ Thủ trong rừng cây như thế này. Mặc dù bản thân mình nắm giữ sáu mã lực, nhưng hắn tin tưởng, cho dù đổi lại là một một tướng lĩnh nắm giữ mười mã lực cũng không chắc có thể chạy thoát!

Đây căn bản không phải là sự chênh lệch về lực lượng. Bởi vì lúc này ngươi căn bản không biết vị trí của kẻ địch! Nếu như là một cung thủ bình thường, hoàn toàn có thể thông qua hướng mũi tên để tìm ra vị trí người đó đang ẩn nấp. Nhưng đội trưởng đội thám báo biết, Thần Xạ Thủ cao minh hơn nhiều. Sau khi mũi tên của bọn họ bay ra có lực xoay tròn. Một khi bắn trúng kẻ địch sẽ thay đổi phương hướng, khiến người ta không có cách nào phán đoán được chính xác vị trí hắn đang ẩn thân.

– Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Đội trưởng đội thám báo chưa bao giờ cảm thấy lo lắng hoảng sợ như vậy. Dù thế nào hắn cũng không ngờ được, trong một rừng cây nhỏ lại xuất hiện Thần Xạ Thủ đáng sợ như vậy?

– Hẳn là ở bên kia!

Đội trưởng đội thám báo ẩn thân phía sau cái cây. Hắn không có cách nào phán đoán chính xác vị trí Âu Dương đang ẩn thân. Nhưng hắn biết, lúc này hẳn vị trí ẩn thân của Thần Xạ Thủ nằm ở phía trái vị trí hắn đã đứng trước đó.

Đội trưởng đội thám báo đột nhiên huýt sáo một tiếng. Hắn biết chờ đợi như vậy tuyệt đối không phải là biện pháp tốt.

Chương 6 : Mũi tên tiên đoán

Nếu chờ thêm một lát nữa, vị Thần Xạ Thủ này có thể lặng lẽ thay đổi vị trí bắn chết mình. Như vậy mình sẽ thật sự không có cơ hội! Cho nên hắn chuẩn bị đánh cược một lần!

Hắn dùng tiếng huýt sáo để gọi chiến mã tới. Hắn hy vọng có thể dựa vào sự che chắn của chiến mã để bỏ chạy! Chỉ cần có thể trốn đến phía sau chiến mã, như vậy mình liền có thể ung dung rời đi!

Nghe thấy tiếng huýt sáo của hắn, hai con chiến mã đang ở tương đối gần đó liền chậm rãi chạy về phía hắn! Ngay khi chiến mã chỉ còn cách hắn chưa đầy 1 mét, một mũi tên từ trường cung của Âu Dương bay ra…

Thời điểm mũi tên của Âu Dương bay ra cũng đúng lúc đội trưởng đội thám báo từ phía sau thân cây lăn về phía sau hai con chiến mã. Nhưng hắn không trốn thoát khỏi sự tính toán của Âu Dương! Âu Dương bắn ra mũi tên này đã tính toán chính xác tâm lý của hắn! Khi mũi tên này bắn ra, tên đội trưởng đội thám báo còn chưa xuất hiện. Nhưng sau khi mũi tên này bắn ra, đội trưởng đội thám báo lại từ phía sau thân cây lăn ra!

Giống như đã luyện trước đó trăm ngàn lần. Trong nháy mắt khi tên đội trưởng đội thám báo lăn ra, mũi tên này vừa vặn bắn đến! Thật giống như hắn đang phối hợp với Âu Dương vậy!

Phụt…

Một tiếng động nhỏ vang lên. Mũi tên xuyên qua vai trái của đội trưởng đội thám báo trực tiếp ghim tên đội trưởng thám báo này xuống mặt đất! Khi hắn bị ghim chặt trên mặt đất, đội trưởng đội thám báo liều chết chuẩn bị rút mũi tên ra để trốn đến phía sau con chiến mã. Nhưng đã muộn! Bởi vì lúc này mũi tên thứ hai của Âu Dương đã được bắn ra!

Lúc tên đội trưởng đội thám báo vừa có thể di chuyển thân thể, mũi tên này đã xuyên qua cổ họng hắn khiến hắn đi theo bước chân bốn người trước đó!

Sau khi bắn xong mũi tên này, Âu Dương cảm giác mình mệt tới mức nói không ra tiếng. Hắn dựa vào thân cây thở phào một hơi. Ai có thể ngờ được, mình chỉ chạy tới nơi này săn thú kết quả lợn rừng không bắn được, lại liên tiếp bắn chết năm người?

Âu Dương mệt nhọc, Lý Vĩ lại càng không có lời nào để nói! Từ đầu đến cuối Âu Dương bắn ra tổng cộng năm mũi tên! Năm mũi tên này không có mũi tên nào bắn ra không trúng đích. Mũi tên đầu tiên bắn yết hầu một tên thám báo. Mũi tên thứ hai bắn trúng hai con nhạn. Mũi tên thứ ba làm đội trưởng đội thám báo rơi từ trên ngựa xuống đồng thời bắn chết người thứ tư!

Đáng sợ nhất vẫn là mũi tên thứ tư. Từ vị trí của Lý Vĩ vẫn nhìn rất rõ vị trí Âu Dương đang đứng. Lý Vĩ rõ ràng nhìn thấy khi Âu Dương bắn tên ra, trên đội trưởng đội thám báo còn chưa có động tác gì. Khi mũi tên bay đến nửa đường tên đội trưởng đội thám báo mới lăn ra. Hắn lăn ra vừa vặn bị mũi tên kia bắn tới ghim trên mặt đất. Tiếp theo hắn mới bị mũi tên thứ năm của Âu Dương xuyên thủng cổ họng mà chết!

Năm mũi tên này, mũi tên nào cũng rất ngoan độc, mũi tên nào cũng thần kỳ. Lý Vĩ vẫn cảm thấy khó có thể tin được về sự thần kỳ của mũi tên thứ tư! Vì sao mũi tên thứ tư này lại xuất hiện tình huống như vậy?

Đương nhiên hắn không hiểu. Bởi vì kiến thức của thế giới này đối với cung tiễn thực sự quá nghèo nàn. Trong quá khứ, Âu Dương từng tham gia giải thi đấu tuyển thủ toàn quốc. Trong giải thi đấu có một hạng mục rất khó đạt được. Đó chính là bắn bia di động! Loại bắn bia di động này không chỉ thử thách tài bắn cung, còn thử năng lực tính toán và năng lực phán đoán!

Vừa nãy Âu Dương lợi dụng năng lực phán đoán. Khi hắn nghe được tiếng huýt sáo, nhìn thấy ngựa di chuyển tới, hắn đã hiểu được suy nghĩ của đội trưởng đội thám báo. Bởi vậy, mũi tên kia đã được bắn ra vào thời điểm thỏa đáng, vị trí thỏa đáng ghim hắn trên mặt đất.

Lý Vĩ ngồi ở trên cây. Hắn hiểu thế giới này hơn Âu Dương gấp trăm lần. Hắn đang suy ngẫm, nếu như đổi lại là Thần Xạ Thủ xuất sắc nhất của Đại Vận quốc đối mặt với thời điểm vừa nãy, hắn có thể làm được như Âu Dương không?

Lý Vĩ cảm thấy không làm được. Tuy Thần Xạ Thủ được gọi là Thần Xạ Thủ, nhưng mũi tên của bọn họ bắn ra tuyệt đối không thể đạt được trình độ thần kỳ như Âu Dương. Chí ít về phương diện tỉ lệ trúng mục tiêu sẽ hoàn toàn không thể nào so sánh được với Âu Dương! Một mũi tên trúng hai con nhạn. Dưới tình huống này có mấy Thần Xạ Thủ có thể làm được?

– Còn đứng ngây ra đó làm gì. Nhanh xuống đây xử lý đống thi thể này đi!

Trong lúc Lý Vĩ vẫn đang ngây người suy nghĩ, giọng nói của Âu Dương đã truyền đến. So với Lý Vĩ, tâm trạng của Âu Dương vẫn tốt hơn rất nhiều. Mặc dù đây là lần đầu tiên giết người, nhưng hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh.

– A… A!

Nghe thấy giọng nói của Âu Dương, Lý Vĩ vội vàng từ trên cây nhảy xuống. Nhưng bất kể nhìn thế nào, hiện tại Lý Vĩ không dám khoác lác khi mình đại sát sẽ anh dũng như thế nào nữa. Thời điểm hắn nhảy từ trên cây xuống thậm chí chân hắn có phần mềm nhũn. Nếu không phải bíu lấy thân cây, hắn đã gần như muốn ngã nhào trên mặt đất.

Âu Dương nhìn dáng vẻ của Lý Vĩ âm thầm lắc đầu một cái. Hắn vốn định truyền thụ cho Lý Vĩ về kĩ thuật bắn cung của mình. Nhưng đáng tiếc hiện tại xem ra Lý Vĩ căn bản không có thiên phú trở thành một cung thủ. Hắn không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh khi đối mặt với bất kỳ tình huống nào. Thiếu đi sự bình tĩnh này, bất kể huấn luyện thế nào cũng không thể có được thành tựu cao.

– Âu Dương… Đây không phải là nằm mơ chứ?

Con mắt Lý Vĩ liếc thấy thi thể bên cạnh một cái, sau đó hắn vội vàng quay đầu đi. Dù sao hắn chỉ là một thiến niên sống trong sơn thôn bình thường. Có lẽ ngay cả trong giấc mơ hắn cũng chưa từng thấy những cảnh tượng đẫm máu như vậy.

– Chuyện ngày hôm nay ngàn vạn lần không được nói ra ngoài. Giết chết năm con ngựa kia, sau đó chôn cùng với đống thi thể!

Âu Dương liếc mắt nhìn năm con chiến mã đang đứng phía xa. Nếu như có thể kéo năm con chiến mã này đến một thành thị lớn nhất định có thể bán với một giá tốt. Nhưng năm con chiến mã này lại là chiến mã thuần chủng của Tây Kỳ quốc. Cho dù Âu Dương có thêm mấy lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám kiêu ngạo trắng trợn lôi chúng ra ngoài bán. Phải biết rằng chuyện ngày hôm nay thực sự đã phát sinh, nhưng nếu nói ra ngoài, Âu Dương cảm thấy hẳn sẽ không có mấy người tin tưởng.

Năm thám báo của Tây Kỳ Quốc thâm nhập mấy trăm dặm vào trong Đại Vận quốc vẫn không bị người nào phát hiện. Kết quả lại bị một thiếu niên của sơn thôn nho nhỏ bắn chết một cách dễ dàng trong núi lợn rừng này? Chuyện như vậy, Âu Dương không cho rằng có người nào sẽ tin.

Chương 7 : Lăng Túc

– Sao lại không nói ra? Nếu như cắt đầu của năm người này giao cho quân bộ, có thể đổi được rất nhiều kim tệ!

Hiện tại, trong mắt Lý Vĩ chỉ còn có kim tệ. Hắn không chỉ là một kẻ thích lải nhải, hắn còn là một thần giữ của.

– Ngươi hãy nghe ta, giết những chiến mã này, sau đó chôn cùng thi thể. Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không nên nói cho bất cứ người nào! Bằng không sẽ không có ích lợi gì đối với cả ngươi và ta!

Âu Dương không phải là một người không biết điều. Hắn lựa chọn như vậy cũng vì người dân trong thôn.

Ai biết ngoài năm người này còn có bao nhiêu người Tây Kỳ Quốc tiến vào Đại Vận Quốc nữa? Nếu như ngoài năm người này ra còn có mười người thậm chí năm mươi người khác, như vậy bất kể chuyện bọn họ bắn chết năm tên thám báo này có được ai tin hay không, Âu Dương tin tưởng, đến lúc đó có lẽ sẽ khiến Tây Kỳ quốc phái người lẻn vào Đại Vận quốc của bọn họ để trả thù. Một thôn Kháo Sơn nho nhỏ làm sao có khả năng tiếp nhận được sự trả thù như vậy?

– Đây là chiến mã thuần chủng đấy… Ôi… Ôi…

Lý Vĩ định đánh chủ ý vào những con chiến mã. Nhưng lúc này Âu Dương đã đặt mũi tên lên trên dây cung, kéo cung bắn tên. Chưa tới một phút năm con chiến mã đã bị Âu Dương bắn chết tại chỗ. Đến lúc này, năm người năm ngựa đều phải chôn trong núi lợn rừng nho nhỏ.

– Ôi…

Lý Vĩ thở dài một hơi. Sau đó hắn lấy từ trong chiếc túi nhỏ đeo trên lưng mình ra hai mảnh vải bịt kín mũi, chậm rãi tiến về phía năm thi thể đang nằm rải rác khắp nơi.

Lý Vĩ càng đi tới gần thi thể trong lòng hắn lại càng khẩn trương. Đừng thấy vừa rồi hắn nói muốn cắt đầu người mang đổi lấy tiền, nếu thực sự phải làm, hắn vẫn không dám làm. Đừng nói là cắt đầu, cho dù hắn tới gần những thi thể này, nhìn thấy thi thể này chết không nhắm mắt, trong lòng không nhịn được cảm thấy sợ hãi.

– Có cái gì đáng sợ đâu! Không phải chỉ là mấy thi thể sao? Người ta đều đã chết rồi. Chẳng lẽ ngươi không dám mai táng thi thể sao?

Âu Dương trước sau vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích. Đừng thấy hắn nói mạnh miệng như vậy, trên thực tế trong lòng hắn cũng rất bài xích thi thể. Cho nên hắn mới bảo Lý Vĩ đi thu thập thi thể.

Năm thi thể, Lý Vĩ đã phải tốn một giờ mới kéo tất cả bọn họ vào cái hố do Âu Dương đã đào sẵn. Sau đó hai người chôn kỹ năm thi thể và xác của năm con chiến mã. Sau đó bọn họ không còn hứng thú đi săn nữa. Hai người liền rời khỏi núi lợn rừng, trở về thôn Kháo Sơn.

Sau khi Âu Dương và Lý Vĩ rời đi khoảng chừng nửa ngày, một đội ba mươi kỵ binh đột nhiên xuất hiện trong núi lợn rừng. Bọn họ không phải là quân của Tây Kỳ quốc. Bọn họ là đoàn kỵ sĩ tinh nhuệ nhất của Đại Vận quốc. Lần này bọn họ chịu trách nhiệm truy kích tiểu đội thám báo Tây Kỳ tiến vào Đại Vận quốc với ý đồ gây rối loạn.

– Đội trưởng! Dấu chân ngựa tới đây thì biến mất! Phía tây là một thôn nhỏ. Liệu có phải bọn chúng đã…

Một người trẻ tuổi thân mặc áo giáp da đầu đội chiếc mũ ánh bạc vội vàng đến báo.

– Dấu chân ngựa tới đây thì biến mất. Lẽ nào bọn họ bay vào trong thôn sao? Tìm đi! Tìm cẩn thận vào!

Người được gọi là đội trưởng cảnh giác nhìn xung quanh. Tuy rằng đã qua nửa ngày, nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi máu. Nơi này không có dấu vết tranh đấu nhưng lại có mùi máu tanh. Dù sao điều này cũng khiến hắn cảm thấy có chút bất an.

Đội kị binh ba mươi người chia thành năm đội nhỏ, bắt đầu tìm kiếm dấu chân ngựa. Bởi hiện tại mặt trời đã ngả về phía đằng tây, cho bên tầm nhìn của bọn họ đã giảm xuống. Sau khi tìm kiếm kĩ một hồi, rốt cuộc bọn họ đã tìm được nơi Âu Dương đã chiến đấu với năm tên thám báo kia.

– Đội trưởng! Nơi này có mùi máu nồng nhất. Hẳn chỗ chiến đấu ở đây!

Một tên kỵ sĩ báo cáo với đội trưởng.

– Có mùi máu nhưng lại không có thi thể, không có vết tích chiến đấu. Các ngươi thấy thế nào?

Mắt người đội trưởng này không ngừng nhìn lướt qua bốn phía. Hắn cảm thấy chuyện ngày hôm nay thật quái dị.

– Có phải năm tên thám báo xuất hiện tại đây, sau đó gặp phải mấy thôn dân lên núi đi săn thú. Với năng lực của thôn dân gặp phải gia hỏa Hắc Giáo kia cùng với tiểu đội của hắn, chắc chắn sẽ không có khả năng phản kháng!

Một người kỵ sĩ khoảng hơn ba mươi tuổi nhìn núi rừng hoàn toàn không có dấu vết chiến đấu, hắn đưa ra một phán đoán mà hắn cảm thấy là chính xác nhất.

Nhưng lời hắn nói vừa ra khỏi miệng, đội trưởng Lăng Túc lại lắc đầu. Lăng Túc nhìn bốn phía một lúc sau đó mới nói:

– Các ngươi cũng cho là như vậy sao?

– Vâng!

Một đám kỵ sĩ đều gật đầu. Dù sao lúc này lời giải thích đó hẳn là hợp lý nhất.

– Hừ Hừ! Quan điểm của ta lại hoàn toàn trái ngược với các ngươi!

Lăng Túc chỉ vào dấu chân ngựa nói:

– Các ngươi xem, dấu chân ngựa rất hỗn loạn, nhưng quan sát kỹ có thể thấy, nơi này từng xuất hiện năm con ngựa. Thông qua dấu chân ngựa, rõ ràng bọn họ đã rời đi sau đó lại tách ra quay trở lại! Các ngươi cảm thấy điều này chứng tỏ điều gì?

Lăng Túc nói xong câu đó lại nhìn lướt qua mọi người một lượt. Nhưng mọi người đều lắc đầu không hiểu rõ ý tứ của hắn.

– Nơi này đã xảy ra chiến đấu, hơn nữa còn là một bên hoàn toàn áp chế một bên còn lại, khiến một bên hoàn toàn không có bất kỳ sức phản kháng nào. Thậm chí ngay cả cơ hội ra tay cũng không có! Chỉ có tình huống như vậy mới có thể xuất hiện khả năng hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết chiến đấu nào!

Thật ra, sự phân tích của Lăng Túc là một sự phân tích rất bình thường. Sau khi hắn vừa nói dứt lời, một nhóm người kia lại vuốt mông ngựa vội vàng nhìn hắn với ánh mắt đại nhân cao kiến.

Lăng Túc nhìn những ánh mắt này thở dài một hơi nói:

– Tìm xem xung quanh có dấu vết đào bới hay không?

– Vâng!

Nghe Lăng Túc phân phó, một đám kỵ sĩ bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Không bao lấu, những kỵ sĩ này quả thực đã tìm được nơi Âu Dương mai táng năm tên thám báo.

Lăng Túc đi tới nơi này, nhìn dấu vết chôn cất qua loa, hắn mở miệng nói:

– Đào lên! Xem thử phía dưới chôn cái gì!

Tuy rằng lời nói của Lăng Túc rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại có một suy đoán. Không phải thôn dân bị chôn bên trong chứ…

Một đám kỵ sĩ từ trên ngựa nhảy xuống, bắt đầu cầm lấy binh khí của mình đào đất. Chỉ trong một thời gian ngắn, nơi này đã bị đám kỵ sĩ đào lên. Lộ ra trước tiên chính là xác của một con chiến mã màu đen!

Chương 8 : Xem vết thương không hiểu

Trong nháy mắt khi xác con chiến mã xuất hiện, một đám kỵ sĩ đều dừng động tác của mình lại. Bọn họ sững sờ nhìn với vẻ không thể tin được.

Đây chính là chiến mã thuần chủng nhất của Tây Kỳ quốc. Người Tây Kỳ quốc rất thích ngựa. Cho dù ngựa chết, bọn họ tuyệt đối không thể chôn cất qua loa như vậy được. Nhưng bây giờ bọn họ phát hiện xác chiến mã bị chôn cất qua loa như vậy. Điều này chỉ có một khả năng!

– Tiếp tục đào!

Lăng Túc có chút không dám tin! Tuy rằng hắn đoán được có thể sẽ phát sinh loại chuyện này, nhưng khi suy đoán biến thành sự thực hiện ra ngay trước mắt, hắn vẫn không thể nào tiếp nhận được.

Nghe Lăng Túc nói vậy, đám kỵ sĩ luống cuống tay chân lôi xác chiến mã ra khỏi cái hố. Sau khi lôi xác con chiến mã thứ nhất ra, xác con chiến mã thứ hai lại xuất hiện!

– Chuyện này… Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì vậy?

Một đám kỵ sĩ nhìn thấy vậy đều há hốc mồm. Nếu như nói chỉ có một con chiến mã, bọn họ còn có thể tiếp nhận được. Nhưng một lần xuất hiện hai con chiến mã, bọn họ có chút giật mình!

Nhưng điều khiến bọn họ giật mình còn chưa kết thúc. Khi xác con chiến mã thứ hai được lôi ra, lại có con thứ ba, con thứ tư. Mãi đến khi xác của con chiến mã thứ năm xuất hiện, bọn họ mới dự đoán được có khả năng một chuyện đáng sợ đã phát sinh.

– Đội trưởng… Vẫn… Vẫn đào sao?

Một tên kỵ sĩ nhìn Lăng Túc ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt cũng khiếp sợ, hắn run rẩy hỏi.

– Đào! Tiếp tục đào!

Lúc này Lăng Túc đại khái có thể suy đoán được chuyện gì đã phát sinh. Nhưng chưa thực sự nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ không lập tức đưa ra kết luận!

Sau khi xác của con chiến mã thứ năm được lôi ra khỏi hố, đám kỵ sĩ lại đào thêm một chút. Sau đó đã xuất hiện một cảnh tượng khiến bọn họ không thể nào tiếp nhận nổi!

Năm thi thể, nói cho đúng là năm thi thể trên người mặc áo giáp da thám báo, trên lưng có gài chiến đao xuất hiện ở trong hố. Nhìn năm thi thể này, một đám kỵ sĩ đã nhìn thấy thây chất thành núi, máu chảy thành sông cũng ngây người đứng tại chỗ nhìn!

– Hắc… Hắc Giáo!

Lăng Túc không cách nào kìm chế được cảm xúc của mình. Cho dù hắn đã đoán được có khả năng kết quả sẽ như thế, nhưng khi thực sự nhìn thấy thi thể của Hắc Giáo, hắn vẫn kích động.

Bọn họ vốn là một trung đội bốn mươi người tinh anh, đã đuổi theo Hắc Giáo suốt một tháng. Từ biên ải đuổi vào tới đây là 400, 500 dặm, tổn thất mười người. Hiện tại bọn họ lại phát hiện Hắc Giáo mà bọn họ khổ sở truy tầm đã bị người ta giết chết trong rừng núi nho nhỏ này. Thậm chí tại trận lại không hề có dấu vết phản kháng! Điều này chứng tỏ điều gì? Lẽ nào có cường giả tuyệt thế xuất hiện ở đây?

– Đưa thi thể của Hắc Giáo lên!

Lăng Túc xoay người từ trên ngựa nhảy xuống. Hắn đẩy người đứng trước mặt ra tự mình giúp đỡ những kỵ sĩ khác đưa thi thể của Hắc Giáo ra khỏi cái hố.

