1. Home
  2. Truyện Ma
  3. [Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư
  4. Tập 11: Tướng quý nhân sa ngã (c51-c55)

[Audio] Ma Y Nhất Mạch dịch Thiên Tài Tướng Sư

Tập 11: Tướng quý nhân sa ngã (c51-c55)

❮ sau
tiếp ❯

Chương 51 : Tướng quý nhân

Trong học thuyết âm dương, phàm là thứ chuyển động, hướng ngoại, hướng lên trên, ấm nóng, sáng sủa đều thuộc dương, ngược lại những thứ tĩnh lặng, hướng nội, hướng xuống dưới, hàn lạnh, u ám đều thuộc âm.

Nhưng chí dương sẽ khiến người nộ khí xung thiên, chí âm lại khiến người thân thể suy yếu, chỉ có âm dương điều hòa, cân bằng mới có thể khiến cho người sức khỏe an khang, không tai không bệnh.

Từ đạo lý đó mà nói, hai yếu tố âm dương rất có ảnh hưởng đến cuộc sống của con người.

Ứng dụng sớm nhất của người xưa vào nhà ở cũng hàm chứa đạo âm dương.

Vào mấy ngàn năm trước, người xưa lựa chọn nơi ở, đầu tiên xem yếu tố an toàn là điều kiện thiết yếu nhất, vì thế mà thường lựa chọn những nơi có địa thế cao ráo không dễ bị ngập lụt hoặc bị thú dữ uy hiếp, sau đó do tránh mưa gió mà chọn nơi ngược gió, hướng sáng.

Sự lựa chọn có quan hệ mật thiết với cuộc sống này, sau đó đã dần dần kết hợp với những thuật số như âm dương ngũ hành, bát quái tựu hành, trở thành một học thuật tinh thần huyền diệu.

Về việc con người hiện nay một khi nhắc đến phong thủy tướng thuật liền xem nó như một loại hình mê tính phong kiến, không thể không nói là đã bị một thời kì đặc biệt nào đó yêu ma hóa lên.

Sau khi suy xét lời nói của lão đạo sĩ, Diệp Thiên đề cập đến chuyện xảy ra ở huyện thành, tỏ vẻ mơ hồ, nói:

-Sư phụ, câu chuyện thầy nói là về âm trạch, con lại không biết mộ tổ của họ Đới ở đâu, làm sao đi phá hoại được chứ?

-Thằng quỷ nhỏ, lời ban nãy thầy nói, con đều không nghe lọt tai phải không?

Lão đạo sĩ cầm gậy trúc bình thường dùng để gãi ngứa gõ vào đầu của Diệp Thiên một cái.

-Nhất định phải là âm trạch phong thủy mới có thể là họa hay sao? Ngày đó đúng là uổng công dắt con đến Miêu gia xem phong thủy rồi…

-Sư phụ, đạo lý đó thì con biết, nhưng trước đây người từng nói đó là đại kị trong giang hồ, con không dám làm đâu, hơn nữa, con lại không có kinh nghiệm gì, lỡ như xảy ra sai sót gì gây họa đến người khác thì sao?

Mãi cho đến lúc này, Diệp Thiên mới nói ra mục đích đến đây lần này, không phải là hắn giở trò với lão đạo sĩ , chủ yếu là Diệp Thiên chưa từng thay đổi bố cục phong thủy cho người ta, không có lão đạo sĩ trấn thủ, trong lòng hắn không được yên tâm.

-Tên tiểu tử này, muốn mời sư phụ xuống núi mà còn quanh co lòng vòng, đúng là muốn ăn đòn mà…

Lão đạo sĩ đã sống hơn một trăm năm rồi, sao lại không biết Diệp Thiên nghĩ gì, liền đập gậy trúc xuống, Diệp Thiên bị đánh đau, nhếch miệng nói:

-Vậy là thầy đồng ý rồi đúng không sư phụ?

-Ta đồng ý gì cơ?

Lão đạo sĩ lắc đầu nói:

-Diệp Thiên con biết tại sao ta đã sớm nhìn ra ba của con không hợp với nghề này nhưng lại không nói với ông ta không?

-Không biết, sư phụ, thầy thần cơ diệu toán, làm sao mà con đoán ra được?

Diệp Thiên ra sức nịnh hót.

-Dẻo mồm dẻo miệng…

Lão đạo sĩ không quan tâm Diệp Thiên, cứ thế nói:

-Cha con lần này vào thành, tuy rằng nhiều việc không suôn sẻ, nhưng sắc mặt ông ta có ánh hồng, hiển nhiên là có quý nhân tương trợ, không cần lão đạo bận tâm…

-Quý nhân tương trợ? Sư phụ, chúng con không quen ai trong thành cả, quý nhân ở đâu ra chứ?

Diệp Thiên nghe xong ngạc nhiên há hốc mồm, nghĩ ngợi trong lòng, nhưng nghĩ một hồi lâu, cha hắn dường như chỉ quen có mấy kẻ nhặt mót kia, lẽ nào quý nhân ở trong số bọn họ sao?

-Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt…

Nghe xong câu nói của Diệp Thiên, Lão Đạo sĩ chêm thêm một câu.

Diệp Thiên bị giật mình bởi lời nói của lão đạo sĩ, dùng ngón tay chỉ vào mình, hỏi:

-Sư…sư phụ, thầy…thầy đang nói con sao?

-Đúng vậy…

Lão đạo sĩ gật đầu, nói:

-Mặc dù ta không nhìn ra được tiền đồ của con ra sao, nhưng xem tướng mạo của con, xương gò má rộng mà vừa phải, lông mày ngay ngắn, ánh mắt có thần, chính là tướng quý nhân mà trong sách xem tướng nói đến.

Cái gọi là quý nhân, một lời định đúng sai, một lời phán sinh tử. Ném một cái là cả ngàn vạn lượng vàng, mặc dù bây giờ con còn trẻ, không đạt đến trình độ này, nhưng bảo vệ cho ba con không cần lo âu thì không thành vấn đề…

Ba chữ “một” này của lão đạo sĩ, thật sự đã cô đọng ba loại hình thái nhân sinh, một lời định đúng sai, đó là người đã làm tới cấp bậc chuyên gia trong những lĩnh vực nào đó, trong lĩnh vực này, lời nói của ông ta đại diện cho chân lý.

Còn một lời quyết sinh tử, vậy đương nhiên phải là đạt quan quý nhân nắm quyền lớn trong tay rồi, loại này lúc nào cũng toát lên một uy thế do thân phận địa vị lâu dài, thói quen sinh sống và trạng thái tâm lý tích lũy nên.

Còn về ném một cái là cả ngàn vạn lượng vàng, chính là nói đến người phú quý có tiền có của.

-Sư phụ, quý nhân này cũng ghê gớm quá nhỉ?

Diệp Thiên nghe lão đạo sĩ nói mà hăng hái rạo rực, thì ra sau này mình lại đáng gờm đến thế à? Nhưng Diệp Thiên lập tức xụ mặt nói:

-Sư phụ, con nói chuyện không ai nghe, bắt con gà rừng còn phải xem nó có nể mặt mình hay không, trong túi chỉ còn lại ba đồng tiền, những điều thầy nói không ăn nhập gì với con cả…

Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nói:

-Tiểu tử thúi, ta không có nói hiện giờ con có thể trở thành quý nhân liền, có điều con quả thật có tướng quý nhân, hóa giải cái nạn nhỏ nhặt này thì không có vấn đề gì cả…

-Vậy… ý của sư phụ là muốn con đến như thế nào thì về như thế đó sao?

Diệp Thiên nghe ra được, thì ra sư phụ gán cho mình cái tướng quý nhân kì lạ khó hiểu gì đó chính là không muốn ra tay giúp đỡ à?

-Ừm, đúng là dễ dạy dễ bảo, hôm nay muộn rồi, cứ ở tạm đây một đêm, mai xuống núi vậy…

Lão đạo sĩ dùng tay vuốt vuốt râu, ra dáng của một cao nhân, khiến cho Diệp Thiên muốn dùng cái đèn trên bàn đốt cháy bộ râu của ông cho rồi.

Chỉ là không đợi Diệp Thiên ra tay hành động, lão đạo sĩ đã thổi tắt tim đèn, nói:

-Ngủ thôi, hai thầy trò ta ngủ một phòng, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai đi sớm chút…

-Sư phụ, thầy thật sự không ra tay sao?

Nằm trên giường trúc, Diệp Thiên mở miệng hỏi.

-Thầy đã già thế này rồi, không chịu nổi vất vả đâu…

Câu trả lời của lão đạo sĩ rất kiên quyết.

-Nếu như con làm ra điều gì khiến trời người phẫn nộ, thầy cũng không quản hay sao?

Diệp Thiên dở giọng vô lại.

-Con tự gây tai họa cho mình thì có liên quan gì đến sư phụ?

Sự vô lại của Diệp Thiên đều học từ sư phụ, câu trả lời của sư phụ khiến Diệp Thiên phải nghiến răng ken két.

Kẻ hỏi người đáp, tiếng ngáy của sư phụ đã vang lên, còn lại Diệp Thiên trừng to hai mắt, lăn qua lăn lại nhưng không tài nào ngủ được.

Diệp Thiên biết tính khí của sư phụ, nếu thầy đã nói một chữ “không” thì hắn ta có nói thế nào cũng không thể nào khiến sư phụ thay đổi chủ ý. Chuyến đi lần này của hắn ngoài nghe được một câu chuyện, thu nhặt được hai chữ “quý nhân” ra, thì coi như là đi công toi mất rồi.

-Thầy không đi, tự mình con cũng có thể làm được…

Cuối cùng Diệp Thiên giận dỗi nói một câu, hắn ta có thể nhìn thấy hai khí âm dương, bản thân lại tinh thông các lại hình thái và lý luận của phong thủy dương trạch, Diệp Thiên tin rằng dựa vào bản lãnh của mình cũng có thể khiến cho Đới gia chó gà không yên.

Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, Diệp Thiên đã nghĩ thông suốt, cũng không còn lộ ra vẻ mặt ủ ê, ăn xong cháo do sư phụ nấu liền từ biệt Lão Đạo xuống núi, trở về trong thôn ở một lát, rồi theo chiếc xe ngựa vào trấn, trở về thành.

Chỉ là Diệp Thiên không biết rằng, khoảng một tiếng sau khi hắn rời khỏi , lão đạo sĩ đã thay một bộ áo đạo sĩ sạch sẽ, khóa lại cửa đạo quán, rồi cũng xuống núi theo.

Chương 52 : Hy vọng

-Ba, con về rồi nè!

Khi trở về trạm thu hồi phế phẩm đã là buổi trưa rồi, Diệp Thiên nghiên đầu xuống, ủ rũ bước vào trong phòng, khác hẳn với dáng vẻ hăng hái, hùng dũng khí phách lúc xuống núi buổi sáng.

Diệp Đông Bình cũng không nổi giận, thản nhiên nhìn dáng vẻ ủ ê của con trai, nói:

-Ngồi xuống, ăn cơm đi…

Diệp Thiên nhìn trộm ba một lát, cảm thấy không giống như là ba sắp nổi giận, lúc này mới dám yên lòng, cẩn thận bưng bát lên, và từng miếng nhỏ, đến đồ ăn cũng không dám gắp nhiều.

-Nào, Diệp Thiên, ăn đồ ăn đi, sao lại không ăn đồ ăn chứ?

Từ khi Diệp Thiên bước vào phòng thì Phong Huống đã nhìn chằm chằm vào hắn rồi, lúc này càng ân cần gắp thức ăn cho Diệp Thiên, hắn đã sớm không nuôi hy vọng về phía sở cảnh sát rồi, trước mắt chỉ còn chờ Diệp Thiên mang tin tốt lành về.

Nhưng dù có Phong Huống chen vào bên cạnh, bữa cơm này vẫn có không khí vô cùng nặng nề, ăn no xong, Diệp Thiên liền vội thu dọn bát đĩa, khiến cho Phong Huống phải tròn xoe cả mắt, có lúc nào nhìn thấy tên tiểu tử này siêng năng thế chứ?

-Diệp Thiên, vào đây…

Ngay khi Diệp Thiên còn ở trong sân, cầu cưa không muốn vào phòng, một tiếng gọi của Diệp Đông Bình liền khiến hắn ngoan ngoãn vào trong nhà ngồi.

-Nói đi, sư phụ con có ý kiến gì không? Mấy bức tranh chữ đó, Diệp Đông Bình ta còn sống ngày nào, nhất định sẽ tìm lại cho ông ta…

Mặc dù lời nói của Diệp Đông Bình chắc như đinh đóng cột, có điều ông ta cũng biết rằng, lúc ông còn sinh thời, e rằng lão đạo sĩ chưa chắc vẫn còn có thể nhìn thấy được, lão đạo sĩ cũng đã hơn một trăm tuổi còn gì.

-Ba, sư phụ không trách ba đâu, thầy nói rồi, ác giả ác báo, bảo ba đừng bận tâm…

Diệp Thiên không dám nói thật, nếu bị Diệp Đông Bình biết được sư phụ xúi hắn dùng cục phong thủy để giải quyết chuyện này, e rằng ba hắn có thể tìm liền sợi xích trói hắn lại.

-Ôi, mặc dù là nói thế nhưng ba cũng có lỗi với ông ấy…

Nghe xong lời của con trai, sắc mặt của Diệp Đông Bình cũng đỡ hơn, liền vội hỏi:

-Sư phụ con…không nói thêm điều gì nữa à?

Giống với Phong Huống, Diệp Đông Bình cũng không ôm hy vọng gì về khả năng phá án của sở cảnh sát, sở dĩ ông ta ngầm đồng ý cho Diệp Thiên đi tìm sư phụ, thật ra trong lòng cũng có một tia hy vọng, nếu như lão đạo sĩ có cách giải quyết việc này thì sao?

Diệp Thiên lắc đầu, nói:

-Không có, sư phụ chỉ nói nhìn tướng của ba, có thể sẽ có quý nhân tương trợ, chứ không nói gì khác nữa…

-Quý nhân tương trợ? Quý nhân ở đâu ra chứ?

Diệp Đông Bình cười gượng một tiếng, mười mấy năm nay ông ta đều không được suôn sẻ, thuận lợi, hôn nhân thất bại, gia đình bất hòa, ngay cả làm hộ cá thể, cũng bị người ta chèn ép, sắp không làm nổi nữa rồi.

-Được rồi, trở về rồi thì đừng đi lung tung nữa, ba đến bộ mặt trận thống nhất và sở cảnh sát lần nữa hỏi tình hình xem sao…

Lúc này Diệp Đông Bình cũng chẳng giấu diếm gì trước mặt con, nếu việc này không có kết quả nữa, e rằng trạm thu mua sắp phải đóng cửa đại cát rồi.

-Ba…

Diệp Thiên mở miệng, cuối cùng nói:

-Ba cẩn thận chút…

Diệp Đông Bình sờ đầu con trai, chào hỏi một tiếng với Phong Huống rồi bỏ ra ngoài, mặc dù biết đi rồi không nhất định có kết quả, nhưng dù sao cũng có chút ít hy vọng.

Sau khi ba đi khỏi, Diệp Thiên lấy lại tinh thần, kéo Phong Huống nói:

-Anh Phong , tụi mình đi tìm chị Vương Doanh chơi nhé? Chị ấy nói muốn dạy em lái xe…

Nghe xong lời của Diệp Thiên, Phong Huống uể oải lắc tay, nói:

-Để hôm khác đi, anh đi ngủ cái, thời tiết nóng quá, buổi tối ngủ không ngon giấc…

Không phải là Phong Huống không muốn đi tìm Vương Doanh, chỉ là hắn ta cảm thấy trạm thu mua này sắp không làm được nữa rồi, bản thân hắn là dân quê ngay cả một chỗ dừng chân ở huyện thành cũng không có, còn có mặt mũi nào mà đi đeo đuổi Vương Doanh?

-Anh Phong, có phải anh còn lo lắng chuyện của trạm thu mua không?

Diệp Thiên lên tiếng như giọng điệu của một người lớn.

-Lời của cậu không phải thừa thãi sao, anh mà được như cậu thì việc gì cũng không cần phải lo lắng rồi…

Phong Huống thật sự rất ngưỡng mộ Diệp Thiên, cả ngày chơi đùa vui vẻ, không lo âu, phiền muộn gì.

Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi:

-Anh Phong, cái người tên Đới Tiểu Hoa gì đó sống ở đâu, anh biết không?

-Biết thì thế nào? Ba cậu sợ xảy ra chuyện, lại không cho anh gọi người từ quê lên…

Phong Huống tức giận đáp, hắn thừa lúc trời tối đến trạm thu mua phế phẩm của Đới Tiểu Hoa xem qua mấy lần rồi, có điều ở đó cả ngày đều có người qua lại, đa số đều là dân lưu manh, hắn không dám đến gần.

Diệp Thiên kéo tay áo của Phong Huống, nhỏ tiếng nói:

-Anh Phong, dắt em đi xem thử đi, có lẽ… em có cách thì sao…

-Ba của em còn không có cách, nhóc con như em có thể có cách gì chứ?

Phong Huống thuận miệng nói một câu, nhưng đột nhiêu nhớ ra một điều, liền kéo Diệp Thiên lại hỏi:

-Diệp Thiên, có phải lão thần tiên nói gì với em không? Hay… hay là em có cách gì?

Trước khi Liêu Hạo Đức đi Mỹ từng nhiều lần căn dặn Phong Huống, đừng bao giờ xem Diệp Thiên như một thằng nhóc, hơn nữa bất luận Diệp Thiên có nêu yêu cầu gì với hắn, đều phải cố gắng đáp ứng, nếu không thõa mãn được, có thể gọi điện thoại quốc tế báo cho hắn biết.

Nghĩ đến chuyện này, việc Diệp Thiên tìm mộ phần cho bà ngoại cũng hiện lên trong đầu Phong Huống, lúc này hắn mới ý thức được, tên nhóc trước mặt hắn, chưa chắc không thể giải quyết được chuyện mà những người lớn như bọn hắn không cách nào giải quyết.

-Anh Phong, cứ đi đến đó xem thử trước, đúng rồi, nơi ở của bác Đới Tiểu Hoa, anh cũng biết phải không?

-Diệp…Diệp Thiên, anh không biết chỗ bác của hắn ở, nhưng anh có thể hỏi thăm ra, ngày mai…không, tối nay là có thể hỏi ra rồi…

Diệp Thiên không đáp lại câu hỏi của Phong Huống, nhưng ý trong lời nói lại khiến cho Phong Huống kích động, ở nông thôn có rất nhiều truyền thuyết về thầy tướng phong thủy, thủ đoạn của những người này thần bí khó lường, có lẽ thật sự có thể giải quyết được vấn đề mà trạm thu mua gặp phải lần này.

-Anh Phong, chính là chỗ đó hả?

Hơn một tiếng sau, Diệp Thiên và Phong Huống đội mũ rơm đã đến bên ngoài trạm thu mua của Đới Tiểu Hoa, nói thật lòng, hoàn cảnh bên đây tốt hơn bên bọn họ rất nhiều, xung quanh đều có hộ gia đình, người qua kẻ lại rất náo nhiệt.

Thông qua cửa lớn đang mở, Phong Huống nhìn thấy Đới Tiểu Hoa đang ngồi trong sân, không kìm được mà nghiến răng nói:

-Đúng vậy, chính là nơi này, cái người có chòm râu dài kia chính là Đới Tiểu Hoa…

Diệp Thiên không nói gì nữa, mà bảo Phong Huống tránh xa một chút, bản thân hắn qua lại trước và sau trạm thu mua, may là trong thành những đứa trẻ lớn như hắn cũng không ít, nên không làm người khác chú ý…

Sau khi Diệp Thiên dùng phép phong thủy trong đầu cùng thuật dương trạch mà Lão Đạo dạy xem qua một lượt xong, không nhịn được mà thầm thì một tiếng:

-Chỗ tốt, phong thủy nơi đây tốt hơn nơi chúng ta rất nhiều…

Cái trạm thu mua này của Đới Tiểu Hoa là một nhà ba gian có cả sân, hướng của cửa phòng và cửa sân rất tốt, hơn nữa hai cánh cửa sổ mở trong phòng có thể nhìn thấy đường phố quanh co xung quanh, là bố cục phong thủy tài vận.

Chương 53 : Sa ngã (phần đầu)

Lại dạo một vòng quanh trạm thu mua của Đới Tiểu Hoa xong, Diệp Thiên tìm thấy Phong Huống đang trốn ở sau sạp bán hạt dưa.

-Diệp Thiên, thế nào rồi, có nhìn ra cái gì không?

Mặc dù Diệp Thiên không nói với Phong Huống suy nghĩ của hắn, nhưng Phong Huống cũng đoán ra được đôi chút, e rằng Diệp Thiên muốn phá phong thủy của Đới Tiểu Hoa, từ đó khiến cho hắn gặp phải vận đen.

-Anh Phong, phong thủy ở trạm thu mua của hắn vô cùng tốt, hơn nữa xung quanh cũng không có sát khí, rất khó làm…

Trên mặt Diệp Thiên không nở một nụ cười, cách trạm thu mua này không xa là con đường chính náo nhiệt nhất huyện thành, hơn nữa đường được xây dọc sông, ứng với cục phong thủy “Bối thủy diện nhai”, là một nơi buôn bán thịnh vượng.

Cho dù Diệp Thiên có thể nhìn thấy phân bố của hai khí âm dương nơi đây, dùng một vài thủ đoạn nhỏ khiến cho âm dương của nó mất cân bằng, cùng lắm chỉ có thế làm cho tài vận gần đây của trạm thu mua này không được tốt, chứ không thể giải quyết vấn đề một cách triệt để.

Còn về việc dùng thủ đoạn mạnh hơn để thay đổi toàn bộ bố cục phong thủy xung quanh, Diệp Thiên hoàn toàn không nghĩ đến, mặc dù hắn biết làm thế nào, nhưng loại bố cục đó phải thay đổi đôi chút cảnh vật xung quanh, thậm chí phải dỡ bỏ một vài phòng ốc kiến trúc, điều này rõ ràng không phải là việc mà Diệp Thiên có thể làm được.

-Diệp Thiên, vậy… vậy thì phải làm thế nào? Lẽ… lẽ nào trạm thu mua của chúng ta phải bị tên khốn kia làm sụp đổ sao?

Nghe xong lời của Diệp Thiên, Phong Huống tức đến nước mắt cũng sắp trào ra.

Mặc dù mấy ngày nay Phong Huống đều ra ngoài thu phế phẩm, nhưng kiếm được ít hơn so với mấy ngày trước không nói, có hai lần còn gặp phải bọn người của ĐớiTiểu Hoa, nếu không phải hắn trốn nhanh, không chừng lại bị cho ăn đập rồi.

Diệp Thiên cũng không nghĩ đến là mình đang nói quá, nhưng gặp phải tình huống thế này, cũng chỉ đành an ủi Phong Huống, nói:

-Anh Phong, đừng vội, nhất định sẽ có cách mà…

Diệp Thiên có trưởng thành thế nào cũng chỉ là đứa bé, mà thứ hắn dựa vào cũng chỉ là khối kiến thức về phong thủy trong đầu, nếu không tìm được biện pháp gì từ đó, thì hắn cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường khác.

-Có thể có cách gì chứ? Hắn là người trong thành, lại có thân thích làm quan lại, chúng ta có thể làm gì được hắn?

Phong Huống căm tức nhìn cửa lớn của trạm phế phẩm, ra sức nhổ nước bọt về hướng đó.

-Đúng rồi, anh nói hắn ta có thể hoành hành bá đạo, nguyên nhân cũng đều là do bác của hắn? Tối nay dò la ra nơi ông ta ở đi…

Diệp Thiên sực nhớ đến một chuyện, Đới Tiểu Hoa ở trong trạm thu mua này, Diệp Thiên không dễ ra tay, nhưng người làm quan kia nhất định không phải ở chỗ này đúng không?

Nghe ý của Phong Huống, người làm quan đó chính là người chống lưng cho kẻ họ Đới kia, nếu ông ta xui xẻo thì Đới Tiểu Hoa nhất định cũng sẽ không được tốt đẹp gì, hơn nữa thay đổi âm trạch phong thủy của nhà ở dễ hơn nhiều so với thay đổi phong thủy của mặt đường, cửa tiệm.

-Có lẽ vậy, nếu không thì tại sao sở cảnh sát không bắt hắn chứ? Diệp Thiên, em yên tâm đi, một lát nữa anh sẽ đi hỏi thăm…

Phong Huống nghe vậy gãi gãi đầu, những điều này đều do Diệp Đông Bình suy đoán ra, hắn cũng không biết bác của Đới Tiểu Hoa rốt cuộc là làm quan gì, đối với một kẻ ở nông thôn mới vào thành không lâu như hắn mà nói, hương trưởng là chức quan lớn nhất, không thể lớn hơn được nữa rồi.

Tiếp tục ở đây cũng không có kết quả gì, Phong Huống đưa Diệp Thiên về trạm thu mua trước, hắn thì đi ra ngoài tìm Vương Doanh, hết cách rồi, muốn dò la nơi ở của Đới Vinh Thành, tìm mấy kẻ nhặt rác kia cũng không có ích gì.

-Ba, ba đã về rồi…

Diệp Thiên còn chưa bước vào sân thì đã thấy cửa sân đang mở, đưa đầu vào trong xem, Diệp Đông Bình đang ngồi bên giếng nước, chau mày lại, không biết đang nghĩ ngợi gì.

-Lại chạy ra ngoài rồi? Thằng quỷ nhỏ này không thể ngoan ngoãn mấy ngày à, cho rằng ta không đánh con hay sao?

Thấy con trai bước vào, Diệp Đông Bình càng chau mày lại, nhìn đằng sau Diệp Thiên, hỏi:

-Anh Phong của con đâu? Lại đi thu mua phế phẩm rồi sao? Không phải bảo nó tạm dừng vài ngày sao?

Diệp Đông Bình cũng biết việc Phong Huống ra ngoài đụng phải bọn người của Đới Tiểu Hoa, đám người đó đánh không nương tay, lần này nếu chịu thêm một trận nữa, ông ta thật không có cách nào ăn nói với cha mẹ của Phong Huống.

-Anh Phong đi tìm chị Doanh Doanh rồi, ba cũng đừng quá lo lắng, sư phụ nói rồi, ác nhân ắt có ác báo, đám người đó đắc ý không được bao lâu đâu…

Nhìn thấy sắc mặt của ba tiều tụy đi rất nhiều, Diệp Thiên cũng hơi đau lòng, hắn biết ba hắn cũng vì để hắn đi học mới đến huyện thành, nếu như vẫn sinh sống ở sơn thôn nhỏ, chắc ba sẽ vui hơn rất nhiều.

-Ôi, ác nhân nếu có ác báo, vậy thì thế gian cũng không có nhiều người dám làm điều ác rồi…

Diệp Đông Bình lắc đầu, có điều nghe xong lời của Diệp Thiên, trong lòng cũng dấy lên một tia hy vọng, có lẽ thật đúng như Lão Đạo nói thì sao?

Hơn một tiếng sau, Phong Huống cũng từ ngoài trở về, đứng quay lưng lại với Diệp Đông Bình, đưa mắt ra hiệu với Diệp Thiên, rất rõ ràng, hỏi dò mấy câu từ người đơn thuần như Vương Doanh, Phong Huống vẫn có thể làm được.

Huyện ủy huyện chính phủ của thành này nằm ở thành Nam, mặc dù chỉ cách thành Đông có một con sông, nhưng lại là nơi mà các loại đơn vị chính phủ tụ hội, nhân khí đương nhiên cũng thịnh vượng nhất trong cả huyện thành rồi.

Đằng sau huyện ủy có một đại viện được tường cao bao bọc, trên tường mọc đầy dây leo màu xanh, trong tiết trời mùa hạ oi ả toát ra một cảm giác thanh mát.

Phòng trong đại viện không nhiều, chỉ có hơn mười nhà, đều là nhà có hai tầng, ở giữa mỗi nhà mọc nhiều cây cối cao lớn, cùng với tường vây ngăn cách tiếng ồn ào, huyên náo bên ngoài.

ĐớiVinh Thành sống trong đại viện huyện ủy này, không giống với mọi khi, mỗi ngày gần như không đến nửa đêm là không về nhà, mấy ngày nay, Đới Vinh Thành cứ đến giờ tan sở liền trở về nhà sớm.

-Lão Đới, mấy ngày nay ông sao vậy, không có việc gì cứ ở lì trong thư phòng, mấy bức tranh cũ này có gì đáng xem chứ?

Một phụ nữ hơn năm mươi tuổi, bưng một ly Mao Sơn Thanh Phong vừa pha, mở cửa phòng sách, sau khi đặt trà lên bàn, cũng bắt đầu xem xét bức tranh đang trải trên bàn sách.

Đới Vinh Thành năm nay năm mươi bảy tuổi, trán rộng, chải kiểu đầu đang thịnh hành thời đó, trừ vài cọng tóc mai hơi bạc ra, tóc tai đen nhánh, trẻ hơn mười tuổi so với tuổi thật, nhìn có vẻ tướng mạo đường đường.

-Đàn bà như bà, tóc dài mà kiến thức nông cạn thì biết cái gì? Đây là tranh của Văn Chinh Minh đời Minh, có tiền cũng mua không được…

Nghe xong lời nói của vợ, ánh mắt Đới Vinh Thành lộ ra sự chán ghét, sự khiêm tốn trước mặt lãnh đạo và thuộc hạ mọi ngày không còn nữa, bực mình hất tay nói:

-Ra ngoài, sau này không được phép vào thư phòng của tôi, đúng rồi, chuyện về mấy bức tranh chữ này, cấm không được hó hé gì với bên ngoài…

Sau khi nhìn thấy thân hình hơi mập mạp của bà vợ bước khỏi thư phòng, Đới Vinh Thành chau mày lại, trong đầu nghĩ đến cái thân hình thon thả, uyển chuyển trong phòng hồ sơ của huyện ủy kia, không khỏi rạo rực trong lòng.

Chương 54 : Sa ngã ( phần cuối )

Nhìn bức tranh chữ trên bàn và trong ngăn tủ bên cạnh, trên mặt Đới Vinh Thành lộ ra một bộ nụ cười hài lòng, đừng thấy hắn bằng cấp không cao, sau khi học hết trung học, hắn đã theo học đại học ở lớp học ban đêm và trường đảng, nhưng đối với giám định và thưởng thức tranh chữ cổ, thì cũng có vài thập niên kinh nghiệm.

Trước kia Đới Vinh Thành là công nhân giỏi, học hai năm trung cấp, trong cái niên đại đó cũng coi là người có văn hóa, mà hắn cũng chưa bao giờ thỏa mãn với thân phận công nhân chính mình lúc ấy.

Sau khi được làm người đứng đầu một tờ báo Cách Mạng mới, Đới Vinh Thành dựa vào ưu thế xuất thân bần nông, trong thời gian rất ngắn, liền trở thành một trong những người lãnh đạo cao nhất trong thị trấn này.

Bởi vì Đới Vinh Thành luôn luôn tự xưng là người có văn hóa, vì thế liền lợi dụng chức quyền, đem cướp đi một tranh chữ cổ của vài nhà, dần dà nhãn lực của hắn cũng tốt lên.

Hơn nữa xuất phát từ thiên tính cẩn thận, Đới Vinh Thành đâm sau lưng người khác, nhưng vờ hô hoán bảo vệ người ta, loại giả nhân giả nghĩa này cũng khiến cho con đường làm quan của hắn được trải bằng phẳng.

Nhất là khi cải cách mở cửa, hô to khẩu hiệu thanh niên hóa đội ngũ cán bộ, , lúc ấy Đới Vinh Thành mới chưa đến năm mươi tuổi, thuận lý thuận tình trở thành nhân vật thực quyền trong tiểu thị trấn này.

Đương nhiên, Đới Vinh Thành cũng phải trả giá không nhỏ, đó là đưa cháu ruột của mình lên đoạn đầu đài.

Bất cứ chuyện gì luôn có tính hai mặt, được lãnh đạo đồng tình trước hành vi thực hiện quân pháp bất vị thân của Đới Vinh Thành, cũng có lãnh đạo nảy sinh hoài nghi đối với hành động của hắn, nghĩ rằng tội của Đới Tiểu Quân còn không đáng chết.

Hơn nữa năm đó phát sinh những chuyện kia, vẫn là khiến cho mặt chính trị của hắn dính một vài vết nhơ, trải qua vài năm cố gắng không có kết quả, Đới Vinh Thành đã nhìn ra, sức mình có hạn liền yên vị ở trên vị trí này.

Đã không có động lực thăng tiến về chính trị, sau lần, Đới Vinh Thành cũng dần dần xé đi bộ mặt giả nhân giả nghĩa.

Ngoài việc trợ giúp Đới Tiểu Hoa nhận thầu trạm thu mua phế phẩm ở Đông Thành, Đới Vinh Thành thậm chí còn làm giả nhân chứng cho hắn, làm loạn chứng cớ của phía bộ công an, dù sao hành động thi hành quân pháp không nể tình thân của hắn năm đó, vẫn qua mắt được rất nhiều người.

Đối với Đới Vinh Thành mà nói, đây cũng đều là chuyện nhỏ, mấy năm gần đây hắn thông qua quyền lợi ban ngành do chính mình chủ quản, âm thầm bày mưu đặt kế để thân tín của mình mở Tiểu Kim khố, ăn chặn ngân sách quốc gia.

Tuy rằng người họ Đới hàng ngày mặc đều thực mộc mạc, ăn cũng rất đơn giản tiết kiệm, nhưng về bản thân và gia đình mà nói, chỉ sợ dù xưng là người giàu có nhất thị trấn cũng không phải là quá đáng.

Hơn nữa Đới Vinh Thành còn thông qua “Nhân cách mị lực” ( hắn là cho rằng như vậy) của mình, dụ được một người đàn bà nổi danh là đóa hoa của huyện ủy, khiến cho hắn hồi xuân, một lần nữa tìm lại được hạnh phúc của đời người.

Đương nhiên, Đới Vinh Thành cũng không để cho người đàn bà đó thiệt thòi, làm một người cán sự bình thường, trở thành chủ quản phòng hồ sơ và phó chủ nhiệm văn phòng, là một loại trao đổi, chỉ cần phục vụ lãnh đạo chu đáo, đây là thành tích tốt nhất rồi.

Bất kể là ở triều đại nào, cũng không quản là ai, muốn làm được cả đời trung thnàh trước sau như một, tuyệt đối là chuyện không dễ dàng, nhưng nếu muốn sa đọa, chỉ cần một lần như vậy là đủ rồi.

Huống chi Đới Vinh Thành lại không lương thiện, đàn bà con gái tre trung, bị tiền tài hấp dẫn, khiến cho hắn cảm giác được rất rõ, trước đó hắn cẩn thận chặt chẽ suốt vài thập niên, rốt cục thì có báo đáp.

Ở trung kỳ niên đại tám mươi, TV cũng là thứ rất ít gia đình mới có, hơn nữa lúc này lại không có điều hòa nhiệt độ, buổi tối mùa hè, người thành phố thích nhất hoạt động giải trí, chính là tụ tập ở bên đường cái, dưới đèn đường đánh bài, giảm đi tiền điện không nói, còn có thể hóng mát cho hết thời gian.

Bởi vì gần huyện ủy, đường xá sạch sẽ và cũng rộng lớn hơn, đèn đường đều phải nhiều hơn gấp đôi so với nơi khác, tự nhiên cũng tụ tập không ít người hóng mát buổi tối, tụ tập ba bốn người đánh bài tú-lơ-khơ.

Những người này phần lớn đều không giàu có, chủ yếu chính là chơi giải trí, người thua dán trên mặt tờ giấy hoặc là đi bê gạch, thua vui vẻ, thắng cũng khoái trá.

Tại chung quanh chỗ có người chơi bài đó, còn có người kéo xe bán dưa hấu, chơi đùa khát nước tốn chút tiền mua quả dưa hấu chia ra, ăn thì thật là còn ứa nước miếng.

Cũng có những người đàn bà, cầm chổi quét hạt dưa hấu lại cùng một chỗ, thu lại, đem đi rửa, phơi khô rồi rang lên, trong nhà có khách đến cũng không cần mất tiền đi mua hạt dưa .

– Diệp Thiên, truớc cửa kia có người gác, chúng ta làm sao đi vào được đây?

Ở trên đường cái đối diện đại viện toà nhà huyện ủy, Phong Huống và Diệp Thiên tựa vào một cái cột điện, dùng thổ ngữ nông thôn trao đổi.

Người quen thuộc đất Giang Nam cũng biết, nơi đó Phương Ngôn ( tiếng địa phương) nhiều, qua một thôn có thể ngôn ngữ đều đã khác, cho nên hai người cũng không sợ cuộ đối thoại của mình bị người khác nghe được.

Diệp Thiên nhìn thoáng qua chỗ bảo vệ sát cổng đại viện, bĩu môi nói:

– Anh Phong, không phải chúng ta đi vào, là mình em đi vào…

– Vậy không được, vạn nhất… Vạn nhất nếu như em bị người ta bắt được thì làm sao bây giờ ?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, đầu Phong Huống không ngừng lắc, hôm nay hắn dùng danh nghĩa đi gặp mặt Vương Doanh mà đem Diệp Thiên đi, nếu thật sự là xảy ra chuyện gì, cũng không biết ăn nói thế nào với Diệp Đông Bình.

– Anh Phong, anh nghĩ nhiều thế? Em là một đứa bé không ăn trộm không ăn cướp của ai, nhiều nhất chính là đi lạc đường, ai có thể làm gì em?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một bộ dáng ngây thơ, lúc này nếu như có người không biết thấy vậy, nhất định sẽ cho rằng đó là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

– Nói cũng đúng, anh muốn theo vào bị bắt được, thì mới là thật sự nói không rõ.

Phong Huống suy nghĩ lời nói của Diệp Thiên, thật đúng là như vậy, lập tức mở miệng nói:

– Em đi nhanh về nhanh, anh ở đây xem người ta đánh bài chờ em …

– Được, anh Phong, anh cứ yên tâm đi…

Diệp Thiên gật gật đầu, đang chuẩn bị đi sang bên kia đại viện, chợt thấy một ông lão bán dưa hấu từ trong đại viện lập tức đi tới nơi này, mắt nó không khỏi sáng lên.

Ông lão này ước chừng hơn 70 tuổi, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, nhưng da mặt căng, chứng tỏ là con cháu đầy nhà, là tướng lúc tuổi già được hưởng phúc.

Quan trọng hơn là, bên miệng ông lão còn lưu dấu vết một tia pháp lệnh, Diệp Thiên liếc mắt một cái có thể nhìn ra, hắn tới đại viện này, tuyệt đối không quá hai tuần lễ.

Đợi cho ông lão đem hai quả dưa hấu rời khỏi sạp, Diệp Thiên từ phía sau đuổi theo.

– Ông ơi, cháu giúp ông ôm một quả nhé, nhà của cháu cũng ở bên trong, sao chưa thấy ông bao giờ nhỉ?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, theo bản năng ông lão liền cho rằng Diệp Thiên là trẻ con trong khu nhà này, cười nói:

– Có bê nổi không, ông vừa tới nơi này, nếu không phải thăm cháu của ông thì ông không đến đâu, ăn dưa hấu cũng phải tiêu tiền mua, ở nông thôn chúng ta thoải mái ra vườn cắt là được…

Hai người nói chuyện liền đi vào khu nhà huyện ủy, ông lão vừa đi ra không lâu, lại cười nói cùng Diệp Thiên, Diệp Thiên lại là đứa bé, hơn nữa bầu trời tối đen thấy không rõ mặt lắm, người bảo vệ cửa liền cho qua.

Tới trước cửa nhà mình, ông lão tiếp đón Diệp Thiên nói :

– Cháu bé, vào nhà ông ăn dưa hấu đi?

– Không ạ, cháu cháo ông …

– Thằng bé này thật lễ phép…

Ông lão cười khen Diệp Thiên một câu, xoay người đi vào nhà, hoàn toàn không biết ra đứa bé này đến đây không lâu hơn ông bao nhiêu.

Chương 55 : Cửu Cung Phi Tinh

– Nơi này phong thuỷ đẹp lắm, người bình thường ở lâu, cũng có thể hưởng quý khí…

Đợi cho ông lão kia ôm dưa hấu đi vào một tòa nhà, Diệp Thiên mới đánh giá khu nhà này, bởi vì bầu trời tối đen khó phân biệt cảnh sắc, nó trực tiếp sử dụng thuật pháp phong thuỷ, đem nguyên khí ngưng tụ ở trong hai mắt.

– Ơ? Nơi này đã bị người ta làm phong thuỷ rồi à?

Tuy rằng ban đêm âm khí mạnh, nhưng Diệp Thiên vẫn có thể nhìn ra, cái chỗ này, hai dòng khí âm dương phân bố cân xứng, một ít sát khí đều bị áp chế ở góc tường vây, hơn nữa ở rất nhiều chỗ, tựa hồ có người dấu vết làm pháp thay đổi.

– Cửu Cung Phi Tinh đồ?

Diệp Thiên cẩn thận quan sát một hồi, lúc sau, trên mặt tỏ vẻ hiểu ra, nó không nghĩ một phái mà sư phụ nói gần như thất truyền này, lại có thể thấy được ở trong này.

Cái gọi là Cửu Cung, chính là tâm điểm quay chung quanh một vật thể hoặc là quần thể kiến trúc, tìm ra đông, nam, tây, bắc, cùng với Đông Nam, Tây Nam, Đông Bắc và Tây Bắc thành tám phương vị, hơn nữa hợp cùng Cung trung tâm, hợp xưng Cửu Cung Phi Tinh.

Sau khi bày bố được Cửu Cung phương vị, lại dẫn tinh tú trên bầu trời ẩn vào trong đó, đây là Cửu Cung Phi Tinh trận pháp.

Nhưng Diệp Thiên thấy, cái gọi là tinh tú, kỳ thật chính là ngăn cản hoặc là khơi thông hai dòng khí âm dương, khiến cho trật tự chỉnh tề, có trợ giúp đối với con người và vận trình mà thôi, cũng không phải vô cùng kì diệu giống như trong truyền thuyết.

Trước kia, trên giang hồ có một trường phái phong thuỷ, đặc biệt lấy Cửu Cung Bát Quái kết hợp Thất Tinh Bắc Đấu trên bầu trời, tiến hành điều chỉnh phong thuỷ, nhưng đến trước giải phóng không nghe nói đến nữa, ngay cả lão đạo sĩ cũng không biết phái này có được truyền thừa xuống hay không.

– Không đúng, Cửu Cung Phi Tinh đồ này là không hoàn chỉnh, phương vị Tây Nam đã bị phá hủy, hẳn là đã lâu lắm rồi…

Diệp Thiên bò tới một gốc cây cổ thụ chừng trăm tuổi, lại đánh giá bốn phía một phen, lúc sau, trong lòng nó đã rõ ràng.

Phải biết rằng, trong phong thủy, từng ngọn cây cọng cỏ cũng có tác dụng, cây to này chỗ Diệp Thiên đâng đứng, chính là cung vị Tây Bắc.

Nhưng là đứng trên thân cây mà xem, Diệp Thiên lại phát hiện, phương vị Đông Bắc vì sao mà bị phá hư hết, biến thành một chỗ người hóng mát chơi cờ.

Cho nên Diệp Thiên suy đoán ra, khu nhà này trước kia hẳn là dinh thự của một đại gia đình, đã mời thầy phong thủy cực cao minh bày bố Cửu Cung Phi Tinh đồ, nhưng thời đại thay đổi, chỉ với sự bài trí phong thuỷ nho nhỏ này, vận mệnh cũng khó thay đổi, gia đình này không phải đã chuyển đi thì cũng đã hết thời.

Mà hiện tại khu nhà mới này, đúng là dựa vào nền tảng phong thuỷ này để thi công, nhưng bởi vì hậu nhân không hiểu phong thuỷ, đã thay đổi phong thủy mà vị cao nhân kia bố trí.

Nhưng nơi này vốn là nơi phong thuỷ thật tốt, tuy rằng Cửu Cung Phi Tinh đồ không hoàn chỉnh , nhưng nơi đây, chỉnh thể vận trình còn rất tốt.

– Thôi nào, không tính nhiều như vậy, nhanh chóng xem hết rồi trở về, bằng không cha lại sốt ruột…

Sau khi Diệp Thiên từ trên cây to tụt xuống dưới, chạy thẳng đến căn nhà thứ tư trong khu nhà, dựa theo tin tức Phong Huống hỏi thăm được, người tên Đới Vinh Thành hẳn là đang ở đây.

– Người nầy thật may mắn…

Đi quanh căn nhà một vòng, trong lòng Diệp Thiên có chút khó chịu.

Trong học thuyết phong thuỷ, toàn bộ thế giới bốn phương tám hướng “Khí” lưu không ngừng, những thứ khác theo thời đại, hoàn cảnh biến hóa và phân thành “Sinh vượng tử tuyệt”.

Căn nhà của Đới Vinh Thành này thuộc phương vị Đông Nam, cửa chính đối diện phương vị sinh Vượng, may mắn, có thể hấp thu may mắn vào nhà, đương nhiên là Cát Tường đầy nhà, mọi chuyện như ý.

– Gặp phải ta coi như ngươi không may!

Diệp Thiên cũng không cần lấy la bàn xác định phương vị, trực tiếp dùng một đôi mắt tìm ra mấy vị trí, lại cân nhắc một lúc, thỏa mản gật gật đầu, quay người đi ra khói khu nhà.

Nhân viên bảo vệ cửa tự nhiên sẽ không đi gặng hỏi đứa bé, trở lại dưới đèn đường, tìm được Phong Huống rồi, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, cằm người nầy dán nhiều tờ giấy, đang đánh bài tú-lơ-khơ cùng người ta.

Ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Thiên đã trở lại, Phong Huống liền vứt bỏ bài trong tay, lấy ra bao thuốc của hắn, nói:

– Ôi, mấy anh, muộn rồi, phải về nhà thôi, hôm nào chúng ta chơi lại…

Dưới đèn đường tụ tập đánh bài, có người quen nhau, cũng có người qua đường dừng lại chơi đùa, cho nên Phong Huống đi rồi tự nhiên có người thay chỗ, những người chơi bài hóng mát cũng không để ý, còn bảo chàng trai thường xuyên đến chơi.

Bởi vì khi bị đánh xe đạp của trạm thu mua bị người ta cướp đi rồi, gần đây hai người phải đi bộ, đương nhiên cũng phải đi bộ về nhà, nhưng mới vừa đi được vài bước, Phong Huống liền nhịn không được hỏi:

– Diệp Thiên, thế nào?

– Về nhà đã, anh Phong, sáng mai anh giúp em mua gương soi 8 mặt, ôi, cái loại rất nhỏ ý, em cần dùng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiên lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, thấy vẻ mặt không hiểu ra sao của Phong Huống, nói tiếp:

– Chuyện này nhiều nhất mười ngày nửa tháng liền có thể giải quyết, anh đừng lo lắng…

– Thật sao?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong lòng Phong Huống giống là vừa mới uống hết một chai bia lạnh, cả người khô nóng đều quên hết, cao hứng ôm chầm lấy Diệp Thiên, cho nó lên lưng cõng về nhà.

Còn vì cái gì Diệp Thiên bảo hắn mua gương, Phong Huống đủ thông minh không cần hỏi nhiều, hắn từng chứng kiến qua tay nghề của Diệp Thiên, ngay cả người chết qua vài thập niên đều có thể tìm ra, đối phó một người sống đương nhiên khỏi phải nói .

—————-Kiếm Chi Nhất Kiếm – Kiếm Giả Phi Giả – Truyện Kiếm Tu phong cách mới – Đại Đạo Triều Thiên – Thỉnh chư vị nghé thăm..!

– Ba, trời nóng như thế này, sao ba lại uống rượu vậy?

Diệp Thiên cùng Phong Huống trở lại trạm thu mua, đã là hơn 10 giờ đêm, vừa mới vào nhà đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Diệp Đông Bình đang uống rượu, ngồi ở bên cạnh bàn cùng với một đĩa lạc rang.

– Bia không đủ độ, vẫn là rượu tốt hơn cả, Phong à, muốn uống một ngụm không?

Thấy con trai và Phong Huống trở về, trên mặt Diệp Đông Bình miễn cưỡng nở một nụ cười, hắn thuần túy là đang mượn rượu giải sầu, nhưng càng uống càng buồn.

Chuyện trạm thu mua bị trộm còn chưa ra đâu vào đâu, mất đi tranh chữ sau này còn có thể tìm trở về, nhưng người nhặt rác không đến bán phế phẩm, cũng bóp chặt đường sống của trạm thu mua.

Vị trí của trạm thu mua cũng không tốt, chung quanh cũng không có nhà ở, căn bản không thể trông cậy vào tiền lời của những người chủ động tới bán phế phẩm, cho nên chiêu thức của Đới Tiểu Hoa, thật sự là đẩy trạm thu mua này vào đường cùng.

– Chú Diệp, tửu lượng của cháu không được bằng chú, cháu uống chai bia là được!

Nghe nói đến uống rượu, Phong Huống vội vàng lắc đầu, nhưng ngẫm lại hôm nay thật vui, liền quay người đến góc tường cầm chai bia, cũng không cần cái bật nắp, trực tiếp dùng miệng mở.

– Ồ? Phong, sao cháu có vẻ vui thế? Cô nương kia đồng ý làm người yêu của cháu rồi à?

Nét mặt vui mừng của Phong Huống lộ cả ra ngoài, ngay cả Diệp Đông Bình cũng đã nhìn ra, trong lòng không khỏi thấy có chút kỳ quái, tiểu tử này đang có tâm tư nặng nề hơn mình, hôm nay lúc ra cửa còn hiện đầy đau khổ lên cái mặt mà.

Phong Huống không nín được vui mừng trong lòng, nghe được Diệp Đông Bình hỏi, lập tức nói:

– Chú Diệp, không phải đâu ạ, cháu và Vương Doanh vẫn chỉ là bạn bè, ha ha, chú không biết đâu, trạm thu mua của chúng ta có thể cứu vãn được, họ Đới kia sẽ không vững được bao lâu nữa!

– Khụ… Khụ khụ!

Thấy Phong Huống không định giấu giếm gì, Diệp Thiên căng thẳng đến phát sặc, ho khan không ngừng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !