1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 12 [Chương 56 đến 60]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 12 [Chương 56 đến 60]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 56: Thăm dò

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồ Mị Nhi đang bị giam cầm lập tức kêu lên:

– Tỷ tỷ, tỷ thật vô liêm sỉ!

Nhưng lời hô hoán của nàng đâu thể vọng ra ngoài? Sốt ruột đến đầm đìa mồ hôi cũng đành bó tay. Thật quá hèn hạ, với thực lực của tỷ tỷ, muốn đùa bỡn một tên võ giả Thối Thể cảnh là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nếu nói chuyện như bình thường, Hồ Mị Nhi nghĩ Dương Khai nhất định sẽ không làm chuyện gì xấu xa, nhưng nếu tỷ tỷ đã lén bày ra thủ đoạn nào đó, vậy thì khó nói rồi.

Trong phòng, Hồ Kiều Nhi tự dưng đứng dậy, đi lại phía chiếc giường rồi bước lên, quay đầu lại cười:

– Ngươi đợi một lát, ta lấy thứ này cho ngươi.

– Được.

Dương Khai khẽ nhíu mày, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào thì không biết được.

Bước lại bên giường, Hồ Kiều Nhi cúi người xuống, quỳ trên giường lục lọi tìm đồ. Bộ y sam mỏng tang căn bản không thể che lấp hết sự phong tình trên người nàng, nó bó sát cơ thể, bao trọn lấy cái mông tròn trịa của nàng, phô diễn một sức quyến rũ không gì sánh bằng.

Dương Khai tim đập càng lúc càng nhanh, yết hầu như bốc lửa.

Hồ Kiều Nhi vẫn giữ nguyên tư thế mê hoặc đó. Được một lúc lâu, đột nhiên, nàng hét toáng lên.

– Sao vậy?

Dương Khai giật mình, vội vàng bước đến.

Đúng ngay lúc này, Hồ Mị Nhi lùi lại một bước, bước chân lảo đảo, ngã thẳng vào lòng Dương Khai, ôm cứng lấy hắn.

Hai người chạm vào nhau, không biết làm sao, tự nhiên không cẩn thận ngã xuống giường.

Hồ Kiều Nhi ở trên, Dương Khai ở dưới. Thân hình mỹ miều bốc lửa nằm ngay trong lồng ngực, cổ họng Dương Khai càng thêm khô khốc, ngước nhìn gương mặt xinh đẹp và đôi môi căng mọng gần ngay trước mắt, Dương Khai cố sức áp chế dục vọng trong lòng, mở miệng nói:

– Sao thế?

– Có trùng tử!

Hồ Kiều Nhi diễn kịch rất hay, khả năng diễn xuất cũng không phải là tệ, hai tay nắm chặt lấy áo Dương Khai không buông, bộ dạng vô cùng sợ hãi.

Dương Khai bật cười:

– Ở đâu?

– Trong đó…

Nhìn theo hướng Hồ Kiều Nhi chỉ, Dương Khai quả nhiên nhìn thấy một con trùng tử đang bò từ từ. Trong lòng nghĩ nữ nhi thật thú vị, đường đường là một người luyện võ, có con trùng tử bé tẹo cũng có thể dọa nàng ta sợ đến vậy. Hắn đưa tay ra vê chết nó, sau đó vỗ vai nàng:

– Không sao nữa rồi, đã bị ta giết chết rồi.

– Chắc chắn vẫn còn…

Hồ Kiều Nhi được nước lấn tới, vừa nói vừa nhìn xung quanh, từng sợi tóc thanh mảnh lướt trên gò má và miệng Dương Khai. Dương Khai vừa mới trấn tĩnh thì lại tiếp tục bị khiêu khích.

– Hết rồi.

Dương Khai thấy thế này không ổn, nếu giờ mà có ai đi vào nhìn thấy bộ dạng mình và Hồ Mị Nhi như vậy, thì có dùng hết nước tam giang ngũ hồ cũng rửa không sạch được.

– Hết thật rồi chứ?

Trong mắt Hồ Kiều Nhi lóa lên một tia kinh ngạc tột độ, không ngờ Dương Khai lại có thể đứng đắn đến thế, không hề thừa cơ mà làm càn.

Vừa rồi nếu như Dương Khai mà tiến tới thật, thì nắm chắc kết cục chân tay gãy rời rồi.

Tuy chưa nản lòng, nhưng Hồ Kiều Nhi cũng không tiếp tục nữa mà ngoan ngoãn đứng dậy khỏi người Dương Khai.

Dương Khai cũng ngồi dậy, hơi ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn Hồ Mị Nhi, phát hiện nàng cũng đỏ cả mặt, chân đi khập khiễng đến ngồi cạnh hắn.

– Chân cô nương bị làm sao vậy?

Dương Khai hỏi.

– Lúc nãy ngã hình như bị trật chân rồi.

Hồ Kiều Nhi hết cách này, lại bày thêm cách khác, bụng nghĩ, hôm nay bà đây đành hy sinh một chút, thế nào cũng phải móc tim ngươi ra, xem rốt cuộc là màu đen hay màu đỏ.

– Để ta xem…

Dương Khai cúi xuống, đỡ bàn chân Hồ Kiều Nhi lên xem, thấy mắt cá chân hơi sưng đỏ, chắc là bị trẹo chân rồi.

Nhưng cũng không phải bị thương thật. Để thử Dương Khai, lần này Hồ Kiều Nhi cũng phải hy sinh khá lớn.

Dương Khai không kiêng dè gì, đằng nào Hồ Mị Nhi cũng chẳng phải người coi trọng lễ tiết. Trước kia nàng mê hoặc mình, bây giờ mình cầm chân nàng thì có ngại gì?

– Cô nương xin đừng nhúc nhích!

Dương Khai căn dặn, rồi thò tay vào ngực lấy ra một lọ đơn dược.

Đây là một lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao của Lăng Tiêu các. Sau khi lấy ra, động tác của Dương Khai chợt ngập ngừng như đang nghĩ gì đó. Một lúc sau hắn mới mở lọ, đổ chút cao dược ra, cẩn thận xoa lên vùng sưng tấy trên chân Hồ Kiều Nhi.

Chân Dương nguyên khí yếu ớt cũng được vận hành để hỗ trợ hóa giải dược tính.

Hồ Kiều Nhi bỗng run rẩy, thầm nhủ lần này đúng là lỗ to rồi! Bao nhiêu năm qua, tấm thân băng thanh ngọc khiết này chưa bị ai chạm vào bao giờ, hôm nay chỉ vì đánh cược với tiểu muội mà hết bị người ta ôm rồi lại sờ mó. Nàng lại không thể nổi giận, càng không thể bắt đối phương chịu trách nhiệm.

Trong lòng tuy cảm thấy uất ức, nhưng thân thể thì lại có cảm nhận khác hẳn.

Bàn tay to lớn ấy nhè nhẹ xoa trên mắt cá chân, thần thái nghiêm túc, động tác dịu dàng, bàn tay thô ráp chà sát lên làn da nõn nà, mang đến một cảm giác vô cùng tê dại.

Bộ dạng nghiêm túc của hắn toát lên sự điềm tĩnh không tương xứng với tuổi tác.

Thuận theo động tác của Dương Khai, những suy nghĩ lung tung của Hồ Kiều Nhi dần dần bị gián đoạn, trong người cứ không ngừng ào ra từng cảm xúc khác thường. Cái cảm giác đó khiến nàng lòng dạ rối bời, trái tim thiếu nữ đột nhiên đập loạn nhịp, vùng bụng dưới lại xuất hiện một luồng nhiệt, giật lên giật xuống như có sấm chớp, khiến nàng không kềm được kẹp chặt hai chân. Nàng sợ nếu không kẹp chân lại, luồng nhiệt đó sẽ ào ra ngoài mất.

– Dương Khai…Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!

Một âm điệu lạ thường phát ra từ miệng Hồ Kiều Nhi, lúc này nàng xấu hổ vô cùng. Hoàn toàn không ngờ rằng, chính mình cũng có ngày phát ra thanh âm như vậy.

– Hả?

Dương Khai ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt ươn ướt đang nhìn mình, gương mặt không còn màu nào khác, chỉ có một màu đỏ ửng duy nhất.

– Ngươi có muốn… làm việc gì khác không?

Hồ Kiều Nhi cắn chặt đôi môi hồng ngọc, xuất ra đòn tấn công cuối cùng!

Nếu Dương Khai mà đồng ý, nàng có thể vứt bỏ hết mọi cảm giác lúc này, rút lui triệt để và sẽ không để yên cho Dương Khai!

Hắn sẽ đồng ý hay là không? Hồ Kiều Nhi căng thẳng, hy vọng hắn đồng ý, để cho mình được giải thoát. Nhưng lại vừa mong hắn cự tuyệt, để chứng minh tiểu muội không nhìn lầm người, và cả chính mình cũng không nhìn lầm người! Cảm giác sốt ruột và đấu tranh nội tâm này khiến nàng lưỡng lự vô cùng.

Hồ Kiều Nhi lo lắng, Hồ Mị Nhi đang bị giam cầm làm sao không lo được? Giờ phút này nàng không còn gào thét nữa, ánh mắt găm chặt vào Dương Khai. Không biết rốt cuộc hắn sẽ đưa ra câu trả lời thế nào.

Dương Khai nhìn thẳng vào Hồ Kiều Nhi, như có ý động, còn nàng thì vô cùng lo lắng, sợ rằng Dương Khai sẽ nói ra chữ “được”.

Bỗng nhiên, Dương Khai chợt mỉm cười, chậm rãi lấy lại lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao, cẩn trọng nhét vào trong ngực áo.

– Cô nương!

Dương Khai do dự.

– Hả?

Hồ Kiều Nhi căng thẳng đến mức không phát hiện ra sự thay đổi trong cách xưng hô của Dương Khai.

– Ngưng Huyết Khư Ứ cao vừa rồi ta dùng để trị thương cho cô nương là một trong những vật ta quý nhất. Tuy là giá trị không cao, nhưng là bằng chứng cho những tấm lòng ấm áp mà ta cảm nhận được mấy năm qua.

– Nghĩa là sao?

Hồ Kiều Nhi sững sờ, mình hỏi rốt cuộc hắn muốn hay không, hắn nói với mình những lời này để làm gì? Có hàm ý gì?

Dương Khai đứng dậy, nhìn xuống Hồ Kiều Nhi:

– Ta muốn cho cô nương biết, ta dùng lọ cao dược quý giá này để trị thương cho cô nương, cũng mong cô nương đừng suy tính chuyện ban nãy ta mạo phạm cô nương. Màn kịch này dừng ở đây được rồi.

Chương 57: Một bên to, một bên nhỏ

Ngươi đang nói gì vậy?

Nét mặt Hồ Kiều Nhi không khỏi thay đổi, nàng gượng cười:

– Ta không hiểu.

Không phải hắn đã phát hiện ra mình không phải là tiểu muội chứ? Không thể nào, rõ ràng hắn chỉ mới ở Thối Thể cảnh tầng chín, còn mình đường đường là một võ giả Chân Nguyên cảnh, thủ đoạn của mình hắn sao có thể nhìn thấu? Huống hồ, mình và tiểu muội giống hệt nhau, bất kể giọng nói hay hình dáng đều không có khác biệt, cả những lão nhân trong bang còn thường xuyên nhầm lẫn hai tỷ muội với nhau, thế thì tại sao hắn lại có bản lĩnh này được?

Dương Khai điềm đạm nhìn nàng, khẽ cười:

– Cô nương nói vậy, tức là không muốn thừa nhận rồi?

– Thừa nhận cái gì chứ? Ta thật sự không biết ngươi đang nói gì cả.

Hồ Kiều Nhi cố gắng đến nước cuối cùng.

Dương Khai xoa trán, bất đắc dĩ nói:

– Vậy ta phải nói rõ ra rồi. Cô nương không phải là Hồ Mị Nhi, ta nghĩ… có thể cô nương là tỷ tỷ song sinh của nàng.

Hồ Kiều Nhi sững sờ, lập tức bật cười:

– Sao ngươi lại nói vậy?

Lần này nàng không kịch liệt phủ nhận nữa, mà thích thú nhìn Dương Khai. Nàng cũng muốn biết rốt cuộc mình lộ ra sơ hở ở điểm nào. Nếu Dương Khai không nói được lý do, vậy thì rõ ràng chỉ là mớm lời mình thôi.

Có thể hiện tại hắn ta chỉ nghi ngờ, không dám khẳng định, nên mới yêu cầu nàng tự thừa nhận. Hồ Kiều Nhi phỏng đoán.

– Cô nương nói vậy tức là muốn thử nhãn lực của ta rồi.

Dương Khai cũng không giận mà cười ha hả, xoay người bước đến bên bàn, nâng chén trà lúc nãy hắn đã uống lên, nhấp một ngụm rồi nói:

– Thật ra, ta vẫn luôn không khẳng định được rốt cuộc cô nương có phải Hồ Mị Nhi không, nhưng giờ thì ta có thể khẳng định được rồi, cô nương không phải là Hồ Mị Nhi!

Hồ Kiều Nhi ngẩn người, giận đến nghiến răng nghiến lợi, hóa ra câu nói lúc nãy là để thăm dò! Tức chết đi được! Bổn cô nương thân là một võ giả Chân Nguyên cảnh, vậy mà lại mất cảnh giác trước một tên tiểu tử Thối Thể cảnh. Đúng là vỡ từ trong trứng nước, mất hết cả thể diện.

Phủ nhận tiếp cũng chẳng làm có ý nghĩa gì, Hồ Kiều Nhi cười duyên một tiếng, nghiêng người ngồi trên giường, thân hình khêu gợi như ẩn như hiện, đưa mắt nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng hỏi:

– Ngươi bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào?

– Từ lúc uống trà.

Dương Khai gõ vào chén trà trên tay,

– Tuy hương trà rất dễ chịu, nhưng vẫn không thể che đậy được mùi hương nữ nhi trên chén, hơn nữa trên miệng chén còn có vết son môi mờ mờ. Ta nghĩ chắc là cách đây không lâu đã có người dùng qua? Hơn nữa, người đó mới đúng là Hồ Mị Nhi cô nương.

– Chỉ dựa vào điểm này, ngươi có thể nói ta không phải là Mị Nhi?

Hồ Kiều Nhi ngạc nhiên.

– Dĩ nhiên không chỉ thế.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu,

– Điều thứ hai khiến ta nghi ngờ chính là khí chất của cô nương! Ta không nghĩ chỉ mới qua mười mấy ngày mà khí chất của một nữ nhân lại có thể thay đổi chóng mặt như vậy. Nói một câu khen ngợi, vẻ đẹp của Mị Nhi cô nương có phần non nớt, còn vẻ đẹp của cô nương lại như thiên phú.

– Câu này ta thích nghe.

Hồ Kiều Nhi che miệng cười khẽ,

– Nói tiếp đi, còn gì nữa?

– Thứ ba, mùi hương trên người cô nương và Mị Nhi cô nương rất giống nhau, nhưng cảm nhận kỹ thì lại có chỗ không giống. Hương thơm của Hồ Mị Nhi ngọt ngào, còn hương thơm của cô nương lại có phần thanh nhã.

– Tiểu thử thối!

Hồ Kiều Nhi mặt hơi ửng hồng. Câu nói trắng trợn này của Dương Khai khiến nàng không kiềm chế được. Nhớ lại lúc nãy vì thử lòng hắn mà phải hy sinh, Hồ Kiều Nhi chỉ muốn cho tên nam nhân ăn nói thẳng thừng này một cái tát.

– Thứ tư…

Dương Khai bỏ qua ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Hồ Kiều Nhi, tiếp tục nói.

– Vẫn còn à…

Hồ Kiều Nhi kinh ngạc, nàng căn bản không thể ngờ được tên tiểu thử thối Thối Thể cảnh này lại có thể nhìn ra nhiều sơ hở đến thế. Nàng cứ tưởng là kế hoạch hoàn hảo lắm rồi chứ.

– Ha ha, điều thứ tư chính là vết thương ở chân cô nương. Vết thương đó nhìn thì giống do trẹo chân, nhưng thật ra là nội thương do chính cô nương vận công tạo thành. Đây chính là điểm sơ suất lớn nhất. Mị Nhi cô nương tuy chỉ là một thiếu nữ, nhưng cũng là một người luyện võ, sao có thể dễ dàng bị trẹo chân như vậy được?

– Đây đúng là sơ ý của ta.

Hồ Kiều Nhi khẽ gật đầu, lúc đó chỉ nghỉ làm sao để Dương Khai trúng kế, cũng không nghĩ xa đến vậy.

Ngẩng đầu lên, thấy Dương Khai vẫn còn đang trầm ngâm, Hồ Kiều Nhi nói thêm:

– Đừng có nói với ta là ngươi còn nhìn ra sơ hở gì nữa.

Hồ Kiều Nhi rất không phục. Tại sao một việc mà mình nghĩ là hoàn hảo, đến tay hắn thì lộ hết mọi sơ hở? Hắn lại phân tích rành rọt từng câu, khiến người ta không thể nào phản bác được.

Tên tiểu tử thối này thật đáng ghét!

Hắn mà dám nói thêm sơ hở nào nữa, bà đây thế nào cũng cho hắn thấy. Thật là không biết nhìn sắc mặt người khác.

– Vậy thì không nói nữa.

Dương Khai cau mày.

Nghe hắn nói vậy, Hồ Kiều Nhi lại không vừa ý, đôi mắt lạnh băng, miệng cười khan, nghiến chặt răng:

– Nói!

– Thôi không nói nữa!

Dương Khai lắc đầu.

Hồ Kiều Nhi nổi giận:

– Ta bảo ngươi nói thì ngươi nói, có kẻ nào lại thích khiêu khích người khác như ngươi chứ.

Dương Khai cười nhăn nhó:

-Ta sợ nói ra sẽ chọc giận cô nương.

Hồ Kiều Nhi nheo mắt:

– Chọc giận ta? Vậy nhất định không phải chuyện gì hay rồi?

– Đúng vậy.

– Vậy thì ta càng phải nghe.

– Nhưng phải hứa cô nương sẽ không giận mới được.

– Ngươi không nói thì làm sao ta biết mình có giận hay không?

– Vậy thì thôi.

– Ngươi… Tranh cãi với nữ nhi mà ngươi cũng không biết nhượng bộ à?

Hồ Kiều Nhi oán giận vô cùng, tên tiểu tử này nhìn thì tinh anh, nhưng thực chất chỉ là một kẻ không có đầu óc, không hiểu phong tình gì hết.

– Nhượng bộ thì ta sẽ bị thương, ta thấy… mình đánh không lại cô nương.

Dương Khai nghiêm túc.

– Coi như ngươi cũng thức thời! Hồ Kiều Nhi cười đắc ý, chuyển mình rời khỏi chiếc giường, bước chầm chậm về phía chiếc bàn, y phục nhẹ bay, ngồi xuống bên bàn nhìn Dương Khai đầy vẻ phong tình, trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Được thôi, ta hứa sẽ không nổi giận với ngươi.

– Cũng phải hứa là không đánh ta.

– Được!

Hồ Kiều Nhi nghiến răng,

– Nói cho ta biết, sơ hở cuối cùng là gì?

Dương Khai nghiêm mặt:

– Thật ra cũng không thể xem là sơ hở, chỉ tại cô nương và Mị Nhi cô nương không giống nhau lắm thôi.

– Không giống chỗ nào chứ?

Hồ Kiều Nhi ngạc nhiên, nàng và tiểu muội giống hệt như đúc từ một khuôn ra, sao lại có điểm nào khác biệt được?

Dương Khai chép miệng, do dự một hồi rồi thì thầm:

– Mông của cô nương một bên to, một bên nhỏ! Không đều đặn như Mị Nhi cô nương!

Câu này vừa dứt, Hồ Mị Nhi lập tức đỏ ửng mặt, nguyên khí Chân Nguyên cảnh hung hãn bộc phát, căn phòng lập tức nổi lên một trận cuồng phong.

– Phải nhớ lời hứa lúc nãy của cô nương chứ!

Dương Khai nét mặt vẫn không thay đổi, điềm đạm nhắc nhở.

Khí thế kinh người của Hồ Mị Nhi đột nhiên thu lại, nàng giận run người nhưng lại không thể phát tiết, nghiến chặt răng, một lúc sau mới đập bàn tức tối, quát:

– Thối tha!

Đường đường là tiểu thư nhà quyền quý, đến lời thô tục này cũng nói ra được, khỏi phải đoán Hồ Mị Nhi tức giận đến mức nào rồi.

Cái tên tiểu tử đáng chém thành trăm mảnh này lại dám đánh giá mông của mình một bên to, một bên nhỏ, đây là điều một tên nam nhân nên nói ra hay sao? Một bên to một bên nhỏ chỗ nào? Rõ ràng là rất cân xứng mà?

Tiểu tử thối, ngươi không biết chữ “tử” viết như thế nào đúng không?

Chương 58: Mời chào và uy hiếp

Thấy Hồ Kiều Nhi thẹn quá hóa giận, Dương Khai vội vàng an ủi:

– Cô nương cũng không cần để ý, kỳ thực nếu không nhìn kỹ thì cũng không thấy rõ điểm này đâu.

Hồ Kiều Nhi lạnh mặt, đằng đằng sát khí nhìn Dương Khai:

– Vậy tức là lúc nãy ngươi đã nhìn kỹ?

Dương Khai đằng hắng vài tiếng, hơi lúng túng:

– Có nhìn vài lần.

Không thể trách ta được! Tự nàng đưa mông về phía mình, chả nhẽ mình lại giả vờ không nhìn thấy gì? Dương Khai thầm kêu oan.

– Có những điểm đáng ngờ này, nếu ta còn không nhận ra cô nương và Mị Nhi cô nương thì con mắt này của ta nhìn vô ích rồi.

Dương Khai cười thản nhiên.

Cơn giận của Hồ Kiều Nhi lắng xuống, nàng nghĩ kỹ lại, không khỏi kinh sợ.

Nàng phát hiện tên nam nhân Dương Khai này có một năng lực quan sát vô song. Từ lúc bước vào đến lúc vạch trần mình, chỉ mới nửa tuần trà, vậy mà hắn có thể nhìn ra nhiều sơ hở đến vậy. Khả năng này không phải ai cũng có, hơn nữa lúc nãy mình chủ động quyến rũ lại không thành công. Có thể nói người này tinh thần vững chắc và phẩm chất không tệ, không bị xao động trước mỹ sắc, là một nam nhân tâm tính kiên nghị.

Nhân tài! Tuy tuổi còn trẻ, thực lực tuy yếu, nhưng không thể phủ nhận hắn là một nhân tài.

Nghĩ đến đây, Hồ Mị Nhi đảo mắt, ném một cái nhìn yêu kiều về phía Dương Khai:

– Dương Khai đúng không? Xét thấy lúc nãy ngươi đã đắc tội với ta, bây giờ bổn cô nương cho ngươi hai lựa chọn.

– Lựa chọn gì?

Dương Khai hỏi.

– Thứ nhất, bàn tay nào đã sờ vào người ta phải bị chém, con mắt nào đã nhìn vào ta sẽ bị móc ra, như vậy ta mới tha thứ cho sự mạo phạm của ngươi.

Hồ Kiều Nhi vừa nói, vừa mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng, như lời thì thầm của thê tử nói với phu quân vậy, song trong câu nói lại toát ra một sự tàn nhẫn và tanh máu không hợp tình người.

Dương Khai lắc đầu:

– Để ta nghe thử lựa chọn thứ hai nào.

– Thông minh.

Hồ Kiều Nhi cười:

– Thứ hai, rời khỏi Lăng Tiêu các, gia nhập Huyết Chiến bang, ta sẽ xin phụ thân ban cho ngươi chức tiểu đội trưởng. Theo ta được biết, ngươi ở Lăng Tiêu các chỉ là một tên đệ tử thí luyện cấp bậc thấp nhất, chịu mọi ức hiếp, cũng không có được của cải tu luyện gì cả. Nhưng nếu ngươi đến Huyết Chiến bang, đãi ngộ sẽ tốt hơn ở Lăng Tiêu các gấp trăm lần. Thế nào, điều kiện ta đưa ra cũng có thể coi là hậu hĩnh đấy chứ?

– Còn lựa chọn nào khác không?

– Hết rồi!

– Vậy thì ta không chọn cái nào hết.

Dương Khai âm thầm vận Chân Dương quyết, nhìn Hồ Kiều Nhi một cách cảnh giác.

– Ngươi muốn ép ta động thủ?

Hồ Kiều Nhi cười gằn liên hồi.

– Ta nghĩ cô nương sẽ không động thủ đâu. Nơi này không phải Huyết Chiến bang, một khi có chút dấu hiệu tranh đấu nào, các đệ tử trấn thủ của Lăng Tiêu các cũng sẽ đến thám thính, lúc đó cô nương chỉ rước thêm phiền toái vào người thôi.

– Chỉ là một tên đệ tử thí luyện nhãi nhép, ta muốn giết thì giết, Lăng Tiêu các làm gì được ta? Cùng lắm ta bồi thường ít đồ, chắc chắn bọn chúng cũng không để ý đến sống chết của nhà ngươi đâu!

– Nếu cô nương thật sự muốn giết ta, vậy thì đừng phí lời thêm nữa.

Trông Dương Khai có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất đang rất căng thẳng, dù sao thì lòng nhi nữ như kim dưới đáy biển, ai mà biết rốt cuộc nàng nghĩ gì.

Giờ thì hắn đã hối hận vì lúc nãy đã nói ra sự thật. Lời của nữ nhi quả nhiên không thể tin được, đặc biệt là mỹ nữ. Kinh nghiệm của hắn vẫn còn quá ít.

– Hơn nữa vừa rồi ta cũng đã nói, ta dùng Ngưng Huyết Khư Ứ cao mà ta quý nhất để trị thương cho cô nương, cô nương cũng đừng so đo chuyện ta mạo phạm nữa.

Ý đồ của Dương Khai là dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng tình cảm để khiến nàng động lòng.

– Chỉ một lọ thuốc Ngưng Huyết Khứ Ứ cao mà có thể bồi thường thiệt hại của ta à? Ngươi đối với ta…

Hồ Kiều Nhi không trút hết giận được. Nàng vốn muốn nói ôm thì cũng đã ôm rồi, sờ cũng đã sờ rồi, thế nhưng không thể nói ra thành lời. Tổn thất của nàng là quá lớn, chỉ một lọ thuốc trị ngoại thương làm sao bù đắp được?

– Cô nương nói vậy ta cũng đành chịu, đúng ra việc lúc nãy, cô nương cũng rõ là do cô nương tự chủ động mà.

Câu này như dầu đổ thêm vào lửa, Hồ Kiều Nhi vừa thẹn vừa giận, đang định động thủ thì quay đầu lại nhìn vị trí Hồ Mị Nhi bị giam cầm. Nhìn thấy tiểu muội đang gào thét khẩn thiết, không khỏi mềm lòng, nộ khí dần dần tan biến, nàng hít một hơi thật sâu rồi nói:

– Bỏ đi, lần này ta không so đo với ngươi nữa.

Dương Khai bất giác thở phào:

– Cô nương thật rộng lượng.

Hồ Kiều Nhi khẽ cười:

– Thật ra lúc nãy ngươi nói đều đúng, chỉ có một điều là sai.

– Điều gì?

Dương Khai hỏi.

Hồ Kiều Nhi chưa trả lời ngay, mà chỉ huơ tay một cái. Hồ Mị Nhi dần thoát khỏi vòng giam giữ. Dương Khai giật mình ra mặt, tuy biết nữ nhân này công lực rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến mức này, chỉ huơ tay một cái, người đã bỗng hiện ra, rõ ràng là cao thủ Chân Nguyên cảnh trở lên mới làm vậy được.

Hồ Mị Nhi đã được tự do, liếc mắt nhìn Dương Khai, gương mặt trông cũng nhẹ nhõm hơn. Lúc nãy nàng vô cùng lo lắng, cứ sợ tỷ tỷ trong lúc nóng giận sẽ hạ thủ giết hại Dương Khai.

Nhìn lại tỷ tỷ, Hồ Mị Nhi không nhịn được phì cười, nàng nhớ lại những lời lúc này Dương Khai đã nói.

Trời ạ, trên đời này không ngờ lại có một tên nam nhân dám nói vậy với tỷ tỷ, hơn nữa nói xong rồi mà vẫn không bị gì cả.

– Tỷ tỷ!

Hồ Mị Nhi vừa bước ra, liền bổ nhào đến bên Hồ Kiều Nhi, nũng nịu:

– Tỷ đừng giận nữa, chuyện lần này đâu thể trách hắn.

– Ta có nói là trách hắn đâu!

Hồ Kiều Nhi vẫn chưa nuốt hết giận, quay lại nhìn Dương Khai:

– Ta nói ngươi sai ở một điểm, đó là ta và Mị Nhi không phải tỷ muội song sinh.

– Không phải song sinh?

Dương Khai kinh ngạc.

Nhìn kỹ lại, hai nữ tử trước mặt quả thực giống hệt nhau, không có bất cứ khác biệt nào. Nếu lần sau gặp mặt bảo Dương Khai phân biệt thì chắc chắn là sẽ không nhận ra được ai là ai.

– Không phải, ta lớn hơn Mị Nhi vài tuổi.

Hồ Kiều Nhi khẽ mỉm cười, nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Dương Khai, trong lòng cũng vô thức cân bằng trở lại.

– Quả đúng là đại thiên thế giới, vô kỳ bất hữu.

Tuy là hai tỷ muội, cách vài năm nhưng lại giống nhau đến mức này, chắc trong cả thiên hạ này chỉ có mình họ như vậy thôi.

– Ngươi không biết ta à?

Hồ Kiều Nhi hơi nghi ngờ, bản thân nàng ít nhiều cũng là một cao thủ hậu bối của Huyết Chiến bang, danh tiếng lẫy lừng, sao tên này lại không biết?

– Không biết.

Dương Khai lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Thấy hắn không giống đang nói dối, Hồ Kiều Nhi chỉ đành tin lời. Dĩ nhiên nàng không biết cảnh ngộ mấy năm nay của Dương Khai, gần như là tách biệt với thế giới bên ngoài, không giao hảo cùng ai.

– Hôm nay ngươi đến tìm ta có việc phải không?

Hồ Mị Nhi quay lại nhìn Dương Khai.

Dương Khai nói rõ mục đích lần này đến đây, Hồ Mị Nhi liếc nhìn tỷ tỷ, hỏi ý kiến, Hồ Kiều Nhi khua tay:

– Đi đi, có điều đừng làm loạn ở khu mỏ.

– Đa tạ.

Dương Khai không kềm được, thở phào nhẹ nhõm.

– Đi thôi, ta đưa ngươi đến đó, khu mỏ cách nơi này cũng không xa lắm.

Hồ Mị Nhi tinh thần sảng khoái, gương mặt rạng rỡ, bước lên trước dẫn đường.

Đợi Dương Khai và Hồ Mị Nhi đi khỏi, Hồ Kiều Nhi mới chậm rãi đứng dậy, đưa hai tay ra sờ mông, bóp nặn so sánh một lúc rồi lẩm bẩm một mình:

– Một bên to một bên nhỏ chỗ nào chứ, rõ ràng là như nhau mà! Tên tiểu thử thối này nói xằng nói bậy, thật đáng ghét.

Chương 59: Khu mỏ

Rời khỏi chợ Hắc Phong huyên náo, dưới sự chỉ dẫn của Hồ Mị Nhi, hai người hướng về phía bắc Hắc Phong Lâm. Hồ Mị Nhi hình như đang vui, trong đôi mắt yêu kiều lộ rõ nét vui sướng, gương mặt thì ửng hồng.

– Chuyện hôm đó, thật ngại quá!

Dương Khai đột nhiên lên tiếng xin lỗi. Những lời hắn nói hôm đó quả thật hơi quá đáng, bây giờ lại đến cầu xin giúp đỡ, cảm giác có chút cảm giác lưỡng diện tam đao.

Hồ Mị Nhi hé miệng cười:

– Không sao, ngươi cũng đâu có mắng ta. Mấy năm nay ta còn nghe những lời khó nghe hơn nữa, thế mà vẫn sống đấy thôi?

– Ngươi không hận ta?

Dương Khai ngạc nhiên.

– Hận ngươi làm gì?

Hồ Mị Nhi mỉm cười, đột nhiên lại nói:

– Thật ra ta vốn rất hận ngươi, nhưng mà… có một hành động của ngươi khiến ta không thể hận ngươi được.

– Hành động gì?

– Ha ha, hôm đó lúc Thành Thiếu Phong và Nộ Đào đột nhiên xuất hiện, ngươi đã đứng chắn trước mặt ta. Có lẽ chỉ là hành động vô thức thôi, nhưng bao năm nay, đây là lần duy nhất có người thật lòng muốn bảo vệ ta.

– Không nhớ rõ nữa. Có điều với ngươi cũng không dễ dàng gì.

Dương Khai có chút cảm động. Đường đường là một thiếu nữ lại tự nguyện hủy hoại danh tiếng của chính mình, chỉ để chiêu dụ thêm nhân tài cho Huyết Chiến bang. Tuy dụng tâm không tốt, nhưng lại có ẩn chứa một tấm lòng hiếu thảo.

Hồ Mị Nhi cười khanh khách:

– Không có gì là không dễ dàng cả. Ngươi không biết gặp dịp mua vui là bản năng của nữ nhi sao?

– Ha ha, ta chưa tiếp xúc với nữ nhi bao giờ.

– Thật à?

Hai mắt Hồ Mị Nhi bỗng sáng lên.

– Ừ, cho nên mấy ngày nay mới toàn bị hai tỷ muội ngươi đè đầu cưỡi cổ.

Dương Khai nghiêm mặt.

Hồ Mị Nhi trừng mắt:

– Câu này của ngươi không nên nói ra! May mà tỷ tỷ không có đây, nếu không thì ngươi chết chắc rồi!

– Tỷ tỷ ngươi…

– Chân Nguyên cảnh tầng một!

Hồ Mị Nhi trả lời, có phần tự hào.

– Lợi hại!

Dương Khai tán thưởng.

Tô Nhan là Chân Nguyên cảnh tầng ba, tỷ tỷ của Hồ Mị Nhi kém Tô Nhan một chút, nhưng cũng không bao nhiêu.

Hồ Mị Nhi nhắc đến tỷ tỷ, lại nhớ đến câu Dương Khai nói lúc nãy, bất chợt cười ngặt ngẽo, không ngậm nổi miệng.

Dương Khai không nói gì, chỉ biết đứng yên chờ nàng thở dốc lấy hơi.

Cười được một lúc, Hồ Mị Nhi mới từ từ ngừng nghỉ, miệng cười chúm chím:

– Ta thấy gan của ngươi của lớn thật, từ trước đến nay chưa có nam nhân nào dám nói vậy với tỷ tỷ cả, chỗ đó của tỷ tỷ… bên to bên nhỏ thật à?

– Chắc là do y phục thôi, lúc về ngươi bảo tỷ tỷ ngươi đừng để ý làm gì.

Dương Khai cười ha hả.

– Vậy còn của ta? Cân xứng thật không?

Hồ Mị Nhi thẹn thùng, mạnh dạn hỏi một câu.

– Không chỉ cân xứng mà còn đầy đặn mềm mại nữa.

Dương Khai gật đầu,

– Thân hình ngươi rất đẹp, về điểm này thì ngươi không cần phải tự ti.

Hồ Mị Nhi chợt cảm thấy không chịu thấu. Lời tán dương thẳng thắn, không có chút mục đích này, e là lời nói dễ nghe nhất mà nàng được nghe trong bao năm qua.

Trong chốc lát, trong lòng bỗng có chút cảm giác vui mừng.

– Còn bao lâu nữa mới đến?

Dương Khai không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, bèn lái qua chuyện khác.

– Còn phải đi khoảng một canh giờ nữa, tuy nơi đó cũng ở trong Hắc Phong Lâm, nhưng là ở ngay trung tâm của Hắc Phong Lâm.

Hồ Mị Nhi giải thích:

– Nơi đó có một mạch khoáng ngầm, mấy năm trước Huyết Chiến bang phát hiện được, bèn phái người đến đó đóng quân khai thác. Các sản phẩm chế tạo ở đó đều rất đặc biệt.

– Đặc biệt như thế nào?

Dương Khai hỏi.

– Nơi đó chỉ có hai loại đá thuộc hai thuộc tính, một là Dương Viêm thạch ngươi đã mua trước kia, một loại khác là Âm Nguyên thạch. Ngươi nói xem có kỳ lạ không, hai loại đá này này tương khắc nhau, thuộc tính hoàn toàn tương phản, vậy mà lại sản sinh ra trong cùng một mạch khoáng, chẳng hiểu nổi sao lại thế nữa.

– Chuyện này đúng thật là hiếm thấy.

Dương Khai lấy làm lạ.Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!

Năng lượng dương tính trong Dương Viêm thạch và năng lượng âm tính trong Âm Nguyên thạch, thuộc tính đối lập, thông thường mà nói thì tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ.

– Các cao thủ trong bang cũng cảm thấy khu mỏ đó hơi bất thường, nhưng thăm dò, khai thác đã mấy năm rồi, cũng không phát hiện gì đặc biệt, ngược lại, số tiền kiếm được từ khu mỏ này cũng không phải là ít.

Dường như Hồ Mị Nhi không xem Dương Khai là người ngoài, trong lòng nghĩ gì thì nói nấy.

– Đó là vận may của Huyết Chiến bang!

Dương Khai mỉm cười.

Hồ Mị Nhi ừ một tiếng, đột nhiên trầm mặc. Đi được một lúc lâu, nàng mới lên tiếng:

– Hôm nay cũng khéo thật, nếu qua hôm nay, ngươi có muốn tìm ta cũng khó, đây cũng xem như là vận may của ngươi.

– Ngươi định đi đâu à?

Dương Khai nghe ra được ý khác trong lời nói của nàng.

– Không phải là đi đâu.

Hồ Mị Nhi lắc đầu, vừa giải thích, vừa lặng lẽ quan sát vẻ mặt Dương Khai:

– Lần trước, sau khi bị ngươi nói cho một trận, ta chợt cảm thấy cách làm mấy năm gần đây của ta không đúng. Những nhân tài bị lôi kéo bởi thủ đoạn xấu xa đó, điều họ quan tâm không phải là Huyết Chiến bang, mà là ta! Ta không thể cho họ những gì họ cần, họ tự khắc sẽ không dốc sức vì bang. Vậy nên, ta quyết định bế môn tu luyện, đợi đến khi mạnh lên rồi, ta sẽ cùng cha phân ưu, giống như tỷ tỷ vậy!

– Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi.

Dương Khai gật đầu.

Nét mặt Hồ Mị Nhi thoáng đượm vẻ thất vọng, nàng phát hiện từ đầu đến cuối, Dương Khai đều trông rất bình thản, chứ không vì lời nói của mình mà có chút xao động nào.

Chua xót trong lòng, Hồ Mị Nhi cũng không còn hứng để nói chuyện, chỉ lặng lẽ dẫn đường.

Nàng không nói gì, Dương Khai cũng tự biết không hé miệng, đi suốt hơn một canh giờ, hai người đã đến được khu mỏ của Huyết Chiến bang.

Nơi này nằm ngay trung tâm Hắc Phong Lâm, rộng khoảng mười mấy dặm, khu vực khai thác đều do Huyết Chiến bang vạch ra, trong khu vực có dựng lên vài căn nhà, dành cho đệ tử ở lại nghỉ ngơi.

Vì mạch khoáng ở đây là mạch ngầm, nên lúc Dương Khai và Hồ Mị Nhi đến nơi, bên ngoài mỏ không náo nhiệt gì mấy, chỉ thấy trên mặt đất có nhiều hố lớn, thông thẳng xuống dưới.

Ở vị trí cách xa gần trăm trượng, Dương Khai đã cảm thấy Dương Nguyên ấn trong lồng ngực có phản ứng không hề nhẹ, đó là do Dương Viêm thạch dưới lòng đất gây nên. Cùng với sự nâng cao công lực, phạm vi mà Dương Nguyên ấn có thể cảm nhận được Dương khí có chút gia tăng, nhưng không nhiều cho lắm.

Sự xuất hiện của hai người đã gây chú ý cho các đệ tử của Huyết Chiến bang trên mặt đất, một lão giả đột nhiên xông ra, đứng chắn trước mặt Dương Khai và Hồ Mị Nhi, chắp tay nói:

– Tiểu thư!

– Long gia gia.

Hồ Mị Nhi reo lên một tiếng thân mật, kéo Dương Khai lại giới thiệu:

– Đây là Phó bang chủ của bang bọn ta, Long Tại Thiên, Long gia gia.

Dương Khai vội vàng hành lễ:

– Bái kiến Long tiền bối.

Long Tại Thiên nhìn Dương Khai một cái vẻ khinh miệt, không có phản ứng gì. Với công lực Thần Du cảnh, địa vị cao quý Phó bang chủ Huyết Chiến bang của lão, hà tất phải để mắt đến hạng thấp hèn như Dương Khai chứ?

Lại một tên mặt trắng đào mỏ! Long Tại Thiên đặc biệt coi thường hạng người này, nếu không phải nể mặt Hồ Mị Nhi, lão đã một chưởng đánh chết Dương Khai rồi.

– Tiểu thư, tiểu thư đến mỏ làm gì vậy?

Long Tại Thiên vuốt chòm râu trắng, hiền từ hỏi,

– Nơi này vừa bẩn vừa nóng, không phải nơi dành cho tiểu thư đâu, mau về đi, nếu để cha tiểu thư biết được sẽ trách mắng ta đấy.

– Không đâu, cha còn lâu mới dám trách người, gia gia là tam triều nguyên lão của bang, cha chỉ tôn kính người thôi.

Hồ Mị Nhi nũng nịu, Long Tại Thiên cũng tỏ vẻ hưởng thụ.

– Long gia gia, người bạn này của ta muốn đến mỏ tìm mấy vị đệ tử mua ít đồ, người có thể cho bọn ta vào được không?

Hồ Mị Nhi nói ra mục đích đến đây.

Chương 60: Lão tiên sinh xin dừng bước

Vào trong mỏ?

Long Tại Thiên lập tức sầm mặt xuống, cảnh giác nhìn Dương Khai rồi nói:

– Hắn không phải là đệ tử trong bang đúng không?

Dương Khai bước đến trước, cung kính nói:

– Tại hạ là đệ tử Lăng Tiêu các.

– Không phải đệ tử trong bang không được vào!

Long Tại Thiên trừng mắt, tỏ vẻ không vui, giọng khinh khi:

– Ngay cả đệ tử trong bang cũng không được vào tùy tiện, huống hồ là người ngoài như ngươi.

Nói xong, lão quay lại phía Hồ Mị Nhi, vẻ mặt khó chịu:

– Tiểu thư, sao tiểu thư lại đưa người ngoài đến đây? Tiểu thư tuổi còn nhỏ, không biết nhân tình thế sự, lòng người khó đoán, tri nhân tri diện bất tri tâm. Mấy năm nay bang chúng ta nhờ khu mỏ này mà kiếm được không ít, biết bao nhiêu kẻ dòm ngó, nhất là phường trộm cắp, nghĩ đủ mọi cách để thăm dò tin tức trong mỏ. Nếu lão phu không trấn giữ nơi này quanh năm, không chừng sẽ xảy ra nhiễu loạn.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, lão già này nói bóng nói gió, nghe thật khó chịu.

Hồ Mị Nhi biết Dương Khai không vui, vội nói:

– Long gia gia hiểu lầm rồi, không phải hắn muốn do thám gì cả, mà chỉ muốn mua ít đồ thôi.

Long Tại Thiên cười mỉa mai:

– Mua đồ? Mua đồ sao lại đến đây? Cái cớ này thật là thú vị. Tiểu tử, ta bất kể ngươi có mục đích gì, ngươi cút ngay cho lão phu, sau này ngươi còn dám xuất hiện ở đây, cứ xem xem lão phu có giết ngươi hay không.

Dương Khai giận sôi người, lão thất phu này quá tự phụ rồi. Tuy trong lòng căm phẫn, nhưng Dương Khai biết công lực mình còn kém xa, nếu động thủ, e là chỉ cần một hơi cũng đủ hại chết mình.

Cố đè nén cơn thịnh nộ, Dương Khai không nói gì, bây giờ mà gây xung đột với lão, người chịu thiệt chỉ có chính mình thôi.

– Nhu nhược!

Long Tại Thiên nhìn bộ dạng Dương Khai, lại càng thêm khinh bỉ.

Chân Dương nguyên khí trong người Dương Khai tự nhiên sục sôi, giận giữ nhìn Long Tại Thiên.

Nhận thấy thay đổi nguyên khí của Dương Khai, Long Tại Thiên giận tím mặt:

– Hỗn xược, ngươi muốn động thủ?

Dứt lời, chẳng nói chẳng rằng, không màng đến khoảng cách tuổi tác, công lực, lão tung thẳng một chưởng về phía Dương Khai. Chưởng này vừa tung ra, Dương Khai thấy mình đột nhiên không nhúc nhích được, chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ, không phải do sợ quá, mà là do đối phương đã lén dùng thủ đoạn gì đó để kìm cố hắn.

Dương Khai biến sắc, thật sự không ngờ lão già này lại không biết xấu hổ đến thế. Hắn có thể cảm nhận được thái độ của lão đối với mình, nhưng lại không hiểu được rốt cuộc là vì sao. Bây giờ lão lại đột nhiên xuất thủ, Dương Khai kinh hãi đến tiêu tan hồn phách.

Mùi vị chết chóc trước mặt, áp lực cực lớn mà cao thủ Thần Du cảnh mang đến khiến tim Dương Khai như ngừng đập, hơi thở không đều. Trong lúc đường cùng, một ý chí cầu sinh lan tràn khắp cơ thể.

Bỗng nhiên, một cỗ khí nóng bỏng truyền ra từ xương cốt, tản ra nhanh chóng. Trong chốc lát, Dương Khai phát hiện sức mạnh đang kìm giữ cơ thể đột nhiên tiêu biến.

Trong lúc vội vàng, Dương Khai vận hết toàn bộ khí lực, lách mạnh qua một bên.

Một chưởng của Long Tại Thiên hạ xuống, vốn định cho tên đệ tử Lăng Tiêu các này chết dưới chưởng, nhưng điều khiến lão không ngờ tới chính là đối phương đã trốn đâu mất tiêu!

Sao lại thế được? Long Tại Nhiên nhíu mày.

Thủ pháp áp chế của một Thần Du cảnh sao lại bị hắn phá giải? Chính vì không ngờ được điều này, chưởng tùy ý đó của Long Tại Thiên cũng vô hiệu.

Tuy đòn tấn công của Long Tại Thiên chưa đánh trúng Dương Khai, nhưng cũng đủ khiến hắn hoảng loạn, mặt trắng bệch, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Đợi đến khi chân đứng vững rồi mới bước ra đối mặt với Long Tại Thiên. Ánh mắt của Dương Khai đã thêm phần u ám lạnh lẽo.

Nếu như nói lúc nãy Dương Khai chỉ giận thái độ của Long Tại Thiên đối với hắn, thì bây giờ thực sự đã trở thành thâm thù đại hận. Lão muốn thẳng tay lấy mạng hắn không hề giấu giếm ý đồ, như muốn tùy tay bóp chết một con kiến.

Long Tại Thiên dĩ nhiên cũng hiểu rõ điều này, tuy không biết tại sao lúc nãy thủ đoạn kìm cố của mình lại mất tác dụng, nhưng đã nảy ra ý muốn giết chết Dương Khai, sao lão lại dễ dàng dừng tay được? Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới cùng, lão lại tung ra một chưởng nữa.

Hồ Mị Nhi lúc nãy mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng chạy đến trước mặt Dương Khai, giận giữ nhìn Long Tại Thiên, gào lên thảm thiết:

– Long gia gia, hắn là bạn cháu! Người muốn làm gì?

– Kẻ có ý đồ dò thám khu mỏ đều phải giết chết! Đây là lệnh của Bang chủ!

Long Tại Thiên nhìn xoáy vào Hồ Mị Nhi, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Trước kia Hồ Mị Nhi cũng thường qua lại với mấy tên nam nhân trẻ tuổi, nhưng chưa bao giờ thấy nàng bất chấp tính mạng bảo vệ ai cả. Hồ Mị Nhi cũng chẳng bao giờ ngó ngàng đến sự sống chết của mấy tên nam nhân đó. Nói một cách khác, những tên bị nàng chiêu dụ, mười tên có tám tên chẳng có được kết cục tốt đẹp.

Nhưng lần này, nàng lại quên mình che chắn cho tên tiểu tử Lăng Tiêu các này, hơn nữa là dùng ngữ khí quyết liệt để chất vấn lão.

Chuyện này chưa từng xảy ra! Long Tại Thiên nheo mắt, nét mặt đăm chiêu, sát khí càng đậm hơn.

Hồ Mị Nhi che chắn trước mặt Dương Khai, nghiến chặt răng nói với Long Tại Thiên:

– Ta đã nói rồi, người bạn này chỉ đến mua ít đồ, chứ không có ý thăm dò khu mỏ! Long gia gia, lời của ta mà người cũng không tin ư?

Thấy Hồ Mị Nhi bênh vực Dương Khai như thế, Long Tại Thiên cũng không thể càn quấy thêm, chỉ nói:

– Không dám, lời của tiểu thư, lão hủ luôn luôn tin.

– Nếu vậy, sao người còn làm thế?

– Lão hủ biết sai rồi, mong tiểu thư thứ tội.

Huyết Chiến bang, Phong Vũ lâu và Lăng Tiêu các không giống nhau. Huyết Chiến bang là nơi của thế lực gia tộc, Hồ gia làm chủ, thế nên Long Tại Thiên có là Phó bang chủ, cũng phải để chút thể diện cho Hồ Mị Nhi.

– Nhưng lão hủ vẫn mong tiểu thư lượng thứ, việc liên quan đến khu mỏ rất quan trọng, người ngoài tuyệt đối không thể vào trong!

Long Tại Thiên nói xong, cũng không còn để ý đến Hồ Mị Nhi nữa mà nhìn Dương Khai hừ một tiếng lạnh lùng, rồi quay người bỏ đi.

Dương Khai hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh khí huyết đang cuồn cuộn trong lồng ngực, lên tiếng:

– Lão tiên sinh xin dừng bước!

Long Tại Thiên bực bội quay đầu lại, nheo mắt nhìn Dương Khai, sát khí đằng đằng trong ánh mắt.

– Lão tiên sinh, tại hạ hiện giờ không phải đối thủ của người!

Dương Khai chậm rãi bước ra trước mặt Hồ Mị Nhi, nhìn Long Tại Thiên không chút sợ sệt:

– Vậy nên nỗi khuất nhục hôm nay tại hạ chấp nhận. Nhưng năm năm, mười năm sau, tại hạ sẽ trả món nợ này với người, hy vọng lão tiên sinh có thể sống đến lúc đó!

Dương Khai nói một cách bình tĩnh, nhưng cực kỳ nghiêm túc.

Mặt Long Tại Thiên đang lạnh tanh, chợt bật cười:

– Lão phu có thể sống đến lúc đó hay không, không cần ngươi bận tâm, nhưng ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ không sống được đến lúc đó đâu! Tên tiểu tử ngông cuồng, sau này hãy cẩn trọng hơn đi!

– Tại hạ xin nghe!

Long Tại Thiên bỏ đi, Hồ Mị Nhi áy náy nhìn Dương Khai, xin lỗi liên hồi:

– Xin lỗi, xin lỗi, ta không biết Long gia gia sao lại làm vậy nữa, nếu sớm biết, ta đã không đưa ngươi đến rồi.

– Không sao.Mình trong cõi cửa điện nên mọi vấn đề ở đây là Chính Xác chuẩn chỉnh nhất . Cửa Điện mình đang trông dữ Thầy Ý Ăn Lộc Bói Toán nha! …!

Dương Khai hít một hơi thật sâu, nghĩ lại chuyện khiếp đảm vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu không phải Ngạo Cốt Kim Thân phát huy tác dụng trong lời khắc quan trọng, e là mình đã chết rồi. Chính cỗ khí nóng bức đó đã tháo bỏ xiềng xích của Long Tại Thiên, giúp mình thoát chết trong gang tấc.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Haizz...! Mình xin phép trả lời bạn Duy Phương ( Fb)☣ Muốn tìm truyện hay theo đúng Gu của mình thích rất đơn giản ngày trang chủ có bộ lọc truyện đó bạn phương ( Ví dụ bạn chọn truyện Đao Tu + Truyện hay = Lọc )☣ Tuy mình thích đọc truyện kiếm tu nhưng bộ truyện này quả thấy rất hợp gu của mình nhé...☣ Main thân thế khá bí ẩn + Tích cách trọng tình, trọng nghĩa.☣ Sát Phát : Từ nhỏ đã gia nhập Sát Thủ ( Ám Sát - Sát phát thì chắc cũng không phải bàn nhé )☣ Mưu Trí : main không giỏi khoản này lém nhưng Cơ Trí thì có thừa.☣ Hệ thống tu luyện rất khá đặc biệt nhé...main có lối suy nghĩa cực bá đạo ( Sáng Tạo: hắn muốn gom tất cả chuyển thành Đao Đạo: Kiếm + Trận + Ý + Pháp + Thân + Ẩn )Mình Để cử bộ này nhé Duy Phương bộ truyện hoàn toàn phù hợp tất cả yêu cầu của bạn đã inbox bên FBThân Ái
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ truyện vẫn nghe được bình thường nhé ...!Ngoài ra mình cũng up thêm sever Mới đề phòng nhé ..^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix và cập nhật full bộ truyện này nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^!*** Ngoài ra mình đã cập nhật full 10 bộ truyện theo yêu cầu nhé :)Các bạn có check lại ở trang chủ ( hoặc f5 bộ truyện đang theo dõi nhé )Đa Tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 3 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tháng trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)