Vũ Động Càn Khôn
Tập 69 [ chương 341 đến 345 ]
❮ sautiếp ❯Chương 341 : Kiếm đủ yêu huyết
Thấy Lâm Động vẫn kiên quyết như vậy, tiểu điêu cũng vung móng vuốt lên nói:
– Nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, thì ta cũng không nói gì thêm nữa, nhưng cách này của ta cũng cần chuẩn bị vài thứ.
– Thứ gì?
– Năm loại tinh huyết của Yêu thú. Hơn nữa thực lực của Yêu thú này đều phải là Tạo Hóa Cảnh. Thậm chí, một loại chủ yếu trong đó bắt buộc phải là Tạo Hóa Cảnh đại thành.
– Năm loại tinh huyết của Yêu thú Tạo Hóa Cảnh?
Nghe thấy vậy, sắc mặt Lâm Động cũng khẽ biến đổi. Như vậy có nghĩa là hắn bắt buộc phải giết năm con Yêu thú Tạo Hóa Cảnh mới có đủ những thứ đó!
– Nhục thể của ngươi đã tương đối cường hãn, nhưng tinh huyết của Yêu thú vốn có tác dục nâng cấp nhục thể. Thực lực của ngươi hiện tại cũng chỉ có tinh huyết của Yêu thú Tạo Hóa Cảnh mới có hiệu quả. Sau khi kiếm đủ tinh huyết, ta sẽ lập trận pháp, dựa vào trận pháp chi lực tẩy căn rửa cốt cho ngươi, thử xem có thể tu luyện thành Đại Nhật Lôi Thể hay không.
Tiểu điêu nói.
– Nhưng tinh huyết của những con Yêu thú này không hề dễ kiếm!
Lâm Động nói.
– Hắc hắc, ở đây chẳng phải có một con sao? Lấy luôn tinh huyết của con hổ ngốc này cũng được!
Tiểu điêu cười quái dị.
– Grào!
Tiểu Viêm đang bay trong không trung, nghe thấy tiểu điêu nói vậy tức giận gầm vang. Cái đuôi mãng xà quét qua, một đạo hàn khí màu đen liền mạnh mẽ đánh về phía tiểu điêu.
Nhìn hai tên không chịu yên phận này, Lâm Động cũng bất đắc dĩ lắc đầu, hơi trầm ngâm rồi cười nói:
– Tuy tinh huyết của Yêu thú Tạo Hóa Cảnh khó kiếm, nhưng với thực lực của ta hiện tại cũng không phải không thể kiếm được. Nếu như vậy thì phải nhanh chóng kiếm đủ tinh huyết của Yêu thú mới được.
– Nơi này cách Viễn Cổ Phế Giản không xa, vừa hay có Viễn Cổ Long Viên ở trong đó. Lần này trực tiếp giải quyết con súc sinh đó đi. Hắc hắc, con súc sinh đó lần trước khiến chúng ta chật vật như vậy, lần này nhất định phải báo thù!
Tiểu điêu nói.
– Ừ!
Lâm Động khẽ mỉm cười. Lần trước hắn gặp Viễn Cổ Long Viên phải vô cùng vất vả mới có thể chạy thoát được, nhưng hiện tại với thực lực của hắn muốn giết chết Viễn Cổ Long Viên chỉ có thực lực Tạo Hóa Cảnh tiểu thành đã vô cùng đơn giản. Hắn liền vỗ lưng Tiểu Viêm. Tiểu Viêm cũng vỗ cánh, nhanh như tia chớp bay về phía Viễn Cổ Phế Giản.
Sâu trong Viễn Cổ Phế Giản.
Thân hình Lâm Động chậm rãi đáp trên sơn cốc rộng lớn. Ánh mắt hắn nhìn về giữa sơn cốc. Ở đó có một cỗ khí tức vô cùng hung bạo đang phát tán ra, một bóng đen lúc ẩn lúc hiện trong đó.
Lâm Động giương mắt nhìn đạo cự ảnh trong sơn động, cánh tay vung lên. Một khối đá khổng lồ liền mạnh mẽ lao xuống, nện trúng bóng đen kia.
– Grào!
Cự thạch vừa rơi xuống, đột nhiên một tiếng gầm giận dữ vang lên. Khắp cả sơn cốc liền rung lên, một con Long Viên khổng lồ hai mắt đỏ ngầu xuất hiện trước mặt Lâm Động.
– Con nghiệt súc này vẫn hung ác như xưa!
Nhìn Viễn Cổ Long Viên khí tức hung bạo, Lâm Động cười nhạt, không hề có ý rút lui. Chân hắn đạp nhẹ lên mặt đất, thân hình vọt lên, không ngờ xông thẳng vào Viễn Cổ Long Viên. Với thực lực của Lâm Động hiện tại, hoàn toàn có cơ sở đối đầu cùng Viễn Cổ Long Viên.
Ầm ầm!
Lâm Động vừa lao vào trong sơn cốc, cả sơn cốc liền rung chuyển. Tiếng nổ kinh thiên động địa giống như tiếng sấm không ngừng từ trong sơn cốc phát ra, vô số Yêu thú đều sợ đến phát run.
Trong Viễn Cổ Phế Giản vẫn còn không ít người tới đây săn Yêu thú, bọn chúng đều bị tiếng gầm này dọa cho sợ chết khiếp, ánh mắt nhìn về trong rừng sâu. Tiếng gầm giậm dữ đó bọn chúng biết rõ là do bá chủ của Viễn Cổ Phế Giản này phát ra. Điều này khiến bọn chúng thất kinh. Tốt cuộc là cao nhân phương nào, không ngờ dám trêu chọc vào cả Viễn Cổ Long Viên?
Loại chấn động này kéo dài chừng nửa tiếng đồng hồ, tiếng kêu kia liền yếu dần. Một vài người nhạy cảm có thể cảm nhận thấy tiếng gầm của Viễn Cổ Long Viên tựa hồ yếu dần, lập tức trên mặt liền lộ ra vẻ chấn kinh.
Đột nhiên tiếng gầm im bặt, cả Viễn Cổ Phế Giản liền quay lại vẻ im lặng, vô số ánh mắt liền nhìn về phía rừng sâu. Đột nhiên liền nhìn thấy một đạo huyết quang bắn ra, trên đạo huyết quang đó có một đạo thân ảnh thoáng ẩn thoáng hiện, cuối cùng mang theo đạo tinh huyết đó biến mất phía chân trời.
– Đó là ai? Khí tức thật mạnh!
– Yêu thú đó rất quen mắt!
– Đó là con vật nuôi của Lâm Động, ta ở Huyền Âm Sơn từng nhìn thấy.
– Hả, lẽ nào loại rung động vừa rồi do Lâm Động làm?
Vô số ánh mắt chấn kinh nhìn về phía đạo thân ảnh đã bay đi mất. Không lâu sau đột nhiên có mấy đạo thân ảnh lao vào trong Viễn Cổ Phế Giản.
Có lẽ do trận chiến kia, Viễn Cổ Phế Giản lúc này đã không còn bóng dáng Yêu thú, do vậy những người này không gặp phải bất cứ trở ngại gì, liền tiến được vào trong sơn cốc vốn được coi như cấm địa kia.
Nhưng khi bọn chúng vừa lọt vào trong sơn cốc đều ngây người khi nhìn thấy một cỗ thi thể Yêu thú khổng lồ nằm ở đó. Đó chính là bá chủ của Viễn Cổ Phế Giản, Viễn Cổ Long Viên!
Sau khi không phí quá nhiều sức lực liền đoạt được tinh huyết của Viễn Cổ Long Viên, Lâm Động lại không ngừng đi về một Sơn mạch khác có Yêu thú Tạo Hóa Cảnh ở quận Đại Hoang.
Sơn mạch Ma Vân, ở trong Sơn mạch này có một con Yêu thú Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, Ma Vân Phong Báo.
Ma Vân Phong Báo này ở quận Đại Hoang cũng rất nổi tiếng, những năm này cũng đã có không biết bao nhiêu cường giả mất mạng dưới vuốt của nó. Nhưng lần này nó lại thực sự gặp phải sát tinh.
Một hồi đại chiến, kết quả cuối cũng không quá bất ngờ, Ma Vân Phong Báo vô cùng hung ác cuối cùng đã mất mạng trong tay Lâm Động, còn tinh huyết cũng bị hút sạch.
Trong một tuần tiếp theo, Lâm Động đi khắp bốn phương, chỉ cần là nơi có Yêu thú Tạo Hóa Cảnh hắn đều nghe tin lao đến, cuối cùng giết chết, thu lấy tinh huyết.
Trong khi hắn đi chém giết như vậy, khắp quận Đại Hoang một lần nữa lại chấn động. Những Yêu thú Tạo Hóa Cảnh này đều vô cùng nổi danh ở quận Đại Hoang. Cho dù là những thế lực lớn cũng không dám dễ dàng trêu chọc vào. Nhưng chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi đã liên tiếp có tin Yêu thú Tạo Hóa Cảnh bị giết truyền ra, khiến không ít người chấn kinh.
Tin tức truyền đi không thể nào ngăn lại được. Rất nhanh tin tức Lâm Động từng giết chết Viễn Cổ Long Viên trong Viễn Cổ Phế Giản đã lan truyền đi, khiến không ít người đem việc Yêu thú liên tiếp bị giết liên tưởng đến hắn. Dù sao kẻ có thực lực dễ dàng giết chết Yêu thú Tạo Hóa Cảnh, trong khắp quận Đại Hoang e rằng cũng chỉ trên đầu ngón tay.
Tuy không biết Lâm Động rốt cuộc tại sao lại giết những con Yêu thú này, nhưng từ góc độ nào đó cũng có thể coi là một việc tốt. Dù sao những con Yêu thú này đều hung ác nổi tiếng, đã có không biết bao nhiêu cường giả mất mạng trong bụng bọn chúng, bây giờ diệt trừ cũng có thể coi là tạo phúc cho mọi người.
Trong khi mọi người vẫn còn đang đoán già đoán non, một tuần đã trôi qua, một vài người đã tính toán được, trong vòng một tuần này đã có năm con Yêu thú Tạo Hóa Cảnh mất mạng dưới tay Lâm Động. Hơn nữa khiến mọi người càng chấn kinh hơn là trong số năm con Yêu thú đó, có một con Yêu thú không ngờ đã đạt tới thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành.
Băng Ma Giao, bá chủ trong Sơn mạch Băng Ma!
Nghe nói dưới vuốt Băng Ma Giao này đã có hai cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành mất mạng, trong Sơn mạch Băng Ma do nó canh giữ không có người nào dám bước chân vào.
Đối với con Yêu thú đáng sợ này, cho dù Đằng Sát lúc đỉnh cao cũng không dám dễ dàng trêu chọc vào. Nhưng vậy mà khiến mọi người chấn kinh chính là, con Yêu thú vô cùng hung ác này cuối cùng cũng nằm trong danh sách tiêu diệt của Lâm Động, tin tức chấn kinh này nhanh như bay truyền khắp quận Đại Hoang.
Cái tên Lâm Động trong thời gian rất lâu sau đó vẫn được lưu truyền như một truyền thuyết khắp quận Đại Hoang.
Trong khi khắp quận Đại Hoang đều đang xôn xao trước tin Yêu thú Tạo Hóa Cảnh bị tiêu diệt, thì Lâm Động lại xuất hiện trong một Sơn mạch sâu ở quận Đại Hoang.
Một đạo thân ảnh lặng lẽ xếp bằng trên đỉnh núi, tuy không nói lời nào, thậm chí không có chút ba động nào tỏa ra, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận thấy một loại huyết tanh nồng đậm toát ra. Do mùi huyết tanh này lan tỏa ra trong phạm vi trăm dặm quanh Sơn mạch này, cho dù là chim muông cầm thú đều biến mất sạch. Mùi vị huyết tanh này chính do tinh huyết của năm con Yêu thú Tạo Hóa Cảnh tụ thành a!
Quá trình nhắm mắt tu luyện như vậy kéo dài chừng một giờ, hai mắt Lâm Động đột nhiên mở ra, ánh mắt bình tĩnh như nước giếng. Nhưng dưới vẻ bình tĩnh đó lại có tinh quang sắc bén như dao lóe lên.
Hai mắt mở ra, hai tay áo Lâm Động rung lên, đột nhiên năm đạo tinh huyết màu sắc khác nhau chậm rãi xuất hiện. Những tinh huyết này trong khi rung động, ngựng tụ thành hình dạng vượn, báo, mãng xà… vô cùng thần kỳ.
– Tiểu điêu, có thể bắt đầu rồi chứ?
Nhìn năm đạo tinh huyết trước mặt, Lâm Động hít sâu một hơi. Vất vả suốt một tuần, hắn cuối cùng đã kiếm đủ năm loại tinh huyết. Việc này đã tiêu hao không ít tinh lực của hắn, đặc biệt là Băng Ma Giao thực lực cường hãn khiến hắn gặp không ít khó khăn. Nhưng may nhờ có uy lực cường đại của Đại Hoang Nhân Thiên Chỉ và Thôn Phệ Tổ Phù nên hắn mới thành công tiêu diệt Băng Ma Giao, đoạt được tinh huyết của nó.
Trên vai Lâm Động, tiểu điêu cũng hiện ra. Hắn nhìn năm đạo tinh huyết, ngưng trọng gật đầu rồi bay ra.
– Chuẩn bị đi, tiếp theo chúng ta sẽ thử xem có thể dựa vào lực lượng của yêu huyết, khiến Đại Nhật Lôi Thể của ngươi thực sự tu luyện thành công hay không?
Chương 342 : Lôi Thể đại thành
Tiểu điêu bay ra, thân thể phiêu giữa năm đạo tinh huyết. Lập tức móng vuốt giơ lên, túi Càn Khôn trong tay áo Lâm Động liền tự động bay ra.
– Tinh huyết của mấy con Yêu thú này vô cùng cuồng bạo, tuy ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù hộ thể, nhưng nếu không thể triệt để dung hợp mấy loại tinh huyết này thì cũng khó có thể đạt được tác dụng tẩy căn rửa cốt đến mức tốt nhất. Do vậy vẫn phải dựa vào lực lượng của trận pháp.
Tiểu điêu nói xong, móng vuốt giơ lên, đột nhiên Thuần Nguyên Đan từ trong túi Càn Khôn bay ra, cuối cùng lơ lửng trên thiên không, phát ra ánh sáng chói mắt.
Số Thuần Nguyên Đan này ước chừng đến hai mươi vạn, tuy nhiên hiện tại trong túi Lâm Động có thể coi là dư dả, số Thuần Nguyên Đan này dùng đi hắn cũng không chút xót của.
Tuy nhiên cảm giác không chút xót của này kéo dài không lâu, bởi sau khi lấy ra Thuần Nguyên Đan, Lâm Động lại thấy tiểu điêu lấy từ trong túi Càn Khôn ra một trăm viên Niết Bàn Đan.
Tất cả số Niết Bàn Đan của Lâm Động hiện tại cũng chỉ có một ngàn tám, bây giờ lấy ra một trăm viên, số còn lại cũng bị hao hụt đi không ít.
– Trong Niết Bàn Đan có Niết Bàn Khí, đó là một loại năng lượng vô cùng cường hãn, cơ hồ có thể khiến người khác thoát thai hoán cốt. Đương nhiên Niết Bàn Khí trong số Niết Bàn Đan này chưa thể đạt tới mức độ đó, nhưng đối với ngươi thì đã đủ rồi.
Tiểu điêu cũng không để ý đến vẻ đau xót của Lâm Động, trực tiếp đem một trăm viên Niết Bàn Đan vứt vào trong trận pháp Thuần Nguyên Đan. Đột nhiên ánh sáng của trận pháp lập tức tăng lên, năng lượng của một trăm viên Niết Bàn Đan này cơ hồ còn cường hãn hơn cả hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan kia cộng lại.
Làm xong mấy việc này, ánh mắt tiểu điêu mới đưa mắt nhìn về phía năm đạo yêu huyết, hơi chút trầm ngâm. Móng vuốt hắn búng ra, năm đạo yêu huyết trực tiếp tạo thành một trận pháp nhỏ tiến vào trong giữa đại trận.
Ong ong!
Năm đạo yêu huyết vừa lao vào, cả đại trận như bị kích hoạt, đột nhiên phát ra những tiếng kêu ong ong. Từng tia sáng lan ra, cuối cùng đan xen trên năm đạo tinh huyết.
Ầm ầm!
Năng lượng của Thuần Nguyên Đan và Niết Bàn Đan chiếu rọi mãnh liệt, năm đạo tinh huyết cũng như sôi sục lên. Sau chừng nửa giờ tôi luyện, đột nhiên năm đạo tinh huyết rung lên, một đạo quang trụ hồng sắc giống như ngọn lửa từ trong đó trút xuống.
– Lâm Động, chuẩn bị! Quá trình yêu huyết luyện thể có chút đau khổ, phải chịu đựng đấy!
Nhìn quang trụ hồng sắc trút xuống, tiểu điêu vội vang kêu lên.
– Ừm!
Lâm Động gật mạnh đầu, lập tức hít sâu một hơi. Tiếp đó huyết quang hồng sắc liền bao trùm lên thân thể hắn.
Xuy xuy!
Trong khoảnh khắc quang mang trút xuống, làn da toàn thân Lâm Động lập tức phát ra từng tiếng kêu xuy xuy. Một cảm giác bỏng rát nhanh chóng lan khắp toàn thân Lâm Động, giống như một ngọn lửa vô cùng cuồng bạo thiêu đốt lấy thân thể hắn vậy.
Thân thể Lâm Động do nỗi đau kịch liệt đột nhiên run lên. Hắn có thể cảm thấy quang mang hồng sắc trong khoảnh khắc chiếu rọi lên thân thể liền nhanh chóng xâm nhập vào trong thân thể. Đột nhiên trong cơ thể hắn liền bắt đầu bị cỗ năng lượng nóng bỏng đó thiêu đốt, khiến cho phải lăn lộn trên mặt đất.
Xèo xèo!
Bên trong thân thể Lâm Động, da thịt cùng các tế bào đều đang như bị thiêu đốt, phát ra những tiếng xèo xèo. Một cảm giác đau đớn khó chịu đựng nổi không ngừng kéo đến, bao trùm khắp thân thể hắn.
Tuy nhiên, mặc dù cảm giác đau đớn đó vô cùng khó chịu, nhưng Lâm Động lại có thể mơ hồ cảm nhận thấy, khi cảm giác đau đớn đó kéo đến, da thịt toàn thân hắn đều phảng phất như chầm chậm trở nên rắn chắc hơn.
Hơn nữa, khiến Lâm Động càng chấn kinh là, cùng với cảm giác thiêu đốt đó không ngờ có từng tia hàn khí từ trong thân thể hắn toát ra, cuối cùng trung hòa cùng cỗ năng lượng màu đỏ đó.
– Ngươi ở trong Huyền Âm Giả đã hấp thu quá nhiều khí Địa Sát, tuy đại đa số đã bị hấp thu nhưng vẫn có không ít xâm nhập vào trong cơ thể ngươi. Nếu để lâu dài đối với thân thể ngươi sẽ tạo thành sự hủy hoại không nhỏ, bây giờ dùng phương pháp thiêu đốt này cũng có thể trừ bỏ những thứ này!
Trong khi Lâm Động còn đang chấn kinh, thanh âm của tiểu điêu cũng vang lên.
– Thì ra là thế!
Nghe thấy vậy, Lâm Động mới giật mình, chợt cảm thấy sợ hãi. Không ngờ trong khi thực lực của hắn tăng mạnh lên thì cũng để lại không ít ẩn họa khó lường đối với thân thể như vậy. Tuy nhiên may mà bên cạnh hắn còn có tiểu điêu kinh nghiệm phong phú bày mưu tính kế, nếu không sau này e rằng hậu họa khó lường.
– Lần tôi luyện này kéo dài không ngắn. Trong thời gian này ngươi bắt buộc phải chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt, dùng cái đó để tôi luyện nhục thân. Đợi sau khi thành công thì Đại Nhật Lôi Thể của ngươi cũng sẽ thành công.
Lâm Động chậm rãi gật đầu, sắc mặt dần dần bình tĩnh, để mặc từng tia mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, sau đó liền bị ngọn lửa kia thiêu đốt cho tan biến đi.
Trên ngọn núi, đại trận lơ lửng, quang mang hồng sắc bao trùm lấy Lâm Động. Cả đại trận đều chuyển động. Trước tiên dùng năng lượng của Thuần Nguyên Đan và Niết Bàn Đan tôi luyện khí tức hung bạo của tinh huyết, sau đó dung hợp thành loại năng lượng đặc biệt trút xuống, không ngừng tôi luyện nhục thân của Lâm Động.
Cách đại trận không xa, Tiểu Viêm lặng lẽ nằm trên vách đá, ánh mắt sắc bén không ngừng quét ra xung quanh. Hai cánh nó chậm rãi rung động, ba động cuồng bạo quét ra. Một khi xung quanh có bất cứ dấu hiệu gì thì nó sẽ như hổ dữ xông ra, giết sạch mọi thứ có khả năng uy hiếp đến Lâm Động.
Thời gian trôi đi, Lâm Động ở trong đại trận, trên bề mặt thân thể đã dần xuất hiện một tầng ánh sáng như thủy tinh, khi nhục thể bị bức bách thì sẽ có tác dụng tự bảo vệ.
Ánh sáng rực rỡ bao trùm khắp thân thể Lâm Động, ánh hào quang đỏ chiếu sáng, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, nhưng đồng thời cũng tỏa ra nhiệt độ khủng khiếp, khiến khối đá Lâm Động đang ngồi bị nung nứt ra từng vết lớn.
– Đại trận đã thành, tiếp theo phải xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu?
Nhìn cảnh này, tiểu điêu cũng thở phào một cái, may mà không xảy ra việc bất ngờ gì.
Trên đỉnh núi quang trận chuyển động, từng đạo quang mang màu đỏ sau khi dung hợp cuối cùng trút hết xuống, chiếu rọi lên thân thể Lâm Động.
Đúng như tiểu điêu nói, tôi luyện bằng lửa nóng này kéo dài không hề ngắn, cơ hồ trong nháy mắt năm ngày đã đi qua. Mà trong năm ngày này thân thể Lâm Động cơ hồ không hề di chuyển trên ngọn lửa đó. Quang mang rực rỡ trên thân thể hắn càng ngày càng nồng đậm. Cho tới sau đó, quang mang rực rỡ đó phảng phất ngưng tụ thành thực chất bám trên thân thể Lâm Động.
Bên trong núi sâu không ai quấy rầy, thời gian cũng từng ngày từng ngày trôi qua. Có tiểu điêu và Tiểu Viêm hộ pháp xung quanh cũng không có Yêu thú nào dám lại gần, bởi vậy, Lâm Động vẫn tiếp tục trong trạng thái tu luyện.
Thời gian thấm thoắt trôi, một ngày, hai ngày… mười ngày. Thời tiết trong núi sâu thay đổi khôn lường, lúc mưa như trút, lúc sấm đì đùng. Nhưng bất luận thời tiết bên ngoài thế nào, quang trận kia vẫn không thay đổi, còn đạo thân ảnh kia cũng giống như một bàn thạch, phảng phất hoàn toàn thoát khỏi sự phiền nhiễu của thế giới bên ngoài.
Thời gian trôi đi, lớp ánh sáng rực rỡ bên ngoài thân thể Lâm Động cuối cùng cũng ngưng đọng thành một tầng lưu ly rắn chắc, giống như một loại ngọc cực phẩm. Bên dưới lớp ngọc đó, một cỗ năng lượng cường đại đang âm thầm ngưng tụ.
Mặt trời treo cao, tiểu điêu lười biếng ngồi trên lưng Tiểu Viêm sưởi ấm, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía đạo thân ảnh ở trong quang trận. Từ khi bắt đầu tu luyện, Lâm Động đã ở trong quang trận đó hai tháng rồi. Khoảng thời gian đó hiển nhiên đã ngoài dự liệu của tiểu điêu, bây giờ hắn mới biết dường như hắn đã đánh giá thấp sự nhẫn nại của Lâm Động.
– Năng lượng của đại trận sắp tiêu hao hết, lực lượng của yêu huyết cũng sắp khô hết, tên này lẽ nào vẫn chưa thành công sao?
Tiểu điêu ngồi thẳng dậy, nhìn đạo thân ảnh như ngọc kia, lẩm bẩm nói.
Rắc!
Nhưng tiểu điêu vừa nói xong, thì đột nhiên một tiếng giòn tan rất nhỏ vang lên. Tiểu điêu và Tiểu Viêm cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào trong cột sáng kia. Lúc này thân ảnh như ngọc kia bất ngờ phát ra những tiếng nứt vỡ giòn tan.
Rắc!
Những vết rạn này xuất hiện ngày càng nhanh, cho tới về sau, cơ hồ đã lan ra khắp toàn thân đạo thân ảnh đó.
Thình!
Nứt vỡ cuối cùng đã tới cực hạn, đột nhiên từng tảng ngọc rơi xuống.
Những tảng ngọc này rơi xuống đất, một đạo quang mang vô cùng chói lọi đột nhiên từ trong khối ngọc tỏa ra, chói lọi như mặt trời. Một loại lực lượng đáng sợ tỏa ra, giống như lớp sóng không ngừng quét ra.
Thình thịch!
Khi lớp sóng kia khuếch tán ra, tất cả cự thạch trên đỉnh núi đột nhiên vỡ tan thành cát bụi.
– Đại Nhật Đông Thăng, Lôi Thể Đại Thành!
Nhìn khối ánh sáng chói lọi tỏa ra đó, ánh mắt tiểu điêu lộ ra vẻ vui mừng.
Chương 343 : Lão nhân áo thô
Vầng sáng rực rỡ từ trên đỉnh núi tỏa ra, một lớp sóng năng lượng cường đại mắt thường có thể nhìn thấy được không ngừng lan ra, giống như một cơn bão năng lượng bao trùm lấy đỉnh núi.
Vầng sáng ngày càng rực rỡ, tới sau cùng đạt tới đỉnh điểm, đột nhiên bao trùm cả trăm dặm. Trong rừng sâu, vô số Yêu thú sợ hãi nhìn về phía đỉnh núi xa xa, lực lượng nơi đó ngay cả bọn chúng cũng cảm thấy khiếp sợ!
Khi ánh hào quang lên tới cực điểm cuối cùng cũng yếu dần đi, cuối cùng trong ánh mắt của Tiểu Viêm và tiểu điêu, nhập hết vào trong đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng kia.
Hào quang yếu bớt đi, bọn chúng lúc này mới có thể nhìn thấy rõ thân ảnh Lâm Động đang ngồi trong đó. Lúc này bề mặt thân thể của Lâm Động cũng đã trở nên rất thông thường, thậm chí ngay cả lớp lưu ly trước kia cũng đã biến mất.
Thân thể Lâm Động hiện tại dường như không hề khác gì người thường, nhưng tiểu điêu lại có thể cảm nhận thấy, bên dưới thân thể có vẻ phổ thông đó không ngờ lại đang tuôn trào một loại lực lượng vô cùng khủng khiếp.
Hai mắt Lâm Động lúc này cũng mở to, phát sáng như ánh mặt trời, tiếp đó hắn liền đứng lên, trong khoảng khắc hắn đứng lên, ngọn núi cũng khẽ rung chuyển một trận.
Lâm Động vừa đứng lên chân phải đột nhiên nâng lên, sau đó đạp mạnh lên đỉnh núi.
Ầm!
Một chân đạp xuống, giống như kéo theo cả một cơn lốc, cả Sơn mạch rung chuyển dữ dội. Từng vết nứt nhanh chóng từ dưới chân Lâm Động lan ra, cơ hồ trong nháy mắt đã lan ra tới chân núi. Đột nhiên đỉnh núi nhanh chóng sụp đổ!
Một cước này của Lâm Động đã dựa vào lực lượng của nhục thân phá nát đỉnh núi này! Lực lượng như vậy rốt cuộc khủng bố tới mức nào?
Lâm Động lơ lửng trên không trung, nhìn xuống ngọn núi sụp đổ phía dưới, niềm vui tuôn ra trong mắt. Sau khi tu luyện thành Đại Nhật Lôi Thể, nhục thân của hắn đã cường hãn hơn rất nhiều. Với lực lượng hiện tại của hắn, cho dù là không thôi động chút nguyên lực nào cũng có thể một quyền đánh bay cường giả Bán Bộ Tạo Hóa!
– Hắc hắc, kết quả cũng không tệ!
Tiểu điêu ngồi trên đầu Tiểu Viêm, nhìn Lâm Động phá nát đỉnh núi, cũng có chút kinh ngạc gật đầu.
– Đại Nhật Lôi Thể thật là cường đại!
Thần tình Lâm Động cũng vô cũng vui sướng, tay vung ra. Một cái hố đen liền xuất hiện, đem năng lượng còn tàn dư trong không trung hấp thu hết sạch.
– Cũng tàm tạm! Đại Nhật Lôi Thể này dù sao cũng vẫn chỉ là công pháp luyện thể Thượng thừa. Một vài loại công pháp luyện thể tu luyện tới đại thành uy lực càng cường hãn hơn nhiều. Năm xưa ta đã từng gặp một cường giả chuyên tu luyện nhục thân, nguyên lực của hắn không có gì ghê gớm, nhưng một quyền vung ra có thể khiến cường giả Niết Bàn Cảnh biến thành thịt vụn.
Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn biết Đại Nhật Lôi Thể hắn tu luyện cường đại, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ đó, nhưng dù sao hắn hiện tại cũng có thể coi thường tất cả các cường giả cùng cấp với hắn ở Vương triều Đại Viêm.
– Lần này ta đã tu luyện bao lâu?
Lâm Động đột nhiên hỏi.
– Khoảng hai tháng!
– Hai tháng? Phải đi tới quận Đại Viêm thôi, nếu không có lẽ sẽ bỏ lỡ Tộc hội mất!
Nghe thấy vậy Lâm Động khẽ kinh ngạc, lập tức có chút trầm ngâm, rồi nhảy lên lưng Tiểu Viêm, nói:
– Đi thôi! Đi thẳng đến quận Đại Viêm!
Nghe thấy Lâm Động nói vậy, Tiểu Viêm cũng gầm khẽ một tiếng, hai cánh rung động, hóa thành một đạo huyết quang lao vút vào hư không.
Sau khi đám người Lâm Động bay đi, Sơn mạch này lại trở nên tĩnh lặng. Chỉ có đỉnh núi vừa rồi đã bị sụp đổ là còn ghi dấu cũng một loại lực lượng vô cùng cường đại đã từng xuất hiện ở đây.
Loại yên tĩnh này kéo dài chừng một canh giờ, đột nhiên không khí trong thiên không ba động, một lão nhân mặc áo thô giản dị đột nhiên xuất hiện.
Vị lão nhân này nhìn có vẻ rất bình thường, mặc một bộ áo thô tầm thường, mái tóc hoa râm, nhìn như một lão nông. Nhưng mà ai cũng biết rằng với cách thức hiện thân của hắn thì không phải người tầm thường có thể làm được.
Lúc này vị lão giả áo thô kia đang nhíu mày nhìn ngọn núi vừa sụp đổ kia, đột nhiên bàn tay giơ ra như bắt lấy gì trong hư không, lẩm bẩm nói:
– Còn lưu lại chút lực thôn phệ, lẽ nào Thôn Phệ Tổ Phù trong Đại Hoang Cổ Bi thực sự đã bị người khác đoạt được rồi sao? Lão phu hao tâm khổ tứ từ xa tới đây chính là vì Thôn Phệ Tổ Phù này, để người khác đoạt được thì thật không cam tâm!
Lão nhân áo thô lẩm bẩm nói. Lão vốn không phải là người ở Vương triều Đại Viêm, lúc trước có được một tin tức rất bí mật, nói rằng ở trong quận Đại Hoang ở Vương triều Đại Viêm có Thôn Phệ Tổ Phù tồn tại, lão liền lập tức tìm tới. Nhưng khi lão tới Đại Hoang Cổ Bi thì phong ấn trong đó cũng đã bắt đầu khởi động trở lại. Dựa vào thực lực cường đại của lão, cộng thêm vào phong ấn vừa hình thành còn yếu ớt, nên lão may mắn xông được vào trong Đại Hoang Cổ Bi.
Trong Đại Hoang Cổ Bi, lão nhân áo thô cũng gặp phải Thủ hộ giả đã tỉnh giấc kia, hai bên chiến đấu hai ngày hai đêm, cuối cùng lão nhân áo thô quyết định rút lui, bởi vì lão phát hiện ra trong Đại Hoang Cổ Bi tựa hồ không còn ba động của Thôn Phệ Tổ Phù nữa.
– Hiện tại phong ấn trong Đại Hoang Cổ Bi cũng đã hoàn toàn hình thành, ngay cả ta cũng không thể nào vào trong được nữa. May mà trời không phụ ta, không ngờ ở đây lại có thể cảm nhận thấy ba động của lực thôn phệ. Bất kể ba động đó có phải là của Thôn Phệ Tổ Phù phát ra hay không, ta cũng phải đuổi theo!
Nghĩ tới đây, lão nhân áo thô không chút do dự, thân hình lóe lên, theo con đường Lâm Động vừa đi mà đuổi theo.
o0o
Trong Sơn mạch, bóng đêm dần bao trùm, Lâm Động đã đi một ngày đường, cuối cùng cũng chỉ huy Tiểu Viêm dừng lại nghỉ ở trên một sườn núi.
Dưới một cây đại thụ, Lâm Động nhắm mắt xếp bằng, chậm rãi hấp thu nguyên lực thiên địa bổ sung cho đan điền và Nguyên Đan.
– Lâm Động, một ngày nay ta mơ hồ cảm nhận thấy có người đang đuổi theo chúng ta!
Trong khi Lâm Động đang điều tức, đột nhiên thanh âm của tiểu điêu vang lên.
– Cái gì?
Nghe thấy vậy, hai mắt Lâm Động mở ra, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
– Ta cũng không dám khẳng định. Nhưng nếu là sự thật, người đuổi theo kia thực lực rất khủng bố, tuyệt đối không phải là thứ ngươi hiện tại có thể đối phó!
Thanh âm tiểu điêu vô cùng ngưng trọng.
– Quận Đại Hoang từ lúc nào có cường giả mạnh đến như vậy?
Sắc mặt Lâm Động đại biến. Hắn ở quận Đại Hoang tuy có khá nhiều địch nhân, nhưng mạnh nhất chính là Âm Khôi Tông. Lẽ nào trong Âm Khôi Tông vẫn còn siêu cấp cường giả hơn cả Đằng Sát nữa sao? Nhưng nếu như vậy bọn chúng sao lại cam tâm rụt đầu ở quận Đại Hoang?
– Đi, bất kể là thật giả, mau rời khỏi đây!
Lâm Động nhanh nhẹ đứng lên, quyết đoán nói. Nhưng khi hắn còn đang định gọi Tiểu Viêm bay đi thì đột nhiên sắc mặt đột biến, ánh mắt nhìn về phía Đông. Ở đó đột nhiên truyền tới tiếng xé gió khe khẽ.
Tiếng xé gió này tuy nhỏ nhưng khiến Lâm Động dựng hết cả tóc gáy. Một cảm giác vô cùng căng thẳng đột nhiên dâng trên trong lòng hắn.
– Tốc độ nhanh thật, không kịp trốn rồi. Tiểu điêu, có thể che giấu ba động của Thôn Phệ Tổ Phù và thạch phù không?
Sắc mặt Lâm Động rất khó coi nhìn về phía Đông, trầm giọng nói.
Trên người hắn chỉ có hai kiện bảo vật thần bí, đó chính là thạch phù và Thôn Phệ Tổ Phù, nếu cường giả thần bí đó thực sự đuổi theo hắn, vậy rất có thể là vì hai kiện bảo vật đó.
– Với năng lực hiện tại của ta khó có thể làm được. Nhưng mượn lực của thạch phù, đố tên đó phát hiện được chút ba động nào.
Tiểu điêu cũng hiểu tình hình khẩn cấp, lập tức đáp lời, rồi thôi động thạch phù. Một đạo ba động ấm áp lan ra, che kín ba động của Thôn Phệ Tổ Phù.
Trong lúc tiểu điêu che giấu ba động đi, Lâm Động còn chưa kịp nói gì, đồng tử đột nhiên co rút lại. Bởi vì hắn nhìn thấy ở thiên không trước mặt, một làn sóng không khí truyền tới, lập tức, một lão nhân áo thô giống như ma quỷ xuất hiện trước mặt hắn.
Lão nhân này nhìn qua rất bình thường, khí tức cũng rất bình ổn, nhưng dưới sự bình ổn này Lâm Động lại cảm nhận thấy một ba động đáng sợ hơn Đằng Sát gấp nhiều lần.
– Cường giả Niết Bàn Cảnh!
Trong lòng Lâm Động sửng sốt. Không ngờ lão nhân thần bí này đã có thực lực Niết Bàn Cảnh, khó trách tiểu điêu nói hắn hiện tại không thể nào chống lại được lão nhân này!
– Grào!
Tiểu Viêm gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt cảnh giác nhìn lão nhân áo thô trong không trung kia. Từ trên người lão nhân đó, nó cũng cảm nhận được một loại khí tức vô cùng nguy hiểm.
Trên bầu trời, ánh mắt lão nhân áo thô chăm chú nhìn Lâm Động, trong mắt lão có chút kinh ngạc, cười nói:
– Là Bán Bộ Tạo Hóa, Linh Phù sư Cao cấp! Hắc hắc, tiểu tử xem ra ngươi cũng là một thiên tài a!
Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng, ôm quyền với lão nhân áo thô:
– Vị tiền bối tựa hồ đã theo tiểu bối không ít, không biết tiền bối rốt cuộc có ý gì?
– Không hổ là người có tinh thần lực hơn người, có thể phát hiện ra ta đuổi theo.
Lão nhân áo thô đưa mắt nhìn Lâm Động, nói:
– Lão phu tới đây chính là vì Thôn Phệ Tổ Phù!
Lão nhân vừa nói xong, Lâm Động đột nhiên rùng mình, quả nhiên là thế
Chương 344 : May mắn thoát nạn
Khi lời nói của lão nhân vừa thốt ra, Lâm Động đột nhiên chấn động trong lòng. Nhưng may mà hắn cũng không phải kẻ ít kinh nghiệm, trong chốc lát đã ổn định tâm thần, ngẩng đầu lên, thoáng chút nghi hoặc nhìn về phía lão nhân:
– Thôn Phệ Tổ Phù? Đó là cái gì?
Thấy bộ dạng nghi hoặc của Lâm Động, ánh mắt lão nhân khẽ nheo lại. Lão đuổi theo tới đây đã có thể khẳng định lực thôn phệ kia chính là do Lâm Động lưu lại.
– Ha ha, kệ xác ngươi có hay không, để lão phu kiểm tra một chút là biết ngay.
Lão nhân mỉm cười, đột nhiên từ trong mắt có một cột sáng bắn ra. Cột sáng bao trùm lấy thân thể Lâm Động, sau đó hắn liền cảm thấy thân thể hắn như đang bị lão nhân áo thô kia khám xét khắp người.
Hành động của lão nhân áo thô khiến Lâm Động nhíu mày, nắm tay trong tay áo nắm chặt. Tuy nhiên hắn cũng không hề né tránh. Lão nhân trước mặt không giống người bình thường, cường giả Niết Bàn Cảnh thực lực vô cùng khủng bố, hắn hiện tại căn bản không phải là đối thủ.
Hào quang không ngừng quét qua thân thể Lâm Động, nhưng quét qua như vậy một hồi, lông mày lão nhân áo thôi lại nhíu chặt. Bởi vì lão phát hiện ra trong thân thể Lâm Động không ngờ không hề phát hiện ra dấu vết của Thôn Phệ Tổ Phù tồn tại.
– Lẽ nào đã nhầm lẫn sao?
Lão nhân áo thô nhíu mày, nhưng lão quả thực đã cảm nhận thấy lực thôn phệ tồn tại ở đỉnh núi nơi Lâm Động tu luyện.
– Vị tiền bối này, phải chăng người đã lầm rồi chăng? Thôn Phệ Tổ Phù rốt cuộc là thứ gì?
Thấy bộ dạng đó của lão nhân áo thô, Lâm Động cũng thầm thở phào, lập tức làm ra vẻ cầu khẩn.
Lão nhân áo thô không trả lời, ánh mắt giống như chim ưng nhìm chằm chằm vào Lâm Động, giây lát sau chậm rãi nói:
– Vị tiểu hữu, có thể đi với lão phu một chuyến không?
Tuy không phát hiện được sự tồn tại của Thôn Phệ Tổ Phù trên người Lâm Động nhưng lão nhân áo thô cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy. Cho dù khả năng tồn tại của Thôn Phệ Tổ Phù trên người Lâm Động chỉ có một phần trăm thì lão vẫn muốn thử.
– Tiền bối nói đùa rồi. Ta với người không hề quen biết, hơn nữa ta còn có chuyện quan trọng, e rằng khó mà đi theo được!
Nghe thấy vậy, Lâm Động cũng vội vàng lui lại hai bước, cảnh giác nói.
– Ha ha, ngươi có biết lão phu là ai không? Lão phu là người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Ta thấy thiên phú của ngươi rất tốt, có thể mang ngươi về Thái Thanh Cung, đó chính là phúc phận to lớn của ngươi!
Lão nhân áo thô nói.
– Cửu Thiên Thái Thanh Cung?
Lâm Động khẽ rùng mình, tuy cảm thấy rất lạ lẫm với cái tên này, nhưng hắn có thể cảm nhận thấy đó nhất định phải là một tông phái rất cường hãn. Thậm chí cả Vương triều Đại Viêm đều không có tông phái nào có thể so sánh được với nó.
Tuy nhiên lão nhân áo thô này tới đây vì Thôn Phệ Tổ Phù, nếu đi theo lão, chẳng khác nào tự đi vào nơi nguy hiểm, do vậy tuyệt đối không thể đồng ý được.
– Tiền bối thứ tội, vãn bối còn có người nhà ở Vương triều Đại Viêm, không muốn đi nơi khác.
Lâm Động ôm quyền nói.
– Sau này ngươi nhất định sẽ cảm tạ lão phu!
Nghe thấy vậy, lão nhân áo thô cười cười, tay đưa ra bắt lấy Lâm Động.
Một tay của lão nhân vừa đưa xuống, nguyên lực thiên địa xung quanh lão nhân cơ hồ trong chốc lát liền ngưng đọng lại, trực tiếp hình thành một chiếc lồng do nguyên lực thiên địa tạo thành, chụp xuống người Lâm Động.
Thấy lão nhân áo thô không ngờ định động thủ, sắc mặt Lâm Động đột nhiên biến đổi, thân thể đột nhiên phát ra quang mang rực rỡ, giống như một vầng mặt trời mọc lên, cuối cùng đánh mạnh ra một quyền.
Ầm!
Một quyền của Lâm Động đánh mạnh lên chiếc lồng nguyên lực kia, lực lượng hùng hậu đánh xuống, chiếc lồng đã xuất hiện một lỗ thủng lớn. Nhưng khi lỗ thủng này vừa xuất hiện, lão nhân áo thô vung tay lên thì đã lại biến mất.
– Lực lượng nhục thể không tệ, nhưng không thể nào thoát khỏi chiếc lồng nguyên lực này đâu.
Thấy lực phá hoại của Lâm Động mạnh như vậy, ánh mắt của lão nhân áo thô có chút kinh ngạc, rồi lập tức mỉm cười.
– Ngươi!
Lâm Động tức giận, ánh mắt lóe lên. Đột nhiên hắn nghiến chặt răng, ngón tay mạnh mẽ điểm trên chưởng tâm. Sau đó, một đạo huyết quang từ trong tay áo nhanh chóng bay ra, đột nhiên sát khí cuồng bạo liền quét ra.
Khi cỗ sát khí đó vừa quét ra, chiếc lồng nguyên lực liền đột nhiên nhiên vỡ tung.
– Sát khí thật kinh người!
Cảm nhận được sát khí đó, ánh mắt lão nhân áo thô thoáng ngưng trọng, sau đó hắn liền nhìn thấy trước mặt Lâm Động xuất hiện một đạo thân ảnh đỏ như máu.
– Đây là… Huyết Linh Khôi?
Nhìn thấy thân ảnh đỏ như máu tràn ngập sát khí đó, đồng tử lão nhân áo thô chợt co rút lại, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng. Lão quả thật không ngờ trên người Lâm Động lại còn có vật hộ thân như thế này.
Khi Huyết Linh Khôi xuất hiện, Lâm Động cũng nhanh chóng lui lại phía sau. Hắn biết sát khí của Huyết Linh Khôi hiện tại chưa trừ bỏ hết, căn bản không thể khống chế được lâu. Nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, lão nhân áo thô này quả thực quá ư cường đại, Lâm Động đành lôi con bài bí mật này ra.
– Máu! Sát!
Huyết Linh Khôi vừa mới xuất hiện, ánh mắt đỏ như máu đã nhìn chằm chằm vào Lâm Động, thanh âm khàn đục vang lên mơ hồ, sau đó lao về phía lão nhân áo thô.
Ầm!
Thấy Huyết Linh Khôi lao tới, lão nhân áo thô cũng không dám quá mức coi thường, lập tức tay vung ra một trảo. Một đám nguyên lực đỏ như ngọn lửa liền quét ra, rồi nhanh chóng lớn nhanh hàng trăm trượng, giống như một cơn bão quét lên thân thể Huyết Linh Khôi.
Ầm!
Huyết quang bắn ngược trở lại, sau đó tạo thành một rãnh sâu hàng ngàn mét trên mặt đất. Nhưng Huyết Linh Khôi lại không biết mệt mỏi, điên cuồng lao về phía lão nhân áo thô!
Một người một Linh khôi giao thủ, đối với vùng núi non này thì là sự phá hoại hủy diệt, từng ngọn núi nhanh chóng sụp xuống, chiến đấu kinh thiên động địa khiến Lâm Động cũng phải sợ hãi.
Khi lão nhân áo thô kia ra tay, Lâm Động có thể cảm nhận thấy lão dường như dễ dàng điều động nguyên lực trong trời đất để sử dụng, uy lực đó vô cùng khó lường, so với cường giả Tạo Hóa Cảnh hoàn toàn không cùng một cấp bậc!
Dưới tay lão nhân áo thô kia, Huyết Linh Khôi hung hãn kia cũng không ngừng bị đánh bật trở lại. Nhưng ngay sau đó nó lại lao tới, hoàn toàn không biết mệt mỏi và đau đớn, quả thực cũng khiến lão nhân áo thô vô cũng đau đầu.
Sắc mặt Lâm Động thoáng chút âm trầm nhìn chiến đấu kinh thiên động địa kia. Đột nhiên trong lòng hắn rung lên, lão nhân áo thô này sở dĩ bám lấy hắn có lẽ là bởi đã phát hiện ra điều gì đó. Lâm Động ngẫm nghĩ một hồi, tựa hồ như sau khi hắn tu luyện xong liền dùng lực thôn phệ đem năng lượng còn tàn dư lại của trận pháp hấp thụ đi hết.
– Lẽ nào lão già này bởi vì dựa vào ba động còn sót lại của lực thôn phệ nên mới kết luận ta cùng Thôn Phệ Tổ Phù có quan hệ với nhau?
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, hắn biết hắn phải tìm cách thoát khỏi lão già này, nếu không sẽ bị lỡ mất Tộc hội.
– Nếu ngươi cho rằng ta có thể thi triển lực thôn phệ, vậy thì ta sẽ thi triển cho ngươi xem!
Ánh mắt Lâm Động lóe lên, thủ ấn không ngừng biến hóa, sau đó một khỏa Linh phù đặc biệt liền xuất hiện trên tay hắn. Khỏa Linh phù này không phải là Thôn Phệ Tổ Phù mà là Dòng xoáy Linh phù Lâm Động tu luyện trước kia. Loại Linh phù này do căn cứ theo hình dạng của Thôn Phệ Tổ Phù mà tạo thành, cho nên cũng có chút lực thôn phệ.
– Vù!
Dòng xoáy Linh phù vừa xuất hiện, đột nhiên một cỗ lực thôn phệ cũng phát tán ra.
– Lực thôn phệ?
Khi cỗ lực lượng này vừa xuất hiện, lão nhân áo thô đang giao thủ cùng Huyết Linh Khôi, ánh mắt đột nhiên lóe lên quang mang. Một chân bước ra, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lâm Động.
Nhưng khi lão vừa xuất hiện trước mặt Lâm Động, định cướp đi Linh phù kia thì đột nhiên phát hiện ra lực thôn phệ này quá yếu, căn bản không phải là Thôn Phệ Tổ Phù, lập tức cánh tay lão vừa đưa ra liền ngưng đọng lại.
– Lực thôn phệ ngươi lưu lại trên đỉnh núi chính là của thứ này sao? Không phải của Thôn Phệ Tổ Phù à?
Sắc mặt lão nhân áo thô có chút khó coi. Lão nhìn Linh phù trong tay Lâm Động, thanh âm có chút phẫn nộ.
– Vị tiền bối này, ta sớm nói rồi, ta không biết cái gì là Thôn Phệ Tổ Phù!
Lâm Động trầm giọng nói, tâm thần vừa động, cố sức khống chế Huyết Linh Khôi chậm rãi dừng lại bên cạnh hắn.
– Thật con mẹ nó xui xẻo mà!
Sắc mặt lão nhân áo thô không ngừng biến đổi, ánh mắt quét qua Huyết Linh Khôi bên cạnh Lâm Động, cuối cùng không kìm được chửi lên một tiếng.
Lâm Động có thể cảm nhận thấy nguyên lực ba động của lão nhân áo thô đột nhiên suy yếu đi, trong lòng thầm thở phào một cái. Lập tức cánh tay hắn đưa ra, thu Huyết Linh Khôi lại. Lâm Động hiểu rằng nếu không thu lại thì Huyết Linh Khôi này sẽ không thể khống chế được nữa.
– Thật không ngờ tiểu bối trẻ tuổi như ngươi mà có bảo vật như Huyết Linh Khôi này!
Lão nhân áo thô nhìn thấy Lâm Động thu Huyết Linh Khôi lại, chậm rãi nói.
– May mắn đoạt được thôi!
Lâm Động cười cười. Hắn biết Huyết Linh Khôi xuất hiện quả thực khiến lão nhân áo thô này có chút úy kỵ, nếu không lão già này nhất định sẽ đem Lâm Động ra để mà trút giận.
– Trên Linh phù của ngươi có chút dấu tích của Thôn Phệ Tổ Phù. Có lẽ là vị cao nhân nào đó từng nhìn thấy Thôn Phệ Tổ Phù đã vẽ lại. Thế này đi, ngươi đưa vật này cho ta, ta muốn thử xem từ thứ này có thể tìm ra được chút gì thuộc về Thôn Phệ Tổ Phù hay không.
Lão nhân áo thô nhìn Linh phù trong tay Lâm Động, đột nhiên đưa tay ra, trực tiếp hút Linh phù vào tay lão.
– Lão phu xưa nay không thích chiếm tiện nghi của tiểu bối. Có lẽ thứ này sẽ bằng giá trị của Linh phù của ngươi.
Hút lấy Linh phù kia, tay áo lão nhân áo thô vung lên, một khối ngọc bay vào tay Lâm Động. Rồi lão cũng không lưu lại thêm, thân hình vừa động, liền hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất trong hư không.
– Tiểu bối, thiên phú của ngươi tuyệt hảo, có lẽ là hạng tuyệt đỉnh ở Vương triều Đại Viêm này. Bách triều Đại chiến sắp tới có lẽ cũng sẽ có mặt ngươi. Xem ra chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại!
Bóng người đã đi xa, nhưng thanh âm của lão nhân áo thô vẫn truyền tới.
Lâm Động cầm khối ngọc trong tay, nhìn thân ảnh của lão nhân áo thô biến mất ở chân trời, một lúc sau mồ hôi lạnh trên trán mới vã ra như tắm. Lần này hắn đúng là đã thoát chết trong gang tấc.
– Lão giả khốn kiếp này!
Lâm Động cắn nhẹ môi. Hắn và lão giả đó không hề quen biết, nhưng suýt nữa đã mất mạng dưới tay lão. Xem ra trong thế giới này lực lượng mới là quan trọng nhất. Lần này nếu không có Huyết Linh Khôi khiến đối phương có chút úy kỵ, e rằng hắn đã gặp nguy hiểm rồi.
Trong lòng chửi thầm mấy tiếng, Lâm Động mới cúi đầu nhìn tấm ngọc, chỉ thấy trên tấm ngọc có mấy chữ mờ ảo xuất hiện: Thái Thanh Du Thiên Bộ!
Chương 345 : Quận Đại Viêm
Lão già này!
Nhìn tấm ngọc trong tay mình, Lâm Động cũng không kìm được lầm bẩm một câu. Thái Thanh Du Thiên Bộ này là một loại vũ kỹ Bát phẩm, đẳng cấp vẫn còn tạm được. Tuy nhiên khiến Lâm Động có chút động lòng chính là vũ kỹ này là một loại vũ kỹ thân pháp. Lâm Động hiện tại tuy thực lực không tệ, nhưng lại chưa có cách để né tránh.
Giao chiến với người khác, nếu có một loại vũ kỹ thân pháp thì sẽ rất khó bị đánh bại. Nhưng vũ kỹ thân pháp này ở Vương triều Đại Viêm lại rất hiếm có, không ngờ lão nhân áo thô này không ngờ lại tiện tay vứt cho hắn như vậy.
Lâm Động khẽ nhắm mắt, tinh thần lực xâm nhập vào trong tấm ngọc. Tin tức ở trong đó liền xâm nhập vào trong não hắn. Sau đó hắn liền nhíu mày, Thái Thanh Du Thiên Bộ này quả thực tinh diệu, nhưng không hiểu tại sao, hắn luôn có cảm giác còn chưa hết được, dường như vũ kỹ này vẫn còn thiếu sót.
– Hắc hắc, ngươi cho rằng lão già đó tốt bụng đưa cho ngươi vũ kỹ đầy đủ sao?
Khi Lâm Động nhíu mày, tiểu điêu cũng lại bay ra, cười chế nhạo.
– Thái Thanh Du Thiên Bộ này ở Thái Thanh Cung cũng là một loại vũ kỹ không tệ, nếu ở trạng thái hoàn chỉnh thì cũng ở cấp độ Tạo Hóa Cấp. Ngươi cho rằng lão giả đó sẽ dùng vũ kỹ Tạo Hóa Cấp để đổi lấy một viên Linh phù mô phỏng hay sao?
– Thiếu sót thì đã sao? Ngươi quên tác dụng mô phỏng vũ kỹ của thạch phù rồi à?
Lâm Động khẽ mỉm cười, nếu là người khác thì sẽ thấy khó khăn, nhưng hắn lại có thạch phù, đối với vũ kỹ thiếu sót lại vô cùng thích hợp.
– Với thực lực của ngươi, muốn thôi động thạch phù hoàn thiện vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cũng không phải việc đơn giản.
Tiểu điêu lắc đầu nói.
– Khó khăn thì cũng có lúc thành công!
Lâm Động cười cười, chợt ánh mắt ngưng trọng nhìn tiểu điêu nói:
– Cửu Thiên Thái Thanh Cung đó rốt cuộc là tông phái ở đâu? Tựa hồ rất mạnh!
Nghe thấy cái tên đó, sắc mặt tiểu điêu cũng có chút ngưng trọng, trầm mặc một chút rồi mới nói:
– Đâu chỉ là cường đại, cho dù là ta lúc trạng thái đỉnh cao cũng có chút úy kỵ sự cường hãn của bọn chúng. Căn bản ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu. Là một trong Tứ đại Tông phái, thậm chí Vương triều Đại Viêm trong mắt bọn chúng đều như phù vân!
Nghe thấy vậy, Lâm Động đột nhiên chấn động. Từ khi hắn quen tiểu điêu cho tới nay, tên này không sợ trời không sợ đất, chưa hề chủ động nói như vậy. Xem ra cái gọi là Cửu Thiên Thái Thanh Cung quả thực vô cùng đáng sợ.
– Cửu Thiên Thái Thanh Cung trong khắp đất trời này đều có không ít tiếng tăm. Nói khó nghe một chút, Vương triều Đại Viêm của ngươi căn bản không có tư cách đứng cạnh bọn chúng. Cường giả của Cửu Thiên Thái Thanh Cung chỉ cần thần niệm động một cái là Vương triều Đại Viêm sẽ hoàn toàn tan rã!
Tiểu điêu lắc đầu, nói:
– Thực lực của lão nhân đó ở Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng chỉ có thể coi là hạng bình thường mà thôi.
Lâm Động chấn kinh, cường giả Niết Bàn Cảnh chỉ là hạng bình thường ở Cửu Cung Thái Thanh Cung? Thực lực như vậy quả thực quá sức khủng bố!
Nếu đúng như lời tiểu điêu nói thì quả thực tông phái đó có thực lực tiêu diệt cả Vương triều Đại Viêm. Dù sao chỉ cần một cường giả Niết Bàn Cảnh cũng đủ khiến Vương triều Đại Viêm rung chuyển, càng huống hồ Cửu Thiên Thái Thanh Cung lại còn có cường giả mạnh hơn thế nữa.
– Sau này ngươi sẽ biết tông phái này. Bây giờ không cần thiết, việc hôm nay chỉ là chuyện bất ngờ mà thôi.
Tiểu điêu xua xua tay, trấn an Lâm Động.
Lâm Động cười khổ một tiếng. Thế giới này quả thực quá rộng lớn, hắn mới chỉ thấy được một góc rất nhỏ.
Việc hôm nay càng khiến hắn hiểu được sự quan trọng của thực lực.
Nếu hôm nay hắn không có Huyết Linh Khôi thì e rằng trong mắt lão nhân đó cũng chỉ giống như một con kiến. Lão nhân đó có thể dễ dàng bắt hắn đi, thậm chí cuối cùng đoạt lấy Thôn Phệ Tổ Phù mà cũng không cần đưa cái gì bồi thường cho hắn.
Bởi trong mắt hắn, Lâm Động quả thực vô cùng yếu ớt!
Một con sư tử đâu cần nói lý với một con cừu, cái gọi là công bằng chỉ có được khi có thực lực.
Lâm Động bởi vì danh tiếng nổi cao ở quận Đại Hoang mà có chút đắc ý, trong lúc này đã mất hết sự đắc ý ban đầu. Cho dù thực lực của hắn hiện tại đã tăng lên rất nhiều, nhưng trước mặt cường giả chân chính vẫn quá yếu ớt.
Hơn nữa, do đoạt được thần vật trong trời đất là Thôn Phệ Tổ Phù, hắn càng có nhu cầu có thực lực cường đại để tự bảo vệ chính mình.
– Phù!
Lâm Động hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần trở nên kiên nghị. Hắn có tiềm lực để trở nên cường đại, tương lai của hắn nhất định sẽ không kém hơn người khác. Đợi lần gặp mặt lần sau, hắn sẽ cho lão nhân áo thô kia biết, hôm nay không lỗ mãng động thủ là một lựa chọn khôn ngoan đến thế nào.
– Đi, rời khỏi đây!
Nhìn Sơn mạch đã bị phá hoại trầm trọng, Lâm Động không còn dự định tiếp tục nghỉ ngơi nữa. Tuy lão nhân áo thô kia đã lui đi, nhưng Lâm Động vẫn không yên tâm, lập tức lướt lên lưng Tiểu Viêm. Không đợi hắn nói gì, Tiểu Viêm đã gầm lên một tiếng, vỗ cánh, hóa thành một đạo huyết quang nhanh chóng bay đi.
Sau khi bọn chúng rời đi, Sơn mạch đã bị phá hủy tan nát cũng trở lại vẻ yên tĩnh.
Sự lo lắng của Lâm Động cuối cùng cũng không biến thành sự thực. Hiển nhiên biểu hiện của hắn đã khiến lão nhân áo thô không còn hứng thú với hắn. Hơn nữa còn có Huyết Linh Khôi, lão hiểu rằng nếu thực sự động thủ cùng Lâm Động, lão cho dù thành công cũng sẽ phải trả một cái giá không nhỏ. Mà cái giá này, khi chưa xác định được Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù hay không thì lão tuyệt đối không muốn mạo hiểm.
Tuy nhiên, mặc dù không còn cảm giác bị truy đuổi nữa, nhưng mấy ngày kế tiếp Lâm Động cơ hồ đi không ngừng nghỉ, Tiểu Viêm toàn lực lao về phía quận Đại Viêm.
Chạy liên tục một tuần liền, Lâm Động mới thở phào một cái. Hắn lúc này đã rời xa quận Đại Hoang, trên đường còn đi qua một quận thành rất lớn. Khoảng cách như vậy cho dù là lão nhân áo thô kia có lẽ cũng không thể nào truy đuổi được nữa.
Sau khi xác định mình đã an toàn, Lâm Động mới tìm một chỗ an toàn nghỉ ngơi hai ngày, sau đó mới tiếp tục lên đường, đi về phía quận Đại Viêm.
Có lẽ sự xuất hiện của lão nhân kia đã kích thích Lâm Động rất nhiều, do vậy trong quá trình đi Lâm Động cũng không lãng phí chút thời gian, tất cả thời gian hắn đều dành vào việc tu luyện.
Nhân dịp này hắn cũng đã tu luyện thành công Thái Thanh Du Thiên Bộ. Vũ kỹ này sau khi thi triển, thân hình sẽ trở nên rất mờ ảo, khiến người khác không thể nắm bắt được. Bộ vũ kỹ này thực sự khiến Lâm Động rất hài lòng, dù sao đó cũng là vũ kỹ Tạo Hóa Cấp, tuy còn thiếu sót nhưng cũng hơn hẳn vũ kỹ Bát phẩm bình thường.
Đương nhiên, khi tu luyện Thái Thanh Du Thiên Bộ, Lâm Động cũng không quên tu luyện các loại vũ kỹ khác. Ngày đó ở trên đỉnh Huyền Âm Sơn hắn giết chết Đằng Sát, cuối cùng lại thôn phệ tinh khí thần của hắn. Loại thôn phệ đó đã lấy theo cả rất nhiều ký ức của Đằng Sát, trong đó bao gồm rất nhiều công pháp và vũ kỹ mà hắn đã tu luyện.
Trong số các vũ kỹ này, Lâm Động cuối cùng cũng tìm thấy thứ hắn muốn. Đó chính là vũ kỹ gần đạt đến mức Tạo Hóa Cấp mà Đằng Sát đã từng thi triển ra, Đại Hoang Phân Hải Ấn.
Bộ vũ kỹ này Đằng Sát cũng lấy được từ trong Đại Hoang Cổ Bi, uy lực cũng không hề yếu. Tuy nhiên chưa thể gọi là vũ kỹ Tạo Hóa Cấp thực sự, nhưng cũng đã vượt xa vũ kỹ Cửu phẩm bình thường khác.
Đối với loại vũ kỹ có thể tăng lực chiến đấu của mình, Lâm Động đương nhiên không bỏ qua. Nhân thời gian trên đường đi, hắn vừa tu luyện Thái Thanh Du Thiên Bộ vừa tu luyện Đại Hoang Phân Hải Ấn.
Mặt khác, núi non ven đường có không ít Yêu thú, Lâm Động lại có không ít cơ hội dùng thực chiến để tôi luyện vũ kỹ vừa tu luyện thành. Cứ như vậy, tốc độ thăng tiến của những vũ kỹ này càng nhanh chóng hơn.
Tu luyện vất vả như vậy, lực chiến đấu của Lâm Động cũng chậm rãi tăng lên. Trong một tháng Lâm Động giống hệt như người rừng, hành tẩu trong rừng sâu, chịu sự tôi luyện của đất trời tự nhiên.
Trong một tháng này, Lâm Động đã đi qua một nửa Vương triều Đại Viêm. Trên đường đi hắn đã đi qua không ít quận thành, nhưng đều vội vàng đi qua. Bởi vì tính thời gian thì Tộc hội chấn động khắp Vương triều Đại Viêm của Gia tộc Lâm Thị có lẽ đã sắp bắt đầu, cường giả khắp nơi cũng từ các nơi kéo về, muốn tận mắt chứng kiến thực lực cường đại của đám thanh niên của Gia tộc Lâm Thị.
Tộc hội thế này đối với quận Đại Viêm mà nói là một sự kiện vô cùng trọng đại, bởi ai cũng biết người có thể giành kết quả cao trong Tộc hội sau này nhất định sẽ là nhân vật hô phong hoán vũ ở Vương triều Đại Viêm.
Do vậy, Tộc hội này không chỉ thu hút cường giả đến từ các thế lực đỉnh cao của Vương triều Đại Viêm mà ngay cả trong Hoàng thất cũng có người tới tham quan. Từ đó có thể thấy Tộc hội của Gia tộc Lâm Thị rốt cuộc có vị trí như thế nào trong Vương triều Đại Viêm.
Trong khi cả quận Đại Viêm đều đang sôi sục vì Tộc hội của Gia tộc Lâm Thị, thì ở trong một Sơn mạch sâu ở ngoài rìa quận Đại Viêm, một đạo thân ảnh người đầy bụi bặm chậm rãi đi ra. Hắn nhìn quận vực rộng lớn đó, trên mặt cũng hiện lên nụ cười nhẹ.
– Gia tộc Lâm Thị, Lâm Lang Thiên, Lâm Động ta đã đến rồi!