1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 13: Giáo Huấn – Thân bại danh liệt (c61-c65)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 13: Giáo Huấn – Thân bại danh liệt (c61-c65)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 61 : Giáo Huấn

Mặc dù biết vụ án đã được phá, cũng đã đi đến sở cảnh sát rồi, nhưng Diệp Đông Bình vẫn có chút băn khoăn trong lòng. Trên đường về cùng với Phong Huống suy xét một hồi, cũng chẳng làm rõ được nguyên do của sự việc, nhưng sự sụp đổ của Đới Vinh Thành, thì có thể dự đoán được.

Đang lúc vui mừng, Diệp Đông Bình chi 10 đồng mua mấy cân thịt thủ heo cùng một ít thức ăn, chuẩn bị liên hoan một trận, Phong Huống lại càng hoan hỉ muốn trở về nhà đốt pháo chúc mừng.

Nhưng khi nhìn sang Diệp Thiên, ánh mắt của Phong Huống hoàn toàn thay đổi. Trong sự vui mừng phấn khích ẩn chứa một tia kính sợ. Điều này cũng khó trách Phong Huống, bất kì ai trải qua chuyện không thể lí giải này đều khó lòng tránh khỏi cảm giác kinh hãi.

– Sư phụ?

– Lão thần tiên?

Về đến trước cửa trạm thu mua, mấy người nhìn thấy một người đứng trước cổng lớn.

Lão đạo sĩ đội trên đầu một cái mũ Hỗn Nguyên, dùng một cây trâm mộc cài tóc, áo đạo sĩ đã bạc màu, nhưng sạch sẽ tươm tất. Từ xa nhìn lại, cho người ta một cảm giác siêu trần thoát tục, phiêu phiêu như trên chốn bồng lai.

Trông thấy lão đạo sĩ, Diệp Thiên mặt mày hớn hở chạy lên đón tiếp, một tay nắm lấy cánh tay lão đạo sĩ đu mình lên, cười sung sướng nói:

– Sư phụ, con biết là thầy sẽ đến…

– Chú Lý, chú xuống núi sao?

Diệp Thiên có thể đoán ra sư phụ xuống núi, nhưng Diệp Đông Bình thì không biết. Chỉ có điều sau khi nhìn thấy lão đạo sĩ, ông thầm cảm nhận được, dường như chuyện xảy ra hôm nay không hề đơn giản như vậy.

Lão đạo sĩ cười thản nhiên, liếc nhìn tiểu Diệp Thiên hồn nhiên ngây thơ, nói:

– Thầy mà không xuống núi, tên tiểu tử thối nhà ngươi tạo phản rồi…

– Tạo phản?

Diệp Đông Bình sững người, nhìn Diệp Thiên, trừng mắt quát:

– Tiểu tử con lại làm gì hả? Chuyện ở trạm thu mua đã nhiều như vậy rồi, con còn không thể ngừng gây rối sao?

– Con…con có làm gì đâu ạ, dù sao thì chuyện này con nói bố cũng không tin…

Diệp Thiên sợ hãi liếc nhìn Diệp Đông Bình đang tức giận, lí nhí trả lời.

– Tiểu tử thối, con nói gì?

– Được rồi, có uy phong cũng không cần phải dọa con trẻ, tiểu Diệp Tử à, không có Diệp Thiên, anh nghĩ rằng chuyện này có thể giải quyết dễ dàng đến vậy sao?

– Không có Diệp Thiên thì không giải quyết được?

Diệp Đông Bình bị lời của lão đạo sĩ đe nẹt.

Lão Đạo xoa đầu Diệp Thiên, quay sang Diệp Đông Bình đang ngây người ra, bảo:

– Đi thôi, vào trong nói…

– Chú Lý, thế này….thế này rốt cuộc là thế nào?

Vừa bước vào trong phòng, Diệp Đông Bình không chờ được nữa, vội vàng hỏi. Ông trước giờ chưa từng mảy may nghĩ tới, chuyện này lại có liên quan tới con trai ông.

– Tiểu Diệp Tử, chuyện này anh cũng không cần phải hỏi nhiều, biết rồi cũng chẳng có lợi gì…

Sau khi nghe Diệp Đông Bình hỏi, lão đạo sĩ đứng yên, nhìn Diệp Thiên nói:

– Sau này nghỉ hè hàng năm, ta đều xuống núi đưa Diệp Thiên ra ngoài thăm thú, bồi dưỡng tâm tính cho đứa trẻ này…

– Diệp Thiên làm sao chứ? Con trai tôi tâm tính không tốt?

Bao che cho con là đặc tính của các vị phụ huynh. Nghe thấy lão đạo sĩ nhận xét như thế về tâm tính con mình, Diệp Đông Bình lập tức tỏ thái độ không vừa ý.

– Từ nhỏ tôi đã trông nó lớn, tâm tính thế nào tôi còn không biết?

Lão đạo sĩ giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Đông Bình.

– Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, hiểu biết xã hội không nhiều, ta e nó sau này hành sự quá đáng, haiz, nếu không phải vì chuyện lần này, anh cho rằng ta muốn xuống núi?

Lời lão đạo sĩ dù có đôi chút khó hiểu, nhưng liên tục nhắc tới Diệp Thiên và chuyện lần này có liên quan, Diệp Đông Bình có chậm chạp đến đâu cũng hiểu được, liền cẩn thận hỏi:

– Chú Lý, chuyện này, chuyện này thật là Diệp Thiên…

– Anh đừng hỏi, tôi cũng không biết, Diệp Thiên đứa trẻ này tính khí hơn người, sau này nó muốn làm gì thì cứ để cho nó làm, đừng có cấm đoán…

Lý Thiện Nguyên hiển nhiên không muốn đề cập nhiều đến chuyện này, xua tay, bảo:

– Được rồi, đem cái thủ lợn trong tay anh thái ra đi, tôi uống mấy chén thì phải về núi rồi…

– Thế này…thế này là thế nào chứ?

Nghe xong lời lão đạo sĩ, Diệp Đông Bình dậm chân ngán ngẩm, quay đi chui vào bếp làm cơm.

Nhưng Diệp Đông Bình vẫn canh cánh trong lòng, chuyện mình mất bao nhiêu ngày lo liệu mà cũng không giải quyết nổi, vậy mà thằng con trai mình không nói không rằng lại ngấm ngầm làm được, nó… nó là mẹ mình hay là con trai mình đây?

Ăn cơm cùng Lão Đạo thật là nặng nề, ông ta là người cổ hủ, nhất nhất nguyên tắc ăn không nói ngủ không kêu. Ông ta ăn xong liền đứng dậy đi ngay, cũng chỉ cho Diệp Thiên tiễn, khiến cho Diệp Đông Bình không có cơ hội nào tra hỏi chuyện vừa rồi.

– Sư phụ, thầy đều biết hết rồi chứ?

Trước mặt lão đạo sĩ, ngoài những điều thần bí không có cách nào nói ra, Diệp Thiên không còn bí mật gì chưa nói.

– Phí lời, không biết ta sẽ đến tìm anh? Tiểu Diệp tử, trận đó ngươi làm quá đáng rồi đấy, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới hòa khí…

Nghĩ tới tòa nhà nội trong ba ngày đã biến thành một nơi tuyệt địa, lão đạo sĩ không nén nổi …., cho dù là ông có muốn đạt đến trình độ này, e rằng thời gian mười ngày nửa tháng cũng không làm nổi.

– Sư phụ, ác giả ác báo, trừ ác hành thiện, câu này là thầy dạy con, con có làm sai đâu?

Diệp Thiên có chút không hiểu lời lão đạo sĩ, muốn cậu dạy dỗ nhà chú cháu Đới gia là lão đạo sĩ, sao lại quay ra nói cậu hành sự sai. Diệp Thiên dù có thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ, không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của bậc lão nhân.

– Diệp Thiên, con đánh trận đó, đã sát hại mất 10 người nhà họ Đới. Không sai, Đới Vinh Thành hắn tội ác đầy mình đáng bị trừng trị, nhưng còn người nhà của hắn? Đâu có tội gì?!

Lời lão đạo sĩ làm cho Diệp Thiên như bừng tỉnh. Phải rồi, sức mạnh của cậu đã không phân người tốt kẻ xấu, chú cháu Đới Gia ức hiếp cha già và anh Phong, không đáng sống, nhưng người nhà hắn thì đâu có làm gì sai?

– Sư…sư phụ, con…con không cố ý đâu ạ…

Diệp Thiên bản chất vốn không ác độc, cậu chỉ là đem cái tiêu chuẩn của trẻ con để đánh giá ai tốt ai xấu, nhưng làm liên lụy đến người vô tội, trong lòng Diệp Thiên bất giác không khỏi áy náy.

– Được rồi, con tuổi hãy còn nhỏ, chuyện này không trách con, vợ Đới Vinh Thành mấy hôm trước vừa hay tới nhà con gái ở, nên cũng không sao, con đừng bận tâm vì chuyện này nữa…

Trông thấy vẻ hối lỗi trong mắt Diệp Thiên, trong lòng lão đạo sĩ như trút được gánh nặng. Nếu như nghe những lời lúc nãy mà Diệp Thiên tỏ ra thản nhiên thờ ơ, lão đạo sĩ lại nhọc công nghĩ cách “thanh lí môn hộ” rồi.

– Về thôi, bao giờ có thời gian lên núi thăm sư phụ. Chờ tới hè năm sau, sư phụ mang con hành tẩu giang hồ, con phải ghi nhớ câu này, bản lĩnh càng cao, trách nhiệm càng lớn…

Xoa xoa đầu Diệp Thiên, Lão Đạo quay lưng rời đi. Ông tin tưởng trải qua sự việc lần này, Diệp Thiên không bao giờ dám dùng phép thuật bừa bãi nữa.

– Bản lĩnh càng cao, trách nhiệm càng lớn?

Trông theo bóng lão đạo sĩ xa dần rồi khuất hẳn chỗ ngã rẽ trên đường quốc lộ, Diệp Thiên lại nhớ lại câu nói vừa rồi. Trong cơn phẫn nộ báo thù, Diệp Thiên chỉ muốn thay cha và anh điên hả giận. Nhưng sau khi nghe Lão Đạo giảng giải, trong lòng cậu đã ngộ ra vài phần.

Thế gian vạn vật đều có linh hồn của nó. Mình phá Đới Vinh Thành chính là nhân quả báo ứng, nhưng oan có đầu nợ có chủ, nếu làm liên lụy đến người khác, báo ứng này ngày nào đó sớm muộn cũng sẽ quay lại tìm mình.

Chương 62 : Thân bại danh liệt

Những lời lẽ bất ngờ của lão đạo sĩ, khiến cho Diệp Đông Bình thấy con trai mình có cái gì đấy khó hiểu và khó đoán.

Nhưng từ sau khi lão đạo sĩ rời đi, Diệp Thiên không còn vui vẻ như trước nữa. Hơn nữa trước khi lão đạo sĩ đi đã dặn dò, Diệp Đông Bình đừng có hỏi nhiều.

Dù sao thì, rắc rối lớn ở trạm thu mua cũng đã giải quyết xong, những bức tranh chữ cũng đã nhanh chóng được lấy lại, Diệp Đông Bình trong lòng có chút phấn khởi. Trong căn phòng lại hồ hởi cùng Phong Huống bàn bạc xem bước tiếp theo nên điều khiển trạm thu mua kinh doanh như thế nào.

Diệp Thiên một mình ngồi trước cửa trạm thu mua chơi đá, trong đầu vẫn miên man nghĩ đến những lời sư phụ dạy. Chỉ có điều tuổi cậu vẫn còn nhỏ, đối với những chuyện như thế này vẫn chưa thể có hiểu biết sát thực.

– Ồ? Là chị Doanh Doanh!

Đột nhiên bị một hồi chuông làm sực tỉnh, Diệp Thiên ngẩng đầu lên nhìn, một cô bé đang đi xe đạp xuất hiện trước mắt cậu.

– Chị Doanh Doanh, chị đến rồi ạ, anh Phong lúc nào cũng nhớ tới chị…

Nói sức chú ý của trẻ con dễ bị phân tán quả không sai, sự có mặt của Vương Doanh làm cho Diệp Thiên ngay lập tức quên đi sự ra đi của sư phụ, lại vui mừng hớn hở chạy ra đón.

– Tiểu tử kia, đừng có nói linh tinh, bố em và chú Phong Huống có nhà không? Chị có chuyện muốn nói với họ…

Câu đầu tiên gặp mặt Diệp Thiên đã khiến cho Vương Doanh đỏ mặt ngại ngùng. Tục ngữ nói, “đồng ngôn vô kỵ”, vì thế cô cũng không thể tức giận. Trái lại trong lòng cô lúc này, một cảm giác vui sướng còn đang lan tỏa.

Tuy Phong Huống là hộ làm ăn nhỏ lẻ, mặt hàng buôn bán cũng không có gì to lớn, nhưng một thời gian dài chung sống cùng, Vương Doanh cảm nhận được Phong Huống là người rất cẩn thận, biết quan tâm chăm sóc người khác. Nếu nói một chút tình cảm với anh ấy cũng không có, thì là nói dối.

Nhưng trong thời buổi này, khoảng cách giữa nông thôn và thành thị, độ lớn không hề nhỏ. Vương Doanh không chê cười Phong Huống điều gì, hôm nay đến đây, còn là để khích lệ dũng khí.

– Bố, anh Phong, chị Doanh Doanh đến này…

Dẫn Vương Doanh vào trong trạm thu mua, Diệp Thiên gọi to.

Nghe thấy thế, Diệp Đông Bình và Phong Huống từ trong phòng bước ra nghênh đón.

Nhìn thấy Vương Doanh, Phong Huống hoạt bát lanh lợi là thế đột nhiên tay chân luống cuống, cầm cái mũ che vội lên đầu, tránh không cho Vương Doanh nhìn thấy vết thương còn chưa kịp khỏi hẳn.

– Tiểu Vương, khách quý, khách quý, nhanh, mau vào trong nhà ngồi…

Diệp Đông Bình vừa mời Vương Doanh vào nhà, vừa khách sáo nói:

– Tiểu Vương, cháu xem này, thời gian gần đây vội tới bù đầu rối tóc, chẳng có thời gian đi cảm ơn cháu, thật có lỗi quá…

Mặc dù hôm đó là do thông tin của Vương Doanh trực tiếp gây ra việc mất tranh, nhưng cũng phải nói lại, nếu không có Vương Doanh đưa bọn họ vào bệnh viện, ở lại trạm thu mua nói không chừng còn bị bọn người của Đới Tiểu Hoa cho một trận nhừ tử.

– Thầy Diệp, thầy đừng nói như vậy, cháu là bạn của Phong Huống , còn là chị của tiểu Diệp Thiên…

Vương Doanh là một cô gái tính tình vui vẻ cởi mở, không hề ra vẻ tiểu thư cao quý, lời lẽ đối đáp khiến cho Diệp Đông bình rất vừa ý, thầm nghĩ “Phong Huống và vị cô nương này nếu thành thân, đối với Phong Huống quả là chuyện tốt trăm năm.”

– Tiểu Thiên, rót cốc trà cho chị Vương Doanh con…

Diệp Đông Bình dặn con một tiếng, cười bảo Vương Doanh:

– Trà ở chỗ chúng tôi là tự tay lên trên núi hái về, lại do chính tay sư phụ của Diệp Thiên sao, người bình thường chắc không uống được…

– Vương Doanh, sao hôm nay cô lại rảnh rỗi đến chơi vậy? Là đến tìm tôi phải không?

Thấy Diệp Đông Bình và cô gái tâm nghi của mình nói chuyện ngồi tán gẫu về trà, Phong Huống trong lòng thấy hơi khó chịu. Nói đến thành phố lâu như vậy, Vương Doanh cũng chỉ đến trạm thu mua có một lần, còn thông báo cho anh đi làm thủ tục liên quan.

– À phải rồi, thầy Diệp, Phong Huống, tôi có một tin tốt muốn báo với mọi người…

Vương Doanh gật đầu, mấy hôm trước Phong Huống còn ôm đầu đi tìm Vương Doanh hỏi thăm tin tức. Bản thân cô cũng biết một số chuyện trạm thu mua gặp phải, nên vừa từ chỗ làm việc trên huyện ủy của cha mình, cô đã vội vàng chạy tới báo tin.

– Tin tốt lành gì vậy?

Diệp Đông Bình và Phong Huống đồng thanh hỏi. Chẳng nhẽ hôm nay toàn là chuyện vui đến nhà sao?

– Trong huyện hai ngày nay xảy ra một số chuyện, tôi cảm thấy có liên quan đến các anh…

– Chuyện gì? Có phải Đới Thành Vinh đã xảy ra chuyện gì?

Mất cả buổi sáng cất công đến sở cảnh sát, đám người Diệp Đông Bình đã đoán ra vài phần manh mối.

– Tiểu Vương, chuyện cụ thể thế nào thì chúng tôi không biết, cô nói đi…

Buổi sáng đám người ở sở cảnh sát không nói rõ, điều này khiến cho Diệp Đông Bình và Phong Huống trong lòng bứt rứt không yên.

– Là thế này, hôm kia, hôm kia xảy ra một số chuyện, cái người….cái người họ Đới…..có quan hệ nam nữ bất chính, bị người của Ban Thanh Tra Kỷ Luật bắt giữ, cháu của hắn cũng bị bắt lại, cả hai người đều chẳng ra gì…

Vương Doanh lúc kể chuyện mặt hơi ửng đỏ, một cô gái chưa kết hôn nói những chuyện này, thật là không thích hợp.

Hóa ra mấy ngày trước, Đới Thành Vinh không biết sai trái gì, lại trong văn phòng làm việc huyện ủy hoan hỉ cùng phó chủ nhiệm.

Những chuyện như thế này Đới Vinh Thành làm cũng không phải một lần, từ trước tới giờ đều trót lọt, nhưng ai biết hôm nay đen đủi tám đời dồn lại, bị ngay chính chồng của cô phó chủ nhiệm bắt quả tang tại trận.

Người đó cũng sững sờ, liền lôi đôi gian phu dâm phụ trên người không một mảnh vải che thân ra ngoài, khiến cho nhân viên làm việc ỏ huyện ủy được một phen mãn nhãn.

Kể từ đó, Đới Vinh Thành thân bại thì chưa, nhưng danh liệt thì đã chắc.

Hơn nữa ở thời kỳ đó, nam nữ mây mưa là chuyện cực kì nghiêm trọng, lúc đó huyện ủy liền mở một cuộc hội nghị khẩn cấp, cho Đới Vinh Thành về nhà tự kiểm điểm, đợi tổ chức xử lí.

Nhìn đơn giản chuyện này chỉ là một vụ xì căng đan, nhưng mọi người đều không ngờ tới, bề ngoài là cho Đới Vinh Thành về nhà, còn thực chất bên trong, thành phố đã phái một vị phó bí thư về ngầm điều tra hắn.

Nguyên nhân cụ thể cũng được người ta làm sáng tỏ. Khởi nguồn từ một bức thư được gửi ra từ trong ngục. Đó là bức thư do một tên cầm đầu tạo phản viết. Trong thư nói rõ, việc vợ của một lãnh đạo chủ chốt bị bức hại cho tới chết, đứng sau chỉ đạo toàn bộ là Đới Vinh Thành.

Bức thư này sẽ gợi lên sóng to gió lớn. Vị lãnh đạo chủ chốt đó trước giờ đều tưởng rằng Đới Vinh Thành năm đó có công bảo vệ mình, đối đãi với hắn ta rất tốt, còn có ý định dìu dắt, nâng đỡ. Nếu biết sự thật, máu giận sôi người.

Tuy rằng vị lãnh đạo chủ chốt kia vừa mới từ chức, nhưng quyền uy của ông thì vẫn như trước.

Dưới sự đốc thúc của vị lãnh đạo đó, thành phố lập tức thành lập ban điều tra, nội trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, phải lấy được lời khai của nhân viên liên quan tới vụ án năm đó, thu được chứng cứ, có vậy mới xuống huyện ra án xử lí đối với Đới Vinh Thành được.

Tục ngữ nói “họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai”. Đới Vinh Thành vừa mới bị người của Ban Thanh Tra Kỷ Luật bắt đi, bà vợ thật thà chân chất của hắn sau khi biết chuyện Đới Vinh Thành cùng nữ nhi làm chuyện gian díu, tức khí chạy thẳng đến tìm nhân viên công tác ban điều tra, đem toàn bộ những chuyện xấu xa Đới Vinh Thành đã làm kể ra bằng sạch.

Quỹ đen bất hợp pháp ăn chặn tiền công của nhà nước, thu nhận tranh chữ quý giá do thằng cháu cướp được. Mỗi một sự việc được phơi bày ra, tội trạng của hắn càng lớn.

Trước khi nói đến hai tội danh trên, riêng bút tích của mấy chục nhà họa sĩ cận đại nổi tiếng, cũng đủ làm cho mọi người kinh ngạc rồi.

Phải biết, ở thời kì này, án trộm cướp mấy nghìn tệ đã có thể xử tử rồi. Giá trị của những bức tranh này cộng với nỗi sợ hãi gây ra đều không dưới 10 vạn, xứng đáng được liệt vào án hình sự nghiêm trọng, thế là tổ chuyên án ngay lập tức tổ chức truy bắt Đới Tiểu Hoa.

Dưới sự điều tra, sự việc dần dần được làm sáng tỏ. Vụ việc lại phải ra một tội danh nữa của Đới Vinh Thành, chứa chấp tang vật và bao che phần tử lưu manh.

Tục ngữ nói “trên đời không có bức tường nào không lọt gió”. Mặc dù vụ án được điều tra bí mật, hơn nữa năm lần bảy lượt được yêu cầu giữ bí mật.

Nhưng nhân viên có liên quan đến vụ án quá nhiều, muốn giữ bí mật cũng không phải là chuyện dễ, người qua kẻ lại cổng huyện ủy thường xuyên, gần như đều biết cả, Họ Đới mưu mẹo từng một tay che cả bầu trời huyện này, lần này sợ rằng khó mà chuyển vận.

Chương 63 : Tám năm

Nghe chuyện Vương Doanh kể xong, hai lớn một nhỏ ba người trong cái nhà này đều mắt trợn tròn mồm há hốc. bọn họ không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, trong huyện thành lại xảy ra nhiều chuyện đến thế…

Diệp Đông Bình trong lòng nghĩ ác giả ác báo, Đới Vinh Thành làm nhiều việc ác, xứng đáng có kết cục này. Đương nhiên, ông cũng thấy thật trùng hợp, tại sao mấy chuyện này lại xảy ra cùng một lúc?

Còn Phong Huống lại nhìn sang Diệp Thiên đầu tiên. Tất cả công lao này đều thuộc về Diệp Thiên. Theo anh thấy, không có Diệp Thiên ra tay, tên Đới Vinh Thành sẽ không đen đủi đến thế.

Hơn nữa, khi những chuyện xấu xa mà Đới Vinh Thành làm bị bày ra trước mắt, người khác chưa hiểu điều gì, trong lòng Phong Huống đã rõ.

Lúc anh ta đi tới nhà phó chủ nhiệm đưa thư, đã xem qua nội dung bên trong. Tuy Phong Huống không biết nhiều chữ, nhưng huyện ủy và thời gian kỳ hạn anh ta vẫn đọc được, vừa hay lại chính là ngày Đới Thành Vinh xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phong Huống càng thêm kính sợ Diệp Thiên bội phần, muốn khiến ai đen đủi thì người đấy phải đen đủi, thật đúng là phép thần tiên.

Tạm thời không nói đến phản ứng của Diệp Đông Bình và Phong Huống. Lần này thì đến Diệp Thiên trong lòng có chút mơ hồ khó hiểu. Cậu ta đâu dám đoạn ngôn Đới Thành Vinh bốn chân bề thế, mới chỉ là thay đổi chút phong thủy chỗ ở của hắn thành nơi tuyệt địa âm u thôi mà.

Xét đến cùng thì chuyện Vương Doanh nói hoàn toàn có căn cứ, thực sự không phải là bịa đặt thêm thắt mà ra. Những tội lỗi xấu xa này thu thập lại cùng lúc bày ra. Cuối cùng vẫn là chỗ phong thủy đó phát huy tác dụng, Diệp Thiên trong lòng cũng chẳng có gì.

Mãi cho tới khi Vương Doanh đi rồi, ba người mới xem như trở về trạng thái bình thường, Diệp Đông Bình mặc dù ngoài miệng chẳng nói gì nhiều, nhưng đôi mắt hân hoan của ông đã để lộ ra hết niềm vui sướng trong lòng.

Phong Huống càng vui mừng hơn khi lôi ra năm trăm dây pháo mua từ mấy hôm trước đem treo trước cổng, tiếng pháo nổ vang trời động đất, cũng đủ để xua tan đi những lo lắng không vui trong lòng người trong suốt thời gian dạo đây.

Đến lúc tối, Diệp Thiên nhân cơ hội bố mình và Phong Huống lúc tối uống nhiều, lén lẻn vào trong đại viện phía đông thành, lấy mấy tấm gương mà lúc hành pháp sử dụng đều đem hết về.

Trận pháp đã phá, không đầy ba ngày, cát khí sẽ xua đuổi hung khí ở đây. Ai cũng không thể nhìn ra manh mối gì. Làm xong chuyện này, Diệp Thiên cảm giác như trút được một tảng đá lớn.

Dường như câu nói “quý nhân tương trợ” của lão đạo sĩ đang ứng, từ sau khi đám lưu manh của Đới Tiểu Hoa bị tóm, những ngày tháng tốt đẹp của trạm thu mua lại trở lại.

Với sự nỗ lực cùng những mối quan hệ xã hội tốt đẹp của Phong Huống, trạm thu mua của Đới Tiểu Hoa ngày trước cũng đã được anh ta nhận thầu lại.

Diệp Đông Bình quản lý hai trạm thu mua và phụ trách quan hệ ngoại giao với một số cơ quan chính phủ, Phong Huống từ dưới quê tìm lên mấy anh em nhanh nhẹn đáng tin cậy phụ trách việc thu mua phế phẩm. Bản thân anh thì ngày ngày bên ngoài lo tìm các mối hàng từ những người nhặt rác.

Trong thời gian vẻn vẹn một tháng, những người nhặt rác trong cái thành huyện bé nhỏ này đều tụ hợp lại với nhau. Một lượng lớn phế phẩm mỗi ngày được chuyển tới đây. Công việc kinh doanh những thứ bỏ đi như thế này, nhưng Diệp Đông Bình và Phong Huống đã lặng lẽ tích lũy cho mình một thùng vàng không nhỏ.

Còn bọn Đới Tiểu Hoa, tháng thứ ba sau khi bị bắt, tòa án đa ra phán quyết. Đám côn đồ do Đới Tiểu Hoa cầm đầu bị xử phạt nghiêm khắc . Ngoại trừ Đới Tiểu Hoa bị xử tử hình ra, những người khác bị phạt lần lượt từ hai đến ba mươi năm tù. Tuyên án khiến cho Diệp Đông Bình và Phong Huống không khỏi vỗ tay thỏa mãn.

Còn về Đới Vinh Thành, thật bất ngờ là hắn lại tránh được sự trừng trị của pháp luật. Nhưng người biết trời biết, nếu để Đới Vinh Thành tự bản thân chọn lựa, chắc hẳn tên ham sống sợ chết như hắn sẽ chọn ngồi tù, nhưng ông trời đâu có ưng thuận dễ dàng như vậy.

Vào chính tháng thứ hai sau khi bị bắt, hắn nôn ra máu và được xác nhận là đã mắc ung thư gan giai đoạn cuối. Thậm chí chưa kịp đợi phán quyết xử Đới Tiểu Hoa xong, hắn đã sớm trong bệnh viện giã từ dương thế.

Diệp Thiên lúc này, mới thật sự nhận thức được chỗ sát hại ghê gớm của phong thủy. Trong lòng vô cũng vui sướng, nhưng cũng có chút kính sợ, lại càng lĩnh hội ra lời sư phụ dạy.

Sau khi kết thúc án, mấy chục bức tranh chữ đó lại trở về trong tay Diệp Đông Bình. Diệp Đông Bình liền bỏ ngay ra một khoản tiền lớn, mua một cái tủ bảo vệ cho xí nghiệp, đặt ngay trong trạm thu mua.

Thời gian trôi đi, vụ án từng một thời kinh động cả cái huyện thành nhỏ bé này cũng dần dần được lắng xuống.

Nhưng Diệp Thiên từ sau khi trải qua chuyện này, dường như chỉ trong một đêm đã lớn lên rất nhiều. Sau khi khai giảng năm học mới, bỏ được thói xấu thích chọc phá bạn bè cùng học, trở thành một đứa trẻ ngoan biết nghe lời.

Thêm vào đó lúc cha con nói chuyện, Diệp Thiên cũng không đả động tới chuyện phong thủy tướng thuật nữa rồi. Điều này khiến cho Diệp Đông bình vô cùng vui sướng, đem toàn bộ tinh thần sức lực tập trung cho công việc kinh doanh phế phẩm ở trạm thu mua.

Duy chỉ có một điều nhỏ khiến Diệp Đông Bình không vừa ý đó là, mùa hè hàng năm, lão đạo sĩ đều sẽ xuống núi, đưa Diệp Thiên mất tích hai tháng. Hai tháng này rốt cuộc trải qua những gì, Diệp Đông Bình ít nhiều cũng có thể đoán ra vài phần.

Một năm trước khi Diệp Thiên tốt nghiệp cấp ba, giữa hai cha con đã xảy ra một cuộc cãi vã. Đó chính là việc Diệp Thiên quyết định từ bỏ một năm thi đại học, để dành thời gian cho một chuyến du lịch.

Mặc dù Diệp Đông Bình ra sức phản đối, nhưng trước sự chững chạc như một người trưởng thành của cậu con trai, cuối cùng ông cũng gật đầu đồng ý.

Diệp Thiên cũng không thất hứa, vào năm thứ hai trước kì thi đại học, cậu đã trở về thị trấn với tờ giấy báo điểm tuyệt đối 30 trong tay, thi đỗ vào trường đại học Thanh Hoa mà bố cậu đã học trước đây.

Trước cánh cổng quen thuộc, hai cái bóng một cao một thấp đang chìm dần dưới ánh mặt trời lặn. Thác nước nhỏ cách đó không xa nước chảy ào ào, làm dịu đi cảnh sắc chói chang của mùa hè nóng nực.

Trong hai cái bóng ấy, dáng vẻ cao cao là của cậu thiếu niên, hai mắt có thần, khuôn mặt thanh tú, thêm vẻ ngây thơ non nớt của một cậu thiếu niên đang lớn.

Nhưng khi người thiếu niên ấy nhíu mày, con người bỗng trở nên trầm tư hẳn, toát ra một khí chất lạ thường, cho người ta một cảm giác tin cậy sâu sắc.

– Sư phụ, tiểu Thiên lần sau đến thăm người, chắc cũng phải nửa năm nữa, người phải nhớ bảo trọng đấy!

Tám năm như một vòng luân hồi. Thời gian khiến cho người và việc trên thế gian này đổi thay.

Đứa trẻ Diệp Thiên hồi đó, bây giờ đã lớn thật rồi. Chàng thanh niên cao 1.82cm đứng bên ông lão lưng đã còng xuống.

Trông thấy dáng vẻ hiền từ như một tiên ông với bộ râu bạc phơ của sư phụ, Diệp Thiên không khỏi suy tư. Tám năm nay cậu đã quen với thế sự tang thương sinh ly tử biệt. Dường như đang có một bàn tay nào đó bóp nghẹn lấy tim cậu, một cảm giác đau đớn khẽ len lỏi qua.

Khác với trước đây, lần này là chuyến du lịch dài nhất của Diệp Thiên. Sau khi xa cách một năm trở về trên núi, Diệp Thiên nhận ra sư phụ cũng không thể kháng cự lại được sự bào mòn của thời gian. Những chấm đồi mồi già nua đã hiện dần khắp trên khuôn mặt thầy.

– Con ngốc ạ, sư phụ sống hơn trăm tuổi rồi, sống đủ vui rồi, chết có làm sao? Theo ta tính toán, ta vẫn còn hai năm hưởng dương nữa, đến lúc đó con kịp đến là được rồi. Tướng thuật của sư phụ, còn cần con tới kế thừa…

Nghe Diệp Thiên giọng run run nói xong, lão đạo sĩ cảm thấy được tình cảm hồn nhiên yêu kính thầy từ đứa trẻ nhỏ. Lập tức ông cười to, nụ cười vẫn như trước đây, đưa tay ra xoa đầu Diệp Thiên, nhưng phát hiện ra rằng đã không dễ dàng như trước nữa rồi.

– Sư phụ!

Diệp Thiên cố nén cảm xúc trong lòng, quỳ xuống trước mặt lão đạo sĩ, gục đầu sà vào lòng thầy.

Ngày xưa sư phụ tay bắt tay dạy cậu khí thuật, không ngớt truyền dạy tướng pháp, một già một trẻ dưới đèn đàm luận.

Ngày xưa đứa trẻ tinh nghịch trêu chọc sư phụ, nhưng rồi tiếng cười sảng khoái khoan dung của sư phụ lại làm cho chính đứa trẻ ấy rơi nước mắt.

Chương 64 : Thay đổi

– Giang hồ nhiều sóng gió, đối nhân xử thế cần chừa lại một con đường…

Sớm hôm sau, về đến huyện thành, những lời này của Lý Thiện Nguyên còn quanh quẩn ở bên tai Diệp Thiên, nghĩ đến dáng người thấp bé của sư phụ, một mình sống trên núi, trên chặng đường về, có vài lần, thiếu chút nữa Diệp Thiên định trở về điện thờ.

Nhưng buổi chiều cần mua vé tàu đi Bắc Kinh, nếu Diệp Thiên không quay về thị trấn cũng không được, có nhiều thứ phải thu dọn.

Ngôi nhà mới Diệp Thiên hiện đang ở, được mua năm năm trước, do Diệp Thiên cổ động Diệp Đông Bình mua, ở thành bắc của thị trấn, cũng là nơi xây dựng cơ quan chính phủ của thị trấn sau này.

Lúc ấy nơi này vẫn là ngoại ô thành phố, bất kể là giá nhà hay giá đất đều rất rẻ, chỉ mất hơn hai nghìn đồng, sẽ mua được căn nhà nhỏ ở đây, còn có kèm theo một cái sân rất lớn.

Diệp Thiên làm chủ, làm một hòn Non Bộ trong sân, bên trong nuôi không ít cá, mặt khác lại trồng vài cây nho ngay hành lang, khiến cho Diệp Đông Bình phải nói thẳng con trai thật biết hưởng thụ cuộc sống, hiện tại ngôi nhà này có lấy biệt thự mà đổi cũng không đổi.

Những thứ không nói đâu xa, nói riêng chuyện mấy năm nay giá đất tăng mạnh, liền khiến cho căn nhà hai tầng có sân này, giá trị ít nhất cần tăng thêm 2 số 0 ở giá gốc, cái này cũng khiến cho Phong Huống rất giận Diệp Thiên, tại sao lúc ấy không bảo hắn cũng mua một căn nhà ở đây.

– Ba, ba không đi ra ngoài sao?

Xuyên qua hàng nho rậm rạp trong sân, Diệp Thiên kỳ quái phát hiện cha vẫn đang ở nhà?

Phải biết rằng, mấy năm nay Diệp Đông Bình mở mấy cửa hàng đồ cổ ở Nam Kinh, Tô Châu và Thượng Hải to như vậy, kinh doanh lại rất tốt, thông thường rất ít ở nhà.

Thấy vẻ mặt nặng nề của Diệp Thiên, Diệp Đông Bình cũng biết là chuyện gì xảy ra, mở miệng nói:

– Làm sao vậy? Tâm tình không tốt ư? Con yên tâm, sau này ba sẽ thường đi lên núi thăm lão Lý…

Mấy ngày nữa là con trai phải đi Bắc Kinh học, Diệp Đông Bình đặc biệt dành ra chút thời gian cho con, nhưng khiến ông rất buồn bực chính là, cha nghĩ đến con, con lại đi với sư phụ.

Đương nhiên, Diệp Đông Bình cũng biết cảm tình thâm sâu giữa Diệp Thiên và lão đạo sĩ, ngay cả ông làm cha đều không bằng.

Những thứ không nói đâu xa, mấy năm qua này Diệp Thiên nghỉ đông và nghỉ hè cơ hồ đều là đến tìm lão đạo sĩ , ngay cả dịp cuối tuần bình thường cũng dành thời gian chạy lên trên núi, khiến cho Diệp Đông Bình cũng có chút ghen tị.

– Dạ, ba, sư phụ tuổi cao rồi, ba có rảnh thường xuyên đi thăm ông ấy, con xem tướng sư phụ, chắc chỉ còn lại có hai năm, đại nạn liền tới rồi…

Nhắc tới thân thể lão đạo sĩ, vẻ mặt Diệp Thiên không khỏi lại ảm đạm hơn, năm đó hắn đã từng suy tính qua mệnh lão đạo sĩ, cho ra kết luận mười năm dương thọ.

Mà lần này nhìn thấy lão đạo sĩ, cảm giác này của Diệp Thiên càng thêm mãnh liệt, hơn nữa lão đạo sĩ dường như cũng có cảm nhận được, nói vậy hai năm sau, cũng chính là lúc lão đạo sĩ qua đời.

– Tiểu tử này, có thể nói với người lớn như vậy sao? Còn nữa … ba nói cho con biết, tới Bắc Kinh cũng không cho phép con nói này nói nọ về phương diện phong thuỷ tướng thuật gì đó nhé, đừng tưởng rằng mấy năm nay giả vờ thành khẩn, ba biết hết đấy!

Nghe được lời của con, Diệp Đông Bình nhất thời lạnh băng khuôn mặt, tuy rằng mấy năm qua Diệp Thiên ở trong nhà không hề không đề cập tới phong thuỷ thuật pháp, tựa hồ thoát khỏi quan hệ với nghề này.

Nhưng Diệp Đông Bình biết, hàng năm Diệp Thiên biến mất mấy tháng … đều là theo chân lão đạo sĩ đi giang hồ giở trò pháp thuật, ông ta từng chính mắt thấy Diệp Thiên mặc áo choàng ở một con đường ở Nam Kinh, chẳng qua ngại và tự tôn nên không vạch trần con trai trước mặt lão đạo sĩ mà thôi.

Hơn nữa, mấy năm nay Diệp Đông Bình thật sự là quá bận, đồng thời cũng cảm giác được Diệp Thiên hiểu chuyện hơn so với trước kia lúc còn nhỏ , cho nên cũng nhắm một mắt, mở một mắt, không hỏi tới.

Nhưng hiện tại Diệp Thiên sắp đi Bắc Kinh nhập học, nơi đó chính là nơi nhân tài ẩn dật, Diệp Đông Bình nói không chừng cần cảnh báo cho con vài câu , tránh để hắn làm chuyện không đúng.

– Ba, con cam đoan sẽ không gây chuyện…

Diệp Thiên cười cười, trong tay tung lên một đồng tiền, cũng đánh trống lảng.

– Sáng mai con phải đi rồi, hay là … con bói cho ba một quẻ?

– Tránh qua một bên, ba con thuận buồm xuôi gió, đừng có lừa ba!

Diệp Đông Bình khinh thường khoát tay, cũng không còn muốn nói nhiều về chuyện này.

– Bảo con học máy tính chuyên nghiệp, con khăng khăng đòi học kiến trúc, cả ngày tiếp xúc cùng vôi, xi-măng thấy rất vui vẻ sao? Thật sự là không biết con đang suy nghĩ gì?

Mùa xuân năm trước, Liêu Hạo Đức từng trở lại một chuyến, lúc ấy trong khi nói chuyện phiếm có đề cập hiện tại công nghệ thông tin ở Mĩ phát triển rất mạnh, mười năm trong tương lai, máy tính và mạng inte tuyệt đối sẽ trở thành tâm điểm của cuộc sống.

Lúc ấy Diệp Đông Bình đã đem lời này ghi tạc trong lòng, năm đó khi Diệp Thiên ghi danh nguyện vọng ngành thi, ông liền khuyên Diệp Thiên thi khoa công nghệ thông tin đại học Hoa Thanh.

Không ngờ Diệp Thiên hoàn toàn không coi lời cha nói ra gì, ghi danh mấy trường đại học đều là ngành kiến trúc, khiến Diệp Đông Bình tức giận đến nỗi vài ngày không thèm để ý đến con.

– Ba , con thích học chính là thiết kế kiến trúc, ba nói chuyện đi đâu vậy!

Nghe được cha nói vậy, Diệp Thiên chỉ cười, lộ ra một bộ mặt chân thành khiến Diệp Đông Bình cũng nói không được nữa, nếu năm năm trước nói cho Diệp Đông Bình con trai sẽ trở nên chân thành như vậy, đánh chết ông ta cũng không tin.

“Hừ” lạnh một tiếng, Diệp Đông Bình ném cho Diệp Thiên một cái bao da.

– Tiểu tử ngươi bướng bỉnh có thừa, không nghe lời ba nói, nhưng ba nói cho con biết, gần đây ba thu mua nhiều đồ, tiền bạc hơi căng, chỉ có thể cho con một vạn đồng thôi, chỗ này chính là tiền học phí và sinh hoạt phí trong học kỳ một của con, tiết kiệm một chút!

Nhắc lại ba năm trước đây, vì vấn đề quan niệm kinh doanh, Diệp Đông Bình và Phong Huống đã tách cổ phần của trạm thu mua đi, Phong Huống tiếp tục kinh doanh trạm thu mua, hơn nữa cong mở một xưởng dệt, kinh doanh càng làm càng lớn, tại huyện này cũng là một xí nghiệp nổi danh.

Diệp Đông Bình cũng coi như không sai, ông cầm tiền đi Nam Kinh, Tô Châu, những nơi lịch sử văn hóa lâu đời, mở cửa hàng đồ cổ, vừa bán vừa sưu tầm, mấy năm nay buôn bán cũng được lời không ít tiền.

Nhưng làm kinh doanh đồ cổ, cứ bán được lại mua thêm, trong ba năm, tài chính đều dòn cả trên các món đồ, gần đây Diệp Đông Bình thường xuyên thiếu tiền, ngay cả lần này con trai đỗ đại học, vẫn phải bán đi mấy món đồ cổ mới gom được chút tiền.

Nhưng một vạn đồng cũng không tính là ít, những năm này, một sinh viên đại học, toàn bộ phí tổn trong kỳ một cộng lại, cũng chỉ là ba bốn ngàn mà thôi, Diệp Đông Bình vẫn lo lắng mấy năm nay con trai đột nhiên trở nên “biết ăn uống”, lúc này mới chuẩn bị nhiều một ít.

– Ba, chuyện kinh doanh của ba lần này, theo con thấy… Không nên làm lắm …

Diệp Thiên liếc mắt nhìn trong bao tiền một cái, không chút để ý nói thêm với Diệp Đông Bình một câu.

Trong tám năm này, rất nhiều người và chuyện xung quanh Diệp Thiên đã thay đổi, nhưng muốn nói thay đổi lớn nhất, vẫn là ở chính Diệp Thiên.

Mai rùa vốn thường xuất hiện ở trong đầu, ba năm trước đột nhiên biến mất không thấy đâu, nhưng thuật pháp thần bí khó lường kia, cũng hoàn toàn được Diệp Thiên kế thừa, hiện tại hắn xem bói, gieo quẻ, xem tướng, giải mộng, căn bản chỉ là chuyện vặt.

Nhưng trải qua việc đi du lịch mấy năm nay ở các nơi, Diệp Thiên cũng hiểu được một đạo lý, đó là thế sự cũng có quý đạo vận hành, cũng như sinh lão bệnh tử, thường là không thể tránh được.

Cho nên tám năm này Diệp Thiên đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu chỉ là ra tay thay đổi một chút kết quả có thể xuất hiện, đương nhiên, như tính chuyện kinh doanh của cha mình và Phong Huống, với Diệp Thiên, chẳng qua chỉ là chuyện vặt.

– Nhóc con, đừng tưởng rằng ngươi đi theo sư phụ lâu ngày, tinh thông tranh chữ hơn so với ba nhé, ba cho con biết, lần này thu mua được chính là đỉnh Chiến quốc, đây chính là bảo vật quốc gia, con không hiểu đâu …

Diệp Đông Bình không phản đối lời của con, từ khi mở trạm thu mua đến hiện tại, ông cũng coi như đã có bảy tám năm trong nghề đồ cổ rồi, cơ hồ cho tới bây giờ chưa từng nhìn lầm, đối với giao dịch này tự nhiên cũng rất tin tưởng.

Chương 65 : Nhạc cụ của thầy tu

– Được, coi như con chưa nói, có người nhấn chuông cửa , con đi mở cửa …

Bị Diệp Đông Bình chế giễu một chút, Diệp Thiên cười cười không nói nhiều lời, hắn đã sớm nhìn ra cha sắp tới có rủi ro, nhưng không đến mức khiến Diệp Đông Bình thương tổn đến gân cốt, cho nên nhìn thấy cha kiên trì như thế, hắn cũng chẳng muốn nói thêm.

– Chị Doanh Doanh, ngày hôm qua lúc điện thoại không phải nói không cho chị tới sao? Trời nóng thế này đừng chạy khắp nơi, anh Phong, anh cũng không khuyên nhủ, làm chồng như thế nào hả…

Diệp Thiên mở cửa liền trách cứ, hàng năm cho con họ đều ít ở nhà, lúc này đến gõ cửa, nhất định là hai người Phong Huống bọn họ tới.

– Diệp Thiên, anh có bản lãnh đó sao? Thái Hậu nói muốn tới chỗ em, tiểu Phong không thể không hầu hạ?

Bị Diệp Thiên giáo huấn một câu, Phong Huống khoa trương rụt rụt đầu, vẻ mặt nịnh hót, lấy lòng.

Nếu như có người thấy ông chủ Phong với hình dáng này, chỉ sợ truyền đi ra, thị trấn này không một ai tin, lúc này Phong Huống đâu còn là ông chủ nhỏ nữa? Lại đích thân lái xe đưa vợ đi.

Đương nhiên, đây cũng là Phong Huống cam tâm tình nguyện, vì theo đuổi được Vương Doanh, hắn thật là đã tận mạng, bố mẹ vợ cảm thấy hắn văn hóa thấp, hắn liền tự học trung học sơ cấp, và lại lên lớp học ban đêm, hiện tại cũng đang theo học trình độ Cao đẳng.

Hơn nữa trong ba năm, oh đều lấy thân phận con rể tùy tiện kêu bố kêu mẹ, mặc cho bố mẹ vợ không vừa ý, ngày lễ ngày tết còn tặng xe, cuối cùng cũng làm cha mẹ vợ cảm động, có được nhân duyên này.

Hơn nữa bản tính Phong Huống rất lương thiện, tuy rằng hiện tại giàu có rồi, nhưng không có tâm tư người nhà giàu mới nổi, hàng ngày đi khách hàng muộn cũng đều phải về nhà, tạo được thiện cảm với Vương Doanh.

– Tiểu Diệp Thiên, em giỏi rồi phải không? Dám nói chuyện với chị Doanh Doanh như vậy?

Ngoài cửa một phụ nữ mang thai đang đứng, không nói hai lời, muốn nhéo cái lỗ tai Diệp Thiên, người mà khi đối thoại cùng cha thật giống như người hơn ba mươi tuổi, này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đưa cái lỗ tai qua.

Những năm gần đây, ngoài lão đạo sĩ ra, Diệp Thiên thân thiết nhất phải tính đến chị Doanh Doanh trước mặt.

Bởi vì Phong Huống và Diệp Đông Bình đều bận việc kinh doanh, chẳng quan tâm chiếu cố Diệp Thiên, cho nên từ khi Vương Doanh kết hôn cùng Phong Huống, Diệp Thiên quả thực coi nhà hắn thành nhà mình, ăn ở đều ở nơi này.

Diệp Thiên cũng không có anh chị em gì, đã sớm coi Vương Doanh trở thành chị ruột, trước mắt Vương Doanh đã có thai, ngoài lão đạo sĩ, Diệp Thiên lo lắng nhất chính là cô.

– Tiểu tử ngươi, vừa đi ra ngoài một năm, trở về lại muốn đi Bắc Kinh học, có phải muốn quên đi bà chị này phải không?

Mang theo cái lỗ tai Diệp Thiên, Vương Doanh liền đi vào trong sân, Phong Huống ở phía sau thẳng lắc đầu, cuộc sống này … rành rành đã biến một cô gái yểu điệu dịu dàng thành bộ dáng như hiện tại đây.

– Chị Doanh Doanh, sao có thể chứ? Không phải em nói buổi tối gặp sao, ai u, nhẹ chút, cái lỗ tai rớt ra mất …

Diệp Thiên khoa trương khiến Vương Doanh buông lỏng tay ra, tay nhỏ bé xòe ra trước mặt Diệp Thiên, nói:

– Quà đâu?

Mấy năm nay Diệp Thiên mỗi lần đi ra ngoài du lịch, khi trở lại đều mang cho Vương Doanh chút quà nhỏ, tuy rằng đồ vật đó không đáng giá tiền, nhưng khiến Vương Doanh thật cao hứng, có lẽ đã thành thói quen.

– Ở trong phòng ý, chị Doanh Doanh, bên ngoài nóng lắm, đi vào nhà ngồi xuống rồi nói đi…

Vương Doanh đã mang thai hơn tám tháng , tuy rằng Diệp Thiên có thể nhìn ra sức khỏe của cô cũng khá tốt, nhưng vẫn không dám khinh thường, dù sao trên đời này rất nhiều bi kịch đều là tạo thành ngoài ý muốn,

– Chú Diệp, gần đây kinh doanh thế nào ạ?

Đi vào trong nhà, Phong Huống liền vội hỏi Diệp Đông Bình, đem hai chai rượu Mao Đài trong tay đặt ở trên bàn, hắn biết Diệp Đông Bình thích nhất thứ này.

Tuy rằng hai người tách ra kinh doanh, nhưng tiền tài rất rõ ràng, quan hệ vẫn tốt như cũ, chỉ cần Diệp Đông Bình ở thị trấn, Phong Huống sẽ luôn luôn tìm đến chú Diệp uống mấy chai.

– Tạm được, gần đây có vài khoản mua bán cần thương lượng, buổi chiều tiểu tử này đi rồi, chú cũng phải đi Nam Kinh …

Người tới không phải người ngoài, Diệp Đông Bình cũng không còn khách khí, sau khi bảo Vương Doanh ngồi xuống, bưng trà rót nước tự nhiên là chuyện con trai phải làm.

– Chị Doanh Doanh, khối ngọc bội này chị nhớ đeo nhé, không có việc gì đừng bỏ xuống…

Diệp Thiên từ trong buồng đi ra, trên tay cầm một món trang sức bằng ngọc, phía trên có một cái dây đỏ.

– Ôi, vẫn là Tiểu Thiên hiểu chị nhất, em xem anh Phong của em, chỉ biết mua dây chuyền vàng, bông tai vàng, những thứ thô bỉ vô tri? Khối ngọc này chị lấy nhé …

Vương Doanh tiếp nhận sợi dây chuyền Diệp Thiên đưa cho, cẩn thận quan sát, phát hiện là một khối Bạch Ngọc tạo hình con cá mà thành, cô không hiểu Ngọc Thạch cũng nhìn không ra giá cả, nhưng chỉ cần là Diệp Thiên tặng, cô đều ưa thích.

Phong Huống đáng thương chỉ có thể ở bên cạnh cười khổ, cảm thấy chính mình mua trang sức cho vợ, còn bị đánh giá là đồ vật thô bỉ, bản thân có cần ngày nào đó nổi dậy lên một phen hay không? Không thể luôn bị người vợ như vậy khinh rẻ.

Nhưng nhìn thoáng qua Diệp Thiên, Phong Huống liền bỏ qua chủ ý này, nếu vợ mình báo cáo với tiểu tử này, mình nhất định sẽ khổ.

– Khối ngọc này chất lượng không tồi, ngọc Hòa Điền Tử tốt nhất, Tiểu Thiên thật là biết nhìn, nhưng làm ra nó có vẻ rất bình thường, làm mất khá nhiều ngọc, đúng rồi, không phải là tiểu tử ngươi chính mình khắc chứ?

Diệp Đông Bình nhìn thấy con trai tặng khối ngọc, bệnh nghề nghiệp cho lại nổi lên, thưởng thức một hồi, lăn lộn mấy năm nay trong giới đồ cổ, nhãn lực Diệp Đông Bình thật đúng là được rèn luyện, liếc mắt một cái sẽ nhìn ra ưu khuyết điểm của khối ngọc.

– Ôi, là con khắc chơi thôi, ngọc có thể dưỡng thể, chị Doanh Doanh chị nhớ mang theo nguời là được …Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Diệp Thiên gật đầu thừa nhận, điều này lại không có gì mất mặt, hắn cũng không phải thợ thủ công chuyên học điêu khắc Ngọc Thạch, có thể có được tay nghề như thế này đã là không tồi .

Nhưng nói là ngọc không đáng giá tiền, Diệp Đông Bình tuyệt đối nhìn sai rồi.

Phải biết rằng, khối ngọc này tạo hình cá xong, đã được Diệp Thiên đặt ở một nơi tập trung sinh khí trong một tháng, khiến kết cấu trong chiếc vòng đều phát sinh biến hóa.

Thường xuyên đeo bên người, không những điều tiết được từ trường thân thể, còn có thể ngăn cản âm sát khí xâm nhập, nếu dùng cách nói của Phật Đạo mà nói, đã có thể coi là nhạc cụ của thầy tu .

Nếu được tĩnh tu thêm, đối với người đặc biệt mẫn cảm biến hóa nguyên khí thiên địa, thấy khối ngọc này, chỉ sợ phải bỏ số tiền lớn cũng sẽ cố mua bằng được, bởi vì đồ vật này này có công hiệu hộ thân tiêu trừ tai họa.

Diệp Thiên hiểu, trên thế giới này không có quỷ thần.

Cái gọi là nhạc cụ của thầy tu, cũng chỉ là vật được chế tạo tốt, do tín ngưỡng hấp thu nguyên khí thiên địa tự nhiên sinh ra may mắn, khiến cho kết cấu bên trong thay đổi, do đó có thể ảnh hưởng đến sức khỏe con người mà thôi.

Nhưng phải là các cao tăng đắc đạo hay là người có công đức lớn, lập nhiều công lao to lớn mới làm được, người bình thường không chế tạo được thứ này, hơn nữa cho dù là cao tăng, làm ra được thứ như vậy cũng hao phí không ít thời gian.

So sánh với phương pháp chế tạo nhạc cụ của thầy tu trong Phật Đạo, phương thức của Diệp Thiên mặc dù có chút khéo léo, nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy.

Đầu tiên nhất phải tìm được một chỗ cực âm cực dương giao hợp cùng một chỗ, tâm điểm thiên nhiên phong thuỷ, sau đó bày trận pháp khiến sinh lực do huyệt âm dương sinh ra thu vào trong ngọc bội.

Trong quá trình này chỉ cần hơi thiếu cẩn thận, liền khiến cho cả khối Ngọc Thạch hư hao, Diệp Thiên cũng là may mắn mới làm ra mấy món nhỏ này.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 7 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 2 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 3 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo