[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
Tập 11 [Chương 51 đến 55]
❮ sautiếp ❯Chương 51: Sự biến đổi dị thường của hạt giống
Bước đến Khốn Long Giản ngồi xuống, Dương Khai đang chuẩn bị tu luyện thì đột nhiên nhớ ra một thứ.
Thò tay vào ngực, lần mò cả một lúc lâu mới lấy ra một hạt giống. Hạt giống này được một chủ quầy Huyết Chiến bang tặng kèm khi mua Dương Viêm thạch hôm nay.
Nói là hạt giống của Tam Dương quả, thuộc Linh quả Địa cấp hạ phẩm gì đó.
Dương Khai muốn gieo hạt xuống đất, tuy không biết phải mất mấy năm cây mới lớn được, nhưng cũng chẳng tốn công gì. Hơn nữa, vùng đất này Dương khí đầy đủ, hiển nhiên là nơi thích hợp nhất để trồng loại cây này rồi.
Song, vừa mới lấy hạt giống ra, Dương Khai liền phát hiện điều bất thường.
Ban ngày lúc nhìn thấy hạt giống này, trông nó không có gì khác thường cả. Bên trong chỉ có một chút Dương khí yếu ớt, gần như có thể không cần để tâm đến.
Thế nhưng hiện tại, hạt giống này lại trở nên đỏ rực, sáng long lanh, tựa như một viên hồng ngọc. Nắm chắc trong tay, Dương Khai thậm chí có thể cảm nhận được từng chuyển động nhịp nhàng bên trong hạt giống.
Giống hệt như…
Giống hệt như nhịp tim đập, dâng trào sức sống.
Hơn nữa, Dương khí chứa đựng trong hạt giống này còn lớn hơn gấp mấy lần so với ban ngày.
Ngơ ngác một hồi, Dương Khai bỗng chốc hoàn hồn! Hắn chợt hiểu ra giọt Dương dịch trong đan điền của mình đã chạy đi đâu rồi.
Rõ ràng là đã bị hạt giống này hấp thụ rồi còn gì! Nếu không phải vậy, hạt giống bình thường này sao có thể thay đổi hoàn toàn như vậy được? Một giọt Dương dịch, nếu không có ngoại vật phụ trợ, Dương Khai muốn ngưng luyện cũng phải mất khá nhiều thời gian.
Dương Khai suýt chút nữa không nhịn được việc hấp thụ lại Dương dịch từ hạt giống này!
Nhưng ngẫm nghĩ lại, Dương Khai vẫn không làm vậy. Hạt giống này rõ ràng đã có chuyển biến lớn đến vậy, nếu gieo xuống, đợi đến lúc khai hoa kết quả thì không biết sẽ như thế nào đây?
Sự ham tìm tòi và lòng hiếu kỳ của thiếu niên là vô cùng lớn. So với giọt Dương dịch quý giá này, Dương Khai càng muốn xem thử sự biến hóa khi đem gieo trồng.
Đắn đo một hồi, Dương Khai bắt đầu hành động. Đầu tiên là tìm một mảnh đất tương đối xốp gần đó, cẩn thận đào đất, gieo hạt giống xuống, sau đó lại đi tìm ít nước tưới lên.
Xong xuôi hết mấy việc này, Dương Khai mới ngồi xuống vận Chân Dương quyết.
Bỏ ra một giọt Dương dịch, không biết sẽ có kết quả thế nào.
Một đêm tĩnh mịch, sau nhiều ngày khổ luyện, tốc độ hấp thụ Dương khí đã nhanh hơn rõ ràng. Qua một đêm tu luyện, Dương khí trong kinh mạch đã dồi dào trở lại.
Phỏng chừng thêm vài ba ngày nữa, sẽ có thể ngưng luyện ra một giọt Dương dịch. So với lần đầu tiên, hiệu suất không biết cao hơn bao nhiêu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Khai luyện Thối Thể thiên nửa canh giờ.
Việc tu luyện Tôi Thể thiên không có ngày nào hắn để bị gián đoạn. Công việc mỗi ngày phải làm, ngoài quét dọn ra, chính là tu luyện Thối Thể thiên, sau đó tìm tên sư đệ nào đó để bắt nạt, kiếm chút điểm cống hiến, thời gian còn lại cũng là tu luyện không ngừng.
Nửa canh giờ sau, Dương Khai kết thúc công việc! Liếc nhìn chỗ gieo hạt Tam Dương quả, hắn bất giác ngẩn người ra.
Trên mảnh đất xốp mềm đó, lúc này lại mọc lên một cây con cao gần một thước! Cây nhìn mảnh dẻ, vài phiến lá tươi non, bên trong thân cây nhỏ bé có thể nhìn thấy mấy đường vân giao thoa màu đỏ sẫm. Tuy còn nhỏ nhưng lại có một sức sống không thể ngờ được. Nó đang oằn mình thoát ra khỏi sự bó buộc của trời đất để vươn lên.
Không phải chứ? Dương Khai cảm thấy đầu óc mình không minh mẫn lắm. Chỉ có một đêm thôi, cây Tam Dương quả sao lại lớn đến thế? Trong thoáng chốc, Dương Khai thậm chí còn tưởng mình tu luyện đến mức quên hết cả ngày tháng rồi chứ.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải thế, Chân Dương nguyên khí trong cơ thể chưa tăng thêm bao nhiêu, rõ ràng chỉ mới qua một đêm thôi. Chuyện này lẽ nào là do tác động của giọt Dương dịch đó?
Cũng không phải không có khả năng này, theo như Dương Khai biết, chỉ nói Dương dịch kỳ diệu vô cùng, chứ chưa hề nói nó chỉ có thể dùng trong chiến đấu.
Nếu như Dương dịch khiến hạt giống sản sinh biến hóa, xem như có thể giải thích được cảnh tượng trước mắt.
Mới một đêm đã cao lên một thước, có khi vài ngày nữa đã có thể khai hoa kết quả rồi? Nghĩ đến đây, Dương Khai liền cảm thấy phấn chấn. Tam Dương quả là Linh quả thuộc Địa cấp hạ phẩm, năng lượng thuộc tính dương tiềm tàng trong nó cực kỳ hữu dụng với Chân Dương quyết của hắn, một quả thôi chắc chắn có thể hỗ trợ tới mấy ngày tu luyện.
Nghĩ đến tới đây, Dương Khai chợt thấy rằng món đầu tư này là vô cùng sáng suốt. Việc cần làm hiện tại chính là chờ đợi sự nghiệm chứng của thời gian, xem thử loài cây này rốt cuộc mất bao lâu mới ra quả.
Nơi này nằm bên Khốn Long Giản, bình thường vốn không có ai ghé đến. Dương Khai tu luyện ở đây nhiều ngày, ngoài vị Thập Nhất trưởng lão, thì không hề nhìn thấy ai khác, thế nên chẳng phải lo bị người khác phát hiện ra cây này.
Trở lại căn nhà gỗ, Dương Khai tính làm cho hết công việc ngày hôm nay. Song, tìm cả một lúc lâu cũng không thấy cây chổi đâu cả, hắn không khỏi thấy nghi hoặc.
Đợi một lúc sau, thì thấy một tên đệ tử Lăng Tiêu các đi tới, mồ hôi mồ kê đầm đìa, trên tay cầm cây chổi của Dương Khai.
Dương Khai cũng biết người này, y là một trong số đám đệ tử thuộc hạ của Tô Mộc, thực lực chỉ mới ở Thối Thể cảnh tầng năm, tên là Trịnh Nguyên.
Thấy Dương Khai đứng đó, Trịnh Nguyên vội vàng bước đến:
– Dương sư huynh, huynh về rồi ạ?
– Ừ, Trịnh sư đệ đang làm gì vậy? Sao lại cầm chổi của ta?
Trịnh Nguyên cười:
– Đệ giúp huynh quét dọn, sau này sư huynh không cần phải lo mấy việc vặt này nữa, mỗi ngày bọn đệ sẽ có một người đến giúp huynh, huynh chỉ cần lo việc tu luyện là được.
– Như vậy thì không hay lắm.
Dương Khai nghe xong, vội vàng xua tay. Việc quét dọn tuy là không nặng nhọc gì, nhưng cũng khá mất thời gian. Nếu không phải vì muốn lưu lại Lăng Tiêu các, hắn đã sớm từ bỏ công việc này rồi. Song, thân là đệ tử thí luyện, nếu không quản mấy việc này, thì không còn cách nào nương mình ở Lăng Tiêu các.
Trịnh Nguyên nói:
– Sư huynh nói đi đâu vậy, huynh đệ chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mà, lần trước nếu không phải huynh hạ gục Thành Thiếu Phong, cơn giận của bọn đệ cũng không thể nào trút hết được. Hơn nữa bọn đệ người đông, mỗi ngày một người thay phiên nhau, bình quân một tháng mỗi người chỉ phải quét vài ba lần thôi. Sư huynh không cần phải dậy sớm phí sức, lại còn lãng phí thời gian nữa. Sư huynh đừng từ chối, nếu huynh còn xem trọng bọn đệ thì để bọn đệ giúp huynh đi, còn nếu không thì thôi vậy.
Đã nói đến nước này rồi, Dương Khai còn có thể làm gì được? Hắn vội vàng nói:
– Vậy thì cảm phiền các đệ rồi, Trịnh sư đệ vào uống chén nước đã.
– Thôi ạ, Tô thiếu đã hạ lệnh, tất cả đều phải khổ luyện, nếu ai dám lười nhác thì không còn là huynh đệ nữa, đệ về đây, sư huynh cũng cố gắng nhé.
Trịnh Nguyên vừa nói, vừa đặt chổi xuống rồi đi về.
Nhìn theo bóng lưng của y, Dương Khai cảm thấy ấm áp trong lòng. Ngày hôm đó ra tay cứu Tô Mộc là đúng, tên này quả là biết điều, ta kính y một thước, y trả ta một trượng.
Xem ra, sau này không cần phải phí thời gian quét dọn nữa. Dương Khai vui vẻ sải bước ra ngoài, chộp bừa một tên trông có vẻ như là Thối Thể cảnh tầng bảy bên đường, chắp tay:
– Sư đệ, xin chỉ giáo!
Tên này liền mặt mày nhăn nhó:
– Dương sư huynh… Nhiều người đến vậy, sao huynh cứ tóm trúng đệ chứ?
Khoảng thời gian này, mỗi ngày Dương Khai khiêu chiến một người, sớm đã uy danh lừng lẫy. Trong số các đệ tử Lăng Tiêu các, hễ thuộc Thối Thể cảnh, chỉ cần nhìn thấy Dương Khai liền sợ sệt. Dương Khai cũng không còn là bia đỡ đòn bách chiến bách bại như trước nữa. Bây giờ, hắn đã đánh thắng liền mấy ngày, hơn nữa lại thắng một cách cực kỳ dứt khoát.
Chương 52: Giao dịch đáng giá
Trông tên sư đệ này mặt mày nhăn nhó như khổ qua, Dương Khai cười:
– Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn kiếm chút điểm cống hiến thôi, yên tâm đi, ta sẽ ra tay thật nhẹ nhàng, đảm bảo không đau đâu.
Trong chốc lát, tên sư đệ này ngã lăn ra đất, Dương Khai nghênh ngang bỏ đi.
Hạ Ngưng Thường đứng trên cành cây quan sát, mắt nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên. Tận mắt chứng kiến vị sư đệ từng thua liên tiếp một trăm bốn mươi bảy trận từ từ quật khởi lớn mạnh, điều này khiến nàng bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác đắc ý. Tuy sự tiến bộ của Dương Khai không có liên can gì với nàng, nhưng trong thời gian hai năm qua, Hạ Ngưng Thường đã quen với việc lén lút quan sát vị sư đệ này, giống như một kiểu bảo vệ âm thầm. Dương Khai mạnh lên, Hạ Ngưng Thường cũng tự nhiên thấy vui mừng.
Bên bờ Khốn Long Giản, Dương Khai vẫn tiếp tục tu luyện. Thời gian gieo trồng Tam Dương quả đã được năm ngày rồi, cây non đã cao lên một trượng, dường như mỗi ngày đều có thay đổi khá lớn. Cây Tam Dương quả lúc này đương đong đưa theo gió, ba chùm hoa đỏ tươi nở rộ, xem ra chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ kết thành quả.
Đến lúc đó, Dương Khai có thể ăn thỏa thích rồi.
Mấy ngày này, việc tu luyện của Dương Khai cũng có ít thành quả khả quan, trong đan điền đã ngưng luyện được một giọt Dương dịch, Chân Dương quyết ngày càng tinh tiến.
Công việc quét dọn hằng ngày bị người khác giành lấy, nên Dương Khai có thêm nhiều thời gian để tu luyện.
Trong mấy ngày này, Dương Khai cũng đang do thám động tĩnh phía Phong Vũ Lâu. Dù gì hắn đã giết Thành Thiếu Phong và Nộ Đào, khó tránh việc rước họa vào thân. Điều khiến Dương Khai yên tâm là phía Phong Vũ Lâu không hề có bất cứ hành động khác thường nào, xem ra Hồ Mị Nhi không có bán đứng hắn.
Nữ nhân này hóa ra vẫn còn đáng để tín nhiệm!Ở Đậy mọi thứ đều do Ngự Kiếm Học được trong quá trình làm kẻ gác cửa điện âm nhé…! Đôi khi là nhìn ,thấy,nghe sau đó đôi chứng gì đã học rùi mới viết nhé …!
Mùng tám lại đến, cuối cùng đã có thể kết toán điểm cống hiến rồi.
Mùng tám tháng trước, hắn chỉ vừa mới đạt được Ngạo Cốt Kim Thân, lúc đó mới chỉ ở Thối Thể cảnh tầng ba. Chỉ vẻn vẹn có một tháng trôi qua mà đã đạt đến Thối Thể cảnh tầng tám. Tốc độ tu luyện này phải nói là vô địch thiên hạ, không ai sánh bằng. Kể cả những người được gọi là thiên tài, dưới sự hỗ trợ của linh đơn diệu dược, cũng tuyệt đối không thể nhanh như vậy được.
Bước vào Cống Hiến đường, Mộng chưởng quầy đang ngồi ngay ngắn sau quầy hàng, đột nhiên nheo mắt, sửng sốt nhìn Dương Khai. Lão phát hiện sau nhiều ngày không gặp, thực lực của Dương Khai đã mạnh lên rất nhiều, rất nhiều.
Sửng sốt trong một chốc, thái độ Mộng chưởng quầy bình thường trở lại. Lão không phải là người không hiểu biết, ngược lại, con mắt nhìn người của lão vượt xa hết tất cả mọi người trong Lăng Tiêu Các, vậy nên tuy công lực của Dương Khai mạnh lên nhiều cũng không làm lão kinh hãi cho mấy. Thời niên thiếu hào quang chói lóa, nhưng cuối cùng lại không có đất dung thân, người như thế lão cũng thấy nhiều rồi.
– Mộng chưởng quầy.
Dương Khai lên tiếng chào hỏi.
– Đến đổi đồ hả?
Mộng lão đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới.
– Ừm, tháng này tôi được năm mươi chín điểm cống hiến đúng không?
Quét dọn có thể được hưởng mười điểm, mỗi ngày đánh bại một người được hai điểm. Tháng này có ba ngày Dương Khai không ở tông môn, tổng cộng đánh được hai mươi bảy trận. Nhưng lần trước cùng Tô Mộc uống rượu bị đệ tử Ám đường phát hiện, nên bị trừ mất năm điểm. Tính hết thảy là năm mươi chín điểm cống hiến.
– Đúng vậy, muốn đổi thứ gì đây?
– Hai mươi chín cây Tuyệt Địa Khô Mộc thảo, ba mươi đóa Tam Diệp Tàn Hồn hoa.
Đã mấy ngày nay không dùng đến lư hương cũng chỉ vì thiếu nguyên liệu. Vật này tuy không có ích cho việc tu luyện nguyên khí, nhưng lại cực kỳ có ích cho việc tôi luyện thân thể.
Mộng lão đầu liếc nhìn Dương Khai một cái đầy ẩn ý rồi bước vào hậu đường, gói cẩn thận những thứ Dương Khai cần rồi đem ra.
Dương Khai đương định đưa tay ra lấy thì Mộng chưởng quầy lại thu về, cười rồi nói:
– Tiểu Dương Khai, ngươi có thể cho ta biết, lần trước ở Hắc Phong Sơn, rốt cuộc ngươi đã ăn thứ gì không?
Lão khá là hứng thú đối với kỳ ngộ của Dương Khai.
Dương Khai nói bừa:
– Ta cũng không biết, chỉ là một thứ quả đỏ rực, đói thì ăn sạch thôi.
– Thứ quả đỏ rực… thứ quả đỏ rực…
Mộng lão đầu trầm tư suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra thứ Linh quả nào như vậy cả..
Một lúc sau, Mộng chưởng quầy lắc đầu:
– Thôi bỏ đi. Có điều, ngươi không định dành dụm điểm cống hiến để đổi Tẩy Tủy đan của lão phu nữa à?
Trước kia, mỗi lần đổi một điểm cống hiến, Dương Khai đều suy tính cẩn thận, hà tiện đến mức không chịu được. Vậy mà bây giờ lại vô cùng hào phóng, điểm cống hiến tháng này vừa có liền tiêu sạch, thực tình thì không giống hắn chút nào.
Dương Khai mỉm cười:
– Không đổi nữa, chỉ có tự mình nỗ lực thì mới mạnh lên được. Là do lúc trước ta quá thiển cẩn nên mới đem hy vọng ủy thác vào một viên đơn dược.
Nghe vậy, Mộng chưởng quầy nhìn xoáy vào hắn, mỉm cười gật đầu:
– Không tệ không tệ, ngươi có thể nhìn rõ điều này đúng là vượt qua dự tính của lão phu. Tiểu Dương Khai, lão phu cho ngươi một lời khuyên.
– Mộng chưởng quầy, xin thỉnh dạy!
– Hãy nỗ lực lên, chớ để phụ mối kỳ ngộ này của ngươi đấy!
– Đệ tử xin thụ giáo!
Bước ra khỏi Cống Hiến đường, Dương Khai chạy thẳng một mạch đến Khốn Long Giản.
Sau khi triệu hồi lư hương ra, Dương Khai liền bỏ thảo dược vào rồi đứng bên bờ Khốn Long Giản thi triển quyền cước. Thứ áp lực quen thuộc theo đó mà đến, với áp lực này, mức công lực hiện tại của Dương Khai không thể chống chịu được. Chỉ trong chốc lát, hắn đã thở hồng hộc, mệt mỏi rã rời, nhưng hắn không hề bỏ cuộc, mà vẫn kiên trì, chậm rãi mở rộng quyền cước. Mỗi một động tác đều cực kỳ vất vả, thể lực tiêu biến nhanh như hồng thủy trút xuống, tinh thần cũng mơ màng, kiệt quệ vô cùng.
Một lúc sau, Dương Khai không chống cự được nữa, bèn ngã gục xuống.
Cố gắng gượng người ngồi dậy, vận Chân Dương quyết, hồi phục thể lực và tinh thần.
Dương Khai vốn tưởng lư hương không có bất kỳ tác dụng gì với việc tu luyện nguyên khí, nhưng bây giờ hắn mới biết mình đã lầm. Dưới tác động của luồng dị hương đó, Dương khí trong kinh mạnh dường như bị kìm hãm, chuyển động vô cùng chậm, lưu động từng chút từng chút một, khiến người ta có cảm giác như rơi vào bế tắc, không biết phải làm sao.
Dị hương đã kìm hãm tốc độ lưu chuyển của Chân Dương nguyên khí, khiến hiệu suất tu luyện bị giảm đi đáng kể.
Tuy nhiên, Dương Khai không vội thu hồi lư hương, mà quyết định cảm thụ thêm chút nữa. Hắn cảm thấy lư hương không chỉ có tác dụng tôi luyện cơ thể. Vật này kỳ diệu vô cùng, bây giờ nhất định mình phải khám phá cho ra.
Sau khi có lư hương tương trợ, cơ thể của Dương Khai đã dần dần khỏe lên, nhưng việc tu luyện Chân Dương quyết lại bị kìm xuống rất nhiều. Tốc độ hấp thụ Dương khí cũng giảm đi rất nhiều. Qua hai, ba ngày tu luyện mà Chân Dương nguyên khí trong nội thể lại không tăng lên bao nhiêu.
Cái lư hương này không lẽ chỉ cản trở việc tu luyện nguyên khí? Đã thử nghiệm qua vài ngày nên Dương Khai cũng có phần nản chí.
Nếu đúng như thế, vậy thì giá trị của nó cũng nhỏ đi đáng kể.
Hết cách, Dương Khai chỉ có thể quyết định, sau khi hồi phục thì sẽ đem lư hương đi cất, tránh để nó ảnh hưởng đến việc vận Dương khí của mình, kéo dài thời gian hồi phục.
Lại thêm một lần kiệt quệ sức lực, Dương Khai mang lư hương cất vào trong Vô Tự Hắc Thư.
Lúc vận Chân Dương quyết, thần sắc Dương Khai chợt thay đổi, cậu tỉ mỉ cảm nhận lại.
Một lát sau, Dương Khai chợt mỉm cười. Hắn phát hiện, Chân Dương nguyên khí trong người luân chuyển nhanh hơn hai hôm trước một chút.
Nguyên khí luân chuyển nhanh thì tốc độ hấp thụ Dương khí cũng sẽ nhanh. Nếu là trong chiến đấu, khả năng sát thương bộc phát đó cũng sẽ rất cao.
Thì ra là thế! Sự tồn tại của lư hương không những không ngăn trở tu luyện nguyên khí, ngược lại còn đem đến lợi ích cực lớn trong một mức độ nào đó.
Nguyên khí thích ứng trong áp lực mà dị hương đem lại, bỗng nhiên dưới tác động của dị hương, tự nhiên sẽ vận chuyển càng nhanh hơn. Giống như một người thích ứng với việc vác tảng đá nặng ba nghìn cân mà đi đường, nếu đột nhiên đổi tảng đá ba nghìn cân thành ba trăm cân, bước chân tuyệt đối sẽ trở nên nhẹ như bay.
Đó là đạo lý tương tự nhau.
Nhận ra điều này, Dương Khai bật cười.
Có khả năng trong thời gian ngắn, lư hương chỉ ngăn cản việc tu luyện Chân Dương quyết, nhưng nhìn ra xa thêm, sự ngăn cản này lại có thể đem đến lợi ích cực lớn. Đây lại là một đánh đổi vô cùng đáng giá!
Chương 53: Thối Thể tầng chín
Sau mười ngày gieo xuống, hạt giống Tam Dương quả đã kết thành ba quả chín đỏ rực, lơ lửng ngay đầu cành, khiến ai nhìn cũng phải thích.
Dương Khai có thể cảm nhận Dương khí dày đặc từ trong ba quả Tam Dương quả này.
Chỉ có mười ngày thôi mà đã khiến cho Linh quả Địa cấp hạ phẩm này từ không trở thành có, kết trái chín muồi. Tác dụng của giọt Dương dịch đó thật quá lớn.
Cẩn thận vươn tay ra hái cả ba quả xuống, đặt trong lòng bàn tay vui đùa một hồi, Dương Khai càng nhìn lại càng khoái.
Nhưng thứ này dù trông có thích thế nào, thì cũng phải ăn vào mới có hiệu quả được.
Dương Khai cũng không ậm ờ thêm, khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp cho ba quả Tam Dương quả vào miệng, thứ nước ấm nóng mà ngọt lịm lan ra đầu lưỡi, đọng lại hương thơm trên môi.
Linh quả vào bụng, Chân Dương quyết bắt đầu chuyển động, vùng bụng như bị lửa thiêu. Nhưng với người tu luyện Chân Dương quyết như Dương Khai, nhiệt độ này thì lại là dễ chịu nhất, thậm chí còn khiến hắn sảng khoái không ngớt.
Dương nguyên khí chứa trong Linh quả Địa cấp hạ phẩm nhanh chóng tuôn vào trong kinh mạch, kinh mạch lập tức bão hòa. Âm thanh tí tách vang lên, một giọt Dương dịch lặng lẽ thành hình.
Một lát sau, lại thêm một âm thanh nhỏ vang lên.
Sau khi liên tiếp ngưng luyện thành ba giọt Dương dịch, dược tính của Linh quả Địa cấp hạ phẩm này mới hoàn toàn tỏa ra.
Bên trong đan điền, đã có bốn giọt Dương dịch rồi. Ba trong số đó vừa mới được hình thành, giọt còn lại chính là thành quả tu luyện trong mười ngày này của Dương Khai.
Do có dị hương của lư hương làm vật cản, thành quả tu luyện trong mười ngày này cũng tương đối ảm đạm, nhưng Dương Khai không hề lưu tâm, ánh mắt hắn chỉ hướng về tương lai, sao lại đi tính toán chuyện vặt vãnh ngay trước mắt được?
Hơn nữa, Dương Khai hình như cũng đã có dự cảm, nếu ăn nốt hai quả còn lại, chưa biết chừng sẽ một lúc đột phá đến Thối Thể cảnh tầng chín, chạm đến ngưỡng cửa của Khai Nguyên cảnh.
Trong bụng vừa nghĩ đến đó, Dương Khai không hề do dự, ăn luôn hai quả Tam Dương quả còn lại.
Dương nguyên khí lan ra bên trong vùng bụng, sức nóng kinh hồn bùng lên trong kinh mạch, da thịt toàn thân Dương Khai đột nhiên đỏ bừng.
Chân Dương quyết xoay chuyển một cách điên cuồng theo tiếng tí tách tí tách vang lên. Dương dịch trong đan điền cũng tăng lên từng giọt, từng giọt một. Dương khí tràn ra từ trong Khốn Long Giản thuận theo từng lỗ chân lông giãn nở trên da thịt của Dương Khai mà thẩm thấu vào trong, nội ứng ngoại hợp.
Sự lay động nguyên khí nội thể càng lúc càng ghê gớm, càng lúc càng dữ dội. Nếu người có kiến thức cao thâm nhìn thấy bộ dạng Dương Khai lúc này, e là sẽ vô cùng kinh ngạc. Từ trước tới giờ, chưa có vũ giả Thối Thể cảnh nào mà nguyên khí trong cơ thể lại dày đặc đến mức độ như thế.
Người luyện Thối Thể cảnh kinh mạch nhỏ hẹp, dung lượng của đan điền cũng ít, căn bản không thể chịu nổi lượng nguyên khí khổng lồ như vậy.
Chỉ riêng mức độ chấn động của phần nguyên khí này cũng đã đủ để sánh ngang với một người luyện võ ở Khai Nguyên cảnh rồi. Có điều Dương Khai chỉ mới ở Thối Thể cảnh tầng tám thôi.
Lúc này Dương Khai cảm nhận được một cỗ áp lực, áp lực này khó mà giải thích được bằng lời, dường như nó tồn tại giữa thiên địa, giăng thêm xiềng xích gông cùm lên cơ thể mình, nếu không phá vỡ xiềng xích này, thì căn bản không thể đột phá được.
Chân Dương nguyên khí nóng bức lại bắt đầu vận chuyển, thiêu đốt thứ xiềng xích vô hình đó. Thời gian trôi qua, Dương Khai có thể cảm nhận được chướng ngại của tầng này dần dần mờ đi, sắp đến lúc đột phá. Dương Khai tinh thần thư thái, tốc độ vận chuyển của Chân Dương quyết lại gia tăng thêm một phần.
Ầm… Một tiếng nổ vang lên, dường nhưng một chuỗi xích vừa được rũ bỏ, toàn thân nhẹ tênh, áp lực và cảm giác khó chịu biến mất, Dương Khai chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng khoan khoái.
Thối Thể cảnh tầng chín! Ngay trước ngưỡng cửa bước vào Khai Nguyên cảnh.
Tuy đã đột phá, nhưng tình cảnh lúc nãy vẫn chưa thay đổi. Dương Khai động đậy một chút thì mười giọt Dương dịch trong đan điền cũng xoay tròn theo, phân tán ra xung quanh, thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng, kinh mạch huyết nhục của Dương Khai.
Sức nóng trong Dương dịch được hóa giải, đốt cháy các tạp chất trong cơ thể, tôi luyện lục phủ ngũ tạng và kinh mạch.
Thép tốt cũng cần phải qua nhiều lần trui rèn thì mới hình thành, cơ thể con người chẳng phải cũng nên như thế? Vậy nên một người luyện võ cứ mỗi lần đột phá một cảnh giới, đều phải dùng năng lượng trời đất tuôn vào cơ thể để tôi luyện thân thể, như vậy thì mới có thể khiến công lực tăng lên nhanh chóng.
Lần đột phá này của Dương Khai cũng chỉ là một tiểu cảnh giới, không có dư năng lượng trời đất để sử dụng, nhưng Dương dịch trong cơ thể cũng có hiệu quả tương tự.
Một hồi lâu, Dương Khai mới từ từ mở mắt. Hắn có thể cảm nhận được sự tăng cường cực lớn mà lần đột phá mang này lại. Chỉ riêng về mặt công lực thì đã đủ để so sánh với trước lúc đột phá rồi.
Nếu giờ mà gặp Thành Thiếu Phong và Nộ Đào, Dương Khai tự tin rằng không dùng đến Dương dịch vẫn có thể tiêu diệt gọn cả hai tên.
Ngoại trừ tiến triển về mặt công lực, lúc đột phá, Dương Khai còn mơ hồ chạm đến một ý cảnh. Chỉ có điều thứ này quá huyền diệu, hiện không thể lĩnh hội rõ ràng, đành đợi sau này đột phá xong rồi xem xem thế nào.
Trong kinh mạch tràn ngập Chân Dương nguyên khí, nhưng trong đan điền thì lại trống rỗng.
Cẩn thận thể hội thêm một hồi, sắc mặt Dương Khai đột nhiên tối sầm lại.
Khổ cực bao nhiêu này vậy mà trong phút chốc tan thành mây khói! Dương dịch sinh ra từ ba quả Tam Dương quả cùng giọt Dương dịch do chính mình ngưng luyện thành, tổng cộng là mười giọt, giờ không còn gì cả, tất cả đã thẩm thấu hết vào nội thể lúc đột phá.
Tuy vô cùng có lợi cho cơ thể, nhưng Dương dịch thì lại mất hết rồi.
Mà cũng chẳng sao, chỉ cần có tiền, muốn có Dương dịch đơn giản thôi, mua vài thiên tài địa bảo có thuộc tính dương là có thể hấp thụ trực tiếp.
Vấn đề duy nhất hiện giờ chính là Dương Khai đang nghèo xơ xác. Ngoài chiến lợi phẩm vét được từ lần giết Thành Thiếu Phong và Nộ Đào hôm nọ, thì không còn thứ gì đáng tiền nữa.
Ngồi yên tại chỗ suy ngẫm một lúc, Dương Khai đột nhiên nảy ra một chủ ý.
Không mua nổi mấy thứ thiên tài địa bảo, chả lẽ lại không mua nổi hạt giống?
Công hiệu của Tam Dương quả thì cũng đã chứng kiến tận mắt. Dựa vào sự phi phàm của Dương dịch thì chỉ cần có hạt giống phù hợp, Linh quả hay thứ gì cũng nằm trong lòng bàn tay một cách dễ dàng.
Có điều hạt giống thì quả thật hơi hiếm. Hôm đó dạo cả nửa ngày ở chợ Hắc Phong, Dương Khai chẳng thấy ai bán hạt giống cả. Điều này cũng không có gì khó hiểu, hạt giống của linh thảo linh thụ không chỉ cần tìm nơi trồng thích hợp, mà còn phải hết lòng chăm sóc, hơn nữa phải đợi rất nhiều năm mới có thành quả.
Ai lại chịu khó như thế chứ? Nếu có nhiều công sức và thời gian đến thế, chi bằng lo mà tu luyện. Không ai mua thì dĩ nhiên là chẳng ai bán rồi, có cầu thì mới có cung mà.
Dương Khai có ý muốn mua, hơn nữa là mua một số lượng lớn!
Quyết định xong, Dương Khai rời khỏi Lăng Tiêu các, hướng thẳng về phía chợ Hắc Phong.
Tuy đây mới là lần thứ hai, nhưng Dương Khai cũng tỏ ra thông thuộc đường đi. Sau hơn nửa tháng, chợ Hắc Phong vẫn náo nhiệt như trước. Những người luyện võ đi qua đi lại như cá diếc qua sông, nhiều vô số kể, báu vật ở các quầy hàng thì lại càng rực rỡ muôn màu, nhìn không hết.
Dạo quanh các quầy hàng một vòng, quả nhiên không thấy chỗ nào bán hạt giống. Đã chuẩn bị tâm lý trước nên Dương Khai cũng không thất vọng. Hắn dựa vào trí nhớ tìm đến quầy hàng Huyết Chiến bang lần trước, để xem xem người ta có còn dư hạt giống nào không.
Chương 54: Thiên kiều bách mị
Đi được một lúc thì bên cạnh có tiếng gọi ngạc nhiên vang lên:
– Dương sư huynh!
Dương Khai liếc qua thì thấy Lý Vân Thiên đang vẫy chào, mặt mày niềm nở. Trước mặt y cũng bày một quầy hàng, có đủ thứ đồ, có ít thảo dược, cũng có vài cái lọ nhỏ, chắc bên trong là đơn dược.
– Sao đệ lại bày hàng ở đây?
Dương Khai lại gần hỏi, hắn nhớ lần trước Trịnh Nguyên nói với mình, Tô Mộc đã hã lệnh buộc các thủ hạ phải dốc sức tu luyện mà.
– Đệ vừa mới đột phá, Tô thiếu cho đệ đi ra ngoài cho khuây khỏa, củng cố cảnh giới. Đúng lúc các huynh đệ cũng đang cần vài thứ để hỗ trợ cho việc tu luyện, đệ liền đến đây thử vận may.
Lý Vân Thiên giải thích.
– Thì ra là vậy.
Dương Khai cẩn thận quan sát Lý Vân Thiên, phát hiện đúng là trông Lý Vân Thiên mạnh hơn mấy ngày trước, chắc là đã đột phá đến Thối Thể cảnh tầng tám.
– Sư huynh đến đây làm gì thế?
Lý Vân Thiên hiếu kỳ.
– Ta đi mua ít đồ.
– Huynh muốn mua gì? Xem thử chỗ đệ có không, nếu cần thì cứ lấy đi.
Lý Vân Thiên chỉ vào mấy thứ trong quầy, hào khí vô cùng.
– Hạt giống linh thảo diệu dược thuộc tính dương, có không?
Lý Vân Thiên lắc đầu:
– Không có thứ đó. Vả lại theo đệ biết, ở chợ này rất ít người bán hạt giống.
Theo lý thường thì hạt giống giá trị không cao, nhưng lại là của hiếm.
– Ta cũng đến thử chút vận may.
Dương Khai bật cười.
– Thế này đi, đệ giúp huynh treo một tấm bảng, xem thử có thể mua được không. Dù gì thì hai ngày nay đệ đều ở đây, nếu may mắn thì chưa biết chừng sẽ có người bán.
Lý Vân Thiên đưa ra ý kiến.
– Cũng được, vậy làm phiền Lý sư đệ rồi.
Lý Vân Thiên liền lôi ra một cái bảng, viết một hàng chữ rồi dựng ngay bên cạnh.
Nói chuyện với Lý Vân Thiên một hồi, thì biết được lần trước bọn Tô Mộc bị đả kích thậm tệ, lại thêm những lời độc địa của Tô Nhan, nói chung là vị thiếu gia quyền quý này đã bớt phóng túng đi nhiều, mấy ngày nay tu luyện bất kể ngày đêm, và đã đột phá đến Khai Nguyên cảnh rồi.
Sau khi cáo biệt Lý Vân Thiên, Dương Khai đi thẳng đến quầy hàng mua Dương Viêm thạch hôm trước.
Nhìn thấy chủ quầy quen thuộc đó, Dương Khai thở phào nhẹ nhõm. Hắn cứ sợ là tìm không ra.
– Ồ, tiểu ca, ngài lại đến đấy à?
Tên đệ tử Huyết Chiến bang này lần trước thấy Dương Khai đi cùng Hồ Mị Nhi, dĩ nhiên là có ấn tượng, lúc này còn dùng thêm cả kính ngữ nữa.
– Lần này muốn mua gì nào?
Chủ quầy hỏi.
– Hạt giống Tam Dương quả ngươi cho ta lần trước, còn không?
Dương Khai không phí lời, nói thẳng vào vấn đề.
Chủ quầy lắc đầu:
– Hết rồi, ta cũng chỉ có mỗi một hạt đó thôi, đã tặng cho tiểu ca rồi.
– Vậy à.
Dương Khai không khỏi thất vọng,
– Vậy không quấy rầy nữa.
Dứt lời, Dương Khai quay lưng bước đi, định tìm kỹ trong chợ Hắc Phong này xem sao. Nhiều người buôn bán đến vậy, nếu may mắn thì có thể sẽ tìm được.
Tên đệ tử Huyết Chiến bang nhìn theo lưng Dương Khai, thần sắc hỗn loạn một hồi rồi đột nhiên kêu lên:
– Tiểu ca tạm dừng bước.
Dương Khai quay lại:
– Sao vậy?
– Thật ra hạt giống Tam Dương quả không chỉ có một hạt, lúc đó có tới mấy hạt luôn, nhưng tôi chỉ lấy được một hạt thôi.
Nghe hắn nói vậy, Dương Khai mừng rỡ:
– Mấy hạt giống khác ở đâu?
– Bị vài người khác lấy rồi. Nếu tiểu ca thật sự cần, có thể đi tìm bọn họ.
– Bọn họ hiện đang ở đâu?
Dương Khai vội vàng hỏi.
Chủ quầy có vẻ ngập ngừng, một lúc sau mới nói:
– Ở khu mỏ của bang bọn ta, bọn họ đang khai thác Dương Viêm thạch và các khoáng vật khác ở đó. Nhưng nơi đấy kể cả đệ tử bổn bang cũng không được tùy tiện vào, huống chi tiểu ca lại là người ngoài.
– Lúc nào thì bọn họ trở ra?
Dương Khai vẫn chưa nản lòng.
– Chỉ trong thời gian ngắn thì e là chưa ra đâu, nếu tiểu ca muốn tìm họ, không chừng phải đợi một hai tháng kìa.
Dương Khai khẽ nhíu mày. Lâu đến vậy, có mà đợi đến khi nào chứ.
– Ngươi có cách nào giúp ta vào trong đó tìm họ không. Yên tâm, ta chỉ muốn tìm họ để mua hạt giống Tam Dương quả thôi.
– Chịu thôi, ta chỉ là một bang chúng bình thường trong Bang thôi.
Chủ quầy gượng cười, lắc đầu, sau đó đảo mắt một vòng rồi nói:
– Nhưng người khác có cách.
Dương Khai phấn khởi:
– Xin được lắng nghe.
Chủ quầy cười nhìn hắn, vẻ mặt có chút ám muội:
– Tiểu ca có thể tìm tiểu thư giúp mà, có tiểu thư dẫn đường thì không sợ người ở khu mỏ ngăn lại.
Vừa nghe vậy, nét mặt Dương Khai cũng trở nên kỳ quặc, hắn lúng túng:
– Ta với tiểu thư các ngươi chỉ là quan hệ bình thường thôi.
– Ừ ừ.
Chủ quầy gật đầu liên tục, rõ ràng là không tin lời Dương Khai, y chỉ về phía một căn nhà gỗ gần đó, nói:
– Hôm nay khéo thật, tiểu thư cũng đến đây, hiện giờ đang ở bên đó nghỉ ngơi. Nếu tiểu ca cần hạt giống gấp, thì đừng ngại, cứ hỏi tiểu thư xem sao.
Dương Khai hơi do dự. Chuyện xảy ra giữa hắn và Hồ Mị Nhi hôm đó cũng chẳng phải vui vẻ gì. Nói thẳng ra thì hắn đã đắc tội với người ta, bây giờ lại đi cầu xin giúp đỡ, Dương Khai sao có thể tự hạ thấp thể diện như vậy chứ?
Nhưng nếu không đến tìm nàng, thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Chưa nản lòng, Dương Khai tiếp tục tìm một vòng chợ Hắc Phong. Tuy tìm được vài hạt giống, nhưng không phải thuộc tính dương, đối với hắn chẳng có chút giá trị gì cả.
Hết cách, Dương Khai nghiến răng, thôi, mất mặt thì mất mặt, dù gì thì mình cũng không có gì có lỗi với nàng, sợ gì cơ chứ?
Ngôi nhà này vốn là nơi tu luyện trấn thủ bởi nhiều cao thủ tam phái. Hồ Mị Nhi thân là tiểu nữ nhi của Bang chủ Huyết Chiến bang, tuy thực lực không cao, nhưng thân phận thì không thấp, nghỉ ngơi ở đây cũng là chuyện thường.
Trong ba mươi trượng gần ngôi nhà không có lấy một bóng người. Những người luyện võ đều rất tôn kính những cao thủ trong ngôi nhà này, dĩ nhiên là sẽ không bày hàng ngay gần đó.
Bước đến ngôi nhà mà chủ quầy chỉ, Dương Khai đứng đơ ra ở cửa vào, đang không biết mở miệng như thế nào thì chợt bên trong có tiếng quát nũng nịu vọng ra:
– Ai đang ở bên ngoài đấy?
Nghe vừa hơi giống giọng Hồ Mị Nhi, vừa có chút kì lạ.
Đã đến đây rồi, dĩ nhiên Dương Khai tự biết sẽ không bỏ cuộc, bèn nói:
– Mị Nhi cô nương, tại hạ là Dương Khai. Mời cô nương ra đây, tại hạ xin bái kiến.
Không giống như Dương Khai nghĩ, trong phòng có đến hai nữ tử, dung mạo cả hai cơ hồ là giống hệt nhau, đến cả dáng vẻ cũng không có chỗ nào khác biệt. Mới đầu nhìn vào, còn tưởng là ở đây có tấm gương, người này là hình ảnh phản chiếu của người kia chứ.
Nghe tiếng Dương Khai, một người trong đó ánh mắt yêu kiều chợt lóe lên tia kinh ngạc, quay đầu nhìn người còn lại, lên tiếng:
– Tiểu muội, người này chính là tên Dương Khai mà muội nói đó hả?
Nữ tử được hỏi chính là Hồ Mị Nhi, gật đầu:
– Ừ, sao hắn lại đến đây tìm muội nhỉ?
Nàng cứ tưởng từ lúc cáo biệt hôm đó, hai người sẽ không còn gặp lại nữa.
Người còn lại cười nhạt:
– Xem ra hắn cũng chẳng phải hạng đàn ông vô tình với mỹ sắc như muội nói đâu. Bọn đàn ông này cứ giả vờ thanh cao, chuyên dụ dỗ mấy tiểu cô nương như muội vào lưới, sau đó thừa cơ chiếm đoạt cả thể xác và tinh thần, khiến muội vạn kiếp cũng không trở lại được.
Hồ Mị Nhi hơi đỏ mặt, giận giữ nói:
– Tỷ tỷ, hắn không như tỷ nghĩ đâu.
Hồ Kiều Nhi cười khúc khích:
– Nếu không phải thế, thì tại sao mới mấy ngày đã đến tìm muội rồi? Chắc chắn là hắn biết muội nhớ nhung hắn, lần này hắn đến để ra tay đây mà.
Hồ Mị Nhi quở trách:
– Tỷ tỷ, tỷ chỉ toàn nghĩ xấu cho người ta thôi.
Nếu Dương Khai đúng là loại người như vậy, thì hôm ở bên bờ hồ, Hồ Mị Nhi dám chắc đã không giữ được trinh tiết rồi, làm gì có nam nhân nào có thể nhẫn nhịn được trước sự quyến rũ đó.
Chương 55: Trà tuyệt, người còn tuyệt hơn
Chỉ có điều, rốt cuộc tại sao hắn lại đến tìm mình? Hồ Mị Nhi tuy không tin lời tỷ tỷ, nhưng trong lòng cũng khó tránh nghi hoặc.
Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Hồ Kiều Nhi thở dài:
– Chấp mê bất ngộ, sớm muộn gì cũng sẽ bị thiệt thòi thôi.
Hồ Mị Nhi tức giận:
– Không nói với tỷ nữa, hắn đến tìm muội nhất định là có chuyện quan trọng, để muội đi hỏi rõ.
Đương định đứng dậy, thì bị tỷ tỷ chặn lại, Hồ Kiều Nhi đảo mắt, cười hì hì:
– Tiểu muội, ta và muội đánh cược xem thế nào nhé?
– Đánh cược cái gì?
Hồ Mị Nhi ngờ vực.
– Đánh cược xem hắn có phải là một tên ngụy quân tử không! Nếu hắn đúng như muội nói, thì chắc chắn vẫn tĩnh tâm dù ôm mỹ nữ trong lòng, còn nếu không phải, thì đừng trách tỷ tỷ lòng dạ ác độc!
Hồ Kiều Nhi vừa nói, ánh mắt lóe lên u quang lạnh lùng.
Trong nhiều năm qua, Hồ Mị Nhi tác oai tác quái bên ngoài nhưng vẫn có thể bảo toàn sự thanh bạch của bản thân, sở dĩ một nửa công lao thuộc về vị tỷ tỷ này. Những kẻ có ý đồ bất chính với Hồ Mị Nhi, cuối cùng đều chết một cách không minh bạch.
Hồ Mị Nhi là người hiểu rõ nhất thủ đoạn của tỷ tỷ mình nên vừa thấy vẻ mặt này của tỷ thì biết ngay tỷ đã nảy ra chủ ý xấu xa nào rồi.
– Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?
Hồ Mị Nhi kêu lên.
– Muội cứ nhìn cho kỹ là được rồi, hứ!
Hồ Kiều Nhi vừa vung tay, một luồng ánh sáng mờ ảo ngay lập tức bao trùm lấy thân hình muội muội. Trong chốc lát, cả người Hồ Mị Nhi dần dần mờ nhạt, cuối cùng biết mất không chút dấu vết.
– Tỷ tỷ, tỷ chớ có làm loạn!
Hồ Mị Nhi ra sức đánh vào không khí, nhưng lại không có chút âm thanh nào lọt ra ngoài. Thậm chí nàng còn không bước ra nổi phạm vi một trượng dưới chân mình, chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng, nên không khỏi lo lắng.
Ngoài cửa, Dương Khai đứng đợi đã một lúc lâu mà vẫn chưa thấy Hồ Mị Nhi mở cửa, chỉ biết thở dài đành chịu.
Xem ra hôm đó đắc tội với nàng thật rồi, nàng tức giận cũng là lẽ đương nhiên. Nếu là bất kỳ nữ nhân nào khác, bị mình nói đến vậy, chỉ e là sẽ không còn đủ bình tĩnh được.
Thôi vậy, Dương Khai vốn cũng chẳng hy vọng mấy, đến đây cũng chỉ để thử xem thế nào thôi. Bây giờ người ta không thèm để ý mình, đương nhiên mình cũng không thể cưỡng cầu.
Đang định rời đi, trong phòng lại vọng ra tiếng Hồ Mị Nhi:
– Ngươi vào đi.
Dương Khai ngẩn người, do dự một lúc rồi đẩy cửa đi vào.
Vào trong phòng đóng cửa lại, tiếng ồn ào huyên áo bên ngoài đột nhiên biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng.
Dương Khai ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện căn phòng này cũng cũng to gần giống với căn phòng của Tô Nhan, chỉ có điều bài trí đẹp hơn nhiều. Căn phòng của Tô Nhan chẳng có thứ gì cả, chỉ là một căn phòng gỗ đơn thuần, lạnh lùng như chính con người nàng ta.
Hơn nữa, ở đây lại có một chiếc bàn, hai chiếc ghế, thậm chí có cả một chiếc giường thoảng hương thơm. Phía trên giường treo tấm trướng màu hồng, mỏng như cánh ve, trên giường còn có một chiếc gối xinh xắn. Hương thơm của nữ nhi phảng phất cả căn phòng.
Nơi này và chỗ của Tô Nhan căn bản là không cùng một thế giới.
Hồ Kiều Nhi ngồi bên bàn cười duyên dáng, đối diện ngay hướng Dương Khai đi vào. Đôi mắt xinh đẹp long lanh ướt át, nhìn chằm vào hắn bằng một ánh mắt kỳ quái, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười đầy hàm ý, gương mặt ửng đỏ, cực kỳ mê người.
Hai cánh tay ngọc ngà của nàng lộ ra ngoài, làn da trắng nõn như anh nhi, chân mang đôi guốc mộc, từng ngón chân xinh xắn để lộ ra ngoài, móng chân không rõ tô thứ gì mà có màu đỏ tía, toát lên một vẻ xinh đẹp hoang dã.
Dương Khai giật cả mình, không rõ vì sao hôm nay hình như Hồ Mị Nhi quyến rũ vô cùng, hơn xa lần gặp trước.
Song, nụ cười của nàng lại khiến Dương Khai lúng túng, hắn nghĩ có lẽ người ta đang chế nhạo mình.
Lúc này, bàn tay nhỏ nhắn của Hồ Mị Nhi cầm một chiếc quạt tròn, đang tự quạt cho mình, dáng vẻ vô cùng yểu điệu, từng sợi tóc bay theo làn gió, càng tăng thêm phần cao quý.
Trên cánh quạt đó thêu hình một mỹ nữ, thân hình đầy đặn, tư thế mê hoặc lòng người, nếu y phục mà thêu ít đi một chút, thì nó chính là một bức thêu lõa thể rồi.
Dương Khai nhìn qua, thầm nghĩ nữ nhân này quả nhiên là to gan lớn mật. Những nữ nhân khác chỉ sợ vừa nhìn thấy thôi đã xấu hổ muốn chết rồi, còn nàng lại dám cầm để quạt, thật đúng không phải là người tầm thường.
Chỉ có điều… một tháng không gặp, sao Hồ Mị Nhi lại thay đổi nhiều đến vậy?
Tuy nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhưng Dương Khai cũng không hề e sợ, vừa bước đến vừa đưa mắt nhìn lại, không hề có ý chùn chân. Hắn đã chứng kiến hết những việc làm hôm đó của Hồ Mị Nhi, đồng nghĩa với việc điểm yếu của nàng đang nằm trong tay hắn. Dương Khai sao phải sợ chứ?
Bị hắn nhìn như vậy, Hồ Kiều Nhi đang giả trang làm Hồ Mị Nhi không thể chịu nổi, bụng nghĩ tên này cũng thật là to gan, có ai lại dám nhìn thẳng vào mỹ nữ như vậy? Lại còn không biết lảng tránh, quả nhiên là không hiểu phong tình gì.
Tuy nhiên… ánh mắt hắn rất thanh tịnh, không hề có một chút dâm tục nào.
Đi lại cạnh bàn, Dương Khai chắp tay:
– Mị Nhi cô nương, mười mấy ngày không gặp, ngày càng quyến rũ.
Hồ Kiều Nhi nghe vậy, liền cười khanh khách:
– Ngươi cũng biết nịnh cơ à?
Việc liên quan đến Dương Khai, Hồ Mị Nhi đã kể hết cho nàng nghe, thế nên Hồ Kiều Nhi cũng biết nên ứng đối thế nào, chứ không hề lo lắng sẽ để lộ sơ hở.
Dương Khai cười:
– Ta chỉ nói sự thật thôi.
Vừa nói, vừa không khách khí ngồi xuống đối diện với nàng, trong lòng như trút được một gánh nặng. Xem ra nữ nhân này không hề giận mình, như thế thì dễ rồi.
– Mị Nhi cô nương, lần này ta đến…
Dương Khai định nói thẳng mục đích, như vậy có vẻ thành thật hơn.
– Khoan hãy vội nói.
Hồ Kiều Nhi đặt quạt xuống, từ tốn đứng dậy, cầm bình trà trên bàn lên, bước đến bên cạnh Dương Khai rót cho hắn một chén:
– Bên ngoài trời nóng, uống ngụm trà cho thấm giọng, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng nói cũng không muộn.
– Cũng được!
Dương Khai gật đầu, hưởng thụ sự dịu dàng của đối phương, đưa chén trà lên hớp một ngụm, gương mặt chợt thoáng lên nét cổ quái.
Hồ Kiều Nhi quay lại chỗ của mình, hai tay nghịch hai bên má, ung dung nhìn Dương Khai:
– Dương sư đệ thấy trà này thế nào?
Dương Khai trong đầu đang nghĩ ngợi chuyện khác, đưa tầm mắt lên nhìn Hồ Kiều Nhị một cách đầy ẩn ý, rồi mới nói:
– Lá trà này dẹp như bàn tay, nhỏ mảnh thẳng băng, màu xanh biếc, dưới lá có nhiều cụm, đây chính là hàng thượng hạng.
Hồ Kiều Nhi ngẩn người, kinh ngạc nhìn Dương Khai:
– Ngươi hiểu?Chuyện ma dân gian – những mẫu chuyện ngắn do chính người kể chuyện trải qua ..!- Thỉnh chư vi nghé thăm …!
Đến nàng còn không hiểu, chỉ lấy bừa về uống thôi, vậy mà không ngờ Dương Khai lại nói rành rọt đến vậy, sao nàng không ngạc nhiên cho được?
Dương Khai lắc đầu:
– Hiểu sơ thôi, không tinh thông.
– Vậy ngươi thấy trà này so với ta thì thế nào?
Hồ Kiều Nhi nhìn Dương Khai, bật hơi rõ ràng. Dù cách nhau một cái bàn, Dương Khai cũng có thể cảm nhận rõ mồn một hơi thở của đối phương, ngọt ngào như nước suối dưới khe, trong vắt như rượu ủ trăm năm, khiến người ta cảm nhận được dư vị.
Bất giác, Dương Khai chợt cảm thấy hơi thở của mình dồn dập hơn, máu nóng cũng dần dần dâng trào, hắn buột miệng:
– Trà tuyệt, người còn tuyệt hơn.
– Hì hì…Nguồn truyện audio
Hồ Kiều Nhi cười một cách duyên dáng, lồng ngực khẽ rung.
Dương Khai dán mắt vào phần đầy đặn đó, yết hầu bất giác nhúc nhích.
Hồ Kiều Nhi nửa như có ý nửa như không, cầm quạt lên che ngực lại, nhưng lại cố ý lật hình thêu mỹ nữ ăn mặc khêu gợi đó về phía hắn. Mặt Dương Khai lập tức đỏ ửng lên.