1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Tiên Ngục dịch
  4. Tập 7: Đại Thiên Khuynh (c31-c35)

[Audio] Tiên Ngục dịch

Tập 7: Đại Thiên Khuynh (c31-c35)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 31 : Đại Thiên Khuynh

– Thật tốt quá, Lôi sư huynh, chúng ta lúc nào thì khởi hành?

Tô Triệt lập tức đáp ứng, kinh nghiệm các phương diện của Lôi Tiếu đều hơn xa mình, có hắn một đường chiếu ứng, tự nhiên là chuyện rất tốt rồi.

Lôi Tiếu nhìn ra Tô Triệt tương đối sốt ruột, nhân tiện nói:

– Vậy thì ngày mai đi! Lúc hừng đông, ta sẽ tới động phủ tìm ngươi.

– Tốt.

Tô Triệt vội vàng đáp ứng.

Lôi Tiếu lại dặn dò:

– Đi ra bên ngoài, không chừng sẽ gặp phải chuyện gì đó, tuy nói nơi đó là nơi mà Thiên Huyền Tông chúng ta quản hạt, nhưng cũng rồng rắn lẫn lộn, không ít các tán tu có tâm tư tà ác, thực lực không được tốt lắm, nhưng lại có tặc đảm thôn thiên, chuyện gì cũng làm ra được. . . Để phòng ngừa vạn nhất, đan dược chữa thương và các loại phù lục mang nhiều một chút cũng không có gì xấu cả.

– Đã minh bạch, đa tạ Lôi sư huynh.

Tô Triệt trình trọng gật đầu, kỳ thật, loại chuyện này không cần đối phương nhắc nhở, mình cũng biết được. Ở trong Huyết Mạc sơn mạch thu được một số tiền của phi nghĩa, đan dược, phù lục, pháp khí phi kiếm đều có, một cái túi càn khôn là đủ để chứa hết rồi, cứ mang theo là được.

Cẩn thận sẽ không mắc sai lầm lớn, trên con đường tiên đạo, giữ được tánh mạng mới là chuyện căn bản nhất.

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người đã xuất phát sớm, chỉ là từ Huyền Cơ Phong đi tới Huyền Cơ thành cũng mất hơn một ngày, qua đó có thể thấy được phạm vi sơn môn của Thiên Huyền Tông lớn đến thế nào, chỉ có chờ đạt đến Luyện Khí hậu kỳ nắm giữ thuật pháp phi hành, loại tình huống này mới được cải thiện thôi.

Khi đi ngang qua Huyền Cơ thành, Tô Triệt hỏi:

– Lôi sư huynh, hai đệ tử chấp sự Úy Nhiên Cư năm nay ngươi có nhận ra không?

– Là hai người hợp tác một béo một gầy kia sao? Ta biết rõ bọn hắn, nhưng không quá quen thuộc.

Lôi Tiếu trả lời.

Tô Triệt im lặng gật đầu, Tưởng Sâm từng mưu hại mình đã cùng lăn lộn một chỗ với Tống mập mạp và mũi ưng của Úy Nhiên Cư, đều nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người phân thành bầy, ba gia hỏa kia cũng không phải là loại gì tốt lành, dù mình không đi tìm Tưởng Sâm báo thù nhưng tin rằng bọn hắn vẫn sẽ tiếp tục tìm cơ hội hại mình.

Bọn hắn chính là người như thế, chuyện này không chạy đi đâu được.

– Sao hả, từng có quan hệ với bọn họ sao?

Lôi Tiếu rất giỏi về nhìn mặt nói chuyện, căn cứ theo sắc mặt Tô Triệt cũng đoán được một hai phần.

– Đúng vậy.

Tô Triệt gật đầu cười cười, ngữ khí ngược lại có chút nhẹ nhõm:

– Nếu đoán không sai thì…, sau này hẳn sẽ dính líu nhiều đến bọn họ.

Lôi Tiếu cười nói:

– Ta chỉ biết Úy Nhiên Cư là một cửa hàng trên danh nghĩa của Thiên Vật Phong, Thiên Vật Phong cũng là một trong mười ngọn núi chính. Ngươi nói hai người kia, tất nhiên là đệ tử ngoại môn của Thiên Vật Phong, nhưng bối cảnh bọn họ thế nào thì ta cũng không được rõ lắm.

– Thiên Vật Phong, một trong mười ngọn núi chính. . .

Tô Triệt đã đã hiểu rõ trong lòng, Tưởng Sâm kia một khi trở thành đệ tử ngoại môn, tám chín phần mười là sẽ gia nhập vào Thiên Vật Phong.

Đối với chuyện này, Lôi Tiếu ngược lại cũng không nghĩ nhiều, theo hắn thấy thì Tô Triệt hẳn là người có hậu trường cường ngạnh, có chút quan hệ với các đệ tử khác cũng không phải là chuyện gì lớn.

Hai người cũng không tiến vào Huyền Cơ thành, mà là một đường đi về phái Đông, thẳng đến Âm Phong hạp cốc bên ngoài mấy trăm dặm.

Vừa đi vừa nói, Lôi Tiếu cực kỳ thích nói không ngừng nói về một ít kỳ văn dị sự ở Tu Chân Giới, mồm mép một mực không ngừng, thật ra khiến Tô Triệt thu hoạch tương đối khá.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Tô Triệt lại hỏi:

– Lôi sư huynh, ta nghe nói, trước đó vài ngày, Yến An quốc bên ngoài vạn dăm phủ xuống một hồi tai họa ngập trời, hơn phân nửa Yến An quốc đều biến thành tro tàn, có phải là thật không?

– Có!

Lôi Tiếu trịnh trọng gật đầu:

– Há chỉ có hơn phân nữa Yến An quốc, phải nói là Yên An quốc đã không còn tồn tại nữa, phạm vi năm nghìn dặm bị đào sâu đến trăm trượng, tất cả trên đó đều hóa thành hư vô, ngay cả núi cao trùng điệp cũng không ngoại lệ. . . Khỏi nói đến mấy ngàn vạn nhân khẩu bình thường, mà ngay cả mấy môn phái tu tiên trong cảnh nội Yến An quốc

cũng triệt triệt để bị hủy hoại trong chốc lát, về cơ bản không còn người nào sống sót cả!

– Quả nhiên đều là sự thật. . .

Tô Triệt nhịn không được tinh thần chán nản, cuối cùng cũng xác định, những hình ảnh mà linh hồn mình bám vào tiểu tháp được trông thấy, tất cả đều là thật sự. Núi non, sông ngòi, rừng rậm, thảo nguyên. . . Ngay cả mặt đất cũng bị đào sâu trăm trượng, tất cả đều không còn tồn tại. . .

Tô Triệt khắc chế bi thương trong lòng, lại hỏi:

– Lôi sư huynh, là loại thiên tai gì mới có thể có uy lực khủng bố như thế?

– Thiên tai?

Lôi Tiếu lắc đầu nói:

– Không, cũng không phải là thiên tai theo ý nghĩa không thường, nói đúng là thì đây là một hồi Đại Thiên Khuynh cực kỳ hiếm thấy!

– Đại Thiên Khuynh?

Tô Triệt vội vàng hỏi:

– Sao gọi là Đại Thiên Khuynh?

– Bởi vì cái gọi là Thần Tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.

Lôi Tiếu giơ ngón tay lên chỉ lên trời, thấp giọng nói:

– Nhân vật siêu tuyệt có thần thông quảng đại tranh đấu với nhau, không để ý, dư âm chiến đấu của bọn hắn lan xuống thế giới phàm tục, sẽ tạo thành đại tai nạn hủy thiên diệt địa. Ở Tu Chân Giới, loại chuyện này được gọi là Đại Thiên Khuynh!

– Sao có thể như vậy?

Thế giới nội tâm của Tô Triệt liền nhấc lên sóng gió động trời, tiếng nói run rẩy:

– Dù là người có đại thần thông, cũng không thể coi thường sinh tử người bình thường như vậy a, một lần Đại Thiên Khuynh như vậy, sẽ hủy diệt bao nhiêu gia đình, bao nhiêu sinh linh chứ. . . Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy. . .

Dưới cảm xúc kích động, Tô Triệt nói năng cũng đã có chút lộn xộn.

Lôi Tiếu kinh ngạc nhìn hắn một cái, không rõ sao hắn lại như thế, ngoài miệng vẫn giải thích nói:

– Có lẽ là chiến đấu quá mức kịch liệt, tình thế khó có thể khống chế, bọn hắn cũng không thu tay được a. Nhất là tu sĩ Ma Đạo, căn bản không thèm để ý đến sinh tử người khác, chỉ vì tu luyện tà thuật nào đó mà cắn nuốt sạch hơn mười vạn hồn phách của sinh linh cũng không kỳ quái. . .

– Đây cũng là người tu tiên sao?

Tô Triệt cắn chặt hàm răng, sắc mặt trở nên khó coi dị thường.

– Tô sư đệ, ngươi đây là. . .ke chuyen ma

Lôi Tiếu khẽ nhíu mày, càng thêm xác định cảm xúc của Tô Triệt có chút không ổn.

Tô Triệt hít sâu, kiệt lực điều chỉnh cảm xúc, giải thích nói:

– Không dối gạt Lôi sư huynh, mấy vị thân thích của ta định cư ở Yến An quốc, nghĩ đến, bọn hắn cũng không thể nào may mắn thoát khỏi rồi.

Thì ra là thế! Lôi Tiếu lúc này mới rõ, quả thật là có chuyện nên mới kích động như vậy.

– Tô sư đệ, kính xin nén bi thương.

Lôi Tiếu ấm giọng khuyên nhủ:

– Nếu là Đại Thiên Khuynh, tất nhiên là do những người đỉnh cao nhất ở Tu Chân Giới tạo ra, tiểu nhân vật như chúng ta, thật sự không thể kháng cự ah.

Chương 32 : Mua sắm yêu thú (thượng)

– Ta hiểu rõ.

Tô Triệt miễn cưỡng cười cười:

– Đã bước lên con đường tu tiên, loại chuyện này, nhất định phải tiếp nhận nó.

– Đúng vậy, ngươi có thể nghĩ như vậy, thế là tốt nhất.

Lôi Tiếu vỗ nhẹ hai cai vào vai hắn.

– Như vậy, Lôi sư huynh có biết đến cùng là do người nào tạo nên Đại Thiên Khuynh lần này không?

Khi hỏi những lời này, ngữ khí của Tô Triệt đã khôi phục bình tĩnh. Không quản trong lòng mình nghĩ thế nào, nhưng biểu hiện cũng không thể khiến Lôi Tiếu cảm giác không ổn được, nếu không, khó tránh khỏi sẽ khiến Lôi Tiếu cảnh giác, thậm chí lo mình sẽ bị liên lụy. . .

– Việc này cũng không biết.

Lôi Tiếu lắc đầu nói:

– Loại chuyện thế này há tiểu nhân vật như ta có thể thăm dò được?

Tô Triệt im lặng gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.

Đã xác định trận tai nạn kia là do người tạo ra, một ngày nào đó, mình sẽ làm rõ chuyện này. . .

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình phải có tư cách báo thù, phải có được thực lực đối chọi với tất cả!

Âm Phong hạp cốc cách Huyền Cơ thành chỉ mấy trăm dặm, Tô Triệt và Lôi Tiếu dựa vào khinh thân pháp thuật, chỉ dùng hai canh giờ là đã chạy đến nơi.

Phía trên bình nguyên, hạp cốc cực lớn uốn lượn hơn hai ngàn dặm từ bắc tới nam, trong hạp cốc có vô số các loại yêu thú sinh sống, tỷ như Âm Phong Thử, Hắc Kim Mãng, Xích Vỹ Hồ… v… v…

Hai người đứng trên một chỗ cao xa xa nhìn qua, Lôi Tiếu chỉ vào một thôn trấn trong hạp cốc nói:

– Đó chính là nơi trú quân tiếp tế mà Thiên Huyền Tông chúng ta lập ở đây, nhưng cũng có các tán tu từ bên ngoài tiến vào hạp cốc săn giết yêu thú, dần dà, cũng biến thành một phiên chợ tu chân cỡ nhỏ. Nếu vận khí không tồi thì cũng có thể tìm được những thứ không tệ.

Tô Triệt nhẹ gật đầu, tạm thời không muốn có được thứ gì tốt cả, chỉ nóng lòng muốn đạt được một con yêu thú, nhanh chóng phá giải bí mật của Hắc Tháp trong đầu thôi.

– Vậy thì đi qua đi.

Tô Triệt như muốn đi xuống.

– Không gấp, không gấp!

Lôi Tiếu cười ha ha, múc từ trong túi càn khôn ra một hồ lô rượu, rút nút lọ ra nói:

– Đi lâu như vậy, nghỉ ngơi một chút, uống thử rượu do ta tự chế đi.

– Uống rượu vào lúc này sao?

Tô Triệt thoáng sững sờ, nhưng vẫn nhận lấy hồ lô, uống một một ngụm.

Hương vị lưu lại thật lâu trong miệng, quả thực là hảo tửu, nhưng giờ hắn làm gì có tâm tư đi nhấm nháp rượu ngon gì chứ!

Lôi Tiếu nhìn ra hắn đang gấp, nhẹ giọng khuyên nhủ:

– Những người buôn bán trong phiên chợ tu chân kia, mỗi một người đều tinh như quỷ, ngươi gấp gáp như vậy, nếu bị bọn hắn nhìn thấu tâm tư, khẳng định sẽ không dễ trả giá. Tuy rằng chúng ta cũng không thiếu mấy viên linh thạch, nhưng nếu không cẩn thận tiêu tiền như nước, rất dễ bị người nhìn chằm chằm vào.

– Tốt.

Tô Triệt khiêm tốn gật đầu thụ giáo.

Kỳ thật, những đạo lý này dù Lôi Tiếu không nói thì Tô Triệt cũng biết được, chỉ có điều, Lôi Tiếu đã xem Tô Triệt thành một tiểu sư đệ vừa bước vào tu chân giới không hề có chút kinh nghiệm nên mới dặn dò tỉ mỉ như vậy.

Hảo ý của hắn, Tô Triệt nhất định nhớ lấy, lại nói tiếp, vận khí của mình thật sự không tệ, vừa mới gia nhập Thiên Huyền Tông đã gặp được hai người tốt, một người là Lôi Tiếu, người còn lại dĩ nhiên là Ngọc Thanh sư huynh rồi.

Đương nhiên, Thiên Huyền Tông từ trên xuống dưới hơn mười vạn người, có tốt, cũng có xấu, Tưởng Sâm, Tống mập mạp chính là mấy gia hỏa tâm thuật bất chính, tất nhiên số lượng cũng không ít. . .

Sau một phút đồng hồ, hai người đi vào nơi tiếp tế trú quân, ở đầu đường cái rộng rãi nhất giữa thị trấn, chính là phiên chợ tu chân theo như lời Lôi Tiếu.

Hai bên đường, từng người bày ra một dãy hàng, đan dược, phù lục, pháp khí cấp thấp, cái gì cũng có bán cả. Tô Triệt phát hiện, phần lớn các quầy bán hàng đều là do các tán tu mở, cơ hồ không nhìn thấy đệ tử Thiên Huyền Tông mặc đạo phục trắng nào cả.

Đúng lúc, chợt nghe Lôi Tiếu thấp giọng giải thích:

– Đệ tử phái ta tự kiềm chế thân phận, thà rằng lấy các vật tư mình không dùng đến mang về môn phái đổi thành điểm cống hiến. Nếu bày quầy bán hàng ở đây với các tán tu, sẽ bị đồng môn sư huynh đệ chế nhạo.

– Đã minh bạch.

Tô Triệt gật gật đầu, trong lòng đối với ngạo khí của các đệ tử môn phái có chút không cho là đúng.

Đi một chút ngừng lại, Lôi Tiếu phân biệt mua mấy khối tài liệu luyện khí ở hai sạp hàng, hắn cũng giải thích:

– Ta còn không có năng lực luyện khí, chỉ là nhìn thấy mấy khối này giá cả tương đối phù hợp, mua lại nộp lên môn phái đổi thành điểm cống hiến, cũng tương đối có lợi thôi. Ha ha, góp gió thành bão mà. . .

Tô Triệt kiên nhẫn đi theo hắn một đường tiến về trước, khi đi đến khu vực trung tâm, quả thật thấy có người bán ra yêu thú cấp thấp.

Dưới một cây đại thụ bên đường bày ba bốn lồng sắt chừng một thước vuông, bên trong mỗi cái nhốt một con chuột lớn, chủ quán là hai tán tu trẻ tuổi, bộ dáng có vài phần tương tự, hẳn là hai huynh đệ ruột thịt.

– Âm Phong Thử.

Lôi Tiếu nhỏ giọng nói:

– Đây là một loại yêu thú cấp thấp thường thấy nhất trong Âm Phong hạp cốc, bốn con Âm Phong Thử này đều là loại có thực lực thấp nhất, không biết có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi không?

– Có thể.

Tô Triệt gật đầu nói:

– Chỉ cần một con là đủ rồi.

– Vậy tốt.

Lôi Tiếu nói:

– Giá cả hẳn không cao hơn mười lăm miếng linh thạch, mắc hơn nữa thì không mua.

– Tốt.

Tô Triệt gật đầu đáp ứng.

Đi đến trước quan, Lôi Tiếu hỏi một tán tu:

– Đạo hữu, mấy con Âm Phong Thử này của ngươi bán thế nào?

– Hai mươi linh thạch.

Tán tu trả lời phía bên phải huyệt Thái Dương có một vết bớt đỏ sậm, thoạt nhìn hơn lớn tuổi hơn một chút, hẳn là ca ca trong hai huynh đệ.

– Quá đắt!

Lôi Tiếu lắc đầu nói:

– Yêu thú cấp thấp nhất trong Âm Phong hạp cốc, không đáng đồng tiền. Hai ngày trước, một sư huynh đệ của ta chỉ tốn mười linh thạch đã mua được một con.

– Mười linh thạch?

Tán tu kia lắc đầu liên tục:

– Giá tiền này không có khả năng!

– Loại yêu thú này, ở trong Âm Phong hạp cốc có thể tùy ý thấy được, nếu không phải không có thời gian, chúng ta đã tự mình vào cốc bắt rồi. . .

Tiếp đó Lôi Tiếu xuất ra công phu miệng lưỡi mà hắn am hiểu nhất, rất kiên nhẫn mà cò kè mặc cả, cuối cùng dùng cái giá mười hai miếng linh thạch thay Tô Triệt định khoản mua bán này.

Tô Triệt trao tinh thạch, tùy tiện chọn một lồng sắt xách trên tay. Lồng sắt không đáng tiền, hoàn toàn là tặng phẩm, Âm Phong Thử bên trong vẫn không nhúc nhích, nhưng khí tức lại vững vàng, rõ ràng là đã ăn một loại dược vật mê huyễn, một mực vẫn ở trạng thái mê mang.

Thuận lợi mua yêu thú, Tô Triệt và Lôi Tiếu rời khỏi quầy hàng.

Lẽ ra, đây chỉ là một lần giao dịch bình thường nhất, lẽ ra không khiến bất cứ người nào chú ý, Lôi Tiếu lại không sợ người khác làm phiền mà cò kè mặc cả, lộ ra có chút tính toán chi li, không tồn tại vấn đề tỏ vẻ giàu có khoe khoang, càng không nên khiến người khác đỏ mắt mới đúng. . .

Chương 33 : Mua sắm yêu thú (hạ)

Không nghĩ rằng, hai huynh đệ bày quầy bán hàng lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tô Triệt cùng Lôi Tiếu, ánh mắt rõ ràng có chút bất thiện.

Tán tu có cái bớt lớn đưa mắt liếc ra ý qua một cái, tên còn lại khẽ gật đầu, trên mặt lau một cái, lập tức biến thành một gương mặt khác.

Dĩ nhiên là thủ pháp Dịch Dung Thuật!

Sau đó, người dịch dung đã rời khỏi quầy hàng, theo đuôi sau lưng Tô Triệt và Lôi Tiếu. . .

Hai người Tô Triệt cũng không hiểu biết đã bị người nhìn chằm chằm vào, đi được một lúc Lôi Tiếu hỏi:

– Tô sư đệ, yêu thú ngươi cần đã mua được, tiếp theo có ý định gì không?

– Sư huynh có đề nghị gì?

Lôi Tiếu nói:

– Mấy ngày hôm trước tiếp một nhiệm vụ môn phái, cần phải đi vào Âm Phong hạp cốc thu thập mười gốc rễ cây Độn Địa Độc Đằng. Vốn ta định mang ngươi đi vào hạp cốc, giúp ngươi bắt một đầu yêu thú, dù thế nào cũng có thể tiết kiệm hơn mười miếng linh thạch đúng không? Bất quá, nhìn ngươi có chút sốt ruột, trong đó tất có duyên cớ, cho nên. . .

Tô Triệt hiểu ý hắn, lập tức nói ra:

– Là thế này, ta cần huyết nhục và yêu hồn của một đầu yêu thú để tế luyện một kiện pháp khí, tế luyện thành công, năng lực tự bảo vệ mình cũng sẽ tăng lên rất nhiều, đến lúc đó, sẽ cùng sư huynh tiến vào hạp cốc lịch lãm rèn luyện một phen, sẽ không làm gánh nặng cho sư huynh. . . Đoán chừng, chỉ cần nửa ngày là đủ rồi.

Lôi Tiếu vui vẻ gật đầu:

– Vừa vặn sắc trời đã tối, chúng ta tìm khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại tiến vào hạp cốc, ngươi thấy thế nào?

– Tốt.

Tô Triệt gật đầu đáp ứng.

Đối với lời Tô Triệt, cần huyết nhục và yêu hồn yêu thú để tế luyện pháp khí, Lôi Tiếu cũng không có gì ngoài ý muốn, loại chuyện này ở Tu Chân Giới cực kỳ phổ biến, rất nhiều pháp khí các loại hình đều cần tế luyện mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.

Thế nhưng mà hai người bọn hắn đều không để ý, sau lưng cách đó không xa có một người theo đuôi diện mục bình thường, nhìn như đang không đếm xỉa tới xem hàng hóa trên một quầy hàng nào đó, kỳ thật, đôi tai to lại hơi chút rung rung, nghe lời đối thoại giữa Tô Triệt và Lôi Tiếu một cách rõ ràng.

Cũng không phải Tô Triệt và Lôi Tiếu tính cảnh giác thấp, quả thật không ngờ tới, đã biểu hiện rất điệu thấp rồi nhưng vẫn bị người nhìn chằm chằm vào, huống hồ, đối phương còn có được năng lực nghe lén đặc thù nào đó, có thể trong hoàn cảnh thanh âm ồn ào mà nghe lén được ngươi khác thấp giọng nói chuyện ở bên ngoại mấy trượng.

Trong một khách sạn nào đó, Tô Triệt thuê một phòng, Lôi Tiếu ở ngay bên cạnh. Chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể tu luyện xuất thần thức, xuyên qua vách tường rình coi người khác, đây là thường thức cơ bản. Cho nên, Tô Triệt cũng không lo lắng bí mật của mình bị Lôi Tiếu phát giác.

– Tạm thời mà xem thì Lôi sư huynh là người tốt, bất quá, cũng nên có tâm phòng bị người, nhất là đối mặt với sự hấp dẫn của pháp bảo cao cấp, Tu Chân Giới ai cũng không thể tin được! Chỉ có chuyện mỗi mình biết được, mới được xem là bí mật chính thức.

Tô Triệt lại lần nữa âm thầm nhắc nhở mình.

Sắc trời dần tối, trong một căn nhà nào đó trong thị trấn, năm tên tán tu tụ tập cùng một chỗ, hai người trong đó chính là hai huynh đệ bán Âm Phong Thử.

Chiêu Phong Nhĩ chính là người đã theo dõi Tô Triệt và Lôi Tiếu, hắn nói với bốn người còn lại:

– Bọn hắn định sáng sớm ngày mai tiến vào hạp cốc thu thập rễ cây Độn Địa Độc Đằng, ít nhất phải thu thập mười gốc, còn có, tiểu tử Luyện Khí tầng một kia mua Âm Phong Thử của chúng là là để tế luyện một kiện pháp khí, uy lực có lẽ không kém…

Chờ hắn nói xong, một đại hán râu quai nón trầm thấp nói:

– Ta vẫn cảm thấy, ám toán đệ tử của Thiên Huyền Tông trên địa bàn của bọn hắn, thật sự quá mức mạo hiểm.

Chiêu Phong Nhĩ nói:

– Lục lão đại, hai tên tiểu tử kia thực lực cực thấp, một tên là Luyện Khí tầng hai, tên khác chỉ là Luyện Khí tầng một, cơ hội khó gặp được… Sau khi tiến vào hạp cốc, chúng ta chọn đúng thời cơ, một lúc là đã có thể giải quyết bọn hắn rồi, thi thể cho yêu thú ăn, tuyệt đối thần không biết quỷ không hay. Âm Phong hạp cốc vốn là một chỗ lịch lãm rèn luyện, mỗi ngày đều có người chết, mất tích hai gã đệ tử cấp thấp, Thiên Huyền Tông căn bản sẽ không để ý đến làm gì!

– Đúng vậy a.

Người trẻ tuổi trên mặt có bớt nói:

– Đối với chúng ta mà nói, chuyện này không hề khó khăn. Vẫn là câu nói đó, sau khi chuyện thành công, huynh đệ chúng ta chỉ cần thân phận ngọc phù của bọn hắn còn tài vật thì đều cho các ngươi, hơn nữa, hai huynh đệ ta còn có thể trả thêm 60 miếng linh thạch nữa.

Lục lão đại vuốt bộ râu quai nón của mình, hơi trầm ngâm, lại hỏi đôi nam nữ còn lại:

– Hạ đạo hữu, hai vợ chồng các ngươi quyết định thế nào?

– Ta cảm thấy có thể làm.

Nam tử trẻ tuổi họ Hạ đã sớm động tâm.

Vợ của hắn trẻ tuổi xinh đẹp, bề ngoài nhu nhược, nhưng thái độ lại càng thêm kiên định, tự nhiên cười nói:

– Loại chuyện này không phải là lần đầu, có gì phải suy nghĩ chứ! Cùng lắm thì sau khi đắc thủ tranh thủ rời khỏi đây là được thôi.

– Được rồi!

Lục lão đại dùng sức gật đầu, nói với Chiêu Phong Nhĩ:

– Ngươi cứ phụ trách theo dõi, ngày mai, chờ bọn hắn xâm nhập vào Âm Phong hạp cốc thì tùy thời ra tay.

– Tốt!

Chiêu Phong Nhĩ và nam tử có bớt liếc nhau một cái, trong mắt huynh đệ hai người đều lộ rõ vẻ vui mừng.

Thân phận ngọc phù của đệ tử Thiên Huyền Tông đối với bọn họ mà nói cực kỳ trọng yếu, lần này, cuối cùng có được.

Một tên Luyện Khí tầng một, một tên Luyện Khí tầng hai, hai tiểu mao tử thực lực thấp như thế cũng dám tiến vào Âm Phong hạp cốc, không phải là thức ăn ngon đưa đến bên miệng sao.

Giờ này khắc này, ở trong phòng khách sạn, Tô Triệt đang mở khóa lồng sắt ra, Âm Phong Thử bên trong vẫn ở trạng thái mê mang.

Mở lồng sắt ra, Tô Triệt nghĩ thầm:

– Có lẽ được rồi…

Ý niệm vừa chuyển, chỗ mi tâm có chút nóng lên, Âm Phong Thử trong lồng lập tức biến mất vô tung.

Tô Triệt vội vàng nhảy lên giường xếp bằng lại, ngưng tụ tâm thần, lập tức tiến vào trạng thái nội thị.

Vẫn là não hải lĩnh vực sương mù mịt mờ kia, Hắc Tháp lơ lửng bất động, nhưng ở trên tháp trước đại môn tầng một, lại thêm một pho tượng thủy tinh màu trong suốt, vừa vặn chính là Âm Phong Thử kia.

– Nhân yêu ma, tam tộc đủ, bước tiếp theo nên làm như thế nào?

Tô Triệt thông qua hình thức ngôn ngữ ý niệm đặt câu hỏi với Hắc Tháp.

Vừa dứt lời, ba pho tượng nhân yêu ma trên Tháp Cơ lập tức vỡ vụn ra, hóa thành hằng hà sa số các hạt thủy tinh thật nhỏ, nhưng lại không tán loạn, mà lơ lửng giữa không trung.

Tô Triệt đang cảm thấy ngạc nhiên, chỉ thấy ba chồng hạt thủy tinh kia rầm rầm gào thét mà lên, bay đến gom lại trước đại môn, giống như vô số hạt nước dung hợp cùng một chỗ vậy.

Hạt thủy tinh vốn là thể rắn, trong khoảnh khắc liên ngưng tụ thành một đoàn chất lỏng sền sệt, không ngừng vặn vẹo biến hình, tựa hồ đang thai nghén tánh mạng nào đó hoàn toàn mới…

Chương 34 : Một con quái vật

Tô Triệt không khỏi khẩn trương, tự nhủ trong lòng:

– Có thể biến ra quái vật gì đó nuốt sạch tủy não của ta không?

Chỉ qua mấy chục lần hô hấp, đoàn chất lỏng kia đình chỉ biến hình, cuối cùng ngưng tụ thành một thứ vô cùng kỳ dị.

– Ôi trời ơi!!

Thật sự bị ta đoán trúng rồi, quả nhiên là một yêu quái!

Thấy con quái vật xuất hiện trước mắt, Tô Triệt lo lắng cho tính mạng của mình…

Người trước mặt này, hiển nhiên là hợp thể của nhân yêu ma tam tộc, đỉnh đầu có sừng nhọn uốn lượn, có một khuôn mặt ác ma dữ tợn khủng bố, tứ chi và thân thể mặc dù có hình thái nhân loại, nhưng lại phủ đầy lông tơ màu xám đen, phía sau cái mông còn có một cái đuôi chuột thật dài nữa.

Một quái vật như vật, không chỉ hình thái đáng sợ, mà còn có chút cảm giác khiến người buồn nôn nữa…

– Sao lại biến thành thứ như vậy chứ?

Tô Triệt khóc thét trong lòng.

BA~!

Cái đuôi chuột như roi của quái vật hăng hái vung vẩy, đập nện lên Hắc Tháp, phát ra tiếng nổ vang thanh thúy.

Ngay sau đó, hai mắt vốn khép kín liền mở ra, đồng tử màu đỏ tươi vô cùng tà ác.

– Thứ này sống rồi!

Tô Triệt càng thêm khẩn trương, thứ này sống trong đầu mình, mình quả thật dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát ah!

Mặc dù có chạy tới chân trời thì nó vẫn còn trong đầu mình, nếu quả thật là ma vật tà ác, mình tuyệt đối chết chắc!

– Hắc hắc!

Quái vật trừng hai mắt đỏ tươi, dĩ nhiên lại nhe răng cười cười, hai cái răng nanh trùng thiên răng càng thêm nổi bật.

Tô Triệt cảm giác như nó có thể nhìn thấy mình, mặc dù lúc này chỉ là ý thức của mình, cũng không tồn tại thực thế trước mặt nó, nhưng cảm giác lúc này lại như ở cùng một chỗ với nó vậy….

– Hướng về phía ta nhe răng nhếch miệng cười quái dị, tên này muốn làm gì?

Sự khẩn trương của Tô Triệt đã đạt đến đỉnh, cơ hồ nhận định là mình đã tạo ra một tên ma quỷ.

Không nghĩ tới, quái vật vậy mà lại đọc được ý nghĩ của Tô Triệt, mở miệng rộng nói:

– Chủ nhân tôn kính, ta không muốn làm gì cả, chỉ cười với ngươi một cái, một nụ cười phi thường đơn thuần thôi.

– Cái gì? (Hú hồn hú vía)

Tô Triệt rất giật mình, không nói đến nụ cười đó có đơn thuần hay không, nó gọi mình là “Chủ nhân”, đây là ý gì?

– Ngươi có thể cảm ứng được ý nghĩ của ta?

Tô Triệt cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

– Đúng vậy, chủ nhân, ta ở ngay trong não hải của ngài, ngài đang suy nghĩ gì, ta đương nhiên có thể biết được rồi.

Khi quái vật trả lời, cái đuôi chuột phía sau mông cũng lắc lư trái phải, mang đến cảm giác như một gia khuyển trung thành đang lấy lòng chủ nhân vậy. Nhưng tiếc, cái đuôi của nó nhìn thật sự rất chướng mất, càng lắc lư, càng buồn nôn!

– Nếu ngươi đã gọi ta là chủ nhân, vậy thì nói cho ta biết, ngươi là thứ…

Tô Triệt cả gan đặt câu hỏi, thiếu chút nữa đã hỏi “Ngươi là thứ gì”, lại lo lắng sẽ làm nó tức giận nên kịp thời đổi thành:

– Nói cho ta biết, ngươi là ai?

Quái vật lập tức đáp:

– Ta không phải ai cả, chỉ là một hợp thể của ba loại sinh vật nhân yêu ma, chính là do chủ nhân ngươi sáng tạo ra ta.

– Nhân yêu ma…

Tô Triệt đã minh bạch một chút, đảm lượng cũng lớn hơn, lại nói:

– Bộ dáng của ngươi thật sự không thuận mắt, có thể bình thường một chút không?

– Cái này…

Quái vật lo nghĩ, lắc đầu nói:

– Hình như là tạm thời không thể, ta cũng không biết vì sao lại không thể nữa.

– Vậy được rồi… Nhưng cái đuôi của ngươi có thể ngừng đung đưa hay không?

Tô Triệt cảm thấy nếu có một cái đuôi chuột cứ đung đưa trước mặt mình, về mặt tâm lý phi thường không được tự nhiên.

– Được!

Quái vật ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, ngoài miệng thì đáp ứng, nhưng cái đuôi chuột sau lưng vẫn không khống chế được mà lắc lư, lần này, nó cũng có chút sốt ruột rồi, tựa hồ sợ bị chủ nhân răn dạy, gấp đến độ nó vòng hai vòng tại chỗ, lúc này mới kiếm chế được cái đuôi của mình.

Nắm lấy cái đuôi thật dài trong tay, rốt cục cũng ngừng lại, tên này cũng không ngu, bá bá bá vài cái đã quấn chặt cái đuôi ở bên hông. Sau đó nó còn hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng…

Thấy nó nghe lời như thế, trong lòng vẫn một mực căng thẳng của Tô Triệt rốt cục cũng yên lại, lại hỏi:

– Ngươi có biết tòa Hắc Tháp này là pháp bảo gì không?

– Pháp bảo? Pháp bảo gì?

Quái vật kia sững sờ, quay người nhìn về phía tòa Hắc Tháp cao ngất, lắc đầu liên tục nói:

– Ta không biết đây là cái quái gì… Bất quá, sao lại cảm giác thấy nó rất thân cận?

– Ngươi lại không biết?

Tô Triệt rất kỳ quái, còn tưởng rằng nó là khí linh của pháp bảo Hắc Tháp này nữa chứ!

– Chủ nhân, ta thật sự không biết ah!

Quái vật rụt cổ lại, bộ dạng rất uy khuất, tuy rằng diện mục đáng sợ, nhưng cảm giác cũng không khiến người chán ghét lắm, hắn nhỏ giọng giải thích nói:

– Ta vừa mới bị ngươi sáng tạo ra, trong đầu chỉ có một chút trí nhớ vụn vặt thuộc về nhân loại Trần Thạch, một Thiên Ngoại Ma Vực cấp thấp, còn có một đầu yêu thú Âm Phong Thử, chẳng khác gì như vừa mới sinh ra, biết được rất ít chuyện.

– Đây là chuyện gì?

Tô Triệt đương nhiên rất nghi hoặc, như thế rất tốt, trong đầu nhiều thêm một quái vật, đối với tòa Hắc Tháp này lại hoàn toàn không biết gì cả.

Như vậy, quái vật này sinh ra làm được gì chứ? Kế tiếp nên làm thế nào đây?

Tuy rằng quái vật kia trì độn hỏi gì cũng không biết, Tô Triệt vẫn cho rằng, sự hiện hữu của nó tất có tác dụng, chỉ có điều chính nó còn không biết mà thôi.

– Nó không biết cũng không sao, ngược lại có thể nghĩ biện pháp chậm rãi dẫn đạo nó.

Vì vậy, Tô Triệt nói với nó:

– Nhìn thấy đại môn ở sau lưng ngươi không? Ta muốn đi vào trong đó, ngươi cho rằng phải làm gì?

Quái vật gãi gãi cái ót, chỉ ngây ngốc đáp:

– Cái này không phải đơn giản sao, đẩy cửa ra đi vào là được rồi mà!

Nói nhảm, còn cần ngươi nói sao! Tô Triệt vừa mới thử dùng ý thức của mình đụng vào đại môn kia, nhưng chúng vẫn không bị lay động chút nào cả.

– Ngươi đẩy ra!

Tô Triệt hạ mệnh lệnh thứ nhất.

– Vâng!

Quái vật ngoan ngoãn gật đầu, quay người đi tới cửa trước, nhấc hai cái móng vuốt lên, giống như một lăng đầu thanh (*thanh niên trẻ trâu), không chút cố kỵ ấn lên đại môn.

Nó có thể đẩy ra sao? Lúc này trong lòng Tô Triệt ôm ba phần khẩn trương và bảy phần chờ mong. . .

Quái vật nhẹ nhàng đẩy, thoạt nhìn có vẻ rất nhẹ nhõm, hai cánh cửa dĩ nhiên yên ắng bị đẩy ra.

Cửa mở!

Không đợi Tô Triệt có phản ứng, ý thức đã bị cánh cửa kia hấp vào, cũng không quản hắn có nguyện ý hay không thì ý thức cũng bị hút vào cả.

Quái vật đẩy cửa ra phảng phất có thể cảm ứng được nhất cử nhất động của Tô Triệt, phát giác được chủ nhân đã tiến vào, nó di chuyển cái đùi lông xù, cũng đi theo xông vào.

Vào tới, không nghĩ tới, trong tháp có Động Thiên khác!

Tô Triệt nguyên lai tưởng rằng trong tháp là một căn phòng không gian hình tròn, nhưng sau khi vào mới biết được, bên trong dĩ nhiên lại là một phiến Thiên địa tồn tại độc lập, có núi có sông, có hoa có cỏ, diện tích rộng lớn, thổ nhưỡng dưới chân không khác gì với Đại Thế Giới bên ngoài cả. . .

Chương 35 : Không gian tầng một của Hắc Tháp

– Dĩ nhiên là một tiểu Thiên Địa, phương viên trăm dặm, có thể dung nạp rất nhiều sinh linh sinh tồn.

Không biết vì sao, vừa đi vào chỗ này, Tô Triệt liền cảm giác được rõ ràng, mình phản phất như biến thành chủ nhân của phiến Thiên địa này, đối với tất cả ở chỗ này, núi sông, thậm chí là một bông hoa một cọng cỏ, đều có thể vừa xem là hiểu ngay.

Tựa hồ mình là chúa tể chí cao ở đây, tất cả đều bị hắn nắm giữ. Những sinh vật khác nếu tiến vào nơi này, đều phải vô điều kiện mà tiếp nhận sự khống chế của mình, bảo hắn sống liền sống, bảo hắn chết liền chết. . .

Loại cảm giác này vô cùng rõ ràng, sao lại như vậy, Tô Triệt cũng không thể nói rõ nguyên do.

– Nơi này thuộc về ta, hoàn toàn thuộc về ta, điều này là thật chứ?

Tô Triệt như thất thần tự nói.

– Đúng vậy, chủ nhân, nơi này hoàn toàn thuộc về ngài.

Quái vật đi tới gần, nó có thể cảm nhận được chuẩn xác tư tưởng của chủ nhân ở chỗ nào.

– Chú ý dưới chân của ngươi, vừa rồi ngươi đã giết chết không ít hoa cỏ đấy!

Tô Triệt rất nhanh thích ứng với vai trò chủ nhân, bắt đầu răn dạy nó.

– Ah, xin lỗi chủ nhân.

Quái vật gật đầu liên tục đáp ứng, đột nhiên lại vỗ ót, la lớn:

– Đúng rồi, ở chỗ này ta có thể bay a.

Lời còn chưa dứt, nó liền bay lên trời, sưu sưu sưu bay tán loạn vài cái, như được về biển cả, lập tức thích ứng được loại cảm giác phi hành trên không trung.

– Quả nhiên không ngoài sở liệu, nó sinh ra đời có quan hệ trực tiếp đến tòa Hắc Tháp này.

Tô Triệt thầm suy nghĩ nói.

– Chủ nhân, chủ nhân!

Quái vật giữa không trung lại đột nhiên kêu lớn:

– Ta đã biết, ta đã biết. . .

– Có chuyện gì từ từ nói, không nên như vậy.

Tô Triệt lại lần nữa khiển trách nó, tên này giọng rất lớn, hơn nữa, tiếng nói quái dị khó nghe đến cực điểm!

– Tốt, tốt.

Quái vật hạ thấp âm lượng, bẩm báo nói:

– Chủ nhân, ta đã biết, kỳ thật nơi này là một tòa ngục giam, có thể dùng để giam giữ phạm nhân ngươi bắt được, người cũng tốt, yêu cũng tốt, ma cũng tốt, không quan tâm là cái sinh vật gì, một khi bị ngươi bắt vào đây, bọn hắn nhất định phải thành thành thật thật đợi ở chỗ này, bảo hắn sống liền sống, bảo hắn chết liền chết! Tất cả, toàn bộ đều do ý chỉ của ngươi mà quyết định.

– Ngục giam?

Tô Triệt nghi ngờ nói:

– Cả tòa Hắc Tháp chính là một pháp bảo dùng để giam giữ sao?

– Không phải đâu. .

Quái vật lại lần nữa mê mang, gãi cái đầu đáp:

– Ta chỉ đột nhiên biết được, tầng này là ngục giam, nhưng các tầng trên, ta còn chưa đi qua, tạm thời không biết.

– Tầng trên?

Được nó nhắc nhở, Tô Triệt mới phát giác được:

– Đúng rồi! Vì sao không thấy cửa đi lên tầng hai?

Ở tầng không gian này, Tô Triệt đã được cảm nhận cảm giác chúa tể khống chế Thiên địa, mặc dù là một hạt cát ẩn sâu dưới mặt đất, cũng không thoát khỏi sự dò xét, nhưng mặc dù như vậy, vẫn không tìm được đường lên tầng hai.

– Làm sao đi lên tầng thứ hai?

Tô Triệt chỉ có thể hỏi ý kiến tôi tớ quái vật của mình.

– Hình như là, hình như là. . .

Quái vật lại đang gãi cái ót, cũng không sợ cái trảo bén nhọn kia cào rách đầu mình:

– Chủ nhân, thực lực tu vi của ngươi đạt tới trình độ nhất định, phương pháp mở ra tầng thứ hai tự nhiên sẽ xuất hiện. Ngươi bây giờ, chỉ có thể lợi dụng tầng không gian này thôi. . . Ân, đúng, có lẽ chính là vậy!

Nhận được đáp án như thế, tuy vẫn còn nhiều thắc mắc chưa giải thích được, nhưng Tô Triệt đã xác định được, con quái này vật nhất định là một khí linh hoàn toàn mới do Hắc Tháp chế tạo ra, có trách nhiệm phụ trợ mình, giữa nó và Hắc Tháp tất nhiên tồn tại một loại liên hệ cực kỳ vi diệu. Có lẽ, theo thực lực của mình dần dần tăng lên, loại liên hệ này mới càng thêm chặt chẽ, càng thêm rõ ràng. . .

Ở giai đoạn này, nó cũng chỉ là một hài nhi vừa mới sinh ra đời thôi, tuy rằng, hình tượng của hài nhi này quả thật hơi kém…

Nghĩ tới đây, tư duy của Tô Triệt thoáng cái rộng mở, lập tức liên tưởng đến:

– Đúng rồi, sau này có thể bắt sống địch nhân của mình đến đây, giam giữ ở chỗ này, để bọn hắn thay ta luyện đan, luyện khí, chế tác phù lục, chẳng khác gì có một nhóm lao động miễn phí cả, mình cũng có thể tiết kiệm được nhiều thời gian và linh thạch hơn, tất cả đều vùi đầu vào việc tu luyện. . . Chỗ tốt trong đó, dăm ba câu tuyệt đối không thể nói hết được.

Làm sao để sử dụng triệt để ưu thế của tầng không gian ngục giam này, một lát khó có thể nghĩ thấu, tạm thời để chuyện này sang một bên đã, Tô Triệt lại nói với quái vật:

– Sự ra đời của ngươi có quan hệ không thể phân cách với tòa Hắc Tháp này, sau này, ngươi phải phụ trợ ta quản lý tốt tầng không gian ngục giam này, ngươi thấy thế nào?

– Vâng, chủ nhân.

Quái vật vỗ lồng ngực cam đoan nói:

– Chút việc nhỏ ấy, ta tuyệt đối có thể đảm nhiệm, dù sao, ta là thể tổng hợp có ưu điểm của ba tộc nhân yêu ma mà.

– Ah? Ưu điểm nào của nhân yêu ma, ngươi nói nghe một chút.

Tô Triệt nổi lên hứng thú.

Quái vật trừng đôi hung mục màu đỏ tươi, sắc mặt dữ tợn nói:

– Âm hiểm xảo trá đến từ nhân loại. Tư duy linh hoạt, thiên biến vạn hóa đến từ Thiên Ma Ngoại Vực, cùng với khả năng đọc suy nghĩ của người khác và khả năng sử dụng độc. Cuối cùng là sự bạo ngược tàn khốc, ngoan độc vô tình của yêu thú nhất tộc nữa.

Tô Triệt nghe thế hơi sững sờ:

– Đây đều là ưu điểm à. . .

– Đương nhiên, ở trước mặt chủ nhân ta sẽ không lộ ra những ưu điểm này.

Quái vật cười hắc hắc nói:

– Ta chỉ thi triển năng lực của ta với địch nhân của ngài, còn có tù phạm bị giam giữ ở chỗ này nữa.

Câu trả lời của nó khiến cho người có chút im lặng, Tô Triệt trầm mặc một lúc mới nói:

– Ngươi vừa mới sinh ra đời, có cần đặt tên không?

– Thỉnh chủ nhân ban tên cho.

Quái vật trực tiếp quỳ rạp xuống đất, trên gương mặt dữ tợn khủng bố vậy mà toát ra một loại thần thái vô cùng thành kính.

– Đặt cho nó tên gì mới tốt đây?

Tô Triệt yên lặng suy tư.

Nhìn lông tơ màu xám đen khắp người nó, muốn gọi nó là Hắc Mao, lại cảm thấy xưng hô này quá mức khó nghe, vì vậy liền đổi thành một chữ phát âm tương tự. . .

– Đặt tên cho người là Hắc Ma, ngày bình thường, ta gọi ngươi lão Hắc là đủ.

– Đa tạ chủ nhân ban tên cho!

Lão Hắc rầm rầm rầm dập đầu ba cái, thoạt nhìn có vẻ rất trung thành với Tô Triệt.

Đối với việc nó có trung thành hay không, lý giải của Tô Triệt là: Hắc Tháp thần bí sống nhờ trong óc của mình, chẳng khác gì biến tướng nhận mình làm chủ, mà Hắc Ma này lại được xem là một khí linh sơ cấp do mình và Hắc Tháp liên thủ chế tạo ra, vận mệnh của nó đã triệt để gắn với Hắc Tháp, chỉ cần Hắc Tháp thần bí không rời khỏi mình, Hắc Ma thân là khí linh cũng không thể nào tồn tại dị tâm được.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình, có chính xác hay không, còn phải đợi sau này nghiệm chứng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !