1. Home
  2. Truyện Tiên Hiệp
  3. [Audio] Tiên Ngục dịch
  4. Tập 6: Chính thức nhập môn (c26-c30)

[Audio] Tiên Ngục dịch

Tập 6: Chính thức nhập môn (c26-c30)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 26 : Chính thức nhập môn (thượng)

Ngoại trừ sợ hãi thán phục ra thì Tô Triệt thật sự không biết nói cái gì mới tốt.

– Hạ xuống!

Ngọc Thanh hạ thấp ngự kiếm, đáp xuống khu vực biên giới đỉnh núi, cất giọng nhắc nhở:

– Nhớ kỹ, mặc dù về sau ngươi có thể ngự khí phi hành, nhưng cũng không thể đi ngang qua phía trên mười ngọn núi chính, phải hạ thấp độ cao đi vòng qua. Nếu như muốn đáp xuống, những đệ tử hậu bối như chúng ta cũng không thể trực tiếp đáp xuống bên trong khu kiến trúc trên đỉnh núi kia mà phải hạ xuống tại vị trí biên giới, sau đó đi bộ qua.

– Đã nhớ kỹ rồi, đa tạ sư huynh chỉ bảo.

Tô Triệt cẩn thận lắng nghe, nhất định phải nhớ kỹ các loại quy củ kiêng kỵ này.

Ngọc Thanh khẽ cười nói:

– Nếu như ngươi quyết định gia nhập Huyền Cơ Phong ta, như vậy hằng ngày ta chẳng những là sư huynh của ngươi mà còn là người truyền công pháp cho ngươi.

– ?????

Tô Triệt thoáng sửng sốt một chút, nghe lời này cái hiểu cái không.

– Ngươi sẽ hiểu ngay lập tức thôi.

Ngọc Thanh chỉ vào tòa đại điện ở phía trước, nói:

– Đó chính là Tiên Duyên đại điện Huyền Cơ Phong chúng ta.

Vừa rồi ở trên trời, Tô Triệt đã thấy được cung điện quần lạc trên đỉnh núi. Quy mô tòa đại điện trước mắt này xem như lớn nhất, quy mô như thế còn có vài tòa, diện tích, độ cao của những cung điện khác thì nhỏ hơn rất nhiều.

Đủ để nói rõ những cung điện này cũng phân chia ra cấp độ đẳng cấp.

Muốn đi vào đại điện hùng vĩ trước mắt này, còn cần đi qua một quảng trường rộng mấy trăm trượng, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Ngọc Thanh giảng giải:

– Đệ tử ngoại môn của Thiên Huyền tông chúng ta, tổng cộng có hơn hai mươi vạn người. Ở trong đó chỉ có không đến một phần ba đệ tử ngoại môn may mắn được phân phối đến mười ngọn núi chính tiếp nhận truyền thừa tiên đạo, cũng chỉ có gia nhập mười ngọn núi chính, ngày sau mới có cơ hội tiến lên trên một bước, trở thành đệ tử nội môn.

Lắng nghe Ngọc Thanh nói chuyện, đồng thời Tô Triệt thấy trên quảng trường trước đại điện có một hàng mấy ngàn tên đệ tử ngoại môn đang ngồi xếp bằng chỉnh tề, coi như là tu hành tập thể, bất động như tượng.

Ngọc Thanh giải thích:

– Những đệ tử ngồi xếp bằng ở nơi này chính là những đệ tử ngoại môn muốn gia nhập Huyền Cơ Phong chúng ta. Ngày bình thường bọn hắn đều ưa thích tu hành, ý đồ bày ra toàn bộ phương diện tư chất của mình, mong được chấp sự Huyền Cơ Phong chọn trúng. Nói cách khác, bọn hắn có thời gian liền đến chỗ này, đợi tiên duyên thuộc về mình.

Tô Triệt nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ:

– Không thể tưởng được những đệ tử ngoại môn mặt đầy ngạo khí ở trong Huyền Cơ thành, tại sơn môn chính thức này lại thành kính chờ cơ hội như vậy, lại nói tiếp, so với những đệ tử tự tu ở Huyền Cơ thành cũng không có gì khác biệt.

Ngọc Thanh lại nói:

– Huyền Cơ Phong là một trong mười ngọn núi chính, đã có đệ tử nội môn ta dẫn tiến, ngươi gia nhập Huyền Cơ Phong thì không có vấn đề gì. Thế nào, ngươi có lựa chọn khác hay không?

– Như thế nào lại như thế!

Tô Triệt nghiêm mặt nói:

– Có thể được sư huynh ngươi rủ lòng thương, đây cũng là tiên duyên của ta rồi, như thế nào còn có ý niệm khác?

Tô Triệt cũng không phải người ngu, như thế nào lại bỏ qua cơ hội khó có được như vậy.

Những đệ tử ngoại môn ngồi xếp bằng ở nơi này là ví dụ minh chứng rõ ràng nhất, bên trong toàn bộ Thiên Huyền Tông, còn có hơn mười vạn đệ tử ngoại môn mong chờ gia nhập vào một trong mười ngọn núi lớn chính này. Mình có thể dễ dàng gia nhập Huyền Cơ Phong, đây cũng là cơ duyên Ngọc Thanh ban cho mình rồi.

Phần ân tình này, phải nhớ kỹ, há có thể phụ một mảnh nhân tâm của người ta?

– Tốt.

Ngọc Thanh gật đầu, nói:

– Ta liền làm chủ, thu ngươi tiến nhập Huyền Cơ Phong!

Tiến vào Huyền Cơ Tiên Duyên điện, Ngọc Thanh tới tìm chấp sự trong điện, cho Tô Triệt tiến hành thủ tục nhập môn chính thức, kể cả kiểm nghiệm ngọc phù thân phận, kiểm tra lai lịch xuất thân, phát ra lời thề đạo tâm, ghi chép các thông tin vào trong hồ sơ, …

Xác nhận xong thân phận, Tô Triệt nhận lấy trang phục và đạo cụ thuộc về mình, chính là phân phối cơ bản cho từng đệ tử ngoại môn Thiên Huyền Tông.

Một cái túi càn khôn, vật phẩm bên trong gồm có:

Ba bộ đạo phục mới tinh màu trắng, cổ áo và ống tay áo đều có một đường ngân tuyến, đại biểu cho thân phận đệ tử ngoại môn. Lực phòng ngự của loại đạo phục này có hạn, chỉ có thể ngăn cản đao kiếm bình thường công kích, bất quá, trên thân quần áo lại có pháp trừ loại trừ bụi bẩn. Dưới tình huống bình thường, có thể không cần giặt quần áo hoặc tắm rửa trong một thời gian rất lâu.

Một khối thẻ bài bạch ngọc, chính diện khắc hai chữ Huyền Cơ, mặt sau tạm thời để trống để sau này khắc tên hoặc là đạo hiệu của mình lên. Thẻ bài này cũng có thể xem như là một vật chứng minh thân phận khác ngoài ngọc phù thân phận, cũng có thể mượn tạm ngọc phù của người khác để đưa tin, hoặc là hướng sư môn cầu cứu nguy cơ trước mắt. Trừ cái đó ra, còn có những công năng nhỏ khác, sau khi trích huyết tế luyện sẽ biết được toàn bộ.

Một lọ đan dược chữa ngoại thương, chữa nội thương; một loại kim sang dược, chữa ngoại thương; một loại giải độc đan để giải trừ bách độc.

Năm căn phù gồm thủ hỏa phù, uẩn thủ phù, truyền tấn phù, đều là đồ dùng sinh hoạt cơ bản nhất, giải quyết vấn đề ăn mặc, đi lại, ở và bất luận lực sát thương không thấu đáo nào khác.

Cuối cùng, còn có mười khỏa hạ phẩm linh thạch, đây là tiền chi tiêu hợp lý hàng tháng.

Nhắc tới tiền tiêu hàng tháng, tại mười ngọn núi chính, đệ tử ngoại môn nhận được đãi ngộ ưu ái thì mỗi tháng nhận được mười khỏa hạ phẩm linh thạch, những đệ tử ngoại môn bình thường còn lại thì mỗi tháng có thể nhận được năm khỏa.

– Đồng dạng là ngoại môn đệ tử, chi tiêu hàng tháng chỗ này nhận được nhiều nhất, cả hai cấp độ kém nhau gấp đôi, trách không được những người kia đợi ở trên quảng trường bên ngoài cả ngày, mong chờ mười ngọn núi lớn thu nhận.

Tô Triệt lại lần nữa cảm động và nhớ tới ân tình của Ngọc Thanh sư huynh trong nội tâm. Bằng không thì bản thân hắn chỉ có thể trở thành một trong những người chờ đợi tiên duyên ở quảng trường bên ngoài.

Sau hết thảy những cái này, Tô Triệt còn phải tắm rửa thay quần áo, đổi lại đạo phục mới tinh, lại đi tới trước điện, hành đại lễ ba quỳ chín lạy với tượng thần Thiên Huyền Tử, khai sơn tổ sư của Thiên Huyền Tông, lúc này mới xem như là chính thức nhập môn.

Trước trước sau sau hao tốn gần một canh giờ, cuối cùng Tô Triệt và Ngọc Thanh ra khỏi Tiên duyên đại điện.

Bá!

Vừa mới ra khỏi đã có không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người trên quảng trường nhìn chằm chằm lên người Tô Triệt.

Một canh giờ trước, những đệ tử ngoại môn ở ngoài chờ đợi tiên duyên đều tận mắt nhìn thấy Tô Triệt ăn vận một thân thường phục võ giả thế tục đi vào đại điện, hơn nữa cũng chỉ là một gã Luyện khí kỳ tầng một sơ cấp.

Giờ phút này lại nhìn thấy hắn vậy mà đã thay đổi một thân đạo phục đệ tử ngoại môn mới tinh, hơn nữa bên hông còn treo thẻ bài Huyền Cơ Phong!

Chương 27 : Chính thức nhập môn (hạ)

Ngược lại, nhìn lại quảng trường này, trong mấy ngàn tên đệ tử, không ít người có thực lực Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, người kiên trì chờ ở đây nhất cũng đã chờ hơn mười năm.

Đợi hơn mười năm, nhưng vẫn không thể nào được tiên duyên bên trong. Nhưng hắn chỉ là một hài tử Luyện khí kỳ tầng một mà thôi, chỉ đi theo sau mông của Ngọc Thanh sư huynh, vậy mà lại nhận được hết hảy. Cái này cũng khiến rất nhiều người giận điên người!

Cho nên, trong vô số ánh mắt nhìn về phía Tô Triệt có vẻ hâm mộ, nhưng phần nhiều chính là ghen ghét.

Trước mắt bao người, Tô Triệt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tận lực bảo trì vẻ trầm tĩnh và vững vàng, nhưng trong nội tâm vẫn có chút phỏng đoán:

– Nhiều người trông mong được thu nhận như vậy, có lẽ Ngọc Thanh sư huynh sớm đã quen, thậm chí là không thèm để ý mới đúng, tại sao hết lần này đến lần khác lại chiếu cố cho ta nhiều như vậy?

Nghi hoặc nhàn nhạt chợt lóe lên trong lòng. Nhưng nghĩ lại, bản thân mình chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, không có chỗ nào đáng giá để Ngọc Thanh sư huynh hao tốn tâm tư. Coi như là hắn đã biết bí mật về tiểu tháp trong đầu, nhưng cũng không cần phiền toái như vậy a, chỉ cần một phát đập nát đầu mình, vô cùng đơn giản lấy ra không được hơn sao?

Kế tiếp phải tiến về trước Huyền Cơ Phong, nhưng phạm vi Thiên Huyền Tông này cũng thật quá lớn, khoảng cách giữa những ngọn núi chính không chỉ là ngàn dặm.

Ngọc Thanh mang theo Tô Triệt ngự kiếm mà đi, bay trọn vẹn ba canh giờ mới đi đến được Huyền Cơ phong.

Dùng tu vi Luyện Khí kỳ đại viên mãn của Ngọc Thanh, vốn chỉ cần hai canh giờ để đi hết lộ trình này. Nhưng vì mang theo Tô Triệt nên tốc độ phi hành nhất định chậm hơn một chút.

Huyền Cơ Phong, cũng đồng dạng như Tiên Duyên Phong Tô Triệt nhìn thấy, cũng hùng vĩ to lớn, đâm thẳng lên trời cao.

Giờ phút này, nếu có người nói mười ngọn núi chính Thiên Huyền Tông là mười trụ cột chèo chống Thượng Thiên, Tô Triệt cũng tin tưởng mà không có chút nghi ngờ nào.

Ngọc Thanh mang theo Tô Triệt đáp xuống giữa sườn núi Huyền Cơ Phong, sau đó giảng giải cho hắn:

– Độ cao Huyền Cơ Phong chia làm bốn cấp độ, giữa sườn núi chính là chỗ đệ tử ngoại môn ở, có hơn sáu ngàn người; Bên trên chính là chỗ đệ tử nội môn như ta ở, ước chừng năm trăm người, bên trên nữa chính là chỗ đệ tử chân truyền ở, chỉ có mười người.

Nói cách khác, toàn bộ Thiên Huyền Tông cũng chỉ có vẻn vẹn một trăm tên đệ tử chân truyền.

Tô Triệt tính nhẩm trong nội âm, Thiên Huyền Tông có hơn hai mươi vạn đệ tử ngoại môn, mười ngọn núi chính có tổng cộng năm ngàn đệ tử nội môn, nhưng toàn bộ tông môn chỉ có trăm tên đệ tử chân truyền.

Ngọc Thanh nhìn lên đỉnh núi, lộ vẻ ngưỡng mộ, nhỏ giọng nói:

– Không cần nhiều lời, ngươi cũng có thể đoán được, chỗ cao nhất trên đỉnh núi chính là nơi ân sư Huyền Cơ Tôn Giả chúng ta ở, Huyền Cơ Kim Điện!

– Sư huynh.

Tô Triệt cẩn thận hỏi:

– Ta vừa mới gia nhập Huyền Cơ Phong, chẳng lẽ không đi khấu kiến sư tôn sao?

– Ngươi không gặp được đâu.

Ngọc Thanh lắc đầu nói:

– Đệ tử nội môn như ta, nếu không có chuyện quan trọng, ngày bình thường cũng khó mà gặp sư tôn được một lần, chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể lắng nghe sư tôn dạy bảo định kỳ.

– Diện thụ kỹ nghệ, tài vi chân truyền!

Nói đến đây, trong mắt ngọc Thanh lóe lên tia sáng mơ ước, giống như lúc đệ tử tự tu nói đến thân phận đệ tử ngoại môn, trong mắt ánh lên tia sáng hâm mộ và mơ ước.

Tô Triệt cũng có điều ngộ ra trong tâm:

– Núi cao còn có núi cao hơn, bước chân vào con đường tu luyện là phải vĩnh viễn không ngừng tiếp tục truy cầu!

– Tô sư đệ, đưa ngươi đến nơi này, coi như là thực hiện lời hứa hẹn ban đầu rồi.

Ngọc Thanh dùng ngữ khí hòa hoãn nói:

– Đệ tử ngoại môn mới tiến vào, phải đưa tin cho các Đại sư huynh, còn phải đến Truyền Công Các gặp Trịnh quản sự để đổi lấy công pháp. Những chuyện này, ta không tiện hỏi tới.

– Đệ đã rõ.

Tô Triệt cúi đầu lần nữa, nói:

– Đại ân đại đức của sư huynh, Tô Triệt vĩnh viễn không quên.

Ngọc Thanh cười cười khoát tay.

– Không cần trịnh trọng như vậy, cũng không phải ngày sau không tương kiến nữa. Ta nói rồi, vào Huyền Cơ Phong, ta có thể làm người truyền công của ngươi, sau này, gặp nan đề gì về tu luyện thì cứ tới tìm ta.

Dứt lời, thúc giục phi kiếm, bay lên cao.

Đưa mắt nhìn thân ảnh biến mất trong mây mù mờ mịt tiên khí, lúc này Tô Triệt mới xoay người sang chỗ khác, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh chung quanh.

Nơi này là một bình đài giàn giáo tu kiến ngay giữa sườn núi, phạm vi trăm trượng, cực kỳ rộng lớn. Trong bình đài giàn giáo này, tại vị trí gần vách núi là một tòa lầu các cao hơn mười trượng.

Trên tấm biển treo trên lầu các viết năm chữ to Huyền Cơ Phong Ngoại Tông.

Một ngôi lầu các như vậy, phóng vào thế tục, Tô Triệt khẳng định phải dùng những chữ “hùng vĩ đồ sộ” để đánh giá. Nhưng ở chỗ này thì loại quy mô này cũng chỉ là bình thường, tùy ý đều có thể thấy được tại Huyền Cơ Phong.

Mở đại môn lầu các ra, Tô Triệt chậm rãi tiến vào, chỉ thấy tại lầu một đều trống trơn, trên mặt đất bày biện mấy trăm cái bồ đoàn nhưng lại không có người nào.

– Lên đây đi.

Một đạo thanh âm hùng hậu từ bậc thang bên trái truyền xuống dưới.

Tô Triệt bước lên bậc thang, nhẹ chân nhẹ tay tiến tới.

Không gian tầng hai có chút nhỏ hơn, nguyên nhân có thể là do phân thành rất nhiều phòng nhỏ. Trước một cái cửa sổ, một đạo nhân trung niên xoay người nhìn Tô Triệt, trầm thấp nói:

– Ta vừa mới thấy được, ngươi là đệ tử do Ngọc Thanh sư huynh đưa tới, đúng không?

– Đúng vậy.

Tô Triệt chào nói:

– Sư đệ Tô Triệt, bái kiến Đại sư huynh.

Tô Triệt cảm giác được thực lực vị đại sư huynh này thâm bất khả trắc, tựa hồ so với Ngọc Thanh sư huynh đều lợi hại hơn rất nhiều, điều này nói rõ rất có thể hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ rồi.

Tu vi Trúc Cơ Kỳ vẫn chỉ là đệ tử ngoại môn cũng không phải quý hiếm kỳ lạ tại Thiên Huyền Tông, chứng minh tư chất người này bình thường, nhất định là vượt quá năm mươi tuổi, cốt linh mới thành công đạt đến Trúc Cơ Kỳ, tư chất có hạn, nhất định đã nhiều lần mất đi cơ hội trở thành đệ tử nội môn.

Bất quá, dù sao thì tu vi cũng là Trúc Cơ Kỳ, trong môn phái cũng đều đạt được địa vị nhất định, đảm nhiệm một chức vụ gì đấy. Tương lai nếu có vận hạnh tiến nhập Kim Đan Kỳ thì chức vị sẽ tăng lên các bậc cao như Kim Đan Hộ pháp.

Thế nhưng mà, tiến nhập Trúc Cơ đã không dễ, tỷ lệ ngưng kết Kim Đan càng là trăm không có một, dùng ngàn khó vạn nan cũng không đủ hình dung a!

Đại sư huynh ngoại môn tên là Thường Đồng, thân là một đệ tử ngoại môn, tạm thời còn chưa có tư cách đạt được đạo hiệu, vẫn dùng tên họ thế tục để xưng hô.

Vừa rồi hắn nhìn thấy Huyền Cơ Ngọc Thanh đại danh đỉnh đỉnh tự mình dẫn Tô Triệt đến nơi này, đủ để nói rõ tiểu sư đệ mới tiến vào cửa này là nhân vật có bối cảnh, có chỗ dựa.

Cho nên lúc nói chuyện với Tô Triệt thì thái độ của hắn vẫn tương đối khách khí.

Chương 28 : Động phủ tu luyện

Sau khi hàn huyên vài câu, hai người coi như là đã thoáng quen thuộc, Thường Đồng hỏi:

– Tô sư đệ, ngươi mới tiến vào cửa, có muốn chọn một nơi tĩnh tu trên núi không? Không biết ngươi ưa thích một gian phòng hay là động phủ?

– Động phủ a.

Tô Triệt lập tức trả lời.

Một gian phòng thì thoải mái dễ chịu hơn một ít, sáng sủa và thông thoáng hơn.

Nhưng động phủ lại mang lại cảm giác an toàn, tính tư mật tương đối cao. Tô Triệt cảm giác được động phủ thích hợp để che dấu mí mật bảo tháp trong đầu hơn.

– Tốt.

Thường Đồng gật gật đầu, quay người cầm một cái phù lục trên kệ lên, đưa tới:audio truyện ngôn tình

– Tô sư đệ, động phủ này là vị trí cao nhất khu vực ngoại môn ta, nồng độ linh khí rất tốt, khoảng cách đến khu vực nội môn Ngọc Thanh sư huynh cũng gần.

Ý của lời này chính là động phủ này tuyệt đối là vị trí tốt nhất trong khu vực đệ tử ngoại môn, xem như đã bán cho Tô Triệt một cái nhân tình.

– Đa tạ Đại sư huynh.

Lúc Tô Triệt tiếp nhận mộc phù, thuận tay đưa tới cho hắn một cái túi nhỏ, bên trong đã có mười khỏa hạ phẩm linh thạch, đây chính là tiền tiêu hằng tháng vừa mới đưa tới vài canh giờ trước.

Loại chuyện có qua có lại này, Tô Triệt cũng không keo kiệt khiến người khác phản cảm. Huống hồ, bên trong túi càn khôn khác thì còn có hơn trăm mười khỏa hạ phẩm linh thạch, đủ để dùng trong một thời gian rồi.

Cái túi nhỏ chứa mười khỏa hạ phẩm linh thạch kia chỉ là một cái túi nhỏ miệng làm bằng vải nhung. Thường Đồng nắm trong tay, không cần mở ra cũng có thể cảm giác được linh thạch ở bên trong.

Hắn cười ha ha, trong nội tâm rất thỏa mãn nhưng ngoài miệng vẫn nói khách khí:

– Tô sư đệ, cái này khách khí rồi.

– Nên như thế. Sau này còn cần Đại sư huynh giúp đỡ, dạy bảo nhiều hơn.

Tô Triệt nói với vẻ mặt thành khẩn.

– Ta sẽ tận tình chỉ bảo.

Thường Đồng đương nhiên là luôn miệng đáp ứng. Kế tiếp, lại nói một cách kỹ càng cho Tô Triệt về các công việc mà mỗi một đệ tử ngoại môn không thể không làm.

Ví dụ như là cuối tháng đi nhận tiền tiêu, nửa năm xét duyệt điểm cống hiến cho môn phái một lần, ba năm khảo hạch tu vi cá nhân một lần, hoàn thành đúng hạn nhiệm vụ môn phái được giao.

Sau khi bàn giao hoàn tất tất cả mọi chuyện thì đã là chạng vạng tối. Tô Triệt ra khỏi căn lầu các này, dùng chân khí vận khởi mộc phù trong tay, mộc phù này liền tự động lơ lửng, rất nhanh phiêu du về phía trước, như là đèn sáng chỉ đường, dẫn đường Tô Triệt đến động phủ của hắn.

Huyền Cơ Phong thật sự quá lớn, chỉ một đoạn đường núi này mà Tô Triệt phải đi hơn nửa canh giờ. Đương nhiên, nguyên nhân chính là do tu vi mình quá thấp.

Trước động phủ cũng có một bình đài giàn giáo tương đối lớn, chiều dài và chiều rộng đều hơn trăm bước, lúc này đủ chứa mười mấy tên võ giả thế tục luyện tập công phu quyền cước. Mà cái này chỉ vẻn vẹn là một nơi đặt chân trước cửa động phủ mà thôi.

Không nói đến diện tích lớn, cảnh sắc nơi này cũng đẹp không sao tả xiết được. Bên trái cửa vào động phủ có một con suối chảy từng giọt ra từ trong một khe đá, phía dưới là một ao nước, từng con cá năm màu tươi đẹp nhàn nhã vẫy đuôi, lá sen xanh biếc phảng phất như là hàng mỹ nghệ được điêu khắc tinh tế.

Phía bên phải cửa vào chính là hoa cỏ và cây ăn quả cao thấp chằng chịt nhau, tự động phập phồng, đóa hoa kiều diễm, trái cây óng ánh, không có chỗ nào là không toát ra vẻ mê người, cho thấy thực vực và sinh linh nơi này đều được linh khí nồng đậm tẩm bổ, so với những đồng dạng tại thế gian thì có khác biệt rất lớn.

– Quả thật là một chốn tiên cảnh nhân gian!

Tô Triệt hít sâu một hơi, hắn cũng không biết đánh giá làm sao cho thỏa đáng nữa.

– Ba!

Mộc phù dẫn đường tự động khảm vào một cái lỗ trên thạch bích, vầng sáng nhàn nhạt bắt đầu chớp động, cho thấy động phủ này đã có chủ, không được chủ nhân đồng ý thì ai cũng không thể tùy ý xâm nhập.

Tô Triệt dùng phương pháp mở cửa ghi chép trong mộc phù mở cửa đá động phủ ra, đi vào dạo qua một vòng.

Bên trong có phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, mật thất luyện công, phòng luyện đan, mật thất nuôi dưỡng, … Đầy đủ mọi thứ, cũng đều có pháp trận chiếu sáng, thông gió tránh bụi bẩn, dù ở bên trong lâu đến đâu cũng không cảm thấy khó thở.

Sắc trời đã không còn sớm, thoạt nhìn hôm nay đã không kịp đến Truyền Công Các để nhận công pháp nữa. Huống chi bận rộn cả ngày hôm nay, Tô Triệt cũng cảm thấy tinh thần có chút mỏi mệt, ngồi xuống trong chốc lát như thường lệ, lại thử liên hệ với tiểu tháp trong đầu, nhưng một hồi lâu cũng không nhận được phản hồi, liền sớm nằm xuống nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Tô Triệt ra khỏi động phỏi, vừa mới đóng cửa đá lại, chợt nghe có tiếng người ồ nhẹ truyền đến sau lưng.

Quay đầu lại nhìn, đó chính là một thiếu niên Luyện Khí Kỳ tầng thứ hai, bên hông giắt thẻ bài Huyền Cơ, đồng dạng là một đệ tử ngoại môn Huyền Cơ Phong.

Thoạt nhìn thì niên kỷ người thiếu niên này so với Tô Triệt thì như lớn hơn hai ba tuổi, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt hắn lộ vẻ tươi cười, tiến đến chủ động hỏi:

– Vị sư đệ này là đệ tử mới đến Huyền Cơ Phong hả?

– Đúng vậy.

Tô Triệt chào nói:

– Tô Triệt bái kiến sư huynh.

Không có biện pháp, trước mắt chỉ có thể làm như vậy, thực lực mình xem như thấp nhất, là đệ tử ngoại môn nhỏ tuổi nhất, nhìn thấy ai cũng phải hô một tiếng sư huynh hoặc sư tỷ.

– Ta gọi là Lôi Tiếu.

Người thiếu niên cười ha hả, nói:

– Tô sư đệ không đơn giản a, vừa mới nhập môn đã được phân cho động phủ này.

Tô Triệt mỉm cười, nhìn thoáng qua phương hướng lúc trước hắn đến, hỏi:

– Động phủ của Lôi sư huynh ở gần đây sao?

– Đúng vậy.

Lôi Tiếu cười cười, ngón tay chỉ về hướng bên kia.

– Xem như cách ngươi một tòa lâu xá, độ cao so với ngươi cũng không sai biệt lắm, chỉ có điều, ta ưa chuộng lâu xá rộng thoáng và cảm giác thoải mái khi dõi mắt nhìn ra nghìn dặm xa xa.

Tô Triệt cười cười phụ họa, mấy câu này có thể nhìn ra đây là một gia hỏa tính cách hoạt bát, có chút quen thuộc.

Bất quá, hắn là một đệ tử Luyện khí kỳ tầng thứ hai mà cũng có thể được phân một chỗ ở như vây, đủ để nói rõ bối cảnh của hắn cũng không đơn giản. Phải biết rõ, độ cao nơi tĩnh tu cũng là nơi thể hiện ra địa vị và bối cảnh trong môn phái.

Đồng dạng, Lôi Tiếu cũng đối đãi như vậy với Tô Triệt, vừa thấy đã bắt đầu kết giao, hắn lại hỏi:

– Tô sư đệ, sớm như vậy đã ra ngoài, ngươi muốn đi đâu?

Tô Triệt trả lời:

– Vừa mới nhập môn, muốn đến Truyền Công Các nhận công pháp và cũng muốn nhanh chóng hiểu rõ một ít quy củ trong môn phái thoáng một phát.

– Truyền Công Các?

Lôi Tiếu gật đầu, nói:

– Vừa vặn ta cũng muốn đến đó, chúng ta đồng hành một đường a.

– Tốt.

Hai người sóng vai, cùng nhau đi tới. Trên đường Lôi Tiếu nói ra một ít quy củ hắn biết rõ cực kỳ lưu loát, nói chuyện cũng rất có trật tự.

Quy củ tại nơi này, cũng không phải là môn quy Thiên Huyền Tông mà là một ít quy tắc nửa ẩn nửa công khai. Hiểu rõ môn quy rất dễ dàng, có thể thông qua điển thư là hiểu được rồi.

Chương 29 : Nhân Yêu Ma (thượng)

Nhưng những quy tắc ẩn này là phiền toái nhất, không để ý thì có thể trong lúc không ngờ tới lại đắc tội một người nào đó.

Lúc đi vào Truyền Công Các, hai người Tô Triệt và Lôi Tiếu cùng lứa tuổi xem như đã quen thuộc nhau, hai người định ra ước định ngày sau sẽ thường xuyên qua lại, mỗi người đều giúp đỡ bề bộn cho nhau.

Tô Triệt tìm được Trịnh quản sự là Đại tổng quản Truyền Công Các, sau đó biểu đạt ý tứ thay Ngọc Thanh sư huynh vấn an, rồi cũng đưa lên mười khỏa hạ phẩm linh thạch làm lễ gặp mặt.

Đại sư huynh Thường Đồng và Trịnh quản sự Truyền Công Các đều là những nhân vật trọng yếu mà Ngọc Thanh sư huynh đã ám chỉ, Tô Triệt đương nhiên sẽ không dám lãnh đạm. Tục ngữ có câu phép vua thua lệ làng. Tạo dựng mối quan hệ tốt với những người này, tuyệt đối không có chỗ xấu. Lúc ở thế tục, Tô Triệt cũng lăn lộn bốn năm trong huyện nha, cho nên rất rõ ràng những môn đạo này.

– Tô Triệt a.

Sau khi thu lễ, giọng điệu Trịnh quản sự rõ ràng đã thân cận hơn rất nhiều.

– Xem ra chút ít công pháp nhận miễn phí, ngươi đích thị không để vào mắt rồi. Nhưng một ít công pháp cấp cao hơn thì phải cần có điểm cống hiến môn phái.

Tô Triệt đã sớm biết được loại quy định này, liền lấy ra bảy gốc linh thảo đã sớm chuẩn bị trong túi càn khôn ra, đưa tất cả tới trước mặt Trịnh quản sự.

– Trịnh quản sự, dược linh những gốc linh thảo này đều trăm năm trở lên, không biết có thể đổi được bao nhiêu điểm cống hiến?

– Ân, không tệ, không tệ!

Sắc mặt Trịnh quản sự khẽ động, cẩn thận kiểm nghiệm những linh thảo này, yên lặng tính toán, sau đó nói ra:

– Bảy gốc linh thảo này trị giá hai ngàn năm trăm điểm cống hiến, theo như quy củ, qua tay chúng ta, có thể chia cho ngươi hai ngàn điểm cống hiến cũng xem là tốt rồi. Bất quá, nể mặt mũi Ngọc Thanh, chúng ta đều chia toàn bộ hai ngàn năm trăm điểm cho ngươi.

– Đa tạ Trịnh quản sự.

Tô Triệt minh bạch, mặt mũi Ngọc Thanh chỉ là thứ nhất, cũng không thể bỏ qua công lao của chút ít linh thạch vừa rồi đưa cho hắn. Lúc này thì chẳng khác gì dùng mười khỏa hạ phẩm linh thạch đổi lấy năm trăm điểm cống hiến, nhất định là cực kỳ có lợi.

Điểm cống hiến tính vào ngọc phù thân phận của Tô Triệt. Trịnh quản sự chỉ vào một gian mật thất ở cách đó không xa, thấp giọng nói:

– Công pháp bên trong gian mật thất kia, đều là công pháp ngoại môn tốt nhất của Huyền Cơ Phong chúng ta.

Trước khi tiến vào mật thất công pháp, Tô Triệt phải gặp mấy vị quản sự, phải dùng Tâm Ma thề sẽ không truyền thụ tất cả sở học cho người khác, mặc dù là sư huynh đệ đồng môn cũng như vậy.

Đây là một trong mấy hạng môn quy nghiêm khắc nhất Thiên Huyền Tông, bất luận kẻ nào cũng không dám thiên vị.

Tu tiên giả coi trọng nhất là lời thề Tâm Ma, có lời thề ước thúc, nội môn đệ tử như Ngọc Thanh cũng không thể mang mấy công pháp nội môn hắn học được truyền thụ cho đệ tử ngoại môn như Tô Triệt, chỉ có thể dạy bảo hắn công pháp ngoại môn.

Nói cách khác, tại Thiên Huyền Tông muốn có được công pháp tu luyện tốt, chỉ có hai cách: một là dựa vào điểm cống hiến trao đổi với sư môn, hai là trưởng bối sư môn tự mình giúp truyền thụ, bất quá cũng chỉ có đệ tử chân truyền mới có thể hưởng thụ đãi ngộ như thế.

Tiến vào mật thất công pháp, Tô Triệt quay mặt về phía mấy trăm quả ngọc giản trên giá sách, mất một canh giờ chọn kỹ lựa khéo, rốt cục chọn trúng hai môn công pháp cơ sở phẩm cấp tương đối cao.

Một cái là “Ngọc Hư Nạp Khí Quyết”, công pháp tu luyện chân khí, cần một ngàn điểm cống hiến mới có thể đổi lấy. Một cái khác là “Tinh Vân Đoán Thần Thuật”, thuộc về công pháp tu luyện tinh thần lực. Tinh thần lực mạnh yếu đối với tu sĩ mà nói cũng rất trọng yếu, luyện đan, luyện

khí, chế tác phù lục, điều khiển pháp bảo…, đều phải tiêu hao tinh thần lực mới có thể làm được.

Đối với Tô Triệt mà nói, “Tinh Vân Đoán Thần Thuật” này chính là một loại tinh thần nội thị thuật, mới là thứ mình cần nhất.

Chỉ có học xong tinh thần nội thị thuật mới có thể chứng kiến diện mạo chân thật của tiểu tháp trong đầu, nói không chừng còn có thể cùng nó thành lập một cầu nối trực tiếp.

Tinh Vân Đoán Thần Thuật thuộc loại công pháp phụ trợ, giá cả trao đổi so với pháp môn Luyện Khí đồng cấp tiện nghi hơn rất nhiều, chỉ cần năm trăm điểm cống hiến.

Trao đổi hai môn công pháp ngọc giản này, Tô Triệt thoáng cái đã mất đi một ngàn năm trăm điểm cống hiến, mà ngay cả Trịnh quản sự cũng thầm nghĩ:

– Có hậu trường tựu là không giống với người khác, mới tiến vào hàng ngũ đệ tử khó mà thấy được loại thủ bút như thế này.

Thật không biết Tô Triệt có hậu trường gì, nếu không phải lúc ở Huyết Mạc sơn mạch làm hoàng tước một hồi, kiếm một số tiền phi nghĩa, há có thể vung tay xa xỉ như vậy.

Thật ra, thoáng cái mất nhiều điểm cống hiến như vậy, Tô Triệt lòng đau như cắt, nhưng đối với loại chuyện này không thể keo kiệt được, công pháp tốt quá mức trọng yếu, chẳng những quyết định tốc độ tăng trưởng tu vi, thực lực bản thân mạnh yếu, thậm chí đối với xác xuất thành công lên Trúc Cơ cũng có tính quyết định rất quan trọng.

Đừng nói là một ngàn năm trăm điểm, nếu còn có công pháp tốt hơn, tiêu hết điểm cống hiến môn phái của mình, Tô Triệt cũng sẽ không có chút do dự.

Sau này Tô Triệt lại nhận lấy mấy pháp thuật hoàn toàn miễn phí, đều là những pháp thuật cơ sở, như: hỏa cầu thuật, lưu sa thuật, triền nhiễu thuật, các loại Ngũ Hành pháp thuật, lại có ngự khí thuật, khinh thân thuật, các loại kỹ xảo pháp môn.

– Gia nhập vào đại môn phái, ngươi có thể học pháp thuật cơ sở một cách tùy ý, chỉ cần tinh lực đầy đủ, muốn học bao nhiêu đều được!

Thời điểm tự tay sao chép những pháp thuật miễn phí này, Tô Triệt vẫn còn yên lặng cảm khái:

– Lúc ở Huyền Cơ thành, muốn học được những pháp thuật này thì phải có linh thạch. Nhưng lúc đó trên người ngay cả một khỏa linh thạch cũng không có…

Thắng lợi trở về!

Mang theo hai môn công pháp chủ tu, một đống pháp thuật cơ sở, Tô Triệt về động phủ của mình tịnh tu… Vừa mới bước vào hành trình tu tiên, cần phải học tập rất nhiều thứ, chỉ những pháp thuật cơ sở này ít nhất cũng phải mất ba năm chăm chỉ khổ luyện.

Đầu tiên cần phải tu luyện nhất định là tinh thần nội thị thuật ở trong “Tinh Vân Đoán Thần Thuật”, Tô Triệt rất nóng lòng muốn biết rốt cục tiểu tháp trong đầu là bảo vật gì.

– Căn cứ vào công pháp, tu vi Luyện Khí tầng một liền có đủ năng lực nội thị, có lẽ không khó…

Sau đó, Tô Triệt đóng cửa động phủ, bắt đầu tập luyện tinh thần nội thị thuật. Mộc phù trên vách đá ngoài động ghi rõ hai chữ “Bế quan”, như vậy, nếu không có việc quan trọng chắc chắn sẽ không ai tới quấy rầy rồi.

Uống một viên Ích Cốc đan trong mười ngày không cần ăn uống, bất quá Tô Triệt chỉ dùng ba ngày cũng đã triệt để nắm giữ Nội Thị Thuật. Loại pháp môn cơ bản này, chỉ cần phương pháp chính xác, sau đó bắt đầu tập luyện thực sự không khó.

Cẩn thận từng li từng tí, Tô Triệt thử nội thị tinh thần lĩnh vực của mình, chính là thứ được xưng là não hải.

Chương 30 : Nhân Yêu Ma (hạ)

Hô ~~~

Cảm giác hơi mê muội chợt lóe lên, chỉ cảm thấy ý thức của mình đã phá vỡ một tầng, một cái lĩnh vực phi thường quen thuộc, lại cực kỳ lạ lẫm, đúng là một loại cảm giác đặc dị khó có thể miêu tả dược.

Thấy được!

Não hải lĩnh vực như một mảnh sương mù mịt mờ, giống như trong không gian kỳ diệu vô cùng rộng lớn, một tòa tiểu tháp hắc sắc lẳng lặng lơ lửng, vẫn là cái bộ dáng không chút thu hút kia, nhìn từ bề ngoài nó có chín tầng.

Một tòa tiểu tháp hắc sắc cao chín tầng?

Ngưng tụ nhãn lực lại lần nữa, Tô Triệt chỉ cảm thấy ý thức của mình hướng dần dần đến tòa tiểu tháp này, cảm giác khoảng cách như tồn tại thật sự, dần dần tiếp cận, mình lại càng lúc càng nhỏ, tòa tháp này lại càng biến càng lớn…

Đợi đến lúc cảm giác mình cực kỳ nhỏ bé, tòa hắc tháp này ngược lại cao ngút trời, Tô Triệt biết được, đây mới là tỉ lệ thật sự của cả hai.

Giờ phút này, Tô Triệt chứng kiến rõ ràng, tầng dưới hắc tháp có hai đại môn trái phải đi ngược chiều, đại môn ở trên thì không có vật gì, lại không thấy khắc chữ, cũng không có hoa văn, mà ngay cả cái tay cầm cửa cũng không có.

Hai đại môn bình thường không có gì lạ, nhưng bên trên tháp cơ ngoài cửa có hai pho tượng đứng sừng sững, khiến cho Tô Triệt sững sờ.

Nói chúng là hai pho tượng cũng không chính xác, chuẩn xác mà nói, hẳn là hai sinh vật bị một tầng thủy tinh trong suốt phong bế bên trong, giống như hổ phách.

Trong pho tượng bên trái phong bế một người,trông thấy đặc điểm của khuôn mặt kia, Tô Triệt lập tức nhận ra đó chính là ngoại môn đệ tử Thiên Huyền Tông lúc ở Huyết Mạc sơn mạch bị tiểu tháp hấp thu, “Trần Thạch”. Trần Thạch bị phong bế trong thủy tinh trong suốt, hai mắt nhắm nghiền giống như người chết. Nhưng không biết vì cái gì, Tô Triệt lại cảm thấy hắn còn chưa có chết…

Một pho tượng khác thì phong bế một sinh vật kỳ quái, thân hình tối tăm mờ mịt, khó có thể phân biệt tứ chi, nhưng đầu của nó thì cực kỳ khủng bố, đầu đính ác ma song giác, còn có gương mặt tà ác dữ tợn đến cực điểm. Không thể nghi ngờ, nó chính là Thiên Ma Ngoại Vực đã bị tiểu tháp thu khi mình tiếp nhận khảo nghiệm.

– Đúng vậy, đều không chết, cái này là một người một ma còn sống!

Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng Tô Triệt chỉ có thể khẳng định như vậy.

Sau đó lại chứng kiến trên tháp phía dưới chân pho tượng Trần Thạch có khắc một chữ “Nhân”, trên tháp cơ dưới chân pho tượng Thiên Ma có khắc một chữ “Ma”, mà ở giữa bọn hắn lại có khắc một chữ “Yêu”.

Nhân — Yêu — Ma.

Tô Triệt hiểu được một chút, thử dùng ý thức của mình thăm dò hai đại môn hắc tháp, muốn đẩy nó ra, đi vào bên trong nhìn xem, nhưng đại môn lại không chút sứt mẻ!

Tuy rằng đẩy không mở, nhưng vẫn có phản ứng!

Chỉ thấy chữ “Yêu” ở giữa hai pho tượng bỗng nhiên ánh quang mang lập loè, hào quang màu đỏ như máu, cực kỳ quỷ dị.

Đến lúc này, Tô Triệt càng thêm khẳng định, vội vàng dùng tư tưởng tư tưởng ý thức hướng về phía hắc tháp nói:

– Có phải thiếu một Yêu hay không? Cần phải bắt một con yêu thú mới có thể khai mở đại môn?

Hô! Chữ “Yêu” màu đỏ như máu chớp động hai cái, hiển nhiên là đáp lại Tô Triệt, suy đoán chính xác!

– Nhân đã có, ma đã có, còn thiếu một Yêu!

Tô Triệt suy nghĩ, lại hỏi:

– Là yêu thú gì cũng được? Cấp bậc thấp một chút cũng được hay sao?

Chữ “Yêu” lại lóe lên hai cái, đáp án vẫn là chính xác.

– Ân.

Tô Triệt ứng một tiếng, trong lòng tự nhủ:

– Cũng có thể như thế, dù sao thực lực Trần Thạch và Thiên Ma Ngoại Vực đều không cao…

Sau đó, Tô Triệt dùng ý thức vây quanh tòa hắc tháp này vài vòng, cũng không có phát hiện cửa sổ hay cửa sau hay đường tắt các loại, một lát sau không nhận được bất kỳ phản ứng nào của hắc tháp nữa, liền đi ra khỏi não hải của mình.

Trong động phủ, Tô Triệt đứng dậy hoạt động chân tay, trong nội tâm suy nghĩ:

– Thế hệ tu hành trên thế gian, không còn gì ngoài nhân yêu ma tam đại chủng tộc, cái tòa hắc tháp này nuốt sạch tam tộc, khẩu vị thật lớn, quả thật không giống bình thường…

Vậy thì đành thỏa mãn nhu cầu của nó, nghĩ biện pháp bắt một con yêu thú vậy!

Tô Triệt đã tìm được nơi tu luyện của Lôi Tiếu, một tòa lầu nhỏ hai tầng, xây dựng trên một vách đá, cửa sau ở phía Tây thậm chí nhô ra vách núi hơn một trượng, hơi có chút ý cảnh không trung lâu các. Không thể nghi ngờ, nhìn ra từ cửa sổ tầm mắt nhất định sẽ rất rộng.

Môn phù khảm ở bên trái đại môn đang ở trạng thái bình thường, nói rõ chủ nhân ở nhà, cũng không phải đang bế quan. Tô Triệt đụng nhẹ vào cấm chế trên cửa, nhắc nhở chủ nhân: có khách tới thăm.

– Tô sư đệ, mau mời tiến!

Đại môn tự động mở ra, tiếng nói của Lôi Tiếu từ trong nhà truyền ra.

Tô Triệt đi vào phòng tiếp khách ở lầu một, Lôi Tiếu mang theo nụ cười nhiệt tình đi xuống từ lầu hai.

Sau khi ngồi xuống hàn huyên vài câu, Tô Triệt lập tức lộ ý đồ đến:

– Lôi sư huynh, ta cần bắt sống một đầu yêu thú cấp thấp, không biết có phương pháp nào đơn giản không?

– Yêu thú cấp thấp?

Lôi Tiếu cười hỏi:

– Yêu thú cấp một sơ giai cũng có thể sao?

– Có thể.

Tô Triệt gật đầu nói.

Yêu thú cấp một, luận thực lực thì ngang với tu sĩ nhân loại Luyện Khí kỳ, như vậy thì yêu thú cấp một sơ giải sẽ ngang với tu sĩ nhân loại Luyện Khí sơ kỳ, thuộc về tầng lớp chót nhất trong yêu thú nhất tộc.

Nhưng mặc dù là yêu thú thực lực thấp nhất cũng không phải một tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng một như Tô Triệt có thể ứng phó một mình, cho nên, Tô Triệt mới tìm Lôi Tiếu, nhờ hắn nghĩ kế giúp.

Lôi Tiếu nghĩ nghĩ, dựa theo thực lực trước mắt của Tô Triệt mà đưa ra đề nghị:

– Chỉ là yêu thú cấp một sơ giai, cũng không khó làm lắm, thậm chí không cần tự mình mạo hiểm đi bắt, chỉ cần có linh thạch, đi đến một ít khu vực đặc biệt có thể mua được rất dễ dàng.

– Ước chừng cần bao nhiêu linh thạch?

Tô Triệt hỏi.

– Không cao hơn hai mươi linh thạch, tiền hằng tháng của chúng ta cũng đủ dùng rồi.

– Hai mươi linh thạch, vẫn còn lấy ra được. . .

Tô Triệt nhẹ gật đầu, trên người còn một trăm mười khỏa linh thạch, cũng đủ dùng rồi.

– Vậy thì dễ xử lý.

Lôi Tiếu mỉm cười nói:

– Ở bên ngoài Huyền Cơ thành phía đông mấy trăm dặm có một Âm Phong hạp cốc, nơi đó là một trong các nơi lịch lãm rèn luyện của đệ tử phái ta. Ở nơi trú quân bên ngoài hạp cốc có thể mua được yêu thú cấp thấp. Rất nhiều đệ tử cũng thuận tiện khi hoàn thành các nhiệm vụ môn phái ở bên ngoài mà bắt vài đầu yêu thú cấp thấp, bán cho những tán tu ở ngoại giới có nhu cầu, qua đó kiếm thêm linh thạch, hoặc đổi lấy dược liệu.

– Đã minh bạch!

Tô Triệt có chút tâm hỷ, đứng dậy thi lễ nói:

– Đa tạ Lôi sư huynh, vậy ta liền đến Âm Phong hạp cốc xem.

– Đừng vội, đừng vội!

Thấy hắn có ý muốn cáo từ, Lôi Tiếu ngoắc tay ngăn cản nói:

– Hai ngày trước, ta tiếp nhận một nhiệm vụ môn phái, cũng muốn đi Âm Phong hạp cốc một chuyến. Vốn cũng không vội gì, kéo đến mười ngày tám ngày cũng không vội, nhưng giờ vừa lúc, ta và ngươi có thể kết bạn đồng hành, cùng đi với nhau.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !