[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 69: Chặt đứt tay (c341-c345)
❮ sautiếp ❯Chương 341 : Lời Mời
– Người của giới giải trí? Không có hứng thú!
Liễu Định Định một câu liền cự tuyệt, cô tuy rằng không tính là xuất thân trong gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ đi cùng ông ngoại ra vào những nhà giàu có, biết được chuyện xấu xa của các nữ ngôi sao và những ông chủ, đối với giới giải trí cũng không có hảo cảm.
Nhất là Văn Loan Hùng rất đào hoa này tổ chức yến hội, Liễu Định Định một chút hứng thú cũng không có, con người này ngoại trừ ở ngoài kiếm tiền, ham muốn lớn nhất là theo đuổi những người phụ nữ như bình hoa kia.
Sau khi nghe Liễu Định Định nói, Văn Loan Hùng không nhanh không chậm hỏi:
– Thật sự không có hứng thú? Trương Tuyết Hữu có thể cũng tới đó, không chừng còn có thể hát một bài cũng nên?
Vài năm trước Liễu Định Định từng tìm Văn Loan Hùng ký tên lên đĩa nhạc, y biết nha đầu kia thích ngôi sao ca nhạc này, nên mới nói như thế.
Quả nhiên vừa nghe thấy tên Trương Tuyết Hữu, biểu tình trên mặt Liễu Định Định liền thay đổi:
– Trương Tuyết Hữu cũng tới sao? Chú Văn, chú đừng gạt cháu nhé!
Con gái nhà giàu cùng dân chúng bình thường khác nhau chính là tầm mắt của các cô từ nhỏ đã rất cởi mở, hiểu biết khá nhiều, nhưng con gái nhà giàu cũng thích sùng bái các ngôi sao, hơn nữa chuyện con gái nhà giàu được gả cho các ngôi sao nam ở trong giới giải trí cũng không hiếm thấy.
Giống như bố bà Trần – vợ của Chu Nhuận Phát, chính là ông chủ Singapore, số tài sản lên tới mười tỉ, ngoài ra còn một số bà chủ giàu có, đều gả cho ngôi sao nam.
Liễu Định Định từ nhỏ thích anh Trương Tuyết Hữu, đây cũng là người duy nhất trong giới giải trí mà cô để mắt, nhưng cô không giống một số cái tên Hồng Kông thường xuyên ra vào giới giải trí, nên thật sự không có cơ hội quen biết Trương Tuyết Hữu.
– Chú Văn sao dám lừa cháu? Thế nào, Định Định có tới tham gia không?
Văn Loan Hùng cười nói, đừng nói y thật sự mời Trương Tuyết Hữu, mà nhờ người thay mặt y mời, Trương Tuyết Hữu cũng phải nể mặt.
– Được, cháu đi.
Lần này Liễu Định Định một câu đáp ứng, xoay mặt nhìn về phía Diệp Thiên cầu xin:
– ông chú, ông…. ông hãy đi cùng cháu….
Liễu Định Định là một cô gái thanh khiết thông minh, biết Văn Loan Hùng bày đủ tài trí mưu lược chỉ là để mời Diệp Thiên, cô cũng không có mặt mũi lớn như vậy.
– Được rồi, mai ta đi….
Nghe Liễu Định Định thỉnh cầu, Diệp Thiên nghĩ ngợi rồi cũng đáp ứng, hắn lớn tuổi như vậy, ảnh hưởng của điện ảnh Hồng Kông tới hắn cũng rất sâu, có thể gặp thần tượng ngày xưa, đối với Diệp Thiên mà nói vẫn rất có lực hấp dẫn.
– Ha ha, Diệp huynh đệ, chúng ta một lời đã định, buổi tối ngày mai tôi kêu xe đi đón cậu.
Thấy Diệp Thiên đáp ứng, Văn Loan Hùng rất vui mừng, sau khi Diệp Thiên giải quẻ cho y hôm nay, y liền quyết định chủ động dốc hết sức quan hệ tốt với vị “Diệp đại sư” trẻ tuổi này.
Sau khi mệt nhọc cả một ngày, ăn cơm xong mọi người ào ào tản đi,vì mang Mao Đầu đến biệt thự Tả Gia Tuấn, nên Diệp Thiên vẫn định ở đó, sau khi ra khỏi khách sạn liền lên xe Tả Gia Tuấn.
– Thưa ngài, Đường gia …. muốn tôi hỏi ngài một chút, mấy ngày này ngài có lúc nào rảnh ạ?
Đang lúc xe nổ máy định rời đi, A Đinh liền tiến lại gần.
Diệp Thiên nghĩ một lát, nói:
– Ngày mai không được, ngày kia đi, ngày kia tới biệt thự của ông Đường.
– Ai, vậy tôi trở về Đường gia đây!
Thấy Diệp Thiên cho tin chính xác, vẻ mặt A Đinh tươi cười tránh đường, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Văn Viễn rồi quay về.
Tả Gia Tuấn cũng biết việc này, chờ lái xe ra khỏi khách sạn, hướng về Diệp Thiên nói:
– Diệp Thiên, huynh từng tính toán cho chồng của Cung Tiểu Tiểu, y đã sớm bị hại, bây giờ đã qua bảy tám năm, muốn tìm được thi thể cũng không phải chuyện dễ dàng.
Năm năm trước Tả Gia Tuấn giúp Cung Tiểu Tiểu tính toán, đưa ra kết luận chồng của cô đã mất rồi, nhưng biển khơi mênh mông, thế nên y không có bản lĩnh tìm được thi thể.
Diệp Thiên gật đầu nói:
– Sư huynh, trong lòng đệ nắm chắc, hao hụt tinh lực vẫn có thể tìm được.
Sự truyền thụ và kế thừa trong đầu Diệp Thiên có chút kỳ lạ, chỉ cần biết tin tức liên quan đến chồng của Cung Tiểu Tiểu, là có thể tự tiến hành suy đoán, chẳng qua dựa theo mức khó dễ của sự việc, cần tiêu hao nguyên khí của Diệp Thiên thôi.
– Vậy là tốt rồi, nếu không đủ sức lực, cũng không cần cố quá.
Thấy bộ dáng tràn đầy tin tưởng của Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn không nói gì thêm, hôm nay cùng Diệp Thiên nói chuyện cũng hiểu rõ được.
Lái xe vào trong biệt thự của Tả Gia Tuấn, Diệp Thiên vừa mới xuống xe, một bóng dáng màu trắng từ trong nhà chạy ra, như tia chớp rơi vào vai Diệp Thiên.
– Mao Đầu? Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi!
Nhìn tiểu gia hỏa tinh thần phấn khởi, Diệp Thiên cười lớn, trong khoảng thời gian Mao Đầu ngủ say, thật sự để Diệp Thiên chịu không ít lo lắng.
Mao Đầu cũng thật hưng phấn, không ngừng dùng móng vuốt nhỏ cào lên tóc Diệp Thiên, trong miệng kêu “chít chít”, như trách Diệp Thiên để nó ở trong nhà.
– Ờ, cái đầu như nhỏ hơn chút à? Lông trên da cũng thật ngắn.
Diệp Thiên đưa tay ôm Mao Đầu, cẩn thận đánh giá, phát hiện Mao Đầu so với trước kia đã thành một vòng tròn nhỏ, lông trên người cũng ngắn đi nhiều, giống như sa tanh trơn bóng.
– Vậy… Đây là chuyện gì?
Nhìn Mao Đầu bé nhỏ dựa sát vào người mình, trên mặt Diệp Thiên lộ ra thần sắc kinh ngạc vô cùng, vì hắn phát hiện, trong thân thể Mao Đầu, chạy một cỗ nguyên khí cực kỳ giống hắn.
Tuy rằng trong sách đạo sĩ nói cỏ cây vạn vật đều có linh khí, nhưng đó chỉ là một cách nói, ít nhất Diệp Thiên chưa bao giờ nhìn thấy trong cơ thể động vật có nguyên khí tồn tại, nhưng Mao Đầu trước mắt, lại phá vỡ nhận thức của hắn.
– Đừng…. Hay Mao Đầu là linh vật?
Thấy tiểu động vật trước mặt, Diệp Thiên lâm vào trầm tư.
Ở cổ đại rất nhiều kỳ nhân dị sĩ ẩn cư núi rừng có nuôi một số động vật hoang dã, giống như truyền thuyết Viên Hầu trông coi động phủ tinh linh cũng không phải cách nhìn mới, có nhiều động vật hoang dã có khả năng thông thái, được gọi là linh vật.
Truyền thuyết linh vật sẽ mở ra linh trí, trí khôn không dưới người thường, thậm chí có thể thông qua linh khí trời đất tiến hành tu luyện, nhưng những điều này là do truyền thuyết chuyện xưa kể lại, Diệp Thiên cũng không có cách nào suy đoán Mao Đầu có phải như thế không?
– A, tôi…. cá của tôi, cá của tôi đều chết hết rồi!
Đang lúc Diệp Thiên đang tự hỏi, một tiếng thét chói tai truyền đến bên tai, là của Liễu Định Định đang đứng ở bên ao trong vườn hoa, ánh mắt dại ra nhìn tình hình dưới chân.
Bên ao vốn là con đường nhỏ đá cuội sạch sẽ, lúc này chất đầy đầu xương cá, sau một ngày bị mặt trời chiếu vào, phát ra mùi vị tanh tưởi, mà nguyên cá trong ao, lúc này không nhìn thấy cả một cái đuôi.
– Chít chít…chít chít!
Sau khi nghe được tiếng thét của Liễu Định Định, trong miệng Mao Đầu cũng phát ra tiếng kêu chói tai, dùng hai chân trước nhỏ chỉ chỉ bụng mình, sau đó dùng móng vuốt che kín mắt, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
– Đây… Đây đều là do tôi từ nhỏ nuôi lớn a.
Nhìn thấy bộ dạng của Mao Đầu, Liễu Định Định khóc không ra nước mắt, cũng không có cách nào trách tiểu gia hỏa này, ai biết nó hôm nay tỉnh lại chứ?
– Khụ khụ, Định Định, lúc nào ông chú tặng cháu một ít cá, đừng chấp nhặt Mao Đầu nhé!
Diệp Thiên ho khan vài tiếng,vội vàng mang theo Mao Đầu trở về phòng, hắn cũng không muốn thấy bộ dang u oán của Liễu Định Định.
Sáng sớm ngày hôm sau, A Đinh lại chờ trước cổng, Diệp Thiên theo thói quen cũng để y bên người, có cái đầu rắn dẫn đường, đi ra ngoài du ngoại cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Do Liễu Định Định cùng A Đinh dẫn đường, Diệp Thiên đi tới miếu đại tiên Cửu Long Hoàng , thấy các tín đồ đông nghịt, tấp nập, Diệp Thiên cuối cùng biết nguyên nhân địa vị của Tả Gia Tuấn ở Hồng Kông cao như vậy.
So sánh với đại lục, Hồng Kông đối với việc kế thừa truyền thống văn hóa Trung Quốc chắc chắn cần hoàn thiện thêm, từ việc Hồng Kông bây giờ vẫn đang sử dụng chữ phồn thể cho thấy tầm nhìn hạn hẹp.
Ở Hồng Kông từ quan lại quyền quý đến dân chúng bình thường, đều rất tin tưởng vào việc xem bói hỏi quẻ ở thầy tướng số, Tả Gia Tuấn vốn là có thực tài, tài năng ở Hồng Kông trổ hết cũng là chuyện tất nhiên.
Nếu không phải gia đình đều ở kinh thành, trong đầu Diệp Thiên thậm chí sinh ra ý niệm đến định cư ở Hồng Kông, thổ nhưỡng nơi này mới là thích hợp nhất cho sự sinh tồn phát triển của thầy tướng.
Sau khi du ngoạn một ngày, lúc đám người Diệp Thiên trở về biệt thự của Tả Gia Tuấn, một chiếc xe đã đợi ở cổng.
– Người này thật đúng giống Trương Dương…
Nhìn thấy xe này, Diệp Thiên lắc đầu, nếu như bị Văn Loan Hùng nghe được nhất định sẽ tức chết, khổ tâm một phen của mình đổi lại hai chữ này trong miệng Diệp Thiên.
Nơi ở của Văn Loan Hùng ở vịnh nước cạn, thật ra cách không xa tòa nhà Đường Văn Viễn, là một trong những khu nhà cao nhất ở Hồng Kông, rất nhiều khu nhà biệt thự cao cấp trải dài trên sườn dốc của vịnh, giống như ông chủ người Hoa giàu có nhất Lý Siêu Nhân và vua thuyền Bao Ngọc bắt đầu đều ở nơi này.
– ân? Đó là đang làm gì?
Lái xe vừa mới đi qua một chỗ ngoặt, đang lúc định đi vào vịnh nước cạn, một ánh sáng đèn trước xe chiếu đến, Diệp Thiên theo bản năng dùng tay che mặt.
Nhìn qua khe hở, Diệp Thiên phát hiện đứng trước mặt có bảy tám người, có nam có nữ, mỗi người đều mang súng ngắn, chỉ cần có xe qua, là cùng nhau nổ súng.
– Diệp tiên sinh, những người này là đội Cẩu Tử Hồng Kông.
Tài xế lái xe lần này không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, lái xe cho Văn Loan Hùng, ánh sáng tiếng tăm của y thậm chí so với một số ngôi sao nhỏ còn cao hơn.
Diệp Thiên không nói lắc đầu, sự riêng tư mỗi ngày đều phải phơi bày ra ánh sáng trước mặt mọi người, nếu đổi thành hắn, cuộc sống như vậy sợ là không qua được một ngày.
Năm phút đồng hồ sau, chiếc xe chạy vào trong biệt thự, lái xe vừa dùng điện thoại liên lạc với Văn Loan Hùng, lúc này y đang đứng ở cửa đợi Diệp Thiên.
Ngoại trừ Văn Loan Hùng ở ngoài, sân trong biệt thự đã có không ít người, hoặc đứng hoặc ngồi đang trò chuyện.
– Diệp huynh đệ, Liễu tiểu thư, A Đinh, hoan nghênh các vị, mời vào bên trong ngồi, tôi giới thiệu cho các vị quen biết mốt số người bạn!
Thấy đám người Diệp Thiên xuống xe, Văn Loan Hùng vội vàng đón chào, hành động của y làm nhiều người ghé mắt nhìn theo, dường như hôm nay là lần đầu tiên Văn Loan Hùng đứng ở cửa đón khách vậy?
– Làm phiền anh Văn.
Diệp Thiên chắp tay cười với Văn Loan Hùng, cùng với Văn Loan Hùng cười nói đi vào phòng khách biệt thự.
Chương 342 : Giới giải trí
Văn Loan Hùng cùng Diệp Thiên vừa mới tiến vào phòng khách, mấy vị khách trung niên trong phòng liền đứng dậy, một vị trong đó hỏi:
– Văn tiên sinh, vị này là?
Người nói chuyện này dáng người không cao, nhưng ánh mắt sắc bén, cơ thể cường tráng, tuy rằng đeo giày Tây, nhưng cũng khó che đi hơi thở giang hồ.
Văn Loan Hùng thân thiết kéo Diệp Thiên nói:
– A Thắng, vị này chính là Diệp đại sư, là sư đệ đồng môn của Tả đại sư, bản lĩnh không hề kém Tả đại sư!
– Diệp…. Diệp đại sư?
Người đàn ông trung niên tên A Thắng nghe vậy liền sững sờ, ánh mắt hướng về Văn Loan Hùng nói:
– Văn tiên sinh, này…. Vị này chính là Diệp đại sư mà ông muốn giới thiệu?
Ở Hồng Kông, đều biết thanh danh của Tả Gia Tuấn, cùng với rất nhiều ông chủ giàu có Hồng Kông có quan hệ mật thiết, cũng mới được xưng hô là đại sư như vậy.
Nhưng Diệp Thiên tuổi còn trẻ, lại không làm được chuyện gì, nhưng Văn Loan Hùng lại xưng hô đại sư,làm mấy người trung niên trong phòng đều ghé mắt mãi.
– Đúng vậy, A Thắng, ông đừng thấy đại sư trẻ tuổi, Tả đại sư đối với ngài ấy cũng rất tôn sùng.
Văn Loan Hùng sợ mấy bằng hữu khinh thường Diệp Thiên, vội bỏ vị trí đứng đầu của Tả Gia Tuấn, mà lúc này mọi người nhìn đến Liễu Định Định và A Đinh theo sau Diệp Thiên, sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái.
A Thắng cùng với A Đinh rất quen thuộc, đi đến A Đinh đang đứng phía sau, mở miệng nói:
– Anh Đinh, anh sao lại rảnh tới đây? Không phải đi cùng Đường gia sao?
– A Thắng, trong khoảng thời gian này tôi đều đi theo ngài ấy.
A Đinh nhìn đối phương liếc mắt một cái, giảm thấp thanh âm nói:
– Ngài ấy trong bang bối phận cực cao, chú nói chuyện nên chú ý một chút!
– Cái gì?
Nghe được lời nói A Đinh, A Thắng thật sự giật mình, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Trước đây A Đinh từng là người của ông chủ của y, theo như bối phận y đều phải gọi một tiếng anh Đinh, sau khi rời giang hồ đi theo Đường Văn Viễn, lại tẩy sạch thân phận, tuy rằng A Đinh chỉ có thân phận bảo tiêu, nhưng hai đạo hắc bạch ở Hồng Kông không có người nào, không có ai dám đắc tội anh ta.
A Đinh luôn kiêt ngao bất tuần, nhưng lại kêu người kia một tiếng “thiếu gia” có thể đủ chứng minh người kia thân phận không tầm thường, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của A Đinh, hắn cũng là người trong bang?
Điều này làm A Thắng khó hiểu, bởi vì nguyên nhân ngoài cha hắn, hắn có địa vị cực cao trong bang phái Hồng Kông, có thể nói là một nhân vật một tay che trời của thế giới ngầm Hồng Kông, nhưng hắn cũng chưa nghe nói qua cái tên Diệp đại sư?
– Diệp huynh đệ, vị này tên là Hoa Thắng, là ông chủ của công ty điện ảnh Hoa Thịnh, vị này chính là Dương Đại Thành, anh Đại Thành là người lãnh đạo tập đoàn Anh Hoàng….
Văn Loan Hùng giới thiệu mấy người trước mặt cho Diệp Thiên, đều là ông chủ của mấy công ty điện ảnh và truyền hình lớn ở Hồng Kông, nhiều phim điện ảnh trước kia Diệp Thiên xem qua, đều xuất thân từ công ty của bọn họ.
Còn vị Hoa Thắng kia, Diệp Thiên lại càng quen thuộc, bởi vì hắn mới xem qua trong một bộ phim lúc năm mới, thấy diễn viên chính của Hoa Thắng là một sát thủ, mà người diễn cùng hắn, chính là ông hoàng điện ảnh Chu Nhuận Phát.
– Diệp huynh đệ thật sự là tuổi trẻ tài cao, hoan nghênh sau này đén công ty Hoa Thịnh làm khách….
Chờ Văn Loan Hùng mở miệng giới thiệu xong những người khách trong phòng, Hoa Thắng cười hướng Diệp Thiên đưa tay ra, hắn đối với A Đinh vẫn có chút không tin, muốn ra tay thử công phu của Diệp Thiên.
– Hoa tiên sinh khách khí.
Diệp Thiên cười cười, làm như không biết đưa tay phải, cùng Hoa Thắng bắt tay.
– Đắc tội.
Sau khi cầm tay Diệp Thiên, Hoa Thắng chầm chậm tăng thêm lực đạo, những năm gần đây tuy rằng hắn bận rộn công việc, nhưng cũng không lơi lỏng chuyện luyện tập công phu.
Cha của Hoa Thắng trước kia là một vị thiếu tướng quốc đảng, sau khi quân đội quốc đảng bại trận, đi tới Hồng Kông phát triển, dựa vào huynh đệ thủ hạ cùng tiền vốn lập ra công ty Tân An, bị coi là lập ra tổ chức bang phái Tân Nghĩa An.
Hoa Thắng ở đầu những năm tám mươi tiếp nhận công việc của gia tộc, hoàn cảnh sinh tồn của những bang phái Hồng Kông lúc ấy rất gian nan, Hoa Thắng dùng cách khác, cùng Kỳ Huynh Hoa mạnh mẽ sáng lập công ty giải trí điện ảnh và truyền hình Hoa Thịnh, dựa vào các mối quan hệ từng bước phát triển lớn mạnh.
Cho tới giờ phút này, công ty Hoa Thịnh trong giới giải trí Hồng Kông đã thuộc loại lớn cấp bậc hàng đầu, mà Hoa Thắng từ thân phận thành viên của bang phái đã trở thành trùm giải trí, biến thân cực nhanh làm cho nhiều người trợn mắt há mồm.
Việc này rất nhiều người Hồng Kông cũng biết, nhưng Diệp Thiên lại không biết, hắn cũng chỉ thấy lạ Hoa Thắng vốn là ông chủ công ty lớn, tại sao lại có võ công không tồi như vậy?
– Ừ?
Ngay lúc Hoa Thắng dần dần tăng lực đạo, hắn đột nhiên cảm giác được, tay Diệp Thiên trở nên mềm nhũn, giống như đang nắm những sợi mì, tùy ý mình xoa nắn.
– Không ổn …
Sau khi cảm giác được tay phải Diệp Thiên biến hóa, Hoa Thắng thầm kêu một tiếng, vội vàng muốn buông tay ra, cũng không nghĩ tới hắn đã không còn lối thoát nới lỏng, tay phải của đối phương vừa mềm như vô cốt, nháy mắt trở nên cứng như sắt thép.
Diệp Thiên cầm tay phải Hoa Thắng lung lay hai cái, cười nói:
– Hoa tiên sinh võ công không tồi, bản thân ở địa vị cao còn có thể kiên trì luyện tâp võ công, hiếm thấy….hiếm thấy.
– Không dám, không dám, so sánh với Diệp tiên sinh, quả thực chính là không đáng nhắc tới.
Thời gian bắt tay chưa đến mười giây đồng hồ, trên trán Hoa Thắng đã lấm tấm mồ hôi, nếu cẩn thận quan sát trong lời nói, có thể thấy khóe miệng Hoa Thắng hơi run rẩy.
Văn Loan Hùng nhìn thấy có gì không ổn,mở miệng nói:
– Diệp huynh đệ, hai người đây là?
– Ha ha, không có việc gì.
Diệp Thiên cũng không làm khó Hoa Thắng, lúc Văn Loan Hùng mở miệng liền buông lỏng tay ra, cười nói:
– Sau này có cơ hội còn muốn thỉnh giáo Hoa tiên sinh nhiều hơn.
– Diệp đại sư quá khách khí, hắn là Hoa mỗ mời Diệp đại sư dạy bảo mới đúng!
Sau khi Diệp Thiên buông tay ra, Hoa Thắng thở một hơi, tay phải nhịn không được run lên nhè nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên mang đầy kinh hãi, cũng không dám… có chút khinh thường nào nữa.
– Được rồi, khách đã đến đủ rồi, A Thắng, Diệp Thiên, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.
Văn Loan Hùng thấy Hoa Thắng chịu chút thiệt thòi nhỏ, vì sợ hai người lại xảy ra xung đột, hai tay lôi kéo hai người đi ra vườn hoa ngoài trời.
Diệp Thiên cười lắc đầu, trong lòng cũng không nghĩ thêm, trái lại bản thân mỗi lần tham gia yến hội, luôn có thể gặp chuyện như vậy.
Sau khi đi ra sân, một cô gái dáng người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp đi đến bên cạnh Văn Loan Hùng, Diệp Thiên hướng mắt nhìn cô, lặng yên lui về phía sau mấy bước.
Người phụ nữ này tuy rằng bộ dạng rất được, nhưng cằm hơi nhọn, hơn nữa xương gò má rất cao, quai hàm gầy, đúng theo lời Diệp Thiên người phụ nữ này khắc với người đàn ông trước mặt, vị này chắc chắn là nữ minh tinh mà Văn Loan Hùng đang bao bọc.
– Diệp huynh đệ, các vị, tôi xin lỗi không tiếp được.
Nhìn thấy cô gái kia đi tới, Văn Loan Hùng hướng mọi người thứ tội, rồi dắt tay cô gái kia đi.
– Các vị khách quý, các vị bằng hữu, hoan nghênh mọi người đến tham dự dạ hội sinh nhật của Thái tiểu thư, chúng ta ở đây chúc cho Thái tiểu thư mãi mãi thanh xuân, mãi mãi xinh đẹp!
Nói đến nữ minh tinh của Văn Loan Hùng, thứ nhất rất cần tiền, thứ hai là rất thủ đoạn, nghe những lời nói này ánh mắt nữ minh tinh tỏa sáng, vẻ mặt mang biểu tình hạnh phúc, trước mặt mọi người làm trò hôn Văn Loan Hùng một cái.
– Bánh ngọt!
Văn Loan Hùng khoát tay, ngọn đèn trong vườn hoa vụt tắt, một vật thể sáng lên trên bàn ăn chậm rãi được đẩy vào, bàn ăn bày một cái bánh ngọt lớn cao 18 tầng, bên tai vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh.
Lúc này nữ minh tinh đã kích động mắt rưng rưng, dưới sự trợ giúp của Văn Loan Hùng cắt bánh ngọt ra cho khách tham dự, trong vườn hoa chốc lát đã tràn ngập tiếng cười.
Nhưng nữ minh tinh đang đắm chìm trong hạnh phúc cũng không biết, sau yến hội sinh nhật, Văn Loan Hùng liền chia tay cô, đây cũng là lần cuối Văn Loan Hùng vì nàng mà hoang phí.
– Chuyện xưa trước kia thành mây bay, tiêu tan trong nước mắt lẫn nhau, liền nói sẽ gặp lại, cũng ai oán vì không gặp được người.
Một bài tình ca vang lên, càng đưa đẩy không khí tiệc tối, có người nào đó cũng nhíu mày, bài hát này có vẻ như không thích hợp với tình huống này?
– Trương Tuyết, ông chú, đó là Trương Tuyết!
Sau khi nghe thấy tiếng hát, Liễu Định Định kích động nhảy dựng lên, lúc đầu còn chú ý Diệp Thiên, nếu không phải bận tâm thân phận con gái của mình, chỉ sợ sớm đã hét lên.
Nhìn thấy thần tượng chỉ số thông minh của Liễu Định Định thẳng hạ xuống 0, Diệp Thiên cười khổ một tiếng, nhìn qua phát hiện thấy A Đinh bị Hoa Thắng lôi kéo nói chuyện, Diệp Thiên lặng lẽ rời khỏi đám người tìm một góc ngồi xuống.
Mỗi lần tham gia yến hội cực kỳ xa hoa, Diệp Thiên luôn có một loại cảm giác không hợp, nhưng hôm nay cũng không quá nhàm chán, vì tầm mắt hắn thấy được, căn bản đại minh tinh đều là bình thường nghe nhiều nên quen.
Những đại minh tinh ngày thường làm bộ làm tịch mười phần, thế nhưng lúc này lại giả dối vô cùng, bởi vì người trong làng giải trí không phải là ông chủ giới giải trí thì chính là ông chủ thương trường, trước mặt bọn họ, bản thân mình chỉ là một diễn viên cao cấp mà thôi.
Kỳ thật con người trước ánh hào quang của minh tinh, đều giống nhau thực đáng thương, như mấy năm trước, rất nhiều đại minh tinh đều bắt buộc chụp ảnh, bọn họ chẳng qua chỉ là công cụ kiếm tiền của những ông chủ giới giải trí mà thôi.
– A, buông tay, buông tay anh ra!
Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai trong vườn hoa vang lên, Diệp Thiên sửng sốt, vội vàng nhìn lại, vì hắn nghe thấy giọng nữ kia rất quen thuộc.
Lúc này ngọn đèn trong vườn hoa vẫn chưa bật lên, nhưng với thị lực của Diệp Thiên, vẫn thấy rõ hai người đang lôi kéo cách mình không xa, mặt không khỏi hiện lên giận dữ.
– A Huy, dừng tay, anh định làm cái gì? Đây là nơi để làm loạn sao?
Diệp Thiên chưa kịp đi qua, ngọn đèn liền bật lên, thanh âm của Văn Loan Hùng cũng vang lên.
Chương 343 : Chặt đứt tay
– Đây, đây là nơi nào? Đại Ca, có phải A Huy tôi không được đến đây?
Tên này mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng đã uống rượu, tay phải nắm thật chặt tay 1 cô gái, vừa cười rất to vừa nói:
– Lúc ta có tiền, từng người các ngươi sao không giả vờ ngây thơ chứ.
– Bây giờ A Huy tôi đang gặp nạn, các ngươi cứ trốn cho thật xa vào. Ta nói cho các ngươi biết, A Huy này rồi sẽ có ngày trở lại thời hoàng kim.
– A Huy, đừng vậy nữa, mọi người sẽ giúp đỡ cậu, nhưng cậu cũng phải chịu khó chăm chỉ.
Nghe được những lời đó, gương mặt Văn Loan Hùng lộ rõ vẻ bất lực. Con người đang đứng ngay trước mặt giờ trong cảnh khuynh gia bại sản đó, nói gì cũng có quan hệ mật thiết khó tách rời với mình.
– Sao anh không hiểu chứ, cũng chỉ là chơi gái thôi mà. Đại ca ạ, anh chơi được, A Huy này không chơi được sao?
Nói rồi khịt mũi tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó dùng tay phải kéo lấy một em minh tinh rất thời thượng, A Huy nói ngay:
– Con đàn bà này, có phải thấy A Huy này không có tiền nên không thèm chào hỏi không?
Cô gái vốn đứng nhìn ngay bên cạnh bất ngờ bị A Huy kéo tay, gương mặt lập tức biến sắc rồi nói ngay:
– Anh… anh … tôi không quen anh.
– Không quen ta, ha ha, sao ở trên giường cô không nói thế chứ?
A Huy lúc này đã điên cuồng lắm rồi, tay phải giữ chặt, tay trái bắt đầu sò mó lên cơ thể cô gái, miệng bắt đầu cười nói một cách kỳ quái:
– Đại ca, em kết cô ta rồi, tối nay kêu cô ta ở với em, tý nữa anh ký cái chi phiếu đi.
– Đây, anh ký chi phiếu cho em.
Đúng lúc tay trái của A Huy chạm vào ngực cô gái, đột nhiên anh cảm thấy đau dữ dội như bị hổ kẹp, không thể động đậy được tiếp.
– Ngươi, ngươi là ai?
Cơn đau đớn làm A Huy tưởng như có ai dung cồn đốt thành lửa trong đầu mình. Sau khi bình tĩnh lại, nhìn thấy là tướng mạo của Diệp Thiên, A Huy mắng ngay:
– Tên nhóc, tránh sang một bên, ta chơi gái liên quan mẹ gì ngươi.
A Huy vừa nói dứt lời, các ngôi sao có mặt lúc đó đều giận sôi lên. Một số người trước đây có quan hệ với hắn còn nghiến răng tức giận hơn, hóa ra trước đây mình cũng chỉ là gái làng chơi, không hơn.
– Về mà chơi với mẹ mày ý.
Ánh mắt Diệp Thiên trở nên rất lạnh lùng, buông lỏng bàn tay đang giữ chặt A Huy, rồi tát thật mạnh lên mặt hắn:
– Bốp …
Cả cơ thể A Huy như bay lên không trung.
– Diệp … Diệp Thiên là cậu phải không?
Đến tận lúc này, cô gái bị A Huy quấy rối mới như bừng tình, khuôn mặt hiện vẻ bất ngờ trước sự xuất hiện của Diệp Thiên.
– Chị Tĩnh Lan, 2 năm không gặp rồi, chị giờ đã là ngôi sao rồi sao?
Nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt Diệp Thiên chợt giãn ra, nở nụ cười, cũng giống như lần đầu tiên được gặp Sầm Tĩnh Lan, lần đó Diệp Thiên giống sự ngượng ngùng của cậu học trò mới lần đầu được bước ra ngoài xã hội.
Sau lần gặp nhau trong bữa tiệc rượu đó, Diệp Thiên không còn gặp lại Sầm Tĩnh Lan nữa. Nhưng cũng thấy cô xuất hiện nhiều trên tivi, đúng như Diệp Thiên nói, cô giờ đã là một ngôi sao sáng.
Với vẻ bề ngoài xuất chúng, ngay từ khi còn chưa tốt nghiệp, Sầm Tĩnh Lan đã được một vị đạo diễn mời đóng vai nữ chính trong một bộ phim truyền hình khá nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp, cô đã hợp tác với rất nhiều đạo diễn Hồng Kong, đến nay đã là ngôi sao có tiếng của Đại Lục.
Diệp Thiên cũng không ngờ lại có thể gặp Sầm Tĩnh Lan ở đây, hắn không kìm được hỏi:
– Chị Tĩnh Lan, sao chị lại ở đây?
Diệp Thiên biết Sầm Tĩnh Lan trước nay là người khá tự trọng, lại nhìn biểu hiện của cô lúc nãy, chắc cô vẫn còn là gái ngoan, không hiểu sao có thể xuất hiện trong bữa tiệc của đại gia ở đây chứ.
– Chị ở đây quay phim, chị, chị được đạo diễn Trương mời đến.
Người quen của Sầm Tĩnh Lan tại Hồng Kong không nhiều, cái vị đạo diễn Trương chết dẫm giờ này cũng không biết ở xó xỉnh nào. Vốn lẽ đang cảm thấy chơi vơi không nơi nương tựa, gặp được Diệp Thiên ở đây, khuôn mặt Sầm Tĩnh Lan bất giác chợt hồng lên.
Chương 344 : Đạo diễn Trương
Văn Loan Hùng tổ chức những buổi tiệc kiểu như vậy, nói thẳng ra cũng chỉ là cái cớ cho những buổi tụ tập, cung cấp hàng cho những đại gia thôi.
Chỉ cần đôi bên tình nguyện là có thể phát triển hơn tình bạn. Đây cũng đã là bí mật được công khai trong giới, những ngôi sao đến các bữa tiệc này, trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Nói gì thì nói, các đại gia phú hộ và những ngôi sao đó đều là người của công chúng, việc tình nguyện giữa hai bên cũng chỉ là họ biết với nhau, chắc chắn không bên nào bị ép buộc cả.
Nhưng hành động của A Huy hôm nay đã phạm vào điều kiêng kị trong giới.
Đương nhiên, trước đây không phải chưa xảy ra những việc như vậy, sau khi uống say cũng đã xảy ra. Điều này là do thân phận của hai bên khác xa nhau, những vị minh tinh kia cũng đành tự nhận là xui xẻo.
Chuyện A Huy hôm nay đúng là gặp phải vận hạn, Văn Loan Hùng cũng không ngờ rằng Diệp Thiên lại quen biết cô gái đó, mà còn có vẻ thân thiết. Vì cô gái này mà chặt đứt một tay của A Huy, còn phẫn nộ lây sang cả ông.
Văn Loan Hùng vừa nhìn Diệp Thiên đoán ý vừa nói:
– Diệp Thiên, tôi cũng không biết cô Sầm lại là bạn gái của cậu, nếu không đã bảo cái thằng A Huy hỗn xược kia rồi.
Nghe được những lời của Văn Loan Hùng, Diệp Thiên quắc mắt lên nói:
– Những cô gái tôi quen chẳng nhẽ đều là bạn gái của tôi? Nếu cô gái đó không phải là bạn gái của tôi thì bị làm nhục sao cũng được ư?
Mặc dù đã quen biết Sầm Tĩnh Lan hơn chục năm, nhưng cả hai tuyệt nhiên không có liên hệ gì, thậm chí còn không biết cách gì để liên lạc với nhau. Nhưng đối với người con gái thanh khiết này, Diệp Thiên rất có cảm tình.
Hơn nữa, Diệp Thiên cũng rất không thuận mắt với những trò này của đám đại gia phú hộ. Bọn chúng có thể lấy tiền đè người, nhưng những người phụ nữ kia tình nguyện thì lại là một chuyện, còn nếu là bắt buộc thì quá là bỉ ổi rồi.
– Cậu Diệp, sự việc không như cậu nghĩ đâu. Lúc đó A Huy uống quá nhiều, với lại thời gian này tâm trạng không tốt nên mới hành động như vậy.
Gương mặt Văn Loan Hùng lộ rõ vẻ gượng gạo, thực tế A Huy là loại người gì, ông biết rõ nhất. Nếu như hắn không bị táng gia bại sản, hiện giờ còn ngang tàng hơn.
– Tâm trạng không tốt là có thể lấy phụ nữ ra trút giận ư?
Diệp Thiên hừ một tiếng.
Văn Loan Hùng vừa cười khổ sở vừa than:
– Diệp Thiên à, nếu đổi lại là em, đang là tỷ phú có hai chục tỷ trong tay, bỗng dưng 1 xu cũng không có, thử hỏi trong lòng có thoải mái được không? Thôi, hãy nể mặt tôi, đừng so đo chuyện này nữa.
– Hai chục tỷ của gia đình cũng phá hết được? Đây gọi là có bản lĩnh ư?
Gương mặt Diệp Thiên lộ vẻ kỳ lạ, có thể phá gia, mà phá đến tận mức này chắc cũng không phải người thường nữa rồi.
Văn Loan Hùng lắc lắc đầu giải thích:
– Diệp Thiên, thực ra không phải A Huy phá, mà do khoảng thời gian năm trước khủng khoảng kinh tế Châu Á, toàn bộ tiền của A Huy đều phải đền vào thị trường chứng khoán. Sau đó hắn mới mất hết ý chí chứ thực ra cũng là người tài giỏi.
A Huy tên đầy đủ là La Giai Huy, năm 16 tuổi bắt đầu làm đại lý bất động sản, lương tháng chỉ 900 đồng tiền Hồng Kong, dựa vào năng lực và khả năng phán đoán của mình, cộng với thị trường thuận lợi, trong phút chốc kiếm bộn tiền trong tay, từ 1 kẻ vô danh trở thành đại gia lớn có hàng chục tỷ trong tay.
Vào thập niên 90, cùng chung chí hướng trong lĩnh vực cổ phiếu, Văn Loan Hùng đã kết giao với La Giai Huy. Văn Loan Hùng vốn là người phóng khoáng, quan hệ cực rộng ở đất Hồng Kong đã giới thiệu La Giai Huy quen biết rất nhiều đại gia ở đây, lúc đó La Giai Huy đã gọi Văn Loan Hùng là Lão đại.
Văn Loan Hùng và La Giai Huy đều là người có tính cách khoe khoang khắp nơi, đặc biệt là việc theo đuổi nữ minh tinh. Chuyện tình phong lưu của hai người tại Hông Kong rất được báo giới quan tâm, quan hệ tốt như vậy với báo giới nên bản thân họ cũng là người rất nổi tiếng.
Nhưng La Giai Huy còn trẻ đắc ý, chưa đến 30 tuổi mà vận may đã ầm ầm kéo đến, lúc gặp phải ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế, tài sản hàng chục tỷ cũng trôi đi như nước.
Hơn nữa, La Giai Huy phát triển kinh doanh cổ phiếu, gặp lúc giá cả ở Hồng Kong tụt dốc, thua lỗ nặng. Hắn nợ bọn cho vay lãi cao hàng chục tỷ, tài sản hiện nay quả không đủ để gán nợ,
Gần đây, phía ngân hàng còn đang yêu cầu La Giai Huy làm thủ tục tuyên bố phá sản, điều này làm cho La Giai Huy đang đắc ý bỗng trở nên buồn phiền thiểu não. Văn Loan Hùng có ý mời hắn đến để giúp hắn giải khuây, ai ngờ lại sảy ra cớ sợ này.
– Thôi được rồi, tôi phải đi xem chị Tĩnh Lan thế nào đã.
Sau khi nghe Văn Loan Hùng giải thích, Diệp Thiên chỉ còn biết lắc đầu. Thực ra, nếu Diệp Thiên không phải thông qua tướng mạo nhìn ra số đoản mệnh, sống không quá 50 tuổi của La Giai Huy, thì cũng không chỉ chặt đứt một cánh tay để cảnh cáo như vậy.
– Được, tôi đi cùng cậu, đến xin lỗi cô Sầm.
Thấy Diệp Thiên không có ý định truy cứu việc này nữa, Văn Loan Hùng mới thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng đi phía trước dẫn đường cho Diệp Thiên.
Văn Loan Hùng tung hoành trong với thương nhân Hồng Kong hơn 30 năm nay, cho dù có trước mặt Lý Siêu Nhân thì cũng nói chuyện tự do ung dung, từ trước đến giờ chưa có cảm giác bị khắc chế khi đối diện với người khác như vậy.
– Chị Tĩnh Lan, chị không sao chứ?
Bước vào một căn phòng khác trong biệt thự, Diệp Thiên nhìn thấy Liễu Định Định đang ngồi nói chuyện với Sầm Tĩnh Lan, xem ra cô đã lấy lại bình tĩnh.
– Diệp Thiên, chị, chị … làm sao em lại ở đây thế?
Gặp lại Diệp Thiên lúc này, Sầm Tĩnh Lan còn tưởng như đang trong mơ. Nơi này cách Bắc Kinh hàng vạn dặm, lại là giới thượng lưu của Hồng Kong nữa chứ.
Mỗi lần gặp Diệp Thiên, Sầm Tĩnh Lan đều có được sự đồng cảm. Từ lần đầu gặp cậu sinh viên đại học còn nhiều bỡ ngỡ cho đến hiện nay là một thanh niên có tướng mạo rất thu hút phụ nữ của Diệp Thiên, Tĩnh Lan cảm giác như đây là 2 con người có nhiều điểm khác nhau.
Nhưng đến giờ này, hình ảnh của Diệp Thiên trong mắt Sầm Tĩnh Lan đã có sự thay đổi lớn. Cô không thể tin được con người đang đứng trước mặt mình lại là Diệp Thiên.
Để có thể tham gia bữa tiệc tối nay, nếu không phải là đại minh tinh thì cũng là đại gia phú hộ, Diệp Thiên là thân phận gì mà có thể tham gia đây. Hơn nữa cậu ta lại còn làm cho chủ nhân bữa tiệc hết mực tôn kính, ăn nói cũng phải giữ ý với cậu ta nữa chứ.
– Em với anh Văn là chỗ bạn bè, chỉ đến đây chơi thôi. Chị Tĩnh Lan, không việc gì là tốt rồi.
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn Văn Loan Hùng rồi nói tiếp:
– Sau này ở Hồng Kong, chị gặp phải phiền phức gì, cứ nói với anh Văn, anh ấy rất thích giúp đỡ người khác.
– Diệp Thiên cậu quá lời rồi, sau này ở Hồng Kong có việc gì, cô Sầm cứ tìm tôi là được.
Lời nói của Diệp Thiên làm Văn Loan Hùng đỏ bừng mặt, ông ta đúng là người thích giúp người khác thật, nhưng phải là phụ nữ, mà còn là có giúp có báo đáp nữa. Thế nhưng, với cô gái đang ở trước mặt, có đánh chết Văn Loan Hùng cũng không dám có ý nghĩ đó.
– Tiểu … Tiểu Sầm, cô không sao chứ?
Đúng lúc Văn Loan Hùng đang vỗ ngực đảm bảo thì có người bước tới gõ cửa, một cái đầu từ bên ngoài thò vào.
– Đạo diễn Trương, tôi không sao. May mà gặp một người bạn, tôi, tôi nghĩ là nên về nhà trước.
Vừa nhìn thấy người này bước vào, gương mặt Sầm Tĩnh Lan biểu lộ vẻ không vui, cô vốn không muốn tham gia những bữa tiệc kiểu như vây, nếu không phải đạo diễn Trương năm lần bảy lượt mời thì cô đã không đến.
Nghe Sầm Tĩnh Lan nói không sao, đạo diễn Trương quay qua nhìn Văn Loan Hùng, đang đứng thẳng bỗng khom lưng, vừa cười vừa nói:
– Ông Văn, thật ngại quá, gây phiền phức cho ông rồi.
Đạo diễn Trương tên đầy đủ là Trương Chi Hiên, là vị đạo diễn nổi tiếng của công ty Hoa Thịnh, ông là đạo diễn của rất nhiều bộ phim.
Điều quan trọng hơn, Trương Chi Hiên có mối quan hệ thân thiết như anh em với nhiều nghệ sỹ thành danh từ sớm. Đối với những người mới vào nghề, được quen biết ông là một điều vinh hạnh. Ông là một người có mối quan hệ rất rộng trong giới giải trí.
Chính vì vậy, Trương Chi Hiên thường là khách mời của những vị đại gia thích theo đuổi minh tinh. Bởi chuyện tế nhị này không cần đến giới thiệu, mà cũng không thể để họ tự cầm tiền đến mời minh tinh đi ăn tối.
Tuy vậy, Trương Chi Hiên cũng biết thân phận của mình không thể so bì với mấy tay đại gia này. Vì vậy, trước mặt Văn Loan Hùng ông mới khiêm tốn đến vậy. Đây cũng là một trong những bí quyết giúp ông tồn tại trong giới giải trí hơn hai chục năm.
Văn Loan Hùng biết Sầm Tĩnh Lan là do ông ta dẫn đến, xua xua tay nói:
– Không sao, đạo diễn Trương, chuyện này…
Văn Loan Hùng chưa kịp nói hết, Trương Chi Hiên vội nói ngay:
– Ông Văn, tôi sẽ bảo cô Sầm đi xin lỗi ông La, đảm bảo ông La vừa ý.
Khi sự việc trong hoa viên xảy ra, Trương Chi Hiên không có mặt ở đó. Lúc đó, ông đã ra ngoài để đón một cô minh tinh khác cũng do mình mời đến, nên ông không biết gì về những việc xảy ra.
Khi quay về biệt thư, Trương Chi Hiên mới nghe được chuyện giữa Sầm Tĩnh Lan và La Giai Huy, lại còn chuyện bạn của Sầm Tĩnh Lan chặt đứt tay La Giai Huy nữa.
Nghe đến đó, đạo diễn Trương đã lòng như lửa đốt, cũng không thể nghe tiếp được nữa, bèn vội vàng chạy vào bên trong biệt thự tìm Tĩnh Lan.
Dù sao La Giai Huy cũng là chỗ anh em với Văn Loan Hùng, dù hiện giờ đang thất thế nhưng cũng không phải là người mà Trương Chi Hiên có thể đắc tội được. Chỉ cần Văn Loan Hùng than phiền vài câu thôi, ông cũng đừng hòng tiếp tục kiếm ăn ở đất Hồng Kong này nữa.
Vì vậy, vừa bước vào phòng, Trương Chi Hiên đã nghĩ cách chuộc tội với Văn Loan Hùng, ông còn nghĩ sẽ sai người bắt Sầm Tĩnh Lan tới tận chân giường của La Giai Huy.
– Cô Sầm, đi vào bệnh viện với tôi, nếu ông La không bỏ qua cho cô, bộ phim này cô đừng hòng diễn tiếp nữa.
Đừng thấy Trương Chi Hiên khúm núm trước mặt Văn Loan Hùng như vậy, nhưng với các minh tinh bây giờ, trước mặt bọn họ, tiếng nói của ông rất có quyền uy.
Trong giới giải trí của Hồng Kong, ngoài ông chủ và người giám sát, đạo diễn là nhất. Rất nhiều minh tinh thành danh hơn chục năm nay cũng không dám đắc tội với Trương Chi Hiên.
Cho nên Trương Chi Hiên đinh ninh Sầm Tĩnh Lan sẽ nghe và răm rắp làm theo lời mình nói, hắn không để ý đến chàng thanh niên bên cạnh đang lộ ra thái độ ngạc nhiên pha chút tức giận.
Diệp Thiên nhíu mày, với những việc xảy ra lúc nãy, lẽ nào tên đạo diễn này lại có thái độ như vậy. Diệp Thiên thật sự nghi ngờ trí thông minh của hắn ta liệu có bằng người mới trưởng thành không đây.
Chương 345 : Vạ miệng
– Cô Sầm, cô không nghe thấy tôi nói gì à? Còn không mau đi theo tôi.
Nhìn thấy Sầm Tĩnh Lan đứng yên không phản ứng gì, Trương Chi Hiên tức giận vô cùng, cô ả này lúc ở trường quay thì mình nói gì cũng nghe lời răm rắp, hôm nay sao to gan thế chứ?
Nghe Trương Chi Hiên nói vậy, không hiểu Sầm Tĩnh Lan lấy đâu ra dũng khí trả lời:
– Đạo diễn Trương, bộ phim này tôi không diễn nữa, ông đổi người khác đi.
Sầm Tĩnh Lan không phải nghệ sỹ thuộc quyền quản lý của công ty Hoa Thịnh. Nền điện ảnh Hồng Kong vài năm nay rất ảm đạm, nên họ muốn dùng những ngôi sao Đại Lục để thu hút thị trường, vì vậy mới có sự hợp tác này.
Sầm Tĩnh Lan không nói được tiếng Hồng Kông bản địa. Quay phim ở đây được nửa tháng, nhưng cô suốt ngày bị đạo diễn mắng, có những lúc còn bị người khác dở trò, cô cũng đã chịu đựng hết mức rồi.
– Không đóng là không đóng thôi sao, Sầm Tĩnh Lan, vậy còn tiền bồi thường do phá hợp đồng nữa. Hôm nay, nếu cô không đi xin lỗi ông La với tôi, sau này cô đừng hòng làm trong nghành giải trí của Hồng Kong và Đại lục nữa.
Trương Chi Hiên tỏ ý khinh bỉ với những lời nói vừa rồi của Sầm Tĩnh Lan. Cô mới chỉ là minh tinh được hơn 2 năm nay, ở Hồng Kong, đến những ngôi sao lớn như Châu Nhuận Phát còn không dám phá hợp đồng nữa là.
Hơn nữa ông chủ của Trương Chi Hiên rất có tiếng tại Hồng Kong, muốn cảnh cáo cô ta có gì khó chứ? Bất kể ở Hồng Kong hay Đại lục, lôi ra chụp vài tấm hình khỏa thân xem còn dám cãi nữa không?
Diệp Thiên thực sự không nhịn được nữa, anh không còn gì để nói với tên đần này nữa, lấy tay chỉ thẳng vào vẻ mặt đắc ý của Trương Chi Hiên nói:
– Được rồi, ở đây hết việc của ngươi, mau cút ra ngoài.
– Tên này, ngươi… ?
Diệp Thiên đã thành công khi làm Trương Chi Hiên quay sang chú ý đến mình.
– Đúng vậy, tay của La Giai Huy đã bị cắt đứt, ta nghĩ không phải điên đâu nhỉ?
Trương Chi Hiên làm việc trong giới giải trí Hồng Kong từ rất sớm, ông ta đã từng chứng kiến cả thời đại mà người ta chĩa súng vào diễn viên bắt đóng phim, vốn cũng là người trong bang hội, nên căn bản luôn nhìn không thuận mắt những kiểu nhiệt khí thanh niên như Diệp Thiên.
– Anh Văn, tôi thật thất vọng với xã hội thượng lưu Hồng Kong.
Diệp Thiên thở dài một tiếng, đây là những loại người gì chứ? Cho dù là bang hội ở Bắc Kinh cũng phải nhường đường cho mình đi, cái tên khốn trước mặt này, vẫn còn ra cái bộ dạng huênh hoang ta là nhất thế không biết.
– Tên kia, muốn chết hả, ngươi dám gọi Ông Văn là anh?
Trương Chi Hiên thấy Diệp Thiên có ý không coi mình ra gì, định mở miệng ra mắng nhưng vừa thốt ra thì chợt cảm thấy có gì đó không ổn.
Người Hồng Kong có thói quen xưng hô với chủ của mình là ông, với những người có địa vị trong xã hội thường thêm chữ “ sinh” sau tên của học, có nghĩa là “tiên sinh” với ý tôn trọng.
Với địa vị của Văn Loan Hùng, đến ông chủ của Trương Chi Hiên cũng phải gọi là anh Hùng. Những người có thể xưng anh em với Văn Loan Hùng ở Hồng Kong này không nhiều, không dưới 10 ngón tay.
Trước mặt Văn Loan Hùng, người này xưng hô mà anh em mà ông ta không có phản ứng gì, chuyện này, hay có gì đó mình đã bỏ qua nhỉ?
– Cậu Diệp, việc hôm nay, tôi thật xin lỗi.
Văn Loan Hùng không phải không có phản ứng gì mà là đã bị những lời nói lúc nãy của Trương Chi Hiên làm kinh ngạc quá đối, mãi đến lúc Diệp Thiên nói ra thì ông mới phản ứng lại tiếp.
Văn Loan Hùng thật bị làm cho tức chết, vừa dẹp yên được chuyện của La Giai Huy, từ đâu lại chạy đến tên Trương Chi Hiên này. Diệp Thiên đúng là không sai, những người xuất hiện hôm nay thật đúng là họa mà.
Nhưng Văn Loan Hùng với La Giai Huy còn là anh em, còn cái tên Trương Chi Hiên này, chẳng có mối quan hệ thân thiết gì. Sau khi xin lỗi Diệp Thiên, Văn Loan Hùng quay lại nói ngay:
– Đạo diễn Trương, ra ngoài đi, tôi sẽ nói chuyện với A Thắng sau.
Không để Sầm Tĩnh Lan diễn vai chính, còn giở giọng uy hiếp, Văn Loan Hùng giận muốn chém tên đạo diễn này ra làm muôn mảnh. Phải nói chuyện với Hoa Thắng cho tên này về Đại Lúc mà phát triển mới được.
– Ông, ông Văn, việc này là thế nào ạ?
Sau khi nghe Văn Loan Hùng xưng hô anh em với Diệp Thiên, Trương Chi Hiên ngẩn mặt ra. Ông ta vốn không phải người ngu muội gì, lại còn rất tinh ý, không hiểu hiện giờ mình đã làm sai điều gì.
– Được rồi, ra ngoài.
Văn Loan Hùng đã khó chịu lăm rồi, khoát khoát tay ra hiệu cho hắn ra ngoài, hôm nay đã 2 lần đắc tội với Diệp Thiên, ông đang không biết làm gì tiếp theo nữa đây.
– Ông Diệp, A Hiên cũng ở đây à? Cô Sầm là do công ty chúng tôi mời đến, xảy ra việc hôm nay, chúng tôi cũng có trách nhiệm.
Khi Trương đạo diễn còn chưa biết làm gì thì cánh cửa bật mở, Hoa Thắng đang dẫn 2 người khác đi vào phái trong phòng:
– A Hiên, hãy tăng gấp đôi cảnh quay của cô Sầm trong bộ phim tới, coi như giúp cô bớt kinh hãi.
– Cái, cái gì?
Trương Chi Hiên lúc trước mới chỉ thấp thỏm thôi, nghe được những lời này từ ông chủ, hắn lập tức chuyển từ tâm trạng thấp thỏm sang sợ hãi.
Phải biết rằng, Hoa Thắng không phải thiện nam tín nữ gì, ảnh hưởng của hắn trong giới giải trí, đều là dựa vào bang hội, không những không nương tay với đối thủ mà những đệ tử phạm lỗi cũng như vậy.
Một vị đạo diễn nổi tiếng của thập niên 80, Hoa Thắng lúc đó muốn mời ông ta làm đạo diễn cho công ty mình, ai ngờ ông này từ chối không chút do dự.
Chỉ 3 ngày sau khi từ chối, ông này bị người ta chém trọng thương ngay trước cửa nhà, hung thủ sau đó không những không bỏ chạy mà còn đến cảnh sát đầu thú.
Dựa vào lời kể tên kia, ông đạo diễn này đã va phải hắn trước, sau đó hai bên xung đột. Sự việc đã tóm được hung thủ, cảnh sát cũng hết cách, đành phải làm theo luật thường, phạt hắn vài năm tù.
Thế nhưng, trong giới giải trí lúc đó ai cũng biết rõ việc này là như thế nào. Nhưng không có chứng cứ gì, ai dám dây vào Hoa Thắng chứ? Giới giải trí Hồng Kong chính thức đón nhận sự uy hiếp của Hoa Thắng.
Trương Chi Hiên cũng là lão làng trong công ty Hoa Thịnh, hắn hiểu rất rõ những thủ đoạn của ông chủ. Nghĩ đến những kẻ trước đây phạm lỗi bị cho vào túi đem quẳng xuống sông, hai đầu gối tên đạo diễn Trương này bất giác run lập cập.
– A Hiên, hôm nay làm sao thế, nghe không hiểu lời ta nói à?
Hoa Thắng cũng cảm thấy không khí trong phòng này có gì không đúng, lập tức quay qua nhìn Trương Chi Hiên với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống.
– Ông chủ Hoa, vị đạo diễn này muốn làm khó Sầm Tĩnh Lan, muốn cô ấy không có chỗ đứng tại Hồng Kong và Đại Lục.
Diệp Thiên cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, nhưng có ấn tượng cực xấu với tay đạo diễn này, đối với hắn, Diệp Thiên chỉ muốn dùng 1 chân dẵm cho chết ngay.
– Làm khó cô Sầm?
Nghe được những lời Diệp Thiên nói, Hoa Thắng đã hiểu vì sao không khí trong phòng lại như vậy. Hắn quay lại nhìn chằm chằm tay đạo diễn với ánh mắt hình viên đạn.
– Ông chủ, ông chủ … tôi sai rồi, là tôi không biết tình hình thế nào, tôi đáng chết.
Diệp Thắng vốn đang mạng bộ mặt cung kính như với bề trên, nghe vậy vừa trừng mắt lên quay qua nhìn Trương Chi Hiên với điệu bộ tức ngùn ngụt, bất giác làm tay này sợ quá quỳ ngay xuống đất, dùng hay tay bịt lấy miệng của mình.
Hoa Thắng căn bản không thèm để ý gì đến tay đạo diễn đang quỳ dưới đất, quay sang nói với Diệp Thiên:
– Ông Diệp, là tôi quản thúc không nghiêm, ông xem, muốn tay nào của hắn?
Vừa nãy ở bên ngoài, thông qua A Đinh, A Thắng đã biết được thân phận của Diệp Thiên, hắn không khỏi ngạc nhiên. Hiện nay bang hội của hắn cũng phát triển từ Thanh bang trước đây nên vẫn duy trì các chế độ từ thời Thanh bang.
Mấy năm trước, khi chiêu khai đại hội Hồng Môn, Hoa Thắng cũng đã đến Mỹ để tham gia, điều này đã làm cho bang hội của hắn ngày càng phát triển ra quốc tế, những năm gần đây còn không ngừng nhận được sự ủng hộ của các Hồng Môn nước ngoài.
Người trong bang hội rất coi trọng vai vế, đặc biệt là trong Hồng Môn, khinh sư diệt tổ là tội lớn nhất không thể tha.
Sau khi biết thân phận Diệp Thiên, Hoa Thằng còn đang chúc mừng vì mình chưa đắc tội gì với hắn. Thế nhưng, thật không nhờ tên thuộc hạ dưới mình lại ngu đến vậy, lại đi đắc tội với “ông” đây chứ.
Việc này mà đồn ra ngoài, mặc dù không ảnh hưởng gì đến việc làm ăn của Hoa Thắng, nhưng thanh danh thì mất hết, vì vậy hắn mới nói những lời vừa rồi với Diệp Thiên.
– Tôi cần tay hắn làm gì, tên này chỉ là xấu miệng chút.
Diệp Thiên cười nói khổ sở, lúc nãy chặt tay La Giai Huy vì hắn dám dùng tay vô lễ với Sầm Tĩnh Lan, còn tên này, không có cơ hội dùng tay làm ra chuyện gì với Tĩnh Lan.
– Xấu miệng cũng dễ lo liệu.
Hoa Thắng lạnh lùng nói:
– A Hổ, đem hắn ra ngoài, dùng gậy trúc vả vào miệng hắn, cho hắn 3 tháng không ra ngoài được.
– Không, không cần như vậy đâu.
Sầm Tĩnh Lan đang ngạc nhiên về thái độ của ông chủ Hoa Thắng với Diệp Thiên, nghe được những lời này, không nhịn được thốt lên, mặc dù cô đã đóng qua rất nhiều vai trong phim, nhưng chưa gặp tình huống thế này bao giờ.
– Cô Sầm, cứu tôi với, là tôi không đúng, xin cô đại lượng tha cho tôi.
Trương Chi Hiên từ dưới đất bỗng bò tới bên cạnh Sầm Tĩnh Lan, ngẩng đầu lên nở nụ cười khoe hàm răng lô nhô của hắn và van xin.
– Diệp Thiên, đây… chuyện này…[Audio] Tuyệt Đỉnh Đan Đôn
Bị một người 50 tuổi quỳ trước mặt, Sầm Tĩnh Lan khó xử chưa biết làm gì, quay qua nhìn Diệp Thiên, chuyện xảy ra trong này, cô không hiểu sao ai cũng nhìn sắc mặt của Diệp Thiên để hành động.
– Không liên quan đến em, đây là việc nhà của Hoa Thắng, hãy để họ giải quyết.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, Hoa Thắng phạt tên đạo diễn họ Trương như vậy, thực ra mình và Hoa Thắng có chút quan hệ nào đâu. Tuy vậy, Diệp Thiên cũng không có ý định cầu xin cho tên này, anh không có tâm địa bồ tát như Tĩnh Lan.
– Được rồi, A Hổ, kéo hắn ra ngoài.
Hoa Thắng lộ vẻ bực dọc ra mặt. Hắn nghe được những lời vừa rồi, hiểu được Diệp Thiên không có ý định tha cho hắn.