1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Yêu Cung dịch
  4. Tập 2: Một phát bắn hai mũi tên – Lời mời trịnh trọng (c11-c20)

[Audio] Yêu Cung dịch

Tập 2: Một phát bắn hai mũi tên – Lời mời trịnh trọng (c11-c20)

❮ sau

Chương 11 : Một phát bắn hai mũi tên

Hắn liếc mắt nhìn thấy Lý Vĩ đứng bên cạnh với vẻ mặt đầy ước ao nhìn mình, trong lòng hắn thoáng động. Sau đó hắn quay về Lăng Túc nói:

– Hai mũi tên, ta bắn lần lượt hai mũi tên vào vai trái và vai phải của ngươi! Nếu như cả hai mũi tên đều trúng, ta muốn hắn cũng được gia nhập vào đoàn kỵ binh Đao Nhọn!

Quá ngông cuồng! Thực sự quá ngông cuồng! Lúc này, đừng nói là thôn dân và những kỵ sĩ kia, cho dù là Lăng Túc cũng cảm thấy như vậy! Hai mũi tên, còn nói rõ bắn vào hai vai mình. Cho dù là Thần Xạ Thủ tinh nhuệ nhất Đại Vận quốc qua đây, cũng tuyệt đối không thể làm được như vậy. Nhưng thiếu niên này lại dám nói như thế? Lẽ nào hắn nghĩ mình sẽ đứng yên ngoài trăm bước để làm bia ngắm cho hắn sao?

– Tiểu huynh đệ. Ngươi phải biết rằng ta sẽ tấn công về phía ngươi. Khoảng cách trăm bước, ta chỉ cần mấy giây đã có thể đến nơi. Nếu như ngươi không có cách nào bắn trúng ta trong vòng mấy giây, như vậy…

Lúc này Lăng Túc có chút khó chịu. Từ lúc nào, Lăng Túc ta lại bị người ta xem thường như vậy? Chỉ hai mũi tên, bắn vào vai trái và vai phải của ngươi! Chẳng lẽ mình ngu ngốc tới mức không di chuyển sao?

– Tùy ngươi!

Âu Dương mỉm cười. Sau khi nói xong, hắn liền tiến ra ngoài thôn. Trong thôn không đủ rộng. Hắn không có cách nào thi triển tốt kỹ thuật bắn cung của mình.

Sở dĩ Âu Dương cuồng vọng như vậy, bởi vì hắn đã có cân nhắc. Tuy rằng không biết đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn thế nào, nhưng nhìn ánh mắt cung kính của những thôn dân này, hắn biết đoàn kỵ sĩ này không tầm thường. Ngày mai bọn họ sẽ bị trưng binh. Nếu như đêm nay hắn có thể cùng Lý Vĩ gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, tuyệt đối sẽ an toàn hơn thân phận của một tân binh gấp một trăm lần.

– Ha ha ha, được! Ta thích tính cách của ngươi. Tuy nhiên ta hi vọng thực lực ngươi cũng khiến ta thích giống như tính cách của ngươi!

Lăng Túc nói xong liền đi theo Âu Dương ra ngoài thôn. Vô số dân trong thôn và các kỵ sĩ đi theo bọn họ.

Lúc này gần như tất cả người dân trong thôn và kỵ sĩ đều nghĩ Âu Dương quá ngông cuồng! Người dân trong thôn không rõ thực lực của Lăng Túc, nhưng những kỵ sĩ này biết. Trên chiến trường, đội trưởng của bọn họ đã từng bị ba tên Thần Xạ Thủ ngắm bắn. Ba tên Thần Xạ Thủ bắn ra tổng cộng mười hai mũi tên. Trong mười hai mũi tên này chỉ có hai mũi tên bắn trúng Lăng Túc. Hơn nữa cũng chỉ khiến hắn bị trầy da. Bản thân Lăng Túc cũng sắp trở thành Thần Xạ Thủ. Hiểu biết của hắn đối với cung thủ đã vượt qua người bình thường.

Khoảng cách một trăm bước là bao xa? Ước chừng bảy mươi mét. Khoảng cách này cho dù là tốc độ của người thế giới Âu Dương trước kia, chỉ khoảng bảy giây sẽ tới nơi. Đổi thành Lăng Túc, Âu Dương cảm giác mình chỉ có thời gian năm giây!

Năm giây, đủ để hắn bắn ra hai mũi tên. Hắn có thể chắc chắn về mũi tên đầu tiên, nhưng mũi tên thứ hai lại không như vậy!

– Xem ra chỉ có thể dùng phương pháp kia!

Âu Dương nhìn chiến cung Lăng Túc đã đưa cho hắn. Chiến cung này tuyệt đối hoàn mỹ. Bất kể là độ cong của cung hay dây cung đều hoàn mỹ hơn cái mình tự làm rất nhiều.

Nhẹ nhàng kéo dây cung, Âu Dương cảm thụ một chút lực đạo của cung. Sau đó hắn đặt một mũi tên lên dây cung bắn về một thân cây phía xa. Ngoài ý muốn, không ngờ mũi tên này bị bắn chệch. Mũi tên chỉ sượt qua thân cây.

Lý Vĩ đã nhìn thấy Âu Dương bắn cung hàng ngày, xem như biết rõ thực lực của hắn. Lý Vĩ có chút giật mình. Khi Âu Dương nói ra những lời cuồng vọng kia, Lý Vĩ còn có chút niềm tin. Lúc này chút niềm tin hiếm hoi đó cũng có chút dao động.

– Không tệ!

Âu Dương không hề chú ý tới chuyện mũi tên của mình bị bắn chệch. Phải biết rằng lực đạo và độ tinh chuẩn của mỗi chiếc cung đều khác nhau. Cho dù hắn là thần cung cũng đừng mong vừa cầm lấy một cái cung tên bắn ra, mũi tên không bị lệch.

Trong lúc Âu Dương thử cung, Lăng Túc đã chạy tới ngoài trăm bước. Vị trí hắn đứng cách chừng 150 bước. Xem như hắn đã lưu lại cho Âu Dương một cơ hội tương đối lớn.

– Ngươi còn cần gì nữa không?

Lăng Túc đứng ngoài 150 bước. Hắn không nóng lòng ra tay. Thật ra vừa nãy hắn nhìn thấy Âu Dương bắn chệch mũi tên kia, nhưng hắn không giống với những người không hiểu cung tên khác. Hắn không hề kinh ngạc. Cho dù là Thần Xạ Thủ đột nhiên đổi một cây cung khác cũng tuyệt đối không có cách nào bắn chuẩn mũi tên đầu tiên. Cho nên mũi tên kia không thể hiện thực lực thực sự của Âu Dương.

– Không cần, cẩn thận hai vai của ngươi!

Âu Dương lại nhắc nhở lần nữa. Sau đó hắn lấy từ trong túi đựng tên của Lăng Tiêu ra hai mũi tên quay về phía Lăng Túc nói:

– Ba! Hai! Một! Bắt đầu!

Một tiếng bắt đầu vừa vang lên, mọi người đứng tại đó đều nín thở. Vừa bắt đầu, Lăng Túc đã biến thành một con báo săn chạy nhanh về phía Âu Dương!

Âu Dương đặt hai mũi tên lên dây cung cùng một lúc. Lúc này, ánh mắt hắn đã không còn gì khác, chỉ có Lăng Túc đang chạy về phía hắn.

– Một trăm hai mươi bước… Một trăm bước… Chín mươi bước…

Mọi người xung quanh nhìn thấy cự lý của Lăng Túc biến hóa nhanh chóng, càng lúc càng ngắn, bọn họ tưởng chừng như đang nhìn thấy Lăng Túc bước dần tới thắng lợi.

– Hừ! Tiểu tử ngông cuồng. Cho dù ngươi là Thần Xạ Thủ, trong vòng chín mươi bước ngươi cũng đừng hòng bắn nổi hai mũi tên!

Từ lúc Âu Dương nói những lời đó, tất cả các kỵ sĩ đều khó chịu với Âu Dương.

– Tám mươi bước… Bảy mươi lăm bước… Bảy mươi bước…

Khi thân thể Lăng Túc tiến tới chỉ cách Âu Dương bảy mươi bước, cho dù là bản thân hắn cũng bắt đầu nghi ngờ không biết Âu Dương định làm gì!

Giống như như đáp lại suy nghĩ của hắn, giờ phút này tay Âu Dương bắt đầu run lên nhè nhẹ. Không ngờ hai mũi tên cùng lúc bắn ra khỏi dây cung! Hai mũi tên bay ra lại không bay thẳng. Không ngờ hai mũi tên xoay quanh nhau, tiến về Lăng Túc!

– Một cung bắn hai mũi tên! Một cung bắn hai mũi tên trong truyền thuyết!

Các kỵ sĩ đang ở đó thấy cảnh này liền ngây người ra! Vừa nãy Âu Dương rút ra hai mũi tên, bọn họ còn không biết Âu Dương muốn làm gì. Nhưng khi Lăng Túc còn cách Âu Dương bảy mươi bước, Âu Dương lại bắn ra một cung hai mũi tên của Thần Xạ Thủ trong truyền thuyết!

– May mắn! Nhất định là may mắn thôi!

Tất cả kỵ sĩ đều tự nói với mình. Thiếu niên còn trẻ như vậy sao có thể có được tài bắn cung trong truyền thuyết? Vậy nhất định là thiếu niên kia gặp may thôi!

Có phải là may mắn hay không lúc này hỏi Lăng Túc là hay nhất.

Chương 12 : Lời mời trịnh trọng

Vào thời điểm hai mũi tên của Âu Dương bay ra, trong lòng Lăng Túc đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Không giống với người khác, trong mắt hắn hai mũi tên này giống như hai con Độc Long quấn vào nhau bay về phía hắn!

Hai mũi tên nhìn có vẻ như không có quy luật nhưng có tốc độ rất nhanh. Chưa tới một giây hai mũi tên đã bay tới trước người Lăng Túc. Lúc này thân thể Lăng Túc bỗng nhiên ngả ra phía sau. Hắn muốn lợi dụng năng lực né tránh xuất sắc của mình để tránh mũi tên này. Nếu như hắn không làm như vậy, không nghi ngờ hai con “Độc Long” này nhất định sẽ bắn trúng hắn. Ngã ra phía sau! Đây là cách duy nhất để né tránh.

Với một tư thế quỷ dị, đầu tiên Lăng Túc quỳ hai đầu gối xuống, sau đó toàn thân ngả về phía sau. Một chiêu này hắn dùng cực kỳ thành thạo. Một chiêu này đúng là pháp môn tốt nhất để tránh né cung tiễn!

Khi thấy Lăng Túc làm ra phương pháp ứng biến như vậy, đám kỵ sĩ và thôn dân đều nghĩ, lần này hẳn Lăng Túc sẽ thành công tránh thoát một cung hai mũi tên trong truyền thuyết này!

Nhưng hắn thật sự có thể tránh được mũi tên của Âu Dương sao? Nếu quả thật chỉ có như vậy, Âu Dương sẽ không nói với Lăng Túc những lời cuồng vọng đó. Hắn cũng sẽ không lựa chọn phương thức này để ra tay. 150 bước đủ để hắn bắn ra hai mũi tên. Hắn làm như vậy chính là muốn biểu diễn năng lực của chính mình, nói cho những người này biết, ta nói mũi tên bắn vào chỗ nào của ngươi, ta sẽ bắn trúng chỗ đó của ngươi!

Khi hai mũi tên bay tới trước mặt Lăng Túc. Mà lúc này Lăng Túc đã ngã xuống đất, dựa theo tình huống bình thường, hai mũi tên này hẳn là bay qua phía trên đầu Lăng Túc mới đúng.

Nhưng ngay khi bản thân Lăng Túc cảm thấy hắn có thể tránh thoát được mũi tên này, ánh mắt hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn suốt đời không quên…

Mọi người đứng bên ngoài nhìn thấy Lăng Túc ngả người ra phía sau, trong bọn họ có người nhìn về phía Âu Dương với ánh mắt thất vọng.

Thất vọng chính vì một mũi tên kinh thiên như vậy lại bị tránh thoát. Nếu như một cung hai mũi tên thật sự có thể trúng mục tiêu đúng như lời Âu Dương nói, cho dù không trúng vị trí vai trái và vai phải, vậy không cần nghi ngờ, hắn đã thành công.

Trong lúc người khác thất vọng, Lăng Túc lại nhìn thấy hai mũi tên xoáy tròn rất nhanh phía trên đầu hắn. Với khoảng cách gần như vậy, với con mắt của Lăng Túc tất nhiên có thể nhìn ra được mức độ xoay tròn của hai mũi tên kia. Ngay thời điểm hắn đang định biểu thị sự bội phục của mình với mũi tên, hai mũi tên kia bất ngờ va chạm vào nhau.

Tiếng va chạm này quá nhỏ, trừ Lăng Túc ra, mọi người ở đó không một ai nghe được. Nhưng tiếng va chạm này không quan trọng. Quan trọng là sau khi hai mũi tên này va chạm vào nhau không ngờ đều thay đổi phương hướng. Hai mũi tên vốn xoay xung quanh nhau, không ngờ tách ra hai hướng phóng về phía Lăng Túc!

– Không thể nào!

Lúc này, vẻ mặt Lăng Túc đầy sợ hãi. Trong mắt hắn lộ vẻ không dám tin! Nếu như nói kỹ thuật một cung hai mũi tên đã như thần, vậy sau khi hai mũi tên này bay ra còn có thể phát sinh biến hoá như vậy, đây là chuyện con người có thể làm được sao?

– U… U…

Hai tiếng động nhỏ vang lên. Hai mũi tên đồng thời đâm thủng hai vai áo giáp của Lăng Túc, sau đó ghim xuống mặt đất.

Yên tĩnh! Trong lúc nhất thời tất cả đều trở nên trầm mặc. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Âu Dương. Giờ phút này, Âu Dương vẫn duy trì dáng vẻ như lúc đang bắn mũi tên kia. Trong mắt của hắn đầy vẻ tự tin. Bởi vì khi bắn mũi tên kia ra hắn đã nghĩ Lăng Túc sẽ có động tác như thế. Đây là nhờ năng lực tiên đoán đã giúp hắn.

Lúc Âu Dương bắn ra mũi tên này, đã đạt được trạng thái tốt nhất. Loại trạng thái này không phải lúc nào cũng có thể nắm giữ. Cho dù bản thân hắn cũng chỉ có một nửa tỷ lệ thành công. Nhưng không nghi ngờ chút nào, lần này hắn đã thành công.

Lăng Túc bị hai mũi tên ghim trên mặt đất hồi lâu vẫn chưa ngồi dậy. Cho đến giờ phút này hắn vẫn không thể tin được hai mũi tên đồng thời bắn ra có thể ghim áo giáp da của hắn xuống mặt đất.

Một Thần Xạ Thủ, không phải không thể bắn ra một mũi tên kinh thiên như vậy. Nhưng một người như Âu Dương có thể bắn ra một cung hai mũi tên đồng thời còn có thể khiến mũi tên tại nơi đã dự định thay đổi phương hướng đồng thời bắn trúng mục tiêu sao?

Có lẽ sẽ có người cho rằng sự thay đổi phương hướng này là vận may. Nhưng Lăng Túc lại biết, đây tuyệt đối là một loại thần kỹ. Đây không phải là một mũi tên bắn ra nhờ may mắn.

Hai mũi tên bắn ra có thể va chạm vào nhau trong không trung. Nhưng sự va chạm này không thể theo quỹ tích được. Nói cách khác nếu như hai mũi tên xoay tròn va chạm vào nhau, như vậy rất có khả năng sẽ bay loạn. Chắc chắn không xuất hiện tình huống giao thoa vào nhau sau đó bắn trúng mục tiêu như vậy.

Hơn nữa xét về lực đạo, hai mũi tên này có thể mạnh tới mức đâm thủng áo giáp da của mình đồng thời ghim chặt mình trên mặt đất. Điều này có thể dựa vào vận may được sao?

Lăng Túc biết mình thực sự gặp được bảo vật. Hắn không phải Thần Xạ Thủ! Đây chính là Thần Tiễn! Nếu như ở trên chiến trường, dùng kỹ thuật này để bắn chết tướng lĩnh của đối phương, Lăng Túc nghĩ chắc chắn sẽ không có một tướng lĩnh nào có thể chạy thoát.

Hai vai hắn hơi dùng sức, Lăng Túc trực tiếp bẻ gãy hai mũi tên. Hai mũi tên này chia ra tấn công vào hai vai của hắn, nhưng lại không hề tổn thương đến hắn. Cả hai chỉ đâm thủng áo giáp da của hắn, ghim hắn trên mặt đất. Sự khống chế lực này gần như không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn thấy Lăng Túc đứng lên, lúc này các kỵ sĩ không người nào nói chuyện. Những thôn dân kia cũng không ai nói chuyện. Bọn họ vẫn chìm đắm trong cảnh tưởng mũi tên vừa nãy bắn ra. Một cung hai mũi tên, trên đường còn chuyển hướng bắn trúng vào mục tiêu. Quả thực là kỹ thuật như thần.

– Ta thay mặt đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, trịnh trọng mời ngươi gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!

Giờ phút này Lăng Túc không còn khí thế như vừa nãy nữa. Lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu ra lệnh để bảo Âu Dương gia nhập. Nhưng lần này lại biến thành mời.

Từ khi đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn thành lập tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn mời người khác gia nhập. Nhưng Lăng Túc biết, người này quả thật đáng giá!

Thần Xạ Thủ, có một mũi tên thần cấp, hắn có ý nghĩa chiến lược quá lớn. Nói ví dụ như hai bên đều có một trăm kỵ sĩ đối kháng với nhau. Một bên có một Thần Tiễn ở phía sau không ngừng bắn ra mũi tên truy hồn, có khả năng đối phương chẳng mấy chốc sẽ tan rã!

Chương 13 : Lời mời trịnh trọng (hạ)

Kỹ thuật bắn cung của Âu Dương tuyệt đối vượt qua Thần Xạ Thủ bình thường. Chỉ dựa vào mũi tên kia, hắn có thể được xưng là Thần Tiễn!

– Là hai người!

Dáng vẻ Âu Dương vẫn tràn đầy tự tin. Đối với hắn mà nói, điều duy nhất đáng để hắn kiêu ngạo chính là tài bắn cung của hắn. Mặc kệ là quá khứ hay là hiện tại, tài bắn cung của Âu Dương mãi mãi là một tồn tại khiến người ta tự tin.

– Trung đội trưởng trung đội số 7 đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, Lăng Túc trịnh trọng mời hai vị gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!

Lăng Túc mở miệng mời lần nữa. Nếu như lúc đầu hắn nói như vậy, những kỵ sĩ kia nhất định sẽ phản đối. Dù sao bản thân đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đại diện cho một ý nghĩa quá trọng đại. Mỗi một thành viên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đều phải phấn đấu liều mạng trên chiến trường mới được gia nhập.

Nhưng sau khi Âu Dương bắn ra mũi tên kia, ánh mắt của những kỵ sĩ này nhìn hắn chỉ còn lại sự tôn kính! Đây là sự tôn kính đối với cường giả. Đao Nhọn là một nơi coi trọng cường giả. Ở chỗ này tuổi tác hoàn toàn không có ý nghĩa. Chỉ có thực lực mới có thể nhận được sự tôn trọng của người khác. Nếu như ngươi không đủ thực lực, cho dù ngươi có thể trở thành đoàn trưởng cũng không ai coi trọng ngươi.

Âu Dương dùng thực lực của mình giành được sự tôn trọng của bọn họ. Còn Lý Vĩ chỉ là vật phẩm kèm theo. Lúc này còn có người chủ ý tới hắn sao?

Lý Vĩ đứng ở bên cạnh. Tuy rằng ngày hôm nay Âu Dương đã tạo ra danh tiếng, nhưng hắn lại không hề đố kị. Đây chính là huynh đệ của hắn. Ngày hôm nay Âu Dương làm tất cả những điều này không chỉ vì bản thân, còn vì cả hắn. Lúc này trong lòng hắn rất cảm ơn Âu Dương.

Lý Vĩ tin chắc, bất kỳ một nam nhi nào của Đại Vận quốc trong lòng có nhiệt huyết đều mong có thể gia nhập vào Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Nhưng đối với vô số người, việc tham gia đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn vĩnh viễn chỉ có thể là mộng tưởng. Nhưng hôm nay hắn nhờ có Âu Dương lại có thể may mắn gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!

– Đội trưởng!

Âu Dương rất trực tiếp. Hắn không hề nói lời khách sáo, mà trực tiếp dùng hai chữ đội trưởng để gọi Lăng Túc. Giờ phút này, trên mặt những kỵ sĩ kia đều lộ ra một nụ cười thoả mãn.

Thần Xạ Thủ cường đại như vậy gia nhập trung đội số 7 của bọn họ, có thể tưởng tượng thực lực trung đội sô 7 của bọn họ nhất định sẽ bay vọt về chất. Trong quá khứ bọn họ chỉ có thể xung phong. Một khi đụng phải đối phương có nhiều cung thủ hoặc là có Thần Xạ Thủ, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại. Nhưng có Âu Dương, cung thủ hay Thần Xạ Thủ gì cũng không còn là vấn đề. Một Thần Xạ Thủ có mũi tên thần cấp ẩn núp trong bóng tối hỗ trợ, bọn họ hoàn toàn có thể vùng lên công kích!

– Đội phó, dắt chiến mã dự phòng đến đây!

Khuôn mặt Lăng Túc đầy rạng rỡ. Hắn quay về phía đội phó đang đứng phía xa, ra lệnh một tiếng. Tên nam tử hơn ba mươi tuổi này ban đầu còn đứng trong rừng cây phân tích kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Hắn lập tức dắt một con ngựa chiến thuần chủng màu đen tới. Thấy cảnh tượng này, mọi người đều biết, từ giờ phút này hai người trẻ tuổi kia sẽ thực sự trở thành thành viên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.

Nhìn Âu Dương, Lý Vĩ đứng bên cạnh nắm chặt nắm đấm của mình. So với Âu Dương, mình kém hơn hắn rất nhiều. Lúc này mình chỉ có thể được xem là một phụ phẩm. Nhưng Lý Vĩ biết, chỉ cần mình chịu nỗ lực, nhất định có thể giống như Âu Dương giành được sự tôn trọng của những người này!

Lý Vĩ thề, có một ngày hắn nhất định sẽ giống như Âu Dương giành được sự tôn trọng của người khác, không còn là một phụ phẩm nữa!

– Được! Chúng ta nghỉ ngơi lại đây một đêm, sáng mai xuất phát!

Lăng Túc quay về phía những đội viên vẫn đang nhìn Âu Dương như nhìn một quái vật, kêu lên một tiếng.

– Đêm nay, hai người các ngươi cố gắng từ biệt người nhà. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Còn lúc nào mới có thể trở về, hoặc là có thể trở về hay không…

Lăng Túc không nói tiếp. Dù sao chiến tranh là tàn khốc. Cho dù là hắn cũng không chắc mình có thể sống sót qua được cuộc chiến này hay không.

– Ô…

Ngay khi lời của Lăng Túc vừa dứt, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một tiếng kêu quái dị. Sau đó một con quái điểu giống như chim ưng từ trên trời rơi xuống. Nó hạ xuống đúng vị trí của Lăng Túc.

– Hả? Chim ưng đưa tin của trung đội số 8? Đã xảy ra chuyện gì?

Lăng Túc nhìn thấy con chim ưng bay tới, hắn biết, nhất định đã xảy ra chuyện không tốt. Bằng không chim ưng đưa tin không thể nào bay suốt đêm tìm hắn như vậy.

Một tay hắn lấy ống trúc nhỏ trên đùi của con chim ưng đưa tin xuống. Lăng Túc lấy từ trong ống trúc ra một tấm lụa. Tấm lụa được nhét lung tung. Rõ ràng cho thấy bởi vì quá mức vội vàng nên không kịp gấp cẩn thận.

Bên trên tấm lụa còn có nhiều vết máu. Điều này khiến Lăng Túc vốn đã có dự cảm không tốt, trong lòng lại càng bất an.

Hắn từ từ mở tấm lụa trong tay ra. Không ngờ chữ viết trên tấm lụa đều bằng máu. Có lẽ thời gian chưa lâu, cho nên máu trên tấm lụa vẫn chưa hoàn toàn biến thành màu đen. Mơ hồ vẫn còn thấy màu đỏ tươi của máu.

Khi Lăng Túc nhìn thấy dòng chữ nghiêng ngả trên tấm lụa, tim hắn lập tức thắt lại! Trên tấm lụa chỉ có đơn giản mấy chữ viết:

“Trung đội số tám bị mai phục! Lực lượng quân địch rất đông. Nhận được tin mau tới tiếp ứng!”

– Đội trưởng! Chuyện gì vậy?

Đội phó nhìn sắc mặt Lăng Túc biến hóa, hắn vội vàng tiến đến bên cạnh Lăng Túc. Nhưng khi hắn nhìn thấy chữ viết trên tấm lụa kia, hắn cũng hoá đá giống như Lăng Túc.

Âu Dương nhìn thần sắc của hai người đội trưởng và đội phó biến hóa như vậy, hắn biết hẳn con chim ưng đưa tin kia không mang đến tin tức tốt. Có lẽ đêm nay bọn họ không có cơ hội tiếp tục ở lại đây!

Đúng như những điều Âu Dương suy đoán. Chỉ thấy Lăng Túc nhanh chóng cất tấm lụa lại. Thoáng cái, hắn đã nhảy lên chiến mã của mình, quay về phía những thành viên trong đội đang lo lắng nhìn hắn hô lớn:

– Các huynh đệ! Kẻ địch ở không xa đây. Chỉ sợ chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi! Lập tức xuất phát!

Lăng Túc nói xong, ánh mắt hắn liếc nhìn Âu Dương một cái.

Âu Dương không hề phản đối. Đối với hắn mà nói, ra chiến trường là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Có thể gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đã là cơ hội không tồi. Hiện tại hắn cần gì quan tâm đêm nay xuất phát hay ngày mai xuất phát?

Chương 14 : Chim ưng đưa tin

Âu Dương xoay người lên con chiến mã màu đen do Lăng Túc đã sai người giao cho hắn lúc trước. Cách hắn không xa, vẻ mặt Lý Vĩ lại có chút mê man không hiểu rõ được tình hình.

Âu Dương quay lại trợn mắt nhìn Lý Vĩ nói:

– Còn đứng ngây ra đó làm gì. Nhanh lên ngựa đi!

– A? Không phải…

Lý Vĩ vừa định nói chuyện, nhưng lúc này tất cả thành viên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đã lên chiến mã. Lý Vĩ thực sự không biết phải làm sao.

– Lên ngựa!

Lăng Túc liếc mắt nhìn Lý Vĩ. Thật ra trong lòng hắn không muốn dẫn theo Lý Vĩ. Phải biết rằng, Đao Nhọn bọn họ đều phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Hắn đã rõ về thân thủ của Âu Dương, tự nhiên sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng trước sau tiểu tử này đều có biểu hiện của một kẻ ngốc. Hắn có chút không yên lòng.

– Ah!

Lý Vĩ nghe thấy giọng nói của Lăng Túc, hắn vội vàng tìm một con chiến mã không có người nhảy lên. Động tác lên ngựa của hắn có hơi ngốc, nhất thời lại khiến những thành viên cũ của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn bất mãn.

– Xuất phát!

Lăng Túc bất chấp tiếng chào hỏi của các thôn dân này. Hắn hét lớn một tiếng, sau đó tất cả đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn chạy như bay về hướng tây theo con chim ưng đưa tin.

Nhìn thấy đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn vội vã đến, sau đó lại dẫn Lý Vĩ và Âu Dương vội vã rời đi, mọi người trong thôn Kháo Sơn đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết chuyện gì đã phát sinh.

Tuy nhiên lúc này dù bọn họ mơ hồ không hiểu rõ, nhưng trong lòng không khỏi xuất hiện một chút tự hào. Bởi vì trong sơn thôn nho nhỏ của bọn họ không ngờ có hai thiếu niên gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Chuyện này đối với thôn bọn họ mà nói là vinh dự rất lớn.

Phụ thân của Lý Vĩ nhìn theo bóng con trai đi xa. Mãi đến khi thân ảnh của con trai đã biến mất, trong mắt của hắn mới lộ vẻ không muốn! Lúc này mẫu thân của Lý Vĩ đã khóc ra thành tiếng.

– Khóc cái gì! Con trai có thể gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn là vinh dự cho Lý gia chúng ta!

Khi phụ thân Lý Vĩ, Lý Quân Minh nói câu này, hắn đã cố gắng khiến giọng điệu của mình có vẻ uy nghiêm hơn một chút. Nhưng từ giờ phút này con trai của hắn đã vào chiến trường. Mắt hắn vẫn hồng lên…

Sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa chiếu xuống, chợt có tiếng vó ngựa vang lên.

Ba mươi hai con chiến mã giống như một trận gió lốc không ngừng theo con chim ưng đưa tin chạy như bay về hướng tây. Đây chính là trung đội số 7 của Âu Dương. Lúc này Lý Vĩ đi bên cạnh Âu Dương đã thay bộ áo giáp da màu đen tiêu chuẩn của kỵ sĩ Đao Nhọn. Cả đoàn đội chỉ có Âu Dương vẫn mặc áo vải.

Tuy rằng Âu Dương biết áo giáp da khẳng định có lực phòng ngự cường đại hơn áo vải, nhưng tối hôm qua sau khi mặc thử áo giáp da, hắn lại cảm giác không thoải mái, đồng thời còn ảnh hưởng với khả năng bắn tên của mình. Bất đắc dĩ hắn đành từ bỏ bộ áo giáp da màu đen khiến thân thể uy vũ bất phàm này, lựa chọn loại áo vải bình thường.

Tuy nhiên Âu Dương vẫn rất cẩn thận. Hắn gỡ một miếng giáp da hộ tâm đặt phía bên trái, vị trí tim mình để phòng hộ cho vị trí trọng yếu.

– Đội trưởng! Chúng ta đã chạy đuốt 50, 60 dặm! Ngài đoán còn phải đi bao lâu nữa?

Đội phó Hác Trì ở phía sau hỏi dò.

– Không rõ. Hiện giờ chúng ta chỉ có thể đi theo con chim ưng đưa tin này…

Lúc này, Lăng Túc mới nhìn thấy từ phía sau bỗng nhiên có một mũi tên bay ra. Một mũi tên bắn trúng con chim ưng dẫn đường phía trước. Sau khi con chim ưng kêu lên một tiếng thảm thiết, liền từ trên bầu trời rơi xuống!

Đột nhiên xảy ra biến hóa như vậy đừng nói là Hác Trì, cho dù là Lăng Túc cũng không ngờ được. Một mũi tên với cường lực như vậy, lại tinh chuẩn như vậy còn bắn ra từ phía sau lưng, không hề nghi ngờ người bắn chính là Âu Dương. Nhưng bọn họ đều không rõ, tại sao lúc này Âu Dương lại đột nhiên ra tay bắn chết con chim ưng đưa tin như vậy? Không có con chim ưng đưa tin ưng bọn họ sao có thể tìm được tung tích của kẻ địch?

Lăng Túc kéo dây cương. Đồng thời, các kỵ binh phía sau hắn đều dừng bước. Nhìn lại, chỉ thấy lúc này Âu Dương đã từ trên chiến mã nhảy xuống. Hắn cầm chiến cung của Lăng Túc trong tay, phía sau mang túi đựng tên, lướt qua bọn họ chạy như bay về hàng cây phía trước!

– Bắt lại hắn!

Lúc này, điều đầu tiên Hác Trì nghĩ tới chính là Âu Dương là nội gian! Nhưng hắn vừa dứt lời, Lăng Túc ở bên cạnh đã mở miệng nói:

– Không cho phép động thủ! Toàn quân đề phòng!

Giọng nói của Lăng Túc vang lên. Các thành viên trong đoàn vốn đã lấy cung tiễn ra chuẩn bị bắn về phía Âu Dương đang ẩn thân trong rừng cây nhỏ vội vàng dừng lại. Dù sao Lăng Túc cũng là đội trưởng. Lúc này hắn mở miệng, những người khác chỉ có thể dừng tay.

– Lý Vĩ! Đã xảy ra chuyện gì?

Lăng Túc nhìn thấy Lý Vĩ giục ngựa đi tới bên cạnh mình với vẻ mặt sợ hãi. Lý Vĩ nói:

– Đội… Đội trưởng…

Đây là lần đầu tiên Lý Vĩ đứng nói chuyện với Lăng Túc ở vị trí gần như vậy. Cho nên giọng điệu của hắn không khỏi có chút lắp bắp.

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này Lăng Túc sao có thể quan tâm nhiều như vậy. Hắn biết Âu Dương đột nhiên bắn chết chim ưng đưa tin đồng thời ẩn nấp nhất định có suy nghĩ riêng của hắn. Nhưng cụ thể vì cái gì hắn lại không biết.

– Âu Dương nói hắn sợ chim ưng đưa tin làm bại lộ vị trí của chúng ta. Hắn nói hắn nhìn thấy 2, 3 dặm phía trước có bóng người chớp động. Hẳn là kẻ địch ở bên đó!

Lý Vĩ chỉ vào vị trí vừa nãy Âu Dương đã nói cho hắn biết.

– 2, 3 dặm?

Nghe hắn nói là 2, 3 dặm, đội phó Hác Trì ở bên cạnh Lăng Túc vô cùng kinh ngạc! Cung thủ đều có thị lực hơn hẳn người thường. Nhưng cho dù là Thần Xạ Thủ, hắn cũng chưa từng nghe nói có người nào có thể nhìn thấy bóng người chớp động bên ngoài 2, 3 dặm!

Đối với cung thủ mà nói, tầm nhìn đại biểu cho uy lực cung tiễn của nó. Mặc kệ một cung thủ trâu bò tới mức nào, nếu ngươi chỉ có thể nhìn thấy một trăm mét, vậy cũng vô ích. Tầm nhìn có quan hệ rất lớn đối với cấp bậc của cung thủ. Nhưng cho dù thế nào, cũng chưa từng nghe nói có ai có khả năng nhìn thấy ngoài 2, 3 dặm.

– Âu Dương không nói đùa?

Lăng Túc cũng có phần không tin nhìn Lý Vĩ. Thật ra đừng nói là Lăng Túc, khi Lý Vĩ nghe được, hắn cũng cảm giác dường như Âu Dương đang nói đùa. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ Âu Dương tỏ ra nghiêm trọng như vậy, đồng thời nhanh chóng ẩn nấp, hắn biết điều này hẳn là sự thật.

Chương 15 : Người ngã ngựa đổ

– Âu Dương không nói đùa đâu. Hắn đã ẩn nấp trong rừng cây. Hắn nói một lát nữa đánh nhau hắn sẽ trợ giúp chúng ta từ xa!

Lý Vĩ nói lại câu nói cuối cùng của Âu Dương trước khi rời khỏi. Thế nhưng sau khi hắn nói xong câu đó, lại phát hiện những người khác đều cười khổ.

– Âu Dương ơi Âu Dương. Tuy cung tiễn của ngươi xuất thần nhập hóa, nhưng ngươi không hiểu rõ kỵ binh! Hiện tại chúng ta cách kẻ địch 2, 3 dặm. Mặc dù kẻ địch có khả năng phát hiện ra chúng ta, nhưng khi chúng ta xung phong, kẻ địch nhất định sẽ xung phong đối kháng với chúng ta. Chúng ta cùng kẻ địch giao phong cách nơi này ít nhất gần nghìn mét. Ngươi làm sao trợ giúp chúng ta từ xa được!

Lăng Túc giống như tự nói với mình lại giống như đang tố khổ. Nhưng lúc này hắn không có lựa chọn khác. Nếu kẻ địch đã ở phía trước, bất kể thế nào, với phong cách của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn cũng sẽ không lui về phía sau, chỉ có thể xung phong.

– Mọi người lên chiến mã!

Lăng Túc lên con chiến mã màu đen thuần chủng của mình, sau đó hắn rút trường đao từ bên hông ra quay về phía một đám thành viên đã vận sức chờ đợi từ lâu, phát ra mệnh lệnh:

– Kẻ địch ở ngay phía trước chúng ta. Nói cho ta biết, khẩu hiệu của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn là gì?

– Thắng lợi! Hoặc là chết!

Tuy rằng chỉ có hơn ba mươi người, nhưng khi khẩu hiệu này kêu lên vẫn có rất khí thế. Đó là khí thế quyết chí tiến lên. Đây là sát khí được mài giũa trong chiến tranh và vô số lần giằng co giữa cái sống và cái chết!

– Rút chiến đao của các ngươi ra, dùng máu tươi của kẻ địch để gột rửa chiến đao của các ngươi đi!

Lăng Túc kéo dây cương, sau đó xông lên trước, xung phong về phía Lý Vĩ đã chỉ.

Ba mươi mốt kỵ sĩ tạo thành một trận công kích nhỏ hình nón. Tuy rằng nhân số rất ít, nhưng dưới ý chí quyết tiến, trong lúc nhất thời vẫn khiến người ta thấy tư thế hùng tráng của thiên quân vạn mã đang xông lên công kích.

Sau khi ba mươi mốt kỵ sĩ lao lên chừng trăm mét, quả nhiên nhìn thấy phía đối diện xuất hiện một trăm kỵ binh. Ba kỵ binh tạo thành một chiến trận. Đây là một loại chiến trận phòng ngự hình ống. Chiến trận phòng ngự này không phải đứng bất động tại chỗ. Không ngờ bọn họ cũng bắt đầu xung phong về phía đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.

Hơn một trăm đánh ba mươi. Chỉ huy của đối phương là người rất có đầu óc. Chỉ cần có thể áp chế được đợt công kích đầu tiên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, như vậy một khi kỵ binh mất đi năng lực xung phong tiến vào chiến trận của bọn họ không phải chỉ còn một con đường chết sao?

Tốc độ hai phía đều rất nhanh. Mặc dù đối phương có tới trăm kỵ binh, nhưng đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đại thế đã thành. Lúc này bọn họ căn bản không lựa chọn lùi về phía sau, bọn họ cũng không có cách nào lùi về phía sau!

– Xông lên!

Lăng Túc vẫn xung phong đi trước. Mặc dù đối mặt với một trăm kỵ sĩ, nhưng trên mặt hắn lại không nhìn thấy bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào. Đối với hắn mà nói, một khi tiến vào trạng thái này, chỉ có thắng lợi hoặc là chết. Hắn tuyệt đối sẽ không rút lui.

Nhân mã hai bên càng lúc càng gần. Hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét! Ngay thời điểm hai bên còn chưa tới năm mươi mét sẽ gặp nhau, một tiếng xé gió vang lên sát bên cạnh thân thể của Lăng Túc bay về phía trước.

Khi mũi tên bay qua người Lăng Túc, Lăng Túc thiếu chút nữa đã kích động rơi từ trên ngựa xuống! Hắn còn không kịp nhận ra chuyện gì đã phát sinh, chiến trận phía đối diện đột nhiên xuất hiện một chỗ hổng!

Một mũi tên trực tiếp bắn trúng tên kỵ sĩ cưỡi chiến mã đi đầu. Chiến mã này lập tức ngã xuống đất không dậy nổi! Phải biết rằng, nếu là bình thường, nhiều nhất chỉ khiến kỵ sĩ ngã xuống mà thôi. Nhưng hiện giờ lại khác. Tất cả đang trong trạng thái xung phong. Có thể tưởng tượng khi một tên kỵ sĩ cưỡi chiến mã chợt rơi xuống, những con ngựa phía sau căn bản không kịp né tránh cũng sẽ ngã theo. Trong lúc nhất thời chiến trận vốn chặt chẽ liền xuất hiện sự hỗn loạn.

Kỵ sĩ của đối phương cũng tương đối tinh nhuệ. Trong tình huống như vậy, kỵ sĩ phía sau vẫn kéo ngựa cách xa khu vực hỗn loạn, để giảm tổn thất tới mức thấp nhất. Tuy nhiên cho dù như vậy, sự hỗn loạn này chí ít đã khiến đối phương tổn thất mười người! Tất cả mười người này đều bị chiến mã hoảng sợ hất ngã.

Nhưng sự hỗn loạn này nhanh chóng được khôi phục. Dù sao bọn họ đều là tinh anh. Tuy lần này đột nhiên bị tập kích khiến bọn họ hoảng sợ, nhưng còn chưa đủ quấy rối sự xung phong của đối phương.

Lần này không đủ để quấy rối sự xung phong của bọn họ. Về điểm này Âu Dương cũng hiểu rất rõ. Cho nên Âu Dương căn bản không bắn ra một mũi tên, mà là mấy mũi tên!

Vèo… Vèo… Vèo…

Lại thêm ba mũi tên bay sát qua thân thể của Lăng Túc bắn vào chiến trận của đối phương. Đối phương vừa khôi phục chiến trận tại gặp ba mũi tên này thiếu chút nữa đã tan rã!

Người ngã ngựa đổ. Cái gì gọi là người ngã ngựa đổ? Trong quá khứ Âu Dương chỉ có khái niệm mơ hồ. Nhưng sau khi hắn bắn ra bốn mũi tên này, hắn đã tận mắt thấy được hình ảnh giải thích cho từ này.

Ầm!

Đúng lúc này, hai phe gặp nhau. Một phía chỉ đơn thuần là chiến trận thuần công kích theo tiêu chuẩn hình nón. Một phía lại là chiến trận phòng ngự hỗn loạn không thể tả. Thế lực chiến trận hai bên vốn ngang nhau. Bởi vì bốn mũi tên bắn ra, thế lực của hai bên đã có sự chênh lệch rõ ràng. Giờ phút này cho dù nhân số bên đối phương có nhiều hơn nữa, nhưng sau va chạm này cũng tổn thất nặng nề…

Khi hai bên gặp nhau, lần này đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn thật sự giống như đao nhọn, mạnh mẽ đâm vào trong chiến trận phòng ngự hỗn loạn không thể tả. Nương lực lượng xung phong, không ngờ một chiến trận hình nón này hung hăng trực tiếp xuyên qua chiến trận phòng ngự từ đầu tới cuối.

Từ khi mới bắt đầu tiến vào tới lúc đi xông ta, ba mươi mốt kỵ sĩ một đường chém giết. Trừ vài người vận khí không tốt chịu vài vết thương nhẹ, không ngờ lần này xung phong không có bất cứ người nào chết trận!

Đây là chiến tích quả thực khó có thể tin nổi! Kỵ sĩ xông tới, cho dù là số lượng nhiều đánh số lượng ít, khẳng định phải có thương vong. Nhưng lần này Lăng Túc dẫn theo đoàn quân Đao Nhọn không ngờ nương theo mũi tên của Âu Dương thành công diễn một lần xung phong không có người chết trận.

– Đi tập kích phía trái! Cẩn thận Thần Xạ Thủ của đối phương!

Lăng Túc kéo chiến mã của mình tiến về phía bên trái chuẩn bị kéo dài khoảng cách nhất định với đối phương sau đó lại xung phong một lần nữa.

Chương 16 : Bắt giặc bắt vua trước

Thời điểm bọn họ rẽ sang bên trái, hơn chục mũi tên đồng thời bắn về phía bọn họ. Tuy những mũi tên này rất mạnh mẽ, nhưng có Lăng Túc nhắc nhở, đội ngũ ba mươi mốt người đã sớm phòng bị. Trừ một hai chiến mã của kỵ sĩ đi trước bị bắn thương, không ngờ không có bất cứ người nào bị bắn trúng!

– Có cung thủ mai phục! Phía bên phải…

Lăng Túc vốn định nói là xung phong về phía phải, nhưng hắn còn chưa nói hết, đã thấy ba mũi tên từ phía xa bắn tới. Chỉ có điều lần này mũi tên không phải đến từ phía của đối phương, mà đến từ phía mình.

Ba mũi tên trực tiếp đâm vào rừng cây nhỏ nơi đối phương đang mai phục. Ba mũi tên tiến vào rừng cây, lập tức truyền ra vài tiếng kêu thảm thiết!

– Tiếp tục đi phía trái!

Nhìn thấy mũi tên với cường lực như vậy, lúc này nếu như không phải đang chiến đấu ác liệt, hẳn Lăng Túc đã nhảy xuống ngựa đi tới ôm lấy Âu Dương! Ba mũi tên này quá sắc bén. Không ngờ ba mũi tên trực tiếp bắn trúng bốn tên cung thủ của đối phương. Bởi vì Lăng Túc nghe được bốn tiếng kêu thảm thiết!

– Đi phía trái! Tiếp tục đi phía trái! Cẩn thận cung thủ, chuẩn bị xung phong!

Lăng Túc đưa khiên tới phía sau lưng mình. Hắn đưa khiên tròn lên một lát, lại có bốn mũi tên bay vào rừng cây. Mới vừa nãy còn có lác đác những mũi tên bắn ra. Sau khi bốn mũi tên của Âu Dương bay vào, trong đó lập tức không còn động tĩnh!

– Áp chế! Đây là hoàn toàn áp chế! Không ngờ một mình Âu Dương áp chế được cả một đám bọn họ!

Lúc này Lăng Túc đã không tìm được phương thức để phát tiết. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là dẫn dắt toàn trung đội xung phong!

– Xông lên! Xông lên giết chết bọn chúng!

Không còn phải lo lắng phía sau, Lăng Túc thúc vào bụng ngựa, dẫn dắt ba mươi người phía sau lại tạo thành chiến trận nhỏ hình nón. Tuy nhiên lần này hắn có vài phần lo lắng. Phải biết rằng, lần thứ nhất bọn họ công kích thành công hoàn toàn nhờ kẻ địch hỗn loạn. Trong lúc bọn họ rẽ sang bên trái đồng thời tránh né những mũi tên, đối phương đã tạo thành chiến trận chuẩn bị bao vây tiêu diệt bọn họ.

Lúc này vị trí của Âu Dương là phía sau đối phương. Theo Lăng Túc thấy, cho dù Âu Dương có tài bắn cung cường đại hơn nữa, hắn cũng không thể lại trợ giúp bọn họ được. Cho nên Lăng Túc cảm thấy, lần này xung phong tấn công, hẳn phía bọn họ sẽ bị giảm quân số.

Nhưng khi đám người Lăng Túc xung phong tiến lên, bọn họ hiểu ra mình đã xem thường Âu Dương! Ba mũi tên từ trong rừng cây phía xa bỗng nhiên bay ra. Lần này mục tiêu của mũi tên bắn ra không phải là cung thủ của đối phương, cũng không phải là chiến trận phía sau đối phương, mà lại bắn hướng lên bầu trời.

– Đây là…

Lăng Túc nhìn theo cảm thấy khó hiểu. Hắn không rõ ba mũi tên này bắn ra để làm gì? Tuy nhiên không cần hắn suy nghĩ nữa. Ba mũi tên đã dùng quỹ đạo bay của mình nói cho hắn biết, chúng có tác dụng gì!

Ba mũi tên bắn lên bầu trời vẽ ra một đường cong vô cùng hoàn mỹ. Sau đó chúng từ trong không trung bay nhanh xuống. Dưới lực rơi xuống, uy lực của ba mũi tên không những không giảm bớt, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Ba mũi tên từ phía trên rơi xuống, thành công thay đổi phương hướng của kỵ sĩ chiến trận phía trước. Cả người lẫn ngựa cùng bị bắn thủng! Lần này đã tạo ra sự hỗn loạn tuyệt đối vượt quá bốn mũi tên vừa nãy! Không ai ngờ được cung tiễn còn có thể bắn như thế. Cho dù nghĩ tới, ai có thể ngờ được mũi tên bắn ra sau khi rơi xuống còn có lực lượng đáng sợ như vậy, mức độ tinh chuẩn như vậy?

Hỗn loạn! Lại thấy hỗn loạn. Lúc này chiến trận đã hoàn toàn rối loạn. Đối mặt với sự công kích của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, bọn họ căn bản không thể bày ra được chiến trận phòng ngự gì nữa. Bởi vì trước mặt bọn họ là những kỵ sĩ và chiến mã ngã đầy trên mặt đất!

– Xông lên!

Lăng Túc chưa bao giờ xung phong một cách sảng khoái như vậy! Lúc này đối phương đâu còn giống với kỵ sĩ tinh nhuệ? Bọn họ căn bản chỉ còn là một đám tàn binh bại tướng chờ bọn họ tới giết!

Ba mươi mốt người với chiến trận hình nón lại một lần nữa mạnh mẽ lao vào trong chiến trận đã sớm hỗn loạn kia. Trong lúc nhất thời đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đi tới đâu, người ngã ngựa đổ. Đối phương mất đi trận hình, đã không thể tổ chức lại bất kỳ tư thế phòng ngự nào nữa. Trước mặt bọn họ là đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn như hổ như sói. Trong nháy mắt bọn họ liền mất đi năng lực chống cự!

Bọn họ lại xuyên từ sau ra đằng trước. Chỉ có điều so với lần đầu tiên, lần này đối phương tổn thất có chút đáng sợ! Vốn một đoàn hơn trăm kỵ binh, sau khi trải qua hai lần xung phong và hỗn loạn, không ngờ chỉ còn lại bốn mươi, năm mươi người. Quân số đã giảm đi một nửa.

– Rút lui! Rút lui về phía trái!

Chỉ huy của đối phương không phải là kẻ ngu ngốc. Sau hai lần xung phong, kỵ sĩ của hắn đã sớm bị đánh hoàn toàn không còn khí thế. Đừng nói là tổ chức phòng ngự hữu hiệu, chỉ sợ nếu đối phương lại tới một lần nữa, bọn họ sẽ trực tiếp tan rã!

– Mọi người không nên hoảng loạn! Bên trái có cung thủ của chúng ta…

Tên chỉ huy la lên trong đám kỵ sĩ hỗn loạn với ý định trấn an những thành viên trong đoàn đội của mình. Nhưng hắn quên mất Âu Dương xuất quỷ nhập thần kia! Thật ra Âu Dương đã tìm hắn nửa ngày! Cái này gọi là bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước.

Một mũi tên màu đen mang theo tiếng xé gió vang dội, trực tiếp đâm vào trong đám kỵ sĩ đang vô cùng rối loạn của quân địch. Mũi tên này bất kể là mức độ tinh chuẩn và lực lượng đều không thể bắt bẻ. Tên chỉ huy còn chưa kịp kêu lên, đã trực tiếp bị mũi tên này bắn vào trong miệng hắn, xuyên thủng đầu hắn khiến hắn chết ngay tại chỗ!

Khi mũi tên này bắn thủng đầu chỉ huy của đối phương, đúng lúc Lăng Túc đang quay đầu lại tìm kiếm cơ hội xung phong chiến đấu lần thứ hai. Hắn thấy cảnh tượng này, trong lòng hắn hết sức khiếp sợ! Vị trí của tên chỉ huy kia ở chính giữa quân đoàn kị sĩ. Cho dù mũi tên này chệch đi một chút cũng chắc chắn không có khả năng bắn chết người này. Nhưng mũi tên này của Âu Dương lại tinh chuẩn đến mức, căn bản không cho kẻ địch có bất kỳ cơ hội né tránh nào!

– Tướng lĩnh của quân địch đã chết trận! Các huynh đệ! Giết!

Lăng Túc giơ lên cao chiến đao trong tay. Hiện tại nhiệt huyết của hắn đã sớm sôi trào. Hai lần xung phong không bị tổn thương khiến từng người trong đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn biến thành những ác lang. Hiện tại cho dù lại xuất hiện hai trăm người bọn họ cũng dám xông lên!

Chương 17 : Giết chết toàn bộ

Đừng nói là những kỵ sĩ này đã có kinh nghiệm lão luyện trên sa trường. Lúc này, cho dù là Lý Vĩ mới lần đầu tiên xông trận đánh giặc cũng phát ra từng tiếng gầm rú!

– Đây mới là nam nhi! Đây mới là chuyện nam nhi nên làm!

Lý Vĩ muốn ngửa mặt lên trời la lên. Tuy nhiên hắn còn chưa kịp kêu xong, một đợt xung phong mới đã bắt đầu.

Tướng lĩnh quân địch chết trận. Trong nháy mắt đoàn kỵ binh vốn gần như không còn chút trật tự nào lập tức sụp đổ! Lúc này đối phương nào có thể suy nghĩ thật ra bọn họ có số lượng còn đông hơn cả đối phương. Bọn họ chỉ suy nghĩ một điều! Đó chính là trốn!

Trốn! Lúc này bọn họ có thể chạy thoát sao? Mỗi người trong đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đều giống như ác lang, hận không thể giết hết tất cả bọn họ ngay tại chỗ! Sẽ cho bọn họ cơ hội chạy trốn sao?

Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn vẫm sử dụng chiến trận hình nón. Tuy nhiên lần này đối phương đã không còn chiến trận phòng ngự. Bọn họ chỉ điên cuồng chạy thục mạng về phía sau.

Trong nháy mắt khi đối phương tan tác, Âu Dương cũng từ trong rừng cây lao nhanh ra. Trong tay của hắn vẫn cầm chiếc chiến cung, vừa chạy, vừa bắn từng mũi tên về phía rừng cây bên trái! Theo mỗi mũi tên của hắn bắn ra, trong rừng cây lại truyền tới một tiếng hét thảm.

Thật ra ngay từ thời điểm đối phương bắt đầu tan rã, Âu Dương đã làm tốt công tác chuẩn bị. Hắn biết, khi kỵ binh tan tác, các cung thủ trong rừng nhất định sẽ nhanh chóng lui lại. Bọn họ chính là đối tượng truy sát của hắn!

Vèo… Vèo…

Từng mũi tên liên tiếp từ trong tay của hắn bắn ra. Tuy rằng hắn đang trong trạng thái chạy, nhưng hắn lại hết sức vững vàng. Chiến cung trong tay của hắn không có một chút dao động. Mỗi mũi tên bắn ra không khác gì đứng tại chỗ bắn.

– Giết! Không để lại một tên!

Lăng Túc lại tiến hành một đợt tấn công khác. Quân địch vốn chỉ còn lại bốn mươi, năm mươi kỵ binh, hiện tại đã chết một nửa, một nửa chạy thục mạng. Bọn họ vừa lao đi khoảng trăm mét liền phát hiện những mũi tên từ trên trời rơi xuống. Những kỵ binh hoàn toàn không phòng bị đã trực tiếp bị bắn chết bảy, tám người. Số người còn lại nào dám dừng lại dùng khiên khởi động phòng ngự cung tiễn. Hiện tại bọn họ chỉ nghĩ làm thế nào để chạy thoát.

Nhưng hy vọng thì tốt, kết quả lại luôn xa vời. Một vài kỵ sĩ cuối cùng cũng không thể chạy thoát khỏi sự truy sát phía sau. Chỉ một lát sau bọn họ liền theo chân của phần lớn những người đồng đội, vĩnh viễn lưu lại khu vực này.

Sau khi giết xong kẻ địch cuối cùng, toàn đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đồng thời phát ra một tiếng giống như tiếng sói tru. Lúc này bọn họ gần như đã phát điên! Ba mươi người đối phó với trăm người, lại có thể đánh ra chiến tích không một người chết. Đây chính là một kỳ tích! Tuy nhiên bọn họ đều biết, kì tích này không phải là ngẫu nhiên. Từ bốn mũi tên ban đầu, đến cuối cùng áp chế cung thủ trong rừng cây không để bọn chúng bắn ra được một mũi tên. Âu Dương ở trước mặt bọn họ đã biểu diễn cái gì gọi là cảnh giới tối cao của kỹ thuật bắn cung!

Có thể nói đây là một trận thắng lợi huy hoàng! Phần lớn công lao của trận thắng lợi huy hoàng này không thuộc về bọn họ những tên gia hỏa đang rống lên như chó sói này, mà thuộc về Âu Dương ẩn mình trong rừng cây bắn tên ra.

– Quay lại!

Lăng Túc ra lệnh một tiếng, ba mươi mốt tên kỵ sĩ lập tức quay ngựa trở lại chiến trường ban nãy. Trong lúc bất tri bất giác, không ngờ bọn họ đã đuổi theo kẻ địch ra ngoài 4, 5 dặm. Tuy nhiên bọn họ không buông tha bất kỳ một kẻ địch nào, diệt sạch một nhóm kỵ binh xâm lược lãnh thổ.

Ba mươi mốt kỵ binh như gió trở về chiến trường. Khi bọn họ trở về chiến trường, nhìn thấy thi thể kỵ binh và xác ngựa bị chém nằm đầy đất, bọn họ mới ý thức được tình hình trận chiến vừa nãy ác liệt thảm khốc tới mức nào! Tuy rằng bọn họ đối kháng với chưa đầy hai trăm kỵ binh, nhưng kỵ binh không thể so với bộ binh. Cho dù chưa tới hai trăm kỵ binh đã tạo thành uy thế đủ để so sánh với hơn ngàn bộ binh.

Ba mươi mốt người trở về, ba mươi mốt người không thiếu một người trở về. Khi trở lại chiến trường, bọn họ phát hiện toàn chiến trường trừ mấy con ngựa còn có thể đứng thẳng, đã không tìm thấy một kẻ địch nào còn sống sót. Mà lúc này Âu Dương đang chống tay vào một gốc cây nhỏ ói lên ói xuống. Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như muốn phun hết tâm can tỳ phổi của mình ra mới cam tâm vậy.

Tuy rằng vừa nãy trong lúc chiến đấu ác liệt không có cảm giác gì, nhưng sau khi tất cả kết thúc, Âu Dương nhìn thấy khắp nơi đều là thây ngã ngựa đổ, hắn không có cách nào khống chế được, liên tục nôn ra. Hắn không phải là người của thế giới này. Nói cho đúng hắn chỉ là một học sinh trường thể dục. Lần đầu tiên bắn chết năm người, đừng thấy hắn biểu hiện bình tĩnh. Đó chẳng qua vì đối phương muốn lấy mạng của hắn. Năm người kia đều bị một mũi tên bắn chết, cho nên cũng không hề có phản ứng lớn như hiện tại.

Nhìn Âu Dương ở nơi đó ói lên ói xuống, kể cả Lý Vĩ đứng bên trong một đám kỵ sĩ cũng sửng sốt! So với dáng vẻ sát thần bắn ra từng mũi tên truy hồn vừa nãy, hiện tại mặc kệ ai nhìn thấy, cũng tuyệt đối không có cách nào liên tưởng Âu Dương với xạ thủ Chiến Thần vừa giúp bọn họ đánh ra một chiến tích huy hoàng như vậy.

– Ha ha ha ha…

Lăng Túc là người đầu tiên cất tiếng cười. Tuy nhiên hắn không cười nhạo, mà là vui mừng! Hắn nhìn ra, hẳn đây là lần đầu tiên Âu Dương trải qua tình cảnh như vậy.

Cho dù là hắn, năm đó khi lần đầu tiên ra chiến trường nhìn thấy cảnh tượng vô số thi thể và máu chảy thành sông, hắn cũng bị doạ tới mức mặt trắng bệch. Phải biết rằng hắn xuất thân thế gia, từ nhỏ đã gặp nhiều cảnh múa đao động thương. Nhưng khi thực sự nhìn thấy thi thể và biển máu vẫn không có cách nào tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.

Theo Lăng Túc thấy, mặc kệ Âu Dương có tài bắn cung kinh người tới mức nào. Hắn xuất thân chỉ là một người bình thường trong sơn thôn nhỏ. Nếu như lần đầu tiên trải qua tình cảnh như vậy, Âu Dương có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, mới có thể khiến hắn phải giật mình.

Mà bây giờ Âu Dương biểu hiện ra dáng vẻ này, lại khiến hắn rất hài lòng. Phải biết rằng trong cả trận chiến, Âu Dương có biểu hiện bình tĩnh khiến hắn không thể tưởng tượng được. Mặc kệ hiện tại Âu Dương có biểu hiện thấp tới mức nào, ngày hôm nay hắn vẫn là công thần lớn nhất!

– Ha ha ha! Âu Dương, tiểu tử ngươi cũng có thời điểm mất mặt như thế sao?

Lý Vĩ trải qua một trận chiến vừa nãy, lúc này bất kể là khí chất hay những điểm khác đều có biến hóa rất lớn.

Chương 18 : Chiến tích khó có thể tin được (thượng)

Tuy nhiên lúc này hắn đang chìm đắm trong cảm giác nhiệt huyết sôi trào, cho nên không xuất hiện trạng thái như Âu Dương. Nếu hiện tại hắn bình tĩnh trở lại, tuyệt đối sẽ không tốt hơn so với Âu Dương.

– Ọe…

Âu Dương vừa nôn mửa, vừa trừng mắt với Lý Vĩ. nhưng hiện tại hắn gần như không có sức để mở miệng. Hắn căn bản không có tâm tư phí lời công kích giả hỏa kia.

– Phân đội 1 và phân đội 2, lập tức đi tới rừng cây bên trái truy sát cung thủ của đối phương, không để lại một người!

Lăng Túc truyền đạt mệnh lệnh giết hết. Theo kinh nghiệm của hắn, hẳn còn mấy tên lưu lại. Sự thực chứng minh, những gia hỏa lẻn vào Đại Vận quốc đều là tử sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Trước tiên không nói ngươi có thể tìm hiểu được gì từ miệng bọn họ hay không, cho dù bọn họ muốn mở miệng cũng không biết được bao nhiêu. Bởi vì mỗi nhóm người bọn họ đều có nhiệm vụ riêng. Bọn họ căn bản không biết nhiệm vụ của người khác. Thậm chí có bao nhiêu người đến đây, bọn họ cũng không biết.

– Không… Không cần.. ọe…

Âu Dương vẫn chống vào thân cây nhỏ nôn mửa. Hắn vừa cúi người nôn mửa vừa xua bàn tay với Lăng Túc khó khăn lắm mới mở miệng nói:

– Đều… Đều bị ta bắn chết…

– Cái gì?

Lăng Túc có chút không dám tin nhìn Âu Dương. Nhưng hắn suy nghĩ một chút liền bình tĩnh trở lại. Lúc này vị trí của Âu Dương vừa vặn là rừng cây bên trái khi bọn họ xung phong lần thứ hai. Nếu như những cung thủ này còn sống, vậy Âu Dương dám ở đây ói lên ói xuống sao?

Liên tưởng tới kỹ thuật bắn cung của Âu Dương có thể được gọi là Thần Thuật, hắn cũng không hoài nghi lời nói của Âu Dương nữa. Hắn quay về nhìn đội trưởng phân đội một và phân đội hai nói:

– Chuyển hết thi thể kẻ địch tới đây. Kiểm lại số lượng một chút sau đó chôn luôn tại chỗ!

Sau khi trải qua một loạt kiểm kê, cuối cùng đã thống kê ra con số cụ thể. Kể cả mười bốn cung thủ bị Âu Dương bắn chết, cùng với 104 kỵ sĩ, không ngờ lần này bọn họ đã giết chết 118 tên địch!

Lăng Túc nghe thấy con số này, vẻ mặt hắn trở nên mờ mịt. Lúc này hắn đang tự hỏi. Nếu như báo số lượng này lên trên, sẽ có người tin tưởng sao?

Ba mươi hai người giết chết 118 tên địch. Đây không phải là không có khả năng. Nếu như mượn địa lợi hoặc những nhân tố khác, có thể làm được. Nhưng nếu như nói ba mươi hai người không chết người nào, có thể giết chết 118 người, vậy có người tin tưởng sao?

– Đội trưởng! Hẳn toàn bộ trung đội số 8 đã chết trận. Trong rừng cây phía bên trái, chúng ta phát hiện có thi thể người của trung đội số 8!

Đội phó Hác Trì đi tới báo cáo sự tình vừa phát hiện.

Nghe Hác Trì nói xong, Lăng Túc đang hưng phấn lập tức giống như bị dội một chậu nước lạnh. Nhưng hắn biết, thân là một quân nhân, chết trận nơi sa trường không phải là chuyện gì mới lạ. Lần này nếu như bọn họ không có Âu Dương có tài bắn cung thần kỳ trợ giúp, cho dù bọn họ có thể giết chết một bộ phận kẻ địch, nhưng kết cục cuối cùng của bọn họ hẳn sẽ giống như trung đội số 8.

Lúc này Lăng Túc cảm thấy bọn họ thật may mắn khi đã rẽ vào trong sơn thôn phát hiện ra Âu Dương và Lý Vĩ. Không cần phải nói tới Âu Dương. Trận này thắng lợi từ đầu tới cuối gần như đều là công của hắn. Hắn đã thành công biểu diễn cho mọi người biết thế nào là một địch một trăm vẫn áp chế tuyệt đối.

Lý Vĩ cũng khiến Lăng Túc giật mình. Lăng Túc giật mình vì tân binh này không hề giống như trong tưởng tượng của hắn. Trên chiến trường Lý Vĩ không có bất kỳ biểu hiện sợ hãi nào. Đừng thấy hiện tại hắn đang đứng trong rừng cây ói lên ói xuống, nhưng trong trận chiến, hắn đều trước sau theo sát bước chân của các thành viên trong đội, chưa từng xuất hiện bất kỳ biểu hiện hoảng loạn nào. Giống như hắn trời sinh đã là kỵ sĩ sống chết trên chiến trường.

– Thông báo với thành trấn gần nhất, để bọn họ phái binh tới đây thu dọn nơi này, đưa các huynh đệ của trung đội số 8 về nhà!

Trong mắt Lăng Túc không nhịn được loé lên một chút bi thương. Nhưng bi thương này chỉ lóe lên trong chớp mắt. Bởi vì lúc này hắn không có thời gian bi thương. Bọn họ chỉ có thể dừng lại một lát. Bọn họ còn phải tiếp tục truy kích quân địch đã lẻn vào Đại Vận.

– Vâng!

Sau khi Đội phó Hác Trì đáp lại mệnh lệnh của Lăng Túc, hắn liền lên chiến mã chạy nhanh về phía tây. Nơi này cách thị trấn gần nhất khoảng chừng trăm dặm. Cho dù với tốc độ chiến mã của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, ít nhất cũng phải mất nửa ngày Hác Trì mới có thể dẫn người đến đây.

– Mọi người tạm thời nghỉ ngơi một chút. Chờ đội phó trở về, chúng ta sẽ tiếp tục truy kích!

Lăng Túc đứng dậy, quay về các thành viên đang đào mộ kêu lên một câu.

Chợt có tiếng vó ngựa từ phía tây vọng tới. Theo bản năng, Lăng Túc nhảy lên chiến mã bên cạnh hắn, sau đó lập tức rút chiến đao ra. Tuy nhiên hắn vừa rút chiến đao ra liền thở ra một hơi. Bởi vì hắn phát hiện người đến không phải là kẻ địch. Đi trước đám người đó là đội phó Hác Trì vừa mới rời đi chưa bao lâu.

Đây là kỵ binh của Trấn Châu Thành cách nơi này trăm dặm. Những kỵ binh này có khoảng chừng hai trăm người. Tuy rằng số lượng rất nhiều, nhưng những kỵ binh này bất kể là trang bị hay chất lượng đều kém xa so với đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.

Lúc này Hác Trì dẫn theo hai trăm kỵ binh chạy nhanh tới. Hắn vừa gặp được hai trăm người này. Bọn họ cũng nhận được tin tức của chim ưng đưa tin, vội vàng tới tiếp viện.

Hác Trì cảm thấy may mắn khi trung đội số 7 của bọn họ tới nơi này trước. Bằng không sợ là hai trăm người này cũng sẽ theo bước chân của trung đội số 8. Đừng nhìn bọn họ có hai trăm người. Những kỵ binh này nếu so sánh với những kỵ binh của đối phương cũng như đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn thực sự kém hơn một bậc. Nếu như hai trăm người này tới trước, đụng độ với đối phương, có khả năng đối phương tạo thành chiến trận xung phong. Bọn họ vừa vọt vào đã có thể đánh tan hai trăm kỵ binh này.

Phía sau Hác Trì là một nam nhân trung niên thân mặc áo giáp da. Đây chính là thành chủ Trấn Châu Thành, tên là Biện Thông. Sau khi nhận được tin tức của trung đội số 8 do chim ưng đưa tin mang tới, hắn liền không ngừng không nghỉ dẫn theo hai trăm kỵ binh thủ hạ tinh nhuệ nhất với tốc độ nhanh nhất điên cuồng chạy về phía này.

Đừng thấy hắn là một thành chủ. Nhưng nếu như nhận được chim ưng đưa tin, không tự mình dẫn binh tới cứu viện cho trung đội số 8, vậy cho dù hắn có hậu trường cứng rắn thế nào, hắn cũng không giữ nổi mạng mình.

Chương 19 : Chiến tích khó có thể tin được (hạ)

Bản thân đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đã đại diện cho đỉnh cao vinh dự. Trong Đại Vận quốc, nơi đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đi qua, bất cứ người nào cũng phải cho bọn họ đủ mặt mũi. Cho dù đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn tổn thất bất kỳ ai cũng là một chuyện lớn. Giống như lần này, trung đội số 8 gặp nạn, nếu như có người biết hắn không tới cứu viện, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

– Chuyện này… không có khả năng như vậy được!

Biện Thông nghe Hác Trì nói xong, lúc này con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.

– Cho huynh đệ thủ hạ của ngươi hỗ trợ chôn cất thi thể của kẻ địch đi. Tổng cộng 118 người, toàn bộ đã bị chúng ta giết chết!

Hác Trì nói có chút lạnh lùng. Người của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn trừ phi cười nói vui vẻ với huynh đệ của mình ra, đối với những người khác trên căn bản đều là thái độ lãnh đạm như vậy. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, quan viên quyền quý thế nào cũng không quan trọng. Ở trên chiến trường, bọn họ chỉ có thể dựa vào huynh đệ bên cạnh mình!

– Vâng… được… Được!

Biện Thông vội vàng trả lời. Tuy nhiên trong mắt của hắn vẫn có phần nghi hoặc. Bọn họ nhận được tin do chim ưng của trung đội số 8 đưa tới không lâu. Cho dù tốc độ của bọn họ không có cách nào so sánh với trung đội số 7đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, nhưng bọn họ sửa soạn rất mau lẹ. Thời gian đến đây tuyệt đối không quá một giờ. Vậy mà khi hắn dẫn người tới đây, không ngờ Hác Trì nói cho hắn biết kẻ địch đã bị diệt sạch. Hơn nữa còn đầy đủ 118 người.

Biện Thông biết lần này kẻ địch lẻn vào Đại Vận có cấp bậc thế nào. Nếu như đúng là 118 người, như vậy cho dù là hai trăm người bọn họ chạy tới nơi này cũng không làm được gì.

Theo Biện Thông thấy, hẳn là trung đội số 7 kết hợp với trung đội số 8 mới có thể có chiến tích như thế.

Nhưng khi hắn giục ngựa đi vào chiến trường ngoại trừ nhìn thấy hơn ba mươi người của trung đội số 7, không ngờ không phát hiện thấy bất kỳ người nào của trung đội số 8.

– Chuyện này… Rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì vậy?

Trong lòng Biện Thông tự hỏi. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ 118 người này hoàn toàn là do hơn ba mươi người giết chết. Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn tàn nhẫn, nhưng không thể nào tàn nhẫn đến trình độ này chứ?

– Trước khi chúng ta tới trung đội số 8 đã chết trận hết. Hiện tại thi thể của các huynh đệ trung đội số 8 đang ở ngay rừng cây phía sau. Ngươi bố trí người đưa các huynh đệ của trung đội số 8 về nhà đi!

Trong mắt Hác Trì lộ vẻ bi thương khó kìm nén được.

– Hả?

Biên Thông vừa nãy còn tìm kiếm bóng dáng người của trung đội số 8, sau khi nghe Hác Trì nói vậy, hắn thiếu chút nữa đã kinh ngạc ngã lăn xuống ngựa.

– Kẻ địch chết trận 118 người. Phía ta tổn thất toàn trung đội số 8. Trung đội số 7 không tổn thất một người!

Hác Trì báo cáo tình hình trận chiến lần này cho Biện Thông nghe. Hắn còn chưa dứt lời, Biện Thông đã trực tiếp biến thành một tượng đá.

Toàn trung đội số 8 bị diệt, trung đội số 7 không tổn thất một người. Chiến tích này sao nghe thế nào cũng không lọt tai. Dù sao tổng cộng số người trung đội số 7 và trung đội số 8 đã có tới bảy mươi, tám mươi người. Bảy mươi, tám mươi người đánh 118 người, tổn thất ba mươi, bốn mươi, chiến tích này không tính là huy hoàng. Nhưng trước đó Hác Trì có một câu, đó chính là khi bọn họ tới đây, trung đội số 8 đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Bọn họ không có sự trợ giúp của trung đội số 8 một mình đánh chết 118 người! Điều này quá khủng bố! Nhưng sự khủng bố này so với việc không người chết trận thì tính là gì? Tính là phù vân sao?

Ba mươi hai kỵ sĩ, đánh với 104 kỵ sĩ cộng thêm mười bốn cung thủ, tiêu diệt sạch kẻ địch mà không tổn thất một người. Trước sau, chiến tích này vẫn quanh quẩn trong lòng Biện Thông. Hắn căn bản không có cách nào hiểu rõ, đến cùng bọn họ đã lợi dụng biện pháp gì mới có thể tạo ra được thành tích như vậy.

Biện Thông không biết, cũng không dám hỏi. Hắn không phải là thành chủ tầm thường. Hắn biết trung đội số 7 này tuyệt đối không giống với mấy trung đội khác. Trung đội trưởng trung đội số 7 Lăng Túc không phải là một kỵ sĩ bình thường. Nếu như nói đến xuất thân Lăng Túc, hắn cảm giác mình không xứng xách giầy cho người ta.

Tuy nhiên điều Biện Thông quan tâm nhất không phải là xuất thân của Lăng Túc. Mà Lăng Túc cũng không hề dựa dẫm vào xuất thân của hắn. Ngược lại hắn đã tự mình phấn đấu, trải qua nhiều trận chiến, giành được nhiều chiến công, mới có thể lên đến chức trung đội trưởng. Đây mới là điều đáng quý nhất.

– Biện Thông thành chủ!

Lăng Túc chậm rãi đi tới. Tuy rằng cuộc đại chiến đã kết thúc một hồi lâu, nhưng khắp người Lăng Túc vẫn đầy vết máu của kẻ địch. Phóng tầm mắt nhìn ra, hắn giống như một ác ma vừa leo ra khỏi địa ngục vậy.

Biện Thông cũng xuất thân là võ tướng. Nhìn thấy trên người Lăng Túc có nhiều vết máu như vậy, hắn liền hiểu, Nhị công tử Lăng gia này tuyệt đối là dũng tướng luôn xung phong phía trước. Những nhị thế tổ kia tuyệt đối không thể so sánh với hắn.

– Lăng đội trưởng!

Biện Thông mở miệng không hề gọi Lăng Túc Nhị công tử là Lăng đội trưởng. Bởi vì Biện Thông biết Lăng Túc rất không thích người khác nhắc đến xuất thân của hắn. Cái xuất thân kia khiến vô số người ước ao. Nhưng đối với Lăng Túc mà nói, nó thật giống như một loại sỉ nhục vậy. Dù thế nào Biện Thông cũng không thể nào hiểu được vì sao Lăng Túc lại có cách suy nghĩ như vậy.

