1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 72 [ chương 356 đến 360 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 72 [ chương 356 đến 360 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 356 : Tuyệt chiêu

Cả trời đất dường như rung chuyển, nguyên lực thiên địa đều như sôi sục, một vài cường giả thậm thí còn cảm thấy nguyên lực trong cơ thể cũng có dấu hiểu cuộn trào. Tất cả không ai là không kinh hãi, đây là thứ tuyệt học gì mà đạt được cảnh giới này?

Chỉ xét từ dấu hiệu, Đại Thiên Hoàng Ấn mà Lâm Lang Thiên thi triển hiển nhiên không thể so sánh được với vũ kỹ sắp thi triển này. Điều này khiến người ta không kìm được mà hít vào một hơi khí lạnh. Không ai có thể ngờ một người của Phân gia như Lâm Động lại khủng bố đến mức này!

Các Trưởng lão ngồi trên cao kia sắc mặt cũng đã có sự thay đổi lớn, họ cũng cảm nhận được mùi vị của sự nguy hiểm, như thế cũng có nghĩa là một chiêu này của Lâm Động có thể uy hiếp được cả các Trưởng lão này!

Uỳnh uỳnh!

Nguyên lực thiên địa hình thành phía trên đầu Lâm Động một vòng xoáy nguyên lực lớn vài trăm trượng, nhìn từ xa vòng xoáy ấy như che lấp cả mặt trời, bao trùm toàn bộ bầu trời bên trên đấu trường.

Trên cao, sắc mặt Lâm Lang Thiên lạnh băng, mắt lóe lên hàn ý và sát khí nồng nặc, giao chiến đến mức độ kịch liệt như thế này đã không cho hắn giữ lại cái gì nữa. Hôm nay hắn nhất định phải tiêu diệt tên vênh váo kia!

Sát ý trào dâng, Lâm Động lật tay, Uẩn Thần Bồ Đoàn hiện lên, thủ ấn biến hóa, bầu trời lập tức có một luồng nguyên lực dồi dào tràn tới, cuối cùng chui vào trong Uẩn Thần Bồ Đoàn.

Khi nguyên lực chui vào trong, tâm thần Lâm Động khẽ động, tinh thần lực mạnh mẽ cũng tràn vào nhanh như chớp.

Ầm ầm!truyện ma

Cùng với một lượng lớn nguyên lực và tinh thần lực tràn vào, Uẩn Thần Bồ Đoàn rung lên dữ dội, sau đó một cột sáng được ngưng tụ từ nguyên lực và tinh thần lực bắn ra, tựa như một chiếc cột cao trọc trời. Bên trong cột sáng đó, dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, thậm chí đại thành cũng phải cảm thấy sợ hãi.

– Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, Nhất Chỉ Chấn Thiên Địa!

– Lưỡng Chỉ Phách Sơn Hà!

Những tiếng hét của Lâm Động tựa như sấm rền, ầm ầm vang vọng trên bầu trời. Rồi lập tức cột sáng tách ra làm hai ngón tay khổng lồ!

Trên ngón tay khổng lồ đó là những hoa văn vô cùng cổ xưa, một thứ cổ xưa tang thương tức khắc tràn ngập chân trời!

Cùng với hai ngón tay khổng lồ được hình thành từ nguyên lực và tinh thần lực, nguyên lực thiên địa càng thêm sục sôi hơn. Hai ngón tay khổng lồ lơ lửng trên bầu trời giống như ngón tay diệt thế có thể phát ra sức mạnh hủy diệt tất cả bất cứ lúc nào.

– Vũ kỹ thật đáng sợ!

Vô số ánh mắt kinh hãi nhìn những ngón tay hủy diệt đó, vũ kỹ đẳng cấp thế này tuyệt đối khủng khiếp hơn Đại Thiên Hoàng Ấn nhiều lần!

– Lâm Lang Thiên, hôm nay hãy xem thế nào là vũ kỹ Tạo Hóa Cấp!

Lâm Động xuất hiện phía trước hai ngón tay khổng lồ, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Lang Thiên ở phía xa. Rồi cánh tay hắn bỗng vung mạnh, nguyên lực thiên địa rùng rùng chuyển động, hai ngón tay khổng lồ phá công lao về phía Lâm Lang Thiên.

Ngón tay khổng lồ còn chưa đến, quần áo trên người Lâm Lang Thiên đã bị chấn động phần phật kêu, vô số những tia khí kình tựa như những con sâu trườn bò bất định trên người Lâm Lang Thiên.

Hắn trừng trừng nhìn về phía trước, ánh mắt cũng lóe lên những tia sáng đỏ lập lòe. Rồi hắn hít sâu một hơi, sắc mặt âm u đáng sợ, nói:

– Ta cũng muốn xem xem vũ kỹ Tạo Hóa Cấp này rốt cuộc có gì đáng sợ!

Sau tiếng hét, thân thể Lâm Lang Thiên đột nhiên rung lên, nguyên lực dồi dào tạo nên một áp lực mạnh mẽ nhanh chóng lan tỏa. Tiếp sau đó, tay phải hắn bỗng đánh mạnh ra, năm tia máu bắn ra từ năm đầu ngón tay.

Cùng với năm tia máu bắn ra, Lâm Lang Thiên khẽ hét một tiếng, nguyên lực cuộn trào bao trùm lấy năm tia máu, rồi bắt đầu tạo nên những đợt sóng cuộn cuộn.

Cuối cùng, dưới vô số những ánh mắt chăm chú nhìn, nguyên lực biến thành một bàn tay khổng lồ, trong màu vàng nhạt có lóe lên những tia đỏ chói, trên đó còn có vô số những hình hoa văn cổ xưa mơ hồ, đồng thời mang trên mình một thứ khí tức áp chế mọi thứ.

Uỳnh!

Dưới áp lực của khí tức đó, nguồn nguyên lực đang cuồn cuộn ập tới Lâm Lang Thiên lập tức đứng yên tựa như bị bàn tay cổ xưa đó giữ lại vậy.

Có thể thấy vũ kỹ Tạo Hóa Cấp mà Lâm Lang Thiên có được cũng vô cùng kinh người!

Ánh mắt Lâm Lang Thiên âm u nhìn ngón tay khổng lồ, rồi bỗng hạ giọng hét lên một tiếng trầm đục vang vọng bầu không gian:

– Bát Hoang Đế Thủ, Chưởng Khống Bách Vật!

Trên bầy trời, bàn tay khổng lồ bỗng rung lên dữ dội sau đó nhằm thẳng hai ngón tay kia lao tới.

Ầm!

Dưới vô vàn ánh mắt kinh hoàng, hai vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cuối cùng đâm vào nhau trên bầu trời. Trời đất rung chuyển, nguyên lực bùng nổ tạo nên những đợt sóng xung lực cuồn cuộn ra xung quanh.

Trong vụ nổ nguyên lực, hai ngón tay và bàn tay khổng lồ không ngừng xâm thực lẫn nhau, hai luồng nguyên lực tác động qua lại phát ra vô số những tiếng nổ kinh thiên động địa.

Hai loại vũ kỹ, nhất thời khó phân thắng bại!

– Hừ!

Thế nhưng, trong cục diện giằng co này Lâm Động chỉ hừ một tiếng, tâm thần khẽ động, Nguyên Đan trong cơ thể bắt đầu vận hành, nguyên lực hùng hồn và tinh thần lực một lần nữa lại được truyền vào Uẩn Thần Bồ Đoàn. Tiếp đó, một cột ánh sáng Tinh nguyên lực mạnh mẽ hơn từ trong Uẩn Thần Bồ Đoàn bắn lên trên trời.

Hành động này của Lâm Động lập tức khiến không ít người biến sắc, không ai có thể ngờ được khi đã thi triển vũ kỹ Tạo Hóa Cấp kia rồi mà Lâm Động vẫn còn nguồn nguyên lực dồi dào như thế!

Lâm Động biến hóa thủ ấn, cột ánh sáng lập tức rung chuyển, chớp mắt đã ngưng tụ lại thành một ngón tay cổ xưa to lớn hùng vĩ hơn. Năng lượng và áp lực của nó còn cuồng bạo hơn hai cái trước!

Ngón tay thứ ba này xuất hiện cũng khiến sắc mặt Lâm Động hơi tái đi, vũ kỹ Tạo Hóa Cấp vốn tiêu hao cực nhiều nguyên lực. Giờ hắn liên tiếp dùng ba lần cũng giống như cùng một lúc thi triển ba cái vũ kỹ Tạo Hóa Cấp, nếu là người thường, dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng không thể cầm cự nổi!

