- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 54: Hung đao Yển Nguyệt (c266-c270)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 54: Hung đao Yển Nguyệt (c266-c270)
❮ sautiếp ❯Chương 266 : Hung đao Yển Nguyệt
Cửa đá cẩm thạch trông rất nặng nề, thế nhưng bên dưới dùng bánh xe lăn, rất linh hoạt, tay phải Diệp Thiên đẩy nhẹ nhàng, cửa đá liền chậm rãi mở ra.
– Ông nội sớm đã phòng bị rồi!
Đúng vào lúc Diệp Thiên mượn ánh đèn trên đều để nhìn phía trong ngôi mộ, 1 dòng sát khí lạnh đột nhiên đập vào mặt, như là đao bổ xuống đầu Diệp Thiên vậy.
Lần này Diệp Thiên sớm đã có phòng bị, tay trái cầm Vô Ngân khinh thường, 1 dòng sát khí không hề thua kém đối phướng từ thân kiếm thoát ra, hai dòng sát khí chạm vào nhau, lập tức làm náo loạn nguyên khí bên trong mộ thật.
Hai dòng sát khí vô hình tranh đấu nhau trong không trung, Diệp Thiên nhờ ánh sáng từ chiếc đèn mỏ thoát ra nên có thể quan sát rõ tình hình trong mộ.
Đúng như Diệp Thiên suy nghĩ, phòng sau này lại chia ra làm 4 phòng nhỏ, phòng ở giữa đặt 1 chiếc quan tài to.
2 phòng nhỏ ở hai bên còn có 2 chiếc quan tài nhỏ, Diệp Thiên biết, đây chính quan tài của chủ nhân và thê thiếp của ông. Nhưng tất cả còn lại là 1 chút xương cốt của người chết. Chắc là giả chôn theo người chết.
– Mẹ… mẹ nó, lẽ… lẽ nào nơi này là mộ của Quan Nhị Gia ( Quan Vũ)?
Những điều này là rất bình thường, cũng không khác gì những ngôi mộ bình thường cả, nhưng điều làm cho Diệp Thiên kinh ngạc không hiểu chính là, ở trước mặt 3 cái quan tài, rõ ràng là đặt 1 thanh đao Yển Nguyệt .
Yển Nguyệt Đao thuộc loại đao cán dài, vì trọng lượng khá nặng, nó thể trảm, lực chém cũng không phải là nhỏ, Quan Vũ dùng thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao cũng là loại đao nổi tiếng nhất trong dòng Yển Nguyệt Đao.
Xuất hiện trước mặt Diệp Thiên là 1 thanh Yển Nguyệt Đao , thân đao dài chừng 60cm, cán đao dày, tuy rằng trải qua ngàn năm, thân đao vẫn sắc lạnh lóng lánh, giống như vừa mới cho vào lửa rèn ra.
Cán đao Yển Nguyệt này dài chừng 80 cm, toàn thân đen thui sáng bóng. Diệp Thiên ngắm nhìn 1 chút, hẳn là được mài từ loại sắt thép thượng hạng, cách khoảng 3, 4 mét mà Diệp Thiên vẫn có thể nhìn thấy đường nét hoa văn nhỏ xíu trên thân kiếm.
– Cái này, mẹ nó, không đúng rồi, Quan Nhị Gia chết ở Mạch Thành, là khu vực Hồ Bắc, mặc dù Hà Bắc, Hồ Bắc đều có chữ Bắc nhưng 2 nơi cách nhau cũng đến mấy nghìn mét, đây nhất định không phải là đao của Quan Nhị Gia rồi!
Sau khi trải qua sự kinh ngạc đầu tiên, tinh thần Diệp Thiên tỉnh lại. Thanh đao trước mắt này, khẳng định là không có liên quan gì với thanh đao của Quan Nhị Gia cả.
Bởi vì Diệp Thiên biết, Quan Nhị Gia sở trường là dùng thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao, lúc đầu chẳng qua là tiểu thuyết bịa đặt ra mà thôi.
Thế nhưng nhìn thanh đao Yển Nguyệt này, ánh mắt của Diệp Thiên cũng dần dần trở nên âu yếm hơn, mặc dù không phải là vũ khí của Quan Nhị Gia, nhưng tuyệt đối có thể được coi là 1 thanh bảo đao, hơn nữa còn là 1 pháp khí tấn công khó mà có được.
Không phải nói đến việc thanh đao này ở trong cổ mộ đã ngàn năm mà không han rỉ, chỉ riêng thứ sát khí động trời trên mình đao thôi cũng đủ để chứng minh nó là 1 thứ vũ khí hung ác rồi.
Hơn nữa trong đao còn ẩn chứa 1 cỗ sát khí, chứng minh rằng thanh đao này không phải là 1 thứ vật phẩm để trang trí hay là để làm nghi thức, chắc chắn là nó đã uống no máu người, vô địch trên chiến trường, nhưng không biết sao lại bị người ta đặt trong cổ mộ ngàn năm như vậy?
– Keng!
Đúng lúc Diệp Thiên đang hết sức trầm tư suy nghĩ, bên tai lại vọng lại 1 tiếng thanh vang, khiến cho cậu tỉnh lại.
Hai thanh hung binh tranh chấp đã phân thắng bại, sát khí của thanh Yển Nguyệt Đao phóng ra đều thu về hết, mà thanh Vô Ngân trong tay Diệp Thiên thì lại phát ra tiếng kêu giòn tan đắc ý, rõ ràng là đã chiếm thế thượng phong.
Thực ra nếu nhìn thứ góc độ chủ động tấn công mà nói, thanh Yển Nguyệt Đao hơn hắn Vô Ngân, bởi vì nó sớm đã là 1 hung khí giết chết địch thủ trên chiến trường, cơ hội được tẩm bổ bởi máu tươi nhiều hơn hẳn so với Vô Ngân, sát khí cực nặng này khi nãy khiến cho Diệp Thiên phải run sợ.
Nếu không phải là Vô Ngân đã trải qua 2 ngày được dưỡng sát khí trong cổ mộ thì vừa rồi rất có khả năng không phải là đối thủ của Yển Nguyệt Đao.
Điều này cũng là nguyên nhân mà Vô Ngân bị kẻ trộm mộ đoạt được, cuối cùng lại lưu lạc đến tay của Diệp Thiên. Nhưng đối với thanh hung khí này mà nói, cái khả năng này căn bản không thể tồn tại được bởi ngoài Diệp Thiên ra, nó đối với tất cả mọi người đều là ngọn nguồn của tại họa.
– Ha ha, chuyến đi này quả không tệ, thực sự là chuyến đi này quả không tệ!
Diệp Thiên phá lên cười ha ha, tuy rằng thanh Yển Nguyệt Đao này chiếm thể tích quá lớn, không thể mang theo bên mình được, nhưng để làm bảo đao giữ nhà thì là quá phù hợp rồi.
Đem đặt trong căn Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên thì bách tà sẽ không thể xâm nhập, chỉ cần hơi có động tĩnh thì đều khó có thể tránh được, đến lúc đó chắc là ngay cả con mèo muốn bắt chuột coi bộ cũng khó đây.
Pháp khí tấn công trong giang hồ kỳ môn luôn luôn cực kỳ hiếm gặp, lão Đạo sĩ ngang dọc giang hồ hơn trăm năm cũng không gặp được 1 cái, thế mà Diệp Thiên trong trời gian ngắn ngủi 1 năm này lại liên tiếp gặp được 2 cái, không nhịn được phá lên cười, làm chấn động trong mộ thất đến nỗi tro bụi bay tung tóe khắp nơi.
Thế nhưng muốn đem thanh Yển Nguyệt Đao này ra ngoài, Diệp Thiên cũng cần phải thu phục nó đã mới được, thông linh pháp khí, nhất là loại pháp khí có sát khí hung ác thế này là không hề đơn giản, nếu như không cẩn thận sẽ có thể bị cắn phản lại.
Bộ hài cốt ở cửa kia, chính là do thanh hung khí này xâp nhập vào tinh thần mà gây nên tử vong, mà sau mộ không còn có vết tịch bị trộm cắp nữa, chắc là kẻ trộm vào cổ mộ này thấy đồng bọn chết nên cũng không dám vào trong mộ thất cướp bóc nữa.
Diệp Thiên lấy tay động viên Vô Ngân, rồi quay người đi vào đường mộ, lúc này mới vào trong mộ thất, lập tức đi đến chỗ thanh Yển Nguyệt Đao.
Như là hiểu được ý định của Diệp Thiên, thanh hung đao kia đem sát khí trong thân mình phóng ra, tấn công về phía Diệp Thiên.
Từng có kinh nghiệm thu phục hung khí nên Diệp Thiên cũng không kích dộng, cũng không có hành động chống cự lại, để cho dòng sát khí kia tự nhiên mà nhập vào trong thân thể mình.
Thế nhưng sát khí bên trong thanh hung đao này còn ẩn chứa sát khí dầy đặc hơn, trong đầu Diệp Thiên ngay lập tức xuất hiện những hình ảnh trên chiến trường, không ngừng có những cảnh đao đao kiếm kiếm, hàng núi xác người và cả 1 biển máu.
1 tia sát khí từ trong người của Diệp Thiên chạy ra, rồi nguyên khí mà diệp Thiên tu luyện phát ra cũng dần dần dung hòa với dòng sát khí đó. Chỉ có điều tốc độ thu phục thanh Yển Nguyệt Đao này chậm hơn hẳn so với thu phục thanh Vô Ngân kia.
Thời gian trôi qua hơn 1 tiếng đồng hồ, thanh Yển Nguyệt Đao đặt ngang trước mặt Diệp Thiên này đột nhiên phát ra 1 tiếng kêu giòn tan, thu tất cả sát khí trên người Diệp Thiên về lại trong thân đao.
Mà lúc này, thanh Yển Nguyệt Đao này mới chính thức được coi như là 1 pháp khí thực sự. không có Diệp Thiên ra lệnh, nó sẽ không chủ động phóng ra sát khí tấn công người khác nữa,
– Thật đúng là phiền toái.
Thu phục được thanh hung khí này tất nhiên là hao phí rất nhiên tinh tần của Diệp Thiên, mặt mày tái nhợt, mồ hôi toát ra như mưa, vẻ mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Sau khi đứng ở chỗ thoáng nghỉ ngơi 1 lát, Diệp Thiên đem thanh Vô Ngân cắm vào cánh tay trái trước rồi lúc này mới đi đến trước cái giá đặt thanh Yển Nguyệt Đao.
Diệp Thiên dùng tay phải cầm lấy cán Yển Nguyệt Đao, nhấc lên, hung khí được đặt trên giá đao này đã được Diệp Thiên nâng lên trước ngực.
Diệp Thiên cảm thấy 1 dòng huyết nhục tương đồng, thế nhưng những tiếng kêu vô hình mà thanh đao truyền qua cũng không thể ảnh hướng đến Diệp Thiên nữa.
Lúc này Diệp Thiên mới có thể tỉ mỉ quan sát thanh Yển Nguyệt Đao này, đúng như cậu nghĩ trước đó, cái cán đao là do thép tinh xảo tạo thành, mà ở chỗ đuôi còn được điêu khắc hình 1 đầu hổ hết sức sinh động.
Mà thân đao bóng loáng, lưỡi đao rộng và dài, hình bán nguyệt, sống đao thì chẻ vào, thân đao đục 1 lỗ, chỗ tiếp nối giữa chuôi đao và mình đao có hình đầu rồng, làm cho người ta có cảm giác 1 sự thô kệch trong 1 sự tinh tế.
– Làm người đàn ông đi giết người, giết người không lưu tình, ngàn năm nghề không mất, tận cùng là giết người!
Đem theo thanh đao Yển Nguyệt năng hơn 30, 40 cân này, Diệp Thiên cảm thấy 1 sự hào hùng kích động ở trong lòng, tưởng tượng ngồi trên lưng ngựa, trong tay vung lên thanh Yển Nguyệt Đao xung phong dẫn theo hàng vạn binh mã, không khỏi dâng trào cảm giác lòng người.
Diệp Thiên vung đao chém về phía trước, lập tức 1 luồng gió mạnh như chặt đứt cả không khí, phát ra những tiếng khóc, có thể thấy được thanh đao này nếu như trong tay của người có thể lực thì trên chiến trường tuyệt đối là 1 thanh hung khí vô địch thiên hạ.
– Ngôi cổ mộ này không biết rốt cuộc là lăng mộ của ai nữa? đặt 1 thanh đao vốn để canh giữ cho chủ nhân ngôi mộ, nhưng không ngờ rằng trải qua ngàn năm lại biến thành 1 thanh hung khí, thật là có lợi cho mình quá!h
Sau khi thưởng thức 1 hồi thanh Yển Nguyệt Đao, tâm trạng kích động của Diệp Thiên cũng dần dần lắng xuống, nhìn xuống đồng hồ cũng hơn 3 giờ sáng rồi, cậu cũng không phí nhiều thì giờ ở trong này nữa.s
– Mở, hay là không mở?
Nhìn thấy 3 cỗ quan tài to nhỏ trong ngôi mộ này, Diệp Thiên cũng khó xử, mở nó ra là chuyện đơn giản, trong tay có thanh Yển Nguyệt đao trợ giúp, nhưng quấy rầy giấc yên nghỉ của cổ nhân chính là bất kính đối với họ, chuyện này trời cũng không dung, đất không tha.
Đối với những món đồ cổ chôn cùng người chết bên trong quan tài, Diệp Thiên thật ra không có nhiều hứng thú, bởi vì cậu thông qua khí có thể cảm nhận được , trong 3 cỗ quan tài này không có món đồ pháp khí nào nữa.
Nhưng nếu muốn biết được thân phận của chủ nhân lăng mộ này thì cần phải mở quan tài tìm kiếm con dấu bên trong đó, nói chung, trong quan tài đều có những thứ có thể chứng minh được thân phận của chủ nhân.v
– Bỏ đi, hay là tìm nơi khác xem!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn quyết định là không quấy rầy giấc yên nghỉ của chủ nhân ngôi mộ nữa.
Sau khi bị người ta bày 1 âm huyệt tuyệt địa nham hiểm như vậy, thì chắc là con cháu đã đoạn tử tuyệt tôn rồi, thế nhưng hài cốt của bọn họ có thể bảo toàn ở dưới này, Dệp Thiên không muốn phá vỡ ý trời như vậy nữa.
Đi quanh 3 cái quan tài 1 vòng, Diệp Thiên nhíu mày, nơi này ngàn năm không có người đi vào, trên mặt đất ngoài giá đựng quan tài bằng đá cẩm thạch ra thì trên mặt đất thậm chí ngay cả vật phẩm chôn cùng cũng không có lấy 1 thứ…
ở trong mộ thất không tìm thấy manh mối gì, ánh mắt Diệp Thiên nhìn về căn phòng nhỏ ở 2 bên, có lẽ trên người của những người bị chôn cùng kia có lưu lại đồ vật gì đó cũng nên.
– Đúng là quá tàn nhẫn!
Thân phận người trong hai căn phòng tuẫn táng này cũng không giống nhau, 1 bên thì toàn nữ nhân ăn mặc lụa là, còn 1 bên là nam nhân ăn mặc toàn quần áo bằng vải thô.
– Ấy, người này là ai vậy nhỉ ?
Đúng vào lúc Diệp Thiên nhìn thấy 1 bộ hài cốt, không khỏi sửng sốt 1 chút, bởi vì những thứ mà bộ hài cốt này mặc rõ ràng là 1 bộ quần áo đạo sĩ màu xanh vẫn chưa mục nát hết.
Chương 267 : Hài cốt
– Lẽ nào… đây chính là vị tiền bối đã thiết kế ngôi mộ này hay sao?
Nhìn thấy hình bát quát đồ trên bộ quần áo đạo sĩ còn chưa mục nát hết, trong đầu Diệp Thiên liền hiện lên ý nghĩ này.
Hoàng đế thời cổ đại vì muốn đảm bảo độ an toàn bí mật của lăng mộ, đề phòng thế hệ sau trộm mộ nên giết hết những người thợ xây mộ, sự kiện nổi tiếng nhất chính là 10 vạn thợ thi công bị chôn cùng trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Sau nhà Tần, mặc dù những bậc đế vương trong lịch sử đều không đem người sống chôn theo nữa nhưng những người thợ xây mộ thì lại không được như vậy, thường thường thì ngày xây xong mộ cũng chính là ngày chết của bọn họ.
Còn về người thiết kế lăng mộ thì lại càng nằm trong danh sách phải giết. Cho nên Diệp Thiên suy đoán bộ hài cốt này chính là của vị cao nhân phong thủy kia, là vô cùng hợp lý.
– Tiền bối đừng trách, lát nữa vãn bối sẽ niệm thần chú tái sinh, giúp tiền bối siêu độ luân hồi!
Da thịt trên bộ hài sốt này tuy rằng sớm đã phân hủy gần hết rồi, thế nhưng vẫn còn lưu lại 1 mùi rất khó ngửi, Diệp Thiên cũng không thể ngồi xổm xuống gần được, trực tiếp lấy thanh Yển Nguyệt Đao trong tay đẩy nhè nhẹ vào bộ xương kia.
– Quả đúng là như vậy!
Đúng vào lúc Diệp Thiên lay chuyển bộ hài cốt kia, 1 cái la bàn phong thủy rơi từ trong áo đạo sĩ ra, chỉ có điều cái la bàn vốn là 1 món đồ pháp khí này đã bị sát khí ngàn năm trong cổ mộ ăn mòn nên không còn pháp lực nữa.
– Ý, còn có cái gì nữa?
Sau khi nhìn thấy chiếc la bàn, ở chỗ xương đùi của vị cao nhân hình như còn có 1 thứ gì đó đen xì xì, cậu lập tức dùng Yển Nguyệt Đao vén quần áo trên người vị tiền bối đó sang 1 bên.
– Ý, chỗ này bị trúng bao nhiên là mũi tên vậy?
Sau khi vén tấm áo mục nát gần hết của đạo sĩ ra, Diệp thiên lập tức sững cả người, bởi vì chỗ khung xương ở ngực đấy ít nhất cũng bị đến 30 mũi tên cắm dày đặc vào. Ở thời cổ đại, chết như thế này này gọi là vạn tiễn xuyên tâm.
Có lẽ vị đạo sĩ này cũng không phải là người hiền lành gì, vào thời điểm bị giết vẫn còn phản kháng kịch liệt. Nhưng 2 làm sao thắng nổi 4 tay, cuối cùng cũng vẫn bị mũi tên giết chết ở nơi này.
– 1 người có khả năng phi thường đến đâu cũng không phải là đôi thủ của triều đình!
Diệp Thiên lắc đầu, cũng dùng những lời này để cảnh báo chính mình, lúc này mới hướng ánh mắt của mình xuống chỗ xương đùi của người đó.
Tai chỗ bắp đùi kia có vật đen xì cỡ bằng bàn tay. Vốn được buộc chặt lại bởi da trâu nhưng sau khi da thịt bị thối rữa hết thì vật đó cũng rơi vào bên trong xương cốt của ông ta.
– Là cái hộp sắt à?
Diệp Thiên dùng thanh Yển Nguyệt Đao chạm nhẹ vào cái hộp dẹt dẹt kia, thấy phát ra âm thanh kim loại va vào nhau.
– Lẽ nào người này để lại bí thuật kế truyền.
Diệp Thiên rốt cuộc vẫn mặc kệ cái mùi hôi thối này, ngồi xổm xuống lấy cái hộp đó ra:
– Ấy, không phải là hộp sắt, mà lại là bằng gỗ.
Tay cầm hộp rất nặng nhưng lại không có cảm giác kim loại. Mà nó được chế tạo bằng gỗ trầm hương, còn có 1 chút mùi hương thoang thoảng ở đầu mũi.
Trong lòng Diệp Thiên bị kích động, thuật pháp chân chính bây giờ rất ít gặp, chỉ có mỗi cậu là truyền nhân.
Nút cài ở hộp gỗ vẫn còn nguyên vẹn, Diệp Thiên đẩy nút lên, mở chiếc hộp ra.
– Tơ lụa?
Nhìn thấy 1 tấm bằng lụa tơ tằm bên trong hộp, trong lòng Diệp Thiên mừng rỡ như điên, đời nhà Đường mặc dù đã có giấy rồi nhưng đối với những ghi chép có giá trị thì thường dùng lụa tơ tằm để ghi lại, đây chắc là do đạo sĩ truyền lại.
Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Diệp Thiên đã giơ tay mang nó ra. Thế nhưng lại có 1 chuyện phát sinh ngoài ý muốn, trang lụa tơ tằm trong tay cậu lúc này như là bột phấn vậy, theo động tác của Diệp Thiên biến thành tro bụi.
– Hả ? đây… đây là chuyện gì vậy ?
Diệp Thiên rốt cuộc cũng không phải là nhà khảo cổ học, thậm trí ý thức giữ gìn cổ vật bên trong lăng mộ còn không bằng kẻ trộm mộ Chu Khiếu Thiên ở trên kia.
Diệp Thiên cũng không biết những đồ vật ở trong ngôi mộ phủ đầy bụi ngàn năm này, sau khi gặp khí ô xy, nếu không có đồ bảo vệ chuyên ngành thì rất nhanh chóng sẽ biến thành tro bụi.
Ở trong nước đã từng có 1 ngôi mộ được bảo tồn rất tốt, lúc bắt đầu khai quật, nhân viên khảo cổ đã từng trơ mắt nhìn 1 cái bàn vuông từ từ chuyển màu, rồi vào lúc gió từ quạt máy thổi qua cái bàn vuông đó, toàn bộ cái bàn đó liền biến thành tro tàn hết.
– Mẹ nó, thế… thế này thì phải làm sao đây?
Tấm lụa tơ tằm bị phân hủy khiến cho Diệp Thiên như phát điên lên, mặc dù lúc này cậu cũng đoán được lý do nhưng cũng không biết phải dùng biện pháp gì để ngăn cản sự lão hóa của tấm lụa cả.
– Đúng rồi, âm khí hẳn là có thể bảo vệ được tấm lụa này!
Trong lòng Diệp Thiên vừa kích động, cậu nhớ là hình như sư phụ đã từng nói qua, âm khí và thổ khí bên trong mộ chưa nhìn thấy ánh mắt trời đều có thể bảo vệ những đồ vật trong mộ khỏi bị ô xy hóa.
Nghĩ đến đây, tay phải Diệp Thiên hơi dùng sức, thúc đẩy sát khí trong thanh Yển Nguyệt Đao, 1 dòng khí âm từ trong thanh Yển Nguyệt Đao tuôn ra, bao phủ xung quanh hộp gỗ kia.
Quả nhiên đúng như Diệp Thiên đoán, sau khí âm khí bao quanh hộp, tấm lụa tạm thời ngừng lão hóa. Chỉ có điều khi Diệp Thiên lại giơ tay cầm lấy 1 lần nữa, trong lòng cảm thấy chua sót vô cùng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà tấm lụa vừa mới tiếp xúc với không khí này, tấm lụa này dày khoảng 1 ngón tay vậy mà toàn bộ đã bị phân hủy hết. 2 ngón tay Diệp Thiên đặt lên trên, giờ chỉ có thể bốc lấy 1 dúm tro bụi mà thôi.
– Tiếc thật, mình đúng là cái đồ phá hoại!
Giờ phút này Diệp Thiên đúng là khóc không ra nước mắt. Thổi ra 1 hơi, tro bụi trên hộp gỗ bay lên, lơ lửng bên trong mộ thất.
– A? vẫn cón có đồ?
Đúng vào lúc ánh mắt Diệp thiên nhìn vào dưới đáy hộp, tim đập mạnh “thình thịch ”, bởi vì cậu phát hiện, bên trong hộp gỗ vẫn còn 1 tấm vải màu xanh được gấp lại nữa.
Lần này Diệp Thiên không dám tùy tiện thò tay ra cầm nữa. 1 mặt cậu dùng âm khí dưỡng quanh hộp gỗ này, 1 mặt cậu phóng khí của mình ra cảm ứng vị trí chỗ nào có âm thổ trong ngôi mộ này.
Cái gọi là âm thổ trong kỳ môn, thứ nhất là đất xưa nay chưa từng thấy ánh sáng ban ngày bao giờ, thứ 2 chính là cần phải có khí âm nuôi dưỡng. Đất đai vốn ẩn chứa âm khí, chỉ có điều đất đai không phải là ngọc thạch có thể tiếp nhận âm khí. Vì thế nên rất ít khi thấy âm thổ.
Thế nhưng dưới cảm ứng của diệp Thiên, rất nhanh chóng đã phát hiện ra chỗ miếng gạch không giống với những chỗ khác. Sau khi đưa thanh Yển Nguyệt Đao cậy nó lên, Diệp Thiên bốc 1 nắm đất nhỏ bên trong đó.
Phủ nắm đất này lên trên tâm vải, trong lòng Diệp Thiên âm thầm cầu khẩn:
– Chỉ mong thứ này có thể bảo vệ được tấm vải kia!
Đem cá hộp nhét vào bên trong bộ quần áo bó của mình, Diệp Thiên ngập ngừng nhìn vào bộ hài cột kia.
Theo 1 nghĩa nào đó mà nói, mồ mả chính là nơi an nghỉ của người chết, Diệp Thiên đã gặp vị tiền bối trong kỳ môn thì đó cũng là có duyên. Cậu nên giúp người này thu thập hài cốt rồi an táng ở 1 nơi khác.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng đoạt được 1 món lời lớn trong ngôi mộ này cũng là do người này ban tặng cả. Nếu như không thu thập hài cốt của người này thì cũng có chút không phải đạo.
Diệp Thiên sau 1 hồi suy nghĩ thì xé luôn hai ống quần, bái lạy bộ hài cốt kia 1 cái, trong miệng thì thầm:
– Tiền bối, mạo phạm người !
Mặc kệ mùi hôi tanh xộc vào trong mũi, Diệp Thiên đem khúc mảnh xương của đạo nhân kia vào trong ống quần. bộ quần áo nịt này quả không tồi, có tính chất co dãn, không sợ bị xương đâm thủng.
– Nên về thôi!
Sau khi ngoảng đầu nhìn chiếc quan tài lớn bên trong mộ, Diệp Thiên mang theo bộ hài cốt cùng thanh Yển Nguyệt Đao đi ra khỏi căn phòng, dọc theo đường mộ hướng về phía mặt đất.
– Ai?
Diệp Thiên mới nhô khỏi đạo động , Chu Khiếu Thiên ngủ ở trên 1 đám cỏ khô liền nhảy dựng lên, cả đêm qua cậu cũng không dễ chịu gì, lo lắng đề phòng có người đi qua không nói làm gì, lại còn phải lo lắng sợ Diệp Thiên xảy ra chuyện gì ở bên dưới kia.
– Ồn ào cái gì? Nói nhỏ thôi!
Lúc này cũng đã là 5 giờ sáng rồi, bên tai đã vọng lại gà gáy trong thôn, chỉ sợ 1 lát nữa sẽ có người đi lại trên đường này thôi.
– Anh Diệp, là anh à ?
Nghe thấy giọng của Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên lập tức vui mừng hẳn lên, nhất là khi nhìn thấy 2 ống quần trong tay Diệp Thiên và thanh Yển Nguyệt Đao kia, khiến cho Chu Khiếu Thiên cười tít mắt.
Mặc dù lần này Diệp Thiên giúp cậu hóa giải kiếp nạn nhưng bản thân mình hai đêm liền uống gió Tây Bắc canh chừng cho Diệp Thiên, lần này không có công lao cũng có khổ lao, Diệp Thiên kiếm được quả lớn trong mộ ít nhiều cũng chia cho mình 1 chút.
Mắt nhìn thấy 2 cái ông quần căng phồng kia, còn có 1 vài đầu nhọn nhô ra, Chu Khiếu Thiên có thể kết luận, đó chắc chắc là đựng vàng bạc. Mặc dù anh Diệp cứ luôn mồm nói sẽ không ăn trộm đồ trong mộ nhưng lấy ra ngoài toàn là vật có giá trị.h
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên ngốc nghếch đứng ngây người ra, Diệp Thiên trách mắng:
– Còn ngây ra như thế làm gì hả? Nhanh lên thu dọn ở đây đi, lấp đạo động lại, thời gian không còn sớm rồi, chúng ta cả đêm sẽ về Bắc Kinh!
– Hầy, anh Diệp, anh nhìn được rồi, giao cho em đi!
Chu Khiếu Thiên bị những lời nói của Diệp Thiên làm cho tỉnh lại, tay cầm chiếc xẻng Công Binh, sau hơn 10 phút, cái đạo động đó cũng đã được khôi phục như lúc ban đầu rồi.
Chờ cho Chu Khiếu Thiên xử lý cái đạo động xong, Diệp Thiên cũng thay xong quần áo, sau đó lại dùng bộ quần áo nịt đó quấn lấy bộ hài cốt, tìm 2 cái dây thừng buộc chặt lại.
– Đi thôi.s
– Anh Diệp, để em… em giúp anh ?
Ai nói Chu Khiếu Thiên tính tình lạnh nhạt? Lần này cậu hăng hái hẳn lên, 2 mắt nhìn chằm chặp vào cái gói được buộc bởi bộ quần áo nịt đấy.
– Muốn giúp à? Được thôi!
Diệp Thiên cười cười, vứt thanh đao bên tay phải cho Chu Khiếu Thiên.
– Em nhận, cái… cái này sao mà nặng thế này?
Vốn nhìn thấy Diệp Thiên mang thanh Yển Nguyệt Đao rất nhẹ nên trong lòng Chu Khiếu Thiên cũng không để ý, thế nhưng khi vừa mới nhận lấy thanh Yển Nguyệt Đao này, hai tay nhấc mạnh lên, suýt nữa thì rơi xuống chân.
– Thế nào? Không cầm được thì đưa đây cho anh!
Diệp Thiên cười nói.
Muốn được chia phần không thể ăn không được, bây giờ cũng là cơ hội để thể hiện, Chu Khiếu Thiên vội vàng nói:
– Được mà, có thể cầm được mà!
Chu Khiếu Thiên từ nhỏ đã luyện võ, hai cánh tay cũng có chút sức lực, Vác thanh Yển Nguyệt Đao trên vai, nhưng vẫn theo kịp bước chân của Diệp Thiên.
Chương 268 : Trình báo
Vác thanh Yển Nguyệt Đao nặng hơn 80 cân chạy hơn 1 dặm đến chỗ dừng xe của Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên mệt nhọc, mở mồm thở hổn hển.
Thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên mở thùng sau ô tô lên rồi lại nắp xuống, tâm trạng Chu Khiếu Thiên lập tức bình ổn lại. Diệp Thiên không nỡ để túi đồ này ở trong đó, nhất định là rất quý báu.
Mở cửa sau xe ra, sau khi Diệp Thiên đặt hài cốt vào đó, giơ tay nhận lấy thanh Yển Nguyệt Đao.
Lưỡi đao của thanh đao này dài chừng 60 cm, cán đao dài chừng 80 cm, dựng đứng lên thì cao hơn mét tư, đặt ở trong thùng sau hình như là quá khổ.
Trong xe thì có thể đặt được, nhưng phải đặt từ trước ra sau, như vậy thì hơi bắt mắt, thân đao bóng loáng thế kia, kể cả là cách thật xa qua lớp kính thủy tinh kia vẫn có thể nhìn thấy được.
Đi quanh xe 1 hồi, Diệp Thiên tức giận, mở cửa sau xe ra.
– Phá cái xe này đỡ phải suy nghĩ nữa!
Đúng vào lúc Chu Khiếu Thiên cảm thấy khó hiểu với hành động của Diệp Thiên, thì tay phải cậu cầm cán đao, đẩy mạnh về phía trước, lưỡi đao dày rộng sắc bén ngay lập tức đâm xuyên qua lớp kim loại ở nắp thùng phía sau, xuyên thẳng đến đằng sau của ghế ngồi đằng trước.
– Ấy, thế … thế này cũng được à?
Chu Khiếu Thiên lập tức choáng váng, mặc dù cậu cảm thấy thanh đao đó bán cũng được kha khá, ước chừng cũng được ngót ngét 1 vạn, nhưng không biết có đủ tiền sửa xe không nữa.
Diệp Thiên vỗ vỗ tay, đóng lại cái nắp sau xe, liếc Chu Khiếu Thiên 1 cái, tức giận nói:
– Ngẩn tò te làm cái gì kia? Còn không lên xe à?
– Vâng, lên xe ạ!
Chu Khiếu Thiên vội vàng lên chỗ ngồi cạnh lái xe, mắt nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng thực chất là nhìn vào cái bọc ở chỗ ngồi đằng sau kia.
Diệp Thiên hiểu được suy nghĩ của Chu Khiếu Thiên, trong lòng cười thầm, nhưng cũng không nói thêm gì cả. Sau hơn 1 tiếng đồng hồ thì xe tiến vào thành Bảo Định.
Nhịn hơn 1 tiếng đồng hồ, rốt cục Chu Khiếu Thiên cũng không thể nhịn được nữa, nhìn Diệp Thiên, mở miệng lắp ba lắp bắp nói:
– Anh… anh Diệp.
– Chuyện gì?
Diệp Thiên đáp lại 1 câu, mắt vẫn nhìn về đường phía trước.
Chu Khiếu Thiên hít 1 hơi vào, lấy đủ dũng khí hỏi:
– Anh Diệp, cái … cái túi này bên trong rốt cuộc là có thứ gì vậy?
Lần này là cậu cầu xin Diệp Thiên nói về chuyện này, dù sao Diệp Thiên cũng đã chữa trị bệnh phổi cho cậu, theo lý thuyết thì Diệp thiên có mang được cái gì lên cũng không phải là chuyện của cậu, vì thế mà Chu Khiếu Thiên cũng không dám mở miệng hỏi, mà phải quanh co lòng vòng dò hỏi Diệp Thiên.
– Thứ gì thì cậu xem thì biết.
Diệp Thiên cười nói, tiểu tử này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
– Hì, thế em có thể xem rồi !
Chu Khiếu Thiên vội vàng lên tiếng, quay người lại vớ lấy cái túi kia.
– Xem đi, xem đi, cầm chắc 1 chút, để dưới chỗ ngồi đấy xem!
– Anh Diệp, em biết rồi, anh yên tâm, nhất định không để người ngoài nhìn thấy đâu!
Chu Khiếu Thiên lùi vào để tạo khoảng trống thật rộng, đặt cái túi vào chỗ trước chân, rồi hứng khởi cởi cái nút mà Diệp Thiên buộc kia ra.
Thò tay vào trong cái ống quần kia, miệng Chu Khiếu Thiên còn hỏi:
– Đây là thứ gì vậy? tròn tròn, sao mà lại còn có cả 2 cái mắt thế này ?
– Mẹ… mẹ ơi, sao lại là cái đầu lâu thế này?
Miệng nói, còn tay thì vừa định lôi đồ ở trong túi ra. Thứ này vừa mới nhìn đã khiến Chu Khiếu Thiên đang ngồi, đứng dậy bỏ chạy, “thịch” 1 tiếng va vào thùng xe.
Chu Khiếu Thiên vốn không sợ người chết, không can đảm như vậy thì cậu làm sao dám đơn thân đi trộm mộ được, nhưng lần này do không chuẩn bị trước, cầm cái đầu lâu trong tay, kể cả là cậu có ăn gan hùm mật gấu cũng bị dọa đến phật thăng thiên xuất thế!
– Mẹ ơi, dám dọa mình à ?
Thế nhưng là người đã được tôi luyện trong bầu không khí của cổ mộ, nỗi sợ hãi ban đầu của Chu Khiếu Thiên cũng nhanh chóng qua đi. Bình tĩnh lại, 1 tay vuốt đầu, 1 tay định mở cửa sổ ra.
Sau khi nhìn thấy hành động của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên dùng tay phải cầm lấy cổ tay cậu nói:
– Không nên bất kính với xương cốt của tổ tiên như vậy. Cậu dám vứt cái đầu lâu ở đây, không sợ cảnh sát sẽ đến tìm cậu sao?
– Nhưng… nhưng mà, anh Diệp, anh… anh mang theo xương cốt người chết làm gì vậy ?
Chu Khiếu Thiên bỏ luôn ý định tìm kiếm trong 2 cái ống quần kia, cuối cùng mặt buồn rười rượi ngẩng lên, cũng không che giấu nỗi thất vọng trong lòng.
– Người này trước kia là tiền bối trong kỳ môn, anh ở dưới đó cũng coi như là nhận được ân huệ của ông ấy, đưa ông ấy lên, tìm cơ hội mang ông ấy xuống mồ an nghỉ.
Diệp Thiên giải thích đơn giản mấy câu cho Chu Khiếu Thiên, sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, mặc dù vẻ mặt Chu Khiếu Thiên vẫn thất vọng nhưng cung kính bộ xương đó hơn nhiều. Sau khí buộc kín miệng thì đặt lại xuống chỗ ghế phía sau.
Nhìn thấy hành động của Chu Khiếu Thiên, Diêp Thiên đúng là hơi hối hận, mình không nên lấy hài cốt của tiền bối để chọc ghẹo cậu ta, không khí trong xe lúc này có vẻ hơi căng thẳng.
Khi đi ngang qua bến xe Bảo Định, Chu Khiếu Thiên đột nhiên mở miệng nói:
– Anh… anh Diệp, em… em không muốn đến Bắc Kinh, để em xuống ở đây đi, em về Đường Sơn!
Diệp Thiên chỉ đem 1 bộ hài cốt từ bên trong cổ mộ ra, chẳng có thứ gì đáng giá, Chu Khiếu Thiên đương nhiên cũng không thể nói đến chuyện chia của cải, đi cùng Diệp thiên nữa cũng không có tương lai gì, vì vậy nghĩ nên quay về nhà.
– Ấy? sao lại về Đường Sơn?
Diệp Thiên hơi sửng sốt, dừng xe táp vào lề đường.
– Em đi nửa tháng rồi, không yên tâm về mẹ !
Chu Khiếu Thiên cũng không nói dối, từ nhỏ hai mẹ con đã nương tựa lẫn nhau mà sống, đây là lần đầu tiên cậu đi lâu như vậy.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, mở miệng hỏi:
– Bệnh của mẹ em thì làm thế nào? Lẽ nào em lại muốn đi trộm mộ tiếp à?
Chu Khiếu Thiên cho dù không có nhiều, 1 chữ “ hiếu” thôi cũng có thể lột tả được, hơn nữa cậu ta cũng nhỏ tuổi hơn mình, lại là hậu nhân của Chu Thị Nhất Mạch, Diệp Thiên không muốn cậu bé ngày càng lún sâu hơn.
– Em… em cái gì cũng không biết làm, không đi trộm mộ thì biết làm gì chứ?
2 tay Chu Khiếu Thiên bưng kín mắt, lần đầu tiên lộ sự yếu đuối của mình trước mặt Diệp Thiên, cậu rốt cuộc cũng vẫn là 1 đứa trẻ 10 tuổi.
– Khóc cái gì chứ? Đàn ông, máu có thể đổ, mồ hôi có thể rơi, nhưng thứ duy nhất không được chảy xuống chính là nước mắt đấy!
Diệp Thiên quát lên, cắt ngang tiếng khóc của Chu Khiếu Thiên.
Chu Khiếu Thiên bị Diệp Thiên dọa, mắt lộ vẻ bối rối, cậu cũng không biết tương lai của mình như thế nào nữa, cũng không thấy bất kỳ 1 tia hy vọng nào.
– Cậu á…
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
– Cậu quay về Đường Sơn đi, sau đó đưa mẹ cậu đến gặp anh, tiền chữa bệnh của mẹ cậu anh lo, thế nhưng cậu phải làm việc cho anh 3 năm, coi như là tiền thuốc men!
– Dạ?
Chu Khiếu thiên mạnh mẽ ngẩng đầu lên:
– Anh… anh Diệp, anh nói có thật không?
Sau khi cha qua đời, Chu Khiếu Thiên ở bên ngoài luôn bị coi thường, chưa từng có ai chủ động giúp đỡ cậu, cho nên mới trở thành 1 cậu bé lầm lì như Diệp Thiên biết trước đó.
Cảm thấy tình người trên nhân gian lạnh nhạt, Chu Khiếu Thiên vốn không nghĩ rằng Diệp Thiên sẽ giúp đỡ mình, nếu không phải thực sự nghe được những lời Diệp Thiên nói, thì Chu Khiếu Thiên cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề rồi.
– Phí lời, anh bận rộn 1 đêm, đâu có thời gian đùa giỡn với cậu?
Diệp Thiên tức giận trừng mắt liêc chu Khiếu Thiên 1 cái.
– Chỉ có điều… anh Diệp, em chẳng biết làm cái gì cả!
Những người lớn lên trong hoàn cảnh giống như Chu Khiếu Thiên, lòng tự trọng rất cao, cậu từ nhỏ đã không muốn mắc nợ ân tình ai, cũng không muốn vì Diệp Thiên thương hại mà giúp đỡ mình.
, Diệp Thiên hiểu rõ tâm lý Chu Khiếu Thiên như lòng bàn tay, cười cười nói:
– Cha anh mở 1 tiệm đồ cổ, cậu đến làm giúp trong đấy. Thời gian 3 năm, cậu chỉ phải giúp anh thu gom pháp khí, kể cũng không mắc nợ anh đâu!
Diệp Đông Bình luôn nói muốn tuyển người làm trong tiệm, thế nhưng cuối cùng cũng không tìm được ai phù hợp cả, sau khi trong đầu có ý định giúp đỡ Chu Khiếu Thiên, Diệp thiên cũng đã quyết định xong rồi.
Chu Khiếu Thiên vốn lăn lội trong cổ mộ, dùng mũi ngửi cũng biết đâu là vật được đào từ trong đất lên, đến tiệm của cha cũng chẳng cần đào tạo gì mà có thể đi làm luôn, người làm phù hợp thế này còn phải đi đâu tìm nữa chứ?
Hơn nữa Chu Khiếu Thiên vì lòng hiếu thảo, tục ngữ có câu “trong trăm đạo, hiếu thảo được đặt ở vị trí đầu tiên”, Diệp Thiên cũng cực kỳ coi trọng phẩm chất này của cậu ta, dùng người như vậy mới yên tâm.
Hơn nữa cậu ta lại là truyền nhân của Chu Thị Nhất Mạch kỳ môn, Diệp Thiên không biết thì thôi, bây giờ biết rồi, xuất phát từ đạo nghĩa giang hồ cũng nên ra tay giúp đỡ.
– Anh Diệp, cha… cha anh cần em sao?
Chu Khiếu Thiên vẫn luôn cảm thấy xấu hổ với thân phận trộm mộ của mình, trong lòng cảm thấy có chút tự ti.
– Anh nói tiểu tử nhà em sao mà như đàn bà vậy? Càu nhàu như thế làm gì? Bằng lòng thì đến làm, không bằng lòng thì thôi!
Diệp Thiên tức giận thốt ra 1 câu, giương mắt xem xét xung quanh 1 chút, rồi móc ra tờ 100 đồng nói:
– Đi, đến cửa hàng văn phòng phẩm kia mua bì thư, sau đó đi mua mấy tờ giấy viết thư nữa!
– Đồng ý, em đồng ý làm. Anh Diệp, anh chờ em, em đi mua đây!
Tuy rằng không biết Diệp Thiên mua giấy viết thư làm gì, thế nhưng Chu Khiếu Thiên lúc này ngập tràn trong nỗi vui mừng rạng rỡ, ngay cả tiền của Diệp Thiên cũng không cầm, co cẳng bước xuống xe.
Nhận lấy giấy, bút, bao thư từ tay của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên tiện tay viết địa chỉ nhà mình lên 1 tờ giấy rồi đưa cho Chu Khiếu thiên. Sau đó đổi sang tay trái viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo lên 1 tờ giấy khác.
– Tôi là 1 kẻ trộm mộ có lương tâm, trình báp với chính phủ 1 ngôi cổ mộ đã nhiều lần bị trộm, địa điểm ở chỗ 500 mét đầu thôn Điền Trang ở thị trấn Dương Bình.
Đọc nét chữ méo mó của Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên không khỏi choáng váng:
– Anh Diệp, anh… anh đây là làm gì? Nhà em còn có người già, em không thể đi tự thú!
Diệp Thiên giơ cái bút trong tay gõ vào đầu Chu Khiếu thiên 1 cái, tức giận mắng:
– Cút sang 1 bên đi, tự thú ta còn bắt người đi mua bì thư, giấy sao?
Mấy năm nay đội quân trộm mộ ngày càng hung hăng ngang ngược, Diệp Thiên biết, ngay cả tên trộm mộ gà mờ Chu Khiếu Thiên này còn có thể tìm thấy ngôi cổ mộ đó, như vậy người nào mà chuyên nghiệp hơn 1 chút không lâu nữa sẽ tìm thấy nơi đó thôi.
Thanh Yển Nguyệt Đao đã được Diệp Thiên mang ra ngoài, cậu cũng không muốn giấc an nghỉ ngàn thu của người xưa bị những người ăn trộm đó quấy rầy. vì vậy mới nảy sinh ý định trình báo này trong đầu.
Chương 269 : Tuyệt tự (thượng)
– Anh Diệp, chúng ta viết đơn trình báo, có sợ bị cảnh sát điều tra ra nguồn gốc hay không?
Trong lòng Chu Khiếu Thiên vẫn hơi lo lắng, dù sao quy mô ngôi mộ này cũng rất lớn, nếu như bộ văn hóa biết được, thì sẽ gây ra tiếng vang rất lớn, những ngành có liên quan nhất định cũng sẽ đến điều tra ngọn ngành.
Sau khi nghe thấy Chu Khiếu Thiên nói vậy, Diệp Thiên cười lên, lắc lắc đầu nói;
– Không sao, cậu cho rằng cảnh sát vụ án nào cũng có thể giải quyết hết chắc? Không điều tra đến chúng ta đâu, không phải lo lắng.
Nhờ có quan hệ với Lục Sâm, Diệp Thiên cũng thường xuyên nghe đến những chuyện phá án. Theo cậu biết, hồ sơ và vụ án không thể giải quyết được hàng năm sợ là chất đầy trong mấy gian phòng đựng hồ sơ trong cục công an ấy chứ, phá án không được thì bỏ mặc.
Hơn nữa cậu và Chu Khiếu Thiên cũng khômg lưu lại bất kỳ dấu vết gì, lần này đến Khúc Dương cũng đổi biển số ô tô ở khách sạn, căn bản là không sợ bị cảnh sát sờ đến gáy.
– Đi, đem phong thư này đến thùng thư bưu điện đi.
Sau khi Diệp Thiên viết báo tin bằng tay trái, lúc đưa cho Chu Khiếu Thiên nói:
– Để ý dấu vân tay nha, không được lưu lại trên phong bì đấy.
– Vâng ạ. Em nghe anh !
Nhìn thấy Diệp Thiên kiên quyết, Chu Khiếu Thiên gật đầu, dùng 2 ngón tay kẹp lấy phong thư rồi xuống xe, ở ven đường cách đó không xa có 1 cái thùng thư màu xanh lục.
Thực ra Chu Khiếu Thiên không biết, sở dĩ Diệp Thiên kiên quyết trình báo ngôi mộ này, thứ nhất là quả thực không muốn xương cốt của chủ nhân ngôi mộ này bị bọn trộm mộ lục tung lên, vật chôn theo có thể được bảo quản 1 cách thỏa đáng.
Thứ hai là Diệp Thiên cũng không thể khẳng định có thể tìm ra manh mối từ bên trong cái hộp kia, cho nên cậu nghĩ rằng nhờ phía chính phủ, có thể biết được thân phận của chủ nhân ngôi mộ này. Nói chung, phát hiện khảo cổ trọng đại như vậy sẽ công bố rộng rãi ra công chúng.
Sau khi Chu Khiếu Thiên trở về xe, Diệp Thiên hỏi:
– Có cần anh đưa cậu về Đường Sơn không? Tiện thể đưa mẹ cậu lên Bắc Kinh luôn.
– Không… không cần đâu, anh Diệp, không gây phiền toái cho anh nữa, để em đưa mẹ đến tìm anh.
Chu Khiếu Thiên xua tay rối rít, ngập ngừng 1 lát rồi nói:
– Anh Diệp, mẹ… mẹ em không biết em làm nghề trộm mộ, anh xem?
Chu Khiếu Thiên là 1 người hiếu thảo, mà trước khi cha và ông nội cậu qua đời, ở quê cũng khá là nổi tiếng. Nếu như bị mẹ biết được mình làm nghề này, Chu Khiếu Thiên đoán là mẹ mình sẽ tức chết mất.
– Được rồi, anh biết rồi.
Diệp Thiên gật gật đầu, móc từ trong túi ra 1 tệp tiền, ước chừng cũng xấp xỉ 1 nghìn đồng, tiện tay đưa cho Chu Khiếu Thiên nói:
– Thì nói với mẹ cậu là ở Bắc Kinh tìm được 1 ông chủ tốt, nhà cửa ở đó cũng rộng rãi, để mẹ cậu yên tâm là được rồi!
Căn nhà mới của Diệp Thiên cũng không thích hợp cho 2 mẹ con Chu Khiếu Thiên ở lại, nhưng căn nhà cũ cũng là căn Tứ Hợp Viện, phòng trống trong nhà cũng còn nhiều, đừng nói là 2 mẹ con Chu Khiếu Thiên, kể cả mấy hộ vào sống cũng không chật.
– Cảm… cảm ơn anh Diệp!
Nghe thấy những lời nói của Diệp Thiên, nước mắt của Chu Khiếu Thiên không kìm được chảy xuống. Lấy tay lau nước mắt nói:
– Anh Diệp, em đi đây, anh yên tâm, em đến Bắc Kinh sẽ chăm chỉ làm việc.
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên xuống xe vào bến xe đường dài, Diệp Thiên lái xe về hướng Bắc Kinh, sau khi lái xe tốc độ cao 1 mạch đến địa phận Bắc Kinh, Diệp Thiên tìm 1 nơi hẻo lánh, đổi lại biển số xe.
– Cha, hôm nay cha không đến Phan gia Viên à?
Diệp Thiên không trở về nhà cũ, mà trực tiếp lái xe đến nhà xe Tứ Hợp Viện, ai ngờ rằng vừa mới mở cửa vào sân thì thấy cha vẻ mặt khó chịu đứng ở ngoài cửa.
– Tiểu tử thối, để người bệnh ở trong nhà 4, 5 ngày thế này, cha người không cần phải qua đây xem 1 chút à?
Sau khi mắng con trai 1 hồi, Diệp Đông Bình nhìn thấy chiếc xe quý của mình như mới vừa đi qua khỏi chỗ bùn đất, lập tức trợn tròn mắt lên:
– Ba nói đây, ngươi đi làm gì thế? Sao lại phá xe thành ra như thế này?
Diệp Đông Bình cũng từng là người nghèo, ra ngoài hay là làm gì đều không chú trọng phô trương. Cái xe cũ này cũng lái được 3, 4 năm rồi, bình thường bảo dưỡng cũng không tồi, mắt nhìn thấy con trai biến nó thành ra như thế này liền cảm thấy rất tức giận.
– Cha, số tiền này không phải đều là do cha kiếm được sao? Đi mua cái xe nào tốt tốt đi. Cái xe này thì bán đi!
Diệp Thiên từ nhỏ đã cứng cỏi, căn bản không để ý đến sự tức giận của cha bao giờ, tự mình mở cái thùng xe sau ra, tiện tay nắm lấy cán của Yển Nguyệt Đao, dùng sức kéo thanh đao quý mang phong cách cổ xưa phát ra ánh hàn quang kia ra, đặt trước mặt Diệp Đông Bình.
– Cái… cái này con lấy ở đâu ra vậy?
Thấy đứa con biến ra thanh đao trong tay, Diệp Đông Bình mắt sáng lên, giơ tay nắm lấy cán đao, định cầm trong tay xem xem 1 lát.
– Cha, cha cẩn thận 1 chút, thứ này cũng 70, 80 cân đấy, cẩn thận rơi xuống chân đó!
Diệp Thiên mở miệng nhắc cha 1 câu, dựng đao trên mặt đất.
– Nặng thế này à?
Diệp Đông Bình thử nhấc thanh đao lên 1 lát,mặt liền biến sắc, 1 người đàn ông 40 tuổi như ông, khó khăn lắm mới có thể nhấc thanh đao lên, đừng nói là vung đao 1 cái, cái đó nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
– Đồ ngon đây, đầu hổ, miệng hổ há ngoạm ở cán đao. Hổ ngồi, rồng uấn lượn quanh, quả nhiên là 1 vũ khí giết người lợi hại!
Tuy rằng không thể cảm ứng nguyên khí trời đất giống như con trai nhưng Diệp Đông Bình có thể cảm nhận được cái ớn lạnh phát ra từ thanh hung khí này.
Sau khi cẩn thận xem xét 1 hồi, Diệp Đông Bình nhìn về phía con trai, hỏi:
– Diệp Thiên, thanh đao này cũng có thâm niên đấy, chắc là đao đại quan thời nhà Đường, hiện vật toàn diện thế này con lấy từ đâu ra vậy?
Hiện vật là thứ đồ cổ được giữ gìn bảo quản ở tiêu chuẩn tốt, Diệp Đông Bình nói đến hiện vật toàn diện là chỉ thứ vật phẩm hoàn mỹ không hề sứt mẻ và không có bất kì 1 tỳ vết nào.
Diệp Thiên cũng không muốn giấu cha, cười nói:
– Trộm trong mộ ra, Cha, đây chính là thanh đao giữ nhà, sau này đặt trong nhà, bọn trộm như thế nào cũng không dám vào cửa nữa.
– Vớ vẩn, mày cho rằng cha mày chưa từng đi trộm mộ à? Lấy được từ trong mộ ra có hiện vật như thế này sao? Nói thật đi, mua bao nhiêu tiền thế?
Diệp Đông Bình nghi ngờ những lời nói của con trai mình, bởi vì cho dù là cổ mộ được bảo vệ tốt như thế nào cũng không tránh được nước xâm nhập vào, đất vùi lấp lên, hơn nữa thời gian trôi qua, không khí cũng ăn mòn vật phẩm, đồ vật mới từ đất lên tuyệt đối không thể có loại hiện vật này được.
Cho nên Diệp Đông Bình thấy, đây chắc là bảo bối truyền lại của gia đình nào đó, bị con trai lừa gạt cuỗm mất.
– chít chít…!
Đúng lúc Diệp Đông Bình đang vặn hỏi con trai, con khỉ không biết từ đâu chui ra, nhìn thấy Diệp Thiên lập tức thân thiết leo lên đầu Diệp Thiên, dùng 2 tay nắm chặt lấy tóc Diệp Thiên.
Diệp Thiên lấy tay lôi còn khỉ xuống nói:
– Cá trong nhà chưa bị ngươi ăn hết chứ?
– Chít chít!
Con chồn vẫn cứ cố gắng bám lấy đầu Diệp Thiên, hình như không muốn trả lời câu hỏi này, sau khi giãy dụa trên tay của Diệp Thiên, nhìn thấy thanh đao đại quan trên mặt đất, 2 con mắt đen láy lập tức sáng hẳn lên.
Mặc dù sát khí của thanh Yển Nguyệt Đao đã ẩn toản bộ vào bên trong, nhưng khả năng cảm ứng của khỉ mạnh hơn rất nhiều so với người, hơn nữa trời sinh ra cái tính thích những nơi tích tụ âm sát khí.
Nó có thể cảm nhận được khí âm hàn trong thanh đao này còn nặng hơn nhiều so với cái đèn Chu Tước kia, sau khi buông tha Diệp Thiên liền bò lên cán đao, sống chết cũng nhất định không chịu buông móng ra.
– Cái đồ…!
Diệp Thiên cười, lắc lắc đầu. Sau khi mở cửa sau xe ra, lôi cái túi đựng hài cốt ra, nói với Diệp Đông Bình:
– Cha, vào phòng nói chuyện đi. Lần này thực sự là con đi trộm mộ, cái bao này chính là hài cốt của 1 vị tiền bối đấy!
– Xương cốt người chết à? Thứ này con mang về nhà làm gì?
Diệp Đông Bình vừa định hỏi Diệp Thiên cầm thứ gì đó thì đã bị con trai dọa cho hoảng sợ, người lui về sau mấy bước.
Diệp Thiên bũi môi nói:
– Không có vị tiền bối này thì làm sao con có được thanh Yên Nguyệt bảo đao này!
– Ừ, trên người ngươi còn có mùi bùn đất, hay là đúng là đi trộm mộ rồi?
Sáng hôm nay sau khi ra khỏi cổ mộ Diệp Thiên vẫn chưa tắm rửa, lái xe về nhà luôn, mùi bùn đất trên người cũng không thể che dấu được.
– Vừa nãy nói rồi cha không tin!
Diệp Thiên cũng thực sự ghét cái mùi trên người này, mở miệng nói:
– Cha, cha cất xe đi, con còn có chuyện muốn nhờ cha!
Diệp Thiên cũng không thực sự hiểu biết lịch sử lắm, về niên đại của thanh đao này với cái áo đạo sĩ trong cái hộp gỗ kia cũng muốn nhờ cha kiểm định xem.
1 tay cầm túi hài cốt, Diệp Thiên bước về phía trước, 1 tay thì nhấc thanh Yển Nguyệt Đao kia lên, con chồn giơ 4 chân ôm chặt lấy Yển Nguyệt Đao, chết cũng không buông ra.
– Tiểu tử thối nhà người, đứng lại cho ta!, cái … cái xe này sao lại bị người làm cho ra nông nổi này?
Diệp Thiên vừa mới ra khỏi gara, phía sau đã vọng lại tiếng của Diệp Đông Bình, cái lưỡi đao Yển Nguyệt này cũng khá dày, hình như đã cắt đứt 1 miếng sắt lớn ở thùng sau ô tô.
Sau khi nghe thấy tiếng cha, Diệp Thiên càng bước nhanh hơn, chạy vào trong phòng mình trốn, đặt mấy thứ trên người xuống, chui luôn vào trong phòng tắm.
Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, kỳ cọ lớp bùn đất trên người, Diệp Thiên mới ra khỏi phòng tắm, thay bộ quần áo luyện công bình thường vẫn hay mặc kia rồi ra ngoài sân.
– Hầy, thế nào, 1 ngày tiêu 1 trăm vạn cũng không sao chứ.
Vừa mới đến giữa sân, thấy Đường Văn Viễn ngồi trên ghế ngồi nói chuyện với Diệp Đông Bình, Diệp Thiên không khỏi cười lên, Đường Văn Viễn mới ở đây có 3, 4 ngày mà nét mặt cũng đã đỡ già đi khá nhiều.
– Diệp Thiên, tôi cũng không ở đây hàng ngày đâu, theo như cậu nói thì cứ cách 2 ngày tôi lại đến 1 lần!
Đường Văn Viễn cũng sợ tên tiểu tử thèm tiền này, mặc dù ông ta không thiếu tiền nhưng cái mùi ham tiền này đúng là không thể chịu nổi.
– Không sao, ở hơn 2 ngày cũng không sao, tôi ưu đãi cho ông đấy!
Diệp Thiên khoát tay, nhìn thấy sắc mặt cha không tốt, nói:
– Cha, cha đến sân sau đi, con có việc muốn nhờ cha.
– Này, Diệp Thiên, bệnh của Tuyết Tuyết thì sao?
Mặc dù bệnh tình của cháu gái mấy ngày nay đã tốt hơn rất nhiều nhưng Diệp Thiên thứ nhất không cho uống thuốc, thứ hai không xem bệnh, trong lòng Đường Văn Viễn cũng không yên tâm.
– Không sao đâu, tối nay tôi sẽ sắc thuốc cho Tuyet Tuyết, ông yên tâm đi!
Diệp Thiên đâu có thời gian lè nhè với ông lão này, kéo cha vào phòng của mình.
Chương 270 : Tuyệt tự (trung)
Sau khi theo con trai vào phòng, Diệp Đông Bình không hài lòng nói:
– Tuổi của lão Đường lớn như vậy, ta nói tiểu tử nhà người sao không nói chuyện tử tế với người ta?
Cho dù không nói đến địa vị giàu có của lão già đó, nhưng xét về tuổi thôi cũng đủ để thanh niên tôn trọng rồi, người hiểu tính tình Diệp Thiên thì không nói làm gì, nhưng người không hiểu lại tưởng rằng ông Diệp không biết dạy dỗ.
– Cha, muốn để người khác tôn trọng cũng không phải là việc dễ dàng, thủa ban đầu lúc ông lão đó mới khởi nghiệp, trong tay cũng dính không ít máu người, dựa vào đâu mà phải tôn trọng ông ta chứ?
Diệp Thiên bĩu môi, mặc dù cậu không biết lịch sử làm giàu của Đường Văn Viễn, nhưng nhìn tướng mạo trước kia của Đường Văn Viễn có thể thấy, ông lão đó cũng không phải loại người tốt.
Chẳng qua sau khi công thành danh toại, Đường Văn Viễn hết lòng theo đạo phật, làm không ít việc thiện , nên có thể hóa giải được 7, 8 phần sát khí trên người.
– Được, nhưng mà con … gọi cha ra đây có việc gì?
Diệp Đông Bình cũng không có cách nào với con trai, cả ngày chỉ có thuyết bằng bậy ngụy biện thôi.
– Đúng rồi, cha, con tìm giúp cha 1 người giúp việc ở tiệm. Tên là Chu Khiếu Thiên, chính là cái người bán chiếc đèn Chu Tước ở chợ đen lần đó đó.
Diệp Thiên không đề cập đến chuyện triều đại của Yển Nguyệt Đao, nói chuyện Chu Khiếu Thiên đi làm cho cha trước đã, dù sao tiệm đồ cổ đó cũng không phải là do cậu mở, Diệp Thiên nhiều nhất cũng chỉ được coi là 1 ông chủ nhỏ mà thôi.
– Con sao lại liên lạc với cậu ta?
Sau khi nghe con trai nói vậy, Diệp Đông Bình kinh ngạc, mở miệng nói:
– Làm nghề đồ cổ này cũng phải có mắt nghiên cứu khảo cổ mới được, hơn nữa phải kín miệng, nhân phẩm tốt, người đó là tên trộm mộ, không biết có tin được không?
Tuy rằng trong tiệm không có món nào giá trị nhưng người giúp việc ngồi trong phòng tiếp xúc với rất nhiều chuyện riêng tư, nếu như nhân phẩm không tốt là người miệng rộng, bên này ông chủ vừa mới mua được 1 món đồ tốt, bên kia đã bu lu ba loa ra bên ngoài, người như thế thì không thể được.
– Cha, người này không như thế đâu, đừng nhìn thấy nó từng trải, thực ra nó còn ít hơn con 1 tuổi đấy, hơn nữa lại là đứa con rất hiếu thảo, vì muốn chữa bệnh cho mẹ nên mới đi trộm mộ.
Để giải tỏa nỗi lo ngại của cha, Diệp Thiên kể từ đầu chí cuối chuyện xảy ra với Chu Khiếu Thiên cho cha nghe, đến cả chuyện nhờ vả mình lần này cũng kể hết, chỉ có điều chuyện phong thủy trong mộ và chuyện Chu Thị kỳ môn thì bỏ qua mà thôi.
– Ừ, đây lại là 1 đứa trẻ tốt à, cũng là 1 đứa trẻ khổ. Thế nhưng này Diệp Thiên, những năm nay những người đáng thương như vậy nhiều lắm, giúp được 1 người, con có thể giúp được hết không?
Con trai đồng ý giúp đỡ người khác, trong lòng Diệp Đông Bình cũng rất tán thành, nhưng trong xã hội bây giờ, những người đen đủi như Chu Khiếu Thiên có cả hàng đống, con trai nếu như muốn làm người tốt, Diệp Đông Bình cũng không đồng ý.
– Cha, cha thấy con giống loại người nhàn rỗi gặp ai cũng giúp sao?
Diệp Thiên nghe vậy, bĩu môi nói:
– Sư phụ của Chu Khiếu Thiên có chút quan hệ với sư phụ của con, đều là giang hồ đồng đạo, nếu đã gặp rồi thì nên giúp, còn nếu là người khác thì họ sống chết thế nào con mặc kệ?
Diệp Thiên cũng nói thật, vào lúc Lý Thiện Nguyên vừa mới hành tẩu giang hồ, cũng có qua lại với tổ tiên nhà Chu gia, nếu không Diệp Thiên cũng không thể nghe được chuyện sư phụ kể về Chu Thị Nhất Mạch.
– Được, đến lúc đó để 2 mẹ con họ ở nhà chúng ta cũng được, nếu nó làm được, cha cũng không bạc đãi nó!
Sau khi nghe con trai nói xong, Diệp Đông Bình cũng yên tâm, từ trong túi móc ta 3 tấm chi phiếu, đưa cho Diệp Thiên nói:
– Cha làm 3 tấm chi phiếu 100 vạn, con cầm lấy dùng đi, tiền thừa đều để trong ngân hàng hết, muốn lấy thì nói với cha là được.
Trên đời này, con cái tiêu tiền của là đúng, nhưng không có chuyện cha lại đi tiêu tiền của con cái, Diệp Đông Bình cũng như vậy. Đồng ý để Đường Văn Viễn chuyển khoản cho ông, là sợ Diệp Thiên tiêu tiền lung tung mà thôi.
– Con lấy 100 vạn là đủ rồi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, sau khi rút lấy 1 tấm , còn 2 tấm kia đẩy lại nói:
– Cha, 100 vạn này cha giữ lại để mua đồ cổ, còn 100 vạn kia cha đi mua chiếc xe khác, là con trai tặng cho cha vậy!
Trước thời điểm đến Hà Bắc mua thuốc, tài khoản của cha hình như là bị cậu vét hết sạch, cũng không có lời oán than nào, khiến cho Diệp Thiên hiểu được thế nào gọi là công cha như núi!
– Được, thế cha đi đổi xe vậy!
Diệp Đông Bình có thể cảm nhận được tình cảm của con trai, lập tức vui mừng gật đầu đồng ý.
– Cha. Theo kinh nghiệm của cha, ngôi mộ đó rốt cuộc là niên đại nào?
Sau khi giải quyết chuyện của Chu Khiếu Thiên xong, Diệp Thiên đề cập đến chuyện ngôi cổ mộ đó, chuyện xảy ra đối với thân phận của chủ nhân ngôi mộ cổ, trong lòng Diệp Thiên cũng rất tò mò.
– Nền móng xuất hiện trong hai đời nhà Đường và nhà Tống, bình thường là sau khi đào 1 chỗ đất lên, dùng kiến trúc hình thể xã hội bấy giờ để xây mộ, sau đó lại dùng đất vùi lấp lên.
Từ sau khi làm nghề đồ cổ này, Diệp Đông Bình đối với hình thái xã hội và lịch sử các triều đại cũng am hiểu hơn rất nhiều, theo như con trai miêu tả, về cơ bản ông có kể kết luận được niên đại của ngôi mộ kia.
– Thế nhưng Đế Vương đời nhà Đường thì được chôn nhiều ở Thiểm Tây, mà Hà Bắc lại thuộc về biên giới U Châu, thế lực Đại Tống ở đó rất yếu, càng không có đế vương nào tồn tại mà hình dáng ngôi mộ này cũng có chút kỳ quái!
Diệp Đông Bình cũng không tận mắt nhìn thấy cách sắp đặt ngôi mộ kia, chỉ dựa vào lời nói của con trai, ông cũng không thể nói lăng mộ đó là của ai, nhất là do đế vương xây dựng thì càng làm cho ông có cảm giác mê muội.
– Cha, trước kia Hà Bắc là căn cứ địa của An Sử chi loạn phải không? An Lộc Sơn từng xưng đế, có phải là lăng mộ của ông ta không?
Diệp Thiên cũng luôn cân nhắc khả năng này, nghĩ đi nghĩ lại hình như đời Đường Tống, cũng chí có mấy người An Lộc Sơn, Sử Tư Minh chiếm đóng Hà Bắc rồi xưng đế mà thôi.
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu nói:
– Không có khả năng đấy đâu, An Lộc Sơn bị con trai giết chết, hơn nữa lúc đó binh của hắn đã bại, trong lòng sợ hãi, chí có thể đào hố rồi chôn dưới gầm giường, sau đó cũng bị đào bới thi thể lên.
Đối với giai đoạn lịch sử này, Diệp Đông Bình rất am hiểu, An Lộc Sơn có tật ở mắt, sau khi khởi binh, thị lực cũng giảm dần, từ đó 2 mắt mù không nhìn thấy gì nữa.
Cho nên tính tình An Lộc Sơn trở nên cực kỳ bạo tàn, không vừa ý những cận thần tả hữu không đánh mà chỉ la mắng. Nay hơi có khuyết điểm thôi, liền đem đi giết, quan nội thị Nghiêm Trang và hoạn quan phục vụ Lý Trư Nhi là bị đánh nhiều nhất, nên cực kỳ oán hận.
Đoạn Thị được An Lộc Sơn sủng ái, sinh được 1 hoàng tử tên Khánh Ân, cũng được An Lộc Sơn sủng ái. Muốn đem Khánh Ân thế chỗ Khanh Tự, An Khánh Tự luôn lo lắng mình bị phế truất.
Vì thế Nghiêm Trang cùng An Khánh Tự, Lý Trư Nhi thông đồng với nhau, sau khi giết chết An Lộc Sơn, trong đêm tối đem chôn dưới gầm giường. Lúc đó bọn họ bị quân đội nhà Đường bao vây trừ khử, căn bản không thể xây dựng lăng mộ của An Lộc Sơn được.
Diệp Đông Bình suy nghĩ 1 lát, nói tiếp:
– Thanh đao đại quan của con cũng cũng là vào cuối đời Đường xuất hiên, ba nhớ hình như có ai đó đã dùng qua, con đợi chút, ba quay về phòng tìm tư liệu!
Sưu tầm đồ cổ điều chú ý nhất chính là ghi chép có trình tự, vì thế nên Diệp Đông Bình không biết tất cả những danh nhân trong lịch sử nhưng đối với những đồ vật đã từng xuất hiện trong lịch sử, ông đều có ấn tượng.
– Người có thể dùng loại binh khí này cũng là 1 tuyệt đại mãnh tướng?
Nhìn thấy cha bị kích động đi ra ngoài tra tư liệu như vậy, Diệp Thiên lắc lắc đầu, mắt nhìn vào cái hộp gỗ kia.
Trên cái áo đạo sĩ mục nát trong cái hộp gỗ còn có chữ viết, vì thế Diệp Thiên vẫn chưa dám động vào, thấy cha cũng không có manh mối gì, tất cả hy vọng chí có thể đặt vào trong nó.
Sau khi suy nghĩ 1 lúc, Diệp Thiên giơ tay tóm lấy con chồn trên thanh Yển Nguyệt Đao kia ném ra ngoài phòng, nói:
– Đi chơi đi, trong vòng nửa tiếng không được vào phòng này!
– Chít Chít…!
Con chồn lê thân, không ngừng quơ quở 2 cái chân trước, như là kháng cự lại hành vi thô bạo của Diệp Thiên.
– Dám không nghe lời à, cho ngươi về nhà cũ ở mấy ngày bây giờ!
Diệp Thiên trừng hai mắt. Con chồn dùng 2 chân trước che mắt rồi chạy luôn, tận hưởng nguyên khí trời đất ở đây, đánh chết nó cũng không quay về nhà cũ.
– Tiểu tử thối, mà lại hiểu được tránh dữ tìm lành.
Diệp Thiên bị bộ dạng buồn cười của con chồn làm cho buồn cười, cái thứ này cũng hiểu tính người. Câu nào nói với nó cũng có thể nghe hiểu, thời gian qua ở bên cạnh Diệp Thiên cũng giúp cậu vơi đi không ít cô đơn.
Sau khi đuổi con chồn đi, Diệp Thiên thay đổi vị trí đặt thanh Yển Nguyệt đao đang nằm ngang trên bàn kia, sau đó lấy Vô Ngân ra đặt lên trên bàn, đặt hộp gỗ kia vào giữa hai món đồ pháp khí.
Diệp Thiên đứng trước bàn, hai tay bấm bấm, rồi dẫn sát khí trong Vô Ngân và Yển Nguyệt Đao ra ngoài, nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống đột ngột, cái loại cực âm khí này dồn ép linh khí trong phòng ra ngoài hết.
– Thu!
Diệp Thiên gào lên 1 tiếng, 2 tay chắp lại, sát khí ở mọi ngóc ngách trong nhà hình như theo lời chỉ huy của cậu thu lại hết. Chỉ còn ngưng tụ lại chỗ trên bàn.
Sau khi bày ra trận âm sát nhỏ này, Diệp Thiên mở hộp gỗ ra, giơ 2 ngón tay, cầm vào 1 góc trong tấm áo đạo sĩ mục nát kia, nhẹ nhàng nhấc lên.[Audio] Phong Lưu Pháp Sư
– Ồ, không sao cả, biện pháp mà sư phụ dạy đúng là tốt thật!
Nhìn thấy vật tàn tạ này vào tay mình mà không bị biến thành tro bụi, sắc mặt Diệp Thiên vui vẻ hẳn lên, thế nhưng động tác tay vẫn hết sức nhẹ ngàng, từ từ cầm tấm vải này lên, đem đặt ở chỗ đầy sát khí trên bàn.
Sau khi mở ta, tấm vải này lớn chừng 2 bàn tay của Diệp Thiên, trên mặt chi chít chữ Triện, Diệp Thiên tập trung nhìn vào, không khỏi thở hổn hển :
– Cái … cài này được viết bằng máu!
Mặc dù màu chữ trên tấm vải đã biến thanh màu đen hết nhưng Diệp Thiên lại hết sức nhạy cảm đối với máu khí, chỉ cần liếc mắt 1 cái là nhận ra luôn. Mấy trăm chữ trên mặt này tất cả đều là dùng máu tươi để viết.
– Ta Lý Thái Hư, truyền nhân của Lý Thuần Phong nhất mạch. Từ nhỏ đã luyện tập thông thôi bối “Chu Dịch”, thủa sinh thời tiết lộ quá nhiều thiên cơ, cuối cùng không được chết yên ổn, thế nhưng bị kẻ xấu làm nhục, ta không can tâm, nay khiến cho dòng hò Lưu Thị đoạn tử tuyệt tôn, vĩnh viễn không có hậu nhân.
Nhà Đường mặc dù đã có chữ Khải những toàn bộ chữ ở đây đều viết bằng chữ Triện, Diệp Thiên cũng không xa lạ loại chữ này lắm, chỉ có điều càng nhìn xuống dưới càng kinh ngạc.