Vũ Động Càn Khôn
Tập 71 [ chương 351 đến 355 ]
❮ sautiếp ❯Chương 351 : Một quyền oanh bạo
Mười hiệp!
Lâm Động vừa thốt ra lời đó, toàn bộ không gian như bùng nổ. Các đệ tử Nội tộc nhìn kẻ đứng trước mặt như nhìn một kẻ điên.
Trong Gia tộc Lâm Thị, Lâm Thanh, Lâm Mộc có thiên phú chỉ kém hơn Lâm Lang Thiên một chút, cộng với hai người là anh em sinh đôi, phối hợp với nhau càng thêm nhuần nhuyễn, hiểu ý. Hai người liên thủ, cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng khó lòng thắng được họ. Nhưng bây giờ Lâm Động lại dám khoa ngôn rằng sẽ đánh bại họ trong vòng mười hiệp?
Với họ mà nói, điều này không thể dùng ngông cuồng để hình dung nữa mà phải là ngu ngốc và tự chuốc họa vào thân!
Khi các đệ tử Nội tộc cười khi chế giễu, Lâm Khả Nhi đứng giữa họ cặp mày cũng khẽ rung động, mắt nàng nhìn chăm chăm vào bóng dáng Lâm Động. Dù nàng vô cùng kinh ngạc về việc Lâm Động đánh bại Vương Viêm, nhưng nói thực, tuy Vương Viêm được gọi là thiên tài của Gia tộc Vương Thị nhưng so với Lâm Thanh, Lâm Mộc thì còn kém rất xa.
Trong trường hợp này, phát ra cuồng ngôn như vậy quả thực là không thích hợp.
– Khả Nhi, đây là Lâm Động đã đánh bại Vương Viêm của Gia tộc Vương Thị mà ngươi nói sao? Bản lĩnh chưa biết thế nào, nhưng mức ngông cuồng cũng không kém Vương Viêm chút nào.
Bỗng nhiên từ bên cạnh vang lên tiếng cười của một nữ tử, nàng bất giác quay đầu lại, chỉ thấy phía sau không biết từ khi nào đã xuất hiện một vài nữ tử yêu kiều. Họ đều khá xinh đẹo, trong số các đệ tử Nội tộc cũng có không ít người đang theo đuổi họ. Nay thấy họ đến, các đệ tử Nội tộc kia lập tức vây lại.
– Ha ha, Lâm Tuyết muội muội nói không sai, Lâm Động bản lĩnh không được bao nhiêu nhưng khẩu khí không hề nhỏ. Đợi lát nữa hắn bại trong tay Lâm Thanh đại ca bọn họ, xem còn mặt mũi nào mà buông lời ngông cuồng nữa không?
Một đệ tử Nội tộc, với vẻ nịnh nọt nói với một trong hai mỹ nữ đang nói chuyện với Lâm Khả Nhi, một vài kẻ khác cũng vội vàng cười phụ họa.
– Bây giờ rất ít người dám ngông cuồng như vậy trước mặt Lang Thiên đại ca.
Cô thiếu nữ tên Lâm Tuyết cười điệu, nhìn Lâm Khả Nhi nói:
– Khả Nhi, ngươi nói xem Lâm Động thật sự có tư cách khiêu chiến Lang Thiên đại ca sao?
– Tự nhìn thì biết!
Lâm Khả Nhi thản nhiên nói.
– Ha ha, chỉ là ta ít khi thấy ngươi cứ luôn miệng nhắc đến một người họ hàng nào đó thôi. Lẽ nào ngươi lại thích tên Lâm Động này?
Lâm Tuyết tiến lên trước cười đắc ý.
– Chỉ là… xem ra hôm nay dường như hắn sẽ mất mặt lắm đây!
Lâm Khả Nhi nhíu mày, nhưng mặc kệ người sùng bái Lâm Lang Thiên đến hết thuốc chữa kia. Trong mắt cô ta, trên thế gian này, ngoài Lâm Lang Thiên e là chẳng còn ai là nam tử, đều là một lũ phế vật… Thế nhưng, ở đấu trường này, những tràng cười chế giễu như thế không phải ít. Dù gì thì hành động của Lâm Động trong mắt chúng thực sự là không thể chấp nhận được.
– Hừ, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám kiêu căng như vậy! Đợi khi thua rồi ngươi lấy gì mà giữ thể diện?
Trên hàng ghế màu vàng, Trưởng lão áo nâu cười lạnh, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Động trên đài. Huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Mộc mà liên thủ, dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cũng khó lòng thắng họ. Mà khí tức của tên Lâm Động này cũng chỉ là Bán Bộ Tạo Hóa mà dám ngạo mạn đến vậy? Thật không biết là hắn có tuyệt chiêu hay tự tìm cái chết?
– Nếu Lâm Động đã có hào khí như vậy, Lâm Thanh, Lâm Mộc, hai ngươi đấu với hắn một trận đi.
Vị Trưởng lão áo đen địa vị dường như cũng không thấp lúc này cũng phẩy tay, bình thản nói.
– Vâng!
Lâm Thanh, Lâm Mộc quát lên một tiếng, thân hình khẽ động, cùng bay lên chỗ cao nhất, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt lấy Lâm Động. Hiển nhiên thái độ của người này đã khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ.
Hai người không hề nói lời gì thừa thãi, vừa hiện thân là bàn chân giẫm mạnh lên sàn. Hai luồng khí tức Bán Bộ Tạo Hóa bùng lên trong chớp mắt, nguyên lực hùng hồn dao động trong không gian, tỏa ra một luồng áp lực mạnh mẽ, gây nên không ít tiếng kêu kinh ngạc.
– Lâm Động phải không? Hôm nay ta phải xem ngươi có tư cách gì mà dám trong mười hiệp đánh bại hai anh em bọn ta?
Nguyên lực bao phủ toàn thân, Lâm Thanh trừng trừng nhìn Lâm Động cười lạnh, nói.
– Cũng rất hy vọng ngươi không phải thùng rỗng kêu to, nếu không thì quá vô vị!
Lâm Mộc cũng lạnh lùng nói. Trong Nội tộc bọn họ có cùng địa vị phi phàm, không so được với Lâm Lang Thiên nhưng cũng đứng trong hàng ngũ ba người cao nhất. Nay Lâm Động, một người họ hàng trong Phân gia dám ăn nói với họ như thế sao có thể không phẫn nộ đây?
– Bắt đầu được chưa?
Thế nhưng, đối mặt với sự phẫn nộ đó, Lâm Động làm như chẳng có chuyện gì, chầm chậm giơ bàn tay ra, giọng nói rất từ tốn, không hề vì khí tức mạnh mẽ của hai người kia mà dao động.
Ngữ khí bình thản đó của Lâm Động không còn nghi ngờ gì nữa đã thổi bùng lên ngọn nộ hỏa của Lâm Thanh, Lâm Mộc. Ánh mắt lạnh băng, nguyên lực hùng hồn ngưng tụ trong lòng bàn tay, đem theo tiếng nổ trầm đục nhằm thẳng vào những vị trí trọng yếu của Lâm Động mà đánh tới.
Hai người vừa ra tay là lập tức thể hiện sự ăn ý hơn người, công kích hai người như một khiến người ta khó lòng kháng cự.
Có điều, đối mặt với công kích đó, sắc mặt Lâm Động vẫn không hề có chút thay đổi, thân hình vẫn đứng yên vững như bàn thạch. Chỉ có bàn tay không ngừng biến hóa chống đỡ được hết những đòn quyền đánh tới ở khoảng cách nửa thước.
Bốp bốp bốp!
Giữa sàn đấu, khi tiếp đòn của hai người, thân thể Lâm Động không hề rung lên quá ba lần, chỉ thấy tiếng nắm đấm va chạm nhau phát ra.
Những người có nhãn lực không tệ khi quan sát cuộc chiến này ánh mắt dần dần trở nên hoài nghi. Ai cũng có thể thấy rằng, trước sự tấn công của hai người mà Lâm Động vẫn ứng phó nhẹ nhàng, chưởng ảnh dường như hình thành nên một bức tường vững chắc, chặn không cho công kích của hai người Lâm Thanh không thể tiếp cận hắn.
Chỉ như vậy thôi họ đã biết Lâm Động dám cuồng ngôn như thế quả thực là khả năng, có điều dường như cũng không thể nào đánh bại họ trong vòng mười hiệp được.
Trong đấu trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về nơi này, tất cả đều nín thở nhìn quan sát cuộc giao đấu khiến người ta hoa cả mắt này và thầm đếm xem bao nhiêu lượt rồi.
Tại một chỗ khá khuất, bọn Lâm Chấn Thiên cũng rất căng thẳng nhìn lên với gương mặt đầy kinh ngạc. Không ngờ Lâm Động lại có thể đánh ngang cơ với hai vị Bán Bộ Tạo Hóa liên thủ lại có thể đấu lại với một cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, dù trong mắt có phần lo lắng nhưng hắn vẫn vững như Thái Sơn.
Tuy cục diện bế tắc nhưng trong mười hiệp thì cũng khó có thể vượt qua được sự tiêu hao thể lực này.
– Tên Lâm Động này đúng là có chút bản lĩnh…
Trận đấu quyết liệt này cũng khiến các đệ tử Nội tộc kinh ngạc, họ vốn nghĩ Lâm Động nhanh chóng sẽ thua ngay nhưng cảnh tượng trước mặt đã khiến họ hiểu thực lực của Lâm Động quả thực có thể địch lại Lâm Thanh, Lâm Mộc.
Lâm Khả Nhi thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm thấy ngạc nhiên về sự tiến bộ đáng kinh ngạc của Lâm Động. Khi còn ở Đại Hoang Cổ Bi thực lực của Lâm Động chỉ là Tạo Khí Cảnh tiểu thành, thế nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi mà đã mạnh đến mức độ này.
– Hừ, giờ đã tám hiệp rồi, hắn vẫn phòng ngự như rùa rụt cổ, đến hiệp thứ mười sẽ biết mặt!
Lâm Tuyết ở bên cạnh cười nói, dường như cô ta không hề thích thú nhìn Lâm Động thể hiện uy phong. Tuy đến giờ bản thân cô ta phải thừa nhận, Lâm Động có thể một chọi hai mà vẫn không hề có dấu hiệu thất bại, dù xếp trong Nội tộc của cô ta cũng phải thuộc hạng đầu.
Trên hàng ghế màu vàng, những Trưởng lão kia nhìn cuộc đấu nhát thời cũng trầm mặc. Đặc biệt là sắc mặt Trưởng lão áo nâu và Trưởng lão áo đen có phần khó coi. Với nhãn lực của họ đương nhiên có thể biết được rằng, đến giờ Lâm Động vẫn chưa hề thực sự ra tay một lần nào cả, ngược lại hai người Lâm Thanh dù đã gắng hết sức nhưng đều không thành công.
Khoảng cách giữa hai bên đến lúc này coi như đã thực sự lộ rõ.
Lâm Lang Thiên cũng dừng hẳn động tác bàn tay, hắn nhìn chăm chăm về sàn đấu, cuối cùng lên tiếng:
– Có chút bản lĩnh, nhưng đã chín hiệp rồi!
Uỳnh!
Nguyên lực hùng hồn đột nhiên tản rộng ra, vô số ánh mắt đổ dồn tới, chỉ thấy Lâm Thanh và Lâm Mộc bị chấn động phải lùi về sau đến mấy bước, khi nhìn lại Lâm Động thì từ đầu chí cuối không hề lui nửa bước.
Cao thấp đã phân chia rõ ràng, nhưng lúc này đã qua chín hiệp!
– Lâm Động, thực lực của ngươi quả thực rất mạnh, có điều, e là lần này ngươi phải trả giá cho lời nói ngông cuồng của mình rồi.
Sắc mặt Lâm Thanh lúc này hơi khó coi nhưng rồi hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
Hắn thừa nhận thực lực của Lâm Động, nhưng hắn vẫn không tin Lâm Động có thể đánh bật họ ra khỏi sàn đấu chỉ trong một hiệp ra đòn.
– Các ngươi đánh giá mình cao quá đấy!
Thế nhưng Lâm Động chỉ lắc lắc đầu nhìn hai người Lâm Thanh, thân thể khẽ động, cuối cùng chủ động bước chân ra lần đầu tiên.
– Ta không có ân oán gì với các ngươi nên mới ra tay vào hiệp thứ mười, ta đã giữ thể diện cho các ngươi lắm rồi. Tiếp theo thì phải xem bản lĩnh của các ngươi thôi!
Uỳnh!
Một bước chân giẫm xuống, cả sàn đấu dường như rung chuyển, một áp lực khiến người ta phải nín thở bỗng nhiên phát ra từ trong cơ thể Lâm Động và ập mặt mà tới.
Cảm nhận được luồng áp lực nghẹt thở đó, đồng tử của Lâm Thanh, Lâm Mộc co lại, thân hình lùi nhanh về sau, đồng thời vận hết nguồn nguyên lực.
– Toái Thiên Đại Bi Chưởng!
Nguyên lực hùng hồn mạnh mẽ trào lên từ trong người Lâm Thanh, Lâm Mộc, ngưng tụ ngay phía trên đỉnh đầu họ hình thành nên một tấm bia khổng lồ to trăm trượng!
Tấm bia đó hiện lên tỏa ra một luồng khí tức mang áp lực kinh hồn, có thể thấy lúc này hai người bọn Lâm Thanh đã thi triển hết mọi thủ đoạn rồi. Nguyên lực này đủ để chống lại một cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành!
– Sát!
Một tiếng hét trầm đục phát ra từ miệng hai người bọn Lâm Thanh, tiếp đó tấm bia khổng lồ đem theo sức công phá mạnh mẽ đổ ập xuống Lâm Động trước vô vàn ánh mắt căng thẳng tột độ.
Đối mặt với công kích cuối cùng của hai người Lâm Thanh, thân hình Lâm Động bỗng trở nên nhẹ nhàng, bay lên như làn khói, cùng với mỗi bước đi của hắn, một đạo tàn ánh xuất hiện sau lưng hắn, chớp mặt chín đạo tàn ảnh xuất hiện ở đường chân trời.
Tử Ảnh Cửu Phá!
Khi chín đạo tàn ảnh xuất hiện, khí tức tỏa ra từ trong người Lâm Động cũng mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
Đồng thời, một vầng sáng giống hệt như mặt trời óng ánh cũng hiện lên, lập tức một luồng sức mạnh thuần túy bùng nổ quanh người Lâm Động.
Uỳnh!
Vầng mặt trời xuất hiện, dưới vô vàn ánh mắt chăm chú nhìn, một quyền đánh thẳng vào tấm bia kia!
Nguyên lực khiến người ta kinh hãi bùng nổ, với một sức mạnh khủng bố cuồn cuộn cuốn tới…
– Phá cho ta!
Một tiếng hét lạnh băng đột ngột vang lên.
Ầm!
Lời hét vừa dứt, chỉ thấy trên tấm bia khổng lồ lập tức xuất hiện vô số vết nứt ngày một lan rộng. Cuối cùng tấm bia ngưng tụ tất cả sức mạnh của hai người bọn Lâm Thanh đã bị nổ tung.
Ầm!
Trên bầu trời, sắc mặt hai người trở nên trắng bệch, miệng phun ra máu tươi, thân thể bay ngược lại về sau, quét trên đất thành hai rãnh dài mấy mét. Nhìn hai đường rãnh sâu đến nhức mắt kia, tất cả toàn trường nhất thời im lặng rồi lập tức lại bùng nổ.
Chương 352 : Ta cho ngươi một chữ
Thua rồi!
Dưới vô số ánh mắt nhìn, hiệp cuối cùng, Lâm Thanh, Lâm Mộc, hai thiên tài chỉ thua kém Lâm Lang Thiên trong Gia tộc Lâm Thị đã hoàn toàn bại dưới tay Lâm Động!
Sự kinh hãi dần dần chiếm lĩnh gương mặt tất cả mọi người, họ nhìn hai rãnh sâu dưới đất, không còn nghi ngờ gì nữa, nỗi kinh hoàng đã đến cực điểm.
Không một ai lại nghĩ có kết cục như vậy, ai cũng cho rằng chỉ là Lâm Động đã cuồng ngôn loạn ngữ, nhưng lúc này, những điệu cười chế giễu chuẩn bị xem kịch hay của họ đã đóng băng trên gương mặt, nhìn rất hoạt kê và nực cười.
Một sự im lặng chết chóc như bao trùm lấy đấu trường, cuối cùng thì nổ ra một tràng pháo tay kinh thiên động địa.
Trong những ánh mắt một lần nữa nhìn con người trẻ tuổi kia không còn chút chế giễu nào nữa, có chăng chỉ là sự kính sợ một cường giả.
Những năm gần đây, đệ tử của Gia tộc Lâm Thị đa phần đều là người của Nội tộc được vẻ vang, những người thuộc Phân gia chỉ có thể theo đuôi. Nhưng nay lần đầu tiên họ được thấy người của Phân gia tham gia cuộc thi đã thể hiện sự mạnh mẽ của mình.
Hơn nữa, trong những người có mặt ở đây, không thiếu người có nhãn lực thực sự. Qua mười hiệp giao đấu vừa rồi họ hiểu, chín hiệp đầu Lâm Động cơ hồ không ra tay mà hoàn toàn chỉ phòng ngự, thậm chí để mặc cho Lâm Thanh, Lâm Mộc tấn công. Lần ra tay duy nhất của hắn chính là chiêu cuối cùng!
Rất nhiều người tin rằng, nếu Lâm Động dùng chiêu đó ngay từ ban đầu thì e là Lâm Thanh, Lâm Mộc đã thua thảm hại ngay từ khi chân chưa kịp đứng vững.
Lâm Động phòng thủ chín hiệp, chỉ ra tay ở hiệp cuối, xét về mặt nào đó đúng là đã hết sức giữ thể diện cho hai người bọn Lâm Thanh rồi. Như thế dù hai người có thua cũng không đến nỗi quá thảm, đó cũng là vì thể diện của Nội tộc. Dù gì thì trong tình huống này, với năng lực của các Trưởng lão kia có lẽ cũng nhận ra…
Nghĩ đến điều đó, không ít người đều thầm kinh ngạc. Từ lần đầu xuất hiện Lâm Động đã thể hiện sự cuồng ngạo của mình, điều này khiến một số người bất giác coi hắn là kỳ tích, nhưng những hành động tinh tế này lại khiến một số người sợ hãi.
– Lâm Động thắng rồi?
Bọn người Lâm Chấn Thiên cũng đầy kinh ngạc, nhất thời chưa tỉnh lại. Họ cũng rõ thực lực của Lâm Thanh, Lâm Mộc trong Gia tộc Lâm Thị. Nhưng ngay cả hai vị Bán Bộ Tạo Hóa này liên thủ lại cũng bại dưới tay Lâm Động. Thực lực của Lâm Động rốt cuộc đã đạt mức khủng bố đến thế nào?
– Ha ha, Lâm Chấn Thiên lão đệ, xin chúc mừng! Phân gia Viêm Thành lần này có thể mở mày mở mặt rồi!
Khi Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu còn bị chấn động bởi thực lực của Lâm Động thì từ bốn phía vang lên tiếng chúc mừng.
Lâm Chấn Thiên nhìn thì thấy Gia chủ các Phân gia từ các nơi đều vây lại mặt mày tươi cười. Những điệu cười chế giễu lúc này đã được thay bằng nụ cười nịnh nọt.
Trong các Phân gia này, kẻ thực lực mạnh nhất là Tạo Khí Cảnh đại thành, kém nhất chỉ là Nguyên Đan Tiểu viên mãn. Tuy Lâm gia Viên Thành cũng tương đương với bọn họ nhưng giờ lại xuất hiện một kẻ biến thái như Lâm Động, lập tức địa vị cũng cao hẳn lên.
Ngay hai Bán Bộ Tạo Hóa như hai người Lâm Thanh cũng bại trong tay Lâm Động, vậy thực lực của hắn mạnh đến thế nào? Những Phân gia không có nổi một cao thủ Tạo Khí Cảnh như họ sao còn dám vênh mặt với Lâm Chấn Thiên?
Với những tên gió chiều nào che chiều ấy này, trong lòng Lâm Chấn Thiên cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười. Hắn nhìn những gương mặt xu nịnh xung quanh mà bỗng cảm thấy sống mũi cay cay. Mỗi lần Tộc hội, cái hắn nhận được chỉ là những tràng cười chế giễu, chuyện như hôm nay là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua.
Lâm Khiếu ở bên cạnh khẽ vỗ vai Lâm Chấn Thiên. Hắn cũng biết, Lâm Chấn Thiên đã chờ đợi ngày này biết bao năm rồi…
Các đệ tử Nội tộc trở nên trầm mặc, cảnh tượng vừa rồi cũng gây chấn động khá lớn cho họ. Hai người Lâm Thanh, Lâm Mộc liên thủ cũng không phải đối thủ của Lâm Động, xem ra Gia tộc Lâm Thị e là cũng chỉ có Lâm Lang Thiên mới có thể làm giảm nhuệ khí của Lâm Động.
– Hừ, cũng có chút bản lĩnh!
Lúc này, Lâm Tuyết cũng chỉ có thể hậm hực nói vậy. Cô ta nhìn Lâm Khả Nhi thấy có vẻ rất vui mừng, cô ta liền nói:
– Có gì mà vui? Tên đó giờ thì hoan hỉ, lát nữa khi Lâm Lang Thiên đại ca ra tay, kết cục của hắn sẽ càng thê thảm hơn!
– Lo chuyện của ngươi đi! Đừng có lải nhải cạnh ta!
Sắc mặt Lâm Khả Nhi cũng hơi tối lại, thực sự không thể chịu nổi Lâm Tuyết này nữa.
Bị Lâm Khả Nhi quát, sắc mặt của Lâm Tuyết cũng có chút khó coi, nhưng vì e ngại địa vị của Lâm Khả Nhi trong tộc nên chỉ hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Thấy cuối cùng Lâm Tuyết cũng ngậm miệng lại, Lâm Khả Nhi thở phào, rồi ngẩng lên nhìn bóng dáng vạn người chú ý kia, bàn tay khẽ nắm lại thầm nghĩ:
– Ngươi thật sự muốn ép Lâm Lang Thiên đại ca ra tay sao?
Cô biết rất rõ, tuy Lâm Động có thể đánh bại Lâm Thanh, Lâm Mộc, thể hiện thực lực kinh người. Nhưng như thế không có nghĩa là hắn có thể đánh lại được Lâm Lang Thiên. Thiên phú và thực lực còn ẩn giấu của Lâm Lang Thiên thực sự quá khủng khiếp, nếu hôm nay hắn thật sự ra tay thì hậu quả khó lường.
Tại nơi cao nhất của đấu trường to lớn nguy nga, thân hình Lâm Động vẫn đứng hiên ngang mặc cho vô số ánh mắt nóng rực tập trung trên người, nét mặt vẫn bình tĩnh như thế. Hắn nhìn Lâm Thanh, Lâm Mộc một cái, rồi từ tốn quay đầu lại nhìn về hàng ghế màu vàng và ánh mắt khóa chặt vào một thân ảnh chưa từng động đậy.
– Giờ đã đủ tư cách chưa?
Giọng nói bình tĩnh của Lâm Động vang vọng trong tai của tất cả mọi người. Tất cả dường như hít thở cũng chậm lại. Lâm Động quả nhiên muốn khiêu chiến với Lâm Lang Thiên!
Nhưng lần này không còn câu nói nào mang tính chế giễu Lâm Động nữa. Sau trận đại chiến mười hiệp đầy tính trấn áp vừa rồi, chẳng ai còn dám coi thường gã thanh niên đến từ Phân gia này nữa.
Sắc mặt của Trưởng lão áo nâu tối lại, hắn không ngờ Lâm Động thực sự có thể thắng Lâm Thanh, Lâm Mộc trong vòng mười hiệp.
– Hà hà, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Trong Phân gia cũng có thể sinh ra những hạt nhân ưu tú thế này, đúng là phúc của Gia tộc Lâm Thị chúng ta!
Trưởng lão áo tím khẽ vỗ tay, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng.
– Trước mặt nhiều người như vậy nghênh ngang với Nội tộc như thế mà là ưu tú cái gì? Cùng là chỉ là cái gai mà thôi.
Trưởng lão áo đen lạnh nhạt nói.
– Trong Phân gia không có tài lực trợ giúp nhưng lại tiến bộ đến mức này, có nghĩa là thiên phú của cậu ta không hề kém bất cứ thiên tài nào trong Gia tộc chúng ta. Nếu như thế không được coi là ưu tú thì ai có thể coi là ưu tú đây?
Trưởng lão áo tím cười nói.
– Lẽ nào ngươi thật sự muốn hắn khiêu chiến với Lâm Lang Thiên ở đây? Hắn có thân phận thế nào chứ? Lang Thiên có thân phận thế nào? Bất luận thắng hay thua cuối cùng cũng chỉ có lợi cho tiểu tử hắn mà thôi.
Trưởng lão áo đen cau mày nói.
– Lúc trước cũng đã nói, lại nói trước mặt bao nhiêu người, lẽ nào có thể rút lại sao?
Trưởng lão áo tím bình thản nói. Trong Gia tộc cũng có sự tranh chấp giữa các phái hệ, ông ta không phải phái hệ của Lâm Lang Thiên vì thế đương nhiên không cần phải bảo vệ. Trong mắt ông ta, bất luận là Gia tộc hay Phân gia, chỉ cần có hạt nhân ưu tú xuất hiện thì đều xứng đáng đề bạt. Một Đại Gia tộc muốn trường thịnh thì phải chú trọng nhân tài thế hệ tiếp theo.
– Lâm Hào, ngươi lập tức đi tìm gặp người của Phân gia Viêm Thành, sắp xếp cho họ chỗ ngồi tốt!
Trưởng lão áo tím quay lại nói với một Trưởng lão bên cạnh.
– Vâng!
Trưởng lão đó đáp rồi lập tức lui đi.
– Ngươi!
Thấy thế, ánh mắt Trưởng lão áo đen lập tức lạnh băng, xem ra Trưởng lão áo tím muốn thu nạp Lâm Động.
– Không cần tranh cãi nữa!
Thế nhưng, khi hai người còn đang tranh chấp, một giọng nói bình thản bỗng vang lên. Tất cả hàng ghế màu vàng đều nhất thời yên lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía có tiếng nói, cuối cùng dừng lại ở một người trẻ tuổi, chính là Lâm Lang Thiên.
– Nếu đã có người không biết trời cao đất dày thì ta cũng phá lệ một lần!
Dưới vô vàn ánh mắt chăm chú, Lâm Lang Thiên chầm chậm đứng dậy khỏi ghế ngồi.
– Lâm Lang Thiên đứng dậy rồi!truyện Ma Tu audio
– Cuối cùng hắn cũng không nhịn được muốn động thủ rồi sao?
– Đây mới là cuộc long tranh hổ đấu thật sự! Thật muốn xem xem rốt cuộc ai mới là thiên kiêu chi tử của Gia tộc Lâm Thị?
Là mục tiêu gần như gây chú ý nhất, nhất cử nhất động của Lâm Lang Thiên đều gây nên từng đợt xáo động. Nay hắn đã đứng lên, trong đấu trường khổng lồ này bùng nổ từng đợt tiếng hô kinh ngạc.
– Cuối cùng thì Lâm Lang Thiên đại ca cũng ra tay rồi!
Các đệ tử Nội tộc kia lúc này cũng vô cùng kích động. Trong mắt họ, Lâm Lang Thiên chính là Chiến Thần bất khả chiến bại. Họ tin rằng, bất luận Lâm Động có lợi hại thế nào cũng chẳng là gì!
– Tên Lâm Động đó lát nữa sẽ phải hối hận thôi!
Ánh mắt Lâm Tuyết dường như dính chặt lấy thân ảnh lung linh kia, rồi có phần đắc ý liếc nhìn Lâm Khả Nhi lúc này đang nhăn tít cặp mày.
Thân hình Lâm Lang Thiên khẽ động một cái, khi hắn xuất hiện lại thì đã ở trên không trung phía trên sàn đấu. Hắn từ trên cao nhìn xuống nói:
– Lâm Động, giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống chịu thua, hoặc chôn thân tại đây.
Ở bên dưới, Lâm Động ngẩng đầu lên, gương mặt hiện lên một nụ cười lạnh băng. Hắn giơ ra một ngón tay, giọng nói cũng từ tốn như thế vang lên khiến vô số người phải há hốc miệng:
– Ta cho ngươi một chữ, cút!
Chương 353 : Quyết đấu với Lâm Lang Thiên
Cút!
Chỉ một chữ đã thể hiện được sự ngông cuồng bá đạo đến cực điểm.
Cả đấu trường rộng lớn, không ít người đã có hiện tượng cơ mặt co giật. Các đệ tử Nội tộc thì càng có dấu hiệu bùng nổ. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người dám nói với Lâm Lang Thiên với giọng điệu đó.
Nhân vật trong lòng họ tựa như Chiến Thần, trong mắt Lâm Động lại chẳng đáng để kính sợ, điều này khiến thần tình trên gương mặt họ trở nên thật phong phú.
– Đồ thiếu giáo dưỡng!
Trên hàng ghế màu vàng, Trưởng lão áo nâu khẽ co giật khóe miệng, cuối cùng thốt ra một câu lạnh lẽo. Lâm Lang Thiên muốn trở thành Tộc trưởng kế nhiệm thì nhất thiết phải có danh tiếng tuyệt cao, mà những hành động này của Lâm Động bất luận thế nào cũng là đang làm tổn hại thanh danh của Lâm Lang Thiên. Đây là chuyện không thể chấp nhận được.
– Chỉ là miệng lưỡi sắc sảo mà thôi, lát nữa hắn sẽ hiểu Gia tộc Lâm Thị chỉ có một thiên tài tuyệt thế, đó chính là Lâm Lang Thiên. Dưới ánh hào quang của hắn, không ai có thể tỏa sáng được nữa!
Trưởng lão áo đen cười nhạt nói.
Nghe hai người kia nói chuyện, Trưởng lão áo tím chỉ cười cười không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng dưới kia. Dù rằng từ khi xuất hiện đến nay Lâm Động luôn thể hiện sự xấc láo ngang bướng, rất giống với nhiều thiên tài trẻ tuổi khác, tự cao tự đại, cho mình là thiên hạ vô địch, nhưng không biết tại sao ông ta lại cảm giác đó không phải tính cách của Lâm Động.
Với tài lực và thế lực ở mức đáng thương của Phân gia, lại ở độ tuổi non trẻ thế này mà đã đạt được trình độ của thiên tài như Lâm Thanh, Lâm Mộc, nếu nói hắn chỉ là hạng người ngu ngốc dựa vào sức lực thì e là căn bản không có cơ hội vượt qua vô số hiểm nguy mà đứng tại đây.
Nếu đã không phải hạng ngu ngốc thì chắc hắn cũng biết hậu quả nếu khiêu chiến Lâm Lang Thiên. Chẳng ai lại muốn đâm đầu vào chỗ chết, dù là Lâm Động cũng không phải ngoại lệ. Thế nhưng hắn lại dám làm thế, như vậy, điều duy nhất có thể nói đó là hắn có tự tin và tuyệt chiêu giấu lại.
– Ta lại rất hiếu kỳ với thực lực của Lâm Lang Thiên, thật sự có kẻ trẻ tuổi nào có thể khiến hắn lay động địa vị hay sao?
Ngón tay gầy guộc của Trưởng lão áo tím nhẹ nhàng búng lên tách trà, trong lòng lẩm bẩm.
Đương nhiên, hiện nay không chỉ có mình ông ta là chờ đợi điều đó. Mười người có mặt tại đây thì cả mười đều muốn xem trong trận long tranh hổ đấu này ai sẽ là người cười đến phút cuối cùng.
Trên hàng ghế đầu, bọn Lâm Chấn Thiên đã được sắp xếp ngồi tại đây, điều này khiến người trong các Phân gia khác vô cùng ghen tỵ. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, loại biến thái như Lâm Động thì không thể tùy tiện mà có được. Mà Phân gia họ cũng chẳng có cái phúc đó.
Lâm Chấn Thiên ngồi đó nhất thời không thấy thoải mái. Biết bao nhiêu năm không được hưởng sự đãi ngộ này, dù là rất nhiều năm trước đây, địa vị của hắn cũng không đạt được mức này.
– Ài, xem biểu hiện của Động nhi nào, bất luận nó muốn làm gì chúng ta cũng phải ủng hộ hết mình.
Thở dài một tiếng, Lâm Chấn Thiên ngẩng lên nhìn thân ảnh được vô vàn ánh mắt chú ý, cảm khái nói.
Dù sức mạnh hiện nay của họ, có lẽ với Lâm Động mà nói thì hơi yếu, nhưng có sự ủng hộ từ hậu phương, bất luận thế nào cũng là việc đáng mừng. Lâm Động đã làm rất nhiều việc cho họ rồi.
– Hừ, tên tiểu tử đó tưởng rằng chọc giận được Lâm Lang Thiên đại ca thì hôm nay sẽ có tiếng tăm sao? Có điều chỉ sợ là thanh danh chả có, mình lại biến thành cái xác thôi. Đến lúc đó các ngươi còn phải giúp hắn lượm xác đấy!
Ngay khi Lâm Chấn Thiên vừa dứt lời thì từ bên cạnh vọng tới một giọng nói chói tai. Đám người Lâm Khiếu lập tức đại nộ quay lại nhìn thì thấy mấy người trong Nội tộc đang cười lạnh nhìn bọn họ. Hiển nhiên, chúng vô cùng bất mãn khi người của Phân gia được ngồi trước mặt chúng.
– Ngươi!
Khi nghe những lời như thế, bọn Lâm Khiếu cũng đại nộ, định quát lên thì Lâm Chấn Thiên ngăn lại.
– Câm miệng!
Lúc này, vị Trưởng lão dẫn đám người Lâm Chấn Thiên lên đây cũng trừng mắt nhìn đám người kia, quát lớn. Thấy Trưởng lão đó quát lên như vậy, bọn chúng mới hậm hực quay đầu đi.
– Đợi khi tiểu tử đó bại trong tay Lâm Lang Thiên đại ca xem chúng còn có mặt mũi nào mà ngồi đấy không.
– Chẳng qua chúng chỉ dựa vào biểu hiện trong chốc lát của tên tiểu tử đó thôi. Nếu tiểu tử hắn bị Lâm Lang Thiên đại ca lỡ tay giết mất thì chúng vẫn phải cút về.
Nhưng dù chúng đã quay đi thì vẫn có những tràng cười khinh thường truyền tới khiến sắc mặt đám người Lâm Khiếu tối sầm lại. Nhưng cũng chỉ đành coi như không biết gì hết, quay ra nhìn sàn đấu.
Họ biết những kẻ đó đều đang đợi Lâm Động thất bại. Nếu như vậy thật, e là tiếng cười chế giễu khinh miệt sẽ trào lên nhấn chìm họ mất.
– Yên tâm đi, Động nhi sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu!
Lâm Chấn Thiên khẽ vỗ vai Lâm Khiếu, trên gương mặt già nua hiện lên sự tự tin khiến người ta tin tưởng. Hắn tin đứa cháu đã tạo ra vô số kỳ tích này, dù phải đối mặt với tuyệt thế thiên tài Lâm Lang Thiên cũng sẽ không thua kém!
Đến lúc đó, những tên không tâm phục kia tự nhiên sẽ ngậm cái mõm chó lại mà thôi!
Phía trên cùng của đấu trường, mọi ánh mắt đều tập trung tại nơi sàn đấu quy mô lớn duy nhất kia.
Lâm Lang Thiên đứng lơ lửng trên không trung, dường như lời nói của Lâm Động không hề ảnh hưởng chút nào tới hắn. Nhưng chỉ người nào nhận thức nhạy bén thì mới phát hiện được sát ý lạnh băng đang chầm chậm lan tỏa ra từ trên người hắn.
Lâm Lang Thiên đã động sát tâm!
Không ít cường giả nhận ra điều đó, trong lòng đều thầm thấy lo sợ, vị thiên tài nổi bật nhất Gia tộc Lâm Thị này cũng đã bị sự ngông cuồng của Lâm Động chọc giận.
– Ngươi ngông cuồng hơi sớm đấy, nhưng cũng không sao, lát nữa chắc ngươi cũng không có cơ hội thể hiện nữa rồi.
Lâm Lang Thiên lạnh băng băng nhìn Lâm Động, từ tốn nói.
– Vậy thì thể hiện bản lĩnh đi!
Lâm Động cười thản nhiên, nói.
– Một năm qua không biết ngươi đã gặp được kỳ ngộ gì mà từ Tạo Khí Cảnh đã lên được đến Bán Bộ Tạo Hóa Cảnh, đồng thời cho ngươi cái ý nghĩ dám khiêu chiến ta…
Lâm Lang Thiên chầm chậm giơ bàn tay ra, trong âm thầm một luồng nguyên lực tỏa ra.
– Nhưng rồi ta sẽ cho ngươi biết, từ đầu chí cuối, trong mắt ta, ngươi chỉ là một kẻ đáng thương vọng tưởng đuổi theo bước chân của ta mà thôi! Khi ngươi đạt đến Bán Bộ Tạo Hóa thì ta đã vượt qua nó từ lâu rồi! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết khoảng cách giữa hai ta lớn đến thế nào!
Uỳnh!
Theo sau chữ cuối cùng trong câu nói của Lâm Lang Thiên, một cột sáng nguyên lực khiến cả cường giả Bán Bộ Tạo Hóa cũng phải biến sắc hình thành trong lòng bàn tay hắn, nhanh chóng biến thành một chùm sáng lóng lánh, với tốc độ xé rách thiên không bắn thẳng về hướng Lâm Động.
Công kích của Lâm Lang Thiên nhanh như chớp giật, căn bản không thể nào né tránh. Luồng nguyên lực cuồng bạo đó đủ để bắn tan tành một cường giả Bán Bộ Tạo Hóa!
Chỉ một đòn Lâm Lang Thiên đã thể hiện được thực lực vượt xa Bán Bộ Tạo Hóa, khiến vô số người nhìn mà kinh hãi. Thực lực này không hổ là thiên tài nổi bật nhất Gia tộc Lâm Thị!
Chùm sáng nguyên lực rạch tan chân trời, dường như trong chớp mắt đã đến phía trên đầu Lâm Động. Thế nhưng, đối mặt với công kích mạnh mẽ như vậy sắc mặt Lâm Động vẫn không hề thay đổi, hắn cũng chẳng có dấu hiệu gì là lui bước. Hắn bước ra một bước, rồi đánh ra một quyền!
Quyền này không hề có bất cứ luồng nguyên lực nào nhưng trong khoảnh khắc xuất quyền đó, bầu không khí phía trước hắn lại bùng nổ!
Ầm!
Quyền của Lâm Động đánh thẳng vào chùm sáng, lập tức, một luồng kình phong kinh người cuồn cuộn nổi lên, cả quảng trường rộng lớn rung chuyển dữ dội.
– Phá!
Một sức mạnh vô hình tụ lại thành những vệt hoa văn lan theo đường ánh sáng. Sau đó sau một tiếng hét của Lâm Động, chùm sáng nguyên lực đủ để đánh tan xác một cường giả Bán Bộ Tạo Hóa, dưới ánh mặt kinh ngạc của mọi người, đã bị quyền của Lâm Động đánh tan tành!
Ầm!
Chùm sáng nguyên lực nổ tung, cả mặt đất ầm ầm rung chuyển, bầu trời lấp lánh như có cơn mưa ánh sáng.
Từ trong bầu không khí óng ánh lấp lánh, dưới vô số ánh mắt nhìn không chớp lấy nửa cái, một thân ảnh bước ra, chính là Lâm Động!
Lần đầu tiên giao đấu, Lâm Động không hề cho thấy mình rơi xuống hạ phong, chỉ dựa vào sức mạnh mà một quyền đã đánh tan chùm sáng nguyên lực đủ để đánh bại cường giả Bán Bộ Tạo Hóa!
Thứ sức mạnh khủng bố này khiến tất cả dường như nghẹt thở. Ngay sau đó, một màu đỏ rực của sự sục sôi trào lên trong mắt tất cả mọi người, họ biết trận đấu này chắc chắn sẽ chấn động cả Vương triều Đại Viêm!
Dưới vô số ánh mắt chăm chú, Lâm Động chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh lửng lơ trên không trung, bình thản nói:
– Lâm Lang Thiên, trong hai năm mà ngươi chỉ được thế này thì khiến ta quá thất vọng rồi! Thể hiện bản lĩnh thật sự đi!
Trên bầu trời, ánh mắt Lâm Lang Thiên dần dần trở nên lạnh lẽo, giọng nói lạnh buốt đến xương đem theo sát ý nồng nặc vang lên:
– Nếu ngươi đã cố tình muốn chết thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện!
Chương 354 : Long tranh hổ đấu
Sát ý lạnh thấu xương lan tỏa từ trên không trung, dường như nhiệt độ cả đấu trường đã hạ xuống âm độ. Lúc này ai cũng thấy được hai người trên sàn đấu đã như lưỡng hổ tranh đấu, tất có một kẻ chịu thương vong!
Hơn nữa, lần ra tay đầu tiên kia Lâm Động cũng đã bắt đầu chính thức thể hiện thực lực kinh người của mình. Đánh tan chùm sáng nguyên lực đủ để giết cường giả Bán Bộ Tạo Hóa, sức mạnh đó khủng bố đến mức nào?
Mọi người nhìn dáng người không thể coi là lực lưỡng của Lâm Động với ánh mắt không thể tin nổi, vì dưới cơ thể không lực lưỡng đó lại tiềm ẩn một sức mạnh đáng sợ như núi lửa phun trào!
Sức mạnh đó đủ để phá tan tất cả, làm long trời lở đất!
Đương nhiên, dù Lâm Động có thể hiện ra sức mạnh không tầm thường, nhưng ai cũng hiểu thực lực của Lâm Lang Thiên trên kia vẫn chưa được thể hiện hết. Thắng bại thật sự hiện giờ chưa ai có thể xác định được.
Lâm Lang Thiên đứng lơ lửng trên không, mặc cho bao nhiêu ánh mắt nhìn, hắn vẫn nhìn Lâm Động bên dưới với ánh mắt lạnh lẽo âm u. Lâm Động nhiều lần khiêu khích hắn khiến sát ý trong hắn đã bùng phát.
– Nếu ngươi đã muốn thấy thực lực của ta thì ta cũng vui lòng cho ngươi xem cho rõ!
Thân hình Lâm Lang Thiên rung lên, nguyên lực thiên địa lập tức rừng rực cháy, một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ từ phía chân trời cuồn cuộn lên như vũ bão!
Cảnh tượng này đã tạo nên vô số ánh mắt kinh hoàng, thậm chí một số cường giả Bán Bộ Tạo Hóa cũng cảm thấy một áp lực rất lớn. Dưới áp lực này dường như nửa bước cũng khó lòng di chuyển!
– Khí tức mạnh thật! Cái này ít nhất là Tạo Hóa Cảnh đại thành thì phải? Không ngờ Lâm Lang Thiên tiến bộ nhanh đến vậy, thật không hổ là tuyệt thế thiên tài!
– Đúng vậy, với thực lực của hắn e là không quá hai năm là có thể lên Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, từ đó xung kích Niết Bàn Cảnh!
– Khí tức của Lâm Động so với hắn yếu quá nhiều! Nhưng có điều, tuy khí tức của hắn không lớn nhưng lực chiến đấu lại khá đáng kinh ngạc!
Cuối cùng Lâm Lang Thiên cũng bộc phát toàn bộ khí tức mạnh mẽ của mình, chỉ trong một năm, thực lực của Lâm Lang Thiên quả nhiên đã tiến triển nhanh như bay, khiến người ta phải ồ lên kinh ngạc.
Ánh mắt khóa chặt Lâm Lang Thiên của Lâm Động cũng hơi thu nhỏ lại, nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí tức của Lâm Lang Thiên không thật sự đạt đến Tạo Hóa Cảnh đại thành, cùng lắm chỉ là chuẩn đại thành, có điều dù vậy thì mức độ ác liệt cũng không kém Tạo Hóa Cảnh đại thành!
– Trong một năm từ Bán Bộ Tạo Hóa thăng lên chuẩn đại thành, Lâm Lang Thiên quả nhiên có chút thủ đoạn!
Dù không phải Tạo Hóa Cảnh đại thành thật sự nhưng ánh mắt Lâm Động cũng thoáng qua sự lo lắng.
Hắn từ Tạo Khí Cảnh bước vào Bán Bộ Tạo Hóa là nhờ vào sức mạnh thôn phệ của Thôn Phệ Tổ Phù, đồng thời khổ luyện hơn nửa năm ở dưới Huyền Âm Giản mới tiến bộ được như vậy. Nhưng sự tiến bộ của Lâm Lang Thiên trong một năm không hề kém Lâm Động hắn. Xem ra, là thiên tài tuyệt thế của Gia tộc Lâm Thị, Lâm Lang Thiên hắn cũng được hưởng vô số nguồn hỗ trợ, kẻ đơn độc như Lâm Động không thể so sánh được.
Hơn nữa, Lâm Động còn từng nghe tiểu điêu nói, dường như trong cơ thể Lâm Lang Thiên có một thứ khí tức đặc biệt, có lẽ đó là bí mật lớn nhất của hắn, không thể không khiến Lâm Động phải thận trọng hơn.
– Toái Thiên Đại Bi Chưởng!
Khí tức cuồng bạo cuồn cuộn, ánh mắt Lâm Lang Thiên lạnh băng băng, không cho Lâm Động thời gian suy nghĩ, chỉ thấy hai tay hắn giang ra, tấm bia khổng lồ đã thành hình trên bầu trời.
Trước đó Lâm Thanh, Lâm Mộc đã thi triển chiêu này, uy lực không tầm thường. Nhưng nay lần này khí thế mạnh đến cực hạn hơn nữa trên tấm bia khổng lồ kia còn có từng đợt quyền ý cuộn trào như sóng triều, khiến nguyên lực di truyển trong cơ thể cũng bị áp chế. Môn vũ kỹ này được hắn dùng mạnh hơn bọn Lâm Thanh, Lâm Mộc không biết bao nhiêu lần!
Trên lưng chừng trời, Lâm Lang Thiên một tay giữ một tấm cự bia khổng lồ tựa Chiến Thần đội Sơn Nhạc, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta nghẹt thở.
– Chết đi!
Sát khí dâng trào trong mắt Lâm Lang Thiên, cánh tay vung lên, tấm cự bia được bao bọc bởi quyền ý sắc bén giống như hai ngọn núi Sơn Nhạc đổ xuống đầu Lâm Động.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Cự bia rơi xuống, bầu không khí lập tức nổ tung, mặt đất nứt ra vô số rãnh lớn nhỏ, sức phá hoại này khiến không ít người phải há hốc miệng.
– Hừ!
Lâm Động ngẩng lên nhìn tấm cự bia đang ập xuống, hừ nhẹ một cái, bước chân ra, bàn tay hướng về quảng trường bên dưới tóm một cái.
– Lên!
Một tiếng quát trầm đục phát ra từ cổ họng Lâm Động. Bỗng chốc, tinh thần lực dâng trào, quảng trường khổng lồ bên dưới rung chuyển dưới bao ánh mắt kinh hoàng, cuối cùng bay lên không.
Với tinh thần lực có thể làm rung chuyển núi đồi của Lâm Động hiện nay, muốn nâng một quảng trường lên cũng không phải không thể.
Cảnh tượng này thật sự hết sức kinh người, các đệ tử Nội tộc toàn thân run rẩy. Bọn chúng hiểu nếu Lâm Động cho quảng trường này đập về phía bọn chúng thì e là bảy tám phần là biến thành nát như tương!
Quả nhiên không chỉ họ là sắc mặt kịch biến, thậm chí ngay các Trưởng lão Gia tộc Lâm Thị ngồi trên ghế màu vàng kia tròng mắt cũng phải thu nhỏ lại.
– Linh Phù sư Cao cấp!
Sắc mặt Trưởng lão áo đen tối tăm nhìn cái quảng trường khổng lồ bị Lâm Động dùng tinh thần lực nhấc lên.
– Tên này không chỉ tu vi nguyên lực mạnh, không ngờ tinh thần lực cũng mạnh đến thế. Chả trách mà có gan khiêu chiến với Lâm Lang Thiên!
Trưởng lão áo tím cũng vô cùng kinh ngạc, tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, dù là Lâm Lang Thiên cũng không thể sánh bằng!
Uỳnh uỳnh!
Dưới vô số ánh mắt chăm chú quan sát, cả quảng trường khổng lồ đem theo bóng đen to lớn, dưới sự khống chế của Lâm Động đâm sầm vào tấm cự bia kia!
Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp bầu trời, dường như ánh nắng mặt trời cũng bị che lấp, tiếp đó vô số những tảng đá lớn rơi xuống tạo nên hàng trăm hàng nghìn lỗ lớn nhỏ trên đấu trường.
Nhưng cũng may có sự ra tay của các cường giả Gia tộc Lâm Thị nên những hòn đá đó mới không rơi vào chỗ ngồi của khán giả. Nếu không thì e là hai người kia chưa đánh nhau xong thì ở đây đã có cảnh máu chảy thành sông rồi.
– Ha ha, Tạo Hóa Cảnh chuẩn đại thành thì sao? Cũng chỉ vậy thôi!
Trong cảnh tượng mưa đá rơi vô số, thân hình Lâm Động lao vút qua, theo hướng Lâm Lang Thiên bay tới, từng dòng hình thành bởi những hòn đá to vây quanh thân thể, sau đó lao về phía Lâm Lang Thiên ở trên trời với tốc độ kinh người.
Sắc mặt Lâm Lang Thiên lạnh băng, bắn ra từng đợt kình phong nguyên lực phá tan vụn hết những hòn đá bay tới.
Bụi tung mù mịt, một thân ảnh nhanh như chớp giật xé tan màn khói bụi, một bàn tay hung hãn nhắm thẳng tim Lâm Lang Thiên mà đáng tới.
Thấy Lâm Động ra tay, hàn ý trong mắt Lâm Lang Thiên càng đậm hơn. Hắn cũng không tránh né, bước lên một bước, quyền ảnh biến hóa vô lường mang trong nó nguyên lực mạnh mẽ có thể đánh cho cường giả Bán Bộ Tạo Hóa phải hộc máu.
Binh binh binh!
Trên bầu trời, nhân ảnh giao nhau, quyền chưởng như chớp giật, những âm thanh trầm đục như sấm vang lên, những đường gợn sóng của những trận kình phong, tất cả khiến người ta phải lạnh xương sống.
Hai đạo thân ảnh, dưới vô vàn ánh mắt dường như đã trao đổi đến mười hiệp đấu. Công kích hai bên hung mãnh dị thường, chỉ cần có chút phân tâm thôi là có thể lập tức rơi xuống thế hạ phong!
Có điều, chứng kiến trận đấu kịch liệt kiểu này, sắc mặt đệ tử Nội tộc Lâm Thị đều không được tự nhiên lắm. Điều họ muốn nhìn thấy là sự áp chế tuyệt đối. Họ vốn nghĩ chỉ cần Lâm Lang Thiên ra tay là sự ngông cuồng của Lâm Động sẽ bị đè bẹp. Nhưng cục diện trước mắt lại khiến họ hiểu ra sự thật tàn khốc. Mà đến lúc này họ mới hiểu vì sao Lâm Động lại cuồng ngạo đến vậy!
Bọn chúng thật sự phải thừa nhận thực lực của Lâm Động quả thật đã đạt đến mức đủ để uy hiếp Lâm Lang Thiên rồi.
Lâm Tuyết vô cùng sùng bái Lâm Lang Thiên, tuy sắc mặt có chút khó coi nhưng cũng chỉ đành hậm hực ngậm miệng lại, không nói thêm lời châm chọc nào nữa. Vừa rồi uy thế của Lâm Động khi nhấc lên cả cái quảng trường lớn đã đả kích nàng ta không ít.
Không có Lâm Tuyết bên cạnh lải nhải nữa, Lâm Khả Nhi cũng thở phào. Cô nhìn lên bầu trời không chớp mắt, nhìn hai người đang giao chiến, trong lòng cũng bị chấn động không nhỏ.
Hai năm trước trong Cổ mộ phủ, Lâm Lang Thiên chỉ là dùng một đạo khí tức đã khiến Lâm Động vô cùng thảm hại, dùng hết sức mạnh mới có thể giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng. Nhưng chỉ hai năm ngắn ngủi qua đi, người thiếu niên năm đó chỉ là Nguyên Đan Tiểu viên mãn đã trưởng thành đến mức này!
Trình độ này khiến người ta phải kinh hãi và chấn động!
Lúc này, nếu có kẻ nói Lâm Động có thể đánh ngang bằng với Lâm Lang Thiên thì có lẽ chẳng ai nghi ngờ nữa.
Trận long tranh hổ đấu này cũng trở nên thực sự đặc sắc!
Chương 355 : Đại Thiên Hoàng Ấn
Bùm!
Nguyên lực cuồng bạo bùng nổ trên khoảng không nghìn trượng, tiếng uỳnh uỳnh ầm ầm vang lên liên hồi khiến trời đất như sụp đổ.
Vô vàn ánh mắt căng thẳng đến tột độ nhìn lên bầu trời, nguyên lực nơi đó đã bộc phát đến mức kinh hoàng, dù là cường giả Bán Bộ Tạo Hóa, nếu bị cuốn vào đó cũng thập tử nhất sinh!
Hai đạo thân ảnh đan vào nhau, một trận kình phong nổi lên, sau đó cả hai cùng bắn ngược ra sau trăm bước rồi mới ổn định thân hình.
Giao đấu quyết liệt như vậy nhưng dường như không có dấu hiệu nào cho thấy một ai đó ở thế hạ phong cả.
Cảnh tượng này khiến không ít người cảm thấy kinh hãi. Điều khiến họ kinh hãi đương nhiên là việc Lâm Động giao chiến trực diện với Lâm Lang Thiên mà không hề thua kém. Từ tình hình này có thể thấy, người đến từ Phân gia này căn bản có thực lực không hề thua kém tuyệt thế thiên tài Lâm Lang Thiên!
Trên bầu trời, Lâm Lang Thiên rung mạnh đôi vai để rũ đi hoàn toàn ám kình, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Lâm Động ở phía xa. Cứ tiếp tục thế này không phải là cục diện mà hắn mong muốn. Thông qua giao đấu, hắn cũng dầm cảm nhận được sự mạnh mẽ của Lâm Động.
Dù có cao ngạo nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng, so với người thiếu niên ở Cổ mộ phủ hai năm trước, Lâm Động hiện nay dường như đã được thay da đổi thịt hoàn toàn!
– Bất luận ngươi có kỳ ngộ gì thì cũng đừng có vọng tưởng sẽ làm lung lay được địa vị của ta!
Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Động lạnh băng, trong lòng cười lạnh. Thực lực của Lâm Động có phần vượt ngoài dự liệu của hắn nhưng chỉ vậy mà muốn thắng thì quá mơ tưởng rồi!
Lâm Lang Thiên lúc này cũng đang tính sẽ không kéo dài cuộc chiến này nữa. Hắn phải dùng sức mạnh tuyệt đối để cho mọi người biết rằng chỉ có Lâm Lang Thiên hắn mới là thiên tài nổi bật nhất của Gia tộc Lâm Thị. Bất kỳ ai khác cũng chỉ làm nền cho hắn mà thôi. Những người khác còn thế, huống chi là người trong Phân gia nhỏ bé suýt bị hắn giết như giết một con kiến hai năm trước?
Sát ý cuộn trào, thân hình Lâm Lang Thiên đột nhiên bay lên cao, chỉ thấy mặt hắn lạnh tanh không chút biểu cảm, hai tay nhanh như chớp biến hóa vô số ấn pháp kỳ dị.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Cùng với sự thay đổi ấn pháp của Lâm Lang Thiên, từng đợt sóng nguyên lực thiên địa cuồn cuộn từ trong người Lâm Lang Thiên lan rộng ra ngoài.
Những luồng nguyên lực đó ẩn hiện trên đầu Lâm Lang Thiên, dường như đang tụ lại tạo thành hình một con phượng hoàng màu bạc, một thứ khí tức mạnh mẽ dần dần lan tỏa.
Hành động bất ngờ của Lâm Lang Thiên lập tức thu hút mọi ánh nhìn, ai cũng có thế thấy hắn đã dùng đến sát chiêu thực sự rồi!
– Đó là…
Các đệ tử Nội tộc nhìn con phượng hoàng màu bạc khổng lồ trên đỉnh đầu Lâm Lang Thiên, sắc mặt kịch biến, ánh mắt hiện lên sự kinh hoàng.
– Đó là Đại Thiên Hoàng Ấn, tuyệt học trấn tộc của Gia tộc Lâm Thị!
Trong chớp mắt, toàn bộ trường bùng nổ tiếng huyên náo kinh thiên động địa. Rất nhiều cường giả hiển nhiên không hề xa lạ gì với vũ kỹ Tạo Hóa Cấp này. Nghe nói Tộc trưởng đầu tiên của Gia tộc Lâm Thị từng dựa vào thực lực Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong thi triển nó ra diệt sát triệt để một tông phái đối địch với Gia tộc Lâm Thị.
Phải biết là trong Gia tộc đó có đến hai cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành nhưng cuối cùng vẫn ôm hận chết dưới tuyệt chiêu này. Từ đó có thể thấy được sự hung hãn, mạnh mẽ của môn tuyệt học này!
Nay Lâm Lang Thiên lại thi triển nó, hiển nhiên là không muốn cho Lâm Động bất cứ cơ hội nào nữa, hắn muốn giải quyết triệt để Lâm Động trong một chiêu!
Các Trưởng lão ngồi trên cao sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, nhìn nhau thầm kinh hãi, đã rất nhiều năm rồi chưa ai có thể ép Lâm Lang Thiên đến mức này.
– Lâm Động, tiếp theo ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến vũ kỹ Tạo Hóa Cấp của Gia tộc Lâm Thị ta!
Tiếng Lâm Lang Thiên vang lên như sấm rền, bóng con phượng hoàng bạc cũng dần dần hiện hình thật sự, đôi cánh khổng lồ vỗ một cái, một trận cuồng phong nổi lên đủ để giết chết một cường giả Bán Bộ Tạo Hóa!
– Tên này quả nhiên cũng đã tu luyện vũ kỹ Tạo Hóa Cấp của Gia tộc Lâm Thị.
Lâm Động ngẩng lên nhìn con phượng hoàng bạc, ánh mắt nặng nề. Với thực lực của Lâm Lang Thiên, thi triển vũ kỹ Tạo Hóa Cấp đẳng cấp này, dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng khó lòng kháng cự.
Con phượng hoàng bạc dần dần thành hình, Lâm Lang Thiên nhếch mép cười, ngón tay đột nhiên chỉ về phía Lâm Động.
Uỳnh ầm ầm!
Theo sau ngón tay của Lâm Lang Thiên chỉ ra, con phượng hoàng hình thành từ vô số nguyên lực dường như có linh trí, ngửa lên trời kêu lên một tiếng rồi đập cánh, tạo nên sự chấn động không lời nào có thể hình dung lao vút về phía Lâm Động.
Quảng trường rộng lớn, dưới sự xung kích đáng sợ đó bắt đầu nứt vỡ, vô số những khe nứt dần dần xuất hiện, con phượng hoàng vẫn chưa đáp xuống mà dưới quảng trường đã có hơn chục cái quảng trường con đã nổ tung.
Đối mặt với sức công phá, trong đấu trường cũng vang lên không ít tiếng kêu kinh hoàng. Vũ kỹ Tạo Hóa Cấp quả nhiên kinh người! Cũng không biết Lâm Động rốt cuộc có chống chọi được với công kích đó không?
Trong đầu nghĩ vậy, lập tức tất cả đồng loạt nhìn về phía Lâm Động không chớp mắt.
Thế nhưng, vừa nhìn thì họ đã kinh ngạc phát hiện rằng, Lâm Động không chỉ chẳng có chút ý định tránh né mà ngược lại còn giẫm chân tạo thế sẵn sàng nghênh đón vũ kỹ Tạo Hóa Cấp!
– Có phải hắn muốn tìm cái chết không?
Cảnh tượng đó lập tức tạo nên vô số tiếng ồ lên kinh ngạc. Chiêu tấn công của Lâm Lang Thiên dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng chỉ còn cách né tránh giữ mạng. Vậy mà thực lực Bán Bộ Tạo Hóa như Lâm Động lại dám chủ động xuất kích, đây không phải là tự tìm cái chết sao?
Ầm!
Lâm Động không thèm để ý đến những tiếng ồ lên kia, thân hình hắn đột nhiên tựa như biến thành làn khói xanh, nhẹ nhàng bước những bước kỳ dị xông lên trời.
Trong khi di chuyển, từng đạo tàn ảnh cũng hiện lên, rồi nhanh như chớp biến ra chín đạo tàn ảnh.
– Tử Ảnh Cửu Phá!
Chín đạo tàn ảnh tập trung lại, trên bàn tay trái của Lâm Động bỗng ngưng một luồng nguyên lực cuồng bạo.
– Đại Hoang Phân Hải Ấn!
Nguyên lực ngưng tụ trên tay trái, tay phải Lâm Động bỗng biến ra vô số ấn pháp. Tất cả mọi người liền nhìn thấy nguyên lực hùng hồn bùng phát phía sau Lâm Động, biến thành một dòng thủy triều, ngay sau đó, một đạo quang ấn khổng lồ phá vỡ màn sóng biển và bắn ra.
Ầm! Uỳnh!
Lâm Động lúc này, chân dùng Thái Thanh Du Thiên Bộ, tay trái Tử Ảnh Cửu Phá, tay phải Đại Hoang Phân Hải Ấn, ba môn vũ kỹ uy lực kinh hồn đã được thi triển ra hết, thanh thế cực kỳ mạnh mẽ.
– Đại Nhật Lôi Thể!
Đó chưa phải đã hết, trong khi Đại Hoang Phân Hải Ấn đang ngưng tụ, một luồng sức mạnh bùng phát từ người Lâm Động, bay lên tựa như vầng mặt trời nóng bỏng!
Vầng mặt trời nóng bỏng mọc lên, từ trong cơ thể Lâm Động tỏa ra luồng nguyên lực sục sôi một thứ sức mạnh khiến người ta lạnh sống lưng.
– Vũ kỹ Tạo Hóa Cấp thì sao chứ? Phá cho ta!
Lâm Động lúc này khí tức đã hung hãn đến cực điểm, chân di chuyển huyền ảo, thân hình rực cháy, hét lên một tiếng, thân hình bay lên như kình lôi.
Vút!
Vào khoảnh khắc đó, song quyền của Lâm Động đánh ra, không khí trong phạm vi trăm trượng phía trước lập tức bị ép cho nổ tung, một chùm sáng nguyên lực sáng chói lớn trăm trượng bắn ra từ hai bàn tay Lâm Động, dưới những ánh mắt kinh hoàng, bắn thẳng vào con phượng hoàng bạc khổng lồ.
Ầm!
Trời đất dường như rung chuyển, mọi thứ bỗng im lặng như tờ, ngay sau đó tất cả nhìn thấy một luồng sức mạnh vũ bão như tiêu hủy mọi thứ nổ ra trên bầu trời. Bên trong người con phượng hoàng bắn ra vô số tia sáng, cuối cùng nổ tung tạo nên cả một trời óng ánh những điểm sáng!
Bịch!
Hai đạo thân ảnh cũng vào lúc đó bắn ngược ra sau, mỗi người đều phải chịu sự chấn động không nhỏ, đều rên lên những tiếng trầm đục.
Nhìn cảnh tượng đó, cả đấu trường đều tĩnh lặng, trong mắt họ đều là sự kinh ngạc, vũ kỹ Tạo Hóa Cấp của Lâm Lang Thiên lại bị Lâm Động chặn đứng hoàn toàn!
– Ngươi chặn được vũ kỹ Tạo Hóa Cấp của ta?
Khuôn ngực Lâm Lang Thiên phập phồng lên xuống, lúc lâu sau mới áp chế được khí huyết đang cuồn cuộn. Ngón tay quệt qua mép, thì thấy một vết máu nhạt, ánh mắt hắn tối sầm lại, ngẩng lên nhìn Lâm Động.
Sắc mặt Lâm Động lạnh lùng, cánh tay khẽ rung lên, một tia máu nhỏ bắn ra từ lỗ chân lông, như thế mới làm tiêu tán hết sự chấn động trong cơ thể. Sau đó hắn ngẩng lên nhìn chằm chằm Lâm Lang Thiên nhưng không nói gì, hai tay khẽ nắm lại, biến hóa ấn pháp.
Uỳnh uỳnh!
Theo sau sự thay đổi ấn pháp, mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng một thứ nguyên lực thiên địa còn khủng bố hơn Đại Thiên Hoàng Ấn của Lâm Lang Thiên đang dâng trào.
Vậy là vô vàn ánh mắt kinh hoàng nhìn sang Lâm Động, hiển nhiên, cùng với sự kịch liệt tăng dần của trận chiến, Lâm Động cũng đã dùng đến sát chiêu thật sự của mình.
– Thi triển vũ kỹ Tạo Hóa Cấp mà ngươi có được từ Đại Hoang Cổ Bi đi, nếu không có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa đâu!
Nghe giọng nói lạnh băng đó của Lâm Động, ánh mắt Lâm Lang Thiên co lại, lúc này hắn quả thực đã cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm chầm chậm tỏa ra từ người Lâm Động.