1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 10 [Chương 46 đến 50]

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 10 [Chương 46 đến 50]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 46: Đến chỗ không người

Đối với nữ nhân càn quấy như này, quả thực Dương Khai không có biện pháp gì ứng phó, chỉ đành lơ đi, Hồ Mị Nhi đương nhiên cũng nhìn ra Dương Khai lãnh đạm, vì vậy không dám trêu chọc nữa, chẳng qua vẫn đi theo.

Dựa vào cảm ứng của Dương Nguyên ấn, Dương Khai đi thêm một chút, dừng trước một cửa hàng.

Khẽ đảo mắt nhìn, hai mắt Dương Khai sáng ngời, hắt phát hiện hàng ở nơi này không tồi, hơn nữa đa phần cũng hợp với bản thân mình.

Nhìn từng viên đá lớn như nắm tay trẻ em, bên trong tỏa ra dương khí nóng bức, mạnh hơn quầy hàng khi trước rất nhiều, chỉ có điều cũng không lớn bằng.

Giá tiền có đắt hơn không? Dương Khai do dự một chút, ông chủ cũng nhiệt tình chào hỏi:

– Tiểu ca xem trọng thứ gì? Những thứ này của ta giá đều rất rẻ, ngàn vạn lần chớ bỏ qua, bất kể bản thân sử dụng hay đi bán lại cũng là giao dịch rất hời.

Cắn răng một cái, Dương Khai hỏi:

– Tảng đá này bao nhiêu tiền.

Ông chủ cúi đầu nhìn, cười nói:

– Ngươi nói Dương Viêm thạch sao, không đắt, năm trăm lượng một khối!

Dương Khai sắc mặt tối sầm, mặc dù biết giá tiền này cũng coi như hợp lý, dù vậy vẫn lắc đầu nói:

– Hơi đắt một chút.

Toàn bộ gia sản của hắn hiện giờ cũng chỉ khoảng năm trăm lượng mà thôi.

Ông chủ lắc đầu cười:

– Tiểu ca cứ nói đùa, những thứ kia ta ghi giá công khai, tuyệt không chặt chém gì cả. Ngươi có thể đi những cửa hàng khác xem giá bán của bọn họ, như vậy liền biết ta nhân ái đến mức nào.

Lời này là sự thực, trên đường đi, mặc dù Dương Khai không mua đồ nhưng cũng tham khảo được giá cả thị trường, biết người này bán không cao, nhưng dù sao trong mua bán thì cũng cần mặc cả.

Bất đắc dĩ, Dương Khai cũng chỉ đành khẩu chiến với chủ quán, muốn đến đối phương nhường cho chút lợi ích. Nhưng chủ quán một mực lắc đầu, cuối cùng buồn bực, bất đắc dĩ nói:

– Tiểu ca, đây không phải đồ của chính ta, là thay trong bang bán, giá tiền tuyệt đối không thể giảm hơn, nếu không ta phải móc tiền túi để bù vào, ngươi chớ có làm khó dễ ta.

– Trong bang?

Dương Khai sửng sốt, quay đầu nhìn Hồ Mị Nhi đứng cạnh.

Chung canh đây chỉ có một bang, Huyết Chiến bang!

Hồ Mị Nhi cười ngọt ngào:

– Đúng nha, đây chính là quầy hàng nhà của ta, ngươi muốn những tảng đá này sao?

Dương Khai gật đầu.

– Đáp ứng ta một điều kiện, mười mấy tảng đá này toàn bộ đều cho ngươi!

Hồ Mị Nhi nhãn thần xoay chuyển.

– Tiểu thư…

Chủ quán sắc mặt đại biến, nếu quả thực vậy thì hắn sẽ gặp phiền toái rất lớn.

– Không có chuyện gì, ta sẽ nói với phụ thân.

Hồ Mị Nhi an ủi một tiếng, chủ quán thấy vậy liền không nói gì nữa.

– Sao hả? Chỉ cần đáp ứng ta một việc thôi.

Hồ Mị Nhi mặt mày hớn hở:

– Đối với đám đàn ông các ngươi thì việc này rất đơn giản.

– Đừng mơ tưởng!Trước kia mình chỉ là dân IT sau đó theo quy luật huyền bí nào khiến mình trở thành người có Căn Số trở thành Kẻ Gác Cửa Điện Âm. …!

Dương Khai quả quyết cự tuyệt, dùng đầu ngón chân nghĩ hắn cũng biết Hồ Mị Nhi có chủ ý gì.

– Ngươi…

Hồ Mị Nhi tức giận nhìn chằm chằm Dương Khai, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Kỳ thực nếu nói thực thì nàng cũng không có hứng thú quá lớn với Dương Khai, chỉ có điều khi trước chủ động hiến thân vẫn không chinh phục được đối phương khiến Hồ Mị Nhi buồn bực trong lòng, không chỉ như vậy bản thân nàng còn chịu chút thiệt thòi.

Không có nam nhân nào không bị vẻ đẹp của mình hấp dẫn! Hồ Mị Nhi luôn vững tin điều này, nàng muốn khiến Dương Khai khuất phục, đến khi đó chính nàng lại cắt đứt, chê cười đối phương.

Nếu Hồ Mị Nhi muốn nam nhân mà nói, tùy tiện ngoắc tay liền có một đống, nếu không phải có mục đích khác, sao lại chịu nhiều ủy khuất tới vậy. Nàng phong tao phóng đãng, đây chỉ là vẻ ngoài dùng để mê hoặc người khác mà thôi.

Ta cũng không tin không chinh phục được ngươi! Hồ Mị Nhi trong lòng này sinh ý âm hiểm.

Con ngươi xoay chuyển, Hồ Mị Nhi nói với chủ quán:

– Bán tiện nghi cho hắn một chút!

Chủ quán mặt như đưa đám:

– Điều này… không tốt lắm!

– Ta nói bán tiện nghi cho hắn một chút!

Hồ Mị Nhi nghiến răng ken két, nhiệt độ xung quanh như giảm xuống.

Chủ quán đang định gật đầu, Dương Khai liền khoát tay:

– Không cần, năm trăm lượng đi.

Năm trăm lượng mua được, chính mình không lãi, nhưng cũng không lỗ, đúng giá thị trường.

Vừa nói, vừa lấy ra một bình Hồi Nguyên đan:

– Dùng đan dược đổi có được không?

Nơi mậu dịch như này cũng có quy củ dùng vật đổi vật, đan dược thành phẩm bình thường cũng có thể dùng để lưu thông.

– Được…

Ông chủ gật đầu.

– Một lọ Hồi Nguyên đan này có mười viên, vừa đúng khoảng năm trăm lượng, đổi một viên.

Dương Khai vứt Hồi Nguyên đan cho đối phương, sau đó cầm một khối Dương Viêm thạch trên quầy hàng.

Vừa vào trong tay, Dương Khai liền cảm nhận được một cỗ Dương nguyên lực mênh mông, trong lòng vui mừng, biết lần giao dịch này rất đúng.

Hồ Mị Nhi nghiến răng nghiến lợi, hành động của Dương Khai lần này chính là không muốn thiếu nhân tình của nàng, đồng nghĩa với việc vừa rồi nàng đã tốn công.

Chủ quán quan sát, biết tiểu thư nhà mình e là đánh chủ ý với Dương Khai, mặc dù lần mua bán này coi như hợp lý, nhưng cũng biết tiểu thư không cao hứng, suy nghĩ một chút liền cầm một thứ từ quầy hàng lên:

– Tiểu ca nếu không chê thì ngươi cấm đống hạt giống này đi, dù sao cũng không đáng giá.

– Hạt giống gì?

Dương Khai cầm lấy, cảm nhận bên trong có một cỗ dương khí, chỉ có điều rất yếu ớt.

– Hạt giống Tam Dương quả, khi khai thác Dương Viêm thạch chúng ta phát hiện được.

Chủ quán cho biết:

– Trái cây này chính là Linh quả Địa cấp hạ phẩm, chỉ có điều thời gian trưởng thành khá dài.

Dương Khai khẽ cười, nghĩ chính mình cần đám hạt giống này làm gì? Gieo nó xuống không có thời gian mười mấy năm e là cũng không ra hoa kết trái. Nhưng đối phương đã có ý tốt, Dương Khai cũng không cự tuyệt, dù sao vật này giá trị không lớn, nhận cũng không sao.

– Cảm ơn.

Dương Khai đứng dậy, thu hạt giống và Dương Viêm thạch vào trong lồng ngực.

Hồi Nguyên đan đã không còn, Dương Khai cũng không muốn lưu lại đây, tìm đám người Tô Mộc nhưng không thấy, Dương Khai đành một mình đi tới Hắc Phong lâm.

Hồ Mị Nhi phía sau bám riết không rời, giống như một cái đuôi, trên mặt có chút tức giận.

Phải nghĩ biện pháp cắt đuôi nàng, bằng không bị nàng theo tới Lăng Tiêu các, nói không chừng bị người khác trông thấy, thanh danh của nữ nhân này cũng không tốt.

Con ngươi chuyển động, Dương Khai đột nhiên rời khỏi đường lớn, đi sâu vào trong Hắc Phong lâm, vừa đi vừa nhìn Hồ Mị Nhi cười lạnh, ý tứ không cần nói cũng rõ, đương nhiên là nếu ngươi dám đi theo thì bản thiếu gia liền tiền gian hậu sát, tái gian tái sát, một cỗ khí tức tà ác tỏa ra.

Hồ Mị Nhi có phần sợ hãi, thấy Dương Khai đi vào trong rừng liền có phần chần chờ. Nàng cũng không hiểu Dương Khai, vạn nhất hắn dám làm thế thật thì sao, giờ làm thế nào? Ngày đó nàng được chứng kiến thực lực của Dương Khai, biết mình không phải đối thủ, nếu hắn nổi thú tính vậy chính mình xong rồi!

Do dự trong chốc lát, Hồ Mị Nhi dậm chân một cái, lắc mông đi theo, nàng chắc tám phần Dương Khai chỉ đang dọa nàng.

Thấy Hồ Mị Nhi đi theo, Dương Khai như muốn nổi điên. Hắn sở dĩ làm vậy là vì muốn dọa Hồ Mị Nhi, không ngờ lá gan nữ nhân này không nhỏ, khiến âm mưu của hắn thất bại, trong lòng liền này sinh ý ác, thầm nghĩ lát nữa ngươi nhất định sẽ biết sự lợi hại của ta.

Chương 47: Ngươi cảm thấy ta bẩn?

Khi thân ảnh Dương Khai và Hồ Mị Nhi đi sâu vào trong rừng, hai thân ảnh từ sau cây vọt ra.

Một người trong đó vẻ mặt hận thấu xương nhìn Dương Khai, trên khuôn mặt tuấn tú còn chút máu ứ động, vừa nhìn liền biết mấy ngày gần đây bị đánh.

Một người khác ánh mắt âm lãnh, nhìn chằm chằm vào cặp mông của Hồ Mị Nhi, trong mắt tỏa ra quang mang khác thường.

– Thành sư đệ, ngươi bị hắn đánh sao?

Thần sắc âm lãnh nhìn Thành Thiếu Phong, tên thanh niên kia hỏi:

– Mặc dù ngươi mới tiến vào Khai Nguyên cảnh, nhưng tên tiểu tử kia cũng không phải đối thủ, hắn mới chỉ Thối Thể cảnh thôi.

Sắc mặt Thành Thiếu Phong âm trầm:

– Lúc ấy ta có chút coi thường, hơn nữa tên kia rất cổ quái, chiến đấu căn bản là liều mạng không muốn sống, ta đâm kiếm tới hắn lập tức dùng tay ngăn cản, trường kiếm xuyên qua, nhưng hắn không thèm kêu một tiếng, chẳng những chế trụ được kiếm của ta, lại còn bắt được một cánh tay, chính vì thế ta mới bị thua.

– Hả? Có phần thú vị, chẳng qua không biết so với ta thì ai hung ác hơn?!!

Thành Thiếu Phong cười nói:

– Đương nhiên là Đào sư huynh lợi hại hơn, hắn sao có thể so sánh với ngươi.

– Ngươi điều tra rõ thân phận của hắn chưa? Chớ có chọc phải đại nhân vật nào.

Nộ Đào có phần không an lòng hỏi.

– Đã điều tra rõ, tiểu tử này ở Lăng Tiêu các chỉ là một tên đệ tử thí luyện, không có chút bối cảnh, bị giết cũng không ai nói gì.

– Ha ha, đệ tử thí luyện? Theo ta được biết thì Lăng Tiêu các có không tới mười tên đệ tử thí luyện đi? Hắn là một trong số đó?

Nộ Đào giống như nghe được chuyện gì buồn cười, nhưng khi nghe thấy bốn chữ đệ tử thí luyện, vẻ lo lắng trong mắt liền biến mất,

– Ừm, vốn ta còn đang băn khoan sợ có người đi qua thì không tiện ra tay, không ngờ tiểu tử này ham luyến nữ sắc, cùng tiện nhân kia đi vào rừng sâu, quả thực là trời cũng giúp ta mà.

Nộ Đào cười dâm tiện nói:

– Xem ra lần này sư đệ chẳng những có thể báo thù, hơn nữa còn có diễm phúc, quả thực là một mũi tên trúng hai đích nha.

Thành Thiếu Phong nở nụ cười:

– Sư huynh nói gì vậy, ngươi do ta mời tới trợ thủ, nào có chuyện phúc mình ta hưởng? Đợi khi sư huynh xử lý Hồ Mị Nhi, ta sẽ vì huynh lược trận, Hồ Mị Nhi kia dù rất phóng đãng, nhưng tuổi còn nhỏ, thân thể đương nhiên rất thoải mái.

– Sư đệ quả nhiên là hào sảng !

Nộ Đào có chút gấp gáp, mở miệng nói:

– Đi, việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau đuổi theo, tìm cơ hội hạ thủ.

Trong mắt hai người giết Dương Khai chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, có thể giữa ban ngày ban mặt, màn trời chiếu đất cùng Hồ Mị Nhi tiêu hồn khoái lạc mới là chuyện khiến người mong đợi.

Về phần sau đó Hồ Mị Nhi có trả thù hay không cũng không cần suy tính tới, đồ lẳng lơ này ai cũng có thể lấy làm chồng, chỉ cần khiến nàng hài lòng nàng vui mừng còn không kịp nói gì tới trả thù? Nói không chừng khi đó nàng chỉ đắm chìm trong khoái cảm bị lăng nhục, chuyện gì cũng không nghĩ tới!

Hai người này cũng không phải hạng thiện lương, bình thường chuyên môn đi tầm hoa vấn liễu, đương nhiên biết những nữ nhân như Hồ Mị Nhi có sở thích đặc thù.

Sâu trong Hắc Phong lâm, Dương Khai vừa đi, thỉnh thoảng quay đầu lại cười lạnh, ban đầu Hồ Mị Nhi còn có chút bận tâm, nhưng giờ thấy Dương Khai chỉ có lộng huyền hư, nàng càng không sợ, đuổi theo Dương Khai, vô cùng thân mật kéo cánh tay, cọ cọ sát bộ ngực mềm mại lên đó.

Dương Khai nghĩ này làm nọ, nhưng lại nhớ tới tác phong của nữ nhân này, lập tức hăng hái mất hết.

– Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Dương Khai có phần căm tức.

– Theo ta một lần! Từ nay về sau ta liền… không dây dưa ngươi nữa!

Bốn bề yên tĩnh, Hồ Mị Nhi không chút kiêng kị, ngay cả lời như vậy cũng dám nói ra.

– Ngươi nằm mơ đi!

– Ta không đẹp sao?

Hồ Mị Nhi mị nhãn như tơ:

– Vóc người không chuẩn sao? Chẳng lẽ ngươi không động tâm chút nào?

– Một nữ nhân phân chia làm trong và ngoài, ngươi vẻ ngoài không tệ, cũng có vốn để kiêu ngạo, nhưng bên trong rất khó coi.

Dương Khai lạnh lùng nhìn nàng.

Lời này nói ra, Hồ Mị Nhi nghe xong liền trầm xuống, lạnh lùng nói:

– Ngươi cảm thấy ta rất bẩn?

– Đúng!

Dương Khai thẳng thắn nói.

Hồ Mị Nhi cười lạnh một tiếng:

– Ngươi chỉ là một tên đệ tử thí luyện Lăng Tiêu các, mặc dù thực lực của ta không cao, nhưng ta là tiểu công chúa của Huyết Chiến bang, ta coi trọng đó là phúc khí của ngươi, không ngờ ngươi lại không biết hưởng! Ngươi biết có bao nhiêu người muốn đánh chủ ý vào ta?

– Vậy tiểu công chúa điện hạ có thể đi tìm những người đó, đâu cần tới dây dưa với ta?

Dương Khai thần sắc lạnh nhạt.

– Dương Khai, cho ngươi mặt mũi ngươi chớ có không biết xấu hổ! Nếu ta trở về nói cho phụ thân bị ngươi vũ nhục, cho dù ngươi là người của Lăng Tiêu các cũng tuyệt không thấy được mặt trời ngày mai!

Hồ Mị Nhi khàn giọng quát, thái độ của Dương Khai đã hoàn toàn chọc giận nàng, khiến nàng mất hết mặt mũi, dù sao thân phận của nàng không thấp, đã bao giờ chịu vũ nhục như vậy.

Dương Khai cũng lạnh lùng cười một tiếng:

– Xin hỏi tiểu công chúa điện hạ, nếu giờ ta giết ngươi ở đây, ngươi còn có cơ hội trở về tố cáo sao?

Hồ Mị Nhi nghe vậy liền sửng sốt, vừa rồi nàng lửa giận công tâm, hồn nhiên quên mất đây là sâu trong Hắc Phong lâm, nếu thực sự Dương Khai dám động thủ, nàng tuyệt không có cơ hội rời khỏi. Hơn nữa nơi đây tuyệt đối là chỗ giết người vứt xác tốt nhất, có thể nói nếu chết ở đây coi như nàng chết vô ích.

Nghĩ vậy, Hồ Mị Nhi sợ hãi nhìn Dương Khai, lui về sau mấy bước, run giọng nói:

– Ngươi nói đùa sao?

– Sự kiên nhẫn của ta là có hạn.

Dương Khai thản nhiên nói một tiếng.

Hồ Mị Nhi nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt tràn đầy vẻ khuất nhục cùng tức giận, nhưng cũng không dám phát tác, nàng không dám chắc lời của Dương Khai là đùa hay thật.

Đang lúc Hồ Mị Nhi đắn đo thì thần sắc Dương Khai khẽ động, cảnh giác nhìn về một phía.

Không biết là vô tình hay cố ý, Dương Khai khẽ động cước bộ, chắn trước mặt Hồ Mị Nhi, nhìn vào một cây đại thụ quát khẽ:

– Đi ra!

Hồ Mị Nhi nghe vậy kinh ngạc không thôi, nhưng ngay sau đó nàng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hai người từ sau thân cây hiện ra, vừa cười lạnh vừa đi tới, giọng nói dâm đãng vô cùng, một người nhìn chằm chằm Dương Khai, một thì nhìn chằm chằm vào Hồ Mị Nhi.

– Thành Thiếu Phong, Nộ Đào?

Hiển nhiên Hồ Mị Nhi nhận ra bọn họ, lập tức nghi ngờ lên tiếng, chỉ có điều ngay lập tức nàng hiểu tại sao hai người lại xuất hiện ở đây.

Lần này e là Dương Khai gặp nguy hiểm.

Bị ánh mắt dâm uế của Nộ Đào không chút kiêng kị nhìn vào, toàn thân không tự nhiên, Hồ Mị Nhi không khỏi níu mày, lặng lẽ lui ra sau Dương Khai.

– Mị Nhi tỷ tỷ, lần này chúng ta chỉ muốn lấy tính mạng tiểu tử này, ngươi nhanh lui sang một bên, chớ để bị thương!

Thành Thiếu Phong dừng lại cách năm thước trước mặt Dương Khai, chậm rãi rút bội kiếm bên hông, nói với Hồ Mị Nhi.

Nộ Đào dâm đãng cười nói:

– Đúng vậy nha, nếu làm ngươi bị thương ta sẽ rất đau lòng!

Chương 48: Hiển uy

Thành Thiếu Phong và Nộ Đào mỗi người một câu đã nói rõ mục đích tới đây. Trong lòng Dương Khai kinh hãi, không ngờ hai kẻ này độc ác như thế, chỉ vì một lần tranh cãi đã muốn giết người.

Đang cảnh giác, Hồ Mị Nhi cũng lén lút nói bên tai Dương Khai một câu:

– Dương Khai, nếu như ngươi không muốn chết thì nghe lời ta, Nộ Đào nửa tháng trước đã đạt tới Khai Nguyên cảnh tầng năm, thực lực không phải hạng người như Thành Thiếu Phong có thể so sánh, hơn nữa giờ hai người họ liên thủ, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ.

– Ngươi có biện pháp gì?

Dương Khai nghi ngờ.

– Ta không đối phó được bọn hắn, nhưng khẳng định bọn hắn không dám giết ta, chỉ cần đáp ứng yêu cầu của ta, ta bảo vệ ngươi bình an vô sự.

Hồ Mị Nhi dùng thân phận của mình, nếu muốn bảo vệ Dương Khai mà nói thì Thành Thiếu Phong và Nộ Đào cũng phải bán cho nàng chút mặt mũi, nhiều nhất là đánh Dương Khai một trận cho hả giận.

– Không cần.

Dương Khai chậm rãi lắc đầu.

– Ngươi thà chết cũng không đồng ý?

Hồ Mị Nhi nhìn Dương Khai như nhìn một kẻ điên, trong mắt đẹp hiện vẻ không tin.

– Thật không tốt, ta có chút thích sạch sẽ, hơn nữa ai sống ai chết động thủ mới biết được!

Dương Khai bình tĩnh nhìn hai người ở đối diện.

Nghe đáp án này, sắc mặt Hồ Mị Nhi thay đổi không ngừng, một lúc sau cười lạnh, nghiến chặt răng, oán hận nói:

– Nếu như vậy thì ngươi hãy bảo trọng!

Dứt lời, nàng lui ra sau mấy trượng, làm bộ bàng quan đứng nhìn.

Thành Thiếu Phong cười lớn:

– Mị Nhi tỷ tỷ thật ngoan, ta biết Mị Nhi tỷ tỷ sẽ không làm khó ta.

Hồ Mị Nhi nặn ra một nụ cười khó coi, không biết trong lòng suy nghĩ điều gì.

Nộ Đào cười quái dị vài tiếng, đánh giá toàn thân Dương Khai, chậm rãi lắc đầu:

– Ngươi gọi là Dương Khai đúng không? Đến âm tào địa phủ thì cũng chớ trách ta, chỉ trách bản thân ngươi cứ thích xen vào chuyện của người khác. Ngươi tự kết liễu hay muốn ta động thru?

Khẩu khí càn rỡ tới tột đỉnh, Dương Khai nhếch mép cười, nói:

– Muốn mạng của ta thì dùng bản lãnh của ngươi tới mà lấy.

Vừa nói hắn vừa âm thầm vận chuyển Chân Dương quyết.

Khi vừa vận chuyển Chân Dương quyết, Dương Khai cảm nhận được từ ngực có một cỗ khí tức nóng bức từ huyệt vị chảy vào, trong cỗ khí nóng này ẩn chứa Dương khí khổng lồ, đốt khiến kinh mạch Dương Khai đau đơn, chỗ ngực toát ra một cỗ khói xanh, da thịt dường như cũng bị nướng chín.

Dương Khai kinh hãi, chưa kịp phản ứng thì kinh mạch đã thích ứng đau đớn, một cỗ Dương khí khổng lồ vẫn tiếp tục chảy vào.

Cơ hồ là chỉ trong nháy mắt, trong kinh mạch tràn ngập Dương nguyên khí, phồng lớn lên.

Tích tách… động tĩnh đến từ sâu trong tâm linh, trong đan điền xuất hiện thêm một giọt Dương dịch.

Lại một chút sau, một tiếng tí tách nhẹ nhàng vang lên.

Chỉ trong thời gian ba tức, hai giọt Dương dịch thành hình, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, một giọt Dương dịch đột nhiên biến mất không thấy.

Tới giờ khắc này, cỗ Dương khí hung mãnh kia mới dừng lại.

Dương Viêm thạch! Dương Khai đột nhiên phục hồi tinh thần, từ trong ngực lấy ra khỏa Dương Viêm thạch dùng một lọ Tiểu Hồi Nguyên đan đổi lấy, nhưng vốn ban đầu tràn ngập Dương khí giờ đã không còn? Bên trong không còn chút năng lượng, trong thời gian ngắn đều bị hắn hấp thu.

Mà kết quả chính là hai giọt Dương dịch kia! Chỉ có điều một giọt trong đó chẳng biết đi đâu, nhưng dù vậy cộng thêm một giọt có sẵn, hiện giờ trong đna điền vẫn còn thừa hai giọt.

Tốc độ hấp thu này… quá nhanh rồi? Chẳng khác nào là nhồi cho vịt ăn, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Biến hóa của Dương Khai cũng lọt vào trong mắt Thành Thiếu Phong và Nộ Đào, bọn họ không rõ tình huống ra sao, nhưng Nộ Đào kinh nghiệm phong phú, lập tức vung tay lên:

– Thành sư đệ, theo ta tiến lên, chậm sợ sinh biến.

– Được.

Thành Thiếu Phong ước gì Dương Khai chết càng sớm càng tốt, không chút chần chờ, cầm trường kiếm xông lên, thần sắc hung ác.

Hai người một trái một phải, tấn như tật phong, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt Dương Khai.

Dù sao thực lực Nộ Đào cũng cao hơn, cho nên động tác của hắn nhanh hơn, nguyên khí trên tay chấn động, đánh tới mặt Dương Khai.

Khai Nguyên cảnh tầng năm trong cơ thể đã tụ tập không ít nguyên khí, cho nên lực chiến đấu không thể khinh thường.

Nộ Đào tấn công có tiếng gió rít gào, hiển nhiên là sử dụng vũ kỹ.

Dương Khai cũng không né tránh, một quyền đón đỡ.

Bịch một tiếng, cổ tay Dương Khai truyền tới tiếng xương vang, nắm tay như bị vô số lưỡi dao cắt vào, trong nháy mắt chi chít vết thương, thân thể không tự chủ được lui lại vài bước.

Nộ Đào hú lên quái dị, cảm giác nắm đấm của mình như đánh lên cục than hồng, da thịt nóng bỏng hô lớn:

– Nguyên khí thật nóng!

Lấy thực lực Khai Nguyên cảnh tầng năm nhưng không thể ngăn cản nguyên khí của một võ giả Nguyên Khí cảnh, điều này có phần quỷ dị.

Hai người giao thủ một phen, đều tự lui lại.

Thành Thiếu Phong cầm bảo kiếm xông tới, mang theo lửa giận báo thù, đâm về phía Dương Khai, muốn chém chết đối phương.

Chịu một quyền của Nộ Đào, máu tươi toàn thân sôi trào, xương cốt truyền ra một cỗ ấm áp, ngay sau đó toàn thân Dương Khai cảm thấy như khí lực không dùng hết, con ngươi từ từ chuyển sang màu đỏ tươi, dữ tợn điên cuồng.

Đối mặt với một kiếm của Thành Thiếu Phong, Dương Khai một tay chụp tới.

Thành Thiếu Phong cười lạnh:

– Lần trước đã ăn thiệt thòi, ngươi cho rằng bản thiếu gia sẽ phạm sai lầm lần nữa sao?

Đang khi nói chuyện, kiếm thế thay đổi, từ đâm sang chém, muốn chặt đứt ngón tay Dương Khai. Phản ứng của Dương Khai cũng không chậm, phát hiện đối phương thay đổi kiếm chiêu, ngón tay từ trảo hóa cầm.

Phốc một tiếng, trường kiếm đánh trúng ngón tay Dương Khai, trên mặt Thành Thiếu Phong hiện vẻ vui mừng, Hồ Mị Nhi bụm miệng, lộ vẻ không đành lòng, nhưng nghĩ tới thái độ của Dương Khai, Hồ Mị Nhi lại cảm thấy hắn nên bị nghìn đao chém chết.

– Sao có thể?Phong Thủy tức là Gió và Nước . Dù bạn có tiền nhiều như nước hay công việc có thuận gió thuận buồn. Tất cả chỉ là phù dù nếu không có Địa. Tại Sao ư đơn giản đó là lòng thăm không đáy …!

Thành Thiếu Phong sợ hãi kêu lên, bởi hắn phát hiện một kiếm của mình không chặt đứt ngón tay Dương Khai, dù sao đây cũng là lợi kiếm, một võ giả Thối Thể cảnh, thân thể có thể mạnh như thế nào? Coi như một Khai Nguyên cảnh dưới một kiếm này cũng không thể không sao.

Dương Khai nhếch miệng nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, thấy hai mắt đỏ tươi, Thành Thiếu Phong có phần luống cuống, vội vàng lui lại phía sau, hô lớn:

– Nộ sư huynh cứu ta!

Lời còn chưa dứt, Dương Khai đã xông tới, một giọt Dương dịch trong đan điền khẽ động, đọng lại ở ngón tay.

Một ngón tay điểm trúng trán Thành Thiếu Phong.

Thành Thiếu Phong há to miệng, tiếng hô hấp dừng lại, ngửa mặt ngã xuống. Giữa trán của hắn có một lỗ thủng lớn như đầu đũa, xuyên qua đỉnh đầu, vô cùng bằng phẳng, thậm chí không có một tia máu chảy ra, ánh mắt Thành Thiếu Phong trợn trừng, chết không nhắm mắt.

– A!

Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, đó là giọng Nộ Đào và Hồ Mị Nhi.

Chương 49: Thắng lợi

Thành Thiếu Phong đã chết! Không chút dấu hiệu chết trong tay Dương Khai.

Lần trước Dương Khai đại chiến đệ tử Phong Vũ lâu, Hồ Mị Nhi theo dõi từ đầu tới cuối, mặc dù biết thực lực Dương Khai rất kinh người, nhưng không ngờ mạnh tới vậy.

Thành Thiếu Phong đạt tới Khai Nguyên cảnh tầng một bị hắn dùng một ngón tay chỉ chết!

Đây là vũ kỹ gì? Sao có uy lực lớn như vậy ? Lỗ thủng trên trán Thành Thiếu Phong rõ ràng là bị một vật chí dương chí cương tạo thành.

Giờ khắc này Hồ Mị Nhi khủng hoảng, thấy được thủ đoạn giết người sấm sét của Dương Khai, nàng mới hiểu lời hắn vừa nói không phải đùa.

Hắn dám giết người, cũng có năng lực giết người!

Nộ Đào cũng vô cùng khiếp sợ, vừa rồi hắn và Dương Khai đối quyền, chiêu thứ hai còn chưa kịp đánh ra đã thấy sư đệ chết trước mặt mình, biến cố như vậy hắn lần đầu thấy.

– Ngươi dám giết Thành sư đệ!

Nộ Đào khàn giọng thét:

– Ngươi dùng thủ đoạng gì?!

Uy lực một chỉ kia quá mạnh mẽ, tuyệt đối là vũ kỹ, Nộ Đào có chút sợ, sợ mình cũng không thể ngăn nổi.

– Ngươi cũng phải chết!

Dương Khai đương nhiên hiểu đạo lý nhổ cỏ nhổ tận gốc, hai người này theo mình tới đây chính là vì muốn giết mình, đối với địch nhân Dương Khai chưa bao giờ nương tay.

Tình hình lần này không giống lần trước, khi trước chỉ là kéo bè kéo lỹ đánh nhau, Dương Khai còn có thể hạ thủ lưu tình, nhưng đối mặt với địch nhân muốn mạng mình, hạ thủ lưu tình chính là ngu xuẩn.

Mắt thấy Dương Khai vội vàng xông tới chính mình mình, Nộ Đào cười dữ tợn:

– Chớ phô trương thanh thế, để mạng lại!

Vừa hô, nắm đấm cũng đánh ra, nghênh đón Dương Khai. Đối phương chỉ là Thối Thể cảnh, trong cơ thể có được bao nhiêu nguyên khí? Một chiêu kia uy lực khổng lồ, tiêu hao tuyệt đối không nhỏ, nói cách khác hắn không thể sử dụng thủ đoạn như vậy nữa.

Cho nên Nộ Đào mới không sợ hãi.

Mà khi giao thủ, Nộ Đào lập tức phát hiện mình đã sai rồi, Dương Khai vẫn có thể sử dụng nguyên khí, mà trong mỗi chiêu hắn đều cảm nhận được một cỗ năng lượng nóng bức, khiến bản thân Nộ Đào kinh ngạc không thôi, thực lực nếu không cao hơn Dương Khai thì căn bản không thể áp chế nổi.

Nộ Đào toàn diện né tránh, trái xê phải dịch, không dám chính diện giao phong với Dương Khai, hắn chỉ muốn tiêu hao chiến, chờ khi nguyên khí trong người Dương Khai hao sạch, đến lúc đó đối phương chính là cá nằm trên thớt.

Ý nghĩ của Nộ Đào cũng không sai, đối phí với đệ tử Thối Thể cảnh bình thường phương pháp xử lý này rất hữu hiệu, tuyệt đối là trả giá nhỏ nhưng vẫn xử lý được địch nhân. Nhưng Dương Khai thì khác, vừa hấp thu toàn bọ Dương Viêm lực trong một khối Dương Viêm thạch, nguyên khí trong kinh mạch tràn đầy, chẳng khác sông dai, nói không chừng Nộ Đào sẽ kiệt sức trước.

Rất nhanh Nộ Đào liền phát hiện có điểm không ổn.

Lúc đầu biểu hiện của Dương Khai rất giống võ giả Thối Thể cảnh, bất luận là tốc độ hay lực đạo, mặc dù mạnh hơn bình thường một chút nhưng cũng không thoát khỏi phạm vi Thối Thể cảnh. Nhưng thời gian dần qua, kèm theo đủ loại thương thế mình lưu lại trên người hắn, thực lực Dương Khai vẫn tiếp tục tăng lên, một quyền nhanh hơn một quyền, lực đạo càng lúc càng lớn, khiến cho Nộ Đào kiêng kỵ không dứt chính là trong chiêu thức ẩn chứa lực lượng nóng bức càng ngày càng mạnh.

Giống như theo thời gian, thực lực của Dương Khai đang tăng lên.

Đây là chuyện gì xảy ra? Một võ giả đương chiến đấu, khiến khí trong cơ thể tiêu hao, lực chiến đấu càng ngày càng thấp, sao hắn lại là ngược lại ?

Thời gian một chén trà trôi qua, Nộ Đào không thể né tránh, bị một quyền của Dương Khai nện lên ngực.

Lực đạo nặng nề khiến Nộ Đào không thở nổi, lực nóng bức xâm nhập vào cơ thể giống như lửa thiêu.

Nhìn hai mắt Dương Khai đỏ ngầu, trong lòng Nộ Đào sinh ý lui!

Đánh một hư chiêu, Nộ Đào bứt ra, vội vã chạy về phía xa, thở dốc quát:

– Dương Khai, ngươi giết Thành sư đệ, ngươi nhất định phải chết!

Khai Nguyên cảnh tầng năm không đánh lại địch nhân liền muốn chạy trốn đối phương cũng không có biện pháp, Nộ Đào rất tin tưởng điều này, bởi vì khi giao chiến hắn cũng nhận ra Dương Khai không tu luyện vũ kỹ thân pháp nào.

Nộ Đào muốn chạy, Dương Khai không ngăn được, chỉ trơ mắt nhìn đối phương chạy ra xa vài chục trượng, bỗng nhiên trong lòng Dương Khai khẽ động, giọt Dương dịch cuối cùng xuất hiện trên đầu ngón tay.

Chợt Dương Khai vươn tay về phía trước, một màn kinh người hiện ra.

Một giọt Dương dịch này trong nháy mắt hóa thành một lưỡi dao mỏng như cánh ve đỏ như máu, vừa mới thành hình liền phóng ra ngoài.

Huyết ảnh phá vỡ không khí, đâm vào sau lưng Nộ Đào.

Nộ Đào thân thể cứng đờ, ngã xuống đất.

Khu rừng an tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót truyền tới, Dương Khai thở hổn hển, chật vật không chịu nổi.

Hồ Mị Nhi hai chân run lên, toàn thân lạnh như băng, đáy lòng rét lạnh. Nàng không rời đi là vì nghĩ khi Dương Khai không chống đỡ nổi sẽ cầu cứu nàng, đến lúc đó nàng có thể đạt được mục đích của mình.

Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới hai tên đệ tử Phong Vũ lâu tới giết Dương Khai lại bị Dương Khai giết.

Hai người này đều là Khai Nguyên cảnh nha, một tên tầng một, một tên tầng năm, liên thủ đối phó một tên Thối Thể cảnh cuối cùng chẳng những thất bại, ngay cả tính mạng cũng mất đi.

Tất cả giống như không phải sự thực, như không giải thích được.

Bỗng nhiên Hồ Mị Nhi cả kinh, nàng phát hiện Dương Mị chuyển mắt nhìn chằm chằm vào mình, hiện ý giết người diệt khẩu.

Theo bản năng, Hồ Mị Nhi lui về sau mấy bước.

– Ngươi dám cử động sẽ chết!

Dương Khai cất giọng lạnh như băng.

– Ta không cử động…

Giọng Hồ Mị Như nức nở như muốn khóc.

Nàng đã bị kinh hãi thực sự, cho dù Dương Khai giờ muốn giết nàng thì một thiếu nữ như nàng có thể làm được gì? Mặc dù trong tình trường nàng rất đắc ý nhưng thực lực của nàng không cao.

Dương Khai không quản nàng nữa, mà lại đi tới bên người Thành Thiếu Phong cùng Nộ Đào, lục soát, không tốn bao nhiêu công phu liền lấy ra một chút ngân lượng cùng hai chai đan dược.

Hai chai đan dược còn thừa không nhiều lắm, nhưng cũng đáng giá một chút!

Không tính là ít! Chính là đáng tiếc Dương dịch mình cô đọng trong đan điền đã không còn, sau một phen đại chiến, Chân dương nguyên khí trong kinh mạch đã tổn hao phân nửa.

– Có phải ngươi thiếu tiền hay không?

Hồ Mị Nhi thấy Dương Khai lục soát hai cỗ thi thể, cả gan lên tiếng:

– Ta có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi không giết ta là được.

Hiện giờ Hồ Mị Nhi nào dám phong tao trước mặt Dương Khai? Ngay cả nói chuyện nàng cũng vô cùng cẩn thận.

Dương Khai thản nhiên nhìn nàng:

– Ta cũng không phải lục lâm đạo phỉ, muốn tiền của nàng làm gì? Ta thiếu tiền thì sẽ tự mình kiếm!

Chương 50: Vứt xác

Hồ Mị Nhi không dám nói nhiều, nói nhiều tất lỡ lời, nàng sợ chọc giận Dương Khai.

– Ngươi tới đây!

Dương Khai đột nhiên ngoắc ngoắc, thân thể mềm mại của Hồ Mị Nhi run lên, mắt ửng nước, cắn chặt môi, kỳ vọng nhìn Dương Khai, nhưng cước bộ không dám di động.

– Sợ cái gì? Gọi ngươi tới thì ngươi tới!

Dương Khai có chút thiếu kiên nhẫn.

Bất đắc dĩ, Hồ Mị Nhi chỉ có thể chậm rãi đi tới cách năm bước trước mặt Dương Khai, trong mắt có phần hoảng sợ.

Thấy vẻ sợ hãi của nàng, trong lòng Dương Khai cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:

– Ngươi nghe lời ta sẽ không làm gì ngươi.

Trong mắt mang theo vẻ bá đạo không thể nào chống cự!

Hồ Mị Nhi lập tức gật đầu:

– Ta nghe ngươi!

– Ừm.

Dương Khai hài lòng, cúi người vác thi thể Nộ Đào lên vai, nhìn vào thi thể Thành Thiếu Phong nói:

– Vác hắn lên.

Mặc dù sợ hãi nhưng Hồ Mị Nhi cũng không dám không làm theo, ủy khuất ngồi xổm xuống vác thi thể Thành Thiếu Phong lên. Mặc dù là thiếu nữ nhưng dù sao cũng là võ giả, những thứ nặng khoảng trăm cân không là gì với nàng.

– Đi theo ta!

Dương Khai nhìn một chút, sau đó đi về phía sâu trong Hắc Phong lâm.

Hồ Mị Nhi không biết hắn muốn làm gì, lại không dám hỏi, chỉ nhắm mắt đuổi theo.

Dương Khai muốn vứt xác, mặc dù chỗ kia cũng coi là sâu nhưng nhỡ đâu có đôi cẩu nam nữ nào đó hưng phấn, chạy tới đó hẹn hò, vạn nhất bị người nhìn thấy vậy sẽ rất phiền toái, xác suất dù nhỏ nhưng cũng không thể không đề phòng.

Thành Thiếu Phong và Nộ Đào chết rất đặc biệt, bị nguyên lực nóng rực xuyên qua chỗ yếu hại, nếu Phong Vũ lâu dựa theo manh mối này tra xét…

Cho nên Dương Khai phải vứt thi thể ở một nơi thật xa, khiến Phong Vũ lâu vĩnh viễn không tìm được.

Hai người một mực đi về phía sâu trong rừng, mấy lần Hồ Mị Nhi định nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn.

Hơn một canh giờ sau, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái hồ, hai mắt Dương Khai tỏa sáng, chính là chỗ này.

Bảo Hồ Mị Nhi đặt thi thể xuống, Dương Khai tìm hai tảng đá lớn buộc lên thi thể Thành Thiếu Phong cùng Nộ Đào, sau đó quăng bọn họ xuống hồ.

Phủi phủi tay, Dương Khai trầm ngâm trong chốc lát:

– Hiện giờ ngươi là đồng lõa của ta, biết làm sao rồi chứ?

Nói xong, nghiên đầu thản nhiên nhìn nàng.

Nghe vậy, Hồ Mị Nhi không chút kinh sợ mà còn lấy làm mừng, gật đầu lia lịa:

– Biết.

Dương Khai nói như vậy đồng nghĩa với việc hắn không có ác ý với mình, tính mạng có thể bảo vệ, toàn thân Hồ Mị Nhi thả lỏng, không tự chủ được thở phào một hơi.

– Thông minh, cô nương thông minh sẽ có người thích.

Dương Khai cười một tiếng.

Lại nói, lúc trước Dương Khai quả thực là không biết làm gì Hồ Mị Nhi, không giết sẽ là một tai họa ngầm, mọi chuyện hôm nay nàng đều thấy rõ. Giết, Dương Khai có phần không hạ thủ được, từ đầu tới cuối Hồ Mị Nhi cũng không có ý hại mình, chỉ đứng cạnh xem cuộc vui mà thôi, chẳng lẽ vì nguyên nhân đó cũng giết đối phương? Cũng quá vô lý rồi.

Đi thời gian dài như vậy, Dương Khai cũng nghĩ thông suốt. Chuyện lần này Thành Thiếu Phong cùng Nộ Đào chủ động gây chuyện, mình không giết chúng chẳng lẽ ngồi yên chịu chết, cho nên dù Hồ Mị Nhi công khai chuyện này hắn cũng không sợ.

– Ngươi từng giết rất nhiều người rồi?

Lá gan Hồ Mị Nhi lớn hơn trước rất nhiều, nhìn Dương Khai hỏi.

Dương Khai lắc đầu:

– Lần đầu tiên giết người.

– Nhưng ta thấy thủ pháp của ngươi rất dày dặn kinh nghiệm, khi giết chúng không hề nhíu mày một cái, không goống lần đầu tiên.

Hồ Mị Nhi nghi ngờ.

Bị nàng nói như vậy, chân mày Dương Khai nhíu lại. Đúng vậy nha, đây là lần đầu tiên mình giết người, tại sao không sợ chút nào. Mặc dù không có cảm giác hưng phấn nhưng cũng không hề sợ hãi, khi đó chỉ lo chiến đấu, trong đầu chỉ có ý niệm giết chết đối phương, giờ hồi tưởng lại cũng cảm thấy khó tin.

– Có tin hay không là tùy người.

Dương Khai không muốn giải thích nhiều.

Đi quanh hồ nửa vòng, rời xa nơi vứt xác, Dương Khai dừng bước, nhảy vòng trong hồ.

Lần chiến đấu này trên người Dương Khai chịu không ít vết thương, cần rửa sạch mới có thể trở về.

Hồ Mị Nhi đứng bên hồ đợi, trong lòng suy nghĩ, nếu là hơn một canh giờ trước nàng nhất định sẽ xuống trêu chọc Dương Khai, nhưng giờ nàng không có lá gan đó.

Đợi khi Dương Khai rửa xong đi lên, Hồ Mị Nhi mới mở miệng:

– Chờ ta một chút, ta cũng muốn tắm.

Vừa rồi vác một cỗ thi thể đi xa như vậy, Hồ Mị Nhi cảm thấy toàn thân khó chịu.

Nữ nhân luôn yêu thích sạch sẽ.

– Được.

Dương Khai vắt khô y phục, nằm trên một tảng đá phơi nắng, thuận tiện khôi phục thể lực.

Không dám cởi quần áo, Hồ Mị Nhi cứ như vậy xuống hồ, thân thể mềm mại như con cá bơi trong nước, thỉnh thoảng lại lén liếc mắt nhìn Dương Khai, phát hiện đối phương không thèm mở mắt, điều này khiến Hồ Mị Nhi chịu đả kích không nhỏ.

Hắn không động tâm chút nào sao?

Sau khá lâu, Hồ Mị Nhi mới đi lên bờ.

Y phục mỏng manh dán chặt lấy thân thể khiến thân thể xinh đẹp kia bộc lộ ra, không chút e dè đi tới bên cạnh Dương Khai, khuôn mặt đỏ bừng, ngồi trên đá phơi nắng.

Dương Khai mở mắt đánh giá nàng một chút, Hồ Mị Nhi thấy vậy không khỏi ngượng ngùng cúi đầu.

– Vóc dáng rất đẹp.

Dương Khai khẽ gật đầu.

Hồ Mị Nhi cắn môi, nói:

– Thật ra thì… ta chưa từng cùng nam nhân làm chuyện đó, ngay cả người chạm vào thân thể ta… cũng chỉ có mình ngươi. Mấy năm nay ta làm vậy thứ nhất là vì muốn chiêu dụ người mới vào trong bang, thứ hai chính là khích bác quan hệ giữa Lăng Tiêu các và Phong Vũ lâu, dây dưa ngươi cũng là mục đích này.

Dương Khai nghe vậy sửng sốt, nhìn nàng một cái thật sâu.

– Ngươi không tin?

Khuôn mặt Hồ Mị Nhi đỏ bừng, bí mật này nàng chưa từng nói cho người ngoài, người ngoài đều cho rằng nàng hàng đêm dâm loạn, ai cũng có thể làm chồng. Ngoài miệng gọi nàng là tiểu công chúa, tiểu thư nhưng sau lưng thì mắng nàng là tiện nhân, kỹ nữ!

– Ta tin!

Dương Khai gật đầu:

– Nhưng có quan hệ gì với ta đâu?

Hồ Mị Nhi thần sắc buồn bã, cười khổ nói:

– Sau này ta sẽ không dây dưa ngươi nữa.Duyên Phận : Gặp là Duyên , Biết là Phận. …!

Chuyện tình lần này tạo thành đả kích lớn với nàng.

Nghe nàng nói vậy, gánh nặng trong lòng Dương Khai cuối cùng cũng được giải, thoát được phiền toái này.

Đợi khi y phục khô, hai người mới từ từ rời khỏi.

Để tránh tai mắt của kẻ khác, từ rất sớm Hồ Mị Nhi và Dương Khai mỗi người một ngả, trở về tông môn.

Trở lại nhà gỗ nghỉ ngơi trong chốc lát Dương Khai liền đi tới Khốn Long giản, sau lần đại chiến này khiến Chân Dương nguyên khí trong cơ thể hao sạch, cần mau chóng bổ sung, bằng không gặp chuyện gì cũng không thể ứng phó được.

Hơn nữa hai lần vận dụng Dương dịch, uy lực thí nghiệm khiến Dương Khai phấn chấn không thôi, hắn thật không ngờ Dương dịch mạnh mẽ như vậy, hiện giờ bản thân hắn mới là Thối Thể cảnh tầng tám, nếu cảnh giới cao hơn chẳng phải là uy lực của Dương dịch sẽ càng mạnh hơn? Bất kể là nguyên nhân gì, lúc này Dương Khai cũng chỉ muốn cấp tốc tu luyện.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !