1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 71: Sát khí đêm mưa (351- 355)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 71: Sát khí đêm mưa (351- 355)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 351 : Xóm vạn chài

– Cô Cung, cách 30m về phía Đông Nam là biển, hình như hôm nay có bão…chẳng lẽ cô còn muốn ra ngoài sao?

Cung Tiểu Tiểu kiên trì, Diệp Thiên và đoàn người đi vào bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, nhưng nghe nói lái xe về hướng Nam đã bị dọa cho tái mặt.

Ở Đài Loan, hằng năm bão kèm động đất làm cho rất nhiều người chết và bị thương, nông nghiệp cũng bị tổn thất, vì thế mỗi khi bão về rất ít người muốn đi ra ngoài.

– Không sao đâu ạ, lái chậm một chút là được mà, hôm nay nhất định phải đi ra ngoài.

Lúc này Cung Tiểu Tiểu rất cố chấp, vì chồng mà dường như cô cũng vô tâm quên hết thảy, chỉ muốn nhanh chóng tìm được thi hài của Phó Nghi mang về Hồng Kông.

– Cô Cung, thực sự không cần phải vội thêm một ngày đâu.

Diệp Thiên thở dài dường như hôm nay hắn cũng cảm thấy có gì không tốt, sau khi ra ngoài tựa hồ như có chuyện gì không bình thường đã phát sinh.

Vẻ mặt Cung Tiểu Tiểu bi thương, cô lắc đầu nói tiếp:

– Diệp đại sư, tôi đã chờ đợi 8 năm thực sự không thể chờ thêm được nữa, cầu xin anh hãy đưa tôi đi đi.

Diệp Thiên khoát tay cắt lời Cung Tiểu Tiểu, hướng về phía tài xế hỏi:

– Sư phụ, cách đây 30m về hướng nam rốt cục là nơi nào vậy?

Lái xe cười khổ nói:

– Nơi đó là bến cảng và làng chài, sản phẩm cao gấu biển cũng từ đó mà lên bờ, thực ra bình thường ở đó cũng không có gì, thế nhưng thời tiết…

Cung Tiểu Tiểu khổ sở van xin nói:

– A Qủa, hôm nay không báo bão, lúc mưa lớn cậu còn đưa bọn tôi đi đấy thôi, mọi người cứ yên tâm Tiểu Tiểu sẽ không bạc đãi với mọi người đâu.

– Thôi được, nếu như bão đến thật thì chúng ta sẽ lập tức quay về.

Lái xe suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp, dù sao Cung Tiểu Tiểu cũng là người quan trọng của ông chủ Vệ, hôm nay thực sự xe này không đi chỉ sợ cũng không còn được đi với công ty của cô ấy nữa.

– Được, đợi xong chuyện này mỗi người sẽ có 50 vạn tiền boa.

Sau khi nghe lái xe nói Cung Tiểu Tiểu tươi cười, cô vốn không phải là người thiếu hiểu biết nhưng lúc này cô chỉ biết bày tỏ lòng biết ơn đối với mọi người bằng tiền thôi.

Tục ngữ nói: trọng thưởng tất có dũng phu, Cung Tiểu Tiểu hô lên 50 vạn tiền boa, không chỉ có lái xe mà những người khác cũng lộ rõ vẻ mừng rỡ, đi ra ngoài trời mưa mà có thể thu được 50 vạn dù có đi buôn cũng không bằng.

Xe chầm chậm đi ra bãi xe ngầm của khách sạn, vừa mới đi ra ngoài mưa đã như trút, nước mưa giống như những con sông nhỏ rơi xuống cửa kính trong suốt như thủy tinh được đánh bóng, ngoài cửa sổ cảnh sắc trở nên mơ hồ không rõ.

Mưa càng lúc càng to, trời đất giống như một bức một mảnh rèm che mờ ảo, chớp, sấm sét, mưa ào ào giống như sông Thiên Hà hung hãn dội xuống đất.

Nhưng lúc này Thiên Âm vẫn đang là giữa trưa mà cứ như là đêm rồi, bật đèn cũng chỉ nhìn được chưa đầy 10 thước, cũng may lái xe là người có kinh nghiệm đi đường, so với đi bộ thì lái xe trong mưa cũng không nhanh hơn là bao.

Hơn nữa khoảng cách 30 dặm, xe đi đã mất 2 tiếng đồng hồ mưa đã nhỏ hơn rất nhiều nhưng sóng gió vẫn quay cuồng dữ dội, rít gào chồm trên mặt biển giống như muốn nhào cả lên cảng làm cho người ta phải cảm thấy khiếp sợ.

– Được rồi, dừng ở chỗ này đi.

Nhìn thấy sóng đánh liên hồi lên cảng, sắc mặt Diệp Thiên cũng trở nên khó coi, mặc bản lĩnh tới đâu, chỉ sợ Thông Thiên cũng không chịu nổi sóng lớn dữ dội đập vào, sức người đều trở nên nhỏ bé trước oai huy của đất trời.

– Diệp đại sư, di hài Tiên Phu đang ở chỗ nào?

Cung Tiểu Tiểu nhìn thấy Diệp Thiên nhìn ra biển sắc mặt trắng bệch, nếu thi hài của Phó Nghi ở nơi biển rộng kia thì hi vọng tìm thấy quả là xa vời.

– Chờ một chút.

Diệp Thiên khoát tay lấy la bàn ra, sau khi thổi sinh khí vào la bàn chuyển động quay tròn, chờ một lát la bàn chỉ về một hướng.

Diệp Thiên gọi tài xế:

– Đi hướng bên kia, khoảng 2km nữa.

– Được!

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, lái xe vội vàng chuyển hướng theo phía Diệp Thiên chỉ, trong xe nhìn ra trước cảng sóng to động trời tạo nên áp lực lớn trong lòng người.

Lúc ra cảng được 300 m đột nhiên đường trở nên lầy lội, so với trước đường cũng hẹp hơn, xe xóc lắc lư khoảng nửa tiếng thì phía trước xuất hiện một thôn cá nhỏ.

Mưa to gây ra những thiệt hại trực tiếp cho làng chài, rất nhiều thanh niên đang mạo hiểm sửa gấp lại mái tranh bị gió cuốn đi, bọn họ chạy băng băng trong mưa còn gọi to, cả thôn trở nên bận rộn.

Lúc mưa tạnh thấy chiếc xe mạo hiểm đứng ở trước thôn, một cụ già cầm ô đi tới, theo sau ông còm một đám trẻ con.

– Cụ à, đến đây nói chuyện đi.

Diệp Thiên để lái xe mở của đón cụ lên xe.

Nghe Diệp Thiên nói tiếng phổ thông, cụ chần chừ hỏi:

– Các anh… là ở bên kia sang?

Tuy ở Đài Loan cũng có nói phổ thông nhưng tiếng địa phương vẫn phổ biến, lúc nói chuyện người dân không dùng tiếng phổ thông, nghe Diệp Thiên nói cụ liền đoán ra lai lịch của hắn.

– Cụ à, chúng cháu đến từ Hồng Kông.

Diệp Thiên lấy từ trên xe ra một túi đồ ăn cho bọn trẻ, ông cụ liền có cảm tình, cười nói:

– Hoan nghênh các bạn Hồng Kông, không biết các bạn tìm đến làng chài cát này có chuyện gì?

Diệp Thiên cũng không dấu diếm gì, kể lại rõ đầu đuôi câu chuyện:

– Cụ à, có chuyện ạ, mong cụ chỉ cho mấy năm về trước làng các cụ có vớt được một cái xác nào từ biển trôi vào không.

Lúc này la bàn chỉ rõ chỗ chôn thi hài Phó Nghi chỉ cách đây chưa đến trăm thước, nhưng không thể tự tiện đến thôn người khác đào bới mộ lên được, nhất định sẽ bị người trong thôn đánh.

– Người chết?