Nhìn thi thể Hắc Giáo, kẻ đã khiến bọn họ khổ sở truy đuổi suốt một tháng, cũng khiến bọn họ tổn thất mười người, đầu óc Lăng Túc hoàn toàn hỗn loạn! Hiện tại hắn không thể chờ được. Hắn nóng lòng muốn biết chuyện gì đã phát sinh. Rốt cuộc vì nguyên nhân gì đã khiến Hắc Giáo nắm giữ sáu mã lực phải bị chôn thây trong rừng núi này!

Trong nháy mắt khi thi thể của Hắc Giáo được đưa lên, một mũi tên đen nhánh từ trên thi thể của hắn rơi ra! Đây là mũi tên của Âu Dương. Bởi vì trong lúc thu thập thi thể quá mức vội vàng, Lý Vĩ đã bỏ qua mũi tên ghim Hắc Giáo xuống mặt đất. Không ngờ hắn tiện tay lấp cả mũi tên này trong hố…

Mũi tên rơi xuống đất, lập tức có kỵ sĩ liền nhặt lên. Đây là một mũi tên vô cùng bình thường. Thậm chí còn kém hơn mũi tên của đoàn kỵ sĩ bọn họ sử dụng. Nhưng dưới tình huống này tại sao lại xuất hiện mũi tên như vậy?

– Tổng cộng có hai vết thương do mũi tên gây ra! Một mũi tên xuyên thủng vai. Một mũi tên trực tiếp xuyên qua yết hầu. Hai vết thương này có dấu vết xoắn ốc! Đây là do một Thần Xạ Thủ bắn ra! Ồ! Đây là…

Lăng Túc đưa tay nhận lấy mũi tên trong tay người kỵ sĩ kia, vừa quan sát vết thương trên thi thể. Với kinh nghiệm tham chiến của hắn tại biên ải lâu như vậy, thông qua vết thương trên người Hắc Giáo, hắn có thể phán đoán chính xác là do trúng tên. Hai mũi tên này cũng vừa vặn lấy tính mạng của Hắc Giáo!

– Mang tất cả thi thể ra đây!

Sau khi Lăng Túc kiểm tra xong thi thể của Hắc Giáo, hắn lập tức ra lệnh cho thủ hạ tiếp tục mang thi thể lên. Hiện tại hắn muốn nhìn xem trên các thi thể còn lại có vết thương thế nào.

Rất nhanh, bốn thi thể còn lại đã được đưa ra. Lăng Túc đi tới trước bốn thi thể đó. Kế tiếp hắn quả thực không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy.

– Mất mạng vì một mũi tên! Toàn bộ đều mất mạng vì một mũi tên! Chuyện này… có khả năng sao?

Lăng Túc nhìn vết thương trên những thi thể này. Hắn quả thực không thể tin vào mắt mình! Ngay cả một Thần Xạ Thủ, ngay cả một người nắm ưu thế về địa hình, nhưng lấy một địch năm, mà đối thủ còn là Hắc Giáo dẫn theo tiểu đội thám báo tinh anh.

– Đội trưởng, ngài xem! Bốn người ở đây đều bị bắn thủng yết hầu mà chết. Một người bị mũi tên xuyên tim. Đỉnh đầu Hắc Giáo có một vết thương bị mũi tên xẹt qua da đầu!

Một tên kỵ sĩ đã có nghiên cứu rất kỹ về vết thương. Hắn phân tích vết thương trên năm thi thể với ý định phục hồi lại cảnh tượng bọn họ bị giết.

– Đội trưởng, điểm quan trọng nhất ở đây chính là thi thể này!

Kỵ sĩ lôi thi thể của tên thám báo bị bắn xuyên vào tim nhưng bị không xuyên thủng ra nói:

– Thông qua vết thương của bốn thi thể khác có thể phán đoán, tên Thần Xạ Thủ này có năng lực cường đại dị thường. Cho dù là Hắc Giáo đã mặc áo giáp da dày như vậy cũng không tránh khỏi vận mệnh bị một mũi tên của hắn bắn xuyên thủng. Nhưng thi thể này lại không bị bắn xuyên thủng. Các ngươi biết nó có nghĩa là gì không?

– Có nghĩa là gì?

Nói tới nghiên cứu vết thương, Lăng Túc tự nhận không bằng kỵ sĩ đang nói chuyện. Mỗi một kỵ sĩ dưới tay hắn đều có một tuyệt chiêu đặc biệt của riêng mình.

Người kỵ sĩ thả thi thể này xuống, tìm ra một thi thể khác. Sau đó hắn kéo hai người tới để bọn họ đỡ hai thi thể đứng thẳng! Hắn chỉ vào vết thương của thi thể phía trước chậm rãi mở miệng nói:

– Một mũi tên trúng hai con nhạn!

– Một mũi tên trúng hai con nhạn?

Nghe được từ này, một đám kỵ sĩ kể cả Lăng Túc đều sửng sốt!

Chương 9 : Xem vết thương không hiểu (hạ)

Một mũi tên trúng hai con nhạn nếu như nói về kỹ thuật thì không tính là lợi hại. Nếu như ở trên chiến trường, một tên Thần Xạ Thủ có thể dùng một mũi tên bắn xuyên hai tên đến ba tên bốn tên binh sĩ là chuyện thường! Nhưng nơi này không phải là chiến trường, nơi này cũng không có trận hình gì, cũng không có nhiều binh lính như thế. Nơi này còn là thành viên tinh anh nắm giữ năm mã lực.

– Mũi tên này xuyên qua cổ họng người thứ nhất sau đó không còn đủ lực lượng để xuyên thủng người thứ hai. Cho nên mũi tên này sau khi đâm thủng áo giáp da chỉ có thể đâm trúng tim của hắn!

Kỵ sĩ này nói tới đây, trong mắt hắn xuất hiện một đạo tinh quang. Cho dù là hắn cũng muốn nhìn cảnh tượng phát sinh trong lúc đó! Ở nơi như thế này, rốt cuộc làm sao mới có thể một mũi tên trúng hai con nhạn! Một mũi tên bắn chết hai thành viên của đội tinh anh nắm giữ năm mã lực! Điều này cần có kỹ thuật bắn cung và năng lực nắm bắt thời cơ cường đại tới mức nào?

– Đây là do một Thần Xạ Thủ bắn ra. Ta dám cam đoan, tất cả Thần Xạ Thủ trong quân của Đại Vận quốc chúng ta, tuyệt đối không người nào có thể bắn ra mũi tên này!

Kỵ sĩ vỗ ngực bảo đảm. Tuy rằng bình thường Thần Xạ Thủ trong quân đã là một người rất trâu bò. Nhưng hắn vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình.

– Còn vết thương này thì sao?

Lăng Túc chỉ vào thi thể của Hắc Giáo. Chỉ thấy trên thi thể của Hắc Giáo có ba vết thương. Một vết ở da đầu, một vết ở vai, và một vết ở yết hầu!

Chẳng lẽ mũi tên đầu tiên bắn chệch. Mũi tên thứ hai không trúng chỗ chí tử, mũi tên thứ mới giết chết được Hắc Giáo sao? Nếu giải thích như thế căn bản không thỏa đáng. Hắc Giáo không phải là bia ngắm không biết di chuyển. Bất kể là Thần Xạ Thủ nào cũng tuyệt đối không thể liên tục bắn ra ba mũi tên mà hắn không phản kích. Với tốc độ và lực lượng của Hắc Giáo, sau mũi tên đầu tiên thất thủ, hắn sẽ lập tức bắt được cung thủ!

– Đây cũng là chỗ ta xem không hiểu!

Kỵ sĩ này không làm ra vẻ chó sói vẫy đuôi to. Hắn xem không hiểu liền nói xem không hiểu.

Lăng Túc nghe thấy đáp án này, cảm thấy không hài lòng lắm. Hắn biết, ba vết thương trên người Hắc Giá tuyệt đối không đơn giản. Nhưng bọn họ lại không có người nào có thể giải thích lý do vì sao lại xuất hiện ba vết thương này.

Hắn cầm mũi tên trong tay tới trước mắt, Lăng Túc bắt đầu quan sát mũi tên này. Mà khi hắn quan sát mũi tên này, khóe miệng hắn chợt cong lên. Hắn nhận được thứ mình muốn!

– Các ngươi xem!

Lăng Túc cầm mũi tên trong tay giơ ra. Đám kỵ sĩ lập tức vây lại. Chỉ thấy phần sau của mũi tên có khắc một chữ Âu nho nhỏ. Tuy chữ Âu này khắc có phần cong vẹo, nhưng mọi người có chút nghiên cứu về cung tiễn đều biết, đây hẳn là họ của người chế tạo hoặc là người sử dụng!

– Chôn đống thi thể này, sau đó đi xuống thôn!

Lăng Túc nhìn thấy các vị kỵ sĩ xem xong mũi tên liền cất mũi tên vào túi đựng tên của mình. Sau đó hắn quay lại ra lệnh cho đám kỵ sĩ.

Trong sơn thôn, Âu Dương vẫn có chút lo lắng không yên. Hắn luôn cảm thấy ngày hôm nay đã để sót vật gì! Nhưng hắn nghĩ nửa ngày vẫn không thể nghĩ ra được cuối cùng mình đã để sót cái gì!

Tất cả năm tên thám báo đều bị bắn chết. Ngay cả ngựa cũng bị giết chết. Tuyệt đối không có khả năng có người biết chuyện gì đã phát sinh mới đúng. Vậy tại sao mình còn lo lắng không yên như vậy?

– Chẳng lẽ bởi vì ngày mai sẽ phải tòng quân?

Âu Dương chỉ có thể an ủi mình như vậy. Nói tới tòng quân hắn vẫn có chút không vui. Hắn thực sự rất bài xích loại chiến tranh thế này. Dù sao mỗi lần phát sinh chiến tranh đều sẽ có vô số quân nhân và dân thường phải chết. Đi tới chiến trường, mạng của ngươi cũng trở nên rẻ mạt. Người muốn sống sót chỉ có thể liên tục đánh giết người khác.

Âu Dương không phải là một tên sát nhân cuồng ma. Chuyện như ngày hôm nay, hắn không giết người sẽ bị người giết. Dưới tình huống này mặc kệ là ai cũng sẽ chọn giết chết người khác mà không phải là bị giết chết!

Cái này cũng là lý do tại sao Âu Dương giết năm người vẫn có thể yên tâm thoải mái làm. Nhưng chạy tới chiến trường giết người lại hoàn toàn khác. Tại sao mình phải chiến đấu vì một quốc gia không rõ lai lịch?

Cái gì là Đại Vận quốc, cái gì là Tây Kỳ quốc? Có liên quan đến mình sao? Mình không trêu ai chọc ai đột nhiên đi tới thế giới này. Tại sao mình phải bảo vệ quốc gia này?

– Ôi! Thật xúi quẩy! Rõ ràng muốn sống yên ổn. Hiện tại xem ra muốn yên ổn cũng không được!

Âu Dương ngồi ở đầu giường xoa xoa trường cung của mình. Hắn biết, không lâu sau, cái trường cung này sẽ trở thành người bạn tốt nhất của hắn trên chiến trường. Cũng chỉ có cây trường cung này hắn mới có thể sống sót.

– Bất kể như thế nào đều phải sống sót!

