- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 14: Chuyện cũ diệp thiên (c66-c70)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 14: Chuyện cũ diệp thiên (c66-c70)
❮ sautiếp ❯Chương 66 : Chuyện cũ (Thượng)
– Chú Diệp, đây là tâm ý của Tiểu Thiên, nói cái gì đáng tiền hay không làm gì …
Vương Doanh cũng mặc kệ khối ngọc này giá trị bao nhiêu tiền, lập tức tỏ ra phấn chấn, ngây ngất đeo ngay ngọc bội hình cá lên trên cổ, sau đó dùng chân đá Phong Huống, nói:
– Anh Phong, đem thứ chúng ta chuẩn bị cho Tiểu Thiên ra đi…
– Chú Diệp, Tiểu Thiên thi lên đại học , chúng cháu cũng không biết mua thứ gì cho nó cả, chú xem… Chút tiền ấy cho nó đi dùng bên ngoài vậy …
Sau khi nhận được chỉ thị của vợ, Phong Huống lấy ra tờ chi phiếu đặt ở trên bàn.
Thấy tờ chi phiếu này, Diệp Đông Bình ngây ra một lúc, khi phản ứng được, vội vàng nói:
– Cháu … Các cháu làm cái gì vậy? Mau, mau cầm lại, tiền cho Tiểu Thiên đến trường chú đều chuẩn bị xong rồi …
Tục ngữ nói anh em thân tiền bạc cần rõ ràng, Diệp Đông Bình trước đây có quan hệ rất tốt với Phong Huống, tuy rằng tình cảm tốt, nhưng về tài chính ông vẫn là rất rõ ràng, mấy năm nay Phong Huống đến chơi với Diệp Đông Bình cũng tặng nhiều đồ, đưa tiền thế này thật đúng là lần đầu tiên.
– Chú Diệp, chú chuẩn bị cho Tiểu Thiên là chuyện của chú, tiền cháu và Phong Huống cho Tiểu Thiên đó là tâm ý hai vợ chồng chúng cháu, tiền cũng không nhiều, chỉ một vạn đồng mà thôi, con trẻ ra ngoài không thể túng quẫn, đúng rồi, Diệp Thiên, mật mã là sinh nhật của em …
Vương Doanh vừa nói chuyện vừa móc trong bao ra cái hộp giấy, nói:
– Mặt khác, di động này Tiểu Thiên ngươi cũng phải cầm, đây là chỗ nhét thẻ Sim, em đến Bắc Kinh lo kiếm thẻ đút vào, sau đó gọi điện thoại trở về, anh Phong của em sẽ nạp tiền điện thoại cho em …
Vương Doanh lấy ra di động này là Motorola đời mới nhất, tuy rằng vẫn có chút lớn, nhưng là so với hai năm điện thoại to bằng cục gạch thì cũng tốt hơn nhiều.
Hơn nữa di động này có thể sử dụng mạng G mới lưu hành trong nước, tín hiệu tốt hơn nhiều nếu so với loại máy 9 số khác, cái loại điện thoại đó tín hiệu cực kém, thường xuyên bị người dùng chê cười là điện thoại di động nhất định phải di động mới dùng được.
Ở năm 1995 này, di động còn là một đồ vật rất ít người sử dụng, Vương Voanh mua món đồ này, ít nhất cần hai ba vạn đồng, so sánh với di động này, một vạn đồng thật không coi vào đâu .
– Diệp Thiên, đãi ngộ với em còn cao hơn so với anh đấy, thấy không, anh Phong của em còn đang sử dụng loại to như cục gạch đây …
Nhìn thấy vợ lấy ra món đồ này, Phong Huống cười, nới đùa cùng Diệp Thiên.
Không chỉ có mình hắn, ngay cả Diệp Đông Bình dùng cũng vẫn là cái loại to bự này, loại mới này đưa ra thị trường không lâu, rất nhiều người cũng cảm giác có chút không quen, nên lúc này vẫn thông dụng lắm.
Nhìn thấy Vương Doanh không riêng gì tặng tiền, cả di động cũng đều lấy ra cho, Diệp Đông Bình lần này là thật sự mất hứng , mặt lạnh băng nói:
– Ôi, để chú nói, vợ chồng các cháu tiêu hoang quá mức, Tiểu Thiên mới là lên đó học, mang điện thoại làm gì ? Đây vẫn còn là sinh viên mà?
Kỳ thật ài sản và địa vị của Diệp Đông Bình hiện tại, mặc dù là “Tiền” có túng, nhưng là muốn trích ra mấy vạn mua đồ, cho Diệp Thiên năm ba vạn đồng vẫn là không vấn đề, chỉ là Diệp Đông Bình không muốn làm cho con trai trở thành kẻ tiêu tiền như nước mà thôi.
– Chú Diệp, có một cái điện thoại liên hệ cũng tiện, cháu muốn là muốn lúc nào cũng có thể tìm được Tiểu Thiên …
Nghe thấy Diệp Đông Bình nói như thế, Phong Huống không dám lên tiếng, nhưng Vương Doanh cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô còn chưa sinh đứa con của mình này, mấy năm nay, tình mẹ luôn dồn trên mình Diệp Thiên.
– Không được, ở nhà đều có điện thoại, để cho nó mỗi cuối tuần gọi điện thoại về nhà là được, không thể chiều nó, sẽ thành tật xấu…
Tục ngữ nói dưỡng thói quen tốt thì lâu, dưỡng thói quen xấu thì nhanh, nếu dưỡng thành thói quen xài tiền hoang phí, muốn thay đổi liền không dễ dàng, cho nên mấy năm nay, tuy rằng buôn bán trong tay có chút của cải, nhưng Diệp Đông Bình cũng rất khi cho con trai tiền dùng.
Như lời Diệp Đông Bình nói, bỏ ra mồ hôi của mình, ăn cơm của mình, tiêu tiền chính mình kiếm được mới thư thái, dựa vào may rủi, dựa vào cha mẹ, cũng không phải thật tốt.
Nhìn thấy cha và chị Doanh Doanh tranh luận, Diệp Thiên nở nụ cười, tiếp nhận di động hỏi:
– Chị Doanh Doanh, di động này tín hiệu thật sự tốt lắm sao? Trên núi cũng có thể dùng ạ?
– Đương nhiên có thể sử dụng, Diệp Thiên, ngay cả trên núi Mao Sơn gần nhà chúng ta đều đã xây tháp tín hiệu, Bắc Kinh là thủ đô, tín hiệu còn tốt hơn…
Nghe được Diệp Thiên hỏi vậy, Phong Huống cướp lời nói, hắn gần đây cũng muốn đổi một cái dùng mạng G, bởi vì tín hiệu của máy này thật sự quá kém, có đôi khi phải cầm cái điện thoại chạy ra hai dặm mới có sóng.
– Hả? Mao Sơn cũng có thể dùng ư?
Diệp Thiên nghe vậy lông mi chợt hơi dựng một chút, nói:
– Cái di động này em thích, anh Phong, lúc nào nhờ anh mua cho em cái Sim, rồi đưa điện thoại cho sư phụ của em nhé, mình ông lão trên núi, vạn nhất xảy ra chuyện gì chuyện chúng ta cũng không biết…
Tuy rằng Diệp Thiên đã mất tiền nhờ một vị bác gái trong thôn, cách một ngày lại đi lên núi xem một chút, cũng tiện thể đem muối tương dấm chua linh tinh gì đó cho sư phụ nó, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, giờ có di động này, coi như mình ở Bắc Kinh, thì liên lạc cùng sư phụ cũng tiện hơn.
– Em không không cần à? Vậy được, ngày mai anh liền trở về một chuyến…
Nghe được là biếu lão thần tiên, Phong Huống cũng không còn nói thêm cái gì, lập tức gật đầu đồng ý.
Phong Huống có thể có được ngày hôm nay, ngoài sự giúp đỡ của ông ngoại hắn, thầy trò Diệp Thiên cũng giúp không ít, nếu không khi xảy ra chuyện tám năm trước, cũng đủ để cho hắn phải đau đớn hồi hương, làm việc nhà nông.
Nhìn thấy Diệp Thiên nói không cần di động này, Vương Doanh có chút mất hứng, Diệp Thiên cười nắm bả vai của cô, nói:
– Chị ơi, Bắc Kinh cách nhà không xa, mấy tháng nữa nghỉ đông em có thể trở lại, đến lúc đó, có thể cháu em đã sinh ra rồi …
– Ừ, nếu không đủ tiền tiêu, gọi điện thoại cho chị nhé, ôi, nếu không có đứa nhỏ này, chị sẽ đưa em đi đến trường…
Vương Doanh cũng là cô gái tính tình sảng khoái, nghe Diệp Thiên nói vậy cũng không còn nói thêm gì, cầm lấy tấm chi phiếu kia bỏ vào trong lòng bàn tay Diệp Thiên.
– Nha đầu kia, thật đúng là chiều nó quá…
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, cũng không còn ngăn cản Diệp Thiên lấy tiền này, trong lòng hắn hiểu được, mình cho Diệp Thiên một vạn đồng, đối với sinh viên bình thường thì không tính thiếu, nhưng với Diệp Thiên, có thể cũng không nhiều lắm .
Buổi trưa, sau khi cùng Phong Huống và Vương Doanh ăn cơm xong, Phong Huống liền lái chiếc xe Santana mới vừa mua rời đi, tàu của Diệp Thiên là chuyến hơn bốn giờ chiều, lúc này cũng phải bắt đầu thu dọn đồ đạc .
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng con, sắc mặt Diệp Đông Bình có chút phức tạp,
– Tiểu Thiên, đi đến Bắc Kinh, nếu là có thời gian rảnh, hãy đi thăm các cô của con, nhiều năm như vậy, cũng không biết các cô còn ở nơi đó không …
– Ba, con biết rồi, ba yên tâm, con nhất định có thể tìm được các cô, đúng rồi, thật là ba không cùng đi với con sao?
Đang nhét quần áo vào trong một cái túi du lịch hiệu Riese, Diệp Thiên nghe được lời cha nói, động tác hơi dừng lại một chút.
– Ba … ba, ôi, ba thực có lỗi với các cô, tốt hơn là không đi …
Tiếng nói của Diệp Đông Bình đã tràn ngập đau khổ, mấy năm nay làm kinh doanh đồ cổ, bước chân ông đã vào Nam ra bắc, nhưng chỉ có thành Bắc Kinh, ông cũng chưa bước trở lại.
– Ba, đều là chuyện thủơ nào rồi, con tin tưởng các cô sẽ không trách ba …
Diệp Thiên trộm nhìn cha một cái, đột nhiên nhỏ giọng nói:
– Ba, ba … hay là ba nói cho con chuyện về mẹ con đi?
Chương 67 : Chuyện cũ (Hạ)
– Mẹ của con …?
Diệp Đông Bình nghe vậy, thần sắc chợt ngưng lại, ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn Diệp Thiên, nhiều năm như vậy, Diệp Thiên vẫn không hỏi qua chuyện về mẹ nó một câu, lúc nào lại không muốn quên chuyện này sao?
Không chỉ là con trai, Diệp Đông Bình tự vấn lòng, chính ông làm sao quên được người đàn bà kia? Bằng không tại sao cho tới hôm nay, Diệp Đông Bình cũng không có một lần nữa đi tìm một nửa khác của mình.
Trầm mặc một hồi lâu, Diệp Đông Bình giương mắt nhìn về phía con trai, nói:
– Diệp Thiên, mẹ con hẳn là không ở trong nước, hiện tại nói cho con biết cũng không có ý nghĩa gì, để sau này tiếp tục nói…
Mười mấy năm qua, Diệp Đông Bình đều không phải là không có nghe tin tức về mẹ của Diệp Thiên, thông qua một vài bạn đồng học biết được mẹ Diệp Thiên đã ra nước ngoài từ những năm tám mươi, mấy năm nay không có tin tức bà trở về.
Hơn nữa, nỗi oán hận đối với gia đình bên mẹ Diệp Thiên, Diệp Đông Bình cũng không muốn cho con trai cùng bọn họ có mối quan hệ gì, có đôi khi trải qua cuộc sống yên bình, chính là một loại hạnh phúc.
Thấy vẻ mặt thống khổ của cha, Diệp Thiên cũng không hỏi tới, buông tay đang gấp quần áo, Diệp Thiên tiến lên ôm vai cha, nói:
– Ba, khi con tìm thấy các cô, đến lúc đó ba cũng đi Bắc Kinh nhé, dù sao đều là người một nhà, cũng không thể cả đời không thấy mặt?
Đối với chuyện cũ của cha, Diệp Thiên thật ra cũng hiểu một ít.
Năm đó khi cha với mẹ kết hôn, dường như hai bên gia đình đều không đồng ý, ông nội Diệp Thiên liền mắng cha nó mấy lần, còn các cô của Diệp Thiên lại điện báo ông lão bệnh tình nguy kịch.
Nhưng khi Diệp Đông Bình mệt mỏi chạy về Bắc Kinh, lại phát hiện ông lão không sao, chỉ là không đồng việc hôn sự này, tức giận đến nỗi Diệp Đông Bình cùng người nhà cãi nhau to, sau đó Diệp Đông Bình lại quay trở về nông thôn.
Năm sau, khi Diệp Đông Bình trở về lần thứ hai, Diệp Thiên được sinh ra, ngay khi Diệp Đông Bình phải làm lụng vất vả kiếm sống, còn phải nuôi nấng mẹ con Diệp Thiên, trong nhà lại đánh tới một bức điện, nội dung cùng một năm trước vừa sờ giống nhau, chỉ có vài chữ: bệnh tình cha nguy kịch, mau trở về!
Trong hơn một năm này, Diệp Đông Bình cùng người trong nhà thư từ qua lại cơ hồ đều là khắc khẩu, lúc ấy thấy bức điện này, còn tưởng rằng lại là giả.
Hơn nữa đội sản xuất lúc này xây dựng thêm đập chứa nước, phải thêm lao động, vì muốn cho mẹ con Diệp Thiên sống tốt một chút, Diệp Đông Bình hơn nửa năm đều làm việc ở đập chứa nước, cũng không còn cơ hội đi xác minh nội dung bức điện này là thực giả.
Nửa năm sau, khi Diệp Đông Bình từ công trường đập chứa nước về đến nhà, lại thấy người chị em mang chữ hiếu trên cánh tay, bị tát cho một cái, Diệp Đông Bình mới biết mình phạm sai lầm lớn cỡ nào.
Diệp Đông Bình cảm thấy hổ thẹn, cũng không có được sự thông cảm là tha thứ của người chị em từ nhỏ rất thương yêu mình, sau này, có gửi thư tín về nhà cũng đều là đá chìm đáy biển, điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ông chưa có trở về Bắc Kinh.
– Với lại, năm đó là ba không đúng, cũng không oán trách các cô giận ba…
Diệp Đông Bình cười có chút miễn cưỡng, nếu các chị em trong nhà không chịu tha thứ cho mình, cái chết của cha ông chính là vết thương mà cả đời ông đều không thể lành.
– Được rồi, không nói nữa, sau khi con tới Bắc Kinh, chớ có gây chuỵên, ba biết con có võ, nhưng không cho phép con ra tay đánh người khác …
Diệp Đông Bình không nhịn được, lại dặn dò con trai, hắn biết con trai mình thế nào, lại thêm chuyện biết xem tướng, thật sự là có thể gặp rắc rối nhiều hơn so với bất kỳ ai khác.
Hành lý của Diệp Thiên rất đơn giản, chỉ vài bộ quần áo bình thường và đồ lót đựng trong túi du lịch, ăn mặc theo mùa, quần áo và đệm chăn hắn tính đến Bắc Kinh tiếp tục mua, nhiều năm qua đã thành thói quen khiến hắn thực không thích bao lớn bao nhỏ ra khỏi nhà.
Nhìn đồng hồ, đã là một giờ rưỡi buổi chiều, thị trấn nhỏ không tiện tàu, tới nhà ga cũng ohải mất hơn một giờ, hai cha con khóa chặt cửa, liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Mang theo túi du lịch của con trai, Diệp Đông Bình liếc mắt một cái thấy Diệp Thiên cất ví ngay túi sau quần bò, bất mãn nói:
– Tiểu tử ngươi không thể cất kỹ tiền một chút sao?
Diệp Thiên lấy một vạn đồng cha cấp cho chia làm hai phần, tám nghìn đồng đặt ở túi du lịch, còn hai ngàn cất vào ví, nhét ở sau mông, căng phồng vô cùng dễ thấy.
Nghe thấy cha nói vậy, Diệp Thiên nở nụ cười, chẳng hề để ý nói:
– Ba, người có thể trộm tiền của con trai ba, còn chưa sinh ra đâu…
Không phải Diệp Thiên khoe khoang, trên tàu từ Giang Nam đến Hà Bắc, thật không có người nào không có mắt dám ra tay đối với hắn.
Đi theo sư phụ vào Nam ra Bắc, tuy rằng Diệp Thiên rất ít khi ra tay đi quản chuyện người khác, nhưng là bị người ta chủ động trọc vào, Diệp Thiên cũng không để yên, liền theo như quy củ giang hồ, mấy năm nay ít nhất đã chặt đứt vài bàn tay .
Tục ngữ nói chuột có đường của chuột, tặc có đường của tặc, Diệp Thiên hàng năm đều đi ra ngoài một vòng như vậy, trên đường đã sớm truyền đi cái tin về người này, ngàn vạn lần không thể trêu chọc người này, mấy năm nay ra ngoài cũng rất ít khi gặp chuyện.
Nghe được lời của con rồi, Diệp Đông Bình gõ một cái thật vang:
– Tiểu tử, mấy năm nay không sợ tặc trộm, không sợ chúng nhớ mặt à, con chỉ là một đứa bé có thể có bản lĩnh gì chứ? Làm người cần khiêm tốn, hiểu hay không hả?
Mặc dù biết con trai không phải người chưa từng ra ngoài, nhưng Diệp Đông Bình bắt Diệp Thiên đặt ví tiền trong túi áo trên, lúc này mới mở cửa xe, đưa Diệp Thiên chạy tới nhà ga.
Mỗi nhà ga các thành thị, đều là nơi hỗn loạn nhất và hay xảy ra các vụ nhất trong thành phố, nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, nơi hỗn tạp này, cũng cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc.
Khi mang theo túi xách đi vào đại sảnh đợi xe ánh mắt thì Diệp Thiên đảo qua, có thể thấy mấy thanh niên lấm la lấm lét chuyên nhìn túi người khác xem xét, những ngày tháng này chính là thời gian sinh viên các trường chuẩn bị khai giảng, tự nhiên cũng là thời kỳ bọn trộm cắp họat động sinh động nhất.
Nhưng bọn trộm cắp giống như bọn giết người, hiểu được luật giang hồ Diệp Thiên cũng sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này, cảnh sát cũng không quản, hắn dựa vào cái gì đi làm công dân tốt cho thành phố?
– Tàu từ Thượng Hải đi Bắc Kinh chuyến số XXX đã vào ga, mời hành khách kiểm vé chuẩn bị lên xe…
Ở nhà ga đợi hơn một giờ, cuối cùng đài phát thanh nhà cũng vang lên thông báo về chuyến tàu của Diệp Thiên.
– Ô, ba đâu nhỉ?
Diệp Thiên đứng lên xếp hàng, lại phát hiện cha vừa mới ngồi bên người đã không thấy đâu, bởi vì tàu chỉ dừng lại ga này mười phút, Diệp Thiên có chút bất đắc dĩ, đành mang tùi đi qua cửa soát vé.
– Diệp Thiên, Diệp Thiên, mở cửa sổ ra…
Vừa tìm được vị trí ngồi ở trong xe, Diệp Thiên liền nghe thấy tiếng cha gọi, ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, tay phải Diệp Đông Bình cầm một tờ giấy, tay trái còn mang theo túi nước quả, trên mặt đầy mồ hôi, đang lo lắng sờ các cửa kính xe.
Hạ kiếng xuống, nhận hoa quả trong tay cha, chuyến tàu cũng chậm rãi khởi động, nhìn thấy khuôn mặt người cha đã không còn trẻ và mái đầu điểm bạc, dần dần khuất đi trong tầm mắt, trong mắt Diệp Thiên không biết từ khi nào thì đã đầy nước mắt.
Chương 68 : Chuyến tàu
Đoàn tàu không ngừng tăng tốc lên, tiếng kéo còi hơi thật dài, gào thét, chạy nhanh ra khỏi sân ga.
Tuy rằng hàng năm đều phải rời nhà một thời gian, nhưng không thể nghi ngờ lần này cũng là lần Diệp Thiên cảm xúc sâu nhất, tựa hồ cũng hiểu được đạo lý mà cổ nhân thường nói: “ Phụ mẫu tại bất viễn du” ( Cha mẹ ở gần không thấy quý ).
Đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, Diệp Thiên đóng cửa sổ lại, một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi của chính mình, Diệp Thiên mới phát hiện hai hàng ghế bên mình đã đầy người.
Năm chín mươi lăm, xe lửa còn không nhiều, xe có điều hòa cực ít, phần lớn đều là xe giống như Diệp Thiên ngồi này, toa hành khách chia làm hai hàng trái phải, một hàng là hai người ngồi, còn loại khác là một hàng ghế ba người ngồi, mặt đối mặt có thể có đến sáu người.
Lúc này ngồi ở bên người Diệp Thiên chính là hai cô gái trẻ tuổi, đối diện thì là một người trung niên chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, còn có một thanh niên tuổi xấp xỉ Diệp Thiên, bên cạnh người thanh niên là một phụ nữ hơn 40 tuổi, khuôn mặt có vài phần tương tự người thanh niên kia.
Vừa mới ngồi cùng một chỗ, tất cả mọi người thực xa lạ, nhất là hai cô gái trẻ bên cạnh Diệp Thiên, lại càng thật cẩn thận đánh giá mấy người chung quanh, giống như khắp thế giới đều là người xấu, muốn nhìn ra bản chất những người này từ bề ngoài của bọn họ vậy.
Mặc dù Diệp Thiên hơi cúi đầu, nhưng sớm đã xem xong tướng mấy người bên cạnh, khiến cho hắn có chút thích thú chính là, hai cô gái bên cạnh lại rất xinh đẹp.
Tuy rằng trên TV, phim ảnh, trên màn ảnh xuất hiện đều là mỹ nữ, nhưng ở trong hiện thực cuộc sống, con gái xinh đẹp thật sự không nhiều, nhiều nhất chỉ có thể được gọi là ưa nhìn.
Trước đây Diệp Thiên nhiều lần đi du lịch như vậy, xe lửa ô tô cũng ngồi không ít, nhưng cho tới bây giờ chưa gặp được người nào xinh đẹp hơn hai cô gái trước mặt hắn, lúc này tâm tình đương nhiên trở nên vui vẻ.
– Làm sao vậy? Chàng trai, nhớ nhà ư? Đây là lần đầu tiên đi xa nhà hả?
Người trung niên ngồi ở đối diện Diệp Thiên kia, chủ động bắt chuyện cùng người ngồi ở đối diện Diệp Thiên, từ Giang Nam này đến Bắc Kinh, tổng cộng cần gần 20 mấy giờ ngồi xe, không ai tán gẫu, cứ nhìn trời đất lồi mắt ra, người cũng sẽ chết ngạt.
– Vâng ạ, thưa chú, là lần đầu tiên cháu đi xa nhà, đi Bắc Kinh…
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra chút ngượng ngùng và tươi cười, vẻ chín chắn khi ngồi cùng cha hắn hoàn toàn biến mất không thấy đâu, giờ phút này Diệp Thiên nhìn qua, hoàn toàn tương xứng với tuổi của hắn, là một mười thanh niên mười bảy mười tám tuổi.
– Chàng trai, đi Bắc Kinh làm gì vậy? Thăm người thân hay là đến trường? Thấy cháu đi một mình, hẳn là đi thăm người thân thích?
Người trung niên thực giỏi nói, khi Diệp Thiên trả lời xong, liền thao thao bất tuyệt hỏi tiếp, khiến trong lòng Diệp Thiên cười thầm không ngừng, người này thật ra rất thú vị, đã sống hơn ba mươi tuổi, còn không biết không nên bắt quen, thân thiết với người lạ.
– Thưa chú, cháu lên trên đó học…
Diệp Thiên cười, mở ra túi hoa quả cha vừa mua cho, nói:
– Mời mọi người ăn trái cây ạ!
Hành động của Diệp Thiên nhất thời lấy được thiện cảm thật là tốt của trung niên, cười nói:
– Ha ha, chàng trai thật tốt, đừng kêu chú hoài, anh họ Triệu, gọi anh Triệu là được, anh còn chưa già như vậy…
– Chàng trai, em cũng là đi Bắc Kinh học hả? sao người lớn trong nhà đều không ai đưa?
Nghe thấy Diệp Thiên và người trung niên kia nói chuyện, người phụ nữ hơn 40 tuổi cũng nói vào.
– Con trai dì cũng là đi Bắc Kinh học, đại học Hoa Thanh, đúng rồi, cậu sinh viên, cháu là đến trường đại học nào?
– Ha ha, ba cháu có chút bận, chỉ có thể để cho cháu đi một mình, dì, đại học Hoa Thanh thật là tốt …
Diệp Thiên cười, trả lời câu hỏi thứ nhất của người phụ nữ kia, cũng liền bỏ qua câu hỏi thứ hai, lúc này ra bên ngoài, gặp người lạ chỉ nên nói ba phần là thật.
Nhất là những năm này, di động còn chưa được thông dụng, ở trên xe lửa, thường có một số người không tốt, thu thập tin tức cùng người nói chuyện phiếm, sau đó dùng danh nghĩa này nọ đến nhà người đó lừa tiền.
Nhưng có thể gặp được bạn đồng học tương lai ở trong này, Diệp Thiên cũng cảm thấy có chút trùng hợp, tuy rằng không biết đối phương học là ngành gì, nhưng dù sao cũng là bạn học.
– Đương nhiên, đại học Thanh Hoa mà, dì có nhiều bạn như vậy, nhưng chỉ có con trai dì thi đỗ …
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, trên mặt người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ hưng phấn, tựa hồ đột nhiên trẻ hơn mười tuổi.
Tuy rằng người Thượng Hải và người Bắc kinh có chút không ưa nhau, nhưng không thể phủ nhận là, trong nhà có người có thể thi vào đại học Thanh Hoa, ngôi trường có tiếng là giáo dục tốt nhất nước này, vói người nhà mà nói, thật là một chuyện rất vinh quang.
– Thật lợi hại, cháu nghe nói đại học Thanh Hoa rất là khó thi vào …
Diệp Thiên tức thời xen vào nói một câu, khiến người phụ nữ kia càng thêm vui vẻ, đưa tay vỗ đầu con trai đang ngồi bên cạnh một cái, nói:
– Nói chuyện với mấy anh chị đây đi nào, đừng im lặng như vậy không lịch sự…
– Chào mọi người, em tên là Tử Dương …
Người thanh niên lia có chút bất mãn với mẹ, liếc mắt, không tình nguyện bỏ cái tai nghe điện thoại ra, sau khi nói xong lập tức lại đeo trở lại, nhưng ánh mắt cũng trộm đánh giá hai cô gái ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên.
Người phụ nữ trung niên nói với Diệp Thiên và mấy người vẻ xin lỗi, cười cười, nói:
– Đứa nhỏ này, một chút đạo lí đối nhân xử thế đều không hiểu, chỉ biết đọc sách, tôi không đi cùng nó, chỉ sợ ngay cả xe lửa đều không thể đi lên, xe lửa này cũng thật là, ngay cả vé giường nằm cũng không còn…
Tuy rằng nhìn như đang quở trách con trai, nhưng tất cả mọi người cũng nghe được, người mẹ này đang khen con đây, hơn nữa nghe khẩu khí, tựa hồ chỉ có ghế giường nằm mới xứng đáng với thân phận sinh viên đại học Thanh Hoa.
– Giường nằm?
Diệp Thiên không tỏ thái độ gì. Hắn và lão đạo sĩ đi ra ngoài chưa bao giờ mua vé giường nằm, bởi vì chỉ có ngồi trong toa xe hỗn tạp loại này, mới có thể chân thật hiểu được cuộc sống nhân sinh muôn màu.
– Dì à, thời điểm này vé giường nằm xe lửa thật là ít, chúng cháu cũng đều không mua được …
Nghe được trong số người ngồi bên cạnh có hai sinh viên, một cô gái ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên rốt cục cũng mở miệng nói chuyện.
Các hàng ghế khác cũng là như thế, một vài người không quen, thông qua vài câu nói chuyện với nhau, dần dần trở nên thân thiện hơn, tiếng nói tràn ngập cả toa hành khách, thỉnh thoảng ở chỗ ngồi nào đó phát ra một tràng tiếng cười.
Bất kể có thực học hay không, những thầy tướng số quen đi giang hồ xem tướng người, bản lĩnh quan sát và đánh giá nhất định là có, Diệp Thiên càng không cần phải nói, qua mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủn, đã rõ ràng thân phận tất cả mấy người bên cạnh.
Người trung niên tự xưng họ Triệu, là giám đốc kinh doanh của một công ty ở Tô Châu, đi Bắc Kinh công tác, đương nhiên, những năm này chạy nghiệp vụ ở bên ngoài, mười người trong đó có chín đều là giám đốc, cũng có số ít là phó giám đốc, nhưng cũng đảm đương không nổi.
Còn hai cô gái kia, tuy rằng nhìn như cẩn thận, phòng bị tâm lý nhất, nhưng bị Diệp Thiên hỏi qua vài câu cũng khai hết nội tình, không ngờ là sinh viên học viện điện ảnh Bắc Kinh, một người tên là Sầm Tĩnh Lan, một người tên là Diêu Thiến Thiến, hai người đều là người Thượng Hải, lần này kết thúc kỳ nghỉ hè kết bạn cùng về trường học.
Điều này làm cho cậu thanh niên đối diện đang nghe tai phone tên Tử Dương cũng thấy hứng thú, bỏ tai nghe điện thoại cùng cô gái nói chuyện, cũng có người toa trước sau đến hỏi lung tung này nọ, nhất thời chỗ Diệp Thiên trở nên rất náo nhiệt.
Chương 69 : Ngoài ý muốn
Hai cô gái thật là không có vẻ kiêu ngạo như những cô gái xinh đẹp khác, cùng người bên cạnh nói chuyện rất vui vẻ, nói một chút về những người minh tinh sắp nổi danh trong học viện điện ảnh, khiến người chung quanh nghe thấy thỉnh thoảng lại truyền ra một tràng tiếng thán phục.
Còn Diệp Thiên, người khơi mào câu chuyện, lại không lên tiếng nữa, nghe hai cô gái líu ríu nói chuyện, thời gian cũng trôi nhanh hơn.
Duy nhất khiến Diệp Thiên có chút đau đầu chính là, cái cô tên Sầm Tĩnh Lan tựa hồ thực cảm thấy hứng thú đối với hắn, thường hay truy vấn vài câu về trường học của Diệp Thiên.
Sầm Tĩnh Lan lớn hơn hai tuổi so với Diệp Thiên, mùi thơm của cơ thể con gái và hơi thở thanh xuân, thiếu chút nữa khiến cho Diệp Thiên không chống đỡ nổi.
Nhưng Diệp Thiên mấy năm nay hành tẩu giang hồ cũng không phải là không có ích, đã làm được “bất động thanh sắc”, làm cho người ta không có cảm giác mình tự kiêu.
Sau khi đoàn tàu chạy qua Nam Kinh, sắc trời liền tối xuống, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm người bán đồ ăn uống trên xe, trong xe tràn ngập mùi các loại thực phẩm.
Diệp Thiên cũng lấy túi du lịch của hắn từ trên giá đồ xuống, trong túi, ngoài mấy bộ y phục đơn giản, còn lại tất cả đều là thức ăn, hơn nữa tất cả đều là túi đựng thịt bò chín.
Không giống những người tu đạo bình thường thích đồ chay, Diệp Thiên từ nhỏ đã luyện võ, tuy rằng luyện võ gia quyền, nhưng lượng cơm Diệp Thiên ăn vẫn nhiều hơn so với người bình thường rất nhiều, thân thể yêu cầu tương đối cao đối với khí huyết động thực vật, cơ hồ mỗi bữa nhất định đều phải có thịt.
Mặc dù không đến nỗi mỗi bữa ăn cơm một đầu lợn như Quyền Sư trong truyền thuyết trước giải phóng, nhưng một bữa cơm ăn mấy cân thịt, đối với Diệp Thiên mà nói đã là thói quen.
Diệp Thiên xé hết bảy tám túi thịt bò chín đặt ở cái bàn nhỏ bên cửa sổ, nhiệt tình hô:
– Anh Triệu, dì Trần, hai chị, mời dúng thử chút?
– Tương thịt bò à, thứ tốt, anh đây vừa mua con vịt muối Nam Kinh, Tiểu Diệp, muốn uống gì hay không?
Nhìn thấy Diệp Thiên đem đồ ăn ra, vài người khác cũng đều đem thực phẩm chính mình mang theo ra, giám đốc Triệu hiển nhiên là người thích uống rượu, trong bao còn có hai bình rượu nhỏ chừng hai lượng.
– Ha ha, anh Triệu, em không uống rượu, anh cứ dùng …
Diệp Thiên cười khoát tay, hắn không phải không uống rượu, mà là uống rượu cần xem trường hợp, vả lại thân phận hắn là sinh viên, trước mặt công chúng uống rượu cũng không thích hợp.
– Tiểu Diệp, dì có mua túi gạch cua, cháu nếm thử…
Lúc này nhiều người trên xe lấy ra cặp lồng đựng cơm của mình, thông thường ngồi xe lửa, đều tự mình mang chút đồ ăn, mẹ con Vu Tử Dương thậm chí còn mang theo canh cua Miếu Thành Hoàng Thượng Hải, nói rằng đây là món con trai bà thích ăn nhất.
Mặc dù Diệp Thiên không nói nhiều lắm, nhưng làm cho người ta quý, mấy người lấy đồ ăn ra, đều là cho vào bát mới Diệp Thiên đến ăn.
– Tiểu Diệp Tử, làm sao em ăn nhiều thịt vậy? Chị có đậu phụ khô này, em cũng nếm thử xem …
Sầm Tĩnh Lan từ trước đến giờ đều để ý Diệp Thiên, thấy Diệp Thiên bày trước mặt toàn thịt bò, liền đưa cho một gói đậu phụ khô Tô Châu.
– Được, em nếm chút …
Diệp Thiên cũng không khách khí, xé túi đậu phụ khô, lấy tay thò vào trong gói to, móc ra đút vào miệng, vài miếng đã ăn hết túi đậu phụ khô.
– Em … Làm sao em ăn được như vậy?
Kiểu ăn của Diệp Thiên khiến mấy người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn hắn, bọn họ không ngờ một chàng trai nhìn nho nhã như vậy, ăn uống lại nhanh đến như vậy?
– Hắc hắc, chị Tĩnh Lan, đã quen rồi ạ, ngày còn nhỏ nhà nghèo, ăn phải cướp thật nhanh…
Diệp Thiên cười hắc hắc, bắt đầu nói xạo, dù sao cũng chỉ là gặp nhau ở trên xe lửa, xuống xe lửa thì đường ai nấy đi, mặc dù đối phương là mỹ nữ, Diệp Thiên cũng không cần biểu hiện phong độ quân tử làm gì.
Sầm Tĩnh Lan thấy Diệp Thiên nói vậy rất sửng sốt, nhưng lập tức nở nụ cười,
– Nói bậy, nhìn bọ dạng trói gà không chặt của em, cũng không giống là người chịu khổ…
– Chị Tĩnh Lan còn có thể xem tướng ư? Vậy giúp em xem xem sau này có thể phát tài hay không?
Vừa nói chuyện, Diệp Thiên lại vừa cầm túi thịt bò chín lên, ttúi thịt bò nặng đến ba bốn lượng, bị Diệp Thiên ăn ba miếng đã hết sạch, ngay cả nước đều không cần uống, thuận tay lại cầm lấy túi khác bắt đầu ăn.
Buổi trưa khi chị Doanh Doanh đến, Diệp Thiên ăn không nhiều lắm, lúc này đúng là đói bụng, nói chuyện vài câu, bảy tám túi thịt bò bày biện trước mặt trở thành trống rỗng.
Đang đà ăn, Diệp Thiên cũng ăn hết gói canh gạch cua của dì Trần và thịt vịt muối của giám đốc Triệu, đợi đến khi ăn xong, Diệp Thiên mới phát hiện, mấy người ngồi bên cạnh mình, đang lặng ngắt như tờ.
– Thôi chết, sao không chú ý gì hết cả?
Diệp thiên biết mình phạm sai lầm, vội vàng lộ ra vẻ ngại ngùng, tươi cười, nói:
– Cái đó … Cái đó bình thường không mấy khi được ăn, ăn nhiều chút, dì Trần, anh Triệu, trong túi của tôi còn có chút thịt bò, lấy cho mọi người ăn nhé!
Nhắc tới cũng kỳ quái, không biết có phải là vẻ chân thành tươi cười của Diệp Thiên kia phát huy tác dụng hay không, những người bên cạnh đó lại rất tin lời của hắn, thật ra còn thấy thương hại đứa trẻ này, chắc phụ huynh của hắn rất keo kiệt, mới có thể khiến cho con cái ăn tham như vậy a?
– Tiểu Diệp Tử, bình thường ăn được không cũng không nên ăn như vậy? Bụng cháu không sao chứ? Nếu… Nếu đau bụng thì làm sao bây giờ?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, dì Trần giật mình nói, ánh mắt không nhịn được liền đánh giá bụng Diệp Thiên, đây là nụng người sao? Một đầu heo chắc cũng ăn hết được như vậy?
– Ấy, không việc gì, cháu ở nông thôn bụng dạ chắc nịch, còn ăn nhiều hơn so với thế này…
Diệp Thiên ngượng ngùng gãi gãi đầu, cầm túi của mình phái sau lại, liền chuẩn bị lấy mấy túi đồ ăn ra bên ngoài, nghĩ lại, bản thân nó đã càn quét hết đồ ăn của những người khác rồi.
– Sẽ không phải vẫn là thịt chứ? Chị xem xem, em mang bao nhiêu đồ ăn?
Sầm Tĩnh Lan có chút tò mò, liền đoạt lấy tùi xách của Diệp Thiên.
– Ôi, không còn mấy túi đâu ạ …
Diệp Thiên không nghĩ cô gái nhìn qua điềm đạm nho nhã xinh đẹp này, thế nhưng dám cướp túi của mình, không cẩn thận thật đúng là bị cô ta lấy được.
Khi Sầm Tĩnh Lan cướp túi chỉ dùng một bàn tay, nhưng thật ra khi đưa tay qua, khóa kéo của cái túi xách đang mở, quần áo Diệp Thiên nhất thời rớt xuống.
Ngay khi Diệp Thiên muốn cầm lại túi và Sầm Tĩnh Lan cũng luống cuống tay chân nhặt quần áo cho hắn lên thì một chồng nhân dân tệ thật dày rơi xuống, rơi đầy chân mấy người.
– Ai da, như thế nào mà có nhiều tiền như vậy?
Người ngồi ở đối diện Diệp Thiên – dì Trần liền nói, nhất thời thu hút ánh mắt tất cả mọi người trên khoang xe lại đây, thậm chí có vài người, còn muốn rời chỗ ngồi, không biết là muốn tới đây nhặt tiền hay là xem cho vui.
Sầm Tĩnh Lan không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy, nhất thời cũng căng thẳng, vừa giúp Diệp Thiên nhặt tiền trên mặt đất vừa la lớn:
– Tiền này là của Diệp Thiên, nếu ai dám cướp tôi sẽ kêu nhân viên bảo vệ …
– Diệp Thiên, đúng rồi … Thực xin lỗi, là chị quá bất lịch sự, chị không phải cố ý…
Tiền rơi trên mặt đất không thật lọan, mấy người cũng hàng ghế với Diệp Thiên cùng giúp một tay, rất nhanh đxa nhặt hết tiền lên, đem tiền giao cho Diệp Thiên rồi, vẻ mặt vị minh tinh điện ảnh tương lai này có vẻ ngượng ngùng.
– Không sao ạ, đây là học phí của em, bằng không cũng sẽ không mang nhiều tiền như vậy ra ngoài …
Diệp Thiên cười đem nhận lại tiền, ánh mắt lướt qua trên mặt mấy người trong xe.
Đem tiền nhét vào ba lô rồi, Diệp Thiên không đặt ở trên giá đỡ nữa, mà đặt bên người, ở gần cửa sổ, trong lòng thầm thở dài một tiếng:
– Ôi, vừa ra cửa quên không bói một quẻ, cũng có thừa đâu?
Người này biết được chuyện của mọi người, không khỏi thấy nhàm chán, sau này hiểu được đạo lý này rồi, mấy năm gần đây Diệp Thiên rất ít khi xem bói gieo quẻ, và hắn cũng không nghĩ tới vừa lên đường liền gặp chuyện loại này.
Chương 70 : Lưu manh liều mạng
-Người thanh niên trẻ tuổi kia mang theo người nhiều tiền như vậy mà không thấy sợ sao?
-Đúng vậy đấy, hơn nữa tiền còn để hở cả ra ngoài thế kia, nói không chừng còn gây sự chú ý của kẻ trộm nữa cơ…
-Nếu là mình, bây giờ mình sẽ mang ngay đến cảnh sát, nhờ họ giữ hộ.
Đầu năm nay, bảy tám nghìn tệ mặc dù không phải là số tiền nhiều, nhưng tuyệt nhiên không phải là ít, một người nhìn thấy một cậu học sinh mười bảy mười tám tuổi mang theo một số tiền lớn như vậy, khi ấy sẽ trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
-Diệp Thiên, hay là…chúng ta đưa tiền cho cảnh sát ngồi trên xe giữ hộ đi?
Nghe thấy ý kiến bàn luận của những người đó, Sầm Tĩnh Lan có chút áy náy, nếu như không phải cô cướp ba lô của Diệp Thiên, ai mà biết được bên trong cái túi đó lại để nhiều tiền thế cơ chứ?
Sầm Tĩnh Lan chưa dứt lời, vị giám đốc Triệu kia cũng gật đầu phụ họa theo.
-Đúng đấy, Tiểu Diệp, nhất định không thể coi thường, năm ngoái khi tôi đi công tác ở Tây Bắc, bóp da bị rạch một lỗ rất to, nếu không phải có đồng sự đi cùng, thì có mà phải ngủ ngoài lề đường rồi…
-Haha, không sao đâu, tôi để túi ở dưới mông rồi, không ai có thể trộm mất được đâu…
Diệp Thiên nghe vậy cười lớn, hắn vừa bói cho mình một quẻ, có điều giống như trước đây, xem được người mà không xem được cho mình, quẻ rất mơ hồ, nhưng có vẻ như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Diệp Thiên biết vậy, cứ coi như là đem tiền giao cho cảnh sát giữ hộ thì cũng không tránh được chuyện này, hơn nữa trong lòng cậu ta cũng có chút buồn bực. Mấy khuôn mặt vừa nhìn thấy đều là những khuôn mặt quen, lẽ nào bọn họ có thể xuống tay với chính mình?
Con đường chạy thoát của tên trộm này, về cơ bản là có lộ trình cố định. Thời gian trước, cũng có tên trộm rạch túi tiền của Diệp Thiên, sau khi bị cậu bắt được đã muốn dùng dao đánh người, liền bị Diệp Thiên cắt một cánh tay.
Vì tránh để hậu họa về sau, Diệp Thiên còn cùng với sư phụ đến Thương Châu, gặp một vị tặc vương chuyên ăn quản lý trộm đường ray xe lửa, theo lí mà nói thì sau sự việc này, những kẻ kiếm ăn ở con đường sắt này, không kẻ nào dám đến gây phiền toái.
Hơn nữa sau khi Diệp Thiên vừa nhìn nhìn thấy mấy người kia xong, vốn dĩ là muốn “ kiếm ăn” ở trên xe lửa này đều ồn ào rời đi, bọn họ cũng là muốn tỏ rõ thái độ không nghĩ đến số tiền kia của Diệp Thiên.
Tuy nhiên rất nhiều việc trên đời này đều dẫn đến từ những việc ngoài ý muốn, Diệp Thiên cũng không dám coi thường. Miệng nói với Sầm Tĩnh Lan, mắt lại chú ý đến từng người đi đến từ những chỗ ngồi bên cạnh.
Thời gian trôi qua, tiếng ồn ào trong xe cũng dần dần lắng xuống. Bởi vì lúc chập tối xảy ra sự việc đó nên hai cô gái đều ít lời hơn, thỉnh thoảng thì thầm với nhau, nhưng cũng không hề làm phiền đến Diệp Thiên.
Mặc dù biết là sẽ xảy ra chút chuyện gì đó, Diệp Thiên cũng không bận tâm. Học theo giám đốc Triệu ngồi ở đối diện, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lấy lực phát giác ra mọi sự việc xung quanh, cho dù là có chuyện gì thì cũng có thể phản ứng trước tiên.
Khi qua 11 giờ, một số đèn trong xe bị tắt đi, ánh sáng trong cả toa hành khách nhất thời trở nên ảm đạm.
Đang lúc Diệp Thiên nửa thức nửa ngủ, thì bỗng nhiên cảm thấy được đoàn tàu lắc lư, đồng thời mở to mắt, cũng nghe thấy tiếng đài phát thanh báo đến ga xe lửa.
-Đến Từ Châu rồi à?
Diệp Thiên nhìn đồng hồ, trời đã hửng sáng, nhưng Từ Châu là một trạm trung chuyển lớn, rất nhiều người xuống xe ở đây, vốn là toa xe đông đúc, cũng trở nên thưa người hơn.
Nhìn sang bên cạnh, hai cô gái đã tựa vào nhau ngủ rồi, giám đốc Triệu ngồi ở đối diện cũng dựa lưng vào ghế, đầu rủ xuống ngủ, Diệp Thiên thực sự sợ ông ta sẽ cắm đầu xuống…
Còn cái người Vu Tử Dương kia thì nằm lên đùi mẹ ngủ ngon lành, dãy ghế ngồi đấy ngoài Diệp Thiên ra, cũng có cô Trần vẫn đang thức, vì để cho con có giấc ngủ ngon, với tư thế ngồi kia của bà thật khó có thể mà ngủ được.
Nhìn thấy Diệp Thiên tỉnh giấc, cô Trần cười với cậu, nói nhỏ:
-Tiểu Diệp, cháu ngủ đi, để cô trông giúp cháu, có chuyện gì sẽ gọi cháu dậy…
-Cảm ơn cô…
Diệp Thiên lễ phép gật đầu, kéo túi đang bị đè nặng lên một chút, chuẩn bị dựa vào tiếp tục ngủ. Mặc dù không phải cậu mệt quá, nhưng đêm nay nếu đều mở to mắt ra như vậy thì sẽ thấy rất khó chịu.
Đúng lúc Diệp Thiên định nhắm mắt lại, đèn phía trước chợt tối đi, lại có một người con trai đi đến và ngồi xuống ở ghế đối diện của dãy đó. Người ngồi ở vị trí đấy lúc nãy đã xuống xe ở trạm Từ Châu rồi.
– Ơ?
Diệp Thiên mượn đèn bên trong xe để liếc mắt nhìn người kia một cái, tức khắc thấy giật mình, toàn thân đều trở nên tỉnh táo.
Mặc dù trong lòng khiếp sợ, nhưng nét mặt Diệp Thiên không để lộ ra ngoài, ngược lại lim dim mắt, mượn ánh sáng thừa đó chăm chú đánh giá người kia.
Tuổi người con trai ngồi chếch phía đối diện Diệp Thiên khoảng hai bảy hai tám tuổi, cao khoảng 1m75, thân hình cường tráng, những thứ đó không phải là điều quan trọng, quan trọng là khuôn mặt của hắn ta.
Góc độ hai tai và đầu của người này có bộ dạng nghiêng 45 độ, là đôi tai Đâu phong điển hình, trong cách nói của tướng mạo thì hai tai đâu phong, phá sản tổ tông. Hơn nữa tính cách của loại người này rất cố chấp, có quan hệ không tốt trong đối nhân xử thế.
Ngoài tai ra, thiên đình của người con trai này có chỗ lõm vào rõ rệt, hơn nữa môi rất dầy, chứng minh dục vọng của hắn rất lớn.
Nếu đơn thuần chỉ có thế, thì cũng chẳng có gì, dù sao người có tướng mạo như vậy cũng không ít, nhưng khi Diệp Thiên nhìn thấy dung mạo của hắn thì tim đập dồn dập.
Người này lông mày cốt phản đao, lông mày loạn như cỏ, hai mắt cũng không không nhìn trực diện người khác, lại mơ hồ lộ ra một tia hung ác.
Tướng pháp có dạy: lông mày cốt hoành lộ ra tính hung ác của chủ, mắt ác lộ thủ phạm, cho dù không sử dụng tướng thuật trong đầu, Diệp Thiên cũng có thể kết luận, trên người ngồi đối diện nhất định có án mạng, hơn nữa còn không phải là một.
Với lại, người này khiến cho Diệp Thiên có một loại cảm giác nguy hiểm. Trên người nhất định là mang theo hung khí, điều này khiến cho Diệp Thiên trở nên hơi căng thẳng, đối phó với kẻ côn đồ liều mạng này, không cẩn thận sẽ gây tổn thương đến bản thân.
Diệp Thiên không phải loại người ngồi chờ người khác tìm phiền phức, sau khi cân nhắc kĩ, lập tức đưa ra kế sách, đẩy đẩy Sầm Tĩnh Lan bên cạnh, nói:
– Chị Tĩnh Lan, nhờ chút, em muốn đi toilet…Đỉnh Khải Nguyên Dạ – Vấn Dạ Chi Dạ – Truyện Ma Tu Đỉnh Luyện Thần Ma – Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Sau khi bị Diệp Thiên đẩy tỉnh giấc, Sầm Tĩnh Lan mơ màng mở mắt, né người ra phía ngoài, đồng thời đẩy bạn đồng nghiệp:
– Thiến Thiến, tỉnh đi, nhường đường cho Diệp Thiên đi ra nào…
Ngay khi Diệp Thiên mở miệng nói chuyện, nam thanh niên ngồi ở phía đối diện toàn thân đột nhiên cứng đờ.
Có điều nghe thấy Diệp Thiên muốn đi vệ sinh, cơ thể hắn mới thả lỏng hơn. Hai con mắt thì cố tình nhìn chằm chằm vào cái ba lô mà Diệp Thiên cầm trên tay.
Khi ấy đoàn tàu đã rời bến Từ Châu, nhưng tốc độ vẫn còn rất chậm. Hơn nữa còn lắc lư rất mạnh, sau khi đứng dậy, người Diệp Thiên cũng lắc lư theo.
Khi đi qua trước mặt người kia, đoàn tàu lại có chấn động mạnh, chân Diệp Thiên nhất thời loạng choạng, cái ba lô cầm trên tay bay ra.