Ông cụ nghe thấy vậy lặng người đi một lúc:

– Hằng năm chúng tôi đều vớt được không ít xác chết, cậu nói cụ thể một chút đi chính xác là năm nào?

Không biết có phải do hướng nước biển chảy hay không mà hằng năm làng chài này đều gặp không ít những xác chết trôi từ biển vào, cũng không thiếu những người nhà của nạn nhân đến tìm kiếm.

Lúc này đây, sau khi nghe Diệp Thiên nói, ông cụ cũng thấy ý đồ của bọn họ thật ra cũng bình thường, liền nói:

– Chàng trai, cậu nói rõ ràng một chút , nếu không ta cũng không nhớ nổi đâu.

Diệp Thiên liếc nhìn Cung Tiểu Tiểu, rồi nói:

– Cụ à khoảng tháng 4, tháng 5, năm 1990 nạn nhân là nam khoảng hơn 50 tuổi, cụ có ấn tượng gì không?

Sau một hồi suy nghĩ, ông cụ có chút áy náy, lắc đầu nói:

– Năm 1990, đó là chuyện cách đây khá lâu rồi. Hằng năm đều có người chết dạt vào bờ, phần lớn đều là nam.

Những người này chết bị ngâm lâu trong nước biển, cả người phù ra, căn bản là không thể nhìn vào tướng mạo mà đoán tuổi.

Diệp Thiên nói tiếp:

– Người này bị gói trong bao đay, cụ cố nhớ lại xem?

Theo suy đoán của Diệp Thiên, hẳn là trước khi bị giết Phó Nghi đã bị nhét vào bao đay ra đến vùng biển quốc tế sau đó là bị bỏ xuống biển, theo lẽ thường hẳn là xác chết là ở trong bao.

Ông cụ lắc đầu, ngắt lời:

– Không có, tuyệt đối không có cái bao chứa người chết nào trôi tới, việc này thì ta nhớ rất rõ.

– Dạ?

Diệp Thiên nghe thấy vậy nhíu mày:

– Chẳng lẽ bao tải buộc không chặt khi nước biển vào đã bị tuột ra.

– Cụ à, những nạn nhân bây giờ được chôn ở đâu ạ, cụ có thể chỉ cho chúng cháu được không?

Thật ra đến đây, vốn dĩ Diệp Thiên không cần người chỉ dẫn, hắn hỏi ông chẳng qua là nếu lát nữa đào mộ sẽ không bị ngăn cản thôi.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, ông cụ chỉ vào thôn nói:

– Ở phía sau thôn, đều ở hết trên sườn núi, hằng năm nhiều như vậy e rằng ít nhất cũng phải hơn 100 người rồi.

Thôn Tiểu Ngư này đã có từ lâu, khi có xác chết trôi bọn họ có thể tìm đến những cơ quan chức năng để báo cáo nhưng có báo cáo thì những cơ quan đó cũng chẳng tìm ra đầu mối gì của thi thể khi còn sống.

Đã từ lâu rồi họ cũng chẳng đi báo cáo mà tự đem xác đi chôn ở sườn núi phía sau thôn, đã nhiều năm như vậy rồi phía sau núi đã trở thành bãi tha ma.

Diệp Thiên cầm la bàn đi ra nói:

– Cụ à, cả nam và nữ đều chôn ở đây, cháu nghĩ có muốn tìm ra cũng không phải không thể tìm ra được?

– Thì ra , vị tiểu huynh đệ này là thầy phong thủy, ta có thể dẫn các cháu đi.

Ở Hồng Kông và Đài Loan, thầy phong thủy được đãi ngộ hoàn toàn khác, từ người bình dân đến người làm quan to đều cực kì tôn sùng họ.

Ông cụ gọi lũ trẻ xuống xe, không nhiều như một đại hội, một người trung niên khoảng hơn 30 tuổi khoác áo mưa chạy tới, nói:

– Xe khó lái đi lên, mọi người hãy đi theo tôi.

– Được, xuống xe hết đi.

Diệp Thiên gật đầu và mặc áo mưa đi xuống, bây giờ so với lúc trước mưa cũng không nhỏ hơn, trận mưa này làm mặt đất lầy lội vô cùng, đi một bước bùn dính đầy chân.

Đường ướt lầy lội, trơn, cùng đi theo người trung niên kia, trừ Diệp Thiên ra mấy người đều bị ngã mấy vòng.

Còn Cung Tiểu Tiểu thì càng không cần phải nói, đặc biệt cái quần trắng của cô sớm đã bị đất vàng bám một mảng, vết nhăn trên quần bó sát vào người.

Tuy quãng đường chỉ có 300 đến 400 m nhưng mọi người cũng phải đi mất hơn nửa tiếng, đi trên sườn sau núi, Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, mưa tạnh liền lấy la bàn đặt lên lòng bàn tay.

– Này, quả là tôi đang ở làng chài cát, chính là cách chỗ cảng 2km, bọn họ đi lên núi, đúng rồi, Diệp đại sư cũng lên núi rồi.

Đang thăm dò thi hài Phó Nghi trên chân núi, Diệp Thiên không biết lúc này tài xế trên xe đã ra ngoài nghe điện thoại.

Chương 352 : Thi hài

Trên thị trường chứng khoán mất đi một giá là mất đi một nhà xưởng, một người trung niên thân hình cao lớn cúp điện thoại, mỉm cười, sau khi nhìn mọi người một lượt nói:

– Mục tiêu đã xuất hiện, kiểm tra thiết bị, chuẩn bị xuất phát!

– Vâng.

Lời người trung niên nói chưa rứt, xung quanh đều nhất tề trả lời, hơn 20 thanh niên vẻ mặt dũng mãnh từ nhà xưởng chui ra, liên tục hô hết đợt này đến đợt khác.

Nếu như Diệp Thiên ở trong này thì có thể phát hiện ra những người đó đều có sát khí quấn thân, nói vậy là hai tay bọn họ dính đầy máu tươi của người.

– Anh Long, đối phó với một người thôi, các anh em có cần đi hết không?

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi không thèm để ý gì chỉ vuốt vuốt thanh đao bên áo.

Thiên Long, nhìn người kia liếc mắt thản nhiên nói:

– A Lang, ta muốn một mình chống lại nó, ta chết không phải nghi ngờ gì, ngươi còn muốn nhiều người đi sao?

Sau khi nghe Thiên Long nói, con ngươi của A Lang co rút lên, miệng hô:

– Cái gì? Anh Long so với nó anh lợi hại hơn mà!

Thiên Long đang ở biên giới Dong Binh của Đông Nam Á, như truyền thuyết vậy y đã từng là sát thủ của cùng Tam Gíac Vàng, cũng từng một thân một mình ở Myanma, Lào thoát được sự bao vây của chính phủ đổi lại còn làm cho đối phương bị trọng thương.

Mà từ 20 năm trước Thiên Long đã thành lập Dong Binh Đoàn 10 năm này đều hoành thành những nhiệm vụ lớn nhỏ, thậm chí tham ra cả chiến tranh Irắc mỗi trận đều hoành thành nhiệm vụ một cách tuyệt vời, thanh danh Đông Binh vang dội đến cả phương Tây.

Không nói khoa trương chút nào, Thiên Long chính là linh hồn của binh đoàn Chi Dong , hiện tại Thiên Long dám nói mình không phải là địch thủ của đối phương làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc.

– Sao cơ, sợ?

Thiên Long đứng trước 2 đội viên, trên mặt lộ vẻ đoán không ra tươi cười.

ở Thái Lan, Thiên Long gần như là ngoại tộc hàng đầu, cấp một cũng là học sinh giỏi nhất nhưng đến thời thanh niên thì lại vùi đầu vào trong quân đội, mấy lần tham gia hành động, bao vây truy quét vùng Tam Gíac Vàng.

Vốn dĩ Thiên Long có thể làm tướng quân trong quân đội nhưng lại thoát khỏi quân đội thành lập Đông Binh, hoành hoành cả Đông Nam Á, cho nên xuất thân cao nhưng y lại càng ủng hộ vũ khí hiện đại.

Thiên Long nhỏ hơn vài tuổi so với Đài Đà, lúc y mới nhập môn, cuộc sống theo chân sư phụ cho nên đã có tình cảm sậu đậm với Đà Đà, sau khi nhìn thấy thi thể Đà Đà ở Thái Lan trong lòng y luôn nung nấu ý nghĩ báo thù cho sư huynh.

Tuy Thiên Long từ nhỏ đã tập tu nhưng biết vũ khí hiện đại gây sát thương hơn, y không tin Dong Binh Đoàn của mình lại không giết được Diệp Thiên.

Cho nên sau khi nghe thấy có người muốn ra ám sát Diệp Thiên trước, Thiên Long liền đoạt lấy nhiệm vụ này đương nhiên tất cả những chuyện này đều dấu vị Quốc sư kia.

– Sợ? Sợ hãi thì về đi!

Thiên Long hừ một tiếng lạnh lùng, giống như trong lòng muốn đánh luôn các thành viên trong Dong Binh Đoàn.

Dường như bị lời nói của Thiên Long kích động, A Lang tiến lên từng bước hô to:

– Anh Long, Thiên Long Dong Binh Đoàn chưa từng nói sợ, Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật.

– Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật!

Hơn 20 nam nhân cũng đồng thanh hô to, dù bên ngoài mưa rất lớn cũng không thể nào cản được tiếng hô này.

– Được, lên xe!

Thấy binh sĩ hô, Thiên Long vung tay lên, người hai đội đi lên 3 xe nhỏ, mạo hiểm trong mưa gió hướng thẳng về phía làng chài cát.

Cầm la bàn đứng trên sườn núi khoảng 100m2 Diệp Thiên quay đầu về phía Cung Tiểu Tiểu nói:

– Mấy năm nay cô đều buôn bán thuận lợi, không thể bỏ qua công lao của phong thủy ở đây đâu nha!

Tuy đây chỉ là một bãi tha ma nhưng núi tọa nước, Phong thủy rất đẹp, cũng là một chỗ tốt của Âm trạch huyệt, chính vì những người dân ở thôn này không biết về phong thủy, nếu không đem mộ của tổ tiên chôn ở đây thì hậu thế cũng sẽ được nhiều lợi lộc.

– Diệp đại sư, không biết kết quả nghiên cứu rốt cục là được chôn ở chỗ nào?

Căn bản là Cung Tiểu Tiểu không hiểu ý Diệp Thiên cô nhìn thấy những nấm mồ trên sườn núi thì trong lòng chỉ cảm thấy bi thương, trên mặt đầy nước không biết là mưa hay nước mắt nữa.

Dẫn đám Diệp Thiên lên núi, người trung niên kia đào bới lung tung, Cung Tiểu Tiểu còn chưa nói xong anh ta đã ngắt lời:

– Ở đây, chôn đến cả hàng trăm người làm sao có thể tìm được? Vị tiên sinh này không phải muốn những nấm mồ này thức dậy hết đấy chứ.

Phải biết rằng, bãi tha ma này cách làng chài của họ không phải rất xa, nếu đào hết những nấm mồ này nên chỉ sợ buổi tối những người dân trong làng cũng không thể ngủ yên.

Hơn nữa người trung niên kia cũng không tin tưởng vào Diệp Thiên, trong đầu anh ta nghĩ thường những thầy địa lý đều có cốt cách như một người trung niên hoặc một ông lão, ở đâu ra một thầy phong thủy trẻ tuổi như vậy?

– Yên tâm đi!

Diệp Thiên khoát tay, cầm lấy la bàn thổi vào một luồng nguyên khí, sau khi la bàn quay một vòng, hi vọng về một phương hướng kim la bàn lại không ngừng rung lên.

– Bên kia…

Diệp Thiên bưng la bàn ra, dẫm đầy lên những vũng lội trên sườn núi đi về hướng Nam, Cung Tiểu Tiểu thấy thế cũng vội vàng đi theo.

– Oạc oạc…

Trên chỗ bằng phẳng không có bất kì nấm mộ nào, chỉ có một con ếch ở trên đó, nhìn thấy người đến nó cũng không sợ hãi, phồng má lên kêu với Cung Tiểu Tiểu :

– Oạc oạc…

Diệp Thiên dừng lại, thản nhiên nói:

– Nấm mồ ở chỗ chú ếch này, họ ắt có quan hệ thân thích, không sao, chính là trong chỗ này!

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, người dẫn đường rõ ràng ngay cả từ tiên sinh cũng không gọi:

– Tiểu huynh đệ, cậu có nhìn nhầm không, mỗi năm ta đều chôn hằng trăm người, chỗ này không giống có người chôn đâu.

Nhìn thấy mấy người như thế, Cung Tiểu Tiểu cũng tỏ cẻ chần chừ đang cầm xẻng muốn đào nhưng lại dừng tay.

Diệp Thiên lắc đầu:

– Đúng vậy, chỗ này chính là thi hài của Phó Nghi, lúc các cậu đào hãy cẩn thận một chút.

Khi nói chuyện, Diệp Thiên bắt đầu xem khí thuật, cảnh sắc xung quanh cũng trở nên mờ ảo, những thông tin chui vào đầu hắn, khoảng đất bằng phẳng trước mặt còn cho thấy còn có 3, 4 chữ trên linh cữu Phó Nghi.

Loại thật này là để xem mồ mả, lúc Diệp Thiên nắm giữ nhưng lại không sử dụng lại vì trước mắt chưa đến nỗi phải dùng, Diệp Thiên lại đi ra.

– Cô Cung?

Hiểu nhiên Diệp Thiên nói không để mấy người bảo hộ nghi ngờ, mấy người đều nhìn về phía Cung Tiểu Tiểu.

Cung Tiểu Tiểu vẫn lộ vẻ kiên định, nói:

– Nghe Diệp đại sư, đào ở chỗ này.

Nghe Cung Tiểu Tiểu sắp xếp, mấy người không chần chừ, rẽ ra 2 bên chỉ sợ làm con ếch chết, cầm xẻng đào đất lên, chính vì trận mưa to này đã làm cho đất ướt nhèm, phải cố hết sức.

Khoảng chừng hơn 1 giờ, mấy người mới đào được cái hố rộng chừng 2 thước, dù bọn họ sức khỏe cường tráng cũng mệt đổ mồ hôi.

Vì trời còn mưa to, tràn đầy nước vào hố, đứng bên hố nước đào sâu thêm chút nữa là khó khăn thêm 10 phần, bất đắc dĩ mấy người phải dừng lại.

– Diệp đại sư, chỗ đất này có đồ vật gì đó.

Một người dính đầy đất có chút bất mãn nhìn Diệp Thiên, hét lên:

– Đây không phải là ép người sao? Ngài đứng ở ngoài lưng cũng không bị đau, còn chúng tôi phải làm việc vất vả.

Tuy việc tìm giúp mồ mả đã làm được 10 năm, nhưng nếu đất tốt thì anh ta cũng không tỏ vẻ như thế, sau khi nghĩ một lúc, nói:

– Lấy cái múc nước đem đến chỗ này đi.

– Diệp đại sư, đào đất sâu như vậy rõ ràng là cũng không thấy thi hài… đây không phải là đã ép người sao?

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, mấy người nhân viên đều không vui, bọn họ cũng nói với Cung Tiểu Tiểu rằng mình không phải là nhân viên bảo hộ.

– Nhanh lên một chút, nghe Diệp đại sư đào ra đi.

Cung Tiểu Tiểu thấy họ không nghe lời, vội vàng nói:

– Năm nay, ngoài phí mà công ty trả tôi sẽ cho thêm các anh mỗi người 100 vạn.

Giờ phút này, Cung Tiểu Tiểu chỉ còn biết tin tưởng hoàn toàn vào Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên không kéo cô lại thì cô đã đi xuống hố rồi.

