- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 52: Gặp rắc rối – Sinh Môn Tử Huyệt (c256-c260)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 52: Gặp rắc rối – Sinh Môn Tử Huyệt (c256-c260)
❮ sautiếp ❯Chương 256 : Gặp rắc rối
Lần trước, khi nhìn thấy Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên có thể nhìn ra được, trên người hắn có công pháp, khí huyết vận hành vô cùng thịnh vượng, tuy rằng vẫn chưa đạt tới trình độ cao, nhưng với tuổi của hắn, cũng cũng coi là một cao thủ.
Người như vậy, tiếng nói cho dù không lớn, cũng sẽ làm cho người ta cảm giác nghe rất rõ ràng, nhưng giờ phút này, Diệp Thiên nghe được giọng của Chu Khiếu Thiên, một câu chia làm hai hơi, sức lực không thể nói là tốt, có vẻ rất yếu.
– Bị thương rồi, thực phiền toái!
Chu Khiếu Thiên vẫn là người tính khí lạnh nhạt, từng chữ từng chữ bật nói ra.
– Nhưng vì sao tôi phải giúp anh? Làm sao anh biết tôi có thể giúp anh?
Diệp Thiên cũng có chút khó chịu, xin người khác giúp đỡ, hỗ trợ phải tỏ ra cầu xin chứ, nói thêm mấy câu sẽ chết hay sao?
Nói đi nói lại, Đường Tuyết Tuyết đã vào Tứ Hợp Viện, hắn là chủ nhân cũng không thể mặc kệ được? Vì một trăm vạn tiền thuê nhà kia, Diệp Thiên cũng nên phục vụ tốt chứ.
– Cậu có thể giúp tôi, tôi biết!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong giọng nói của Chu Khiếu Thiên có thêm vài phần kích động, hơn nữa lần này hắn nói câu dài hơn.
Diệp Thiên không chút khách khí nói:
– Cho dù tôi có thể giúp anh, nhưng vì sao tôi phải giúp anh nhỉ? Ngươi dùng thuật pháp tổ tông truyền lại đi đào mồ trộm, chúng ta đã không phải là người cùng đường…
Cổ nhân cực kỳ coi trọng âm trạch phong thuỷ, cao có Đế Vương, thấp có dân chúng bình dân, đều muốn có thể tìm được một chỗ âm huyệt phúc lợi để an táng. Nhờ đó, phù hộ hậu nhân được bình an hưng thịnh, cho nên ở thời cổ, nghề phong thuỷ thuật sư là cực kỳ nổi tiếng.
Nhưng cũng có những thuật sư phong thuỷ tâm thuật bất chính, cũng đem những thứ học được dùng vào đường ngang ngõ tắt, cùng bọn đạo tặc làm liều, đào trộm mồ mả tổ tiên.
Phong thuỷ thuật sư hiểu được phong thủy ở những nơi khác nhau, trộm mộ đương nhiên chuẩn xác và tiện lợi hơn so với người bình thường, hơn nữa bọn họ có thể tránh được sát khí trong huyệt mộ, do đó khiến cho họa không dính thân.
Nhưng những người này, vẫn rất ít người có thể được chết già, nguyên nhân chính là lên núi nhiều có ngày gặp hổ, tự cho là bản lĩnh cao cường, nhưng không biết trên đời này còn có những điều bọn họ không thể động tới.
Trong mắt Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên chính là như thế, có những mồ mả là cực kỳ hung hiểm, đừng nói hắn chỉ có một cái la bàn là nhạc cụ của thầy tu hộ thân, cho dù là những thuật sư công pháp cao thời cổ đại, thường thường cũng sẽ không dám động đến những nơi đó.
Lời nói của Diệp Thiên khiến cho Chu Khiếu Thiên trầm mặc một hồi, ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị cúp điện thoại, giọng của hắn đột nhiên truyền ra:
– Bên trong này có thứ cậu muốn, tôi không lấy được, ngược lại bị trúng sát khí, cậu không đến, nơi này sẽ gặp đại họa!
– Trời, rốt cuộc là anh làm gì?
Nghe được lời này của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên nhất thời nóng vội, mở miệng mắng:
– Anh … con mẹ anh, có bản lĩnh không ra sao, lá gan lại lớn nhỉ?
Diệp Thiên sở dĩ nóng lòng là bởi vì hắn biết, ở một vài phần mộ hoặc là nơi cực âm, đều tụ tập cực kỳ nhiều sát khí.
Nhưng do điều kiện địa lý hạn chế, những sát khí này cũng sẽ không thoát ra ngoài, chỉ cần không tới gần nơi đó, cũng sẽ không có gì thương tổn đối với con người và súc vật.
Nhưng nếu động thổ thi công hoặc là đào mồ mả mà vô ý, phá hủy phong thuỷ vốn có nơi đó, liền khiến cho sát khí thoát ra ngoài, nhẹ thì có thể làm cho phạm vi vài trăm thước không có một ngọn cỏ, nặng thì sẽ làm bị thương hoặc vô hình lấy mạng người.
Giống như là khi Diệp Thiên mua Tứ Hợp Viện này, hành vi mở rộng Quỷ Môn, kỳ thật chính là cố ý làm thoát ra sát khí trong Cố Cung tích tụ mấy trăm năm, nhưng hắn có thể khống chế được, đối với chung quanh thật là không có gì ảnh hưởng.
Ở cuối những năm tám mươi, Diệp Thiên từng cùng sư phụ du lịch đến một sơn thôn nhỏ, phát hiện trẻ con sinh ra ở nơi này, đều mắc chứng lùn bẩm sinh, ngay cả con gái trong thôn được gả đi, sinh ra trẻ con cũng là như thế.
Hiện tượng này đã xảy ra được bảy tám năm, chính quyền địa phương cũng xin giúp đỡ từ các ban nghành, lúc đó, rất nhiều chuyên gia y học từ trong ngoài nước đến điều tra, chứng minh, nhưng lại không phát hiện đất đai và môi trường nơi này có bất kỳ dị thường, cuối cùng cũng không nghiên cứu và thảo luận ra kết luận gì.
Nhưng lão đạo sĩ đi quanh sơn thôn vài vòng, cũng nói hết với Diệp Thiên, tại nơi giáp danh hai ngọn núi, có một cổ mộ bị người ta đào ra, khiến cho sát khí thoát ra ngoài, thông qua đèo truyền vào thôn này.
Lúc ấy Lý Thiện Nguyên dẫn Diệp Thiên thăm hỏi một vài người trong thôn, quả nhiên, cuối những năm bảy mươi, có mấy người thanh niên trong thôn rảnh rỗi, đi vào trong núi đào trộm một cổ mộ, trộm được một ít đồ vật ra.
Nhưng mấy người đó sau khi trở về thì cũng trúng bạo bệnh mà chết không lâu sau, từ đó về sau, cũng không ai dám đi vào trong núi đào cổ mộ.
Sau đó hai thầy trò lại đi vào trong núi xem xét, quả nhiên, chỗ mồ mả đó là Tử Môn, đã bị đào ra, sát khí tích tụ ngàn năm thoát ra hết, chung quanh mồ mả sớm đã không có một ngọn cỏ.
Cuối cùng lão đạo sĩ thi triển vài thuật pháp, một lần nữa đắp lại mồ mả, ngăn chặn sát khí, nhưng tai hoạ đã xảy ra, đối với những người đã bị sát khí ăn nhập, lão đạo sĩ cũng không có cách nào.
Cũng là bởi vì có trực quan nhận thức với chuyện sát khí thoát ra ngoài, cho nên Diệp Thiên mới tức giận như thế, học nghề không ra đâu, liền dám tùy tiện đi đào mộ có nhiều sát khí mở, quả thực chính là tự tìm đường chết.
– Anh đào từ khi nào? Hiện đang ở đâu?
Nghe được là loại chuyện này, Diệp Thiên cũng không thể thờ ơ, hơn nữa hành vi này chính là tích đức làm việc thiện, lần đó trợ giúp sơn thôn hóa giải sát khí, lão đạo sĩ cũng có được một món đồ nhạc cụ của thầy tu, cũng không nhận một xu tiền công.
– Tôi ở Khúc Dương, Hà Bắc, nơi đó bị tôi dùng la bàn trấn trụ, trong vòng 3 ngày không sẽ xảy ra chuyện, nhưng nhiều nhất chỉ có thể bảo đảm ba ngày, chung quanh có thôn trang, cậu không đến, tôi cũng không có cách nào!
Chu Khiếu Thiên hạ thấp giọng, lần này ra tay không thu hoạch được gì không nói, bản thân cũng bị thương, còn có la bàn tổ truyền cũng mất đi, hơn nữa sát khí thoát ra ngoài gây ra hậu quả, hắn cũng không đảm đương nổi.
Tục ngữ nói thiên đạo vô thường, không phụ người lương thiện, ngược lại chính là thiên đạo vô thường, trừng trị kẻ ác. Do vậy sát khí thoát ra ngoài tạo thành hậu quả, đều báo ứng trên người hắn.
Chu Hiếu Thiên mặc dù bản lĩnh chẳng ra gì, nhưng rất chăm chỉ học tập kiến thức tổ truyền, hiểu biết đối với việc này cũng rất rõ, hắn biết, nếu sát khí thoát ra ngoài, như vậy hắn cũng sống không nổi một tháng.
Trong nhà Chu Khiếu Thiên chỉ còn lại một người mẹ già mắt đã mù, hơn nữa bản thân hắn là kẻ buôn nước bọt, căn bản không biết đến cái gọi là đồng nghiệp, rơi vào đường cùng, nên mới tìm đến Diệp Thiên.
– Nói địa chỉ cụ thể, ngày mai tôi đi!
Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, nếu hắn không biết chuyện này thì thôi, nhưng đã biết mà mặc kệ, nói không chừng cũng sẽ bị liên luỵ.
– Tôi ở phòng 208, nhà khách XX, thị trấn Khúc Dương!
Chu Khiếu Thiên nói ra địa chỉ, liền cúp điện thoại.
– Mẹ nó, thật sự là xui xẻo!
Vô duyên vô cớ dính vào chuyện phiền toái này, Diệp Thiên thiếu chút nữa đã đập vỡ điện thoại, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.
– Diệp Thiên, làm sao vậy?
Đang ở trong sân cùng Diệp Đông Bình nói chuyện phiếm, Đường Văn Viễn thấy vẻ mặt mất hứng của Diệp Thiên, không khỏi lặng đi một chút, hôm nay mình không đắc tội hắn đấy chứ?
– Không liên quan tới ông!
Diệp Thiên khoát tay, nói:
– Gặp phải chút chuyện, ngày mai tôi phải đi ra ngoài, phỏng chừng cần năm ba ngày mới có thể trở về.
– Cậu muốn đi ra ngoài? Vậy … vậy Tuyết Tuyết thì làm sao?
Đường Văn Viễn vừa nghe Diệp Thiên nói xong, nhất thời nóng nảy, cháu gái bảo bối không biết nấu cơm, nếu không có người trông nom, phỏng chừng có thể đói chết.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng nói qua, cần dùng thuốc Đông y điều dưỡng sức khỏe cho Đường Tuyết Tuyết, Diệp Thiên đi lần này, ai trị liệu cho cháu gái hắn?
– Ông nghĩ rằng tôi muốn đi à?
Diệp Thiên tức giận nói:
– Vài ngày không sao đâu, ông ở đây hai ngày, sau đó để cho bác tôi lại đây nấu cơm cho Tuyết Tuyết, tôi sẽ mau chóng trở về.
– Diệp Thiên, rốt cuộc là chuyện gì mà con nhất định phải đi?
Diệp Đông Bình cũng cảm giác con trai làm việc có chút không khuôn phép, người đời thường nói nhận tiền người ta, tiêu trừ tai họa cho người ta, cho dù có chuyện gì, cũng phải được hai bên sắp xếp thoả đáng.
– Ba, chuyện này nói mọi người cũng không hiểu, con phải đi xem sao …
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói tiếp:
– Chuyện Tuyết Tuyết không cần lo lắng, vốn phải điều dưỡng một tháng, không phải chuyện dăm ba ngày.
– Được rồi, vậy cậu phải trở về nhanh một chút nhé!
Có việc cầu người chính là như thế, Đường Văn Viễn không có cách nào với Diệp Thiên, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Diệp Thiên thật cũng không phải nói đi là đi, hơn hai giờ sau, hắn đem thuốc sắc bưng cho Đường Tuyết Tuyết, uống xong thuốc, sắc mặt Đường Tuyết Tuyết rõ ràng hồng hào hơn nhiều, cũng khiến cho Đường Văn Viễn thêm tin tưởng phương pháp trị liệu của Diệp Thiên.
Tới trưa, lục tục có người đem các loại nhu yếu phẩm tới, cả một xe gì đó, khiến Diệp Thiên lại trở thành người khuân vác hơn một giờ.
Còn năm trăm cân cá, đem thả xuống ao ở hậu viện, điều này khiến Mao Đầu cao hứng nhất, căn bản là không cần xuống nước, nhấc móng vuốt có thể bắt lên một con, ở bên hồ ăn ngấu nghiến.
Sự tình liên quan đến tính mạng cháu gái, Đường Văn Viễn hành sự có thể nói là dốc hết sức, bốn năm giờ chiều, một xe dược liệu từ An Quốc, Hà Bắc đưa tới, cũng được đưa vào Tứ Hợp Viện.
– Đúng là có tiền tốt hơn!
Xem xét xe thảo dược này, Diệp Thiên cũng âm thầm chắc lưỡi, hắn cũng chỉ thuận miệng nói vài câu, nhưng không ngờ Đường Văn Viễn thật sự mua về được mấy kg sâm núi trên 50 năm tuổi.
Hơn nữa Diệp Thiên chú ý thấy có một con sâm Trường Bạch dã sơn, có thể được tới hơn hai trăm năm, lúc trước hắn ở An quốc từng nhìn thấy qua, là bảo bối của một cửa hàng dược liệu lớn, ngay lúc đó giá niêm yết là tám trăm tám mươi tám vạn, không ngờ cũng được Đường Văn Viễn mua lại đây.
Đánh giá một chút giá cả những dược liệu này, Diệp Thiên cuối cùng cho ra nhận định, không có ba ngàn vạn, tuyệt đối không mua nổi, so với mình lần đó đi đến An Quốc thật túng quẫn, Diệp Thiên mới thực sự hiểu cái gì gọi là sức mạnh của tiền.
Tuy rằng Diệp Thiên đã có bước đột phá, nhưng những dược liệu này vẫn là vô cùng trân quý, những thứ không nói đâu xa, những nguyên liệu cần để chế ra những viên thuốc sư phụ lưu lại đều có, thì chỉ cần hắn rảnh rỗi là có thể luyện chế .
Chương 257 : Nhà khách
Đến tối, cả nhà bác hai của Diệp Thiên đều đi tới Tứ Hợp Viện này, cả Tứ Hợp Viện bình thường vắng lặng, cũng trở nên náo nhiệt, Lưu Lam Lam và Đường Tuyết Tuyết tuổi xấp xỉ, rất nhanh liền chơi thân nhau.
Ăn xong cơm chiều, Diệp Thiên về phòng của mình, từ bình sứ trên giá sách đổ ra một viên thuốc trị thương, sau đó cầm món nhạc cụ của thầy tu hình con giáp còn sót lại cuối cùng, bỏ vào trong túi.
Nghĩ một chút, Diệp Thiên mở ngăn tủ phía dưới giá sách, dùng tay mở một tấm ván gỗ, một két sắt có kèm mật mã liền hiện ra.
Đây là Diệp Thiên đặc biệt nhờ kỹ sư Vương đặt cho hắn chế, đặc biệt cất giữ những thứ trong lòng Diệp Thiên cho rằng quý giá nhất, như là la bàn sư phụ lưu lại và những bí thuật sư môn, đều đặt ở bên trong.
Diệp Thiên cũng không biết được tình hình ở Khúc Dương, có chuẩn bị cũng không thừa.
Năm Diệp Thiên mười hai tuổi, khi lão đạo sĩ bày trận pháp lấp lại cổ mộ Tử Môn trong núi, nếu không phải nhờ có một món đồ nhạc cụ của thầy tu hộ thân, chỉ sợ cũng bị sát khí nơi đó làm thương tổn đến thân thể.
Tuy rằng với khả năng của Diệp Thiên, chỉ có hơn chớ không kém so với lão đạo sĩ năm đó, đối với hiểu biết về thuật pháp càng không cần so sánh với Lý Thiện Nguyên, nhưng cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, Diệp Thiên cũng không dám có chút khinh thường.
Đại Tề Thông Bảo và Vô Ngân, còn có khối pháp khí, đương nhiên là mang theo bên người, sau khi đặt la bàn vào một cái ba lô, Diệp Thiên gọi cha nói chuyện.
– Chuyện gì? Thần thần bí bí ?
Diệp Đông Bình hôm nay tâm trạng khá tốt, sau khi Đường Văn Viễn cùng hắn đi đến ngân hàng, không phải chỉ ba ngàn vạn, mà trực tiếp chuyển vào bốn ngàn vạn, nhiều hơn một ngàn vạn, tính là tiền thuê nhà của hắn.
Nhưng Diệp Đông Bình cũng chưa nghĩ chuyện chuẩn bị đổi xe, ngoài việc làm thêm ba thẻ ATM có ba trăm vạn, còn lại ba nghìn bảy trăm vạn đều đem gửi tiết kiệm, bây giờ con trai ông còn trẻ, sau này nói không chừng sẽ đến lúc biết sử dụng đồng tiền.
– Ba, lát nữa con đi rồi, ba cho con mượn chìa khóa xe đi!
Diệp Thiên vươn tay ra trước mặt cha.
– Không phải nói ngày mai con mới đi sao?
Diệp Đông Bình thấy khó hiểu, nhìn con.
– Con cũng không có giấy phép lái xe, đi ra ngoài vạn nhất bị người ta tóm sẽ thực phiền toái…
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Ba, không có chuyện gì, kỹ thuật lái xe của con mà ba vẫn chưa yên tâm sao? Cái xe nát đó để cho con, dúng lúc ba có thể đổi cỗ xe mới, đi xe Santana mất mặt quá!
Diệp Thiên vốn cũng muốn sáng mai đi, nhưng hắn không tin lắm lời của Chu Khiếu Thiên, vạn nhất la bàn kia trấn trụ không nổi âm huyệt, đến lúc đó xử lý sẽ càng thêm phiền phức.
Nhưng đi ngay, xe từ Bắc Kinh đến Khúc Dương cũng không có, Diệp Thiên chỉ có thể tự mình lái xe, an toàn thật ra không thành vấn đề, dù sao khi Diệp Thiên mười bốn mười lăm tuổi, đã cùng cha lái xe đi đi về về thị trấn Mao Sơn.
– Mua xe gì hả? Tiểu tử ngươi đừng có thấy có chút tiền rồi tiêu hoang chứ!
Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt một cái, giáo huấn nói :
– Ba cho con biết, trong thành Bắc Kinh này, người nhiều tiền hơn so với con nhiều lắm, người ta không phải cũng uống rượu với lạc rang đó sao?
– Cũng không phải con khoe khoang, mua cũng là cho ba lái mà, gần đây người ta đi làm kinh doanh, lái cái xe Benz còn thích hơn xe Santana mà?
Diệp Thiên cười hắc hắc vươn tay, móc vào trong túi quần cha lấy cái chìa khóa, nói:
– Ba, con không đi cáo biệt được, lúc nào ba nói với ông lão kia một tiếng hộ con là được!
Diệp Đông Bình cũng bó tay trước đứa con này, chỉ có thể đi theo sau hỏi:
– Nghe ba hỏi đây, con đi đâu cũng nên nói cho ba một tiếng chứ?
– Khúc Dương, Hà Bắc…
Thân thể Diệp Thiên đã đi vào ga ra ở hậu viện, giọng nói như từ rất xa truyền lại.
– Tiểu tử thối này, chẳng ngày nào chịu an phận!
Diệp Đông Bình dậm chân, vẻ mặt bất đắc dĩ quay trở về trung viện.
Từ Bắc Kinh đến Khúc Dương tổng cộng hơn hai trăm km, đường cao tốc lại không thể đi nhanh được, từ bắc Bảo Định rẽ lên đường cao tốc, cũng đã hơn mười một giờ đêm, đến khi Diệp Thiên chạy tới Khúc Dương, thời gian đã là rạng sáng.
Ở tiểu thị trấn chân núi Thái Hành Sơn, không có nhiều chỗ ăn chơi, tới đêm khuya, trên đường căn bản là không nhìn thấy một bóng người, Diệp Thiên muốn tìm người hỏi đường đều tìm không thấy.
Lái xe dọc theo đường cái hơn mười phút đồng hồ, Diệp Thiên mới thấy một khu nhà giải trí, dừng xe lại, cầm gói thuốc đi vào nói không ít lời, lúc này mới hỏi được nhà khách chỗ Chu Khiếu Thiên ở.
– Mẹ nó, tiểu tử này không đến mức nghèo thế này chứ?
Đến khi Diệp Thiên tìm được nhà khách kia, cũng mất thêm một giờ, nhìn thấy nhà khách nhìn như nhà dân, Diệp Thiên không khỏi nổ ra câu nói tục.
Đó là một nhà ba tầng nhỏ, lớp sơn bên ngoài tường nhà đã bong hết ra, bên ngoài có thể nhìn rõ từng dãy hệ thống sưởi cũ kỹ, cái biển hiệu bên cạnh đề: “nhà khách Thuận Phong” , còn có bảng hiệu tắm nóng lạnh.
Trong lòng Diệp Thiên cũng buồn bực, một thời gian trước mình mới mất ba vạn đồng mua đồ từ tay anh bạn này, hắn không biết tìm chỗ nào tốt hơn mà ở hay sao?
Cái nhà khách rách nát này đương nhiên cũng không có bãi đỗ xe, Diệp Thiên nghĩ một chút, dừng xe trên đường cái cách nhà khách một trăm mét, cầm ba lô vào nhà khách.
Đi lên cầu thang, định đặt một căn phòng, bên trong lóe lên ngọn đèn u ám, Diệp Thiên nhìn thoáng qua tấm kính, một người phụ nứ béo không rõ bao nhiêu tuổi đang ghé vào bàn ngủ say.
– Ôi, bà chị, tôi muốn ở trọ, còn phòng không nhỉ?
Diệp Thiên biết, Chu Khiếu Thiên ở nơi này, chắc chắn sẽ không dùng tên thật, nếu mình nói muốn tìm người, phỏng chừng bà béo này có thể lấy cái chối mà đuổi mình ra ngoài♠
Cùng với tiếng gõ ngoài cửa kính, người phụ nữ kia mới ngẩng đầu lên, mắt còn buồn ngủ lơ mơ nhìn Diệp Thiên, tức giận nói:
– Phòng sáu người hai mươi đồng tiền một đêm, bốn người ba mươi đồng!
Diệp Thiên nhíu mày, mở miệng hỏi:
– Bà chị, tôi ngủ phải yên lặng, nghe người ngáy ngủ không ngủ được, còn phòng một người không?
– Muốn ở riêng một phòng thì đi khách sạn đi, tới nơi này để làm chi?
Người phụ nữ kia không kiên nhẫn, lật cuốn vở vừa rồi chị ta nằm úp lên, còn mang nước miếng của chị ta, trở mình một chút, nói:
– Còn có một phòng, tám mươi đồng một đêm!
Kỳ thật phòng đơn nơi này, đắt nhất cũng chỉ là năm mươi đồng một đêm, nhưng chị béo này xem Diệp Thiên ăn mặc cũng không tệ lắm, muốn chém hắn mà thôi, hai mươi đồng còn lại có thể đút vào hầu bao của mình.
– Được, tám mươi thì tám mươi, đây là tiền, còn có chứng minh nhân dân!
Diệp Thiên lấy ra 100 đồng cùng giấy căn cước đưa cho chị ta.
Nhưng tiền thì bị thu, giấy căn cước thì lại bị đẩy lại cùng một cái chìa khóa.
– Ở nơi này không cần giấy căn cước, hai mươi đồng làm tiền thế chấp, lúc trả phòng trả lại, tầng hai phòng số 4, tự đi nhé.
Diệp Thiên cũng không còn nói nhiều, cầm cái chìa khóa cùng giấy căn cước quay đầu liền đi lên tầng hai, mở cửa đi vào phòng, lúc này mới vỗ đầu một cái.
– Ha ha, mình thật sự là càng ngày càng hồ đồ!
Diệp Thiên đã sớm nên nghĩ tới, với công việc của Chu Khiếu Thiên, nhất định là càng khiêm tốn càng an toàn, nếu hắn dám đi ở khách sạn, có chuyện xảy ra, cục công an nhất định sẽ điều tra người đi và ở trong khoảng thời gian này, tuyệt đối là dễ bị lộ.
Mà nhà khách giống như vậy, hai ba mươi đồng ở một đêm, căn bản là không ai hỏi giấy căn cước của anh, những chỗ đông người hỗn tạp, là địa điểm ẩn thân tốt nhất.
Việc này Diệp Thiên cũng rõ, năm đó hắn và lão đạo sĩ đi giang hồ, chủ yếu cũng đều ở những chỗ này, nhưng qua vài năm không đi, Diệp Thiên nhất thời đã quên chuyện này.
Lái xe suốt 5-6h, Diệp Thiên cũng có chút mệt mỏi, mặc dù biết phòng Chu Khiếu Thiên ở cũng trong một tầng này, cũng chẳng muốn đi tìm hắn.
Lấy ba lô trở thành gối đầu, Diệp Thiên liền nằm lên trên giường, vừa ngủ đã tới sáng trưng, tới hơn chín giờ sáng ngày hôm sau, mới từ trên giường bò dậy.
Nhà khách như thế này thường không có nhà tắm, cũng không cung cấp bàn chải đánh răng, kem đánh răng, một cái WC ở tầng trệt là nơi đánh răng rửa mặt chung.
Rửa mặt xong, mang ba lô của mình, Diệp Thiên đi tới trước của phòng Chu Khiếu Thiên, áp tai ở trên cửa nghe ngóng một chút, bên trong truyền ra tiếng thở hổn hển nhưng rất nhỏ, xem ra tiểu tử này thật sự bị tổn thương không nhẹ.
– Cốc cốc…
Diệp Thiên nhẹ nhàng gõ mấy cái ở trên cửa, tiếng thở bên trong liền tiêu biến, có tiếng ván giường kêu vang, sau đó Diệp Thiên nghe được vài tiếng bước chân nhỏ như không thể nghe thấy tiếng.
– Ai?
Giọng trầm thấp của Chu Khiếu Thiên truyền ra.
– Mở cửa!
Có lẽ là bị người nầy làm lây nhiễm, bây giờ Diệp Thiên ở bên ngoài nói chuyện cũng là từng chữ từng chữ mà ra bật.
– Vào đi!
Nghe được giọng của Diệp Thiên, người ở bên trong dường như nhẹ nhàng thở ra, tiếng mở khóa cửa vang lên, cửa phòng được mở ra một khe nhỏ.
Đợi cho Diệp Thiên đi vào, Chu Khiếu Thiên ló đầu ra ngoài cửa đánh giá một hồi, lúc này mới đóng cửa lại, sau khi khoá trái cửa, còn cái then bên trong lại.
– Anh sống thế này có mệt hay không hả?
Đợi cho Chu Khiếu Thiên trở vào, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt không có một tia máu, Diệp Thiên vốn đang tràn ngập lửa giận cũng không còn thấy đâu.
Là một thuật sư được truyền thừa, lại có thể sống thảm như vậy, cho nên mặc dù Diệp Thiên không thích hắn, nhưng xuất phát từ thân phận người cùng nghề, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút không vui.
– Mệt, nhưng vẫn phải sống, khụ… Khụ khụ!
Chu Khiếu Thiên nói còn chưa dứt lời, liền kịch liệt ho khan, Diệp Thiên có thể cảm ứng rõ ràng, trên người hắn đã đầy âm hàn sát khí.
Đã không còn nhạc cụ của thầy tu là cái la bàn hộ thân, sức khỏe Chu Khiếu Thiên khỏe lắm thì cũng chỉ hơn so với người bình thường một chút mà thôi, hắn học được không phải là công pháp của thuật sư, thì không cách nào chống được âm sát khí xâm nhập.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chung quanh căn phòng, không khỏi ngây ngẩn cả người, cau mày hỏi:
– Anh ăn thế thôi sao? Một thời gian trước kiếm được tiền của tôi đâu rồi?
Ở trên bàn phía trước cửa sổ, đặt mấy túi cải bẹ, bốn năm cái bánh mỳ đã cứng, đặt ở bên cạnh cải bẹ, côc nước bằng gốm sứ đã không còn một hơi nóng nào.
Chương 258 : Chu Thị
– Khụ… Khụ khụ…
Chu Khiếu Thiên vừa định há mồm nói, lại bị một trận ho khan kịch liệt ngăn lại, trên mặt tái nhợt lộ ra màu đỏ nhưng không phải của người khỏe mạnh.
Diệp Thiên vươn tay sờ trán Chu Khiếu Thiên, miệng nói :
– Đưa tay trái đây!
– Anh định làm gì?
Chu Khiếu Thiên cả kinh, theo bản năng giật tay trở về, nhưng động tác lại không nhanh bằng Diệp Thiên, bị hắn bóp chặt rất đau, chỉ cảm thấy nửa người tê rần, ngã xuống giường.
– Đây là phổi bị thương, hơn nữa thương thế cũng không nhẹ!
Hai ngón tay đặt lên chỗ cổ tay Chu Khiếu Thiên, bắt mạch cho hắn một hồi, vẻ mặt Diệp Thiên nghiêm túc nói:
– Cậu cứ tiếp tục như vậy, nhiều nhất chỉ sống được nửa năm nữa thôi!
Trong sách y cổ có nói: phổi sưng to, đau và ho nhiều, nếu không được trị liệu tốt, rất nhanh sẽ ho ra máu mà chết, cổ nhân cũng gọi là bệnh lao.
Y học hiện đại phát triển, loại bệnh này không còn là bệnh nan y, chỉ cần nằm viện điều dưỡng một thời gian là được, nhưng Diệp Thiên nhìn bộ dạng thê thảm của Chu Khiếu Thiên, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, khỏi nói đến xem bệnh.
Vì tránh tai mắt của người khác mà ở trong nhà khách này, Diệp Thiên có thể hiểu được, nhưng cải bẹ và bánh mỳ trên bàn đó, cho thấy kinh tế của Chu Khiếu Thiên thật sự là không dư dả, Diệp Thiên không biết tiền hắn kiếm được đã dùng đi đâu đây?
– Còn có thể sống nửa năm à? Đủ rồi!
Trên mặt Chu Khiếu Thiên lộ ra nụ cười thảm, nhìn tuổi hắn và Diệp Thiên không lệch nhau lắm, nhưng làm cho người ta cảm giác hắn đã trải qua tang thương trên thế gian.
Diệp Thiên kỳ quái hỏi:
– Bệnh này không phải rất khó trị liệu, nằm viện, chi mấy ngàn đồng là đủ rồi, cậu không định đi khám ư?
– Không có tiền!
Chu Khiếu Thiên nói rất dứt khoát.
– Cậu thích ăn đòn phải không? Lần trước kiếm của tôi ba vạn đi đâu rồi?
Diệp Thiên lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng toàn là người khác đau đầu vì hắn, lần này coi như là gặp phải khắc tinh, nói chuyện với người này, trong lòng hắn cũng cảm giác bất lực.
Chu Khiếu Thiên mang bộ dạng điếc không sợ súng, liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nói:
– Khám bệnh, cho mẹ tôi!
– Cũng là người hiếu thảo nhỉ?
Diệp Thiên cẩn thận nhìn lại mặt Chu Khiếu Thiên, trong lòng suy diễn một hồi, lúc sau nói:
– Bản thân cậu không được cha mẹ hỗ trợ. Cha chết sớm, ở nhà còn mẹ, nhưng mẹ mù từ khi còn trẻ, phải làm việc này cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ phải không?
– Anh … Làm sao anh biết ? !
Nét mặt luôn luôn không bận tâm đến điều gì, như là không có gì có thể khiến cậu ta hứng thú. Chu Khiếu Thiên nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, rốt cục thì sắc mặt cũng biến đổi.
Diệp Thiên cười cười, nói:
– Nhìn từ mặt cậu mà ra, nhà cậu cũng là được truyền thừa, vốn là người trong kỳ môn, sao không theo nó đi?
Trán Chu Khiếu Thiên cao, mà trán là quẻ Càn trong Bát Quái, là tướng sát cha, cho nên có nói trán cao là tướng hại cha.
Thời cận đại, người có tướng mạo này, điển hình nhất là một vĩ nhân, ông ta phát tích kỳ cao, xương trán cao long, từ nhỏ đã hơn người, nhưng người cha coi thường ông ta, hai người bất hoà, người cha cũng mất sớm.
– Cậu đào mồ trộm, là vì lấy tiền khám bệnh cho mẹ à?
Sau khi nhìn tướng mạo của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên thật ra có một cái nhìn khác về hắn.
Chu Khiếu Thiên yên lặng gật gật đầu, nói:
– Hai mắt mẹ tôi đều không nhìn thấy, nhất định phải ghép màng mắt, bệnh viện nói cần tám vạn, tôi … tôi chưa đủ tiền!
Có lẽ là bị nói trúng Diệp Thiên tim đen, Chu Khiếu Thiên nói nhiều hơn so với trước kia, tối thiểu nghe cũng không thấy khó chịu như trước nữa.
– Diệp Thiên, động vào âm huyệt, không phải tôi cố ý!
Chu Khiếu Thiên đột nhiên ngẩng đầu, nói:
– Tôi lại không thể lấp lại, cậu … anh có thể giúp tôi không?
Chu Khiếu Thiên cũng là người trong gia đình có tiếng là học rộng từ xưa, hắn biết nếu âm huyệt động, sẽ gây nên cảnh khổ cho trăm họ, nhân quả báo ứng này không chỉ đơn giản là mình hắn chịu, ngay cả người mẹ già đã mù hai mắt cũng sẽ gặp bất trắc.
Cho nên vì mẹ hắn, Chu Khiếu Thiên xem như cúi đầu trước Diệp Thiên, tuy rằng hắn không biết trình độ thuật pháp của Diệp Thiên nhưng chỉ bằng mắt thường có thể nhìn ra, lần trước hắn mua đèn Chu Tước đầy sát khí, điều này khiến cho hắn theo không kịp .
Nghe được Chu Khiếu Thiên nói vậy, Diệp Thiên không đưa ra ý kiến, nói:
– Hãy nói về gia cảnh nhà cậu trước đi đã, tôi không tùy tiện giúp người lạ!
Tuy rằng đã dính vào việc này, Diệp Thiên nhất định làm đến cùng, nhưng hắn vẫn muốn biết lai lịch cụ thể về Chu Khiếu Thiên, nếu không thật sự là hồ đồ, nhúng tay vào việc không đâu.
Chu Khiếu Thiên vốn định không nói, nhưng thấy bộ dạng thực kiên định của Diệp Thiên, cúi đầu nói:
– Tôi là hậu nhân của Chu Đôn Di.
Diệp Thiên nghe vậy lắp bắp kinh hãi, truy vấn:
– Chu Đôn Di, thời Bắc Tống hả?
– Đúng vậy, thật thẹn với tổ tiên!
Chu Khiếu Thiên đầu hạ xuống thấp hơn, nhưng Diệp Thiên cũng có thể hiểu được tâm trạng hắn lúc này.
Chu Đôn Di tự Mậu Thúc, hiệu là Liêm Khê, thời Bắc Tống nổi tiếng là triết học gia, là người được giới học thuật công nhận là thủy tổ học phái Khai Sơn, Chu Đôn Di sinh ra ở Thung Lăng, đã viết “Thái Cực Đồ Thuyết”, “ Thông Thư”, đề ra lý luận Âm Dương Ngũ Hành, nhìn trời mà tính cho người người, thuộc như lòng bàn tay.
Khi còn sống kỳ thật Chu Đôn Di cũng không được người đời tôn sùng, địa vị học thuật cũng không cao, mọi người chỉ biết đến ông ta với: “Chính sự tinh tuyệt”, và “Sơn lâm chi chí”, ý chí hào hiệp, có cốt cách tiên phong, nhưng không có ai biết tư tưởng lý học của ông ta.
Sau này, Thông Phán Trình, trung tướng Nam yên đưa hai con trai là Trình Hạo, Trình Di đến bái hắn làm thầy. Về sau hai người họ Trình đều là nhà vật lý học nổi tiếng, nhà vật lý học Chu Hi đánh giá rất cao về ông ta, làm chú giải cho “ Thái Cực Đồ Thuyết” và “ Thông Lịch”, danh tiếng mới dần dần nổi lên.
Nhưng hậu nhân nghĩ đến Chu Đôn Di chỉ nghĩ là thuỷ tổ ngành vật lý học Trung Quốc, nhưng không biết, ông ta còn là một nhà Âm Dương học, trình độ về Âm Dương Ngũ Hành cực kỳ chuyên sâu, học thuyết phong thủy của Chu Thị, trong kỳ môn giang hồ, cũng rất được tôn sùng.
Chu Đôn Di vốn tính hào hiệp, trước kia, địa vị của Chu Thị ở kỳ môn cũng rất cao, là con cháu của ông ta, mà Chu Khiếu Thiên cũng phải đi đào mồ trộm để kiếm sống, chẳng trách lúc trước hắn nói không nên lời.
– Dòng dõi nhà cậu không phải ở Hồ Nam sao? Sao lại chạy đến bên này thế?
Diệp Thiên từng nghe sư phụ nói qua về dòng tộc Chu Thị, biết hậu nhân Chu Đôn Di phần lớn là ở vùng Giang Tây, Hồ Nam, nhưng từ cuối nhà Thanh, Chu Thị liền rời khỏi kỳ môn giang hồ, rất ít nghe được tin tức của bọn họ.
– Nhà của chúng tôi dời đến Hà Bắc đã gần bốn đời, ông nội của tôi bị người ta đánh chết, ba của tôi cũng qua đời ở những năm đầu thập niên tám mươi, tôi và mẹ tôi sống dựa vào nhau, tôi cũng không muốn đi đào mồ trộm…
Chu Khiếu Thiên dường như còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không còn trả lời Diệp Thiên, cứ thế mà nói, có thể là bình thường cực ít khi nói chuyện cùng người khác, nói rất lộn xộn, nhưng Diệp Thiên vẫn đã hiểu được thân thế của hắn.
Thì ra, Chu Khiếu Thiên đúng là truyền nhân dòng dõi Chu Đôn Di, nhưng cuối đời Thanh, xã hội biến đổi, trong gia tộc có người không hài lòng với chuyện truyền thừa của Chu Đôn Di, cấu kết với người ngoài cướp đoạt một số điển tịch mà Chu Đôn Di truyền lại.
Vì tránh họa, cụ tổ của Chu Khiếu Thiên liền mang theo vợ con bỏ trốn, đi tới vùng Đường Sơn, Hà Bắc định cư, ông ta vốn là người tri thức uyên bác, rất nhanh liền trở thành bậc thầy nổi danh trong mười dặm bát hương, được người dân tôn kính.
Ông nội Chu Khiếu Thiên là Chu Thiên Khải kế thừa truyền thống gia đình, là một giáo sư triết học của một trường cao đẳng Hà Bắc, nhà bọn họ sống vốn là không tệ, nhưng trong loạn mười năm, tất cả đều thay đổi.
Đầu tiên là ông nội Chu Khiếu Thiên bị Lão Cửu bị kéo ra đánh, sau lại có người đến nhà hắn, lấy đi mấy cái rương, nơi cất giấu công pháp bí thuật cả Chu Thị.
Những người đó căn bản là xem mà không hiểu mấy thứ này, lại bảo ông nội Chu Khiếu Thiên là người theo phong kiến mê tín, cái này còn chưa hết, chúng lại thả một mồi lửa đốt sạch mấy thùng sách truyền thừa bí thuật đó.
Chu Thiên Khải vốn đã bị những người tiểu tướng kia đánh cho mình đầy thương tích, nhìn thấy những sách cổ tổ tông truyền lại hơn mười đời bị hủy ở trên tay của mình, nhất thời tức giận đến hộc máu mà chết.
Còn cha của Chu Khiếu Thiên, vừa mới kết hôn, vốn có võ công gia truyền, nhưng lại không dám sử dụng, khi bảo vệ Chu Thiên Khải, cũng bị người ta đánh khiến cho bị trọng thương, khi Chu Khiếu Thiên tám tuổi thì ông qua đời.
Sau này, xét lại các chứng cứ, thật ra chính quyền cũng bồi thường cho Chu gia một ít tiền, mẹ của Chu Khiếu Thiên đã trở thành một nhân viên trong trường mà năm đó Chu Thiên Khải giảng dạy.
Nhưng vì mẹ hắn quá thương xót chồng, mắt bà vì thường xuyên khóc, dần dần mờ đi đến không thấy rõ đồ vật thì không thể tiếp tục công việc, rơi vào đường cùng chỉ có thể thôi việc, hai mẹ con phải dựa vào một chút tiền lương hưu của bà mà sống.
Đến vài năm gần đây, đôi mắt của mẹ Chu Khiếu Thiên đã hoàn toàn nhìn không thấy đồ vật này nọ, Chu Khiếu Thiên đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra, nói là bị siêu vi trùng và viêm giác mạc tái phát khiến cho giác mạc bị đục, nhất định phải làm phẫu thuật ghép giác mạc, nếu không sẽ mù hẳn.
Phải nói là Chu gia vốn là vẫn còn có chút của cải, thế nhưng năm đó, khi xét nhà đều bị cướp không còn một xu, cha của Chu Khiếu Thiên qua đời sớm cũng không thể lưu được nhiều tiền, số tiền này liền trông vào Chu Khiếu Thiên.
Bởi vì nguyên nhân gia cảnh, Chu Khiếu Thiên bỏ học từ thời học trung học, tuy rằng từ nhỏ luyện võ, thân thể cường tráng, nhưng trong những năm mà một tháng chỉ kiếm được mấy trăm đồng tiền tiền lương, hắn muốn có được tám vạn đồng tiền cho mẹ hắn chữa bệnh, không khác gì điều huyễn tưởng.
Vạn bất đắc dĩ, Chu Khiếu Thiên nhớ lại những tri thức về phong thủy trước đây được học từ cha, sau đó lại tìm trong nhà thấy cái la bàn là nhạc cụ của thầy tu duy nhất còn lưu lại.
Cần nói Chu Khiếu Thiên cũng là một người cực kỳ thông minh, sau khi mua được một ít sách về học, tiếp tục liên hệ trong trí nhớ của mình những học thuyết gia truyền, hắn không thầy mà tự thông hiểu, cũng coi là vào cánh cửa phong thuỷ thuật sư.
Nhưng Chu Khiếu Thiên còn chưa tới hai mươi tuổi, chỉ nói mồm thì cũng không ai mời hắn xem phong thuỷ, cánh cửa làm giàu cũng khép lại với hắn.
Một lần vô tình, Chu Khiếu Thiên đến chợ đồ cổ, nhìn thấy một số người mua bán đồ cũ, nhất thời như ở trong mộng sực tỉnh, bản thân mình hiểu được quan sát phong thủy ở từng khu vực, không thể kiếm được tiền từ người sống, chẳng lẽ không thể kiếm tiền từ người chết hay sao?
Sau khi có ý nghĩ này, Chu Khiếu Thiên đã hiểu ra. Hơn nữa, trong quá trình đi bán hàng, kết bạn được với một số người cùng nghề, được giới thiệu tới chỗ Kỷ Nhiên giao dịch, lúc đó mới quen Diệp Thiên.
Chương 259 : Sinh Môn Tử Huyệt
Bản thân Chu Khiếu Thiên thực sự không phải là loại người tính cách quái gở, chỉ là vì sau biến cố gia đình, rất ít khi giao thiệp cùng người khác, nên mới thành ra ít nói, tính khí lạnh nhạt.
Nhưng khiến một thiếu niên thừa nhận nhiều cực khổ như vậy, áp lực trong lòng hắn cũng vơi đi nhiều, lúc này tìm được người tâm sự, nên miệng nói mà không dừng được.
Nghe xong quãng đời hơn mười năm Chu Khiếu Thiên trải qua, trong lòng Diệp Thiên cũng là có chút thổn thức, hắn vốn cho là từ nhỏ mình không có mẹ, như vậy đã là rất đáng thương, nhưng so với Chu Khiếu Thiên, bản thân mình quả thực vẫn sướng hơn nhiều.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng biết được, Chu Khiếu Thiên nhìn qua khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, năm nay thật ra mới mười tám tuổi, tính ra còn nhỏ hơn so với mình hai ba tuổi, có câu nói trẻ con nhà nghèo sớm tự lập, quả nhiên là như thế.
Diệp Thiên nghĩ một chút, mở miệng nói:
– Cậu học rộng, coi như là người trong phái phong thuỷ, nên biết, đào trộm mồ mả tổ tiên là ảnh hưởng cân bằng trời đất, sau này cũng đừng có làm nữa !
Ngành Phong thuỷ thuật sư vốn dễ bị trời phạt, lại đi dính vào chuyện không hay, cho dù cậy mình mạng lớn, lại bị tổn thương đến phổi giống như Chu Khiếu Thiên, chính là lên núi nhiều có ngày gặp hổ .
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Chu Khiếu Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Nếu không làm việc này tôi cũng không thể làm được việc khác, vốn nghĩ trộm mộ sẽ gom đủ tiền phẫu thuật cho mẹ rồi rút lui, nhưng … nhưng thật không ngờ …
Bản thân Chu Khiếu Thiên không có các mối quan hệ xã hội, cho dù hiểu được một ít về phong thuỷ, cũng không sử dụng được ở trong thành thị, hắn từng nghĩ về nông thôn mở hàng, nhưng ai có thể tin cái loại nhi đồng choai choai như vậy đây?
Cuối cùng bị bức phải làm nghề đào mồ trộm này, nhất là sau khi kiếm được ba vạn đồng tiền trong tay Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên thấy được hi vọng chữa khỏi bệnh mắt cho mẹ hắn.
Chu Khiếu Thiên cũng biết đào mồ trộm có ảnh hưởng đến trời đất, cho nên sau hơn ba tháng tìm hiểu, hắn chuẩn bị làm xong vụ này sẽ rút lui.
Nhưng là Chu Khiếu Thiên không thể nghĩ đến, âm trạch nơi này ẩn chứa sát khí, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, căn bản là hắn không thể ứng phó.
– Ngươi thật đúng là đứa trẻ đáng thương!
Diệp Thiên thở dài, trong đầu chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi:
– Đúng rồi, lần trước tại nơi chợ đen giao dịch tranh đoạt cùng ta cái món nhạc cụ của thầy tu, không phải cũng hô ba mươi lăm vạn sao? Tạo sao ngay cả bảy tám vạn đồng đều không đủ?
Những người đi giang hồ, từ trước đến nay miệng đều không thiếu câu nói không thật, hơn nữa đều là mười câu thì một câu là giả, mấu chốt là đưa ra tin vịt, làm cho người ta rất khó phân rõ được, cho nên Diệp Thiên nghĩ đến chuyện lần trước, trong mắt không khỏi lộ ra thần sắc hồ nghi.
– Đó là nhạc cụ của thầy tu?
Chu Khiếu Thiên lộ ra nụ cười chua sót trên mặt, nói tiếp:
– Lúc đó tôi cũng không có tiền, nhưng tôi biết những thứ đó là thứ tốt, muốn mua lại rồi qua tay, đầu cơ trục lợi.
– Không có tiền làm sao cậu dám hô giá?
Diệp Thiên cắt đứt lời của hắn.
– Đó là lần thứ hai tôi tiến hành giao dịch ở chỗ ông chủ Kỷ, theo như quy củ có vay anh ta ba mươi vạn là chắc chắn, cho nên tôi mới thét lên ba mươi lăm vạn!
– Lời này của cậu nói không thông…
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Cậu cần tiền gấp gáp như vậy cho mẹ chữa bệnh, vì sao không vay tiền Kỷ Nhiên trước?
– Vay tiền của anh ta, cần rõ ràng, nếu trong thời gian quy định không trả được tiền cho anh ta, vậy trong ba năm, từ trong mộ đào ra được gì đó, đều phải ưu tiên bán cho anh ta, giá cả do bọn họ định, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, tôi không muốn vay tiền của anh ta!
Vay tiền Kỷ Nhiên, tương đương với ký tên bán mình, Chu Khiếu Thiên còn chưa đến đường cùng, đương nhiên không chịu hỏi vay tiền Kỷ Nhiên.
Nhưng trong buổi đấu giá, Chu Khiếu Thiên nhìn ra mấy món ngọc đó là không tầm thường, nghĩ rằng nếu như có thể mua về tay, tìm cơ hội chuyển nhượng lại, thì có thể trả lại ngay khoản tiên mượn Kỷ Nhiên, cho nên khi đó mới dám đấu cùng Diệp Thiên.
Thế nhưng khi Diệp Thiên hô đến năm mươi vạn, hắn lại hữu tâm vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy vật đó bị Diệp Thiên thu vào trong túi.
– Người có phải là chó sói không hả?
Nghĩ đến hành động của Chu Khiếu Thiên làm cho mình mất thêm mấy chục vạn, trong lòng Diệp Thiên liền có chút buồn bực, nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin lời của đối phương, mà lấy di động trong túi ra.
– Anh Kỷ, tôi là Diệp Thiên…
Sau khi bấm số điện thoại Kỷ Nhiên, Diệp Thiên hỏi:
– Hỏi anh chút chuyện này, nghe nói hai bên giao dịch ở chợ đen, đều có thể mượn anh một số khoản tiền, không biết là thật hay giả nhỉ?
– Ồ, ồ, tôi biết rồi, cám ơn anh Kỷ, tôi không ở trong thành phố, đợi quay về Bắc Kinh rồi nói sau!
Nghe xong điện thoại sau, Diệp Thiên liên tục gật đầu, thoái thác lời mời của Kỷ Nhiên, cúp điện thoại.
– Thật đúng là không trong sạch, tiểu tử này không riêng gì làm đồ cổ, ngay cả cho vay nặng lãi cũng làm được.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cũng tin lời Chu Khiếu Thiên nói.
Chỗ Kỷ Nhiên quả là có thể mượn tiền, hai bên mua bán đều có thể, nhưng cũng phân có mấy cấp bậc, người giống như Diệp Thiên, từ chỗ của hắn vay năm ba trăm vạn tiền mặt đều được, nhưng đối với Chu Khiếu Thiên, hạn mức cao nhất chính là ba mươi vạn.
Hơn nữa khoản tiền mà Kỷ Nhiên cho vay lợi tức cũng rất cao, không phải tình theo tháng mà là tình theo ngày, lợi tức mỗi ngày, ngay cả Chu Khiếu Thiên cũng không biết, nếu biết, hắn chắc chắn không có suy nghĩ dám đấu giá cùng Diệp Thiên.
Hiểu rõ đầu đuôi, Diệp Thiên mở miệng nói:
– Được rồi, coi như tôi tin lời của cậu, nói một chút chuyện xỷa ra ở đây đi.
– Ngôi mộ đó nằm ở bên cạnh một thôn nhỏ ở thị trấn Bình Dương, tôi đã thăm dò tại đây hơn ba tháng, cuối cùng khẳng định có một mộ lớn.
– Hơn nữa địa thế nơi đó có Thiết Sơn, Mộc Sơn, Hoàng Sơn vây quanh, hướng Đông và Tây, lại có Sa Hà chảy qua, là nơi phong thuỷ tuyệt hảo!
Nói đến đây, trên mặt Chu Khiếu Thiên lộ ra vẻ tự tin, dòng tộc Chu Thị truyền thừa vốn là thiên về phong thuỷ, tuy rằng những thứ hắn học được không trọn vẹn, nhưng vẫn rất tin tưởng khả năng của mình.
– Khi cậu mở huyệt ra, chuyện gì xảy ra?
Diệp Thiên lại hỏi, mồ mả vốn là âm huyệt, huyệt mà phong thủy càng tốt, âm khí càng nhiều, hơn nữa trăm ngàn năm qua vỏ quả đất thay đổi, một vài biến hóa rất nhỏ, cũng có thể khiến huyệt mang sinh khí may mắn biến thành cực âm tuyệt địa.
Trên mặt Chu Khiếu Thiên lộ ra một tia sợ hãi, mở miệng nói:
– Mồ mả đó trước kia đã bị người ta động vào, ở Sinh Môn, có một khe nhỏ, xem dấu vết hẳn là đã trên trăm năm, tôi phá cái khe đó ra, khi tiến vào đến cửa huyệt, đã phát hiện một bộ hài cốt…
Là người đào mồ trộm, tuyệt đối không e ngại xác chết, Chu Khiếu Thiên cũng là người gan thật lớn, lúc ấy liền đẩy nó sang một bên, chuẩn bị đục tường Khung Lư chắn mồ mả.
Tường Khung Lư phân làm bốn tầng, làm việc suốt nửa đêm, mệt đến nỗi một thân đầy mồ hôi, đến cuối cùng Chu Khiếu Thiên rốt cục cũng vét sạch ba tầng.
Nhưng Chu Khiếu Thiên thật không ngờ, ngay khi hắn rút ra viên gạch trong tầng thứ tư, một dòng âm hàn khí từ trong lỗ thủng kia tràn ra, nhất thời khiến cho Chu Khiếu Thiên – đầu đầy mồ hôi, như rơi vào hầm băng.
Lúc ấy Chu Khiếu Thiên chỉ cảm thấy bên người âm phong từng trận, bên tai là tiếng gào khóc thảm thiết, máu cả người giống như đều bị đông lạnh lại, nhưng vào lúc này, cái la bàn trên người, cũng phóng ra một tia ấm áp, bảo vệ thân thể Chu Khiếu Thiên.
Là người tinh thông âm trạch phong thuỷ, Chu Khiếu Thiên biết, chính mình thật ngu ngốc, nơi đây thực sự không phải là tiến vào Sinh Môn của mộ, mà là Tử Huyệt âm khí lưu thông, hắn cũng biết, mình đã phạm vào sai lầm lớn.
Người chết sau khi hạ huyệt, hài cốt sẽ phát ra chân khí, sẽ cùng huyệt khí hợp hình thành sinh khí, thông qua trao đổi âm dương, trong tối tăm cũng có thể ảnh hưởng số mệnh thân nhân đang sống.
Mà huyệt khí chính là âm khí, hai thứ nhất định tuân theo vận chuyển phong thủy trong mồ mả, điều này mới có thể hình thành sinh khí may mắn, hai thứ giống như Thái Cực, phân biệt rõ ràng, và dung hợp lẫn nhau.
Nhưng chỗ Chu Khiếu Thiên vào trộm, lại đúng là nơi âm huyệt lưu động, vừa mở ra, nhất thời khiến cho âm sát trong mồ mả tích tụ hơn một ngàn năm thoát ra, không đông cứng hắn tạo đó, đều là công lao của la bàn – nhạc cụ của thầy tu.
Biết đã gây đại họa, Chu Khiếu Thiên liền nhanh tay đút viên gạch trở về, lại lấp lại ba tầng gạch, lấp lấp, bịt bịt, nhưng phong thuỷ đã phá, không thể dễ dàng lấp lại như vậy.
Chu Khiếu Thiên hiểu được, hành động của hắn chỉ là ngăn tốc độ sát khí thoát ra ngoài hơi chậm lại một chút mà thôi, cuối cùng bất đắc dĩ phải đem la bàn tổ truyền – nhạc cụ của thầy tu ngăn ở trong này.
Nhưng sinh khí trong la bàn, so sánh với sát khí ngàn năm trong cổ mộ, vẫn rất yếu ớt, nhiều nhất ba ngày, nhạc cụ của thầy tu sẽ bị ăn mòn thành thứ vô dụng, còn sát khí trong mồ mả vẫn sẽ thoát ra.
– Khi cậu vào mồ, không xem chừng phong thủy chỗ đó sao?
Diệp Thiên không biết nói gì với hành vi của Chu Khiếu Thiên, trong mồ mả âm dương nhị khí phân biệt rõ ràng, người hiểu phong thủy, đều có thể phân được rất rõ, tên này hồ đồ đến mức chạy vào Tử Môn âm huyệt hay sao?
– Tôi dùng la bàn xem qua, không… không ngờ lại sai…
Chu Khiếu Thiên nói yếu ớt, cũng khiến Diệp Thiên hiểu ra, thầy phong thủy hiện nay sớm mất đi năng lực khai thông âm dương nhị khí, dựa vào dụng cụ và thay đổi của đất, như vậy xác suất làm sai là khó tránh.
Nhìn nước lạnh và bánh mỳ trên bàn, Diệp Thiên lắc lắc đầu, đem đan dược ra, nói:
– Được rồi, cậu nghiền nát thuốc này rồi uống với nước đi, tôi ra ngoài mua một chút đồ ăn.
Chu Khiếu Thiên là người chí hiếu, hơn nữa vào nghề đào mồ trộm này cũng là bất đắc dĩ, nên Diệp Thiên nguyện ý giúp hắn một phen, hơn nữa về ý nghĩa, nghiêm khắc mà nói, Chu Khiếu Thiên cũng là người cùng nghề duy nhất hắn từng gặp.
Chương 260 : Tìm hiểu trước khi hành động
– Ăn đi, rồi uống hớp rượu, đây đều là những thứ trừ lạnh đấy!
Sau khi trở lại phòng khách, Diệp Thiên mang thịt lừa và 1 bình rượu đặt lên bàn. Lúc này Chu Khiếu Thiên đã uống xong thuốc cậu đưa cho, sắc mặt cũng đã hồng hào hơn rất nhiều.
– Anh Diệp, cảm ơn anh!
Chu Khiếu Thiên cảm kích nhìn Diệp Thiên, cầm bát thịt lừa lên ăn. 10 tuổi đang là tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày đều phải ăn bánh bao, dưa muối khiến cậu rất khó nuốt.
– Lần này anh giúp cậu hóa giải kiếp nạn, thế nhưng sau này cậu định tính thế nào đây?
Năm đó Kỳ Môn dòng tộc Chu Thị cũng lừng danh thiên hạ thế nhưng sau 1 cuộc bể dâu đã có kết cục như ngày hôm nay. Thế hệ con cháu mưu sinh bằng nghề trộm mộ. Diệp Thiên cũng cảm thấy hơi buồn.
– Anh Diệp, em… em không làm nghề này thì làm cái gì chứ?
Chu Khiếu Thiên cười mếu, cố gắng nuốt miếng thịt lừa trong miệng xuống bụng, mở miệng nói:
– Anh Diệp, em biết anh tốt với em. Em cũng không muốn giấu anh, mắt mẹ em cùng lắm chỉ có thể nhìn được 1 năm nữa thôi, nếu như không đủ tiền phẫu thuật thì mẹ em có thể bị mù thật !
Khi nói về những khó khăn mà mình đã từng trải qua, vẻ mặt của Chu Khiếu Thiên rất kiên cường, thế nhưng lúc này nhắc tới mẹ mình, cầm miếng thịt lừa nướng ăn thế nào cũng nuốt không trôi nữa.
– Ừ, ăn đi đã, ăn xong chúng ta cùng đến đó xem địa thế.
Diệp Thiên đẩy túi thịt lừa đến trước mặt Chu Khiếu Thiên, không tiếp tục nói chủ đề này nữa.
Nói chuyện 1 hồi lâu, cảm giác của Diệp Thiên với cậu bé Chu Khiếu Thiên này thật nhân hậu. Trong lòng cũng có vài ý tưởng, thế nhưng trước mắt còn có chuyện phiền phức chưa giải quyết xong nên Diệp Thiên cũng không muốn sớm nói với cậu.
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Chu Khiếu Thiên lặng đi 1 chút, ngập ngừng nói:
– Anh Diệp, làm… làm cái này phải… phải đợi đến tối thì mới được, những người hay ra vào xung quanh thôn cũng không ít đâu.
– Phí lời, điều này anh còn không biết sao? Thế nhưng anh không phải là đi trộm mộ mà chỉ là đến đó quan sát địa hình địa khí mà thôi, cần gì phải ngày hay là đêm chứ?
Diệp Thiên bị Chu Khiếu Thiên nói cho dở khóc dở cười, cậu từ khi còn nhỏ đã cùng lão Đạo rồi hành tẩu giang hồ, cũng không phải là chưa từng tiếp xúc với nghề trộm mộ này, cậu cũng không ngốc đến nỗi ban ngày ban mặt mà chui vào trong mộ, sau đó thì bị người ta báo cho chính quyền.
– Hì hì, em biết anh Diệp là người trong nghề mà. Anh Diệp, anh cũng ăn đi, mỗi mình em ăn không hết nhiều như thế này đâu!
Lần đầu tiên trong đời tâm sự cùng người lạ, tính cách Chu Khiếu Thiên cũng rất thoải mái. Cậu lần này mới thật sự là giống 1 cậu bé hơn 10 tuổi, trên người cũng bớt chút cảm giác trầm lắng đi.
– Ừ, ăn nhiều một chút, bây giờ hơn 10 giờ rồi, đây chính là bữa trưa đấy.
Diệp Thiên gật gật đầu, cầm bát thịt lừa lên ăn, sức ăn của cậu còn khủng hơn nhiều so với Chu Khiếu Thiên. 1 lát sau, 1 bình rượu và hơn 10 cân thịt đã bị 2 người ăn sạch nhẵn, trong đó có đến 6, 7 phần là nằm trong bụng của Diệp Thiên.
– Đi thôi, ra ngoài hành động thôi!
Tìm tờ giấy ăn lau tay, Diệp Thiên đứng dậy, duỗi chân duỗi tay, các khơp xương khắp người phát ra tiếng kêu lốp bốp, Chu Khiếu Thiên nhìn thế trố mắt ra.
– Anh Diệp, võ công này của anh luyện thế nào mà được vậy?
Chu Khiếu Thiên từ năm 5 tuổi đã theo cha luyện tập võ thuật gia truyền rồi, không có ngày lười biếng cả. Mặc dù trình độ còn thua xa Diệp Thiên nhưng nhãn lực cũng không tệ. Diệp Thiên mới chẳng may vô ý, nhưng là biểu hiện luyện đến trình độ cao nhất của võ công ngoại môn rồi.
Diệp Thiên nghe vậy cười lên, nói:
– Anh luyện nội gia quyền, đả thông xương cốt, nhìn có vẻ giống như quyền pháp ngoại gia mà thôi. Môn phái Chu Thị nhà em cũng có điểm giống như thế mà, không cần phải ngưỡng mộ anh đâu.
– Có thì có, thế nhưng phối hợp tu luyện thuật pháp công phu thì ở đời ông cố em đã bị thất lạc rồi, khi truyền đến đời cha em thì chỉ còn lại 1 chút ít thuật phòng thân thôi.
Sắc mặt Chu Khiếu Thiên có chút ảm đạm, khi còn nhỏ cậu cũng rất ngưỡng mộ kỳ pháp giang hồ mà cha mình nói, thế nhưng quyển sách lưu truyền lại trong nhà không phải là bị đốt mà là bị thất lạc, Chu Thị cũng không thể khôi phục phong thái của những năm đó được nữa.
– Thất lạc à?
Diệp Thiên hơi sửng sốt, rồi cười nói:
– Không bị thiêu hủy là tốt rồi, sau này có cơ duyên, nói không chừng em có thể thấy được cũng nên.
Thực sự mà nói, Diệp Thiên cũng muốn nhìn thấy truyền thừa của Chu Thị, rốt cuộc là thư sách hay là một thứ gì khác.
Diệp Thiên trong quá trình được truyền thừa hết sức độc đáo, không có chữ viết mà cũng không có hình vẽ, chỉ là 1 thông tin nhìn không thấy sờ không được mà thôi. Đến cả lão Đạo sĩ cũng chưa từng nghe qua, vì vậy cậu cũng muốn tìm thấy để xác minh một chút những bang phái phong thủy khác.
Chỉ có điều sau giải phóng, nhất là trong 10 năm biến động loạn lạc, không chỉ có Chu gia gặp kiếp nạn mà hầu như tất cả những sách truyền lại của những bang phái khác cũng đều bị đốt cháy hết, hầu như tất cả đều không còn truyền thừa.
Lý Thiện Nguyên cũng đã đưa Diệp Thiên đến thăm hỏi 1 số những trường phái phong thủy khác, thế nhưng những người trong nghề này không phải là đã đổi làm nghề khác thì cũng là cầm pháp khí của tổ tông truyền lại rồi giả thần giả quỷ, cũng không có ai có thể khai thông nguyên khí trời đất, làm sống lại lại phong thái của kỳ môn nữa.
– Mong là thế.
Chu Khiếu Thiên lắc lắc đầu, đi tới ngoài cửu lật ngửa hòm xuống rồi lôi trên đật.
– Bên trong có cái gì vậy?
Diệp Thiên hỏi. Cái hòm đó cũng không nhỏ, nhốt 1 người vào vẫn còn thừa chỗ ấy chứ.
– Đồ nghề của người trộm mộ đấy, anh Diệp, đi xuống không có những thứ này cũng không dễ làm việc đâu.
Chu Khiếu Thiên nghe thấy thế cười lên, mở chiếc hòm lấy ra 1 đồ vật có hình như cái mũ, nói:
– Anh Diệp, cái đèn mỏ này để đội trên đầu, cái bình dưỡng khí ô xy này mỗi lần có thể duy trì 20 phút, lúc mới xuống thì cần phải mang theo.
Đồ đạc trong chiếc hòm của Chu Khiếu Thiên kia quả thật không ít, ngoài cái đèn mỏ cùng bình dưỡng khí ô xy này ra còn có mấy đồ như xẻng Công Binh, xẻng Lạc Dương và cái xà beng nữa, Diệp Thiên thật không thể hiểu được cậu bé này làm cách nào mà có thể mang theo cái hòm này đến những ngôi mộ đó được chứ?
Diệp Thiên nghĩ 1 lát rồi nói:
– Phòng của nhà khách này không an toàn, chúng ta cùng đi ra ngoài đi, mang theo cả cái hòm này nữa.
Diệp Thiên dám bảo đảm nếu như cái hòm này để ở đây, 5 phút sau khi bọn họ ra ngoài ngay lập tức sẽ có người vào xem xét bên trong, thế thì thân phận trộm mộ của Chu Khiếu Thiên sẽ bị lộ mất.
– Anh Diệp, cái… cái này phải đợi tối đến, không có người rồi thuê 1 chiếc xe ba gác mới mang đi nổi, bây giờ e là không được.
Chu Khiếu Thiên có chút khó xử, cái hòm to như vậy ban ngày ban mặt mà mang theo thì quá là gây chú ý.
– Xách lên rồi đi ra ngoài, anh lái xe lại đây, vả lại, mấy món đồ này của em đến 1 nửa là phải vứt đi đấy, nếu không, bị tra hỏi rồi bắt lại thì xong đời.
Ở những năm 98 này, rất nhiều con đường đều có trạm kiểm soát. Nơi nào càng nghèo thì càng có nhiều trạm kiểm soát. Nếu như bị người ta kiểm tra, thì Diệp Thiên chẳng khác nào tự dẫn lửa thiêu thân.
Nghe thấy Diệp Thiên sẽ lái xe tới, Chu Khiếu Thiên không chút chần chừ, cùng Diêp Thiên, mỗi người 1 đầu kéo chiếc hòm ra khỏi phòng tiếp khách.
Theo như lời Chu Khiếu Thiên nói về ngôi mộ cổ kia, còn cách huyện Khúc Dương khoảng mấy chục kilomet nữa, là ở mặt đông thôn nhỏ ở thị trấn Dương Bình. Sau hơn 1 tiếng đồng hồ thì Diệp Thiên dừng xe ở 1 chỗ đường hẹp đầy bùn đất.
Trên đường đi, Diệp Thiên đã ném hơn 1 nửa số đồ của Chu Khiếu Thiên xuống đất. Chỉ để lại cái đèn mỏ và cái xẻng Công Binh. Chu Khiếu Thiên mặc dù rất đau lòng nhưng cũng không dám nói gì.
– Đừng xuống xe, chỉ chỉ cho anh xem thôi!
Sau khi đến nơi, Chu Khiếu Thiên đang định đẩy cửa xe ra thì bị Diệp Thiên gọi lại.
Tuy rằng không rõ ý định của Diệp Thiên là gì, Chu Khiếu Thiên vẫn chỉ vào 1 chỗ, nói:
– Anh Diệp, chính là ở bên đó, à, ở đó có 1 tảng đá lớn, là chỗ ở phía tây, cách tảng đá 20 mét.
Nhoài người ra khỏi cửa sổ xe quan sát tứ phía, Diệp Thiên than thở:
– Dựa lưng vào 3 ngọn núi, được bao bọc xung quanh, phía đông tây còn có con sông chảy qua, đúng là nơi lý tưởng để tụ khí tránh gió. E là lăng mộ mà cậu tìm được kia không phải là của vương hầu quý tộc thì cũng là của nhân vật lẫy lừng đấy.
Thuật pháp Ma Y Nhất Mạch khá là chú trọng về thể loại bói toán, xem tướng, phong thủy. Vì vậy Diệp Thiên đối với phong thủy mộ phần cũng không hiểu biết gì nhiều lắm.
Thế nhưng sau khi Diệp thiên sử dụng bí thuật, ánh mắt có thể trực tiếp nhìn thấy hai dòng khí âm dương ngưng tụ phía trên mộ phần, mà càng làm cho cậu kinh ngạc hơn chính là diện tích của ngôi mộ này ước chừng lớn bẳng cả 1 sân bóng đá.
Nói cách khác, kiến trúc của lăng mộ này ít nhất cũng đến hơn 1 ngàn mét vuông. Người mà sau khi chết có thể an hưởng nằm trong ngôi mộ quy mô như thế này, thân phận của người đó tất nhiên không thể là bình thường được.
Chu Khiếu Thiên ở 1 bên cũng tự nhiên gật gật đầu, nói:
– Anh Diệp, bên dưới này dùng gạch xanh, chắc là ngôi mộ ở đời nhà Đường Tống, không phải là cuối đời Đường đâu mà là đầu nhà Tống.
Đa phần những ngôi mộ đời nhà Hán đều được xây dựng tựa vào núi, ưa chuộng đào rỗng ngọn núi để dựng lăng mộ hoàng đế. Nhưng đến đời đầu nhà Tống thì chuyên dùng đá để làm nền của các ngôi mộ. Là 1 người có lý tưởng hảnh ngề trộm mộ, kiến thức chuyên ngành của Chu Khiếu Thiên cũng thật vững chắc.
Sau khi nhìn 1 hồi địa thế nơi đó, Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
– Sát khí ngôi mộ này dày đặc quá, xem ra phải nghĩ cách khác thôi!
– Thế… thế phải làm sao bây giờ?
Chu Khiếu Thiên vừa nghe xong, chuyện này cũng là do cậu dẫn đến.[Audio] Võ Đạo Đan Tôn
– Không liên quan đến cậu, đạo động ngôi mộ này không dưới 10 cái, e là các vị tiền bối của cậu trước kia đã từng đi vào, sinh khí thoát ra nhiều quá, nếu không khai thông nơi này, sợ là sau này càng gây hại nhiều hơn.
Diệp Thiên nhìn khí phát ra từ đất phát hiện ra ngôi mộ này trước kia đã thu hút không ít người. Từ vị trí khai thông đạo động kia có thể thấy bên trong thậm chí đã từng có người tinh thông phong thủy vào, đi vào từ con đường sinh cát.
Thế nhưng như vậy, ngôi mộ này biến thành âm thịnh dương suy. Cho dù Diệp Thiên có chặn âm huyệt lại, nhưng lâu ngày, hai khí âm dương hoàn hoàn mất cân đối khiến cho mối hậu họa sau này sẽ càng lớn hơn.
– Đi thôi.
Diệp Thiên nhìn thấy đằng trước có hai chiếc xe lừa đang hướng về phía mình, vặn chìa khóa, khởi động xe, đi thẳng qua 2 chiếc xe lừa đó.
Vào lúc chiếc xe lừa nhường đường, Diệp Thiên hạ kính cửa sổ xe xuống, miệng hít 1 hơi bình tĩnh, nói với người ngồi trên xe lừa kia:
– Ông ơi, Triệu Trang có phải ở đằng trước không? Đường này đúng là khó đi quá!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ông già giơ ngọn roi trong tay lên nói:
– Hai người các người đến Triệu Trang à? Ở ngay đằng trước đó, qua khỏi Điền Trang kia thì đi thêm 5 mét nữa. Thế nhưng đường bên đó càng khó đi hơn.