Trong lòng Âu Dương tự nói với mình. Mặc kệ chiến trường hung hiểm thế nào, mình nhất định phải sống sót! Chỉ có sống sót mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau. Bằng không tất cả đều chỉ là nói suông…

Đêm khuya, một đoàn kỵ binh vô cùng tinh nhuệ đã làm rối loạn cuộc sống của người dân trong thôn Kháo Sơn. Khi ba mươi tên kỵ sĩ xuất hiện ở trong sơn thôn nghèo khó này. Bọn họ không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Ở một chỗ như thế này có thể xuất hiện Thần Xạ Thủ sao?

– Đội trưởng! Nơi này nghèo khó như thế làm sao có khả năng tồn tại một Thần Xạ Thủ được?

Đội phó nhìn đội trưởng Lăng Túc có chút không rõ hỏi dò.

Thật ra bọn họ đều biết, nếu như theo hành trình ban đầu, bọn họ không nên dừng lại ở chỗ này. Bọn họ hẳn phải nên tiếp tục đi về phía tây truy kích đội thám báo còn lại đã lẻn vào bên trong Đại Vâmk. Nhưng Lăng Túc quyết định chủ ý, nhất định phải gặp Thần Xạ Thủ kia một lần, xem có cơ hội mời hắn gia nhập vào đội ngũ của mình hay không.

Phải biết rằng, toàn Đại Vận quốc cũng không quá một trăm Thần Xạ Thủ. Sau khi trải qua chiến tranh lâu như vậy, phần lớn bọn họ đều bị chết hoặc bị thương. Hiện tại những người có thể ra chiến trường, chỉ có khoảng bốn mươi, năm mươi người thôi. Một trung đội như của hắn làm sao có khả năng được phân một Thần Xạ Thủ? Thần Xạ Thủ đều xuất hiện trên tiền tuyến để áp chế binh tuyến của đối phương.

– Không nên xem thường bất kỳ địa phương nào. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ngươi sẽ tin Hắc Giáo bị người giết chết sao?

Lăng Túc trừng mắt với đội phó một cái. Sau đó hắn liền giục ngựa đi về phía trưởng thôn thôn Kháo Sơn.

Chương 10 : Vai trái và vai phải

Lúc này tất cả mọi người trong thôn Kháo Sơn đã tụ tập trước thôn chờ đợi các đại nhân quang lâm. Đặc biệt là trưởng thôn thôn Kháo Sơn. Khi hắn nhìn thấy Lăng Túc chậm rãi giục ngựa đi về phía hắn, trong lòng hắn có phần khẩn trương và kích động.

Hắn khẩn trương bởi vì cả đời này hắn chưa từng thấy nhiều kỵ sĩ như vậy. Hắn cũng kích động bởi đoàn kỵ sĩ này!

Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, đoàn kỵ sĩ tinh nhuệ nhất Đại Vận quốc. Trong chiến tranh, bọn họ từng vô số lần giống như đao nhọn chọc vào trái tim của kẻ địch. Cống hiến của bọn họ đối với thắng lợi của Đại Vận quốc căn bản không có từ nào có thể diễn tả được.

Mà lúc này trên ngựa và áo giáp da của Lăng Túc có gắn huân chương đao nhọn. Chỉ có kỵ sĩ đã tham gia chiến tranh, đồng thời lập được chiến công mới có tư cách đeo huân chương đao nhọn này. Lão thôn trưởng nhìn thấy huân chương đao nhọn lập tức ngã quỵ xuống mặt đất bái lạy Lăng Túc.

Lăng Túc không có giả mù sa mưa tiến lên nâng lão nhân này dậy. Bởi vì hắn có tư cách được hưởng cái cúi đầu này. Không giống với những tên quan lại hư vinh, hắn đã liều mạng để có được vinh quang. Mỗi một người trong trung đội của hắn đều xứng đáng với một lạy này.

– Lão nhân gia xin đứng lên!

Lăng Túc chậm rãi từ trên ngựa nhảy xuống. Sau đó hắn mới nâng lão thôn trưởng dậy. Tuy rằng Lăng Túc cảm nhận được sự nhiệt tình trong mắt những thôn dân này, nhưng bọn họ không thể dừng lại đây lâu. Bởi vì bọn họ còn phải tiếp tục truy kích kẻ địch.

– Thật hoành tráng. Bọn họ là ai vậy?

Âu Dương đứng ở phía sau thấp giọng hỏi Lý Vĩ đứng bên cạnh. Khi mới nghe có kỵ binh xuất hiện, hắn còn tưởng là kỵ binh của quân Tây Kỳ đánh tới. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt của những thôn dân đối với những kỵ sĩ này, hắn hiểu rõ, đây không phải là một đoàn đội tầm thường.

– Chớ nói nhảm, đây là đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!

Lý Vĩ nghe thấy Âu Dương nói vậy vội vàng kéo Âu Dương một cái. Tại Đại Vận quốc, cho dù là quan lại cũng không muốn trêu chọc người của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.

Bởi vì trên người những người này đều có chiến công hiển hách, đều do bọn họ liều mạng lấy được từ trên chiến trường.

– Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn? Vậy có đoàn ma pháp sư Đao Nhọn không?

Âu Dương rất muốn biết, đây chẳng lẽ là thế giới phép thuật sao? Nhưng sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Lý Vĩ, hắn biết không có khả năng như vậy.

– Chào trưởng thôn. Ta tới nơi này vì muốn tìm hiểu một chuyện!

Lăng Túc nhìn lão thôn trưởng. Hắn không quanh co mà trực tiếp mở miệng dò hỏi:

– Trong thôn các ngươi có vị tiên sinh nào họ Âu không?

Vị tiên sinh nào họ Âu? Không ngờ đội trưởng đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn lại dùng tiên sinh để xưng hô. Cách xưng hô này lập tức khiến tất cả thôn dân đều sững sờ. Bọn họ sững sờ Âu Dương cũng sững sờ.

Giờ phút này Âu Dương đã biết nguồn gốc sự bất an trong lòng mình. Chỉ sợ sự bất an của mình đến từ chính những kỵ sĩ này. Nhưng Âu Dương không biết tại sao những kỵ sĩ này vừa tới liền biết được họ của mình?

– Họ Âu?

Trong lúc lão thôn trưởng nói chuyện, tất cả người dân trong thôn Kháo Sơn kể cả Lý Vĩ đều chăm chú nhìn Âu Dương. Không nghi ngờ chút nào, trong sơn thôn chỉ có một mình Âu Dương mang họ này…

Âu Dương nhìn ánh mắt của những người này, trong lòng hắn thầm bất mãn kêu to. Những gia hoả này thật không tử tế. Sao mới đó đã bán mình?

– Hắn?

Lăng Túc nhìn theo ánh mắt của những người này. Khi hắn nhìn thấy tuổi tác của Âu Dương, không nhịn được lắc đầu. Phải biết rằng, trong trí nhớ của hắn toàn Đại Vận quốc cũng không có Thần Xạ Thủ nào còn trẻ như vậy. Dựa vào ghi chép, Thần Xạ Thủ trẻ nhất toàn đại lục hẳn phải ba mươi tuổi mới đạt tới.

Nhưng thiếu niên trước mắt này chỉ có dáng vẻ nhiều nhất là mười bảy, mười tám tuổi. Nếu như phát dục sớm một chút hẳn chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi. Hắn sao có thể là một Thần Xạ Thủ được?

– Âu Dương! Có phải chuyện ngươi bắn chết năm tên thám báo kia đã bị bọn họ biết được?

Hay rồi.. Ban đầu Âu Dương nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lăng Túc, Âu Dương còn định liều chết không thừa nhận. Nhưng Lý Vĩ này ngu ngốc, lúc này lại đột nhiên mở miệng. Hắn tưởng rằng mình nói rất nhỏ. Nhưng bây giờ cả sơn thôn chỉ có một mình hắn nói chuyện. Cho nên mặc kệ hắn hạ thấp giọng thế nào đều nghe rất rõ…

– Cái gì?

Nghe Lý Vĩ nói vậy, con mắt Lăng Túc bỗng nhiên sáng lên. Nếu như nói vừa nãy hắn còn nghi ngờ, vậy hiện tại hắn đã xác định! Không ngờ thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi này lại nắm giữ năng lực của Thần Xạ Thủ! Đây là khái niệm gì?

– A?

Nhìn thấy Lăng Túc đi về phía mình, Lý Vĩ biết mình đã gây ra rắc rối. Hắn quay đầu về phía Âu Dương cười khổ. Hắn quả thật miệng rộng, rất nhiều bí mật căn bản không có cách nào giấu ở trong lòng. Giống như chuyện ngày hôm nay, hắn giấu nửa ngày cũng sắp phát điên.

– Tiểu tử, ngươi mới vừa nói cái gì?

Dáng vẻ Lăng Túc cũng không đáng sợ. Nhưng khi hắn đứng ở trước mặt Lý Vĩ vẫn hù dọa được Lý Vĩ.

– Không cần để ý tới người khác. Bọn họ là do ta giết!

Âu Dương kéo Lý Vĩ một cái, sau đó đứng ở trước mặt Lăng Túc. Mãi đến tận lúc này hắn cũng không rõ rốt cuộc những kỵ sĩ này muốn làm cái gì. Tuy nhiên từ ánh mắt cổ quái của bọn họ vừa nhìn về phía mình, Âu Dương cảm thấy có lẽ không phải là chuyện xấu.

– Ngươi? Lấy ra!

Lăng Túc quay về phía sau phân phó với đội viên một tiếng. Người đội viên kia liền mang cung tên và túi đựng tên của Lăng Túc tới.

Lăng Túc nhận túi đựng tên. Sau đó hắn rút ra một mũi tên còn dính vết máu nói:

– Của ngươi sao?

– Phải!

Âu Dương biết, lúc này không thừa nhận cũng không được. Nam tử nên dứt khoát một chút cũng tốt.

Hắn vừa dứt lời, Lăng Túc liền giao cung tên và mũi tên vào tay hắn, mở miệng nói:

– Ta sẽ đứng cách ngươi một trăm bước. Trong một trăm bước này, chỉ cần ngươi có thể bắn được một mũi tên tới chỗ ta, ngươi có thể gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!

Lăng Túc nói vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng khi hắn vừa nói ra, không chỉ có thôn dân ngây người, cho dù là người của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn cũng ngây người! Từ khi thành lập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn tới nay, bọn họ chưa bao giờ thấy có tiền lệ gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn như vậy. Chẳng lẽ đội trưởng đang nói đùa sao?

Người khác đều cảm thấy được vào đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn là vinh quang. Nhưng Âu Dương lại không biết đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn này trâu bò tới mức nào.

tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cập nhật 1000 tập nhé chư vị đọa hữu đang tải lên rồi nhé !!trong quá trình tải có gì sai sót mong các bạn thông báo để mình khắc phục sớm nhất nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Tình hình trung đó bạn trang nào chả vậy ^^!Bên mình tuy rất nhiều người nhưng toàn sinh viên thui, kinh nghiệm còn non trẻ lém sai sót mong bạn bỏ quá cho nha !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn ^^Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
boy95 19 giờ trước
Cảm ơn Hội trưởng :)Tìm mới còn trang có thể play được ạ :)Khổ đang cuốn :))
https://audiosite.net
Cập nhật chương mới nhất theo yêu cầu ^^!
https://audiosite.net
Dạ bộ truyện này vẫn hoạt động bình thường ạ :)Bạn vui lòng f5 hoặc tải lại trang để nghe truyện nhé ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn hhyk bá kiênCảm ơn bạn đang thông báo !!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn Quỳnh Anhcảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại ban Đỗ hảiCảm ơn bạn gửi thông báo ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn huyboy95 Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu :)Cảm ơn bạn đã thông báo.Ngoài ra còn 3 bộ truyên đang quá trình hoàn tất nhé các bạn..!