– Vậy được rồi…

Mỗi năm những người này cùng lắm cũng chỉ được 30, 40 vạn, chỉ một chuyến hôm nay có thể thu về 50 vạn đào tiếp được 100 vạn, công làm cũng đáng.

Việc múc nước từ hố ra cũng đươn giản hơn chỉ sau hơn nửa canh giờ nước được lấy ra,đáy hố dần dần hiện lên.

– Các anh đến đây đi.

Diệp Thiên lắc đầu để hai nhân viên đi lên, lúc Phó Nghi còn sống thích làm việc thiện, Diệp Thiên không muốn làm hỏng hài cốt của anh ta.

Tuy mưa đã nhỏ hơn, nhưng trong hố vẫn lầy lội trơn ướt, không cẩn thận sẽ làm hỏng thi hài bên trong, Diệp Thiên chuẩn bị đích thân làm.

– Mang quan tài chuẩn bị đi.

Diệp Thiên nhìn về phía Cung Tiểu Tiểu, dưới chân những nhân viên của công ty Đài Loan lúc này lộ rõ một quan tài bằng gốm sứ mạ vàng.

Sau khi thấy có người mở nắp quan tài gốm sứ ra, Diệp Thiên thu la bàn lại, tay nắm lấy móng, đi xuống chính là ném vào chỗ đất bùn lầy kia.

– Tìm thấy rồi.

Diệp Thiên khống chế lực đạo cực kì chuẩn xác, lúc chạm vào vật thể dưới bùn đất, lập tức thu lại khí lực, đào xung quanh vật thể kia.

Đợi Diệp Thiên lấy vật thể kia ra, mọi người phát hiện rõ ràng là một khúc xương dài chừng 1 thước, bùn đất bám vào đã bị nước mưa rửa sạnh lộ ra màu trắng.

Chương 353 : Sát khí đêm mưa (P1)

– A Nghi

Sau khi thấy cái bạch cốt, Cung Tiểu Tiểu không thể kìm chế nổi cảm xúc, kêu khóc đi về phía Diệp Thiên cũng may mà bị những người xung quanh kéo lại.

– Cung Tiểu Tiểu, trước hết hãy để tôi mang hết hài cốt của Phó Nghi lên đây đã.

Một câu của A Đinh giống như có uy lực, để cho Cung Tiểu Tiểu đứng lại, hai tay run rẩy nhận lấy cái bạch cốt mặc cho bùn đất áp vào má mình.

Chứng kiến sự thương tâm của Cung Tiểu Tiểu, Diệp Thiên khuyên nhủ;

– Cung Tiểu Thư, chuyện cần làm gấp, sau khi về Hồng Kông hãy tìm pháp sư Phó tiên sinh cầu kinh siêu độ.

– Cám ơn, cảm ơn Diệp đại sư.

Cung Tiểu Tiểu trả lời trong nghẹn ngào, nhanh chóng để bạch cốt vào trong quan tài.

Dưới chỗ này đúng là có bộ hài cốt?

– Thần kì! Chỗ này không có dấu hiệu của nấm mồ nào sao hắn lại tìm ra?

– Bớt nói đi vài câu, vừa rồi đã mạo phạm Diệp đại sư, qua giúp đi.

Diệp Thiên để hài cốt ở dưới cho mấy người… mấy người kia đều há hốc mồm, trong lòng cũng không dám có một chút hoài nghi Diệp Thiên.

– Tôi nhớ ra rồi, chỗ này đúng là đã chôn khi tôi mới 20 tuổi đầu, vị tiên sinh này thật là thần rồi.

Người trung niên dẫn đường kia cũng nghĩ ra, ánh mắt nhìn Diệp Thiên sợ hãi, kinh ngạc, Diệp Thiên dùng mấy chiêu thức công phu đã được xưng là thần tích.

Tìm huyệt chỗ này gần như là khó, vốn dĩ đây cũng là nhân vật lớn, lúc còn trên thế gian, có thể suy diễn chuẩn xác như vậy chỉ sợ cũng nhập vào Diệp Thiên rồi.

Nhưng cũng có ngoại lệ, vị Bắc Mĩ Hồng kia đã chiêu mộ La đại sư, ông ta cũng có thể làm được một chút, ông ta cũng đã từng giúp một thương gia Hoa Kiều tìm thấy thi hài ông nội, cho nên danh tiếng đã nhanh chóng được lan truyền ở Bắc Mĩ.

Chỉ là cùng Diệp Thiên dở thủ đoạn, La đại sư không đặt tiền trước, chính là ông ta đã dùng thủ pháp của Giang Tương phái, ông ta cũng biết vị Hoa Kiều này trước kia là công nhân đường sắt ở Mĩ chết vào năm 1867 trên đoạn đường sắt Hoa Sơn.

Sau khi biết tin tức này, La đại sư đã sắp xếp chu đáo chặt chẽ, ông ta to gan giám “treo đầu dê bán thịt chó”, đào trộm hài cốt ông nội của người thương gia kia bí mật đem chôn ở Hoa Sơn mạch.

Sau đó thích thân lên đường đi cùng vị thương gia đến chỗ đã chôn và tìm ra thi hài, vị thương gia không thể nghi ngờ thủ đoạn đó, lần này coi như La đại sư đã lập công lớn vì thế mà thanh danh ở Bắc Mĩ Hoa cũng được lan truyền.

Đương nhiên đối với những nhân viên kia mà nói họ cũng không thể biết được thủ đoạn xấu xa bên trong, họ tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên tìm được hài cốt, trong lòng chỉ còn biết kính nể Diệp Thiên.

– Cẩn thận một chút, có thể có các thi hài khác.

Hai người ở trong cái hố, Diệp Thiên bò lên, dưới hố không rộng, hai người như vậy là đủ rồi hơn nữa lại có Cung Tiểu Tiểu giúp, nói vậy chứ bọn họ cũng không giám dùng sức quá mạnh làm hỏng hài cốt.

Mưa to kể cũng có lợi, nước mưa tiện để rửa, nước mưa cọ rửa khung xương của Phó Nghi dần lộ ra việc thu rửa cũng diễn ra nhanh hơn.

Đài Loan mưa nhiều, bão Cao Hùng lại vừa tàn phá nơi đây, cũng đã gần 8 năm da thịt Phó Nghi hầu như không còn, ngay cả quần áo mặc trên người cũng lẫn đầy bùn đất không thấy dấu vết gì.

– A, sao lại có một khối sắt to thế này?

Một người đang dùng tay bới bùn bỗng kêu đau, trong lòng bàn tay của anh ta có một khối sắt loang lổ.

– Cầm lên cho tôi xem.

Diệp Thiên đưu tay ra lấy miếng sắt, dùng ngón cái chà chà những cái rỉ sắt rơi xuống.

Nhìn thấy giữa miếng sắt có hình tròn, Diệp Thiên chần chừ nói:

– Đây là dấu hiệu của Kim Lợi.

– Đúng, nhất định là A Nghi!

Cung Tiểu Tiểu túm lấy miếng sắt trong tay Diệp Thiên, nước mắt tuôn như suối.

Cung Tiểu Tiểu biết chồng mình khi còn sống có một người bạn tốt, tất cả bộ cà vạt da lưng đều dùng Kim Lợi, còn thường xuyên cười nói muốn bỏ kinh doanh đi giúp, xuất hiện cái dây lưng này, đã xua tan mối nghi ngờ trong lòng Cung Tiểu Tiểu.

Thấy Cung Tiểu Tiểu bi thương, Diệp Thiên ngẩng đầu lên nói:

– Được rồi, cô Cung, hãy mau mang thi hài Phó tiên sinh trở về đi!

Mưa to cả ngày hơn nữa đây là triền núi, đường đi xuống núi đương đối nguy hiểm, Diệp Thiên nghĩ nên nhanh chóng trở về khách sạn.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Cung Tiểu Tiểu thôi không khóc nữa, bảo mấy cậu thanh niên nhanh nhanh lên một chút mang thi thể ở hố rửa sạch đi.

– Dạ.

Ngay lúc cuối khi cùng Thanh Lý Công thì trong lòng Diệp Thiên bỗng nổi lên một điểm báo, quay lại thì nhìn một cảnh sắc u ám, có những tia huyết sắc bay xuống cùng với nước mưa,

Tuy khí huyết trên cơ thể có lúc mạnh yếu khác nhau, nhưng nếu ý chí càng kiên định thì cơ thể càng cường tráng khí huyết cũng dồi dào hơn, giống như Tần Mạc Sở bá vương Hạng Vũ trong truyền thuyết chùm tia sáng trên đầu có thể có thể trùng thẳng với hướng yểu tế.

Đương nhiên, thông thường nhập vào thì không nhìn ra được, khí thuật này chỉ có Diệp Thiên mới hiểu được, chỉ có hắn mới nhìn ra khí huyết nhập vào thân.

Dù khí huyết trong truyền thuyết có hơi cường điệu nhưng phải cách mặt đất tới hơn 10 trượng rõ ràng khí huyết này trong mắt làm Diệp Thiên lộ ra vẻ giận dữ cũng là từ trước đến nay Diệp Thiên chưa từng gặp.

– Đây… đây là theo ta tới!?

Rốt cục thì Diệp Thiên cũng hiểu rõ nguyên nhân không phải ở suy nghĩ, vốn dĩ có người theo dõi hắn đến tận Đài Loan, hơn nữa lại nắm nắm rất rõ hành tung của hắn.

Sau khi Diệp Thiên nhìn mấy nhân viên nhất thời đã bỏ qua để bọn họ làm lộ tin đồn, khi xuất phát lên núi mấy người đều không rời khỏi tầm mắt của mình.

– Giết, mặc kệ các người muốn làm gì, ta muốn lấy mạng Diệp Thiên, hãy nộp mạng đi!

Diệp Thiên xuất hiện một ánh mắt tàn nhẫn, nhìn về phía người trung niên dẫn đường hỏi:

– Xin hỏi vị đại ca, sau núi này là vị trí nào vậy?

Chi bằng đi theo hướng bắt nguồn sát khí, căn bản Diệp Thiên không cần suy nghĩ, những người nhân viên này không khác gì lũ chó gà, mình mà ở lại không khác gì là đi nộp mạng.

Hơn nữa đến lúc đó chính mình cũng phải bận tâm phải dùng đến thuật pháp vô thi lúc đó không chừng sẽ còn liên lụy đến bản thân nữa, cho nên phải cân nhắc, chỗ này cũng không phải nơi thuận tiện để đánh nhau.

Sau khi Diệp Thiên sử dụng thủ đoạn điểm huyệt, người dẫn đường trung niên kia sớm đã tin phục hắn, sau khi nghe Diệp Thiên hỏi liền cung kính đáp:

– Thưa Diệp đại sư, sau chỗ này 10 dặm chính là Cao Hùng nổi tiếng với Phật Quảng Sơn, là thánh địa Phật giáo nổi tiếng nhất của Đài Loan.

– Phật Quảng Sơn? Đó có phải đạo tràng Tinh Vân Pháp sư không?

Diệp Thiên nghe thấy vậy sửng sốt, cái tên này đối với hắn không phải xa lạ, lão đạo sĩ cũng từng nói qua về vị tiểu hòa thượng tinh thông phật pháp này của Đài Loan, lúc đó ông ta cũng từng giảng Luận Đạo Tam Yểu ở Kin Lăng ai ai cũng đều phục.

Sau đó Lý Thiện Nguyên mới biết được tiểu hòa thượng này ở tận Đài Loan xa xôi, có một Thánh Địa phật giáo ở Phật Quảng Sơn, cách nơi danh tiếng như vậy chỉ một dòng nước mà thôi, hai nơi nhập vào nhưng lại không có duyên phận.

Cũng tại nơi này, Phật hiệu thâm hậu, đúng lúc đó lại siêu độ được cho nhiều người. Diệp Thiên cảm thấy sát khí phía xa đang chậm lại, trên mặt cười lạnh đưa tay ra vẫy vẫy A Đinh.

– Thiếu gia, có chuyện vậy?

Trên mặt A Đinh đầy sát khí vừa mới theo được Diệp Thiên lại đang có cảm giác không hiểu chuyện gì ra chuyện gì cả.

– Có thể tin tức đến Đài Loan bị lộ, A Đinh, tôi sẽ dẫn bọn họ đi ngay, sau khi cậu trở về được nhất định phải điều tra xem ai làm.

Ở đây một lượng lớn thông tin nhập vào trong, Diệp Thiên chỉ có thể tin tưởng vào Cung Tiểu Tiểu nhưng hiển nhiên xử lý chuyện này cô ấy không bằng A Đinh được.

– Sao cơ? Ai mà dám to gan như vậy, dám động đến ngài?

Bất thình lình Diệp Thiên nghe được câu này, suýt nữa thì đã lọt ra ngoài.

– Ông hãy nói nhỏ một chút, nếu ta biết thì còn cần gì phải để ông đi điều tra?

Lúc nói chuyện bỗng nhiên trong lòng Diệp Thiên thấy có động tĩnh, hắn phát hiện ra người lái xe đang ngồi giữa, liền nói:

– Sau khi ông trở về hãy điều tra cả người lái xe, tôi nghi ngờ chính là anh ta.

A Đinh lắc đầu nói:

– Thiếu gia, cậu một mình thì quá nguy hiểm. Hay là … tôi cùng đi với cậu? Năm đó cũng một đao chém chết người, sẽ không cản chân cậu đâu!

– Được rồi ông có tâm là được, lần này nếu tôi không chết sẽ nhớ kĩ câu nói này của ông.

Diệp Thiên khoát tay, hắn cũng nhìn ra rồi, đối phương hiển nhiên sẽ không muốn làm bị thương Cung Tiểu Tiểu, nếu không thì đã sớm tới đây bao vây rồi.

– Yên tâm đi, tôi sẽ điều tra sự tình thật rõ ràng.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, A Đinh gật đầu liên tục, với kiến thức và thủ đoạn của Diệp Thiên cậu ta tin là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Dặn dò A Đinh xong, Diệp Thiên đi về phía Cung Tiểu Tiểu nói:

– Cô Cung, tôi vừa mới nhớ ra có lỗi với Sư thầy ở Phật Quảng Sơn, tiện đường tôi muốn xuống đó bái kiến người sau khi đã làm xong công việc này.

Diệp Thiên nói bất ngờ khiến Cung Tiểu Tiểu có chút không hiểu ra chuyện gì cả, liền nói:

– Diệp… Diệp đại sư, đã muộn thế này chuyện bái kiến đại sư không thể để ngày mai được sao?

Diệp Thiên cười lạnh lùng:

– Sợ là vào ngày mai không được.

Chương 354 : Sát khí đêm mưa. (P2)

Thấy Cung Tiểu Tiểu còn muốn hỏi nữa, A Đinh bước lên nói:

– Cô Cung, cô cũng đừng hỏi nữa, thật là tôi có việc cần phải làm.

Lúc nói chuyện, A Đinh bắt gặp ánh mắt của Cung Tiểu Tiểu, sau khi chồng chết một tay cô làm ăn buôn bán, đương nhiên cũng không phải là người đơn giản, sau khi nhìn với ánh mắt lạ, cô cũng không hỏi thêm gì nữa.

– Nếu như có người hỏi hướng đi của ta, mọi người cứ nói là được!

Diệp Thiên quay đầu lại, bước mạnh mấy bước trên sườn núi nhỏ đi hướng về phía núi.

Cây trong rừng Đài Loan một năm bốn mùa toàn là những cây đại thụ, chỉ trong khoảng khắc Diệp Thiên đã mất hút trong bụi cỏ rậm rạp, nhìn không thấy một dấu vết gì.

– A Đinh, sao lại thế này?

Diệp Thiên phát hiện ra sự cố, để Cung Tiểu Tiểu chú ý mở thi hài của chồng mình ra.

A Đinh kéo Cung Tiểu Tiểu lại gần vài bước nói:

– Cô Cung, có thể sẽ bất lợi đối với chúng ta, cậu ấy không muốn liên lụy đến chúng ta, cô hãy mau chạy đi.

– Có chuyện như vậy ư?

Cung Tiểu Tiểu tỏ ra giận dữ:

– Tôi sẽ gọi cứu trợ ngay, để bọn họ phái máy bay trực thăng đến đây gấp.

Có thể ở Hồng Kông tung hoành dọc ngang không kém gì các phú hào siêu cấp nhưng những chuyện ở xa thì không thể lường hết được.

Đừng có nhìn Cung Tiểu Tiểu chỉ là nữ nhi nhưng ở Đài Loan cô cũng có quan hệ khá rộng, hơn nữa lại có quan hệ với bên quân đội, cô cũng có thể phái trực thăng tới chứ không phải chỉ nói suông.

Diệp Thiên không biết lúc hắn đi hai nơi Hồng Kông và Đài Loan lại có thay đổi bất ngờ, trừ việc Cung Tiểu Tiểu đang ở ngoài, Đường Văn Viễn và Tả Gia Tuấn đều đã phát động các quan hệ của mình, trong thời gian ngắn đội quân hắc đạo ở Đài Loan sẽ nổi dậy.

Đương nhiên là lúc này Diệp Thiên không suy nghĩ được nhiều như vậy, khi hắn nhìn ra, tuy số lượng đối phương không ít hơn nữa lại đầy sát khí giết người dữ tợn, nhưng đôi khi không phải cứ nhiều người là làm được

Nhanh chóng xuyên qua núi, rất nhanh Diệp Thiên đã phát hiện, trên núi chỉ có mình hắn, chi bằng hãy tìm một khoảng đất thích hợp, chứ nếu như bị bao vây ở chỗ này thì rất khó thoát thân.

Sau 5, 6 phút Diệp Thiên đi đến chỗ đối diện là một cửa hàng bên cạnh đường quốc lộ, đường không rộng lắm, phía trước lại còn ngoằn nghèo.

Sau khi Diệp Thiên đến nơi, hai cánh tay dang ra giống như con mèo nhảy qua rãnh nước lao ra từ bụi cỏ.

Hiển nhiên là đối phương không thể lái xe đến được vì địa hình rất hiểm trở, trên đường kia chỉ đơn thuần là nhằm mục tiêu mà ngắm đến.

Ở đầu thôn Tiểu Ngư, trừ xe của Diệp Thiên ở giữa ra, còn có 2 chiếc xe nữa có cả lái xe bên trong.

– A Qủa, cậu làm không tồi, cậu phải quay lại dẫn Diệp Thiên đi, biết chưa?

Yểu Long tươi cười vỗ vào vai lái xe, tay còn cầm một xấp đô la nhét vào túi A Qủa.

– Đại… đại gia…ngài cứ yên tâm đi, nhất định tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của ngài.

Nhìn thấy người ngồi trên xe vẻ mặt dũng mãnh, sắc mặt như một trang tử hán, A Qủa sợ tới mức nói không ra.

A Qủa cũng không trách , anh ta cũng chỉ là một viên chức trong công ty, phải tìm đến cửa Diệp Thiên để biết hành tung của hắn, chỉ là A Qủa muốn kiếm thêm một khoản thu nhập chứ không nghĩ rằng đối phương lại là một đám tội phạm.

Nhưng lúc đến đây rồi thì A Qủa đâm lao cũng phải theo lao thôi, anh ta biết bây giờ chỉ cần hé nửa lời thì đối phương sẽ lập tức giết anh.

– Tê…tê…

Đúng lúc A Qủa chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên trong ngực A Qủa truyền ra một âm thanh tê tê làm cho mặt Thiên Long biến sắc:

– A Qủa, đợi chút, tôi đã cho cậu thuốc bột, cậu có bôi lên người Diệp Thiên không.

Lúc Diệp Thiên xem bói rồi suy đoán, A Qủa đã nén theo dõi bí pháp, Thiên Long nói chỉ cần rắc một ít bột lên người đối phương, thì Thiên Long có thể truy xét đến cùng hành tung của người đó.

Hơn nữa thứ bột này lại không màu, không mùi , không vị, Thiên Long biết pháp thuật của Diệp Thiên rất cao minh, nhưng thực ra không thể tin vào chỉ sử dụng một ít độc dược mà trực tiếp đánh bại được Diệp Thiên.

Nghe thấy Thiên Long kêu la, A Qủa rùng mình, nói buồn rười rượi:

– Đại gia… tôi đều làm theo sự sắp xếp của ông, thứ bột kia sớm đã rắc lên người hắn rồi.

Thiên Long cười cười, ôn hòa nói:

– Được, vậy là tốt rồi A Qủa, cậu có thể quay về được rồi.

Vẻ mặt A Qủa còn lộ ra vẻ khó coi hơn là tươi cười, xoay người đi xuống xe, nhưng khi anh ta vừa mới bước xuống đất, toàn thân bỗng cứng đơ lại.

– Khục khục.

Trong cổ họng A Qủa ho một trận khục khục rồi chầm chậm quay về hướng Thiên Long, không nói câu nào mà máu cứ từ miệng và mũi cứ chảy ra, rồi ngã ầm xuống xe.

– Phía dưới không cần dùng đô la đâu.

Thiên Long đi đến chỗ của A Qủa, tay lấy đô la từ trong túi ra, nhìn về phía các nhân viên và nói:

– Hắn đã quay về xe rồi, mục tiêu đã muốn rời đi, chúng ra phải đuổi theo.

Sau khi Đỡ A Qủa như người uống rượu say trở về hai chiếc xe khác cũng quay ngược lại, theo Thiên Long, chạy qua cái dãy núi nhỏ kia, đuổi theo đường Diệp Thiên đã chạy.

Đoạn đường này Diêp Thiên chạy thật nhanh, quẹo cả chân, xa hơn 10m đối với hắn mà nói là nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhưng đúng hơn là mất 10 phút.

Trong chốc lát, Diệp Thiên đến Phật Quảng Sơn, đúng lúc đó thì nghe thấy tiếng còi ô tô gầm rú ở phía sau, hắn cười lạnh lùng, rừng núi này rậm rạp, một mình ở đây là ở thế thất bại rồi.

Phật Quảng Sơn chính là ngọn núi hoang sơ, tòa nhà hình cánh sen đang đã qua thời gian sửa chữa, quy mô kiến trúc của chùa rộng lớn, Diệp Thiên đứng dưới chân núi nhận xét rồi nhanh chóng đi vào trong bụi cỏ rậm.

– Dừng.

Thiên Long quát qua máy bộ đàm, hai chiếc xe dừng lại đúng chỗ Diệp Thiên vừa dừng chân, Thiên Long bất chấp trời mưa to liền đẩy cửa xe đi xuống.

Thấy Phật Quảng Sơn trong bóng tối, Thiên Long tỏ ra do dự, lúc này như đang bị một cao thủ dùng thủ pháp bao vây, nếu ở Trung Nguyên thì Thiên Long có thể tự tin chắc chắn đến 10 phần nhưng bây giờ thì chỉ có chưa đầy 5 phần.

– Anh Long, người kia đi lên núi sao? Núi này không cao, hãy để các anh em chia làm 3 người một nhóm chia nhau ra lên núi.

A Lang đi theo sau Thiên Long, cảm thấy cái chết đến 10 phần, trong những ngày này bọn chúng đều gần như đã cận kề cái chết, đối với bọn chúng mỗi lần có nhiệm vụ thì chuyện sinh tử chỉ như trò đùa mà thôi.

Thiên Long trầm tư không nói gì, y có thể cảm nhận được Diệp Thiên đã từng ở chỗ này, thậm chí trong mắt y còn hình dung thấy Diệp Thiên đã leo đến lưng núi lại còn như đang khiêu khích với mình.

Trên xe các thành viên đã được trang bị đầu đủ, họ lần lượt xuống xe, tuy chưa đến 10 người nhưng ai cũng đằm đằm sát khí bất chấp mưa to xông thẳng vào Phật Quang Phổ Miếu.

– Lên trên, 3 người một nhóm, A Lang mang theo 2 người nữa đi ra phía sau núi, A Hổ và 2 người nữa đi phía bên phải, A Báo và 2 người nữa đi bên trái lên núi, số còn đi theo ta.

Do dự một hồi lâu, rốt cục thì Thiên Long đã quyết định, bởi y hiểu nếu bõ lỡ lần này thì sẽ không còn cơ hội nào bao vây diệt trừ Diệp Thiên nữa.

Phải biết rằng, Hồng Kông là một đô thị lớn của Quốc tế, nếu y nói sẽ giết người ở đây thì chỉ sợ chính hắn cũng không thể bảo vệ được mình.

Còn ở trong Trung Quốc đại lục thì càng không phải nói, trong đó cấm súng tuyệt đối, tưởng tượng rằng ngông nghênh tiến thẳng vào Đài Loan như vậy thì càng không thể.

Chỉ ở trên đất Đài Loan, Thiên Long mới có thể tập hợp toàn bộ lực lượng, muốn giết chết Diệp Thiên chỉ cần mình y đấu cùng Diệp Thiên là được.

Dong Binh Đoàn của Thiên Long từng có thời gian ở chiến trường Trung Đông trên dưới khá đồng lòng, sau khi Thiên Long ra lệnh, 3 người một nhóm liền phân công công việc, đi vào rừng rậm.

– Sao bọn chúng lại biết vị trí của mình.

Dưới chân có thể cảm giác được có mấy nhóm đang tiến đến bao vây, Diệp Thiên kinh ngạc dừng lại, sau khi hít một hơi thật sâu, toàn thân cảm ứng lên.

– Mẹ kiếp, đúng là thuật rơi đầu.

Diệp Thiên xem xét, phát hiện góc áo mình bị thủng lại không thể nào thoát khỏi hơi thở vô hình, vô sắc cảm ứng kia.

– Người Thái Lan, lại là người Thái Lan, đúng là Âm Hồn Bất Tán rồi.

Diệp Thiên nhỏ lệ, xé góc áo bên tay phải, cầm lấy mảnh vải chạy thẳng lên núi.

– Chú ý, chỗ của đối phương là 7 giờ, các nhóm cẩn thận, các nhóm cẩn thận.

Lên núi Diệp Thiên không thể cảm nhận qua không khí, Thiên Long có thể cảm nhận được bí pháp cảm ứng của Diệp Thiên, y không ngừng truyền qua máy bộ đàm về vị trí của Diệp Thiên, cả đồng bọn đang dần thu nhỏ vòng vây lại.

Mưa càng lúc càng to, rơi xuống lá cây kêu “bộp bộp” dù ai cũng không nghĩ ra mưa đêm lại ở đây lại che đi sát khí rất đậm.

Sau 5 phút, bỗng Thiên Long hô to vào máy bộ đàm:

– Đối phương dừng lại, hắn đang ở phương hướng 12 giờ, A Lang lập tức đến phương hướng 9 giờ đánh lén, A Hổ cậu dẫn người xông lên từ mặt sau.

Thiên Long cũng không biết, y đã đến vị trí của Diệp Thiên, chẳng qua chỉ là một cái vạt áo, lúc này Diệp Thiên đã sớm như quỷ biến mất.

– Nhận được, anh Long!

Sau khi nghe Thiên Long nói, vừa nhấc tay phải vừa đi theo hai đồng bọn dò đi từng bước hướng lên trên, A Lang còn vác sung trên vai để ngắm cầm trong đêm mưa nhắm đúng phương hướng 12 giờ.

Dù đã chuẩn bị đánh lén tốt nhưng A Lang không biết, ngay bên phải y cách 20 thước, một ánh mắt đang chăm chú nhìn vào bọn hắn, một sát khí thê lương tràn ngập trong đêm mưa.

Chương 355 : Ám sát (thượng)

– Anh Lang, lần này giết người nào? Mà cần phải huy động tất cả anh em?

A Lang là nhóm phụ trách nhiệm vụ đánh lén ở cự li xa, thường thì cậu ta vẫn gữ nhiệm vụ ở giữa cũng là nhóm an toàn nhất, cho nên tam thái khá lơ là, hơn nữa bây giờ lại đang mưa to gió lớn không sợ tiếng động sẽ vang ở trên núi.

– Anh Long không dám hành động một mình nên phái chúng ta chứ gì?

A Lang hung hăng quay đầu lại trợn mắt lườm hai tên còn lại:

– Xốc lại tinh thần cho ta, anh Long nói đây là trận ác chiến.

A Lang theo Thiên Long đã hơn năm, đây là lần đầu tiên thấy y suy tính thiệt hơn, kể cả khi ở chiến trường Iraq, cậu ta cũng chưa tùng thấy Thiên Long lại căng thẳng như vậy.

Lúc này A Lang cũng phải đề cao cảnh giác, cuộc sống cận kề cái chết trong những năm qua dường như đã nói cho cậu ta biết nếu hành động sơ suất thì phải đổi lại bằng chính mạng sống của mình.

Chỉ có điều A Lang có phân tâm một chút, hòan toàn không biết cách đó 10m là cây đại thụ đang ẩn nấp một sát thần.

Diệp Thiên cũng không có ý trốn tránh, thậm chí còn khi ẩn nấp còn lộ ra cả nửa người, nhưng giờ phút này đây giống như không có U Linh, dù mắt thường có thấy thì cũng không có cảm giác sự sống đang tồn tại.

Đây cũng là một loại Chướng Nhãn Pháp, Diệp Thiên dồn toàn bộ hơi thở cả người nhập vào đêm mưa, mưa to trên mặt đất sương mù bốc hơi trở thành bức bình phong khá tốt.

– Thiên Long? Thiên Long là ai?

Tuy cách nhau chừng 10m, nghe rõ tiếng mưa rơi nhưng bọn họ nói gì cũng không thể thoát khỏi tai Diệp Thiên, sở dĩ hắn luôn ngấm ngầm chịu đựng là vì muốn biết hành tung của đối phương.

Nhưng Thiên Long cũng không nghe thấy cái tên Diệp Thiên, thực sự y không thể nghĩ được khi nào y mới kết liễu được đối phương? Đột nhiên quân mình lại giết chính mình.

– Mẹ kiếp, trông hắn là ai vậy, muốn lấy mạng ta, trước tiên hãy xem có đủ bản lĩnh không đã?

Mắt Diệp Thiên chảy một dòng lệ, từ khi đến Hồng Kông đến giờ cuộc sống bêm cạnh Tinh Phong Huyết Vũ, cùng những cuộc đấu đá đã tôi luyện trái tim Diệp Thiên phải thêm cứng cỏi.

Mặc Dù bây giờ Diệp Thiên có thể rút lui nhưng hắn tuyệt đối không cho mình làm như vậy, dù là một đội quân được trang bị tinh nhuệ hay là bất cứ ai, Diệp Thiên cũng phải giết chết đối phương thật đau đớn mới được.

Mặt khác Diệp Thiên lại phát hiện ra một đội ngũ chưa đầy 5 phút đã có thể leo đến đỉnh núi, Diệp Thiên không thể tiếp tục chần chừ nữa, hắn phải ra tay không dấu vết nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay của mình.

Đúng lúc đó, tay trái bắt quyết, vẽ vòng vây xung quanh mình, kích động nguyên khí, cũng cần ngưng kết sát khí để tấn công địch.

– Hả…? Đây… đây là chuyện gì vậy?

Đúng lúc Diệp Thiên đang tiến hành ngưng kết sát khí thì hắn đột nhiên phát hiện, sát khí được ngưng kết loãng vô cùng thì đừng nói đến chuyện giết được địch mà ngay cả đến chuyện làm ảnh hưởng đến ý thức của bọn chúng cũng vô ích.

– Phật Quảng Sơn? Mẹ kiếp không phải sát khí đều bị bọn chúng tịnh hóa đấy chứ?

Diệp Thiên chợt nhớ ra cái tên của ngọn núi này, liền choáng váng mặt mày, Diệp Thiên dậm chân mắng chính bản thân mình đã trải qua trăm nghìn cay đắng trên chiến trường mà sao lại không thể khống chế được pháp thuật của chính mình.

Có thể âm sát đã bị Phật Môn siêu độ cho những oan hồn, nên Âm Lệ sát khí này một chút công hiệu cũng rất ít.

Thuật pháp giết người chính là muốn mượn sát khí của dương gian, nhưng ở Phật Quảng Sơn này hoàn toàn không có sát khí, từ trước Diệp Thiên đã không thể ngờ được như vậy, nếu không chắc chắn hắn đã không lựa chọn nơi này.

– Ai, Diệp Thiên chỉ vừa cử động, ngay tức khắc đề phòng.

Bọn A Lang đã lên, nhìn về phía Diệp Thiên.

Đặc biệt trong đầu A Lang rất căng thẳng, tay phải cầm cướp lấy sung AK47 của đồng bọn, nhằm về Diệp Thiên mà bắn.

– Đoàng đoàng…

Tiếng súng xé toang cả màn mưa đêm, cả đồng bọn trên núi quay lại nhìn vè phía A Lang.

– A Lang, sao lại thế này, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thiên Long hỏi to, như muốn bao vây lấy Diệp Thiên, khi A Lang nổ súng rất có thể đã để Diệp Thiên dời khỏi vị trí đó.

– Anh Long, chỗ này của cúng ta … giống như có…[Audio] Công Tử Điên Khùng

Tiếng súng của A Lang vừa rứt, y còn chưa nói được câu nào thì đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết xe gió vang lên trong máy bộ đàm.

Nhìn lại trên núi, vị trí của Diệp Thiên hoàn toàn không thay đổi, Yểu Long không kiềm chế được mở máy bộ đàm, quát to:

– Các nhóm lập tức đến chỗ A Lang, phương hướng 9 giờ.

Bất kể là ở sa mạc hay ở vùng nhiệt đới thì chiến đấu trong mưa cũng phải có kinh nghiệm, Yểu Long có nhiều kinh nghiệm, nhưng lại tin theo bí thuật mê tín, sau khi gặp phải chuyện của A Lang, Yểu Long lập tức điều chỉnh cách nghĩ.

– Nhóm 7 nhận được.

– Nhóm 6 nhận được.

– Nhóm 5 nhận được.

– Nhóm 4 nhận được, lập tức đến ngay.

– Nhóm 3 nhận được.

Các nhóm trả lời, chính nhóm của A Lang không thấy tin tức gì, trong lòng Thiên Long hiểu được chỉ e A Lang này đã gặp điều bất trắc gì rồi.

Thiên Long đoán không sai, vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ với A Lang, bây giờ thì là 3 thi thể lạnh ngắt, trên mặt đất còn loang lổ máu chảy.

A Lang đứng bên cạnh Diệp Thiên, lúc đó không chịu nổi phải dựa vào thân cây mà vừa rồi đã được Diệp Thiên bày trận.

Diệp Thên thật không ngờ A Lang lại nhanh như vậy, hắn có kêu lêm một tiếng nhỏ.

Lúc A Lang rút súng ra, Diệp Thiên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, theo bản năng Diệp Thiên né sang trái, nhưng viên đạn lại bay qua mặt Diệp Thiên bắn lên vỏ cây.

Kể từ lúc xuất đạo Diệp Thiên cũng chưa bao giờ lại ở gần khoảng cách của tử thần đến thế sau khi tiếng sứng xuất hiện võ thuật cũng trở nên sa sút, căn bản không thể so sánh hai người với nhau.

Coi như Diệp Thiên đã luyện đến khí Hóa Thần nhưng viên đạn bắn trúng chỗ hiểm thì cũng coi như đem mạng sống ra làm trò đùa.

Nhưng Diệp Thiên từ khi là một đứa trẻ được sinh ra đã cứng rắn, lúc này mà chạy trốn thì kết cục sẽ là bị truy sát đến cùng.

Cả cơ thể Diệp Thiên đang có gắng dùng sức để đạp một cái lội nước giống như cá dính đầy cỏ dại bùn đất giống như con quỷ A Lang đang ở ngay dưới chân mình.

Mặc dù chưa từng qua huấn luyện nhưng 5 tuổi Diệp Thiên đã bắt đầu học phân biệt huyệt đạo trên người gỗ, nên đối với hắn đánh vào những chỗ trọng yếu trên cơ thể là không khó.

Lúc A Lang còn chưa ý thức được, đột nhiên đã bị Diệp Thiên làm cho ngẩn người ra, sững sờ đứng trên mặt đất, hai tay giơ lên như thiểm điện xẹt qua chỗ yết hầu.

Lúc đó Diệp Thiên nảy sinh sát khí tự nhiên ra tay không có chút tình nào, dù có cứng như thép cũng có thể xuyên thủng chứ đừng nói gì chỗ yết hầu.

Vung một đao cắt 2 cổ, máu phum ra ngoài như suối cùng với nước mưa phun cả vào mặt Diệp Thiên.

Máu tươi đầy trên mặt đất, mùi máu tanh làm cho khuôn mặt tuấn tú của Diệp Thiên cũng trở nên giống như quỷ, mùi máu đầy sát khí.

Lúc A Lang nổ súng trong trời mưa to thời gian rất ngắn ngủi, mưa to như trút nước đã làm giảm tầm nhìn.

Hơn nữa tiếng súng cũng áp luôn cả tiếng phát ra từ yết hầu của 2 đồng bọn,lúc A Lang phát hiện ra thì Diệp Thiên đã ở ngay trước mặt.

– Ngươi… Ngươi!

Thấy trước mặt giống như có một con quỷ, A Lang suýt nữa trợn mắt bỏ chạy, nhưng nhiều năm sống trong Dong Binh, theo bản năng A Lang đã tự động rút súng giơ lên.

Tay phải A Lang bóp cò sau đó lại phát hiện không thấy tiếng súng nổ.

Cúi đầu nhìn xuống y đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, tay phải và súng đều rơi xuống bùn đất đau nhức vô cùng cổ tay đã dời khỏi các dây thần kinh.

Nhiều năm theo Dong Binh cảm giác cận kề cái chết đã không làm cho A Lang sợ hãi nữa y nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, tay trái ôm lấy hông.

Nhưng lúc đo A Lang thấy một tia chớp đánh xoẹt qua màn mưa, không kêu la nữa mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.

– Tất cả đã chết?

Sau khi A Lang ngã trên mặt đất, như một bản năng, Diệp Thiên dừng lại, mũi nồng nặc mùi máu tươi, không nói câu gì, mưa rơi xuống đầu hắn, nước mưa cùng với máu trên đầu chảy cả xuống miệng.

– Ọe.

Dù tinh thần Diệp Thiên có sát đá cũng phải ôm cây đại thụ nôn ra vì không chịu được cái mùi đó.

Chết ở chỗ vắng vẻ không ít lần hắn đã giả đánh giáp lá cà nhưng chiêu thức áp sát địch đối với Diệp Thiên mà nói cũng là một loại tấn công cực kì tàn khốc.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn Nguyễn Khánh đã thông báoMình đã khắc phục và chuyển nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn thanh hoa đã thông báo ^^!Đã fix lại nhé bạn ...!
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ...!Cảm ơn bạn đã thông báo :)
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 2 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 3 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)