Mặc dù Lăng Túc là Nhị công tử Lăng gia, cả nhà Lăng gia chỉ có hai hài tử. Trên Lăng Túc chính là đại tỷ của hắn. Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, Lăng gia nhất định sẽ do Nhị công tử Lăng Túc này quản lý. Với xuất thân may mắn như vậy, Lăng Túc lại không hề quan tâm. Trái lại dựa vào năng lực của bản thân, hắn đã gia nhập vào đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Biện Thông thực sự không rõ rốt cuộc Lăng Túc đang suy nghĩ điều gì.

– Biện Thông thành chủ, ngài mau sắp xếp thủ hạ huynh đệ thu dọn chiến trường một chút. Mặt khác hãy thu xếp cho người đưa huynh đệ của trung đội số 8 về nhà đi!

Lăng Túc nhìn Biện Thông. Giọng điệu của hắn có vài phần ra lệnh. Tuy nhiên Biện Thông biết rõ thân phận của Lăng Túc cũng không bởi vì giọng điệu của Lăng Túc mà có bất kỳ sự khó chịu nào.

– Lăng đội trưởng yên tâm. Ta sẽ cho người sắp xếp thỏa đáng chuyện ở đây. Đồng thời ta sẽ báo cáo chiến công hôm nay với quân bộ, xin công cho Lăng đội trưởng!

Biện Thông không dám mời chào chiến công trước mặt Lăng Túc.

Chương 20 : Lại thấy chim ưng đưa tin

– Không cần! Chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi. Chí ít kẻ địch còn có bốn tiểu đội đã vượt qua Trấn Châu Thành của ngài thâm nhập vào phía sau chúng ta. Chúng ta nhất định phải tiếp tục truy kích!

Lăng Túc vốn không có dự định nghỉ ngơi. Lần này bọn họ được phái ra, nhiệm vụ chính là truy kích những kỵ sĩ của quân địch đã thâm nhập vào Đại Vận. Lúc này hắn làm sao dám chậm trễ, bỏ qua thời cơ chiến đấu để nghỉ ngơi?

Nghe Lăng Túc nói vậy, Biện Thông có chút khó xử. Hắn khó xử không phải bởi vì Lăng Túc không muốn nghỉ ngơi. Hắn khó xử vì Lăng Túc nói không cần báo chiến công ngày hôm nay.

Nếu là chiến công bình thường, như vậy đối với người đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn mà nói báo lên hay không báo lên cũng không sao. Nhưng trận này thắng lợi thật sự quá huy hoàng. Cho dù là Biện Thông cũng không dám nuốt chiến công như vậy. Nếu bảo hắn không báo, vậy thật sự có chút…

Biện Thông suy nghĩ cái gì Lăng Túc không biết, bởi vì Lăng Túc không tiếp tục nói chuyện với hắn nữa. Lăng Túc xoay người đi về phía chiến mã của hắn. Vừa đi hắn vừa nói với một kị sĩ thủ hạ của mình:

– Chiến mã bị thương hoặc mệt mỏi thì trao đổi chiến mã với kỵ sĩ của Biện Thông thành chủ. Chúng ta vừa đi vừa nghỉ ngơi!

– Vâng!

Một đám kỵ sĩ vội vàng đáp ứng. Sau đó có khoảng chừng bốn, năm kỵ sĩ có chiến mã bị thương trong trận đấu vừa nãy, chạy đi tìm những kỵ sĩ bình thường để trao đổi chiến mã.

Chiến mã của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đều là chiến mã tốt nhất Đại Vận. Những chiến mã bình thường không thể sánh cùng. Nhưng lúc này bọn họ không có lựa chọn khác. Một khi chiến mã bị thương, bình thường thì không sao, nhưng nếu phải tiếp tục lặn lội đường xa đồng thời còn phải tham chiến, khả năng này thật sự có chút vấn đề.

Kể cả Lý Vĩ và Âu Dương, ba mươi hai kỵ sĩ sau khi kiểm tra xong, liền phóng ngựa tiếp tục chạy về phía tây. Bọn họ là đều là quân đội cơ động. Lúc này bọn họ sẽ không lựa chọn nghỉ ngơi.

Chờ đến khi toàn bộ trung đội số 4 Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn rời đi hết, lúc này Biện Thông mới thở ra một hơi. Kắn kéo một tên phó tướng ở bên cạnh tới nói:

– Báo chiến công ở đây với quân bộ. Nhớ kỹ, phải báo tình huống chân thật nhất!

Biện Thông cũng mặc kệ Lăng Túc nói như thế nào. Dù sao đi nữa lần này dù cho hắn mượn một lá gan hắn cũng không dám ôm phần chiến công này.

Phải biết rằng, chiến công này thuộc về Lăng Túc. Hắn không dám đụng vào. Hơn nữa nơi này còn có tin tức trung đội số 8 bị tiêu diệt hoàn toàn, hắn hoàn toàn không có cách nào đụng vào. Cũng may trung đội số 7 đi tới nơi này trước giải quyết tất cả. Nếu như quả thật là hắn tới trước, mặc kệ trung đội số 8 toàn quân bị diệt có liên quan đến hắn hay không, bản thân hắn là thành thủ Trấn Châu Thành, toàn trung đội số 8 bị diệt trên địa bàn của mình, hắn vẫn phải gánh một phần trách nhiệm.

Hiện tại có Lăng Túc bọn họ đứng đầu ngọn thương, tất cả những thứ kia tất nhiên đã dễ giải thích! Trung đội số 8 chết trận, trung đội số 7 tới trước đã giải quyết kẻ địch. Bất kể là chuyện xấu hay chuyện tốt đều quy vào trung đội số 7, không có quan hệ gì đến hắn…

Ba mươi hai tên kỵ sĩ một đường chạy thẳng về phía tây. Bọn họ không có mục đích rõ ràng. Bọn họ chỉ nhận được tin tức, kẻ địch đã lén qua Trấn Châu Thành thâm nhập biên ải của bọn họ. Nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn không biết kẻ địch hao phí công sức thâm nhập vào Đại Vận quốc bọn họ để làm gì.

– Đội trưởng, trung đội số 4 bị diệt. Trung đội số 6 bị đánh tan. Hiện tại trung đội số 8 cũng bị tiêu diệt hoàn toàn giống trung đội số 4. Hiện tại chúng ta chỉ có ba mươi hai người. Chúng ta có nên đi bổ sung quân một chút hay không?

Hác Trì cảm giác được, tuy rằng hiện tại đã nằm trong địa phận quốc gia của bọn họ, nhưng hắn cũng hiểu rõ, quân địch có thể thâm nhập vào Đại Vận sâu như vậy nhất định sẽ càng mạnh. Càng về sau, kẻ địch bọn họ gặp phải sẽ càng đáng sợ hơn. Hiện tại toàn trung đội số 7 chỉ có ba mươi hai người, chỉ bằng một phần tư so với số lượng 120 người theo tiêu chuẩn. Nếu như gặp đội quân của kẻ địch với đầy đủ nhân lực, vậy bọn họ có khả năng sẽ gặp phiền toái.

– Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng nếu như bây giờ chúng ta đi bổ sung quân lính, sợ là sẽ chậm lại ba ngày. Trong thời gian ba ngày này ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Hiện tại chúng ta chỉ còn lại trung đội số 5…

Lăng Túc nói xong chợt nghe thấy có một tiếng chim ưng đưa tin kêu lên. Tiếng kêu này khiến hắn đột nhiên có một dự cảm không tốt.

– Là chim ưng đưa tin của trung đội số 5!

Hác Trì nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một con chim ưng nho nhỏ từ trên bầu trời đáp xuống, cuối cùng đứng trước người Lăng Túc. Ở chân nó cũng có một ống trúc nhỏ…

Nhìn ống trúc trên đùi, chim ưng đưa tin, Lăng Túc cảm thấy đây có thể không phải là tin tức tốt. Nhưng hắn vẫn đưa tay gỡ ống trúc từ trên đùi chim ưng đưa tin xuống, lấy một tấm lụa từ bên trong ống trúc ra.

– Thung lũng Già Lam, số lượng quân địch rất đông. Tiếp nhận tin tức trung đội số 5 bị tiêu diệt!

Xem mấy chữ ngắn gọn, tim Lăng Túc đột nhiên run lên. Trung đội số 5 cũng bị tiêu diệt sao?

– Đội trưởng!

Ngay lúc Lăng Túc đang tự hỏi rốt cuộc nên làm như thế nào, Âu Dương giục ngựa từ phía sau chạy tới. Vừa nãy hắn đã nhìn thấy chim ưng đưa tin. Hắn hiếu kỳ muốn đến xem thử rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Nghe được giọng nói của Âu Dương, trên mặt Lăng Túc xuất hiện một nụ cười yếu ớt. Sau đó hắn giao tấm lụa trong tay cho Âu Dương nói:

– Xem ra tiếp theo chúng ta sẽ lại có một trận huyết chiến!

– Hả?

Nhìn tấm lụa do Lăng Túc đưa cho, Âu Dương có chút ngoài ý muốn. Dù thế nào mình chỉ là một thành viên mới gia nhập. Loại chiến báo cơ mật như vậy sao có thể để hắn xem được? Nhưng nếu Lăng Túc đã giao cho hắn, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận xem thử rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Cầm tấm lụa trong tay, Âu Dương mở nó ra. Nhưng vừa nhìn xuống, hắn liền nhíu mày.

Nhìn thấy Âu Dương nhíu mày, Lăng Túc và Hác Trì liếc mắt nhìn nhau lộ ra một nụ cười khổ. Phải biết rằng, lúc đó khi ở cạnh sơn thôn, Âu Dương biết được trung đội số 8 bị vây giết cũng không có thái độ như vậy. Lẽ nào lần này hắn cảm thấy mất tự tin?

Trung đội số 7 có thể đánh ra chiến dịch tuyệt hảo như vậy, có thể nói gần như đều do Âu Dương đạo diễn. Nếu như không có Thần Tiễn của Âu Dương, bọn họ muốn lấy ít thắng nhiều căn bản chỉ có thể là một hy vọng xa vời.

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé ...
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thông báo vs góp ý...!☣Bộ truyện này có nhiều tên gọi khác nhau nhé vì nó đồng âm ( giống như ngôn ngữ địa phương )☣Thần Võ Thiên Tôn ( Vạn Võ Thiên Tôn)☣Cái này do Đình Huy edit dịch và post lên trong nhóm do Hà Thu diễn đọc nhé ...!☣Website đơn giản tụ tập nhất nhiều CTV yêu thích và nghe truyện tất cả do thành viên đóng góp bản thân mình cũng không có quyền sửa đổi nhé, mình chỉ để lại tag ở dưới là Thần Võ Thiên Tôn nhé chư vị. ^^!☣Thân Ái - ☣Ngoài ra mình lịch đăng truyện từ 16h > 23h hôm này sẽ gửi đến các chư vị 20 bộ truyện đã yêu cầu
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn gửi thông báo ...!Bộ này đã fix lại nhé qua giọng đọc MC: Hà Thu nhé !!Thân Ái
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tháng trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)