1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 92: Boxing dưới đất quy tắc (456-460)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 92: Boxing dưới đất quy tắc (456-460)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 456 : Boxing ngầm (hạ)

– Ấy, Võ Thần, ông khác qua 1 mình à? Lão Khâu đâu?

Đi đến 1 ngõ trong Tứ Hợp Viện, 1 chiếc xe thương mại đã dừng ở đó, Diệp Thiên mới lên xe nhìn thấy ngoài Vũ Thần lái xe ra thì trên xe không có ai cả.

Khâu Văn Đông có thể xưng anh gọi em với Diệp Thiên, nhưng Võ Thần không dám, sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, vội vàng nói:

– -Diệp gia, sư phụ đã qua bên đấu trường trước rồi, hôn nay tổng cộng có 6 trận đấu, sư phụ đến sớm 1 chút để xem xét hội trường. Võ Thần, 6 trận đấu này có ai tham gia nhiều?

Diệp Thiên có chút tò mò hỏi, đánh Boxing này cực kỳ nguy hiểm, rất dễ chết, cậu cũng không biết nhà tổ chức kiếm đâu ra võ sĩ nữa?

– Diệp gia, người nào cũng có, có 1 vài đệ tử của các môn phái trong nước, cũng có 1 vài bộ đội đặc chủng, còn có 1 vài người vô địch quyền anh ngầm của người nước ngoài nữa, hôm nay có 1 người đến từ vô địch quyền anh của Nga.

Võ Thần dừng 1 chút, cười nói:

– Người đến tham gia quyền anh, đại bộ phần đều tương đối chật vật, thế nhưng cũng có 1 vài người muốn tìm kiếm sự kích thích bản thân mình, Diệp gia, ngài hôm nay đến xem sẽ biết liền.

Tuy rằng lần trước Chu Khiếu Thiên đánh thương Võ Thần, thế nhưng 2 người quan hệ cũng khá tốt, lần này Chu Khiếu Thiên cũng hơi tò mò hòi:

– Võ đại ca, nếu dựa vào bản lãnh của anh mà tham gia đấu quyền anh thì được xếp hạng mấy?

– Loại Boxing ngầm này không phân thứ hạng đâu.

Võ Thần cười khổ 1 tiếng, nói:

– Nếu là so tài võ thuật, thì tôi có thể lên đánh, thế nhưng trên đó là cá cược sống chết, nếu như anh lên đánh, thì sợ là 3 quá 3 trận đã bị người khác đánh chết rồi.

Chu Khiếu Thiên nghe vậy 2 mắt mở to nhìn, có chút không tin nói:

– Không phải chứ, Thiết Sa Chưởng của Võ đại ca cũng không vừa đâu, mà không đỡ nổi 3 trận à?

Diệp Thiên nhìn thoáng qua đồ đệ, lắc đầu nói:

– Khiếu Thiên, sinh tử chiến và tỉ thí võ thuật không giống nhau đâu, chỉ có mỗi giỏi võ thôi không được, còn phải khôn ngoan nữa, người có thể không đếm xỉa đến sống chết của mình mới có thể tham gia loại đấu này được. Luận về tỉ thí võ công trong giang hồ, chủ yếu là xem khả năng của đối thủ, 1 bên thua 1 chiêu, thì không cần phải tiếp tục tỉ thí nữa.

Nhưng đánh Boxing ngầm lại không như thế, 2 bên không chết không ngừng, nếu như cậu đánh 1 quyền vào đầu đối phương rồi lại lui về sau 1 bước chắp tay lại nhường, sợ là đối phương bất thình lình có thể ra tay giết chết cậu ngay.

1 điểm khác nữa chính là võ công cao không có nghĩa là có dũng khí, có những người cả 1 đời luyện quyền, kungfu không thể nói là không siêu được, thế nhưng khi đối mặt với kẻ liều mạng không biết võ thuật chưa chắc đã có thể thắng được đối phương.

Giống như 1 chuyện xảy ra ở Trịnh Châu, có 1 vị võ sư Thái Cực quyền nối tiếng trong giới võ thuật trong nước, có lần trên đường gặp bọn cướp, do chuyện xảy ra gần đấy, vị này đã luyện 30, 40 năm võ thuật, tất nhiên không thể khoang tay đứng nhìn.

Mà tên cướp đấy lại là 1 người trẻ tuổi, nhìn bộ dạng khoảng 20 tuổi, thấy có người đi đường ngăn lại, lập tức rút dao ra, liều chết đâm vào vị đó.

Vị võ sư thái cực nổi tiếng này từ trước đến nay đều biểu diễn hay là dạy dỗ đồ đệ, ít nhất cũng phải giúp đỡ người đi đường, ai ngờ gặp phải trường hợp liều mạng này, lập tức dũng khí bốc hơi đi đâu hết.

Tục ngữ nói, người nào dũng cảm sẽ là người chiến thắng, 1 bên là liều mạng muốn chạy trốn, 1 bên có võ công những không có gan, 2 bên gặp nhau, vị võ sư Thái Cực nổi tiếng đó đã bị ăn 1 dao, đừng nói là bắt người, mà ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng suýt nữa toi mất.

Đây cũng là vì sao mà tục ngữ có câu quyền bừa đánh chết sư phụ già, giữa không màng sống chết và khả năng đánh võ căn bản là 2 khái niệm hoàn toàn không giống nhau.

– Sư phụ, cái này luyện qua đấm bốc và chưa từng luyện qua cũng không không giống nhau lắm phải không?

Nghe Diệp Thiên giải thích, Chu Khiếu Thiên có chút không phục nói.

– Đương nhiên không giống nhau, chỉ cần khí thế cậu không bị áp đảo, người bình thường tất nhiên là không thể đánh lại cậu được rồi.

Diệp Thiên cười nói:

– Khiếu Thiên, đừng thấy kùnu của cậu có thể sử dụng được ám kình, nếu lão Hồ chiến đấu liều mạng với cậu, ông ấy 1 chiêu có thể giết chết cậu, việc luyện võ này không đổ máu thì không được.

Nghe thấy Diệp Thiên nói đến máu, Hồ Hồng Đức không nhịn được rùng mình 1 cái, nói:

– Được rồi, Diệp Thiên, bằng này tuổi thì lấy đâu ra đổ nhiều máu như vậy, Khiếu Thiên học được kungfu giúp thân thể khỏe mạnh là được rồi.

Đối với cảnh giết người trong rừng của Diệp Thiên kia, Hồ Hồng Đức cảm thấy như mới xảy ra vậy, căn cơ Chu Khiếu Thiên không tồi, nhưng đừng có học theo kiểu Diệp Thiên giết người thô bạo như vậy là được rồi.

Vừa lái xe vừa nói chuyện, hơn 1 tiếng sau đã đến phường Hòa Lang Bắc Kinh, xe đậu trong sân ngoài 1 tòa nhà 3 tầng.

Sau khi dừng xe, Võ Thần nhìn Diệp Thiên, nói:

– Diệp gia, đây vốn là câu lạc bộ tư nhân, sau này được đổi thành nới tổ chức đấm bốc ngầm, trận đấu đầu tiên 9 giờ mới bắt đầu, chúng ta đi ăn gì đó trước đi.

– Uh, hôm nay tôi đến đây mở rộng tầm mắt, theo sắp xếp của các ông vậy.

Diệp Thiên gật gật đầu, đẩy cửa bước xuống xe.

– Người đến cũng nhiều quá.

Tầng 1 của câu lạc bộ chính là phòng tiệc buffe, nhìn qua lớp kính kia có thể thấy được người đến người đi trong đó, có nam có nữ, cứ như là tổ chức tiệc rượu bình thường vậy.

Võ Thần nghe vậy cười nói:

– Đương nhiên rồi, người có tiền ở khu Bắc Kinh Thiên Tân này, ít người không đến nơi này lắm.

Có Võ Thần dẫn đường, đoàn người Diệp Thiên cũng không gặp trở ngại gì, 4 người bọn họ mới vào trong phòng tiệc đứng, lập tức đã thu hút ánh mắt của không ít người.

Chủ yếu là thân hình ông già Hồ quá đỗi khác người, thân cao gần 1m9, hơn nữa đầu tóc thì bạc phơ, có muốn không nổi bật cũng không được.

Thế nhưng Hồ Hồng Đức cũng không phải là người hiền lành, trừng mắt liếc lại những ánh mắt này, ánh mắt sắc bén lập tức làm cho mọi người không dám nhìn tiếp nữa.

– Diệp huynh đệ, cậu đến rồi à, tôi đang muốn gọi điện cho Võ Thần đây.

Đang lúc Diệp Thiên tìm đĩa chuẩn bị lấy thức ăn, giọng nói Khâu Văn Đông vang lên, ngẩng đầu lên thì thấy Khâu Văn Đông cùng 1 người đàn ông tầm 30 tuổi qua đây.

Người đàn ông này cao khoảng 1m75, mặt mũi gầy gò, đôi mắt dài và hẹp, nhìn có chút nữ tính, chỉ có điều lúc nhìn người khác, từ trong ánh mắt tự nhiên lộ ra 1 ánh mắt sắc bén, hiện ra cực kỳ khí thế.

Diệp Thiên sau khi ngắm người đàn ông đó 1 hồi thì thu ánh mắt lại, trong lòng thầm nghĩ:

– Người này thực sự không yếu, giống như là từ bộ đội ra.

Đương nhiên, cái gọi là không yếu của Diệp Thiên, chỉ là so sánh với người bình thường mà thôi, tất nhiên không thể nào so sánh nổi với cậu được.

– Diệp lão đệ, để tôi giới thiêu, vị này là Chúc tổng Chúc Duy Phong, cũng là ông chủ của câu lạc bộ này.

Sau khi đến trước mặt Diệp Thiên, Khâu Văn Đông nhẹ bước sang 1 bên, nhường người đàn ông bên cạnh vị trí chính, Diệp Thiên có thể thấy được, lúc Khâu Văn Đông nói chuyện, trong ánh mắt nhìn vị Chúc tổng này ẩn chứa 1 sự sợ hãi.

– Chúc tổng, vị này chính là Diệp…

Ngay tại lúc Khâu Văn Đông chuẩn bị giới thiệu Diệp Thiên, Chúc Duy Phong khoát tay nói:

– -Lão Khâu, không cần giới thiệu, danh tiếng Diệp huynh đệ tôi đã sớm nghe qua, vẫn chưa có cơ hội làm quen thôi, hôm nay có Diệp huynh đệ đễn cổ vũ, thực sự là vinh hạnh cho Chúc mỗ quá!

– Ấy, Chúc tổng biết tôi à?

Tuy rằng đối phương xưng hô huynh đệ, nhưng Diệp Thiên cũng không nhận lời hắn, vẫn xưng hô cho đúng quy tắc.

Chúc Duy Phong nghe vậy cười nói:

– Chuyện Diệp huynh đệ dạy dỗ Hoàng Tư Chí, trong kinh thành ai mà chẳng biết.

– À, Chúc tổng có qua lại với Hoàng công tử đó à?

Sắc mặt Diệp Thiên lộ vẻ trêu tức, người này biết Hoàng Tư Chí, chắc là con cháu của những người có công trạng năm đó.

Trong thành Bắc Kinh này, tất nhiên là cũng có những người có thể tự thân vận động đến địa vị cao, nhưng nếu luận về thế lực cùng các quan hệ rắc rối phức tạp thì hình như đều có liên quan đến những quan gia thủa lập nước.

Thế lực của những người này cực lớn, kể cả đến những người bên trong Hồng Tường cũng không dám khinh thường, dù sao những môn đệ của những người này cũng có liên quan đến giới quân đội, sơ xuất 1 cái cõ thể phá vỡ thế căng bằng nào đó.

Thế nhưng đến giờ phút này, Diệp Thiên cũng không ý thức được, trong mắt của những người tin tức nhanh chóng thì cậu đã trở thành người trong hội này rồi, hơn nữa còn ở 1 vị trí cực kỳ cao nữa.

– Hoàng Tư Chí hắn thì được coi là công tử gì chứ?

Chúc Duy Phong trên mặt lộ ra vẻ châm biếm, nói:

– tôi chẳng có qua lại với tên chó điên đó đâu, nếu không phải nể mặt ông nội hắn thì đã sớm ra tay cho hắn 1 bài học rồi, hành động lần trước của Diệp huynh đệ có thể gọi là làm hả hê lòng người!

– Chúc tổng quá khen, Khâu huynh, huynh đi cùng Chúc tổng trước đi, em vẫn còn chưa ăn cơm, hay là… chúng ta lát nữa hẵng nói chuyện tiếp vậy.

Diệp Thiên không muốn nhắc lại chuyện lần đó, hơn nữa Chúc Duy Phong đứng cạnh mình, hình như thu hút hết ánh mắt của mọi người lại, khiến Diệp Thiên cảm thấy không quen.

Diệp Thiên nói ra câu này, nét mặt mọi người đứng cách đó không xa hiện lên vẻ hết sức ngạc nhiên.

Chúc Duy Phong là tầng lớp nào chứ? Đã qua nhiều lượt khách như vậy mà hắn vẫn chưa đích thân ra chào hỏi ai, mắt nhìn thấy người thanh niên này chẳng có 1 chút cảm kích nào cả, đã thế còn đuổi hắn đi để mình ăn cơm nữa.

Thế nhưng sắc mặt Chúc Duy Phong cũng không lộ ra vẻ không vui gì cả, mà gật đầu nói:

– Uh, Diệp huynh đệ, cậu ăn đi, lát nữa tôi cho người đem quá 2 bình rượu Mao Đài 50 năm, trận đấu Boxing hôm nay, để tôi giải thích cho Diệp huynh đệ!

Chúc Duy Phong nói ra câu này, không chỉ có những người khách cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả Khâu Văn Đông cũng không dám tin nhìn về phía Diệp Thiên, ông thực ra vẫn không hiểu, Diệp Thiên làm sao có thể khiến cho Chúc tổng mắt nhìn trên đỉnh kia lại can tâm tình nguyện tiếp khách như vậy.

Khâu Văn Đông vốn chỉ cho rằng võ công Diệp Thiên tốt, có hạng cao trên giang hồ, nhưng cảnh vừa rồi khiến ông rùng mình, bởi vì nếu như Diệp Thiên chỉ là người có thân phận trên giang hồ thì tuyệt đối Chúc Duy Phong sẽ kông có thái độ như vậy với cậu ta.

– Vậy cảm ơn Chúc tổng nha.

Diệp Thiên gật đầu không khách khí, rượu Mao Đài 50 năm kể cả có tiền cũng không mua được, lúc này cảm thấy có hứng thú ăn hơn hẳn, gọi 2 người Hồ Hồng Đức ngồi vào 1 góc khuất.

Thế nhưng việc vừa rồi xảy ra cho dù Diệp Thiên có biểu hiện khiêm nhường, cũng trở thành trung tâm bàn tán của mọi người, khiến cho cậu ăn bữa cơm này cảm thấy vô vị, sau khi uống hết 1 bình Mao Đài với Hồ Hồng Đức thì đứng dậy ra khỏi phòng ăn.

Chương 457 : Boxing dưới đất

– Diệp tiên sinh, Chúc tổng đang đợi ngài ngoài phòng thượng khách!

3 người Diệp Thiên mới đến cửa nhà ăn, đã bị 1 cô gái yêu kiều chặn lại, cô gái này khoảng 25 tuổi, dáng người cao mảnh khảnh, gương mặt trang điểm nhẹ, phong cách vô cùng tao nhã.

– Uh, dẫn đường đi.

Diệp Thiên gật gật đầu, tự nhiên bắt cô gái xinh đẹp này dẫn đường, cô gái mặc dù vẫn giữ thái độ tốt, nhưng tức giận, dừng chân 1 lát rồi mới dẫn mấy người Diệp Thiên đi qua nhà ăn, đến chỗ thang máy.

– Tổng tộng có 3 tầng, thế mà phải cần cả thang máy nữa sao, thực là lãng phí quá.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, đi theo cô gái đó vào trong thang máy.

– Lầu 2, lầu 3 đều là câu lạc bộ tư nhân, Chúc tổng rất ít khi mời bạn bè lên đây.

Cô gái không biết thân phận của Diệp Thiên, nên lúc nói chuyên có vẻ kiêu căng, mà cô ta vốn có tính kiêu ngạo, bởi vì gia thế của cô cũng không kém gì Chúc Duy Phong.

– À, thế đấm bốc thì diễn ra ở chỗ nào?

Diệp Thiên nghe vậy thì sửng sốt 1 chít, tòa nhà này tổng cộng có 3 tầng, tầng 1 là nhà ăn, tầng 2, tầng 3 là câu lạc bộ tư nhân, lẽ nào lại tổ chức đấu Boxing ở ngoài sân sao?

– Đương nhiên là ở dưới đất, đợi lát nữa thì ngài sẽ biết.

– Cô gái liếc nhìn Diệp Thiên 1 cái, cũng không nói nhiều lời. Bọn tôi không đắc tội với cô chứ?

– Diệp Thiên có chút vô vị sờ lên mũi, rên kêu lên 1 tiếng, sau khi thang máy đến tầng 3, Chúc Duy Phong và Khâu Văn Đông đã đón ở cửa thang máy.

– A Phong, em mang người đến đây.

Nhìn thấy Chúc Duy Phong, cô gái đó đổi lại cách xưng hô, thậm chí còn nũng nịu liếc đối phương 1 cái.

Chúc Duy Phong cười ha ha, thò tay vòng qua eo cô gái, nói:

– Toa Toa, vất vả cho em rồi, Diệp huynh đệ là khách quý, cũng chỉ có em ra mặt mới thể hiện được sự long trọng thôi.

Toa Toa nghe vậy sửng sốt 1 chút, có chút kỳ quái hỏi:

– Khách quý, Con cháu nhà ai? Sao em chưa gặp qua bao giờ?

Toa Toa cùng Chúc Duy Phong lớn lên cùng nhau từ nhỏ, biết vị hôn phu của mình luôn là người kiêu ngạo, thêm nữa bản thân anh ấy cũng đã trải qua biết bao nhiêu chuyện ly kỳ, kể cả là con em của đại lão gia trong kinh thành hắn cũng không coi ra gì.