Có điều, dù tiêu hao nhiều như vậy nhưng uy lực của ngón tay thứ ba này lại thật sự là kinh thiên động địa.

– Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, Tam Chỉ Diệt Sinh Linh!

Lâm Động từ tốn điểm ngón tay trên không trung, ngón tay cổ xưa kia tựa như ngôi sao băng phá không lao vào giữa hai luồng nguyên lực đang giằng co.

Ầm uỳnh uỳnh!

Trời đất rung chuyển, hai luồng nguyên lực nháy mắt bị phá vỡ, đồng thời Bát Hoang Đế Thủ của Lâm Lang Thiên cũng bị nổ tung.

Bát Hoang Đế Thủ bị phá vỡ, Lâm Lang Thiên rên lên một tiếng từ cổ họng, trước những gương mặt há hốc kinh ngạc của đệ tử Nội tộc, hắn ngã văng ra sau vài thước.

Cục diện giằng co bị phá vỡ, Lâm Lang Thiên đã rơi xuống thế hạ phong!

– Tiếp tiếp chiêu của ta!

Nhưng Lâm Động lúc này không hề có ý định dừng lại. Ánh mắt hắn lạnh băng, điểm ngón tay, từ trong nguồn nguyên lực, ngón tay thứ ba bay ra nhanh như chớp lao về phía Lâm Lang Thiên.

Ầm ầm!

Ngón tay thứ ba lập tức đã phong tỏa tất cả nguyên lực thiên địa xung quanh Lâm Lang Thiên, khiến hắn không thể chạy trốn.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Lang Thiên bị phong tỏa không còn đường lui, thậm chí họ còn kích động đến đứng cả lên, cảm giác như Lâm Lang Thiên sẽ không tránh được chiêu này.

Sắc mặt Lâm Lang Thiên ngày một âm u lạnh lẽo, bàn tay hắn run rẩy, thật không thể ngờ cục diện lại đến nước này.

– Bọn sâu kiến cũng vọng tưởng đánh bại ta? Nằm mơ!

Nguyên lực cuồn cuộn dâng lên, mắt Lâm Lang Thiên lóe lên những tia âm u lạnh lẽo, chỉ thấy hai tay hắn biến đổi nhanh như chớp, sau đó miệng há ra một đạo hào quang bắn ra.

Lập tức hào quang phình to, chớp mắt biến thành một tấm kính lục giác màu đen khổng lồ, trên đó là những luồng sáng đen lờn vờn, một thứ áp lực mạnh mẽ lan tỏa.

– Đó là… Linh bảo Địa cấp?

Khi chiếc kính đen lục giác xuất hiện, cả đấu trường lập tức xôn xao, vô số những ánh mắt kích động, tham lam nhìn lên chiếc kính. Sức mạnh này vượt xa Linh bảo Cao cấp hàng trăm hàng nghìn lần, đây chắc chắn là sức mạnh chỉ Linh bảo Địa cấp mới có!

Không ai có thể ngờ trong tay Lâm Lang Thiên lại có loại kỳ vật đẳng cấp này!

Cùng lúc đó, các vị Trưởng lão cũng biến đổi sắc mặt. Họ kinh ngạc thật ra không phải vì Lâm Lang Thiên có Linh bảo Địa cấp mà là vì Lâm Động có thể ép Lâm Lang Thiên đến mức này…

Ít nhất thì họ biết rằng, trong số những người có mặt ở đây, trừ một vài Trưởng lão có thể đếm trên đầu ngón tay ra, thì e là chẳng ai có bản lĩnh đó. Cũng có nghĩa là thực lực của Lâm Động rất có thể đã vượt qua cả chính bọn họ!

Chương 357 : Linh Luân Kính

Linh bảo Địa cấp?

Nhìn tấm kính đen lục giác phía trước người Lâm Lang Thiên, ánh mắt Lâm Động thoáng tối lại, hắn không ngờ Lâm Lang Thiên lại có được kỳ vật cỡ này!

Linh bảo Địa cấp tuy nghe thì chỉ cao hơn Linh bảo Cao cấp một tầng nhưng giữa chúng lại không thể so sánh bằng lượng được. Một số Linh bảo Cao cấp cùng lắm chỉ có thể làm lợi khí, nhiều nhất chỉ giúp thực lực phát huy dễ dàng hơn thôi. Còn Linh bảo Địa cấp thì khác, thứ bảo bối này thậm chí có thể có linh trí, cũng có nghĩa là Linh bảo Địa cấp đều có linh tính cả. Uy lực mạnh mẽ và vô số năng lực thần kỳ đủ để khiến bất cứ ai phải ghen tỵ.

Ít nhất thì cho đến nay, dù là Lâm Động cũng chưa thực sự được biết đến sự lợi hại của Linh bảo Địa cấp. Sự khủng bố duy nhất mà hắn được thấy chính là vũ kỹ Tạo Hóa Cấp trong Đại Hoang Cổ Bi. Nhưng vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cũng không thể hiện sức mạnh công kích nào hơn người. Còn sự lợi hại của Linh bảo Địa cấp thì hắn vẫn rất mơ hồ.

Đương nhiên mơ hồ thì mơ hồ nhưng từ năng lượng mà cái kính lục giác kia tỏa ra, hiển nhiên có thế thấy nó không phải hạng vừa.

– Hắn cũng có được không ít thứ tốt từ Gia tộc Lâm Thị!

Lâm Động nghĩ bụng.

Lâm Động mấy năm nay cũng coi như đã đánh đông dẹp bắc, nhưng chưa từng có cơ duyên có được Linh bảo Địa cấp, vậy mà tên kia không chỉ nhiều vũ kỹ Tạo Hóa Cấp hơn mà lại có cả thứ bảo bối này.

Ầm ầm!

Kính lục giác hiện lên phía trước Lâm Lang Thiên, hắn cười lạnh nhìn Lâm Động với sắc mặt thay đổi, thủ ấn biến hóa, tấm kính phát ra tiếng ầm ầm, vô vàn những tia hắc quang bắn ra.

Vút!

Lúc ấy, cự chỉ mang theo nguyên lực khủng bố cũng oanh kích lên trên tấm kính lục giác.

Uỳnh uỳnh!

Cự chỉ lao tới, những luồng hắc quang trên tấm kính ngày một dày đặc hơn, từng vòng từng vòng quấn lấy cự chỉ khiến tốc độ của nó chậm lại như bị mắc trong bùn.

– Linh Luân Kính, Nghịch Chuyển Càn Khôn!

Lâm Lang Thiên mặt lạnh như băng, biến hóa thủ pháp, hét lên một tiếng trầm đục. Chỉ thấy một cự chỉ kia tách làm đôi, một trong hai phần bị ánh hắc quang làm cho tan biến, còn phần kia quay ngoắt lại bắn về phía Lâm Động.

Linh bảo Địa cấp của Lâm Lang Thiên còn có thể xoay ngược công kích!

Lâm Động nhìn luồng sáng nguyên lực đang lao tới phía mình, bàn tay tóm trong không trung một cái, luồng sáng cách hắn mười trượng lập tức bùm một tiếng nổ tan tành.

– Lâm Động, công kích của ngươi với ta mà nói chẳng có chút sức uy hiếp nào cả!

Lâm Lang Thiên cười lạnh.

– Chẳng qua là dựa vào Linh bảo Địa cấp mà thôi. Nếu không có nó, ta giết ngươi dễ như trở bàn tay!

Lâm Động không chút nhún nhường, châm chọc nói.

– Có Linh bảo Địa cấp chính là tượng trưng cho thực lực, nhưng hôm nay có lẽ nó nên để ta chém chết ngươi!

Lâm Lang Thiên cười nham hiểm, tà áo tung lên, nguyên lực hùng hồn tràn vào trong Linh Luân Kính, tấm kính tung lên, luồng nguyên lực đó được chuyển hóa thành một đạo hắc quang mạnh mẽ bắn tới Lâm Động với tốc độ nhanh như chớp.

Thấy vậy, ánh mắt Lâm Động hơi tối lại, chân bước Thái Thanh Du Thiên Bộ tránh được đạo hắc quang đó.

– Để xem ngươi tránh được bao lâu?

Hai tay Lâm Lang Thiên đặt lên Linh Luân Kính, tấm kính rung lên, vô số đạo hắc quang mạnh mẽ bắn tới bao trùm toàn thân Lâm Động.

Đối diện với công kích dày đặc thế này, sắc mặt Lâm Động hơi thay đổi, tâm thần khẽ động, tinh thần lực tỏa ra hình thành một tầng phòng ngự quanh người.

Hắc quang bắn liên tiếp vào lớp phòng ngự tinh thần lực. Lâm Động cảm giác được rằng những tia hắc quang đó dường như có linh tính, khi tiếp xúc với tầng phòng ngực chúng không bắn ra phía khác mà thẩm thấu vào trong như muốn xâm thực tinh thần lực của Lâm Động.

– Lâm Động, cẩn thận, Linh bảo Địa cấp của hắn có một loại sức mạnh đặc biệt, tác hại với tinh thần lực không nhỏ đâu!

Tiểu điêu bỗng lên tiếng nhắc nhỏ.

Lâm Động khẽ gật đầu, không ngờ vừa mới chiếm được thế thượng phong mà giờ đã bị Linh bảo Địa cấp của Lâm Lang Thiên làm hỏng hết cả.

Lâm Động nắm tay lại, xuất ra Thiên Lân Cổ Kích, thi triển Thiên Lân Kích Pháp, kích ảnh mạnh mẽ đánh tan những luồng hắc quang đang bắn như mưa tới.

– Hừ, để xem ngươi trụ được bao lâu?

Ánh mắt Lâm Lang Thiên càng thêm thâm hiểm, hắn hít vào một hơi sâu, trong mắt bỗng lóe lên vô cùng nhiều loại màu sắc kỳ dị.

Trong lúc đó, Lâm Động đột nhiên cảm giác được nguyên lực và khí tức vốn đã tiêu hao rất nhiều của Lâm Lang Thiên giờ lại đang hồi phục với tốc độ kinh người!

– Sao có thể?

Sắc mặt Lâm Động đột nhiên trở nên khó coi.

– Lâm Động, ta cảm nhận được sự tồn tại của một đạo khí tức trong người hắn. Số nguyên lực này là do chủ nhân của đạo khí tức đó tặng hắn. Mẹ kiếp, tên khốn đó muốn giết ngươi đấy!

Tiểu điêu bỗng kêu lên.

– Quả nhiên hắn không đơn giản!

Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, nói vậy thì trong Lâm Lang Thiên cũng có cái tương tự như tiểu điêu? Chỉ là không biết rốt cuộc nó là cái gì.

Đến giờ, hắn đã thực sự cảm nhận được sự tàn bạo của đối thủ, không chỉ có nhiều vũ kỹ Tạo Hóa Cấp, lại có cả Linh Luân Kính, thứ bảo bối vừa công vừa thủ được này khiến Lâm Động đau đầu. Kết quả, không ngờ Lâm Lang Thiên hắn lại hồi phục nhanh chóng nguyên lực đã tiêu hao như thế!

– Lâm Động, với trình độ Bán Bộ Tạo Hóa, ta xem ngươi chống đỡ được bao lâu!

Ánh mắt Lâm Lang Thiên lại sắc bén như ban đầu, hắn từ trên cao cười lạnh nhìn xuống Lâm Động.

– Ta đây thiên phú dị thường, lại có đại cơ duyên, đại kỳ ngộ, so với ta, ngươi còn non nớt lắm!

– Lâm Động, mẹ kiếp, hắn quá khó đối phó, chúng ta liên thủ không?

Tiểu điêu nói, tình hình này phải quyết định gấp.

– Tạm thời không cần, giữ lại vốn cuối cùng vẫn tốt hơn!

Lâm Động hít sâu, thầm nói.

– Vậy ngươi định thế nào? Linh Luân Kính của hắn có thể phản kích giúp hắn không bại được!

– Tuy Linh bảo Địa cấp mạnh nhưng vẫn chưa đến mức vô địch, phản kích cũng chỉ có hạn, chỉ cần công kích đến mức Linh bảo Địa cấp cũng không thể phản lại thì ta sẽ phá tan được nó!

Lâm Động nói.

– Ngay đệ tam chỉ của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ cũng đã dùng rồi đấy!

Nói đến đây giọng của tiểu điêu có phần kinh hãi.

– Hừ, hôm nay nói thế nào cũng không thể để hắn yên lành được.

Mắt Lâm Động lóe lên hung ý, tâm thần khẽ rung lên, một luồng lực thôn phệ trào dâng trong người.

Uỳnh!

Cùng với sự lan tỏa của lực thôn phệ, nguyên lực thiên địa bỗng hóa thành vô số những đợt sóng triều tràn vào trong người Lâm Động.

Mà sau đó, nguyên lực đã tiêu hao bảy tám phần của Lâm Động dần hồi phục với tốc độ kinh người.

– Lâm Lang Thiên, ngươi vui mừng hơi sớm đấy! Tưởng chỉ ngươi biết thủ đoạn này sao?

Nguyên lực dập dờn quanh người Lâm Động, hắn từ từ ngẩng lên nhìn Lâm Lang Thiên với nụ cười lạnh đang đóng băng trên mặt.

– Khốn kiếp! Sao hắn có thể hấp thụ nguyên lực thiên địa như vậy?

Lâm Lang Thiên sững sờ nhìn Lâm Động, trong lòng gào thét. Nguyên lực thiên địa đều cần phải luyện hóa mới dùng được, nhưng Lâm Động lúc này lại bỏ qua bước đó!

Đương nhiên người bị kinh hoàng không chỉ có hắn, ngay cả các Trưởng lão cũng hiện lên vẻ không thể tin nổi.

– Lâm Lang Thiên, ngươi tưởng hôm nay lôi ra Linh bảo Địa cấp thì có thể không thất bại sao? Nằm mơ giữa ban ngày!

Dưới vô số ánh mắt kinh hoàng, Lâm Động bước ra một bước, lập tức sắc trời tối sầm lại, mây đen kịt kéo tới bao trùm cả trời đất.

Vòng xoáy nguyên lực khổng lồ nhanh chóng được ngưng tụ, cuối cùng bao trùm phía trến Lâm Động. những luồng nguyên lực mạnh mẽ đáng sợ đang cuộn trào.

Hiện tượng kỳ dị này khiến ai ai cũng phải kinh hãi!

Uỳnh!

Lâm Động nhanh chóng biến đổi thủ ấn, cuối cùng nguyên lực trong cơ thể biến thành một cột ánh sáng vàng bắn lên nối với vòng xoáy nguyên lực kia.

Theo sau sự vận chuyển của vòng xoáy nguyên lực sắc mặt Lâm Động lúc này cũng đã tái hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn đầy hung sắc. Sau đó với tốc độ chầm chậm ngón tay hắn điểm lên không trung.

– Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ, Tứ Chỉ Phá Thương Khung!

Đồng thời lúc đó, một tiếng nổ như sấm rền vang lên rung chuyển cả thiên địa!

Chương 358 : Liều mạng

Uỳnh!

Trong sự rung chuyển đó, trời đất như biến thành một cái vạc dầu, mà nguyên lực chính là dầu sôi trong đó, tiếng ùng ục, ầm ầm vang lên, nhìn cảnh tượng đó ai cũng phải hồn bay phách tán.

Cả đấu trường rộng lớn trở nên tĩnh lặng ngay khi hiện tượng dị thường này xảy ra. Đối mặt với hiện tượng này dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cũng phải khiếp sợ. Họ thực sự không thể tưởng tượng được rằng Lâm Động chỉ là Bán Bộ Tạo Hóa lại có được sức mạnh mà ngay cả cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng không có được.

Hắn rốt cuộc là người hay yêu nghiệt?

Ở chỗ bọn Lâm Chấn Thiên, họ cũng đang há hốc miệng kinh ngạc nhìn lên trời, rồi toàn thân không kìm được mà run lên. Chẳng ai ngờ được người thiếu niên hai năm trước còn chưa được Tạo Hình Cảnh mà giờ lại mạnh mẽ đến nhường này!

– Thực lực của Động nhi, có lẽ có thể nằm trong những vị trí hàng đầu của cả Vương triều Đại Viêm rồi!

Lâm Chấn Thiên hít sâu một hơi kìm nén sự kích động, nói.

– Xem ra để nó một mình ra ngoài tu luyện là đúng. Động nhi không phải người tầm thường, chúng ta quản thúc có khi lại hạn chế sự phát triển của nó.

Lâm Khiếu cũng không thể không thừa nhận sự tiến bộ của Lâm Động trong hai năm là quá sức khủng bố.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà từ một Nguyên Đan Đại viên mãn đã đuổi kịp thiên tài tuyệt thế Lâm Lang Thiên. Họ tin chắc rằng Lâm Động hiện nay chắc chắn cao hơn Lâm Lang Thiên một bậc!

Dù hiện giờ thực lực Lâm Động vẫn kém hơn Lâm Lang Thiên, nhưng thành tích của hắn đã sánh ngang với Lâm Lang Thiên, ai biết được khi Lâm Động bằng tuổi với Lâm Lang Thiên thì hắn sẽ lớn mạnh đến mức nào?

– Động nhi mới là thiên tài tuyệt thế thật sự của Gia tộc Lâm Thị!

Lâm Khiếu và Lâm Chấn Thiên nhìn nhau, ánh mắt đều có ánh lên niềm vui và sự kích động.

Phía sau đám người Lâm Chấn Thiên, những kẻ trong Nội tộc vốn nhìn họ không thuận mắt lúc này sắc mặt cũng tái đi vì hiện tượng kỳ dị trên bầu trời. Thực lực khủng bố mà Lâm Động thể hiện khiến họ phần nào thấy sợ hãi. Lúc này họ không dám chế giễu, châm chọc gì đám người Lâm Chấn Thiên nữa, vì Chiến Thần bất bại trong mắt họ cũng bị Lâm Động ép phải lôi hết tuyệt chiêu ra. Thực lực đó bọn họ căn bản không có tư cách so sánh, giờ mà vênh váo, châm chọc đám người Lâm Chấn Thiên chẳng khác nào tìm cái chết!

Đương nhiên, còn có rất nhiều đệ tử Nội tộc trẻ tuổi kia cũng có cùng ý nghĩ đó. Họ bị Lâm Động khiến cho toàn thân run rẩy, có những kẻ yếu ớt còn ngồi phịch xuống đất, thân ảnh như Ma Thần trên bầu trời kia đã khắc sâu một ấn tượng không thể nào phai trong tâm trí họ.

Lúc này dù không muốn thừa nhận thì họ cũng phải đối mặt với sự thật rằng Lâm Động đến từ Phân gia kia thực sự đã đối kháng được với tuyệt thế thiên tài của Gia tộc, Lâm Lang Thiên!

Lâm Khả Nhi khẽ nắm tay lại, đặt lên ngực dường như uốn kìm nén nhịp đập của trái tim. Thực sự nàng không thể ngờ chỉ trong thời gian ngắn vậy mà thực lực của Lâm Động lại tiến bộ đến thế này.

Lâm Khả Nhi khẽ cắn môi dưới, nhìn chăm chú lên thân ảnh mang luồng khí tức gần như chèn ép cả Lâm Lang Thiên. Đây là lần đầy tiên nàng thấy có người ép được Lâm Lang Thiên đến mức này, hơn nữa, quan trọng hơn là tuổi tác của người này lại nhỏ hơn bọn họ!

– Con người này đúng là yêu nghiệt!

truyện Linh Dị

Lâm Động điểm tay rất chậm nhưng mỗi lần điểm nguyên lực thiên địa lại càng thêm cuồng bạo.

Đương nhiên, cùng với mức độ khủng bố tăng lên, sắc mặt của Lâm Động cũng tái đi một chút, có thể thấy với thực lực hiện nay hắn thi triển chiêu thức này có phần gắng gượng.

Lần điểm tay cuối cùng, thiên địa dường như vang lên vô số tiếng xẹt xẹt, tất cả mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời lúc này nhìn tựa như một tấm kính với vô vàn vết nứt đang lan tỏa.

Một điểm tay của Lâm Động dường như phá vỡ cả bầu thiên không.

– Lâm Lang Thiên, giao cái mạng chó ra đây!

Ánh mắt Lâm Động âm u dị thường, ngón tay rung mạnh, bầu trời đằng sau nứt toác. Một cự chỉ màu vàng kim tựa như từ thời viễn cổ phá vỡ tầng mây nhắm thẳng hướng Lâm Lang Thiên lao xuống với tốc độ vô cùng kinh người.

Uỳnh uỳnh!

Cự chỉ kim sắc đó lao xuống, khoảng đất rộng lớn phía dưới lập tức sụt lở, đất đá bay tứ tung, cả thiên địa rung chuyển dữ dội, nhưng chẳng ai chú ý đến mặt đất, tất cả đều đang nhìn về phía Lâm Lang Thiên.

Nhìn cự chỉ đang lao tới, Lâm Lang Thiên cũng phải kinh hoàng. Hắn không thể ngờ chiêu công kích kinh thiên động địa mà Lâm Động thi triển lúc trước vẫn chưa phải cực hạn của hắn.

Tuy kinh hoàng nhưng Lâm Lang Thiên không hề hoảng loạn, lúc này không thể tránh được nữa, duy còn cách chống đỡ mới có cơ hội sống!

– Phụt!

Lâm Lang Thiên bỗng phụt máu miệng, trong Linh Luân Kính tức khắc tỏa ra những tia sáng màu đỏ tươi.

– Linh Luân Kính, Luân Chuyển Thiên Địa!

Lâm Lang Thiên hét, hai tay vung lên, một luồng nguyên lực hùng hồn ồ ạt chui vào Linh Luân Kính.

Cùng với luồng nguyên lực mạnh mẽ đang chảy vào, cộng với tác động của máu, thể tích của Linh Luân Kính phình to ra mấy làn, rồi rung lên dữ dội, bắn ba một chùm hắc quang bắn thẳng về phía cự chỉ kim sắc kia.

Ầm!

Nguyên lực bùng nổ cuộn trào cả không gian, chùm hắc quang đã chặn đứng cự chỉ kim sắc. Nhưng hiển nhiên lần công kích lần này của Lâm Động quá mạnh, dù có Linh Luân Kính nhưng hắc quang vẫn bị đẩy lùi về sau từng bước một.

– Lâm Lang Thiên, dựa vào Linh bảo Địa cấp mà thực lực của ngươi chỉ được vậy thôi sao? Nếu thế thì trận này có lẽ ta thắng rồi!

Tuy sắc mặt tái nhợt nhưng khí thế của Lâm Động vẫn vững như núi, ánh mắt sắc bén, tiếng hét như sấm. Ngón tay lại điểm ra, cự chỉ kim sắc rung chuyển, nguyên lực tựa ngọn núi lửa đỏ rực phun ra dòng nham thạch bắn thẳng về chùm hắc quang.

Hắc quang bị phá vỡ, ánh sáng của Linh Luân Kính lập tức tối lại, thậm chí còn phát ra tiếng kêu, dường như Linh Luân Kính cũng chịu sự tổn thương không nhỏ.

– Lâm Lang Thiên, bảo bối của ngươi đã bị tổn thương, ta xem ngươi còn chiêu gì nữa?

Ánh mắt Lâm Động tóe lên hung quang, từng bước tiến lên, tâm thần khẽ động, cự chỉ không hề dừng lại, cứ thế lao tới Lâm Lang Thiên. Nếu trúng đòn, dù trong người Lâm Lang Thiên có thứ cổ quái gì thì cũng bị vỡ tan thành khói bụi!

– Muốn thắng ta sao? Không dễ như thế đâu!

Mắt Lâm Lang Thiên lúc này đã đỏ rực lên, hiển nhiên hắn đã bị Lâm Động ép đến tuyệt lộ không còn đường lui nữa. Hắn biết rằng nếu hôm nay thua thì danh tiếng của hắn sẽ bị đả kích không gì so sánh được. Do vậy, bất luận thế nào hắn cũng tuyệt đối không được thua.

– Lâm Động, ngươi đừng có đắc ý sớm quá!

Lâm Lang Thiên hét lên, hai tay biến hóa vô vàn ấn pháp kỳ lạ, thân thể hắn bỗng hóa thành một luồng sáng đỏ chui vào trong Linh Luân Kính!

– Huyết Tế Chi Đạo, Nhân Bảo Hợp Nhất!

Tiếng hét vang lên từ trong Linh Luân Kính, mặt kính vốn ảm đảm bỗng sáng bừng lên. Thứ ánh sáng đó xé tan tầng mây trên trời, tựa như muốn xuyên thủng cả bầu trời.

– Cái gì?

Sắc mặt các vị Trưởng lão lập tức kịch biến, không ai không đứng bật dậy. Huyết Tế Chi Đạo cố nhiên có thể phát huy công kích rất lớn, nhưng rất có thể gây tổn hại lớn cho Linh bảo, thậm chí nghiêm trọng hơn có thể khiến Linh bảo Địa cấp mất đi linh tính, trở thành Linh bảo bình thường.

– Bọn chúng điên rồi, hai luồng công kích này nếu gặp nhau có khi cả nửa Lâm Thành cũng phải biến mất! Mau ngăn bọn chúng lại!

Một vị Trưởng lão mặt biến sắc hét lên.

– Ai ngăn được chứ?

Trưởng lão áo tím cau mày nói. Ngay cả ông ta cũng không dám đứng ra, ở đây có ai dám ra mặt?

Nghe thế, tất cả các Trưởng lão đều sửng sờ.

Khi đó, Linh Luân Kính trên trời bỗng xoay tròn, cuối cùng bùng phát những tia sáng đỏ như máu, trong chùm sáng đó, một luồng sức mạnh hủy diệt cuộn trào ra.

Ánh huyết quang vừa xuất hiện đã hung hăng lao về phía cự chỉ kim sắc!

Nhìn hai đạo công kích đang đâm về phía nhau, tất cả đấu trường đều xôn xao, các cường giả cũng cảm thấy không lành, sự va chạm này mà xảy ra họ cũng khó lòng mà thoát chết!

Nhưng lúc này muốn chạy thì cũng muộn rồi, vì hai luồng công kích đã lao vút đi sắp đâm vào nhau rồi.

Nhìn cảnh tượng đó, sắc mặt ai cũng hiện lên vẻ đầy sợ hãi!

Chương 359 : Lâm Phạm

Cự chỉ và huyết quang tựa như hai viên thiên thạch hủy diệt bay qua bầu trời, dưới vô số ánh mắt kinh hoàng sắp đâm vào nhau.

Đúng lúc đó, hiển nhiên Lâm Động cũng bừng tỉnh, uy lực này quá lớn, nếu lại đâm vào đòn phản kích của Lâm Lang Thiên thì e là cả đấu trường này sẽ bị hủy diệt.

Lâm Động lập tức lùi nhanh ra sau, đồng thời tâm thần cũng rung lên, tinh thần lực hùng hồn tỏa ra. Chỗ đất xung quanh bọn Lâm Chấn Thiên và Lâm Khiếu phía dưới lập tức nức toác ra, những bức tường đất vừa dày vừa chắc trồi lên khỏi mặt đất, bao quanh lấy bọn họ.

Uỳnh!

Thế nhưng sau khi Lâm Động làm xong những việc đó, chuẩn bị tránh đi thì đột nhiên từ chỗ Gia tộc Lâm Thị vang lên một tiếng nổ khủng khiếp. Lâm Động biến sắc, vì hắn cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng khủng bố đang cuộn tới.

Luồng khí tức này cực mạnh, dù là Trưởng lão áo tím cũng còn lâu mới đạt được trình độ này. Ngay khi khí tức đó xuất hiện, thiên địa đang sục sôi đột nhiên như bị cưỡng chế yên tĩnh trở lại.

– Cường giả Niết Bàn Cảnh!

Mọi thứ đột nhiên trở nên tĩnh lặng, từ đáy mắt Lâm Động lóe lên sự nặng nề, trong Gia tộc Lâm Thị quả nhiên có cường giả Niết Bàn Cảnh!

Ngay khi đó, chỉ thấy một tia sáng màu xanh vút qua bầu trời, một đạo thân ảnh tựa như xuyên qua hư không, không chút dấu hiệu nào xuất hiện ngay nơi giao nhau giữa cự chỉ và huyết quang.

– Các ngươi muốn hủy Lâm Thành của ta sao?

Người vừa đến vừa hiện thân liền mỉm cười, hai tay chầm chầm vẽ ra một vòng tròn huyền ảo ở trước mặt, lập tức một tấm lá chắn ánh sáng khổng lồ màu xanh được thành hình.

Rầm!

Cự chỉ tới trước đâm sầm vào tấm lá chắn ánh sáng, nhưng cú va chạm này không có nguyên lực bùng nổ khủng khiếp như tưởng tượng, dường như tấm lá chắn đã hấp thụ đòn công kích, không ngừng lóe lên những tia thanh quang kỳ dị, hút hết nguyên lực trên cự chỉ.

Cự chỉ vốn rất cuồng bạo dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn tan biết trước biết bao tiếng thở phào.

Giải quyết xong cự chỉ, người đó giơ bàn tay ra đánh về phía chùm huyết quang, một vòng tròn huyền ảo bắn ra từ những đầu ngón tay người đó, đẩy lùi huyết quang bay ngược trở vào Linh Luân Kính, đồng thời cũng đánh bật Lâm Lang Thiên đang hợp thể với Linh Luân Kính ra ngoài.

Biến cố xảy ra ở trên trời, từ khi người đó xuất hiện đến khi giải quyết xong Lâm Động và Lâm Lang Thiên, chỉ vỏn vẹn diễn ra trong vài lần chớp mắt. Khi mọi người bừng tỉnh lại thì mây trên bầu trời đã tan đi, ánh nắng ấm áp lại chiếu rọi, không ít người đã thở phào nhẹ nhõm có cảm giác như vừa thoát khỏi tay Tử Thần.

Lâm Động ở trên cao, lập tức nhìn về phía thân ảnh kia. Người đó mặc thanh bào, nhìn khoảng độ tuổi trung niên, nhưng tóc đã lấm tấm bạc, hiển nhiên tuổi tác không chỉ nhìn mặt mà xác định được. Người đó có cặp mày rậm, đôi mắt sáng đầy cương nghị, hiển nhiên đây phải là người có địa vị cao.

Hơn nữa, điều khiến Lâm Động bị chấn động chính là khí tức của người này. Thứ khí tức đó tuy không quá mạnh nhưng lại gây cảm giác nghẹt thở. Hắn biết rằng với thực lực của mình, ngay cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không thể khiến hắn có cảm giác này. Như vậy nghĩa là người đứng trước mặt này chính là một cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính!

Tuy nói rằng khi rời khỏi Đại Hoang Quận, Lâm Động cũng từng gặp phải lão nhân áo thô thực lực Niết Bàn Cảnh, nhưng lần đó để đối phó ông ta, hắn cũng chỉ dùng đến Huyết Linh Khôi, vì thế Lâm Động chưa thật sự thể nghiệm cảm giác về một cường giả Niết Bàn Cảnh. Do đó khi thấy người này nhẹ nhàng hóa giải ngón tay thứ tư của mình, Lâm Động mới cảm thấy chấn động như vậy.

Cường giả Niết Bàn Cảnh, quả là thứ Tạo Hóa Cảnh không thể sánh được!

Ở đằng xa, Lâm Lang Thiên bị ép ra khỏi Linh Luân Kính, sắc mặt hơi tái nhợt, Linh Luân Kính cũng bị tổn hại một chút, nhưng so với kết quả tệ nhất thì đã là rất tốt rồi.

Hắn nhìn người trung niên mặc thanh bào, tuy sắc mặt không dễ nhìn lắm nhưng vẫn cung tay nói:

– Tộc trưởng!

Người mặc thanh bào đó chính là Tộc trưởng đương nhiệm của Gia tộc Lâm Thị, Lâm Phạm.

Lúc ấy, rất nhiều Trưởng lão bên dưới cũng đang vội vàng bay lên, cuối cùng dừng lại trước mặt Lâm Phạm, thần tình đầy cung kính!

– Cả Tộc trưởng Lâm Phạm cũng bị kinh động đến rồi…

Trong đấu trường hiển nhiên có không ít người từng nghe nói đến vị Tộc trưởng này, thế là hàng loạt tiếng hô kinh ngạc vang lên. Chả trách mà có thể nhẹ nhàng hóa giải công kích mạnh mẽ như vậy. Thì ra là Tộc trưởng của Gia tộc Lâm Thị!

– Trưởng lão các ngươi cũng quá tắc trách, nếu đấu trường bị hủy thì không phải là xấu mặt Gia tộc Lâm Thị chúng ta sao? Sau này còn ai dám đến xem hội nữa?

Lâm Phạm khẽ cau mày, quát các Trưởng lão.

Cục diện hôm nay nếu không phải đã khiến ông bị kinh động đến đây thì e là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Các Trưởng lão bị mắng cũng chỉ biết cười khổ. Bọn họ cũng không ngờ lần Tộc hội này lại mọc ra một Lâm Động, hơn nữa giữa hắn và Lâm Lang Thiên lại có ân oán sâu sắc. Hai người giao đấu, cả hai đều nhiều thủ đoạn, nhiều hận ý, cuối cùng đến các Trưởng lão cũng không dám nhúng tay vào ngăn cản.

– Có điều lần này cũng có một niềm vui bất ngờ!

Lâm Phạm ngừng lại, đột nhiên quay về phía Lâm Động ở cách đó không xa, gương mặt uy nghiêm nở nụ cười khó che giấu, hòa nhã nói:

– Anh bạn trẻ, ngươi là Lâm Động phải không?

– Bái kiến Tộc trưởng!

Khi tức mãnh liệt trên người Lâm Động dần dần tan đi. Tuy trước đó có thể hiện ngông cuồng thế nào thì trước mặt vị Tộc trưởng này hắn cũng biết điều mà khiêm nhường.

– Đúng là giang sơn đời nào cũng có nhân tài, không ngờ trong Phân gia lại xuất hiện người có thể sánh ngang với Lâm Lang Thiên!

Lâm Phạm quét mắt nhìn Lâm Động, hắn cũng cảm nhận được ánh nhìn dò xét nhưng không ngăn cản gì. Lần đó lão nhân áo thô cũng không thể phát hiện ra bí mật của hắn, thực lực của Lâm Phạm nhiều nhất cũng chỉ bằng lão nhân đó mà thôi, đương nhiên Lâm Động không phải lo lắng.

Lâm Phạm nhìn Lâm Động một lượt nhưng không thu được kết quả gì. Hắn thấy lạ, Lâm Động có thể ép Lâm Lang Thiên đến mức đó, ngay Lâm Phạm hắn cũng cảm thấy không thể ngờ được.

Lâm Lang Thiên có thành tựu như thế, những năm gần đây đều được hưởng dụng rất nhiều tài lực và vật lực của Gia tộc, còn Lâm Động là người Phân gia, không được đãi ngộ đó, nhưng thành tựu của hắn lại không hề kém Lâm Lang Thiên, điều này chứng minh điều gì?

Điều này có nghĩa là nếu Lâm Động không có bí mật gì đó thì thiên phú của hắn hơn hẳn Lâm Lang Thiên!

Nghĩ đến đó, Lâm Phạm không khỏi chép miệng, trong một Gia tộc, có được một tuyệt thế thiên tài như Lâm Lang Thiên đã là phúc lớn, vậy mà giờ bọn họ lại có tới những hai người!

Nhìn từ góc độ một Tộc trưởng, Lâm Phạm đương nhiên vui mừng trước việc này, bất luận thế nào thì Lâm Động cũng họ Lâm, tuy không thân cận như Lâm Lang Thiên, nhưng cũng là người Gia tộc Lâm Thị.

– Tộc trưởng, Lâm Động này ngang ngược ngông cuồng, lần này lại gây náo loạn, ta nghĩ phải trừng phạt hắn!

Các Trưởng lão kia đều nhìn thấy được niềm vui trong mắt Lâm Phạm, vậy là ánh mắt Trưởng lão áo đen tối lại, ra hiệu với Trưởng lão áo nâu bảo hắn lên tiếng.

– Tộc hội vốn tổ chức để cho các thiên tài thể hiện thực lực, nay Lâm Động lực áp quần hùng, đó không phải thực hiện đúng mục đích của Tộc hội sao? Hà cớ gì trừng phạt hắn?

Lâm Phạm cười nói.

Trưởng lão áo nâu sững người, hậm hực ngậm miệng lại, xem ra thực lực mà Lâm Động thể hiện đã được Lâm Phạm công nhận.

– Lâm Động, hai ngươi giao đấu quá ác liệt, ta thấy hôm nay dừng lại ở đây đi tránh việc lưỡng bại câu thương.

Lâm Phạm nhìn Lâm Động nói.

Lâm Động nhíu mày, cuộc chiến hôm nay không thể coi là xong. Hắn vốn muốn triệt để đánh bại Lâm Lang Thiên. nhưng hiển nhiên là vẫn chưa đạt được mục đích.

Dù hắn biết chắc Lâm Lang Thiên vẫn còn thủ đoạn khác, vì dù sao thứ khí tức thần bì bên trong Lâm Lang Thiên vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng Lâm Động cũng không hề sợ. Trong hắn cũng có tiểu điêu, hai người liên thủ dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong cũng không làm gì được, huống hồ hắn còn có Huyết Linh Khôi nữa.

Huyết Linh Khôi mà xuất hiện thì Lâm Phạm cũng phải né tránh, muốn giết Lâm Lang Thiên không phải không thể.

Nhưng Lâm Phạm rõ ràng là không muốn hai người tiếp tục đán nữa, hắn là Tộc trưởng của Gia tộc Lâm Thị, địa vị phi phàm, không ai có thể chống lại lời của hắn.

– Không đánh cũng được, nhưng xin Trưởng lão hãy tuyên bố ta chính là Quán quân của Tộc hội lần này!

Lâm Động bỗng nói.

– Nằm mơ, có ta đây, ngươi dám sờ vào chức Quán quân?

Vừa nghe thế, sắc mặt Lâm Lang Thiên lạnh băng quát lên.

Tuy Quán quân chỉ là cái danh hiệu, nhưng điều này mà truyền ra ngoài không phải người khác sẽ cho rằng hắn đã bị Lâm Động đánh bại sao? Điều này là không thể chấp nhận được!

– Vậy thì đánh tiếp, lập sinh tử trạng!

Lâm Động cũng cười lạnh nói.

– Được!

Lâm Lang Thiên cũng nói.

– Im miệng!

Thấy hai người gườm gườm nhau, Lâm Phạm đành quát lên, lấy vẻ uy nghiêm của Tộc trưởng, quét mắt nhìn một vòng trầm giọng nói:

– Hai ngươi không cần tranh cãi nữa, ta tự có định đoạt!

Nghe thế, Lâm Lang Thiên vẫn có chút bất mãn, định nói gì đó thì Trưởng lão áo đen đã kéo hắn lại, lắc đầu. Vậy là hắn chỉ đành trừng mắt nhìn Lâm Động, sát ý nồng nặc. Có thể thấy lần này hai người đã thật sự như nước với lửa.

Đối diện với ánh mắt hung tàn đó, Lâm Động cũng chỉ cười lạnh. Sát ý nhiều đấy, vậy thì sao nào? Nếu có cơ hội Lâm Động sẽ tuyệt đối không do dự mà hạ thủ, giết chết tên hung ác đó!

Lâm Phạm ngăn hai người lại rồi nhìn ra đấu trường, trước tiên cung tay với bốn phía rồi nói vang vọng:

– Được chư vị hạ cố đến đây, Lâm Phạm ra trước tiên xin thay mặt Gia tộc Lâm Thị nói lời cảm tạ. Tộc hội lần này, sau khi trải qua rất nhiều cuộc giao đấu, chức Quán quân cuối cùng đã xuất hiện…

Nghe thế, mọi ánh mắt đều quay lại nhìn, một số người còn không kìm được mà đứng cả dậy.

Bức tường đất xung quanh đám người Lâm Chấn Thiên lúc này cũng đã sụp xuống, ánh mắt căng thẳng của họ gắn chặt lên bầu trời. Có thể Lâm Lang Thiên chỉ coi Quán quân là cái danh hiệu, nhưng trong mắt Lâm Chấn Thiên, đó chính là mục tiêu nỗ lực mấy chục năm nay, đó là vinh quang…

Cùng lúc đó, các đệ tử Nội tộc cũng nắm chặt tay, nín thở chờ đợi. Nếu lần này Lâm Lang Thiên vẫn là Quán quân thì họ vẫn có thể giễu võ giương oai, nhưng nếu là Lâm Động thì họ sẽ không còn tư cách vênh váo nữa. Vì một người của Phân gia mà cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu trước thiên tài Nội tộc thì họ là cái gì mà đắc ý?

Tất cả im lặng như tờ, Lâm Phạm nhìn quảng trường không một tiếng động, thở ra một hơi rồi giọng nói vang lên:

– Quán quân là… Lâm Động của Phân gia Viêm Thành!

Lời Lâm Phạm vừa dứt, toàn đấu trường tĩnh lặng trong giây lát, rồi những người trong Phân gia lập tức hoan hô nổ trời. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử Tộc hội, người của Phân gia giành chức Quán quân Tộc hội!

So với tiếng hoan hô như sấm dậy của Phân gia, bên Nội tộc thì ai nấy mặt mày đều trắng bệch, không còn chút ngạo khí nào nữa.

Qua trận chiến này, tất cả điều đã biết, Lâm Động sẽ vang danh cả Vương triều Đại Viêm!

Chương 360 : Hạ màn

Cả đấu trường, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc nổ ra như sấm, ngay những người đến xem cũng không kìm được mà gật đầu, mặt đầy vẻ kinh ngạc tán thưởng. Trận đại chiến kinh thiên động địa vừa rồi đúng là đã cho người ta cảm giác đã mắt.

Hai tuyệt thế thiên tài của Gia tộc Lâm Thị mỗi người đều trình diễn những tuyệt chiêu riêng của mình khiến người xem nhiệt huyết sục sôi, một vài thế lực cũng thầm ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Nếu trong gia tộc tông phái của họ cũng có được những con người như thế thì chắc chắn sẽ có vị trí đứng trong Vương triều Đại Viêm. Nhưng đáng tiếc họ đâu có cái phúc có những nhân vật tuyệt thế như vậy?

Lần Tộc hội này đặc sắc hơn bất cứ lần Tộc hội nào trước đây, tuy rằng thắng thua cuối cùng vẫn còn mơ hồ do có sự can thiệp của Lâm Phạm nhưng để Lâm Động giành Quán quân cũng chẳng ai dị nghị điều gì, thậm chí ngay các đệ tử Nội tộc cũng không thể không thừa nhận thực lực của Lâm Động đủ để vượt qua Lâm Lang Thiên.

Họ đều hiểu, từ nay về sau, vầng hào quang của tuyệt đỉnh thiên tài Gia tộc Lâm Thị đã không còn phát sáng trên đầu Lâm Lang Thiên nữa rồi.

Địa vị của Lâm Lang Thiên từ giờ sẽ gặp phải uy hiếp rất lớn.

– Hừ!

Ở trên trời, khi nghe thấy lời của Lâm Phạm xong, sắc mặt Lâm Lang Thiên lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt tóe lên những tia nộ hỏa. Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, mặt tối sầm lại, giũ áo quay về chỗ sâu trong Gia tộc Lâm Thị.

Lâm Động lạnh lùng nhìn Lâm Lang Thiên từ xa bỏ, hắn có thể cảm thấy được ánh mắt Lâm Lang Thiên nhìn mình trước khi đi lạnh lẽo đến mức nào, nhưng hắn không hề run sợ.

Trong lượt giao đấu đầu tiên coi như hắn đã chiếm thế thượng phong. Hắn biết rằng sau này nhất định hai người sẽ lại gặp nhau. Đương nhiên tốt nhất đừng cho hắn cơ hội, nếu có, nhất định hắn sẽ không chút do dự hạ thủ giết chết đối thủ có tiềm lực cũng không nhỏ này.

Trưởng lão áo đen thấy Lâm Lang Thiên phẫn nộ rời đi, ánh mắt cũng âm u nhìn Lâm Động, nhưng cũng không nói gì. Có điều Lâm Động vẫn nhìn ra được sát ý trong ánh mắt ấy.

Trong nội bộ Gia tộc Lâm Thị cũng có sự phân biệt phái hệ, mà Lâm Lang Thiên lại thuộc phái hệ của Trưởng lão áo đen. Nay Lâm Động hắn gây uy hiếp cho Lâm Lang Thiên, đương nhiên các Trưởng lão đặt hết hy vọng vào Lâm Lang Thiên sẽ có địch ý với Lâm Động.

– Lâm Động, với thực lực của ngươi, giành chức Quán quân của Tộc hội lần này là hoàn toàn xứng đáng!

Lâm Phạm nhìn Lâm Động hàm tiếu nói.

– Đa tạ Tộc trưởng!

Lâm Động cười, thật ra hắn cũng không để tâm nhiều lắm tới chức Quán quân hữu danh vô thực này, nếu không phải muốn mượn cơ hội này làm giảm nhuệ khí và uy phong của Lâm Lang Thiên, cùng với trả thù cho phụ thân thì hắn cũng chẳng cần tham gia nó làm gì.

– Hà hà, Lâm Động, ngươi đừng nghĩ rằng Quán quân Tộc hội chỉ là hư danh. Theo quy định, Quán quân mỗi kỳ đều có cơ hội vào trong Tộc Tàng của Gia tộc Lâm Thị chúng ta. Tại đó ngươi có thể lựa chọn bất cứ thứ gì mình muốn.

Dường như nhìn ra được thái độ không nhiệt tình lắm của Lâm Động, Trưởng lão áo tím bật cười.

– Tộc Tàng của Gia tộc?

Lâm Động nhướng mày.

– Tộc Tàng là nơi có cất giữ vô số bảo bối của Gia tộc Lâm Thị chúng ta. Trong đó có vô số vũ kỹ, đan dược và kỳ bảo. Linh Luân Kính của Lâm Lang Thiên cũng là một trong số đó.

– Ồ?

Nghe vậy, ánh mắt Lâm Động lóe lên dị quang, thì ra Linh bảo Địa cấp của Lâm Lang Thiên có được từ Tộc Tàng của Gia tộc Lâm Thị. Xem ra Gia tộc Lâm Thị quả nhiên không hổ là thế lực hàng đầu của Vương triều Đại Viêm. Nếu vậy thì mình có thể đến Tộc Tàng một chuyến rồi!

Trong cuộc giao chiến vừa rồi, Lâm Động cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Linh bảo Địa cấp, nếu hắn có được một thứ như thế thì ưu thế của Lâm Lang Thiên sẽ giảm đi phần nào.

– Chức Quán quân của hắn giành được không rõ ràng, được vào Tộc Tàng có vẻ không thỏa đáng lắm!

Trưởng lão áo đen cau màu, đương nhiên hắn không muốn Lâm Động được vào vùng bảo địa như thế, nếu thật sự Lâm Động có được bảo bối gì từ đó thì không phải sau này sẽ khó xử lý sao?

– Hà hà, sao lại không rõ ràng? Qua trận chiến vừa rồi, có lẽ tất cả những người có mặt ở đây sẽ chẳng ai có dị nghị gì hết.

Trưởng lão áo tím cười nói.

– Ừm, Đại Trưởng lão nói đúng, Lâm Động đã giành Quán quân thì cũng phải có được đãi ngộ của Quán quân. Nếu không điều này mà truyền ra ngoài thì có phải sẽ gây trò cười không?

Lâm Phạm cười nói.

Thấy Lâm Phạm cũng không phản đối, tuy Trưởng lão áo đen rất bất mãn nhưng cũng đành gật đầu.

– Lâm Động, ngươi cứ về thu xếp nghỉ ngơi, lát nữa Đại Trưởng lão sẽ đích thân dẫn ngươi đến Khu nghị sự. Lúc đó chúng ta còn có đại sự cần trao đổi.

Lâm Phạm nhìn quanh một lượt rồi nói.

– Đại sự?

Nghe thế, Lâm Động hơi sững lại, nhìn thì thấy Lâm Phạm không có ý nói gì thêm, hắn cũng gật đầu, ôm quyền với Lâm Phạm rồi bay xuống chỗ của đám người Lâm Chấn Thiên.

– Đại sư? Tộc trưởng, lẽ nào ngài muốn để Lâm Động tham gia Cuộc chiến Hạt giống sao?

Nhìn Lâm Động đang hạ xuống đất, Trưởng lão áo tím bỗng nói.

– Thực lực của Lâm Động đã đủ tư cách tham gia rồi. Nếu hắn và Lâm Lang Thiên đều có thành tích thì với Gia tộc Lâm Thị chúng ta cũng là một tin tốt!

Lâm Phạm trầm ngâm nói.

– Tộc trưởng, chúng ta không hề biết nhiều về Lâm Động, cho hắn cơ duyên đó, vạn nhất hắn có ngấm ngầm làm phản thì không phải đã gây họa cho Gia tộc Lâm Thị rồi sao?

Sắc mặt Trưởng lão áo đen đã đen lại, nói.

– Cuộc chiến Hạt giống không phải tầm thường, những người có tư cách tham gia đều là thiên tài tuyệt thế. Lần này không chỉ Tứ đại Gia tộc có nhân vật hàng đầu ra trận, thậm chí Hoàng thất và các tông phái bá chủ của Vương triều Đại Viêm cũng sẽ phái các đệ tử tinh nhuệ nhất tham gia, không thể coi thường!

Nói đến đây, Lâm Phạm ngừng lại một chút, nhìn Trưởng lão áo đen, cười nói:

– Ngay cả thực lực của Lâm Lang Thiên cũng không thể chắc chắn tuyệt đối, lẽ nào ngươi cho rằng Lâm Động chắc chắn có cơ duyên sao?

– Nếu Lâm Lang Thiên cũng không được thì Lâm Động càng không thể!

Trưởng lão áo đen lập tức nói, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận Lâm Động có thể vượt qua Lâm Lang Thiên.

Lâm Phạm cười không nói gì thêm, bắt đầu dặn dò người dưới thu dọn chiến trường.

o0o

Lúc này Lâm Động đã đáp xuống đất dưới bao con mắt hiếu kỳ và kính sợ. Gương mặt vốn rất lạnh lùng, khi nhìn thấy Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu cũng không kìm được mà nở nụ cười nhẹ.

– Gia gia, cha!

– Hảo tiểu tử!

Lúc này Lâm Chấn Thiên mừng đến không khép miệng lại được. Năm xưa tuy là người của Nội tộc Lâm Thị nhưng địa vị của Lâm Chấn Thiên không hề cao, vinh dự này càng không có tư cách chạm vào. Nhưng không ngờ nay hắn lại có được một đứa cháu nổi trội thế này, thật sự khiến Lâm Chấn Thiên xúc động không nói nên lời.

– Hai năm nay vẫn tốt chứ? Mẹ con không có việc gì là lại càu nhàu, nhớ con lắm đấy!

Lâm Khiếu vỗ mạnh lên vai Lâm Động, mắt ánh lên niềm tự hào và vui mừng. Trong hai năm, một thiếu niên non nớt đã như lột xác trở nên vô cùng trưởng thành vững vàng.

– Lâm Động ca ca thật giỏi!

Thanh Đàn cười nói, đôi mắt to tròn giờ đã híp lại thành hình lưỡi liềm, phấn khích đến đỏ ửng cả mặt mày.

Nhìn những gương mặt thân quen vô cùng thân thiết, trong lòng Lâm Động vô cùng ấm áp. Thời gian lịch luyện hai năm coi như hắn cũng đã biết được lòng người phức tạp khó lường nhường nào, ra ngoài lúc nào cũng phải cảnh giác, nhưng sự cảnh giác đó khi đối diện với người thân lại tự động tiêu tan.

Vì đây là những người thân thật sự của hắn, hắn đang phấn đấu vì họ, còn họ đang toàn tâm toàn lực ở phía sau ủng hộ hắn dù trong hoàn cảnh nào chăng nữa.

Lúc này, các Phân gia khác và cả những người trong Nội tộc coi như từng quen biết Lâm Chấn Thiên cứ chốc chốc lại đến chào hỏi.

Trước đây có lẽ họ đã quên mất rằng mình từng quen người này rồi, nhưng giờ họ lại không thể không lục lại trí nhớ để nhớ lại người bị đuổi khỏi Nội tộc mấy chục năm này, rồi tươi cười đến nịnh nọt lấy lòng.

Ai cũng hiểu thực lực hôm nay Lâm Động thể hiện ra chắc chắn sẽ khiến hắn có được địa vị rất cao trong Gia tộc Lâm Thị. Dù trong thời gian ngắn không thể sánh bằng Lâm Lang Thiên, nhưng chắc chắn cũng thuộc hàng nhân vật hàng đầu trong Gia tộc Lâm Thị. Lúc này không nịnh thì đợi đến bao giờ?

Đối mặt với những gương mặt tươi cười này, Lâm Động không thèm để ý, Lâm Khang biết cách giao tiếp, chủ động chặn những người kia lại, còn Lâm Động thì cùng Thanh Đàn, Lâm Hoành, Lâm Hà cười đùa, tận hưởng sự ấm áp của gia đình.

truyện cõi âm

Trong khi Lâm Động được mọi người chú ý, bên trong Nội tộc Lâm Thị, sắc mặt Lâm Lang Thiên tối sầm lạnh lẽo đáp xuống đình viện, ánh mắt rừng rực cháy, cuối cùng không nhịn được đập một phát xuống khiến chiếc bàn vỡ vụn.

– Đồ tiểu tạp chủng! Ta thật hối hận năm đó ở Cổ mộ phủ không tát chết hắn luôn!

Lâm Lang Thiên nghiến răng nói, ngữ khí đầy sát ý.

– Tên tiểu tử đó cũng không tầm thường, trong hai năm qua nhất định hắn có kỳ ngộ gì đó, nếu không thì không thể tiến bộ nhường đó!

Đột nhiên một giọng nói khàn đặc vang lên, nó phát ra từ bên trong cơ thể Lâm Lang Thiên, vô cùng quỷ dị.

– Vũ kỹ Tạo Hóa Cấp của tên tiểu tạp chủng đó thực sự quá mạnh, e chính là bộ vũ kỹ mà lần đó ngươi cảm ứng được.

– Bi Hồn của Tạo Hóa Võ Bi đó ấn trốn quá sâu, hôm đó ta chỉ có thể cảm nhận được ở chỗ nào đó có vũ kỹ rất mạnh. Bộ vũ kỹ đó, chỉ khi nào câu thông được với Bi Hồn mới có thể lấy được. Có lẽ tên tiểu tử đó có kỳ bảo gì đó mới câu thông được với Bi Hồn lấy được bộ vũ kỹ thần kỳ đó!

Giọng nói khàn khàn đó nói tiếp.

– Hắn tạo ra sự uy hiếp quá lớn với ta, nhất thiết phải diệt trừ!

Sát ý trong mắt Lâm Lang Thiên trào dâng.

– Hai ta liên thủ giết hắn cũng không khó, nhưng ở Lâm Thành này thì thật không dễ dàng. Ta mà ra tay sẽ khiến các cường giả Niết Bàn Cảnh phát giác ra, đến lúc đó sẽ bị bại lộ thân phận mất.

Lâm Lang Thiên nhíu mày, định nói gì đó thì một tia sáng mờ bắn tới, bị hắn tóm lấy, một giọng nói được bao bọc bởi nguyên lực chui vào tai hắn.

Nghe xong, ánh mắt Lâm Lang Thiên lạnh băng, trầm mặc một lúc rồi sát ý một lần nữa lại sục sôi:

– Muốn để tên tiểu tử đó tham gia Cuộc chiến Hạt giống sao? Cũng được, đây cũng là cơ hội không tệ. Chỉ cần tên khốn này dám đi thì ta sẽ không cho hắn cơ hội quay về! Muốn đấu với ta sao, ngươi còn non nớt lắm!

Giọng nói lạnh lẽo trầm đục của Lâm Lang Thiên vang vọng trong đình viện…

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Mô Phật ^^! Thế giới Mộng Huyễn --> Ai biết ai đâu. Không quy 0 mà thôi . -Tuy nhiên mọi thứ trong mắt tại hạ đều có Nhân Quả ( có người sinh ra đã đến vạch đích của đời người, có kẻ sinh đồ tể, cũng như có người sinh ra thiếu gì đó..[ tay, chân , mắt..( đặc biệt có sinh ra thiếu Tâm )..] - CON NGƯỜI luôn luôn đấu tranh có gắng thay đổi bản thân ( tiền, yêu,sinh,tử...) nhưng có người thành công có kẻ thất bại theo tôi đó là ( Vận - Mênh ) *** Ừm cách nói của bản là Sai à nha...---> Bạn không thấy không nghe được không có nghĩ là [ KHÔNG ] ---> À Mê Chấp Nó vốn dĩ là ( Khởi Nguyên )của Vạn Vật trên thế gian -- Nếu không có có mê chấp vậy chúc mừng bạn đã về [ KHÔNG ] như vậy bạn đã Quả La Hán rồi...
https://audiosite.net
Du Lãng 5 ngày trước
MUỐN BIẾT RÕ THÌ VÀO ĐÂY NÓI THOẠI TRỰC TIẾP VỚI TA.
https://audiosite.net
Truyện này mang nặng tư tưởng của truyền thuyết nhân gian và sự mê chấp vào kinh kệ của tôn giáo phàm nhân. Phàm nhân không thể giao tiếp được với TRỜI PHẬT, tự cho mình là con Trời (Thiên tử), tự cho mình là con Phật Phật tử), tự cho mình là đắc Đạo, tự cho mình là La Hán, là Bồ Tát, là Phật Tổ...đúng là một trò hề vô cùng trơ trẽn và lố bịch. - Mê chấp chính là nguồn gốc của mọi sự đau khổ tội lỗi và luân hồi lẩn quẩn. Tôn giáo xưa nay chỉ là chỗ dựa tinh thần cho bá tánh chứ không phải là cứu cánh giải thoát cho nhân gian.
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 7 ngày trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 2 tuần trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )