- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 70: Kiêng sợ – Tim người (c346-c350)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 70: Kiêng sợ – Tim người (c346-c350)
❮ sautiếp ❯Chương 346 : Kiêng sợ
Đợi sau khi Trương Chi Hiên vừa gào khóc van xin vừa bị kéo ra ngoài, Hoa Thắng mới quay lại nhìn Sầm Tĩnh Lan nói:
– Cô Sầm, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, mong cô tha lỗi.
– Tôi nghĩ, hợp đồng giữa chúng ta chắc phải thay đổi một chút, cụ thể tôi sẽ cho người đến làm việc với người đại diện của cô được chứ?
Hoa Thắng quả thực rất thông minh, xử lý việc này chỉ cần làm sao cho Sầm Tĩnh Lan vừa ý là Diệp Thiên không nói gì nữa. Đối phó với loại minh tinh mới nổi ở Đại Lục còn dễ hơn nhiều so với việc kết giao với Diệp Thiên.
Nếu người bị hại là Sầm Tĩnh Lan đã vừa ý rồi, Diệp Thiên sẽ không can dự thêm gì nữa. Nếu không, Hoa Thắng cũng đã xử lý thấu tình, không bị coi là bất kính với bề trên như Diệp Thiên.
– Cảm ơn ông chủ Hoa, thế bộ phim này, vẫn là đạo diễn Trương làm chứ ạ?
Sầm Tĩnh Lan hôm nay như người ngồi xuồng qua sông, tâm trạng thấp thỏm, trong đầu cứ u mê khó hiểu. Cô cũng không nghĩ sẽ xảy ra việc này, Trương Chi Hiên làm sao có thể làm tiếp bộ phim này.
– Ha ha, đạo diễn nổi tiếng công ty tôi rất nhiều, cô Sầm cứ yên tâm, chắc chắn không ảnh hưởng đến tiến độ bộ phim.
Hoa Thắng vừa cười nói. Đáng lẽ cũng định cho tên đạo diễn Trương làm nốt bộ phim này, vì hắn cũng đã vất vả với bộ phim, lại xảy ra chuyện này, không chém hắn thành mấy mảnh đã là tốt với hắn lắm rồi.
– Được rồi, không còn sớm nữa rồi, cảm ơn sự tiếp đón của anh, tới giờ tôi phải về rồi.
Thấy sự tình đã được giải quyết, Diệp Thiên đứng dậy quay qua nhìn Sầm Tĩnh Lan nói:
– Chị Tĩnh Lan, em phải về đây, sau này về Bắc Kinh sẽ liên lạc nhé. Em gái em rất thích chị, nó còn muốn xin chữ ký của chị nữa cơ.
Những lời này của Diệp Thiên quả không phải nói cho vui, Lưu Lam Lam đúng là rất thích Sầm Tĩnh Lan, vừa nghe Thanh Nhã nói Diệp Thiên quen biết Sầm Tĩnh Lan, nó cứ quấn lấy bắt anh xin chữ ký Tĩnh Lan giúp nó.
Lúc đó, Diệp Thiên không có cách nào liên lạc với Sầm Tĩnh Lan thì đi đâu mà xin chữ ký chứ? Hơn nữa, lúc Thanh Nhã nói những điều đó, giọng điệu rất kỳ quái, Diệp Thiên lại càng không dám đi tìm Sầm Tĩnh Lan.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, không hiểu Sầm Tĩnh Lan nghĩ gì trong đầu mà mãi lâu sau mới nói được:
– Diệp Thiên, cảm ơn.
Mỗi lần gặp cậu thanh niên này đều làm cho Sầm Tĩnh Lan có những đoạn ký ức thật khó quên. Nhưng cô vẫn chưa có cơ hội tìm hiểu về Diệp Thiên, quả là một cậu thanh niên bí ẩn, khác hẳn người thường.
– Không có gì đâu, đừng quên cho em chữ ký là được. Anh Văn, ở đây vẫn còn nhiều khách, không cần tiễn tôi đâu.
Diệp Thiên vừa cười vừa vẫy tay dắt Liễu Định Định và A Định ra khỏi khu biệt thự.
– Không, Diệp Thiên, tôi sẽ sắp xếp xe đưa cậu về.
Thấy Diệp Thiên ra về, Văn Loan Hùng vội đứng dậy liên tục nói rồi quay qua Hoa Thắng:
– Cậu Hoa, cậu ngồi đợi chút, tôi quay lại ngay.
– Nhìn kìa, người chặt đứt tay La Giai Huy ra rồi.
– Đúng, chính là người thanh niên đó, rốt cuộc đó là ai vậy nhỉ?
Diệp Thiên và Văn Loan Hùng vừa bước ra khỏi biệt thự, đám minh tinh đang tản mác nói chuyện bỗng dưng quay lại nhìn theo hai người. Những việc xảy ra ngày hôm nay còn đặc sắc hơn những gì họ từng thấy trên phim ảnh.
Thân phận của Diệp Thiên là điều được mọi người quan tâm hơn cả. Bởi bọn người này tin rằng, có vị tiểu siêu nhân này ở đây sẽ không phải bị Văn Loan Hùng đối đãi như vậy.
– Được rồi, sau này em không tham gia những buổi tiệc vô vị thế này nữa.
Diệp Thiên quay ra cố tình nói to cho bọn người đang nhìn theo nghe thấy, gương mặt không nhịn được nụ cười méo mó, chân càng bước đi nhanh hơn.
– Diệp Thiên, đợi đã.
Mới từ hoa viên bước ra, vẫn chưa đi đến bãi đỗ xe đã nghe thấy tiếng gọi của Sầm Tĩnh Lan.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thấy bộ ngực Sầm Tĩnh Lan rung lên theo từng bước chạy của cô, ngạc nhiên hỏi:
– Chị Tĩnh Lan, chuyện gì vậy?
– Diệp Thiên, vừa đúng lúc trong túi tôi có tấm ảnh, tôi đã ký lên rồi.
Sầm Tĩnh Lan đưa bức ảnh cho Diệp Thiên, ngần ngừ nói tiếp:
– Diệp Thiên, tôi còn ở Hồng Kong hơn nửa tháng nữa, ngày mai anh có rảnh không, chị mời cậu ăn cơm.
Sầm Tĩnh Lan biết địa vị của giới nghệ sỹ ở Hồng Kong không cao. Hôm nay, nếu không phải Diệp Thiên giúp, chẳng biết chừng cô đã bị tay La Giai Huy đó làm nhục. Vì vậy, cô thật lòng muốn cảm ơn Diệp Thiên.
– Ừm, cảm ơn chị Tĩnh Lan.
Sau khi cầm tấm ảnh, Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
– Chị Tĩnh Lan, ngày mai em bận rồi. Thế này đi, đợi vài ngày nữa có thời gian, chúng ta đi xem phim của chị nhé.
Ngày mai đã hẹn với Cung Tiểu Tiểu, Diệp Thiên đã hứa giúp cô tìm ra nơi chôn xác của chồng, loại pháp thuật này cũng rất phức tạp, chắc cũng mất 2 – 3 ngày chứ không phải Diệp Thiên cố ý từ chối lời mời của Tĩnh Lan.
Nghe Diệp Thiên nói, Tĩnh Lan có chút thất vọng hiện lên mặt nhưng vẫn rút tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa Diệp Thiên và nói:
– Được, đây là điện thoại của chị, khi nào rảnh gọi điện cho chị nhé.
– Nhất định, chị Tĩnh Lan ở Hồng Kong có việc gì cứ tìm anh Văn là được.
Diệp Thiên vừa cười nhìn ra Văn Loan Hùng vừa nói:
– Anh Văn, không cần tiễn nữa. Sau này nhớ đối xử tốt với chị Tĩnh Lan nhé. Anh vốn nổi tiếng thương hoa tiếc ngọc, đừng tự phá danh tiếng của mình đấy.
– Yên tâm đi Diệp Thiên, cô Sầm mà xảy ra chuyện gì, Văn Loan Hùng này cũng hết chỗ trốn.
Văn Loan Hùng bị Diệp Thiên nói cho lộ rõ vẻ gượng gạo trên mặt, trong lòng đang đoán xem quan hệ giữa Diệp Thiên và Sầm Tĩnh Lan là gì? Hai người họ trông không giống như tình nhân, vậy mà Diệp Thiên lại quan tâm cô gái này đến vậy.
– A Phân, ra nói chuyện hầu cô Sầm đi.
Sau khi Diệp Thiên đi, Văn Loan Hùng gọi chủ nhân bữa tiệc ra nói chuyện với Sầm Tĩnh Lan, còn mình đi thằng về phòng khách.
– Anh Văn, cậu thanh niên lúc nãy, đúng là tự cao tự đại quá mà.
Văn Loan Hùng mới vừa về đến phòng đã nghe tiếng Hoa Thắng làu bàu. Khi nãy, lúc về Diệp Thiên không thèm chào gì hắn, rõ ràng là không coi hắn ra gì.
Hoa Thắng khi nãy xử lý Trương Chi Hiên như vậy không phải vì sợ Diệp Thiên, mà không muốn vô cớ gây sự với hắn, như vậy đã nể mặt nhau lắm rồi, vậy mà hiện giờ hắn làm cho mình không có đường lui.
Một tên vai u thịt bắp đứng cạnh nghe được những lời ông chủ vừa nói, liền đáp ngay:
– Anh Thắng, có cần em tìm vài người dạy dỗ hắn không?
– Im mồm, ở đây đến lượt ngươi nói sao?
Hoa Thắng đang tâm trạng không vui, đoạn quay qua tên tiểu tử kia, dùng một chân đá hắn thụt lùi vài bước rồi ngã lăn ra đất.
Từ trước đến nay, con người của Hoa Thắng, nếu không phải là bạn thì là thù. Thế nhưng với Diệp Thiên, hắn thật sự không dám động đến. Đừng nói gì nhiều, đến một tên Tả Gia Tuấn cũng làm hắn phải kiêng kị rồi.
Văn Loan Hùng lắc lắc đầu mở miệng nói:
– Cậu Hoa, cậu nghe tôi nói một câu, chỉ có thể làm bạn với Diệp Thiên, không thể làm hắn tức giận được.
Văn Loan Hùng và Hoa Thắng đã quen biết nhau hơn chục năm, quan hệ khá tốt. ông ta cũng không muốn bạn bè gặp họa vào thân nên đã kể việc mình quen biết Diệp Thiên như thế nào cho Hoa Thắng nghe.
– Hắn biết xem bói sao?
Nghe xong những lời của Văn Loan Hùng, Hoa Thắng lặng người, hắn thật không ngờ Diệp Thiên không phải người có vai vế trong bang hội mà là một kỳ môn pháp sư, những lời oán trách lúc nãy dường như tự động biến mất.
Những người trong giang hồ rất sợ động đến kỳ môn pháp sư. Hoa Thắng ở trong giới đã lâu, mặc dù thái độ Diệp Thiên trước mọi người không đúng nhưng Hoa Thắng giờ cũng không có cách nào khác.
Nghĩ tới đây, Hoa Thắng lại một lần nữa chúc mừng mình, may mà lúc nãy xử lý khéo, nếu không chọc giận tên Diệp Thiên này, không chừng mình sẽ gặp họa gì không biết nữa.
Trong lúc Văn Loan Hùng và Hoa Thắng nói chuyện về Diệp Thiên, A Đinh cũng đang nói với Diệp Thiên chuyện xảy ra hôm nay. Trên chiếc xe có lớp ngăn cách giữa tài xế và người ngồi dưới nên không sợ tài xế nghe được câu chuyện.
– Tiểu gia, tên Trương Chi Hiên đúng là không phải người tốt, làm người chỉ toàn nịnh bợ, theo con, tìm người dạy dỗ hắn đi.
Trước khi Hồng Kong trả về Đại Lục, cả giới giải trí Hồng Kong đều do các bang hội nắm giữ, là một đạo diễn nổi danh ở Hoa Thịnh, Trương Chi Hiên cũng có thể điều động khá nhiều tài nguyên trong xã hội đen.
A Định quen với Trương Chi Hiên cũng hơn chục năm nay, biết con người này có chút tài năng, nhưng tâm địa nhỏ mọn, Diệp Thiên hôm nay không những làm nhục hắn, mà còn làm hắn bị gậy trúc vả vào mồm, mối thù này chắc hắn sẽ không bao giờ quên.
Những hành động lúc nãy của Diệp Thiên làm A Đinh rất phục, bất giác nhớ về những ngày còn trong giang hồ của mình. Nếu đã có ân oán với Trương Chi Hiên, tốt nhất là để hắn biến mất khỏi nhân gian.
– A Đinh, sát khí của ông không nhẹ đâu.
Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
– Không có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà. Nhưng những ngày sau ông phải kiêng sát giới đi, vài năm nữa tôi mới dễ dàng hóa giải sát khí giúp ông.
Diệp Thiên đúng là không coi Trương Chi Hiên ra gì, thậm chí còn ngại nhớ đến diện mạo của hắn. Trong xã hội này, loại người nào cũng có, nếu gặp một người là giết một người, như vậy không đến 3 ngày chắc Diệp Thiên bị trời đánh quá.
Liễu Định Định ngồi bên cạnh nghe được những lời của Diệp Thiên và A Đinh, đột nhiên mở miệng nói:
– ông chú, cái tên Trương Chi Hiên đó đúng không phải người tốt gì, nếu là con chắc cũng khử hắn cho rồi.
– Định Định, cô là con gái, suốt ngày nói chuyện chém giết còn ra thể thống gì?
Diệp Thiên thật không ngờ, Liễu Đinh Định ngồi bên cạnh lại coi những lời nói của A Đinh là đương nhiên, anh em họ rốt cuộc đã làm việc gì mà oán trời oán đất vậy chứ? Một cô gái như Liễu Đinh Định lại có ý giết người?
– Ngày trước, hắn đã ép Trương Học Hữu đóng phim đấy.
Liễu Định Định bĩu môi nói, chính hắn đã ép thần tượng của mình như vậy nên Liễu Định Định mới có cái ý nghĩ đó.
– Được rồi, chuyện này bỏ qua đi, đừng nhắc đến nữa.
Diệp Thiên ngắt lời Liễu Định Định, trong lòng bất giác cảm thấy kinh ngạc, nhưng cảm giác này cũng vụt qua rất nhanh, Diệp Thiên không mảy may suy nghĩ về nó nhiều.
Trở lại biệt thự của Tả Gia Tuấn ngủ 1 đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên đã dắt Mao Đầu đến nơi ở của Đường Văn Viễn. Phong thủy nơi này đúng là còn tốt hơn cả nhà của Tả Gia Tuấn. Sau khi giúp Cung Tiểu Tiểu suy diễn, có thể nhanh chóng giúp cho Diệp Thiên bổ sung nguồn năng lượng đã mất của mình.
Chương 347 : Tìm người (Thượng)
– Anh Văn, ông chủ Hoa, sao mọi người cùng đến vậy?
Văn Loan Hùng vẻ mặt tươi cười nói:
– Tôi hẹn với cậu Hoa đi uống trà, nhìn thấy xe của Tả đại sư chạy qua nên muốn đến thăm cậu và Tả đại sư.
Văn Loan Hùng đánh mắt nhìn sang Hoa Thắng đang đứng bên cạnh rồi nói tiếp:
– Diệp Thiên, việc ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, Hoa Thắng cứ cảm thấy không yên, vậy chuyện này chúng ta cứ cho qua như vậy nhé.
Văn Loan Hùng có quan hệ rất tốt với Hoa Thắng. Trong giới giải trí, phải gọi là thân như thủ túc, quan hệ không thể tách rời nhau được. Vì vậy, trừng phạt một tên đạo diễn nhỏ nhoi thì không sao, nhưng ông ta cũng muốn giải tỏa những khúc mắc của Diệp Thiên đối với Hoa Thắng.
– Anh Văn, anh nói gì thế, tôi là người nhỏ mọn vậy sao?
Diệp Thiên nghe nói như vậy bật cười nói. Thực ra anh chỉ muốn phân ranh giới với xã hội đen Hồng Kong chứ không có ý kiến gì về Hoa Thắng.
Dù gì cũng phải giữ thể diện cho người khác, người ta đã đến tận nơi tìm, Diệp Thiên cũng không muốn làm quá, nghĩ một chút rồi nói ngay:
– ông Hoa, hôm qua cũng chỉ là tức giận quá, Diệp Thiên tôi cũng có chút quá đáng, đạo diễn Trương của quý công ty không sao chứ?
– Không có gì, loại người có mắt không tròng như vậy cần phải dạy dỗ mà.
Nghe những lời Diệp Thiên nói, Hoa Thắng vừa trả lời vừa biểu lộ vẻ cung kính lên gương mặt, với tay lấy một hộp quà rất sang trọng từ tên đệ tử bên cạnh rồi nói:
– ông Diệp, việc của cô Sầm tối qua đã sắp xếp ổn thỏa, đây là chút quà mọn nhân dịp công ty Hoa Thịnh chúng tôi tròn 18 tuổi, coi như đền tội với ông Diệp.
Hoa Thắng đến gặp Diệp Thiên hôm nay, không chỉ muốn đền tội mà còn có toan tính khác.
Hoa Thắng cũng là người cực kỳ tin vào đạo thuật phong thủy. Sau khi Hồng Kong trao trả cho Đại Lục năm 1997, hắn luôn luôn sống trong lo lắng, chỉ sợ các quan chức liên quan sẽ tìm tới tính sổ với mình, thường cảm thấy chút khủng hoảng khi nghĩ về tình cảnh của mình trong tương lai.
Vì vậy, trong 2 năm nay, Hoa Thắng đến nhà Tả đại sư không dưới 10 lần với mong muốn Tả đại sư giúp hắn đoán trước vận mệnh, nhưng Tả đại sư không ưa hắn nên chưa bao giờ gieo quẻ cho hắn.
Hôm qua, vừa nghe Diệp Thiên là kỳ nhân trong giới pháp sư, Hoa Thắng lập tức có ý nghĩ khác. Hắn nghĩ, Diệp Thiên dù sao cũng là thanh niên, chỉ cần cung kính với hắn, thêm vào đó là thật nhiều vàng bạc, biết đâu hắn sẽ động lòng mà xem giúp mình một quẻ.
– Quà kỷ niệm?
Diệp Thiên đỡ hộp quà với vẻ nghi ngờ, vừa cầm vào tay đã kinh ngạc, nhìn bề ngoài thì giống hệt hộp bánh kem, nhưng trọng lượng lại không nhẹ chút nào.
– á, là vàng à.
Vừa mở hộp ra nhìn, Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
– ông chủ Hoa, hộp quà này nặng quá, tôi không dám nhận.
Hoa Thắng nói cũng không sai, bên trong hộp có một ít huy chương kỷ niệm, đây đều là những giải thưởng của các bộ phim mà công ty Hoa Thịnh đạt được trong những năm gần đây, nhưng có điều, các huy chương kỷ niệm đó đều được làm bằng vàng ròng.
Diệp Thiên nghĩ thầm, những tấm huy chương làm bằng vàng ròng này, cũng nặng ít nhất 2-3 cân, nói một cách khác, giá trị của nó cũng hơn 10 vạn tệ.
Tục ngữ có câu: vô công bất thụ lộc; Diệp Thiên có thể lấy tiền của Đường Văn Viễn, lấy viên phỉ thúy của Văn Loan Hùng mà không lo nghĩ gì, cũng là do bọn họ nợ hắn.
Nhưng Diệp Thiên và Hoa Thắng không có quan hệ gì, hộp quà này có vẻ quá nóng, mặc dù đã đoán được ít nhiều toan tính của Hoa Thắng, Diệp Thiên cũng đành khéo léo từ chối.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Hoa Thắng nhanh nhảu nói:
– ông Diệp, tôi thật không có ý gì khác, đây là chút quà mọn, coi như vì hôm qua làm cô Sầm kinh hãi quá.
– Vậy lúc nào ông đưa cho Sầm Tĩnh Lan đi, hôm qua tôi không bị kinh sợ.
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu rồi nói thẳng:
– Tâm ý của ông Hoa tôi rất hiểu, nhưng dạo này công việc hơi nhiều, đợi sau này có cơ hội, tôi có thể xem quẻ giúp ông.
Con người Hoa Thắng còn coi được nhưng Diệp Thiên cũng không muốn dây dưa thêm mới nói ra cái cơ hội không biết bao giờ mới có. Nếu Hoa Thắng thật sự tìm đến tận Bắc Kinh, Diệp Thiên cũng không phật ý xem giúp hắn 1 lần.
– Vậy, cảm ơn ông Diệp.
Hoa Thắng cũng rất biết thân phận, Diệp Thiên đã nói như vậy, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội, nếu còn dây dưa có khi lại sôi hỏng bỏng không.
– tiểu gia, ông Đường đã đến, còn có cả cô Cung.
Mấy người đang đứng nói chuyện trước cổng biệt thự, vẫn còn chưa kịp bước vào, bên ngoài đã có 2 chiếc xe phóng tới.
Nhìn thấy Đường Văn Viễn và Cung Tiểu Tiểu bước từ trên xe xuống, Văn Loan Hùng và Hoa Thắng lập tức bước lên trên cung cung kính kính nghênh tiếp:
– Kính chào chú Đường, cô Cung.
Bất kể là tuổi tác, thân phận hay gia sản, Văn Loan Hùng và Hoa Thắng không thể nào so bì với 2 người đang đứng trước mặt họ, chưa kể Đường Văn Viễn và cha của Hoa Thắng có quan hệ rất thân tình, cũng coi là quan hệ chú cháu trưởng bối vạn bối.
– Sao hai người lại ở đây?
Nhìn thấy Văn Loan Hùng và Hoa Thắng, Đường Văn Viễn ngạc nhiên hỏi:
– A Thắng, cháu đến có việc gì à?
Cha của Hoa Thắng năm xưa ngoài việc là thiếu tướng của Quốc dân đảng, ông còn là người của Thanh bang.
Năm đó, cha của Hoa Thắng và Đường Văn Viễn đã kết bái huynh đệ, sau khi Hoa Thắng bị giới chức Hồng Kong bắt đi điều tra, Đường Văn Viễn đã ra tay giúp đỡ rất nhiều cho Hoa gia, còn coi Hoa Thắng như con cháu trong nhà mà đối đãi.
– Chú Đường, con đến thăm ông Diệp.
Trước mặt Đường Văn Viễn, Hoa Thắng không dám tỏ vẻ gì, chỉ một mực cung kính vâng vâng dạ dạ.
– Ừm, được, phải coi trừng người của con đấy, Hồng Kong bây giờ không như những năm 97 nữa đâu.
Đường Văn Viễn nghe A Đinh nói về chuyện xảy ra hôm qua, nghĩ một chút rồi nói tiếp:
– Diệp Thiên không phải người thường như con nghĩ đâu, cũng đừng vì phải trừng phạt thuộc hạ của mình mà bất mãn với Diệp Thiên.
Hoa Thắng nghe Đường Văn Viễn nói với mình có ý trách mắng, lập tức trả lời ngay:
– Chú Đường, con không dám, hôm nay con đến đây cũng là muốn xin lỗi ông Diệp.
– Thế thì tốt, nếu đã đến rồi thì vào luôn đi.
Đường Văn Viễn vừa nói vừa đến bên cạnh Diệp Thiên:
– Diệp Thiên, tôi mời cả mấy người bạn vào, không sao chứ?
– Đây là nhà của ông, tôi làm sao dám phản đối chứ.
Diệp Thiên lắc lắc đầu nhìn Cung Tiểu Tiểu hỏi:
– Cô Cung, những đồ tôi nói cô có mang đến đủ không?
– Đều mang đến đủ.
Nghe Diệp Thiên hỏi, Cung Tiểu Tiểu lập tức sai người mang 1 cái hòm đến và nói:
– Trong hòm này đều là đồ do ông ngoại tôi để lại. Trong nhiều năm nay, tôi đều bảo quản rất kỹ.
Diệp Thiên đưa tay cầm lấy chiếc hòm rồi nói:
– Được rồi, tôi lên tầng 2 đây, ông Đường, tôi không tiếp khách, đừng cho người lên nhé.
Nghỉ một chút, Diệp Thiên quay sang Tả Gia Tuấn nói tiếp:
– Sư huynh, việc này không được phân tâm, huynh đừng nhìn nhé.
– Ta biết rồi, đệ không phải miễn cưỡng, cẩn thận oan khí thoát ra phản lại đấy.
Tả Gia Tuấn biết rõ sự khó khăn của thuật gieo quẻ tìm người, năm xưa chính ông cũng đã gieo quẻ giúp Cung Tiểu Tiểu tìm nơi chôn thi hài của chồng nhưng đã bị oan khí thoát ra phản lại, thực ra còn vài lần nôn ra máu.
– Đệ hiểu rồi, huynh yên tâm.
Diệp Thiên gật gật đầu, không nói gì thêm nữa mà đi ngay vào một căn phòng trên gác.
Mở gương ra, bên trong chỉ toàn là áo trong áo ngoài, có cả áo khoác. Trong một túi nilong có bọc một chiếc áo len của chồng Cung Tiểu Tiểu, ngoài ra còn có một ống thủy tinh, bên trong còn có cả vết máu đã khô.
Những thứ này đều do Diệp Thiên bảo Cung Tiểu Tiểu giữ gìn. Bói quẻ tìm người và Phong Tượng tìm người thông thường khác nhau hoàn toàn, trong đó có một chút vu thuật, vì vậy, bắt buộc phải có một ít làm tin tức dẫn đường cho hai người cộng hưởng, từ đó mới đoán ra được vị trí chôn cất thi hài của Phó Nghị.
Diệp Thiên mở nắp bịt của ống thủy tinh ra, đổ hết nước trong chai vào ống, sau đó dùng khăn lau vết máu khô, rồi dùng 1 chiếc bút lông, chấm vào nước pha màu, bắt đầu vẽ.
Diệp Thiên vẽ rất chậm rãi, mỗi một nét dường như đều dùng hết năng lực trong người. Một bức tranh chỉ có 10 nét nhưng cũng mất 2 tiếng để vẽ.
– Không biết cái đồ này có dùng được không đây.
Vẽ xong bức tranh, cả người Diệp Thiên nằm hẳn trên nền đất, miệng thở từng hơi lớn, bức họa này đã tiêu mất hơn 5 thành công lực trên người anh.
Diệp Thiên đã sử dụng bí thuật tìm người trong vu thuật. Bí thuật này chỉ có thể tìm được người sống, không thể tìm được người chết. Vì vậy, Diệp Thiên đã dùng máu tươi của Phó Nghị để vẽ trận đồ, hơn nữa kết hợp với Phong Tượng nhất định sẽ tìm ra được vị trí chôn cất.
Vứt bút lông sang một bên, Diệp Thiên dần ngồi dậy. Ở đây thật không bằng Tứ hợp viện, đến khi mặt trăng đã lên cao, Diệp Thiên mới có thể đứng hẳn lên được.
Đi xuống phòng khách, Diệp Thiên phát hiện những người đến ban sang, không có một ai rời đi, tất cả đều ngồi uống trà nói chuyện dưới phòng khách. Nhìn thấy Diệp Thiên đi xuống, mọi người đều đứng hẳn dậy.
Cung Tiểu Tiểu là người nóng vội nhất, cô nói ngay:
– Diệp đại sư, thế nào rồi, có tìm được không?
– Trước mắt còn chưa biết, tôi phải đi ăn đã.
Diệp Thiên khoát khoát tay, cả ngày chưa ăn gì, hắn đã đói lắm rồi. Hơn nữa, ban sáng hắn cũng đã nói, tìm thi hài người chết, không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn vừa ngăn Cung Tiểu Tiểu không chất vấn Diệp Thiên nữa, vừa nói:
– Trong phòng ăn có đồ ăn đó, mau đi hâm nóng lại. A Đinh, dẫn Diệp Thiên đi.
– Các ngươi thật biết hưởng thụ đấy chứ.
Nhìn thấy trên bàn bày la liệt các loại điểm tâm, bất kể nóng lạnh, Diệp Thiên ăn ngay lập tức, một lúc là ăn hết sạch số thức ăn trên bàn.
Trở lại phòng khách, nhìn thấy bộ dạng chờ đợi hy vọng của Cung Tiểu Tiểu, Diệp Thiên lắc đầu nói:
– Được rồi, cô Cung, nếu mọi người không về thì tìm nơi ở lại vậy. Theo tôi nghĩ phải đến ngày mai mới có kết quả.
– Được, tôi sẽ ở lại chờ.
Chồng mất tích đã 8 năm nay, Cung Tiểu Tiểu lo lắng không lúc nào yên, nay đã gặp được người có thể tìm ra chồng mình, cô không thể rời đi được.
– Chúng ta mau về thôi.
Thấy Diệp Thiên quay lại nhìn mình, Văn Loan Hùng vội nói ngay. ông và Hoa Thắng vốn chỉ đến xem góp vui thôi, nếu có kết quả ngay thì tự nhiên sẽ không đợi ở đây nữa.
Chương 348 : Tìm người (Hạ)
– Ui da, nhẹ tay thôi, đau chết mất.
Trương Chi Hiên lấy tay tát mạnh vào mặt cô gái đứng trước mặt, lọ rượu thuốc trong tay cô gái đổ đầy ra đất, trên gương mặt trắng hồng của cô gái hằn lên dấu 5 ngón tay.
– ông đây không tha cho hắn đâu. Mẹ nó chứ, ông đã xin lỗi rồi còn đòi vả vào miệng nữa chứ.
Gương mặt Trương Chi Hiên lộ rõ vẻ hằn học ác độc, mặc dù sự việc đã qua 1 ngày nhưng mồm của hắn vẫn sưng lên như móng heo, cả hàm răng chỉ còn có 5-7 chiếc, khi nói chuyện là gió thổi vào ầm ầm.
Trương Chi Hiên đã biết sự nghiệp của mình tại Hồng Kong coi như chấm hết, sẽ bị Hoa Thịnh đuổi khỏi cửa. Còn công ty nào ở Hồng Kong dám nhận hắn nữa chứ. Từ giây phút đụng vào Diệp Thiên thì sự nghiệp đạo diễn của hắn coi như đã chính thức chấm dứt.
Làm một đạo diễn lớn hơn chục năm nay, việc cơm áo gạo tiền nửa đời sau không phải lo gì, Trương Chi Hiên cũng đã chuẩn bị sẵn cho việc di cư sang Châu âu, đằng nào Hồng Kong cũng không còn chỗ cho hắn dung thân nữa.
Nhưng Trương Chi Hiên rất căm giận, hắn hận Hoa Thịnh lật mặt vô tình, đã cống hiến hơn 20 năm cho công ty mà lại có kết cục như vậy.
Nhưng vốn hiểu rõ cách làm người của Hoa Thắng, Trương Chi Hiên không dám biểu lộ ý nghĩ này ra ngoài. Thậm chí, sau khi bị đánh đến nỗi mồm sưng như miệng lợn cũng vẫn phải đến xin lỗi Hoa Thắng.
Bởi Trương Chi Hiên biết, nếu hắn có lộ ra một ý nghĩ không bằng lòng nào, rất có thể ngay ngày mai thôi, hắn sẽ bị cho vào bao tải ném xuống biển. Việc này cũng là việc thường ở cái công ty Hoa Thịnh.
Chính vì như vậy, Trương Chi Hiên chuyển toàn bộ sự căm hận sang Diệp Thiên, sau khi nghe được những lời ban sáng, hắn đã thầm đoán được về con người Diệp Thiên.
– Mẹ nó chứ, đồ Đại Lục đểu, cũng chỉ là dựa hơi lừa đảo thôi, ta có mất nửa gia tài cũng phải xử lý ngươi.
Những thứ pháp sư phong thủy ở Hồng Kong này, không phải ai cũng tin.
Trương Chi Hiên chính là loại người không tin vào ma quỷ. Thậm chí trong mỗi lần khai máy bấm một bộ phim mới, hắn đều lấy những thứ hoa quả cúng lễ ăn. Nhiều năm rồi cũng có xảy ra chuyện gì đâu, trong lòng càng có ý coi thường những người suốt ngày chỉ thờ cúng dọa quỷ.
Chính vì vậy, sau khi dùng những người diễn viên thân cận để thông qua Sầm Tĩnh Lan tìm hiểu về thân phận của Diệp Thiên, Trương Chi Hiên trong lòng càng quyết tâm phải báo thù Diệp Thiên, giúp hóa giải mối hận ngùn ngụt trong lòng.
Trong lúc Trương Chi Hiên đang nghiến răng nghiến lợi, tiếng chuông ngoài cửa bỗng reo vang, cô gái ra ngoài một lát rồi quay lại nói:
– Anh Hiên, ngoài kia có người tìm anh.
– Dẫn hắn vào đây, rồi cô về trước đi.
Trương Chi Hiên vừa nói vừa xoa xoa vết thương trên miệng, đau tới hắn không nhếch nổi miệng, vẫy vẫy tay ra hiệu cô gái kia về trước.
Một người cao khoảng 1 mét 85, da ngăm đen bước vào phòng, đảo mắt nhìn một vòng quanh căn phòng rồi nói:
– ông Trương, không biết ông tìm tôi có việc gì?
Người thanh niên vừa cao vừa gầy này nói chuyện bằng tiếng thổ ngữ Đài Loan rất khó nghe, Trương Chi Hiên lập tức nhíu mày, khoát khoát tay nói:
– Nói tiếng Việt đi, tôi biết nói đôi chút.
– Được, ông Trương, hội Việt Nam chúng tôi và công ty Tân An của ông trước nay nước sông không phạm nước giếng, ông tìm tôi không biết có ý gì?
Dùng tiếng mẹ đẻ nói chuyện, người thanh niên cao đen đó đã nói một cách rất mạch lạc.
Trương Chi Hiên lắc đầu nói:
– Nguyễn Cát Nam, việc này không liên quan gì đến công ty cả. Năm đó khi cậu lần đầu tiên đến Hồng Kong, nếu không phải tôi giúp chắc cậu đã chết lâu rồi. Cậu còn nhớ chứ?
Nguyễn Cát Nam từ Việt Nam chạy nạn đến Hồng Kong vào những năm cuối thập niên 70, trên đường đã bị trúng đạn nhưng không dám tìm bác sỹ, may lúc đó gặp được Trương Chi Hiên.
Trước đây Trương Chi Hiên đã từng ở Việt Nam, nên cảm thấy thương hại và đã tìm một bác sỹ tư lấy viên đạn ra giúp Nguyễn Cát Nam. Điều này đúng là có ơn cứu mạng với hắn.
Nhưng sau này, quá nhiều người Việt Nam tỵ nạn vào Hồng Kong, những người này hầu hết đều đã từng đi lính, không có khả năng gì khác, chỉ giỏi dùng súng đạn làm kế sinh nhai. Tuy vậy, đến những năm 80, bọn họ đã bắt đầu có những xung đột mâu thuẫn với chính giới xã hội đen Hồng Kong.
Thế nhưng mãng long trên trời không thắng nổi rắn dưới đất, cộng với sự ủng hộ của chính quyền Hồng Kong, hội Việt Nam cuối cùng cũng bị đẩy ra ngoài, lưu lạc đến tận Bắc Mỹ. Nhưng vẫn còn một bộ phận nhỏ còn lưu lại.
Những người này đã lợi dụng Hồng Kong làm bàn đạp, vận chuyển trái phép người nhập cư qua Hồng Kong đến Bắc Mỹ. Vì cách làm ăn khác nhau, lại không có xung đột gì với giới đại ca xã hội đen Hồng Kong nên bọn họ dần dần tồn tại lại.
Nguyễn Cát Nam là một trong những đại ca đầu tiên đến đây. Sau hơn 10 năm phát triển, hắn đã có những mối quan hệ nhất định tại Việt Nam và cả Hồng Kong, dần trở thành tay buôn có tiếng.
Tay buôn ở đây chính là làm người trung gian, giới thiệu các thương vụ làm ăn, kiếm tiền hoa hồng. Nguyễn Cát Nam làm trong đủ mọi lĩnh vực: thuốc súng, người, thuốc phiện…
Dựa vào mối quan hệ của mình, Trương Chi Hiên muốn tìm tên sát thủ tại Hồng Kong không khó, nhưng nếu hắn tìm người ở Hồng Kong, sau khi xong việc nhất định sẽ bị Hoa Thắng phát hiện. Chính vì vậy, hắn mới nghĩ đến tên Nguyễn Cát Nam này.
Nghe Trương Chi Hiên nhắc lại chuyện cũ, Nguyễn Cát Nam im lặng một lát rồi nói:
– ông Trương, là tôi nợ ông, nhưng những năm qua, tôi cũng đã giúp ông rất nhiều.
Trương Chi Hiên nghiến răng nói lại:
– Đây là lần cuối cùng, tôi sẽ đưa cậu 100 vạn, giúp tôi giết một người, chỉ cần giết được hắn, sau này cậu không nợ gì tôi nữa.
– 100 vạn, giết người?
Ở Hồng Kong, mấy chục vạn là có thể mua được mạng người. Nghe Trương Chi Hiên ra giá cao vậy, Nguyễn Cát Nam nhíu mày suy nghĩ.
Trương Chi Hiên lấy tập tài liệu thu thập được đang ở trên bàn ném cho Nguyễn Cát Nam rồi nói:
– Hắn ta là Diệp Thiên, người Đại Lục, năm nay 21-22 tuổi gì đó, đây là ảnh của hắn.
Cầm tập tài liệu xem kỹ hơn, Nguyễn Cát Nam ngẩng đầu nói:
– Tôi sẽ nhanh chóng giúp ngài truyền tin này đi, nhưng không chắc có người nhận làm.
– Được, có thể sắp tới hắn sẽ rời khỏi Hồng Kong. Tôi không cần biết cậu được trong đó bao nhiêu tiền, chỉ cần giết được hắn, 100 vạn này toàn bộ là của cậu.
Trương Chi Hiên gật đầu một cách chắc chắn, lấy từ trong túi ra một bọc ném cho Nguyễn Cát Nam và nói:
– Trong này có 50 vạn coi như tiền đặt cọc, khi tên tiểu tử kia chết, tôi sẽ chuyển nốt 50 vạn nữa cho cậu.
Trương Chi Hiên tuy hận Diệp Thiên đến tận xương tủy, những rất coi trọng cái mạng quèn của mình. Vì vậy, hắn đã mua sẵn vé máy bay ngày mai đi Châu âu, cho dù Diệp Thiên bị giết, cũng không thể tìm được hắn.
– Được, tôi sẽ cố gắng.
Nguyễn Cát Nam lấy túi tiền và tài liệu rồi lặng lẽ rời khỏi nhà Trương Chi Hiên.
– Thượng khảm hạ đoái, quả nhiên thị vong cố chi tương a.
Trên một hòn đảo ở phía xa, Diệp Thiên hoàn toàn không biết có người đang định xử mình. Hắn đang dùng vài đồng tiền đồng để bói quẻ để tìm vị trí hiện nay của Phó Nghị.
– Thượng khảm biến tốn quái, không ngờ bị giết rồi còn bị ném xuống biển.
Sau khi bói 1 quẻ, trống ngực Diệp Thiên chợt đập thình thịch. Năm đó Phó Nghị bị người ta giết ở chợ, sao xác lại bị ném ra biển chứ?
Khảm vi thủy, người xưa có câu: người như thủy triểu, ngựa như rồng. Cũng tức là trong thành phố, người và xe đều được ví như nước. Que bói đầu tiên của Diệp Thiên đã hiện ra chỗ Phó Nghị trước đây bị bắt.
– Cấn quái biến vi tốn, nên là hướng đông nam.
– Khôn thượng chấn hạ, sinh tắc mạo địa nhi xuất, tử tắc phản quy vu thổ…
– Cấn thượng cấn hạ, chung vạn vật thủy vạn vật giả mạc thịnh hồ cấn…
Không ngừng gieo nhiều quẻ, Diệp Thiên đã tập hợp những quẻ này lại, sự việc xảy ra 8 năm trước đang dần dần hiện lên rõ rệt trong não của Diệp Thiên.
Khi lần đầu bị bắt, Phó Nghị bị nhốt ở Vượng Giác, nhưng do Phó Nghị đã nhìn rõ mặt bọn bắt cóc nên chúng có ý định giết ông.
Sau khi giết chết Phó Nghị, bọn bắt cóc đào tẩu đến Đài Loan. Khi thuyền của chúng vào đến vùng biển quốc tế, bọn chúng đã cho xác ông vào túi rồi ném xuống biển.
Nhưng để tránh bị tội, bọn người đó đã nói rằng khi ném xuống biển Phó Nghị vẫn còn sống. Đây cũng là nguyên nhân cảnh sát Hồng Kong không tuyên bố nguyên nhân cái chết.
Thuật tìm người này của Diệp Thiên tổn hao rất nhiều sinh lực. Sau khi tiến hành một thời gian, toàn cơ thể khi không chịu đựng được nữa sẽ tự động chìm vào giấc ngủ, sau khi đã khôi phục năng lực sẽ lại tiếp tục thuật này, cứ như vậy 3 ngày đêm.
– Ừm, có phản ứng rồi.
Sáng sớm ngày thứ 3, sau khi Diệp Thiên vừa reo quẻ, trong lòng chợt có chút kích động, có một chút tin tức lúc được lúc không truyền lại, có gì đó tương tự như truyền từ nơi xa về.
– Đây, tại sao lại đến tận Đài Loan cơ chứ?
Mất một lúc lâu để đối chiếu với tấm hải đồ Đông Nam á, Diệp Thiên nhìn chăm chú vào đường biển của hòn đảo nhỏ, gương mặt lộ vẻ không ngờ, nhưng dù sao đây cũng là sự may mắn trong nỗi bất hạnh.
Phải biết trước, thủy triều rất có thể hút hết những vật thể vào sâu trong lòng đại dương. Nếu như vậy, dù Diệp Thiên có bản lĩnh thông thiên cũng không thể tìm được xác của Phó Nghị.
– Được, cứ đi ngủ trước đã.
Sau khi để tâm trí khóa chặt ở nguồn tin tức xa xăm kia, vì mệt mỏi quá nên Diệp Thiên lập tức chìm vào giấc ngủ. Dùng thuật truy tìm 3 ngày liên tục đã làm tổn hao rất nhiều tâm trí của Diệp Thiên.
Ngủ một giấc đến trưa ngày hôm sau, khi Diệp Thiên vừa tắm rửa xong xuống đến phòng khách đã nhìn thấy Cung Tiểu Tiểu ở đó với gương mặt tràn đầy hi vọng.
Diêp Thiên truy tìm 3 ngày thì Cung Tiểu Tiểu cũng như bị tra tấn 3 ngày. Những ngày này, bà giao hết công việc ở công ty cho thuộc hạ xử lý, còn mình ở lại đây đợi kết quả của Diệp Thiên.
Thế nhưng đợi đã 2 ngày liền vẫn không thấy Diệp Thiên tìm được nơi chôn xác, trong lòng Cung Tiểu Tiểu dần cảm thấy tuyệt vọng, gương mặt vốn hồng hào nay trở nên tiều tụy hơn bao giờ hết.
Hôm nay Diệp Thiên đã không làm Cung Tiểu Tiểu thất vọng. Vừa mở cửa ra đã nói ngay:
– Đã tìm được tung tích của thi hài, ở Đài Loan.
– Đài Loan, nơi nào ở Đài Loan?
Cung Tiểu Tiểu và Đường Văn Viễn vội vàng hỏi ngay.
– Vị trí cụ thể tôi chưa thể nói rõ được.
Diệp Thiên lắc lắc đầu. Trong tay anh hiện không có bản đồ Đài Loan nên không thể chỉ chính xác vị trí, hơn nữa còn biểu hiện rằng Cung Tiểu Tiểu sẽ rất khó tìm ra thi hài Phó Nghi
Chương 349 : Lộ tin tức
Với thuật tìm người thông thường, chỉ cần chỉ ra phương hướng không rõ ràng lắm, như kiểu hướng Đông Nam chẳng hạn, tuyệt nhiên không có cách nào khác tìm được vị trí cụ thể đến từng chi tiết.
Nhưng Diệp Thiên đã kết hợp giữa thuật tìm người thông thường và bí thuật nên khi đã cảm ứng được tin tức về người cần tìm thì sẽ biết được vị trí cụ thể.
Nhưng tìm người chết và người sống là hoàn toàn khác nhau. Nếu là người sống thì hoàn toàn có thể chỉ ra vị trí cụ thể để người khác đến tìm. Nhưng người chết thì đã bị chôn sâu dưới đất, nếu nhìn từ góc độ bản đồ thì phạm vi của nó quá lớn.
Nhìn thấy Diệp Thiên lắc đầu, Cung Tiểu Tiểu tưởng rằng hắn không chịu giúp đỡ bèn hắng giọng rồi quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:
– Diệp đại sư, xin ngài nhất định phải tìm giúp vị trí chôn xác, ngoài kia đất khách quê người, lại cô đơn 1 mình, tôi không thể để anh ấy an nghỉ ở nơi như vậy.
– Cô Cung, cô đứng lên trước đã, việc này, vấn đề là tôi không đến được Đài Loan.
Diệp Thiên lấy tay đỡ Cung Tiểu Tiểu đứng dậy, nhíu mày suy nghĩ. Hắn đã bỏ bao công sức để tìm ra vị trí chôn xác, đáng nhẽ đã giúp là giúp đến cùng, thế nhưng chính hắn cũng không ngờ xác Phó Nghị lại trôi dạt đến Đài Loan.
Mặc dù Đài Loan và Đại Lục đã bình thường hóa quan hệ, nhưng để đến Đài Loan thì vẫn rất khó khăn. Diệp Thiên đã rời khỏi nhà khá lâu, nếu còn đi Đài Loan thì không biết sẽ lỡ mất bao nhiêu thời gian nữa.
Nghe được vậy, Đường Văn Viễn mở miệng nói ngay:
– Diệp Thiên, ngài hãy giúp Tiểu Tiểu đi, đi Đài Loan cũng dễ thôi. Thủ tục hãy để tôi lo, sẽ không có rắc rối gì đâu.
– Mất bao nhiêu ngày?
Diệp Thiên hỏi. Thực ra, hắn cũng muốn tiễn Phật tiễn đến Tây Phương, hơn nữa, việc này cũng là hành thiện tích đức.
Thấy Diệp Thiên đã đồng ý, Đường Văn Viễn vội vàng nói ngay:
– Ngày mai là được thôi. Tôi và Tiểu Tiểu đều có sản nghiệp lớn tại Đài Loan, giờ chỉ cần thêm một người đi cùng thôi mà. Diệp Thiên, cậu thấy thế nào ?
Vì Diệp Thiên là người Đại Lục, muốn đến Đài Loan cũng khá khó khăn, nhưng phải xem là do ai lo thủ tục. Nếu là Đường Văn Viễn và Cung Tiểu Tiểu, đến các vị lãnh đạo cao cấp của Đài Loan cũng phải nể vài phần.
– Ngày mai ư? Được.
Diệp Thiên vừa nghĩ vừa gật đầu đồng ý.
Sau khi Diệp Thiên gật đầu đồng ý, Đường Văn Viễn lại nói:
– Tốt quá, tôi sẽ đích thân lo việc này.
Cung Tiểu Tiểu cũng có việc phải sắp xếp nên rời khỏi biệt thự cùng lúc với Đường Văn Viễn.
– Sau này có tiền, thật mình cũng muốn phát triển sự nghiệp tại đây.
Sau khi hai người họ đi khỏi, Diệp Thiên dạo quanh hoa viên. Vị trí của biệt thự này nằm trên đường lên núi, nhìn thằng ra biệt, là vùng đất trù phú rồng ngụ cư. Khi đứng ở đây, sẽ đem lại cho con người cảm giác thoải mái dễ chịu.
Không khí ở khu Tứ hợp viện của Diệp Thiên ở thành Bắc Kinh mặc dù cũng rất tốt nhưng nguồn khí đó là do lấy từ vận khí hàng trăm năm của Cố Cung. Chỉ vài năm nữa thôi, nơi đó rồi sẽ trở lại bình thường, và không còn xảy ra điều kỳ diệu như vậy nữa.
Phong thủy của biệt thự này là do thiên nhiên tạo ra. Nếu có thể tìm một địa điểm tốt, Diệp Thiên có thể bố trận để hút được nguyên khí của biển lớn hàng trăm năm, điều đó cũng không làm giảm bớt nguyên khí của nơi này.
Dạo quanh biệt thự một vòng, sau khi trêu đùa với con Mao Đầu đang giả chết bên hồ, Diệp Thiên đột nhiên nhớ ra:
– Đúng rồi, phải gọi điện cho chị Tĩnh Lan.
Mặc dù DIệp Thiên biết Hoa Thắng không dám bằng lòng không bằng mặt với mình, nhưng giải trí là thế giới xấu nhiều hơn tốt, nên không chắc có những người không biết điều vẫn sẽ gây khó dễ cho Tĩnh Lan.
Trở lại phòng tìm danh thiếp của Tĩnh Lan, Diệp Thiên cầm điện thoại và bấm nút gọi.
Trong một trường quay đang chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, tất cả mọi người đều bận rộn công việc của mình nhưng trên gương mặt có chút lo lắng. Nguyên nhân việc này không gì khác bởi bộ phim này vẫn giữ nguyên dàn diễn viên mà lại thay đổi đạo diễn. Điều này rất hiếm khi xảy ra.
Khi Trương Chi Hiên bị thay, rất nhiều người có tâm trạng bất an. Mỗi vị đạo diễn làm việc đều có một ê kip đi cùng, bao gồm cả quay phim. Mọi người trong ê kip của Trương Chi Hiên đều cảm thấy những ngày tới sẽ không dễ dàng.
Cũng may vị đạo diễn được thay cũng là một tên tuổi của Hồng Kong, quay phim làm việc cũng khá thuận lợi. Nhưng không khí làm việc vẫn rất khẩn trương do việc thay đạo diễn bất chợt.
Một số người nhanh nhạy, không biết lấy tin tức từ đâu, đã nói rằng việc đạo diễn Trương Chi Hiên bị đồi là do có liên quan đến Sầm Tĩnh Lan. Việc hôm sau Hoa Thắng đến thăm Sầm Tĩnh Lan tại trường quay đã chứng minh cho lời đồn này.
Những nhân viên trước đây không coi Sầm Tĩnh Lan ra gì đã thay đổi thái độ 180 độ, tỏ vẻ cung kính khách khí, nói chuyện với cô cũng không dám dùng thổ ngữ mà lắp bắp nói bằng tiếng phổ thông.
– Diễn viên vào vị trí, đạo diễn chuẩn bị. Ai, điện thoại của ai đó? Không biết không được để điện thoại khi quay phim à?
Bận rộn hơn nửa tiếng để chuẩn bị cho cảnh quay, mọi thứ đều đã xong, đạo diễn cũng hô bắt đầu, đột nhiên lại có tiếng chuông điện thoại reo vang.
Điều này đã làm vị đạo diễn nổi trận lôi đình. Chuyện này xảy ra trong trường quay không khác gì thách thức uy quyền của đạo diễn.
– Đạo diễn Trần, xin, xin lỗi, là điện thoại của tôi, tôi quên chưa tắt điện thoại.
Sầm Tĩnh Lan phát ra tiếng nói yếu ớt, gương mặt lộ vẻ ngại ngùng. Việc này đúng là cô đã làm sai, nguyên tắc là phải tắt điện thoại trong giờ làm việc.
– À, là điện thoại của cô Sầm Tĩnh Lan sao?
Khi biết là điện thoại của Sầm Tĩnh Lan, vẻ giận giữ trên gương mặt đạo diễn Trần dần biến mất.
– Đợi một chút rồi quay tiếp, cô Sầm nghe điện thoại đi, biết đâu có việc gì gấp.
Sự thay đổi thái độ của đạo diễn Trần làm tất cả mọi người trong trường quay đều ngạc nhiên. Vị đạo diễn vốn tính khí nóng nảy sao bỗng dưng lại thành ra tốt bụng nhún nhường vậy.
– Không cần, tôi… tôi sẽ tắt máy.
Sầm Tĩnh Lan vội vàng mở túi xách lấy điện thoại ra, nhưng khi nhìn thấy gọi đến là số điện thoại từ Hồng Kong, cô bất giác do dự. Ở Hồng Kong, chỉ có Diệp Thiên biết số điện thoại riêng của cô.
– Không việc gì, cô Sầm, cô cứ nghe điện thoại đi.
Nhìn thấy vẻ do dự của Tĩnh Lan, vị đạo diễn cười cười vỗ vào vai Sầm Tĩnh Lan rồi quay qua nói to với mọi người:
– Hỗ trợ, cảnh này phối cảnh không đúng, sửa lại chút đi.
Là một người có thâm niên lâu năm trong Hoa Thịnh, đạo diễn Trần biết rõ sự việc của Trương Chi Hiên. Hơn nữa, ông còn bắt gặp gương mặt bị đánh sưng vù của Trương Chi Hiên, có to gan hơn nữa, đạo diễn Trần cũng không dám đắc tội với Sầm Tĩnh Lan.
– Diệp Thiên, là cậu sao?
Mặc dù là số điện thoại lạ nhưng Sầm Tĩnh Lan đoán chỉ có thể là Diệp Thiên.
– Chị Tĩnh Lan, là tôi, không làm nhỡ việc của chị chứ?
Quả nhiên, tiếng người nói trong điện thoại đích thị là của Diệp Thiên.
Sầm Tĩnh Lan đưa mắt nhìn mọi người xung quanh một vòng rồi nói:
– Không đâu, Diệp Thiên, cậu hết bận chưa?
– Ừm, cũng mấy hôm rồi không gặp, việc của tôi vẫn chưa xong, đúng rồi, ông chủ Hoa đối xử với chị thế nào, không làm khó gì chị chứ?
– Ông chủ Hoa hôm qua đã đến đây thăm tôi, mọi người ở đây đều đối xử rất tốt với tôi.
Sầm Tĩnh Lan do dự một chút rồi nói tiếp:
– Diệp Thiên, việc hôm trước vẫn chưa cảm ơn cậu, hôm nay tôi muốn mời cậu ăn cơm, không biết hôm nay có thời gian không?
– Ăn cơm, sợ rằng hôm nay không được rồi. Ngày mai tôi đi Đài Loan, khi nào về Bắc Kinh, tôi mời chị ăn cơm nhé.
– Vậy cũng được, khi nào về Bắc Kinh, cậu nhớ gọi điện cho tôi nhé.
Câu trả lời của Diệp Thiên làm Sầm Tĩnh Lan hơi thất vọng. Nói thêm vài câu nữa rồi cô vội vàng dập máy.
Sau khi nghe điện thoại, cả buổi sáng làm việc hôm đó Sầm Tĩnh Lan đều bần thần, rất nhiều cảnh phải quay lại nhiều lần. Điều này làm vị đạo diễn mới tới rất bực tức mà không dám biểu lộ ra ngoài.
Trong lúc ăn cơm trưa, một diễn viên có quan hệ khá tốt với Sầm Tĩnh Lan tiến lại nói:
– Chị Tĩnh Lan, là bạn trai chị gọi điện ban sáng phải không?
