[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 53: Vô duyên (c261-c265)
❮ sautiếp ❯Chương 261 : Vô duyên
Anh Diệp, chúng ta đến Triệu Trang làm gì?
Nhìn thấy Diệp Thiên khởi động xe, cứ đi thẳng về phía trước, vẻ mặt Chu Khiếu Thiên nghi ngờ hỏi, cậu không biết đươck rằng khi nãy Diệp Thiên hỏi tên thôn trang phía trước đó chỉ là để hỏi đường ông lão mà thôi.
– Cái này gọi là tìm hiểu trước khi hành động, đối với những phương pháp chốn giang hồ này, cậu còn ít kinh nghiệm lắm.
Nét mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, xét về thủ đoạn trộm mộ, thì cậu không bằng Chu Khiếu Thiên nhưng nói về những phương pháp hành tẩu trên giang hồ thì Chu Hiếu Thiên có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp Diệp Thiên.
Ngôi mộ này, ở cạnh chỗ hoa mầu, sớm muộn gì cũng bị chính phủ địa phương phát hiện, mà sự xuất hiện của những đạo động này tất nhiên sẽ làm cho các ngành bộ có liên quan tiến hành điều tra, mà chuyện Diệp Thiên xuất hiện ở nông thôn hẻo lánh này cũng không thể nào trốn được.
Cho nên Diệp Thiên sẽ tạo ra 1 kiểu hiện trường giả như là đi qua đường, trên đường đến đây, cậu đã tiện tay dỡ 2 cái biển số xe địa phương trên chiếc santana bị hỏng. Về cơ bản thì không chê vào đâu được.
Lái xe tròng trành hơn nửa tiếng đồng hồ, sau khi đến Triệu Trang, Diệp Thiên cũng không dừng xe lại, đi qua Triệu Trang rồi vẫn đi tiếp. Cậu biết phía trước còn có 1 thị trấn nhỏ nữa.
Vừa đúng lúc thị trấn hôm nay có họp chợ, mặc dù sắp tan rồi nhưng hàng quán ở đó vẫn rất đông. Diệp Thiên mua 1 con dao, giấy vàng và 1 con gà trống. Sau đó lại đi đến hợp tác xã trên thôn mua 1 cây bút lông nữa.
Ngoài ra Diệp Thiên còn mua 2 bình rượu trắng địa phương cùng 1 ít thức ăn chín, rồi lôi con gà trống lên xe.
Nhìn thấy Diệp Thiên mang cả con gà trống lên xe, Chu Khiếu Thiên không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Anh Diệp, anh mua những thứ này làm gì? Nếu như là xác chết vùng dậy thì phải mua 2 cái móng chân lừa thì mới có hiệu nghiệm.
Diệp Thiên nghe vậy bĩu môi cườii mắng:
– Xác chết vùng dậy cái đầu ngươi ấy, tiểu tử nhà ngươi vẫn cho rằng trong mộ có cương thi à?
Theo như Diệp Thiên thấy thì cái gọi là cương thi chẳng qua là sau khi những kẻ trộm mộ xuống dưới mô, bị sát khí xâm nhập vào mà gây ra ảo giác. Sau khi may mắn chạy thoát được thì lại tam sao thất bản, từ trăm ngàn năm nay mà dựng nên truyền thuyết như vậy.
Thế nhưng Diệp Thiên cũng không giải thích cho Chu Khiếu Thiên làm gì mà lái xe ra khỏi thị trấn, đến 1 chỗ dưới chân núi không có người qua lại.
Sau khi tắt máy, Diệp Thiên xách con gà trống cùng cái bình sứ mang theo từ nhà khách xuống xe, ngón tay bên phải bắn nhẹ ra 1 tia, Vô Ngân dĩ nhiên là được Diệp Thiên cầm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xẹt qua đầu con gà.
Dùng Vô Ngân để giết gà, chẳng khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà. 1 tia sáng lạnh hiện lên, đầu gà rơi xuống đất, máu gà phun ra, Diệp Thiên vội vàng dùng cái bình sứ hứng bên dưới.
Nhân lúc máu gà chưa đông, Diệp Thiên đem tờ giấy vàng phủ lên trên đầu gà, sau khi lấy bút lông chấm vào máu gà, tay như rồng bay phượng múa vẽ bùa lên trên tờ giấy. Thế nhưng gió trên núi quá to, cả 2 tờ bùa trấn áp sát khí kia đều bị gió to thổi qua mà không thể chế tạo thành.
– Haiz, thật là phiền phức.
Vẽ bùa cũng cần phải vận dụng nguyên khí, Diệp Thiên nhìn thoáng qua Chu Khiếu Thiên ở bên cạnh, nói:
– Giúp anh giữ tờ 2 bên tờ giấy này với.
Chu Khiếu Thiên dụi mắt hỏi:
– Anh… anh đây là vẽ bùa à?
– Đương nhiên rồi. Không phải vẽ bùa thi anh bận rộn làm cái gì chứ?
Diệp Thiên không giữ nổi bình tĩnh nói:
– Nhanh chút, vẽ xong rồi thì nghỉ 1 lát. Chúng ta còn phải đến Điền Trang!
– Vâng, vâng. Em dùng 1 ngón tay đè nó xuống, đảm bảo là không ảnh hưởng đến anh!
Chu Khiếu Thiên vội vàng đáp lại ngay. Tiến lên mở 1 tờ giấy vàng ra, đè 2 bên tờ giấy chỗ hướng gió xuống, trên mặt cực kỳ hưng phấn nhưng vẫn có 1 chút sợ hãi.
Năm Chu Khiếu Thiên lên 6, 7 tuổi, đã từng nghe cha nói qua, tổ tiên của Chu gia bọn họ có thể vẽ bùa trừ ma diệt quỷ. Năm ấy Chu Khiếu Thiên còn quá nhỏ chỉ coi đó như là chuyện cổ tích thôi.
Cho dù là sau này lớn lên, Chu Khiếu Thiên vẫn cho rằng bùa chú quá là mờ ảo. Thế nhưng không ngờ rằng, Diệp Thiên lại có thể vẽ bùa trước mặt mình như thế này, điều này khiến cho cậu lập tức nhớ đến những lời cha nói hồi còn nhỏ kia.
Cha cậu từng nói, những người hiểu cách vẽ bùa nhất định có thể khai thông nguyên khí trời đất, mượn nguyên khí đó để sử dụng, đều là những nhân tài hơn người, ngay cả tổ tiên hơn 10 đời nhà Chu gia cũng chỉ có 2, 3 người là có thể đạt tới độ cao của pháp thuật như vậy.
Mà Diệp Thiên lại có thể chế ra bùa, nói cách khác trình độ lợi hại của cậu trong pháp thuật có thể so sánh ngang ngửa với các vị tiền bối nhà Chu gia. Ở thuật pháp thời bây giờ mà vẫn còn có 1 “quái vật” như Diệp Thiên không khỏi khiến cho Chu Khiếu Thiên cảm thấy khiếp sợ.
Sau khi vẽ xong 1 tấm bùa trấn áp sát khí, Diệp Thiên cầm trong tay xem xét 1 hồi, rồi gật đầu hài lòng:
– Hầy, tấm này cũng được, à, thêm 1 tấm nữa!
– Việc lớn đã thành, đi thôi!
Vẽ tiếp thêm 3 tấm bùa trấn áp sát khí nữa, Diệp Thiên mới ngừng tay, sau khi cẩn thận gấp nó lại thì tiện tay vứt luôn cái bình sứ ra xa vào trong bụi cỏ.
Quay mặt thấy Chu Khiếu Thiên vẫn đứng ở chỗ đó, Diệp Thiên nhíu mày nói:
– Lên xe đi, ở đây gió núi lớn quá, tìm nơi nào nghỉ ngơi rồi ăn uống 1 chút, đợi tối đến hẵng quay lại Điền Trang.
– Sư… sư phụ!
Điều làm Diệp Thiên không ngờ đến chính là lời cậu vừa dứt xong, Chu Khiếu Thiên lại có thể “phù phù” 1 tiếng rồi 2 đầu gối quỳ xuống trước mặt cậu.
– Sư phụ? Cậu gọi ai?
Diệp Thiên đảo mắt xung quanh, hay tên tiểu tử này bị sát khí xâm nhập làm hỏng mất não bộ rồi?
– Sư phụ, xin người hãy thu nhận con!
Chu Khiếu Thiên dập đầu xuống đất. Chỉ có điều trán còn chưa chạm đến mặt đất đã bị mũi chân của Diệp Thiên chặn lại.
– 2 chữ Sư phụ không thể gọi bừa được. Đầu cũng không thể dập bừa được. Chúng ta không có duyên phận thầy trò đâu!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, trực tiếp từ chối Chu Khiếu Thiên.
– Không, anh Diệp, em thấy anh đích thực là 1 cao nhân, anh không thu nhận em làm đệ tử, em sẽ quỳ ở đây không đứng dậy.
Chu Khiếu Thiên vốn cực kỳ có hứng thú với pháp thuật, thế nhưng điều kiện có hạn, cậu cũng không có cách nào bước chính thức vào trong giang hồ kỳ môn được. Lúc này nhìn thấy Diệp Thiên ngay trước mắt như Phật Tổ, lại không biết bái lạy hay sao?
– Mẹ nó. Ta nói này, tiểu tử nhà ngươi xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp phải không? Được rồi, cậu cứ quỳ ở đây hít gió núi đi, ta cũng không có thời gian đôi co với cậu.
Diệp Thiên cũng không thể nhận những lời này của Chu Khiếu Thiên được, quay người lên xe, khởi động xe rồi quay về phía sau.
– A, a, sư phụ, người đợi con với!
Chu Khiếu Thiên có chín chắn, chẳng qua cũng chỉ là 1 cậu bé 18, 19 tuổi. Mắt nhìn thấy Diệp Thiên bỏ đi thật thì lập tức đứng dậy chạy đuổi theo xe.
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên lên xe, Diệp Thiên đạp phanh lại, nhìn sang Chu Khiếu Thiên, nghiêm nghị nói:
– Cậu vốn là truyền nhân của Chu Thị, mặc dù đã bị thất truyền nhưng thân phận của cậu cũng không thể nào thay đổi được. Những người trong kỳ môn rất coi trọng kế truyền, cậu làm thế này không nghĩ đến liệt tổ liệt tông nhà cậu sẽ nghĩ như thế nào à?
– Nhưng… nhưng truyền thừa của nhà em sớm đã bị thất lạc rồi!
Chu Khiếu Thiên không được nhận làm đồ đệ. Tất cả những thứ học được đều là những thứ cha dạy cho hồi còn nhỏ hoặc là do chính mình tự mày mò ra, vốn không hiểu những chuyện như thế này nên cũng không coi trọng lắm.
– Cậu vẫn còn họ Chu đúng không?
Diệp Thiên tức giận nói:
– Làm 1 đệ tử của Chu Thị Nhất Mạch, cậu nên nghĩ sau này làm cách nào tìm được truyền thừa của Chu Thị chứ không phải học Ma Y Nhất Mạch của ta!
Kỳ thực Chu Khiếu Thiên luyện võ từ nhỏ, có căn cơ tuyệt vời, là mầm mống tốt để luyện tập pháp thuật. Thế nhưng cậu đã lớn rồi, không thể kế thừa Ma Y Nhất Mạch được, Diệp Thiên cũng chỉ có thể dùng những lời đó mà từ chối cậu mà thôi.
– Thế… thế cũng được, anh Diệp, em sẽ làm rạng rỡ Chu Thị Nhất Mạch!
Nghĩ đến mình thay đổi làm môn hạ của bang phái khác, thực sự là hổ thẹn với tổ tông, Chu Khiếu Thiên chỉ có thể bỏ ngay cái ý định này đi. Cậu cũng là hạng người có tâm chí kiên định, đồng thời trong lòng đã hạ quyết tâm, nhất định phải kế thừa pháp thuật của Chu Thị.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
– Vậy là tốt rồi, sau này anh có thời gian, cùng cậu đến gia tộc Chu Thị ở Giang Tây, Hồ Nam 1 chuyến.
Sau khi thuyết phục Chu Khiếu Thiên, nhìn thấy trời cũng đang tối dần rồi, 2 người ngồi trong xe ăn uống chút rượu thịt rồi Diệp Thiên lái xe tới chỗ mục tiêu.
Nông thôn ở Hà Bắc vào tháng 2, tháng 3, gió vẫn còn lạnh đến thấu xương. Đến buổi tối khi nhà nào nhà nấy đã tắt điện, không có ai phát hiện ra trên 1 con đường đất ở trong thôn của họ có 1 chiếc xe đang đậu ở đó.
– Anh Diệp, khi nào thì chúng ta xuống xe?
Lúc này đã 9 giờ rồi, Diệp Thiên cùng Chu Khiếu Thiên đã đợi ở đây 3, 4 tiếng đồng hồ rồi, cũng có vài người đi qua đường, Diệp Thiên đều lấy lý do duy nhất là xe hỏng để đối phó.
– Đợi thêm 1 lát nữa đi!
Diệp Thiên nhìn Chu Khiếu Thiên 1 cái, nhấn mạnh nói:
– Là anh xuống thôi, không phải là chúng ta xuống. Anh cũng không có nhiều thuốc như vậy để cho em uống đâu. Em ngồi trên trên xe xem xét tình hình, có gì không ổn thì khởi động xe lên, anh có thể nghe được!
Chu Khiếu Thiên đã từng trộm 3 ngôi mộ mà vẫn chưa bị tóm, Diệp Thiên cũng chỉ có thể thầm than rằng vận khí tên tiểu tử này tốt. Làm việc như cậu như thế này mà không có người canh chừng rất dễ xảy ra chuyện.
Nhìn thấy bộ dạng Chu Khiếu Thiên có vài phần ấm ức, Diệp Thiên không khỏi vui vẻ:
– May mà tiểu tử nhà ngươi cùng hiểu 1 chút học thuyết phong thủy, lúc này đang là lúc âm, là thời điểm sát khí nặng nhất trong ngày, đi xuống để tìm chết à?
Những người trộm mộ bình thường để phải đợi sau giờ tý mới có thể vào trong mộ, nhìn thấy bộ dạng Chu Khiếu Thiên lúc này, Diệp Thiên liền hiểu ra, thấy người anh em này bị thương cũng là tự làm tự chịu cả.
– Hôm nay đúng là thời tiết đẹp để ăn trộm.
Đợi đến khi kim đồng hồ chỉ đến 12 giờ, Diệp Thiên đẩy cửa xe ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh trăng cùng những vì sao lấp lánh đang bị 1 đám mây đen che khuất.
– Nhớ kỹ, nếu thấy người thì đừng có hoang mang, nói là xe hỏng rồi, rồi đốt 3 lần lửa lên thì anh sẽ biết!
Diệp Thiên 1 mặt căn dặn Chu Khiếu Thiên, 1 mặt cởi bỏ quần áo trên người xuống.
Những người trộm mộ chuyên nghiệp đều có những bộ quần áo chuyên dụng, thế nhưng Diệp Thiên đến vội vàng nên chỉ có thể mượn đồ của Chu Khiếu Thiên dùng tạm.
– Mẹ nó, sao ta lại có thể tham gia vào chuyện phiền phức của ngươi được nhỉ? Anh nói cậu nhanh lên, đưa quần áo qua đây cho anh!
Sau khi cởi bỏ hết chỉ còn lại cái quần đùi, kể cả là thân thể cường tráng của Diệp Thiên cũng bị gió lạnh thổi qua làm cho rùng mình, nhanh chóng mặc bộ quần áo nịt của Chu Khiếu Thiên lên người.
– Con bà nó, cũng khá chuyên nghiệp đấy!
Sau khi mặc bộ quần áo hơi nhỏ kia lên người mình, Diệp Thiên nhét Vô Ngân vào trong cánh tay trái, trước ngực có 2 cái túi, vừa khéo để đặt bùa chú và pháp khí vào. Còn về chiếc la bàn thì chỉ có thể cầm trong lòng bàn tay.
Chương 262 : Đường vào mộ
Tay trái cầm la bàn, tay phải mang theo cái xẻng Công Binh, Diệp Thiên đến trước cái đạo động Chu Khiếu Thiên chỉ kia. Do sợ bị người khác phát hiện nên cái đạo động này nằm ở đằng sau 1 sườn núi nhỏ, mặt trên vờ được che đậy bởi 1 lớp bùn đất và cành cây khô.
Đem chiếc la bàn ở chỗ cổ tay nhét vào trong quần áo, Diệp Thiên dùng chiếc xẻng Công Binh vạch lớp bùn đất che cái đạo động kia ra, đợi khoảng 5, 6 phút, sau khi cảm thấy không khí đã bắt đầu lưu thông vào bên trong được kha khá rồi thì đầu Diệp Thiên chui vào trong động trước rồi chân mới bước vào theo sau.
Nhìn từ bên ngoài thì đạo động này không lớn lắm, Diệp Thiên phải khó khăn lách bả vai mới vào được bên trong, thế nhưng không gian bên trong, 2 vách tường trong đạo động dùng bùn đất để đắp lên là để đề phòng chuyện bất trắc xảy ra.
– Chẳng có nghề nào dễ dàng cả, xem ra trước kia mình có cái nhìn phiến diện với nghề trộm mộ rồi!
Bò vào 1 lối nhỏ trong đạo động, đầu Diệp Thiên miên man suy nghĩ.
Thế nhưng bây giờ tự mình kiểm nghiệm, Diệp Thiên cũng cảm thấy cái nghề trộm mộ này quả thực cũng không dễ dàng gì. Chẳng những phải dùng đầu óc mà còn phải dùng cả khí lực nữa. Những cái khác không nói, riêng cái con đường trong động dài gần đến mười lăm mét này thì đã là 1 công trình to lớn rồi.
Sau khi chân tay bò hơn mười mét, Diệp Thiên đi đến chỗ cuối đường trong động, bị chặn lại bởi 1 bức tường bằng đá xanh, lớp bùn đất trên bức tường sớm đã được làm sạch rồi, 1 khối đá được sắp xếp chỉnh tề bây giờ hiện ra trước mắt Diệp Thiên.
Chỉnh cho cái đèn mỏ trên đầu sáng hơn 1 chút, Diệp Thiên cẩn thận quan sát chỗ mái vòm trong ngôi mộ.
Không gian trong này nếu như lớn hơn 1 chút thì có thể đủ để 2 người ngồi xổm ở bên trong. Trong 1 góc tường có rải rác 1 ít xương cốt của người chết, cũng không biết người chết đã bao lâu rồi, xương cốt đều bị bùn đất ăn mòn hết cả, có phần chuyển sang màu vàng rồi.
– Đúng là người chết vì tài, chim chết vì ăn!
Diệp Thiên không biết trước đó hàng trăm năm hoặc là lâu hơn đó trước nữa, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đó, mới có thể lưu lại 1 bộ hài cốt trơ trọi như thế này được.
Trên bức tường rõ ràng là vừa mới di chuyển đó thiếu mất 1 viên gạch. Để chiếc la bàn của Chu Khiếu Thiên vào chỗ trống kia, chiếc la bàn vốn bóng loáng, lúc này thì độ bóng loáng của chiếc la bàn đã giảm xuống ảm đạm dần.
Diệp Thiên không vội rút la bàn ra mà ngồi khoanh chân trên mặt đất, lẳng lặng dùng khí để cảm ứng dòng sát khí chảy không ngừng đằng sau bức tường kia.
– Trận pháp di chuyển sát khí này là do cao nhân chỉ điểm, hơn nữa sát khí rất nặng, trong mộ này, nhất định là có chôn theo người sống.
Diệp Thiên ngồi dưới đất, thân thể chấn động mạnh 1 cái rồi mở cả 2 mắt, đúng lúc dòng khí khi nãy của cậu tiếp xúc với luồng sát khí ngay sau bức tường kia, luồng sát khí hùng hậu đó đã ùa lên muốn nuốt chửng dòng khí đó của Diệp Thiên.
Sát khí cũng như không khí, đều không có hình dạng, màu sắc và ý thức. Loại khí có mang theo tính chủ động tấn công nhất định là bị người khác dùng trận pháp chỉ dẫn, hơn nữa phương pháp lại vô cùng cao siêu, khiến cho những dòng sát khí đó gần như biến thành sự tồn tại có ý thức.
Như vậy, những dòng sát khí đó không những có thể dễ dàng dung hòa với khí huyệt mà còn có thể chống lại sự xâm nhập của những người trộm mộ. Đối với những người trộm mộ bình thường không hiểu pháp thuật mà nói thì những dòng sát khí đó chính là mà quỷ đòi mạng.
– Sát khí nặng như vậy nếu như hóa giải toàn bộ đúng là có hơi đáng tiếc, sớm biết thế này đã mang theo chiếc đèn Chu Tước đến rồi!
Ngôi mộ này ít nhất cũng đã bị khai quật trên mười lần, bố cục phong thủy đã không còn được nguyên vẹn như trước, cho dù là Diệp Thiên có chặn lại chỗ bị Chu Khiếu Thiên làm hỏng kia thì những dòng sát khí đó sớm muộn gì cũng lọt ra ngoài.
Cho nên Diệp Thiên chuẩn bị thay đổi bố cục phong thủy của ngôi mộ này, khiến cho sát khí cùng sinh khí trong mộ trào hết ra ngoài. Như thế có thể hạn chế, trung hòa được sát khí nguy hại, khiến cho nó không thể trở thành mối nguy hại được nữa.
Thế nhưng những dòng sát khí này mà để lãng phí như thế , Diệp Thiên cảm thấy hơi tiếc. Nếu như có đèn Chu Tước ở đây để tẩm bổ 1 thời gian, nói không chừng có thể hấp thu những dòng sát khí tàn nhẫn đó trở thành 1 món đồ pháp khí cũng nên.
Ý tưởng này làm cho tim Diệp Thiên đập thình thịch lên, cậu thậm chí có nảy ra ý định quay về Bắc Kinh manh theo chiếc đèn Chu Tước đó. Phải biết rằng, những món đồ pháp khí tấn công như món pháp khí Vô Ngân, cùng với Đại Tề Thông Bảo đều rất giá trị.
– Ý, ở đây thật là nguy hiểm, đừng có mà làm cho xôi hỏng bỏng không.
Sau khi cân nhắc 1 hồi, Diệp Thiên lại bỏ ý định này đi, nếu như trong khỏang thời gian này, ngôi mộ mà bị người khác phát hiện, thì cái đèn Chu Tước của cậu kia cũng khó mà lấy lại được.
– Dưỡng cho Vô Ngân cũng được!
Mặc dù đèn Chu Tước không ở bên mình, nhưng trên người Vô Ngân cũng có sát khí của mộ. Như vậy thu nạp thêm 1 chút sát khí, thì càng có lợi cho Vô Ngân.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên lấy tấm bùa trong túi ra, sau khi lấy ra, thì dính lên trên tường, sau đó tiện tay rút chiếc la bàn gắn ở trên tường ra.
– Hay thật, sát khí nặng như vậy, tấm bùa này nhiều nhất chỉ dính được 2 giờ!
Còn chưa kịp nhìn chiếc la bàn của Chu Khiếu Thiên kia, Diệp Thiên đã cảm thấy 1 dòng hàn khí từ trong tường phát ra, bị sát khí trên tấm bùa chặn đứng lại. Thế nhưng sắc đỏ của máu gà trên tấm bùa trấn áp sát khí đó thì dù mắt thường cũng có thể nhìn thấy được là nó đang mờ nhạt dần.
Diệp Thiên nhặt viên gạch rơi dưới đất lên, đem nhét vào chỗ cũ, sau đó rút thanh Vô Ngân ở cánh tay trái ra, căắm vào kẽ hở trên bức tường, rồi đưa tay dỡ tấm bùa kia xuống.
Mất đi tấm bùa ngăn cản, Diệp Thiên ngay lập tức cảm nhận được 1 dòng sát khí cực lạnh từ trong tường thoát ra, giống như thủy triều ở đại dương như muốn nhấn chìm cả người mình.
Thế nhưng vào lúc này, thanh Vô Ngân cắm trên tường đó, không hề có dấu hiệu báo trước, phát ra 1 tiếng vang lên như là hát vang reo hò. Dòng sát khí trào ra như thủy triều kia đã bị thanh Vô Ngân nhỏ bé kia hấp thụ.
Thế nhưng sát khí ẩn chứa trong ngôi mộ hàng ngàn năm này, Vô Ngân không thể trong 1 khoảng thơi gian ngắn mà có thể hấp thụ hết được. Dòng sát khí xuyên qua tường vẫn nồng hậu như vậy, tràn ra nhập vào Vô Ngân, 2 bên rõ ràng là đang tạo thành tình thế cân bằng.
– Quả nhiên là có thể!
Sau khi nhìn thấy tình hình của Vô Ngân, nét mặt Diệp Thiên lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Để Vô Ngân dưỡng ở đây 1 thời gian nhất định phẩm chất của nó sẽ tăng cao thêm 1 bậc, nói không chừng có thể đạt đến mức độ “thời gian qua đi”.
Cái gọi là “thời gian qua đi” không phải là chỉ thời gian trôi đi mà là 1 cách gọi khác của pháp khí tấn công kỳ môn trong kỳ môn. Tương truyền pháp khí được dưỡng đến giới hạn rồi thì có thể sản sinh ra tác dụng làm thời gian trôi đi.
Thế nhưng đối với loại pháp khí chỉ xuất hiện trong truyền thuyết này, Diệp Thiên chỉ mới nghe nói chứ chưa bao giờ gặp qua cả. Pháp khí tấn công ở trên thế thế giới này cực hiếm. Còn thanh Vô Ngân này chẳng qua là Diệp Thiên tình cờ mà gặp được.
– Được, thành công hay không thì đến rạng sáng cũng đành phải mang đi!
Mặc dù không nỡ để Vô Ngân ở trong này mấy ngày nhưng còn 5,6 giờ nữa mới đến rạng sáng. Diệp Thiên vẫn có thể để cho Vô Ngân hấp thu thêm 1 chút sát khí, sau khi suy nghĩ 1 lát, Diệp Thiên quay người, theo đường cũ rồi bò ra.
Sau khi nhô đầu ra ngoài quan sát 1 hồi, Diệp Thiên chui ra khỏi đạo động, nhờ bóng đêm yểm trợ, nhẹ nhàng mở cửa xe ô tô ra.
– Anh… anh Diệp?
Chu Khiếu Thiên ngồi ở ghế trước bị hành động của Diệp Thiên làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa thì đập chiếc đèn pin trong tay vào Diệp Thiên.
Nói thật ra thì nhiệm vụ canh gác của Chu Khiếu Thiên ở đây còn gian nan hơn công việc dưới lòng đất của Diệp Thiên nhiều.
Diệp Thiên bận việc ở dưới kia cũng không có nhiều thời gian lo lắng vớ vẩn gì, thế nhưng Chu Khiếu Thiên ở trên này thì không được như vậy,vừa sợ Diệp Thiên gặp chuyện không may, lại sợ nhỡ đâu có người trong thôn đi qua, nên tâm lý cực kỳ căng thẳng.
– Ầy, cái la bàn này của cậu, may mắn anh đến sớm nên vẫn chưa bị hỏng hết, để dưỡng 1 thời gian thì lại có thể dùng được.
Sau khi Diệp Thiên lên xe thì ném cho Chu Khiếu Thiên chiếc la bàn, chiếc la bàn làm bằng gỗ cứng này mới để đó vỏn vẹn có 2 ngày thế mà trên lưng của nó đã xuất hiện 1 vết rạn nứt rồi có thể thấy được là sát khí trong mộ đó nặng đến cỡ nào.
– Em không biết dưỡng pháp khí .
Chu Khiếu Thiên đau lòng vuốt ve di vật duy nhất mà cha để lại, sau 1 hồi lâu mới nhớ tới việc chính, quay sang hỏi Diệp Thiên:
– Anh Diệp, ở dưới đó thế nào? Âm sát khí có phải là bị thoát ra ngoài không?
Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
– Không sao cả, đợi đến 3 giờ thì anh lại xuống dưới đó, thay đổi 1 chút bố cục phong thủy trong ngôi mộ này.
Đến 3 giờ thì còn mấy tiếng nữa, Diệp Thiên nói xong thì nằm xuống chỗ ghế ngồi sau, Chu Khiếu Thiên thì không được may mắn như vậy, vẫn còn phải mở to mắt để quan sát tình hình xung quanh.
Đến 3 giờ, Diệp Thiên mở mắt đúng chuẩn giờ, đứng dậy mở cửa xe rồi xuống huyệt mộ.
– Anh Diệp, không đem theo cái bình dưỡng khí ô xy này à, không khí trong đó không thở được đâu!
Nhìn thấy Diệp Thiên không mang theo cái bình dưỡng khí, Chu Khiếu Thiên ở phía sau không khỏi cố nhỏ giọng gọi lại 1 tiếng.
Ngôi mộ này đã đóng kín hàng ngàn năm, bên trong không chỉ có mỗi âm, sát khí tồn tại, trong không khí còn có rất nhiều nấm mốc có hại cho cơ thể vì thế những nhà khảo cổ khi mới khảo sát mồ mả đều phải thông gió 1 thời gian rồi mới đi vào.
Còn về những người trộm mộ thì không để ý nhiều thứ như vậy, nhiệm vụ hành nghề của bọn họ thời gian rất gấp nên rất nhiều người mang chỉ theo cái bình dưỡng khí vào trong mộ. Thế này cũng được coi như là khoa học kỹ thuật hiện đại, là tin vui của người trộm mộ rồi.
– Anh không cần thứ đó đâu!
Diệp Thiên phẩy phẩy tay, cũng không quay đầu lại rồi đi đến chỗ mặt đất trên huyệt mộ đó.
Thế nhưng lần này Diệp Thiên lại không đi vào cái đạo động khi nãy nữa mà đi thẳng đến sườn phía nam, sau khi đi qua 1 ngọn đồi nhỏ, cẩm cải xẻng công binh đào ở 1 chỗ có bề mặt không giống với xung quanh.
Chu Khiếu Thiên đi theo sau lưng Diệp Thiên, nhìn thấy hành động của Diệp Thiên, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Anh Diệp, anh đang làm gì thế? Bây giờ là 4 giờ rồi mà còn đào đường thông à, sợ là không kịp nữa đâu.
Đào đường thông cũng không phải là 1 việc đơn giản, nếu như gặp phải ngôi mộ lớn được chôn sâu thường thường phải tốn thời gian là 5, 3 ngày mới có thể đào đến được.
Chu Khiếu Thiên tự mình đã từng vào cái đạo động kia có thể tính ra, nếu như là 1 người đào, hơn nữa, với thời tiết đông lạnh giá rét như bây giờ, ít nhất cũng phải mất 1 tuần mới có thể đào thông đến nó được.
– Ai nói là anh đào đường thông?
Diệp Thiên tức giận liếc Chu Khiếu Thiên 1 cái, nhưng vẫn không dừng tay. Ngay lúc lời cậu vừa dứt thì bên dưới cái xẻng đó xuất hiện 1 cái cửa động đen ngòm.
Chương 263 : Gặp nạn
Nhìn thấy cái cửa động đen ngòm đó, Chu Khiếu Thiên nhất thời cũng không có phản ứng gì, thản nhiên nói:
– Ở… ở đây sao lại có cái cửa động này nhỉ?
– Anh nói này, đầu óc em ngốc quá, ở đây đương nhiên là có đạo động rồi, lẽ nào là cái hang thỏ chắc?
Diệp Thiên không giữ nổi bình tĩnh trừng mắt nhìn Chu Khiếu Thiên 1 cái, nói:
– Nhanh trở về quan sát đi, nếu như có người đến, chú ý phát tín hiệu nha!
– Quái lạ, anh Diệp làm sao mà biết ở đó có cái đạo động được nhỉ?
Bị Diệp Thiên đuổi về xe, Chu Khiếu Thiên gãi gãi đầu không thể lý giải nổi.
Nhìn từ bên ngoài, cái đạo động đó cũng giống như những chỗ khác, trên bề mặt thậm chí còn có cây cỏ khô héo, trừ phi Diệp Thiên có con mắt nhìn xuyên thấu, nếu không thì làm sao có thể biết được dưới đó có đạo động tồn tại. †
Mắt nhìn xuyên thấu thì Diệp Thiên không có nhưng cậu hiểu được thuật quan sát địa khí, địa khí phát ra từ lăng mộ ngầm trong lòng đất này đều không qua khỏi con mắt của Diệp Thiên.
Chỗ đạo động này tuy rằng được che giấu rất bí mật nhưng lại đúng là chỗ cửa sinh, năm đó lúc người đào đạo động này tuyệt đối là đã được cao nhân chỉ điểm, bởi vì nơi này là nơi duy nhất có thể vào trong ngôi mộ 1 cách an toàn.
Thành thật mà nói, Diệp Thiên sau khi nhìn thấy cái đạo động này không biết là từ niên đại nào nên trong lòng cũng hơi thất vọng.
Diệp Thiên chưa bao giờ trộm mộ, lần này là dân nghiệp dư thôi, thực ra trong lòng cũng cân nhắc là có thể tìm kiếm mấy món đồ tốt ra hay không, thế nhưng sự tồn tại của đạo động này, đã chứng minh rằng ngôi mộ lớn này đã được cao nhân ghé thăm, nói vậy sẽ không còn bao nhiều đồ để lại cho cậu nữa.
– Những người kia vẫn chưa vào cái đạo động tìm chết này, chắc là còn muốn xuống dưới đó, nhưng mà vì nguyên nhân gì đó mà bọn họ lại không vào trong mộ lần nữa, bên trong chắc là còn có nhiều đồ ngon để lại?
Sau khi cầm chiếc xẻng Công Binh vào trong đạo động, Diệp Thiên phát hiện, ngoài cái cửa động nhỏ hẹp và cái đạo động duy nhất, không gian bên trong đạo động rõ ràng là lớn hơn nhiều so với cái đạo động kia, Diệp Thiên cúi thấp người xuống thậm chí có thể bước vào bên trong.
Thế nhưng thời gian tồn tại của cái đạo động này rất lâu rồi, những bức tường bồi đắp bên trong còn có 1 ít bùn đất do chặn nước thấm vào. †Diệp Thiên tốn gần 1 giờ đồng hồ mới có thể hoàn toàn làm thông đạo động.
– Còn hơn 1 tiếng đồng hồ nữa trời sáng, xem ra mình phải nhanh hơn mới được!
Nhìn xuống đồng hồ, sắp 4 giờ rồi, Diệp Thiên ngồi bên ngoài hơn 10 phút, đợi cho không khí trong đạo động lưu thông 1 lát rồi mới chui vào lần nữa.
Người ở nông thôn thường dậy sớm, nói không chừng 5, 6 giờ đã có người đi bộ qua đây, Diệp Thiên nhất định trước 5 giờ phải vào được trong mộ, sau khi thay đổi bố cục phong thủy trong đó rồi mới rời đi. †Chỉ có hơn 1 tiếng đồng hồ, đúng là có hơi gấp rút.
Những người vào trong ngôi mộ này trước kia hẳn có rất có kinh nghiệm, sau khi ra ngoài không chỉ có thể che giấu đạo động đi mà đồng thời còn có thể khôi phục lại bức tường trong huyệt mộ như lúc ban đầu.
– Nơi này là vị trí của cửa mộ!
Diệp Thiên lau sạch bùn đất xung quanh bức tường, phía trước hiện ra 1 cánh cửa hình vòm cao hơn 2 mét.
Trong lòng Diệp Thiên vui mừng, xem ra mình phán đoán hoàn toàn chính xác. †Ngoài cái đạo động này ra, những nơi khác, hơn mười mấy cái đạo động khác trong ngôi mộ này đều không thể đi vào, chỉ có 1 nhóm người đi vào chắc là có thể để lại 1 vài món đồ tốt.
Đối với vàng bạc, tiền của và đồ cổ, Diệp Thiên vốn không có hứng thú gì, thế nhưng là ngôi mộ ngàn năm như thế này thì chỗ nào cũng có chứa pháp khí tuyệt hảo, nếu như có thể tìm thấy 1, 2 món đồ pháp khí phong thủy, Diệp Thiên coi như lần này làm việc không uổng công.
Thời gian cấp bách, Diệp Thiên không có thì giờ cẩn thận mở cửa mộ ra, cũng không thể dùng xẻng để nâng những bức tường lớn như thế được, sau đó dùng 5 ngón tay kéo 1 viên gạch xanh ra.
Sau khi mở được cánh cửa mộ ra, Diệp Thiên chỉ cảm thấy 1 dòng khí hơi ấm áp từ chỗ trống kia truyền ra ngoài.
Đây là cánh cửa sinh, ở chỗ khác so với cánh cửa tử khi nãy, nếu đổi lại, là cánh cửa tử được mở ra thì 1 cái động lớn như thế này sẽ bị dòng sát khi như đại dương kia nhấn chìm. †Ngay cả Diệp Thiên cũng không muốn tự lấy thân mình ra thí nghiệm mà nghêng ngang đứng ở chỗ đó.
Thế nhưng vào lúc thổi ra 1 làn gió mát, Diệp Thiên vẫn cứ vận công, đóng toàn bộ lỗ chân lông trên người lại, đồng thời hít 1 hơi thật sâu, ngừng hô hấp ở bên ngoài. †Mặc dù ngực cậu vẫn còn phập phồng nhưng đã đến giai đoạn tự hô hấp bên trong rồi.
Phải biết rằng, cổ mộ phải đến ngàn năm âm u không thấy mặt trời, sẽ sinh ra đủ các loại nấm mốc và các khí có hại cho cơ thể, rất nhiều độc tố thậm chí là khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể tìm ra được.
Giống như là Kim Tự Tháp cổ Ai Cập đóng kín mấy ngàn năm, 1 nhóm hơn 10 người lần đầu tiền đi vào, trong 1 năm đầu chết bất đắc kỳ tử, dù là ai cũng không thể tìm ra nguyên nhân được, cuối cũng đều đổ cho là sự nguyền rủa của Pha ra ông.
Theo như Diệp Thiên thấy, bọn họ không phải là do sát khí đả thương thân thể mà là hít phải khí độc trong Kim Tự Tháp. †Chỉ có điều loại độc tố này không thể giết người ngay tại chỗ được vì thế nên dựa vào thể chất khỏe hay yếu của những người đó mà lần lượt chết đi.
Diệp Thiên mặc dù có pháp thuật trong người, thể chất cũng khác xa với người thường, thế nhưng cậu cũng không dám lấy thân mình làm thí nghiệm, dù sao những sự việc không thể hiểu được trên đời này vẫn có rất nhiều, cẩn thận 1 chút mới không dẫn đến tai họa.
– Mẹ nó, đây… đây không phải là ngôi mộ của hoàng đế sao?
Đợi sau 5 phút, Diệp Thiên chui vào trong cửa mộ, sau khi nhìn thấy tình hình phía sau cửa mộ, không khỏi sửng sốt 1 chút.
Bởi vì cảnh tượng phía sau cửa mộ đều không phải là ngôi mộ giống như trong tưởng tượng của Diệp Thiên mà là 1 con đường mộ tối om không nhìn thấy gì cả. †Độ cao của con đường khoảng 2 mét, vừa đủ để cho Diệp Thiên đứng thẳng người.
Đường mộ dĩ nhiên toàn bộ đều được lát theo 1 quy cách thống nhất bằng đá xanh, hai bên đường mộ đều là những tảng đá xanh hình chữ nhật to, trên bề mặt có điêu khắc hình các nhân vật cùng những bức họa chiến tranh. †
Diệp Thiên xuất thân vốn học kiến trúc cổ đại, những hình thức kiến trúc trong ngôi mộ cũng là 1 loại trong kiến trúc cổ, vì vậy Diệp Thiên biết ngôi mộ có quy mô mà hình dáng như thế này thường chỉ có hoàng đế mới có thể xây dựng được.
Nếu là đại thần thì sau khi chết mà dùng kiểu thiết kế mộ nhà như thế này là vi phạm quy định, hậu nhân có ý định tạo phản, nhẹ thì đào mộ lên nghiền xương thành tro, nặng thì tru di tam tộc.
Chỉ có điều ngôi mộ lớn này giống như ngôi mộ thời kỳ đầu nhà Mạt Tống, mà Diệp Thiên vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra đời Đường Tống có ngôi mộ hoàng đế nào đặt ở Hà Bắc.
Trong trí nhớ của Diệp Thiên, có vẻ như ngoài lăng mộ của Vương Lưu Thắng ở Trung Sơn được khai quật ở trong thành Hà Bắc ra còn có Thanh Đông Lăng ở ngoài khu vực Hà Bắc ra, thì nơi này không có ngôi mộ của hoàng đế nào cả. †
– Nghĩ nhiều làm gì, vào trong xem xem sẽ biết ngay ý mà!
Nhìn thấy thời gian đã sắp đến 4 giỡ rưỡi, hơn nữa không khí trong lồng ngực lúc này chỉ có thể duy trì nhiều nhất là nửa giờ nữa, Diệp Thiên cũng không dám trì hoàn nữa, nhấc chân đi xuống dưới mộ.
Không biết vì sao, trong lòng Diệp Thiên đột nhiên sinh ra cảm giác bất an, thế nhưng sau khi phóng khí ra thì thấy xung quang dường như không có gì nguy hiểm. †Chỉ có điều càng đi vào thì càng cảm thấy bất an hơn. †
Sự cảnh giác trong lòng Diệp Thiên trỗi dậy, đi chậm lại vài bước, ánh sáng trên đỉnh đầu không ngừng chiếu rọi xuống ngôi mộ. †Cậu từng nghe sư phụ nói, bên trong những ngôi mộ lớn thời cổ đại có rất nhiều cơ quan cài bẫy chết người. †Không cẩn thận 1 chút thì cả người từng trải cũng sẽ nằm luôn ở đây.
Sau khi đi tiếp hơn mười mét, bức tường xung quanh cũng không có ám khí bắn ra như trong tưởng tượng, thân thể căng cứng của Diệp Thiên cũng thả lỏng vài phần.
– Hầy, hóa ra là ở trước mặt!
Thế nhưng đúng vào lúc Diệp Thiên đi thêm 1 bước nữa, chân sau chuẩn bị bước lên, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, bởi vì cậu cảm thấy dưới chân mình là không khí, toàn thân không làm chủ được rơi xuống phía dưới.
Chỗ này rõ ràng là 1 cái bẫy bằng 1 tấm đá, vào lúc thân dưới của Diệp Thiên rơi xuống, thì bên kia của cái bẫy nhếch lên, định rập xuống 1 nửa cơ thể bị rơi xuống của Diệp Thiên.
Nếu như bây giờ là người bình thường thì căn bản là ngay cả cơ hội để suy nghĩ cũng không có, ngay lập tức sẽ bị rơi xuống hố sâu.
Nhưng Diệp Thiên từ hồi 5 tuổi đã bắt đầu tập võ, tốc độ phản ứng của cơ thể thậm chí còn vượt qua cả tốc độ suy nghĩ, vào lúc thân dưới mới rơi xuống thì thân thể cậu đã đạp mạnh 1 cái vào không trung, xoay người trên không trung, quay ngược trở lại.
Cảm thấy nguy hiểm đang ở ngay sau mình, 2 tay Diệp Thiên vỗ mạnh 1 cái ở mép hố sâu, cơ thể dừng lại 1 chút, không bị rơi xuống nữa, rồi như 1 mũi tên bắn ra khỏi cung.
– Ầm!
Sau đó 1 âm thanh ầm ầm vang lên từ phía sau, xoay người ngược lại, bụi bay mù mịt trong đường mộ. †Mà sau khi Diệp Thiên thoát ra khỏi hố sâu, cơ thể xoay mấy vòng liên tiếp thoát xa ra khỏi cái bẫy kia.
– Mẹ nó, cái chó này là có ai thiết kể nhỉ? Quá nguy hiểm!
Sau khi tránh xa khỏi nơi đó, không khí trong ngực Diệp Thiên đột ngột thoát ra, nằm ở chỗ cửa mộ há mồm thở hổn hển, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, mặc kệ những khí độc hại. †Có thể sống sót như thế này, trong lòng Diệp Thiên đã thầm cảm ơn tổ tiên phù hộ rồi.
Phải nói rằng, 1 phen gặp nguy khi nãy thật khiến cho Diệp Thiên thập tử nhất sinh, suýt chút nữa chôn thân trong đường mộ này.
Phải nói là Diệp Thiên đã tính toán rất cẩn thận rồi, vì sợ những cơ quan ngầm mà mỗi bước đi đều dùng 1 chân dẫm lên 1 chỗ dò trước, cảm thấy không có bẫy thì chân sau mới bước lên tiếp.
Thế nhưng người thiết kế cái bẫy này đã tính toán kỹ tâm lý của người, dày công thiết kế từng bước đi, ông ta có thể thiết kế tính toán bàn đạp bằng đá xanh đó chịu đựng 1 trọng lượng vô cùng chính xác mới lật ngược lại, 1 chân dẫm lên căn bản là sẽ không có phản ứng gì.
Thế nhưng khi 2 chân dẫm lên thì sẽ vượt quá trọng lượng mà tấm đá có thể chịu đựng được, cơ thể mất đi trọng tâm mà rơi xuống. †Người thiết kế cái bẫy bằng tấm đã này nếu như ở thời bây giờ có thể được gọi là nhà tâm lý học rồi đấy.
– Tệ quá, suýt chút nữa làm ông mày phải chèo thuyền dưới âm ti rồi!
Sau khi ngồi trên đất khoảng chừng 5, 6 phút, Diệp Thiên mới đứng lên, mấy động tác liên tiếp vừa rồi tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần của cậu, trong lòng giờ còn có thứ cảm giác sống sót sau đại họa.
Khi nãy dòng nội khí trong ngực bị thoát ra ngoài, hít phải không khí bên trong mộ, nhưng Diệp Thiên cũng không có ý định tiếp tục nhịn thở nữa, trực tiếp đi tới chỗ cái bẫy vừa rồi, nhấc chân phải đi trên mặt đất.
Lúc này đây, chân phải Diệp Thiên phát ra 1 lực nặng chừng khoảng 50 cân, chỗ mặt đất kia đột nhiên phát ra 1 tiếng vang, trục giữa chuyển động, quay xuống bên dưới.
Chương 264 : Tiến vào
– Haiz, vẫn còn có người đen đủi hơn mình!
Diệp Thiên cúi đầu xuống, nhờ ánh sáng của cái đen mỏ nên có thể nhìn thấy được tình hình dưới tấm đá đó, lập tức thở ra 1 hơi lạnh, nếu mà cậu bị ngã xuống đó thì tuyệt đối sẽ có kết cục giống như người ở dưới đó.
Hố bẫy này dài chừng 2 mét, rộng khoảng mét rưỡi, phía dưới có cắm một đống lưỡi dao sắc bén.
Mặc dù cách đây hơn ngàn năm nên những lưỡi dao đó đã han rỉ hết nhưng vẫn sắc bén vô cùng, bởi vì bên dưới có 1 bộ hài cốt đang nằm ở đó.
Toàn bộ ngực của bộ hài cốt đều bị những lưỡi dao sắc bén xuyên thủng, da thịt của thi thể đã sớm bị thối rữa hết, chỉ còn duy nhất bộ xương kia dưới ánh đèn lóe lên 1 chút ánh sáng, 2 lỗ mắt trống rỗng đó tựa như đang kể lể quá trình trộm mộ bi thảm của mình vậy.
Sau 1 hồi sợ hãi, Diệp Thiên buột miệng mắng:
– Mẹ nó, mình chết rồi mà còn muốn kéo người khác xuống chôn cùng, chủ nhân ngôi mộ này đúng là không phải là người tốt!
Chỉ có điều Diệp Thiên cũng không nghĩ mà xem, nếu như đổi lại mà mộ của cậu, cậu sẽ cho phép người khác đến quấy rầy nơi an nghỉ yên bình của mình sao? Đoán chừng Diệp Thiên còn thiết kế còn tuyệt hơn người này ấy chứ, cậu sẽ dùng toàn bộ sự am hiểu về pháp thuật của mình để tạo nên 1 nơi cực kỳ nguy hiểm.
Nhìn thấy mặt đất trên đường mộ lại khôi phục như lúc ban đầu, trong lòng Diệp Thiên cũng cảm thấy ớn lạnh, cậu không biết sâu trong ngôi mộ này còn có những cái bẫy gì đang đợi mình nữa.
Vốn tưởng rằng đây là cửa sinh thế nhưng có khi còn khó đi hơn cả cái cửa tử kia, Diệp Thiên biết mình đã coi thường trí tuệ của các bậc cổ nhân rồi, đến lúc này cậu mới cảm nhận được mình đã nghĩ quá đơn giản về nghề này rồi.
– Hôm nay thì không được rồi, vẫn phải về trước thôi.
Tiếp tục đi xuống có thể phải tốn thêm nhiều thì giờ để đề phòng những cơ quan ám khí này nữa, thế nhưng bây giờ đã gần 5 giờ, gà trong thôn mà bắt đầu gáy rồi, nghĩa là đã có người dậy rồi.
Mặc dù không cam tâm nhưng Diệp Thiên chỉ có thể chui ra, theo đường đạo động mà bò lên mặt đất.
Sau khi hít thở không khí mát mẻ trên mặt đất, cảm xúc sống xót trong lòng Diệp Thiên sau tai nạn kia kia lại càng mãnh liệt hơn, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
– Anh Diệp, anh lên rồi à?
Vẫn luôn quan sát chỗ đạo động này, Chu Khiếu Thiên nhìn thấy Diệp Thiên chui ra thì liền lái xe qua.
Diệp Thiên nhìn Chu Khiếu Thiên 1 cái, hạ thấp giọng nói:
– Nói ít thôi, đắp 1 ít đất vào trong động rồi phủ 1 ít cây cỏ khô lên trên đi!
Lúc trong mộ còn không cảm thấy gì, lúc này mới đi ra, Diệp Thiên cảm thấy sức lực toàn thân mình như là đã cạn kiệt hết vậy, không phải ai cũng có thể có được cái cảm giác đi qua ranh giới giữa sống chết.
Chu Khiếu Thiên cũng là người có mắt quan sát, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Diệp Thiên, nói xong 1 câu cũng không dám hỏi nhiều nữa, cầm cái xẻng Công Binh, lấp cái cửa đạo động đó lại.
Nghề trộm mộ, lấp đạo động là điều bắt buộc cơ bản nhất, tay nghề của Chu Khiếu Thiên cũng không tệ, sau 1 hồi ngụy trang thì cho dù có người dẫm nát ở phía trên cũng không thể phát hiện bên dưới có điều bí mật.
Quay trờ về xe, thay lại quần áo của mình, Diệp Thiên nhặt mấy tấm biển trên mặt đất rồi lắp lên phía trước và sau xe rồi mới lái xe về hướng thị trấn kia.
Còn về Vô Ngân thì Diệp Thiên cố ý để dưỡng chỗ sát khí thoát ra đó, ngôi mộ này chôn ngàn năm cũng bị người ta phát hiện ra, trong thời gian 1 ngày này, Diệp Thiên tin là sẽ không có ai phát hiện ra chỗ đạo động đó.
Trên đường đi, Diệp Thiên kể cho Chu Khiếu Thiên nghe chuyện mình gặp ở dưới đó, dọa cho sắc mặt Chu Khiếu Thiên trắng bệch, cảm thấy mình thật may mắn, nếu như không phải là gặp được Diệp Thiên thì cho dù mình có tìm đúng vị trí đi chăng nữa cũng không thoát khỏi cửa tử.
– Mẹ nó, chẳng trách trên người có mùi bùn đất!
Sau khi về đến khách sạn, Diệp Thiên cùng Chu Khiếu Thiên đi xuống dưới tắm rửa 1 cái. Mặc dù kỳ cọ không thiếu chỗ nào những lỗ mũi vẫn ngửi được mùi bùn đất.
– Tối nay 9 giờ đến gõ cửa phòng anh, hôm nay phải xử lý xong chuyện này!
Sau khi đi từ nhà tắm ra, Diệp Thiên dặn dò 1 hồi với Chu Khiếu Thiên, về đến phòng mình, mặc kệ cái mùi trên chăn, nằm xuống ngủ liền 1 mạch.
Thế nhưng không đợi đến khi Chu Khiếu Thiên đến gọi mình, đến khoảng 8 giờ thì Diệp Thiên đã tỉnh giấc, ngủ 1 giấc mười mấy giờ, tinh thần mệt mỏi đó đã hồi phục lại.
Nhớ lại 1 chút chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng Diệp Thiên thầm than:
– Xem ra những chuyện mình trải qua vẫn còn quá ít, hoàn toàn không làm được như những lời sư phụ dặn ở những nơi hỗn loạn nguy hiểm.
Theo như lời lão Đạo nói, thời kỳ những người trong kỳ môn tranh đấu lẫn nhau, những chỗ nguy hiểm còn đáng sợ hơn chuyện hôm qua mình gặp phải, nếu như hơi phân vân 1 chút có thể chết ngay tại chỗ.
Mặc dù Diệp Thiên không biết trên thế giới này còn có người trong kỳ môn có thể khai thông nguyên khí trời đất hay không. Nhưng cách xử lý như cậu hôm qua rõ ràng là không đạt tiêu chuẩn.
Bởi vì hôm qua hít phải không khí trong mộ vì vậy nên Diệp Thiên không vội vàng đi tìm Chu Khiếu Thiên ngay mà lẳng lặng kiểm nghiệm sự thay đổi trong cơ thể nhưng sau khi cảm thấy không có gì mới đi rửa mặt, rồi đến gõ cửa phòng Chu Khiếu Thiên.
– Anh Diệp, anh tới rồi à, em mua đồ ăn sáng rồi, đang định đi gọi anh.
Chu Khiếu Thiên ra mở cửa, bánh mì, nước lã hôm qua đã không thấy rồi, trên bàn lúc này bày 1 túi thịt lừa nóng hổi, nhận thấy là Diệp Thiên thích ăn thịt nên cậu đặc biệt đi mua.
Ngoài ra còn có 2 bình rượu đế địa phương nữa, những người làm việc đêm giống như họ, uống mấy ngụm rượu hàn là rất cần thiết.
– Ăn đi, ăn xong rồi qua đó sớm 1 chút!
Diệp Thiên lúc này bụng réo ùng ục, không quá 10 phút mấy cân thịt và 1 cân rượu đế đã vào trong bụng rồi, trên người lập tức trào lên 1 nỗi lo lắng.
Sau khi chờ Diệp Thiên ăn xong, Chu Khiếu Thiên lưỡng lự mở miệng nói:
– Anh Diệp, hay… hay là, hôm nay em xuống đó cùng anh?
– Cậu à? Thôi bỏ đi, đến lúc đó ở bên trên chi viện cho anh là được rồi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, trong mộ không biết còn có nguy hiểm gì nữa, lúc đó bản thân mình còn không lo được, Chu Khiếu Thiên xuống đó chỉ phiền phức thêm.
Hơn nữa hôm qua cũng có mấy người phát hiện ra chỗ đậu xe, cho nên hôm nay nếu như còn không thể vào bên trong mộ được thì Diệp Thiên cũng sẽ trực tiếp phong bế sát khí lại rồi về Bắc Kinh.
– Vâng ạ, Anh Diệp, thế anh cẩn thận 1 chút nha!
Chu Khiếu Thiên bất đắc dĩ gật gật đầu, cậu cũng biết khả năng của mình không giúp được gì, xuống đó chỉ tội làm vướng chân Diệp Thiên.
– Mang theo hết đồ đi, lần này không quay lại đây nữa.
Mặc dù sáng nay đã trả phí 1 ngày nhưng Diệp Thiên cũng không định trở lại nơi này nữa.
2 người 1 trước 1 sau ra khỏi nhà khách, xe chạy trong bóng đêm đến phía Điền Trang, thế nhưng lần này Diệp Thiên lại đỗ xe ở 1 chỗ bên lề đường cách mộ hơn 1 km.
Mang công cụ xuống xe, 2 ngươi cũng không đi đường lớn mà men theo đường ruộng đang vào vụ xuân để đến ngôi mộ đó, ở đó có 1 cái gò đất nhỏ, Chu Khiếu Thiên nằm sau cái gò đất đó để người khác không phát hiện ra.
Xem xét xung quanh 1 hồi, sau khi không phát hiện ra điều gì bất thường, Diệp Thiên nói với Chu Khiếu Thiên:
– Bây giờ anh đi xuống, nếu như phát hiện ra điều gì thì em cứ chạy đi!
Ngôi mộ này tổng cộng có hơn 10 cái đạo động, cho dù bị người ta phong bế 1 cái thì Diệp Thiên cũng không sợ nhưng nếu như Chu Khiếu Thiên mà bị người khác bắt được thì sẽ có chút phiền phức.
– Anh Diệp, anh cứ yên tâm đi!
Chu Khiếu Thiên gật gật đầu, hôm qua sau khi uống đan dược của Diệp Thiên, thương thế cũng đã hồi phục 7, 8 phần, chỉ cần không phải là cảnh sát có súng thì Chu Khiếu Thiên rất tự tin với thân thủ của mình.
Diệp Thiên cũng không nói gì thêm, sau khi mở cái đạo động kia, lại vào đó 1 lần nữa. Thế nhưng lần này cậu có mang theo cái bình dưỡng khí ô xy, người này có lúc cũng không nên quá tự tin.
Đồng thời trong tay Diệp Thiên còn có thêm 1 cái xà beng, cái này dùng để dò đường, trải qua chuyện hôm qua, Diệp Thiên mới hiểu được, cảm thấy cái nghề trộm mộ này không có cái gì là dư thừa cả.
Biết được vị trí của tấm đá đó rồi, muốn đi qua đó cũng không phải là việc khó gì đối với Diệp Thiên, sau khi tấm đá lật lại, Diệp Thiên nhẹ nhàng nhảy qua, đương nhiên, chạm đất đầu tiên vẫn là cái xà beng trong tay cậu.
Con đường này dài tổng cộng hơn 20 mét, ở khoảng cách hơn 20 mét này, Diệp Thiên tổng cộng phát hiện ra 3 tấm đá.
Chỉ có điều ngoài cái tấm đá thứ nhất ra, còn lại 2 cái bẫy thì lại không có người chết, chắc hẳn những tiền bối vào đó trước cũng có người rút ra được bài học kinh nghiệm.
Thế nhưng ở trong mộ vẫn có nhiều hơn 1 bộ thi thể người chết. Bên cạnh cái thi thể đã hóa trắng kia ra, rơi hơn 10 cái đầu mũi tên hình tam giác, còn về phần cái tên sớm đã bị mục nát hết rồi.
Những cơ quan ám khí như thế này bình thường chỉ có thể bắn ra 1 lần, Diệp Thiên không ngừng gõ vào 2 bức tường, rồi an toàn đến trước cửa mộ.
Đây là 1 phiến đá cao đến 3 thước, dùng đá cẩm thạch trắng để chế tạo thành cửa, chạm vào cửa có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác mát mẻ của đá cẩm thạch.
Chỉ có điều cái cửa bằng đá cẩm thạch được chạm trổ long phượng hết sức tinh xảo này lại bị tạc 1 cái hố lớn ở giữa, cắt đứt then cửa bên trong.
Thế nhưng thế này chỉ tiết kiệm thời gian của Diệp Thiên mà thôi. Nhẹ nhàng đẩy tay 1 cái, nhìn cánh cửa nặng nề theo cánh tay mà mở ra, 1 không gian rộng mở xuất hiện ngay trước mắt Diệp Thiên.
– Mẹ nó. Người này rốt cuộc là ai? Mà bên trong mộ còn có cả sân nữa?
Sau khi ánh sáng từ ngọn đèn chiếu ra không gian ở căn phòng thứ nhất lên, Diệp Thiên không nhịn được thốt lên 1 câu. Xuất hiện trước mặt cậu chính là 2 cái Nhĩ Thất độc nhất bên trong mộ đời Đường Tống. Không gian giữa nhĩ thất vừa đủ để tạo thành 1 mảnh sân “tiểu tiền đình”.
Ở trên mặt đất lát gạch trong mộ còn rơi lả tả không ít đồ vật, có vài đồ vật dưới ánh sáng của ngọn đèn, phản lên ánh sáng chói mắt, rõ ràng là vũ khí kim loại hay 1 loại đá quý được trôn theo.
Đi qua tiền đình, phía sau còn có hàng lang, sau khi qua 1 khối đá hình mái vòm, Diệp Thiên lập tức lặng cả người, xuất hiện trước mắt cậu là 1 căn phòng ở giữa rộng rãi, thậm chí vượt qua cả tưởng tượng của cậu.
Toàn bộ gian phòng ở giữa cao gần 5 mét, đỉnh mộ là 1 bức tường gạch hình vành khuyên, 1 cỗ sát khí dày đặc tập trung ở chỗ tường đó, nơi đó đúng là chỗ mà Diệp Thiên đặt thanh Vô Ngân.
Chương 265 : Phản chủ!
Không gian cao 5 mét bên trong căn phòng ở chính giữa này có 6 cây cột cao gần nửa mét xung quanh để chống đỡ toàn bộ căn phòng trong mộ vô cùng chắc chắn. Cho dù là động đất có xảy ra thì chưa chắc có thể khiến nó sụp xuống được.
– Ầy, giật cả mình!
Diệp Thiên lấy tay gõ lên trên 1 cái vột, vọng lại tiếng gỗ đặc “tùng tùng” mới khiến cho cậu thở dài nhẹ nhõm, bởi vì những cây cột này đều đã được sơn 1 lớp phần vàng, trông giống như được đúc bằng vàng vậy.
Diệp Thiên cũng không biết những cột này rốt cuộc là bằng gỗ gì nhưng trải qua hàng ngàn năm mà vẫn không mục, nhất định là loại gỗ rất quý.
Trên 6 cột gỗ đó còn có khắc hình rồng nữa, hơn nữa trên mái vòm và những bức tường xunh quanh còn có đủ mọi hoa văn, màu sắc, dưới ánh đèn, có vẻ như vô dùng tráng lệ.
Chỉ có điều Diệp Thiên lại không phải là người đầu tiên vào đây, bởi vì bên ngoài đã bị không khí ăn mòn đi, rất nhiều màu của hoa văn đã bị phai màu và tróc ra, nhưng vẫn không thể làm lu mờ đi được khí thế và độ sang trọng của ngôi mộ ngàn năm này.
Trong căn phòng giữa này dùng 3 cây cột để phân thành 3 cái nhĩ thất. Thế nhưng những vật chôn cùng ở bên trong nhĩ thất đều đã bị dọn sạch rồi, chỉ còn 1 chút đồ vàng bạc bị rơi dưới đất, không gian to như vậy rõ ràng là có chút trống rỗng.
Diệp Thiên biết, những ngôi mộ ở thời Trung Quốc cổ đại, bình thường thì bố cục của 2 căn phòng thường cho thấy thân phận của chủ nhân đạt đến thứ bậc vương công quý tộc.
– Ngôi mộ này rốt cuộc là mộ của ai nhỉ?
Lần đầu tiên trong đời đi ăn trộm mộ, Diệp Thiên trong lòng cũng có suy nghĩ như nhà khảo cổ học, bởi vì cậu thực sự tò mò, chủ nhân ngôi mộ này rốt cục đã đắc tội với vị cao nhân tiền bối đó như thế nào? Mà bị người đó bố trí bố cục tuyệt tử tuyệt tôn như thế này.
– Ý, chỗ này chắc hẳn là mắt trận, thế nhưng người bày ra bố cục phong thủy này, sao lại sửa căn phòng phía sau thành nơi hội tụ âm sát khí như thế này?
Những chỗ khiếm khuyết trên đá cẩm thạch đó trong mắt của các nhà khảo cổ thì đều có giá trị nghiên cứu như những tác phẩm nghệ thuật thời cổ đại, thế nhưng đối với Diệp thì thì chỗ đó lại là những nơi quan trọng trong bố cục phong thủy.
Nhưng điều làm cho Diệp Thiên hoang mang khó hiểu chính là, nơi đặt quan tài ở căn phòng phía sau, thường thường mà nói, là nơi các thầy phong thủy bố trí mắt huyệt của huyệt sinh cát, là để phù hộ cho con cháu sau này.
Thế nhưng bố trí theo kiểu phong thủy thế này thì là hoàn toàn trái lại, nếu Diệp Thiên đoán không lầm, thì người thiết kệ mộ này đã thiết kế căn phòng này này thành 1 địa thế phong thủy nguy hiểm.
Âm sát phát ra từ căn phòng phía sau của ngôi mộ, đều hội tụ phía trên mái vòm của căn phòng ở giữa, khí sinh cát trong lăng mộ này không có nhiều, việc này đối với chủ nhân ngôi mộ mà nói thì đúng là cả 1 tai họa!
Học thuyết phong thủy có câu:
– Nhà dương ảnh hưởng đến người 1 nhà, còn nhà âm thì ảnh hưởng đến cả 1 dòng tộc.
Có thể thấy được phong thủy của ngôi mộ quan trọng như thế nào.
Người là do tình của cha, máu của mẹ thai nghén mà hình thành, cho nên xương cốt của cha mẹ mà được chôn ở 1 nơi tốt có thể phù hộ cho con cháu, còn nếu như ngược lại, sẽ không ngừng gây hậu họa, thậm chí tuyệt tử tuyệt tôn.
Diệp Thiên sau khi quan sát toàn bộ hơn nửa giờ, khẳng định ý kiến của mình là đúng, thế nhưng điều này cũng khiến cho cậu phải lơ mơ:
– Người này nhất định là phải có đại thù hận nên mới có thể bố trí như thế kia, mà chủ nhân ngôi mộ này lẽ nào cũng không nhận ra chút sao?
Ngôi mộ này có thế 3 ngọn núi vây quanh, phía đông tây còn có nước chảy, có thể nói là có bố cục phong thủy vô cùng tốt, thế nhưng bố trí trong mộ lại bị người ta cải biến, khiến cho nơi này biến thành 1 cái huyệt chết.
Mà toàn ngôi mộ này lại được xây dựng hết sức nguy nga tráng lệ, rõ ràng là chủ nhân hết sức coi trọng. Thế nhưng mấu chốt là ở chỗ, nơi này bị người ta thay long đổi phượng, điều này có thể khẳng định không phải là do chủ nhân của ngôi mộ thiết kế như thế.
Như vậy chỉ có 1 kết luận. Chính là vì không biết chủ nhân ngôi mộ không biết đắc tội thế nào với nhà thiết kế phong thủy kia khiến cho ông ta âm thầm mà chế tạo như thế này.
Thế nhưng sắp đặt ra trận pháp phong thủy nham hiểm như thế này cũng sẽ bị trời phạt, vị tiền bối bày ra phong thủy như thế này nhất định là có đại hận gì đó với chủ nhân ngôi mộ, nên mới mạo hiểm chấp nhận trời phạt mà gây ra hành động điên cuồng như thế này.
– Thật là có lợi cho mình quá!
Cảm nhận được âm sát cuồn cuộn ở căn phòng phía sau không ngừng hướng về phía mái vòm chỗ Vô Ngân đó, Diệp Thiên cũng không biết trong lòng có cảm giác gì, nơi này khí cực âm tích tụ ngàn năm, trong thời gian 1 ngày ngắn ngủi thế này đã bị Vô Ngân hấp thụ hơn 1 nửa rồi.
Chất liệu làm ra Vô Ngân vô cùng tốt, hơn nữa trước kia nó cũng nằm trong huyệt mộ, cũng là chỗ cực âm, nếu không thì cũng không thể hình thành pháp khí tự nhiên như thế.
Chỉ có điều sát khí trong âm huyệt đó gần như đã bị Vô Ngân hấp thụ hết nên khiến cho phấm chất của Vô Ngân không thể tăng thêm 1 bậc nữa, mà âm sát khí nơi này ngàn năm chưa phát ra ngoài, Vô Ngân thì giống như là 1 cái thùng không đáy, hấp thụ toàn bộ sát khí trong lăng mộ.
Bây giờ cho dù là sát khí có thoát ra ngoài đi chăng nữa cũng sẽ không ảnh hưởng gì lắm đến chung quanh thôn cả, nhiều nhất cũng chỉ gây ra mấy bệnh vặt đối với những người có thể lực yếu.
– Để ta giúp ngươi vậy!
Cảm nhận được sát khí từ căn phòng phía sau không ngừng truyền ra, Diệp Thiên đứng ở chỗ mắt trận ở phòng giữa, hai tay chắp lại chỉ huyệt, kích động nguyên khí tòan thân, miệng quát lớn 1 tiếng:
– Dẫn!
Theo tiếng quát của Diệp Thiên, nguyên khí trong căn phòng giữa trong nháy mắt chuyển động nhanh dần lên, hình thành 1 cái lốc xoáy vô hình, hút hết nguyên khí đang không ngừng tuôn ra từ căn phòng phía sau.
Trong nháy mắt, nhiệt độ toàn căn phòng giữa hình như giảm xuống mấy độ, âm thanh di chuyển của sát khí giống như là tiếng khóc thảm thiết vậy. Thế nhưng tâm thần Diệp Thiên vốn rất kiên định, căn bản là không bị chút ảnh hưởng gì, hai tay nhấc lên, dẫn luống sát khí hướng về chỗ mái vòm trong lăng mộ.
– Keng.
Vô Ngân vốn bị Diệp Thiên cắm trên bức tường chỗ mái vòm đó, phát ra 1 tiếng kêu vang, tựa như là tiếng vỗ tay, mà tốc độ hấp thụ của nó cũng nhanh dần lên, trong vòng 5, 6 phút ngắn ngủi đã bị nó hấp thụ hết!
Diệp Thiên cũng không biết Vô Ngân có tác dụng như thế này, kinh ngạc vui mừng thầm nghĩ:
– Chẳng trách được sư phụ rất tôn sùng những pháp khí tấn công, nếu năm đó có ngôi mộ như thế này tồn tại, sư phụ cũng không cần phải tổn thất pháp khí, có thể trực tiếp để hấp thụ chỗ sát khí trong cổ mộ ở núi này rồi!
Đúng vào lúc Diệp Thiên đang trầm tư suy nghĩ này, trong đầu đột nhiên hoảng hốt, bản thân như đến chỗ chiến trường cổ vậy, mấy vạn người chém giết lẫn nhau, xung quanh tiếng la hét động trời, chân tay bay loạn xạ, nơi đâu cũng là núi thi thể, biển máu, giống như là 1 chiến trường Shura vậy.
– Mẹ nó, muốn tạo phản à?
Diệp Thiên sửng sốt, dùng sức cắn 1 chút đầu lưỡi, cảm thấy trong miệng hơi mằn mặn, toàn thân mới tỉnh lại, trong lòng giận dẽ, chỉ tay 1 cái, miệng quát:
– Đến!
Bị khí của Diệp Thiên dẫn dắt, Thanh Vô Ngân vốn bị cắm ở trên đỉnh chóp của mái vòm, như là xuyên qua miếng đậu hũ, đâm thủng qua 4 bức tường rồi bay vụt đến phía Diệp Thiên.
Sát khí trong người Vô Ngân lúc này không ôn hòa giống như lúc trước, 1 trận sát khí mãnh liệt phát ra, mục tiêu chính là Diệp Thiên đứng ở trong mộ.
– Ông nội nhà mày, bố mày tẩm bổ cho mày, lại muốn tạo phản à?
Tuy rằng trong sách cổ kế truyền có nói về pháp khí thông linh và phản chủ, nhưng Diệp Thiên cũng chưa bao giờ gặp qua, tình hình trước mắt cậu có thể không hiểu sao, Vô Ngân lúc này chính là không cam lòng để cậu điều khiển.
Mắt thấy Vô Ngân đã đến trước mặt, tay phải Diệp Thiên nhanh như chớp giơ lên, dùng 2 ngón tay kẹp lấy mũi kiếm. Tuy rằng toàn thân Vô Ngân rung động, phát ra những tiếng kêu “ vù vù”. Nhưng cũng không còn nguy hiểm nữa.
Tay trái Diệp Thiên liên tục chỉ ra mấy cái nhanh chóng đánh vào thân thể Vô Ngân, sáu đó mở miệng ra, vừa rồi cắn lưỡi ra máu, phun 1 ngụm máu tươi đó lên trên thân thể Vô Ngân.
Thanh Vô Ngân vốn giãy dụa không ngừng, bị 1 ngụm máu tươi của Diệp Thiên phun lên, lập tức ngừng hẳn, thu lại toàn bộ sát khí động trời vào trong mình kiếm, trong nháy mắt lại biến thành 1 thanh đoản kiếm đen xì.
– Không ngờ lại phải dùng máu để tế!
Cảm nhận được thanh Vô Ngân trên cánh tay phải mình truyền lại cái cảm giác huyết mạch tương đồng, Diệp Thiên giơ tay lau máu tươi trên miệng. Khi nãy cậu sử dụng bí thuật chính là sở trường thu phục hung khí.
– Keng!
Vô Ngân phát ra 1 tiếng giòn vang, thế nhưng lần này không phải là tấn công người mà giống như là đứa trẻ làm nũng, khiến cho Diệp Thiên có chút dở khóc dở cười.
– Bỏ đi, lần này ta tha cho ngươi!
Diệp Thiên cười chuẩn bị thu thanh Vô Ngân về.
– Keng!
Không biết vì sao Vô Ngân đang yên ổn trong lòng bàn tay Diệp Thiên bỗng nhiên hướng về phía hành lang tối tom kia vang lên 1 tiếng kêu.
– Ý, pháp khí cảnh báo, hay là bên trong còn có đồ vật gì?[Audio] Thần Ma Cửu Biến
Diệp Thiên hơi sửng sốt 1 chút, hắn có thể cảm nhận được sát khí ở căn phòng phía sau, hình như cũng không toàn toàn bị dẫn ra, nơi đó bị sát khí ăn mòn ngàn năm, nói không chừng lại có 1 món như Vô Ngân tồn tại.
– Vào núi không thể tay không ra về, những đồ của người xưa này cũng là thuộc về mọi người, mình mang đi 1 món cũng không làm sao cả.
Diệp Thiên vốn không có ý định ăn cắp đồ trong mộ, thế nhưng có thể khiến cho Vô Ngân cảnh báo như vậy, thì không thể là vật thường được, nhất thời trong lòng nóng như lửa đốt, sau khí đi qua phòng giữa, thì đi vào hành lang phía sau.
Bình thường chủ nhân đều để quan tài ở căn phòng phía sau, nếu là ngôi mộ vợ chồng cùng chôn thì phòng sau còn có thêm mấy căn phòng nhỏ nữa, là để đặt những thê thiếp của chủ nhân ở đó.
– Ấy, nơi này sao mà vẫn còn người chết thế này?
Khi đi đến chỗ tiếp giáp giữa hành làng và cửa bằng đá cẩm thạch, Diệp Thiên dừng bước.
Bởi vì bên cạnh cánh cửa bằng đá cẩm thạch, còn có 1 bộ thi thể người chết, Diệp Thiên từ chỗ quần áo trên thi thể thối rữa này có thể nhìn ra, hắn nhất định không phải là thi thể của chủ nhân ngôi mộ bị vứt ở đây, mà là người đời sau vào ăn trộm mộ.
Theo lý thuyết bên trong ngôi mộ sẽ không còn có nguy hiểm nữa, Diệp Thiên chau mày, trong lòng sinh ra 1 tia báo động, tay trái cầm Vô Ngân, tay phải chậm rãi đẩy cánh cửa cẩm thạch sớm đã bị phá hủy kia ra.