[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
Tập 13 [Chương 61 đến 65]
❮ sautiếp ❯Chương 61: Trả nàng một món nợ ân tình
Long Tại Thiên tại sao lại nhằm vào mình? Dương Khai thoáng nhìn Hồ Mị Nhi và thấy đôi mắt đầy vẻ áy náy và hổ thẹn của nàng, trong lòng mơ hồ hiểu ra chút ít.
Có những việc không nhất thiết phải hỏi nhiều.
Hồ Mị Nhi cũng là một nữ nhi thông minh lanh lợi, tuy Dương Khai chỉ thoáng nhìn nàng một cái nhưng nàng cũng có thể biết được hắn đang nghĩ gì.
– Long gia gia không cho phép ngươi bước vào khu vực khai thác mỏ, ta cũng không tiện làm người mất mặt. Như vậy đi, ta giúp ngươi mua mấy hạt giống đó về, ngươi hãy ở đây đợi ta.
Hồ Mị Nhi dịu dàng nói.
– Được.
Dương Khai biết chỉ có thể làm như vậy thôi, nên lập tức lấy hết những thứ đáng tiền trên người mình ra, sau đó nói cho Hồ Mị Nhi biết tên của những đệ tử Huyết Chiến bang đã nhặt được những hạt giống đó. Cái này lúc ở chợ Hắc Phong, hắn đã tìm đến chủ quầy hàng nọ hỏi rõ rồi.
Hồ Mị Nhi đã đi vào khu vực khai thác mỏ nằm dưới lòng đất, Dương Khai đưa mắt nhìn hết lượt mấy gian phòng trên mặt đất. Vừa rồi Long Tại Thiên đã bước vào một gian phòng trong số đó, hắn có thể cảm nhận được trong gian phòng đó có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trong phòng hai người một già một trẻ đều đang đứng bên cửa sổ và nhìn về phía Dương Khai.
Lão già đó chính là Long Tại Thiên, người vừa rồi đã ra tay với Dương Khai, còn tên trẻ tuổi kia xem ra chỉ chừng tuổi Dương Khai, đó là tiểu tôn tử của Long Tại Thiên, Long Huy!
Lúc này, ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng của Long Huy nhìn Dương Khai, có chút bất mãn nói:
– Gia gia, sao vừa rồi không giết chết hắn?
Long Tại Thiên lạnh lùng hừ một tiếng:
– Mị Nhi bảo vệ hắn, cháu bảo ta làm sao giết hắn được?
– Vậy thì càng phải giết hắn. Từ trước tới giờ cháu chưa từng thấy Mị Nhi muội muội để tâm đến một nam nhân nào như vậy. Quan hệ giữa tên tiểu tử này với Mị Nhi xem ra không tồi, giữ hắn lại nhất định là tai họa.
– Đúng vậy, trước đây đúng là chưa từng thấy Mị Nhi bảo vệ ai như vậy, lần này lại vì hắn mà chống đối cả với ta, xem ra không bình thường lắm.
Long Tại Thiên khẽ nhíu mày lại.
Long Huy thấy vô cùng ghen tị.
– Bây giờ Mị Nhi đã vào khu khai thác mỏ rồi, hay là gia gia lại ra tay lần nữa?
Long Tại thiên có chút không hài lòng nhìn Long Huy:
– Gia gia ra tay không khó, giết hắn dễ như trở bàn tay, nhưng nếu như vì cái chết của hắn khiến Mị Nhi oán hận cháu thì cháu có thấy đáng không?
Long Huy ngẩn người, lắc đầu nói:
– Không đáng, nhưng chẳng lẽ cứ để hắn tiến tới với Mị Nhi như vậy sao? Cháu không chịu được.
Long Tại Thiên không kìm nổi liền thở dài,
– Hãy chịu khó học hỏi đại ca cháu đi, xem nó đối xử thế nào với nữ nhân mà mình thích. Cháu muốn có được Mị Nhi thì phải chịu khó dụng tậm suy nghĩ, gia gia có thể thay cháu giết người nhưng không thể giúp cháu giành được trái tim nữ nhi đúng không? Hồ Man cả đời không có nhi tử, chỉ có hai nữ nhi là Kiều Nhi và Mị Nhi. Nếu như cháu và đại ca có thể giành được cả hai người thì sau này Huyết Chiến bang là của nhà họ Long rồi! Đã ba đời, nhà họ Long ta đã bán mạng cho Huyết Chiến bang mấy chục năm rồi, cũng nên nếm mùi vị làm chủ chứ!
Long Huy nghe xong vẻ đầy nhiệt huyết, gật đầu nói:
– Đã đến lúc nhà họ Long ta lên làm chủ rồi, gia gia yên tâm, Mị Nhi chạy không thoát đâu. Đại ca nhất định cũng sẽ giành được Hồ Kiều Nhi.
– Ừ, cháu có được chí khí đó là tốt rồi.
Long Tại Thiên mỉm cười gật đầu.
Long Huy nhìn Dương Khai ở đằng xa với ánh mắt đầy thù hằn, lại còn có chút rục rịch muốn hành động:
– Gia gia, vậy tên này…
– Cháu tự tìm cơ hội đi, thực lực hắn không cao, cháu tự ứng phó được.
– Vâng!
Long Huy cười lạnh lùng.
Nhưng bây giờ không thể động thủ, dù sao thì lát nữa Hồ Mị Nhi cũng sẽ ra, nhưng hắn đã là đệ tử của Lăng Tiêu các thì không thể chạy thoát được.
Dương Khai đợi không lâu thì Hồ Mị Nhi mồ hôi đầm đìa từ trong đi ra, mặt tươi cười nhét bốn hạt giống vào tay Dương Khai:
– May mà đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Tiểu thư của Huyết Chiến bang muốn mua đồ, mấy tên đệ tử đó dám không bán sao?
– Đa tạ!
Dương Khai cẩn thận cất bốn hạt giống vào trong người.
Đứng yên một lúc lâu, Dương Khai vẻ mặt khổ sở nói:
– Ngươi giúp ta một lần vậy hãy để ta trả ngươi món nợ ân tình này.
Hồ Mị Nhi có chút kì lạ nhìn hắn:
– Đây là ý gì?
Dương Khai vẫy tay nói:
– Ngươi hãy theo ta.
Hồ Mị Nhi tuy không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Đi ra khỏi khu mỏ khoảng ba mươi trượng, đột nhiên Dương Khai dừng lại, khẽ dậm chân nói:
– Ngươi hãy nhớ kĩ vị trí ta đứng lúc này, ở bên dưới mặt đất khoảng bảy mươi trượng hẳn là có thứ gì đó không tầm thường.
Hồ Mị Nhi trừng to mắt, vẻ nghi hoặc nói:
– Làm sao ngươi biết?
Dương Khai trầm ngâm nói:
– Ta có tu luyện một loại võ công, chỉ cần trong một phạm vi nhất định có tồn tại năng lượng thuộc dương tính, ta đều có thể cảm nhận được. Ở bên dưới có một bảo bối thuộc tính dương, nó phát ra năng lượng dao động, tinh khiết hơn Dương Viêm thạch hàng trăm nghìn lần.
Ngay khi vừa đến đây Dương Khai đã cảm nhận được nơi này không giống với những nơi khác, nhưng suy nghĩ mãi cuối cùng vẫn quyết định nói điều này cho Hồ Mị Nhi. Thứ nhất, đây là địa bàn của Huyết Chiến bang, cho dù mình có lòng ham muốn thì cũng không thể nào đạt được. Thứ hai, cũng chính là để trả Hồ Mị Nhi một món nợ ân tình, hôm nay nàng đã giúp mình, những việc này Dương Khai đều thấy rõ.
– À?
Nghe Dương Khai nói vậy, vẻ mặt Hồ Mị Nhi đầy kinh ngạc.
– Ngươi tin ta không?
– Tin.
Hồ Mị Nhi trả lời vô cùng sảng khoái, điều này khiến Dương Khai không khỏi có chút cảm động.
– Vậy là được rồi.
Dương Khai mỉm cười:
– Tuy ta không biết dưới đó rốt cuộc là có gì nhưng giá trị thứ đó nhất định không thấp, hơn nữa ngoài nó ra dường như vẫn còn thứ khác nữa, cụ thể là gì thì ta không cảm nhận được. Nhưng ta đoán bí mật ẩn dấu bên dưới này có thể là căn nguyên kì lạ của khu khai thác mỏ của Huyết Chiến bang. Hoặc có thể nói vì sự tồn tại của chúng mà nơi này mới có một khoáng mạch ngầm.
Hồ Mị Nhi không khỏi xúc động, nếu như lời Dương Khai nói là sự thật vậy thì bí ẩn bên dưới tuyệt đối là việc hệ trọng.
– Ngươi là một cô nương thông minh, nên tự biết phải làm thế nào.
Dương Khai nghiêm túc nhắc nhở một tiếng.
– Ta hiểu.
Hồ Mị Nhi gật đầu lia lịa.
– Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.
Dương Khai mỉm cười nói.
– Ừ.
Đi giữa khu rừng rậm, Hồ Mị Nhi và Dương Khai không nói chuyện nữa, mà chỉ hưởng thụ giây phút ấm áp yên tĩnh này.
Hồ Mị Nhi thấy rất vui, bởi vì Dương Khai đã nói cho mình biết một điều quan trọng như vậy, rõ ràng là ấn tượng trong lòng hắn về mình đã thay đổi nhiều. Vẫn nhớ lúc trước sắc mặt của hắn đối với mình luôn không chút thay đổi, lại còn tùy ý quát bảo.
Nhưng lần này lại khác, hắn đối với mình nhẹ nhàng dịu dàng hơn nhiều.
– Chúng ta cáo biệt ở đây nhé.
Dương Khai đột nhiên dừng bước, Hồ Mị Nhi bỗng sửng sốt. Lúc này mới phát hiện hai người đã đi đến chỗ ngã tư nọ. Thời gian trôi qua thật nhanh! Hồ Mị Nhi có chút ai oán.
– Cáo từ.
Dương Khai nói một câu rồi vội vã đi về phía Lăng Tiêu các.
Đúng là một nam nhân tiêu sái! Hồ Mị Nhi cười ngượng không ngớt.
Chương 62: Sự quyết đoán của Hạ Ngưng Thường
Dương Khai đang chuyên tâm tu luyện bên Khốn Long Giản.
Cách đó không xa có mấy cây Tam Dương quả sinh trưởng mạnh, trên cây to nhất đã ra ba quả, nhìn có vẻ như sắp chín, còn cây nhỏ nhất kia mới chỉ là một cây con vừa nhú ra khỏi mặt đất.
Sau khi trở về từ khu khai thác mỏ của Huyết Chiến bang, Dương Khai cứ ở đây quên ăn quên ngủ tu luyện cả ngày lẫn đêm. Long Tại Thiên vô lý ra tay một cách thô bạo khiến Dương Khai luôn nung nấu một lòng quyết tâm, lòng quyết tâm càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Sự sỉ nhục đó, sớm muộn gì hắn cũng phải đòi lại bằng chính đôi tay mình.
Sau gần chục ngày khổ luyện, Thối Thể cảnh tầng chín đã mơ hồ đạt đến cực đỉnh. Nhìn thì có vẻ như sắp đột phá nhưng đến giờ vẫn có chút chưa nắm được trọng điểm, điều này khiến Dương Khai cảm thấy khó chịu, không biết phải làm thế nào.
Hắn biết đột phá được một đại cảnh giới cần có cơ duyên, chứ không hễ dễ dàng như khi đột phá tiểu cảnh giới. Cho dù là nguyên khí trong người đã đủ nhưng cũng phải đợi thời cơ, lĩnh ngộ được điều phải lĩnh ngộ.
Lại nói, mấy ngày này việc tu luyện cũng được coi là thuận lợi, hàng ngày đều không phải đi quét dọn nữa nên tự nhiên có thêm thời gian tu luyện. Tam Diệp Tàn Hồn hoa và Tuyệt Địa Khô Mộc thảo cũng đã dùng hết từ lâu rồi, không còn sự áp chế cản trở của dị hương nữa nên tốc độ vận chuyển của Chân Dương quyết rõ ràng nhanh hơn lúc trước rất nhiều. Điều này khiến Dương Khai càng dễ dàng hấp thu Dương khí trong trời đất hơn.
Tuy nhiên toàn bộ Dương dịch ngưng luyện được trong mấy ngày nay đều đã dùng để thôi hóa mầm giống Tam Dương quả hết rồi, trong đan điền một giọt cũng không còn.
Năng lượng trời đất đã tập trung xung quanh, giờ chỉ còn đợi Dương Khai phá bỏ ảo diệu của Khai Nguyên cảnh là chúng có thể quán nhập vào nội thể của hắn, giúp hắn tẩy kinh phiệt tủy. Nhưng tên Dương Khai đang ngồi khoanh chân này lại không thể thành công.
Dương Khai cứ ngồi yên như vậy một ngày một đêm, tuy trong lòng không hề nóng vội nhưng cũng không có cách nào phá vỡ gông cùm xiềng xích trói buộc mình. Quả nhiên là kỳ lạ.
Đêm đã khuya, trên bầu trời ngàn vì tinh tú, bên Khốn Long Giản, tâm trạng Dương Khai đột trở lên bàng hoàng. Nguyên khí trên người có chút hỗn loạn, hai chân mày nhíu lại, thần sắc đau khổ.
Cách đó không xa, Hạ Ngưng Thường đang lặng lẽ nhìn Dương Khai, nàng bất giác khẽ ồ lên một tiếng. Tuy khoảng cách không gần nhưng Hạ Ngưng Thường vẫn có thể cảm nhận được cỗ nguyên khí dao động kia có chút bất thường, hơn nữa trong cỗ nguyên khí đang dao động đó còn mang theo một cỗ tà khí u ám lạnh lẽo.
Tại sao lại như vậy? Đây rõ ràng là điềm báo của tẩu hỏa nhập ma. Hắn chẳng qua mới chỉ đột phá từ Thối Thể cảnh tầng chín lên Khai Nguyên cảnh, sao lại có thể bị tẩu hỏa nhập ma được?
Nói một câu khó nghe hơn, những kẻ luyện võ thực lực thấp kém như Dương Khai cho dù có muốn tẩu hỏa nhập ma thì vẫn chưa đủ tư cách, chỉ khi thực lực cao thâm hơn một bước mới có thể xảy ra hiện tượng này trong quá trình tu luyện.
Vậy mà giờ đây sự việc này lại thật sự sắp xảy ra trên người Dương Khai.
Đôi mày thanh tú của Hạ Ngưng Thường khẽ nhíu lại, tỏ vẻ khó hiểu.
Nàng có thể ở đây cũng là do tự nàng tìm đến. Dù sao lặng lẽ quan sát Dương Khai như vậy cũng đã hơn hai năm nay nên sớm đã thành một thói quen, mấy ngày nay đột nhiên không thấy hắn cũng tự nhiên khiến nàng có cảm giác cô đơn, dường như không có hứng thú làm bất cứ việc gì. Nàng tìm tới tìm lui cuối cùng lại thấy hắn ở bên cạnh khe suối Khốn Long Giản, lúc này tảng đá lớn trong lòng nàng mới được hạ xuống.
Sau khi đến đây, Hạ Ngưng Thường biết ngay Dương Khai đang sắp đột phá, nhưng đợi một ngày Dương Khai vẫn không thể thành công, bây giờ lại xảy ra sự lạ này làm sao nàng không nghi ngờ được.
Ngay khi Hạ Ngưng Thường đang âm thầm lo lắng thì đột nhiên trên người Dương Khai tỏa ra một cỗ khí tức nóng bức, tinh thuần mà dày đặc. Cùng với sự lan tỏa của cỗ khí tức này, dấu vết hiện tượng tẩu hỏa nhập ma vừa rồi cũng biến mất trong phút chốc, nguyên khí dao động trên người Dương Khai cũng lập tức ổn định trở lại.
– Chân Dương kính!
Cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Thường hé mở, đôi mắt đẹp đầy vẻ kinh ngạc, suýt nữa thì kêu ra tiếng. “Sao lại thuần khiết như vậy!”
Cỗ khí tức nóng bức đó rõ ràng là kính khí thuộc tính dương, không ít đệ tử Lăng Tiêu các tu luyện môn võ công thuộc tính hỏa hoặc thuộc tính dương, nội thể cũng tồn tại loại nguyên khí nóng này, nhưng không người nào có được nguyên khí thuần khiết như Dương Khai.
Cỗ khí tức nóng bức này không phải quá dày đặc, vì suy cho cùng thực lực Dương Khai cũng không cao, nhưng nó lại thuần khiết đến lạ thường, không hề trộn lẫn chút tạp chất nào, giống như nguồn nước không bị ô nhiễm vậy.
Vẫn chưa hoàn hồn thì Hạ Ngưng Thường phát hiện Dương Khai lại xuất hiện dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma. Một cỗ khí tức tà ác đã thay thế nguyên khí nóng bức kia, từ từ lan tỏa ra trong người Dương Khai.
Chỉ sau chốc lát lại có một dòng Chân Dương kính khí bộc phát ra, áp chế đi những tia tà khí này, khiến Dương Khai lại hồi phục trở lại.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Hạ Ngưng Thường nhìn thấy mà mục trừng khẩu ngốc! Trước giờ chưa thấy người luyện võ nào lại xuất hiện hiện tượng kì lạ này trong khi đột phá Khai Nguyên cảnh cả.
Bình thường đột phá Khai Nguyên cảnh đúng là có chút lực cản của trời đất, nhưng dù sao cảnh giới này vẫn rất thấp, chỉ cần cố gắng một chút là có thể đột phá được. Vậy mà tình trạng hiện giờ của Dương Khai rõ ràng không phải như vậy, lực cản mà hắn phải chịu lớn hơn bất cứ ai, đã có thể sánh với mức độ khó khăn khi mình đột phá đại cảnh giới rồi.
Hiện giờ Dương Khai vô cùng khổ sở. Vừa rồi hắn đã mơ hồ khám phá ra được tia ảo diệu, một chân đã bước vào ngưỡng cửa của Khai Nguyên cảnh, nhưng lúc đó xương cốt trong người đột nhiên lại tỏa ra một cỗ tà khí, suýt chút nữa làm mình mất đi thần trí, may mà trong người phát ra Chân Dương nguyên khí, mới khiến mình tỉnh táo lại.
Hai cỗ năng lượng trong người lúc này đang giao đấu, một cỗ là Chân Dương nguyên khí do mình tu luyện ra, cỗ kia là tà khí tỏa ra từ trong xương cốt, chúng tranh đấu không ngừng, biến cơ thể mình thành chiến trường. Khi cỗ tà khí chiếm ưu thế, thần trí mình liền có chút mơ hồ không rõ, một ý nghĩ hưng phấn và khát máu xuất hiện trong đầu, hận không thể tìm ai đó để giết.
Cảm giác này giống như có dòng sức mạnh đầy hưng phấn xuất hiện sau khi bị người ta đả thương, nhưng lại có chút không giống. Khi bị thương trong lúc giao đấu, tuy hưng phấn thị huyết nhưng trí não vẫn rất tỉnh táo.
Khi Chân Dương nguyên khí chiếm ưu thế, thần thức thanh minh, thân thể thư sướng.
Đấu đi đấu lại không dừng, dường như cũng không thể phân thắng bại.
Dương Khai vô cùng khó chịu.
Hạ Ngưng Thường chạy như bay trong Lăng Tiêu các. Thân hình nàng duyên dáng hiện rõ trong lớp áo màu đen bó sát cơ thể, với chiếc eo thon, với đôi chân thon dài khiến người ta phải mơ màng, và búi tóc kẹp sau đầu, chiếc khăn màu đen che lấy khuôn mặt, nàng nhìn Dương Khai lo lắng.
Nàng ở đó xem một lúc lâu, trong lòng thực sự là có chút lo lắng cho Dương Khai, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định giúp Dương Khai một tay. Thông thường khi một người đang đột phá thì không được bị làm phiền, nhưng Hạ Ngưng Thường rõ ràng có thể cảm nhận được chiến ý đang khuấy động trong người Dương Khai, đó là loại chiến ý khao khát được tiên huyết tẩy lễ.
Chỉ có duy nhất một trận chiến mới có thể giải thoát cho hắn, mới có thể khiến hắn thoát ra khỏi vòng tuần hoàn vô hạn kia.
Vậy nên Hạ Ngưng Thường trước hết trở về chỗ ở thay bộ y phục khác, nếu không e rằng sẽ bị hắn nhận ra, vì dù sao trước đây mình và hắn cũng từng gặp mặt.
Vội vội vàng vàng, khi trở lại khe suối Khốn Long Giản thì thấy Dương Khai vẫn đang dày vò, hơn nữa tình hình có vẻ còn nghiêm trọng hơn lúc nãy.
Không chút chần chừ, Hạ Ngưng Thường phi thân đến chỗ Dương Khai. Trong đôi mắt đẹp dịu dàng đầy vẻ sát khí, sau đó xuất ra một chưởng.
Chương 63: Ngươi nhìn giống một vị sư tỷ của ta.
Đã quyết định giúp Dương Khai một tay nên đương nhiên Hạ Ngưng Thường cũng không dám để lộ ra sơ hở gì, chỉ có ép Dương Khai dùng toàn lực ứng phó mới có thể giúp hắn đột phá.
Vì thế ngay từ chưởng đầu tiên này Hạ Ngưng Thường liền hạ sát thủ.
Sức lực Dương Khai đang ở Thối Thể cảnh tầng chín, thế nên Hạ Ngưng Thường cũng chỉ dùng đến sức lực của Khai Nguyên cảnh tầng hai, tầng ba gì đó thôi.
Đang vào lúc quan trọng, bỗng Dương Khai tâm sinh cảnh triệu, khiến hắn bất giác toàn thân ớn lạnh, trong lòng bỗng có cảm giác sinh tử tồn vong.
Trong lúc nghi hoặc thì một cỗ động tĩnh của chưởng phong gào thét từ bên cạnh truyền đến.
Có người đánh lén mình! Dương Khai chợt bừng tỉnh, hắn không sợ hãi ngược lại còn lấy làm mừng vội nhảy lên, quay ngoắt đầu lại, trở tay một quyền đảo tới.
Đang không biết phải làm thế nào để trút ra ý muốn chiến đấu trào dâng trong người thì không ngờ lại có người dẫn xác đến! Giờ đây hắn không còn nghĩ ngợi xem xét rốt cuộc là ai muốn đánh lén mình nữa mà chỉ muốn đánh một trận cho thoải mái.
Một tiếng chạm đất vang lên, nguyên khí cuồn cuộn, Dương Khai đạp mấy bước lùi về sau. Hạ Ngưng Thường dùng sức của một cú không phiên, vững chắc hạ người xuống, trong đôi mắt đẹp hiện ra một tia nhìn kinh ngạc.
Tuy mình mới chỉ dùng sức của khoảng Khai Nguyên cảnh tầng ba thôi nhưng cũng không đến nỗi bị hắn đánh trả một cách ngang tài ngang sức như vậy chứ. Đáng lẽ ra phải kìm hãm được hắn mới đúng.
Sau một chiêu giao thủ, nhờ có ánh trăng sáng Dương Khai đã nhìn rõ dáng hình người mới đến. Đó là một nữ tử, chỉ có điều khăn đen che mặt nên không nhìn thấy dung mạo.
– Sao lại là một tiểu cô nương!
Dương Khai nhíu mày, miệng có chút bất mãn lẩm bẩm một câu.
Hạ Ngưng Thường nghe hắn nói vậy liền tức giận đến phát run. Nàng cắn răng nhẹ nhàng bay tới, nguyên khí trong lòng bàn tay cuồn cuộn, hóa thành Mạn thiên chưởng ảnh chụp xuống đầu Dương Khai.
Câu nói vừa rồi cũng khiến nàng tức chết đi được!
Dương Khai gầm nhẹ một tiếng, lấy hết sức lực, nguyên khí nóng hầm hập lưu chuyển theo quyền phong, chỉ trong phút chốc đã giao thủ với Hạ Ngưng Thường. Mặc dù đối phương chỉ là một nữ tử nhưng Dương Khai cũng không hề nương tay, thực lực người này rõ ràng là cao hơn mình một bậc, hơn nữa xuất chiêu nào cũng đầy sát khí, hắn nào dám có chút sơ suất gì.
Dương Khai và Hạ Ngưng Thường xuất chiêu thần tốc như điện quang hỏa thạch, khó phân thắng bại. Nhưng tình thế rõ ràng bất lợi cho Dương Khai, chiêu thức của hắn thế đại lực trầm, lực sát thương mặc dù mạnh nhưng lại thua xa sự biến hóa linh hoạt của Hạ Ngưng Thường. Hắn xuất hai chiêu, Hạ Ngưng Thường liền xuất ba chiêu, hơn nữa thân hình Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng uyển chuyển, di chuyển liên tục, chỉ coi Dương Khai là một con khỉ để trêu đùa.
Dương Khai có thể nói là luôn luôn kinh ngạc và vô cùng tức giận! Hắn có thể nhận thấy sức lực đối phương cao hơn mình chỉ một chút, nhưng không ngờ được rằng, thực ra đối phương chỉ là áp chế thực lực thật của mình trong lúc giao đấu với hắn. Đối mặt với một kẻ địch như vậy có thể đánh trúng mới là chuyện lạ.
Dưới chiếc khăn che mặt màu đen, một nụ cười từ từ hiện ra trên chiếc miệng nhỏ trên khuôn mặt đang cáu giận của Hạ Ngưng Thường. Nàng nghĩ bụng ai bảo ngươi ăn nói lung tung, đáng đánh!
Chỉ có điều sau phút chốc, Dương Khai đã bị đánh đến toàn thân đau đớn. Cùng với một cơn đau đớn quen thuộc đang lan tràn, huyết dịch trong cơ thể lại một lần nữa hưng phấn lên, chảy cuồn cuộn như đại giang chi thủy. Lắng nghe kĩ, thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh của sự chuyển động. Cơ thể nóng dần lên, sức lực dần trở nên mạnh mẽ.
Ánh mắt Hạ Ngưng Thường khựng lại, nàng phát hiện nguyên khí sôi sùng sục trong cơ thể tên sư đệ này càng ngày càng lợi hại, sức lực của hắn cũng dần dần đột phá được Thối Thể cảnh để đạt đến trình độ của Khai Nguyên cảnh. Hơn nữa vẫn chưa dừng lại mà còn đang từ từ tăng lên một cách ổn định.
Quyền đầu mang theo nguyên khí nóng bỏng kia càng đánh càng nhanh, càng đánh càng mạnh. Hạ Ngưng Thường có vẻ như sắp không chịu được, định dùng thêm sức lực của mình nhưng lại có chút không cam lòng, đành tiếp tục cắn răng chống đỡ lại.
– Ai sai ngươi đến giết ta?
Trong lúc giao chiến đang kịch liệt thì Dương Khai đột nhiên sắc mặt âm trầm hỏi, giọng trầm xuống.
Hạ Ngưng Thường không đáp, dùng hết sức lực để hóa giải chiêu thức của Dương Khai.
Đánh đến lúc này, sức lực Dương Khai có vẻ ngang bằng với mình rồi. Mình lại không chiếm một chút ưu thế nào, một khi bị quyền phong của hắn lướt qua thì mình chỉ có thể dùng chút tâm trí để hóa giải cỗ Dương khí thuần khiết xâm nhập vào người.
Hạ Ngưng Thường không hết kinh hãi, nàng phát hiện mình đã đánh giá quá thấp mức độ tinh thuần của Chân Dương kính khí này. Loại tinh thuần này nếu là võ công bình thường thì không thể tu luyện được.
Lại một lần chính diện giao phong nữa. Dương Khai và Hạ Ngưng Thường cùng xuất chưởng, cả hai đều không ai chịu lui bước.
Nheo mắt nhìn nữ tử trước mặt, Dương Khai nhìn lên trên trán nàng, ở đó có một ấn ký mờ nhạt, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, Dương Khai nói:
– Ta phát hiện ngươi…rất giống một vị sư tỷ của ta!
Hạ Ngưng Thường đang mải ngăn cản Dương khí của Dương Khai xâm nhập vào người, khi nghe hắn nói vậy có chút bất thần, nghĩ bụng mình bị bại lộ lúc nào vậy? Nàng đâu biết được chính do cái ấn ký mờ nhạt trên trán mình mới khiến Dương Khai nghi ngờ.
Dương Khai nhớ rõ trên trán Hạ sư tỷ có đeo một sợi dây chuyền ngọc bích, và ở ngay chính chỗ ấn ký kia.
Đôi mắt căng thẳng của Hạ Ngưng Thường nhấp nháy liên tục, hàng lông mi dài không ngừng run lên. Dương Khai cười lớn tiếng, rồi đột nhiên một tay nắm lấy cổ tay nàng, sau đó kéo mạnh nàng vào lòng, đưa tay lên xé chiếc khăn che mặt của nàng.
Đến tận lúc này Hạ Ngưng Thường mới hồi phục tinh thần, nàng không muốn gặp Dương Khai với bộ mặt thật. Một là nàng muốn tạo thêm áp lực cho Dương Khai, hai là nàng cũng có chút ngượng ngùng. Dù sao thì sự việc lần trước cũng khiến mình quá lúng túng rồi, bây giờ sao dám để hắn kéo khăn che mặt của mình ra nữa?
Trong tình thế cấp bách, không còn để ý phải áp chế sức lực của mình, một cỗ nguyên khí hung mãnh bạo phát ra, Dương Khai kêu lên một tiếng quái dị, hắn bị đẩy thẳng ra xa rồi lăn mấy vòng trên đất.
Đến khi bò dậy thì nào thấy bóng dáng nàng ấy đâu nữa? Đối phương sớm đã chạy đâu mất rồi?
– Lẽ nào là thật?
Dương Khai trầm tư, vừa rồi hắn chỉ là thuận miệng nói, nhưng không nghĩ đối phương lại phản ứng mạnh như vậy. Hơn nữa sự bạo phát của cỗ nguyên khí cuối cùng kia cũng khiến Dương Khai nhận thấy thực lực đối phương so với mình chênh lệch rất lớn. Nếu nàng ấy thực sự muốn giết mình thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện vung tay lên thôi, đâu cần giao chiến kịch liệt với mình lâu như vậy?
Liệu có phải không còn quan trọng nữa. Dương Khai cảm thấy cùng với trận đấu vừa rồi, gông cùm xiềng xích trên người mình đã bị phá vỡ, hắn vội khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận cảm thụ năng lượng đất trời.
Ngay sau đó, năng lượng đất trời rung chuyển, hung mãnh rót về phía Dương Khai.
Dương Khai hít sâu một hơi, lỗ chân lông toàn thân mở ra, giống như cá voi hút nước. Hắn thu nhận hết năng lượng đất trời vào trong người, dẫn dắt cỗ uy năng đất trời khổng lồ này lưu chuyển trong nội thể, tẩy kinh phiệt thủy.
Đây là cơ duyên mà mỗi người luyện võ đều có trong khi đột phá một đại cảnh giới, còn về việc có thể đạt được bao nhiêu lợi ích thì phải tùy vào sự cố gắng của mỗi người.
Cách nơi này trăm trượng, Hạ Ngưng Thường vẻ mặt vẫn đầy sợ hãi, ôm lấy ngực. Nàng không nghĩ Dương Khai sẽ nhận ra thân phận của mình, nhưng vẫn may, cuối cùng vẫn giúp hắn đột phá được, cũng coi như không phí công.
Đang lúc hoảng loạn thì một nhân ảnh vụt qua bên cạnh. Một lão giả ăn mặc giản dị đột nhiên hiện thân, lão giả râu tóc bạc trắng, mặt mày nhã nhặn ôn hòa.
Sau khi nhìn rõ dung mạo đối phương, Hạ Ngưng Thường vội cung kính nói:
– Bái kiến Chưởng môn sư thúc.
Lão giả đó hòa nhã cười:
– Ngươi không phải đệ tử Lăng Tiêu các nên không cần đa lễ.
Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng đáp:
– Nhưng Chưởng môn là hảo hữu của sư phụ, nên tất nhiên cũng là sư thúc của tại hạ.
Chương 64: Khai nguyên cảnh
Chưởng môn thấy Hạ Ngưng Thường ngoan ngoãn hiểu biết như vậy thì không khỏi cười nói:
– Mộng Vô Nhai thật may mắn vì đã thu nhận được một đồ đệ ngoan như ngươi.
Nghĩ tới hai đồ đệ của mình, Chưởng môn buồn bã thở dài một tiếng.
Hạ Ngưng Thường hiển nhiên cũng biết rõ chuyện trước kia của Chưởng môn, nhìn thấy sắc mặt buồn bã, nàng cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ biết im lặng không nói.
Chưởng môn lặng lẽ lấy tay chắn thiên rồi đẩy về phía Dương Khai. Trong phút chốc Hạ Ngưng Thường cảm giác trời đất bên đó như bị tách rời ra, dường như có một bàn tay lớn vô hình che chắn sự rình rập của bất cứ kẻ nào.
– Động tĩnh mà tên tiểu tử này gây ra trong lần đột phá này hẳn là không nhỏ, hay là cứ đề phòng trước những rắc rối có thể xảy ra, tránh bị người ta điều tra được.
Chưởng môn giải thích trước.
Trong lòng Hạ Ngưng Thường thấy có chút kì lạ. Không rõ vị Chưởng môn ngày thường không hay xuất hiện trước mặt người khác này, tại sao lại để tâm đến Dương Khai như vậy, tuy nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Hai người một già một trẻ đứng quan sát tình hình Dương Khai cách đó trăm dặm.
Năng lượng trời đất nhập vào cơ thể, tấn công tôi luyện da thịt trong cơ thể Dương Khai. Mặc dù không cảm nhận được chuyển động của nguyên khí bên đó nhưng nhìn bằng mắt thường có thể thấy trong phạm vi vài chục trượng xung quanh Dương Khai, cuồng phong gào thét, rõ ràng động tĩnh không hề nhỏ.
Chỉ là đột phá đến Khai Nguyên cảnh, sao có thể như vậy được? Hạ Ngưng Thường thấy không hiểu.
Thời gian trôi qua, cơ thể Dương Khai từ từ phồng lên, giống như khí cầu được thổi lớn. Thân hình gầy gò tự nhiên to lớn hẳn lên. Đó là do năng lượng trời đất rót vào người quá nhiều.
Trong khi Hạ Ngưng Thường đang âm thầm lo lắng cho hắn thì người hắn đột nhiên co rút lại, trở lại bộ dạng ban đầu. Dù Chưởng môn đã dùng thủ đoạn cách ngăn nhưng Hạ Ngưng Thường vẫn cảm nhận được sự chuyển động kinh người của cỗ nguyên khí bên đó.
Điều khiến người ta phải kinh ngạc còn nằm ở phía sau. Sau khi toàn bộ cỗ năng lượng trời đất này bị Dương Khai hấp thu, không ngờ trong Khốn Long Giản trước mặt hắn lại thoát ra từng cỗ năng lượng màu đỏ rực mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Cỗ năng lượng này trông giống như những dải lụa màu đỏ dâng lên từ phía dưới Khốn Long Giản và chui vào người Dương Khai qua những lỗ chân lông.
Dương nguyên khí! Hạ Ngưng Thường chợt hiểu ra. Lần đầu tiên Dương Khai hấp thu là năng lượng trời đất, lần thứ hai thì lại là Dương nguyên khí. Tuy đây cũng được coi là một loại năng lượng trời đất nhưng dù sao nó cũng có thuộc tính đơn nhất.
Đợi sau khi Dương Khai hấp thu toàn bộ Dương nguyên khí này xong, tình hình bên đó mới đột nhiên bình thường trở lại.
– Được rồi.
Chưởng môn khẽ mỉm cười, búng tay hóa giải cấm chế bên đó, rồi vụt đi không thấy bóng dáng đâu nữa. Một giọng nói thản nhiên vang lên bên tai Hạ Ngưng Thường:
– Hãy chuyển lời hỏi thăm của ta đến sư phụ ngươi.
– Vâng!
Hạ Ngưng Thường cung kính đáp lại một câu sau đó mới đi thăm dò kết quả sau khi đột phá của Dương Khai.
Chỉ vừa nhìn một cái Hạ Ngưng Thường liền ngẩn người ra.
Khai Nguyên cảnh tầng hai!Kiếm chi nguyên giản – Hạ cố vi nhân | Truyện Kiếm Tu – Kiếm Đạo Độc Tôn – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Nàng gần như cho rằng cảm giác của mình sai nên mới không yên tâm đi xem xét lại một lần nữa. Nàng phát hiện Dương Khai thật sự đã đạt đến trình độ Khai Nguyên cảnh tầng hai.
Lần đột phá này hắn không những đột phá được đại cảnh giới, hơn nữa còn trên cơ sở này đột phá một tiểu cảnh giới. Mình đang nằm mơ sao?
Bản thân Hạ Ngưng Thường thể chất đặc biệt, từ khi tu luyện đến nay cũng là tiến triển thần tốc, nhưng mỗi lần đột phá cũng là từng bước một, trước giờ chưa một lần đột phá hai tầng. Hôm nay tận mắt chứng kiến Dương Khai làm được việc vĩ đại này thì sao không kinh ngạc được?
Trong lúc nàng đang kinh ngạc thì tên Dương Khai đang khoanh chân ngồi ở bên kia đột nhiên nói thầm một câu:
– Hóa ra là vậy!
Vừa nói xong, sự chuyển động của nguyên khí trên người hắn lại dày đặc thêm, Khai Nguyên cảnh tầng ba!
– Quái vật!
Hạ Ngưng Thường có chút dở khóc dở cười, lòng tự tin của mình lần đầu tiên bị đả kích.
Tiếp tục đứng ở đó một canh giờ nữa, sau khi xác định Dương Khai không còn đột nhiên đột phá nữa, Hạ Ngưng Thường mới lặng lẽ rời đi.
Dương Khai ngồi bên Khốn Long Giản cả một đêm, nhưng không hề tu luyện Chân Dương quyết, mà chỉ chăm chú cảm nhận thể ngộ sự tâm đắc trong lần đột phá đêm qua.
Lần đột phá đêm qua, tất cả có hai loại năng lượng rót vào cơ thể, một loại là uy năng trời đất, nhưng cỗ năng lượng này không hề được dung nạp vào trong đan điền, ngoài một phần dùng để tôi luyện cơ thể ra thì toàn bộ phần còn lại đã bị xương cốt của mình hấp thu hết.
Cỗ thứ hai là Dương nguyên khí được hấp thu từ phía dưới Khốn Long Giản. Hai cỗ năng lượng này cũng đã trở thành vật sở hữu của mình và đã hóa thành năm giọt Dương dịch, lẳng lặng đọng lại trong đan điền.
Nghĩ cả một đêm, Dương Khai cuối cùng mới lần ra được một mạch suy nghĩ chung.
Ngạo Cốt Kim Thân có thể giúp mình nâng cao sức chiến đấu trong khi bị thương hoặc bị đau đớn, nhưng mà sức chiến đấu được nâng cao này cũng cần có năng lượng để hỗ trợ chứ không thể tự nhiên vô duyên vô cớ được sinh ra. Nếu vậy thì nó có thể hấp thu uy năng trời đất là điều dễ hiểu.
Những năng lượng trời đất này bị nó hấp thu, đến lúc mình cần thì nó sẽ trả lại cho mình. Đây chính là chỗ huyền diệu của Ngạo Cốt Kim Thân, và cũng là lý do cơ bản khiến nó có thể nâng cao sức chiến đấu của mình.
Cho tới nay, Dương Khai cứ cho rằng mình chỉ có thể hấp thu năng lượng thuộc tính dương. Dù sao thì mình cũng tu luyện Chân Dương quyết, bây giờ xem ra vấn đề này đáng để thử nghiệm một lần.
Nếu như mình thật sự có thể hấp thu những năng lượng khác ngoài năng lượng thuộc tính dương thì e rằng việc tu luyện sau này sẽ càng nhanh hơn.
Phát hiện này khiến Dương Khai có chút vui sướng. Chân Dương quyết tuy dũng mãnh nhưng dù sao cũng có tính hạn chế. Nếu như sự suy đoán của mình là đúng thì sau này sẽ không còn phải lo lắng về môi trường tu luyện nữa.
Dương Khai thở phào một hơi rồi đứng dậy, sau đó chuyên tâm cảm nhận một chút. Mình thật sự đã đột phá rồi, hơn nữa lại là đột phá đến Khai Nguyên cảnh tầng ba.
Nghĩ đến hai cỗ năng lượng khổng lồ tràn vào cơ thể mình tối qua, Dương Khai liền thấy nhẹ nhõm cả người.
Nguyên khí sơ khai trong người chính là Khai Nguyên cảnh. Dù trước đó cơ thể Dương Khai đã có không ít nguyên khí rồi, nhưng ý nghĩa của lần đột phá này cũng không hề tầm thường.
Nguyên khí trong cơ thể hình thành nên Đại Chu Thiên, là cây cầu nối liền trời với đất, tốc độ vận chuyển của Chân Dương quyết lại một lần nữa tăng nhanh.
Hơn nữa, sau khi đột phá đến cảnh giới này, ở một mức độ nào đó thì việc tu luyện nhẹ nhàng hơn nhiều so với khi tu luyện Thối Thể cảnh. Đương nhiên, trước hết là cần có điều kiện tu luyện tốt.
Trở về từ Khốn Long Giản, Dương Khai cảm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái. Sự đột phá một đại cảnh giới khiến hắn nhìn thế giới lúc này cũng cảm thấy có chút thay đổi, tai mắt cũng rõ ràng hơn không biết bao nhiêu.
Trong phạm vi năm mươi trượng, đến cả hơi thở của người ta cũng có thể mơ hồ cảm nhận được.
Đang định đi về phía căn nhà gỗ thì Dương Khai đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, sau khi dừng lại lắng nghe khoảng giây lát, hắn không kìm nổi cười ra tiếng.
Tô Mộc thế nào mà lại bị người ta đánh rồi?
Nhưng đây là nội bộ tông môn, nếu y bị đánh thì hẳn là do trong giao đấu khiêu chiến, tài nghệ không bằng người ta, cũng không thể trách được ai.
Dù sao cũng không có việc gì nên Dương Khai quyết định đi xem cảnh tượng náo nhiệt đó.
Trong Lăng Tiêu các, chỉ cần có người bắt đầu khiên chiến thì nơi nơi đều có thể trở thành chiến trường. Chỗ mà Tô Mộc bị đánh cách Dương Khai không xa, đi qua một đoạn là đến.
Ở bên đó, không ít người tụ tập vây quanh. Dương Khai đưa mắt nhìn một lượt, thấy rõ bên đó chia làm hai phái, phân biệt rõ ràng, ý chí chiến đấu mãnh liệt. Bọn người Lý Vân Thiên và Triệu Hổ mà mình biết đều ở đó, chỉ là sắc mặt bọn chúng có chút tức giận, đang giằng co với đám người kia.
Tình hình này có vẻ không đúng! Dương Khai nhíu mày, tỉ thí cọ xát giữa các đệ tử trong tông môn, mặc dù ai thắng ai thua thì tuyệt đối cũng không đến mức thế này. Bọn người Lý Vân Thiên nhìn có vẻ đầy căm phẫn, như muốn kéo bè lũ đánh nhau vậy.
Chương 65: Ngụy trang
Ngoài hai đám người này ra còn có không ít đệ tử Lăng Tiêu các tụ tập vây quanh ở vòng ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong.
Có chút nghi hoặc, Dương Khai chen vào trong, rồi từ từ đi đến chỗ bọn Lý Vân Thiên.
Trong lúc vô ý nhích lên, Dương Khai nhìn thấy ở bên trong, Tô Mộc lúc này mặt mũi bầm dập, bộ dạng nhếch nhác, đang giao chiến với một thiếu niên lớn hơn y không bao nhiêu. Người thiếu niên này vẻ mặt bình thản, toàn thân không thấy có chút thương tích gì, trên khuôn mặt còn có một nụ cười khinh miệt, vừa ứng phó lại công kích của Tô Mộc, vừa xuất ngôn tương kích. Tô Mộc thấp giọng gào rú lên, mỗi lần hùng hổ nhào tới lại đều bị đối phương dễ dàng hóa giải.
Xem được chốc lát, Dương Khai khẽ nhau mày, hắn phát hiện có chỗ không đúng. Sự công kích của Tô Mộc không phải là không đánh trúng thiếu niên kia, mà căn bản là không hề có chút tác dụng gì với đối phương. Nắm đấm của y nện lên người đối phương nhưng đối phương cũng không hề chau mày, ngược lại, nếu Tô Mộc bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ bị thương nhẹ.
Sự chuyển động của nguyên khí phát tán ra trong chiêu thức của hai người không hơn kém bao nhiêu. Nói cách khác, thực lực hai người chênh lệch không nhiều, tại sao lúc giao đấu lại có khoảng cách lớn như vậy?
– Xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Khai vỗ vai Lý Vân Thiên hỏi.
Lý Vân Thiên quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng khôn xiết:
– Dương sư huynh!
Tiếng hô này khiến đám người Triệu Hổ cũng phát hiện ra Dương Khai, chúng chào hỏi một tiếng rồi lại quay đầu tiếp tục giằng co với đám người kia.
– Tô Mộc sao có thể không phải đối thủ của y?
Dương Khai hỏi nghi vấn của mình,
– Hai người họ thực lực hẳn là ngang nhau mà?
Lý Vân Thiên vội vàng gật đầu, vẻ mặt đầy phẫn uất nói:
– Vâng, Tô Mộc hiện giờ ở Khai Nguyên cảnh tầng hai, còn người đó đã đạt đến Khai Nguyên cảnh tầng ba rồi. Nếu thật sự muốn quyết đấu công bằng, cho dù Tô thiếu không phải đối thủ của y thì y cũng không dễ sống. Nhưng người này thực sự là bỉ ổi vô liêm sỉ, đệ tử đồng môn thách đấu so tài với nhau lại mặc một bộ Phòng Ngự bí bảo, Tô thiếu làm sao có thể thi triển thủ đoạn của mình được?
Dương Khai nghe vậy sắc mặt trầm xuống:
– Phòng Ngự bí bảo?
– Đúng thế.
Lý Vân Thiên cắn răng nói:
– Y là thân tôn tử của Đại trưởng lão, tên là Ngụy Trang, Phòng Ngự bí bảo của y chính là do Đại trưởng lão ban cho.
– Lại là một kẻ nhị thế tổ?
Dương Khai mơ hồ hiểu ra, đằng sau Tô Mộc cũng là một vị trưởng lão, nhưng cái tên Ngụy Trang này còn là thân tôn tử của Đại trưởng lão. Cả hai đều có chỗ dựa, địa vị thân thế cũng ngang nhau, người khác không dám đánh Tô Mộc, không có nghĩa là y cũng không dám, chỉ có điều đệ tử đồng môn so tài với nhau mà y lại mặc Phòng Ngự bí bảo, thật là có chút quá đáng rồi.
– Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão trước giờ vẫn không hòa thuận, cho nên Tô thiếu và tên Ngụy Trang này nhìn nhau cũng không thấy vừa mắt. Lần này y nắm được cơ hội, chắc chắn sẽ hung hãn dạy cho Tô thiếu một bài học.
Lý Vân Thiên thầm nóng lòng.
Dương Khai ồ một tiếng:
– Thì ra là một cuộc nội chiến vô vị.
– Dương sư huynh, nghĩ cách cứu Tô thiếu ra đi. Huynh cũng biết tính khí của thiếu gia rồi, nếu cứ đánh như vậy thì chắc chắn sẽ bị trọng thương.
Dương Khai vẻ mặt thản nhiên:
– Đệ tử đồng môn so tài với nhau, đấu không lại người ta thì phải bị đánh, đệ tử của Lăng Tiêu các lẽ nào còn sợ điều này?
– Nhưng trận đấu này vốn không công bằng mà. Ngụy Trang dựa vào uy năng của bí bảo.
Dương Khai cười nhạt:
– Thế giới này vốn không bằng! Cá lớn nuốt cá bé, người mạnh làm vua. Các đệ lẽ ra phải biết điều này từ lâu rồi chứ.
Lý Vân Thiên ngẩn người, không nói được gì nữa.
Đệ tử đồng môn so tài với nhau, bọn họ đúng là cũng không thể xen tay vào được. Tuy mấy ngày trước đó biểu hiện của Dương Khai mãnh liệt, nhưng quy tắc tông môn bày ra đó rồi, làm sao có thể lại trông chờ hắn cứu Tô Mộc như lần trước nữa.
Trong sân, Tô Mộc đã lảo đảo sắp ngã, các chiêu thức xuất ra đều không còn bao nhiêu sức lực. Ngụy Trang thì cười ha hả, vẻ vô cùng đắc ý, y vỗ ngực nói:
– Tô Mộc, đừng khách khí, lại đây mà đánh. Hôm nay bản thiếu gia sẽ đứng yên ở đây, nếu như ngươi có thể đánh khiến ta đau thì ta sẽ chủ động nhận thua.
Tô Mộc hai mắt lờ mờ, hai nắm tay máu đỏ loang lổ. Bộ Phòng Ngự bí bảo tên Ngụy Trang khoác trên người đó không chỉ có năng lực phòng hộ mà còn có tác dụng bắn ngược lại nguyên khí. Tô Mộc cứ đánh một quyền thì bản thân y lại phải chịu quá nửa sức mạnh do quyền đó phát ra, và chính vì thế đã gây ra thương tích trên hai nắm tay y.
Nghe tên Ngụy Trang nói vậy, Tô Mộc liền nhổ một ngụm máu, khinh bỉ nói:
– Có khí phách thì cởi cái mai rùa của ngươi xuống, bản thiếu gia không đánh khiến ngươi phải bò xuống thì ngươi không phải tôn tử của ta.
Sắc mặt Ngụy Trang lạnh lùng, khuôn mặt bỗng trở nên dữ tợn, cười nham hiểm nói:
– Gan quả không nhỏ! Lại dám chiếm lợi thế của ta! Ngươi sẽ phải trả giá cho lời nói của mình!
Ngụy Trang rõ ràng là bị chọc tức rồi, y nhanh chân xông đến trước và một quyền quét vào mặt Tô Mộc. Tô Mộc yếu ớt trở tay đỡ lấy, nhưng không làm gì được vì sức lực không bằng đối phương, nên không thể tránh được lần tấn công này. Hai má y liền bị một quyền đánh trúng sưng phồng lên, cả người cũng bị kéo quay đến nửa vòng.
Ngụy Trang khí thế hùng hổ, đã đánh thì phải đánh cho tới cùng. Y không ngừng đá Tô Mộc ngã xuống đất, song quyền tịnh xuất, hung mãnh giáng xuống.
Tô Mộc gắng sức phản kháng nhưng vẫn không có tác dụng gì. Bí bảo trên người tên Ngụy Trang rõ ràng có tác dụng không hề nhỏ, với sức của Tô Mộc thì không thể phá vỡ được.
– Gọi một tiếng gia gia, bổn thiếu sẽ tha mạng cho ngươi!
Ngụy Trang đánh một trận xong, dừng tay lại rồi uy hiếp.
Tô Mộc lạnh lùng nhìn y rồi cười một cách khinh bỉ.
Lần trước suýt nữa bị Thành Thiếu Phong dùng đá đập vào đầu mà Tô Mộc cũng không chịu khuất phục thì lần này sao y chịu thỏa hiệp?
– Ngươi cười ta ư?
Tên Ngụy Trang ra tay không hề nể nang, mấy quyền đánh ra khiến Tô Mộc bay mất một chiếc răng, máu mũi tràn ra, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Cái tên Ngụy Trang này ra tay thật độc ác, còn hơn cả tên Thành Thiếu Phong hôm đó.
– Tô thiếu!
Đám người Lý Vân Thiên thực sự không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa, chúng vội chạy lên một bước, nhưng do quy tắc tông môn nên căn bản không thể lên đó ứng cứu được.
Ngụy Trang dừng tay lại rồi cười nhạt nhìn đám người Lý Vân Thiên, hì hì nói:
– Muốn cứu y sao?
Đám người Lý Vân Thiên không đáp, thở hổn hển từng hơi, vẻ mặt đầy căm phẫn.
– Ta hỏi các ngươi có muốn cứu y không?
Tên Ngụy Trang tát vào mặt Tô Mộc một cái, rồi lại hung tợn hỏi một câu.
Nhìn thấy Tô Mộc lại bị đánh, đám người Lý Vân Thiên mới vội vàng gật đầu, chỉ sợ y lại hạ độc thủ.
– Muốn thì hãy quỳ xuống! Ngoan ngoãn dập đầu vài cái, nếu như hôm nay bổn thiếu tâm trạng tốt thì sẽ tha mạng cho y!
Tên Ngụy Trang không làm gì được Tô Mộc liền đưa chủ ý này đổ lên đầu đám người Lý Vân Thiên. Dù sao thì bọn chúng cũng là thủ hạ của Tô Mộc, xỉ nhục bọn chúng cũng chính là xỉ nhục Tô Mộc.
Nghe thấy y nói vậy, đám người vây quanh bỗng xôn xao cả lên. Đám người Lý Vân Thiên sắc mặt càng xám xịt lại, thấy vô cùng nhục nhã.
Tô Mộc giãy dụa nhìn đám người Lý Vân Thiên, khóe mắt như muốn nứt ra, nói từng chữ một:
– Đừng nghe nó!
“Bốp” một tiếng, Tô Mộc lại bị ăn một cái tát.
Đám người Lý Vân Thiên vô cùng sợ hãi, biết rằng cứ tiếp tục chần chừ nữa thì Tô Mộc sẽ lại bị hành hạ. Bọn chúng căm hận nhìn tên Ngụy Trang, vẻ mặt đầy đau khổ và nhục nhã, rồi đều từ từ quỳ xuống.
Dương Khai kinh ngạc nhìn bọn họ, trong lòng cũng không nghĩ bọn họ lại có thể vì Tô Mộc mà làm đến mức này. Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim mà, nếu như không phải tình cảm sâu sắc thì ai lại tự nguyện quỳ xuống vì người khác?
Dương Khai cứ nghĩ rằng đám người Lý Vân Thiên chẳng qua chỉ là đi theo tên nhị thế tổ Tô Mộc để được dựa thế, giờ đây xem ra không phải vậy.
Ngụy Trang hơi híp mắt lại, rồi đột nhiên nhìn xuống Tô Mộc nói:
– Quả thật nhìn không ra, lũ chó mà ngươi dậy bảo cũng rất nghe lời đấy chứ.
Hai hàng nước mắt uất nhục chảy ra từ khóe mắt Tô Mộc! Cho dù có bị tên Ngụy Trang đánh thành đầu lợn thì y cũng không rơi một giọt nước mắt, vậy mà bây giờ thấy đám người Lý Vân Thiên quỳ trên đất, hai hàng nước mắt đó lại thi nhau chảy xuống.Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!