Từ khi ông chủ Hoa đến thăm Sầm Tĩnh Lan, tất cả mọi người trong đoàn phim, bất kể lớn nhỏ, khi nói chuyện với Sầm Tĩnh Lan, đều xưng hô với cô là “chị”. Cũng hết cách, đây là người mà ông chủ quan tâm mà.
Sầm Tĩnh Lan lắc lắc đầu nói:
– Không phải bạn trai, chỉ là bạn bình thường thôi. A Liên, hôm nay tôi không được khỏe, làm phiền mọi người rồi.
A Liên cười nói:
– Chắc chắn là bạn trai rồi. Chị Tĩnh Lan, nam giới không được lười như vậy. Chị kêu anh ấy mời chị đi ăn tối ở nhà hàng xoay đi.
Gương mặt Sầm Tĩnh Lan chợt đỏ bừng lên, cô vội giải thích:
– Không phải thật mà, chỉ là một người bạn ở Hồng Kong thôi, ngày mai anh ta đi Đài Loan, ôi, tôi nói điều này làm gì chứ.
– Thôi, thôi, được rồi, ăn cơm vậy. Buổi chiều phải tập trung hơn, nếu không đạo diễn Trần sẽ bực đó.
A Liên cũng không nói về vấn đề này nữa. Trong giờ nghỉ buổi chiều, tất cả mọi người đều không phát hiện ra A Liên đang trốn vào góc và gọi một cú điện thoại sang tận Châu Âu.
Trương Chi Hiên đã đến Châu Âu được hai ngày. Mặc dù trước đó hắn đã đến đây nghỉ ngơi nhiều lần, nhưng lần này là do bị người khác ép đến cùng đường. Vì vậy, mỗi lần nhắm mắt lại, hắn đều nghĩ về việc bị Diệp Thiên làm nhục.
Nghe được điện thoại của A Liên, Trương Chi Hiên bất giác nở nụ cười nham hiểm. Hắn lập tức lấy điện thoại gọi điện ngay cho Nguyễn Cát Nam.
– Chắc chắn không? Mục tiêu chắc ở Đài Loan chứ?
Sau khi nghe Trương Chi Hiên nói, Nguyễn Cát Nam nghi ngờ hỏi lại.
– Chắc chắn, Nguyễn Cát Nam, chỉ cần cậu giết hắn, nợ tình giữa tôi và cậu coi như xóa hết. Hơn nữa, 50 vạn tôi nợ cậu sẽ lập tức chuyển khoản cho cậu.
Trương Chi Hiên đúng là hận Diệp Thiên đến tận xương tủy. Năm nay hắn mới có 50 tuổi, đang là thời kỳ hoàng kim của nghề đạo diễn, chỉ vì Diệp Thiên mà mất tất cả. Nếu không phải còn chút lý trí thì hắn đã tự cầm súng đi bắn chết Diệp Thiên rồi.
Sau khi hỏi vài câu chi tiết hơn, Nguyễn Cát Nam nói tiếp:
– Được, 3 ngày nữa ông sẽ được nghe tin về cái chết của người này. Đến lúc đó, ông hãy tự động chuyển tiền vào tài khoản của tôi.
Việc làm ăn của Nguyễn Cát Nam rất lớn, mạng lưới của hắn ở khắp Đông Nam Á, chỉ cần chịu bỏ tiền thì hắn có thể đáp ứng được bất cứ yêu cầu gì của người đó.
Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi đưa ra thông báo tìm người giết Diệp Thiên, chỉ nửa ngày sau đã có người nhận làm. Người này Nguyễn Cát Nam cũng quen biết, đó chính là người thuộc một binh đoàn rất có tiếng ở Đông Nam Á.
Chương 350 : Định vị
Sáng sớm ngày hôm sau, xe của Cung Tiểu Tiểu đã đón Diệp Thiên tới sân bay. Máy bay riêng của Cung Tiểu Tiểu đã sẵn sàng, chỉ đợi Diệp Thiên đến nữa là cất cánh.
– Diệp Thiên, lần này tôi không đi cùng được, ngài cố gắng giúp đỡ Tiểu Tiểu, nhất định phải tìm được xác của Phó Nghị. Nếu làm được, tôi và Tiểu Tiểu sẽ rất cảm kích.
Đường Văn Viễn cũng tới sân bay, nhưng do tuổi cao, không thích hợp đi cùng Diệp Thiên khắp nơi, nên chỉ có A Đinh đi cùng để giúp Diệp Thiên xử lý các việc linh tinh vặt vãnh khác.
Diệp Thiên gật đầu nói:
– Ông Đường, ông yên tâm đi, cứ chăm sóc Mao Đầu thật tốt giúp tôi. Ngoài ra, ngài nhớ cất Yên Nguyệt Đao thật kỹ, đừng để người nào khác tương tư nó là được.
Không biết tại sao, cả đêm hôm qua Diệp Thiên đều ngủ không được yên giấc, cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra. Sau khi gieo quẻ, Diệp Thiên cũng không đoán được manh mối gì, nhưng cũng không dám thay đổi lại lịch trình với Tiểu Tiểu.
Cũng vì cảm giác có điềm báo trước này nên Diệp Thiên không đồng ý cho Tả Gia Tuấn và Liễu Định Định đi cùng mình đến Đài Loan, thậm chí Mao Đầu cũng để ở nhà. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, một mình Diệp Thiên sẽ dễ thoát thân hơn, nhiều người đi cùng dễ gây chú ý.
Khi Diệp Thiên đang căn dặn Đường Văn Viễn một số việc, một người trung niên đeo kính đen bước tới cạnh Diệp Thiên và nói một cách cung kính:
– Ông Diệp, cô Cung đang đợi ông, máy bay chuẩn bị cất cánh.
Sau khi Phó Nghị bị bắt cóc 2 lần, giới đại gia Hồng Kong ai cũng cảm thấy bất an, lần lượt đều mời bảo vệ 24/24 của các đội phi hổ hoặc của nước ngoài tới bảo vệ gia đình mình.
Diệp Thiên cũng biết, người đàn ông đang đứng trước mặt mình đã từng làm nghề bảo vệ nhân chứng tại Hồng Kong, chưa biết thân thủ như thế nào nhưng sự cảnh giác thì đúng là số một.
Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn về phía Đường Văn Viễn rồi nói:
– Chúng tôi phải đi trước đây, cùng lắm là 3 ngày sẽ quay lại, lúc đó tôi sẽ trở về Bắc Kinh.
Xa nhà hơn nửa tháng nay, mặc dù thường xuyên gọi điện về nhà, nhưng Diệp Đông Lan vẫn ca thán liên hồi, đến Thanh Nhã cũng đòi đến Hồng Kong mua sẵm, đương nhiên cũng nhớ Diêp Thiên.
Chiếc máy bay riêng của Cung Tiểu Tiểu còn xa hoa hơn cả chiếc của Đường Văn Viễn. Chiếc máy bay này có đến 20 chỗ ngồi, trên máy bay, ngoài Cung Tiểu Tiểu và Diệp Thiên còn có 5 người bảo vệ của Cung Tiểu Tiểu và 3 người thuộc nhân viên tổ máy bay.
Cung Tiểu Tiểu dường như chưa nghỉ ngơi nhiều, gương mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Hôm nay, bà mặc rất nghiêm trang, búi tóc hay buộc sau đầu hôm nay cũng được chải thành kiểu đầu búp bê. Cung Tiểu Tiểu nói, khi Phó Nghị còn sống, rất thích bà ăn vận và chải đầu như thế.
– Diệp đại sư, cái này, lần này chắc chắc sẽ tìm được nơi chôn xác chồng tôi chứ?
Từ lúc máy bay cất cánh, Cung Tiểu Tiểu vẫn kiếm chế suy nghĩ của chính mình, một lúc sau mới dám mở miệng hỏi.
Diệp Thiên gật gật đầu nói:
– Cô Cung yên tâm đi, chồng cô thường ngày làm việc không khoa trương, lại hay làm việc thiện, tôi sẽ không để xác ông ấy phải chôn nơi đất khách quê người đâu.
Khi Phó Nghị bị bắt cóc lần đầu tiên thì chỉ là một phú hào ẩn mình ở Hồng Kong, cho đến khi sự việc bị bắt cóc vỡ lở, người ngoài mới phát hiện được thân phận giàu có của ông. Đồng thời, danh tiếng thường xuyên làm việc thiện giúp người của ông lan truyền khắp mọi nơi.
Đường Văn Viễn cũng đã từng kể với Diệp Thiên, vào những năm 80, Phó Nghị đã từng quyên góp cho Đại Lục số tiền lên đến hàng trăm tỷ. Nếu không phải ông bất hạnh mất sớm, chức trưởng khu hành chính đầu tiên tại Hồng Kong chưa chắc đã do người đương nhiệm đảm nhận.
Vì vậy, nếu là một người khác, Diệp Thiên cũng sẽ không tốn nhiều công sức như vậy. Đối với hai vợ chồng Phó Nghị, Diệp Thiên rất kính trọng.
– Thế thì tốt quá.
Khi hỏi Diệp Thiên, Cung Tiểu Tiểu không nghĩ sẽ có được câu trả lời, bà chỉ muốn trấn an tâm trạng rối bời, vừa lo sợ lại đau xót của mình.
Đường bay từ Hồng Kong đến Đài Loan cũng không xa lắm, chỉ nửa giờ đồng hồ là đến. Chiếc máy bay hạ cánh ở sân bay Cao Hùng, sau khi hạ cánh chắc chắn, một chiếc xe cơ hạng trung chạy đến bên cạnh chiếc phi cơ.
Trước mặt mọi người, Cung Tiểu Tiểu lại trở lại là một nữ cường nhân, sau khi đợi mọi người lên xe hết, bèn quay lại nói với lái xe một cách lạnh lùng:
– Về khách sạn.
Đây là do yêu cầu của Diệp Thiên, lúc anh làm phép thuật tại Hồng Kong đã cách Đài Loan quá xa, mặc dù có thể nhìn ra xác của Phó Nghị có thể ở tại thành phố Cao Hùng nhưng cũng phải làm lại một lần nữa.
Lần đầu tiên tới Đài Loan, Diệp Thiên rất tò mò, không ngừng nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Nhìn từ trên xe, cuộc sống ở đây cũng giống với ở Đại Lục, đều là người da vàng tóc đen cả. Vì vậy ,nơi đây làm Diệp Thiên có cảm giác như mình đang ở Đại Lục.
Nhìn thấy Diệp Thiên dường như rất hứng thú với cảnh vật bên ngoài, Cung Tiểu TIểu nói:
– Diệp Thiên, đây là lần đầu tiên ngài đến Đài Loan, khi xong việc tôi sẽ sắp xếp người dẵn ngài dạo quanh Cao Hùng.
Diệp Thiên lắc đầu nói:
– Không cần đâu, đợi khi tìm được thi hài của ông Phó Nghị, tôi phải nhanh chóng quay lại Hồng Kong.
Tới Đài Loan lần này, Diệp Thiên cảm thấy có vẻ gì không ổn, trong lòng thường cảm thấy có gì đó kinh động, dường như sắp có việc gì đó xảy ra.
Cung Tiểu Tiểu đã bao toàn bộ phòng tổng thống của khách sạn 5 sao. Vừa đến khách sạn, Diệp Thiên về ngay phòng mình và dặn A Đinh không được cho bất cứ ai vào trong.
Lấy ra chút máu tươi còn sót lại duy nhất của Phó Nghị, Diệp Thiên bắt đầu vẽ lại trận pháp gọi hồn. Sau khi kết thúc trận pháp, do tổn hao nhiều sức lực, Diệp Thiên cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thẳng một mạch đến đêm, Diệp Thiên mới tỉnh giấc, cảm thấy nguyên khí cơ thể sụt giảm, Diệp Thiên ngồi dậy thở hổn hển trên giường.
Thành phố Cao Hùng nằm ở sát biển, đêm nay trời lại đang mưa. Đến sáng thì trời càng mưa to hơn, tỉnh giấc, Diệp Thiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả bầu trời như mờ mờ ảo ảo.
– Thế này thì phiền phức đây.
Diêp Thiên lắc lắc đầu, nước mưa như vậy lại chứa cả nguyên khí, cũng giống như sự việc phát sinh khi làm phép trên biển, khó hơn nhiều khi làm trên đất liền. Diệp Thiên đoán: trận mưa này làm sẽ mất thêm của mình 3 phần nguyên khí nữa.
Nhưng trận pháp vẽ bởi máu tươi không thể để quá lâu, Diệp Thiên cũng không biết trận mưa này đến bao giờ mới tạnh, có lẽ vẫn phải tiếp tục làm phép thôi. Lấy 3 đồng xu từ trong túi, trong đó có “ Đại tề thông bảo” ra, Diệp Thiên bắt đầu gieo quẻ.
Khi Diệp Thiên bắt đầu gieo quẻ, bức tranh vẽ trận pháp gọi hồn của Phó Nghị sẽ có làn khói không màu không sắc từ từ bốc lên, đây chính là những tin tức lúc sinh thời của Phó Nghị.
Hàng trăm năm gần đây, khoa học phương Tây đang nghiên cứu về sự tồn tại của linh hồn, rất nhiều người cho rằng: người chết có tồn tại linh hồn, bọn họ kéo dài sinh mạng của mình bằng một cách khác.
Họ cho rằng, cơ thể con người chỉ là một loại công cụ của cuộc sống, linh hồn đã giúp cơ thể con người có thể hoạt động đi lại được. Vì vậy, thực chất của sinh mạng chính là sự tồn tại của linh hồn. Mỗi người khi chết đi thì linh hồn sẽ lang thang ở trên trần gian.
Nhưng Diệp Thiên biết, linh hồn không tồn tại. Nhưng tu duy của con người sẽ vẫn tồn tại một thời gian sau khi họ chết đi. Có những người oan nghiệt nặng, họ đã thông qua nguồn sát âm để phát tiết tư duy của mình ra ngoài, đây còn được gọi là tục quỷ phản hồi.
Sự phát tiết này sẽ diễn ra trong thời gian rất ngắn, nhiều nhất là 1 ngày sau thì tư duy đó sẽ dần biến mất mà không ý thức được, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu của sát khí tích tụ tại bệnh viện rất nhiều.
Nhưng mỗi người là một cá thể khác nhau. Sau khi người chết đi, vẫn còn có một chút tin tức còn lưu lại, nếu tin tức này có thật, chỉ cần sử dụng pháp thuật như của Diệp Thiên, nhưng không phải ai cũng nắm bắt được thuật này.
– Ừm, ở hướng Đông Nam.
Sau khi gieo quẻ đầu tiên, Diệp Thiên ngẩng đầu lên và cảm nhận mạnh mẽ một tin tức yếu ớt và một trận pháp ở rất xa cách khách sạn này hơn 30 dặm về hướng đông nam.
Diệp Thiên cho ngưng tụ tĩnh khí, lấy ra cái la bàn- vật chân truyền của sư môn. Đặt la bàn vào chính giữa trận pháp, giơ ngón tay cái trên tay phải ra, miệng Diệp Thiên không ngừng đọc thần chú.
Trận pháp đang không ngừng đưa ra các tin tức về xác của Phó Nghị, theo tiếng quát của Diệp Thiên đột nhiên ngựng tụ lại thành một khối, những làn khói tin tức vô hình vô sắc mau chóng chui vào trong chiếc la bàn.
Sau khi những làn khói tin tức chưa rõ ràng chui vào trong la bàn, trận pháp dùng máu tươi vẽ lên dần trở nên nhạt màu, sau cùng hoàn toàn biến mất không còn dấu tích.
– Thành công rồi.
Diệp Thiên thở phào nhẹ nhàng, cầm la bàn lên, trong lòng vừa niệm tên của Phó Nghị vừa có một luồng nguyên khí chui mạnh vào trong la bàn. Kim chỉ của la bàn đột nhiên quay mòng mòng mạnh mẽ, sau cùng dừng lại ở hướng đông nam.
Diệp Thiên đứng dậy bước ra khỏi phòng của mình, gõ lên cánh cửa phòng A Đinh nói:
– A Đinh, gọi cho ta phần cơm dành cho 3 người, tôi đói quá rồi.
Dịch vụ dành cho phòng tổng thống là tốt nhất. Khi Cung Tiểu Tiểu vừa đến, đã có ngay một bàn thức ăn hải sản được dọn ra. Diệp Thiên đã không ăn gì từ hôm qua đến giờ, không để ý gì đến Cung Tiểu Tiểu, lập tức ăn ngấu nghiến số thức ăn trên bàn.
Đợi Diệp Thiên ăn xong, Cung Tiểu Tiểu gấp gáp hỏi ngay:
– Diệp đại sư, sự việc thế nào rồi.
Diệp Thiên lấy khăn lau miệng rồi trả lời:
– Đã tìm được rồi, ở hướng Đông nam, cách 30 dặm.
– Có … có thực vậy không? Vậy chúng ta mau đi thôi.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Cung Tiểu Tiểu sốt sắng đứng ngay dậy, không biết rằng đã làm đổ cả tách trà trước mặt.
Diệp Thiên vừa quay mặt ra hướng cửa sổ vừa nói:
– Bên ngoài đang mưa to thế, đào bới cũng không tiện, cô Cung, hay là đợi mưa nhỏ rồi chúng ta hẵng đi.[Audio] Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên
La bàn đã khóa chặt luồng tin tức về vị trí xác của Phó Nghị, chỉ cần theo sự chỉ dẫn của la bàn, nhất định sẽ tìm được. Vì vậy, hiện giờ Diệp Thiên không sốt ruột lắm.
– Không, tôi sẽ đào bằng tay, chính tôi sẽ đào xác của anh Nghị.
Cung Tiểu Tiểu lắc lắc đầu nói một cách kiên quyết.
– Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.
Diệp Thiên chỉ còn cách lắc đầu, 1 tia dự cảm xấu bất chợt nổi lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong lòng Diệp Thiên lúc này có chút buồn bực. Sự việc Đài Đà đã được giải quyết, A Đinh cũng đã vứt xác tên sát thủ xuống biển, ai còn dám gây bất lợi với mình nũa chứ.
Nhưng Diệp Thiên làm sao cũng không thể ngờ một sự việc cỏn con xảy ra vài hôm trước lại làm cho Trương Chi Hiên hận mình tận xương tủy. Ngay ngày đầu tiên Diệp Thiên bước chân đến Đài Loan đã có một đoàn 20 người lặng lẽ tiến về Cao Hùng.