1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 50: Diệp Thiên lừa bịp (c246-c250)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 50: Diệp Thiên lừa bịp (c246-c250)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 246 : Thủy Quái (hạ)

-Ơ, Diệp Thiên, cháu..cháu đừng xuống đó!

Trần Hỉ Toàn không giữ kịp, Diệp Thiên đã nhảy xuống nước, khiến ông ta vội vã la hét liên tục:

-Nhanh lên, đừng lái thuyền lớn, tốc độ chậm lắm, mau lái thuyền nhỏ lại!

-Trần…Trần tổng, chúng tôi không dám xuống đâu!

Nhìn thấy một người bị thủy quái kéo xuống hồ, những nhân viên có mặt ở đây ai nấy đều tái xanh mặt mày, chân nhũn cả ra, không quay đầu bỏ chạy là đã nể mặt ông chủ lắm rồi, bọn họ sao dám xuống hồ chèo thuyền chứ?

Đắc tội với ông chủ có lẽ sẽ đánh mất công việc, nhưng đụng chạm đến thủy quái, thì mất cả tính mạng, trong lòng mấy tên nhân viên đương nhiên tính toán rất rõ.

-Các ngươi đi lấy rượu, lấy thêm mấy cái khăn lông tới, chết tiệt, tôi …tôi sẽ tự lái!

Trần Hỉ Toàn đành chịu, chạy nhanh đến cái thuyền nhỏ bên hồ, bước chân lên thuyền, sau khi tháo dây thừng được cột trên bờ, thì lái thuyền đến nơi mà Diệp Thiên và lão đạo sĩ đã rớt xuống nước.

-Diệp Thiên, Diệp Thiên, cháu ở đâu vậy hả?

Có điều dù là mùa đông, nước hồ trong vắt, nhưng nước ở Nam Hồ này rất sâu, không nhìn thấy đáy, sau khi Trần Hỉ Toàn chèo thuyền đến nơi hai người rơi xuống, thì đứng trên thuyền không biết làm gì, chỉ có thể hét lớn tên của Diệp Thiên một cách vô ích.

Từ lúc Diệp Thiên nhảy xuống nước cho tới giờ, cũng đã hơn hai phút rồi, Trần Hỉ Toàn có cảm giác không hay, ông ta sợ người thiếu niên này sẽ gặp điều gì bất trắc.

-Soạp!

Trong lúc Trần Hỉ Toàn đang nóng như lửa đốt thì đột nhiên bên tai truyền lại tiếng rẽ nước, tiếp theo đó một đầu người tóc tai bù xù trồi lên mặt nước, trên đầu còn vướng mấy cọng rong.

Đột nhiên dưới nước trồi lên một đầu người, lại còn không thấy rõ mặt mày, Trần Hỉ Toàn ngồi trên thuyền mà nổi hết cả da gà, vội ngồi về dưới mui thuyền.

-Sư phụ, đó là sư phụ!

Tiểu đạo sĩ ở trên bờ trông thấy rõ, liền hét lớn lên.

-Là đạo trưởng Vân Dương?

Nghe xong lời của tiểu đạo sĩ, Trần Hỉ Toàn lấy lại can đảm, dùng hai tay chống vào mạn thuyền đứng lên, nhưng ngay trong lúc này, lại truyền đến một tiếng rẽ nước, bên cạnh lão đạo sĩ lại xuất hiện một đầu người.

-Diệp Thiên?!

Nhìn thấy khuôn mặt trồi khỏi mặt nước, Trần Hỉ Toàn kêu lên kích động, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, trong nước hồ sâu và lạnh như thế này, Diệp Thiên lại thật sự có thể cứu đạo trưởng Vân Dương trở về.

-Phụt!

Diệp Thiên phun ra một ngụm nước hồ, sau khi giúp Trần Hỉ Toàn đưa lão đạo sĩ đã hôn mê lên thuyền thì nói:

-Chú Trần, mau cấp cứu cho ông ta, Vân Dương đã có tuổi, không cầm cự nổi đâu!

-Được, được mà, Diệp Thiên, chú đưa cháu lên trước!

Trần Hỉ Toàn gật đầu lia lịa, vừa nói vừa đưa tay cho Diệp Thiên.

-Chú Trần, thứ phía dưới rất quỷ quái, chờ cháu bắt được rồi hẵng lên…

Diệp Thiên mỉm cười lắc tay, hít một hơi thật sâu, lao vội xuống nước, sau khi bọt nước nổi lên, thì trên mặt hồ lại không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thiên.

-Ôi, Diệp Thiên, cháu…sao cháu lại xuống đó rồi?

Hành động của Diệp Thiên làm Trần Hỉ Toàn trợn tròn mắt, lão đạo sĩ đã được cứu lên rồi, Diệp Thiên còn gắng gượng làm gì, dù là thấy việc nghĩa ra tay tương trợ, phía dưới đó cũng đâu còn ai để cứu nữa chứ!

Nói về Diệp Thiên, hắn thật sự không phải là thiếu niên sôi sục nhiệt huyết cứu người như Trần Hỉ Toàn đã nghĩ.

Sở dĩ hắn lao xuống nước, thứ nhất là vì quan hệ với Vân Dương không tệ, thứ hai là vì hắn thật sự muốn biết, “bàn tay” nắm lấy cổ chân của Vân Dương rốt cuộc là thứ quái quỷ gì.

Dựa vào công pháp tu luyện hiện nay của Diệp Thiên, thật sự không có việc gì đáng sợ, đừng nói hắn không tin trên thế gian này có quỷ, cho dù dưới nước có một con quỷ thật, Diệp Thiên cũng có thể lôi nó lên.

Từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, khả năng bơi lội của Diệp Thiên đương nhiên không cần bàn tới rồi, lúc hắn tám tuổi đã có thể lặn xuống nước sâu bảy, tám mét để bắt cá, lần này lao xuống nước, cả người hắn giống như cá vậy, lặn xuống đáy nước sâu.

Dựa vào sự cảm ứng của cơ thể đối với sự dao động của dòng nước, sau khi xuống nước được mười mấy giây, Diệp Thiên đã lặn đến đáy hồ sâu, nhưng lúc đó Diệp Thiên cũng bị giật thót mình bởi cảnh tượng trước mắt.

Bởi vì cảnh tượng xuất hiện trước mắt Diệp Thiên, ngoài lão đạo sĩ đang ngộp nước với vẻ mặt sợ hãi ra, còn có một sinh vật có dáng vẻ giống con người, dài hơn một mét, khắp người đầy lông đen.

Do dưới đáy nước âm u, Diệp Thiên không có cách nào nhìn rõ bộ mặt của con sinh vật này, nhưng hắn có thể nhìn thấy, móng vuốt đen của con sinh vật đang báu chặt lấy vai của Vân Dương, đang kéo ông ta xuống đáy hồ sâu.

Lúc đó Diệp Thiên cũng chẳng màng đến chuyện gì khác, tay hất một cái, một làn sóng rẽ nước, đập thẳng vào móng vuốt kia, Diệp Thiên nắm bắt rất chính xác, móng vuốt kia bị gãy mất nhưng Vân Dương lại không bị tổn thương gì.

Một móng vuốt bị Diệp Thiên chặt đứt, con quái vật dường như kêu lên một tiếng, sau khi buông lão đạo sĩ Vân Dương ra, cả người nó lăn mình về phía sau, chìm mình trong đám rong rêu rậm rạp dưới đáy hồ.

Nhưng Diệp Thiên lại không chịu bỏ qua, sau khi đưa Vân Dương đã hôn mê bất tỉnh lên khỏi mặt nước, cảm ứng hướng dao động của dòng nước, lại lặn xuống hồ lần nữa.

-Còn muốn trốn hả?

Diệp Thiên cười nhạt, lẳng lặng bơi đến chỗ rong rêu, hai chân đạp mạnh, cả người nhanh như một mũi tên phóng vào trong đám rong rậm rạp phía dưới.

Con quái vật trốn trong đám rong, dường như cũng không ngờ rằng Diệp Thiên lại còn trở về tìm nó, đợi đến lúc nó cảm thấy không ổn, thì đã không kịp chạy trốn nữa rồi.

Khi Diệp Thiên xông vào trong đám rong rêu, đám rong có thể lấy mạng người này bám chặt lấy người Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên hoàn toàn không bận tâm đến, một tay nắm lấy cổ của con quái vật ở phía dưới kia.

Đối với loại quái vật sống dưới đáy nước chưa từng biết tới này, Diệp Thiên cũng không nghĩ rằng phải giết chết nó, tay trái hơi dùng sức, một luồng khí lực xâm nhập vào trong người con quái vật, nhất thời khiến nó nghẹt thở.

Sau khi tay phải khuấy động quanh thân mình một vòng, đám rong rêu bám trên người liền rơi xuống, hai chân Diệp Thiên đạp mạnh dưới đáy hồ một cái, cả người nhanh chóng nổi lên khỏi mặt hồ bên bờ.

Lúc này Trần Hỉ Toàn đã trở về bờ, nhìn thấy Diệp Thiên lại trồi lên mặt nước, vội hô lên:

-Trồi lên rồi, ôi, lên đây, nhanh, mau kéo nó lên đi!

Lúc nãy Diệp Thiên xuống nước cứu người thành công, cũng khiến cho nỗi sợ thủy quái của đám nhân viên ở trên bờ giảm đi ít nhiều, nghe xong lời của Trần Hỉ Toàn, liền nhao nhao vây quanh bờ, chuẩn bị kéo Diệp Thiên lên.

-Mẹ ơi, thủy quái, thủy quái bị bắt rồi sao?

Chỉ là bọn họ đều không ngờ rằng, sau khi Diệp Thiên bơi đến bờ, thì bản thân không leo lên, mà vung tay trái, ném một thứ đen sì lên bờ, con quái vật lông đen và tóc tai bù xù làm mọi người nháo nhào cả lên.

-Hừm, đều mê tín thế à? Hèn gì mà tiền của Vân Dương dễ kiếm đến thế!

Diệp Thiên chống hai tay lên bờ, từ mặt nước nhảy lên, đưa tay xách con thủy quái ở trên bờ lên, đi vào trong mấy bước, hắn sợ sau khi con quái vật này tỉnh dậy, lại trốn xuống hồ.

-Diệp…Diệp Thiên, đây…đây rốt cuộc là cái quái gì thế?

Trần Hỉ Toàn vừa cứu Vân Dương tỉnh lại, dè dặt bước đến cạnh Diệp Thiên, mặc dù ông ta gan dạ hơn những người bên cạnh, nhưng lại không dám đưa mắt nhìn con quái vật trong tay Diệp Thiên.

-Cháu cũng chưa từng thấy thứ này, có lẽ là thủy quái gì đó thì phải.

Diệp Thiên nhìn thấy không ít những thứ cổ quái kì lạ, nhưng thật sự chưa thấy qua con quái vật trong tay này.

Nhìn dáng vẻ của nó hơi giống khỉ, nhưng lòng bàn chân mọc màng, lại chứng minh đây là động vật dưới nước, trong nhất thời Diệp Thiên cũng không đoán ra được con này rốt cuộc là thứ gì.

-Con này giống khỉ thế!

-Nói nhảm, cậu thấy qua con khỉ nào biết lặn xuống nước, còn biết bơi không?

-Nói không chừng thứ này là thủy quái biến thành đấy, mọi người tránh xa chút đi!

Lúc này mọi người nhìn thấy con quái vật kia bị Diệp Thiên giữ trong tay, cũng gan dạ hơn, từng người bu vào, bàn luận nhốn nháo.

Ngửi mùi tanh hôi trên người con quái vật, còn có vết máu đen chảy ra từ chỗ cổ tay bị gãy kia, Diệp Thiên chau mày, ném con quái vật lên chỗ đất trước mặt.

Khi ném con quái vật, tay Diệp Thiên hơi dùng sức, tác động đến người con quái vật, thêm vào cú ném này, con quái vật đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, bừng tỉnh dậy.

-Mẹ ơi, mau chạy thôi, thủy quái sống lại rồi!

Cú ném này của Diệp Thiên làm trên bờ nhốn nháo cả lên, mấy người nhân viên kia sợ đến mức tè cả ra quần, có người thậm chí còn mất cả phương hướng, xông thẳng tới hồ.

-Sợ quái gì chứ? Tôi có thể bắt nó lên từ nước, lẽ nào còn sợ nó hại người hay sao?

Một tiếng la lớn của Diệp Thiên khiến tiếng gào khóc xung quanh tự dưng im bặt, nghĩ ra cũng có lý, có Diệp Thiên ở bên cạnh, bọn họ không cần phải sợ hãi.

Dường như cũng bị tiếng la của Diệp Thiên làm hoảng sợ, cả người con quái vật run lẩy bẩy nằm rạp trên đất, hình như sau khi rời khỏi mặt nước, thì nó không biết đi lại nữa.

-Mọi người có biết con quái vật này không?

Trong nhất thời, Diệp Thiên không biết nên xử trí con quái vật này như thế nào, muốn tặng sở thú cũng không biết người ta có nhận không.

-Tôi …tôi biết!

Một giọng yếu ớt vang lên, Diệp Thiên quay đầu nhìn, hóa ra là lão đạo sĩ Vân Dương vừa mới tỉnh dậy.

-Thứ… thứ này gọi là…gọi là Thủy Hầu Tử, là do oán khí của người chết hóa thành, nó thích dùng tiếng khóc để dụ dỗ người ta xuống nước! Thừa cơ tóm lấy, hút máu, ăn mắt người!

Lời nói của lão đạo sĩ khiến mọi người kềm không được lại lùi về sau mấy bước.

Có điều tiếp sau đó, lão đạo sĩ la lớn:

-Mọi người đừng sợ, con quái vật này ở dưới nước có sức mạnh ghê gớm, nhưng ở trên bờ lại không có sức, giữ nó lại là một tai họa, mọi người cùng nhau đánh chết nó đi!

Dường như để chứng minh lời nói của mình, lão đạo sĩ loạng choạng chạy lên phía trước, đá một cái lên người Thủy Hầu Tử, quả nhiên, con quái vật đó chỉ động đậy một cái, không hề phản kích lại.

Điều này khiến mọi người ngoài sợ hãi ra, cũng tìm được một cách giải tỏa, người nào người nấy như đã uống xuân dược, hăm hở xông lên, đấm đá liên tục vào người con quái vật.

Chương 247 : Lừa bịp

Diệp Thiên không ngăn cản sự phấn khích của mọi người, bị chuyện thủy quái quấy nhiễu lâu như vậy, bọn họ cần tìm cách giải tỏa, làm tan biến nỗi sợ hãi trong lòng.

Con thủy quái sau khi bị Diệp Thiên chặt đứt tay, rời khỏi mặt nước cũng trở nên thoi thóp, cho dù không có những người này công kích, e rằng cũng không sống được bao lâu nữa.

Về hành vi của lão đạo sĩ, Diệp Thiên cũng có thể hiểu được, thuần túy chỉ là sau khi trò lừa bịp bị vạch trần, thẹn quá hóa giận, thêm vào hành động muốn kiếm chút thể diện cho mình.

Dù gì thì ai cũng chưa từng thấy qua loại sinh vật này, Vân Dương một mực cho rằng là thủy quái biến thành, nhìn thấy ngón nghề giang hồ thành thạo của lão đạo sĩ, Diệp Thiên thật sự hoài nghi ông ta xuất thân từ Giang Tương phái.

Trong lúc mọi người ra sức đánh thủy quái, thì Trần Hỉ Toàn cầm một khăn lông lớn đi đến, đắp lên người Diệp Thiên, nói:

-Diệp Thiên, mau, mau lau người, vào trong thay đồ trước đi, chú cho người nấu canh gừng rồi.

Người khác có lẽ sẽ tin lời bịp bợm của lão đạo sĩ, nhưng Trần Hỉ Toàn một câu cũng không tin, nếu như không có Diệp Thiên, bí ẩn của câu chuyện thủy quái hoàn toàn không thể được giải mã.

Diệp Thiên dùng khăn lông lau mặt xong thì cười nói:

-Chú Trần, không sao, cháu trẻ tuổi sức khỏe dồi dào.

Với công lực hiện nay của Diệp Thiên, đã sớm đạt được hàn thử bất xâm, khi hắn xuống nước lỗ chân lông trên người đều khép lại, hàn khí trong nước đều bị ép ra bên ngoài.

-Chú Trần, cho bọn họ giải tán đi, có lẽ con quái vật kia đã sớm bị đánh chết rồi!

Nghe xong lời của Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn lớn tiếng nói với mọi người:

-Giải tán, tất cả đều giải tán đi, ban nãy không thấy mấy người dũng cảm như vậy, bây giờ đều tỏ ra anh hùng à? Tất cả giải tán cho ta!

Chờ cho mọi người giải tán hết, con quái vật ở dưới đất đã sớm ngủm củ tỏi rồi, khuôn mặt giống khỉ kia toàn là máu, bụng căng phình, nằm ngửa trên đất.

-Trong bụng của nó toàn là thịt của người chết, cũng không biết con nghiệp chủng này đã hại chết bao nhiêu mạng người, may là hôm nay gặp phải lão đạo…À, còn có đạo sĩ Huyền Thanh, nếu không sau này không biết còn có bao nhiêu người bỏ mạng trong tay nó nữa!

Lúc nãy sau khi lão đạo sĩ Vân Dương cầm đầu đạp một đạp xong thì trốn phía sau mọi người. Lúc này cũng coi như lấy lại sức rồi, lại xông đến trước mặt con quái vật tiếp tục giở trò lừa bịp.

-Đạo…đạo trưởng, thứ này đúng thật là con thủy quái biến thành à?

Lúc này Vương Gia Huân cũng không biết có nên tin lời của Vân Dương hay không. Bởi vì cái xác trên đất này nhìn thế nào cũng giống như một con vật thôi.

-Đương nhiên rồi, con quái vật này vốn dĩ gọi là Thủy Si, là oán khí của người chết oan hóa thành, ăn thịt người sống để hình thành thực thể, chuyên dùng tiếng khóc để dụ người khác xuống nước, rồi đoạt tính mạng của người đó….

-Ngày trước khi ta và sư phụ hành tẩu giang hồ đã từng gặp qua con Thủy Si này rồi, nó bị sư phụ ta dùng Thanh Phong Trảm Vu kiếm dài 3 thước chém để trừ hại cho dân.

Nhìn thấy mọi người đều bị lời nói của mình thu hút, lão đạo sĩ Vân Dương mừng thầm trong lòng, tiếp tục lười bịp:

-Nếu không phải hôm nay ta khai đàn làm phép, tuyệt đường sống của nó, thì nó nhất định sẽ không hiện thân, có điều lão đạo tuổi già sức yếu, không thể đấu lại con nghiệp chủng này, may nhờ có đạo sĩ Huyền Thanh tương trợ, hổ thẹn, thật sự là hổ thẹn mà!

Lời lẽ của Vân Dương trước là đề cao công lao của mình, sau đó lại viện cớ là tuổi già sức yếu, lấp liếm đi sự thật ông ta bị kéo xuống nước, cuối cùng là khen Diệp Thiên một câu, chống chế chuyện này không chê vào đâu được.

Mặc dù nghe xong, bán tín bán nghi, nhưng đối với chuyện như thế này mà nói, Vương Gia Huân thà tin là có, liền cung kính nói:

-Cảm ơn đạo trưởng ra tay giúp đỡ, mời vào trong thay đồ và uống chút canh gừng, tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ tổ chức ăn mừng cho đạo trưởng Vân Dương và Huyền Thanh…không, là cậu Diệp Thiên!

-Vương cư sĩ khách sáo quá rồi, người xuất gia như chúng tôi sao có thể nhìn yêu nghiệt hoành hành? Đây là điều chúng tôi nên làm!

Mặc dù kẻ tiểu nhân như Vân Dương rất cố gắng làm ra vẻ cao nhân, nhưng bộ dạng ướt sũng cả người này, quả thật không có chút uy nghiêm gì, Vân Dương chào hỏi với Diệp Thiên một tiếng, liền chuẩn bị tắm rửa thay đồ.

Mới đi được mấy bước, Vân Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn Vương Gia Huân nói:

-Đúng rồi, Vương cư sĩ, con nghiệp chủng này vốn là người chết hóa thành, để tránh hồn phách của nó trốn thoát lại gây hại cho dân, tốt nhất là lập tức đem thi thể nó đi hỏa táng, vậy thì không còn gì lo ngại nữa!

Lão đạo sĩ Vân Dương sợ Vương Gia Huân đem thi thể đi xét nghiệm, lỡ xét nghiệm ra được điều gì, thì lời nói dối của hắn không phải sẽ bị vạch trần hay sao? Thế nên đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát lên tiếng hù dọa Vương Gia Huân một phen, để hủy thi diệt tích, chết không đối chứng.

Nghe Vân Dương nói thế, Vương Gia Huân liền giật thót người, mặc dù ông ta vốn có ý đem xác đến bộ phận chuyên ngành để kiểm nghiệm, bây giờ thì lại không dám rồi, vội nói:

-Được, được, bây giờ tôi sẽ cho người hỏa táng thi thể, mời đạo trưởng đi tắm thay đồ trước vậy.

Người làm ăn chú trọng nhất là may mắn, có nhiều chuyện dù bạn không tin, nhưng có thể tránh được phiền phức thì cứ tránh vậy.

Vì thế sau khi để Trần Hỉ Toàn dẫn Diệp Thiên và những người khác trở vềlàng du lịch, Vương Gia Huân ở lại, cho người mang xăng và các thứ khác đến, bắt đầu thiêu cháy xác chết.

Bọn người Trần Hỉ Toàn vừa vào đại sảnh của làng du lịch, thì một nhân viên liền đến tiếp đón, nói:

-Trần tổng, có mấy vị khách đến, nói là muốn tìm người vừa rời khỏi với ông lúc nãy, ủa? Vị khách Diệp Thiên kia không có ở đây sao?

Lúc Diệp Thiên rời khỏi trên người mặc bộ áo truyền thống Trung Quốc thẳng thớm tươm tất, bây giờ trở về lại khoác khăn lông, tóc tai người ngợm đều ướt sũng, thêm vào lão đạo sĩ Vân Dương cũng ướt nhẹp cả người như hắn ở bên cạnh, tên nhân viên kia nhận ra được Diệp Thiên mới là lạ.

Nghe xong lời của người nhân viên, Trần Hỉ Toàn quay đầu cười nói:

-Diệp Thiên, có người tìm cháu, là bạn gái của cháu đến phải không?

-Không thể nào, cô ấy vừa nhập học không có thời gian đâu.

Diệp Thiên cũng hơi phiền muộn, ai có thể chạy đến đây để tìm hắn cơ chứ? Ngay cả Diệp Đông Bình còn không biết tung tích hiện nay của Diệp Thiên mà.

-Diệp Thiên, cậu…cậu làm gì mà ra nông nổi này?

Bên tai vang lại một câu nói, khiến Diệp Thiên không cần phải suy đoán nữa, bởi vì Đường Văn Viễn đang chống một cây gậy, đứng cách xa Diệp Thiên 4, 5 mét nhìn về chỗ hắn.

Dù Đường Văn Viễn đã sống hơn 70 tuổi, lúc này nhìn thấy Diệp Thiên, cũng phải há hốc cả mồm, cả người Diệp Thiên ướt sũng không nói, trên đầu lại còn vướng mấy cọng rong xanh.

Ông Đường sau khi sững sờ một lúc, liền bước nhanh đến, vẻ mặt quan tâm, hỏi:

-Diệp Thiên…lẽ…lẽ nào cậu đi bơi vào mùa đông à?

Đường Văn Viễn biết phía Bắc Trung Quốc thịnh hành bơi vào mùa đông, nghe nói có thể tăng cường sức khỏe, nhưng có căn cứ khoa học hay không thì lại là một chuyện khác.

-Ai đi bơi vào mùa đông chứ? Tôi ăn không ngồi rồi hay sao mà nhảy xuống nước vào trời đông giá rét?

Nghe xong lời của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên liền nổi đóa, cái ông này không có mắt hay sao, không thấy có người còn lớn tuổi hơn hắn đứng bên cạnh, cũng ướt sũng cả người sao?

Chỉ có điều Diệp Thiên đâu có biết rằng, từ sau khi hắn ta xuất hiện, ánh mắt của Đường Văn Viễn không nhìn về phía người khác mà cứ nhìn chằm chằm hắn thôi.

Nhìn thấy A Đinh từng gặp qua lần trước đứng cách đó không xa, bên cạnh Đường Văn Viễn còn có một ông già gầy gò, Diệp Thiên cũng không muốn làm ông ta ê mặt, lên tiếng hỏi:

-Đúng rồi, sao ông tìm đến đây vậy, không phải tôi đã nói mấy ngày nữa sẽ đi tìm ông sao?

Diệp Thiên chưa nói dứt lời, A Đinh đứng bên cạnh đã bất mãn nói:

-Ơ, cậu ăn nói kiểu gì thế?

Từ lần trước đến Trung Quốc gặp Diệp Thiên , trong lòng A Đinh đã phải nén giận, mặc dù hiện giờ ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng lúc còn trẻ có xuất thân hiển hách, tính tình vô cùng nóng nảy.

Thấy Diệp Thiên nói năng cục cằn với Đường Văn Viễn, liền nổi nóng, muốn dạy cho Diệp Thiên biết thế nào là kính già yêu trẻ.

-Khụ khụ, A Đinh, không liên quan đến cậu…

Đường Văn Viễn vội ngăn A Đinh lại, có chút lúng túng ho một tiếng, giải thích với Diệp Thiên:

-Diệp Thiên, ta cũng là nóng vội mà, ta hỏi ba của cậu, sau đó lại hỏi thăm được tiểu thư Vu, mới biết cậu đã đến đây…

Đường Văn Viễn cũng nén nhịn trong lòng, có điều một là bản thân ông ta không cứu chữa được cho cháu gái, hai là vai vế của ông ta cũng không lớn bằng Diệp Thiên, ngoài việc nhiều tiền hơn Diệp Thiên, dường như không còn gì để lấy ra khoe mẽ, thế nên chỉ đành ngậm bồ hòn trước mặt Diệp Thiên.

-Lão…a, ông xem người tôi thế này cũng không thích hợp nói chuyện, tôi đi tắm thay đồ cái đã, có việc gì lát nữa nói sau nhé.

Diệp Thiên xém nữa là hớ miệng gọi Lão Đường, sau khi nói rõ với Đường Văn Viễn, Diệp Thiên quay người lại nói với Trần Hỉ Toàn:

-Chú Trần, đây là một vị trưởng bối của cháu, chú tiếp đãi trước, cháu tắm cái rồi ra sau!

-Được, đồ lót của cháu ta cho người chuẩn bị rồi, cháu tắm xong thì thay ha!

Trần Hỉ Toàn đáp trả một tiếng, nhìn về phía Đường Văn Viễn, nói:

-Vị này, ông đến quán cà phê ngồi trước nhé, Diệp Thiên tắm rửa thay đồ xong sẽ gặp ông sau!

Do không biết rõ quan hệ giữa Đường Văn Viễn và Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn rất khách khí với ông ta, đích thân dẫn đường, đưa mấy người bọn họ đến quán cà phê.

Mặc dù Đường Văn Viễn rất có tiếng ở trong và ngoài nước, Trần Hỉ Toàn cũng nghe qua tên của ông ta, nhưng làm thế nào Trần Hỉ Toàn cũng không thể ngờ rằng phú hào người Hoa đại danh chính là ông già trước mắt này.

Làng du lịch xảy ra chuyện thế này, việc kinh doanh của Trần Hỉ Toàn cũng kém đi không ít, sau khi mời mấy người bọn họ đến quán cà phê thì ông ta bỏ đi bận việc riêng rồi.

-Bác Văn này, tên trẻ tuổi tên Diệp Thiên đó rốt cuộc là người thế nào vậy? Sao ông lại khách khí với hắn ta như thế?

Đợi không còn người ngoài nữa, ông già gầy gò luôn theo sát Đường Văn Viễn mở miệng hỏi, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiên, ông ta đã lộ vẻ ngạc nhiên rồi, nhưng lúc này mới có cơ hội hỏi rõ.

Nếu như Kỷ Nhiên ở đây, nhất định có thể nhận ra, ông già đi theo bên cạnh Đường Văn Viễn chính là “Tứ thúc” người đã từng xuất hiện ở câu lạc bộ Anh Lan.

Chương 248 : Chia của

Do rất nhiều sản nghiệp của Hồng Môn đều có mối liên hệ mật thiết với nhà họ Tống ở hải ngoại, thế nên vào niên đại tám mươi Đỗ Phi với tư cách là người đại diện Hồng Môn và cũng là bảo tiêu, luôn đi theo bên cạnh Tống Anh Lan.

Đỗ Phi biết Diệp Thiên, hơn nữa còn từng cho người điều tra Diệp Thiên trong một khoảng thời gian, chỉ là sau đó Tống Vi Lan ở Mỹ hạ lệnh bịt đầu mối, ông ta mới không theo dõi Diệp Thiên nữa.

Đều là người trong Hồng Môn, Đỗ Phi vào mười mấy năm trước cũng đã biết đến Đường Văn Viễn, lần này Đường Văn Viễn đến Bắc Kinh, ông ta đương nhiên phải tìm đến thăm hỏi rồi, đúng lúc Đường Văn Viễn phải đi ra ngoài, Đỗ Phi cũng coi như là một nửa địa chủ, đương nhiên phải đi cùng rồi.

Chỉ là Đỗ Phi không tài nào ngờ rằng, người mà Đường Văn Viễn vội muốn gặp, lại là tên tiểu tử Diệp Thiên này, hơn nữa thái độ của Đường Văn Viễn vô cùng kính cẩn, ông ta biết Đường Văn Viễn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đường Văn Viễn khách khí với một người như thế.

Nói thật lòng, Đỗ Phi không tán đồng với thái độ của Đường Văn Viễn, đối với ông ta mà nói, Diệp Thiên ngoài thân phận không được nhà họ Tống thừa nhận ra, chẳng có gì cả.

Đương nhiên, có lẽ Diệp Thiên còn biết đôi chút về kì môn thuật pháp, nhưng thế thì đã sao? Trong xã hội hiện nay, năng lực của một người đã bị thu hẹp đi rất nhiều, võ công có cao cường thế nào cũng không đỡ nổi một viên đạn nhỏ, không phải sao?

-Bác Văn, tên đó nói thế nào cũng là bậc con cháu, ông không cần khách khí với hắn như thế chứ?

Đỗ Phi nhỏ hơn Đường Văn Viễn mười tuổi, địa vị ở Hồng Môn cũng không bằng ông ta, vẫn phải gọi Đường Văn Viễn một tiếng “bác Văn”.

Đỗ Phi đương nhiên biết rõ lai lịch của Diệp Thiên, có điều đó là chuyện riêng của nhà họ Tống, ông ta không tiện nói nhiều, trước mắt lại ra vẻ như không biết, lên tiếng hỏi Đường Văn Viễn.

Đường Văn Viễn chưa mở lời, A Đinh ở bên cạnh nãy giờ tức giận bất bình liền nháo nhào lên:

-Đó là Đường Gia đề cao hắn ta, gì là tổ sư gia chứ, hắn chưa nhập môn thì cái gì cũng không tính!

-Im miệng, không biết lớn nhỏ, đây là lời cậu có thể nói hay sao?

Nghe xong lời của A Đinh, Đường Văn Viễn đập tay xuống bàn “rầm” một tiếng, đập mạnh đến mức ly cà phê trên bàn cũng bị rung lên, cà phê đổ đầy ra bàn, xem ra lần này ông ta nổi giận thật rồi.

Người đã có tuổi như Đường Văn Viễn, rất coi trọng thân phận và vai vế, đừng nói hiện nay Diệp Thiên hơn hai mươi tuổi, cho dù hắn ta có là đứa bé hai tuổi, chỉ cần có vai vế cao, thì bản thân Đường Văn Viễn vẫn phải giữ lễ trước mặt hắn.

Lần trước sau khi Đường Văn Viễn trở về, lại ra sức tập hợp điển tích gia phả, tìm được tư liệu có liên quan đến Lý Thiện Nguyên, hoàn toàn trùng khớp với những điều Diệp Thiên nói.

Cho nên đúng là Diệp Thiên không chính thức gia nhập vào Thanh Bang Hồng Môn, nhưng thân phận của hắn ta cũng hoàn toàn là thật, đối với Đường Văn Viễn mà nói, bất kính đối với Diệp Thiên chính là khinh sư diệt tổ.

Một nhân viên phục vụ đứng đó không xa nhìn thấy bên đây hình như có tranh chấp, liền vội vàng chạy đến, hỏi:

-Các vị, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?

-Không gì, lau cái bàn một chút là được rồi…

Thấy có người ngoài đến, Đường Văn Viễn kềm lại cơn giận.

Biết được lần này Đường Văn Viễn nổi giận thật rồi, sau khi chờ người phục vụ đi xa, A Đinh vội vàng đứng dậy, nói:

-Xin lỗi Đường Gia, là tôi lỡ lời!

-Lần sau còn nói những lời như vậy, thì không cần theo ta nữa!

Đường Văn Viễn hừ một tiếng, hiện nay những người trẻ tuổi trong Thanh Bang Hồng Môn càng lúc càng không coi trọng truyền thống tôn sư trọng đạo rồi. Mặc dù hiện nay ông ta đã rút khỏi bang phái, nhưng vẫn không chịu được.

-Trưởng…trưởng bối? Diệp Thiên là trưởng bối sao? Bác Văn, bác…bác không lầm đó chứ?

Đoạn đối thoại giữa Đường Văn Viễn và A Đinh lại khiến cho Đỗ Phi ở bên cạnh phải tròn xoe mắt, là người trong Hồng Môn, Đỗ Phi đương nhiên biết vai vế của Thanh Bang, đồng thời, do nguyên nhân Thanh-Hồng một nhà, vai vế của Thanh Bang cũng được bọn họ thừa nhận.

Sớm rời Thượng Hải trước khi giải phóng, người có vai vế lớn trong Thanh Bang còn lại không bao nhiêu, mà trưởng bối có chữ “Lý” trong tên thì đã chết không còn một ai, vai vế này của Diệp Thiên ở đâu mà ra chứ?

Hơn nữa vào mấy năm trước Đỗ Phi từng cố tình thăm dò qua chuyện của Diệp Thiên, tự hỏi biết về hắn ta không ít, nhưng dường như cũng không nghe qua chuyện Diệp Thiên là người trong Thanh Bang, huống chi còn có vai vế cao ngất trời!

-Tiểu Phi, theo lý mà nói cậu cũng không phải người ngoài, việc này vốn dĩ không nên giấu cậu, có điều Diệp Thiên từng nhắc, tạm thời cậu ta không muốn quy tông nhận tổ, thế nên bây giờ cậu cũng đừng hỏi, nếu như Diệp Thiên đồng ý, ta đương nhiên sẽ nói…

Thấy trên mặt Đỗ Phi lộ ra vẻ nghi mơ hồ, Đường Văn Viễn thở dài một cái, nói:

-Tóm lại cậu biết là được rồi, vai vế của Diệp Thiên cao hơn chúng ta rất nhiều, cho dù Tiểu Phi không hành lễ nghĩa của vãn bối, trước mặt Diệp Thiên cũng phải lễ phép một chút!

Đỗ Phi rất kính trọng Đường Văn Viễn, nghe xong lời của Đường Văn Viễn, vội đứng dậy cung kính nói:

-Vâng, bác Văn, tôi biết rồi…

Mặc dù bề ngoài đồng ý với Đường Văn Viễn, nhưng trong lòng Đỗ Phi vẫn có chút không cam tâm, bởi vì ông ta biết rằng Diệp Thiên từng bái một lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ làm thầy.

Cho nên đối với Đỗ Phi mà nói, chưa chừng là Diệp Thiên đã dùng thủ đoạn gì đó, lừa bịp bậc trưởng bối đã có tuổi, đầu óc hồ đồ ở trước mặt này.

Chỉ là Đỗ Phi cũng không nghĩ thử, Đường Văn Viễn với thân phận là một người trong bang phái đã lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, lăn lộn cho đến bây giờ trở thành phú hào nổi tiếng trong giới người Hoa trên thế giới, dù bây giờ tuổi đã cao, nhưng lẽ nào lại bị một tên hậu bối qua mặt hay sao?

-Bác Văn, tôi có quen với một bác sĩ trung y người Hà Bắc, nghe nói tay nghề khá cao, hay là đón ông ta đến xem bệnh cho Tuyết Tuyết nhé?

Xảy ra chuyện Đường Văn Viễn quở trách A Đinh, không khí chung quanh có chút trầm lại, Đỗ Phi vội tìm đề tài để nói, lái câu chuyện về Diệp Thiên sang hướng khác.

-Tiểu Phi, cậu có lòng quá, có điều bệnh của Tiểu Tuyết không phải bác sĩ bình thường có thể chữa được…

Đường Văn Viễn thở dài, nếu không phải vì lá bùa hộ mệnh mà Diệp Thiên cho ông ta bị một thằng quỷ nhỏ trong nhà đốt cháy mất, thì dù vai vế của Diệp Thiên có cao cỡ nào, ông ta cũng không hạ mình thấp giọng như vậy để cầu cạnh Diệp Thiên.

Đó là chuyện của nửa tháng trước, một đứa chắt trai tám tuổi của Đường Văn Viễn, sau khi xem xong một bộ phim Cương Thi của Hồng Kông, phát hiện trên tay của cô mình có một lá bùa giống hệt với trong phim, liền muốn bắt chước bắt quỷ như đạo trưởng Cương Thi kia, lén lút đem lá bùa đi đốt mất.

Chờ sau khi mọi người phát hiện ra, lá bùa tích tụ dương khí kia đã sớm hóa thành tro rồi, sức khỏe của Đường Tuyết Tuyết cũng càng ngày càng yếu dần đi, không còn cách nào, Đường Văn Viễn chỉ có thể hạ mình đến tìm Diệp Thiên thôi.

Có điều những chuyện này Đường Văn Viễn không muốn nói nhiều với Đỗ Phi, sau khi giải thích một câu, thì hỏi về chuyện tổ chức họp của tổng hội Hồng Môn, khi đó ông ta đúng lúc có chuyện, nên không đến tham dự được.

-Mọi người đã ăn chưa? Tôi vẫn còn đói, hay là…cùng ăn nhé?

Khoảng hơn nửa tiếng sau thì Diệp Thiên đi tới, đằng sau còn có Trần Hỉ Toàn, Vương Gia Huân cùng với đạo trưởng Vân Dương, cạnh quán cà phê là quán ăn Trung Quốc, mấy người họ muốn đến đó ăn trưa.

Nghe xong lời của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn mỉm cười đứng dậy, nói:

-Vẫn chưa ăn, vậy mấy lão già này ké cậu một bữa ăn rồi…

-Không sao đâu, một bữa cơm canh đạm bạc thôi mà, thời gian cũng không còn sớm, mời các vị cùng đến dùng cơm nhé!

Mặc dù Trần Hỉ Toàn không nhận ra thân phận của Đường Văn Viễn, nhưng ông ta cũng có thể nhìn ra, từng động tác cử chỉ của ông ta toát ra một khí thế uy nghiêm, tôn kính, rõ ràng cũng là một người có tiếng có tăm.

Bữa cơm canh đạm bạc mà Trần Hỉ Toàn nói lại rất phong phú, trên bàn ăn mỗi người đều được bưng lên một chén cháo vây cá, sau đó mới đến món chính, sơn trân hải vị dần dần được dọn lên đầy cả bàn, đến thức uống cũng là rượu Mao Đài 20 năm.

Đừng xem lão đạo sĩ Vân Dương đã hơn bảy mươi tuổi rồi, thân thể của lão vô cùng cường tráng, vừa nãy tắm nước lạnh cũng không ảnh hưởng gì đến lão, ngồi trên bàn ăn khỏe như trâu, ngoài Diệp Thiên ra, không có ai ăn được nhiều như lão rồi.

Hơn nữa Đạo Gia không ăn kiêng, chỉ một thùng Mao Đài kia đã bị một mình lão đạo sĩ Vân Dương uống sạch hai bình, có điều ông ta cũng uống hơi quá đà rồi, miệng cứ không ngừng dặn mang mấy bình còn lại về điện thờ cho mình.

Bữa ăn này mỗi người đều chất chứa một tâm tư riêng, Đường Văn Viễn chỉ ăn một bát cơm nhỏ thì gác đũa, còn Đỗ Phi thì cứ soi mói Diệp Thiên suốt, muốn từ sắc mặt của hắn nhìn ra những điểm khác biệt.

Chỉ có Diệp Thiên và lão đạo sĩ Vân Dương là không kiêng kị gì, hơn một nửa món ăn trên bàn đều đã vào bụng hai người bọn họ, đến cuối cùng cũng không lãng phí một tí gì.

-Đạo trưởng Vân Dương, lần này may mà có ông, đây là tám vạn mà chúng ta đã thỏa thuận với nhau, ông có cần đếm lại không?

Khi bữa tiệc rượu sắp kết thúc, Vương Gia Huân cho người mang lại một cái ví da, đặt ở trước mặt của lão đạo sĩ Vân Dương.

Vốn dĩ giá khai đàn làm phép siêu độ thủy quái mà lão đạo sĩ đưa ra là ba vạn, nhưng sau lại một phen bịp bợm, bán tờ giấy vàng rách nát ấy với giá năm vạn, nên cộng hết lại là tám vạn.

Thật ra Vương Gia Huân cũng không ngốc, sau đó cũng phát giác ra có gì không đúng, nhưng sự việc cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa rồi, ông ta cũng không muốn gây thêm rắc rối, nên vẫn đem tiền ra.

Lão đạo trưởng mặc chiếc áo đạo sĩ vừa được giặc ủi kĩ càng, lại toát ra khí chất tiên phong đạo cốt, nghe xong lắc đầu, nói:

-Không cần, không cần, Vương cư sĩ, tiền này của ông là tiền hương hỏa quyên góp cho Bạch Vân Quan, cho bao nhiêu là tùy tâm!

Lão đạo sĩ khẽ huých nhẹ vào người Diệp Thiên một cái, đột nhiên lại kêu lên một tiếng:

-Ui da, bụng tôi không được thoải mái lắm, đạo sĩ Huyền Thanh, phiền cậu dìu tôi vào nhà vệ sinh tí…

Sau khi dìu lão đạo sĩ vào nhà vệ sinh, Diệp Thiên cười cười, hỏi:

-Lão đạo, có chuyện gì hả?

-Khụ khụ…

Vân Dương hắng giọng một cái, nói:

-Đạo sĩ Huyền Thanh, hôm nay cũng coi như cậu đã cứu lão đạo tôi một mạng, mình cưa đôi, tám vạn kia, cậu lấy bốn vạn chịu không?

-Được rồi, hôm nay ông cũng không dễ dàng gì, biểu diễn một màn đại thần nhảy nước cho tôi xem, bốn vạn đó tôi không cần đâu!

Diệp Thiên nghe xong, cười phá lên, hắn ta biết lão đạo sĩ gọi hắn đến là để chia của mà.

Chương 249 : Thâm độc

Trở lại quán ăn, bữa tiệc rượu cũng sắp tàn rồi.

Sau khi tiễn thầy trò Vân Dương xong, Trần Hỉ Toàn mời bọn người Diệp Thiên đến phòng trà thưởng thức trà, Đường Văn Viễn vốn muốn tìm một nơi yên tĩnh để bàn chuyện với Diệp Thiên, nhưng thấy Diệp Thiên đồng ý rồi, ông ta cũng chỉ có thể đi theo thôi.

-Diệp Thiên, chuyện hôm nay thật lòng cảm ơn cháu, nếu không thì không biết con thủy quái kia sẽ còn hại bao nhiêu người nữa!

Sau khi ngồi xuống, Trần Hỉ Toàn cám ơn Diệp Thiên trước, đồng thời lấy tấm thẻ ngân hàng ra, nói:

-Diệp Thiên, tiền không nhiều, chỉ có hai vạn, nhưng đây là chút tâm ý của chú, cháu nhất định phải nhận đấy!

Vốn dĩ Vương Gia Huân muốn đưa tiền cho Diệp Thiên, nhưng bị Trần Hỉ Toàn ngăn lại, ông ta biết Diệp Thiên là người rất có nghĩa khí, trực tiếp đưa tiền chưa chắc sẽ nhận, nên khi ăn cơm đã cho người đi làm tấm thẻ ngân hàng có giá trị hai vạn.

-Chú Trần, chú làm gì thế ạ?

Diệp Thiên nghe xong ngây người ra, vẻ mặt nghiêm nghị, nói:

-Khi cháu gặp khó khăn ở Đại Tuyết Sơn, chú giúp cháu lẽ nào cũng là vì tiền hay sao?

Diệp Thiên nghiêm mặt lại như vậy, không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng, người ngồi trong phòng cảm thấy có áp lực trong lòng, tay của người châm trà không biết vì sao cũng có chút run rẩy.

Trần Hỉ Toàn lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của Diệp Thiên, liền vội vàng giải thích:

-Diệp Thiên, cháu biết mà, chú không có ý đó.

-Không phải ý đó là được rồi, chú Trần, lấy lại thẻ đi, giữa chú cháu ta không nhắc đến chuyện tiền bạc!

Diệp Thiên nở nụ cười, cùng với nụ cười của hắn ta, cảm giác áp lực của mọi người cũng đột nhiên tan biến, người ruột để ngoài da như A Đinh, thậm chí không hề biết cảm giác áp lực đó là có liên quan đến Diệp Thiên.

Trải qua sự việc hôm nay, Trần Hỉ Toàn cũng nhận ra được sự khác biệt trên người của Diệp Thiên, thứ khác thì không nói, chỉ dựa vào việc Diệp Thiên nhảy xuống hồ nước lạnh buốt trong tháng hai để bắt sống con thủy quái lên, đó không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.

Hơn nữa Trần Hỉ Toàn cũng để ý thấy, cổ tay phải của con thủy quái kia đã bị gãy, nhưng ông ta lại không thấy bất kì vũ khí sắc bén gì trên người của Diệp Thiên, rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy, Diệp Thiên tuyệt đối không phải là người bình thường.

Kết bạn với người như vậy, vẫn nên thuận theo tự nhiên là hơn, thế nên sau khi nghe xong lời của Diệp Thiên, Trần Hỉ Toàn cũng không nhiều lời nữa, lấy lại thẻ rồi nói:

-Được, Diệp Thiên, chú nhận tấm lòng này của cháu!

Sau khi tán gẫu vài câu với Trần Hỉ Toàn, Diệp Thiên nhìn về phía Đường Văn Viễn, hỏi:

-Lão…Đường Lão, vị này là?

Đỗ Phi biết rất rõ về Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại chưa từng gặp qua ông ta, bản thân Đỗ Phi không cao, lúc trước khi ở câu lạc bộ Anh Lan lại luôn đứng ở phía sau, nên Diệp Thiên hoàn toàn không biết ông ta.

Nhưng với sự cảm ứng nhạy cảm của Diệp Thiên với người khác, không khó để phát hiện ra ông già gầy gò này từ lúc ăn cơm đến giờ, luôn dòm ngó hắn ta, hơn nữa còn dòm ngó một cách rất tự nhiên, không kiêng kị, điều này khiến trong lòng Diệp Thiên có chút bất mãn.

-Diệp Thiên, cậu ta là người bên Bắc Mỹ, haha, tính ra cũng là vãn bối của cậu đấy!

Có người ngoài ở đây, Đường Văn Viễn không tiện nói trắng ra, chỉ có thể mơ hồ chỉ ra thân phận của Đỗ Phi, hơn nữa lúc nói chuyện còn cố ý liếc nhìn Trần Hỉ Toàn một cái.

-Diệp Thiên, mọi người nói chuyện trước đi, chú ra ngoài dặn dò một chút, mấy ngày nay nhiều việc quá!

Trần Hỉ Toàn cũng là người làm ăn buôn bán nhiều năm, vừa nghe câu nói của Đường Văn Viễn liền hiểu ý, mặc dù ông ta cũng rất tò mò là tại sao ông già này lại là vãn bối của Diệp Thiên, nhưng vẫn đứng dậy lên tiếng cáo từ.

-Được, chú Trần, vậy cháu mượn chỗ này của chú nói vài câu nhé…

Diệp Thiên gật đầu, có một số chuyện để Trần Hỉ Toàn nghe được quả thật cũng không tốt, đừng tưởng hắn thật sự là xã hội đen gì đó chứ.

Sau khi tiễn Trần Hỉ Toàn đi, Diệp Thiên có chút không vui, nói:

-Này, Lão Đường, rốt cuộc là có chuyện gì mà ông lại đuổi đến tận đây chứ?

Diệp Thiên nghĩ rằng, Trần Hỉ Toàn nhất định đã nói với người đó thân phận của mình ở Hồng Môn, vì thế cũng không tiếp tục che giấu nữa, trực tiếp gọi ông ta là “Lão Đường”, nói thật lòng, với vai vế của hắn, gọi một tiếng “cụ” hắn cũng chịu không nổi.

Đường Văn Viễn đối với cách gọi đó của Diệp Thiên cũng không cảm thấy gì, đang định mở lời thì Đỗ Phi lại vội đứng lên, vẻ mặt khó chịu, nói:

-Diệp Thiên, tuổi cậu không lớn, cả việc tôn trọng người lớn tuổi cậu cũng không biết hay sao?

Trong lòng Đỗ Phi vốn đã có ý nghĩ là Diệp Thiên dùng thủ đoạn lừa gạt Đường Văn Viễn, bây giờ thấy Diệp Thiên ăn nói xấc xược, liền nhịn không được.

Hơn nữa Đỗ Phi có mối quan hệ mật thiết với nhà họ Tống, cũng biết bốn năm hộ, trong thâm tâm của ông ta, Diệp Thiên là con trai của Tống Vi Lan, cũng xem như là vãn bối của mình rồi, kẻ làm trưởng bối giáo huấn vãn bối, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Sau khi nghe xong lời của Đỗ Phi, Diệp Thiên liền nghiêm mặt, cũng không đoái hoài gì đến Đỗ Phi, mà nhìn về phía Đường Văn Viễn, hỏi gằn từng tiếng:

-Lão Đường, hiện nay người trong Hồng Môn ở nước ngoài, đều không có phép tắc như thế này sao?

-Oắt con, để ta thay người nhà cậu dạy dỗ cậu thế nào là phép tắc quy củ!

Thân phận của Đỗ Phi trong Hồng Môn vốn không thấp, ông ta là con trai của môn chủ tiền nhiệm Hồng Môn, mặc dù cha ông ta đã qua đời, nhưng người trong Hồng Môn đều rất tôn sùng ông ta.

Dù mấy năm nay đi theo Tống Anh Lan, Đỗ Phi ở bên ngoài vẫn được người ta gọi một tiếng Tứ gia, chưa từng chịu qua sự xỉ nhục như của Diệp Thiên, lúc này tay phải nắm thành trảo, năm ngón co lại, nắm lấy vai của Diệp Thiên.

Thông qua băng ghi hình xem hôm đó và điều tra của đám thủ hạ về Diệp Thiên, Đỗ Phi biết rằng trên người Diệp Thiên có võ công, nhưng Ưng Trảo Công của ông ta đã có hơn mười năm công lực, bẻ xương cốt của người khác chưa từng thất bại.

Đừng nói là vai của Diệp Thiên, dù là một cây đại thụ, Đỗ Phi cũng có thể nắm cho nó tróc hết vỏ, lần này ra tay, Đỗ Phi tin chắc có thể khiến cho Diệp Thiên tê liệt cả người , mở miệng cầu cứu.

-Ưng Trảo Công của Trường Bạch Sơn ?

Nhìn thấy tay phải của Đỗ Phi nhanh như chớp túm lấy vai của mình, Diệp Thiên cũng không né tránh, chờ khi Ưng Trảo của Đỗ Phi sắp túm lấy mình, cả người đột nhiên ngửa ra sau, trong giây phút nguy hiểm, thoát được Ưng Trảo kia.

Cùng lúc đó, tay phải của Diệp Thiên đột nhiên giơ lên, ngón cái kẹp lấy ngón giữa, đột nhiên búng vào cổ tay chưa kịp rút lại của Đỗ Phi.

Diệp Thiên biết Đỗ Phi từng tìm hiểu về mình, còn tưởng ông ta có tính khí thích ra tay hại người, thế nên cái búng tay này xem thì đơn giản, trên thực tế nếu như Diệp Thiên búng trúng, thì cánh tay luyện hơn mười năm công phu của Đỗ Phi coi như tàn phế rồi.

Nói thật, Đỗ Phi lăn lộn trên giang hồ hơn mười năm, kinh nghiệm đối phó kẻ địch phong phú hơn Diệp Thiên nhiều.

Thấy chiêu thức của mình bị Diệp Thiên tránh được, ngón tay búng ra của Diệp Thiên chưa chạm vào cổ tay, mà tay đã có cảm giác đau âm ỉ, Đỗ Phi đột nhiên nghiêng cổ tay một cái, năm ngón tay giơ thành trảo, chộp xuống dưới, muốn nắm gãy ngón tay búng ra của Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười nhạt, hắn nhìn ra công phu của đối phương đã luyện đến kình lực, là người có công phu cao nhất trong số những người hắn gặp qua, nhưng vậy thì đã sao? Trước sức mạnh tuyệt đối, chiêu thức đã trở thành thứ yếu rồi.

Mọi thứ xảy ra nhanh như chớp, Đường Văn Viễn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì ngón giữa của Diệp Thiên và Ưng Trảo của Đỗ Phi đã đụng vào nhau rồi.

-Ôi…

Đường Văn Viễn cũng không cho rằng ngón giữa của Diệp Thiên có thể chống trả được với năm ngón tay của Đỗ Phi, đau khổ nhắm nghiền mắt lại, nếu ngón tay của Diệp Thiên bị gãy, thì lần này ông ta ắt sẽ đắc tội với Diệp Thiên rồi.

-Ơ…ơ?

Nhưng sau khi Đường Văn Viễn mở mắt ra, liền sững cả người, bởi vì Diệp Thiên vẫn lành lặn ngồi ở đó, còn Đỗ Phi thì đã rời khỏi bàn trà, lùi ra ngoài bốn, năm mét.

-Ưng Trảo Công phối hợp với Diều Hâu xoay người, ông biết không ít công phu nhỉ?

Diệp Thiên vươn người đứng dậy, sầm mặt lại, nói:

-Ông già, tính khí ông nóng nảy như vậy, sống tới chừng tuổi này rồi không biết đã giết bao nhiêu người, hôm nay để tôi phế đi công phu của ông!

Diệp Thiên nổi nóng thật rồi, hắn ta có thể cảm nhận được sức ra đòn Ưng Trảo mà Đỗ Phi dùng lúc nãy, nếu đổi lại là người bình thường, ngón giữa của hắn tuyệt đối sẽ bị bẻ gẫy ngay, hơn nữa mu bàn tay cũng sẽ bị tróc mất một lớp da.

Diệp Thiên và ông ta không thù không oán, ra tay thâm độc như vậy, có thể thấy được thái độ đối nhân xử thế thường ngày của ông ta, người luyện võ, đều rất nóng nảy, chỉ có điều trước đây Diệp Thiên cố kìm nén mà thôi, nhưng lúc này đã tức nước vỡ bờ, không kìm lại được.

Chỉ là Diệp Thiên không biết rằng, Đỗ Phi vốn chỉ dùng đến hai, ba phần công lực, nhưng cú búng tay của hắn, khí thế mạnh mẽ, giống như viên đạn bắn ra khỏi nòng súng, khiến Đỗ Phi hoảng sợ, cũng theo bản năng mà dốc hết toàn sức.

Dù là như vậy, Đỗ Phi cũng bị ảnh hưởng phải dùng chiêu Diều Hâu xoay người để lùi ra sau, hoàn toàn không có ý muốn phế đi công lực của Diệp Thiên.

Có điều người trong giang hồ xảy ra xung đột, bất kể là ai đúng ai sai, đều phải đánh với nhau một trận xong mới phân định đúng sai, hơn nữa Diệp Thiên mở miệng là muốn phế đi công lực của Đỗ Phi, ông ta cũng không nhịn được, liều quát:

-Ôn con, ngươi muốn phế công phu của ta à? Vậy thì phải coi thử nhà ngươi có bản lãnh đó không?!

Dù cảm nhận được sức mạnh trong cú búng đó của Diệp Thiên, nhưng Đỗ Phi cũng không sợ, mười mấy năm nay ông ta không biết đã gặp phải bao nhiêu lần nguy hiểm, công phu cũng đã luyện được đến kình lực, bao nhiêu người bỏ mạng dưới tay ông ta, sao có thể sợ Diệp Thiên được chứ?

-Với người bình thường mà ông dám ra tay thâm độc như vậy, tôi phế xong võ công của ông rồi đến tìm người của Hồng Môn nói chuyện!

Diệp Thiên cũng không nói nhiều, hai chân đạp xuống đất một cái, cả người như mãnh hổ lao xuống núi, nhào lên đầu của Đỗ Phi.

Diệp Thiên chưa từng học qua Ngoại Gia Quyền[1] thực chiến, quyền pháp duy nhất mà hắn học được chính là Ngũ Cầm Hí [2]được dùng phối hợp với đứng cọc mà lão đạo sĩ dạy cho hắn.

Nhưng sau khi Diệp Thiên đột phá chướng ngại tiến vào cảnh giới luyện khí hóa thần thì hắn cảm thấy, Ngũ Cầm Hí cũng có thể dùng trong thực chiến.

Giống như cú nhào người này của Diệp Thiên, đầu tiên là ngẩng đầu lên trên, tiếp đó là cuối đầu xuống đất, giống như hổ đói vồ mồi, cả người phát ra kình lực, chặn hết mọi lối thoát của Đỗ Phi, đối phương chỉ có nước phải nghênh chiến.

Đỗ Phi đứng ở đó thấy thế vồ người của Diệp Thiên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ông ta cảm thấy như có một con mãnh hổ đang nhắm lấy mình, cả người bị khí thế của đối phương áp đảo.

Vào lúc này, trong lòng Đỗ Phi lại có cảm giác của một con dã thú phải đối mặt với vua của muôn loài, hoàn toàn không vực dậy nổi ý chí kháng cự.

Chương 250 : Sát ý

Mặc dù Đỗ Phi biết Diệp Thiên có võ công, nhưng làm thế nào ông ta cũng không ngờ rằng công phu của Diệp Thiên lại có thể cao siêu đến như vậy, làm một người đã luyện được kình lực như ông ta cũng phải có cảm giác bất lực.

Lúc này Đỗ Phi mới hiểu ra, bản thân ông ta quả thật đã xem thường Diệp Thiên, phải biết rằng, với thân thủ của ông ta, dù là trong mấy chục vạn đệ tử của Hồng Môn, cũng có thể dễ dàng xếp vào Top 3 người đứng đầu, nhưng ngay cả một chiêu của Diệp Thiên cũng không đỡ được.

Mặc dù võ thuật hiện nay đã suy giảm, nhưng luyện tới cảnh giới cao như vậy thì khác rồi, có thể cảm nhận được nguy hiểm từ đó né tránh, Diệp Thiên có võ công như vậy, hoàn toàn không cần dựa vào bất kì quyền thế nào của nhà họ Tống, cũng có thể hô phong hoán vũ rồi.

Nhưng lúc này Đỗ Phi có muốn hối hận vì đã đụng chạm đến Diệp Thiên cũng không kịp nữa rồi, nếu ông ta bị Diệp Thiên đánh trúng, thì nhất định sẽ bị gẫy gân cốt, toi mất nửa mạng.

Cố lấy lại tinh thần, Đỗ Phi hét lớn một tiếng, người hơi nghiêng, muốn né đòn hiểm của Diệp Thiên, hai tay giơ ra, chộp lấy mặt và bụng của Diệp Thiên.

Đỗ Phi muốn giương đông kích tây, để Diệp Thiên ra tay đỡ đòn của mình, thì ông ta có thể thoát được kiếp nạn này.

Có điều dù Đỗ Phi toan tính tài tình, nhưng tiếc là võ công của hai người hơn kém quá rõ, Ưng Trảo của Đỗ Phi vừa được tung ra, liền cảm thấy hai vai tê tê, tiếp đó là cảm thấy đau buốt cả người, hai cánh tay vừa đưa lên đã rã rời buông lơi trước người.

Sau khi đáp xuống trước mặt Đỗ Phi, Diệp Thiên cười nhạt, đưa tay phải ra đánh vào chỗ dưới bụng Đỗ Phi ba tấc, miệng quát:

-Bằng này tuổi đời rồi mà sát khí còn nặng thế này, tôi không cần mạng quèn của ông, phế đi công lực của ông để ông an hưởng tuổi già nhé!

Vừa nãy Diệp Thiên ra tay bẻ đốt ngón tay của Đỗ Phi, nhưng điều này đối với một cao thủ biết kình lực mà nói chẳng là gì cả, qua mấy ngày là có thể hồi phục như trước rồi, nhưng câu nói này của Diệp Thiên, lại khiến Đỗ Phi sợ đến mức hồn phi phách lạc.

Mặc dù Ưng Trảo công mà Đỗ Phi luyện là công phu ngoại môn, nhưng nhân tài trong Hồng Môn đông như kiến cỏ, ông ta còn tu luyện thêm quyền pháp nội gia nếu không thì đến độ tuổi này đã sớm tuổi già sức yếu không thể thi triển được công phu gì rồi.

Nội Gia Quyền luyện khí, mà đan điền chính là nơi tụ khí, thế nên phàm là người tu luyện quyền pháp nội gia đều rất chú trọng đan điền, quý như “tính mệnh”.

Một quyền này của Diệp Thiên lại kích ngay trúng đan điền của Đỗ Phi, nơi tụ khí nếu bị phá vỡ, thì toàn bộ công phu của Đỗ Phi sẽ bị mất hết, điều này với ông ta mà nói thật sự là một việc sống không bằng chết.

-Diệp Thiên, dừng tay lại đi, là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, giết ông ta cậu sẽ gặp rắc rối to đấy!

Lúc nãy hai người giao đấu đều xảy ra nhanh như chớp, đợi cho Đường Văn Viễn ở bên cạnh kịp có phản ứng thì Diệp Thiên đã bẻ gẫy hai cánh tay của Đỗ Phi rồi, nghe thấy lời nói của Diệp Thiên, Đường Văn Viễn mới giật cả mình.

-Hiểu lầm?!

Nghe xong lời của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên kềm lại đường quyền, đổi quyền thành trảo, sẹt qua bụng của Đỗ Phi, nhắm lên trên bóp lấy cổ của ông ta, nhấc ông ta lên khỏi mặt đất, cười nhạt:

-Lão Đường, người bạn mà ông đưa tới, vừa mới đến đã ra đòn hiểm với tôi, vậy mà cũng gọi là hiểu lầm sao?!

Diệp Thiên vốn không nghĩ sẽ giết người, nhưng một tiếng hét của Đường Văn Viễn lại khiến hắn ta động sát khí, nếu Đỗ Phi là người có lòng dạ hẹp hòi, không giết ông ta ngược lại sẽ càng phiền phức hơn.

Người luyện võ đều rất nóng tính, làm việc gì cũng toàn tâm, trước đó Diệp Thiên cố kìm nén sát ý đối với nhà họ Tống, nhưng lúc này lại bị Đỗ Phi gợi dậy.

Đường Văn Viễn lo sợ vã cả mồ hôi, vội nói:

-Đỗ Phi tuyệt đối không có ý đó đâu, Diệp Thiên cậu phải tin tôi, Đỗ Phi, cái thằng này, còn không mau xin lỗi đi!

Đường Văn Viễn biết rằng, mặc dù Diệp Thiên có vai vế cao, nhưng dù sao hắn cũng chưa nhập môn, còn Đỗ Phi thân là con trai môn chủ tiền nhiệm của Hồng Môn, có mối quan hệ rộng rãi trong Hồng Môn, nếu Diệp Thiên thật sự phế đi võ công của Đỗ Phi, vậy thì rắc rối về sau nhất định sẽ không ít.

Đỗ Phi hiện giờ cũng muốn xin lỗi, chỉ là bị Diệp Thiên bóp chặt lấy cổ, cả hít thở cũng khó khăn, lúc này không dám cựa quậy gì, vì Đỗ Phi biết, với công phu của Diệp Thiên, bóp nát cổ họng của ông ta, cũng dễ như chuyện giết một con gà.

Nhìn thấy bộ dạng hít thở vất vả của Đỗ Phi, Đường Văn Viễn vẻ mặt khẩn cầu, nói:

-Diệp Thiên, coi như là lão già này cầu xin cậu đó, nể mặt ta, thả người ra trước rồi nói sau nhé!

-A, giết người!

Vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người nữ phục vụ chuẩn bị vào châm trà nhìn thấy cả phòng rối loạn, Diệp Thiên thì đang bóp lấy cổ Đỗ Phi, liền thét lên một tiếng, đột nhiên xô cửa chạy ra ngoài.

-Thả người? Được thôi!

Nghe thấy tiếng thét của người nữ nhân viên, đầu óc của Diệp Thiên cũng bình tĩnh trở lại, bản thân hắn giết người hoàn toàn không cần phải đích thân ra tay, hà tất phải để cho người ta nắm được nhược điểm?

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên buông tay phải ra, những lại vỗ nhẹ một cái lên lưng của Đỗ Phi, quay đầu nhìn về phía Đường Văn Viễn, nói:

-Nể mặt ông rồi đó, nhưng ông phải bắt ông ta nói ra, tại sao lại luôn có ác ý đối với tôi?

Từ khi mới gặp Đỗ Phi, Diệp Thiên đã cảm thấy ánh mắt của người này không có thiện ý, lúc đó hắn ta hoàn toàn không để tâm, có điều vào trong phòng trà, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt, hành động bạo tàn đả thương người của Đỗ Phi, cũng làm cho Diệp Thiên khẳng định cảm giác đó của mình.

-Khụ…khụ khụ!

Sau khi được Diệp Thiên thả xuống, Đỗ Phi giữ chặt lấy cổ ho liên tục mấy tiếng, ông ta sống hơn sáu mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên cận kề với cái chết.

Đỗ Phi biết rằng, lúc nãy Diệp Thiên thật sự động sát khí rồi, nếu không phải một tiếng la của ông Đường, e rằng bây giờ bản thân ông ta đã là một xác chết rồi.

Sau khi đỡ hơn, Đỗ Phi mở miệng nói:

-Diệp Thiên, ta…ta không có ý giết cậu, vừa…vừa nãy chỉ là muốn dạy dỗ cậu một phen!

-Ông là cái thá gì chứ? Có tư cách gì dạy dỗ tôi?

Diệp Thiên trừng to mắt, từ trong lời nói của Đỗ Phi, hắn nghe ra một hàm ý khác.

Đỗ Phi nghĩ ngợi một lát, nếu ông ta nói Tống Anh Lan, Diệp Thiên chưa chắc sẽ chịu, nên trực tiếp nói:

-Ta…ta, ta biết mẹ của cậu!

Thật ra Đỗ Phi cũng là do chị em nhà họ Tống, nên mới xem Diệp Thiên như vãn bối, nếu không người mà ông Đường kính trọng, ông ta cũng không dám tỏ thái độ như lúc nãy.

-Biết mẹ của tôi?

Diệp Thiên híp mắt lại, hắn ta không ngờ Đỗ Phi lại trả lời như vậy, cười khẩy một tiếng, nói:

-Tôi còn không biết mẹ tôi, ông biết thì đã sao? Sinh tôi ra mà không nuôi dưỡng tôi, dựa vào đâu mà tôi phải nể mặt bà ta chứ?

-…việc này…

Đỗ Phi nghe lời nói của Diệp Thiên mà trợn tròn cả mắt, hắn ta nói không sai, Diệp Thiên lớn lên với ba, cả mặt mũi của mẹ cũng chưa từng thấy một lần, dựa vào đâu vì bản thân ông ta quen mẹ của hắn thì có thể làm trưởng bối của hắn ta?

Mãi cho đến lúc này, Đỗ Phi mới thật sự hối hận, ông ta chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình, mà lại quên mất liệu Diệp Thiên có thừa nhận việc này hay không, những việc làm ban nãy, quả thật là ông ta quá lỗ mãng rồi.

-Ông là người của nhà họ Tống?

Diệp Thiên đột nhiên mở miệng hỏi, thật ra hắn không oán hận mẹ của mình, nhưng với nhà họ Tống thì khác, nếu như có thể, Diệp Thiên không để tâm việc thay đổi mộ phần tổ tiên của nhà họ Tống, để bọn họ thay đổi vận mệnh.

-Cậu biết nhà họ Tống?

Đỗ Phi có chút ngạc nhiên, vào hai năm trước, Diệp Thiên hình như hoàn toàn không biết gì về thân thế của hắn, nhưng nghĩ lại Đỗ Phi cũng nhận ra, đã trải qua hai, ba năm rồi Diệp Thiên biết được cũng không có gì lạ.

-Câu hỏi của tôi, ông còn chưa trả lời!

Diệp Thiên lạnh lùng liếc Đỗ Phi một cái, làm ông ta bỗng thấy rùng người, vội nói:

-Ta…ta không phải người nhà họ Tống, ta là người của Hồng Môn ở Bắc Mỹ, theo bên cạnh Tống Anh Lan, cũng chính là dì của cậu!

Lúc này Đỗ Phi đâu còn điệu bộ của đàn anh trong Hồng Môn nữa, đối phương hoàn toàn không để tâm đến chuyện mẹ của hắn, thế nên khi nói chuyện ông ta cũng phải dè dặt cẩn thận, sợ chọc giận người thanh niên này.

-Hai năm trước là ông phái người theo dõi tôi phải không?

Diệp Thiên biết, lần trước hắn ra tay ở câu lạc bộ Anh Lan, đã bị người ta theo dõi.

Có điều lần đó công phu của Diệp Thiên vẫn chưa luyện đến trình độ này, cảm ứng với nguy hiểm vẫn chưa nhạy bén như vậy, nếu đổi lại là bây giờ, dù là trong đám đông người, bị người ta liếc một cái, Diệp Thiên cũng có thể phát giác được.

-Là…là ý của dì cậu, có điều bọn ta không có ác ý gì với cậu!

Đỗ Phi cười gượng một tiếng, cũng chỉ có thể tạm thời đổ tội lên người Tống Anh Lan rồi, lúc này ông ta không có gan chọc giận Diệp Thiên lần nữa đâu.

-Nhà họ Tống biết tôi, là từ miệng của ông hoặc của Tống Anh Lan nói ra chứ gì?

Diệp Thiên vốn cảm thấy hơi lạ, bản thân hắn với nhà họ Tống trước giờ không có bất kì tiếp xúc gì, tại sao nhà họ Tống lại đột nhiên muốn ra tay với hắn, có lẽ nguyên nhân là ở đây.

-Đại tiểu thư ra lệnh bịt đầu mối, ta không hề nói với nhị tiểu thư…[Audio] Tử Dương

Đỗ Phi lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ đắn đo, chần chờ nói:

-Nhưng dưới tay ta có một thủ hạ, chính là người lúc trước ta phái đi để điều tra cậu, sau đó, sau đó người này được điều lên tổng bộ ở Bắc Mỹ, có…có lẽ là hắn tiết lộ ra đó!

Người mà Đỗ Phi nói là Hồ Dương, là tổng bộ trong nước phái đến bên cạnh Tống Anh Lan để bảo vệ bà ta, nhưng vào năm ngoái, người này đột nhiên thoát khỏi thân phận trước đó, đến tổng bộ của Tống gia ở Bắc Mỹ.

Lúc ấy, có một dạo Đỗ Phi còn cảm thấy kì lạ, bây giờ xem ra, rất có thể là Hồ Dương bị một vài người mua chuộc, từ đó tiết lộ tin tức Diệp Thiên là con trai của Tống Vi Lan.

-Vậy hôm nay ông ra tay với tôi là có ý gì?

Diệp Thiên có thể nhận ra, lời Đỗ Phi nói đều là sự thật, nhưng bản thân hắn ta cũng chưa từng đắc tội với ông ta, tại sao người này lại có ác ý với hắn chứ?

-Ta…ta…

Đỗ Phi muốn nói là thấy cậu quá ngông cuồng, muốn dạy cậu một trận, có điều ông ta vừa bị Diệp Thiên dần ra nông nổi này, những lời đó không có cách nào nói ra miệng được.

-Diệp Thiên? Sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì rồi?

Ngay khi Đỗ Phi ấp úng giải thích không được, thì cửa phòng trà bị người ta đẩy từ ngoài vào, Trần Hỉ Toàn đem theo vài người nữa xông vào trong.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 1 tuần trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo