- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 51: Lão tổ tông hám tiền (c251-c255)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 51: Lão tổ tông hám tiền (c251-c255)
❮ sautiếp ❯Chương 251 : Lão tổ tông, ta phục rồi!
-Diệp Thiên, việc này rốt cuộc là sao vậy?
Nhìn thấy một đống lộn xộn dưới đất, Trần Hỉ Toàn nhìn về phía Diệp Thiên.
Ban nãy nghe người châm trà bảo trong này đang đánh nhau, Trần Hỉ Toàn sợ Diệp Thiên chịu thiệt, gọi vài nhân viên thân thể khỏe mạnh chạy đến, ai ngờ sau khi bước vào, trong này lại sóng yên biển lặng.
-Không gì, mọi người đều ra ngoài trước đi, chúng tôi còn có việc phải bàn!
Diệp Thiên còn chưa trả lời, thì Đường Văn Viễn đã đứng dậy, tiếng của ông ta mặc dù không cao, nhưng lại có một uy thế khiến người ta không tài nào từ chối được.
-Việc này…
Trần Hỉ Toàn nhìn về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên nghĩ ngợi một lát, bèn nói:
-Chú Văn, đổi phòng khác cho chúng tôi, cho người quét dọn nơi này một cái.
Trần Hỉ Toàn gật đầu, nói:
-Được, vậy mọi người đến phòng bên cạnh nhé, tiểu Vương, kêu người quét dọn nơi này đi!
Sau khi đưa bọn Diệp Thiên đến một phòng khác, Trần Hỉ Toàn bước ra, nhíu chặt mày lại:
-Ông già đó rốt cuộc là ai vậy? Nhìn sao mà quen mặt thế?
Sau khi nghĩ hoài không ra, Trần Hỉ Toàn lắc đầu, bỏ đi tìm Vương Gia Huân, mặc dù ông ta không để tâm Diệp Thiên làm gì trong làng du lịch, nhưng dù gì cũng là một trong các ông chủ, có chuyện thì cũng phải hỏi đến một chút.
Sau khi đổi phòng trà, Diệp Thiên ngồi lên chính giữa ghế sofa, Đường Văn Viễn và Đỗ Phi chỉ có thể ngồi ở hai bên của hắn ta, còn về A Đinh, thì nghiêm túc đứng ở phía sau của Đường Văn Viễn.
Lúc này trong lòng A Đinh nghĩ mà thấy sợ, ông ta biết rõ võ công của Đỗ Phi, đừng nghĩ bản thân ông ta nhỏ hơn Đỗ Phi gần hai mươi tuổi, nhưng tuyệt đối không thể tiếp được quá ba chiêu của Đỗ Phi.
Người mạnh mẽ như Đỗ Phi ngay cả một chiêu của Diệp Thiên cũng không thể đỡ được, nếu đổi lại là ông ta, nhất định sẽ còn chết thảm hơn nữa.
Thế nên lúc này A Đinh đứng ở đó thầm mừng là mình đã không gây chuyện với Diệp Thiên, nếu không thì lúc nãy người xém bị Diệp Thiên bóp chết, chính là bản thân ông ta mất rồi.
Sau khi ngồi xuống, trong lòng Diệp Thiên vẫn có chút khó chịu, chỉ vào Đỗ Phi, nói với Đường Văn Viễn:
-Lão Đường, người như thế này, sau này đừng mang đến gặp tôi nữa!
-Diệp Thiên, xin lỗi, là do ta lỗ mãng!
Nghe xong lời của Diệp Thiên, Đỗ Phi sầm mặt lại, ông ta cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, bị một thanh niên hơn hai mươi tuổi giáo huấn, nhưng lại không dám nổi nóng.
Hơn nữa Diệp Thiên không lên tiếng, Đỗ Phi thậm chí ngay cả hai cánh tay bị gãy của mình cũng không dám nắn lại, rã rời buông xuôi ở hai bên người, khuôn mặt thỉnh thoảng lại co giật, rõ ràng là đang chịu đựng sự đau đớn do hai vai mang lại.
Diệp Thiên không thèm đoái hoài đến lời xin lỗi của Đỗ Phi, mà cứ nói tiếp:
-Lời này không cần nói với tôi, sau này nếu tâm tình tôi được tốt, nói không chừng sẽ đến Hồng Môn một chuyến!
-Diệp…Diệp Thiên, cậu thật là bậc trưởng bối à?
Đỗ Phi nghe ra được hàm ý trong lời nói của Diệp Thiên, trán liền toát mồ hôi liên tục, Diệp Thiên nói đến Hồng Môn một chuyến, đương nhiên là đi đưa thiếp nhập môn rồi, nếu hắn ta quả thật là trưởng bối trong bang, vậy thì hành vi hôm nay của ông ta, đủ để gánh chịu môn quy tàn khốc rồi.
-Tiểu Phi, lời của ta mà cậu cũng không tin à? Diệp Thiên là đệ tử đích truyền của Lý Thiện Nguyên – trưởng bối có chữ “Lý”, chỉ là vẫn chưa đưa thiếp nhập môn mà thôi, ta thấy đầu óc cậu có vấn đề thì phải!
Sau khi Đường Văn Viễn mắng Đỗ Phi một trận, nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
-Luận về vai vế, ông ta phải gọi cậu một tiếng “ông tổ”, cậu đừng chấp nhặt với đứa vãn bối này!
Dựa theo truyền thống trước đây, chỉ luận thân phận địa vị và vai vế, tuổi tác hoàn toàn không quan trọng, ông già sáu bảy chục tuổi gọi một thằng nhóc mười tuổi là ông tổ cũng là chuyện thường.
Nên Đỗ Phi không có ý kiến gì với lời nói của Đường Văn Viễn, cuối đầu nghe lời giáo huấn của ông ta, ra vẻ hối cải.
-Bỏ đi, cho ông thể diện đó, việc này tôi không truy cứu nữa…
Diệp Thiên gật đầu, nhìn bộ dạng ủ rủ của Đỗ Phi, chỉ vào A Đinh, nói:
-Cánh tay đó để ông ta nắn lại cho ông vậy, chừng này tuổi đầu rồi, còn giả tội nghiệp à?
Đỗ Phi bị Diệp Thiên nói ngượng chín mặt, với công phu của ông ta, vẫn có thể nhịn đau được, giống như Diệp Thiên nói vậy, ông ta muốn giả vờ tội nghiệp một chút, để Diệp Thiên không gây khó dễ với mình.
Còn về việc bản thân ông ta quen biết chị em Tống Anh Lan, xem như là trưởng bối của Diệp Thiên, Đỗ Phi đã sớm không dám nghĩ tới rồi, cho dù bây giờ Diệp Thiên có nhận ông ta là trưởng bối, ông ta cũng không dám nhận.
Người lăn lộn trên giang hồ, không mấy ai là không biết nắn xương trị thương, A Đinh nghe xong lời của Diệp Thiên, bước lên trước giúp Đỗ Phi nắn lại hai vai, Đỗ Phi cũng xem như có khí phách, lúc nắn các đốt tay, cắn chặt răng, không rên lấy một tiếng.
Đợi sau khi Đỗ Phi được nắn xong xương, Diệp Thiên bèn hỏi:
-Ông biết nhà tôi ở đâu phải không?
-Biết, Diệp Thiên, ta…hiện giờ ta không có cho ai theo dõi cậu nữa rồi, sau khi đại tiểu thư ra lệnh, ta đã cho bọn họ trở về cả rồi!
Đỗ Phi bị Diệp Thiên hỏi giật cả mình, tưởng rằng Diệp Thiên lại muốn truy cứu chuyện ông ta cho người điều tra hắn.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
-Không phải chuyện này, ngày mai ông đến nhà tìm tôi đi, tôi cho ông mấy viên thuốc, hòa chung với nước, sáng tối uống một chén, không thì ông cũng chỉ sống được ba ngày thôi!
Ban nãy Diệp Thiên thật sự đã động sát khí, chỉ là tiếng hét của người châm trà đã đánh thức hắn, nên mới không giết chết Đỗ Phi ngay tại chỗ, nhưng Diệp Thiên lại dùng một chiêu ngầm, lúc thả ông ta ra, cái vỗ nhẹ vào lưng kia, đã dùng kình lực làm tổn thương nội tạng của Đỗ Phi rồi.
Nếu Diệp Thiên không nói ra, sau hai ngày, Đỗ Phi sẽ hộc máu, cuối cùng sẽ nôn ra lục phủ ngũ tạng, đến lúc đó dù có là thần tiên cũng không cứu được ông ta.
Thật ra việc sống chết của Đỗ Phi, Diệp Thiên không để ở trong lòng, chỉ là lúc nãy đã hứa với Đường Văn Viễn sẽ không truy cứu nữa, nếu qua mấy ngày mà Đỗ Phi chết đi, thì Diệp Thiên cũng khó tránh tai tiếng, nên mới lấy mấy viên thuốc trị thương mà sư phụ luyện ra đem cho ông ta.
-Cậu…cậu…
Nghe xong lời của Diệp Thiên, sắc mặt của Đỗ Phi liền thay đổi, sau khi vận công dò xét phủ tạng một phen, liền tái mặt đi, cúi người vái lạy Diệp Thiên, miện nói:
-Lão tổ tông à, lần này Đỗ Phi ta phục thật rồi!
Đỗ Phi không thể không phục, cũng không dám không phục, Diệp Thiên trẻ tuổi như vậy, ra tay lại thâm độc thế này, không để lại hậu họa gì cho mình, đắc tội với người như vậy, Đỗ Phi sợ rằng bản thân ông ta buổi tối đến ngủ cũng không được yên giấc rồi.
Trước đó Đỗ Phi còn có ý nghĩ sau này sẽ lấy lại danh dự, giờ thì ông ta thật sự tâm phục khẩu phục rồi, bản thân ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, luận về thủ đoạn, lại vô cùng non nớt trước mặt Diệp Thiên.
-Chuyện của tôi, không được nói với ai kể cả Tống Anh Lan…
Diệp Thiên khẽ nhìn Đỗ Phi một cái, nói tiếp:
-Nếu sau này tôi nghe được chuyện gì về ngày hôm nay, dù ông có trốn tận tổng hội Hồng Môn, tôi cũng có thể lấy mạng của ông!
Đỗ Phi bị Diệp Thiên nhìn mà rùng cả người, vội nói:
-Thưa ông tổ, nếu có một câu nào được truyền ra ngoài, Đỗ Phi nguyện nhận hình phạt, bị chém trăm đao ngàn kiếm!
-Ừm, chuyện này coi như cho qua…
Tục ngữ nói: “đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”, Đỗ Phi đã tỏ rõ thái độ rồi, Diệp Thiên không cần đuổi cùng giết tận, liền quay đầu nhìn về Đường Văn Viễn, hỏi:
-Lão Đường, ông vội vội vàng vàng đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì hả? Không phải tôi đã nói rồi sao, là bùa đó có thể bảo vệ cháu gái ông bình yên, an toàn trong vòng nửa năm!
-Ôi, lão già này cũng không muốn đến làm phiền cậu đâu, nhưng…nhưng, lá bùa đó bị một đứa chắt của ta đốt mất rồi, sức khỏe của Tuyết Tuyết càng lúc càng yếu, ta không thể không đến!
Nghe xong lời của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn cười gượng, với địa vị hiện giờ của ông ta, muốn thứ gì cũng có thể dùng tiền để thỏa mãn, ngặt một nỗi sức khỏe của cháu gái, ông ta có tung ra bao nhiêu tiền cũng không mua được.
-Bị người ta đốt rồi? Chết tiệt, tưởng tôi là đạo sĩ Mao Sơn, vẽ bùa bắt quỷ thật à?
Diệp Thiên nghe nói liền ngây người ra, dở khóc dở cười mà nói:
-Không phải đã bảo ông cất cho kĩ sao? Chuyện này gây ra…
-Chuyện lần này là tại ta, Diệp Thiên…hay là, cậu cho ta thêm một lá bùa nữa nhé, ta ra năm mươi vạn, không, ta ra một trăm vạn mua một lá!
Từ sau khi Đường Tuyết Tuyết mang bên người lá bùa có tích tụ dương khí kia, thì sắc mặt hồng hào hơn nhiều, người cũng không ốm o gầy gò như trước, Đường Văn Viễn đương nhiên là biết được năm mươi vạn trước đó của mình bỏ ra không hề oan uổng.
-Mua thêm một lá nữa?
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
-Nửa năm trước tôi không trị thương cho cháu gái ông, là vì lúc đó tôi còn bị thương, bây giờ thương tích đỡ rồi, không cần phải dùng bùa có tích tụ dương khí để trấn áp cửu âm tuyệt mạch của cháu ông nữa rồi!
-Cái gì?
Đường Văn Viễn rùng người một cái:
-Vậy…vậy ý cậu là, hiện giờ có thể chữa trị cho Tuyết Tuyết rồi ư?
Đường Văn Viễn có không ít con trai, cháu trai, nhưng chỉ có duy nhất một đứa cháu gái này thôi, mười mấy năm qua cũng không biết đã tốn bao nhiêu tiền để chữa bệnh cho Đường Tuyết Tuyết, nhưng đều không có hiệu quả gì, trước mắt Diệp Thiên nói có thể chữa khỏi bệnh cho Tuyết Tuyết, Đường Văn Viễn bỗng kích động vô cùng.
Diệp Thiên gật đầu, nói:
-Có thể, nhưng tuyệt mạch cửu âm của cô ấy là bẩm sinh, cơ thể bị khí hàn xâm nhập vào người quá lâu, phải điều dưỡng trước một thời gian.
Đường Văn Viễn thấy Diệp Thiên dứt lời, vội nói:
-Cần phải điều dưỡng như thế nào? Diệp Thiên, cần dược liệu gì, cậu cứ nói, ông già này đều có thể tìm về cho cậu!
-Hừm, sớm biết như vậy thì ba tháng trước đã kêu ông đến rồi!
Nghe xong lời của Đường Văn Viễn, trong lòng Diệp Thiên rất buồn bực, mấy tháng trước, vì mua dược liệu mà hắn và ba hắn xém chút là khuynh gia bại sản rồi.
-Ừm, ông kiếm mấy cân nhân sâm trên năm mươi năm về đây, còn có đông trùng hạ thảo, linh chi cũng cần một ít, đều phải là dược liệu hái ngoài thiên nhiên đấy nhé…
Mặc dù đã đột phá chướng ngại về công pháp, nhưng Đường Văn Viễn đã bằng lòng cho, thì Diệp Thiên không có lý gì lại không lấy, không có việc gì đem cho người nhà ăn tẩm bổ cũng được, thế là liền liệt kê ra không ít dược liệu quý báu.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không nói quá, thứ trong mấy truyền thuyết như nhân sâm, linh chi ngàn năm, dù Diệp Thiên có nói ra thì Đường Văn Viễn cũng tìm không được.
-Ngoài ra, để Đường Tuyết Tuyết đến ở trong tứ hợp viện của tôi một tháng, tôi giúp cô ta điều dưỡng sức khỏe.
Lúc nói đến đây, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn A Đinh và Đỗ Phi một cái, nói:
-Hai người các ông ra ngoài đợi trước đi, có vài lời không tiện để các ông nghe!
Chương 252 : Hám tiền
-A Đinh, cậu có biết gì nhiều về ông tổ này không?
Sau khi ra khỏi phòng trà, Đỗ Phi kéo A Đinh đến quán cà phê ngồi, mặc dù Diệp Thiên không có mặt ở đây, nhưng lời lẽ của Đỗ Phi cũng không dám thất lễ nữa, ông ta thật sự đã bị Diệp Thiên dần cho no đòn lắm rồi .
Diệp Thiên có thể lên mặt trước Đỗ Phi, nhưng A Đinh thì không dám, vai vế của ông ta thấp hơn Đỗ Phi một bậc, liền cung kính nói:
-Tứ thúc, cháu cũng chỉ gặp qua hắn ta một lần, có điều vị đại sư La Trí Bính của tổng đường, cũng phải giữ phép trước mặt Diệp Thiên!
-Ồ? Đại sư La trước giờ không dùng tên thật ở bên ngoài, sao cậu biết được vậy?
Đỗ Phi nghe xong ngây người ra, ông ta và La Trí Bính xem như khá thân thiết, cũng biết được lai lịch của ông ta, người trong giang hồ này, ra ngoài hành sự nhất định phải che giấu tên tuổi, dù là người trong Hồng Môn, cũng không có bao nhiêu người biết được tên thật của ông ta.
A Đinh lắc đầu, nói:
-Vậy thì cháu không biết rồi, lúc ấy cháu có việc phải ra ngoài, khi trở về bọn họ đã bàn xong rồi.
-Vậy chắc cậu biết bác Văn tìm Diệp Thiên có chuyện gì đúng không?
Đỗ Phi lên tiếng hỏi, vừa nãy nói cái gì mà bùa này bùa kia, ông ta nghe chẳng hiểu mô tê ất giáp gì cả.
-Việc này thì cháu biết, Đường gia là vì chữa bệnh cho Tuyết Tuyết mới đến đây, lần trước Diệp Thiên cho Đường gia một lá bùa, sau khi Tuyết Tuyết đeo trên người, thì bệnh âm hàn không còn phát tác nữa, có điều lá bùa đó bị người ta đốt cháy rồi, lần này Đường gia muốn xin thêm một lá nữa.
A Đinh luôn theo bên cạnh Đường Văn Viễn, biết rất tường tận về sự việc này, còn những thay đổi về sức khỏe sau khi Đường Tuyết Tuyết đánh mất lá bùa, ông ta cũng nhìn thấy rất rõ.
-Diệp Thiên còn biết chữa bệnh à?
Trên mặt Đỗ Phi tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Cháu cũng không biết, có điều Đường gia nói hắn ta là kỳ môn thuật sĩ gì đó, còn có thể nghịch ý trời thay đổi số mệnh nữa.
Mặc dù A Đinh đi theo Đường Văn Viễn đã nhiều năm, nhưng rất ít tiếp xúc với kỳ môn thuật sĩ, nên không hiểu rõ lắm.
-Kỳ môn thuật sĩ?
Nghe xong lời của A Đinh, trán Đỗ Phi không khỏi toát mồ hôi, ông ta đột nhiên nhớ lại người thanh niên tinh thần thất thường trong một buổi tiệc vào hai năm trước.
