- Home
- Truyện Ma
- [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
- Tập 15: Tội phạm truy nã (c71-c75)
[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
Tập 15: Tội phạm truy nã (c71-c75)
❮ sautiếp ❯Chương 71 : Súng
Lúc Diệp Thiên xách ba lô rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt của tên kia tựa hồ như không lúc nào rời khỏi cái ba lô mà cậu cầm trên tay, nhìn thấy ba lô của Diệp Thiên rơi ra khỏi tay, tên kia không thể không quay đầu lại nhìn, đồng thời toàn thân đổ về phía trước dường như muốn đứng dậy ngay lập tức.
Tuy nhiên lúc đó Diệp Thiên đã bước đến phía trước hắn ta, đúng lúc hắn quay đầu lại, tay phải của Diệp Thiên đưa ra nhanh như chớp, chặn cổ hắn ta lại, ấn cái đầu hung hăng của hắn vào cái bàn nhỏ cạnh cửa kính xe.
– Ầm!
Một tiếng vang nặng nề phát ra trên xe, cùng với tiếng “ ầm, ầm” của xe lửa khi vận hành, nên đến người vừa tránh đường cho Diệp Thiên đi là Sầm Tỉnh Lan cũng không chú ý. Con mắt đang lim dim buồn ngủ của cô chỉ nhìn thấy một bóng người bước qua trước mặt mà thôi.
Thời gian dường như dừng lại ở thời khắc ấy, sau vài giây, một âm thanh như tiếng sói tru vang lên trong toa xe, kẻ nằm dưới tay Diệp Thiên cũng định chống trả mạnh mẽ, trong tình trạng sống mũi đã bị gẫy, hai chân đạp mạnh xuống đất toan đứng dậy, đồng thời tay phải sờ vào eo.
Diệp Thiên tất nhiên là sẽ không để cho hắn ta có cơ hội rồi, cả hai tay cùng đặt vào vai hắn, lúc ghì chặt, lúc buông lỏng, chỉ nghe thấy tiếng “ răng rắc”, hai cánh tay của hắn liền mềm nhũn buông xuống, cơn đau từ bả vai truyền đến khiến tiếng la hét của hắn càng to hơn, nhưng sau khi tay phải của Diệp Thiên nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của hắn, mọi thứ đều trở lại yên tĩnh như bình thường.
Từ lúc Diệp Thiên đứng lên cho đến khi có thể quy phục được tên đó, cả quá trình diễn ra chỉ mất hơn mười giây, đợi đến khi hành khách đứng lên quay người lại khi nghe thấy tiếng kêu đau đớn từ trong mơ tỉnh dậy thì đã phát hiện ra một người một nửa người nằm trên ghế, máu me đầy mặt, đứng bên cạnh còn có một cậu thanh niên với nét mặt vô tội.
– Chuyện…chuyện gì xảy ra thế?
– Giết người rồi à, mau gọi cảnh sát…
– Là cậu thanh niên kia làm sao? Làm gì mà đánh người ta dã man như vậy chứ? Cậu nhìn xem máu chảy kia kìa…
Sự việc bất ngờ xảy ra khiến cho tất cả mọi người trên xe đều tỉnh hết dậy, người to gan thì nhích lại gần bên này, có người thì hét to đi tìm nhân viên trên tàu, có thể nói trên toa tàu đã trở thành một mớ hỗn loạn.
– Diệp Thiên, sao vậy, là…là em đánh hắn ư?
Sầm Tĩnh Lan không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, mặc dù cô không thấy rõ được quá trình xảy ra sự việc, nhưng vừa rồi dường như chỉ có Diệp Thiên đứng gần người kia như vậy, nếu không phải cậu ta ra tay thì thật khó mà giải thích được.
– Tránh ra, tránh ra, tránh ra mau lên…
Đúng lúc Diệp Thiên đang định đáp lại, thì một nhân viên của toa xe cùng với một cảnh sát đường sắt đẩy mọi người ra hai bên tiến vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cũng kinh hãi lắp bắp.
– Sao lại thế này, là cậu đánh người?
Nhìn người đứng bên cạnh người nằm vật trên ghế, máu me đầy mặt, chỉ có một mình Diệp Thiên đứng đó, viên cảnh sát phát đoán tình hình một cách chuẩn xác, đồng thời sờ tay vào sau eo, khi bỏ tay ra thì trên tay có thêm một cái còng số tám.
Nghe thấy viên cảnh sát nói, thần sắc Diệp Thiên có chút sợ hãi, không biết là cố tình hay vô tình, đưa tay kéo người kia, nói:
– Hắn cướp túi của cháu, cháu…cháu chỉ đẩy hắn một cái, hắn đã trở nên như vậy rồi…
– Cạch !
Một vật màu đen sì từ bên hông người kia rơi xuống, lập tức khiến mọi người chú ý đến.
– Súng?
– Chính là súng!
Vài tiếng hô kinh ngạc vang lên. Mặt viên cảnh sát đứng trước mặt Diệp Thiên cũng biến sắc ghê gớm, vội vàng xông về phía trước, cầm khẩu súng lục kia lên.
– Mẹ kiếp, hẳn nào mà tim mình đập nhanh như thế, là một kẻ mang súng theo người à?
Nhìn thấy khẩu súng lục rơi trên mặt đất, Diệp Thiên mới hiểu ra tại sao vừa rồi mình mới có cái cảm giác tóc dựng ngược lên như vậy, cảm thấy đây đúng là một kẻ côn đồ liều mạng.
– Lùi lại, tất cả lùi lại, Tiểu Ngô, mau gọi trưởng tàu đến đây.
Khi Diệp Thiên nghĩ lại và cảm thấy sợ, thì viên cảnh sát cướp được khẩu súng kia kéo chốt súng ra, một viên đạn màu vàng lập tức rơi ra.
Sau khi nhìn thấy viên đạn, nét mặt viên cảnh sát trở nên rất khó coi, vì ông ta phát hiện được không chỉ viên đạn này đã được lên nòng mà ngoài ra còn chưa được khóa chốt an toàn, có thể bóp cò bất cứ lúc nào.
Ông ta cũng là một viên cảnh sát thâm niên lâu năm trong nghề, biết rằng công an địa phương mà mang theo súng ống khi đi tàu, cũng không bao giờ mở chốt an toàn ra cả, từ điểm này có thể đoán ra được, người ngã trên ghế ngồi kia nhất định không phải là công an.
– Trọng án!
Trong đầu viên cảnh sát lập tức nghĩ đến hai chữ này, da đầu tê lên một hồi.
Phải hiểu rằng, vụ án liên quan đến súng hầu hết đều liên quan đến mạng người, viên cảnh sát này cũng không dám chậm chễ, hét lên với Diệp Thiên dường như vẫn đang bị dọa cho hoảng loạng:
– Cậu vòng hai tay hắn ra sau đi, nhanh lên…
Bất luận nói thế nào, chế ngự kẻ mang theo khẩu súng này mới là việc quan trọng nhất lúc này, đồng thời cũng phải kiểm tra người đứng phía bên kia của kẻ mang theo súng thì mới có thể giải trừ hiềm nghi.
Thực sự thì bản thân Diệp Thiên cũng thấy nghi ngờ, theo lí thuyết thì bất luận thế nào, cũng không nên để Diệp Thiên giúp chế ngự kẻ đang ngồi trên ghế kia.
Nhưng ngay từ đầu khi nhìn thấy khuôn mặt trẻ con cùng với bộ dạng rụt rè của cậu ta nên vị cảnh sát này quyết định lựa chọn tin tưởng Diệp Thiên, hơn nữa Diệp Thiên là người đứng gần tên kia nhất, ông ta thuận miệng hô lên.
– Dạ? Cháu…cháu không được đâu…
Tựa hồ như bị tiếng hét của viên cảnh sát làm cho tỉnh lại, bộ dạng thoái thác của Diệp Thiên ai cũng có thể nhận ra được.
– Nhanh lên, lúc đánh người thì cậu làm được cơ mà?
Viên cảnh sát dần mất kiên nhẫn.
– Vâng…cái chú…chú này, chú…chú phải đánh bại hắn ta à…
Diệp Thiên bị viên cảnh sát làm cho giật mình, mặt biến sắc, giọng như sắp khóc, tiến sát vào kẻ mặt mũi đầy máu kia, vụng về lật người hắn lại, vòng hai tay ra sau lưng.
Chỉ là không một ai phát hiện ra, chính vào lúc Diệp Thiên nắm lấy bả vai hắn, trên tay hơi dùng sức, làm cho các khớp xương của kẻ kia lại một lần nữa nối lên, nhưng động tác của Diệp Thiên rất nhanh đến viên cảnh sát cũng không nhận ra được.
– Đàng hoàng chút, đừng có nhúc nhích…
Khóa còng tay vào tay kẻ kia, liền nghe thấy “ Á” một tiếng, hắn bị sự đau đớn từ các khớp xương làm cho tỉnh lại, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng bị viên cảnh sát ấn xuống dưới ghế.
Lúc đó, từ cửa xe truyền đến một tiếng động lớn, ba bốn vị cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát ùa vào, nhìn thấy vậy, mọi người trên xe đều thở phào nhẹ nhõm.
– Anh Dương, có chuyện gì thế?
Sau khi mấy viên cảnh sát hợp sức chế ngự được tên kia, một nam trung niên trên tay có ghi chữ trưởng tàu đi tới.
– Trưởng tàu, phát hiện ra kẻ mang theo súng lục, đầu súng đã lên nòng rồi, chúng ta quay vào rồi nói tiếp…
Viên cảnh sát tên Dương kia nhìn quanh một lát rồi nói với Diệp Thiên:
– Cậu, cầm đồ đi theo tôi, có ai đi cùng nữa không, cùng đến đây…
– Chỉ có mình cháu thôi…
Diệp Thiên nắm chặt ba lô của mình.
– Cháu và cậu ấy đi cùng nhau, cháu đi cùng chú…
Điều khiến cho Diệp Thiên không thể ngờ tới đó là, cô gái tên Sầm Tĩnh Lan lại có thể đứng lên.
– Hai đứa đi cùng nhau đúng không? Ừ, cháu, cháu, cả mấy đứa nữa, tất cả qua đây…
Lão Dương nhìn Sầm Tĩnh Lan, gọi mấy người ngồi cùng Diệp Thiên dậy.
Chương 72 : Tội phạm truy nã
Xuyên qua bốn năm toa xe, Diệp Thiên cùng với bảo vệ tàu và nhân viên trên tàu đi đến khoang giường nằm.
Trong khi hai viên cảnh sát trông chừng thì nhân viên tàu đi lấy túi cấp cứu để băng bó vết thương lại cho kẻ bị thương,còn Diệp Thiên và Sẫm Tĩnh Lan bị tách ra hai toa khác nhau để tra hỏi.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Ông Dương cầm quyển sổ tay, bắt đầu hỏi về sự việc vừa xảy ra.
Chú cảnh sát…cháu là sinh viên đại học trúng tuyển năm nay, kẻ…kẻ vừa nãy muốn cướp tiền …
Diệp Thiên vô cùng căng thẳng, đưa ba lô tiền và giấy báo trường đại học Thanh Hoa ra, nghĩ một lúc lại để ba lô tiền trên mặt đất.
– Diệp Thiên ở Giang Tô, ái dà, còn là đại học Thanh Hoa à…
Ông Dương xem giấy báo của Diệp Thiên xong thì tin tưởng Diệp Thiên hơn một chút. Ở thời kì này, trong tiềm thức là có thể thi vào đại học thì đều là những đứa trẻ học giỏi, phẩm chất đạo đức tốt, huống chi là thi vào được trường đại học Thanh Hoa.
– Vậy đã xảy ra chuyện gì với người bị thương ở mặt kia?
Đặt giấy báo của Diệp Thiên ra sau, lão Dương truy vấn mấu chốt của việc tên kia bị đánh quá bi thảm, ông ta thật khó tin được rằng một sinh viên lại có thể ra tay nặng như vậy.
– Chú cảnh sát, lúc nãy cháu muốn đi vệ sinh, vừa đi đến bên người kia… đột nhiên hắn muốn cướp ba lô tiền học phí bảy tám nghìn tệ của cháu.
Lúc đấy tình cảnh cấp bách quá nên đẩy vai hắn đập xuống mặt bàn.
Diệp Thiên vừa nói vừa khoa chân múa tay tái hiện lại cảnh tượng không đẩy không được với bộ mặt hồ hởi.
– Chỉ đẩy thôi mà phải dùng nhiều lực vậy à.
Nghe Diệp Thiên kể lại xong, lão Dương một chút cũng không dám tin, nhìn tay của Diệp Thiên, nhân viên y tế trên tàu vừa nãy nói toàn bộ mũi bị vỡ cho dù sau khi chữa khỏi được thì mặt cũng sẽ bị biến dạng.
– Cũng không chừng lúc đó quá sợ hãi nên đẩy đầu xuống, với lại khi ấy đoàn tàu còn bị lắc lư nữa.
Diệp Thiên kể tình hình trước và sau khi xảy ra sự việc càng chi tiết càng tốt, nhưng không nhất thiết phải nhiều như vậy, trái lại mọi người trên xe lúc đó đều mơ màng ngủ, không ai nhìn thấy hành động của mình.
Nghe Diệp Thiên kể xong, nét mặt lão Dương thoải mái hơn một chút, nếu tàu lúc đó đang giảm tốc độ thì độ lắc sẽ khá mạnh, công thêm việc Diệp Thiên đẩy tên kia, không phải là không thể giải thích được vết thương trên mặt kia tại sao mà có.
– Chú à, cháu không cố ý đâu…cháu còn phải học đại học nữa…
Thái độ lo lắng, sợ sệt lộ trên mặt Diệp Thiên khiến lão Dương cho rằng cứ tiếp tục dọa nạt đứa trẻ này cũng không đúng lắm, cố gắng cười nói:
-Học sinh Diệp Thiên, chỉ cần tất cả chuyện vừa rồi là sự thật thì sẽ không sao cả, ở đây đợi đi, tôi phải ra ngoài trước đã…
Dặn dò Diệp Thiên xong, lão Dương quay người đi ra khỏi khoang giường mềm, với kinh nghiệm của mình có thể nhìn ra Diệp Thiên không hề nói dối, vì vậy, việc quan trọng bây giờ là phải điều tra rõ thân phận của kẻ mang theo súng kia.
– Trong họa có phúc, không phải ngồi băng ghế cứng nữa…
Sau khi lão Dương đi ra ngoài, Diệp Thiên cười hì hì, ném ba lô lên giường bên cạnh, ngủ một mình trong khoang giường mềm, từ trước đến giờ chưa khi nào Diệp Thiên được hưởng cái phúc này cả.
– Bị đánh mà còn bị bắt lại sao, không có lí tí nào hết.
Vào lúc Diệp Thiên đang ngủ say, trong một khoang giường nằm khác lại phát ra tiếng tranh cãi khi bị tra khảo, đứng ở đầu giường, trước mấy viên cảnh sát, tên đó trừng mắt nhìn với bộ mặt dữ tướng.
– Kêu cái gì mà kêu, ăn cướp thì có lí à?
Viên cảnh sát trẻ tuổi giơ tay định đánh, nhưng nhìn bộ mặt còn chưa lau hết máu liền hậm hực hạ tay xuống hỏi:
– Tên tuổi, gia đình, địa chỉ.
– Có cướp hay không hả?
Nghe thấy viên cảnh sát nói vậy rõ ràng là hơi sợ bọn họ.
– Mặc dù là có ý định cướp nhưng…nhưng vẫn chưa kịp hành động… thật oan uổng quá.
Lão Dương đúng lúc đi từ khoang giường mềm của Diệp Thiên sang, từ bên hông lấy ra khẩu súng lục, đứng trước mặt tên kia lắc lắc rồi nói:
– Còn không khai thật, khẩu súng này là như thế nào?
– Súng…
Nhìn thấy khẩu súng trong tay lão Dương, mặt tên kia đột nhiên trắng bệch, vội vàng cúi đầu nhìn vào bên hông mình, vừa rồi bị đánh ngất nên chưa để ý thấy khẩu súng trên hông mình đã không còn nữa.
– Không ngờ khẩu súng không còn nữa hả, không có súng, vậy tiểu tử thối nhà người vô tội à…
Nhận tội thì chết là chắc, không nhận không chừng còn có thể kéo dài thêm chút thời gian, hai mắt nhắm nghiền, không thèm để ý đến câu hỏi của lão Dương.
Trong lòng cảm thấy không cam tâm, vào nam ra bắc bao nhiêu nơi như thế, làm bao nhiêu việc như thế, trốn thoát khỏi tay cảnh sát bao nhiêu lần, ai ngờ được rằng lại bị thua trong tay một đứa trẻ con như vậy cơ chứ.
– Không nhận chứ gì, đến lúc phải hối hận đấy.
Cảnh tượng như vậy mấy viên cảnh sát nhìn thấy nhiều rồi. Hai người lưu lại trong khoang giường mềm nhìn lão Dương, mấy người đi ra ngoài
Hơn nữa cảnh sát trên toàn quốc dùng súng lục đều có số hiệu. Cầm súng lục chỉ cần là không phải trong ngành thì sẽ nhanh chóng có thể nhận được tin tức có liên quan
Cừu Phong, hai tám tuổi, thành phố Tây Bắc, năm 94 phạm tội cướp bóc, giết người, đã sát hại bốn người, mấy người trọng thương, là tội phạm truy nã toàn quốc cấp độ A, sau đó bỏ chốn, đến năm 99 đã giết hại cảnh sát khu vực, đoạt được khẩu súng lục.
Hệ thống cảnh sát đường sắt đợi không đến nửa tiếng thì mạng lưới điều tra phần tử phạm tội đã gửi báo cáo qua còn kèm theo cả một ảnh photo chụp rõ mặt.
– Không sai, chính lão Dương lập công lớn…năm mạng người à…
Nhìn thấy báo cáo phân hiệp điều tra trên tàu vang lên tiếng hoan hô. Mấy viên cảnh sát dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn đồng nghiệp cảnh sát có cái tên Dương Khải Quân, không còn nghi ngờ gì về việc lập công đầu khi bắt được con cá lớn này sẽ rơi vào tay ông ta.
– Đơn thuần là vận may thôi, là vận may, cái gọi là công lao, phải nói đến công lao của cậu học sinh kia mới là lớn nhất…
Lão Dương phúc hậu nghe thấy vậy cười khổ, đương nhiên lão Dương cũng biết công lao không thể chạy mất được, mà nhiều nhất thì Diệp Thiên cũng chỉ có thể được cấp cho danh hiệu trợ giúp cảnh sát bắt phần tử phạm tội mà thôi.
Nhưng sự việc không đơn giản như tưởng tượng, án cướp bóc lại dẫn đến tội phạm truy nã toàn quốc cấp độ A, cứ như là bánh từ trên trời rơi xuống đầu vậy.
Đêm thế nào cũng có rất nhiều người không thể quay lại vào trong xe ngủ tiếp được, Sầm Tĩnh Lan với mấy người buồn ngủ cùng ngồi thảo luận về việc vừa xảy ra lúc đêm.
Ngay cả lão Dương mấy lần đến khoang giường mềm chỗ Diệp Thiên muốn vào nói lời cảm ơn nhưng nghe thấy tiếng ngáy ngủ ngon lành của Diệp Thiên cuối cùng còn ra quyết định.
Còn về phần Diệp Thiên thì cậu ta nằm ngủ thoải mái đến tận sáng hôm sau. Vặn người một cái, chân toan bước đi.
Trong lòng không có bất kì gánh nặng nào, mặc dù sau hành động ngày hôm qua tên kia đã bị thương nặng nhưng cũng không thể để Diệp Thiên có bất cứ liên lụy nào.
– Chú Dương, không cần đau ạ, cháu ngồi xe của trường để đến trường là được rồi, thật không cần cảm ơn chú…
Hơn 8 giờ sáng ngày thứ hai, khi tàu hỏa đến Bắc Kinh, Diệp Thiên đã chân thành từ chối đề nghị muốn lái xe đưa cậu đến trường của ông Dương.
Nhưng Diệp Thiên còn nhớ số máy của chú cảnh sát, vỗ vỗ ngực, sau này chỉ cần là Diệp Thiên sẽ được ngồi tuyến xe giường mềm miễn phí.
Chương 73 : Quan tâm
– Đây chính là Bắc Kinh à?
Từ khu làm việc của nhân viên đi ra, Diệp Thiên quay đầu nhìn ba chữ lớn “ Ga Bắc Kinh”, trong lòng không khỏi bùi ngùi, cậu biết cha mình rất muốn quay trở lại mảnh đất này.
Từ nơi này đi bộ ba cây số về phía đông, rẽ rồi đi thêm 200m, là nơi ở Bắc Kinh mà từ nhỏ đến lớn luôn muốn đến, hôm qua trước khi đi đến đây, Diệp Thiên Bình và con trai nói đi nói lại ít phải đến mười lần, Diệp Thiên có thể nhìn ra cha mình đã quyến luyến sâu sắc thế nào.
– Này, chàng trai, đi đâu vậy? Lên xe đi, mọi người ở bên ngoài còn đang đợi cậu kìa…
– Khụ, khụ, chàng trai lên xe của tôi đi, xe mới mua giá giẻ, hơn xe của bọn họ một bậc…
– Nói gì vậy chứ, cháu trai, có bản lĩnh thì mua Santana đi…
Diệp Thiên vừa bước ra, mấy tài xế taxi liền xông tới, nhưng không đợi Diệp Thiên mở miệng, mấy người này đã nói rồi, Diệp Thiên nhìn thấy trợn mắt há mồm, thì ra ở thủ đô cũng lôi kéo mời chào khách như vậy sao?
Cậu không biết, thành Bắc Kinh bây giờ, xe cũ mặc dù đã dần bị hết thời, nhưng được gọi là “ Hoàng Trùng”, xe vẫn đứng đầy ở Bắc Kinh. Nếu bạn đứng ở đầu đường vẫy tay, đảm bảo sẽ có bốn năm chiếc sẽ đỗ ngay trước mắt bạn.
Gần đây làm ăn khó khăn, hơn nữa một số người không cam lòng bị mất lợi hoặc bị xe Santana cướp mất làm ăn. Làm tài xế lái mấy loại xe taxi này cần phải làm việc cùng nhau, cũng không thể không mồm mép một chút.
Nhìn thấy mấy người kia cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, Diệp Thiên liền ho khan một tiếng, nói:
– Khụ, khụ, mấy anh à, em là sinh viên, đi du lịch vừa về Bắc Kinh, có xe của trường đón rồi…
Nếu như từ nguồn gốc mà nói thì Diệp Thiên cũng là người Bắc Kinh. Mặc dù chưa từng sống ở Bắc Kinh, nhưng cậu ta nói giọng Bắc Kinh, nhất định có thể làm cho những người già ở Bắc Kinh đều lúng túng, mấy câu Diệp Thiên vừa nói ra, mấy người kia lập tức dừng tranh cãi.
– Haiz, tranh giành cả nửa ngày hóa ra là người Bắc Kinh.
– Được, các anh giải tán đi, người này không được rồi…
– Trường đại học nào? Xe của trường đều đỗ ở bên kia, qua đó là nhìn thấy…
Mấy người kia cười chế giễu, đi cũng nhanh như xuất hiện, trong nháy mắt cũng đã biến mất. Nhưng người cuối cùng đến rất đôn hâụ, còn chỉ vị trí hiệu trưởng trường đại học cho Diệp Thiên.
– Đại học Bắc Kinh, học viện điện ảnh Bắc Kinh, học viện Opera Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa.
Theo hướng người đó chỉ, Diệp Thiên chỉ đi vài bước là phát hiện ra một loạt xe bus đỗ ở đó, phía trước mỗi cái xe đều đặt một cái bàn, sau bàn có một bức tranh hoặc chữ viết, viết rõ tên từng trường đại học.
Lúc đó trước mỗi cái bàn đứng khá nhiều người, bởi vì mấy hôm nay là thời gian mà tân sinh viên đến đăng kí nhập trường.
Có điều so với túi lớn túi bé, chăn màn mà bọn họ mang theo thì hành lí của Diệp Thiên hơi đơn giản một chút, nên khi Diệp Thiên đi tới cũng không có ai đến chào hỏi.
Diệp Thiên cũng không vội, lẳng lặng đứng cạnh bàn của đại học Thanh Hoa, hơn mười phút sau, mọi người ở phía trước đều lên xe hết, Diệp Thiên mới lấy giấy báo nhập học ra:
– Em là sinh viên mới của năm nay, có thể lên xe không?
– Diệp Thiên, khoa kiến trúc, có thể, có thể lên xe, hoan nghênh em, tân sinh viên, ấy, hành lí của em đâu?
Đứng sau bàn nơi phụ trách đăng kí là nam sinh viên năm ba, đứng bên còn có anh khóa trên đặc biệt giúp học sinh mới cầm hành lí, xem giấy báo nhập học của Diệp Thiên xong, lúc đó mới phát hiện ra rằng Diệp Thiên không mang theo gì cả.
– Đây là hành lí ạ…
Diệp Thiên giơ giơ ba lô trong tay lên.
– Được rồi, lên xe đi, xe sắp chật rồi…
Tuy rằng cảm thấy Diệp Thiên không giống với những người khác, nhưng không phải không có tân sinh viên nào không mang theo hành lí cả, người kia đưa tay chỉ xe của trường cho Diệp Thiên.
– Diệp Thiên, từ từ…
Đúng lúc Diệp Thiên chuẩn bị lên xe, thì có tiếng từ sau vọng lại.
– Dạ? Chị Tĩnh Lan?
Diệp Thiên quay đầu nhìn, dừng lại vài bước, là người trên tàu, nhưng rất quan tâm đến cậu, lại không thể giả vờ như không quen biết được.
– Diệp Thiên, chúng tôi đứng đợi cậu một lúc ở cửa ra vào, giám đốc Triệu thiếu chút nữa là đi vào trong tìm cậu rồi, trái lại cậu lại rất ổn, không nói tiếng nào đã chạy đến đây rồi..
Không biết là do đang tức giận hay do vừa chạy đi nên mệt, khi Sầm Tĩnh Lan nói, lồng ngực đập mạnh, mặt không trang điểm mà đỏ ửng lên, hơn nữa quần bò buộc vòng quanh chân thon dài, nhất thời khiến cho mấy nam sinh đứng bên cạnh ngây người nhìn.
– Khụ, khụ, chị Tĩnh Lan, em ở trong còn phải làm một số thủ tục, đi ra muộn quá, còn nghĩ rằng mọi người đều đi hết rồi, thực sự xin lỗi…
So với mấy sinh viên cũ, biểu hiện của Diệp Thiên bình thường hơn nhiều, vẻ mặt lúc xin lỗi rất thành khẩn, khiến cho Sầm Tĩnh Lan nói thêm cũng ngại.
– Bọn họ không làm gì em chứ? Bọn chị hôm qua lo lắng cho em lắm, hỏi đi hỏi lại, thấy em không sao mới xuống tàu…
Nói xong những lời này, mặt Sầm Tĩnh Lan còn đỏ hơn, cô cũng không biết tại sao, khi đối diện với Diệp Thiên, đều để lộ rõ thái độ quan tâm của mình với cậu ta, đến em trai của mình cũng không quan tâm nhiều đến như vậy.
– Chị Tĩnh Lan, em không sao, cảm ơn chị đã quan tâm…
Diệp Thiên tươi cười, khiến cho ai nhìn cũng đều cảm thấy thoải mái.
– Thanh khiết, đúng vậy, là thanh khiết…
Dường như Sầm Tĩnh Lan ý thức được điều gì đó, trên người nam thanh trước mặt toát ra một luồng khí thanh khiết, giống như một đứa trẻ, không khỏi khiến người khác cảm thấy thân thuộc.
Nếu như Diệp Thiên biết được suy nghĩ của Sầm Tĩnh Lan lúc đó, cũng sẽ khen cô gái thông minh sắc sảo, thanh khiết như băng tuyết.
Sầm Tĩnh Lan đoán không sai, trên người Diệp Thiên sở dĩ có luồng khí đó là do hàng năm đều luyện tập khí thuật đạo, theo đuổi nguyên trạng, chuyên khí dồn nhu, có thể như một đứa trẻ.
Mặc dù trình độ của Diệp Thiên còn kém xa lão đạo, nhưng hơn mười năm nay, khí tức trên thân vô cùng thuần khiết.
Thứ hai là cần phải nói đến thuật pháp truyền thừa của Diệp Thiên, xem tướng số, trước tiên không tính đến là có bản lĩnh hay là tên lừa đảo giang hồ, mà đầu tiên phải lấy được lòng tin của người khác, bằng không sẽ chẳng có ai bỏ một đồng tiền nào cho lời khoác lác cả.
Tám năm du lịch thu hoạch lớn nhất của Diệp Thiên chính là, cho dù miệng cậu toàn nói hươu nói vượn, nhưng biểu hiện trên nét mặt vẫn khiến bạn tin rằng tiểu tử này nói đều là thật.
Cho nên hai người này kết hợp lại, khiến cho đến lão cảnh sát làm việc ở đường sắt hơn mười năm cũng đều không nhìn ra được bất cứ sơ hở nào, càng không phải nói Sầm Tĩnh Lan không lớn hơn Diệp Thiên nhiều.
– Chị Tĩnh Lan, chị xem, xe này sắp chạy rồi, em…
Diệp Thiên nhìn mấy anh khóa trên ở xung quanh, còn nghĩ rằng bọn họ muốn để cậu mau lên xe, chứ không biết mình vừa nói ra mấy lời này, mấy anh khóa trên nóng lòng đi lên che miệng cậu lại.
– Ừ? Em… em đỗ đại học Thanh Hoa à?
Nghe Diệp Thiên nói, Sầm Tĩnh Lan mới chú ý đến, không khỏi kinh ngạc khi thấy Diệp Thiên đứng ở nơi đăng kí nhập học trường đại học Thanh Hoa, dĩ nhiên nam thanh niên này bất hiện sơn bất lộ thủy, thi đỗ cũng là trường danh tiếng nhất trên cả nước này.
Chương 74 : Khiêm tốn
– Cô gái này là sinh viên của học viện điện ảnh bên kia à?
– Đúng vậy, tôi vừa thấy cô ấy lên xe bên cạnh rồi lại đi xuống…
– Tiểu tử này là ai? Khiến cho cả sinh viên bên trường điện ảnh đuổi theo đến đây cơ à?
– Đúng vậy, đây là có thể là đại minh tinh tương lai đấy nhá, quay về trường nếu quen được tân sinh viên này, nói không chừng có thể kết bạn với minh tinh điện ảnh ấy chứ.
Diệp Thiên đang nói chuyện với Sầm Tĩnh Lan, mấy sinh viên khóa trên cũng tụ tập lại xì xào bàn tán, mặc dù những học sinh trường này đều là sinh viên của một trường danh giá, nhưng cũng có những đam mê của người quân tử, khi vừa mới đón tân sinh viên, ánh mắt vẫn hướng tới học viện điện ảnh xem xét.
Việc này cũng không thể trách bọn họ được. Nếu không phải là những học sinh cũ trường này thì cũng là những người qua đường xung quanh, tất cả đều nhìn chằm chằm vào bên đó, nhưng mỗi người bên đó đều là tuấn nam mỹ nữ, tỉ lệ quay đầu nhìn chắc chắn là trăm phần trăm.
– Chị Tĩnh Lan, em phải lên xe rồi…
– Tiểu Diệp, là cháu thật hả, trời ơi, anh Triệu vừa rồi rất lo lắng, cháu đến tìm bọn dì à?
Diệp Thiên cũng không muốn đứng ở đây và bị mọi người quan sát, khi vừa định chào Sầm Tĩnh Lan, đột nhiên có âm thanh từ trên xe vọng xuống, cắt đứt lời của cậu.
– Là dì Trần ạ?
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn, nở nụ cười, cậu biết là không thể tránh được rồi, lập tức nói:
– Dì Trần, cảm ơn mọi người, cháu không sao, đúng rồi, dì không phải đưa bạn Tử Dương đến trường sao?
– Đúng vậy, trường Thanh Hoa rất tốt, trong trường còn có phòng tiếp khách, nó đang định mấy hôm nữa lại quay về…
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, dì Trần bất giác lại khoe khoang cảm giác ưu việt của một bà mẹ học sinh trường Thanh Hoa, nhưng cũng không có gì ác ý, chỉ đơn thuần là niềm tự hào của một người mẹ đối với con mình mà thôi.
Chứng kiến qua sự khiêm tốn của Diệp Thiên, lại nhìn vẻ mặt khoe khoang của dì Trần, với thân phận một cô gái Thượng Hải, Sầm Tĩnh Lan cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nói:
– Dì Trần, cậu ấy cũng là học sinh trường Thanh Hoa, không chừng là bạn học cùng khoa với con trai cô đấy…
-Tiểu…Tiểu Diệp cũng là học sinh trường Thanh Hoa à?
Nghe Sầm Tĩnh Lan nói, dì Trần lập tức há hốc miệng, bộ mặt vốn trắng trẻo bỗng như tôm trong nước sôi, trong nháy mắt đỏ rần lên.
Lúc ở trên tàu, dì Trần ca ngợi con trai mình hết mức, dường như những học sinh không thi đỗ trường đại học Thanh Hoa đều không phải là học sinh giỏi như vậy, có điều cô không hề nghĩ rằng, cậu thanh niên ít nói nhưng lại khiến cho người khác quý mến này cũng là học sinh trường Thanh Hoa.
So với đứa con trai hiền lành chưa hiểu sự đời của mình, thì sự chín chắn của Diệp Thiên về căn bản không cần phải nói nhiều.
Hơn nữa quan trọng là, một cậu thanh niên mười bảy mười tám tuổi như Diệp Thiên có thể hiểu được hai chữ “ khiêm tốn”, tự mình cảm thấy không khỏi tự hào, dì Trần tức thì cảm thấy hơn bốn mươi năm sống trên đời của mình thật là uổng phí rồi.
Nhìn ra dì Trần trước mặt mình có chút bối rối, Diệp Thiên vội vàng nói:
– Dì Trần, cháu thi vào khoa kiến trúc, còn bạn Tử Dương thi vào khoa kế toán, khoa của cậu ấy khó thi vào hơn, vì vậy… cháu cảm thấy hơn ngại khi nói…
Đi theo sự phụ bao nhiêu năm nay, Diệp Thiên để ý đến rất nhiều chuyện, giống như chuyện bây giờ, nếu như bản thân không nói ra những lời vừa rồi, thì người phụ nữ trước mặt không chừng sẽ vị thẹn quá mà sinh ra hận thù trong lòng.
Mặc dù Diệp Thiên không sợ đắc tội người khác, nhưng bất kể là ở trường học, xã hội hay giang hồ, thêm một người bạn như vậy sẽ mạnh hơn thêm một kẻ thù nhiều, bởi vì bạn bè có thể sẽ không giúp bạn nhưng kẻ địch thì nhất định khi có cơ hội sẽ phá bạn.
Cũng giống như Quan Vũ trong Tam Quốc khi thất bại bỏ chạy đến Mạch Thành, nếu như không phải hắn vô tình nói không lập nghĩa tử làm người kế thừa, thì đã không bị Lưu Phong thù hận, không chịu xuất binh cứu viện, trực tiếp dẫn đến cái chết của Quan Vũ.
Sau đó bởi vì không xuất binh cứu Quan Vũ, Lưu Phong cũng bị Lưu Bị ban cho cái chết, vị vậy có một câu “Vô tâm chi ngữ”, gây ra bao nhiêu phong ba, với tâm tính của Diệp Thiên, thì tuyệt đối sẽ không để cho người khác có cơ hội thù hận mình.
– Ôi, cháu thật hiểu chuyện, nào, để dì cầm ba lô giúp cháu, chúng ta lên xe thôi.
Nếu để người khác nói câu đó, sẽ khiến người ta có cảm giác khoe khoang, nhưng từ miệng Diệp Thiên nói ra lại cảm thấy đặc biệt tỏ ra chân thành. Nghe Diệp Thiên nói, nét mặt dì Trần đã trở lại bình thường.
– Cám ơn cô, tự cháu cầm cũng được mà, chị Tĩnh Lan, chúng em đi trước đây, sau này có cơ hội sẽ tìm chị chơi…
Diệp Thiên mỉm cười khoát khoát tay, xuay người lên xe lại không ngờ bị Sầm Tĩnh Lan lôi lại:
– Diệp Thiên, đây là số điện thoại của chị, có thời gian thì gọi cho chị, chị dẫn em đi dạo ở Bắc Kinh…
– Vâng, chào chị Sầm Tĩnh Lan…
Diệp Thiên cầm lấy tờ giấy, ngồi trên xe, cảm thấy rất “ngại ngùng”, cười cười với mọi người xung quanh, lại nhắm mắt nuôi dưỡng thần trí.
Không phải là Diệp Thiên không thích con gái, cũng không phải Sầm Tĩnh Lan không xinh đẹp, mà là Diệp Thiên rất ít khi chủ động làm quen người khác, lớn bằng từng này rồi nhưng những người được gọi là bạn bè thì cũng không nhiều hơn một bàn tay.
Thói quen này của Diệp Thiên là bị ảnh hưởng từ sư phụ, thời gian lão đạo sĩ và Diệp Thiên ở cùng nhau thường nhắc đến hành sự ở đời, đầu tiên căn bản đều là “ngũ tệ tam khuyết”.
Cái gọi là ngũ tệ tam khuyết, chẳng qua chỉ là “ quan, quả, cô, độc, tàn”, mà tam khuyết lại là “tiền, mệnh, quyền”, lão đạo sĩ không có con gái chăm sóc, nên điều phạm phải là chữ “ độc”
Những năm gần đây Diệp Thiên hầu như đã hiểu thấu được “thuật tàng” rồi, các loại thuật pháp đến tay, dù nhỏ nhất cũng hiểu được tình hình xuất hiện.
Nhưng Diệp Thiên cuối cùng lại không tìm ra được quỹ đạo hình thành của loại thuật pháp đó, đối với những lời tương truyền từ đời này sang đời khác của lão đạo sĩ, cũng không hẳn không tin, kết ít bạn, nói không chừng sau này sẽ ít đi tai họa.
– Chẳng hợp lí gì cả, sao chẳng có ai cho mình số điện thoại chứ?
Đợi đến sau khi xe chạy, âm thanh báo đến đại học Thanh Hoa, mấy sinh viên khóa trên ném vào Diệp Thiên một cái nhìn xem thường, tân sinh viên này có người chủ động đưa số điện thoại á?
– Quả nhiên là đô thị của đất nước, phong thủy địa khí nồng đậm, mỗi khu đều có kiến trúc độc đáo.
Ngồi trên xe, Diệp Thiên đánh giá cảnh sắc ngoài cửa xe, mặc dù không vận dụng phương thuật phong thủy, Diệp Thiên có thể nhìn ra vùng đất không tồi Tứ Cửu thành này, năm đó khi triều Minh Nguyên đến Trung Nguyên cùng Chu Lệ lập đô, nhất định là có cao nhân chỉ bảo.
Khi xe chạy vào hoa viên trường Thanh Hoa, suy nghĩ của Diệp Thiên cũng theo đó nhẹ nhàng quay trở lại. Nhìn thấy lâm viên hoàng gia trước kia, Diệp Thiên biết, cậu sẽ phải ở đây học năm năm rồi.
Bởi vì khu vườn ở Thanh Hoa có diện tích chừng hơn 6000 mẫu, mỗi khu cách khá xa nhau, từng khu đều mở ra một bộ chuyên môn đón tiếp người mới đến, cho nên xe đi quanh trường một vòng, thả tân sinh viên xuống mỗi điểm đón tiếp.
– Cha trước đây có khi cũng từng dừng lại ở đây…
Diệp Thiên im lặng nhắm mắt lại, một lúc mới đi lại nơi đón tiếp tân sinh viên ở sân tập thể dục bên kia
Chương 75 : Trêu ghẹo
– Bạn đồng học mới, xin hỏi bạn học khoa nào?
Diệp Thiên còn chưa đi đến sân thể dục xếp hàng báo điểm danh, đã bị một người sinh viên cũ nhiệt tình ngăn lại, trường Thanh Hoa đã có truyền thống đón người mới đến từ lâu, sinh viên ĐH năm 3 nhất định phải giúp đỡ các sinh viên mới, truyền thống này đã thịnh hành rất nhiều năm.
– Em học ngành kiến trúc…
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn một chút bên kia đang xếp hàng điểm danh, biết được nhiều sinh viên mới đều được nghênh đón thế này, khi sinh viên mới đến nhập học, đều có một cái sinh viên cũ dẫn bọn hắn đi liên hệ làm thủ tục nhập học, nhận phòng ký túc xá …
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, người sinh viên trước mặt quay đầu sang nói với một sinh viên khác:
– Trịnh Thư Lượng, ngành kiến trúc các cậu…
– Ôi, có việc rồi, Vương đại chủ tịch, cám ơn ngài vậy…
Theo tiếng kêu, một sinh viên chừng hơn hai mươi tuổi xuất hiện, miệng còn nói thầm:
– Tới trưa hôm nay, mới nhận được năm người, khoa kiến trúc công trình cũng có đến bốn năm mươi người, còn khoa báo chí cũng có mười mấy người …
Đôi tai Diệp Thiên, nghe được cái người tên Trịnh Thư Lượng nói vậy, cười cười cũng không nói gì, đi theo hắn tới trước bàn làm một bản đăng ký đơn giản.
Kỳ thật đại học Thanh Hoa vốn là nổi danh về ngành kỹ thuật, khoa học tự nhiên, những người muốn học môn khoa học xã hội hoặc là kiến trúc, thông thường đều ghi danh đại học Bắc Kinh hoặc là Đồng Tế, bởi vậy cũng có thuyết pháp Phương Bắc có Thanh Hoa, Phương Nam có Đồng Tế.
Năm đó bởi vì nhiều nguyên nhân, Diệp Đông Bình cũng chưa tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, Diệp Thiên ghi danh trường Thanh Hoa, cũng là muốn hoàn thành tâm nguyện của cha, muốn vì giấc mơ của cha mà thôi.
Nhưng khi sơ tuyển chọn ngành học, Diệp Thiên cũng vò đầu suy nghĩ rất lâu, thật ra hắn muốn đi học Chu Dịch, nhưng tìm khắp các trường cả nước cũng không còn lịch dạy học môn này, đại học Thanh Hoa đương nhiên cũng sẽ không có.
Còn về ngành công nghệ thông tin như cha đề nghị, tin tức … Diệp Thiên hoàn toàn không thích, cũng không muốn sau này mình phải làm công việc mà mình đều không có chút hứng thú.
Cuối cùng suy nghĩ mãi, Diệp Thiên liền lựa chọn ngành thiết kế kiến trúc, bất kể nói như thế nào, kiến trúc Trung Quốc cổ kim, rất nhiều công trình không tách rời nhân tố phong thuỷ, coi như là có liên quan đến kiến thức Diệp Thiên học hơn mười năm qua.
– Bạn Diệp Thiên phải không, mình tên là Trịnh Thư Lượng, là sinh viên khóa 31 ngành xây dựng, mình dẫn bạn đi làm thủ tục nhập học và xếp chỗ ký túc xá, có vấn đề gì bạn hỏi mình là được …
Người sinh viên mà Vương chủ tịch sắp xếp cho Diệp Thiên rất là vui tính, tuy rằng nghênh đón không phải là mỹ nữ, nhưng biểu hiện cũng cũng rất nhiệt tình, đưa tay đỡ giúp Diệp Thiên chiếc túi trên vai.
– Được, cám ơn anh Trịnh…
Diệp Thiên nhìn thấy người bên cạnh định giúp mình cầm đồ, lập tức cũng không chối từ, đi theo sau Trịnh Thư Lượng, liền chuẩn bị đi về khoa của mình, nhưng mới vừa đi ra hai bước, Diệp Thiên liền đứng lại.
– Diệp Thiên, làm sao vậy? Chúng ta làm thủ tục xong xuôi thật nhanh, cậu có thể lấy thẻ ăn cơm nữa …
Đã đi ra hơn mười mét, Trịnh Thư Lượng vừa quay đầu lại thấy người đã mất hút, vội vàng chạy lại kéo Diệp Thiên, nhưng vóc dáng hắn chỉ có 1.7m, hiển nhiên kéo không nhúc nhích một người 1.8m như Diệp Thiên.
– Ồ, là hoa hậu giảng đường ư?
Theo ánh mắt Diệp Thiên mà nhìn đi, trên mặt Trịnh Thư Lượng không khỏi lộ ra nụ cười xấu xa, dùng cánh tay chọc Diệp Thiên, nói:
– Này cậu đừng hy vọng, cô ấy chính là số ít hoa khôi của trường Thanh Hoa chúng ta, hơn nữa còn là trên cậu một khóa, cậu phải gọi là chị đấy!
– Khoa báo chí ?
Diệp Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi.
– Đúng rồi, khoa báo chí Thanh Hoa chúng ta mỹ nữ nhiều nhất, ôi, cậu không phải là thật muốn đấy chứ?
Trịnh Thư Lượng gật gật đầu, liền phát hiện Diệp Thiên đang muốn đi sang cái bàn chiêu sinh bên khoa báo chí – tin tức, không khỏi giật mình há to miệng, sinh viên thế hệ mới có lòng tự tin mạnh như vậy sao?
Tự vấn lòng, bản thân Trịnh Thư Lượng khi nhập học, nói chuyện cùng các chị khóa trên đều mặt đỏ rất lâu, lại càng không cần nói đi đến làm quen, vậy mà cậu sinh viên mới nhập học kia lại dám làm.
– Dung Dung, chỗ này không phải ghi lầm chứ? Năm nay khoa báo chí sao mà nhiều nam sinh như vậy?
Vừa mới rảnh tay sau một đợt báo danh, Vu Thanh Nhã đang đối chiếu danh sách, vốn đón người mới đến đều là sinh viên ĐH năm 3 làm, nhưng người của khoa báo chí tương đối ít, chỉ có thể đưa cả các nữ sinh này tới .
Đương nhiên, vì chiếu cố mỹ nữ, các cô chỉ cần ngồi ở chỗ nầy tiếp đãi là được, hỗ trợ chuyển hành và làm thủ tục nhập học, tự nhiên là có các nam sinh hỗ trợ, trường học cũng không có quy định không phải sinh viên trong khoa không thể giúp khoa khác đón tân sinh viên.
Nhưng bất kể sinh viên đến hỗ trợ nhập học nào, cũng đều muốn tìm cơ hội cùng Vu Thanh Nhã nói mấy câu.
Tiếp đãi cho tới trưa, cô cũng cảm giác hơi mệt, cúi đầu thẩm tra đối chiếu danh sách, người hiểu được điều này dĩ nhiên là sẽ không đến quấy rầy cô.
– Chị khóa trên, em có một vấn đề muốn hỏi ý kiến, được không?
Một giọng Hà Nam vang lên bên tai Vu Thanh Nhã.
Vu Thanh Nhã cũng không ngẩng đầu, nói thẳng:
– Vấn đề gì, nói đi…
Cũng không phải Vu Thanh Nhã không muốn nhiệt tình một chút, mấu chốt là vừa rồi thái độ tỏ ra cố gắng nhiệt tình, mấy sinh viên này đặt vấn đề quá nhiều, còn có vài sinh viên cũ cũng ở bên cạnh ngắt lời, cô thật sự nhịn không nổi.
– Chị khóa trên, WC ở đâu chị biết không? Lúc này em sắp buồn chết mất, không đi không được …
Cái giọng Hà Nam nói ra vấn đề, khiến ngòi bút trong tay Vu Thanh Nhã đột nhiên run lên, đẩy tập giấy phía dưới ra, cô thực chưa thấy qua người nào nhàm chán đến như vậy, trên sân trường đứng đầy nam sinh, người này không nên tìm mình, một người nữ sinh để hỏi thăm toilet ở nơi nào?
– Bên phải năm mươi mét rẽ … 1 kẻ đơn giản sắp chết sống 1 cuộc đời trong bệnh tật giành tất cả tất sản tâm nguyện để giúp người khác giống mình….rùi hắn đổi lại được xuyên không viết ra truyền kỳ của riêng mình… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Cắn chặt răng, tay phải Vu Thanh Nhã chỉ sang hướng bên cạnh.
– Ồ, cám ơn chị, vậy em đi nhà cầu đã …
Khi Vu Thanh Nhã trả lời xong, thấy người sinh viên ôm bung chạy đi kia tựa hồ muốn đi ngay, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, làm sao người như vậy cũng có thể thi vào Thanh Hoa chứ?
– Chị khóa trên, tôi … tôi còn có chuyện…
Ai ngờ người nọ hướng sang bên phải đi hai bước rồi, đột nhiên lại vòng trở về.
– Chuyện gì?
Vu Thanh Nhã hung hăng vẽ cái gì đó lên giấy.
– Chị khóa trên, trong nhà tôi không có tiền, hai ngày nay chưa ăn cơm, ba tôi nói, cô gái xinh đẹp thì tâm tính tốt, chị … chị có thể cho tôi mượn 5 đồng mua cái bánh bao ăn được không?
– Cái gì? ! ! !
Nghe giọng nói quê mười phần rõ ràng của đối phương, Vu Thanh Nhã rốt cuộc chịu đựng không nổi , kiên quyết từ trên ghế đứng lên, nơi này… Nơi này là đại học Thanh Hoa, không phải là nói cho bọn xin ăn, ăn mày chứ?
Hơn nữa, trường Thanh Hoa có học bổng, không đến mức để cho sinh viên mới tuyển vào trường phải nhịn đói mấy ngày liền chứ? Hơn nữa chung quanh người nhiều như vậy, vì cái gì cố tình hỏi vay tiền mình?
Không riêng gì Vu Thanh Nhã, chính là những sinh viên chung quanh kia, cũng đều hoa mắt, choáng váng, người sinh viên này mặc trên người tuy rằng không phải nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng là sạch sẽ, làm sao có thể giống người vài ngày không có gì để ăn?
“Trêu ghẹo”, trong lòng mọi người đều nghĩ đến hai chữ này, tuyệt đối là trêu ghẹo một cách trắng trợn, hơn nữa còn là sinh viên khóa dưới trêu ghẹo đàn chị khóa trên, chuyện này ở trong lịch sử trường Thanh Hoa có vẻ như là lần đầu tiên?