- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 94: Sự kiêu ngạo của Vũ Giả (466-c470)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 94: Sự kiêu ngạo của Vũ Giả (466-c470)
❮ sautiếp ❯Chương 466 : Sự kiêu ngạo của Vũ Giả
Tuy đang bị trọng thương nhưng ánh mắt của Duy Kì vẫn rất sáng luôn chăm chú nhìn Hồ Hồng Đức, ánh mắt đó tỏ ra không hề yếu ớt chút nào.
Ngày trước hồi còn trẻ ở trong đội đặc chủng Duy Kì là thành viên ưu tú nhất, vậy mà chỉ qua có một đêm mà bao nhiêu chuyện thay đổi. Duy Kì đã giết chết kẻ thù thế là cuộc đời từ nay về sau không sẽ không còn có được niềm vui nữa rồi.
Cho nên An Đức Duy Kì đã từ chối lời mời của trại huấn luyện, một thân một mình thâm nhập vào thế giới đen,Châu Âu rộng lớn như vậy cũng không ai biết y còn sống họn tưởng y vừa mới chết.
Chẳng qua thân làm một cường giả, An Đức Duy Kì không muốn tự sát để kết thúc tính mạng của mình cho nên anh mới không ngừng khiêu chiến với các cơ quan, tổ chức, đây có lẽ là do nguyên nhân của cái thần bí Phương Đông.
Trung Quốc cũng không để cho An Duy Kì thất vọng, chỉ là cuộc thi đấu thứ hai anh ta đã gặp phải một đối thủ cực mạnh, đối với An Duy Kì mà nói chết trong tay Hồ Hồng Đức có lẽ là một kết cục tốt nhất.
– Phủ tạng của ngươi đã chảy máu, cho dù ta không ra tay thì ngươi cũng không sống nổi, ngươi còn trẻ còn làm được nhiều việc hà tất phải chết ở chỗ này.
Nhìn thấy ý chí ở trong mắt của An Đức Duy Kì, Hồ Hồng Đức cũng phải lắc đầu nhưng y cũng không quan tâm gì đến quền đài nữa, y liền đến ngồi bên cạnh Diệp Thiên.
An Đức Duy Kì cũng có sự kiên trì của mình, giống như Hồ Hồng Đức cũng có sự kiêu ngạo của y, nghiêm túc mà nói trong cuộc tranh tài này Hồ Hồng Đức đã làm tệ rồi, đó cũng là do tính tình ngay thẳng của y, quả thực nếu giết An Đức Duy Kì thì đó cũng là sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời của y.
Tới mức An Đức Duy Kì còn xé rách Trương Tam, cái kia cũng không có quan hệ gì với Hồ Hồng Đức, anh ta cũng không còn nghĩa vụ phải đi báo thù cho Trương Tam , dù sao lần này lên quyền đài cũng đã chuẩn bị chuyện sinh tử.
Hơn nữa trong trận đấu, dưới tay sát thủ Trương Tam nếu An Đức Duy Kì phản ứng chậm thì chỉ e phải khênh người đi trên mặt đất lúc này lại chính là anh ta, trên hắc quyền không có chuyện ân oán cũng không có chuyện tư thù.
– Đây… cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Tại sao lại không giết nó?
– Cuối cùng là ai thua, ai thắng?
Hành động này của Hồ Hồng Đức đã để cho cả hội trường phải ồ lên, thường ngày trong này có những kẻ phú hào ra vẻ đạo mạo không khí giả tạo đã bị xé toang, thấy An Đức Duy kì bị 2 trợ thủ hạ xuống lôi đài, một vài người đã chửi ầm lên.
– Hồ lão, An Đức Duy Kì đã kí tên vào giấy sinh tử, vì sao lại lại không giết anh ta.
Hành động của Hồ Hồng Đức cũng có chút khó hiểu, đương nhiên nhãn lực của ông ta có thể nhìn ra An Đức Duy Kì đã kiệt sức, hắn không hiểu tại sao Hồ Hồng Đức lại bỏ qua cơ hội hạ gục đối thủ.
– Cậu đang chất vấn ta ư?
Hồ Hồng Đức trừng mắt, lạnh lùng nhìn về phía Chúc Duy Phong, thần lực của ông ta vẫn chưa hết dường như có cả sát khí theo gió đập vào Chúc Duy Phong.
Đây cũng chính là cái được gọi là hiệp sĩ vi phạm lệnh cấm, trong mắt Hồ Hồng Đức loại người này chỉ biết cố chấp, giống như là Diệp Thiên với Cẩu Tâm Gia thậm chí là An Đức Duy Kì mới chỉ vừa đi xuống lôi đài nhưng rất dễ để nhận ra Chúc Duy Phong không có ở trong hàng ngũ đó.
Mấy hôm trước ở tứ hợp viện, đừng nói là Chúc Duy Phong đã biết được thân phận của Tống Hạo Nhiên mà ngay cả đến Hồ Hồng Đức cũng coi chuyện đó là chuyện cũ, sau khi hô một tiếng lão Tống thì ở phía trước thái độ cũng không có gì thay đổi.
Bị Hồ Hồ Đức trừng, Chúc Duy Phong rùng mình, y biết những người này là vô pháp, vô thiên, mình chỉ cần nói sai một câu thì không chừng sẽ bị đối phương đả thương ngay nên Chúc Duy Phong vội lấy cớ nói:
– Không dám, Hồ lão, ngài nghĩ nhiều rồi, chỉ là… lần này thắng thua đối với ngài không có nghĩa lý gì!
Quyền tràng này của Chúc Duy Phong không giống với Hồ Hồng Đức, hẳn đây chính là nhân vật của quyền pháp tông sư, cũng chính bởi vì đó là quyền pháp của các đại sư, người kiêu ngạo bất tuần. Căn bản đí là những cao thủ chân chính không thể dùng tiền tài để mời chào họ được.
Hồ Hồng Đức sẽ không mua Chúc Duy Phong, y lạnh lùng nói:
– Có gì phân biệt là không tốt nào? Coi như ta đã thua là được.
– Được thế thì cứ theo như ngài lo liệu!
Nhân vật này Chúc Duy Phong không dễ gì buông tha nhưng dù sao An Đức Duy Kì đã bị trọng thương, nếu y còn dám đánh nữa thì là tự tìm đến đường chết.
– Lão Hồ, mẹ kiếp không sai!
Hành động này của Hồ Hồng Đức đối với Diệp Thiên cũng chỉ là sự thưởng thức, hắn càng không thể để Chúc Duy Phong cảm nhận được liền vỗ vào vai Hồ Hồng Đức.
– Khà khà, Hồ Hồng Đức của tôi là người như thế nào, chuyện thắng trên võ đài nhất định là không quan tâm.
Bị Diệp Thiên vỗ, dường như Hồ Hồng Đức đã nhận được một phần thưởng, y liền cười nhìn Chúc Duy Phong kêu lên một tiếng buồn bực, đều là người mà tại sao mà thái độ của Hồ Hồng Đức đối với 2 người lại khác nhau như vậy.
Ừ , y đến đây làm gì? Lại còn muốn đánh nhau với ngươi?
Đang nói chuyện với Hồ Hồng Đức, An Đức Duy Kì vịn tay người nâng mình lên rồi đi về phía bọn hắn đang ngồi.
– Không sao, để cho y lại đây!
Chúc Duy Phong không phải là người thiện tra, nếu bị thương thì hẳn An Đức Duy kì sẽ sợ nhưng như thế thì sự từng trải của những năm trước kia đã để y sống là vô dụng rồi, ngay sau đó y khoát tay bảo mấy người bảo vệ phía trước lui đi.
Thấy mấy người ở lối đi đã tránh ra, An Đức Duy Kì đến cạnh Hồ Hồng Đức, nói lảm nhảm về trận Nga La Tư rồi quỳ xuống, tay bị thương cầm lấy tay phải Hồ Hồng Đức.
– An Đức Duy Kì tiên sinh đã nói, ngài đã gặp người lợi hại, ngài hãy cho anh ta sống thêm chút nữa, anh ta là đạo sư không cứ trèo lên người khác được.
Đi theo An Đức Duy Kì có mấy người Châu Âu để phiên dịch cho An Đức Duy Kì họ nói:
– An Đức Duy kì tiên sinh còn nói, nếu có ngày ngài đến thăm quê thì hắn sẽ dùng chiêu đãi ngài món bánh mì hảo hạng nhất.
– Được, có cơ hội nhất định ta sẽ đi, lão Đầu Tử cũng muốn gặp để biết thế nào mà lại huấn luyện ra người bị đánh ngã xuống đất thế này.
Hồ Hồng Đức cười lớn, thời gian ở núi Trường Bạch y cũng thường xuyên giao tiếp với Nga Tư La đã biết Nga La Tư là người chiêu đãi khách quý bằng muối và bánh mì đây cũng là nét truyền thống đã có từ nhiều thế kỉ.
Thấy An Đức Duy Kì đứng lên, Hồ Hồng Đức nói:
– Đúng rồi, hãy về tĩnh dưỡng 1 tháng, không được hoạt động mạnh, nếu không vết thương của ngươi sẽ rất khó chữa khỏi đấy.
Tục ngữ đã nói: Tổn thương đến gân cốt là 100 ngày mà Hồ Hồng Đức bị nội thương khá nghiêm trọng, nếu là người khác thì chie một cú đá của Hồ Hồng Đức là đã chết rồi, chỉ có An Đức Duy Kì biến thái sau khu bị đánh mới vẫn thoải mái, tự nhiên đi lại được như thế.
Sau khi dặn dò An Đức Duy Kì xong, bỗng Hồ Hồng Đức nhìn về phía Diệp Thiên, cười nói:
– Diệp Thiên, ta thấy tên tiểu tử này cũng thuận mắt, cậu hãy đi lấy cho hắn một ít thuốc trị thương đi.
Mấy ngày nay ở trong kinh thành, Hồ Hồng Đức biết chú Cẩu Tâm Gia cũng biết là y có mang đến dã sơn hạch tội, đó là viên thuốc có thể trị cả nội và ngoại thương, y cũng biết trên người Diệp Thiên đang giữ vật này.
– Chính tôi cũng chưa dùng loại thuốc này, thật ra nó có thể trị thương được sao?
Diệp Thiên tức giận trừng mắt lườm Hồ Hồng Đức rồi nhìn về phía An Đức Duy Kì, nói bằng tiếng anh:
– Mở miệng ra!
Một người đã từng làm bộ đội đặc chủng, đương nhiên An Đức nói tiếng anh không khó khăn gì, sau khi nghe Diệp Thiên nói, anh ta không há to mồm ra mà chỉ há cho vừa một hạt đậu tương to, một viên đạn mới có thể chui lọt.
Không để cho An Đức Duy Kì có phản ứng gì Diệp Thiên đã vầm lấy cằm của anh ta, nhẹ nhàng đẩy lên, viên thuốc đã trôi xuống yết hầu và đi vào bụng anh ta.
An Đức Duy Kì nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ, anh ta không biết rốt cục là người thanh niên này có ý gì, nhưng sau đó một lúc bụng hắ ứa len cổ một cảm giác ấm áp chỗ đau cũng đã giảm đi rất nhiều.
– Cảm ơn, Trung Quốc quả là một quốc gia thần kì!
An Đức Duy Kì dù có không lanh lợi thì cũng biết Diệp Thiên không có ác ý, anh ta chỉ có thể hình dung vật mà mình vừa nuốt vào bụng là vật thần kì mà thôi.
Chỉ là An Đức Duy Kì không biết, Diệp Thiên vừa cho anh ta uống viên thuốc mà Cẩu Tâm Gia đã dùng nhiều loại thảo dược quý hiếm để chế ra, nó không những có thể chữa khỏi vết thương của An Đức Duy Kì mà thậm chí nó còn sót lại những tai họa ngầm trong cơ thể của anh ta, không có cách nào hóa giải được công hiệu của nó.
– Quay về Nga La Tư đi thôi, sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau.
Cho tới giờ Diệp Thiên còn chưa xem tướng cho bất cứ người ngoại quốc nào, vừa rồi đơ đãng nhìn An Đức Duy Kì hắn phát hiện người này còn có thể xuất hiện cùng mình nhưng chưa biết cụ thể là trong truyện gì thì Diệp Thiên cũng không thể đoán ra được.
– Diệp Thiên vốn dĩ cậu cũng có võ công?
Đợi cho An Đức Duy kì đi khỏi, Chúc Duy Phong ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên, tuy sức đấu có hạn nhưng ánh mắt không bình thường mà cay độc, động tác vả vào mồm An Đức Duy Kì
– Ha ha, trước đây còn đánh nhau nữa cơ nhưng còn kém xa so với Chúc tổng.
Diệp Thiên cười và lắc đầu nói tiếp:
– Lão Hồ cũng mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi, hôm nay không phải đến nữa.
Trận thi đấu hôm nay coi như Diệp Thiên đã có nhiều kiến thức, An Đức Duy Kì hung mãnh đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn, những trận đấu cũng có vài phần chờ mong ở trận đấu.
Chương 467 : Súng
– Một trăm ngàn?
Diệp Thiên nghe thấy vậy sửng sốt, thấy bên cạnh mình là Hồ Hồng Đức lúc sau phản ứng lại mới lắc đầu nói:
– Tiền kia là của lão Hồ và tôi thì không liên quan gì, ông ấy cũng không cần tài khoản, sáng mai tôi sẽ dẫ ông ta đi mở cho cậu một tài khoản.
Hồ Hồng Đức giống như người mù đã chết, đặc biệt là đều thích tiền mặt, y đang tránh nạn sâu trong núi Trường Bạch đồng thời cũng dấu một khối lượng lớn tiền và vàng, đối với bọn hắn đã từng trải qua loạn lạc mà nói có lẽ vẫn tin tưởng vào vàng là một ngoại tệ mạnh.
– Này, Chúc Duy Phong và Diệp Thiên lần đầu gặp mặt, quan hệ cũng không có gì là sâu đậm, Diệp Thiên nói ra câu này cũng không tiện mời ở lại, nhưng Chúc Duy Phong lại muốn kết thân với Diệp Thiên thì ngay sau đó nhìn về phía Hồ Quân.
Hồ Quân hiểu ý của Chúc Duy Phong liền cười nói:
– Diệp Thiên, còn có một binh khí quyết đấu một trận, cậu không nhìn thấy sao?
– Binh khí quyết đấu? cái kia gọi là Đằng Thác Hải của người Nhật Bản? Y là cái gì mà đến đây.
Vừa nghe Hồ Quân nói như thế, Diệp Thiên nhớ lại lần cuối cũng nhìn thấy người Nhật Bản trên tờ giấy thực ra trong lòng cũng có chút hứng thú.
– Duy Phong, cậu hãy đến giới thiệu đi, tôi cũng không quen biết người kia.
Hồ Quân lắc đầu nhìn về phía Chúc Duy Phong, y chỉ có quyền cổ đông chứ không tham dự vào việc kinh doanh, những việc này lại càng không quen.
– Tin tức cụ thể chúng ta cũng không biết, chỉ biết rằng mấy năm gần đây y ở Nhật Bản đang ngầm xây dựng xã hội đen để nổi dậy, vỗn dĩ chúng ta cũng không mời y, lại càng không quen biết gì với các tổ chức Nhật Bản, y muốn trao đổi về quyền lực ở Trung Quốc ta cũng không thể từ chối.
Chúc Duy Phong cười khổ giới thiệu Đằng Thác Hải, giờ phút này y cảm thấy mình chẳng kém gì quyền lực của tổ chức Quốc tế đen, không nói đâu xa là những tin tình báo. Điều này làm cho Chúc Duy Phong xấu hổ vô cùng, dù sao trước kia y cũng đã từng làm công viện này.
– Vậy, được rồi, xem hết trận này đi.
Diệp Thiên thế nào cũng được gật đầu, hôm nay đã hiểu biết về kỹ thuật chém giết của phương tây, có thể cũng rút ra từ đó chút tác dụng gì đó,
Lúc này người xem ở trong tràng đang khua moi múa mép giải thích, hứng thú đã lắng xuống. Tuy Hồ Hồng Đức đã không giết chết An Đức Duy Kì nhưng dù sao đánh bại hắn cũng đã an ủi phần nào tâm lý của những người kia.
– Vũ khí của trận đấu. như thế nào là lãnh khí quyết đấu, 2 bên quyết đấu một Đằng Trác Hải là của Nhật Bản
Thêm Đằng Trác Hải là người Nhật Bản ban tổ chức lãnh binh chiến đấu của vua đến nay đã có nhiều chiến tích, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú thêm 10 phần, mà Phục Trạch Lương là truyền nhân của Nhạc gia, là một tay bắn súng xuất quỷ nhập thần.
Hai người bọn họ quyết đấu sẽ có sự phấn khích khác thường, xin mời phía dưới mời truyền nhân của Nhạc gia… Phục Trạch Lương.
Người chủ trì kéo dài âm điệu dạo đầu, đèn trong hội trường tắt hết. một vài người trung niên đang dưới ánh đèn chậm rãi đi lên võ đài.
Người này cao khoảng một thước bảy, to béo mặc cái u phục luyện công màu trắng điềm tĩnh sau khi đi lên võ đài liền mở cái túi vải lấy ra từ bên trong ra tam tiết Tinh Cương chế vào báng súng.
– Rắc …rắc…rắc…
Tiếng sắt va vào nhau âm thanh truyền ra từ tay của Phục, dĩ nhiên là một thanh côn bằng sắt dài hơn 2 thước, chỉ thấy y mang một tay nải lấy một cái đầu súng long lánh lót vào đỉnh của báng súng.
Đến nước này, toàn thân nổi lên bóng như kim khí, súng đang ở trong tay Phúc Trạch Lương. Tay phải cầm một đầu súng dốc hết sức run lên, khẩu súng trong tay Phục Trạch Lương giống như một con linh xà cử động, Tinh Cương trên thân súng dường như cũng trở lên co dãn mềm mại.
– Được!
Không biết ở dưới ai đã hô lên, hướng dân mọi dẫ mọi người vỗ tay. Tục ngữ có câu một tấc dài thì một tấc mạnh. Cái súng này dài tới hơn 2 thước, nói như vậy là có vị thế rồi.
Thoáng nhìn Diệp Thiên cao hơn Phục Trạch Lương hơn một đầu người, hắn nhìn về phía Hồ Hồng Đức hỏi:
– Lão Hồ, người này cầm súng đều giữa súng nha?
Đối với loại lãnh khí Diệp Thiên không biết nhiều lắm, ngoại trừ mấy đao pháp ra, còn lại mà nói thì dốt không kém gì đặc cán mai, trước mắt có thể nhận ra súng bình này cũng là quý rồi.
Hồ Hồng Đức gật đầu:
– Đúng vậy, súng này cao đọ 2 thước nhưng dùng Tinh Cương làm báng súng, làm xung quanh cũng có phần trái với nghệ thuật làm súng, tôi thấy đây không phải là người tốt.
Trước giải phóng Hồ Hồng Đức cũng không còn nhỏ sau giải phóng lại sống nhiều năm trong núi sâu, cho nên vẫn thuộc lớp tư tưởng của người già, thấy người này được gọi là súng trung bình
Có câu châm ngôn là: côn tháng, đao năm còn súng pahir cả đời, theo như câu nói đó thì thuật bắn súng là một trong 18 loại binh khí khó học nhất.
Mà súng cũng có 4 loại: súng hoa, súng bình thường, đại súng và đại can trẻ mỗi loại một quy cách, mỗi loại cũng đều có cách sát thương khác nhau.
Tốt nhất là loại báng súng làm bằng sáp ong, nó mềm và dẻo, bất kể là khiêu khích hay đâm cũng đề có khả năng đả thương người, chế tạo được loại súng này cũng phải dựa vào kinh nghiệm cả trăm năm mà tổ tiên đúc kết được.
Cho nên thấy Phục Trạch Lương sát khí càng lớn lịa chọn cây súng làm từ Tinh Cương thì Hồ Hồng Đức đã dự đoán người này chỉ có thua làm không thắng được.
– Lão Hồ, kĩ thuật bắn súng của Phục Trạch Lương rất cao, Đằng Thác Hải đánh không lại được rồi.
Thấy đối thủ chưa bắt đầu, Hồ Hồng Đức liền lấy uy phong, Chúc Duy Phong thì có chút không hài lòng, y từng gặp Phục Trạch Lương lúc anh ta đang được huấn luyện, anh ta đã từng dùng súng sáp ong chỉ trong nháy mắt đã bắn trúng ngực người khác như thế là đủ rồi.
– Nói nhiều vô ích, xem đi!
Từ đầu Hồ Hồng Đức luôn giải thích cho Chúc Duy Phong, 3 tỉnh phía Đông Bắc có không ít các cao thủ, Hồ Hồng Đức cũng tiếp xúc rất nhiều với họ chỉ liếc mắt là đã phát hiện ra Phục Trạch Lương đang trầm ổn không thể nhận định các động tác võ công có đẹp không nhưng chắc chắn là không thể cao siêu hơn thuật bắn súng.
Phải biết rằng kỹ thuật bắn súng sớm nhất là dùng cho chiến mã, dài đến 2, 3 thước, nó là vũ khí của các đội quân hùng hậu, 2 ngựa giao nhau súng đối súng xem ai nặng kí, ai lợi dụng nhưng so với súng thì ngựa vẫn còn rất nhiều.
Cho nên lúc này muốn eo giảm bớt lực, hơn nữa sáp ong cũng có sự co giãn, đầu súng rắn có thể làm cong nhưng có thể hoãn lại xung đột, tay sẽ bị trấn thương,
Chỉ là lần này Phục Trạch Lương muốn cầu xin, lực eo luyện không đến nhà thậm chí cả sáp ong cũng không cần đổi lại Hồ Hồng Đức là đồ đệ, e rằng y đã sớm xấu hổ vì bị tát rụng hết răng rồi.
– Phía dưới, xin mời người đến từ Nhật Bản – Đằng Thác Hải.
Hiệp đầu quyền thi đấu thuộc về An Đức Duy Kì cho nên người dẫn chương trình cũng không giới thiệu nhiều về Đằng Thác Hải, anh ta xuất hiện trên võ đài, đèn cũng được bật lên, ở giữa là một người Nhật Bản đang ôm thanh đao, bên kí là Phục Trạch Lương đang đi lên võ đài.
Người Nhật bản này cao khoảng 1m72, trên trán bịt một mảnh vải ở giữa có Nhật kì, từ lúc lên võ đài đã không nói câu nào mà chỉ nhìn Phục Trạch Lương rất lạnh lùng.
– Tốt lắm, 5 phút bắt đầu.
Hai bên đã lên võ đài người trọng tài vội nhảy xuống, tuy có ra thời gian nhưng không bảo ai bắt đầu trước, hiện tại 2 bên đều ra sức uy hiếp đối phương.
5 phút đồng hồ trôi qua, keng một tiếng vang lên, không khí trong võ đài đột nhiên căng thẳng, vây quanh để xem trận đấu là những phu nhân của các phú gia, bọn họ đều hồi hộp nín thở.
Hai lãnh khí đối chiến, không đeo găng tay thì sẽ càng nguy hiểm, dù là đam giữa hay chém một nhát thì đều có khả năng trúng phải tứ chi, hơn nữa chuyện thắng bại chỉ được ở trong vòng càn khôn.
– Xin chỉ giáo.
Sau khi nghe tiếng chuông,người Nhật Bản kia cúi Phục Trạch Lương, lúc đó là để đáp lễ, đột nhiên người Nhật Bản lấn thân lên nói “tránh” một tiếng vang giòn, ánh mắt sáng lên rồi nhanh như tia chớp anh ta đã vạch tới cổ họng Phục Trạch Lương.
– Đê tiện.
Trong võ đài, mọi người đều thoáng có ý nghĩ này, chỉ là không ai nói ra, bởi vì đánh nhau bằng lãnh khí thì chỉ một giây thôi là có thể phân thắng bại rồi.
Tuy công phu của Phục Trạch Lương so với Hồ Hồng Đức là bình thường, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của y rất phong phú, lúc đao cắt trên cổ theo bản năng tay phải của y nhanh như tia chớp đã gạt được thanh đao ra.
– Keng
Một tiếng kim loại va vào nhau vang lên, Phục Trạch Lương lui xuống.
Súng ở gần binh khí công kích, thêm nữa là Đằng Thác Hải bị kéo ra, cuộc tỉ thí này Phục Trạch Lương không đánh cũng rơi xuống, y nhày xuống võ đài xin thua trận là được rồi.
Chương 468 : Cụt tay
Phục Trạch Lương phản ứng rất nhanh nhưng Đằng Trách hải cũng là người đầy kinh nghiệm, y biết độ chênh lệch của 2 loại vũ khí này, sau khi bổ một đao cả cơ thể, xương cốt như bị co lại, hai tay võ sĩ cầm lấy đao rồi bổ nhanh như tia chớp.
– Keng …Keng… keng…!
3 tiếng kim loại va đập vào nhau vang lên, 2 võ sĩ chợt tách ra, Phục Trạch Lương lùi liên tục về phía sau 8 thước lưng chạm phải day chắn 4 phía của võ đài mới dừng lại được.
– Bị thương rồi?
ở dưới võ đài có người phát hiện, tay phải Phục Trạch Lương đang run lên, chỗ áo trắng bộ y phục luyện võ đã bị nhuốm màu đỏ tươi, có lẽ là vai đã bị chém một đao điều này chỉ có Phục Trạch Lương mới biết được.
– Thật là mất mặt, người luyện võ công cho lại chính là nhạc phụ, nếu Nhạc Phi còn sống thì ông cũng tức mà chết mất.
Chứng kiến trận giao đấu vừa rồi, Hồ Hồng Đức hừ một tiếng lạnh lùng, tay là bộ phận không thể tách dời cơ thể, tay bị thương quả thức đối với người luyện võ công mà nói thì đó là một sự sỉ nhục.
Phải biết rằng, có súng có quân thì được vua khen, hai quân giao đấu quan trọng nhất là súng chứ đao, côn thì không tính.
Sử dụng súng tốt cũng giống như nắm được sinh mạng trong tay, nhất là lúc súng giống như Du Long là một cái trượng dài bảo vệ, chỗ đầu súng hàn sẽ làm cho quan địch kêu gào thảm thiết như vậy là cuộc đại chiến đã bách thắng, đó đúng là một trận hoành tảo thiên quân làm thay đổi triều đại, quyết sạch càn khôn, phi đao thì côn cũng có thể sánh được.
Thế nhưng nếu mang Tinh Cương để đấu thì loại súng trung bình ở trong tay Phục Trạch Lương cũng trở nên vô lực, ngay cả môn hộ cũng không đánh được, xem kìa Hồ Hồng Đức đang chửi ầm lên.
Chúc Duy Phong ngồi ở bên cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, vừ rồi Trương Tam bị An Đức Duy Kì xé rách áo rõ rành là có sử dụng lãnh khí trong cuộc quyết đấu, lúc này mặt đối mặt không biết tiếp theo Phục Trạch Lương sẽ ứng phó như thế nào đây.
Bất đắc dĩ Chúc Duy Phong mới phái Phục Trạch Lương lên võ đài bởi vì hiện nay trong giang hồ người luyện võ thì nhiều nhưng người luyện binh khí thì ngày càng ít, chủ yếu là vì họ bị nhà nước đối tượng phải quản lý vũ khí, ra ngoài thì không được mang theo vũ khí cho nên người luyện tập cũng ít đi.
– Ngươi … võ công không được, năm đó sư phụ đã từng chặt cách tay của người Trung Quốc bây giờ ta cũng chỉ làm theo sư phụ thôi, ta chỉ cần cách tay chứ không cân tính mạng của ngươi.
Tất cả mọi người không ngờ là trên võ đài sau khi 2 người tách ra là Đằng Trác Hải không vội tấn công, thế nhưng có vẻ y rất ngông cuồng có chút tiếng Trung đã khiêu khích Phục Trạch Lương, hơn nữa y bỏ vật cầm trong tay võ sĩ đạo bỏ vào túi, cử chỉ vô cùng khinh miệt.
– Sư phụ y là ai?
Sau khi nghe Đằng Thác Hải nói Diệp Thiên ở dưới võ đài không khỏi nhíu mày, kể từ khi sư huynh hắn bị người Nhật Bản chặt đứt một cánh tay, Diệp Thiên vô cùng mẫn cảm với các võ sĩ đao người Nhật Bản.
– Tôi không biết sư phụ của y là ai.
Chúc Duy Phong lắc đầu nói:
– Tôi chỉ biết hắn xuất thân từ một công ty kiếm đạo Nhật Bản, vố y cũng là một tay kiếm đạo nổi tiếng, nhưng không biết tạ sao y đột nhiên lại gia nhập xã hội đen.
ở Nhật Bản, kiếm thuật đao pháp được thống nhất gọi là kiếm đạo, kiếm đạo Nhật Bản có từ rất xa xưa rồi, người luyện kiếm đạo có địa vị cực cao, Đằng Thác Hải đã bỏ qua cơ hội tiến lên làm thầy, y quyết vùi đầu vào loại tổ chức vô quy tắc, thật sự là làm cho người khác rất khó hiểu.
Bởi vì trước khi có Đằng thác Hải, một nhà Nhật Bản đã tự giới thiệu và yêu cầu muốn được tham gia trận đấu của xã hội đen, thời gian rất gấp nên Chúc Duy Phong cũng chỉ thông qua 1 người bạn Nhật Bản để biết về Đằng Thác Hải, đại khái là biết được rất ít, thực sự là không thể biết được y đến từ đâu.
– Y xuất thân từ công ty kiếm đạo tên là gì?
Diệp Thiên quay về phía Chúc Duy Phong nói:
– Điều này thì ngay cả Chúc tổng cũng không biết.
Lời nói của Diệp Thiên có ý giễu cợt, một bên nghe lắng tai nghe nhưng Chúc Duy Phong cười khổ, lần này y tiến cử liên tiếp 2 quyền thủ ra nước ngoài tuy nhiên lại không thăm dò đối phương, thực sự là không khỏi làm cho người ta có cảm giác khuôn phép.
– Diệp Thiêy, cái này tôi biết, giống như gọi cái gì là cônng ty Bắc Cung, thực ra là y đã tập hợp Bắc Cung Nhất đao lại ở Nhật Bản thì cũng coi như là có chút danh tiếng.
Thêm vào nữa, lúc ở Nhật Bản trong trận thi đấu Đằng Thác Hải đã vô nguyên tắc mà được phong danh hiệu “Vua binh khí”, sau đó ang Hàn Quốc thi đấu thắng 20 trận liên tiếp, Chúc Duy Phong cũng biết một ít thông tin về y.
– Bắc Cung Nhất Đao Lưu?
Diệp Thiên nghe thấy vậy sửng sốt, sau đó là tươi cười:
– Trái Đất này đúng là bé thật, cố nhiên ta 2 lần đụng phải người nhà Bắc Cung.
– Thế nào? Diệp Thiên sao cậu biết?
Thấy Diệp Thiên tươi cười, Chúc Duy Phong thì căng thẳng, nếu Diệp Thiên và người trên võ đài có chút quan hệ thì vậy thì chẳng phải là hắn không có cách gì mời được Hồ Hồng Đức lên võ đài đấu với Đằng Thác Hải được rồi.
– Tôi không biết y mà biết sư phụ y.
Diệp Thiên nở nụ cười từ tận đáy lòng, có thể Đằng Thác Hải vẫn chìm trong chiến tích nói như vậy là chuyện năm xưa các anh hùng Bắc Cung chặt đứt cánh tay của Cẩu Tâm Gia chỉ là chuyện cũ, trước mắt là thấy Đằng Thác Hải đang rất lợi thế.
– Mẹ kiếp, ai dạy dỗ tên đồ đệ này, đồ chơi gì vậy hả?
Lúc Chúc Duy Phong kêu khổ, trận quyết đấu trên võ đài lại bắt đầu, Hồ Hồng Đức đã thấy Phục Trạch Lương giở trò đùa giỡn, không nhịn được nữa Hồ Hồng Đức lớn tiếng mắng khiến cho mọi người nhìn dồn lại phía đó.
Vừa rồi lúc tách ra, Phục Trạch Lương đã muốn giật lùi lại 7, 8 thước, theo lý thuyết thì khoảng cách như vậy hoàn toàn có thể giúp y phát huy hết khả năng chế ngự kẻ thù ngoài 3m.
Kỹ thuật bắn súng của cao thủ chính là chỉ một chiêu mà hạ gục đối thủ, ra tay một nhát đều phải trí mạng đối thủ, nói đúng là nếu súng có bắn loạn xạ thì có thần tiên cũng khó mà đề phòng được.
Phục Trạch Lương cố tình hết lần này đến lần khác dùng súng sự mềm dẻo rất kém, vừa rồi cầm cái súng hoa run lên, mẹ kiếp ngay cả 3 bông hoa cũng chưa chắc đã làm bị thương được, hơn nữa Đằng Thác Hải lại nặng hơn anh ta cả 10 cân.
Xem đến đây, Diệp Thiên thở dài nói:
– Võ công của Chúc Tổng như vậy, sẽ không để bọn họ lên võ đài thi đấu, buộc người Trung Quốc phải ra mặt.
Diệp Thiên vừa rứt lời, Đằng Thác Hải tay phải nắm lấy chuôi đao kéo mạnh ra ngoài, võ sĩ đạo vuốt thanh đao sắc bén của mình, người trượt xuống, âm thanh chói tai tiếng kim loại cọ xát vào nhau vàn lên trong võ đài.
Phục Trạch Lương đỡ lấy thanh đao của võ sĩ đạo khi y tuốt đao ra làm phát sinh một ánh sáng điện, tiếng đao cọ sát vào nhau vang lên trong võ đài, theo đó là một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Căn bản là Phục Trạch Lương không nghĩ tới việc luyện tập trong mấy ngày, bản thân tăng đến hơn 10kg ra đòn bị đối phương chặn lại, ngây người ra một lúc còn chưa kịp phản ứng gì mà chỉ thấy trước mặt là một ánh sáng lóe lên rồi cảm giác đau nhức ở cánh tay phải.
Cúi đầu nhìn xuống, Phục Trạch Lương thấy 5 ngón tay mình trừ ngón cái ra thì 4 ngón còn lại đã bị đứt, cảm giác đau buốt đến tận não. Súng trong tay Phục Trạch Lương cũng rơi ầm xuống mặt đất.
Nhưng ác mộng của Phục Trạch Lương vẫn chưa kết thúc, ngay sau tiếng kêu thảm thiết của hắn thì cục diện đã khác, một lưỡi đao lướt qua những ngón tay của Phục trạch Lương sau đó giơ cao lên rồi như tia chớp bổ xuống vai của Phục Trạch Lương.
– Hả?
Phục Trạch Lương thết lên một tiếng bi thảm rừng lại nhưng sau đó là cánh tay đã bị rơi xuống võ đài, thậm chí Phục Trạch Lương còn không dám nhìn, máu tươi ở bả vai phun ra, bạn bè nhắm mắt không dám nhìn còn ngất đi nữa.
– Khốn khiếp!
Tình thế như vậy, rốt cục thì Chúc Duy Phong cũng không thể ngồi yên được cầm cái chén trong tay đập xuống đất.
Y theo dõi trận đấu trong bóng tối, 3 năm nay không biết có bao nhiêu trường hợp dùng lãnh khí chiến đấu lấy súng làm côn đúng là một đối thủ ngang tàn.
Phục Trạch Lương huấn luyện ở nước ngoài đều là những kĩ xảo tiềm phục, cũng luyện được nhiều chiêu chế địch nhưng không biết nhiều về lãnh khí, vốn dĩ Phục Trạch Lương còn tưởng võ công của mình cao siêu cho nên trong trận đấu này Chúc Duy Phong mới để Phục Trạch Lương lên.
Hôm nay trong trận đấu này, mặt đối mặt Phục Trạch Lương đã bị người Nhật Bản chém đứt một cánh tay, ngạn ngữ nói một câu rất đúng ngân thương như đèn cầy hết dầu, sắc mặt của Chúc Duy Phong đã trở lên tím tái.
– Hai người lên đó khiêng cho tôi cái mặt xấu hổ kia xuống.
Sau khi đập vỡ chiếc cốc, thấy tình hình không ổn, Chúc Duy Phong nói tiếp:
– Đưa ngay đi viện, lập tức cất cánh tay kia đi.
Dù có nói thế àno thì Phục Trạch Lương cũng đã bại trận, nếu như nói để y tự sinh tự diệt thì Chúc Duy Phong cũng sợ tâm mọi người ớn lạnh, sau này muốn mời chào thêm các quyền thủ sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói, 4, 5 người mang cáng lên võ đài, 2 người khiêng Phục Trạch Lương đặt lên cáng, mấy người khác lấy nước dội lên võ đài máu chảy xuống lênh láng đến nửa võ đài.
– Nhạc gia, không gì hơn được người này, căn bản là chúng không thể sánh được với kiếm đạo Nhật Bản.
Sau khi rửa sạnh võ đài, Đằng Thác Hải hạ màn, đợi mọi người đi xuống, y dùng chân dẫm nát súng của Phục Trạch Lương.
Chương 469 : Khiêu khích
Mất mặt, đúng làm mất mặt hơn nữa lại còn giở trò đánh người Trung Quốc trước mặt người Trung Quốc trên võ đài.
Phải biết rằng võ công của Nhạc gia là do Nhạc Phi sáng chế, năm đó kĩ thuật bắn súng giết đến tượng cũng phải sợ mất mật. Sau đó Nhạc gia sáng chế kỹ thuật bắn súng mới giết giặc chính là xác người Nhật còn ở khắp đồng.
Thêm nữa Đằng Thác Hải lại thông thạo tiếng Trung lại biết được súng của Nhạc gia là hàng đầu, nói như vậy để biết rằng một trưởng này của y đã giẫm nát toàn bộ võ đài của người Trung Quốc, để bọn họ phải cảm thấy khiếp sợ.
– Mẹ kiếp, lão Hồ ta sẽ xé xác ngươi.
Đằng Thác Hải ngông cuồng khiến cho Hồ Hồng Đức ức máu lên đến tận cổ mặt đỏ gay như Quan Công, tay phải đập xuống sô pha ầm một cái, sau đó là bóp và mấy cái bọt biển trong túi và đập vỗ mấy cái chén.
Thấy Hồ Hồng Đức kích động như vậy, mắt Chúc Duy Phong sáng lên, hôm nay trong võ đài này y đã rất tín nhiệm ông ta chỉ một cú đá đã khiến cho An Đức Duy Kì phải cúi đầu gọi alf Hồ lão gia tử, trong mắt Chúc Duy Phong ông đúng là cao thủ trong các cao thủ.
Mặc dù Hồ Hồng Đức không có kiến thức nhiều về sử dụng binh khí nhưng có cả trăm phương pháp, đối với Hồ Hồng Đức thì phải dùng binh khí và lồng với sự giáo huấn trong đó, thậm chi nếu là dùng lãnh khí thì còn có nhiều người lợi hại hơn.
– Lão hồ đừng nóng nảy, nghe xem y nói gì đã?
Thấy Hồ Hồng Đức định lên, Diệp Thiên liền nắm bả vai ám chỉ bảo ông ta về chỗ ngồi.
Vừa rồi, Hồ Hồng Đức mời thần, cơ thể đang trong lúc suy nhược nhất, công lực cũng chỉ còn 2, 3 phần, bây giờ đừng nói là đánh nhau với Hồ Hồng Đức chưa đánh Trương Tam cũng chưa chắc đã thắng được.
Hơn nữa chiến đấu với loại binh khí nguy hiểm đánh võ chỉ cần không cẩn thận một chút thì có thể phơi thây ngay tại chỗ. Diệp Thiên càng không thể để cho Hồ Hồng Đức tác chiến.
– Sư phụ, nếu không thì… con đi trước?
Chu Khiếu Thiên cũng bất bình đứng dậy nói:
– Người Nhật Bàn này đúng là ngông cuồng, tôi phải giáo huấn cho nó một trận!
Khi Trung Quốc và Nhật Bản tiến tới quan hệ mật thiết, triều Đường người Nhật Bản còn tỏ thái độ làm anh em muốn học tập nhưng đến triều Minh, Nhật Bản cảm thấy được tài nguyên nước mình nghèo nàn. Vì thế đã chủ ý đánh bại sư phụ của mình.
Từ giữa đến cuối triều Minh, giặc Oa đến từ Nhật Bản đã mang lại một thảm họa lớn cho triều đình, thậm chí là dân cư các vùng thành thị duyên hải nghe thấy tên giặc Oa đã bỏ chạy hết, thường thì 20 đến 30 tên giặc Oa hoặc người Nhật hoành hành trong một thành. Cuối triều Minh buôn bán trên biển đã bị biến động lớn.
Cho đến khi binh của Thích Kế Quang xuất hiện cục diện mới được xoay chuyển. Nhưng Trung Quốc đất rộng, tài nguyên phong phú, lại giáo huấn không ít người Nhật Bản họ vẫn để bụng và luôn có tư tưởng xâm lược Trung Quốc.
Cuối Triều Thanh, triều đình ngày càng bạc nhược, người Nhật Bản cũng không che dấu dã tâm của mình, hạm đội Bắc Dương đã bị diệt chỉ trong một buổi trưa, toàn quân đã bị người Nhật thảm sát trong một trận huyết chiến.
Bởi vậy, lịch sử trung Quốc thời cận đại là lịch sử bị áp bức và lăng nhục. Dường như mỗi người Trung Quốc có lương tri đều nhớ rất rõ giai đoạn lịch sử này.
Mấy chục năm sau cuộc chiến tranh xâm lược của quân Nhật càng khơi sâu mối hận thù của 2 nước này, trừ bọn Hán gian bán nước thì toàn đều không thể quyên mối huyết nhục với người Nhật Bản này, phải diệt sạch người Nhật Bản.
Mặc dù 70 năm đã trôi qua, vì nền chính trị quốc gia Trung Quốc cũng đã xây dựng mối bang giao, hào hảo với Nhật Bản nhưng đối với người dân trong nước mà nói họ vẫn không thể tha thứ cho người Nhật Bản, họ cũng không che dấu lòng hận thù của mình.
Một tấc đất giang sơn là một tấc máu. Năm đó, trong lúc kháng Nhật, các võ sĩ trong võ lâm gia nhập vào các đội quân. Mối thù cuả bọn họ với người Nhật Bản càng thêm sâu, vốn dĩ ông nội của Chu Khiếu Thiên cũng có 2 đồ đệ tham gia chiến tranh năm đó đến nay vẫn bặt vô âm tín, cho nên bây giờ khi nhìn thấy Đằng Thác Hải hung hăng, ngạo mạn Chu Khiếu Thiên không chịu được phải đứng dậy.
– Mẹ kiếp, đánh chết bọn Nhật Bản đi.
– Chúc Duy Phong, võ đài là của ngưoi? Ngươi chết ở đâu rồi?
Không chỉ Chu Khiếu Thiên mà tất cả những thương nhân giàu có trong võ đài cũng đứng dậy làm cho không khí ồn ào hẳn lên, điều đó làm cho Chúc Duy Phong rất khó chịu.
– Sư phụ, con lên nhé!
Một lần nữa Chu Khiếu Thiên lại nói.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
– Khiếu Thiên, võ công mà đánh nhau với binh khí là hoàn toàn không hợp, nó rất dày kinh nghiệm, con không phải là đối thủ của nó đâu…
Binh khí cũng có thể gọi là hung khí, nhất là loại đao kiếm này lại càng giống hung khí, lưỡi đao cực kì sắc bén, dường như rất dễ gây sát thương chỉ cần đụng phải là sẽ chết ngay, võ công có cao đến đâu thì gặp phải loại lãnh khí này cũng phải bó tay, nó cũng giống như võ công có cao đến đâu mà chém một đao đã ngã thì không có lý chút nào.
Tuy quyền pháp của Chu Khiếu Thiên từng bước tiến bộ nhưng lại ít khi tiếp xúc với binh khí chỉ sợ lên đó chưa đánh được 3 chiêu thì đã bị Đằng Thác hải chém thương.
Thấy Diệp Thiên không chỉ ngăn cản Hồ Hồng Đức, mà còn ngăn cản người thanh niên kia lại, Chúc Duy Phong thất vọng lại thấy mọi người trong võ đài đang rất kích động, y giậm chân và đi về phía phòng nghỉ.
Tục ngữ nói có trọng thưởng tất có người dũng cảm, bằng bất cứ giá nào Chúc Duy Phong cũng phải lên giá một triệu để khuyến khích những người quyền thủ tâm huyết, hơn nữa không thể để thua trận, cho dù tất cả đều bị đánh bại thì Chúc Duy Phong cũng không cho phép không có quyền thủ nào không dám lên sân khấu.
– Người mạnh chỉ nói bằng sức mạnh, tôi Đằng Thác Hải là truyền nhân của đạo xã Nhật Bản Bắc Cung, không phải là tôi khiêu khích chư vị mà tôi chỉ muốn chứng minh bây giờ võ công binh khí của Trung Quốc không còn hoàn toàn là siêu việt nữa rồi.
Lời nói của Đằng Thác Hải như một luồng điện lan truyền khắp võ đài:
– Trước mắt tôi đến Trung Quốc, chính là vì muốn khiêu chiến với các cao thủ binh khí của Trung Quốc, ở đây có vị nào không phục thì có thể lên sân khấu.
Một câu nói nữa của Đằng Thác Hải truyền đi trong võ đài, không khí bỗng yên tĩnh trở lại, ở đây gần trăm người không phải ai cũng mất tiếng, có lẽ giờ phút này nhiệt huyết đang sôi sục trong họ nhưng thực sự tài nghệ của bọn họ cũng không bằng người ta.
Thấy võ đài yên tĩnh trở lại, Đằng Thác Hải tỏ vẻ tươi cười, người Nhật Bản tối thờ là sức mạnh, nói tất cả bằng sức mạnh, hôm nay trong mắt y chính là y muốn tuyệt đối dùng sức mạnh muốn cho các xã hội đen ở Trung Quốc phải khiếp sợ.
Thêm vào đó, 2 năm trước Đằng Thác Hải theo Bắc Cung kiếm đạo tiến vào Nhật Bản vô nguyên tắc đã đánh nhau kịch liệt với các tổ chức, thực sự không pahir vì bắn tên không trúng đích, sau hai năm y chiến thắng toàn bộ đối thủ của Nhật Bản thực sự là trong chuyện này có chút bí ẩn.
Mọi người đều biết, Judo Nhật Bản và đạo Không Thủ phát triển rất mạnh, ngày nay Judo và Không Thủ đạo quán đã lan ra toàn Thế giới, dường như có nơi người ta còn coi hai loại này là thông dụng.
Mà Judo và đạo Không Thủ phát triển, ở Nhật Bản hằng năm các công ty về Judo và đạo Không Thủ thu được một khoản khổng lồ hàng triệu đô, làm cho các tập đoàn này trở thành tập đoàn tài chính lớn nhất.
Nhưng lịch sử kiếm đạo của Nhật Bản đã có rừ lâu đời đã trở thành thông dụng trên thế giới nhưng đã rơi vào khủng hoảng, gia tộc Bắc Cung đã làm đại biểu cho kiếm đạo Nhật Bản lại rơi vào tổn thất nặng nề.
Một số người phân tích về gia tộc Bắc Cung, nguyên nhân mà bọn họ thông thạo kiếm đạo chủ yếu tập trung vào 2 điểm: đầu tiên là đã lãnh khí từ lâu đã rút khỏi võ đài, không phải mọi người không biết đến tính sát thương của nó mà người dân bình thường cũng không muốn học.
Thứ 2 là kiếm đạo luôn dùng lực để khiêu khích, tục nhữu nói rồng có mạnh cũng không áp được rắn độc, dù gia tộc Bắc Cung càng lợi hại cũng không thể cùng liều mạng với bọn rắn độc vượt biển được huống chi là súng ống ở ngay trước mặt, đao pháp, kiếm thuật có lợi hại đến đâu cũng vô dụng.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, gia tộc Bắc Cung đã quyết định dùng phương thức chiến đấu vô quy tắc, để cho những tổ chức ngầm trong các quốc gia kia biết đến lợi hại của kiếm đạo, những ngày sau đó nó sẽ không tiếp tục bị trở ngại nữa.
Quan trọng hơn nữa, bọn họ muốn thông qua đao pháp của Bắc Cung Nhất Đao để các tổ chức xã hội đen, các đại gia đánh bạc đêm khuya biết đến, nếu bọn họ biết đến kiếm đạo thì kiếm đạo sẽ thông dụng và tiện lợi hơn.
Sự thật đúng như bọn họ nghĩ như vậy, sau khi Đằng Thác Hải ở Hàn Quốc, gia tộc Bắc Cung đã mở kiếm đạo quán ở Hàn Quốc bỗng nhiên việc làm ăn tốt lên, thậm chí có cả xí nghiệm Hàn Quốc cũng luyện tập kiếm đạo, điều đó làm cho một số người trong gia tộc Bắc Cung thấy mình đã làm đúng.
Cho nên khi biết được quy tắc đánh nhau ở Trung Quốc họ đã mời Nga La Tư là một vị quyền vương đến Trung Quốc, sau cuộc tranh tài, một số người trong Bắc Cung đã giao động. Phải biết rằng dân Trung Quốc là hơn 1 tỉ, nếu có thể phát triển ở thị trường này thì lợi nhuận thật khó mà có thể tưởng tượng được.
Vì thế Đằng Thác Hải mới hành trình đến Trung Quốc, nhưng người Nhật Bản cũng quyên một chút, vốn Trung Quốc và Nhật Bản có thâm thù cho nên hành động của Đằng Thác Hải chỉ như sự khiêu khích, hơn nữa là khiêu khích tất cả người dân Trung Quốc.
– Nhật Bản kiếm đạo, chẳng qua là thoát khuôn từ đao pháp, kiếm thuật của Trung Quốc mà ra, hơn nữa nó chỉ tu khí lực không tu nội công, vậy mà dám chạy tới Trung Quốc mà trâng tráo!
Mọi người trong võ đài ai cũng cảm thấy nhục nhã, bỗng nhiên có tiếng vang lên, mọi người nhìn theo đó là một chàng thanh niên khoảng hơn 20 tuổi đang đi lên võ đài.
Chương 470 : Cầu xin một trận chiến.
– Người này là ai vậy? thế nào mà ta lại chưa từng gặp.
– Không biết, chắc hẳn không phải là quyền thủ của võ đài.
– Vừa rồi, cậu ta ngồi với Chúc Tổng, hình như là bạn của Chúc Tổng.
– Người này không được. Vừa rồi cậu ta không biết Phục Trạch Lương đã bị chặt đứt một cách tay hay sao?
Sau khi mặc bộ võ phục luyện công màu trắng giống của Phục Trạch Lương, Diệp Thiên đi lên võ đài, mọi người ở dưới náo động, sôi nổi bàn về Diệp Thiên, tuy Diệp Thiên cũng cao hơn 1 thước nhưng nhìn vẫn thấy gầy yếu không bằng cả mấy người xem ở dưới.
Cho nên dù mọi người vô cũng phẫn lộ với vẻ khiêu khích của Đằng Thác Hải nhưng cũng không xem trọng Diệp Thiên lắm, dù sao lên võ đài cũng là chuyện sống chết, cho dù là một lão quyền sư lúc đánh sống chết cũng chưa thể ổn định lại được.
Mà Diệp Thiên chỉ giống như một cậu bé 20 tuổi, có thể không đánh lại được hắc quyền, đúng là không được mọi người đồng ý, nói không chừng chỉ sau một hiệp hắn còn thê thảm hơn cả Phục Trạch Lương nữa.
ở dưới võ đài đã có người thở dài, ngã xuống đất là người thanh niên, chỉ có nhiệt huyết mà không tính đến hậu quả, bị đối phương đánh chết thì đúng là chết một cách vô ích rồi.
– Cậu là ai?
Thấy Diệp Thiên lên võ đài, Đằng Thác Hải có chút sửng sốt, chau mày nhìn Diệp Thiên một lúc rồi nói:
– Người Trung Quốc có một câu ngạn ngữ. thắng làm vua thua làm giặc, tôi vừa đánh bại một người, muốn gì thì hãy nói rõ vấn đề đi.
Mặc dù là người kiêu ngạo nhưng đối với lời nói của Đằng Thác Hải kia nghe cũng lọt tai được mấy phần, bởi hắn hiểu rất rõ nhược điểm của kiếm đạo Nhật Bản, Diệp Thiên nói kiếm đạo chỉ tu khí không tu nội công lời này cũng không sai.
Đao pháp của Nhật Bản điểm chú ý chính là ở sự hung mãnh sắc bén chưa từng có từ trước đén nay, nhừng ít có sự biến hóa, chỉ thay đổi tốc độ mạnh yếu, chính là ở câu tục ngữ nói, chỉ có thể phóng mà không thể thu, đó cũng chính là sơ hở lớn nhất.
Đối với người này, là tông sư của Nhật Bản kiếm đạo cũng có chút hiểu biết, chẳng qua thời cận đại có ít người luyện tập binh khí, mà những cao nhân thì lại thường hay ở ẩn sâu trong các núi vùng thôn dã, mấy chục năm qua, kiếm đạo Nhật Bản đã đạo pháp giết người bằng lãnh khí ác nhất trên Thế giới.
Cho nên người Nhật Bản cũng không có ý quên đi khuyết điểm trong đao pháp của bọn họ, qua nhiều trận thắng, lại trở thành những đệ tử ngông cuồng trong thiên hạ, bây giờ khi nghe câu nói của Diệp Thiên, Đằng Thác Hải chủ quan không cho là đúng.
Diệp Thiên nhíu lông mày nói:
– Được, thắng làm vua thua làm giặc? đó là ý của ngươi, chỉ cần ta đánh bại ngươi thì ngươi phải khuất phục.
– Không, kiếm đạo Nhật Bản phải vượt xa lãnh khí Trung Quốc, nếu ngươi có đánh bại ngươi thì ta cũng sẽ không phục…
Đằng Thác Hảo buồn cười nhìn Diệp Thiên nói tiếp:
– Hơn nữa ngươi cũng không đánh bại được ta, tinh thần cổ vũ của người Trung Quốc đã xuống dốc, ngươi không chịu học kỹ thuật của các vị tiền bối, ở điểm này chính các ngươi cũng không bằng bọn ta.
– Tâm huyết của người Trung Quốc, há những loại người man di như ngươi lại không biết?
Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười, lắc đầu nói:
– Lâu rồi nên người Nhật Bản các ngươi không nhớ ư, năm đó xâm lược Trung Quốc cuối cùng phải bại chiếm mà đầu hàng, đến giờ còn không biết hối cải, ta đây là người Trung Hoa cả một vùng đất oai phong chẳng lẽ lại không ai giết nổi ngươi hay sao.
– Nói hay lắn, xử lý tên tiểu tử kia đi.
– Giết chết nó, đánh đổ người Nhật Bản.
Qua cái lắc đầu lời nói như luồng điện lan truyền trong không gian, cả võ đài đều sôi trào lên ở giữa là mối hận thù đến tận xương tủy, mắc dù có rất nhiều người buôn bán Nhật Bản lui tới nhưng họ cũng rất phản cảm với người Nhật Bản này.
Nghe thấy tiếng hô dưới võ đài, Diệp Thiên biết cũng không dễ dàng gì hắn cười khổ, bởi tuy ngoài miệng hắn phản bác Đằng Thác Hải nhưng trình độ của Đằng Thác Hải là không tồi, hiện những thanh niên Trung Quốc đúng là ham ăn biếng làm, đừng nói là chịu khổ để luyện tập võ công chứ đến ăn cơm nhiều khi bố, mẹ cũng phải bưng lên đến tận mồm.
Nhưng đây chỉ là nói nhằm vào người thường, còn những gia thế võ học chân chính tựa như Chu Khiếu Thiên sinh ra trong lúc gia tộc đang suy thoái là cậu ta từ nhỏ đã khắc khổ luyện tập võ công, nếu nói về quyền pháp thì Đằng Thác Hải cũng không phải là đối thủ của Chu Khiếu Thiên.
– Người thanh niên, đúng là ngươi muốn đấu với ta một trận chứ?
Đằng Thác Hải hiểu được tiếng Trung, khi nghe thấy võ đài hô muốn giết y và đánh bại người Nhật Bản, thì sắc mặt y trầm xuống, Diệp Thiên vừa lên đài thì uy thế mà vừa rồi y đã chặt đứt cánh tay của Phục Trạch Lương mất hết.
Lần này Đằng Thác Hải đến Trung Quốc cũng không phải là muốn dùng võ để kết bạn mà là y muốn dùng kiếm đạo để chinh phục các phú hào đồng thời muốn làm cho các tổ chức đen ở Trung Quốc phải kinh sợ, nhưng lời nói của Diệp Thiên đã biến những cố gắng của hắn thành hư không.
Diệp Thiên gật đầu nói:
– Đúng vậy, theo như người Nhật Bản các ngươi lý luận thì chính là nắm tay của người nào lớn thì người đó làm lão đại, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữa nhân, các ngươi đã lùn lại còn tự cao tự đại.
– Ngươi đã sỉ nhục người Nhật Bản ta.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Đằng Thác Hải giận giữ, tay phải nắm lấy chuôi đao, thấy Diệp Thiên nói:
– Lấy vũ khí của ngươi ra ta sẽ cho ngươi thấy kiếm đạo Nhật Bản lợi hại như thế nào.
Thực ra là Đằng Thác Hải muốn một đao mà chém dứt Diệp Thiên thành hai đoạn, chẳng qua là trước đây y hay đánh lén, nếu đối phó với vũ khí mà Diệp Thiên không đeo găng tay thì chỉ e tên kiếm đạo Nhật Bản kia sẽ trơ trẽn không biết xấu hổ là gì thôi.
Nhưng ngay sau khi Đằng Thác Hải chưa dứt lời thì có một tiếng thét vô cùng kinh hãi cách đó khoảng 20m từ trong phòng truyền ra:
– Diệp Thiên? Chuyện gì vậy, sao cậu đã lên rồi?
Chúc Duy Phong vừa nới thuyết phục được một quền thủ luyện tập Thái Cực Quyền, vừa mới cùng anh ta đi ra từ phòng nghỉ thì lại thấy Diệp Thiên đã đứng trên võ đài, anh ta kinh ngạc vội vàng bước lên võ đài.
Tất cả những người trong võ đài đều có thể kí tên vào giấy sinh tử, tuy là chưa được pháp luật cho phép nhưng có thứu đó Chúc Duy Phong bớt được nhiều phiền phức, Diệp Thiên không giống một quyền thủ đừng nói gì đến chuyện kí tên vào giấy sinh tử chứ việc để cho hắn đánh nhau cũng Chúc Duy Phong cũng không cho phép.
Phải biết rằng Diệp Thiên là cháu ngoại, là người cầm lái duy nhất của Tống gia, mẹ hắn có một số lượng tài sản khổng lồ mà có thể sau này hắn chính là người thừa kế.
Ngộ nhỡ, Diệp Thiên có xảy ra chuyện gì thì những công lao của Chúc Duy Phong đối với ông nội hắn sẽ là vô ích, đứng nói đến chuyện đi xuống khỏi võ đài mà chỉ e rằng nửa cuộc đời còn lại của hắn cũng phải sống trong mai danh ẩn tích.
Cho nên Chúc Duy Phong dám để cho Hồ Hồng Đức lên võ đài chứ trăm nghìn lần cũng không dám đê việc đó cho Diệp Thiên lên so đấu với Đằng Thác Hải, Trung Quốc có câu cách ngô: Phải cẩn thận với người Thiên Kim, có thể hình dung Diệp Thiên chính là người như thế và đương nhiên bản thân Chúc Duy Phong cũng ở trong phạm vi này.
Thấy vẻ mặt lo lằng của Chúc Duy Phong dưới võ đài, Diệp Thiên lắc đầu nói:-
– Chúc tổng, người bạn Nhật bản này kinh thường võ thuật của Trung Quốc mà Diệp Thiên cũng là một thành viên của võ thuật Trung Quốc cho nên không thể ngồi yên mà không quan tâm gì, tôi chỉ có thể lên võ đài xin lĩnh giáo một phen.
– Diệp Thên, cậu hãy xuống dưới trước đã,.. Đây không phải là lúc nói đến khí phách!
Chúc Duy Phong đâu dễ dàng mà cái gì cũng quản được Diệp Thiên. Lúc này đây ông ta chỉ biết kéo Diệp Thiên từ trên võ đài xuống bởi vì nếu Diệp Thiên mà có tổn thương gì thì kết cục của ông ta cũng thảm thương không kém.
Thấy Hồ Quân khoanh tay ngồi nhìn, Chúc Duy Phong giận giữ nói:
– Hồ Quân, thanh niên trẻ tuổi làm liều mà tại sao cậu không ngăn lại?
– Tôi , tôi không khuyên nổi hắn!
Hồ Quân cười khổ nói:truyện Đô Thị audio
– Trước đây ở Hồng Kông, hắn cũng không khách khí với Đường lão gia, tôi quá hiểu tính cách hắn rồi.
Thực ra lúc Diệp Thiên muốn lên võ đài, Hồ Quân đã kéo Diệp Thiên lại nhưng mà không thể ngăn cản nổi hắn, hơn nữa qua chuyện Diệp Thiên hành hung Hoàng Tư Chí rồi đại náo ở cục cảnh sát, Hồ Quân thừa biết Diệp Thiên là người rất khó thay đổi.
– Này… cái này không được!
Chúc Duy Phong lắc đầu, chỉ vào mấy người bảo lãnh viên đang im lặng nói:
– Mấy người lại đây, mau lôi Diệp Thiên xuống!
Trên võ đài Diệp Thiên cách Đằng Thác Hải khoảng 5 thước, Chúc Duy Phong sợ Đằng Thác Hải lại đả thương người, cho nên mới bảo mấy người mang súng lên võ đài đồng thời cảnh cáo Đằng Thác Hải không được hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói, Diệp Thiên tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn Chúc Duy Phong rồi nói:
– Chúc tổng, đây là tôi tỉ thí cùng người Nhật Bản, ông không nên tham dự vào.
Nếu Đằng Thác Hải anh hùng, đệ tử của Bắc Cung thì có lẽ Diệp Thiên sẽ không ra tay, để cho người Nhật Bản này khích lệ những người trong nước cũng không phải là chuyện xấu bởi vì tất cả những người dưới võ đài đều thiếu một tia nhiệt huyết.
Nhưng đây Đằng Thác Hải lại ngông cuồng thêm nhữa anh hùng Bắc Cung mà lại chém đứt cánh tay trái của Cẩu Tâm Gia lại đi tuyên dương chiến tích đó, Diệp Thiên không thể chịu được hơn nữa cách nói của Đằng Thác Hải làm cho Diệp Thiên sinh lòng sát khí, đừng nói là Chúc Duy Phong chứ ngay cả đến Thiên Vương lão tử cũng không thể ngăn cản nổi Diệp Thiên.
– Nay… như thế này là tốt ư?
Bị cái nhìn của Diệp Thiên lướt xuống võ đài, Chúc Duy Phong thấy lạnh cả người, nhất thời không dám cho người lên võ đài mời Diệp Thiên xuống nữa.
– Chúc tổng, ông cũng không cần phải lo lắng làm gì, từ trước đến nay Diệp Thiên làm việc gì cũng không bao giờ để liên lụy đến bạn bè.
Diệp Thiên thấu hiểu tâm tư của Chúc Duy Phong, hắn cười cười ngẩng đầu nhìn về phía camera trong võ đài, nói một câu:
– Hôm nay Diệp mỗ lên võ đài, sống chết là số trời, nhừng tôi cần một trận đánh.