1. Home
  2. Truyện Hay
  3. [Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch
  4. Tập 9: Thối Thể cảnh tầng tám (c41-c45)

[Audio] Vũ Luyện Điên Phong dịch

Tập 9: Thối Thể cảnh tầng tám (c41-c45)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 41: Thối Thể cảnh tầng tám

Không biết…cái khác huynh có lợi hại như vậy không.

Đôi mắt long lanh của Hồ Mị Nhi nhìn Dương Khai một cách đầy ẩn ý, miệng thì nói toàn những lời lộ liễu trắng trợn.

Kiểu chòng ghẹo táo bạo thế này, chỉ cần là nam nhân thì không ai có thể thờ ơ được. Huống chi dung mạo của Hồ Mị Nhi lại không tầm thường, thân hình tuyệt mỹ, bao người nhớ nhung.

Một chuỗi tiếng nuốt nước bọt vang lên từ tứ phía. Bọn người Tô Mộc tuy cơ thể đang suy yếu, nhưng bị kích thích như vậy, máu nóng liền dồn lên đỉnh đầu, cơ thể duỗi ra, vài tên còn mê man ngay tại chỗ.

Dương Khai cũng cảm thấy có ngọn lửa tà bốc lên, yết hầu bỗng nhiên nhúc nhích, hơi thở nặng nề, bàn tay đang nắm cổ Hồ Mị Nhi bất giác như được gia tăng sức lực.

Hồ Mị Nhi thở gấp, uốn éo tấm thân vài cái, nhìn Dương Khai quở trách:

– Huynh còn không buông tay?

Vừa nói, nàng vừa đưa tay, nhẹ nhàng mà ôn nhu gỡ bàn tay của Dương Khai ra. Cũng không biết là cố ý hay vô tình, nàng đặt bàn tay Dương Khai xuống bộ ngực nở nang của mình.

Sự ấm nóng và mềm mại truyền qua bàn tay. Dương Khai cảm nhận được rõ ràng có gì đó nhô lên dưới lòng bàn tay mình. Sự kích thích này khiến cho máu trên vết thương chảy càng nhiều.

Dương Khai hơi đỏ mặt, hắn không thể ngờ thiếu nữ này lại phóng đãng đến mức đó, nàng mới có mấy tuổi đâu. Quả đúng là tài không đợi tuổi, đa tình thì phải xem cảnh hôm nay.

Nhìn thấy vẻ ngượng ngịu của Dương Khai, Hồ Mị Nhi lại cười khanh khách, thủ thỉ:

– Huynh muốn làm gì vậy?

Dương Khai nhìn Hồ Mị Nhi ở ngay dưới người mình, hơi có chút cảm giác “chó muốn cắn nhím nhưng không xơi nổi”. Nói cho cùng thì cả cuộc chiến, Hồ Mị Nhi quả thật không hề động thủ với đệ tử Lăng Tiêu Các, Dương Khai đương nhiên không thể đánh người ta. Hắn muốn giáo huấn nàng, sở dĩ là vì suốt trận chiến, nàng cứ ngầm thêm dầu vào lửa.

Nhưng bị nàng trêu ghẹo thế này, Dương Khai lại có phần bực dọc. Bản thân dù gì cũng là một trang nam tử, sao có thể để nàng cợt bỡn trong lòng bàn tay?

Ngẫm nghĩ một chút, bàn tay đang đặt trên ngực Hồ Mị Nhi của Dương Khai đột nhiên bóp một cái thật mạnh.

– A…

Hồ Mị Nhi biến sắc, rên rỉ thành tiếng, gương mặt xinh đẹp liền ửng đỏ, giận dữ trừng mắt nhìn Dương Khai. Không ngờ hắn lại không biết thương hoa tiếng ngọc đến vậy.

Trong tiếng cười lớn, Dương Khai đứng lên, nhìn Hồ Mị Nhi nói:

– Ngươi đi đi.

Hồ Mị Nhi sững sờ nhìn Dương Khai, hoàn toàn không ngờ sự quyến rũ vô địch của mình lại không phát huy tác dụng. Cơ thể này không biết đã có bao nhiêu kẻ chăm chăm nhìn vào, muốn nếm thử mùi vị. Bình thường những kẻ vì chuyện này mà tranh đoạt cũng nhiều vô số kể. Vậy mà hôm nay, hiếm lắm nàng mới có hứng thú với một nam nhân, chủ động mê hoặc, vậy mà lại bị hắn coi khinh.

Hắn có còn là nam nhân không vậy?

Ngây ra một hồi, Hồ Mị Nhi đột nhiên nở nụ cười, uyển chuyển đứng dậy, nhìn sâu vào Dương Khai, khẽ cắn môi, áp lại gần tai Dương Khai thổi nhẹ:

– Huynh thật thú vị!

Dứt lời, nàng cười khúc khích, quay người bước đi, cái lưng ong, cái mông tròn, hết sức phong tình.

Đám người Tô Mộc ngây cả người, vừa ngưỡng mộ vừa đố kị. Chúng không thể ngờ Dương Khai lại cự tuyệt một chuyện tốt đến thế, từng tên tự vấn mình, nếu vừa rồi Hồ Mị Nhi nói những lời đó với mình, thì mình sẽ làm thế nào?

Không chừng lại đồng ý liền! Không không không, dứt khoát là tiến tới ngay, miếng ngon từ trên trời rơi xuống sao phải từ chối? Dẫu sao cũng chẳng có tổn thất gì.

Đợi Hồ Mị Nhi đi khỏi, đám đông mới quay lại nhìn Dương Khai, tên nào cũng vừa đau đớn cùng mình, vừa xấu hổ hết mức.

Ôi… Nhiều tiếng thở dài vang lên.

Dương Khai cúi xuống, xé ít vải từ quần áo của mấy tên đệ tử Phong Vũ Lâu đang bất tỉnh trên nền đất, sau đó quấn quanh bàn tay bị thương của mình.

Hắn đưa mắt nhìn đám người Tô Mộc, mấy tên sư đệ này, tên nào cũng đầy vẻ ngượng ngùng.

– Còn sức để đi nữa không?

Dương Khai hỏi.

Bọn chúng khẽ gật đầu.

– Thế thì đi thôi.

Đám người này quay trở về Lăng Tiêu Các trong bộ dạng mặt mũi bầm tím, người ngợm nhếch nhác, ai nấy đều tự đi tìm thuốc trị thương. Hôm nay tuy là ẩu đả, nhưng suy cho cùng vẫn là cuộc chiến giữa các tiểu bối với nhau. Tam đại môn phái ở gần nhau thường xuyên xảy ra chuyện như vậy, cho nên cũng chẳng có gì là kinh ngạc.

Chỉ cần không phải là người quan trọng chết thì trưởng bối của mỗi phái cũng chỉ nhắm mắt cho qua chuyện, không can dự gì thêm. Có tranh đấu mới có tiến bộ mà. Trưởng bối của mỗi phái đều hy vọng cách này sẽ mài dũa được đám đệ tử của mình.

Dương Khai trở về căn nhà gỗ, vốn định lấy nửa lọ Ngưng Huyết Khư Ứ cao còn lại ra, nhưng nghĩ một hồi lại thôi.

Tình trạng ngày hôm nay, nặng nhất cũng chính là vết thương bị kiếm đâm xuyên qua, mấy vết thương khác chẳng là gì cả. Có điều vết thương trên tay trông thì đáng sợ, nhưng thật ra cũng chẳng nghiêm trọng như đã tưởng. Lúc chộp lấy thanh kiếm của Thành Thiếu Phong, Dương Khai đã tránh phần xương và kinh mạch ra, lòng bàn tay tuy bị đâm thủng một lỗ, nhưng chỉ bị thương phần mềm thôi.

So ra cũng không khác mấy vết thương do đại chiến với Hoa bối tri chu lần trước. Lần đó chỉ cần ba, bốn ngày là hồi phục, có lẽ lần này cũng vậy.

Hơn nữa chỉ trong chốc lát, tình trạng vết thương có vẻ đã đỡ hơn nhiều, thể lực cũng đã hồi phục được một phần. Dương Khai cẩn thận cảm nhận một chút thì phát hiện, không chỉ có cỗ ấm nóng phát ra từ Ngạo Cốt Kim Thân có tác dụng trị thương, mà Chân Dương nguyên khí trong cơ thể cũng có chút khả năng chữa trị. Hai thứ này bổ trợ cho nhau thì sẽ hồi phục rất nhanh.

Sau khi biết Chân Dương nguyên khí cũng có công hiệu trị thương, Dương Khai vội chạy đến Khốn Long Giản hấp thu Dương khí. Trận chiến hôm nay tuy không dùng đến một giọt Dương dịch nào, nhưng Chân Dương nguyên khí trong cơ thể lại tiêu hao không ít, cần phải bổ sung gấp.

Đương lúc hấp thụ Dương khí, Dương Khai đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có gì đó lay động. Dương khí bên ngoài vẫn tự nhiên len lỏi vào, chỉ trong chớp mắt đã đạt đến mức công lực của một tới hai ngày. Hôm nay lượng Chân Dương nguyên khí bị tiêu hao đã được bổ sung lại đầy đủ, lại còn có phần lớn hơn, kinh mạch dường như cũng vững chắc, được khai thông hơn mấy phần.

Thối Thể cảnh tầng tám? Dương Khai hoàn hồn trở lại, trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng.

Nhanh như vậy đã đột phá lên Thối Thể cảnh tầng tám, việc này nằm ngoài dự đoán của Dương Khai. Vốn dĩ hắn ước tính, phải tu luyện thêm ít nhất bảy, tám ngày nữa mới đột phát được.

Có chuyện như vậy sao, xem ra việc này có quan hệ mật thiết với trận chiến dốc toàn lực ngày hôm nay. Giao chiến quả nhiên là có lợi.

Trong lòng hoan hỉ, Dương Khai bắt đầu ra sức tu luyện Chân Dương quyết. Sau khi đột phát thêm một tầng, tốc độ hấp thu Dương khí đã gia tăng rõ rệt, mọi phương diện đều có chuyển biến.

Đêm xuống, Dương Khai về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay dù gì cũng đã bị thương, thực sự là không nên thức khuya luyện tập.

Mấy ngày kế tiếp, ngoài ăn uống ngủ nghỉ, Dương Khai đều xuống Khốn Long Giản tu luyện.

Còn đám Tô Mộc thì chẳng có lấy một tên nào xuất hiện, chắc là chúng đang dưỡng thương.

Một buổi sáng mấy ngày sau, Dương Khai đang quét dọn thì thấy Tô Mộc dẫn theo đám Lý Vân Thiên từ xa đi đến. Đều là đám người tham gia trận giao chiến hôm trước, không thiếu một tên, hùng dũng đi theo sau Tô Mộc.

Tuy đã trị thương đến mấy ngày trời, vậy mà trông bọn chúng vẫn còn chút thê thảm, hốc mắt tím bầm, khóe miệng sưng vù, trông đến là khôi hài.

Dương Khai nhìn qua, không kềm nổi, vui vẻ nói:

– Tô sư đệ, lại ngứa da nữa rồi à?

Chương 42: Hôm đó.. è hèm…huynh sờ rồi sao?

Tô Mộc đỏ cả mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Dương Khai, sau đó đứng lại trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hắn. Có điều ánh mắt y có gì đó rất phức tạp, có bái phục, không cam lòng, hối hận, cũng có chút yên tâm.

– Đưa cho ta.

Tô Mộc đột nhiên đưa tay ra phía sau, Lý Vân Thiên vội vã cầm hai vò rượu chuyển cho Tô Mộc.

Tô Mộc nhận lấy, giữ lại cho mình một vò, vò còn lại đưa cho Dương Khai, chẳng nói chẳng rằng, tự mở nắp đậy, hùng hổ ngửa cổ uống.

Một đám đệ tử Lăng Tiêu Các đi ngang qua ngẩn cả người, sững sờ nhìn Tô Mộc, không biết hôm nay y phát bệnh gì mà mới sáng sớm lại đứng đây uống rượu.

Dương Khai khẽ mỉm cười, cũng mở nắp vò, đưa rượu lên uống một hơi.

– Được!

Lý Vân Thiên đứng sau lưng Tô Mộc hô to một tiếng.

– Được!

Những người khác cũng hò hét trợ uy.

– Vèo vèo

Hai dòng âm thanh xé gió vang lên, vò rượu của Dương Khai và Tô Mộc cùng lúc vỡ tan, rượu vung đầy vạt áo.

– Ban ngày ban mặt mà say rượu thế này, bại hoại môn phong, niệm tình hai người vi phạm lần đầu, trừ mỗi người năm điểm cống hiến, nếu còn tái phạm, nghiêm trị không tha!

Một tên đệ tử Ám Đường nhảy ra, nghiêm mặt nói với Dương Khai và Tô Mộc.

– Trừ đi, trừ đi!

Dương Khai tỉnh bơ, nếu là một tháng trước thì hắn sẽ đau lòng chết mất, nhưng giờ thì chẳng có vấn đề gì cả.

Dương Khai còn không quan tâm, nhị thế tổ Tô Mộc đây lại quan tâm chắc? Y là kẻ có chỗ dựa vững chắc, với y, điểm cống hiến chẳng là cái đinh gì cả.

– Triệu Hổ, giúp Dương sư huynh quét dọn đi.

Tô Mộc vẫy tay về phía Triệu Hổ.

– Vâng ạ.

Tên Triệu Hổ mới bị ba chiêu của Dương Khai quật ngã hôm trước vội vã bước đến, nhận lấy cây chổi từ tay Dương Khai.

– Thế này không được đâu.

Dương Khai đưa mắt nhìn tên đệ tử Ám Đường, hắn chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người bước đi.

– Đi, vào nhà, ta có chuyện muốn nói.

Tô Mộc mở lời.

Tô Mộc và Dương Khai chẳng câu nệ gì đến thân phận, ngồi chổm hổm bên cạnh căn nhà. Trước mặt là một cái ao nhỏ, còn phía sau là đám thủ hạ đang bận rộn hì hà hì hục sửa chữa những lỗ thủng trên mái nhà cho Dương Khai.

Xem ra qua chuyện hôm đó, bọn Tô Mộc đã hoàn toàn rũ bỏ mọi ân oán với Dương Khai rồi, không những bỏ qua, mà còn có ý muốn kết giao.

– Tại sao ngươi lại cứu bọn ta? Trầm tư cả một lúc lâu, Tô Mộc mới mở lời.

– Tại sao…

Dương Khai chau mày.

– Mấy đệ gọi ta là sư huynh, ta đương nhiên phải ra dáng là một sư huynh rồi, chắc là vì lý do này đó.

Đương nhiên, lý do chủ yếu nhất vẫn là do bản tính Tô Mộc không phải quá xấu xa.

Tô Mộc quay đầu, nhìn đau đáu vào Dương Khai:

– Thật chứ?

Dương Khai cười:

– Thế đệ nghĩ sao?

Tô Mộc trầm mặc, trong lòng không mấy thoải mái cho lắm, một lúc sau mới nói:

– Được, huynh xem bọn đệ là sư đệ, bọn đệ cũng xem huynh là sư huynh. Chuyện lúc trước là do sư đệ có mắt không tròng, có lỗi với sư huynh rồi.

– Ta vốn không để ý.

Dương Khai nói.

Hai người nhìn nhau rồi cười ha hả.

Một tiếng cười xóa hết oán thù, nói đại khái thì là vậy.

Rũ bỏ ân oán, Tô Mộc cũng không câu nệ khó xử nữa, y thật tâm đối đãi với Dương Khai như sư huynh. Hai người họ sau khi nói vài đôi câu chuyện phiếm, Tô Mộc bỗng dưng liếm môi, khuôn mặt dần ửng đỏ, lắp bắp nói:

– Sư huynh, đệ hỏi huynh một chuyện này nhé.

– Chuyện gì?

Dương Khai khó hiểu nhìn y.

– Hôm đó… E hèm… Huynh sờ rồi à?

Tô Mộc không dám nhìn thẳng vào Dương Khai.

– Sờ cái gì cơ?

Dương Khai vẫn chưa hiểu.

– Cái đó đó.

– Cái gì chứ?

Tô Mộc bực dọc, nghiến răng nói:

– Chính là Hồ Mị Nhi ấy…

Vừa nói y vừa tự chụp lên ngực mình, tỏ ra rất xúc động.

Dương Khai bật cười, tính hiếu kỳ của thiếu niên quả nhiên là phong phú mà! Đến chuyện này Tô Mộc cũng hỏi cho được, thật là mất mặt hết chỗ nói.

– Chẳng phải mấy đệ nhìn thấy hết rồi à?

– Không thấy rõ… Huynh sờ thật à?

Tô Mộc há hốc mồm.

– Sờ rồi thì sao?

Dương Khai nhếch mép cười,

– Tự ả ta bỏ tay ta lên người ả, ta chỉ giáo huấn cho ả một bài học thôi.

Ực, Tô Mộc nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt trông đợi:

– Cảm giác thế nào?

– Sư đệ chưa thử qua à?

Dương Khai nghi hoặc nhìn Tô Mộc, bụng nghĩ chẳng nhẽ tên nhóc nhị thế tổ này vẫn còn trong sáng đến thế?

Tô Mộc lắc đầu, hồ nghi:

– Trước đây sư huynh đã thử qua chưa?

Dương Khai lộ vẻ trầm tư, trước mắt như lướt qua một gương mặt xinh đẹp, vừa giận vừa vui, thở dài thật sâu:

– Ầy, chuyện cũ ta không muốn nhắc lại.

Tô Mộc ngẩn người, nghe thấy có ẩn ý, không kềm được, bĩu môi:

– Khoác lác quá, sư huynh bái nhập tông môn cách đây ba năm, trong ba năm này huynh cũng chẳng kết giao với ai, sao lại có cơ hội được. Nếu có thì chỉ có thể xảy ra vào ba năm trước, mà ba năm trước huynh mới bao nhiêu tuổi chứ?

Ba năm trước, mười hai tuổi!

Mười hai tuổi đấy. Yêu nữ đó cũng nỡ hạ thủ với hắn. Nếu không phải nàng mới mười lăm, nếu không phải hai người lúc ấy vẫn còn ngây thơ, không khéo đã xảy ra chuyện thật rồi.

Nhớ tới yêu nữ đó, Dương Khai lại buồn rầu, cũng không rõ hiện giờ nàng thế nào rồi.

– Có điều, sư huynh cũng phải cẩn thận. Hồ Mị Nhi luôn tự đánh giá cao mình, lần này huynh làm mất mặt ả, ả nhất định sẽ không chịu để yên đâu.

Tô Mộc nhắc nhở.

– Ả muốn đối phó với ta? Dương Khai mặt lạnh tanh.

Tô Mộc cười đầy ẩn ý:

– Ừ, đối phó với huynh trên giường, huynh cứ chờ đi, kiểu gì ả cũng tìm trăm phương ngàn kế để quyến rũ huynh, đến khi nào đạt được mục đích mới thôi. Sư huynh thật đúng là có diễm phúc.

– Hạng người đấy ta không thèm để mắt đến đâu.

Dương Khai chẳng để tâm đến chuyện này, hắn nhìn Tô Mộc, nói:

– Đệ bảo có việc muốn nói với ta, hóa ra là chuyện này à?

– Dĩ nhiên là không.

Tô Mộc nghiêm mặt trở lại nói:

– Lần này huynh đối phó với bọn người Thành Thiếu Phong, chắc đã tiêu hao không ít nguyên khí quý giá, đệ chỉ muốn đền bù lại cho huynh thôi.

– Đền bù cho ta?

– Ừ.

Tô Mộc gật đầu, sau đó từ trong ngực áo lấy ra một lọ nhỏ đưa cho Dương Khai:

Đây là Tiểu Hồi Nguyên đan, sư huynh lấy mà dùng, chắc có thể bồi bổ số nguyên khí đã bị tổn hao.

Tiểu Hồi Nguyên đan, Dương Khai cũng đã nghe nói qua. Loại đơn dược này dược tính không mạnh, rất dịu nhẹ, vì nó chủ yếu dành cho những người luyện Thối Thể cảnh tầng bảy như Dương Khai.

Từ Thối Thể cảnh tầng bảy đến tầng chín, nội thể của người luyện võ tuy đã sản sinh ra nguyên khí, có thể tăng lên dần dần thông qua tu luyện võ thuật, nhưng vì vẫn chưa đạt đến Khai Nguyên cảnh, nên không có cách nào hồi phục nhanh được. Thế nên nguyên khí rất quý giá, một khi bị tổn thương, sẽ phải trả một cái giá rất đắt mới có thể tu luyện trở lại. Tiểu Hồi Nguyên đan có thể tiết kiệm bớt được một khoảng thời gian tu luyện lớn. Đối với những người luyện Thối Thể cảnh từ tầng bảy đến tầng chín, loại đơn dược này bán rất chạy, giá cũng không hề rẻ, nhưng đối với những người luyện võ từ Khai Nguyên cảnh trở lên thì lại không có chút tác dụng nào.

Tuy nhiên, tình trạng của Dương Khai có chút không giống với những người khác. Chân Dương quyết mà hắn tu luyện giúp hắn không phải lo lắng về vấn đề nguyên khí nội thể. Nếu nguyên khí tiêu hao hết, thì vẫn còn Dương dịch. Thế nên giá trị của lọ Tiểu Hồi Nguyên đan này không cao.

Đang tính từ chối thì dường như Tô Mộc hiểu được ý của hắn, y nghiêm nghị:

– Đệ không muốn nợ ân tình với người khác.

– Được rồi, vậy thì ta xin nhận.

Dương Khai cũng không khách khí.

Tô Mộc cười:

– Mai sư huynh chờ đệ ở đây, đệ sẽ đưa huynh đến một nơi rất hay.

– Nơi nào vậy?

Dương Khai ngờ vực.

Tô Mộc cười nhưng không trả lời, chỉ bảo hắn cứ chờ, đảm bảo sẽ không làm hắn thất vọng.

Chương 43: Bí mật của chưởng môn

Trong Hắc Phong Lâm, một đoàn mười mấy người Lăng Tiêu Các đang hành tẩu.

Dương Khai không ngờ được cái nơi hay ho mà hôm qua Tô Mộc nói muốn dẫn mình đến lại là Hắc Phong Lâm. Bước đi trong rừng, Dương Khai nhìn thấy ở đây có một lối đi trông rất rõ ràng. Khu rừng này nếu như không có người thường xuyên qua lại, thì căn bản không thể tạo thành con đường mòn như vậy được.

Hắc Phong Lâm có nhiều người ra vào đến thế sao? Dương Khai quan sát bốn phía, phát hiện thấy quả đúng là vậy. Phía trước không xa có vài bóng người, phương hướng đang đi cũng giống hệt đám người của mình.

– Sư huynh có biết hôm đó tại sao bọn đệ lại đụng độ Thành Thiếu Phong ở Hắc Phong Lâm không?

Tô Mộc bước đi bên cạnh Dương Khai, bâng quơ hỏi một câu.

Nét mặt Dương Khai khẽ động, trong đầu đã ngầm phỏng đoán:

– Không lẽ bọn Thành Thiếu Phong cũng sẽ đến Hắc Phong Lâm?

– Đúng vậy, Lăng Tiêu Các chúng ta và Phong Vũ Lâu cùng Huyết Chiến Bang cách nhau không xa, hơn nữa khu rừng Hắc Phong Lâm này lại cách cả ba phái một cự ly tương đối như nhau. Về cơ bản, đệ tử của ba phái nếu muốn vào nơi này, đều phải đi qua cái ngã tư kia.

– Nơi này có cái gì mà thu hút người ta đến thế? Sao ai ai cũng đổ dồn về đây hết vậy?

– Hì hì.

Tô Mộc cười đắc ý:

– Sư huynh không biết đó thôi, ở Hắc Phong Lâm có một khu chợ, là nơi giao dịch buôn bán của đệ tử ba phái, thậm chí là của toàn bộ những người luyện võ trong Ô Mai Trấn. Các đệ tử có thể lấy đồ dùng tu luyện mà mình không dùng đến để đổi lấy những thứ có ích, hoặc cũng có thể đem bán đổi lấy tiền. Khu chợ Hắc Phong này náo nhiệt lắm, sư huynh nhất định phải đến xem thử mới được.

Lý Vân Thiên cũng nói:

– Đúng đấy sư huynh, ở đây có thể tìm được những món đồ tốt. Lần trước Tô Thiếu chỉ dùng có mười lượng bạc đã mua được Thiên Nguyên quả.

– Thiên Nguyên quả?

Dương Khai hơi dao động.

– Ừ, linh quả thuộc Địa cấp hạ phẩm, cái người bán đó đúng là không biết nhìn hàng, để cho đệ ăn được món hời này.

Nhắc lại chuyện này, Tô Mộc cảm thấy có chút đắc ý.

Linh quả Địa cấp hạ phẩm, nếu đổi ra ngân lượng, ít nhất phải trên nghìn lượng, vậy mà Tô Mộc chỉ dùng có mười lượng đã mua được rồi, thế chẳng phải quá hời thì là gì.

Dương Khai quả thật chưa bao giờ nghe qua khu chợ Hắc Phong này. Trong ba năm kể từ khi gia nhập Lăng Tiêu Các, hắn không hề qua lại với bất cứ ai, dĩ nhiên là chẳng có ai kể với hắn chuyện này rồi.

Xem ra bọn Tô Mộc rất hay đến nơi này, trông tên nào cũng tỏ vẻ rất quen thuộc. Từ các cuộc trò chuyện của chúng, Dương Khai nghe ngóng được không ít chuyện thú vị, trong bụng cũng dần có chút mong đợi đối với nơi này.

Bản thân hắn tu luyện Chân Dương quyết, biết đâu có thể tìm được linh đơn dược thảo thuộc tính dương để dùng thử, có điều hầu bao không có lấy một đồng. Nhớ lại lọ Tiểu Hồi Nguyên đan mà Tô Mộc cho hôm qua, Dương Khai mới bớt lo lắng chút đỉnh.

Chợ Hắc Phong hơi xa, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.

Đột nhiên Dương Khai hỏi:

– Tô sư đệ, Lăng Tiêu Các chúng ta hình như có một vị là Thập Nhất trưởng lão đúng không?

Hắn nhớ tới vị lão giả gặp bên Khốn Long Giản hôm đó, vị lão giả này toàn thân toát lên một vẻ thần bí, thật khiến người khác khó quên.

– Thập Nhất trưởng lão?

Tô Mộc ngạc nhiên,

– Lăng Tiêu Các làm gì có ai là Thập Nhất trưởng lão?

– Ồ, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Dương Khai đã rõ. Lúc vị lão giả đó tự xưng là Thập Nhất trưởng lão, hắn đã có chút hồ nghi rồi, giờ xem ra thân phận đó quả nhiên là giả. Chỉ có điều lão giả đó ôn hòa điềm đạm, lại chẳng có ác ý gì với hắn, nên Dương Khai cũng chẳng tra hỏi đến cùng, tránh chuốc lấy phiền toái.

Lý Vân Thiên cười:

– Dương sư huynh tu luyện cả ngày, chỉ e là không nắm rõ tình hình trong Lăng Tiêu Các chúng ta. Trong Các chỉ có năm vị trưởng lão thôi, quả thật không có vị Thập nhất trưởng lão nào cả.

Bọn chúng đều biết trước kia Dương Khai phải chịu cảnh ngộ bị lăng nhục thê thảm, nên liền kể cho hắn nghe không ít chuyện của Lăng Tiêu Các, để sau này hắn khỏi hỏi những chuyện khó xử.

Phía sau lưng Tô Mộc có một vị trưởng lão nâng đỡ, nên hiểu biết của y về Lăng Tiêu Các là nhiều nhất. Y cứ nói mãi, chẳng hiểu sao lại nói đến chuyện Chưởng môn Lăng Tiêu Các.

Tô Mộc hạ thấp giọng:

– Ta nghe lão quỷ nói, Chưởng môn của chúng là là một nhân vật xuất chúng, công lực hiện tại đã đến đỉnh điểm của Thần Du cảnh, chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể đột phá thêm, vậy tức là đệ nhất cao thủ trong vòng một nghìn dặm trở lại đây rồi.

Đỉnh điểm của Thần Du cảnh!

Dương Khai kinh ngạc.

Cấp bậc tu luyện của những người luyện võ, bắt đầu từ Thối Thể cảnh, sau đó là Khai Nguyên cảnh, Khí Động cảnh, Li Hợp cảnh, Chân Nguyên cảnh, Thần Du cảnh. Mỗi cảnh giới có chín tầng, tầng càng cao càng khó đột phá. Thần Du cảnh không phải đâu cũng có người luyện được, không ngờ Chưởng môn của Lăng Tiêu Các đã đạt đến đỉnh điểm của Thần Du cảnh. Nếu tiến thêm một bước nữa, vậy tức là đã trở thành nhân vật đỉnh cao thật rồi.

– Bang chủ Hồ Man của Huyết Chiến Bang, Lâu chủ Tiêu Nhược Hàn của Phong Vũ Lâu cũng chỉ mới ở tầng sáu, tầng bảy gì đó của Thần Du cảnh thôi, so với Chưởng môn của chúng ta chẳng là cái gì hết.

Tô Mộc nhắc đến là lại tự hào, dù gì người đứng đầu môn phái thực lực cao thâm, thì đệ tử môn hạ cũng được thơm lây.

– Chưởng môn cần bao lâu mới đột phát được?

Lý Vân Thiên hứng thú hỏi. Nếu Chưởng môn bỗng nhiên đột phá được, vậy thì Lăng Tiêu Các có thể hùng bá trong vòng mấy nghìn dặm trở lại đây, ra ngoài còn sợ ai quấy nhiễu?

Tô Mộc buồn bã, chậm rãi lắc đầu than thở.

– Sao vậy?

Lý Vân Thiên thấy thế, không khỏi căng thẳng.

– Lão quỷ nói, thật ra từ mười mấy năm trước, Chưởng môn đã đạt đến cực đỉnh Thần Du cảnh rồi.

– Vậy tại sao mãi đến giờ vẫn chưa đột phá?

Mọi người khó hiểu.

Mười mấy năm ư, cho dù tu luyện khó khăn đến đâu, cũng phải đột phá rồi chứ.

Tô Mộc chỉ lắc đầu:

– Ta không dám nói.

– Tô thiếu, sao huynh lại làm thế, gợi cho huynh đệ tò mò rồi để mặc luôn à, thế chẳng khác nào cởi hết y phục của mỹ nữ rồi không chịu lấn tiếp? Tàn nhẫn quá.

Triệu Hổ kêu la, đám đông cũng nhao nhao đòi Tô Mộc kể tiếp.

– Được rồi, tuy nhiên các huynh đệ phải nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ rắc rối to.

Tô Mộc lấy lại tinh thần, nhìn khắp xung quanh rồi mới hạ giọng xuống:

– Mười mấy năm trước, Lăng Tiêu Các chúng ta đã xảy ra một đại sự, chính vì chuyện này mà cảnh giới của Chưởng môn mãi không thể tiến thêm được.

– Chuyện gì chứ?

Đám người nuốt nước bọt.

– Chưởng môn cả đời vô thê vô tử, chỉ thu nhận hai đệ tử, mọi việc đều bắt nguồn từ hai vị đệ tử này. Trong hai người, đại đệ tử siêng năng, nhị đệ tử thông minh, cả hai đều là nhân tài xuất chúng, Chưởng môn cũng dốc hết lòng dạy bảo, không hề có kiêng kẽ gì. Hai người họ cũng không chịu thua kém, về thực lực thì luôn sánh vai cùng nhau, không ai thua ai. Tuy nhiên, vì tính tình hai người này khác nhau, phương pháp chỉ dạy của Chưởng môn cũng có chút khác nhau. Với đại sư huynh thì rất mực khen ngợi, còn với nhị sư huynh thì lại vô cùng hà khắc. Cách làm này khiến nhị sư đệ hiểu lầm dụng ý của Chưởng môn, người cho rằng Chưởng môn thiên vị đại sư huynh, từ đố kỵ mà sinh ra hận thù. Nhị sư huynh càng ngày càng xa lánh đại sư huynh, tính tình càng lúc càng hẹp hòi. Đến mức không biết đã tìm đâu ra một quyển công pháp tà ác đem đi tu luyện.

– Ối…Cầu Cơ mình gặp khá nhiều trong 5 năm làm kẻ gác cửa điện. Trong đó đa số là thanh thiếu thiên niên : Nhẹ có ,Nặng có :Vong theo có – Ma Ám có thâm chí Chết có…! Các Bạn nên đọc chuyện mục này để tránh tình huống xấu nhất sảy ra nhé ^^ …!

Cả bọn kêu lên sợ hãi.

Tô Mộc tiếp tục kể, cả bọn tập trung tinh thần lắng nghe.

Không ngờ, miệng mồm Tô Mộc cũng lanh lợi thật, khả năng kể chuyện cũng rất đỉnh, ngôn từ sâu sắc, chỉ trong vài ba câu chữ đã bày ra cảnh tượng ân oán giữa hai vị sư huynh sư đệ trước mắt mọi người.

Dương Khai chỉ im lặng lắng nghe, không nói xen vào lời nào. Hắn cảm thấy câu chuyện này có lẽ là thật, nhưng hình như Tô Mộc cũng thêm chút mắm muối vào trong đó.

Chương 44: Tô Nhan

Tu luyện môn công pháp này, tính tình của nhị sư đệ thay đổi nhiều quá, có thể thực lực cũng tăng lên rất nhiều. Đại sư huynh cũng không phải là đối thủ. Nhị sư đệ với thực lực mạnh mẽ của mình, chưởng môn sẽ thiên vị cho hắn. Nhưng hắn tu luyện công pháp tà ác chuyện này mà để chưởng môn biết được thì người sẽ vô cùng đau đớn, quyết định phế đi công lực. Nhưng không đợi chưởng môn động thủ, nhị sự đệ cũng đã biết được tin này, tin tức này khiến cho nhị sư đệ hoàng toàn bị ma lực nuốt mất lương tâm, rơi vào con đường ma đạo. Mười mấy năm trước, huynh đệ Lăng Tiêu máu chảy thành sông! Đại sư huynh chết thảm tại chỗ, nhị sư đệ sợ tội bỏ chạy.

Nói tới đây Tô Mộc dừng lại, quay đầu thấy mọi người đang nín thở nghe ngóng, rất vừa lòng nói tiếp:

– Trong một đêm, chưởng môn bạc cả đầu, hai đệ tử đắc ý nhất của lão một chêt một trốn, có thể hiểu được lão đã chịu đả kích lớn thế nào.

– Từ đó về sau, chưởng môn liền ru rú trong nhà, hiếm có ai nhìn thấy lão, mọi người đều cho rằng lão bị tâm thần chết rồi, cũng không nghĩ rằng mấy năm sau, chưởng môn lại rời núi, còn lần này ông ấy vượt xa ngàn dặm, tự mình bắt nhị đồ đệ về, đem nhốt ở trong khe núi.

Dương Khai xúc động, đột nhiên nhớ tới lời của một vị trưởng lão thần bí.

– Ta không đến xem bảo bối, ta đến thăm người.

Xem người nào? Không có kẽ là người bị nhốt ở dưới khe núi?

Chẳng nhẽ là trưởng lão thứ mười một.

Tô Mộc lại nói tiếp:

– Nhưng sau khi trải qua chuyện này, chưởng môn liền không thể có cách nào để đi vào cõi tiên cảnh được, chỉ có thể ở lại giai đoạn này, trong lòng khúc mắc khó hiểu nên cả đời cũng không thể sống yên ổn được.

Chuyện chưa kể xong mọi người đã vô cùng thổn thức, các huynh đệ Lăng Tiêu cảm thấy đáng tiếc, chửi bởi thậm tệ cái tên nhị đệ tử đệ lòng lang dạ sói đi vào con đường ma đạo kia.

Dương Khai trong lòng cũng không tự chủ được, vị trưởng lão này liệu có phải? Nếu Tô Mộc nói thật thì lão già đó có thể chính là ông ấy.

Lúc này, phía trước có một trận ồn ào náo nhiệt vang tới. Nhìn về phía trước bèn thấy trong một khối đất trống ở cánh rừng phía trước có những tiếng người ồn ào náo nhiệt giống như một cái chợ, đệ tử của ba phái ở gần đó tụ họp, tất cả những quầy hàng hóa đột nhiên xuất hiện khiến người ta không kịp nhìn.

Bên cạnh thậm chí còn có mấy chục gian nhà gỗ, nhà gỗ được xây dựng khá đơn giản, có lớn có nhỏ, nhỏ thì để cho người ở, to thì để làm nơi che nắng che mưa, có thể chứa được không ít người.

Hiện tại thời tiết đẹp, bởi vậy đên Tam phái đệ tử liền đem quầy hàng tới chỗ đất trống đó.

Cái chợ Hắc Phong này có khác gì động trời đâu?

– Được, chúng ta tới đó.

Tô Mộc chủ yếu là muốn đưa Dương Khai tới đó, cho hắn biết về một nơi như thế, sau này cần thiết thì có thể tới đó giao dịch.

– Nơi này không tồi nhỉ.

Dương Khai nhìn khu phố sầm uất người mua bán, trong lòng vui vẻ.

Tô Mộc cười vang nói:

– Đương nhiên, trong này chúng ta có những thứ mà người luyện võ bậc thấp như chúng ta cần. Hơn nữa cũng không lo lắng về vấn đề an toàn, ở trong Tam phái đều có đệ tử cao thủ canh chừng, đảm bảo an toàn, nhìn thấy mấy căn nhà gỗ đó không, đó là nơi các huynh đệ Lăng Tiêu chấn giữ, tỷ của ta đang ở trong đó.

– Tỷ huynh?

Dương Khai mở to mắt liếc nhìn một cái, đột nhiên nhớ lại lần trước Tô Mộc gặp phiền phức cũng có nói qua về tỷ của huynh ấy là đệ tử quan trọng. Đệ tử quan trọng, đó là hy vọng của Lăng Tiêu trong tương lai.

Tô Mộc lập tức cảnh giác:

– Cảnh cáo trước với ngươi, đừng có ý đồ gì với tỷ của ta.

Dương Khai không nhịn nổi cười.

Tô Mộc lại nói:

– Cho dù ngươi có chủ ý gì với tỷ ấy cũng sợ là cũng không có đủ bản lĩnh đâu.

– Tỷ của huynh lợi hại thế sao?

– Đương nhiên, chân nguyên cảnh tầng thứ ba, những kẻ trẻ tuổi không phải là đối thủ của tỷ ấy.

Khuôn mặt Dương Khai dãn ra, là một đệ tử nhỏ tuổi hơn, tu luyện đến mức chân nguyên cảnh đã khó rồi, từ mức chân nguyên cảnh trở lên thì như đi vào cõi thần tiên, cũng là cảnh giới hiện tại của các chưởng môn.

– Tỷ tỷ của huynh lợi hại thế sao, vậy tại sao huynh mới tới mức Thối thể cảnh?

Dương Khai nghi ngờ nhìn Tô Mộc.

Như thể bị chọc vào vết thương, sắc mặt Tô Mộc lập tức ngượng ngùng, bối rối thật lâu mới nói được:

– Đây không phải là ham chơi, nhưng ngươi yên tâm, sau này ta sẽ siêng năng luyện tập, cũng không để cho ngươi có cơ hội vượt qua đâu.

Dương Khai khẽ gật đầu, xem ra mấy ngày hôm trước phải chịu khổ cực đã kích độc lòng hiếu thắng của Tô Mộc.

– Đi, ta dẫn ngươi đi gặp tỷ tỷ của ta, có tỷ ấy che chở thì sẽ dễ dàng hành sự ở cái chợ Hắc Phong này hơn.

Nói đến đi gặp tỷ tỷ của Tô Mộc, thần sắc của đám người chợt trở nên nghiêm túc, ngay cả bản thân Tô Mộc cũng sửa sang lại quần áo, phủi bớt bụi bặm trên người.

Xem ra, Tô Mộc rất sợ tỷ tỷ của hắn, hoặc là rất tôn sùng kính bái.

– Tỷ tỷ của Tô Mộc tên là gì?

Dương Khai khẽ hỏi Lý Vân Thiên.

– Tô Nhan.

Tên cũng không tồi, không biết là người như thế nào.

Không lâu sau mọi người liền đi tới một căn nhà gỗ, Dương Khai nhận xét phát hiện ngôi nhà này được xây bằng gỗ, những ngôi nhà gỗ bên cạnh còn có bảng chữ Lăng Tiêu, xem ra mấy căn nhà này đều là do cao thủ Lăng Tiêu trấn giữ.

Tô Mộc có chút căng thẳng, khẽ hít một hơi, cẩn thận đi lên bậc cầu thang, sau đó giơ tay, gõ vài cái, giọng nói ngoan ngoãn giống con mèo con:

– Tỷ tỷ, đệ tới thăm tỷ đây.

Đám người Lý Vân Thiên không nhịn được cười, bờ vai run lên, Dương Khai cũng có chút buồn cười.

Tô Mộc biết đám người sau lưng mình bèn quay đầu lại tức giận liếc một cái.

– Vào đi.

Từ bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo nhưng rất lạnh lùng, khiến cho người ta nghe thấy ngạc nhiên.

Tô Mộc vẫy tay với mọi người rồi bước vào.

Đi vào bên trong, Dương Khai lặng lẽ nhìn xung quanh, phát hiện căn nhà gỗ này đơn sơ, bên trong không có gì, tuy nhiên đi vào bên trong thì bị ngăn cách với những ồn ào náo nhiệt bên ngoài, khá là yên tĩnh.

Căn nhà gỗ này hẳn là có điều gì huyền bí, nếu không đã không có khả năng như vậy.

Đang xem xét ngồi nhà thì Tô Mộc kêu lên một tiếng, Dương Khai mở mắt nhìn thì thấy Tô Mộc đang ngồi trên mặt đất, cách đó không xa có một cô gái áo trắng như tuyết, sắc mạnh lạnh như băng.

Tóc của cô gái búi thành từng búi, lông mày lá liễu cong cong vành trăng, đôi mắt dài nhỏ nhắn, cái mũi cao cao xinh xắn, má đỏ hồng, đôi môi như trái anh đào, làn da trắng mịn như ngọc, thân hình tinh tế khiến người ta mê mẩn.

Nhưng khí chất của nàng thì cũng lạnh như băng, ngay cả căn nhà gỗ ấp áp cũng lạnh đi mấy phần.

Lúc này, cô gái đang ngồi dưới đất, lạnh lùng nhìn Tô Mộc. Không cần phải nói đây chính là Tô Nhan rồi.

– Biết vì sao ta đánh ngươi không?

Tô Nhan hỏi

Tô Mộc lắc đầu, thấy ánh mắt tức giận của tỷ tỷ lại vội vã gật đầu.

– Nói nghe coi.

Giọng nói của Tô Nhan rất nhẹ, lại phảng phất mùi hương, Dương Khai không biết vì sao Tô Mộc sợ tỷ tỷ đến như vậy, ao mà chịu nổi, dù gì thì cô ta cũng là một đại mỹ nhân.

Chương 45: Đi theo ta thì ta sẽ không khách khí đâu.

Bởi vì đệ bị người ta đánh.

Đối diện với câu hỏi của tỷ tỷ, Tô Mộc không dám không trả lời, vừa nói vừa lén nhìn Tô Nhan.

Người phía sau khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

– Tại sao lại bị người ta đánh?

– Bởi vì không giỏi bằng người ta.

Tô Mộc cúi thấp đầu xuống.

– Vì sao không giỏi được bằng người ta.

Tô Nhan truy hỏi.

Tô Mộc lắp bắp nói:

– Vì không chịu khó rèn luyện.

Tô Nhan khẽ gật đầu:

– Còn có chút tự biết mình, biết về sao phải làm thế nào chưa?

– Biết rồi ạ.

– Nhớ kỹ những lời hôm nay của ngươi, nếu như sau này còn ham chơi thì không đợi người khác đánh ngươi mà ta sẽ tự mình ra tay.

Tô Mộc biến sắc, cam đoan rằng mình sẽ cố gắng tu luyện, không phụ sự kỳ vọng của tỷ tỷ.

Giáo huấn Tô Mộc xong, Tô Nhan mới ngẩng đầu lên nhìn mọi người, đôi mắt đẹp qua lướt qua, dừng lại trên người Dương Khai, trong mắt hiện ra một thần sắc kinh ngạc, bèn nói:

– Là ngươi đã đánh Thành Thiếu Phong?

Dương Khai thầm biết người tỷ tỷ này tin tức nhanh nhạy, không ngờ ở đây tu luyện mà cũng biết những chuyện bên ngoài, khẽ gật đầu nói:

– Đúng.

– Có tiền đồ hơn so với Tô Mộc.

Tô Nhan cũng không quá để ý, Dương Khai nhìn thì không lớn nhưng cũng mười lăm, mười sáu tuổi rồi, cũng đến tầng thứ tám Thối thể cảnh, tư chất cũng không phải là quá tốt, đương nhiên không lọt vào mắt xanh của nàng, nói chuyện với Dương Khai cũng là vì nể mặt hắn đã từng cứu Tô Mộc.

– Cho ngươi một lời khuyên.

– Sư tỷ, xin cứ nói.

Dương Khai bình thản trả lời.

– Cách xa Tô Mộc một chút, đừng có ở một chỗ với nó, thành tựu của người cũng chỉ có thể đến đó.

Dương Khai khẽ mỉm cười, vẫn không trả lời, ả có thể trị Tô Mộc nhưng Dương Khai thì không được.

Tô Mộc nghe xong, sắc mặt đau khổ nhưng không dám lên tiếng.

– Ra ngoài đi, ta phải luyện công rồi.

Tô Nhan nói xong bèn nhắm hai mắt lại.

Đám người nhẹ nhàng đi ra ngòa, khép cửa lại! Liếc nhìn nhau một cái rồi thở hổn hển một hơi. Tuy rằng mỹ nhân nhìn thì đẹp nhưng thời gian dài thì sợ là thể xác và tinh thần đều bị đóng băng mất.

– Ta đi xem những loại đơn dược như thế nào?

Lý Vân Thiên nói rồi cáo từ.

– Ta cũng phải đi.

Có mấy người vội vàng đuổi theo.

Không lâu sau mọi người đều tản đi, ai làm việc người nấy, chỉ còn lại Tô Mộc và Dương Khai.

Dương Khai thấy Tô Mộc hình như có chuyện gì, cười nói:

– Huynh đệ làm việc đi nhé, ta đi dạo ở đây.

Tô Mộc gật đầu nói:

– Được, nếu như thích thứ gì thì cứ nói ta sẽ giúp đệ, người ở đây đa số đều không tồi, tuy nhiên có một số người vô cùng gian xảo, chớ bị người ta bắt nặt.

Tạm biệt Tô Mộc, Dương Khai bèn hòa vào dòng người ở chợ Hắc Phong.

Tam phái đệ tử đang ngồi đó, trước mặt là những quầy hàng, đặt đồ của mình ra bán hoặc là viết những thứ đồ mà mình muốn mua.

Những quán này có hình thái khác nhau, có chỗ thì ồn ào như một cái chợ buôn lậu để bán được nhiều hàng hóa của mình, có chỗ thì kiêu căng, bày hàng ra rồi nhưng lại không có vẻ muốn bán, ra vẻ thích mua thì mua, có người thì nhàn rỗi bèn ngồi tu luyện tại chỗ, cũng không sợ có kẻ trộm hàng hóa của mình, có đủ loại, không phải là trường hợp cá biệt.

Đi một lúc, Dương Khai phát hiện những sạp hàng ở đây không đơn giản là bán và mua đồ mà còn đưa ra chiêu bài là luyện đan và thay người luyện đan.

Đừng cho rằng bọn họ làm chuyện không tốt, thật ra bọn họ chỉ cần người khác luyện tập thì những người luyện đan này bởi vì kinh nghiệm không đủ, mười lò thì có tám lò xấu nên những sạp hàng này khá lạnh lẽo.

Những sạp hàng thế này số lượng không nhiều, người luyện đan dù sao cũng khá ít.

Dương Khai đang chú ý những thứ thuộc về thái dương tính, thực ra vẫn chưa vào tới chợ Hắc Phong, bộ ngực hắn đột nhiên phản ứng lại với ánh mặt trời, phản ứng hỗn độn với rất nhiều bảo bối thuộc tính thái dương.

Đoạn đường này đi xuống, Dương Khai phát hiện rất nhiều đồ vật ở đây đều có cấp bậc rất thấp, những loại thảo dược có chứa dương khí trung chất, vẫn còn không nồng đậm bằng loại thảo dược ở khe núi, những thứ này đương nhiên là không đập vào mắt.

Hắn cũng ngắm được mấy thứ đồ nhưng sau khi hỏi giá bèn lắc đầu ngán ngẩm, giá bán cao quá, hiện tại hắn không thể mua được.

Loanh quanh nửa canh giờ, Dương Khai không thu hoạch được gì nhưng giá của tiểu hồi nguyên đan thì đã hỏi rõ rồi.

Bởi vì tiểu hồi nguyên đan chỉ nhằm vào những người luyện Thối thể cảnh tầng thứ bảy đến tầng thứ chín, cho nên loại đan dược này cũng chỉ giá khoảng năm mươi lượng.

Tô Mộc cho hắn một lọ mười hạt nguyên đan, giá trị vào khoảng năm trăm lượng.

Năm trăm lượng, thực sự là không làm được việc gì.

Trước quầy hàng có một tảng đá màu hồng, Dương Khai có thể cảm nhận được dương khí nóng bức trong đó, so với sức nóng ở khe núi nặng hơn gấp nhiều lần, Dương Khai hấp thu dương khí bên trong tảng đá, nhất cũng có thể cô đọng được hai ba giọt dương dịch, có thể tương đương với bao nhiêu ngày cực khổ tu luyện.

Ngay cả biết nó cũng không quan trọng nhưng giá cả nhất định là không thấp, Dương Khai vẫn chưa từ bỏ ý định bèn ngồi xuống.

Chủ quán mặt lạnh lùng, dường như ai đó nợ tiền hắn, liếc nhìn Dương Khai một cái rồi không thèm để ý tới hắn.

Dương Khai vờ vịt cầm lên hỏi giá, chủ quán kiệm lời bèn đáp, Dương Khai hình như không nghe rõ bèn cầm viên đá hỏi lại:

– Cái này bao nhiêu tiền.

Chủ quán cười lạnh lùng một tiếng, lần này thì nói ra vài chữ:

– Đây là đồ đắt nhất, ba ngàn lượng.

Dương Khai không nghĩ rằng đây đúng là cái giá trên trời, chào giá cao thế thì còn thương lượng kiểu gì?

Đặt thứ đồ xuống, có người vỗ va Dương Khai, nhìn thấy một cô gái cười với mình.

– Là ngươi sao.

Hồ Mị Nhi có chút không ngờ.

– Có chuyện gì?

Dương Khai cau mày, nói thật, hắn không có cảm tình gì với loại nữ tử phóng đáng này. Tuy rằng hiện tại nàng ăn mặc rất chỉnh tề nhưng những hành động xấc xược hôm đó để lại ấn tượng xấu với Dương Khai.

Nhận ra sự lạnh lùng, Hồ Mị Nhi giận liếc hắn một cái, dịu dàng nói:

– Không có chuyện gì, chào hỏi ngươi mà thôi.

– Ừ, cáo từ.

Dương Khai thản nhiên quay đầu đi.

– Này…

Hồ Mị Nhi đuổi theo, cố gắng với tới Dương Khai, thân hình mảnh mai cố với tới, vừa đi vừa quan sát phản ứng của Dương Khai.

Đi được khoảng thời gian một nén nhang, Dương Khai có chút buồn bực, phát hiện nữ nhân này không chỉ phong lưu mà da mặt cũng dầy, mình rõ ràng không muốn phản ứng gì mà cô ta cũng không chịu bỏ đi.

– Ngươi đi theo ta làm gì?

Dương Khai dừng bước, có chút bực mình hỏi.

– Đâu có đi theo ngươi, ta đi chợ Hắc Phong, tùy tiện đi dạo chơi, thế nào, ngươi để ý tới ta à?

Hồ Mị Nhi cười mê hoặc.

– Đừng đi theo ta nữa, cẩn thận ta sẽ không khách khí với ngươi.

Dương Khai nổi giận.

Hồ Mị Nhi chẳng những không sợ, ngược lại còn nóng lòng muốn thử.

– Thế nào là không khách khí? Không phải là giống lần trước sao?Trước khi vào cửa điện đều phải qua mình giám sát ! Tại sao mình biết vấn đề này ư .Ừm…mình được ăn chút lộc Quan Lớn Tuần Tranh …!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !