Vũ Động Càn Khôn
Tập 70 [ chương 346 đến 350 ]
❮ sautiếp ❯Chương 346 : Tộc hội
Quận Đại Viêm có lẽ là quận vực phồn hoa nhất của Vương triều Đại Viêm, bởi quận Đại Viêm còn gọi là Hoàng Quận, Đế đô của Vương triều Đại Viêm cũng nằm trong quận thành này.
Nói về diện tích, quận Đại Viêm có lẽ không rộng bằng quận Đại Hoang, nhưng đây lại là nơi cường giả của Vương triều Đại Viêm tập trung đông nhất. Hơn nữa, những thế lực thực sự là cường đại nhất của Vương triều Đại Viêm cũng tập trung cả ở đây.
Từ góc độ nào dó, quận Đại Viêm có thể gọi là trung tâm của cả Vương triều Đại Viêm.
Khi Lâm Động ra khỏi rừng sâu, nhìn quận vực trước mặt, trong lòng hắn lại có cảm giác rất kỳ lạ. Trong mắt rất nhiều đệ tử Phân gia của Gia tộc Lâm Thị, quận Đại Viêm chính là thánh địa trong lòng bọn họ. Rất nhiều người của Phân gia nỗ lực cả đời đều chỉ vì muốn thoát khỏi thân phận Phân gia, thực sự trở thành người của Nội tộc.
Trong đó bao gồm cả gia gia của Lâm Động, Lâm Chấn Thiên.
Nhưng cảm giác đó Lâm Động lại không quá mức mãnh liệt. Đối với Gia tộc Lâm Thị khổng lồ này, hắn không có quá nhiều sự kính sợ, mà chỉ có sự lạ lẫm.
Nếu không phải bởi vì Lâm Chấn Thiên và Lâm Khiếu, thêm nữa lại có rất nhiều ân oán cùng Lâm Lang Thiên thì cái gọi là Tộc hội này, e rằng Lâm Động cũng không thèm tham dự.
Tuy nhiên mọi thứ đều không có chữ nếu, hắn hiện tại rất chờ mong Tộc hội kia. Hai năm trước, ở trong Cổ mộ phủ, Lâm Lang Thiên chỉ dựa vào khí tức có thể khiến Lâm Động vô cùng chật vật. Nhưng hiện tại có lẽ khí tức của hắn cũng không thể nào khiến thân thể Lâm Động có chút run rẩy nào nữa. Hai năm tu luyện, hắn đã không còn là thiếu niên phải đem nỗi hận với Lâm Lang Thiên cất giấu sâu trong lòng nữa.
– Đi thôi, trực tiếp tới Lâm Thành. Ngày mai Tộc hội bắt đầu rồi, thời gian rất gấp, nhưng có lẽ vẫn kịp đi tới!
Kìm nén cảm xúc trong lòng, Lâm Động mỉm cười, chân điểm vào mặt đất liền bay lên. Một đạo hồng quang từ phía sau bay lên đỡ lấy hắn, sau đó nhanh như chớp bay về phía Lâm Thành.
Quận Đại Viêm có hai thành phố chủ yếu, một là Hoàng Thành, cũng là Đế đô, hai là Lâm Thành, trung tâm của Gia tộc Lâm Thị. Lâm Thành có thể sánh ngang cùng Hoàng Thành, từ đó có thể thấy địa vị của Gia tộc Lâm Thị ở Vương triều Đại Viêm lớn thế nào.
Lâm Thành nằm ở phía Tây Bắc quận Đại Viêm, cũng là nơi phồn hoa, giao thông thuận tiện. Tòa thành này cũng thực sự là một trong những thành trì hàng đầu của Vương triều Đại Viêm. Bất kể là sự hùng vĩ hay là sự phồn hoa đều nằm trong top các thành thị đứng đầu của Vương triều Đại Viêm.
Lâm Thành hiện tại cơ hồ đã trở thành nơi náo nhiệt nhất Vương triều Đại Viêm. Vô số cường giả và các thế lực từ bốn phương tám hướng kéo tới, khiến dòng người ra vào Lâm Thành trở nên vô cùng khủng khiếp.
Đương nhiên, người đông đúc như vậy hoàn toàn do Gia tộc Lâm Thị hôm nay tổ chức Tộc hội. Trong cuộc Tộc hội này, lớp trẻ tuổi của Gia tộc Lâm Thị đều có cơ hội thể hiện bản lĩnh, mà người thắng cũng sẽ lập tức nổi danh khắp thiên hạ.
Không ai hoài nghi uy tín của Tộc hội của Gia tộc Lâm Thị, bởi người chiến thắng ở Tộc hội này, sau này cũng sẽ là một trong những nhân vật hàng đầu ở Vương triều Đại Viêm.
Diện tích Lâm Thành này vô cùng rộng lớn, tường thành cao hàng mấy trăm trượng kéo dài hết tầm mắt, trong ngoài thành đều có đội hộ vệ tinh nhuệ của Gia tộc Lâm Thị. Những hộ vệ này khí tức trầm ổn, ánh mắt sắc lạnh, hiển nhiên là huấn luyện bài bản.
Trong Lâm Thành, bất luận là thế lực nào cũng phải kiềm chế một chút, bởi vì ở đây là thiên hạ của Gia tộc Lâm Thị.
Từ góc độ nào đó, đây là lãnh địa riêng của Gia tộc Lâm Thị, mà không phải là đất sở hữu của Vương triều Đại Viêm.
Ở giữa tòa thành này có một đấu trường khổng lồ, đấu trường rộng chừng hàng vạn trượng, vô cùng hùng vĩ, khiến người khác không khỏi chấn kinh.
Đấu trường khổng lồ này chính là nơi tổ chức Tộc hội quan trọng nhất của Gia tộc Lâm Thị.
Lúc này, trong đấu trường khổng lồ này đã chật kín người, thanh âm hỗn tạp đan xen vào nhau, cuối cùng bắn thẳng lên trời cao, khiến ngay cả tầng mây cũng bị xé nát.
Đấu trường phân ra trong ngoài. Bên ngoài tiếp đón người bình thường, còn bên trong là cường giả nổi danh của Vương triều Đại Viêm và các thế lực nổi tiếng. Ở đây cơ hồ tụ tập đầy đủ các thế lực đỉnh cao của Vương triều Đại Viêm, lực hiệu triệu đó trong khắp Vương triều Đại Viêm, thế lực có thể làm được cũng không hề nhiều.
Ở trung tâm của đấu trường hình dạng vô cùng kỳ dị, đó là một hình tháp trên hẹp dưới rộng, trên đó đan xen ngang dọc hàng trăm sân đấu. Sân đấu càng lên cao càng ít, đặc biệt là nơi cao nhất chỉ có một sân đấu duy nhất.
Hiển nhiên, người tham gia Tộc hội bắt buộc phải từ sân đấu phía dưới tiến dần lên, cuối cùng ở sân đấu cao nhất sẽ gặp đối thủ cuối cùng để phân tài cao thấp.
Lúc này, trong sân đấu hình thù kỳ lạ kia cũng đã chật kín người, từng đạo nguyên lực hùng hậu tuôn ra, hiển nhiên lúc này Tộc hội đã bắt đầu.
– Phân gia Tuyên Thành, Lâm Động Thiên thắng!
– Gia tộc Lâm Thị, Lâm Hóa thắng!
– …
Trong đấu trường khổng lồ, không khí đã nóng bỏng tới cực điểm, vô số ánh mắt tập trung trên người đám người trẻ tuổi của Gia tộc Lâm Thị và các Phân gia. Mỗi khi có tiếng hô trầm thấp hùng hồn này vang lên, đấu trường lại vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc. Bởi vì đó là thanh âm tuyên bố thắng bại.
Ầm!
Ở trong một sân đấu, nguyên lực hùng hậu đột nhiên bùng nổ ra, lập tức hai đạo thân ảnh tách ra. Trong đó một đạo thân ảnh bay mạnh đi, cuối cùng trực tiếp rơi ra khỏi sân đấu, rơi xuống mặt đất, một ngụm máu tươi phun ra.
– Gia tộc Lâm Thị, Lâm Dương thắng! Phân gia Viêm Thành, Lâm Hoành bại!
Nghe thấy tiếng hô vang vọng đó, đột nhiên vô số ánh mắt nhìn về phía thân ảnh vừa bị chấn bay đi, trong đó có không ít tiếng cười chế nhạo.
– Hừ!
Trong ánh mắt chăm chú nhìn kia, đạo thân ảnh vừa bị đánh bay đi nắm tay nắm chặt lại.
– Phế vật Phân gia vô dụng, còn muốn tranh cùng bổn thiếu gia?
– Hừ, các ngươi là người của Phân gia Viêm Thành phải không? Phân gia các ngươi xuất hiện một tên Lâm Động rất kiêu ngạo phải không? Đúng là không biết trời cao đất dày là gì, cũng dám đắc tội với Lâm Lang Thiên ca. Nói cho các ngươi biết, hắc hắc, ta nói cho ngươi biết một tin, lần Tộc hội này, Phân gia của các ngươi sẽ không có nổi một trận thắng đâu!
Trên sân đấu, thanh niên mặc cẩm y cười lạnh, nhìn thân ảnh phía dưới, cười chế nhạo nói.
– Hãy ngoan ngoãn chạy về cái xó Viêm Thành kia đi, sau đó nói với tên phế vật Lâm Động kia, có một số người, hắn không thể đắc tội được!
– Con mẹ mày mới là phế vật!
Đạo thân ảnh kia mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt quen thuộc đó chính là Lâm Hoành.
Hắn lúc này vô cùng phẫn nộ nhìn thanh niên ở trên cao, định tiếp tục xông lên, nhưng một đạo kình phong đã bắn tới, trực tiếp chấn hắn bay ngược trở lại.
– Ngươi đã thua trận, không có tư cách đăng đài nữa!
Bên cạnh thanh niên kia, một nam tử trung niên xuất hiện, lạnh lùng nhìn Lâm Hoành, nói.
Lâm Hoành bò dậy, đang định xông lên lần nữa, đã có hai cánh tay liền giữ hắn lại. Hắn đưa mắt nhìn lại, chính là đám người Lâm Chấn Thiên.
– Gia gia!
Thấy Lâm Chấn Thiên, Lâm Hoành nhất thời có chút xấu hổ cúi đầu.
– Quay về đã!
Thân thể Lâm Chấn Thiên tựa hồ có chút run rẩy. Những ánh mắt chế nhạo xung quanh khiến lão như quay về tám năm về trước. Nhưng may mà đã trải qua nhiều việc, sắc mặt già nua của lão cũng không có nhiều thay đổi. Nhưng Lâm Hoành từ trong thanh âm của lão nghe ra có chút sự bất lực.
Đoàn người dưới ánh mắt vui sướng của không ít kẻ khác quay người đi về chỗ ngồi ở một góc xa của bọn họ. Từ vị trí này có thể nhìn thấy, tựa hồ địa vị của bọn họ ở đây vô cùng thấp kém.
Khi Lâm Hoành quay lại ghế thì lại thấy một đạo thân ảnh khác cũng ngồi ở đây, lập tức sững người, nói:
– Lâm Hà, ngươi…
– Thất bại rồi!
Đạo thân ảnh kia ngẩng đầu lên, ánh mắt xinh đẹp xuất hiện nụ cười khổ, thở dài nói.
– Các ngươi không cần suy nghĩ nhiều, lần này không trách các ngươi được, là chúng ta đã bị người khác sắp đặt ám hại.
Lâm Chấn Thiên thở dài một tiếng.
– Phụ thân, là thế nào?
Nghe thấy vậy, sắc mặt bọn người Lâm Khiếu ở bên cạnh nhất thời biến đổi, nói.
– Ngươi không phát hiện ra sao? Đối thủ của Lâm Hoành và Lâm Hà đều là người của Nội tộc, hơn nữa thực lực đều là Tạo Hình Cảnh. Tình trạng như vậy không thường xuyên xuất hiện.
Lâm Chấn Thiên cười khổ một tiếng, nói:
– Nếu các ngươi lại nhìn vị trí họ sắp xếp cho chúng ta, cơ bản là vị trí kém nhất trong số các Phân gia.
– Bây giờ trong bốn người của chúng ta, Động nhi vẫn chưa hiện thân, tiếp đó phải xem nha đầu Thanh Đàn thế nào. Hai năm này, tiến bộ của nàng ta không hề kém so với Động nhi năm xưa.
Lâm Chấn Thiên ngẩng đầu nhìn về một sân đấu ở giữa. Ở đó có một đạo thân ảnh xinh đẹp đang đứng ở đó, giống như một tinh linh vô cùng xinh đẹp.
Lâm gia Viêm Thành bây giờ chỉ còn lại Thanh Đàn là chưa thất bại.
– Phụ thân, yên tâm, đợi Động nhi quay về, hết thảy mọi nhục nhã đều sẽ được được trả lại đầy đủ.
Lâm Khiếu nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Chấn Thiên, thanh âm âm trầm nói.
Nghe thấy thế, khuôn mặt già nua của lão nhân cũng lộ ra chút vui mừng, gật đầu cười.
Lão đang đợi, bọn người Lâm Khiếu cũng đang đợi, đợi người kia quay về.
Lúc đó, bọn họ sẽ được ngẩng cao đầu lên.
Chương 347 : Thanh Đàn cường đại.
Ở một sân đấu phía Bắc trong đấu trường hình tháp khổng lồ, có không ít ánh mắt đang tập trung nhìn về phía này, bởi ở đây đang xuất hiện một thiếu nữ xuất chiến.
Thiếu nữ mặc thanh y thanh nhã, dáng người thon thả, làn da như ngọc, ánh mắt như làn nước khiến không ít đệ tử của Nội tộc đều chấn động nhìn về phía này. Khí chất và dung mạo như vậy, cho dù trong Nội tộc Lâm Thị cũng khó tìm được người như vậy.
Thời gian hai năm, tiểu cô nương vẫn theo đuôi phía sau Lâm Động bây giờ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Thiếu nữ đó đương nhiên chính là Thanh Đàn.
Thiếu nữ lặng lẽ đứng giữa sân đấu, tiếng ồn ào bên ngoài tựa hồ không khiến nàng chú ý, chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra xung quanh. Nhưng đáng tiếc đạo thân ảnh không lúc nào mà nàng không nhớ tới lại không hề xuất hiện.
– Phân gia Viêm Thành, Lâm Thanh Đàn đối chiến cùng Gia tộc Lâm Thị, Lâm Phong!
Giữa sân, một gã nam tử trung niên nhìn Thanh Đàn một chút, trong mắt cũng có chút kinh ngạc. Cho dù hắn đã gặp qua không ít người, cũng không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp thoát tục của thiếu nữ này. Nhưng rồi lập tức nghĩ tới điều gì đó, không khỏi thầm lắc đầu, trầm giọng hô to.
Vù!
Khi tiếng quát của nam tử trung niên vừa vang lên, đột nhiên một tiếng xé gió phát ra, một đạo thân ảnh từ cách đó không xa lao lên, xuất hiện ở giữa sân đấu.
Người này ước chừng hai mươi tuổi, bộ dạng cũng có chút tuấn tú. Hắn vừa đáp xuống liền nở nụ cười hòa nhã cùng Thanh Đàn. Hắn tựa hồ muốn thể hiện chút phong độ, nhưng ánh mắt nóng bỏng lại để lộ ra tâm trạng thực của hắn.
– Gia tộc Lâm Thị, Lâm Phong!
– Lâm Thanh Đàn!
Thanh Đàn bình tĩnh liếc Lâm Phong, lông mày khẽ nhíu lại. Bởi nàng phát hiện ra Lâm Phong không ngờ đã là cường giả Tạo Khí Cảnh đại thành. Thực lực này cho dù ở trong Gia tộc Lâm Thị cũng không hề yếu, sao vừa xuất trận đã gặp phải đối thủ cường đại như vậy?
– Ha ha, Thanh Đàn muội tử, xin chỉ giáo!
Lâm Phong mỉm cười. Hắn nhìn Thanh Đàn, trong lòng có chút nuối tiếc.
Nếu đối phương không phải người của Phân gia Viêm Thành thì hắn còn có thể thương hoa tiếc ngọc mà nhân nhượng. Nhưng đáng tiếc, trước khi Tộc hội bắt đầu, Lâm Lang Thiên đã căn dặn tuyệt đối không được để một ai của Phân gia Viêm Thành lọt qua được vòng đầu tiên.
– Tên Lâm Động kia đúng là không biết sống chết thế nào, đắc tội với ai không được, lại đi đắc tội với Lâm Lang Thiên đại ca, bây giờ lại liên lụy với cả mình.
– Nguy rồi, đối thủ của Thanh Đàn là Lâm Phong. Tên này trong Gia tộc Lâm Thị cũng rất nổi bật, nghe nói không lâu trước đã tiến lên Tạo Khí Cảnh đại thành. Tuy Thanh Đàn hai năm nay tiến bộ nhanh chóng nhưng hiện tại vẫn chỉ là Tạo Khí Cảnh tiểu thành, lần này e rằng cũng khó mà thắng được.
Ở ghế ngồi ở góc khuất kia, đám người Lâm Chấn Thiên nhìn đối thủ của Thanh Đàn lần này, sắc mặt đại biến.
– Xem ra quả nhiên có người muốn nhằm vào Phân gia Viêm Thành của chúng ta.
Sắc mặt Lâm Khiếu âm trầm nói.
– Nhất định là tên khốn nạn Lâm Lang Thiên! Thanh Đàn đã nói, Lâm Động từng có ân oán với hắn, tên khốn này thực sự không buông tha cho chúng ta!
Lâm Mãng nghiến răng nói.
– Nhỏ giọng thôi! Ngươi định hại chết chúng ta sao?
Lâm Chấn Thiên thấp giọng quát. Lâm Lang Thiên có địa vị rất cao ở Gia tộc Lâm Thị, với thực lực và địa vị của hắn, chỉ cầm ý niệm vừa động là có thể khiến bọn họ không còn đường sống.
Bị Lâm Chấn Thiên quát lên một tiếng, Lâm Mãng cũng đành không cam lòng ngồi xuống.
– Không cần lo, nha đầu Thanh Đàn kia hai năm nay tiến bộ rất khủng khiếp. Nàng ta từng một mình vào thâm sơn tu luyện một năm, từ Nguyên Đan Đại viên mãn tiến lên Tạo Khí Cảnh tiểu thành. Với năng lực của nàng ta, cho dù đối mặt với Lâm Phong có lẽ cũng có thể đối phó được.
Lâm Chấn Thiên mở miệng an ủi. Hiện tại Lâm Hoành và Lâm Hà đều đã bị thất bại, nếu Thanh Đàn cũng thất bại nữa thì Phân gia Viêm Thành của bọn họ sẽ trở thành Phân gia đầu tiên bị loại hết toàn bộ, thể diện lần này cũng sẽ bị mất sạch.
Nghe thấy Lâm Chấn Thiên nói vậy, đám người Lâm Khiếu cũng gật đầu. Bây giờ cũng chỉ có thể xem biểu hiện của Thanh Đàn mà thôi.
– Tất cả chuẩn bị, tỷ thí bắt đầu!
Dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của mọi người, nam tử trung niên thấy hai bên đã đến đủ, liền khẽ gật đầu, tay vung lên, trầm giọng quát.
Oanh!
Trong khoảnh khắc tiếng hô vừa đứt, một cỗ nguyên lực ba động cực mạnh từ trên người Lâm Phong tuôn ra. Thực lực cường đại của Tạo Khí Cảnh đại thành thi triển ra không chút che giấu.
Trước mặt Lâm Phong, bàn tay thon thả của Thanh Đàn khẽ đưa lên, một cỗ nguyên lực ba động cũng vô cùng cường đại tuôn ra. Hơn nữa, khiến người khác cảm thấy kinh dị chính là, nguyên lực của Thanh Đàn tràn đầy hàn ý, giống như huyền băng lạnh lẽo cùng cực vậy.
– Ha ha, có Lâm Phong ta thủ quan, Phân gia Viêm Thành các ngươi lần này e rằng sẽ phải quay về nhà hết rồi!
Lâm Phong cười to, lập tức chân dậm lên mặt đất. Thân hình lao đi, nguyên lực cường hãn nhanh chóng ngưng tụ thành hình trên nắm tay hắn.
– Khô Phong Chưởng!
Một chưởng của Lâm Phong đánh ra, lập tức kình phong sắc bén ngưng tụ thành hình dưới tay hắn, sau đó mang theo nguyên lực ba động cường đại đánh mạnh về phía Thanh Đàn.
Đối mặt với đòn thế tấn công của Lâm Phong, Thanh Đàn vẻ mặt bình tĩnh, chỉ thấy ngón tay thon thả điểm ra. Hai đạo nguyên lực âm lãnh trực tiếp ngưng tụ thành hình vũng xoáy, nhanh như chớp điểm vào lòng bàn tay Lâm Phong.
Binh!
Chỉ chưởng chạm vào nhau, nhất thời một đạo năng lượng cường hãn khuếch tán ra. Lâm Phong có thực lực Tạo Khí Cảnh đại thành không ngờ lại không hề chiếm được thượng phong.
– Nguyên lực thật là cổ quái!
Công kích bị phá, Lâm Phong khẽ nhíu mày. Tuy nguyên lực của Thanh Đàn không hùng hậu như hắn, nhưng lại vô cùng cường hãn. Đạo nguyên lực âm hàn vừa rồi không chỉ phá vỡ chưởng phong của hắn, mà còn nhập vào trong cơ thể hắn phá hoại, nhưng cuối cùng cũng đã bị hắn ngăn lại.
Đánh lui Lâm Phong, Thanh Đàn cũng không cho hắn có nhiều thời gian ngưng nghỉ. Thân hình lao lên, cánh tay thon dài như ngọn đao sắc bén dưới sự bao bọc của nguyên lực âm hàn, tấn công vào yếu huyệt của Lâm Phong.
Bịch bịch Ầm!
Đối mặt với công kích của Thanh Đàn, Lâm Phong cũng hừ lạnh một tiếng. Thân ảnh hắn cũng tiến lên, nguyên lực tuôn động. Chỉ trong vài phút hai người đã giao thủ mấy trăm hiệp.
Nhưng khiến mọi người kinh ngạc chính là cho dù trực tiếp đối đầu cùng cường giả Tạo Khí Cảnh đại thành, Thanh Đàn vẫn không hề có chút hạ phong.
Cảnh này khiến đám người Lâm Chấn Thiên thầm thở phào một cái.
Ầm!
Song chưởng đánh vào nhau, nguyên lực tràn ra, hai đạo thân ảnh đều lui về sau mấy bước, không ngờ không phân cao thấp.
– Quả nhiên có chút bản lĩnh. Xem ra không thể lơi lỏng được. Nếu không để nàng ta vượt qua thì Lâm Lang Thiên đại ca nhất định sẽ trách tội ta.
Thân hình bị đẩy lui, ánh mắt Lâm Phong khẽ phát lạnh, bàn chân dậm mạnh vào mặt đất. Thân thể hắn lao lên không trung, sau đó một cỗ quang lực cường đại từ trong thân thể hắn quét ra.
– Hôm nay cho các ngươi thấy cái gì gọi là vũ kỹ Nội tộc.
Lâm Phong ngạo nghễ đứng trên bầu trời, bước chân như long hành hổ bộ, quyền ảnh vũ động, không ngờ mang theo từng đạo tàn ảnh, một cỗ kình phong bá đạo từ thiên không tràn ra.
– Long Tượng Bá Quyền!
Nguyên lực hùng hậu nhanh chóng thành hình, sau đó mơ hồ ngưng tụ thành hình Cự long. Một loại khí tức bá đạo quét ra, thậm chí cơ hồ còn nghe thấy cả tiếng long ngâm vang dội.
Long Tượng là đại hung vật, một đòn này xuất ra quả nhiên có khí thế trấn áp vạn vật, có thể thấy bộ vũ kỹ này trong Gia tộc Lâm Thị cũng có chút tiếng tăm.
Hành động này của Lâm Phong hiển nhiên khiến không ít người của Gia tộc Lâm Thị chú ý. Khi những người này thấy Lâm Phong không ngờ phải thi triển ra Long Tượng Bá Quyền thì đều xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Thanh Đàn khẽ ngẩng đầu, ánh mắt ngưng trọng nhìn Long Tượng Bá Quyền mà Lâm Phong vừa thi triển. Nàng có thể cảm nhận được sự cường hãn của bộ vũ kỹ này, lập tức cũng không dám chậm trễ, cánh tay thon thả đan xen vào nhau, sau đó giống như hoa sen nở ra.
Ong ong!
Tiếp đó tay Thanh Đàn chợt xuất hiện một ấn pháp kỳ lạ. Đột nhiên một loại nguyên lực băng hàn màu đen đột nhiên từ trong cơ thể tuôn ra, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một đóa băng liên màu đen lớn chừng mấy trượng trên tay nàng.
– Tâm Liên Ấn, Toái Tâm Phách!
Thanh Đàn khẽ mở miệng, thanh âm lạnh lẽo phát ra. Sau đó đóa băng liên màu đen đột nhiên phát ra hàn khí kinh người cuồn cuộn kéo ra, dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của mọi người va chạm mạnh cùng Long Tượng Bá Quyền của Lâm Phong.
Ầm!
Tiếng nổ cực lớn từ trong không trung truyền ra, Lâm Phong cười lạnh nhìn nơi va chạm. Với thực lực Tạo Khí Cảnh đại thành của hắn, thi triển vũ kỹ Bát phẩm Long Tượng Bá Quyền, cho dù là trong đám cùng đẳng cấp trong Gia tộc Lâm Thị cũng ít người đỡ nổi, càng huống hồ Thanh Đàn chỉ là Tạo Khí Cảnh tiểu thành mà thôi.
Rắc!
Nhưng khi nụ cười lạnh trong mắt Lâm Động vừa mới xuất hiện không lâu thì đột nhiên ngưng đọng lại, bởi hắn nhìn thấy từng tầng hàn khí màu đen đột nhiên từ trong hắc liên tràn ra, rồi Long Tượng Bá Quyền của hắn liền nhanh chóng đóng băng, hóa thành từng viên băng màu đen.
Ầm!
Khối băng màu đen đột nhiên vỡ tan, từng đạo băng khí sắc bén bắn ra, hung hãn bắn về phía Lâm Phong.
Bang bang!
Từng đạo băng khí nổ mạnh trước mặt Lâm Phong, từng tia hàn khí nhanh chóng xâm nhập vào trong thân thể hắn, phảng phất như muốn đóng băng kinh mạch hắn lại.
– Phốc xuy!
Thân thể Lâm Phong dưới con mắt kinh ngạc của mọi người từ trên thiên không rơi xuống, một ngụm máu tươi phun ra, nụ máu tươi đó không ngờ có cả băng vụn màu đen nữa!
– Ngươi thua rồi!
Thanh Đàn nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Lâm Phong âm trầm, quệt vệt máu cùng băng vụn ở khéo miệng, ánh mắt điên cuồng. Sau đó ngón tay hắn búng ta, một viên đan dược màu đỏ sẫm liền bắn vào trong miệng.
Đan dược vừa vào miệng, ánh mắt Lâm Phong trong khoảnh khắc này cũng biến thành màu đỏ, khí tức đột nhiên vô cùng cuồng bạo, ánh mắt đầy dữ tợn.
– Ta nói rồi, Phân gia Viêm Thành của các ngươi nhất định phải bị loại từ vòng một. Ta vốn không muốn thế, nhưng đây là do các ngươi tự tìm lấy.
Chương 348 : Lâm Động trở về
Nhìn khí tức Lâm Phong đột nhiên trở nên vô cùng cuồng bạo, Thanh Đàn khẽ biến sắc, lạnh lùng nói:
– Ngươi muốn phạm quy?
Dựa theo quy định, trong Tộc hội nghiêm cấm sử dụng các loại đan dược tăng thực lực. Mọi cuộc đấu đều bắt buộc phải dựa vào thực lực của bản thân, hành động này của Lâm Phong rõ ràng đã phạm quy.
– Hắc hắc, chỉ mình ngươi nhìn thấy cũng vô dụng!
Nghe thấy vậy, Lâm Phong cũng cười lạnh, liếc mắt nhìn sang trọng tài trung niên ở bên cạnh.
Ánh mắt gã này biến đổi một lúc, cuối cùng lui lại hai bước. Tuy hành động này của Lâm Phong đã phạm quy, nhưng hắn lại làm rất kín đáo, trừ hắn và Thanh Đàn nhìn thấy ra thì những người khác căn bản không hề nhìn thấy.
Lâm Phong trong Gia tộc Lâm Thị cũng có chút địa vị, huống hồ hắn cùng Lâm Lang Thiên còn có chút quan hệ, cho nên vị trọng tài này cũng không dám đắc tội quá mức, cuối cùng quyết định coi như không biết.
Nhìn thấy hắn hành động như vậy, Thanh Đàn cũng có chút tức giận. Người trong Nội tộc quả nhiên đều coi khinh người khác.
– Lâm Thanh Đàn, ngươi và ta cũng không có ân oán gì, muốn trách thì phải trách tên phế vật Lâm Động, không ngờ dám đắc tội với Lâm Lang Thiên đại ca. Hắc hắc, cũng không nhìn xem hắn là cái thứ gì, cũng muốn đấu cùng Lâm Lang Thiên ca? Không biết sống chết là gì!
Lâm Phong chậm rãi đứng dậy, tay nắm lại, từng tia hàn khí màu đen bị hắn ép ra khỏi cơ thể. Hắn nhìn Thanh Đàn, cười lạnh nói.
– Ngươi muốn chết!
Nghe thấy Lâm Phong nhục mạ Lâm Động, Thanh Đàn mặt lạnh như băng. Nàng bây giờ không còn là tiểu cô nương làm gì cũng cần Lâm Động bảo vệ nữa.
– Ta hiện tại thực lực có thể đạt tới cảnh giới Bán Bộ Tạo Hóa, tuy di chứng để lại sẽ khiến ta phải nằm trên giường nửa năm, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ Lâm Lang Thiên đại ca giao cho, ta sẽ có được nhiều lợi lộc, còn nhiều hơn rất nhiều những tổn thất này.
Lâm Phong cười nói, mắt đỏ lừ, hiển nhiên đang dựa vào dược lực của đan dược để kích thích lực lượng trong cơ thể.
– Tự động nhận thua đi, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, ta thật không muốn xuống tay!
Ánh mắt Lâm Phong nóng bỏng lướt qua thân thể mềm mại của Thanh Đàn, nói.
Ánh mắt Thanh Đàn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, cũng không nói gì thêm, tay nhẹ nhàng vung lên. Đột nhiên từng đạo nguyên lực băng hàn màu đen từ trong cơ thể điên cuồn tuôn ra.
Mấy đạo nguyên lực này như những con cự mãng màu đen bay xung quanh Thanh Đàn, trong lúc bay lượn phát ra nguyên lực ba động kinh người.
– Băng Cực Đông Thiên Chưởng!
Nguyên lực âm hàn màu đen gầm thét, rồi sau đó Thanh Đàn mạnh mẽ đánh ra một chưởng. Nhất thời, nguyên lực hùng hậu ầm ầm kéo ra, trực tiếp hóa thành một con cự long băng lãnh dài hàng mười mấy trượng. Sau đó một tiếng long ngâm vang lên, mang theo hàn khí lạnh thấu xương, mạnh mẽ lao về phía Lâm Phong.
Rắc!
Băng hàn cự long lướt tới đâu, mặt đất đều kết thành tầng băng. Một cỗ hàn khí lạnh lẽo lan ra.
– Hừ, ta đã nói rồi, ta hiện tại đã có thể sánh với cường giả Bán Bộ Tạo Hóa, ngươi dựa vào đâu để đấu cùng ta?
Lâm Phong từ trên cao nhìn xuống cự long đang phóng tới, ánh mắt cười lạnh, sau đó tay mạnh mẽ bắt ra, cự chưởng nguyên lực thành hình, nắm chặt lấy đầu cự long lạnh lẽo kia.
– Phá cho ta!
Cự chưởng nguyên lực đột nhiên nắm chặt, đột nhiên cự long do nguyên lực của Thanh Đàn hình thành vỡ tan thành từng tia hàn vụ.
Lâm Phong lúc này giống như Chiến Thần, toàn thân tràn ngập lực lượng cường đại. Một cảnh này khiến không ít người chấn kinh, rất nhiều người đang tự hỏi tại sao thực lực của Lâm Phong lại đột nhiên tăng vọt như vậy?
Trong đó một vài người đã đoán ra sự tình, nhưng không ai nói gì. So với Lâm Phong, những người của Phân gia địa vị vô cùng thấp kém, căn bản không đáng vì bọn chúng mà đắc tội với người của Nội tộc.
Ở khu vực ghế vàng phía trước đấu trường, một đạo thân ảnh trẻ tuổi đang ngồi ở đó. Hắn chính là người trẻ tuổi nhất ở đây, nhưng những người xung quanh không hề có chút bất mãn với việc hắn được ngồi ở đây. Bởi vì hắn chính là Lâm Lang Thiên, thiên tài đệ nhất trong Gia tộc Lâm Thị hiện tại.
Lúc này ánh mắt Lâm Lang Thiên đang thản nhiên nhìn sân đấu có Lâm Phong. Sau khi Lâm Phong nuốt đan dược hắn đưa cho, hắn biết, cuộc đấu này đã có kết quả.
Ba người của Phân gia Viêm Thành đều bị loại ngay vòng đầu tiên, đó sẽ là Phân gia nhục nhã và vô dụng nhất của Tộc hội lần này!
Lâm Lang Thiên nhẹ nhàng bưng chén trà trước mặt, khóe miệng mỉm cười. Lâm Động, một tên của Phân gia hèn mọn cũng dám khiêu chiến hắn!
Hôm nay, e rằng hắn còn không có gan lộ diện nữa.
– Hàn Độc Thực Cốt!
Băng long bị bóp vỡ, Thanh Đàn cũng hừ nhẹ một tiếng, lui lại một bước, sau đó tay lại biến hóa. Hàn vụ vừa bị bóp vụn không ngờ kéo đến bên Lâm Phong, xâm nhập vào trong cơ thể hắn.
– Vô dụng!
Nhưng đối mặt với sự phản kháng kịch liệt của Thanh Đàn, Lâm Phong cũng lạnh lùng lắc đầu, chân dậm mạnh lên đất, nguyên lực hùng hậu liền lao ra, quét bay đám hàn vụ kia đi.
Cục diện giữa sân cơ hồ trong nháy mắt đã xoay chuyển, Lâm Phong vốn dĩ ở thế hạ phong đột nhiên đã xoay chuyển cục diện, chiến thế thượng phong tuyệt đối.
– Sao lại có thể? Khí tức của Lâm Phong sao lại tăng lên mạnh mẽ như vậy?
Sắc mặt Lâm Mãng tái xanh nhìn cục diện vừa xoay chuyển trong sân, nghiến răng nói.
– Lâm Phong nhất định đã dùng thủ đoạn nào đó để đề thăng thực lực!
Sắc mặt Lâm Khiếu vô cùng khó coi, nếu Thanh Đàn lại thua thì bọn họ sẽ trở thành Phân gia đầu tiên bị thất bại sạch sẽ.
– Phụ thân, làm thế nào bây giờ?
Vẻ mặt Lâm Khang lo lắng.
Lâm Chấn Thiên chậm rãi lắc đầu, sắc mặt cơ hồ già nua đi rất nhiều, thanh âm khàn khàn nói:
– Có người muốn chúng ta mất mặt, chẳng có cách nào khác!
Cho tới lúc này, lão đã khẳng định có người giở trò, nếu không thì không thể nào có chuyện ba người bọn Thanh Đàn đều ngay ở vòng đầu tiên đều gặp đối thủ khó chịu như vậy. Hơn nữa, những đối thủ này đều là người của Nội tộc.
Nghe thấy vậy, đám người Lâm Khiếu cũng trở nên trầm mặc, ánh mắt tức giận. Bọn họ bởi vì Tộc hội này mà đã chuẩn bị biết bao năm, lẽ nào lần này cũng thất bại nữa sao?
o0o
– Nếu thủ đoạn của ngươi chỉ có như vậy thì tỷ thí hôm nay, ta thắng!
Dưới ánh mắt chăm chú theo dõi của những người xung quanh, Lâm Phong thản nhiên nhìn Thanh Đàn phía dưới, mỉm cười. Hắn cũng không có ý kéo dài cuộc chiến, trạng thái này của hắn không thể kéo dài lâu, nếu hắn xảy ra biến cố gì thì nhất định sẽ phải hứng chịu sự tức giận của Lâm Lang Thiên. Đối với việc đó, Lâm Phong vô cùng sợ hãi.
Trong lòng đã có ý đó, lãnh ý trong mắt Lâm Phong tuôn động, bàn tay nắm lại, lại một cỗ nguyên lực cuồng bạo từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Nguyên lực này ngưng tụ thành hình trước mặt Lâm Phong, trong nháy mắt đã ngưng thành hình Long Tượng. Nhưng lần này thể tích của Long Tượng đã tăng lên mấy lần, hình thể cũng càng ngưng thực hơn, hiển nhiên uy lực so với lần trước đã tăng lên rất nhiều.
– Long Tượng Bá Quyền!
Long Tượng thành hình, Lâm Phong hét to một tiếng, chợt một quyền đánh ra, nhất thời không khí phía trên sân đấu đều nổ tung, để lại những hố lớn trên sân đấu.
Đối mặt với công kích hung hãn đó của Lâm Phong, Thanh Đàn cắn chặt môi, cánh tay mảnh mai biến hóa nhanh chóng. Sau đó nguyên lực băng lãnh màu đen tuôn ra, ngưng thành một đóa băng liên trước mặt nàng.
-Ầm!
Long Tượng khổng lồ gào thét lao xuống, mạnh mẽ đánh lên băng liên. Nhưng lần này băng liên đã không còn có kết quả như lần trước, ngược lại dưới quyền phong cường hãn kia đã bắt đầu tan vỡ.
– Phá cho ta!
Trên không trung, Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, băng liên đột nhiên vỡ tan, hóa thành hàn vụ bay đi.
– Hừ!
Băng liên bị chấn vỡ, Thanh Đàn cũng hừ nhẹ một tiếng, nhưng nàng vẫn quật cường đứng tại chỗ, không hề lui lại.
– Nếu ngươi đã không nhận thua, vậy thì đừng trách ta thủ đoạn ngoan độc!
Thấy Thanh Đàn vẫn ngoan cố chống lại, ánh mắt Lâm Phong cũng phát lạnh. Quyền ảnh Long Tượng lại lao tới, lần này trực tiếp đánh lên người Thanh Đàn.
– Lâm Động ca, ngươi còn không hiện thân sao?
Thanh Đàn nhìn quyền phong gào thét lao tới, không lập tức ra tay chống đỡ mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khẽ nói.
– Lâm Động? Hừ, cho dù hắn có ở đây, e rằng cũng không có gan xuất hiện!
Lâm Phong cười lạnh nói.
Nhưng thanh âm của hắn vừa thốt ra, đột nhiên một tiếng cười như sấm mang theo nguyên lực ba động kinh thiên động địa từ xa vang lên, trong nháy mắt dưới con mắt chú ý của vô số người, xuất hiện trong đấu trường.
– Ha ha, yên tâm, có Lâm Động ta ở đây, hôm nay không ai có thể làm ngươi bị thương!
Nguyên lực gào thét đầy trời, sau đó một đạo lưu quang lao tới, mọi người liền nhìn thấy một đạo thân ảnh trẻ tuổi như ma quỷ xuất hiện trong sân đấu.
– Động nhi?
Khi đạo thân ảnh kia vừa xuất hiện, vẻ vui mừng như điên liền xuất hiện trong mắt đám người Lâm Khiếu. Người bọn họ chờ đợi, rốt cuộc cũng đã xuất hiện!
Chương 349 : Lăn ra đây
Nguyên lực thiên địa hùng hậu giống như tầng mây cuồn cuộn bốc lên trên tầng không của đấu trường, một cỗ nguyên lực vô cùng cường hãn lao tới, khiến mọi người cũng khiếp sợ.
– Ai vậy? Khí tức thật cường hãn, ít nhất cũng là Bán Bộ Tạo Hóa rồi.
– Bán Bộ Tạo Hóa rồi? Trong Gia tộc Lâm Thị, người có thể đạt tới thực lực này cũng chỉ trên đầu ngón tay. Người này rốt cuộc là ai? Không ngờ có thể sánh với những thiên tài trong Gia tộc Lâm Thị.
– Nhìn tình hình này, có lẽ là người của Phân gia.
– Phân gia không ngờ cũng có nhân vật như vậy, sao có thể?
– …
Vô số cặp mắt nhìn qua, cuối cùng đều tập trung trên đạo thân ảnh đang tập trung giữa không trung, đột nhiên những tiếng thì thầm liền vang lên.
– Đó là Lâm Động? Sao hắn dám xuất hiện?
Ở một đám ghế ngồi của Gia tộc Lâm Thị, đám nhân vật trẻ tuổi của Gia tộc đang tập trung ở đây. Một người trong đó ánh mắt kinh ngạc nhìn đạo thân ảnh trên thiên không. Người này chính là Lâm Trần, năm xưa hắn và Lâm Khả Nhi đi tới Cổ mộ phủ ở Viêm Thành tìm bảo vật, đã có chút ân oán cùng Lâm Động, do vậy nay lập tức đã nhận ra Lâm Động.
– Lâm Động? Cái tên đắc tội với Lâm Lang Thiên đại ca?
Nghe thấy vậy, những đệ tử của Nội tộc ở bên cạnh nghe thấy vậy cũng đều thất kinh nhìn lên bầu trời.
– Hắc hắc, tên này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Đắc tội với Lâm Lang Thiên đại ca còn dám tham gia Tộc hội, đúng là tự chuốc nhục vào thân.
– Đúng vậy, so với Lâm Lang Thiên đại ca, hắn còn không bằng một con kiến.
Nghe thấy những lời nói kiêu ngạo này, một nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh khẽ nhíu mày. Nàng chính là Lâm Khả Nhi, nàng lúc này cũng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn thân ảnh trên tầng không. Nàng không ngờ rằng Lâm Động lại dám tới tham gia Tộc hội.
– Người này quá ư lỗ mãng, hắn lẽ nào không biết một năm nay, Lâm Lang Thiên đại ca rốt cuộc tiến bộ khủng khiếp đến thế nào?
Lâm Khả Nhi khẽ nắm tay lại, ánh mắt có chút lo lắng, nhưng cũng không có cách nào khác. Nàng biết Lâm Lang Thiên rất căm hận hắn, nếu hôm nay hắn không xuất hiện thì còn tốt, nhưng nếu đã xuất hiện thì Lâm Lang Thiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho hắn.
Cách thức xuất hiện của Lâm Động quá ư hoành tráng, khiến các thế lực lớn trên hàng ghế ngồi đều chấn kinh nhìn lại, ánh mắt không ngừng quét qua người Lâm Động.
– Quả nhiên đã xuất hiện!
Lâm Lang Thiên tay bưng chén trà, chén trà sóng sánh thành làn sóng. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững nhìn đạo thân ảnh kia, ngón tay búng nhẹ ra, chỉ thấy chén trà đột nhiên vỡ vụn, thậm chí ngay cả nước trà dưới đạo ám kình kia cũng bị chấn thành hư vô.
– Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới. Một khi đã tới đây, vậy hãy nếm thử cảm giác phụ thân ngươi năm xưa phải chịu đựng.
o0o
Đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời lúc này đã trở thành mục tiêu theo dõi của tất cả mọi người, tất cả mọi tiếng thì thầm đều liên quan tới hắn.
– Lâm Động ca!
Ở sân đấu phía dưới, Thanh Đàn cười tươi như hoa, nhìn lên đạo thân ảnh quen thuộc kia. Mặc dù đã hai năm không gặp, nhưng cảm giác đó nàng vẫn rất quen thuộc.
– Nha đầu nhà ngươi, ta không ra tay, lẽ nào ngươi sẽ không chống cự sao?
Thân ảnh Lâm Động chậm rãi đáp xuống, ánh mắt nhìn nữ tử đã trở nên vô cùng xinh đẹp, bất giác cười nói.
– Hắc hắc, ta đoán Lâm Động ca sẽ xuất hiện mà!
Thanh Đàn cười duyên, nói.
– Ngươi chính là Lâm Động? Kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất dày là gì! Ngươi không ngờ dám xuất hiện, quả thực vượt ngoài sự dự liệu của ta.
Trên không trung, ánh mắt Lâm Phong băng lãnh nhìn Lâm Động, cười lạnh nói.
– Đi về phía phụ thân, kế tiếp để ta giải quyết!
Lâm Động không để ý đến tiếng kêu gào của Lâm Phong, vỗ nhẹ đầu Thanh Đàn, cười nói.
Thanh Đàn nhẹ nhàng gật đầu. Tuy rằng nàng biết Lâm Phong thực lực rất mạnh, nhưng nàng luôn vô cùng tin tưởng Lâm Động.
Nhìn Thanh Đàn như con bướm nhẹ nhàng rời khỏi sân đấu, Lâm Động lúc này mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lâm Phong trên không trung một cái.
– Ngươi điếc sao? Không nghe thấy ta hỏi sao?
Thấy thái độ đó của Lâm Động, ánh mắt Lâm Phong xuất hiện vẻ tức giận, lập tức gầm lên một tiếng. Quyền ảnh Long Tượng vốn dĩ định tấn công Thanh Đàn đột nhiên hung hãn tấn công về phía Lâm Động.
Nhưng đối mặt với một quyền cường hãn của hắn, Lâm Động không thèm nhìn, bàn tay bắt ra, quyền ảnh Long Tượng khí thế vô cùng mạnh mẽ không ngờ đã bị bóp tan.
Nhìn thấy một kích toàn lực của mình lại bị Lâm Động dễ dàng đỡ được, sắc mặt Lâm Phong đột nhiên đại biến. Tới lúc này hắn tựa hồ mới biết hắn đã coi thường người trước mặt này rồi.
Nhưng Lâm Động cũng không cho hắn nhiều thời gian để phản ứng, cười nhạt một cái, thân hình đã động, trực tiếp như một làn khói xanh lao tới. Khi xuất hiện trở lại thì đã ở trước mặt Lâm Phong.
Thấy tốc độ quỷ dị của Lâm Động, Lâm Phong vội vàng thôi động nguyên lực tạo thành một tấm lá chắn trước mặt.
Ầm!
Nhưng lá chắn nguyên lực này vừa thành hình, bàn tay Lâm Động trong khoảnh khắc đã xé nát, tiếp đó trực tiếp chộp lấy cổ họng Lâm Phong.
Một chiêu chế địch!
Vô số ánh mắt nhìn Lâm Phong liều mạng giãy dụa trong tay Lâm Động, nhất thời đột nhiên im lặng. Không ít người lộ vẻ chấn kinh, khí tức hiện tại của Lâm Động đủ sánh với cường giả Bán Bộ Tạo Hóa, nhưng không ngờ một chiêu của Lâm Động cũng không đỡ nổi!
Tại chỗ ngồi hẻo lánh kia, dám người Lâm Chấn Thiên cũng ngây ngốc nhìn cảnh này. Cường giả Bán Bộ Tạo Hóa trong mắt bọn chúng đã là truyền thuyết, nhưng hiện tại cường giả cường hãn như vậy không ngờ không tiếp nổi một chiêu của Lâm Động.
Hai năm ngắn ngủi, thực lực của Lâm Động rốt cuộc đã tiến bộ tới mức nào rồi?
– Nuốt đan dược kích thích tiềm lực mà còn vô dụng tới vậy.
Thanh âm bình thản của Lâm Động truyền ra giữa không trung, sau đó bàn tay tùy tiện tát ra một cái. Một thanh âm giòn tan vang lên, Lâm Phong trong tay hắn bắn ra một ngụm máu tươi, mang theo những miếng răng nát vụn, thân thể giống như đạn pháo rơi xuống sân đấu.
Nhìn Lâm Phong trong khoảnh khắc bị đánh cho như con chó chết, toàn trường nhất thời vang lên từng tiếng ồn ào. Người của Nội tộc bị đánh cho thê thảm như vậy, trong Tộc hội vẫn là lần đầu tiên.
Ở vị trí ghế màu vàng, một vị lão nhân tóc trắng thân mặc áo bào màu tím ánh mắt chấn kinh nhìn cảnh này, nhưng cũng không nói câu nào.
Lão ta chưa lên tiếng, nhưng một vài người của Nội tộc đã không nhịn được, lập tức có một lão nhân tóc nâu đứng lên, lớn tiếng quát:
– Tiểu bối, ngươi là người phương nào? Lẽ nào không biết quy củ tỷ thí sao? Gọi trưởng bối của ngươi ra đây!
– Quy củ? Người này dùng đan dược kích thích tiềm lực trong khi tỷ thí, lão già ngươi sao không lên tiếng?
Ánh mắt Lâm Động lạnh lẽo nhìn lão nhân tóc nâu, nói.
– Ngươi, người của Phân gia, không ngờ dám nói với ta như vậy. Đúng là đại nghịch!
Bị Lâm Động nói cho cứng họng một lúc, lão nhân tóc nâu đột nhiên tức giận, thân hình vừa động đã lao ra, một quyền đánh về phía Lâm Động.
Bốp!
Nhưng khi lão nhân tóc nâu còn chưa tiến vào phạm vi mười trượng quanh Lâm Động, Lâm Động đã vung tay cách không tát một cái. Trước ánh mắt chấn kinh của người khác, lão nhân tóc nâu không ngờ bị Lâm Động tát bay đi, chật vật rơi xuống đất.
– Trong lòng ta, thực lực quan trọng nhất. Phân gia, Nội tộc đều như nhau. Nếu có ai bất mãn thì ra đây nói với ta, ngươi cao quý ở chỗ nào?
Lâm Động đứng trên hư không, ánh mắt chậm rãi nhìn về đám ghế ngồi màu vàng đó. Đám người này mới thực sự là những nhân vật quan trọng trong Nội tộc.
Những lời nói này của Lâm Động khiến vô số ánh mắt trở nên phấn khích. Dám trước mặt Nội tộc nói những lời này, nếu không có khí phách thì không thể làm nổi.
– Ha ha, nói hay lắm, Phân gia, Nội tộc vốn không khác biệt, thực lực quan trọng nhất!
Trong đám ghế màu vàng, lão nhân tóc trắng cũng mỉm cười, không chút giận dữ nhìn Lâm Động, ánh mắt rất kỳ lạ.
– Tiểu tử kia, ngươi là người của Phân gia nào?
Lâm Động nhìn lão nhân tóc trắng đó, ba động của người này khiến hắn cảm thấy một loại uy áp kỳ lạ, có lẽ hắn trong Gia tộc Lâm Thị địa vị cũng tương đối cao.
– Lâm gia Viêm Thành, Lâm Động!
Thanh âm Lâm Động bình thản, không bởi câu hỏi của lão nhân kia mà có chút ba động. Hơn nữa, câu trả lời của hắn cũng không phải Phân gia Viêm Thành, mà là Lâm gia Viêm Thành.
Hắn muốn cho mọi người biết, Lâm gia Viêm Thành địa vị không hề thấp hơn Gia tộc Lâm Thị.
Một vài người của Nội tộc dường như cũng đã nghe ra ý đồ trong lời nói của hắn, ánh mắt có chút giận dữ. Nhưng nhìn thấy thảm cảnh của lão nhân kia nên nhất thời cũng không nói gì, dù sao các trưởng bối cũng chưa nói gì.
Nhưng Lâm Động cũng mặc kệ bọn chúng, ánh mắt hắn chậm rãi chuyển động, cuối cùng dừng lại ở một ghế ngồi ở đó. Ở đó có một đạo thân ảnh ánh mắt không chút biểu cảm đang nhìn hắn.
Hai ánh mắt đan xen vào nhau, mơ hồ nguyên lực thiên địa đều trong lúc này cuồn cuộn xoay vần.
Trên bầu trời, tay Lâm Động chắp lại sau lưng, lời nói chậm rãi của hắn thốt ra lại khiến cả đấu trường đều không một tiếng động:
– Lâm Lang Thiên, lăn ra đây!
Chương 350 : Thế nào là kiêu ngạo
Lâm Lang Thiên, lăn ra đây!
Thanh âm bình thản từ miệng Lâm Động thốt ra. Trong khoảnh khắc thốt ra chợt như tiếng sấm vang khắp đấu trường.
Đấu trường yên tĩnh không một tiếng động, thậm chí một vài trưởng bối của Gia tộc cũng trở nên ngây ngốc. Đây là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy trong đám cùng thế hệ có kẻ dám nói với Lâm Lang Thiên như vậy.
Với địa vị của Lâm Lang Thiên trong Nội tộc hiện tại, cho dù một vài Trưởng lão nói với hắn cũng đều dùng ngữ khí hòa nhã, ai dám lớn tiếng hô như vậy? Càng huống hồ trước mặt bao người như vậy.
– Lâm Động này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Dám khiêu khích uy nghiêm của Lâm Lang Thiên ngay ở Tộc hội này. Lâm Lang Thiên được coi là thiên tài rực rỡ nhất của Gia tộc Lâm Thị, đừng nói cùng thế hệ, cho dù là một vài trưởng bối, thực lực cũng không bằng hắn.
– Đúng vậy, Lâm Động này cũng quá mức cuồng vọng. Tuy cũng có chút bản lĩnh, nhưng sao có thể sánh với thiên tài như Lâm Lang Thiên được?
– Hắc hắc, người này cũng không giống hạng người ngốc nghếch, hắn dám nói như vậy tất có chút chỗ dựa. Không ngờ trong Tộc hội này lại hấp dẫn như vậy, thiên tài đệ nhất của Gia tộc Lâm Thị, Lâm Lang Thiên cuối cùng đã bị người khác khiêu khích.
Trong đấu trường khổng lồ, sự im lặng kéo dài chừng một lát, cuối cùng cũng như núi lửa phun ra. Vô số tiếng kêu ồn ào tụ hội lại một chỗ, tiếng ồn ào khiến khắp Lâm Thành cũng đều nghe thấy.
Những lời này của Lâm Động quả thực quá mức chấn động, quá mức hung hãn.
Lâm Lang Thiên là người phương nào? Thiên tài đệ nhất của Gia tộc Lâm Thị, nhân vật nổi bật ở Vương triều Đại Viêm. Nhìn khắp Vương triều Đại Viêm, trong đám trẻ tuổi có thể so sánh được với hắn đều đếm trên đầu ngón tay. Không ngờ hiện tại lại có kẻ của Phân gia dùng ngữ khí bá đạo như vậy khiêu chiến Lâm Lang Thiên.
Cảnh này tựa hồ đã nhiều năm rồi chưa xuất hiện, cũng khó trách không khí ở đấu trường đột nhiên lại như núi lửa phun trào, ánh mắt tất cả mọi người đều trở nên cháy bỏng.
– Cái gì? Động nhi khiêu chiến Lâm Lang Thiên?
Ở góc hẻo lánh kia, Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu đều chấn kinh tới mức ngây ngốc. Tuy bọn họ biết Lâm Động hiện tại thực lực cơ hồ rất cường đại, nhưng uy áp của Lâm Lang Thiên quả thực quá cường đại, cho dù là bọn họ cũng khó tin rằng trong đám trẻ tuổi của Gia tộc Lâm Thị lại có người so sánh được với kẻ được gọi là thiên tài này.
– Lâm Động đang muốn thay ngươi rửa mối nhục năm xưa.
Lâm Mãng nhìn Lâm Khiếu, đột nhiên vỗ mạnh lên vai hắn, cười lớn nói:
– Ngươi đã sinh ra được một nhi tử xuất sắc. Ha ha, mẹ nó chứ, tiểu tử này thật có khí phách!
Lâm Hoành cùng Lâm Hà ở bên cạnh, tâm thần cũng có chút kích động. Khí phách như vậy quả nhiên không ai địch được. Hai năm không gặp, bọn họ đã có thể cảm nhận được, Lâm Động hiện tại đã thực sự thoát thai hoán cốt.
Khóe miệng Lâm Khiếu có chút khô khốc, hắn nhìn thân ảnh trẻ tuổi đứng trên không trung, ánh mắt đột nhiên đỏ lên, tay nắm chặt lại. Lời nói năm xưa của thiếu niên kia khi rời khỏi gia đình đã nói như vẫn vang bên tai.
– Những tủi nhục phụ thân phải chiu, nhi tử sẽ giúp người đòi lại!
Vì những lời này, hắn có thể đoán được hai năm rời xa gia đình, thiếu niên kia rốt cuộc đã trải qua tôi luyện thế nào, thậm chí là vô số lần đối mặt với sinh tử.
– Động nhi!
Lâm Khiếu hít một hơi sâu, ánh mắt cay cay, khuôn mặt hiện lên vẻ an ủi. Ông trời cuối cùng đã không phụ lòng hắn.
Có người nhi tử này, hết thảy đều đáng giá!
Dưới con mắt chăm chú theo dõi của mọi người, Lâm Động đứng trên hư không, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía chiếc ghế màu vàng. Lâm Lang Thiên lúc này vẫn không chút biểu tình, bàn tay hắn chậm rãi miết mặt bàn, tựa hồ chưa hề nghe thấy lời nói của Lâm Động.
– Lâm Động, chớ có làm càn, đây là Tộc hội của Gia tộc Lâm Thị, sao có thể cho phép ngươi lớn tiếng làm càn? Còn không lui lại!
Bên cạnh Lâm Lang Thiên, một lão nhân áo nâu đột nhiên ánh mắt trầm lại, lạnh lùng nói.
Lâm Lang Thiên ở trong Nội tộc có địa vị cực cao, với uy tín của hắn rất có khả năng trở thành Tộc trưởng tiếp theo của Gia tộc Lâm Thị, điều này khiến hắn hình thành nên thế lực của riêng hắn. Thậm chí một vài Trưởng lão cũng có ý đi theo hắn. Mà lão nhân vừa lên tiếng hiển nhiên cũng là một Trưởng lão quyền cao chức trọng trong Gia tộc. Lão đứng về phía Lâm Lang Thiên, nên đương nhiên không chấp nhận thanh danh của Lâm Lang Thiên bị hạ nhục.
– Lâm Lang Thiên, chuột nhắt nhát gan!
Lâm Động cũng không để ý tới Trưởng lão kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Lang Thiên, chậm rãi nói.
– To gan!
Nghe thấy vậy, lão nhân áo nâu kia giận dữ, vỗ bàn một cái, định ra tay. Nhưng hắn vừa đứng dậy liền bị lão nhân áo tím kia giơ tay ngăn lại.
– Đại Trưởng lão, kẻ này quá mức hống hách, hôm nay Gia tộc Lâm Thị ta có không ít khách, sao có thể để cho hắn lớn tiếng ở đây?
Bị lão nhân áo tím ngăn lại, lão nhân áo nâu không kìm được giận dữ nói.
– Ha ha, Lâm Tranh, Lâm Động dù sao cũng là người của Gia tộc Lâm Thị ta, thực lực của hắn hiển nhiên thiên phúc rất tốt. Nếu vô cớ chèn ép chẳng phải sẽ làm Phân gia thất vọng sao?
Lão nhân áo tím cười nói.
Thấy lão nhân áo tím cũng nói như vậy, lão nhân áo nâu không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn về lão nhân áo đen bên cạnh lão nhân áo tím. Từ những hành động này tựa hồ cũng có thể nhìn thấy, các thế lực trong Gia tộc Lâm Thị cũng tương đối phức tạp.
– Thiên phú tốt thế nào đi nữa, so với Lâm Lang Thiên cũng không chịu nổi một chiêu.
Ánh mắt lão nhân áo đen lạnh lùng nhìn Lâm Động, sau đó nói.
– Muốn khiêu chiến cũng không ai phản đối, nhưng nếu một tên vớ vẫn nào đó chạy tới gào lên một tiếng, Lâm Lang Thiên liền phải ra tay thì Lang Thiên chẳng phải sẽ bận tới chết sao? Muốn khiêu chiến thì phải có tư cách khiêu chiến.
Thanh âm của lão nhân áo đen không hề che giấu, vì vậy Lâm Động cũng đều nghe thấy.
– Ngươi muốn tư cách gì?
Ánh mắt Lâm Động hơi khép, lại nhìn lão nhân áo đen, cười lạnh nói. Hắn có thể nhìn ra, lão giả này cũng đứng về phía Lâm Lang Thiên. Quan hệ của tên này trong Gia tộc Lâm Thị quả nhiên không ít.
– Đi lên sân đấu cuối cùng kia!
Người nói lần này là lão nhân áo tím mà ngay cả Lâm Động cũng có chút kiêng kỵ, hắn mỉm cười chỉ về sân đấu duy nhất ở nơi cao nhất của đấu trường.
– Lâm Lang Thiên là Quán quân của lần trước, ngươi nếu muốn khiêu chiến hắn, trước hết phải vượt qua được các tộc nhân khác, sau đó đến đó.
– Ngoài ra, ta phải nhắc ngươi trước, Tộc hội lần này của Gia tộc Lâm Thị có ba người xuất sắc nhất. Người thứ nhất là Lâm Lang Thiên, còn người thứ hai và thứ ba tuy kém Lâm Lang Thiên một bậc nhưng cũng là tuyệt thế thiên tài.
– Còn ngươi, muốn đến được sân đấu cuối cùng đó, nhất định phải vượt qua được hai người đó.
– Lâm Thanh, Lâm Mộc!
Lão nhân áo tím vừa quát, nhất thời hai đạo khí tức vô cùng cường hãn từ đấu trường lao ra, sau đó thân ảnh vừa động, hai đạo thân ảnh đã xuất hiện ở hai sân đấu.
Ánh mắt Lâm Động nhìn hai đạo thân ảnh kia, lập tức có chút ngưng đọng. Hai người này tựa hồ còn lớn tuổi hơn Lâm Lang Thiên một chút, khí tức tuy không bằng Lâm Lang Thiên nhưng cũng đã là Bán Bộ Tạo Hóa.
Hơn nữa hai người này tựa hồ đã đạt tới đỉnh cao, chỉ cần chút cơ duyên là có thể tiến lên Tạo Hóa Cảnh, khó trách nói thiên phú chỉ kém Lâm Lang Thiên một chút.
Nhưng khiến Lâm Động kinh dị nhất là diện mạo của hai người này không ngờ giống hệt nhau, hiển nhiên là huynh đệ sinh đôi, thậm chí cả khí tức mơ hồ cũng có chút giao hòa với nhau. Bọn chúng mà liên thủ với nhau thì cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành cũng có thắng được, từ đó có thể thấy hai người này cường hãn đến thế nào.
– Quả nhiên là hai huynh đệ Lâm Thanh. Lâm Động kia cũng thật ngông cuồng, khiêu chiến Lâm Lang Thiên đại ca dễ dàng như vậy sao? Hai huynh đệ Lâm Thanh sắp tiến lên Tạo Hóa Cảnh tiểu thành rồi, thực lực vượt xa loại hàng giả như Lâm Phong vừa rồi.
– Đợi Lâm Động bại dưới tay bọn họ, xem hắn còn có mặt mũi khiêu chiến cùng Lâm Lang Thiên hay không.
– Tự rước lấy nhục, người của Phân gia cũng dám khiêu chiến Nội tộc.
– …
Đệ tử của Gia tộc Lâm Thị nhìn hai người vừa xuất hiện, trong mắt nhất thời xuất hiện vẻ mừng rỡ. Bộ dạng đó như thể đã nhìn thấy cảnh Lâm Động chật vật nhận thua.
Đương nhiên cũng không thể không thừa nhận hai người bọn Lâm Thanh trong đám cùng thế hệ quả thực có thực lực chỉ kém Lâm Lang Thiên, nhưng mà…
Lâm Động ngẩng đầu, liếc mắt nhìn các Trưởng lão ở hàng ghế vàng, thân hình vừa động đã dừng lại ở sân đấu cao nhất, nhàn nhạt nói:
– Không cần chia hai trận, cùng lên đi!
– Kiêu ngạo, cuồng vọng!
Lời này của Lâm Động vừa truyền đi, những đệ tử kia đột nhiên xuất hiện vẻ tức giận, cùng nhau cười lạnh.
Nhưng khi bọn chúng còn đang cười lạnh, Lâm Động đứng ở sân đấu cao nhất tay áo nhẹ vung lên, lại một lời nói thản nhiên truyền ra:
– Trong mười hiệp, các ngươi còn lưu lại ở đây, ta thua!
Lời này vừa nói ra, cho dù những Trưởng lão ở hàng ghế vàng sắc mặt cũng đại biến, lời này đã không thể dùng kiêu ngạo để hình dung.
– Các ngươi đòi tư cách? Vậy ta cho các ngươi!Nguồn truyện audio