Bí ẩn làm Đỗ Phi băn khoăn suốt hai năm, lúc này cuối cùng cũng được giải mã, người thanh niên kia chính là bị Diệp Thiên làm phép, nghĩ đến hai năm trước Diệp Thiên đã có năng lực như vậy, Đỗ Phi cảm thấy rờn rợn trong lòng.
Không giống với A Đinh, Đỗ Phi tiếp xúc rộng rãi với nhiều mặt xã hội, ông ta từng tận mắt nhìn thấy lời nguyền của thầy mo ở Miêu Cương và “Hàng Đầu Thuật” của Thái Lan, biết rõ sự đáng sợ của những người này, có thể giết người ở ngoài ngàn dặm.
Lúc này Đỗ Phi thật muốn tự tát mình một cái, đắc tội với ai không được, lại đi đắc tội với người trong kỳ môn? Bây giờ cả người ông ta đều không thoải mái, sợ Diệp Thiên đã thi triển phép thuật gì đó lên người mình
Tạm gác lại chuyện Đỗ Phi hiện giờ đang hối hận đứt ruộc, trong phòng trà, một già một trẻ cũng đang nói chuyện với nhau.
-Diệp Thiên, bọn ta ở trong khách sạn rất thuận tiện, không cần đến chỗ cậu đâu nhỉ?
Đường Văn Viễn có chút khó hiểu về yêu cầu này của Diệp Thiên, không phải là ông ta không tin vào nhân phẩm của Diệp Thiên, chủ yếu là Đường Tuyết Tuyết một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, chạy đến ở nhà của Diệp Thiên, nếu đồn ra ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của Tuyết Tuyết.
Mấy gia tộc giàu có ở Hồng Kông này đều rất trọng thể diện, mặc dù cũng có mấy cậu ấm thích lòe thiên hạ, nhưng đa phần đều tuân theo khuôn phép, nề nếp, nếu xảy ra chuyện gì đó thái quá, rất dễ bị người trong gia tộc chê cười.
-Lão Đường, ông cho rằng tôi muốn để cháu gái ông đến ở chỗ tôi à?
Diệp Thiên nghe xong liếc một cái, tức giận nói:
-Tôi nói cho ông biết, người bình thường muốn đến ở, cả cửa tôi cũng không cho vào, để cháu gái của ông vào ở là tạo hóa của cô ta, ông còn ra sức khước từ? Được, coi như tôi chưa nói gì, ông để cô ta ở khách sạn đi nhé!
Cả một tứ hợp viện kia của Diệp Thiên chính là một Tụ Linh Trận, linh khí trong viện dồi dào, e rằng tìm khắp thiên hạ, cũng không tìm ra nơi nào có thể sánh được với chỗ của hắn.
Cửu âm tuyệt mạch của Đường Tuyết Tuyết là bẩm sinh, nhiều năm như vậy kinh mạch, xương cốt của cô ta đã bị hàn khí xâm nhập không còn nguyên vẹn nữa rồi, chỉ có tịnh dưỡng trong tứ hợp viện một thời gian, Diệp Thiên mới có thể thi triển phép thuật chữa dứt bệnh cho cô ta.
Đương nhiên, Đường Văn Viễn không bằng lòng cũng chẳng sao, Diệp Thiên tự có cách khác, nhưng như thế, sức đề kháng của Đường Tuyết Tuyết sẽ yếu đi rất nhiều, lúc đả thông dương mạch cho cô ta, sẽ tăng thêm nhiều nguy hiểm.
-Thế… thế thì để Tuyết Tuyết vào ở vậy.
Nghe Diệp Thiên nói như thế, Đường Văn Viễn cũng hết cách, ông ta nghĩ, hiện nay cháu gái của mình ốm thế này, có lẽ Diệp Thiên cũng sẽ không nổi lòng háo sắc đâu nhỉ?
Diệp Thiên gật đầu, nghiêm túc nói:
-Được, ngày mai hai người đến đi, nhưng chỗ tôi không phải ở không đâu, phải trả tiền trọ.
-Đường nhiên rồi, Diệp Thiên, bao nhiêu tiền cậu cứ nói đi!
Đường Văn Viễn gật đầu lia lịa, ông ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Diệp Thiên không nhắc đến tiền, ông ta cái gì cũng thiếu, cũng chỉ có tiền là không thiếu thôi!
-Tính thêm tiền tôi nấu thuốc xem bệnh giúp cháu gái ông, một ngày là mười, không …một trăm vạn đó!
Diệp Thiên vốn định nói là mười vạn, nhưng nghĩ lại, vậy không phải là đã quá xem thường Đường Văn Viễn hay sao? Đường đường là phú hào nổi tiếng trong giới người Hoa, ở một tháng mới thu ông ta ba trăm vạn, truyền ra ngoài không phải Đường Văn Viễn cũng không còn mặt mũi nào sao.
Thế nên Diệp Thiên vừa định mở lời, thì liền đổi mười vạn một ngày thành một trăm vạn, đương nhiên, Diệp Thiên tính toán rất kĩ, một trăm vạn này đã bao gồm tiền chữa bệnh cho Đường Tuyết Tuyết rồi.
Năm đó Đường Văn Viễn dùng mấy ngàn vạn để mua một món pháp khí của Diệp Thiên, không phải là vì muốn làm dịu cơn đau của cháu gái đó sao? Bây giờ Diệp Thiên chữa trị cho cô ta chỉ mất có ba ngàn vạn, tính ra Đường Văn Viễn vẫn còn có lời.
-Bao…bao nhiêu?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói giá thuê nhà, Đường Văn Viễn tưởng là tai mình có vấn đề, vội hỏi một lần nữa, ông ta thật sự bị ngạc nhiên trước mức giá này, ngay cả mấy lời Diệp Thiên nói trước đó về nấu thuốc xem bệnh cũng nghe không rõ ràng.
Nhìn thấy dáng vẻ như gặp phải quỷ của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên khó chịu, nói:
-Một ngày một trăm vạn, Lão Đường, ông là người có hàng chục tỷ, không phải ngay cả chút ít tiền này cũng không đồng ý trả chứ?
-Chút…chút ít tiền?
Đường Văn Viễn cười gượng, ông ta đúng là có tiền thật, nhưng đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt, người có tuổi đời giống như ông ta, bình thường sống rất tiết kiệm.
Hơn nữa Đường Văn Viễn gần như đã ở qua tất cả các khách tốt nhất trên thế giới, phòng đắt tiền nhất mà ông ta ở, một ngày cũng chỉ có mấy chục ngàn USD mà thôi, theo như ông ta biết, giá mà Diệp Thiên đưa ra tuyệt đối là tiền phòng mắc nhất trên toàn thế giới.
Nếu Diệp Thiên nói chữa lành bệnh cho Đường Tuyết Tuyết, lấy mấy ngàn vạn, thì Đường Văn Viễn cũng chẳng sửng sốt gì mà sẽ đồng ý ngay, nhưng hiện nay chỉ mới ở nhà hắn ta mà đã thu tới mấy ngàn vạn, trong lòng Đường Văn Viễn khó chịu vô cùng.
Không phải ông ta tiếc tiền, mà là cảm thấy tên nhóc trước mặt này quá gian xảo, chẳng khác nào xem mình như món mồi béo bở để lừa, điều này khiến Đường Văn Viễn cảm thấy bực tức trong lòng.
-Này Lão Đường, tôi nói ông nghe, ông đừng khó chịu, chỗ đó của tôi, người khác dùng một trăm vạn cũng không vào ở được.
Diệp Thiên bĩu môi, đã sớm nghe nói người càng có tiền thì càng keo kiệt, quả là nói không sai, người trước mắt chính là lão hà tiện.
Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng bất đắc dĩ phải nhờ vả người ta, Đường Văn Viễn cố nuốt cục tức, mở miệng nói:
-Được, tiền này ta trả, có điều…ta cũng phải vào đó ở!
Diệp Thiên lắc đầu nói:
-Xin lỗi, ông không thể vào đó ở, muốn ở cũng được thôi, nhưng mỗi tuần chỉ có thể ở hai ngày, hơn nữa một ngày cũng phải trả một trăm vạn, thiếu một đồng cũng không được!
Không phải là Diệp Thiên không muốn kiếm tiền của Đường Văn Viễn, quan trọng là ông ta và Đường Tuyết Tuyết không giống nhau, bản thân Lão Đường không đau không ốm, vào ở cũng chẳng được ích lợi gì, còn Đường Tuyết Tuyết thì khác, cửu âm tuyệt mạch bẩm sinh của cô ta cần rất nhiều linh khí để bồi bổ.
-Ta…ta nói này, Diệp Thiên, cậu cũng hơi quá đáng rồi đó
Dù Đường Văn Viễn luôn tự nhủ với mình là phải kiềm chế, cũng bị lời nói lúc nãy của Diệp Thiên làm tức điên, hành vi này của Diệp Thiên có chỗ nào là giống với chữa bệnh cho người khác chứ? Đúng thật là hám tiền quá mà!
-Chê tôi quá đáng thì ông có thể không đến ở mà, tôi đâu có cầu cạnh gì ông chứ!
Diệp Thiên không để tâm, buông tay xuống, hắn ta nghĩ rằng, bản thân hắn đã nhân từ quá rồi, nếu không đã trực tiếp đòi ông ta một trăm triệu, xem ông ta có đưa hay không?
Trước đó nghe nói con trai của một đại phú hào Hồng Kông bị bắt cóc, bọn cướp thét đến một tỷ, tên đại phú hào kia đến cuối cùng không phải cũng phải ngoan ngoãn móc tiền ra đó sao? Đường Văn Viễn cưng chiều cháu gái của mình như thế, ba đến năm trăm triệu chắc cũng đồng ý đưa thôi nhỉ?
Chỉ có điều một là Diệp Thiên từng được sư phụ dạy bảo, làm người phải chừa đường lui cho mình, phàm là việc gì cũng không thể làm quá quá đáng, nghề nghiệp như thế nào thì thu tiền như thế đó, nhất thiết không được nổi lòng tham.
Chữa trị cửu âm tuyệt mạch tuy có hơi khó khăn, nhưng nếu đổi lại là người không có tiền, đừng nói là mấy ngàn vạn, dù có cho Diệp Thiên mấy vạn hắn cùng sẽ chữa!
Hai là, Diệp Thiên cũng không muốn tìm hiểu sự quan trọng của Đường Tuyết Tuyết trong lòng của Đường Văn Viễn, nên mới dùng tiền thuê nhà thay cho tiền thuốc men, nhưng xem ra ông ta hình như có chút không vui? Lẽ nào bản thân Diệp Thiên đã quá đề cao địa vị của Đường Tuyết Tuyết trong lòng của ông ta?
-Ta…ta, được rồi, cứ làm theo lời cậu đi, nếu ta muốn vào ở, cũng sẽ đưa tiền cho cậu!
Đường Văn Viễn vốn muốn nói sẽ đưa cháu gái về Hồng Kông, nhưng định mở miệng lại thôi.
Trong lòng Đường Văn Viễn hiểu rõ, tên nhóc trước mặt này dù rất hám tiền, nhưng cũng là có bản lĩnh thật sự, hôm nay nếu ông ta tức giận bước ra khỏi cửa, có lẽ sau này phải mở to mắt mà nhìn cháu gái chết vì bệnh.
-Có thế chứ, Lão Đường, không phải tôi nói gì ông, nhưng làm người phải hào phóng một chút, nếu không cũng không tương xứng với thân phận của ông mà, tôi vừa chữa bệnh lại cho ở trọ, một ngày mới có một trăm vạn, mấy người lời quá rồi còn gì!
Nghe xong lời của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên đột nhiên vui vẻ ra mặt, sát khí giáo huấn Đỗ Phi lúc nãy đã hoàn toàn tan biến mất, vẻ mặt như một đứa trẻ mới trôm được kẹo để ăn vậy.
-Chữa bệnh?
Lần này Đường Văn Viễn nghe rõ ràng rồi, trong lòng bỗng nhẹ nhỏm hơn, nếu tính thêm tiền chữa bệnh, vậy thì một ngày một trăm vạn cũng không phải là mắc.
Chương 253 : Kinh ngạc
– Lão Trần, cậu ta có nhận tấm thẻ đó không?
Tại phòng làm việc của làng du lịch, Vương Gia Huân vừa mới bận xong công việc ngồi cùng Trần Hỉ Toàn, mặc dù đã đưa tiền cho lão đạo sĩ Vân Dương, nhưng trong lòng Vương Gia Huân cũng hiểu rõ, lần này có thể bắt được thủy quái, toàn là do công lao của Diệp Thiên…
Trần Hỉ Toàn lắc đầu, nói:
– Không nhận, cậu nhóc bảo không muốn nhận gì hết, Lão Vương, lúc cậu ấy đi, thì bảo người kéo một xe nước suối lấy vào buổi bình minh đến, cho cậu ấy pha trà uống!
Nước của núi Ngọc Tuyền ngọt ngào trong lành, nổi tiếng khắp nơi, thời xưa là nước uống được dùng trong cung đình, Càn Long từng đề bia “Thiên hạ đệ nhất tuyền”, đến ngày nay, vây quanh núi Ngọc Tuyền cũng có không ít các suối nước khoáng lớn nhỏ khác nhau.
Ngoài làng du lịch này ra, Trần Hỉ Toàn và Vương Gia Huân còn có một nhà máy suối nước khoáng, mỗi ngày vận chuyển các loại nước suối chất lượng khác nhau vào Bắc Kinh, công việc làm ăn rất tốt.
Nước ở núi Ngọc Tuyền lại phân thành nước ban ngày và nước ban đêm, chất lượng nước không giống nhau, tốt nhất là phải kể đến nước suối vào buổi bình minh, là thứ nước cực phẩm để pha trà.
Đừng thấy rằng kẻ có tiền trong thành Tứ Cửu không ít, nhưng người thật sự có thể uống được nước suối vào buổi bình minh này lại không nhiều, một thùng nước tới những hơn mấy trăm tệ, đối với người Bắc Kinh vào những năm 98, là mức tiêu thụ quá cao rồi.
Vương Gia Huân gật đầu, nói:
– Được, sau này mỗi tháng tặng cậu ta một xe nước suối, ngoài ra tặng thêm hai trăm cân “gạo Kinh Tây” nhé…
Tính khí của Vương Gia Huân và Trần Hỉ Toàn khá giống nhau, đều là người thực tế, nếu Diệp Thiên đã không cần tiền, vậy thì tặng đồ ăn thức uống, cũng coi như là tấm lòng của mình rồi.
“Gạo Kinh Tây” mà ông ta nói đến là dùng nước của núi Ngọc Tuyền để tưới, hạt gạo to mà cân xứng, màu gạo trong trắng có xanh, sản lượng không nhiều lắm, dù là hiện nay cũng đều là loại gạo quý giá.
– Hôm qua, lãnh đạo Đảng và nhà nước đồng chí XXX đã đón tiếp nhân sĩ yêu nước đến từ Hồng Kông là ông Đường Văn Viễn, đồng chí XXX vô cùng khen ngợi hành động quyên góp cho sự nghiệp giáo dục trong nước của ông Đường Văn Viễn…
Ngay lúc Trần Hỉ Toàn và Vương Gia Huân đang nói chuyện, thì một tin tức trên TV đã khiến cho hai người cùng lúc im bặt, tròn mắt kinh ngạc nhìn về phía ông già tóc bạc xuất hiện trên màn hình TV.
Mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi, hình ảnh trên TV lướt qua rất nhanh, nhưng cả hai đều đã nhìn rõ mặt ông cụ đó, cùng hô lên:
– Ông…ông ta là Đường Văn Viễn đến từ Hồng Kông?
– Hèn gì mà tôi thấy ông già đó có chút quen mặt
Trước đây Trần Hỉ Toàn từng nhìn thấy hình của Đường Văn Viễn trên bìa của một tạp chí, có điều cho dù trí tưởng tượng của ông ta có phong phú đến đâu, cũng không thể nghĩ ông già xuất hiện trước mặt chính là vị phú hào ở Hồng Kông xa xôi.
– Tôi…tôi nói, Lão Trần, anh…người bạn đó của anh rốt cuộc là có lai lịch gì vậy?
Nghĩ lại thái độ của Diệp Thiên đối với Đường Văn Viễn trước đó, Vương Gia Huân ngay cả một câu nói cũng nói không suôn sẻ, tên Diệp Thiên này phải ghê gớm đến mức nào, mới dám nói chuyện như thế với Đường Văn Viễn chứ?
Trần Hỉ Toàn cười gượng một tiếng, nói:
– Tôi chỉ biết nhà hắn ta có mở tiệm đồ cổ, mấy năm trước bỏ học ở Hoa Thanh, còn những thứ khác thì tôi cũng không biết nữa…
– Lão Trần, vậy…vậy chúng ta tặng mấy thứ đó cho hắn có thích hợp không vậy?
Vương Gia Huân lên tiếng hỏi, người có thể có giao tình với Đường Văn Viễn, e rằng không thèm để tâm đến mấy thứ nước suối và gạo này đâu.
Trần Hỉ Toàn lắc đầu, nói:
– Có gì mà không thích hợp chứ? Lão Vương, Diệp Thiên tuyệt đối không phải là cậu ấm ăn chơi hư hỏng gì đâu, chúng ta tặng đồ chỉ là chút ít lòng thành, tôi thấy mấy món này còn tốt hơn tiền cơ!
Trước đây qua lại với Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn không có lòng vụ lợi gì cả, dù cho thân phận của Diệp Thiên có thay đổi gì, Trần Hỉ Toàn cũng không nghĩ sẽ kiếm lợi lộc gì trên người của Diệp Thiên.
– Vậy được rồi, tôi cho người đi chuẩn bị nước suối và gạo!
Vương Gia Huân gật đầu, cầm điện thoại lên, căn dặn.
– Bác Văn, ông chủ nhỏ, giờ chúng ta về sao?
Đỗ Phi và A Đinh ngồi trong quán cà phê thấy Đường Văn Viễn và Diệp Thiên bước vào, vội đứng lên, Đỗ Phi cảm thấy ông tổ gọi không thuận miệng, nên gọi ông chủ nhỏ như A Đinh.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
– Hai người đi trước đi, tôi chào hỏi bạn bè một tiếng đã, buổi tối còn có việc!
– Đừng, ông chủ nhỏ, cậu đi làm việc, ta…ta lái xe đưa cậu đi nhé!
Đỗ Phi vừa nghe đã cuống lên, ông ta còn trông chờ thuốc trị thương của Diệp Thiên để cứu mạng nữa mà, lỡ ngày mai tâm trạng Diệp Thiên không tốt, không đưa cho ông ta nữa thì làm thế nào?
– Không cần, chỗ tôi đến cách đây không xa…
Diệp Thiên nhìn ra tâm tư của Đỗ Phi, bèn nói:
– Mai ông và Lão…Đường Lão cùng đến, sau này tính nóng nảy phải thay đổi chút, nếu không thật sự sẽ không sống yên ổn được đâu!
– Vâng, ông dạy rất phải!
Đỗ Phi gật đầu lia lịa, trước mặt Diệp Thiên, hiện nay ông ta không có chút tính khí gì, nếu bị mấy người quen biết ông ta ở thành Tứ Cửu nhìn thấy dáng vẻ này của Tứ thúc, nhất định sẽ kinh ngạc hết sức.
Trần Hỉ Toàn và Vương Gia Huân sau khi nhận được tin tức từ nhân viên phục vụ chạy đến thì vừa vặn trông thấy cảnh Diệp Thiên giáo huấn Đỗ Phi, hai người đưa mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông già này cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, hơn nữa trông có vẻ khí thế hơn người, nhưng lại bị Diệp Thiên dạy dỗ giống như một đứa cháu, không dám hó hé nửa lời, rốt cuộc người thanh niên này còn có bao nhiêu điều mà bọn họ không biết nữa đây?
– Diệp Thiên, thế nào rồi, sắp đi à?
Trần Hỉ Toàn bước lại, ông ta cũng là người có kinh nghiệm thương trường, đã sớm giấu đi vẻ kinh ngạc trên mặt, nhưng ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía Đường Văn Viễn, dù sao thì không phải ai cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi với vị phú hào người Hoa như thế này.
Diệp Thiên gật đầu, nói:
– Chú Trần, Vương tổng, cảm ơn sự tiếp đãi của hai chú, chúng cháu phải về rồi…
– Cháu nói gì thế, hôm nay nếu không có cháu thì nói không chừng làng du lịch của bác đây cũng không mở tiếp được nữa rồi!
Trần Hỉ Toàn cười gượng một tiếng, bèn nói:
– Diệp Thiên à, chú cũng không nói cám ơn gì rồi, chú cho xe đưa cháu về, tiện thể tặng cho nhà cháu nước ở núi Ngọc Tuyền và gạo Kinh Tây, mấy thứ này cháu phải nhận đấy nhé!
– Được, thế thì cháu nhận vậy, nước ở núi Ngọc Tuyền mà pha trà thì ngon phải biết!
Quả nhiên giống như Trần Hỉ Toàn đã nghĩ, Diệp Thiên liền lên tiếng đồng ý, hơn nữa trong lòng vô cùng thoải mái.
Bởi vì cảm giác mà Trần Hỉ Toàn đem lại cho Diệp Thiên không phải là cảm tạ hắn, mà là tặng quà giữa bạn bè với nhau, cảm giác này thậm chí còn thoải mái hơn lúc vừa nãy Diệp Thiên kiếm được ba ngàn vạn.
– Khụ khụ, Đường Lão, không biết vãn bối có hân hạnh được chụp một tấm hình với ông không ạ?
Thấy mấy người bọn họ chuẩn bị đi rồi, Vương Gia Huân bỗng ấp úng nói.
Mấy năm nay thành Tứ Cửu làm nghành dịch vụ, đều rất thịnh việc mời người nổi tiếng đề bút viết tặng hoặc chụp ảnh chung, trong tiền sảnh làng du lịch của Vương Gia Huân có không ích ảnh chụp chung với các minh tinh.
Có điều những minh tinh này đem so sánh với người trước mặt, thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp rồi, có thể chụp ảnh chung với Đường Văn Viễn, được truyền trong thành Tứ Cửu tuyệt đối là một việc rất có thể diện.
– Cậu biết ta à? Chụp ảnh chung thì không cần đâu…
Đường Văn Viễn có chút bất ngờ nhìn Vương Gia Huân, ông ta là một người không thích phô trương, năm đó ở Trung Quốc quyên góp cho một trường đại học, ngôi trường này muốn lấy tên ông ta đặt tên cho trường mình là trường đại học Văn Viễn, nhưng Đường Văn Viễn không đồng ý.
Nhìn thấy bị Đường Văn Viễn trực tiếp từ chối, khuôn mặt Vương Gia Huân lộ vẻ lúng túng, Diệp Thiên liền cười nói:
– Lão…Đường Lão, chụp chung có tấm hình thôi mà, ăn không của người ta một bữa, chụp có tấm hình thì có gì là không được đâu?
Tính cách của Diệp Thiên chính là như vậy, giúp tình không giúp lý, hắn ta hợp rơ với Trần Hỉ Toàn, thấy Trần Hỉ Toàn cũng thuận mắt, nên trực tiếp mở lời ép buộc Đường Văn Viễn.
– Được, coi như là ta sợ cậu rồi…
Đường Văn Viễn lắc đầu cười gượng, quay mặt nhìn về Vương Gia Huân, nói:
– Chụp hình thì được, nhưng không được treo ở đây!
– Được, tôi nhất định không treo ở đây, cám ơn Đường Lão!
Vương Gia Huân mừng rỡ, không treo ở đây thì ông ta hoàn toàn có thể treo trong phòng làm việc mà.
Đợi sau khi Đường Văn Viễn và Vương Gia Huân còn có Trần Hỉ Toàn chụp hình với nhau xong, cả đám bọn họ rời khỏi làng du lịch, Đường Văn Viễn và A Đinh cùng với Đỗ Phi về lại khách sạn, còn Diệp Thiên lại được Vương Gia Huân đích thân đưa đến đại học Thanh Hoa.
Buổi tối hẹn Vu Thanh Nhã dùng cơm, nhưng người kéo đến còn có Từ Trấn Nam và Vệ Dung Dung, sau khi trải qua chuyện lần trước, tình cảm của hai người bỗng tiến triển rất nhanh, nghe Vu Thanh Nhã nói, hình như đã thuê căn nhà cạnh trường học để sống chung rồi.
Nhắc đến từ sống chung, trong lòng Diệp Thiên cũng nao nao, nhưng vừa đổi mệnh lý cho Vu Thanh Nhã, còn chưa biết có thành công hay không, Diệp Thiên cũng không dám đột nhiên tiến triển nhanh như vậy với Vu Thanh Nhã.
Ngồi ở tiệm ăn nhỏ cạnh trường, trên bàn bày mấy đĩa đồ xào và bia, Diệp Thiên và Từ Trấn Nam uống rất vui vẻ, nếu Đỗ Phi nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ không có cách nào liên tưởng Diệp Thiên với tên hung thần buổi chiều.
Tại một căn hộ chung cư cao cấp ở New York Mỹ, một thanh niên tướng mạo khôi ngô tuấn tú đang nghe điện thoại, nhưng cùng với câu chuyện trong điện thoại, lông mày của hắn ta dần dần nhíu lại.
– Rầm!
Sau khi gác máy, bức tượng con ngựa cao gần 30cm, bị người thanh niên ném mạnh xuống đất, mảnh sứ vỡ văng tứ tung, hoàn toàn không thế nhìn ra đây chính là thứ mà năm ngoái hắn đã dùng ba triệu USD đấu giá được từ nước Anh.
Ném vỡ bức tượng ngựa vẫn không làm cho người thanh niên hả giận, miệng không ngừng mắng:
– Đồ ăn hại, ngoài việc biết ăn chơi đàng điếm, còn biết gì nữa chứ?
Tống Hiểu Long hoàn toàn có lý do để nổi giận, vì chuyên gia mà hắn phái đi, sau khi đến Thượng Hải, tham gia tiệc tùng rồi lại nảy sinh ra sự cố, cũng khiến kế hoạch của Tống Hiểu Long thất bại hoàn toàn, không thể không điều người rút về Mỹ.
Nhưng ngoài nổi giận ra, trong lòng Tống Hiểu Long cũng có chúc vui mừng, cú điện thoại mà hắn nghe lúc nãy, đã chứng minh được cái chết của Tống Hiểu Triết hoàn toàn chỉ là sự cố do uống rượu quá mức, nói cách khác, kế hoạch mà hắn tiến hành để đối phó Diệp Thiên, vẫn chưa bị tiết lộ ra.
Phải biết rằng, tất cả những gì mà Tống Hiểu Long có hiện nay, đều có được từ người cô của hắn, nếu có một chút tin tức tiết lộ ra ngoài, vậy thì hắn sẽ giống như một đống rác bị người ta quét đi.
– Coi như ngươi mạng lớn, có điều tập đoàn tài chính là của ta, ai cũng đừng hòng giật mất!
Sau khi bình tĩnh lại một lát, trên mặt Tống Hiểu Long nở một nụ cười dữ tợn.
Chương 254 : Tới cửa
– Ping pong, ping pong …
Đang đeo tạp dề, bận rộn trong phòng bếp ở trung viện, Diệp Thiên đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa truyền đến, hơi hơi nhíu mày, Diệp Thiên cũng không đi mở ngay, tiếp tục đo trọng lượng dược liệu trong tay dựa theo từng phương thuốc.
– Sớm biết vậy không thèm lắp cái chuông của này!
Nghe tiếng chuông cửa không dứt bên tai, Diệp Thiên đặt dược liệu trong tay xuống, điều chỉnh lại độ lửa, lúc này mới vỗ vỗ tay đi ra khỏi phòng bếp.
Trước kia, những cổng lớn như này, thường có người trông giữ, nhưng lại phân nhiều nơi, nếu có người tới chơi, người ở đại môn truyền cho cổng trong, cuối cùng mới thông báo đến chủ nhân, đây cũng là tượng trưng cho thân phận.
Nhưng Tứ Hợp Viện hiện nay chỉ có mình Diệp Thiên ở, vả lại hắn có quá nhiều bí mật, cũng không thích hợp mời người gác cổng, Diệp Đông Bình đến đây vài lần mà gọi không ai mở cửa, cuối cùng tức giận mà lắp chuông cửa cho tòa nhà này.
Sau khi chậm chạp rửa sạch tay, Diệp Thiên đi đến phòng của mình ở hậu viện, từ bình sứ trên giá sách đổ ra 3 viên Long Nhãn giống như viên thuốc đen nhánh, nghĩ một chút, lại thả vào một viên.
Thuốc trị thương này là lão đạo đích thân luyện chế, tuy rằng không thể khởi tử hồi sinh, nhưng đối với nội thương lại có hiệu quả trị liệu cực tốt, nhưng dược liệu cần thiết tương đối quý hiếm, Diệp Thiên không thể luyện chế ra.
– Đông Bình à, có phải Diệp Thiên không ở nhà hay không?
Ở trước cổng lớn nhà Diệp Thiên, năm sáu người đang đứng, ngoài Đường Văn Viễn mang theo cháu gái còn có A Đinh, Đỗ Phi, cả Diệp Đông Bình cũng tới.
Đường Văn Viễn vài lần tới đây, tuy rằng không có thể tìm được Diệp Thiên, nhưng cũng quen Diệp Đông Bình, vì tôn trọng thân phận Diệp Thiên, Đường Văn Viễn cũng không dám lên mặt bề trên ở trước mặt Diệp Đông Bình.
Nghe thấy Đường Văn Viễn nói vậy, Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, nói:
– Không có khả năng, sau khi nó dọn đến nơi này, không mấy khi đi ra ngoài luyện công buổi sáng, lúc này hẳn là đang ở nhà.
– Diệp tiên sinh, ông không có chìa khóa tòa nhà này sao?
Nếu nói trong mấy người này ai nóng vội nhất, không thể nghi ngờ chính là Đỗ Phi, hôm qua sau khi trở về, thử vận hành công pháp, ai ngờ lúc ấy ngũ tạng chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Đến lúc đó, Đỗ Phi không hoài nghi đối với những lời của Diệp Thiên nữa, hơn sáu giờ sáng đã gọi Đường Văn Viễn mấy người, nếu không phải sợ Diệp Thiên tức giận, phỏng chừng hắn đã đến gõ cửa từ hai giờ trước.
– Chìa khóa thật ra là có, nhưng … nhưng Tiểu Thiên đang luyện công thì không thích bị người khác quấy rầy.
Làm cha mà không dám mở cửa vào nhà con, lời này nói ra Diệp Đông Bình cũng có chút khó xử, nhưng có lần hắn cầm chìa khóa mở cửa đi vào, lại thiếu chút nữa khiến Diệp Thiên – lúc ấy đang vận công hộc máu, cho nên sau đó, Diệp Đông Bình vào nhà con cũng cần nhấn chuông cửa trước.
– Thôi được, tôi mở cửa cho mọi người vào trong chờ vậy!
Diệp Thiên thật lâu không ra mở cửa, Diệp Đông Bình cũng có chút mất kiên nhẫn, lấy ra cái chìa khóa, chuẩn bị mở cửa hông.
– Đừng, vậy chúng ta chờ một chút đi!
Đỗ Phi kéo Diệp Đông Bình lại, mạng nhỏ của hắn chính là đang nằm trong tay Diệp Thiên, lúc này không dám khiến cho Diệp Thiên có chút không vui.
– Đều tới rồi à? Ôi, ba, sao ba cũng tới sao?
Khi bên ngoài đang nói chuyện, cánh cửa đang đóng chặt rốt cục được mở ra, thân hình Diệp Thiên hiện ra tại cửa.
Ở trên vai Diệp Thiên, còn có con chồn lông trắng như tuyết nằm úp sấp, hai con mắt giống như bảo thạch đen sáng ngời, đang quay tròn đánh giá mọi người trước cửa.
Diệp Đông Bình vừa rồi bị mất mặt, tức giận nói:
– Con làm cái trò gì thế hả? Ấn chuông cả ngày đều không mở cửa? Được rồi, khách đến rồi, đi vào trong nói chuyện đi!
Diệp Đông Bình vừa nói chuyện vừa đẩy con ra, lập tức đi vào sân, nhưng Diệp Thiên cũng đứng chắn cửa, cũng không có ý muốn mời mọi người đi vào.
Sau khi đi mấy bước, Diệp Đông Bình quay đầu, có chút kinh ngạc hỏi:
– Ơ, Diệp Thiên, sao thế?
Diệp Thiên cười cười với cha, lấy trong túi quần ra cái bọc giấy vàng có mấy viên thuốc, ném tới Đỗ Phi, nói:
– Mỗi lần uống một phần ba viên thuốc, dùng nước sôi để nguội, sáng trưa tối ba lần, uống liền hai ngày, sau đó dùng Điền Thất Tiên sắc với Hồng Hoa, uống một tuần, tổn thương của ông sẽ ổn!
Kỳ thật nếu Diệp Thiên cho Đỗ Phi ba viên thuốc, ba ngày là có thể chữa khỏi hẳn nội thương của hắn, nhưng thuốc này là sư phụ lưu lại, còn thừa không nhiều lắm, dù sao muộn vài ngày cũng không chết được người, còn Đỗ Phi thì một tuần không đắc tội được với ai.
Đương nhiên, Đỗ Phi cũng không biết điều này, sau khi tiếp nhận viên thuốc, cung kính nói:
– Cám ơn, ân tình của ngài Đỗ Phi ghi nhớ trong lòng!
– Hứ? Còn muốn lấy lại danh dự?
Diệp Thiên trừng mắt, lời này nghe sao lại khó chịu như vậy? Vốn là bản thân làm hắn bị thương, ai bảo hắn nói đến ân tình làm gì?
– Chít chít… Chít chít!
Tựa hồ cảm thấy sự thù địch của Diệp Thiên, Mao Đầu ưỡn người đứng lên đầu vai Diệp Thiên, trong miệng phát ra tiếng kêu uy hiếp đối với Đỗ Phi.
– Nào, mi hiền lành một chút, ba ngày không đánh nhau không vui hả?
Diệp Thiên tức giận vỗ Mao Đầu một cái, từ khi bảo người không đưa dê đến nữa, con chồn này không tìm thấy mục tiêu công kích, tính tình con chồn lại xấu đi, hôm qua còn dám nhe răng với Diệp Đông Lan.
– Chít chít!
Bị Diệp Thiên vỗ một cái, Mao Đầu ủy khuất dùng hai cái chân trước bưng kín mắt, bộ dáng đáng yêu kia thật là dễ lừa người.
– Anh Diệp Thiên, có thể… có thể cho em ôm nó không?
Mắt Đường Tuyết Tuyết đã lóe sáng, hận không thể ôm con vật đáng yêu như vậy vào trong ngực của mình.
– Tuyết Tuyết, cháu chớ có chọc nó!
Diệp Thiên còn chưa nói, Diệp Đông Bình lập tức giật mình chấn kinh, thật ra ông đã thấy tận mắt con chồn này tấn công dê, động tác kia quả thực chính là nhanh như chớp điện, lủi đi một chút đã có thể cắn lìa cổ dê.
– À, Tuyết Tuyết, nó sợ người lạ, em không nên bế!
Diệp Thiên cũng gật gật đầu, ngoài người nhà, hắn không cho Mao Đầu tiếp xúc người ngoài, đây cũng là giữ gìn khả năng tấn công của con chồn tuyết.
Phải biết rằng, con vật nhỏ này, ngay cả báo tuyết, mãnh thú đều phải sợ hãi, Diệp Thiên cũng không muốn khiến nó biến thành con cừu dịu ngoan như vậy.
Bị Mao Đầu hù dọa như vậy, sự tức giận của Diệp Thiên vừa rồi cũng giảm đi, điều này làm cho Đỗ Phi đang rất căng thẳng, nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói:
– Tôi … ngay cả cho tôi mượn một lá gan nữa, tôi cũng không dám hận thù ngài!
– Ồ, lại đây tôi nói riêng với ông vài câu.
Diệp Thiên vẫy vẫy tay với Đỗ Phi, đi tới bên cửa, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu, Đỗ Phi liên tục gật đầu, cuối cùng còn vỗ vỗ ngực.
Sau khi nhắc nhở Đỗ Phi, Diệp Thiên khoát tay, nói:
– Được rồi, ông trở về đi, một tuần này cũng đừng động thủ cùng người khác.
– Vâng, chuyện đó tôi nhất định làm tốt!
Đỗ Phi biết Diệp Thiên không muốn cho hắn vào viện, lập tức chào Đường Văn Viễn, liền rời đi.
Đợi cho Đỗ Phi đi rồi, Diệp Thiên nhìn phía xa, không ít hàng xóm đều đã đi ra nhìn, xoay người nói với Đường Văn Viễn:
– Đi thôi, đi vào rồi nói chuyện, lão gia, ông đã chuẩn bị đủ tiền rồi chứ!
Nhìn thấy Diệp Thiên lại bày ra bộ dạng vô lại hôm qua, Đường Văn Viễn gật gật đầu, nói:
– Yên tâm đi, tôi còn có cái mặt già này, có được hay không, cũng sẽ không thiếu tiền cậu!
– Đường lão, ngài mang Tuyết Tuyết đi vào trước…
Diệp Đông Bình tránh sang một bên, để ông cháu Đường Văn Viễn đi vào trước, sau đó kéo con trai lại, hỏi:
– Diệp Thiên, Sao lại thế này? Ông lão kia sao lại xưng hô cung kính với con thế? Ba hỏi. Có phải con gia nhập xã hội đen hay không?
– Ba nghĩ đi đâu thế?
Diệp Thiên bị cha nói mà dở khóc dở cười, thấp giọng giải thích nói:
– Ông lão kia là vãn bối của sư phụ con, luận vai vế cần gọi con là ông tổ, để cho ông ta gọi con là ông đã là nể mặt mũi ông anh rồi.
– Ồ, là như thế sao? Diệp Thiên, người ta cũng lớn tuổi như vậy, sau này nói chuyện đừng làm quá, đúng rồi, con vừa cho người ta cái gì đó? Người ta lại gật đầu vỗ ngực cái gì?
Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình đã bình thường trở lại, hắn biết tuổi thọ của Lý Thiện Nguyên đủ làm người ta kinh ngạc, có vãn bối hơn sáu mươi như vậy cũng là bình thường.
– Ba, con biết rồi, vừa rồi con không nói gì, tán gẫu mấy câu mà thôi, đi thôi, ba, nhanh đi vào thôi …
Diệp Thiên cười đẩy cha vào Tứ Hợp Viện, chuyển đề tài, kỳ thật hắn vừa rồi là dặn dò Đỗ Phi, bảo hắn đi hỏi thăm một chút chuyện về Tống Hiểu Long.
Tuy rằng Diệp Thiên không sợ đối phương, nhưng là địch trong tối ta ngoài sáng, hơn nữa đã biết nhà họ Tống mạnh như vậy, hắn thật đúng là sợ Tống Hiểu Long giở trò gì, nếu như liên lụy đến người nhà, Diệp Thiên có thể hối hận không kịp.
Đóng cửa hông lại, Diệp Thiên quay đầu lại liền thấy ông cháu Đường Văn Viễn đứng ngây dại trong Tiền viện, không khỏi cười nói:
– Sao? Hôm qua nói với ông giá đó, hiện tại không cảm giác thiệt thòi chứ?
Bị lời nói của Diệp Thiên làm bừng tỉnh, Đường Văn Viễn mở miệng nói:
– Không… Không thiệt, không thiệt!
Đường Văn Viễn thật không nghĩ tới, ngoài cửa là thế, vào cửa lại có thể thay đổi một trời một vực.
Trang hoàng ở Tứ Hợp Viện, trong mắt hắn cũng không coi vào đâu, cả hoa viên Đường Văn Viễn cũng không để ở trong lòng, dù sao hắn ở Hồng Kông sống đã lâu, nơi đó một năm bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ.
Nhưng không khí nơi này, lại thực sự khiến cho Đường Văn Viễn chấn kinh, hít một hơi không khí vào trong cơ thể, Đường Văn Viễn chỉ cảm thấy toàn thân thể tựa hồ cũng nhẹ nhàng vài phần, một hít một thở, nhất thời đầu óc mình mẫn, tay chân già yếu giống như linh hoạt hơn rất nhiều.
Không chỉ có Đường Văn Viễn có cảm giác này, Đường Tuyết Tuyết vào đến nơi đây, cũng cảm nhận được cả người đều ấm lên, âm hàn khí tra tấn cô hơn mười năm, tựa hồ cũng biến mất.
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của hai ông cháu, Diệp Thiên cười nói:
– Được rồi, vào trung viện ngồi đi, Tuyết Tuyết hãy tự chọn phòng, nhưng đệm chăn thì phải mua mới.
Chương 255 : Phiền phức
Do thể chất hạn chế, từ nhỏ Đường Tuyết Tuyết cảm thấy có khí âm hàn thường xuyên qua xương tủy, dù đứng ngay cạnh bếp lò cũng không thấy nóng. Nhưng từ khi bước chân vào Tứ hợp viện này, luồng khí âm hàn đó dường như đã biến mất.
Diệp Thiên vừa vỗ vỗ vai Đường Văn Viễn, vừa nói:
– Tiền của ông tiêu như vậy có đáng không?
Đường Văn Viễn liên tục gật gật đầu và nói dò ý với Diệp Thiên:
– Đáng chứ! Diệp Thiên, hay là ta ở đây cùng Tuyết Tuyết được không?
Vương quốc sản nghiệp của Đường Văn Viễn sớm đã đi vào quỹ đạo, tất cả công việc hiện nay đều do con cái của ông ta xử lý. Hiện nay ở Hồng Kong, hàng ngày ông đều cùng mấy người bạn uống trà, chơi Golf, không phải làm việc gì khác cả.
Vì vậy, khi cảm nhận được không khí thanh mát của khu tứ hợp viện này, Đường Văn Viễn lập tức có ý nghĩ muốn ở lâu dài. Ông ta cảm nhận được, chỉ cần một ngày sống ở đây sẽ làm cho bệnh tình trên người khỏi hẳn mà không cần phải uống thuốc gì cả.
Thế nhưng, Diệp Thiên lắc lắc đầu và nói:
– Với cơ thể của ông thì không được, mỗi tuần nhiều nhất chỉ 2 ngày, nếu không lại hóa dở…
Đường Văn Viễn vốn sức khỏe tốt, không bệnh tật, nhưng hiện nay tuổi đã cao, sức khỏe suy giảm, nếu ở đây lâu dài sẽ phản tác dụng, cơ thể suy nhược hơn.
Đừng nghĩ cơ thể Đường Tuyết Tuyết suy nhược, cơ thể nàng đang thiếu dưỡng khí, Tứ hợp viên này không những có thể giúp nàng từ từ khôi phục chức năng cơ thể mà còn tăng cường sức mạnh của kinh mạch nội tạng.
– Như vậy đi, Mỗi ngày ta sẽ ở đây 6 tiếng, buổi tối thì về, được không?
Đường Văn Viễn nói một cách miễn cưỡng.
– Ông muốn mau chết thì cứ làm như vậy, nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở đấy.
Diệp Thiên tức giận trừng mắt nhìn Đường Văn Viễn , hấp thu linh khí 6 tiếng với 1 ngày thì khác gì nhau. Nếu Đường Văn Viễn thực sự làm như thế, chưa cần đến 1 tháng, hắn sẽ gặp đại nạn thôi.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Đường Văn Viễn không dám có ý gì thêm, chỉ đành nói:
– Tốt thôi, vậy 1 tuần 2 ngày
Tục ngữ nói gừng càng già càng cay quả không sai, Đường Văn Viễn thậm chí cũng không hỏi Diệp Thiên tại sao khu Tứ hợp viện này lại linh như vậy, bởi hắn biết, có hỏi cũng không có được câu trả lời mà còn làm cho Diệp Thiên phản cảm với mình hơn.
Diệp Thiên gật gật đầu nói:
– Chăn đệm thì sai người đem ra để phía sau kho xe, ta sẽ lấy đem vào cho các ngươi, nơi này không thích hợp cho người ngoài vào.
– Đúng đúng, nơi này không được cho người ngoài vào.
Đường Văn Viễn rất đồng ý với lời nói này của Diệp Thiên, hắn phải bỏ ra 1 trăm vạn 1 ngày không phải là để mua cái linh khí không nhìn thấy, không sờ được ở đây sao? Tại sao người khác không mất tiền lại được vào đây hấp thu miễn phí chứ?
– Diệp Thiên ơi, chỗ này không có sóng di động à?
Đường Văn Viễn lấy từ trong chiếc túi đeo bên người ra chiếc di động, nhìn qua rồi ngây người ra, đây là chiếc điện thoại vệ tinh đặc chế của hắn, bất kể ở nơi nào cũng đều có sóng.
– Phòng bên cạnh có cái máy đấy, ngươi đi gọi đi
Diệp Thiên dẫn 2 ông cháu đi vào giữa viện và nói:
– Những phòng ở trong này, mọi người cứ chọn thoải mái, tất cả các phòng đều ở được. Nhưng phòng bếp thì mọi người không được vào, đó là nơi tôi làm việc ban đêm. Ngoài ra, hậu viện cũng không được vào!
– Anh Diệp Thiên, em biết rồi, nhưng… nhưng…
Đường Tuyết Tuyết như muốn cầu xin gì Diệp Thiên, từ bé đến giờ, cô chưa phải cầu xin ai điều gì nên ngại ngùng không dám mở miệng.
– Tiều nha đầu, việc gì cứ nói đi
Diệp Thiên vừa cười vừa lấy tay xoa xoa đầu Đường Tuyết Tuyết, so ra Đường Tuyết Tuyết chỉ lớn hơn Lưu Lam Lam 1 – 2 tuổi, nhưng bị cửu âm tuyệt mạch hành hạ nên trông chỉ như cô gái 14 – 15 tuổi. Diệp Thiên cảm thấy như vậy thật đáng thương.
Đường Tuyết Tuyết không biết từ khi nào Mao Đầu đã mò được một con cá ở hồ bên cạnh, đang đứng bên hồ ăn ngấu nghiến, nói:
– Anh Diệp Thiên, nếu em ở đây 1 mình, ông nội cũng không có ở đây thì sẽ rất buồn, anh có thể để nó ở đây chơi với em không?
– Mao Đầu, lại muốn ăn đòn hả?
Nhìn thấy Mao Đầu đang ăn trộm cá, Diệp Thiên tức giận, tóm lấy cổ con chồn rồi nói:
– Mi một hơi ăn hết cả con cá, vậy cá ở trong hồ này cũng bị mi ăn hết mất?
– Chít chít …
Mao Đầu biết mình đã gây ra họa, bèn làm bộ dạng điếc không sợ súng, mặc Diệp Thiên giáo huấn mình.
Đường Tuyết Tuyết đang đứng một bên, bống dưng nói:
– Anh Diệp Thiên, em… em nói ông nội mua cá thả vào hồ được không? Anh đừng mắng nó nữa nhé!
Giọng nói nhỏ nhẹ Đường Tuyết Tuyết làm Diệp Thiên cảm giác như mình vừa làm chuyện gì sai trái, bất giác nói:
– Em nuôi nhiều hơn nữa cũng không đủ nó ăn. Thôi được, sau này để nó chơi với em vậy.
Diệp Thiên vừa nơi lỏng tay, Mao Đầu lập tức chạy ngay vào lòng Đường Tuyết Tuyết khiến Diệp Thiên hơi bực mình. Tên tiểu tử này bình thường có chịu nghe lời ta vậy đâu chứ.
Nhìn thấy khuôn mặt rất sung sướng của Mao Đầu, Diệp Thiên chợt hiểu ra, luồng khí cửu âm tuyệt mạch trên người Đường Tuyết Tuyết chính là thứ con chồn này thích.
Diệp Thiên chỉ vào trong hiên nhà nói:
– Tuyết Tuyết, cô với ông nội đi gọi điện thoại đi rồi quay lại chọn phòng.
Đường Văn Viễn đã lòng như lửa đốt, nghe Diệp Thiên nói vậy liền đi ngay vào phòng cầm điện thoại lên gọi. Ông ta ở Bắc Kinh có rất nhiều sản nghiệp, có nhiều việc cần ông giao phó cho người khác làm.
Đợi 2 ông cháu đi khỏi, Diệp Thiên quay về phía cha cười nói:
– Cha, con hứa với cha, trong vòng nửa năm sẽ đổi xe khác, sáng mai cha có thể đi mua rồi.
– Con để họ ở đây là thu tiền phải không? Thu bao nhiêu tiền thế?
Vừa nghe Diệp Thiên nói, cộng thêm câu chuyện lúc nãy với Đường Văn Viễn, Diệp Đông Bình lẽ nào không hiểu? Ông quá hiểu rõ con trai mình, khả năng lừa gạt người khác vượt qua cả bản lĩnh thật của nó.
– Một ngày từng này.
Diệp Thiên nói rồi giơ 1 ngón tay lên.
– Một vạn.
Diệp Đông Bình ngần ngại nói. Hiện nay, phòng tốt nhất của khách sạn trong thành cũng chỉ vài ngàn một ngày.
Diệp Thiên bất mãn nói:
– Cha, cha thử tưởng tượng phong phú hơn xem nào. Một vạn, như thế thật mất mặt người ta. Sao cha lại không bằng con nhỉ? Mới đầu, con muốn ít nhất 1 ngày cũng 10 vạn.
– Hả, 10 vạn, Diệp Thiên ơi, như thế là quá đắt.
Diệp Đông Bình bị những lời nói của con trai làm giật mình. Bây giờ, 1 năm ông chỉ kiếm được khoảng chục vạn, như vậy còn không bằng tiền thuê phòng 1 ngày của Diệp Thiên.
– Rồi, con không đùa cha nữa, 1 ngày 100 vạn. Tý nữa cha đi cùng người kia đến ngân hành chuyển 3000 vạn, thiếu đồng nào cha nói ngay với con, con lập tức đuổi họ ra khỏi nhà.
Diệp Thiên biết cha kiếm tiền không dễ dàng, nên dứt khoát nói hết với ông những gì đã thương lượng với Đường Văn Viễn, không để ông phải đoán nữa.
Việc chuyển tiền vào tài khoản của Diệp Đông Bình cũng là do Diệp Thiên cố ý. Diệp Thiên cảm giác mình giống một kẻ không giữ được của, bất kể tiền nhiều hay ít vào tay mình đều bay mất một cách kỳ lạ, vì vậy, Diệp Thiên quyết định chuyển tiền vào tài khoản của cha.
– Ngươi, ngươi thật là đen tối.
Nghe được những lời của con trai, trống ngực Diệp Đông Bình bất giác đập thình thịch. Ông nghĩ mình chỉ là một chủ quán nhỏ, chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, 100 vạn 1 ngày, cướp ngân hàng cũng không kiếm được tiền nhanh như vậy.
– Con mà đen tối?
Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
– Cha à, nếu không phải cô bé kia đáng thương, 100 vạn 1 ngày con cũng không cho người ta vào, linh khí ở nơi này có tiền cũng không mua được, hít một hơi là mất 1 ít, con đưa cha 100 vạn, cha bán 1 ít cho con.
Lời nói của Diệp Thiên nửa thật nửa giả, linh khí ở đây đúng là tiền không mua được thật, nhưng làm gì có chuyện hít một hơi là mất 1 ít, thật vô lý.
Dựa vào linh trận xoay chuyển âm sát và vận khí của cố cung, nồng độ linh khí nơi này cũng yếu dần. Vì vậy ông cháu Đường Văn Viễn ở đây 3 – 5 năm, nơi này lúc đó cũng chẳng khác gì so với những Tứ hợp viên thông thường khác.
– Điều này cũng đúng…
Lần này, Diệp Đông Bình không phản bác lại lời của con trai, nguyên do ông thường đến nơi này bởi trước đây mắc bệnh thấp khớp, nhưng từ mùa đông này đã không thấy đau xương khớp nữa.
Thế nhưng, nghĩ đến con trai chặt chém quá đáng vậy, lòng cũng cảm thấy bất ổn không yên.
Một ngày 1 trăm vạn, con trai nói họ ở 1 tháng chẳng phải là tròn 3000 vạn sao. Như vậy chẳng khác gì tham đồ dơ bẩn, mà ông cũng chưa kiếm nhiều tiền như vậy bao giờ.
– Buổi tối, gọi cô bé đó đến cùng ăn cơm, đông người vui vẻ hơn.
Đối với việc một lúc có 3000 vạn, nói Diệp Thiên không hưng phấn là nói dối, phong thủy thuật sư thì sao, không phải cũng tham hương khói của người đời ư? Ai mà không muốn sống sung sướng chứ?
– Được, con tý nữa đi mua thức ăn.
Diệp Đông Bình gật gật đầu, ông cũng đã hiểu ra, so với gia tài của Đường Văn Viễn, số tiền này có là gì. Con trai có bản lĩnh kiếm ra tiền, sao mình lại không nhận chứ.
Hai ông cháu Đường Văn Viễn mới vừa nói chuyện xong, Đường Văn Viễn cũng đã gọi điện thoại xong, đi lại phía Diệp Thiên và nói:
– Diệp Thiên, ta đã sắp xếp hết rồi, lát nữa sẽ có người mang đồ tới, còn có cả 500 cân cá sống, là do Tuyết Tuyết đòi đó.
– 500 cân, ông xem hồ của tôi có thả hết nổi không?
Diệp Thiên cười một cách khổ sở, đang nghĩ đến tiền thuê nhà thì chuông điện thoại bỗng reo lên.[Audio] Kiếm Lai
– Tôi đi nghe điện thoại, lát nữa nói tiếp.
Diệp Thiên đi về hướng hiên nhà, trong lòng có chút bực. Số điện thoại ở đây rất ít người biết, ai còn gọi điện sớm thế này chứ?
– Diệp Thiên?
Vừa nhấc máy, bên kia điện thoại đã vang lên 2 tiếng này.
– Chu Khiếu Thiên?
Diệp Thiên lập tức nhận ngay ra, trong số những người anh quen, người anh trai này là kiệm lời nhất, tiết kiệm lời nói như tiết kiệm vàng.
– Tôi gặp phiền phức, muốn nhờ cậu giúp.
Người anh này đúng là không biết khách sáo là gì.
Diệp Thiên không để ý đến ngữ điệu của Chu Khiếu Thiên, lập tức nói: Phiền phức gì vậy, sao anh nói chuyện giọng nghe có vẻ không khỏe?