Mà phong thái của Diệp Thiên này còn thua xa so với con cháu danh giá khác trong thành Bắc Kinh, Toa Toa không biết vì sao mà vị hôn phu của mình lại kính trọng 1 người thanh niên như vậy.

– Cháu đích tôn của ngoại trưởng Tống gia!

Chúc Duy Phong thì thầm bên tai Toa Toa, giọng nói rất nhỏ, trong mắt của người ngoài, còn tưởng rằng 2 người đang thân mật với nhau. Cháu đích tôn của ngoại trưởng Tống gia!

– Mấy người đàn ông các anh đúng là.

Toa Toa cũng là 1 người con gái cực kỳ thông minh, tuy rằng trong lòng kinh sợ, nhưng bên ngoài vẫn không lộ ra vẻ gì, chỉ nắm cánh tay của Chúc Duy Phong mà thôi.

– đàn ông cả mà em!

Chúc Duy Phong trêu chọc Toa Toa 1 câu, chuyển hướng nhìn sang Diệp Thiên, cười nói:

– Diệp Thiên huynh đệ, đây là vị hôn thê của tôi, cậu gọi là Toa Toa là được rồi.

Tầng lớp người như Chúc Duy Phong, luôn luôn khinh thường kết giao với những người bình thường, nhưng nếu là những người mà bọn họ đã duyệt thì kết giao có thể tạo ấn tượng tốt với người ta.

Chúc Duy Phong chính là thông qua việc đơn giản là giới thiệu vị hôn phu, vô hình chung đã kéo Diệp Thiên thân thiết thêm vài phần.

– Chuyện xảy ra trong kinh thành, thật chẳng có chuyện gì có thể nói là bí mật cả!

Diệp Thiên thờ dài, thính lực của cậu thế nào chứ? Dù Chúc Duy Phong nói cực nhỏ với Toa Toa, nhưng cũng không thoát khỏi tai Diệp Thiên, chỉ có điều Diệp Thiên không ngờ tới, Tống Hạo Nhiên lần đó vào nhà bí mật như thế, sao lại bị người khác biết được.

– Tiểu thư Toa Toa rất xinh đẹp, thật là xứng đôi vừa lứa với Chúc tổng.

Người khác nể mặt, Diệp Thiên cũng không ngại tán dương vài câu, thế nhưng độ kiên nhẫn của cậu cũng chỉ đến đó mà thôi, chuyển chủ đề nói:

– Không biết trận đấu Boxing hôm nay khi nào thì bất đầu? Đây là lần đầu tiên tôi đến đây đấy.

– Đúng 9 giờ bắt đầu, Diệp huynh đệ, còn nửa tiếng nữa, chúng ta ngồi uống nước chè đã.

Chúc Duy Phong ở phía trước dẫn đường, cười nói:

– Diệp huynh đệ muốn xem trực tiếp hay là xem qua ti vi? Xem trực tiếp thì hơi có mùi máu đấy!

Lúc nói chuyện, Chúc Duy Phong hơi nghiêng mặt 1 chút nhìn 2 người Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên, dấu hiệu 2 người này có võ là đặc biệt ràng, hắn ta cho rằng 2 người này là vệ sĩ của Diệp Thiên.

– Người đến đây, không phải đều là vì muốn xem cảnh đẫm máu đó sao?

Diệp Thiên thản nhiên cười, nói:

– Xem trực tiếp đi, tuy rằng lá gan tôi không lớn lắm, nhưng cũng không đến mức bị sợ đâu.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện đến trước 1 căn phòng, đứng ở cửa là 1 người đàn ông mặc âu phục đen sau khi mở cửa ra, Diệp Thiên mới hiểu được ý nghĩa mấy câu nói cảu Chúc Duy Phong.

1 tên gọi khác đây là phòng làm việc, chứ không nói nói đây là phòng giám sát và điều khiển, 4 bức tường trong căn phòng này, đâu đâu cũng treo đầy những màn hình đủ loại lớn nhỏ.

Thông qua vô số camera ở khắp các góc,ghi lại toàn bộ hình ảnh bên trong màn hình, không có góc chết nào, hơn nữa lại có thể làm chậm lại, ở đây quan sát trận đấu, chắc chắn còn rõ hơn cả so với xem trực tiếp.

– Đây là dưới mặt đất à?

Nhìn cảnh trong màn hình, Diệp Thiên có chút không tin nổi, bởi vì những camera này ngoài ngắm chuẩn vào võ đài ra, còn theo dõi toàn bộ phạm vị kiến trúc dưới lòng đất.

Tuy rằng xem trong màn hình không được trực quan cho lắm, nhưng Diệp Thiên cảm thấy, diện tích đấu trường phải đến 1000, 2000 mét vuông, 4 phía đều là ghế ngồi, ít nhất có thể chưa đến 700, 800 khác giả.

Nhìn thấy nét kinh ngạc trên mặt Diệp Thiên, Chúc Duy Phong không khỏi đắc ý, cười nói:

– Đúng vậy, nơi này trước kia là 1 hầm trú ẩn, sau này không dùng đến, tôi liền cải tạo thành đấu trường quyền anh, Diệp huynh đệ, muốn uống trà gì?

Diệp Thiên khoát tay nói:

– Không phải uống trà đâu, Chúc tổng, chúng ta đi xem đi.

Diệp Thiên thực sự chưa bao giờ nghĩ đến trong địa phận Trung Quốc, lại có thể tồn tại 1 đấu trường ngầm quy mô như vậy, trong lòng cũng cảm thấy kính nể Chúc Duy Phong vài phần.

– Được, thế chúng ta xuống đó đi!

Chúc Duy Phong gật đầu, quay đầu hướng Khâu Văn Đông nói:

– Lão Khâu, ông dẫn người xem xét ở đây, có chuyện gì lập tực nói với tôi.

Nghe được Chúc Duy Phong giao phó, Khâu Văn Đông vội vàng nói:

– Chúc tổng, yên tâm đi, ai lại dám đến quấy rối địa phận của ngài chứ?

Diệp Thiên phát hiện, ngày thường sống lưng Khâu Văn Đông thằng tắp, lúc này lại khom lưng xuống, trong lòng không khỏi thầm than.

Câu nói “Học được võ nghệ tốt, bán cho bậc đế vương” quả nhiên không sai, Khâu Văn Đông cũng coi như là 1 cao thủ trong giới võ thuật ở Bắc Kinh Thiên Tân, nhưng trước mặt Chúc Duy Phong, lại không còn biểu hiện khí phách phong độ nữa.

– Đây chắc là dưới mặt đất 30 mét.

Đứng trong thang máy xuống dưới mặt đấy, Diệp Thiên ước tính 1 chút, ngạc nhiên phát hiện chỗ đấu trường Boxing này phải cách mặt đất đến 30, 40 mét, xem ra ngoài cải tạo hầm trú ẩn ra, người bình thường khó mà có thể đào sâu như vậy.

Diệp Thiên ở trong phòng giám sát theo dõi tình hình dưới đất, không bằng xuống dưới này trực tiếp xem, sau khi ra khỏi thanh máy, Diệp Thiên không nhịn được tán thưởng 1 câu:

– Chúc tổng, ông đúng thật là hào phóng đấy!

Diện tích đấu trường này thì Diệp Thiên đã được nhìn qua phòng theo dõi, thế nhưng điều khiến cậu không ngờ đến chính là độ cao dưới mặt đất này so với hầm trú ẩn hoàn toàn không giống, mà cao hơn tận 10 mét.

Cách trần nhà 14, 15 mét, là 1 kết cấu dây thép cố định được đan xen bởi 1 loạt giá thép, trên đó treo khoảng 40, 50 ánh đèn chói sáng, chiếu sáng trưng toàn bộ không gian 1000, 2000 mét dưới lòng đấy.

Thế nhưng Diệp Thiên không biết, chỗ hầm trú ẩn này vốn thuộc về quân đội, mà nơi này lại là nơi của xe tăng và vũ khí hạng nặng đậu, không gian đương nhiên phải rộng lớn hơn nhiều so với hần trú ẩn bình thường.

Ở giữa đấu trường, là 1 võ khái quyền anh tiêu chuẩn quốc tế 5, 6 mét, chỉ có điều chất liệu sử dụng không giống như quốc tế dùng, trên võ đài vốn không dung đệm bảo hộ tuyển thủ, mà dùng 1 tảng đá được mài bóng loáng làm sàn.

Thậm thí 4 cột ở 4 phía võ đài cũng là đá hết, dây thừng thì dùng thép để buộc lại, Diệp Thiên tập trung nhìn, trên mặt hơi ẩn màu đỏ, thở 1 hơi hung khí ra ngoài.

Lúc này trong đấu trường đã tụ tập không ít người, có người yên tĩnh ngồi trên ghế, có người thì cần 1 ít tư liệu đang nói thật nhỏ, không khí có vẻ có chút căng thẳng, khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh trước cơn bão.

– Diệp Thiên, sao cậu lại đến đây?

Vào lúc Chúc Duy Phong đưa đám người Diệp Thiên vào trong chỗ ngồi trong đấu trường, 1 người đang ngồi ở ghế đứng lên, sau khi gọi tên Diệp Thiên, hình như vẫn còn không tin vào 2 con mắt của mình.

Diệp Thiên cười mà như không cười nhìn người đó, nói:

– Anh Hồ, anh có thể đến đây sao em không thể đến chứ?

– Ờ, cũng phải, tôi quên mất.

Hồ Quân gãi gãi đầu, cậu ta nghĩ tới thân phận của Diệp Thiên, thế nhưng chuyện này vẫn chưa làm rõ, Hồ Quân nói đến 1 nữa thì dừng lại, chỉ vào Chúc Duy Phong nói:

– Tên này là bạn từ hồi bé tí với anh, cứ nhất định bắt anh làm cổ đông, rảnh rỗi nên anh đến xem thôi.

Sau khi cha của Hồ Quân nhiệm kỳ mới năm này, ngồi yên ổn ở cái ghế thứ 6 của ủy ban quân sự trung ương, quyền thế so với lúc gặp Diệp Thiên ấy thì cao hơn nhiều, khiến cho Hồ Quân, nước lên thì thuyền cũng lên.

Mà nơi kiếm tiền kiểu thế này ở kinh thành, điều cấm kỵ nhất chính là ăn mảnh, Chúc Duy Phong tuy rằng là người khởi xướng ra đấu boxing ngầm, nhưng vốn của hắn cũng chỉ chiếm không quá 20 % cổ phần công ty, còn lại căn bản đều chia ra hết.

Chuyện kinh ngạc của Chu Khiếu Thiên lần trước xôn xao ở kinh thành vì vậy Chúc Duy Phong tự nhiên biết Hồ Quân quen biết Diệp Thiên, lập tức nói:

– Lão Hồ, thế cậu đi cùng Diệp huynh đệ đi, tôi đến tiếp đón vài người khác, lát nữa lại qua đây.

Hồ Quân cũng rất thân mật với Chúc Duy Phong, cười nói:

– Tôi nói cậu mời Diệp Thiên đến đây mà không nói với tôi, lát nữa phải đền tôi 2 bình rượu Mao Đài 50 năm nha.

– Rượu bị Diệp huynh đệ uống hết rồi, muốn uống thì cậu đến tìm cậu ấy đi.

Chúc Duy Phong cười ha ha, đưa Toa Toa đi sang chỗ khác, những người đến hôm nay có không ít ông chủ tập đoàn tài chính trong nước, hắn ít nhiều cũng muốn ra mặt tiếp đón.

– Tôi nói, anh làm ăn nghiêm túc không làm, sao lại đến đây?

Sau khi Chúc Duy Phong đi khỏi, Diệp Thiên nói rất nhiều chuyện với Hồ Quân.

Chương 458 : Quy tắc

– Diệp Thiên, có đôi khi mình không làm cái này thì trong lòng người khác sẽ không yên.

Hồ Quân cười khổ lắc đầu, sau khi theo cha vào kinh thành, cậu mới biết được nước ở đây sâu thế nào? Thế nhưng so với ở Đông Bắc, số tiền này đúng là dễ kiếm hơn thật.

Giống như vụ làm ăn bằng đấu trường boxing ngầm này, Hồ Quân không mất 1 xu, ngược lại còn được tặng không 10% cổ phần công ty, Chúc Duy Phong không phải là nhìn vào quan hệ của cha cậu với giới quân đội ở Bắc Kinh hay sao.

Mọi việc thế này, cũng xảy ra nhiều lần với Hồ Quân rồi, nói các khác, 1 năm cậu không làm gì cả, cũng kiếm được gần triệu đồng, hơn nữa ít nhiều cũng là hợp pháp hết.

– 1 năm 1 triệu à?

Nghe con số đó phát ra từ miệng Hồ Quân, Diệp Thiên lập tức há hốc mồm, cậu vất vả mấy năm mới kiếm được 3, 4 nghìn vạn, bị cha mượn đi như vậy, 1 đêm đã trở về tay t rắng, thật không dám so sánh với Hồ Quân.

– 1 triệu mà nhiều lắm sao?

Hồ Quân bĩu môi, nói:

– Ông Tống nhà cậu về hưu rồi, nhưng vẫn rất có ảnh hưởng đấy, chỉ cần cậu đồng ý, cũng có thể nắm ít nhất 10% cổ phần ở đây đấy, nói không chừng còn nhiều hơn nữa ấy chứ!

– Em bảo này, nhà họ Tống là nhà họ Tống, em là em, em với nhà họ Tống không có quan hệ nào hết, đừng có kéo em vào chung với bọn họ.

Diệp Thiên lập tức nóng lên, phản biện:

– Em, Diệp Thiên là ngươi tuân thủ pháp luật, những chuyện phạm pháp thế này từ trước đến nay em đều không làm!

– Khụ khụ!

Diệp Thiên chưa nói xong, Hồ Hồng Đức uống nước bên cạnh liền bị sặc, nước sặc ra khỏi miệng, Diệp Thiên, mà tuân thủ pháp luật à? Không nói đến chuyện cậu giết người, chỉ riêng chuyện Diệp Thiên đánh chỗ phi long đó cũng để cho cậu ngồi từ vài năm rồi.

– Lão Hồ, sao lại phản ứng mạnh như vậy? Diệp Thiên tôi làm gì vi phạm đạo nghĩa giang hồ đâu?

Diệp Thiên tức giận liếc nhìn Hồ Hồng Đức 1 cái, pháp luật mà cậu nói đều là chỉ quy tắc giang hồ, không có quan hệ gì với pháp luật của nhà nước hết.

Hồ Hồng Đức nhịn cười, nói:

– Không, cậu ưu tú như vậy có thể được bình chọn làm top 10 thanh niên đấy.

– Thế còn được, lão Hồ, tôi nói ông giết nhiều động vật nhà nước bảo vệ như vậy, cần thận cảnh sát bắt ông đấy.

Diệp Thiên nói xong cũng cười lên, nhà mình mới biết chuyện nhà mình, cậu rõ ràng không phải là 1 người xấu, nhưng tuyệt đối không thể coi là 1 người tốt được, người xưa nói hiệp sĩ ỷ có võ công mà phạm pháp, chỉ là nói loại người như cậu.

Sau khi nói cười mấy câu cùng Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên nhìn về phía Hồ Quân, hỏi:

– Đúng rồi, anh Hồ, thế tên Chúc Duy Phong này rốt cục là có thân thế thế nào? Mà dám làm chuyện lớn thế này ở trong kinh thành.

– Khu vực Thiên Tân – Bắc Kinh là 1 thành phố trực thuộc trung ương, có thể được coi là khu cực quan trọng của quốc gia, Chúc Duy Phong có thể mở 1 đấu trường Boxing ngầm ở đây, chắc là phải có quan hệ đến tận trung ương mới dám làm như vậy.

Hồ Quân nhìn ngang nhìn dọc, nói nhỏ:

– Ông nội cậu ta là Chúc xx, tuy rằng mất sớm, thế nhưng ai cũng phải nể mặt nhà hắn vài phần.

– Là hắn à? Chẳng trách, cái tên này thì đúng là bằng lệnh bài miễn chết rồi con gì!

Nghe Hồ Quân nói ra cái tên đó, Diệp Thiên lập tức lặng đi 1 chút, địa vị người này đúng là quá cao, cao đến mức mà những người kề vai sát cánh với ông ta thời đầu lập nước cũng chỉ còn lại vỏn vẹn không quá 10 người.

Tuy rằng vị ấy vào năm 70, 80 đã qua đời, thế nhưng là 1 gtrong những người lập nước, người ấy bất kể là trong giới chính trị hay quân đội đều có không ít thuộc hạ dưới quyền, rất có tầm ảnh hưởng, đơn giản là không có lời nào so sánh được.

– Chúc Duy Phong cũng không phải hoản toàn dựa nào ông nội đâu.

Hồ Quân không có nhiều bạn bè ở kinh thành, thế nhưng cực kỳ sùng bái Chúc Duy Phong, nói:

– Tên này cũng rất khôn ngoan, nhà họ đời này chỉ có mỗi hắn là con độc đinh, thế nhưng vào năm 15 tuổi, hắn đã lặng lẽ gia nhập vào quân đội.

Gia tộc giống như nhà họ Chúc này, cũng có hệ thống giáo dục riêng đối với con cháu mình, Chúc Duy Phong từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, sau khi ông nội qua đời, cũng không biết cậu ta dùng cách nào mà lặng lẽ gia nhập vào quân đội.

Làm lính thì không nói làm gì, gia đình có nền tảng trong quân đội, vốn có ý định để Chúc Duy Phong rèn luyện trong quân ngũ, thế nhưng sau khi làm lính 2 năm, đã trở thành chỉ huy , từ đó đã tiến vào trong những tổ chức nội bộ mà người khác không biết được.

Trong thời gian 8 năm này, chúc Duy Phong đều ở nước ngoài, giữ chức vị cấp cao bí mật, ngay cả cha cậu là bộ trưởng của 1 bộ cũng không biết, chỉ sau sự kiện Liên Xô tan rã, mới biết có con trai tham gia trong đó.

Không biết có phải là chán tham gia quân đội rồi hay không mà sau khi ở trong quân ngũ 10 năm, Chúc Duy Phong lại trở về kinh thành, chơi bời lêu lổng mấy năm, mới mở đấu trường boxing ngầm này, để làm trò mua vui.

– Ấy, nếp nhăn trên trán hắn nhiều, nửa đời trước cũng long đong lận đận, người này có thể kết giao đây.

Sau khi nghe Hồ Quân kể xong, Diệp Thiên gật gật đầu, cậu đã sớm cảm nhận được sát khí trên người Chúc Duy Phong rất nặng, số người chết trong tay hắn chắc cũng không ít hơn mình đâu.

Hơn nữa từ tướng mạo Chúc Duy Phong có thể thấy, hắn thuộc loại người không cam lòng sống cuộc sống bình dị của người bình thường, cho dù là ở thời đại hòa bình, cũng muốn tìm kiếm vài thứ có thể kích thích mình.

Nói cách khác, Chúc Duy Phong bị ảnh hưởng bởi lịch sử trước đó, nói trắng ra thêm 1 chút, chính là hội chứng di tích chiến tranh, hắn vẫn chưa thích ứng với việc từ 1 quân nhân trở thành 1 người dân thường.

– Không nói hắn nữa.

Hồ Quân khoát tay, nhìn về phía Diệp Thiên, nói:

– Diệp Thiên, cậu hôm nay đến đây, có phải muốn đánh cược 1 ván không?

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

– Em không có hứng thú lắm với trò này, đến cả ai đánh với ai em cũng không biết, đánh cược thế nào được?

– Hix, ở đây không phải đều viết rồi sao?

– Hồ Quân chỉ lên mấy tờ giấy trên bàn cạnh Diệp Thiên. Thật đúng là, để em xem đã!

Diệp Thiên với tay cầm mấy tờ giấy rõ ràng là được photo ra, trên đó quả nhiên viết tiểu sử của các đấu sĩ.

Chỗ tiểu sử này đúng là hết sức chi tiết, không chỉ có tướng mạo, tuổi tác và khả năng quyền pháp đặc biệt của đấu sĩ mà thậm chỉ còn có cả những chiến tích mà đấu sĩ đã từng đạt được qua những trận đấu boxing ngầm trước, chỉ xem tiểu sử thôi cũng có thể hiểu được đấu sĩ rồi.

Giống như lúc này Diệp Thiên xem đến người có biệt hiệu là Chân thần Trương Tam, luyện môn võ Trạc Cước, đã đánh 6 trận ở đây, chiến tích là 5 trận thắng 1 trận bại.

Cõ lẽ có bạn sẽ nói, đánh boxing ngầm là trận chiến sinh tử, người này bại sao lại vẫn còn sống?

Kỳ thực boxing ngầm trong nước không tàn nhẫn như ở nước ngoài, 2 bên mặc dù đã ký kết sinh tử, nhưng 1 bên đã bị đánh ra khỏi võ đài mà nhận thua, thì bình thường sẽ không đánh tiếp nữa.

Cho nên những trận đấu sinh tử cũng không có nhiều, boxing ngầm này đến bây giờ đã tổ chức được 3 năm, mỗi tuần đều có 1 trận đấu, nhưng dố người chết thậm chí cũng chưa đến 20 người.

Đương nhiên, số người bị thương tàn phế cũng không hề ít, hình như tuần nào cũng có, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà boxing ngầm thu hút được các đại gia đến xem.

Nhìn thấy Diệp Thiên xem xét tỉ mỉ, Hồ Quân nói:

– Diệp Thiên, mặt trước không cần xem đâu, cậu xem 2 trang sau là được rồi. Ấy, có gì không giống?

Sau khi nghe Hồ Quân nói vậy, Diệp Thiên lật đến 2 trang cuối trong đống giấy photo kia.

– Người Nga à? Sao lại đến đây?

Trên giấy là 1 cái tên Andreayebich, giới thiệu khá qua loa, chỉ nói hắn đến từ 1 trại huấn luyện ở Siberia, vô địch quyền anh ngầm ở châu Âu, về phần chiến tích, thì trên giấy photo cũng không nói rõ.

Thế nhưng tỉ lệ cược mà nhà cái đặt cho Andreayebich khá thấp, 1 ăn 7, nói khác khác, người đặt cược cho Andrea đặt 7 đồng, nếu như thắng cũng chỉ được thêm 1 đồng.

Trái lại, nếu đối thủ của Andreayebich thắng, thì nhà cái phải trả gấp 7 lần, có thể thấy Chúc Duy Phong cực kỳ coi trọng người vô địch giải Boxing ngầm châu Âu này.

Hồ Quân nhìn quanh, kề miệng bên tai Diệp Thiên, nói nhỏ:

– Diệp Thiên, người này 3 năm trước xuất ngũ khỏi quân đội Nga, 3 năm nay tham gia hơn 100 trận đấu boxing ngầm, không có 1 trận bại, người chết trong tay hắn đến hơn 43 người, số còn lại thì cũng tàn tật hết!

– Sao hắn có thể tham gia đấu boxing trong nước được?

Diệp Thiên nghe vậy nhíu mày, trên này không viết chiến tích, không phải là hãm hại người khác sao? Cậu biết 1 số kỹ năng chiến đấu ở nước ngoài, thực tình thì cũng không kém hơn võ thuật Trung Quốc, thậm chí có mặt còn lợi hại hơn.

– Khắp Châu Á, Châu Âu nơi đâu cũng có Boxing ngầm, cũng không biết Chúc Duy Phong sao lại liên hệ được? Đấu sĩ của chúng ta, cũng có người qua bên đó đánh.

Hồ Quân thả lỏng tay, cậu tuy rằng là 1 cổ đông của đấu trường này, những cũng không biết tình hình kinh doanh cụ thể, đấu trường Boxing ngầm này vẫn là do 1 tay Chúc Duy Phong độc quyền.

– Tên Andreayebich này cực kỳ lợi hại, ấy, sao còn có cả người Nhật nữa này? Tôi nói các anh đây là muốn kháng Nhật hay là sao?

Diệp Thiên mở tờ giấy cuối cùng ra, nhìn thấy tên Takumi Kato, không khỏi biến sắc 1 chút.

Người dân Trung Quốc vẫn rất mâu thuẫn với người Nhật Bản, tìm 1 người Nhật Bản lên võ đài, thắng thì không nói làm gì, nhưng nếu mà thua, thì đúng là mất thể diện quốc gia quá.

Người dân Trung Quốc vẫn rất mâu thuẫn với người Nhật Bản, tìm 1 người Nhật Bản lên võ đài, thắng thì không nói làm gì, nhưng nếu mà thua, thì đúng là mất thể diện quốc gia quá.

– Cái này anh cũng không biết.

Hồ Quân cười mếu 1 tiếng, nói:

– Người này vô địch trong giới Boxing ngầm Nhật Bản, cũng có 1 chút tiếng tăm trong giới Boxing ngầm quốc tế, lần này là hắn chủ động muốn tham gia trấn đấu boxing ngầm này, bọn anh cũng không thể từ chối.

– Mẹ nó, họ dùng kiếm, thế mà con mẹ nó lại muốn đánh với quyền sao?

Diệp Thiên sau khi nhìn tư liệu của tên Takumi Kato đó, không nhịn được chửi đổng lên. – Diệp Thiên, đấu boxing ngầm nói trắng ra là không có quy tắc đấu, chiến đấu để đánh bại đối phương, cho nên chỉ cần 2 bên đồng ý thì ngoài không được sử dụng súng ra, thì bất kì vũ khí nào cũng được phép sử dụng hết.

Thấy Diệp Thiên không biết quy tắc của boxing ngầm, Hồ Quân lại giải thích 1 hồi cho cậu, điểm khác biệt lớn nhất giữa cái gọi là boxing ngầm và boxing chính quy đó là, nó không hề có quy tắc đáng nói nào hết.

Trên võ đài của boxing ngầm, mặc kệ họ sử dụng biện pháp gì để đánh bại đối thủ, chỉ cần cuối cùng cậu vẫn có thể đứng thẳng được, thì cậu chính là người thắng!

Chương 459 : Vô địch Châu Âu

– Không có quy định về sử dụng vũ khí để chiến đầu à?

Diệp Thiên nghe vậy trong lòng cảm thấy kinh hoàng, độ tàn khốc của đấu Boxing ngầm ngày vượt xa tưởng tượng của cậu, đấu nhau mà không đeo bao tay mặc dù không có thương vong nhưng chiến đấu có vũ khí chắc chắn sẽ càng nguy hiểm hơn.

– Thế nếu không có ai đồng ý đấu nhau với tên Takumi Kato này thì sao?

Diệp Thiên nghĩ đến 1 khả năng, những tuyển thủ tham gia đấu boxing ngầm, cũng đều cần phải được bọn họ đồng ý, nhà tổ chức không thể ép buộc họ tham gia trận đấu, nếu bọn họ không đồng ý,thì nhà cái cũng đành chịu.

Hồ Quân lắc lắc đầu nói:

– Quyền anh cũng có quy định, nếu 1 đấu sĩ tham gia đấu 10 lần, không có ai chiến đấu cùng hắn hoặc là sau khi thắng 10 trận liên tiếp, hắn sẽ dành được danh hiệu vua quyền anh ngầm, chúng ta phải trả cho hắn 1 món tiền không nhỏ đâu.

Theo cách nói của Hồ Quân, boxing ngầm này mặc dù không có sắp xếp, nhưng lại có trọng tài, sau mỗi 1 trận đấu, nếu có thể liên tiếp ở trên võ đài, như vậy thì phí trả cho hắn ta sẽ là gấp đôi.

Nói cách khác, phí ra trận đầu tiên của Chân thần Trương Tam kia là 5 vạn nhân dân tệ, sau khi hắn đánh thắng 1 trận mà muốn đánh trận tiếp theo, như vậy trận thứ 2 là 10 vạn, trận thứ 3 là 20 vạn, thứ 4 là 40 vạn, như vậy cứ nhân lên, sẽ là 1 con số khổng lồ.

Chỉ có điều từ khi boxing Bắc Tân mở đến nay thì chưa có ai thắng liên tiếp trên 5 trận, vì vậy nhà tổ chức từ lợi ích của họ xem xét, cũng không thể để cho Takumi Kato thắng 10 trận liếp tiếp, bọn họ nhất định sẽ sắp xếp để ra phí đài, sắp xếp cao thủ để chiến đấu với hắn.

– Thế nào Diệp huynh đệ, có muốn chơi 1 chút không?

Chúc Duy Phong sau khi chào hỏi 1 lượt ở khắp hội trường xong, lại về đến chỗ ngồi bên cạnh Diệp Thiên, nhìn thấy Diệp Thiên đang cầm tờ tiểu sử trong tay, không khỏi cười nói:

– Tên vua quyền anh của Nga này tuy rằng rất lợi hại, nhưng bên chúng ta không phải không có cao thủ, Diệp huynh đệ, tỉ lệ đặt cược là 1 ăn 7.

– Ha ha, xem đã hẵng nói, tiểu đệ trong túi tôi lúc này đúng là hơi khó xử, không chơi được trận này rồi, thôi để từ từ vậy.

Diệp Thiên ậm à ậm ừ từ chối, đặt tờ tiểu sử lên trên bàn, hỏi:

– Còn bao lâu nữa mới bắt đầu?

Chúc Duy Phong mày nhíu lên, nói:

– -Bắt đầu luôn bây giờ, Diệp huynh đệ nếu cậu muốn chơi 1 chút, tiền không phải là vấn đề đâu.

– Hay là thôi đi, tôi xem mấy trận đấu trước đã.

Diệp Thiên cũng không nhận lời Chúc Duy Phong, cầm tiền của người khác, tiền của mấy người này có phải dễ cầm lắm đâu, nếu như không cẩn thận, có thể là tự chui đầu vào rọ cũng nên.

2 người đang nói chuyện, 1 người trung niên mặc âu phục bước lên trên võ đài, cùng lúc đó, tất cả đèn trong hội trường đều vụt tắt, lúc 1 tiếng hô vang lên, 3 hàng điện lại vọt sáng, toàn bộ đèn đều hướng vào võ đài, chiếu sáng toàn bộ võ đài.

– Thưa quý ông quý bà, hoàn nghênh các vị tham gia trận đấu boxing không quy tắc ngày hôm nay, chắc hẳn rất nhiều trong số các bạn không phải là lần đầu tiên, nói thêm 1 chút nữa là không phải nói nhiều nữa hy vọng các bọn sẽ có 1 buổi tối khó quên tại đây.

Sau khi người trung niên khai mạc ngắn gọn vài câu thì giọng điệu kéo dài, la lớn:

– Dưới đây sắp tiến hành trận đấu đầu tiên, đối thủ là vua quyền anh Nga Andreayebich và Chân Thần Vô Ảnh Trương Tam của Trung Quốc. Andreyebich đã từng đạt danh hiệu thắng 10 trận đấu liên tiếp ở đầu trường quyền anh Châu Âu, là bá chủ đương kim vô địch quyền anh Châu Âu, tin rằng anh sẽ dùng thực lực của mình để chinh phục mỗi người chúng ta.

Mà Chân Thần Trương Tam mọi người cũng rất quen rồi, kỳ tích sáng chói thắng 5 trận bại 1 trận tại đấu trường của chúng ta đã chứng minh thực lực của anh, hôm nay trận đấu đầu tiên này nhất định là 1 trận long hổ tranh đấu!

Tỉ lệ cá cược đã phát cho mọi người hết rồi, các vị có thể dựa vào phán đoán của mình mà mua thắng thua, thời gian đặt cược là từ 3 phút sau khi trận đấu bắt đầu, xin mời các vị để ý đến thời gian đặt cược.

Giọng nói của người trung niên đó tràn đầy tính kích thích, đã đẩy không khí trong hội trường kích động hẳn lên, trận đấu đầu tiên sắp diễn ra, khiến cho sắc mặt mọi người đều tràn đầy kích động, hình như cũng thở gấp hơn hẳn bình thường.

– Bên dưới là tuyển thủ đầu tiên của chúng ta, Adreyebich vô địch quyền anh Nga.

Theo tiếng hét của người dẫn chương trình đó, ngọn đèn trên khán đài cũng tắt bớt, đồng lời 1 ánh đèn sáng lên, chiếu thẳng vào phòng nghỉ ngơi của võ sĩ cách võ đài 50 mét. 1 người châu Âu cao lớn xuất hiện trong ánh sáng, bộ dạng hắn ta, không khỏi khiến mọi người trong hội trường cảm thấy rùng mình.

Andreyebich thân hình cao hơn 2 mét, dáng người đặc biết lực lưỡng, cơ thịt trên 2 cánh tay như là đồng thau, tự nhiên phát ra 1 loại ánh sáng như ánh sáng kim loại.

Bên dưới khóe mắt bên phải cỉa andreyebich còn có 1 vết sẹo, kéo dài đến tận khóe miệng, lúc hắn mở miệng cười, vết sẹo đó dãn ra, nhìn thấy cảnh này, toàn bộ người trong hội trường đều thất thanh bởi vì bọn họ đều cảm thấy lạnh toát trong lòng, giống như người trước mặt này không phải là 1 con người mà là giống 1 con gấu bắc cực hơn.

Vẫy vẫy tay chào về 4 phía, Adreyebich dưới ánh đèn đó không nhanh không chậm bước đến võ đài, trước người hắn còn có 2 người nước ngoài nữa, chờ đến lúc Andreyebich lên võ đài, 2 người đó cởi dây thừng trên võ đài ra để Andreyebich đi vào.

– Đây chính là Andreyebich vô địch quyền anh châu Âu của chúng ta, các bạn có thấy dáng người vạm vỡ của anh giống 1 con gấu bắc cực mạnh mẽ không ạ?

– Các vị, xin mời đặt cược đi ạ, tin rằng anh ấy sẽ không làm các vị phải thất vọng đâu!

Người dẫn chương trình vẫn tiếp tục kích động, người này vốn định sờ 1 chút lên cơ bắp trên người Andreyebich, thế nhưng cái người cao to hung mãnh kia đột nhiên nhếch mép cười 1 cái với ông ta, dọa đến mỗi MC phải lui lại mấy bước, nếu không phải có dây thừng chắn lại, thì chắc đã bị rớt xuống đài rồi.

Chỗ ngồi của mấy người Diệp Thiên, là 1 chỗ đối diện với võ đài ở trên cao, phía trên chỉ có 7, 8 ghế ngồi, chỗ ngồi này cũng rất gần với võ đài, là vị trí tốt nhân, vì thế Diệp Thiên có thể dễ dàng nhìn thấy tên Andreyebich kia.

– Đây… đây sao có thể chứ?

Cực kỳ tập trung nhìn vào thân hình tên Andreyebich dữ tợn kia xong, Diệp Thiên biến sắc, thân thể không tự chủ tự nhiên đứng dậy.

Nhìn thấy Diệp Thiên đột nhiên đứng lên, Chúc Duy Phong còn tưởng rằng cậu bị Andreyebich dọa, không khỏi cười nói:

– Diệp huynh đệ, không phải sợ đâu, cho dù hắn có phát điên lên cũng không làm hại đến tận chỗ chúng ta đâu!

Sau lưng Chúc Duy Phong có tận 4 người đàn ông mặc âu phục đen, Diệp Thiên có thể cảm ứng được, bên hông họ có mang theo vũ khí, 4 khẩu súng cùng nổ thì chắc chắn có thể đảm bảo an toàn cho các vị khách quý.

– Không sao đâu, không sao đâu, hơi kích động thôi!

Diệp Thiên khoát tay ngồi lại xuống, trên mặt đã bình tĩnh lại, sự sợ hãi trong tim cũng không vơi đi 1 nửa bởi ví khí huyết tên Andreyebich trên võ đài này cực sung, thậm chí còn mạnh hơn Hồ Hồng Đức đến 3 phần.

Dưới cảm ứng của Diệp Thiên, Andreyebich giống như là 1 cái lò lửa, mỗi 1 cấu tạo cơ thịt cơ bắp của hắn, hình như đã trải qua muôn ngàn lần tôi luyện, giống như là núi lửa trong lòng đất, ẩn chứa 1 sức mạnh khiến cho Diệp Thiên cảm thấy kinh hãi.

Nếu không dùng thuật pháp, mình chắc chắn không phải là đối thủ của người này, công… công phu của hắn sao có thể luyện được thế chứ?

Mãi đến giờ phút này, Diệp Thiên mới biết mình đã quá coi thường anh hùng trong thiên hạ, võ thuật Trung Quốc tuy ra đời từ rất xa xưa, nhưng kỹ năng chiến đấu của người nước ngoài cũng không phải là bình thường, như tên Andreyebich này, mặc dù không nói là có thể đánh bẹp được giới võ thuật trong nước được, nhưng người có thể chống đỡ được hắn, tuyệt đối là rất ít.

Diệp Thiên đã từng đọc qua 1 bộ tiểu thuyết, trong đó có đoạn người nước ngoài đến Trung Quốc đấu nhau, đã đánh bại liên tiếp vô số cao thủ, cuối cùng mới bị vị đại hiệp Đỗ Tâm Ngũ đánh bại.

Lúc ấy Diệp Thiên có chút bực mình, giang hồ lúc ấy mạnh như vậy, cao thủ không thiếu, vì sao ngoài đại hiệp Đỗ Tâm Ngũ ra không ai có thể chế ngự được hắn, bây giờ gặp được Andreyebich, Diệp Thiên mới hiểu được, cao thủ đấu võ của nươc ngoài, thực lực cũng không kém hơn những võ sư bậc thầy trong nước đâu.

– Lão Hồ, ông thấy người này thế nào?

Diệp Thiên nghiêng mặt, nhìn sang Hồ Hồng Đức hỏi. Hồ Hồng Đức chậm rãi lắc đầu, mặt nghiêm nghị nói:

– Nếu luận về đấu võ, tôi có thể thắng hắn, nhưng đấu sinh tử thì tôi chắc chắn chết dươi tay hắn, sợ là ngoài cậu với cả lão thúc ra, thì không ai có thể thắng được hắn, mà… mà ngay cả lão thúc lúc này, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn đâu.

Andreyebich chưa đến 40 tuổi, chính là đến thời kỳ sung mãn nhất của cuộc đời, mà Cẩu Tâm Gia đã gần đến 90 rồi, khí huyết đã suy yếu đi rất nhiều, vì thế Hồ Hồng Đưc mới nói ra những lời này.

– Xem xem bên chúng ta có cao thủ như vậy không, nếu không thì hôm nay đúng là không có kết thúc đẹp rồi.

Diệp Thiên không nói gì thở dài, chóp mũi cậu đã thầm ngửi được 1 mùi máu tươi, trận đấu đấm bốc hôm nay, chắc chắn là có người đổ máu.

– Phía dưới xin mời Chân Thần Vô Ảnh Trương Tam…

Andreyebich mặc dù rất nổi tiếng ở châu Âu, nhưng lại là lần đầu tiên đấu boxing trong nước, cho nên sau khi Chân Thần Trương Tam xuất hiện dưới ánh đèn chiếu vào cửa của 1 phòng nghỉ khác, 1 tràng pháo tay trong hội trường vang lên.

Đúng như trong tiểu sử giới thiệu, Chân thần Trương Tam đã đấu 6 trận đấu ở trong đấu trường này, chiến tích 5 trận thắng nó thể nói là không sai, thêm nữa là người Trung Quốc, có lợi thế sân nhà, hắn ta xuất hiện trên võ đài được cổ vũ nhiệt tình hơn hẳn Andreyebich.

Trên người khoác 1 chiếc áo choàng màu đỏ, Trương Tam chỉ cao khoảng 1 m7, dáng người chắc nịch, bước chân cực kỳ ổn đinh, toàn bộ võ công của hắn nằm ở đôi chân này.

Đi đến bên cạnh võ đài, Trương Tam không cần nghiêng người, nhảy 1 cái thật đẹp lên võ đài, khiến mọi người trong hội trường đều hoan hô ầm lên.

Chương 460 : Đòn sát thủ

So với động tác lên đài hết sức bình thường của vô địch quyền anh châu Âu Andreyebich, thì động tác của Chân Thần Trương Tam hoa mỹ hơn nhiều, khiến cho mọi người không ngừng hoan hô, có người thậm chí còn bắt đầu cân nhắc có nên mua cửa Trương Tam hay không, dù sao tỉ lệ ăn cũng đến tận 7 ăn 1.

Hơn nữa trên võ đài boxing ngầm, không thể nói được là cứ to thì nhất định sẽ thắng, người thua dưới đôi chân thép của Trương Tam cũng đến 5 người, người nào cũng có thân hình cao lớn hơn ông ta, thậm chí cũng có người to lớn ngang với tên andreyebich kia.

– Công phu Trạc Cước.

Lúc bước đi, thân trên của Trương Tam thậm chí không động, mỗi 1 bước đi như là đang đo lường vậy, mỗi sải bước là 1 mét, sau khi hắn bước lên võ đài, cả người giống như là 1 cây đinh đóng ở chỗ đó vậy, võ công hết sức tuyệt vời.

Trạc Cước bắt đầu từ thời nhà Tống, phát triển vào 2 triều nhà Minh Thanh, như nhân vật Võ Tòng đánh Tưởng Môn Thần (thần giữ cửa họ Tưởng) trong Thủy Hử truyện mà mọi người đều biết, trong đó Võ Tòng sử dụng chiêu Ngọc Hoàn bộ, Uyên Ương cước, đều là chiêu thức trong Trạc Cước.

Sau đó được chiến tướng Triệu Ích Xan thời Thái Bình Thiên Quốc hoàn thiện, môn võ Trạc Cước lại càng mạnh hơn, cao thủ Trạc Cước chân chính, 1 cước phát ra có thể đốn ngã được cả thân cây to bằng bát ô tô, vào thời Mạt Thanh, còn có vị cao thủ Trạc Cước liên tiếp đốn được 18 cây Mai, khiến cho Trạc Cước càng nổi tiếng hơn.

– Võ công cũng không tệ, kình lực đã luyện đến trên đùi, chỉ có điều hắn ta chưa thể tiến vào ám kình, nên về căn bản vẫn không phải là đối thủ của Andreyebich.

Diệp Thiên hơi lắc đầu, đôi chân Trương Tam linh hoạt, môn võ Trạc Cước trên giang hồ cũng chiếm 1 vị trí nhất định, chỉ có điều thực lực giữa hai người quá chênh lệch, giống như là 1 người trưởng thành đấu với đứa con nít 3 tuổi, trong mắt của Diệp Thiên, thắng thua căn bản là đã rõ rồi.

– Được rồi, thời gian cá cược là 5 phút, xin mời mọi người điền vào phiếu cá cược rồi đưa cho nhân viên phục vụ ạ.

Sau khi chờ cho Andreyebich và Trương Tam cùng đứng trên võ đài, giọng của người dẫn chương trình lại vang lên, còn Andreyebich và Trương Tam cùng đứng lặng lẽ ở 1 góc võ đài đợi trận đấu bắt đầu.

Mặc dù vừa rồi động tác Trương Tam lên đài rất khoa trương, kinh nghiệm đấu boxing ngầm của Trương Tam cũng hết sức phong phú, lúc này hắn cực kỳ bình tĩnh, hít thở đều đặn điều chỉnh trạng thái của cơ thể, sau khi trận đầu bắt đầu sẽ dùng tố độ nhanh nhất để tìm điểm yếu của đối thủ, sau đó thì đánh bại.

Không nói đến đến 2 người trên võ đài chuẩn bị chiến đấu, mà bên ngoài võ đài những đại gia dũng đang suy tính, cân nhắc mạnh yếu của 2 người, Chúc Duy Phong ngồi bên cạnh Diệp Thiên cầm 1 tờ giấy cược ra, cười nói:

– Diệp huynh đệ, thế nào, có hứng thú chơi 1 chút không?

– Không có hứng thú.

Diệp Thiên ngắn gọn từ chối Chúc Duy Phong, lắc đầu nói:

– Chúc tổng, người của ông bên này nếu như đều như tên Chân Thần Trương Tam kia, sợ là Andreyebich sẽ đạt được danh hiệu vô địch quyền anh ở đây mất.

– Trương Tam chỉ là người dò đường mà thôi, thực lực của hắn ở đấu trường này chỉ xếp ở mức trung bình thôi.

Chúc Duy Phong cảm thấy ngạc nhiên vì những lời nói của Diệp Thiên, hắn không biết được Diệp Thiên dựa vào đâu mà đưa ra phán đoán như vậy, thế nhưng liếc nhìn Hồ Hồng Đức bên cạnh cậu 1 cái, Chúc Duy Phong lại lập tức bình thường trở lại, thực lực người đầu tóc bạc phơ này cũng cực kỳ mạnh, cho dù là cao thủ chiến đấu hạng nhất bên này của hắn cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta.

– Diệp huynh đệ, Trương Tam tuy rằng lực tấn công có hơi yếu, thế nhưng thân pháp của hắn ta lại cực kỳ linh hoạt, nếu như có thể đánh trúng điểm yếu của đối phương, chưa hẳn là sẽ thua trận đấu này đâu.

Trương Tam là do Chúc Duy Phong dốc sức đào tạo nên, thấy bị Diệp Thiên xem thường, trong lòng Chúc Duy Phong cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Hơn nữa hắn sở dĩ để Trương Tam ra đánh đầu tiên, đó là bởi vì quyền cước là Trương Tam cực kỳ nhanh nhẹn, cho dù không thể thắng được đối phương, nhưng Andreyebich muốn đánh bại được Trương Tam, sợ là cũng không phải chuyện dễ đâu.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, có chút cho là không đúng nói:

– Thế à, thế để Diệp Thiên tôi chờ xem. Nói thật, sức chiến đấu giống như Trương Tam này, sợ là không chịu được 3 quyền liên tiếp của Hồ Hồng Đức, cho dù là thân pháp của Andreyebich không bằng Hồ Hồng Đức, nhưng 2 bên căn bản không phải là đối thủ ngang hàng, muốn bất ngờ xử lý được đối phương, hình như là chuyện không thể.

Người có thể đến đây, không có ai không phải là những thương gia có tiếng ở trong nước, danh dự đương nhiên là có sự bảo đảm, bọn họ chỉ cần điền số tiền vào trong phiếu đặt cược, sau đó kí tên mình bên dưới là được, bên hội trường sẽ có nhân viên đến thu phiếu đặt cược rồi thống kê lại.

5 phút đồng hồ trôi qua nhanh như 1 cái nháy mắt, 1 tiếng chuông vang lên, mọi người lập tức chú ý đến chỗ võ đài.

– Hai vị, quy tắc không phải nói nhiều rồi, 1 bên ngã xuống hoặc là bị đánh ra khỏi võ đài, thì bên còn lại sẽ thắng, bây giờ…. Trận đấu bắt đầu!

Những trận đấu boxing ngầm này, căn bản là không cần trọng tài, bởi vì tất cả mọi người trong hội trường đều có thể làm trọng tài, sau khi người dẫn chương trình kia hô 1 câu của trọng tài xong thì lui khỏi võ đài, hắn ta cũng không dám ở giữa 2 người đó nữa.

Phải biết rằng, Lúc ban đầu Chúc Duy Phong mở boxing ngầm cũng có trọng tài, thế nhưng sau khi liên tiếp cả 3 trọng tài bị giết chết thì trên võ đài không còn có trọng tài nữa, ứng với câu nói đó, ánh mắt mọi người sáng lên như tuyết.

Đánh boxing ngầm không phải là đấu võ, huống hồ là đấu nhau với 1 người tây, Chân thần Trương Tam cũng không có bộ dạng như trong võ lâm nữa, mà sau khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, thân hình lập tức chạy vòng quanh võ đài.

Còn tên Andreyebich vẫn luôn nhắm mắt đứng trên võ đài, cuối cùng cũng mở mắt ra, đôi mắt màu xám kia không có 1 tia sinh khí, nhìn tên Trương Tam giống như 1 người chết, không có bất kỳ phản ứng gì với động tác trên đài của hắn ta.

– Đánh đi, lên đi!

– Đánh chết hắn đi, đánh chết hắn đi!

Hai người 1 động 1 tĩnh, nhưng không có ai xuất chiêu cả, điều này khiến cho mọi người trên khác đài cảm thấy không hài lòng, liền reo hò đánh trống ầm ĩ lên, mặc dù rất nhiều người mua phiếu tên Andreyebich hung ác kia thắng, thế nhưng nếu xét về phương diện tình cảm, thì bọn họ vẫn mong tên Trương Tam sẽ đánh bại đối phương.

Nghe thấy tiếng hô của mọi người trên khán đài, Trương Tam cũng cảm thấy tiếp tục như thế không phải là hay, lúc đó 2 chân nhấc lên, nhanh như điện vòng ra phía sau Andreyebich, toàn thân vẫn không động, chân phải vèo 1 tiếng đá vào hướng huyệt thái dương bên phải của Andreyebich.

Đây cũng là 1 chiêu đoạt mạng của Trạc Cước, 1 cước này nhìn là đá, nhưng kỳ thực là điểm cuối cùng tiếp xúc với đối phương lại là mũi chân, nhưng đừng xem thường điểm mũi chân này, ngay cả 1 tấm gỗ dài 7, 8 cm cũng bị 1 cước này đâm thủng đấy.

Có lẽ biết thân pháp của mình không bằng đối phương, nên Andreyebich căn bản cũng không có ý xoay người, tai phải động 1 cái, tay phải đột nhiên nâng lên, bảo vệ chỗ thái dương của mình.

1 cước này của Trương Tam chính xác chạm vào cánh tay Andreyebich, 2 chưởng giao nhau, 1 tiếng “bùng” nổ vang, âm thanh trong trẻo như tiếng roi lệnh lúc hoàng để lên triều.

Hai người lúc này cũng không tiếp xúc quá lâu, thân hình vừa mới chạm vào đã tách nhau ra, thế nhưng Andreyebich vẫn đứng chỗ cũ, mà bước chân của Trương Tam đã phải lùi về 4, 5 bước, lưng đập mạnh vào cột đá mới dừng lại được.

– Hầy, tên… tên này rốt cục có phải là người không đây?

Sau khi Trương Tam đứng vững lại mới cảm thấy chân phải mình tê âm ỷ, trong lòng kinh ngạc đơn giản là không lời nào có thể diễn tả được, hắn không ngờ rằng cước của mình đã luyện đến độ chặt đứt được đá, kim loại rồi thế mà không thể làm gì được cánh tay của đối phương.

– Khà khà, Agawncwmes, miệng Andreyebich phát ra 1 tiếng cười quái dị, xoay người đối diện với Trương Tam, ngoắc ngoắc ngón tay trỏ, ý bảo hắn lại đến đây nữa đi.

– Tôi không tin huyệt thái dương và chỗ đũng quần ngươi cũng luyện đến mức như cánh tay đó?

Tuy rằng vừa rồi mới dính 1 chưởng, nhưng Trương Tam vẫn không có ý buông tha, dù sao võ đài này cũng lớn hơn 1 chút so với võ đài bình thường, đủ để cho hắn né được đòn truy kích của Andreyebich, có lẽ trong lòng Trương Tam cho rằng mình là bất khả chiến bại.

Tiếp theo Trương Tam không ngừng xuất cước hoặc móc hoặc nhảy lên hạ 3 đường tấn công vào Andreyebich, chỉ có điều mỗi lần Andreyebich đưa tay ra đỡ thì Trương Tam lại lập tức biến chiêu, cũng không dẫm vào vết xe đổ như lần đầu nữa.

– Đá hắn, đá tiếp đi.audio truyện tà tu

– Hầy, đây là làm gì chứ, đá chết hắn đi!

Theo như người ngoài thấy, Andreyebich như là bao cát, cũng không chủ động tấn công, chỉ đứng ở đó để Trương Tam đánh, nhưng điều kỳ lạ là, mỗi cước Trương Tam đá vào Andreyebich không hiều vì sao mà lại thu về, khiến cho mấy người ngoại đạo trên khán đài, bắt đầu kêu gào ầm lên.

Thế nhưng Trương Tam cũng không để ý đến những tiếng kêu đó, hắn trước sau vẫn tìm cơ hội tốt nhất để tấn công, trận đấu boxing ngầm như thế này mà nói, chỉ cần 1 cơ hội thôi cũng có thể phân thắng bại… thậm chí là sống chết.

Đúng vào lúc mọi người dần dần bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa, Trương Tam đánh bất ngờ vào sau lưng Andreyebich không có kết quả, thì thân hình hắn đột nhiên đứng ra đối diện với Andreyebich, 2 ngón tay phải giơ ra, chọc vào 2 mắt của Andreyebich.

Tục ngữ nói “tay là 2 cánh cửa, đều nhờ chân để đánh người”, “3 phần, chân đánh 7 phần”, luyện công phu chân thì thất nhiên công phu 2 tay sẽ yếu, ai cũng không ngờ, Trương Tam ngoài luyện Trạc Cước ra, lúc còn nhỏ còn luyện cả chỉ kình, 10 ngón tay của hắn ta cũng có thể đâm thủng gạch.

Lúc trước Trương Tam đều chưa dùng qua đòn sát thủ này, chính là đánh bất ngờ, mà mục đích của hắn cũng đạt được rồi, 1 chiêu song long khám phá biển này cực kỳ nhanh nhẹn, ngay cả Andreyebich cũng hoàn toàn không ngờ đến.

Bởi vì Andreyebich đưa tay ra đỡ đòn tấn công vào sau lưng của Trương Tam, lúc này không kịp đưa tay bảo vệ 2 mắt, mắt nhìn thấy đầu ngón tay mình sắp chạm đến mắt của Andreyebich rồi, trong lòng Trương Tam không khỏi mừng như điên.

Điểm yếu nhất trên cơ thể người, chính là chỗ đũng quần kia và đôi mắt, Trương Tam tự tin, chỉ cần đâm trúng mắt của Andreyebich, hắn có thể nhổ đc 2 tròng mắt tươi sống kia ra.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 3 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 3 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 6 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin