1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 93: Trại huấn luyện chết (c461-c465)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 93: Trại huấn luyện chết (c461-c465)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 461 : Sinh tử

Trương Tam năm nay 36 tuổi, là người ở thị trấn Nhiêu Dương, Hà Bắc, cũng là nơi mà vào thời cận đại Trạc Cước phát triển, ông còn trẻ đã rất thích đấu nhau, đã từng 1 lần say rượu rồi xảy ra xung đột, móc mắt của 1 người, sau đó mới biết người đó vốn là 1 cảnh sát chìm.

Sau đó, Trương Tam trên đường chạy trốn, nhờ thân thủ và khôn ngoan hơn người, đã nhanh chóng gây dựng được danh tiếng trên giang hồ, nhưng vì vụ án năm đó, Trương Tam không dám dùng tên thật, thậm chí đến cả võ tay cũng không dám dùng nữa.

Mà sau khi gia nhập vào boxing ngầm 2 năm trước, cuộc sống của Trương Tam lập tức thay đổi 1 trời 1 vực, Chúc Duy Phong không biết nhờ quan hệ gì, mà giải quyết xong vụ án của hắn, khiến cho cuộc đời Trương Tam lần đầu tiên quang minh chính đại quay về quê hương mình.

Hiện nay Trương Tam cũng tiết kiệm được mấy chục vạn, nếu như rút lui khỏi giới boxing ngầm, cũng có thể sống 1 cuộc sống bình dị, chỉ có điều vì muốn báo đáp Chúc Duy Phong, hắn mới ở lại đấu trường này, ngay cả trận đấu đầu tiên trên đấu trường với Andreyebich này, cũng là Trương Tam tự nguyện.

Đương nhiên, Chúc Duy Phong đưa ra mức thưởng kếch xù cho trận đấu này, cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Trương Tam lên sàn, bởi vì nếu thắng được trận này, hắn có thể kiếm được 50 vạn, cho dù là đánh bại cũng có được phí ra khỏi sàn là 20 vạn, đây cũng là điều mà Trương Tam khó có thể từ chối.

Bởi đã sớm từng trải, Trương Tam bất luận là lúc nổi tiếng trên giang hồ hay là lúc đánh boxing ngầm, từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ dùng qua võ tay, đây cũng là cơ hội cuối cùng đồng thời cũng là đòn sát thủ để bảo vệ mạng sống mình, phải đối diện với tên Andreyebich bất khả chiến bại, Trương Tam mới phải sử dụng đến.

1 luồng khí lực từ đầu ngón tay Trương Tam phóng ra, đừng nói là đôi mắt, mà ngay cả 1 tấm gỗ, Trương Tam cũng có thể chọc thủng 2 lỗ, mà hơn nữa người mạnh mẽ đến đâu mất đi đôi mắt, cũng biến thành 1 người bất lực.

Trên mặt Trương Tam lộ ra nụ cười ác độc, trong đầu hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh 2 con mắt của Andreyebich lăn lông lốc dưới sàn, mọi người trên khán đài lúc này như ngừng thở, bởi vì thắng bại… sắp rõ rồi.

– Bốp!

1 tiếng kêu giòn tan từ võ đài vang ra, dưới hiệu quả đặc biệt của âm thanh đó, như có tiếng lanh lảnh lạ thường, mà miệng Trương Tam phát ra 1 tiếng kêu đau đớn, thân hình nhanh như chớp lui ra phía sau.

Chỉ có điều Trương Tam mới đặt cược toàn bộ vốn liếng vào chiêu đó, thân hình dựa quá mức về phía trước, thân thể hắn mặc dù đã bay về phía sau, nhưng bàn tay phải còn chưa kịp rút về.

Tay của Andreyebich kia giống như 1 cái quạt, lúc này đột nhiên linh hoạt lạ thường, nắm chặt cổ tay Trương Tam, kéo vào trong lòng.

Đợt kéo này, Trương Tam sợ tới mức hồn vía lên mây, hắn biết khí lực của mình cũng hoàn toàn không thể so sánh với Andreyebich được, dưới tình thế cấp bách, toàn thân Trương Tam nghiêng người bay lên, đầu chúc xuống dưới, chân hướng lên trên, 2 chân giống như lưỡi kéo, kẹp vào 2 huyệt thái dương của Andreyebich.

Huyệt thái dương của người đánh võ, chắc chắn là 1 bộ phận yếu nhất trên cơ thể con người, Trương Tam thầm nghĩ chỉ cần làm cho Andreyebich thả cánh tay đó của mình ra, sau đó sẽ chạy ra khỏi võ đài, hắn đã bị Andreyebich dọa cho hết hồn rồi, cũng không còn dũng khí đấu tiếp nữa.

Chỉ có điều những chuyện phát sinh trong trận đấu ngày hôm nay, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Trương Tam, vốn cho rằng Andreyebich sẽ phải rút tay lại đỡ, thế nhưng hắn không chút động đậy hứng trọn 1 cước của Trương Tam, 1 ánh sáng lóe lên, mũi chân của Trương Tam dừng đúng chỗ huyệt thái dương của Andreyebich.

– Người… người này điên rồi sao?

Lúc đá trúng đối phương, trong lòng Trương Tam dâng lên 1 cảm giác hoang đường, theo hiểu biết của hắn, không có bất kỳ 1 người học võ nào lại có thể đem huyệt thái dương – 1 điểm yếu ra cho kẻ địch đánh.

Kinh nghiệm đấu võ của Trương Tam cũng cực kỳ phong phú, trong lòng trong nháy mắt đã có ý định chuyển bại thành thắng, nhưng vào lúc 2 chân của hắn đá trúng đầu, thuận thế móc vào cổ của Andreyebich, hắn muốn dùng toàn bộ lực của 2 chân cắt đứt cổ cảu Andreyebich.

Chỉ có điều mặt Trương Tam hướng xuống mặt đất, hắn cản bản là không có cách nào nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Andreyebich, nếu không hắn nhất định đã hối hận với sự lựa chọn của mình.

Đương nhiên, Trương Tam cũng không có cơ hội để hối hận.

Ngay lúc 2 chân Trương Tam kẹp lấy cổ của andreyebich, 2 bàn tay to như cái quạy đồng thời nắm chặt vào chỗ mắt cá chân 2 chân của Trương Phong, trên nét mặt của Andreyebich lộ 1 nụ cười nham hiểm, cùng với chỗ máu chảy trên đầu đó, toàn thân giống như 1 con quỷ trong địa ngục.

– Hắn… sao hắn không sao?

Đây là ý nghĩ cuối cùng trên thế gian này của Trương Tam, ngay tại thời điểm hắn vừa ý thức được sai lầm của mình, 1 cỗ lực mạnh mẽ đột nhiên xé toạc 2 chân Trương Tam ra, trong nháy mắt sự đau đớn truyền lên não bộ Trương Tam, sau đó suy nghĩ của hắn cũng chìm dần vào bóng tối.

Tên Andreyebich vạm vỡ như 1 con gấu bắc cực, sau khi nắm lấy 2 chân Trương Tam, căn bản cũng không ngừng lại, 2 tay giơ lên trên, 2 chưởng hướng phát ra, hắn chỉ đơn giản dùng lực cánh tay xé toạc đôi người Trương Tam ra.

Máu tươi cùng nội tạng văng tung tóe khắp nơi, trong nháy mắt ướt đẫm mà khuôn mặt Andreyebich, hắn giống như là 1 con tinh tinh đẫm máu, 2 tay còn kéo 1 nửa thân thể, ngửa mặt lên trời gào thét, chấn động đến mức mọi người xung quanh khán đài đều cảm thấy đau nhức cả lỗ tai.

Trương Tam còn chưa cảm nhận thấy sự đau đớn, lúc này lại biến thành sự sợ hãi, khiến cho mọi người trong hội trường, trừ Diệp Thiên ra đều sợ hãi, lúc này bất kể là đại gia giàu có hay là thiên kim tiểu thư đều mặt trắng bệch.

Có vài người còn không chịu được kích động bất ngờ lúc này, nhìn thấy cảnh trên võ đài lúc này không ngừng nôn mửa, lần đầu tiên họ biết, hóa ra muốn theo đuổi sự kích thích, thì phải cần có 1 trái tim mạnh mẽ.

Toàn bộ hội trường lúc này đều rơi vào khủng hoảng, 1 vài người thậm chí còn đừng lên chạy về phía thang máy, bọn họ sợ tên Andreyebich trên võ đài phát điên chết chết bọn họ giống như là giết gà thì chết.

Có người có thể cảm thấy không đúng, bọn họ tới vốn là để tìm kích thích, nhìn thấy cảnh máu me này, nên hoan hô cổ vũ tên Andreyebich này mới là đúng.

Nhưng phải biết rằng, sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, bọn họ có thể chấp nhận người sống bị đánh chết, nhưng kiểu như 1 người đang sống sờ sờ mà bị tách làm 2 thế kia, mà trên võ đài khắp nơi còn tung tóe nội tạng, loại kích thích mạnh thế này, thực sự vượt xa sức chịu đựng của bọn họ.

Sau khi sức chịu đựng đến cực điểm, thì điều còn lại là sự tan vỡ, nhất là tiếng la khóc của những vị phu nhân, lại càm tăng thêm cảm giác tan vỡ, 1 vài người vốn có thể chịu đựng được, cũng không chịu được la hét ầm lên.

Trong nháy mắt, toàn bộ hội trường nhốn nháo ầm lên, ai cũng không biết được đây là tiếng kêu hoảng sợ đến tột cùng hay là tiếng cổ vũ cho Andreyebich, hay là dùng cách này để giảm bớt sự sợ hãi của bản thân.

– Yên lặng nào, xin mọi người yên lặng ạ. Andreyebich tiên sinh là 1 quyền thủ chuyên nghiệp, anh sẽ không làm tổn hại đến mọi người đâu, xin mọi người bình tĩnh!

Vào lúc này, vị MC hơn 40 tuổi đó đứng dậy, thế nhưng hắn cũng đứng cách xa võ đài, trường hợp này, cho dù đã làm MC cho boxing ngầm 3 năm rồi, những cũng cảm thấy 2 chân mềm nhũn, lấy hết dũng khí toàn thân, cũng không dám đến gần con người như con quỷ đấy.

Theo tiếng nói của MC, 1 đội bảo vệ hơn 20 người mang súng, cũng lần lượt đứng lên ở trong các góc của hội trường, sự xuất hiện của bọn họ, làm cho mấy người như muốn ngất xỉu dần dần bình tĩnh lại, rốt cuộc trong lòng những người này, 1 người có võ mạnh mẽ đến đây cũng khó có thể chống lại được vũ khí hiện đại.

Chỉ có điều sau khi mấy người đó xuất hiện, thân thể Andreyebich trên võ đài run rấy đứng bật dậy, cầm trong tay 2 mảnh thân thể khắp nơi đều là máu tươi, thế nhưng rốt cục thì hắn vẫn có thể đè nén được thứ dục vọng đó xuống, sau khí vửt 2 mảnh thân thể đó ra, lẳng lặng đứng giữa võ đài.

– Người này tuyệt đối không đơn giản, hắn đã từng có kinh nghiệm tay không đấu với súng, hơn nữa kinh nghiệm còn cực kỳ phong phú!

Sau khi nhìn thấy hành động của Andreyebich, tâm thần Diệp Thiên chấn động, bởi vì biểu hiện vừa rồi của Andreyebich, cực kỳ giống với cậu, Diệp Thiên trước kia lúc bị súng dí vào người, phản ứng đầu tiên là phải giết sạch những người đó để bảo vệ chính mình.

Từ điểm này mà nói, Diệp Thiên cũng là loại người giống như Andreyebich, bọn họ chỉ bằng lòng tự mình nắm giữ vận mệnh chính mình, bất kỳ cử chỉ nào bọn họ cho là bị uy hiếp, đều phải hứng chịu đòn trí mạng.

Thế nhưng hoàn cảnh xung quanh Diệp Thiên lúc đó chỉ toàn là cây cối, mà Andreyebich lại trực tiếp đối diện với hơn 20 người có vũ khí, nếu hắn mà có hành động gì bất thường, sợ là trong nháy mắt sẽ bị bắn thủng như cái sàng, đứng yên bất động mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất lúc này.

2 người châu Âu đi theo Andreyebich đó, cũng lần lượt đi qua sợi dây thừng trên võ đài, 1 người cầm thùng nước, 1 người cần bông băng rửa sạch vết thương trên trán của Andreyebich.

Thế nhưng toàn thân Andreyebich lúc này đều là máu tươi, sau khi dội thùng nước đó lên đầu, toàn bộ sàn võ đài đều biến thành màu đỏ, 1 dòng nước đỏ tươi chảy xuống, dần dần ngập hết cả sàn.

Theo lý mà nói, chuyện rửa sạch vết thương thì nên đến phòng nghỉ mà làm, chỉ có điều Andreyebich đứng đó bất động, ai cũng không dám mở miệng đuổi hắn đi, 2 người châu Âu này ra hiệu, lại có thêm 3 thùng nước được đưa lên võ đài dội lên đầu Andreyebich.

Vết máu trên đầu sau khi được rửa sạch, 1 vài người mắt tinh phát hiện, 1 mảnh da ở chỗ trán của Andreyebich đã bị tróc ra, mọi người lúc này mới biết được, hóa ra bị Trương Tam đánh chiêu bất ngờ, Andreyebich cũng bị thương.

Đối với điểm này, Diệp Thiên cùng Hồ Hồng Đức đã sớm nhìn thấy, thực lực Andreyebich thực sự rất mạnh, nhưng công phu ngón tay của Trương Tam cũng không thể khinh thường, nếu không phải vào lúc nguy cấp đầu hắn ở dưới thấp, thì thắng bại trận này đúng là khó đoán trước được.

Chương 462 : Trại huấn luyện chết

Thêm hơn 20 nhân viên bảo vệ có vũ khí trong hội trường, người dẫn chương trình hình như bạo dạn hơn, nói tiếng anh với Andreyebich trên võ đài:

– Andreyebich tiên sinh, mời ngài đi xuống để nghỉ ngơi 1 chút ạ! Adreyebich hơi hơi gật đầu, xoay người xuống khỏi võ đài, 2 nhân viên tùy tùng cũng đi xuống vào phòng nghỉ.

Đến tận giờ phút này, toàn bộ khán giả xung quanh mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng thảo luận chuyện khi nãy, thế nhưng cho dù là những người đặt cược tên Andreyebich, sắc mặt hoảng sợ nhiều hơn là vui mừng.

Andreyebich dựa vào sự hung tàn của hắn, khiến cho mọi người trong hội trường khiếp sợ, khi boxing ngầm được mở ra đến nay đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy từ.

Chúc Duy Phong ngồi cạnh Diệp Thiên sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, hắn sở dĩ phái Trương Tam ra đấu trận đầu tiên là coi trọng thân pháp linh hoạt của Trương Tam, cho dù không địch lại được, cũng là thể rút lui an toàn.

Chỉ có điều Chúc Duy Phong không ngờ, độ nguy hiểm của Andreyebich còn vượt xa dự đoán của hắn, Trương Tam 1 người liều lĩnh, rốt cuộc đã bị xé thành 2 mảnh, lúc này chẳng khác nào tát 1 cái vào bản mặt kiêu căng của Chúc Dung Phong.

Về trận đấu tiếp theo, Chúc Duy Phong cũng cảm thấy khó xử, cậu cực kỳ hiểu võ công của các quyền thủ, bọn họ không có thân pháp như Trương Tam, nếu đấu với tên Andreyebich này, sợ là không đỡ được 1 chiêu.

Để người ra đổi sống lấy chết, nhưng nếu không ai chiến đấu với Andreyebich, thì Chúc Duy Phong sẽ phải chi trả cho hắn tiền thưởng của vô địch quyền anh 10 trận liêp tiếp hàng nghìn vạn nhân dân tệ, hơn nữa thanh danh hắn trên giới boxing sẽ bị người trong giới cười nhạo, không chiến mà bại đối với 1 nhà tổ chức boxing ngầm mà nói, thì đúng là 1 kiểu sỉ nhục.

Hơn nữa với tên Andreyebich hung tàn này, các quyền thủ ở đấu trường boxing ngầm này cũng không còn dũng khí chiến đấu cùng nữa, đến giờ phút này Chúc Duy Phong mới hiểu được câu nói: mời thần đến thì dễ nhưng tiễn thần đi thì khó.

– Lão Hồ, ông có biết cao cái tên ngoại quốc này sao mà luyện được thế không?

Sự thắng bại của Andreyebich chẳng có bất kỳ liên quan gì hết với Diệp Thiên, lúc này cậu nhỏ giọng bàn luận về trận đấu lúc nãy kia, đối với sự hung tàn của Andreyebich Diệp Thiên đúng là có chút không thoải mái.

– Tôi từng nghe người ta nói, những thằng tây đó đều được luyện ở nơi trời băng đất tuyết, hình như hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt, cụ thể thì tôi cũng không biết.

Hồ Hồng Đức vẻ mặt nghiêm trọng đối với sức khỏe của Andreyebich kia, ông cũng cảm thấy khiếp sợ, nếu như đổi là mình lên trên đó đấu, trong lòng Hồ Hồng Đức thậm chí không năm chắc phần thắng, bởi vì ông không biết ám kình của mình có tác dụng với tên tây biến thái kia không nữa?

– Lai lịch của hắn tôi biết.

Chúc Duy Phong sắc mặt vẫn rất khó coi nghe thấy Diệp Thiên nói chuyện với Hồ Hồng Đức xong, thở dài nói:

– -Hắn xuất thân từ trại huấn luyện ở Siberia, vốn là quân đội được huấn luyện đặc biệt ở Liên Xô cũ, sau này Liên Xô giải thể, gia đình hắn bị 1 nhóm tội phạm giết chết nên tính tình đột nhiên thay đổi, 1 hơi thở giết chết 27 người, nếu như không phải hắn từng có chiến công hiển hách, sợ là đã sớm bị bắn chết rồi.

– Trại huấn luyện Siberia à? Đây rốt cục là tổ chức gì thế?

Diệp Thiên nghe thấy thế sửng sốt, hôm nay cậu đã được nghe từ này đến 2 lần. – Đó là địa ngục.

Sắc mặt Chúc Duy Phong có chút khó coi, giọng nói cũng cố hạ thấp xuống:

– Trại huấn luyện ở Siberia là căn cứ huấn luyện bộ đội đặc chủng tàn khốc nhất thế giới, bộ đội đặc chủng ưu tú nhất của mỗi quốc gia hiện nay hình như đều được huấn luyện tại đây, cũng có cả Trung Quốc nữa.

Do khu vực giá lạnh ở Siberia, nhiệt độ thường xuyên âm 40 độ, hoàn cảnh cực kỳ khắc nghiệt, là 1 thử thách cức lớn đối với thân thể mỗi người, nhưng đối với những tổ chức theo đuổi lực lượng mạnh mà nói, Siberia lại là 1 vùng đất quý.

Vào thời kỳ trước kia, Siberia đơn giản chỉ là 1 căn cứ huấn luyện bộ đội đặc chủng, được bảo mật vô cùng chặt chẽ, không để người bình thường biết được.

Thế nhưng sau khi Liên Xô giải thể, hệ thống tài chính của Nga hình như sụp đổ, bọn họ cũng không có cách nào tiếp tục trèo chống quy mô lớn như vậy nữa, nhưng rất nhiều người trong căn cứ huấn luyện kinh người đó đều rời khỏi quân đội, hoặc là làm lính đánh thuê, hoặc là làm sát thủ.

Những người xuất thân từ doanh trại Siberia đó, không 1 ai không trở thành 1 nhân tài xuất chúng ở nơi mà họ làm, bởi vậy trại huấn luyện Siberia đã bị mọi người vén bức màn bí mật, phương pháp huẩn luyện của bọn họ cũng dần dần bị truyền ra ngoài.

Chỉ có điều huấn luyện kiểu này phải nhờ vào điều kiện tự nhiên tàn khốc như ở siberia, vì thế rất nhiều quốc gia sau khi trải qua thương hiệp đã đạt dược hiệp nghị với Nga, do những nước này bỏ vốn ra, xây dựng lại doanh trại huấn luyện Siberia.

Sau khi xây dựng xong doanh trại huấn luyện Siberia, không chỉ đơn thuần thuộc quyền sở hữu của Nga nữa, huấn luyện viên mà bọn họ thuê mỗi năm, đều là những nhân tài đặc chủng chiến đấu được đào tại từ các quốc gia đến, trong trại huấn luyện này, hầu như có thể nhìn thấy người đủ các màu da, từ người da trắng, da vàng đến da đen, thậm chí còn có cả người Ấn Độ bản địa.

Chỉ có điều mỗi lần đưa vào 1 học viên, thì mỗi quốc gia phải trả phí cao đến tận hàng trăm vạn đô la, vài năm sau, dần dần hình thành 1 thông lệ, chỉ cần có tiền, trại huấn luyện sau khi trải qua sàng lọc bước đầu, cũng có thể huấn luyện nhân tào cho 1 vài tổ chứng phi quân sự.

Giống như những tổ chức boxing ngầm ở khắp nơi trên thế giới bây giờ, cũng thường xuyên gửi 1 vài quyền thủ đến để huấn luyện, để nâng cao đấu trường của mình về vũ lực hoặc là tấn công các tổ chức boxing ngầm khác, Chúc Duy Phong đã từng nghĩ qua điều này, chỉ có điều tố chất quyền thủ trong đấu trường của hắn còn lâu mới đạt được tiêu chuẩn vào trong trại huấn luyện.

Phải biết rằng, tỉ lệ đào thải trong trại huấn luyện Siberia cực cao, nói 1 cách khác, 1 đội 100 học viên, đến khi tốt nghiệp chỉ còn lại 10 người mà thôi.

Trong 90 người bị đào thải kia, ít nhất có 70 người đã chết, 30 người còn lại đến phân nửa là cả đời bị tàn phế, cho nên cái tên trại huấn luyện Siberia còn được gọi 1 cái tên khác là trại huấn luyện chết.

Nhưng mỗi người xuất thân từ trại huẩn luyện Sirebia, đều là những người nằm ở vị trí cao nhất của những tổ chức hay mỗi quốc gia, mà Andreyebich là 1 huấn luyện viên bí mật trong trại huấn luyện, thực lực của hăn chỉ nghĩ thôi cũng biết được.

– Còn có cả nơi như thế tồn tại à? Sao cậu biết được thế?

Sau khi nghe Chúc Duy Phong kể xong, Hồ Hồng Đức có chút kỳ quái nhìn về phía hắn, kỳ thực những lời này cũng là điều mà Diệp Thiên muốn hỏi, thế nhưng cậu không có quan hệ gì lắm với Chúc Duy Phong, không thể như Hồ Hồng Đức cậy mình nhiều tuổi mà hỏi được.

– Tôi đã từng ở trong đó 1 năm, tự nhiên biết thôi, chỉ có điều không ngờ thực lực tên Andreyebich này còn vượt xa tưởng tượng của tôi.

Chúc Duy Phong cười chua xót, cho tới tận bây giờ, những cảnh tượng tàn khốc ở trại huấn luyện Siberia đó vẫn thường xuyên quanh quẩn trước mặt hắn, nếu không phải thân phận Chúc Duy Phong bị bại lộ, sợ là đến tận bây giờ, hắn vẫn đang mai danh ẩn tích ở 1 nơi nào đó trên thế giới này.

Trong trại huấn luyện ở Sibria, có đủ các kiểu huấn luyện, thời gian và phương pháp huấn luyện cũng hoàn toàn không giống.

Giống như huấn luyện bộ đội đặc chủng, thời gian kéo dài đến 3 năm, 3 năm ở đây, hình như mỗi phút mỗi giây đều phải đối mặt nguy hiểm đến tính mạng, thậm chỉ phải tham gia nhiều lần chiến đấu, mà đối thủ đều là quân đội tư nhân của những trùm ma túy lớn, trải qua 3 năm huấn luyện, thì người thắng được đó bất kể là về thể lực hay là tinh thần đều cứng rắn như 1 thanh sắt thép.

Mà Chúc Duy Phong tham gia không phải là khóa học 1 mình tác chiến, mà là gia nhập vào trong lòng địch và phá hoại, đối với yêu cầu tố chất tổng hợp của người này phải cao hơn người học võ nhiều.

Bởi vì chúc Duy Phong tham gia trại huấn luyện này tách biệt với những người khác, cho nên hắn vẫn đánh giá thấp sự dũng mãnh và vũ lực của trại huấn luyện Siberia, nếu không hắn tuyệt đối không dám mời tên Andreyebich này tham gia trận đấu boxing ngầm của mình.

– Hoàn cảnh tàn khốc, thực sự là 1 thử thách cực lớn đối với ý chí con người!

– Hồ Hồng Đức gật đầu, ông bao nhiêu năm sống trong núi Trường Bạch, mùa đông ở đó cũng lạnh âm mười mấy độ, đối với điểm này thì ông cũng có cơ hội trải nghiệm rồi. Duy Phong, thế… để cho tên Andreyebich thắng 10 trận liên tiếp sao?

– Hồ Quân ở 1 bên vốn không hiểu mấy thứ này, chỉ là cậu nghe thấy những lời bất đắc dĩ trong miệng Chúc Duy Phong kia, rõ ràng là anh bạn mình cảm thấy mấy quyền thủ của đội mình không có lợi thế rồi. Chỉ sợ là đành phải thế thôi.

Chúc Duy Phong cười khổ 1 tiếng, hắn lúc này mới hiểu được, Andreyebich lúc ấy ra giá ra võ đài chỉ cần 10 vạn nhân dân tệ thôi, thực ra là hắn muốn thắng hết 10 trận kia.

Lúc ấy cũng vì Andreyebich đưa ra giá ra đài như vậy, làm cho độ coi trọng của Chúc Duy Phong với hắn cũng giảm đi đôi chút, thế nhưng Chúc Duy Phong không ngờ tới, Andreyebich đã tính kỹ, cũng là tính cực kỳ khôn khéo.

Phải biết rằng, trận đấu đầu tiên thắng 20 vạn, trận thứ 2 là 40 vạn, trận thứ 3 sẽ là 80 vạn, cứ như vậy tính tiếp, trận đấu thứ 10 của hắn sẽ là 51,2 triệu nhân dân tệ tiền thưởng.

Hơn 5 triệu tiền thưởng, Chúc Duy Phong thực ra có thể chi trả được, mấu chốt là 1 người ngoại quốc chiến thắng liên tiếp 10 trận đấu của boxing ngầm trong nước, nếu truyển ra ngoài, tổ chức boxing ngầm trong nước sẽ không thể ngẩng đầu nổi với giới boxing nước ngoài.

Lúc mấy người nói chuyện, Andreyebich lại 1 lần nửa lên trên đài, ngoài trên trán có thêm 2 miếng dán vết thương ra, thì Andreyebich cũng không khác gì khi nãy, giống như 1 ngọn núi lửa yên tĩnh trên võ đài, không biết khi nào thì bùng phát.

Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng vị MC đó vẫn phải đứng trên võ đài, thế nhưng đứng 1 khoảng cách vừa đủ với Andreyebich, đọc tên quyền thủ thứ 2 chiến đấu với Andreyebich.

Chỉ có điều sau khi đọc tên 3 phút, chỗ cửa phòng nghỉ của quyền thù đó vẫn không có ai bước ra cả, thế này có nghĩa là quyền thủ này đã bỏ cuộc.

Mọi người ngồi xung quanh đấu trường nhìn thấy quyền thủ thứ 2 bỏ cuộc, không khỏi la ó ầm lên, điều này khiến cho sắc mặt Chúc Duy Phong càng khó coi hơn.

Chương 463 : Gừng càng già càng cay

Tìm 1 quả trứng đánh với tên quỷ đó đi!

– Đúng thế, ngay cả đánh cũng không dám, đúng là quá mất mặt.

– Nhanh bắt đầu trận đấu đi, chúng tôi muốn xem thi đấu!

Tuy rằng trận đấu này quyền thủ bỏ cuộc, nhưng người MC từ điện thoại bên tai vẫn nghe được chỉ thị, trực tiếp tuyên bố nghỉ ngơi 1 chút, chiến cho mọi người trong hội trường bất mãn đứng lên, bọn họ đến đây không phải để ngồi uống trà nói chuyện tào lao.

Nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người, người MC lau mồ hôi lạnh trên trán, hô to nói:

– Mọi người yên lặng 1 chút, sau đây còn có quyền thủ tiếp tục thi đấu, lập tức có thể bắt đầu ngay!

Theo tiếng người MC vang lên, hội trường lập tức yên lặng hơn rất nhiều, người MC bắt đầu giới thiệu tình hình quyền thủ tham gia thi đấu tiếp theo.

Ngay tại lúc Andreyebich quay lại phòng nghỉ, Chúc Duy Phong cáo từ mấy người Diệp Thiên, vội vàng ra sau hội trường.

Thế nhưng gần 5 phút đồng hồ trôi qua, sắc mặt khó coi Chúc Duy Phong lại quay lại, đặt mông ngồi lên ghế, cũng không có phản ứng với cả ánh mắt Toa Toa đang hướng về phía hắn.

Mà lúc này, 2 quyền thủ trên võ đài đã bắt đầu chém giết, thế nhưng 2 người này thua xa trận đấu của Chân thần Trương Tam với Andreyebich khi nãy, tuy rằng quyền đến cước đi rất đẹp mắt, nhưng không có nguy hiểm gì đáng nói.

Cuối cùng trận đấu này 1 quyền thủ bị đánh ra khỏi võ đài mà phân thắng bại, lúc người thắng giơ tay về phía khán giả, thì 1 loạt tiếng la ó lại vang lên.

Lần này lại ngược lại, tuy rằng tên Andreyebich hung ác giết chết nhiều người, nhưng kiểu đánh đó gây kích thích cho mọi người, thế nhưng đối lập mà nói, trận đấu thứ 2 này lại giống như nước ấm thành nước sôi vậy, chẳng có gì thú vị.

– Duy Phong, làm sao bây giờ?

Mắt nhìn thấy Andreyebich vừa mới ra đài, Hồ Quân đã có chút sốt ruột, vừa rồi khán giả mắng những câu rất khó nghe, nếu trận đấu tiếp theo mà còn như vậy, có thể đấu trường này sẽ mất đi 1 số lượng khách hàng lớn.

– Bọn họ đều không đồng ý ra đấu, hơn nữa người dám liều mạng với Andreyebich lại không phải người nước mình.

Chúc Duy Phong cười mếu 1 tiếng, vừa rồi hắn rời đi là làm 2 chuyện, chuyện thứ nhất là tìm quyền thủ ra đấu, hoi bọn họ có đồng ý ra ứng chiến với tên Andreyebich không?

Đáp án hiện đã viết lên trên mặt Chúc Duy Phong, sau 1 màn đẫm máu như vậy, hơn 10 quyền thủ còn lại không 1 ai dám đứng ra, dù sao bọn họ dánh boxing ngầm là kiếm tiền, chứ không phải là để mất mạng.

Sau khi dò hỏi không có kết quả, Chúc Duy Phong nhờ quan hệ tình báo, tìm được 1 bộ ngành, tìm được 1 người đã từng tốt nghiệp ở trại huấn luyện Siberia đó, thế nhưng điều thất vọng là, cả 3 người mạnh nhất của tổ chức đó, đều không ở trong nước.

– Duy Phong, không thì thế này anh xem được không?

Hồ Quân làm kinh doanh, xử lý vấn đề này am hiểu hơn 1 chút so với Chúc Duy Phong, say khi suy nghĩ 1 lát nói:

– Đi tìm Andreyebich thương lượng, cho hắn tiền thưởng 10 trận đấu liên tiếp, để hắn bỏ trận đấu này, anh xem có được không?

– Được thì được, nhưng còn thanh danh đấu trường của chúng ta, toàn bộ kết thúc à?

Chúc Duy Phong hận bây giờ không thể tát cho mình mấy cái, hắn mời Andreyebich đến, vốn là để tổ chức boxing Trung Quốc vang danh trên trường quốc tế, nhưng không ngờ sự tình lại trái lại thế này, cuối cùng phải dùng phương pháp để mời Andreyebich rời khỏi trận đấu.

– Thế cũng không còn cách nào khác, nếu mất đi số khách hàng này, thì đấu trường cúa chúng ta sẽ phải đóng cửa mất.

Hồ Quân xem ra còn hiểu vấn đề hơn Chúc Duy Phong, ảnh hưởng tốt xấu với quốc tế thế nào, cũng không ảnh hưởng đên lợi ích của bọn họ, nhưng những người khách trong hội trường này nếu như lần sau không đến nữa, đấu trường này cũng không thể tồn tại được.

– Thế cũng chỉ còn mỗi cách này thôi.

Chúc Duy Phong lắc đầu đứng dậy, ánh mắt bỗng nhiên đảo qua Hồ Hồng Đức, ma xui quỷ khiến thế nào đột nhiên hỏi Hồ Hồng Đức:

– Ông Hồ, nếu ông đánh với Andreyebich, có thể có được mấy phần thắng?

– Tôi à?

Hồ Hồng Đức không ngờ Chúc Duy Phong đột nhiên hỏi mình chuyện này, không khỏi sửng sốt 1 chút, mở miệng nói:

– Nếu chỉ cần đánh con quỷ tây đó ra khỏi võ đài, tôi có thể nắm chắc phần thắng, nhưng nếu muốn đánh bại hay là giết hắn, thì 1 phần cũng không có.

Hồ Hồng Đức luyện Ưng Trảo công, tuy rằng công phu chính là 10 ngón tay, chim ưng đánh đến 9 tầng mây, yêu cầu thân pháp phải cực cao, luận về tính linh hoạt của bước chân thì Hồ Hồng Đức thậm chí còn nhanh hơn cả tên Chân thần Trương Tam kia.

Mà võ vông của Hồ Hồng Đức thì Trương Tam không thể sánh được, nếu chỉ cần đánh Andreyebich rớt khỏi võ đài thì Hồ Hồng Đức như nắm chắc phần thắng, nhưng kình lực của ông có thể đánh chết được tên Andreyebich không, 1 chút chắc chắn ông cũng không có.

– Lão Hồ nói đúng đấy.

Diệp Thiên gật đầu, sắc mặt Chúc Duy Phong lộ vẻ ảm đạm, tất nhiên là cũng hiểu ý của Hồ Hồng Đức.

– Ông này, mấy lời này của ông nghĩa là gì? Đánh rớt xuống khỏi võ đài được, thì không phải là thắng rồi sao?

Mấy người Diệp Thiên có thể hiểu được ý của Hồ Hồng Đức, nhưng Toa Toa cô gái duy nhất ngồi bên cạnh bọn họ thì lại không hiểu ý cho lắm. Chúc Duy Phong có chút không biết nói gì, nói:

– Toa Toa, đây là trận đấu không có quy tắc, không phải rớt khỏi võ đài là thắng đâu.

Quy tắc của trận đấu không có quy tắc, trừ phi 1 bên nhận thua, nếu không phải đợi sau khi đối phương không thể đứng dậy được nữa, thi mới được tuyên bố là thắng cuộc.

Nếu Hồ Hồng Đức chỉ đơn giản là đánh Andreyebich rớt khỏi đài, mà Andreyebich vẫn không chịu nhận thua, thì hắn vẫn có thể đấu tiếp, Hồ Hồng Đức già hơn Andreyebich những hơn 20 tuổi, cuối cùng cũng phải bại dưới tay hắn mà thôi.

Lúc này Andreyebich lại 1 lần nữa bước lên sàn, nhìn tên Andreyebich giống con gấu hung mãnh kia, Hồ Hồng Đức đột nhiên nói:

– Kỳ thực tôi cũng muốn đấu với bọn tây 1 phen, bọn này trước năm 80 cũng quấy phá Đông Bắc không ít.

Mặc dù Trung Quốc và Liên Xô cũ đều là chủ nghĩa cộng sản, nhưng quan hệ của Trung Quốc và Liên Xô cũ cũng chỉ có 1 thời gian rất ngắn mà thôi, thời kỳ khác đều là đề phòng lẫn nhau, đặc biệt là năm đó Nhật Bản thất bại, quân Liên Xô cũ đã tiến vào 3 tỉnh Đông Bắc gây không ít thiệt hại.

Cho nên Hồ Hồng Đức luôn có ác cảm với bọn tây này, hơn nữa sự hung tàn của Andreyebich lại càng nhen nhóm kích thích khí huyết của Hồ Hồng Đức, ông già này tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng tính tình cũng táo bạo hơn nhiều so với bọn thanh niên.

– Lão Hồ, ám kình chưa chắc đã có thể đả thương hắn, tôi thấy hay là ông thôi đi.

Nghe thấy Hồ Hồng Đức nói vậy, Diệp Thiên đúng là không biết nói gì, là ông già 70 tuổi sắp xuống mồ đến nơi rồi, thế mà tính tình vẫn còn nóng nảy thế này? Nói thật thắng thua ở đấu trường boxing ngầm này cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả.

Hơn nữa đấu đá thế này cũng quá là nguy hiểm, chỉ cần sơ xuất 1 cái, thì cũng chỉ có kết cục giống tên Trương Tam thôi, cho dù là Diệp Thiên cũng không cứu được.

– Không thử thì biết thế nào được?

Hồ Hồng Đức nhìn tên Andreyebich trên võ đài, trong mắt tràn đầy chiến ý:

– Cho dù ám kình không động được đến hắn, tôi cũng đánh hắn lăn lộn mấy vòng, cho bọn Tây hết oai đi, còn tưởng rằng Trung Hoa chúng ta không có người!

Những lời này của Hồ Hồ Hồng Đức khiến cho Chúc Duy Phong có được 1 tia hy vọng, vội vàng nói:

– Ông Hồ, chỉ cần đánh ngang với hắn ta, tôi sẽ trả ông 10 triệu phí lên đài.

Điều Chúc Duy Phong coi trọng không phải là vấn đề tiền, mà là thể diện, chỉ cần có thể giữ thể diện cho đấu trường của hắn, đừng nói là 10 triệu, mà cả 100 triệu hắn cũng bằng lòng bỏ ra.

– Tôi cũng chẳng thiếu tiền, chẳng qua là không thích nhìn bọn tây mũi lõ này thôi!

– Hồ Hồng Đức không cần phải nể mặt Chúc Duy Phong, nghe đến tiền, không khỏi trừng mắt lên. Lão Hồ, ông không thể lên được!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, ngăn cản Hồ Hồng Đức đang nóng lòng muốn tỉ thí lại, khí huyết không dồi dào bằng Andreyebich, lên đó không nói là đi tìm chết, nhưng tỉ lệ thắng cũng là cực kỳ bé. Chu Khiếu Thiên vẫn luôn không nói gì, đột nhiên mở miệng nói:

– Đúng thế, Hồ sư huynh, bằng không… để em lên đó đấu 1 trận vậy?

– Cậu, cậu không được, Khiếu Thiên, kinh nghiệm chiến đấu của cậu còn ít, bộ pháp cũng chưa tốt, sẽ bị đánh chết thôi.

Hồ Hồng Đức cả đời này trải qua không biết bao nhiêu chuyện, nhãn lực cũng không kém Diệp Thiên, liếc mắt thôi cũng tìm ra được chỗ nhược điểm của Chu Khiếu Thiên.

– Diệp Thiên, thực ra cậu không cần lo lắng, khí lực tôi mặc dù không bằng hắn, nhưng muốn bảo vệ tính mệnh mà rút lui cũng không khó, lão Hồ lên đó đánh với hắn 2 chiêu rồi xuống không được sao?

– Hồ Hồng Đức đúng là muốn đọ sức với tên tây mũi lõ đó rồi. Khí lực không bằng hắn, đúng rồi, lão Hồ, điểm kém nhất của ông cũng chỉ là khí lực mà thôi!

Trong lòng Diệp Thiên đột nhiên nhớ ra 1 chuyện, mở miệng nói:

– Lão Hồ, nếu khí lực của ông không kém hơn hắn thì có thể đánh bại hắn không?

– Mấy lời này của cậu không phải vô nghĩa sao? Nếu thế thì tôi có thể đánh hắn đến răng rụng khắp sàn ấy chứ, nếu lão Hồ tôi mà trẻ lại 20 tuổi, cũng không kém hơn hắn đâu!

– Hồ Hồng Đức ưỡn ngực, dù sao cũng nói là không cần tiền, ông cũng không nghĩ xem mình hơn 40 tuổi, cũng có ám kình đâu, còn lâu mới bằng tên Andreyebich đó. Được, thế trận đấu này ông xuống đấu đi!

Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn về phía Chúc Duy Phong nói:

– Chúc Tổng, trận đấu này lão Hồ đánh, thế nhưng thời gian phải lùi lại 20 phút.

– Thế không thành vấn đề, thế nhưng nếu nhỡ có sơ xuất gì…

Hồ Hồng Đức và Diệp Thiên đồng ý, nhưng Chúc Duy Phong lại có chút lo lắng, hắn nhìn thấy quan hệ của Hồ Hồng Đức cực thân với Diệp Thiên, nếu ông lão đó mà bị Andreyebich đánh chết, thế thì đúng là quan hệ của mình với Diệp Thiên sẽ bị sứt mẻ.

– Anh làm tốt chuyện của anh là được rồi, đúng rồi, thế 10 triệu đó anh đi chuẩn bị đi!

Diệp Thiên kéo Hồ Hồng Đức, đứng lên nói:

– Chuẩn bị 1 phòng nghỉ ngơi, xem chừng người bên ngoài cho tôi, đừng để ai quấy rầy đấy!

Chương 464 : Đối đầu gay cấn

– Quân này, bọn họ đi làm gì thế?

Đợi cho Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức rời khỏi, Chúc Duy Phong vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Hồ Quân, hắn có điều không hiểu, loại người có thân phận quyền sư như Hồ Hồng Đức này, vì sao Diệp Thiên nói gì thì đều nghe răm tắp như vậy?

Trước mặt cái tên trẻ tuổi Diệp Thiên này, Hồ Hồng Đức biểu hiện hết sức tôn trọng, Chúc Duy Phong tin rằng, nếu Diệp Thiên không đồng ý cho Hồ Hồng Đức ra ứng chiến, sợ là ông lão đó cũng không lên võ đài đâu.

– Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai được chứ?

Hồ Quân tức giận khinh thường nói:

– Anh nói Diệp Thiên là con cháu nhà họ Tống, cậu ấy không thích thế đâu, còn nữa, dựa vào bản lĩnh của Diệp Thiên, cũng không phải dựa thế Tống gia đâu.

Hồ Quân từng gặp qua thái độ của Diệp Thiên với nhà họ Tống, có thể khiến cho Đường Văn Viễn cung kính như vậy, cũng không phải là dựa vào gia thế nhà họ Tống mà có thể như vậy, Đường Văn Viễn có quan hệ rất sâu đậm với Hồng môn, dựa vào thế lực ở hải ngoại, chắc chắn cũng không thấp hơn Tống gia đâu.

– Sao? Diệp Thiên còn có gia thế khác nữa à?

Chúc Duy Phong nghe vậy thì kinh ngạc. Trước kia hắn cũng không biết Diệp Thiên, chỉ nghe nói chuyện của cậu ta với Tống gia mà thôi, hôm nay nhìn thấy Khâu Văn Đông đưa Diệp Thiên đến, lúc ấy mới có ý định kết giao với Diệp Thiên. Hồ Quân lắc lắc đầu, nói:

– -Có thế lực khác hay không thì em không biết, nhưng Đường Văn Viễn ở Hongkong cũng cực kỳ thân thiết với cậu ta, hơn nữa Diệp Thiên vốn giỏi về bói quẻ xem tướng, ở kinh thành cũng quen biết không ít ông lớn đâu.

– Xem bói à? Chẳng nhẽ là người trong kỳ môn?

Do quan hệ công việc trước kia, Chúc Duy Phong cũng biết nhiều chuyện trên giang hồ hơn Hồ Quân, sau khi nghe được như vậy, sắc mặt không khỏi đanh lại.

Tục ngữ nói, hiệp sĩ dùng võ công mà phạm vào điều cấm, từ xưa đến nay, nhân sĩ giang hồ, rất nhiều người được triều đình chiêu hàng, nhưng là những người trong kỳ môn thì đều khinh thường quyền chức, thỉnh thoảng mới xuất hiện vài người luyện đan trong cung đình, cũng chỉ là những người không bằng lòng trong kỳ môn.

So với những kẻ dám giết người trong giang hồ, thủ đoạn của người trong kỳ môn còn gây tổn thất lớn đến những tầng lớn cao trong xã hội hơn nhiều, vì vậy từ thời đầu kiến quốc, các ngành bộ liên quan đã bài trừ cái thể loại ngụy trang mê tín phong kiến này, tiến hành quét sạch kỳ môn trong giang hồ.

Đương nhiên, những môn phái có truyền thừa đến hàng trăm thậm chí hàng ngàn đệ tử, cũng không phải dễ dàng gì mà quét sạch hết được, kỳ môn vẫn luôn tồn tại, chẳng qua là ngày càng suy thoái hơn mà thôi, hơn nữa 1 vài người có bản lĩnh thật sự cũng qua đời rồi, những ngành bộ có liên quan mới bớt quan tâm đến kỳ môn.

– Diệp Thiên còn nhỏ tuổi như vậy, chắc là đệ tử mới của môn phái nào đó thôi?

Nghĩ đến tuổi tác Diệp Thiên, Chúc Duy Phong thế nào cũng không thể nghĩ Diệp Thiên có thể làm vực dậy thuật pháp âm dương sinh tử của cao nhân trong truyền thuyết đó, lắc lắc đầu không nghĩ nữa.

– Này, Diệp Thiên, lão Hồ, 2 người lại đây.

Đúng lúc Chúc Duy Phong đang nói chuyện cùng Hồ Quân, 2 bóng người yêu lặng không 1 tiếng động xuyên qua hội trường, về đến chỗ ngồi bên cạnh, Chúc Duy Phong ngẩng đầu lên nhìn Hồ Hồng Đức 1 cái, lập tức cảm thấy hoảng sợ.

Dáng người Hồ Hồng Đức vốn đã uy mãnh dị thường, nay thân hình như cao hơn mấy phân, cả người giống như 1 thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, đứng ở đó, phát ra 1 làn khí nguy hiểm, khiến cho Chúc Duy Phong, 1 người thường xuyên kề cận cái chết, cũng cảm thấy không lạnh mà run.

Phải nói Andreyebich khi nãy giống như 1 ngọn núi lửa không biết khi nào thì bùng nổ, thì Hồ Hồng Đức lúc này lại giống như 1 con sư tử tỉnh giấc, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người, người nào gan nhỏ 1 chút, chỉ sợ ở trước mặt ông đứng còn không vững.

– Đừng nhiều lời nữa, bây giờ sắp xếp trận đâu đi!

Đối với sự chào đón của Chúc Duy Phong, Diệp Thiên lúc này cũng lộ rõ vẻ không còn vẻ lịch sự nữa, khoát tay nói:

– 3 phút nữa, trận đấu phải được bắt đầu.

Chúc Duy Phong nhìn thấy nét vội vàng trên mặt Diệp Thiên, vội vàng nói:

– Được, tôi lập tức sắp xếp.

Lúc này Andreyebich vẫn đứng trên võ đài, sau khi Chúc Duy Phong dùng bộ đàm chỉ huy nói vài câu, tinh thần người dẫn chương trình chấn động 1 cái, cầm microphone lên hô:

– Sau đây mời Hồ lão gia nổi tiếng với Ưng trảo công của vùng núi Trường Bạch lên võ đài!

– Hồ lão gia? Là ai vậy?

– Chưa nghe bao giờ, thanh niên còn không đánh lại được tên Tây này, ông già này có thể đánh được không đây?

– Đúng thế, đấu trường này không phải là đang lừa người đấy chứ? Thanh niên sợ chết không dám lên, để cho ông già đó chịu chết chứ gì?

Tiếng người MC chưa dứt, đám người xung quanh võ đài lập tức xôn xao hắn lên, có người còn chửi ầm lên, ném chai nước khoáng cùng vỏ hạt dưa vào người MC.

Người dẫn chương trình không ngờ phản ứng mọi người lại thái quá như vậy, 1 bên nhanh nhẹn tránh đống rác rưởi, 1 bên hô:

– Yên lặng nào mọi người, tôi bảo đảm với các vị trận đấu này sẽ càng thêm phần kích thích,bây giờ là thời gian đặt cược, chỉ còn 2 phút nữa, mời các vị nhanh nhanh đặt cược!

Bởi vì Diệp Thiên thúc giục, thời gian đặt cược là 5 phút giảm xuống còn 2 phút, lúc toàn thể hội trường sáng rực lên, Hồ Hồng Đức cũng chậm rãi bước lên võ đài.

Hồ Hồng Đức cực giống Andreyebich, sau khi nhân viện phía sau mở dây thừng ra thì đi vào, đối với 1 quyền sư có kinh nghiệm mà nói, bất kỳ 1 động tác không cần thiết nào, cũng đều tiêu phí thể lực của mình, đó là 1 hành động cực kỳ ngu xuẩn.

Sau khi Hồ Hồng Đức bước lên võ đài, tiếng reo rò xung quanh đột nhiên ngừng hẳn, bởi vì sự xuất hiện của Hồ Hồng đức, khiến cho ánh mắt mọi người đều sáng lên.

Hồ Hồng Đức là 1 người cao hơn 1m8, sau khi ra ngoài đi dạo cùng Diệp Thiên 1 chuyến thì bây giờ thân thể như cao hơn 10 cm, đứng cùng Andreyebich trên võ đài hình như cũng không kém hơn là bao.

Hơn nữa Hồ Hồng Đức đã hơn 60 tuổi nhưng các cơ thịt toàn thân cũng không mềm lỏng đi, các cơ bắp thô kệch lộ ra bên ngoài kia vàng óng như đồng thau, 1 khối nổi lên như quả bom kéo dài từ cổ xuống trước ngực, sau lưng và cả 2 bắp đùi.

Cơ bắp này ở dưới ánh đèn vàng, khiến cho Hồ Hồng Đức như 1 cỗ máy sắt thép được đúc từ khuôn ra, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì những người trong hội trường này ai cũng không thể tin được, người da vàng lại có người có hình thể cơ bắp không thua người châu Âu như thế.

– Đây là quyền thủ Hồ lão gia bậc thầy của Ưng Trảo công đến từ núi Trường Bạch, ông sống bằng nghề săn bắn thú rừng, trận đấu sau đây, nhất định là 1 trận long hổ tranh đấu cực kỳ phấn khích.

Người dẫn chương trình trên võ đài lúc này bị sữ hung mãnh của Hồ Hồng Đức làm cho chấn động, đứng trên võ đài cố gắng hết sức thổi phồng không khí trận đấu lên, kỳ thực hắn vốn không biết tư liệu tiểu sử gì về Hồ Hồng Đức, đây chẳng qua là do tự mình nghĩ ra mà thôi.

– Nói nhiều quá!

Nhìn thấy người dẫn chương trình lải nhải ở trên võ đài, Diệp Thiên ở bên dưới nhíu mày, bỗng nhiên hô lớn:

– Lão Hồ, 20 phút!

Hồ Hồng Đức nếu trẻ thêm 20 tuổi, có lẽ có thể kéo dài trận đấu với Andreyebich, nhưng lúc này ông đã gần 70, đấu cùng Andreyebich, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, cho nên Diệp Thiên mới phải dùng biện pháp khác.

Vừa rồi đến phòng nghỉ, Diệp Thiên tìm ra quy luật của việc đánh cái trống da dê kia, mới cầu thần nhập lên Hồ Hồng Đức, tuy rằng trên tay không có dụng cụ nhảy múa cầu thần, nhưng Diệp Thiên bắt chước nguyên khí đó, cuối cùng cũng mời thần nhập thân thành công, khiến cho cơ thể Hồ Hồng Đức có thêm năng lượng kỳ diệu.

Chỉ có điều loại năng lượng này là mượn ngoại lực, vốn không thể tồn tại trong 1 thời gian dài, cho nên lúc này Diệp Thiên mới nhắc nhở Hồ Hồng Đức, nhất định phải giải quyết trận đấu trong vòng 20 phút, nếu không chắc chắn là bại vong.

Rất nhiều người xung quanh nghe được tiếng hô, nhưng bọn họ cũng không hiểu 20 phút này có nghĩa là gì, chỉ có Hồ Hồng Đức đứng trên võ đài nghe là hiểu, lập tức nắm vào bả vai người dẫn chương trình, miệng quát:

– Cậu có thể đi xuống được rồi!

Hồ hồng Đức tiện tay ném xuống, người dẫn chương trình đó nặng hơn 50 cân, giống như là mất hết cân nặng vậy, lập tức bay ra khỏi võ đài.

Hồ Hồng Đức dùng công lực này, sau khi người dẫn chương trình bay ra khỏi đài 7, 8 mét, nhưng 2 chân vẫn đứng trên mặt đất, thế nhưng lực đánh quá lớn này khiến cho người dẫn chương trình phải lui lại mấy bước, cuối cùng cũng đặt mông ngồi trên mặt đất.

Cảnh này khiến cho mọi người trong hội trường im lặng không 1 tiếng động, người đó phải nặng đến 80, 90 kg thế mà giống như là ném 1 món đồ chơi ra ngoài, hình tượng Hồ Hồng Đức lập tức có vị trí cao trong mắt mọi người.

Tên Andreyebich trên sàn mặt không 1 chút cảm xúc, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tự nhiên co lại, hắn ta cảm nhận 1 loại khí nguy hiểm mãnh liệt trên người đối diện này, giống như Andreyebich 20 năm trước gặp phải 1 con gấu ngựa cuồng bạo nặng đến 300, 400kg.

Điều này khiến cho vết sẹo trên mặt Andreyebich co giật, bởi bì vết sẹo này chính là món quà mà con gấu ngựa năm đó tặng, lúc đó nó tát 1 bên mặt của hắn, mặc dù đã nhiều lần phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng vết sẹo này cũng không thể nào xóa đi được.

Ánh mắt như chim Ưng nhìn chằm chằm Andreyebich, Hồ Hồng Đức quát:

– Đến đi, để cho ta nếm 1 chút kỹ thuật đấu nhau của người châu Âu các ngươi đi!

Kỹ thuật đấu nhau trong lời nói của Hồ Hồng Đức, cũng chính là nghệ thuật đấu võ. Ở Châu Âu, ngoài đánh quyền anh là môn võ đối kháng đỉnh cao ra, giống như kiểu người nước ngoài sử dụng ở bãi biển Bailei trước giải phóng, thực ra là hình thức ban đầu của võ thuật đánh nhay kịch liệt.

Trải qua gần 1 thế kỷ phát triền, nghệ thuật đấu nhau cũng ngày càng phát triển, kỳ thực khả năng chiến đấu và 1 chiêu lực sát thương đối thủ cao siêu hơn chiêu thức của 1 số môn phái trong nước, được rất nhiều nhân viên tác chiến đặc chủng quốc gia và giới boxing ngầm tôn sùng.

Không guống như Trương Tam lúc chiến đấu né tránh, lúc này Hồ Hồng Đức chủ động tiến lên, miệng hét lơn 1 tiếng, 2 chân dậm xuống đất, thân thể như 1 cỗ xe tăng tiến về hướng Andreyebich nghiền nát hắn.

Chương 465 : Đối thủ đáng kính trọng

Công phu Ưng Trảo của Hồ Hồng Đức, phải chú ý phối hợp toàn bộ thân pháp, chân phải sau khi giẫm vỡ mấy tảng đá trên sàn thì cả người nhanh như điện đánh vào Andreyebich.

Thân thể ở giữa không trung, 2 tay Hồ Hồng Đức nắm trảo, 10 đầu ngón tay vốn gập lại, lúc này toàn bộ đều duỗi ra giống 10 thanh đoản đao vậy, nếu cắm vào chỗ da thịt, nhất định sẽ gây ra 10 lỗ máu.

Bay trên không tấn công xuống dưới, Hồ Hồng Đức giống con chim ưng mạnh mẽ bay lượn trên 9 tầng mây khóa chặt Andreyebich lại, lực mà 10 ngón tay bắn ra rõ ràng kích thích khiến cho da của Andreyebich tê rần.

– Hây!

Cảm nhận được sự uy hiếp đủ để chết người đó, Andreyebich cuối cùng cũng xuất thủ, miệng gào to lên 1 tiếng, ngực gồng cứng lên, rõ ràng không để ý đến 2 trảo đang tiến đến chỗ yếu huyệt của mìn, 2 quyền đồng thời nhằm ngay chỗ bụng và ngực Hồ Hồng Đức mà đánh.

Andreyebich là 1 cao thủ kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, hắn biết rõ thân thể mình không linh hoạt bằng người phương đông, cho nên quyết không tránh né, trực tiếp lấy mạng đổi mạng với đối phương, loại người suốt ngày kề cận cái chết như hắn, vốn xem cái chết nhẹ như lông hồng.

Andreyebich không quan tâm đến sống chết, nhưng Hồ Hồng Đức còn chưa sống đủ, nhìn thấy Andreyebich lấy mạng đổi mạng, thì 2 trảo hướng về phía ngực của đối phương kia, ông rút lại 1 tay, còn 1 tay thì chạm vào 2 tay của Andreyebich.

– Bùm 1 tiếng vang lên, cộng với âm hưởng của võ đài càng vang lên gấp đôi, theo tiếng nổ này, thân thể cao lớn của Andreyebich hừng hực liên tiếp lùi về phía sau 3 bước, mà thân hình Hồ Hồng Đức thì bay lên trời, nhẹ nhàng đậu trên dây thừng.

Cảnh này xảy ra hết sức nhanh chóng, mọi người ở trên khán đài căn bản là chưa nhìn thấy rõ, thân hình 2 người tách nhau ra, chỉ có điều nhìn thấy tên Andreyebich độc ác bị Hồ Hồng Đức đánh lui, khán đài lập tức vang lên 1 trận hoan hô.

– Con mẹ nó, đây mà là người sao?

Hồ Hồng Đức sau khi đứng vững, chỉ cảm thấy 2 tay tê rần, nhìn sang góc bên kia, không nhịn được chửi to lên, 10 cái móng vuốt mà ông giữ gìn bao nhiêu năm nay, cuối càng bị gãy mất 5 cái.

Điều này khiến cho Hồ Hồng Đức rất đau lòng, ngày xưa vào núi săn bắn, ông cũng nhờ vào 10 cái móng vuốt này mà tung hoành ngang dọc trên núi Trường Bạch ở 3 tỉnh Đông Bắc, kể cả là sài lang hồ bảo hũng dữ thế nào dưới 1 trảo này cũng chết hết, bây giờ gãy mất 1 nửa thì đúng là Hồ Hồng Đức thiếu mất 1 món đồ sát thủ rồi.

Thế nhưng lúc Hồ Hồng Đức nhìn qua Andreyebich, sắc mặt ông mới chuyển biến tốt hơn, bởi vì 5 móng vuốt bị gãy đó, toàn bộ đều đang cắm trên mu bàn tay Andreyebich, máu tươi cứ thể chảy xuống, từng giọt từng giọt đọng trên võ đài.

Andreyebich đứng trên võ đài hình như hoàn toàn không cảm nhận được thương thế ở tay, chỉ thấy các ngón tay gập lại, rồi từ từ nắm chặt vào, thì 5 cái móng vuốt cắm trên mu bàn tay đó, từng cái từng cái bị ép rơi ra.

Sau khi chỗ móng vuốt đó rơi xuống sàn, máu trên tay của Andreyebich cũng thôi không chảy nữa, nếu không phải có chỗ máu dưới chân hắn ra, thì nhìn chỗ da đó lúc này cũng chẳng khác gì lúc chưa bị thương.

Nhưng lúc Andreyebich nhìn qua Hồ Hồng Đức, 2 con mắt màu xám của hắn ta lộ ra 1 tia sinh khí, bởi vì khi nãy hắn thực sự cảm nhận được áp lực của ông lão đó, đối thủ như vậy thật đáng để hắn tôn trọng.

Phải biết rằng, Andreyebich năm nay chưa quá 41 tuổi, đúng vào lúc thể lực sung mãn nhất của đời người, thế nhưng ông lão trước mặt này lại không hề yếu hơn hắn, khiến cho trong lòng Andreyebich cực kỳ chấn động.

– Lão Hồ, não ông hỏng rồi à? Đánh cầm hòa với hắn ta làm gì?

Cảnh vừa rồi dưới ánh đèn sáng chói đó, ngoài Khâu Văn Đông ngồi trong phòng điều khiển xem hình ảnh chậm kia, thì toàn hội trường chỉ có Diệp Thiên là nhìn thấy rõ ràng, không nhịn được hét ầm lên, ông già này cũng 67, 68 rồi, thế mà khi nãy lại đánh cầm hòa với Andreyebich như vậy.

– Diệp Thiên, đừng làm phiền lão Hồ!

Cao thủ đối chiến, sợ nhất là bị nhân tố bên ngoài như Diệp Thiên quấy rầy, điều này khiến cho Chúc Duy Phong có chút bất mãn, bởi vì theo như hắn thấy, người hoàn toàn không có khí chất con nhà võ như Diệp Thiên thực sự là không nên ồn ào. Diệp Thiên căn bản là không để ý đến Chúc Duy Phong, tiếp tục hô lên:

– Lão Hồ, còn đánh như thế nữa thì ông xuống dưới, để tôi lên đánh!

Câu này của Diệp Thiên khiến cho Chúc Duy Phong không nói được câu nào nữa, dựa vào cái dáng yêu ớt không chịu nổi gió này mà muốn đấu với Andreyebich ư? Chỉ sợ vừa mới lên võ đài đối mặt với Andreyebich thôi cũng đã đứng không vững rồi.

– Yên tâm đi, tên tiểu tử này thực ra là 1 trang hảo hán đấy!

Hồ Hồng Đức quay đầu nhếch mép cười với Diệp Thiên, khi nãy ông chỉ cảm nhận được khí lực dồi dào trong cơ thể mình, không nhịn được đấu 1 chưởng với Andreyebich mà thôi, thế nhưng đấu 1 chiêu này, ông mới hiểu được sức mạnh của Andreyebich đáng sợ thế nào.

Hồ Hồng Đức vốn là cao thủ ám kình, hơn nữa nhờ vào cỗ lực mà Diệp Thiên làm phép kia, đơn giản mà nói, ông cũng không yếu hơn Diệp Thiên đâu, nhưng cho dù như vậy, cũng chỉ đấu ngang nhau với Andreyebich, không thể chiếm được thế thượng phong được.

– Ông rất mạnh, đáng để tôi dùng toàn lực ra để đối phó!

Vào lúc Hồ Hồng Đức quay đầu nói chuyện với Diệp Thiên, Andreyebich cũng không xông lên đánh lén, mà nói với Hồ Hồng Đức 1 câu tiếng Nga, đợi cho Hồ Hồng Đức quay đầu lại, chân phải Andreyebich nhẫm mạnh xuống, cả 4 cọc đá được xây bằng đá xanh 4 phía võ đài đều rung lên.

– Rắc rắc!

Tiếng tảng đá vỡ ra, nhờ âm hưởng trên võ đài phát ra rõ ràng, cùng lúc đó, thân hình cao lớn của Andreyebich giống như 1 viên đạn pháo, bắn về phía Hồ Hồng Đức. Thân pháp không linh hoạt bằng Hồ Hồng Đức, không có nghĩa là tốc độ Andreyebich chậm hơn ông, hắn lần này tốc độ cực nhạnh, thân thể to lớn kia phong bế kín 2 bên phải trái của Hồ Hồng Đức, hình như chỉ còn lại 1 đường đỡ.

Thế nhưng kinh nghiệm đối chiến của Hồ Hồng Đức phong phú thế nào chứ? Đã biết khí lực mình không bằng đối phương, sao ông còn dám đấu với Andreyebich? Ngay tại lúc thân hình Andreyebich bùng nổ, chân phải Hồ Hồng Đức nhấc lên, đạp mạnh vào sợi dây thừng đằng sau lưng.

Sợi dây thừng này được làm từ dây thép, để làm thương đối thủ, bên ngoài còn được bọc 1 lớp vải mềm nữa, tính co dãn rất tốt, sau khi chân Hồ Hồng Đức nhẫm lên, người nẩy lên trên, toàn thân lập tức bay lên trời, nhẹ nhàng nhảy qua đầu Andreyebich.

Lúc bay qua đầu Andreyebich, Hồ Hồng Đức dồn khí ở đan điền, thân thể ập mạnh xuống, chân phải nhanh như chớp đạp vào chỗ tim sau lưng Andreyebich, mượn lực này, Hồ Hồng Đức lộn ngược 1 cái đứng vững trên mặt đất.

Andreyebich chiêu này vốn dốc hết khí lực toàn thân, nhưng lại chạm vào 1 khoảng không, lại bị chân Hồ Hồng Đức đạp vào điểm yếu huyệt sau lưng nữa, lúc này không có cách nào thu thân thể lại, lập tức chạm phải dây thừng, chỗ dây thừng to bằng cánh tay trẻ con kia bị khí lực của hắn cắt đứt.

Sau khi cắt đứt dây thừng, Andreyebich cũng không có cách nào dừng lại được, toàn khối thân thể không lồ kia lao ra khỏi võ đài, nhã nhào trên mặt đất.

– Thắng bại đã phân rồi ư?

1 màn này xảy ra quá nhanh, 2 cao thủ này mới giao đấu lần 2 thế mà Andreyebich đã bị Hồ Hồng Đức đánh ra khỏi võ đài, vừa rồi mọi người được chứng kiến tên Andreyebich hung ác tàn bạo, lúc này còn chưa kịp suy nghĩ lại, toàn hội trường yên tĩnh, thậm chí cũng không có đến 1 tiếng hoan hô.

– Khụ khụ.

Andreyebich ngã trên mặt đất động đậy, dùng 1 tay đỡ thân thể đứng dậy, miệng ho khan 1 tiếng, người ngồi gần đó, đều có thể nhìn thấy chỗ đất mà hắn nôn ra kia có 1 ngụm máu đen.

Thương tích Andreyebich quả thực không nhẹ, chỗ tim sau lưng vốn là 1 điểm yếu trên cơ thể con người, hơn nữa lại bị Hồ Hồng Đức khéo léo tránh lực nặng ngàn cân, mượn lực đánh lực, đợi đến chiêu Andreyebich dốc toàn lực ra chưởng đánh mình, dưới 2 đòn như vậy, Andreyebich cũng không có cách nào trụ được.

Sau khi đứng lên, thân thể Andreyebich lảo đảo, nhưng người được huấn luyện ý chí kiên cường trong hoàn cảnh khắc nghiệt bao nhiêu năm như vậy, nên hắn vẫn có thể đứng vững được, từng bước từng bước bước lên võ đài, hắn có chút không cam lòng không hiểu sao lại thua đối phương như vậy được.

– Đánh chết hắn đi!

– Đánh chết hắn đi, đánh chết con quỷ Tây đó đi!

– Giết hắn đi!

Người mắt tinh có thể nhìn thấy được, Andreyebich lúc này là nỏ đã hết đà, đến giờ phút này, mọi người trong hội trường mới sôi nổi hắn lên, 1 loại thú tính nguyên thủy trào dâng trong lòng mọi người, đến cả những người phụ nữ bình thường là những phu nhân cũng gào ầm lên.audio truyện main thuần tu: Không ngựa giống, không lão tàn…bao hay, bao hấp dẫn giành cho các đại lão. Thỉnh…!

– Cút hết sang 1 bên!

Hồ Hồng Đức đứng vững vàng trên võ đài, nghe thấy tiếng hò reo như vậy, trong miệng hét lên 1 tiếng như tiếng sấm, lập tức khống chế lại âm thanh hỗn loạn trong hội trường.

Tiếng thét của Hồ Hồng Đức cũng giống như 1 cước đánh bại Andreyebich, đều khiến cho mọi người có chút không hiểu, thế nhưng hiệu quả lại rất tốt, ít nhất cũng có thể khiến cho hội trường yên tĩnh lại.

Nhìn thấy những người bình thường đều mặc comple ra vẻ ta đây đạo mạo trang nghiêm, Hồ Hồng Đức lắc lắcđầu rồi nói với 1 người châu Âu đứng bên ngoài võ đài:

– Ngươi bảo hắn nhận thua đi, không đánh nữa, nếu không, hắn cầm chắc cái chết!

Hồ Hồng Đức là 1 người đánh võ, ông có niềm kiêu hãnh riêng của bản thân, tuy rằng Andreyebich bị thương nặng, nhưng Hồ Hồng Đức biết, trận đấu này ông có thắng cũng không vẻ vang, nếu không phải có Diệp Thiên làm phép tăng thêm khí lực, thì 1 cước đó của ông cũng nhất định không thế phá vỡ phòng ngự thân thể của Andreyebich được.

Mà Andreyebich, cũng đáng là 1 đối thủ để Hồ Hồng Đức tôn trọng, nếu ở Trung Quốc thì hắn cũng là 1 võ sĩ.

Người châu Âu đó có thể hiểu được tiếng Hán, sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói xong, sắc mặt lỗ rõ vẻ lo lắng, vội vàng nói tiếng Nga với Andreyebich.

Andreyebich cũng không nghe lời 1 trợ thủ của mình, mà lảo đảo bước lên võ đài, đứng trước mặt Hồ Hồng Đức.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 3 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 6 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin