1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]
  4. Tập 12: Tự lực cánh sinh (c56-c60)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch (dịch) [Thiên Tài Tướng Sư]

Tập 12: Tự lực cánh sinh (c56-c60)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 56 : Tự lực cánh sinh

– Bộp chộp, uống nước cũng không biết đường uống chậm một chút…

Diệp Đông Bình bất mãn trừng mắt nhìn con trai, nhưng lúc này sự chú ý đang đặt cả ở Phong Huống, Phong Huống lại không chú ý ám thị này của Diệp Thiên.

Răn dạy và quở mắng Diệp Thiên vài câu, Diệp Đông Bình đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Phong Huống, nói:

– Phong, chạu chuẩn bị làm gì đấy? Chú nói nhé, bất kể như thế nào, không thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề…

Diệp Đông Bình sống ở nông thôn cũng được hơn mười năm, biết nông dân không ưa điều gì là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, huống chi nhà họ Phong ở quê cũng là một đại tộc, nói không chừng chính là chịu không nổi oan khuất này, chuẩn bị kêu người đến đánh nhau.

– Chú Diệp, cháu chưa nói đi tìm bọn họ đánh nhau mà…

Phong Huống cũng biết vừa rồi mình quá đắc ý suýt để lộ, trộm nhìn Diệp Thiên một cái, nhìn thấy Diệp Thiên không có biểu hiện khó chịu gì, mới mở miệng nói:

– Chú Diệp, vừa rồi cháu hỏi Diệp Thiên , nó nói trước khi chúng ta đi, lão thần tiên đã tính cho chung nhất ta một quẻ, quẻ nói là có nạn thành hỉ, đều có quý nhân tương trợ…

Lời này là trên đường trở về hai đứa đã thống nhất với nhau, Diệp Thiên biết, cha nó không muốn cho nó tham dự vào chuyện người lớn, hơn nữa ông cũng khá có thành kiến với phong thủy, tướng thuật, nên nó mới tìm cách nói như vậy.

– Quý nhân tương trợ? Phong à, chúng ta ở thị trấn này có quen ai đâu?

Đã nghe thấy Diệp Thiên nói những lời đó, trên mặt Diệp Đông Bình lộ ra cười khổ, không hứng thú xua tay, nói:

– Không còn sớm, đi ngủ đi, Phong à, ngày mai chú và cháu cùng đi ra ngoài thu mua phế phẩm, chú cũng không tin, chúng ta không thể chống đỡ được?

Hạ quyết tâm như vậy, đối với Diệp Đông Bình mà nói, thật là gian nan, cho tới bây giờ ông cũng chưa từng qua, chính mình sẽ có một ngày lôi xe ba gác đi khắp hang cùng ngõ hẻm để thu mua phế phẩm?

Nhưng tình thế đã như vậy, chỉ dựa vào một mình Phong Huống ra ngoài thu mua phế phẩm, nhiều nhất chỉ có thể duy trì chi tiêu cho trạm thu mua, căn bản là không thể phát triển được.

Cho nên Diệp Đông Bình cũng đành chịu, chuẩn bị cbước vào cái nghế này, hiện tại thủ tục nhập học cho Diệp Thiên đều xong xuôi, không phải thời khắc quá khó khăn, Diệp Đông Bình cũng không muốn đi Thượng Hải ăn nhờ ở đậu.

– Ba, một mình anh Phong đi là được rồi, ba chưa từng làm việc này, hay là ba đừng đi vội?

Nghe cha muốn đi ra ngoài thu mua phế phẩm, trong lòng Diệp Thiên nhất thời cảm thấy không đành lòng, nó rất khó tưởng tượng nổi cha mình trong hình dáng phải lôi xe đẩy tay thét to thu mua đồ đồng nát.

– Vâng ạ, chú Diệp, chú ở nhà lo việc nhà là được ạ, chuyện này không phải là việc của chú …

Phong Huống cũng khuyên can, hắn là đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, chỉ cần có thể kiếm tiền, không sợ bị người chê cười, nhưng Diệp Đông Bình là người có học vấn, lại có thể diện, vạn nhất bị người châm chọc vài câu, còn không tức chết hay sao ?

– Có gì to tát chứ? Phong à, cháu làm được, chú lại không thể làm được sao? Chú lại không làm được bằng cháu à?

Nghe thấy Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình nói lại, vốn dĩ ông ta đã uống nhiều rượu, lúc này cảm giác rượu đã ngà ngà, lại hơi thất thố .

Thấy Diệp Đông Bình đã uống nhiều quá, Phong Huống bất đắc dĩ nói:

– Vâng, chú Diệp, sáng mai chúng ta cùng nhau đi, cùng đi là được mà?

– Nói vậy còn nghe được, đi ngủ, sáng sớm ngày mai dậy sớm …

Diệp Đông Bình nghênh ngang trở về phòng đi ngủ, lưu lại Diệp Thiên và Phong Huống ngồi đó đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Thiên biết cha từ trước đến nay là nói một là một, mặc dù là rượu nói, nhưng ngày mai nhất định ông sẽ đi thu mua phế phẩm, lập tức nói với Phong Huống:

– Anh Phong, sáng mai anh để ý ba em nhé, đúng rồi, đừng đi Đông Thành, trong khoảng thời gian này cũng không được đi…

– Anh hiểu, ôi chú Diệp …

Phong Huống lắc lắc đầu thở dài, hắn căn bản là nhìn không vào mắt dáng vẻ thư sinh của Diệp Đông Bình phải đi thu phế phẩm, chỉ sợ bị những người đó thét to vài tiếng “người thu rác, lại đây”, là ông đã chịu không nổi .

—————–

Quả nhiên đúng như Diệp Thiên đoán, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Đông Bình liền dậy sớm, nấu xong cháo, ăn một chút, rồi cùng Phong Huống lôi một chiếc xe đẩy tay đi ra ngoài.

Diệp Thiên thật ra cũng không lo, ấn đường của cha nó sáng ngời, cũng không phải sợ xảy ra chuyện gì, chỉ là Diệp Đông Bình và Phong Huống đều đi ra ngoài, nó chỉ có một thân một mình ở trạm thu mua.

– Anh Phong, ba của em đâu?

Đến 5-6 giờ tối năm, Diệp Thiên nhìn thấy Phong Huống lôi một xe sách báo cũ vào trong sân, vội vàng ra xem, nhưng nó nhìn thoáng qua phía sau, cũng không thấy bóng dáng cha nó đâu.

– Chúng ta tách ra, chú Diệp còn chưa có trở về sao?

Phong Huống nghe vậy lặng đi một chút, lúc sáng, Diệp Đông Bình khăng khăng nên tách ra đi thu phế phẩm, nói như vậy có thể đi được nhiều chỗ hơn, vì thế Phong Huống để ông lại bên Tây thành, chính mình thì chạy xa một chút, đi Nam thành.

Theo lý thuyết, trạm thu mua ngay tại Tây thành, Diệp Đông Bình sẽ về sớm hơn so với chính mình chứ? Nghĩ đến đây Phong Huống cũng có chút sốt ruột, để xe đẩy trong sân, nói:

– Diệp Thiên, anh đi tìm xem chú Diệp ở đâu …

– Anh Phong, không cần, ba của am hẳn là không có việc gì…

Diệp Thiên liền kéo Phong Huống lại, hỏi:

– Em bảo anh mua thứ đó, anh mua chưa?

Vốn dĩ Diệp Thiên không hận nhà họ Đới nhiều lắm, nhưng nhìn thấy cha già bị bức phải đi thu mua đồng nát, trong lòng nó cũng có chút nảy sinh thù hận, hận không thể lập tức liền phá hủy phong thuỷ nhà Đới Vinh Thành, nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Diệp Thiên năm nay mới 10 tuổi, thế giới của con nít rất đơn giản, người thân của mình đương nhiên là tốt nhất, sớm một chút bố trí xong phong thuỷ, người thân cũng có thể nhanh chóng bớt khổ.

– Khụ, em không nói thiếu chút nữa anh đã quên rồi, mua đồ, anh sợ không đủ, còn mua mấy cái!

Nghe được Diệp Thiên hỏi vậy, Phong Huống cũng không muốn đi ra ngoài tìm Diệp Đông Bình , từ đầu xe đẩy tay lấy ra một cái túi nhựa, đưa cho Diệp Thiên.

– Em xem xem, to nhỏ có thích hợp không?

– Được, anh Phong, tối nay anh tìm lý do, chúng ta lại ra ngoài …

Diệp Thiên mở túi nhựa ra, nhìn thoáng qua, bên trong lên hơn mười cái gương nhỏ bằng lòng bài tay, thứ này thông thường vô cùng nhiều, trước kia khi đến trường, Diệp Thiên từng dùng cái gương này, thừa dịp bạn nữ cùng lớp không để ý liền lấy ra chơi đùa.

– Được rồi, ồ, hình như là chú Diệp đã trở về, em cất kỹ đồ đi …

Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa lại có tiếng động, Phong Huống vội vàng lấy cái túi trong tay Diệp Thiên, nhét lại trên xe.

– Ba, sao ba trở về trễ như vậy?

– Chú Diệp, thế này… làm sao mà mua được, sao nhiều sách như thế ạ?

Diệp Thiên và Phong Huống đồng thời ra đón, nhưng nội dung câu hỏi của hai người cũng không tương tự, Diệp Thiên quan tâm cha, Phong Huống thì bị chiếc xe tràn đầy sách cũ làm cho kinh ngạc.

– Đừng hỏi điều này vội, Tiểu Thiên, đi rót cho ba chén nước, Phong,… giúp một tay, mệt chết được …

Diệp Đông Bình khoát tay, mồ hôi trên mặt theo hai gò má chảy xuống.

Nói như vậy, nếu trên xe đồ vật này nọ không nhiều lắm, xe đẩy tay đều là đẩy được, nhưng Diệp Đông Bình lại buộc cả hai dây chằng hai bên lên người để mà kéo, như vậy có thể thấy được sức nặng của đồ vật trên xe.

Chương 57 : Gặp lão đạo sĩ

Ba, uống miếng nước…

– Chú Diệp, chú buông ra, để cháu, ai ya, xe này nặng đến mấy trăm cân …

Diệp Thiên và Phong Huống luống cuống tay chân giúp Diệp Đông Bình hạ dây lưng xuống, vừa đưa nước cho Diệp Đông Bình, rồi lại cùng dỡ hàng, trạm thu mua lại khôi phục sự náo nhiệt mấy ngày hôm trước.

– Trời cuối thu thật là oi bức, Tiểu Thiên, đi lấy chai bia lại đây…

Một ngụm uống hết cốc nước sôi để nguội Diệp Thiên đem đến, Diệp Đông Bình vẫn thấy nóng không chịu được, liền cởi áo ra, làm thành khăn mặt lau mồ hôi ở trên người.

– Ba, ba … trên người ba …

Cầm chai bia, Diệp Thiên trở lại phía sau người cha nó, nhất thời ngây ngẩn cả người, nhìn thấy từ bả vai đến trước ngực một vết máu tụ lớn, trong lòng Diệp Thiên như là bị cái gì đâm, vô cùng khó chịu.

Diệp Đông Bình cũng không có ý kiến gì đối với chút tổn thương trên người, cười cầm lấy chai bia, vỗ đầu con trai, nói:

– Ngốc, hét cái gì? Nhìn xem ba thu được một xe sách cũ này, Phong, cháu cũng không làm được nhỉ?

– Chú Diệp, một tuần cháu cũng không thu được nhiều như vậy, chú kiếm được từ đâu vậy?

Phong Huống còn có chút bận tâm, lo Diệp Đông Bình chịu không nổi khi bị người khác xem thường, một ngày hôm nay sợ là không thu được gì, giờ phút này nhìn thấy thu hoạch của Diệp Đông Bình, có chút không dám tin, chẳng trách người ta nói người làm công tác văn hoá làm gì đều mạnh hơn so với người khác.

– Hắc hắc, thu phế phẩm này, cũng cần động đến đầu óc…

Tâm trạng Diệp Đông Bình rất tốt, lại có thể kiếm chút tiền.

– Ba, để con lau cho ba …

Diệp Thiên cũng mặc kệ sách cũ này là từ chỗ nào mà ra, cầm một cái khăn mặt sạch sẽ, giúp cha lau mồ hôi trên người.

– Ahhh, thật là có chút đau…

Diệp Đông Bình giật cái khăn mặt trong tay Diệp Thiên, nói:

– Ba tự lau, mới hai năm không dùng xe đẩy tay, thực không quen.

Đúng rồi, Tiểu Thiên, những sách này có cả 4 năm trung học của con đấy, còn rất mới nhé, lúc nào ba lấy lịch treo tường giúp con bọc bìa sách, mấy năm nay tới không mất nhiều tiền sách vở cho con rồi.

Những năm tám mươi, đều một bộ tài liệu giảng dạy cho các năm, mà trường học cũng không yêu cầu mỗi một học sinh đều phải mua, trong nhà nhiều anh em hoặc là chị em, thì người lớn nhất dùng xong người thứ hai lại dùng, cơ bản chỉ cần mua sách cho một người.

– Chú Diệp, là chú tới trường học ư?

Khi hai cha con Diệp Đông Bình nói chuyện, Phong Huống lật đống sách trên xe, phát hiện bên trong ngoài một số tài liệu giảng dạy, còn có rất nhiều sách bài tập, tên đề mặt trên cũng không giống nhau, ngoài trường học, không nhà ai có thể có nhiều sách vở như vậy.

Diệp Đông Bình gật gật đầu, nói:

– Ừ, chính là trường trung học của Tiểu Thiên, hôm nay chú chỉ kéo được một phần nhỏ, Phong à, sáng mai hai ta cùng đi, phỏng chừng còn có thể kéo bốn năm xe đẩy tay về đấy!

– Chú Diệp, chú giỏi thật, thật lợi hại, cháu đến trường học nhiều lần, bọn họ đều không muốn bán cho cháu, chú vừa ra tay đã mua được, giỏi thật!

Nghe thấy Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống giơ ngón cái lên, đây không phải hắn khen ngợi Diệp Đông Bình, mà thật sự chịu phục.

Trường học có nhiều sách cũ, báo hỏng, đây là chuyện người nào cũng biết, Phong Huống đã sớm chú ý đến, hơn nữa lại tìm thầy chủ nhiệm tương lai của Diệp Thiên hỗ trợ.

Phó hiệu trưởng Chủ quản hậu cần là một người lạc hậu, ở trường học thầy giáo kia đã nói đỡ, ông ta đã đồng ý bán cho Phong Huống, ai ngờ tiểu tử này thông minh quá, đút hai bao thuốc vào, ông lão kia vừa lật ra, khoát tay đuổi Phong Huống cút đi .

Sau đó Phong Huống lại đến hai lần, đều bị ông lão đuổi ra ngoài, không ngờ ngày đầu tiên Diệp Đông Bình ra ngoài đi thu mua phế phẩm, cũng đã thu phục được vấn đề khó khăn không nhỏ này, Phong Huống thật sự bội phục.

– Lợi hại? Chú cũng chí là may mắn thôi…

Lời của Phong Huống khiến trên mặt Diệp Đông Bình lộ ra nụ cười khổ, thu hoạch trong một ngày hôm nay, khiến hắn hiểu được rất nhiều đạo lý.

Buổi sáng Diệp Đông Bình mới đi ra ngoài, là chuẩn bị đi hết nhà này đến nhà kia đi thu mua phế phẩm, nhưng suốt hai giờ, đã chán không muốn hô lên khẩu hiệu “ Bán đồng nát” nữa.

Sau đó, Diệp Đông Bình có chút đột phá, nhưng thanh âm cũng giống như là muỗi kêu mà thôi, căn bản là không ai có thể nghe thấy, cho nên cho tới gần trưa, cũng chưa thu được cái gì.

Nhưng nói Diệp Đông Bình may mắn thật không sai, giữa trưa, khi ngồi nghỉ ở một khu nhà gần trường học, cùng mấy ông lão hàn huyên vài câu, hàn huyên rất hợp nhau, ông lão kia trực tiếp để xe đẩy tay của Diệp Đông Bình vào trường học.

Tuy rằng nhận được một xe sách cũ như vậy, Diệp Đông Bình vẫn cảm nhận được cuộc sống không dễ dàng, một ngày gặp bao nhiêu chuyện, khiến tâm tình của ông ta cũng đã có thay đổi mạnh mẽ, có điều ngay bây giờ Diệp Đông Bình còn không cảm giác được mà thôi.

Diệp Thiên đem thức ăn bưng lên trên bàn, hô:

– Ba, anh Phong, ăn cơm, hôm nay chính là con làm cơm…

– Con cũng lớn rồi đấy!

Tuy rằng đồ ăn rất đơn giản, chỉ là xào đĩa rau xanh và củ cải khô đem từ quê ra, nhưng Diệp Đông Bình vẫn cảm giác thực vui mừng.

Cuộc sống gặp khó khăn có đôi khi không hẳn đã là một chuyện xấu, Diệp Đông Bình tin, con trai của mình lớn lên, nhất định sẽ thích ứng xã hội tốt hơn những cậu ấm cô chiêu khác.

Diệp Đông Bình đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn về phía Diệp Thiên nói:

– Đúng rồi, hôm nay lúc ở bên ngoài, ba thấy một người rất giống là sư phụ con? Đến khi ba đuổi theo, người nọ cũng không thấy bóng dáng nữa, cũng không biết có phải là ba hoa mắt hay không…

Tuy rằng chỉ nhìn thấy thoáng qua, nhưng Diệp Đông Bình quen biết lão đạo sĩ đã lâu lắm rồi, cảm giác người nọ chính xác là Lý Thiện Nguyên, có điều ông ta không rõ lão đạo sĩ kia cớ gì mà xuống núi!

– Sư phụ con?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút.

– Không thể nào? Sư phụ còn ở trên núi, làm sao đến thị trấn được?

– Có thể là ba nhìn lầm rồi chăng? Nhưng đạo sĩ kia thật sự rất giống!

Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, chuyện đã xảy ra mấy ngày nay thật sự quá nhiều, chẳng lẽ là mình sinh ra ảo giác ư?

Diệp Đông Bình lại thuận miệng nói tiếp, nhưng Diệp Thiên cũng đã chú ý đến, suy đoán phương vị của một người và một số vận trình đơn giản, cũng sẽ không bị nguyên khí phản lại, Diệp Thiên mặc niệm ở trong lòng một tiếng sư phụ, dùng thuật bói toán suy diễn.

– Thật đúng là sư phụ…

Sau một lát, trong đầu Diệp Thiên liền hiện ra vị trí lão đạo sĩ hiện tại, đúng là ở trong huyện thành, điều này khiến cho trong lòng Diệp Thiên dâng lên một chút lo lắng, xem ra sư phụ vẫn nhớ mình?

Nhưng việc này Diệp Thiên cũng không nói ra, nếu sư phụ không muốn cùng mình xuống núi, đương nhiên có lo nghĩ của ông ấy, Diệp Thiên chỉ cần dựa theo ý nghĩ của mình mà làm là được, dù sao trời sập xuống thì cũng có người gánh vác.

ắn xong bữa cơm chiều, nhìn thấy Diệp Thiên nháy mắt với mình, Phong Huống đứng lên nói:

– Chú Diệp, ngươi hôm nay cũng mệt rồi, chú đi nghỉ ngơi sớm đi, cháu mang Diệp Thiên đi ra ngoài đi dạo, nó ở nhà buồn chán cả một ngày rồi …

– Đi đi, đừng về quá muộn, trở về sớm một chút nhé …

Diệp Đông Bình gật đầu đồng ý, hôm nay biểu hiện của con trai không tệ, còn đáng ngợi khen.

Sau khi lấy cái gói đựng cái gương từ trên xe trong sân, Phong Huống và Diệp Thiên ra khỏi trạm thu mua, đi thẳng đến Thành Nam.

Tới bên ngoài khu nhà, Phong Huống vẫn chờ ở bên ngoài như cũ, Diệp Thiên một mình đá hòn đá nhỏ chui vào khu nhà, đương nhiên, sau khi vào cửa vẫn thực lễ phép chào người bảo vệ:

– Chào chú !

Chương 58 : Phong thuỷ Sát Khí

– Tại ngươi đánh anh Phong? ! Tại ngươi hại người? ! Tại ngươi trộm đồ? !

Dưới bóng đêm, một thân hình nho nhỏ hì hụi gì đó trước một căn nhà trong khu nhà huyện ủy, sau đó quay trở ra, một lát lại tròe lên cây đại thụ, một lát lại dừng lại ở góc tường, miệng còn không ngừng nói gì đó chỉ có mình mới có thể nghe thấy.

Qua chừng hơn một giờ, thân hình nhỏ bé của Diệp Thiên mới ngừng lại, thấy dương khí trước mặt đều bị ngăn cản, âm khí dần dần chuyển hóa thành sát khí, trên mặt nó lộ ra nụ cười hài lòng.

Hai dòng khí âm dương nguyên bản đều là vô hại, nhưng nếu như có một phương trong hai dòng mất cân bằng, liền tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với con người và hoàn cảnh chung quanh, âm khí mạnh sẽ làm cho thân thể nhiều bệnh, dương khí quá nhiều sẽ làm cho con người nóng nảy dễ giận.

Diệp Thiên làm rất đơn giản, chính là dùng nguyên lý gương khúc xạ, để dòng khí may mắn bị chắn ở ngoài cửa, có thể trong thời gian ngắn nhất, khiến căn nhà này trở thành nơi âm sát tử tuyệt.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trăm ngàn năm qua, ít có người dám đi đắc tội thầy tướng, thầy phong thuỷ.

Đừng nghĩ quỷ thần chỉ thịnh hành thời cổ đại, cho dù là hiện đại, một số lớp người am hiểu sâu về phong thuỷ, đối với cái gọi này đó thầy tướng chỉ có cung kính, không dám đắc tội.

Nhưng bởi vì cận đại văn hóa Tây Phương truyền vào và ngành nghiên cứu kỹ thuật tiến bộ, ở hiện đại, phong thuỷ tướng thuật đã bị coi là học thuyết phong kiến mê tín ngăn cản tiến trình phát triển xã hội, quét vào trong sông lịch sử.

Hơn nữa thuật pháp từ xưa truyền thừa tới ngày nay, đã sớm không còn được hoàn chỉnh, người có thể dùng mấy cái gương nhỏ bày ra loại tuyệt sát Cửu Cung Bát Quái phong thuỷ này giống như Diệp Thiên, chỉ sợ ở trên đời này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hiện tại, những thầy phong thủy cao minh nhất ẩn mình trong dân gian, nhiều nhất cũng chỉ có thể thay đổi một chút bố cục xung quanh hoặc là may mắn với con người.

Cho dù là lão đạo sĩ, muốn hoàn toàn cách trở dòng khí may mắn của tòa nhà này, sợ rằng cũng phải lấy cái la bàn suy diễn vài ngày, có thể làm được đến trình độ như Diệp Thiên hay không, vẫn không nói chắc được.

– Ha ha, Sát Cục này chông dù là sư phụ chứng kiến, cũng không cách nào hủy đi trọn vẹn?

Nghĩ lão đạo sĩ đang ở thị trấn, Diệp Thiên cười đắc ý, Sát Cục này nó sắp xếp cũng không tuân theo phương pháp Cửu Cung Bát Quái, mà là trực tiếp ngăn cản hai dòng khí âm dương, chặn lại bên ngoài.

Hơn nữa còn có mấy cái gương, đều là giấu ở nhánh cây cổ thụ cao chừng 10m, người bình thường muốn tìm được, tuyệt đối không thể, cho dù bị người ta phát hiện, cũng sẽ không liên tưởng đến lĩnh vực phong thuỷ.

Nhìn thoáng qua tòa nhà rất nhanh liền chuyển biến thành âm sát, Diệp Thiên thản nhiên bước ra khỏi khu nhà, tìm ra Phong Huống lúc này đang đánh bài ở dưới đèn đường cùng mấy người khác.

– Diệp Thiên, thế nào?

Lôi Diệp Thiên đi đến chỗ vắng người, thanh âm của Phong Huống có chút run rẩy, trong lòng hắn hiểu được, thành bại ngày hôm nay có quan hệ đến tiền đồ của trạm thu mua sau này, hắn thật đã đem toàn bộ hi vọng đặt trên người Diệp Thiên.

– Xong rồi, trong vòng năm ngày, hẳn là sẽ có chuyện với hắn đó?

Diệp Thiên không dám nói hết, về chuỵên phong thuỷ dương trạch ảnh hưởng đến sức khỏe con người, phần lớn nó biết được qua lời sư phụ, bản thân cũng chỉ gặp qua một lần khi ở nhà Miêu lão mà thôi.

Coi như Diệp Thiên có thể nắm chắc trong vòng năm ngày, tòa nhà kia sẽ trở thành nơi âm sát, nhưng nó cũng không dám xác định cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì.

– Năm ngày?!

Phong Huống nắm chặt tay đặt cạnh người, nhìn thoáng qua bức tường cao của khu nhà, nói:

– Đi thôi, còn không quay về chú Diệp lại sốt ruột…

– Đúng rồi, anh Phong, sáng mai em viết mấy chữ, anh cho vào trong phong thư đem đến cho một gia đình, cẩn thận một chút, đừng làm cho người khác thấy được…

Trên đường về, Diệp Thiên đang nhớ lại vết thương lưu lại trên thân người cha nó khi kéo xe đẩy tay, trong lòng không khỏi sinh ra một chút oán hận, chuyện này, là phải giải quyết nhanh chóng một chút.

– Diệp Thiên, viết cái gì?

Phong Huống tò mò hỏi.

– Anh Phong, anh đưa đi là được mà, hỏi nhiều như vậy để làm gì?

Diệp Thiên kỳ thật cũng không biết trong đầu xuất hiện cái dòng thông tin kia là có ý gì, chỉ có mấy tên người, thời gian và địa điểm, nhưng theo bản năng, nó cho rằng mấy thứ này có thể giúp được cha của nó.

——————-

Khi Diệp Thiên và Phong Huống vừa rời đi, một cao nhân ăn mặc như đạo sĩ, liền xuất hiện tại cổng khu nhà, cũng không biết ông ta làm thế nào lừa được một ông lão trong khu nhà, người nọ kính cẩn mời ông ta đi vào.

Sau khi thoát khỏi chỉ dẫn của ông lão gúp ông ta vào cửa, lão đạo sĩ tản bộ giống như đi dạo ở trong khu nhà.

– Cửu Cung Phi Tinh đồ?

Vốn là tri thức lão đạo sĩ truyền cho Diệp Thiên, ông ta đương nhiên liếc mắt một cái là có thể nhận ra bố cục phong thuỷ của khu nhà này, ngay cả mấy cung vị không hoàn chỉnh cũng đều nhìn ra.

– Hả? Nhà họ Đới? Tại sao là nơi âm sát nhỉ?

Khi thấy tòa nhà của Đới Vinh Thành, Lý Thiện Nguyên không khỏi biến sắc, kim đồng hồ của la bàn giấu trong tay áo không ngừng chuyển động, lão đạo sĩ càng nhìn sắc mặt càng nghiêm nghị.

Nơi Hung Sát như vậy, chỉ e ở thêm không được mấy ngày cũng sẽ có bệnh quấn thân, Lý Thiện Nguyên không biết người trong nhà này làm sao còn có thể sống đến hiện tại?

– Đúng là thủ đoạn của Tiểu Diệp Tử, chắc nó vừa mới bày ra phong thuỷ tuyệt sát này…

Đi một vòng chung quanh tòa nhà và khu biệt thự, lão đạo sĩ cũng nhìn ra vài manh mối, hơn nữa từ một góc sau tường vây ông ta tìm ra một cái gương nhỏ.

Nhìn thấy cái gương này, lão đạo sĩ cũng không khỏi thì thào tự nói:

– Cừ thật, nhóc này… Tiểu tử này muốn giết hết sao?

Thủ đoạn của Diệp Thiên khiến lão đạo sĩ có chút rùng mình.

Sống lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy phong thuỷ dương trạch hung hiểm như thế, lão đạo sĩ tự vấn lòng mình, cho dù là ông ta muốn tìm ra tất cả các gương nhỏ mà Diệp Thiên đã bố trí, cũng là điều không thể nào.

Phong thủy Sát Khí của Diệp Thiên không có bất kỳ hình thái trận pháp, mà chỉ là trực tiếp quan sát bằng hai mắt, đem toàn bộ sinh khí của tòa nhà chắn ở ngoài, lão đạo sĩ lại không có cặp mắt có thể hội tụ nguyên khí xem phong thủy như Diệp Thiên, có thể tìm ra bốn năm cái gương trong số tám cái gương đã là không tồi rồi.

Nhìn thấy phong thủy Sát Khí mà ngay cả mình cũng không thể bố trí được hoàn mỹ đến vậy, giờ phút này trong lòng lão đạo sĩ rất hỗn loạn, ông ta không biết mình đem tri thức phong thuỷ tướng thuật truyền cho Diệp Thiên, rốt cục là phúc hay họa .

Nếu là trước giải phóng hoặc thời cổ đại, thuật pháp hưng thịnh năng nhân bối xuất, bố cục phong thủy của Diệp Thiên tuy rằng khéo léo, nhưng cũng không phải là không có người có thể phá giải. Tuy rằng, đời sống giang hồ hung hiểm khác xa hiện tại, nhưng tương sinh tương khắc, vẫn có người có thể chế ngự Diệp Thiên.

Nhưng ở xã hội pháp chế hoàn thiện như hiện nay, thuật pháp phong thuỷ đã hoàn toàn không được như cũ, lão đạo sĩ dám chắc chắn, nếu không nói không ai có thể nhìn ra phong thủy Sát Khí này, thì cho dù nhìn ra, cũng không thể phá giải.

Mà loại thuật pháp huyền diệu này, lại không được người hiện đại thừa nhận, cho dù anh đi nói với cả thế giới nơi này là nơi âm sát tử tuyệt, chỉ sợ cũng không ai thèm chú ý đến anh, càng không cho là người trong tòa nhà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, là do thầy phong thuỷ gây nên.

Cho nên từ góc độ này mà nói, trên đời này không một người nào có thể khắc chế được Diệp Thiên, nếu như tâm tính Diệp Thiên không tốt, vậy nguy hại đối với xã hội này thật không cách nào đánh giá.

Cũng không phải nói lão đạo sĩ nhân từ nương tay, chỉ là ông ta không muốn chứng kiến Diệp Thiên thành một người hành sự hoàn toàn theo vui buồn của bản thân, nếu như vậy, Diệp Thiên sớm hay muộn cũng sẽ đùa với lửa, không còn đi theo chính đạo.

– Xem ra ta lại phải mệt nhọc rồi …

Lý Thiện Nguyên lắc lắc đầu, chỉ dạy kiến thức cho đồ đệ là không đủ, còn phải cho nó hiểu được một số quy chuẩn giang hồ và đạo lý làm người. Những điều này chỉ bằng miệng nói nhất định không được, nhất định phải để Diệp Thiên tự mình dung nhập vào trong xã hội.

Nghĩ một chút, lão đạo sĩ lại dùng la bàn xem xét một hồi, cuối cùng nhặt cái gương nhỏ từ góc tường cất bên trong áo khoác, Diệp Thiên bày trận quá mức thảm thiết, sợ là có chút nghịch thiên, nói không chừng lão đạo sĩ phải giúp nó giảm một chút sát khí nơi này.

Chương 59 : Hỉ Tước báo tin vui

Chuyện trạm thu mua bị trộm đã qua hơn một tuần, thời gian cũng đã sang tới cuối tháng tám, tuy rằng thời tiết nắng nóng cuối thu vấn gay gắt như cũ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ mát mẻ, đã có thể cảm nhận được một chút sắc thu.

Sáng hôm sau chính là ngày Diệp Thiên đến trường nhập học, hôm nay Diệp Đông Bình và Phong Huống cũng không đi ra ngoài, chuẩn bị kiểm kê một chút số sách cũ mấy ngày nay mua được từ trường học, sau đó cùng đưa đến trạm thu mua quốc doanh.

– Phong à, chúng ta ở Thành Tây này thu phế phẩm, cũng có thể chống đỡ được, nhưng cháu phải cẩn thận một chút, chú ý tên họ Đới kia làm phiền…

Diệp Đông Bình đặt một chồng sách vở bỏ vào xe, quay đầu lại nói chuyện cùng Phong Huống.

Chuyện công an phá án vụ trộm tranh chữ ở trạm thu mua, cũng đã qua hơn một tuần, thành thật mà nói, trong lòng Diệp Đông Bình cũng không còn ôm hi vọng gì nữa, ai chẳng biết là Đới Tiểu Hoa cướp, nhưng không có bằng chứng, ngay cả bên công an cũng không có cách nào bắt được hắn.

Huống chi còn có Đới Vinh Thành, tuy rằng không phải trắng trợn bao che, nhưng cúng đồng dạng như vậy, so sánh với nhân vật tai to mặt lớn ở thị trấn này như hắn, bọn họ căn bản không có khả năng khiếu nại và phản kháng.

Tuy rằng Phong Huống có ông ngoại là Hoa Kiều Mĩ, nhưng có tác dụng gì đâu? Hắn chỉ là Hoa Kiều Mĩ chứ không phải Tổng Thống Mĩ, trong xã hội này, cũng không thể phát huy tác dụng gì.

Diệp Đông Bình tuy rằng không biết vì sao mấy ngày nay Đới Tiểu Hoa và những người đó chưa tới làm phiền, nhưng chuyện đã xảy ra mấy ngày trước, luôn khiến ông cảm thấy không an toàn, dường như hàng ngày trước khi ra khỏi cửa đều nhắc Phong Huống phải cẩn thận một chút.

So sánh với bộ dạng ủ dột của Diệp Đông Bình, thật ra Phong Huống rất thoải mái, cười nói:

– Chú Diệp, chú cứ thoải mái đi, thả lỏng tinh thần đi, đám người Đới Tiểu Hoa này chỉ như châu chấu cuối thu, nhay nhót không được bao lâu đâu ạ …

Tuy rằng mấy ngày này không ra khỏi đất Thành Tây, nhưng Phong huống vẫn qua lại với lão Vương, người thu nhặt rác Thành Tây.

Theo như lời lão Vương, mấy ngày nay họ Đới kia cũng chưa tìm đến hắn, những người nhặt rác này đang phân vân có nên tiếp tục bán phế phẩm cho trạm thu mua của Phong Huống hay không.

Phong Huống tuổi trẻ, không giấu được gì trong bụng, từng để lộ với Diệp Đông Bình, trong năm ngày này, Đới Vinh Thành nhất định sẽ xảy ra sự cố, đương nhiên, chuyện Diệp Thiên trốn vào trong khu nhà huyện ủy, Phong Huống kín như bưng.

– Phong à, không đơn giản như vậy đâu …

Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, tuy rằng ông tin con trai có thiên phú trong gieo quẻ, cũng tin năng lực của lão đạo sĩ sống hơn một trăm tuổi kia.

Nhưng dù sao Diệp Đông Bình được giáo dục hiện đại trình độ cao, đối với những chuyện có tính huyền diệu này, vẫn mang thái độ hoài nghi, nếu nói trong vòng vài ngày, có thể khiến cho người quyền cao chức trọng ở thị trấn nhỏ này là Đới Vinh Thành có chuyện, Diệp Đông Bình sẽ không thể nào tin tưởng.

Ngược lại là người không trình độ văn hóa cao như Phong Huống, lại tuyệt đối tin tưởng Diệp Thiên, sau khi nhận được tin tức của lão Vương, Phong Huống thậm chí thầm đi mua pháo 500 về, chuẩn bị đợi cho điều không hay đến với chú cháu nhà Đới gia sẽ đem ra chúc mừng.

– Diệp Thiên, hôm nay đừng có chạy lung tung, ba và anh Phong của con sẽ trở lại ngay đấy…

Thu dọn xong xe đẩy tay, Diệp Đông Bình gọi con trai đến nhắc nhở một hồi, khi ra đến cổng, lại dừng bước, nói:

– Nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, con hãy chạy sang phía trường học bên kia nhá …

Diệp Đông Bình đang lo sợ họ Đới đến làm phiền, ông biết từ nhỏ con trai được luyện võ, không nhất định có thể đánh thắng được người lớn, nhưng là thân thể nhanh nhẹn, nếu chạy thì cho dù người trưởng thành cũng đuổi không kịp.

– Ba, không có chuyện gì đâu, buổi sáng hôm nay, trên cây đại thụ trước cống có con chim chính là chim Hỉ Tước đấy ạ…

Diệp Thiên đùa lại, làm cho Diệp Đông Bình phải nghiêm sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn, quở trách nói :

– Chim Hỉ Tước đậu thì sao nào? Nói con sắp khai giảng, tật cằn nhằn này cần bỏ…

– Hỉ Tước kêu mà, ba, có câu “Hỉ Tước báo hỉ, Quạ báo tang”, ba không phải không biết chứ? Con dám cá, trong nhà họ Đới kia chắc chắn có quạ kêu…

Diệp Thiên chẳng hề để ý lời nói của cha, tuy rằng mặc dù nó ra tay, lại không tính được mệnh của Đới Vinh Thành, nhưng Diệp Thiên cũng tính ra một số chuyện, Đới Vinh Thành gặp chuyện không hay nhất định là ở hai ngày này, hơn nữa còn là tai họa dồn dập.

– Được rồi, giữ nhà cho cẩn thận đi, ở nhà nói gì thì mặc kệ con, nếu đi tới trường học còn nói hươu nói vượn, xem ba có đập nát miệng của con hay không …

Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn con một cái, nhận lấy xe đẩy tay mà Phong Huống đã chuẩn bị xong, đi ra khỏi trạm thu mua.

– Phong à, đi thôi, đứng ở đó để làm gì?

Còn chưa ra khỏi cổng, Diệp Đông Bình liền phát hiện xe đẩy tay của Phong Huống đang chắn ở cửa.

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống quay đầu, mang trên mặt một tia kích động, hô:

– Chú Diệp… chú Hứa công an đến đây, còn… còn có cả chú Lưu!

– Hứa sở trưởng? Lưu phó sở trưởng?

Diệp Đông Bình nghe vậy lặng đi một chút, hai vị này từ ngày đó có đến đây một chuyến, sau đó không thấy lộ mặt qua , hôm nay tới trạm thu mua là vì chuyện gì?

– Hứa sở trưởng, Lưu sở trưởng, hai vị tới có chuyện gì?

Mặc dù có thành kiến với người của đồn công an, Diệp Đông Bình vẫn lui về sau mấy bước, đợi Phong Huống cũng đẩy xe đẩy tay trở lại sân, Diệp Đông Bình nghênh đón, nhưng lúc này, ông còn chưa hiểu tại sao hai người kia đến, là bởi vì vụ án đã có biến chuyển chăng?

– Khụ khụ, hai vị, đang … muốn đi ra ngoài sao?

Hứa Phu Kiệt mở lời trước, ho khan hai tiếng, mấy ngày hôm trước, khi Diệp Đông Bình đi đến đồn công an tìm hắn, hắn đều mượn cớ né đi ra ngoài, cho nên lúc này có chút ngại ngùng.

– Đúng vậy, trạm thu mua bị người ta trộm, chúng tôi không dám để đồ ở đây lâu, đây là … đưa đến trạm quốc doanh, nơi đó không ai dám cướp…

Diệp Đông Bình thấy tức giận trong lòng, lời này nói cũng là có chút mỉa mai, nghe được những lời đó Hứa sở trưởng thấy xấu hổ, nhưng hắn không đến cũng không được, vụ án này là thị cục đốc thúc, cần lấy mau chóng lấy hết chứng cớ liên quan.

Phó sở trưởng Lưu tuổi cũng khá lớn, kinh nghiệm cũng nhiều, giả vờ không nghe thấy lời Diệp Đông Bình, mở miệng nói:

– Anh Diệp Đông Bình, là như vậy, hôm nay chúng tôi đến, có hai chuyện về vụ án cần anh hỗ trợ điều tra…

– Chuyện gì? Chẳng lẽ là phá được án rồi?

Cho dù Diệp Đông Bình phản ứng chậm chạp nữa, lúc này cũng sẽ cảm giác được gì đó, sắc mặt không khỏi lộ ra vẻ kích động.

Hứa Phu Kiệt gật gật đầu, nói:

– Đúng rồi, vụ án cậu Phong Huống bị đánh, và cả vụ án trạm thu mua các anh bị mất trộm đều được phá, lần này tới là muốn cậu Phong Huống đi cùng nhận diện hung thủ, và nhìn xem tranh chữ có phải là của các anh bị mất hay không …

– Chuyện này… chuyện này, là sự thật?

Tin tức đến bất thình lình, khiến Diệp Đông Bình ngây ngẩn cả người, ánh mắt không khỏi nhìn lại con trai, tiểu tử này vừa nhắc cái gì? Vừa mới nói Hỉ Tước báo tin vui, tin vui lại đã tới rồi.

– Đúng vậy, đây là sự thật, Phong Huống, anh Diệp Đông Bình, xin mời cùng chúng ta quay về đồn công an một chuyến …

Thành thật mà nói, trong lòng Hứa sở trưởng cũng rất buồn bực đối với vụ án này, theo lý thuyết, vụ án này hẳn là trong phạm vi khống chế của huyện, không hiểu sao thị cục lại dựng lên tổ chuyên án rồi?

Chương 60 : Mơ hồ

– Tiểu Thiên, khóa chặt cửa lại…

Ngoài những thứ bỏ đi, trong trạm thu mua dường như cũng chẳng còn thứ gì đáng tiền. Diệp Đông Bình cũng mang Diệp Thiên đến sở cảnh sát, suy cho cùng thì con của mình so với con người khác luôn có nhiều điểm khác biệt.

Trên đường, Diệp Đông Bình hỏi dò sở trưởng Hứa, nhưng hiển nhiên, vị sở trưởng này biết cũng không nhiều, chỉ nói là thị trưởng phái người xuống, lệnh cho bọn họ đưa Phong Huống và Diệp Đông Bình đến sở cảnh sát.

Vừa bước vào sở cảnh sát, đã nhìn thấy một tốp người ngồi ở một góc tường trong sân. Tất cả đã bị còng khóa tay, dáng vẻ ủ rũ ngồi sụp trên đất, nghe thấy có người đến, mấy tên không cam chịu ngẩng đầu lên nhìn.

– Để cho tao yên đi…

Hứa sở trưởng chẳng buồn dừng lại trong sân, dắt theo đám người Diệp Đông Bình đi thẳng tới phòng làm việc phía đông sân đồn, gõ cửa vài tiếng rồi đi vào.

– Đội trưởng Vương, hai vị đây chính là Diệp Đông Bình và Phong Huống…

Trong phòng có hai người đang ngồi, Hứa sở trưởng giới thiệu Diệp Đông Bình với một người đàn ông trung niên tuổi hơn 40. Cạnh ông ta, là một ông già vóc dáng nhỏ nhắn tuổi hơn 50. Rất có thần khí, đôi mắt sáng đầy vẻ hiểu biết.

– Làm phiền anh rồi, sở trưởng Hứa, anh đưa anh Phong Huống đi nhận người trước đi, chúng tôi phải nói chuyện với anh Diệp Đông Bình đây đã…

Vị đội trưởng Vương đó tính tình rất hòa nhã, chỉ có điều nhìn thấy Diệp Thiên bên cạnh Diệp Đông Bình, lập tức chau mày nghiêm khắc:

– Đồng chí Diệp Đông Bình, cậu bé đây là…

– Đội trưởng Vương, đây là con trai tôi, để nó một mình ở nhà tôi không yên tâm, vì vậy mang nó theo…

Diệp Đông Bình chăm chú nhìn hai người trước mặt mình, ông phát hiện, mặc dù ông già đó từ nãy đến giờ chưa hề mở miệng, nhưng lúc đội trưởng Vương nói chuyện, ánh mắt chốc chốc lại hướng về ông ta như để xin chỉ thị, xem ra chức vị của ông già còn cao hơn cả vị đội trưởng này.

Nghe Diệp Đông Bình nói thế, đội trưởng Vương đưa mắt nhìn ông già, thấy ông ta khẽ gật đầu, đội trưởng Vương mới đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, chỉ tay vào đồ đạc trên bàn, nói: “Đồng chí Diệp Đông Bình, phiền anh nhận dạng một chút, những bức tranh chữ này, là trạm thu mua các anh bị mất đúng không?”

– Là tranh của Văn Chinh Minh? Trương Đại Thiên? Tề Bạch Thạch…Đúng, đúng, đây là tranh mà chúng tôi bị mất, sở cảnh sát có ghi chép lại khi chúng tôi báo án…

Sau khi mở ra hàng loạt mấy bức tranh chữ trên bàn, Diệp Đông Bình vô cùng xúc động, ông không ngờ được rằng những bức tranh chữ quý giá tưởng rằng đã không thể tìm lại, vậy mà lại xuất hiện trước mắt mình một cách nhanh chóng đến thế.

“Nhưng đội trưởng Vương à, những bức tranh chữ này chỉ là một phần nhỏ trong số tranh tôi bị mất?”

Bình tĩnh trở lại, lúc này Diệp Đông Bình mới phát hiện, mấy bức tranh chữ đặt trên bàn, chưa bằng 1/5 số tranh đã bị mất, điều này lại khiến trong lòng ông lo lắng trở lại.

Nghe Diệp Đông Bình nói thế, ông già nãy giờ ngồi im, đột nhiên lên tiếng bảo: “Tiểu Diệp, những bức tranh chữ này là một phần chúng tôi tìm kiếm được, bây giờ anh có thể chứng minh chúng là những bức tranh anh đã bị mất không?”

Diệp Đông Bình gật đầu khẳng định, đáp: “ Tôi có thể chứng minh, hiện giờ tôi có mang theo bản kê khai danh sách những bức tranh bị mất, nếu như ông cần, tôi có thể lấy ra đối chiếu, phải rồi, lúc tôi báo án cũng đã ghi kê khai…”

Tuy Lão Đạo Sĩ đã nói, những bức tranh chữ này sau khi ông ta khuất núi tất cả đều truyền lại cho Diệp Thiên, nhưng đấy là vấn đề của sau này, còn trước đó thì chúng vẫn thuộc về lão đạo sĩ. Vì vậy trước khi chuyển nhà, Diệp Đông Bình đã từng kiểm kê những bức tranh chữ này.

Trước lúc đến sở cảnh sát, Diệp Đông Bình nghĩ có thể cần dùng tới bản kê khai danh sách này, thế là liền mang theo.Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Có bản danh sách sao?

Ông già và đội trưởng Vương nhìn nhau, cùng lên tiếng:

– Nhanh đem ra đây!

– Tốt, tốt lắm, đây chính là chứng cứ!

Nhìn thấy bản kê khai tranh chữ ghi trên cuốn vở bài tập của Diệp Thiên, trên khuôn mặt ông già lộ vẻ tươi cười.

– Đội trưởng Vương, vị…vị đồng chí lớn tuổi, xin hỏi, bao giờ có thể đem số tranh chữ này trả lại cho chúng tôi?

Nhìn mấy bức tranh chữ đặt trên bàn, Diệp Đông Bình nghĩ thầm, về trạm thu mua phải lắp đặt cửa sắt chống trộm mới được, còn phải mua một cái tủ bảo vệ đặt bên trong, không nhỡ những bức tranh chữ này mất đi một lần nữa, thì thật khó có được may mắn như lần này.

– E hèm, Tiểu Diệp à, những bức tranh chữ này là tang chứng, tạm thời vẫn chưa thể hoàn trả lại cho anh, nhưng anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo quản cẩn thận, đợi tới khi điều tra kết thúc, sẽ trả lại cho anh…

Dường như đã đạt được mục đích của mình, sau khi giải thích mấy lời cho Diệp Đông Bình hiểu, ông già cầm bản kê khai tranh chữ lên, nói với đội trưởng Vương.

– Tiểu Vương, chỗ này giao cho cậu, đối với những kẻ vi phạm kỷ cương phép nước, nhất định phải nghiêm trị!

Anh chàng đội trưởng Vương trước mặt sở trưởng Hứa uy nghiêm là thế, vậy mà nghe xong lời ông già, lập tức đứng dậy, kính cẩn nhận lệnh:

– Vâng, xin Vương bí thư cứ yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ…

– Ấy, sao đã vội đi rồi?

Thấy ông già để lại một câu như thế, quay lưng mở cửa đi luôn, Diệp Đông Bình chẳng hiểu ra làm sao cả.

– Tiểu Diệp, anh cùng con trai cứ về đi, đợi vụ án điều tra rõ rồi, chúng tôi sẽ thông báo lại…

Đội trưởng Vương dường như chẳng còn vấn đề gì cần hỏi Diệp Đông Bình nữa, ông già vừa đi, liền hạ lệnh tiễn khách.

“Đội trưởng Vương, nhưng…tôi chẳng hiểu ra làm sao cả, còn nữa, vị đồng chí lớn tuổi lúc nãy là ai?”

Không phải Diệp Đông Bình tò mò hiếu kỳ, mà chuyện mất tranh này đã khiến ông mất ngủ hai tuần nay, bây giờ cái án rắc rối này phá được rồi, mà bản thân vẫn mù mờ khó hiểu, cảm giác này thật không dễ chịu.

– Bây giờ vẫn chưa tiện trình bày vụ án cho các anh nghe, vẫn là câu nói, khi vụ án kết thúc thì các anh sẽ biết…

Đội trưởng Vương xua tay, thấy hai cha con Diệp Đông Bình vẫn đứng đó, đành nói:

– Vị vừa rồi là Vương Bí thư thuộc Ban Thanh Tra Kỷ Luật cấp Thị, yên tâm đi, tranh chữ của các anh sẽ không thiếu đâu…

– Ban Thanh Tra Kỷ Luật cấp Thị?

Diệp Đông Bình có chút băn khoăn, Phong Huống bị đánh và việc mất tranh chữ, đều là những vụ án rất thông thường, có lí gì lại kinh động đến tận Ban Thanh Tra Kỷ Luật cấp Thị, xem chừng gốc rễ của sự việc, rất có khả năng xuất phát từ tên Đới Vinh Thành.

– Chú Diệp, chú Diệp, cháu nhận ra rồi, chính là mấy tên khốn kiếp đó đánh tôi, chú xem này, xe đạp của chúng ta cũng ở đây…

Đang lúc Diệp Đông Bình còn muốn hỏi kỹ càng, cửa phòng làm việc đột nhiên bật mở, Phong Huống mặt đỏ bừng xông vào, vẻ phấn khích trên mặt khó mà tả nổi.

– Phong à, đừng kích động, chuyện gì vậy, từ từ nói…

Nghe nói đã bắt được hung thủ đánh người, Diệp Đông Bình vội hướng về phía đội trưởng Vương dồn hỏi.

Đứng ở cửa phòng làm việc, có thể nhìn thấy đám người ngồi trong sân. Phong Huống chỉ vào tên ngồi ngay phía đầu, nói:

– Cái tên mặt đầy râu ria, đuôi mắt có sẹo kia chính là Đới Tiểu Hoa, hôm đó hắn đánh tôi đòn thứ nhất…

– Tôi nói anh Tiểu Diệp, các anh cứ nên về trước đi, nhiều nhất là vài ngày nữa, thì có thể kết thúc án rồi…

Nghe thấy Phong Huống lớn giọng ồn ào, đội trưởng Vương cau mày khó chịu, thẳng tay đuổi người

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại tất cả bộ truyện đã thống báo lỗi nhé ..!Cảm ơn các bạn đã thông báo ...!
https://audiosite.net
Phi Tùng 4 ngày trước
1 thời hoàng kim mua đĩa băng hồi đó...Cái tên Độc Cô Cầu Bại chắc những ai tầm 8x>9x không quá xa lạ gì cả :). .. truyện này phải nói là" Tưởng không hay mà Hay không tưởng được". Đầu tiên cảm ơn tác giả sau đó cảm ơn website AudioSite đã eidt dịch và đọc bộ truyện này rất xuất xác..^^! chả biết nói ...à mình để cử bộ truyện này trong top truyện hay nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo sever 2 hoạt động bình thường nhé mình đã di chuyển đến sever 1 ( giọng 1 nhé )P/s- Lý do: Là hết băng thông đó bạn không phải lỗi nhé, hiện tại tụn mình đang bị ÂM tiền bên sing bạn à, dung lượng tuy rất nhiều nhưng băng thông có ít lém ( à cái này là do tiết kiệm chút tiền ).Mình thật sự khá nãn nên dạo này cũng lười cập nhật các bộ truyện thành viên uplaod lên..haizz nói thật mình chỉ là tên mọt sách thích viết lách, giờ đi làm ship không có thời gian đọc nên rủ anh em làm audio truyện mà thôi..! haizz..!Mình cũng chả hiểu gì cả chỉ thấy bên sing họ bảo cái gi mà bị phá, họ biết nên họ giảm xuống còn 30% khoản tiền băng thông tuy nhiên nó cũng cả tháng lương đi cày mặt ở ngoài đường ship hàng của mình.Bên đó đã sửa thành công nhưng còn chưa dám fix lại trên website sợ lại -$ thì chắc phải bán con bạn già wave của mình mất..!Tối nay mình sẽ cập 200 bộ truyện do thanh viên Anh Em úp nhé giờ mình lại đi cày đường ..^^!
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã phản hồi :)cái này do sever cache chứ mình không muốn :)mình thì chưa bao giờ nghe bị trường hợp này bao giờ lên không biết :)bạn kiểm tra lại có khi nào bạn đang nghe trình duyệt ẩn danh, dẫn đến không thể nghe tiếp vì nó ẩn hoàn toàn phía sever không thể biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu nhé bạn :).Cách khắc phục: Bn đăng nhập thành viên hoặc nghe truyện tầm 10s>30s là 100% đã lưu có thể nghe tiếp nhé ..!
https://audiosite.net
Phước 1 tuần trước
Đang nghe, lỡ thoát ra cái, vào nó ko lưu phần đang nghe ?Đôi khi không thoát, mà ra FB tý, nó cũng tự thoát ko lưu phần đang nghe, kiếm thấy mịa ?
https://audiosite.net
đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi ad à
https://audiosite.net
Lực Trần 2 tuần trước
Ad ơi lỗi giọng đọc 2 rồi
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã gửi thông báo tụn mình đang làm lại bộ này nhé ..!khi di chuyển sv bộ này tự nhiên bị lỗi :(sáng thứ 2 hoàn tất nhé.. mai CN nhóm mình đi lễ rồi :).không còn ai fix đâu bạn :)các anh em, huynh đệ thông cảm nha :)
https://audiosite.net
Bộ này hà thu đang làm + chương mới nhất nhé khoảng 3k chương chậm nhất thứ 2 là hoàn tất nhé bạn :)cảm ơn bạn đã thông báo