Vũ Động Càn Khôn
Tập 68 [ chương 336 đến 340 ]
❮ sautiếp ❯Chương 336 : Huyết Linh Khôi.
Trên Huyền Âm Sơn, khắp nơi vô cùng hỗn loạn, mặc dù có Đại Ma Môn và Võ Minh ổn định trật tự, nhưng dưới chân núi là thành Âm Khôi. Biến cố ở bên trên cũng rất nhanh truyền xuống, lập tức trong thành liền trở nên rối loạn.
Một số kẻ ngoan độc trực tiếp ra tay cướp bóc các loại cửa hàng của Âm Khôi Tông. Dù sao thì Âm Khôi Tông bây giờ cũng xong rồi, lúc này không động thủ thì còn đợi tới khi nào?
Mà đối với loại rối loạn này, đám người Mộ Lôi cũng không có biện pháp gì. Dù sao thì số người ở trong thành thị cũng quá mức khổng lồ, nhân mã bọn họ đem đến cũng không quá nhiều, căn bản không có biện pháp hoàn toàn giữ trật tự, bởi vậy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.
Dù sao thì Âm Khôi Tông bây giờ cũng xong đời rồi, cái bọn họ cần phải quan tâm đó là làm sao phân chia địa bàn của Âm Khôi Tông mà thôi.
Mà ở tại chân núi cũng loạn lên, Lâm Động thì một mình xâm nhập Huyền Âm Sơn. Tiểu Viêm gắt gao theo sát bên cạnh hắn. Lúc trước Lâm Động đã trực tiếp xuất ra hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan cho nó ăn, năng lượng hùng hậu đã khiến cho thương thế của Tiểu Viêm khôi phục rất nhiều.
– Trong Huyền Âm Sơn dường như có chút cổ quái!
Tiểu điêu xuất hiện trên vai Lâm Động, dường như cảm nhận được gì đó.
– Ừm, trong ký ức của Đằng Sát, tại Huyền Âm Sơn có một nơi kỳ lạ.
Lâm Động khẽ cười, dọc theo con đường bí mật đi vào trong núi.
Trước kia nơi này chính là trọng địa của Âm Khôi Tông, ngay cả một số Trưởng lão cũng không thể ra vào. Nhưng bây giờ Đằng Sát đã chết, những hộ vệ trong này cũng trở nên tán loạn, bởi vậy Lâm Động không hề bị chút ngăn cản, đã có thể tiến vào thông đạo nhìn giống như địa huyệt này.
Một người hai thú hành tẩu trong thông đạo u ám. Một cỗ hàn khí âm lãnh không ngừng từ trong địa huyền truyền ra. Chỉ có điều loại hàn khí này đối với Lâm Động và Tiểu Viêm đã từng ở trong Huyền Âm Giản mà nói hiển nhiên không có chút lực uy hiếp nào. Cho nên bước chân của bọn họ cũng không hề dừng lại, dọc theo thông đạo trong địa huyệt, không ngừng đi sâu vào bên trong núi.
Lẳng lặng bước đi, ước chừng khoảng mười mấy phút đồng hồ.
Diện tích Huyền Âm Sơn cực kỳ khổng lồ, mà theo như phỏng đoán, đám người Lâm Động cũng đã dần tiến vào vị trí trung tâm của Huyền Âm Sơn rồi.
– Tới rồi!
Thông đạo địa huyệt phía trước u ám, đột nhiên xuất hiện một tia hào quang sắc bén. Bước chân Lâm Động tạm dừng lại một chút, nguyên lực trong cơ thể bắt đầu khởi động. Hắn là người cẩn thận, tự nhiên sẽ không có chút lơ là.
Tiểu Viêm cũng gầm nhẹ một tiếng, thân hình đỏ hồng lóe lên, cái đuôi mãng xà trên lưng hổ cũng nâng người lên, hàn khí sắc bén trong miệng mãng xà ngưng tụ lại.
Chuẩn bị mọi thứ hoàn tất, Lâm Động lại lần nữa nâng bước. Lập tức, trước mặt hắn đột nhiên trống trải, địa huyệt chật hẹp biến mất, lúc này đã trở thành một thạch huyệt vô cùng khổng lồ.
Thạch huyệt này có diện tích cực kỳ khổng lồ, ít nhất cũng nghìn trượng, so với quảng trường trên đỉnh núi còn muốn rộng hơn gấp mấy lần. Xung quanh thạch huyệt được khảm vô số dạ minh châu, ánh sáng bao trùm cả thạch huyệt.
Ánh mắt Lâm Động đảo qua xung quanh thạch huyệt, sau đó dừng lại tại vị trí trung tâm.
Ở nơi đó có một cái động tối đen, một cỗ khí âm hàn kinh người giống như suối từ bên trong gào thét tràn ra. Hàn khí ngập trời chính là từ trong cửa động chui ra.
– Thì ra là bình chướng hàn khí thiên nhiên của thành Âm Khôi chính là do hàn khí trong này ngưng tụ mà thành.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt Lâm Động lập tức xẹt qua một tia kinh ngạc.
– Lâm Động, trong hắc động này dường như có gì đó tồn tại…
Ánh mắt tiểu điêu dường như nhìn xuyên thấu hắc động tối đen, liền mở miệng nói.
Lâm Động gật đầu, mũi chân điểm lên mặt đất, sau đó dừng bên cạnh hắc động to lớn. Ánh mắt hắn thoáng nhìn vào bên trong, đồng tử trong khoảnh khắc cấp tốc co rút.
Bên trong động là một vùng hắc ám, nhưng loại hắc ám này không hề có chút hiệu quả đối với Lâm Động, bởi vậy tình cảnh nơi này đều bị hắn thu toàn bộ vào mắt.
Đập vào trước mắt chính là một thân thể khổng lồ bị xiềng xích. Thân thể này so với thân người còn muốn lớn hơn. Nhưng những cái xiềng xích ở khắp bốn phía trên vách tường đã ràng chặt nó lại. Hơn nữa, trên xiềng xích còn có những đạo phù văn kỳ dị.
Bởi vì sự tồn tại của những phù văn này mà xiềng xích lập tức trở nên có chút kỳ lạ, từng đạo ánh sáng rất nhỏ xuyên qua xiềng xích không ngừng lóe lên, giống như có trí tuệ vậy.
Ánh mắt của Lâm Động dừng lại trên một cái xiềng xích khổng lồ, sau đó chuyển về phía nơi đan xen của những sợi xiềng xích. Chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ bên trong bóng tối, lăng không đứng thẳng trên đó.
Hơn nữa tứ chi của thân ảnh kia duỗi thẳng, đều bị xiềng xích gắt gao quấn quanh. Mỗi lần ánh sáng màu đỏ trên xiềng xích chảy đến bên trên thân ảnh kia, thân thể người đó lại khẽ run rẩy lên một cái.
– Đây là…
Lâm Động khiếp sợ nhìn thân thể màu đỏ bị những sợi xiềng xích có phù văn hung hăng trói chặt. Khó có thể tưởng tượng được tại bên trong Huyền Âm Sơn lại có một màn quỷ dị như thế.
Mặc dù hắn có được một phần ký ức của Đằng Sát, nhưng Đằng Sát dường như cũng rất sợ hãi đối với nơi này, cho nên Lâm Động cũng không thể thu hoạch được gì nhiều hơn.
Đạo thân ảnh này có thân thể màu đỏ, thoạt nhìn hình dáng phảng phất như là bị dính vô số máu tươi vậy. Mặc dù hắn không có chút động tĩnh gì, nhưng lại có một loại sát khí hung bạo đáng sợ mơ hồ từ trên thân thể khuếch tán ra.
– Thực lực thật khủng khiếp!
Cảm nhận được khí hung sát quanh người đạo thân ảnh kia, sắc mặt Lâm Động cũng có chút kịch biến.
– Huyết ảnh này đến tột cùng là ai? Tại sao lại bị giam ở nơi này? Chẳng lẽ là do Âm Khôi Tông làm sao?
– Đó không phải là người, mà là một Phù khôi!
Thế nhưng, lúc ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên vẻ nghi hoặc thì tiểu điêu bỗng nhiên mở miệng nói.
– Phù khôi?
Nghe thấy lời này, Lâm Động ngay lập tức giật mình. Đây là Phù khôi dạng gì, sao có thể khủng bố đến mức này? So với huyết ảnh này, cho dù là Phù khôi Cao cấp của hắn cũng chỉ là thứ bình thường mà thôi.
– Đây là một Linh Khôi.
Trong mắt tiểu điêu cũng có chút kinh hãi, hiển nhiên là có chút kinh ngạc bởi vì trong này lại xuất hiện một Linh Khôi như thế.
– Linh Khôi?
Lâm Động rùng mình một cái, sắc mặt có chút biến đổi.
Hắn sớm đã biết trên Phù khôi Cao cấp còn có Linh Khôi cường đại hơn, chỉ có điều loại Phù khôi cấp bậc như vậy cũng không phải là tùy tiện có thể chế tạo ra. Nghe nói Linh Khôi chân chính sẽ có linh trí, quả thực là một loại sinh vật đặc thù chứ không phải là một con khôi lỗi không có cảm xúc.
Mặc dù Lâm Động cũng chưa từng nhìn thấy Linh Khôi, cũng không biết thứ này đến tột cùng cường đại đến mức nào, nhưng hắn biết, ít nhất dưới Niết Bàn Cảnh, chỉ e không có ai là đối thủ của Linh Khôi.
– Âm Khôi Tông làm sao có thể có được Linh Khôi này chứ? Nếu như thật sự như vậy thì Đằng Sát đã trực tiếp triệu hoán ra rồi mới đúng?
Lâm Động trầm giọng nói.
– Hắc hắc, Linh Khôi này cũng không phải của Âm Khôi Tông. Trận pháp cường đại như vậy, một Âm Khôi Tông nho nhỏ làm sao có thể bố trí được? Đầu Linh Khôi này xuất hiện trước Âm Khôi Tông, chỉ có điều tên Đằng Sát kia vận khí tốt, thành lập môn phái ở đây. Ta nghĩ lúc trước hắn lựa chọn nơi này lập phái nói không chừng là vì biết được sự tồn tại của đầu Linh Khôi này, muốn tìm cơ hội đem nó thuần phục, thu làm của mình.
Tiểu điêu cười quái dị nói.
– A?
Lâm Động giật mình cúi đầu, ánh mắt cẩn thận nhìn về phía huyệt động u ám. Lúc này hắn mới phát hiện, không chỉ có phù văn trên xiềng xích, thậm chí trên vách đá cũng phủ kín từng đạo phù văn.
Những đạo phù văn này đã có niên đại rất lâu rồi, một số phù văn đã trở nên nhạt hơn rất nhiều.
Chỉ có điều mặc dù phù văn nhạt đi, nhưng Lâm Động vẫn mơ hồ có thể cảm ứng được ở phía trên nó là một loại lực lượng cường đại. Loại trận pháp phong ấn này, lấy thực lực của Âm Khôi Tông quả thật không ai có thể bố trí ra được. Xem ra quả thực giống như lời tiểu điêu nói, sự tồn tại của đầu Linh Khôi thần bí này so với Âm Khôi Tông còn muốn lâu hơn nhiều.
– Vì sao người khác lại phải phong ấn một trợ thủ cường hãn như Linh Khôi này tại đây?
Ánh mắt tiểu điêu chăm chú nhìn huyết ảnh đứng thẳng người trong bóng đêm kia, trầm mặc một lát đột nhiên nói:
– Bởi vì đây là Huyết Linh Khôi.
– Huyết Linh Khôi?
Lâm Động sửng sốt.
– Luyện chế Phù khôi có rất nhiều cách. Trong đó có một loại hung ác nhất đó chính là trực tiếp dùng người sống để luyện chế, thủ đoạn cực kỳ độc ác, nhưng chỉ có thể luyện chế ra Phù khôi. Phần lớn là sát khí quá mức cường hãn, rất dễ phản phệ chủ nhân. Còn Huyết Linh Khôi này, ngươi nhìn huyết sắc trên thân thể Linh Khôi kia đi, đó đều là do máu tươi đọng lại. Chậc chậc, muốn biến thành bộ dạng này, Linh Khôi đó không biết đã giết bao nhiêu người rồi?
Tiểu điêu xuýt xoa nói.
– Thứ này một khi thả ra sẽ điên cuồng giết chóc, quả thực là đại tai họa, bị phong ấn trong này cũng có thể hiểu được.
– Nguy hiểm như vậy sao?
Lâm Động rùng mình. Nếu như thật sự là vậy, Huyết Linh Khôi này quả thật quá nguy hiểm. Nếu như thực sự thả ra, quận Đại Hoang chỉ e không tránh khỏi sinh linh đồ thán.
Lâm Động không chút nghi ngờ, với thực lực của Huyết Linh Khôi này đủ để quét sạch cả quận Đại Hoang.
– Khó trách Đằng Sát không dám ra tay, thì ra là sợ khi đem thứ này thả ra nó sẽ giết hắn.
Lâm Động khẽ thở dài một tiếng, có chút tiếc hận. Thứ đáng sợ này nếu như có thể thu để bản thân sử dụng thì nó sẽ trở thành một lá bùa hộ mệnh chân chính. Đến lúc đó cho dù có phải một người chống lại Tứ đại Gia tộc cũng không phải quá mức kiêng kỵ.
– Đi thôi, chúng ta đem thông đạo này phá hủy, bằng không bị người khác xông vào sẽ rất phiền toái!
Lâm Động lắc đầu, định xoay người rời đi.
– Từ từ!
Thế nhưng, tiểu điêu lại vung móng vuốt lên, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lâm Động, cười một tiếng quái dị nói:
– Loại dâng đến tận cửa thế này, nếu như buông tha thì thật đáng tiếc!
– Ngươi có biện pháp hàng phục Huyết Linh Khôi này sao?
Nghe tiểu điêu nói vậy, trong mắt Lâm Động lóe lên vẻ kinh hỉ.
– Ta không có! Chỉ có điều, nó có!
Móng vuốt của tiểu điêu đột nhiên chỉ về phía bàn tay của Lâm Động. Hoặc có thể nói là chỉ về phía thạch phù thần bí bên trong lòng bàn tay của Lâm Động!
Chương 337 : Hạ quyết tâm
Ngươi nói thạch phù à?
Ánh mắt Lâm Động nhìn về phía bàn tay của mình, khẽ rùng mình một cái, nhất thời phản ứng lại, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ.
Tiểu điêu gật đầu nói:
– Bên trong thạch phù này ảo diệu vô cùng, dựa vào lực lượng của nó chúng ta có thể đem Huyết Linh Khôi này phong ấn vào bên trong. Đợi đến sau khi tôi luyện thì không phải có thể thuần phục rồi sao?
– Ngươi chắc chắn dựa vào lực lượng của thạch phù có thể đem Huyết Linh Khôi phong ấn vào bên trong?
Lâm Động siết chặt bàn tay, nhịn không được hỏi. Đây cũng không phải trò đùa, nếu đến lúc đó thực sự thả Huyết Linh Khôi ra mà hắn lại không thể phong ấn thì hôm nay chỉ e hắn sẽ trở thành vong hồn đầu tiên dưới tay Huyết Linh Khôi.
– Mặc dù không tuyệt đối nắm chắc, nhưng cũng có bảy thành!
Tiểu điêu thoáng chần chừ một chút rồi nói.
– Nếu thực lực của ngươi đạt đến Niết Bàn Cảnh, cũng có thể dễ dàng mở ra lực lượng thạch phù, phong ấn Huyết Linh Khôi này.
Sau khi nghe được lời này, Lâm Động không khỏi trợn ngược mắt. Nếu như hắn có thực lực Niết Bàn Cảnh thì còn cần gì phải e ngại Huyết Linh Khôi này nữa? Chỉ có điều, đối với bảy thành nắm chắc trong miệng tiểu điêu, hắn cũng có chút không yên tâm.
Dù sao nếu làm việc này không tốt, nói không chừng sẽ dẫn đến phiền toái rất lớn. Mặc dù bây giờ hắn có thể chống lại cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành, nhưng đối diện với Huyết Linh Khôi quỷ dị này chỉ e cũng không có chút phân lượng gì.
– Tiểu tử, bất cứ việc gì cũng luôn luôn mạo hiểm, nếu như có thể thu phục được Huyết Linh Khôi đó thì trong Vương triều Đại Viêm này, kẻ có thể uy hiếp được ngươi cũng không quá mấy đầu ngón tay.
– Mặc dù lúc trước ngươi đánh bại Đằng Sát, nhưng theo ta thấy, thực lực của tên đó cũng chỉ ở Tạo Hóa Cảnh đại thành nên cũng không coi là quá mạnh. Ngươi ở trong Huyền Âm Giản đã tu luyện hơn nửa năm, hơn nửa năm này, ta nghĩ Lâm Lang Thiên ắt hẳn đã đột phá đến Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, thậm chí dựa vào sự hùng hậu của Gia tộc Lâm Thị, việc hắn tiến bộ vượt bậc đến Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng không phải là quá mức khó khăn.
Ánh mắt tiểu điêu thoáng có chút ngưng trọng, giương mắt nhìn Lâm Động nói:
– Hơn nữa, ta phải nói cho ngươi biết, ta từng cảm nhận được trong cơ thể hắn một loại ba động quỷ dị mơ hồ, tên đó tuyệt đối không phải là loại đơn giản. Mặc dù bây giờ thực lực ngươi đại tăng, nhưng muốn cùng giao thủ với hắn thì thắng hay bại vẫn còn chưa biết.
– Trong cơ thể hắn có cái gì?
Sắc mặt Lâm Động khẽ biến đổi, việc này tiểu điêu cũng chưa từng nói cho hắn biết.
– Ta cũng không rõ lắm, chỉ là lúc trước ở Tạo Hóa Võ Bi, hắn tìm được một loại vũ kỹ Tạo Hóa Cấp, ta chỉ có thể cảm ứng mà thôi. Hơn nữa loại cảm ứng này chỉ khẽ lướt qua, ngay cả ta cũng không thể xác định. Có lẽ là ta cảm giác sai, chỉ có điều cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, tóm lại là không sai đâu.
Tiểu điêu trầm ngâm nói.
– Lâm Lang Thiên này không chỉ có thiên phú tu luyện kinh tài tuyệt diễm, mà hơn nữa cơ duyên cũng vô cùng tốt. Mấy năm nay nếu như không có chút kỳ ngộ thì cũng không ai tin được, lại thêm được Gia tộc Lâm Thị toàn lực bồi dưỡng, phóng mắt khắp cả Vương triều Đại Viêm, đừng nói là tuổi trẻ đồng lứa, cho dù là một số Chưởng giáo môn phái chỉ e cũng không thể sánh bằng.
– Ngươi hiện nay đã làm mất mặt mũi Lâm Lang Thiên, chờ đến khi ngươi tham gia Tộc hội Gia tộc, tên kia nhất định sẽ ra tay với ngươi. Nếu như ngươi có thể đem Huyết Linh Khôi này thu phục thì không cần phải kiêng kỵ gì nữa.
Lâm Động ngồi trầm mặc, ánh mắt biến đổi. Hắn vốn tưởng rằng lần này đoạt được Thôn Phệ Tổ Phù, thực lực tăng mạnh, đủ để khiến cho hắn khinh thường Lâm Lang Thiên. Nhưng bây giờ nghe thấy tiểu điêu nói như vậy, thì hắn mới hiểu được, hắn dường như vẫn xem thường đối thủ có chút đơn giản rồi.
Hơn nữa, cho dù Lâm Lang Thiên chưa đạt đến Tạo Hóa Cảnh đại thành, nhưng lực chiến đấu tuyệt đối không thể sánh với Đằng Sát.
Ít nhất, lúc trước ở Tạo Hóa Võ Bi, Lâm Lang Thiên cũng giành được một bộ vũ kỹ Tạo Hóa Cấp cường đại. Hơn nữa, khiến người khác kiêng kỵ đó là không ai biết trong tay Lâm Lang Thiên đến tột cùng có bao nhiêu vũ kỹ Tạo Hóa Cấp. Với địa vị của Gia tộc Lâm Thị trong Vương triều Đại Viêm, nếu như bọn họ không có vũ kỹ Tạo Hóa Cấp làm vũ kỹ trấn tộc thì ngay cả chính Lâm Động cũng không tin được.
Mà nếu như vậy thì lực chiến đấu của Lâm Lang Thiên sẽ đạt đến một trình độ tương đối khủng bố, lúc chạm trán với Lâm Động, chắc chắn sẽ là song hổ tương đấu, cực kỳ kịch liệt.
Quan trọng nhất đó là Lâm Lang Thiên dù sao đi nữa cũng là thiên tài sáng giá nhất trong Gia tộc Lâm Thị, đến lúc đó nếu như hắn cùng so đấu với Lâm Lang Thiên, không ai có thể nói cuộc chạm trán này có thể dẫn đến sự cản trở bên trong của Gia tộc Lâm Thị hay không. Mà lúc đó, Lâm Động cần phải có một con bài tẩy có thể chấn nhiếp được Gia tộc Lâm Thị.
Mà Huyết Linh Khôi thần bí này chính là con bài tẩy tốt nhất mà ông trời ban tặng cho hắn.
– Được, vậy mạo hiểm thử một lần!
Sau một hồi do dự, vẻ chần chừ trong ánh mắt Lâm Động dần tiêu tán đi, gật mạnh đầu, trầm giọng nói.
Bất kể thế nào, Tộc hội lần này hắn tuyệt đối phải giành được thành tích rực rỡ, ai cũng không thể ngăn cản!
Tiểu điêu nghe vậy mới khẽ gật đầu, chợt ánh mắt có chút ngưng trọng chuyển hướng nhìn về phía bên trong huyệt động hắc ám, nói:
– Phong ấn này có chút huyền ảo, chỉ có điều nơi phát ra năng lượng đều theo hàn khí bên dưới mặt đần bốc lên. Chỉ cần chúng ta phong bế hàn khí này thì phong ấn sẽ không công tự phá. Mà chờ đến khi phong ấn bị phá giải, ta sẽ thúc dục thạch phù, đem Huyết Linh Khôi phong ấn vào bên trong thạch phù. Hắc hắc, đến lúc đó chỉ cần đầu Linh khôi này bị thu nhập vào trong thạch phù thì sớm hay muộn cũng sẽ bị hàng phục mà thôi.
– Ừm, ta đến phong bế hàn khí!
Lâm Động thở ra một hơi, bước đến, ánh mắt gắt gao nhìn huyết ảnh bị một lượng lớn xích sắt trói chặt kia. Bàn tay hắn khẽ trở, hắc động từ trong lòng bàn tay khuếch tán ra, toàn bộ lập tức bị hút vào trong hắc động.
Ô ô ô!
Theo hắc động khuếch tán ra, một cỗ lực lượng thôn phệ cường đại cũng ngay lập tức bộc phát ra. Hàn khí từ dưới sâu trong lòng đất trào ra mãnh liệt nhanh chóng bị hắc động thôn phệ, không để sót chút hàn khí nào lọt ra ngoài.
Mà lúc hàn khí bị phong bế, phù văn trên xích sắt to lớn nhanh chóng bắt đầu trở nên ảm đạm, ánh sáng lưu động trong đó cũng càng ngày càng yếu ớt, mỏng manh. Sau đó, bên trên xích sắt to lớn liền xuất hiện một vệt rạn nứt nhỏ.
Sắc mặt Lâm Động nghiêm trọng nhìn một màn này, sau đó ánh mắt tập trung nhìn vào đạo huyết ảnh. Đột nhiên, đồng tử hắn đột nhiên co rút lại. Bởi vì hắn nhận thấy huyết ảnh đang giống như bức tượng đột nhiên run rẩy một chút. Đồng thời, một cỗ ba động vô cùng hung tàn giống như một Yêu thú hung ác thức tỉnh, chậm rãi từ bên trong cơ thể huyết ảnh phát tán ra.
– Grào!
Tiểu Viêm ở bên cạnh Lâm Động, giờ phút này cũng phát ra từng đạo tiếng gầm nhẹ. Lân phiến huyết sắc toàn thân nó cũng có xu hướng dựng lên. Nó cảm nhận được từ trên người đạo huyết ảnh một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Xẹt xẹt xẹt!
Phù văn xung quanh vách đá của huyệt động cũng dần trở nên ảm đạm. Có thể nhìn ra được uy lực của đại trận đang nhanh chóng bị suy yếu.
Keng keng keng!
Theo sự ảm đạm của phù văn, đột nhiên bên trong huyệt động hắc ám, tiếng xích sắt chấn động vang lên, khiến ánh mắt Lâm Động và tiểu điêu đều trở nên nghiêm trọng. Sau đó bọn họ nhìn thấy huyết ảnh bị rất nhiều xích sắt trói buộc xung quanh kia, lúc này đang chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trong khoảnh khắc huyết ảnh ngẩng đầu lên, một cặp mắt màu đỏ tươi liền xuất hiện trước ánh mắt nhìn chăm chú của Lâm Động. Trong cặp mắt này không hề có chút tình cảm nào, chỉ có một loại thèm thuồng giết chóc vô tận giống như dã thú mà thôi.
– Huyết Linh Khôi thức tỉnh rồi!
Bị cặp song nhãn đỏ tươi nhìn thẳng vào, toàn thân Lâm Động cảm thấy phát lạnh, nguyên lực hùng hậu trong cơ thể giống như thủy triều nhanh chóng vận chuyển.
– Grào!
Màu đỏ tươi trong mắt Huyết Linh Khôi càng lúc càng đậm. Tiếp theo, một tiếng gầm nhẹ giống như tiếng gầm dã thú từ trong miệng nó phát ra.
Bất chợt, thân thể nó khẽ chấn động, xích sắt xung quanh tứ chi đều đứt đoạn thành từng khúc. Khi mất đi lực lượng phong ấn, những chiếc xích sắt này hiển nhiên không còn khả năng vây khốn Huyết Linh Khôi nữa.
– Máu… máu…
Một chiếc xích sắt dài hơn mười trượng bị Huyết Linh Khôi kéo lê trên mặt đất. Mà khi trận pháp phong ấn hoàn toàn mất đi, nó đem đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Lâm Động. Từ trong cơ thể nó phát tán ra mùi vị huyết tinh, khiến cho màu đỏ sậm trong hai mắt càng lúc càng nồng đậm.
Ầm!
Màu đỏ tươi càng lúc càng đậm hơn. Chỉ thấy thân hình Huyết Linh Khôi chợt động, nhanh như quỷ mị xuất hiện giữa không trung trong địa huyệt.
Cánh tay nó chấn động, sợi xích sắt to lớn phát ra tiếng ô ô xé gió, hung hăng bổ về phía Lâm Động. Hơn nữa, lúc sợi xích sắt bắn ra, một đạo năng lượng huyết sắc giống như quỷ mị cũng bám vào trên đó.
Nhìn thấy Huyết Linh Khôi đánh đến, Lâm Động cũng rất kinh hãi. Hắn có thể cảm nhận được sự cường hãn của loại năng lượng huyết sắc này, đương nhiên cũng không dám ngạnh tiếp, thân hình vội vàng cấp tốc thối lui.
Ầm!
Xích sắt nện lên mặt đất, lập tức khiến mặt đất run rẩy. Một cái khe nứt gần trăm trượng vô cùng rõ ràng xuất hiện.
Lâm Động thấy vậy, tóc gáy toàn thân dựng lên. Nếu như bị cái này đánh lên người, chỉ e thân thể sẽ lập tức bị đập nát bấy!
Leng keng!
Một kích không có kết quả, màu đỏ sậm trong mắt Huyết Linh Khôi lại càng đậm hơn. Sợi xích sắt vũ động, giống như một con cự mãng, lại một lần nữa hung hăng quấn về phía Lâm Động.
Huyết Linh Khôi lúc này vừa mới thoát khỏi phong ấn, thực lực và phản ứng của nó đều có chút chậm chạp. Chỉ có điều khi dần hồi phục thì thực lực của nó cũng càng ngày càng khủng bố hơn. Mà đến lúc đó, với năng lực của Lâm Động chỉ e căn bản không thể né tránh được công kích của nó.
Cho nên, nhìn thấy nó lại một lần nữa đánh đến, Lâm Động vội vàng hét lớn:
– Tiểu điêu, còn không ra tay đi?
Tại một phía khác, tiểu điêu vẻ mặt cũng nghiêm trọng, móng vuốt vũ động. Đột nhiên, một đạo bạch mang từ bên trong móng vuốt nó xuất ra, bay lơ lửng trên không trung của địa huyệt.
Ngay lập tức, từng đạo hào quang sắc bén màu trắng rơi xuống. Những mũi hào quang sắc bén này vừa xuất hiện, lập tức hóa thành vô số sợi tơ năng lượng ùn ùn hạ xuống, cuối cùng quấn lên phía trên thân thể Huyết Linh Khôi, đem nó khóa chặt lại.
– Thành công rồi!
Nhìn thấy một màn này, Lâm Động nhất thời vui vẻ.
– Nào có dễ dàng như vậy?
Thế nhưng tiểu điêu lại lắc đầu nói.
Xoẹt!
Thanh âm tiểu điêu vừa dứt, chỉ thấy những sợi tơ do năng lượng ngưng tụ lại thành một cái kén kia đã bị một bàn tay huyết sắc giống như một cây đao đâm xuyên ra. Sát khí khủng bố chậm rãi tràn ra, khiến cho sắc mặt Lâm Động có chút khó coi. Lực lượng của Huyết Linh Khôi đang dần hồi phục với một loại tốc độ kinh người.
Chương 338 : Phong ấn Huyết Linh Khôi
Cánh tay huyết sắc trực tiếp xuyên thủng cái kén kết thành từ những sợi tơ năng lượng, nó kéo lê theo một sợi xích sắt khổng lồ giống như một tuyệt thế hung thi, chậm rãi đem cái kén tơ đạp dưới chân, dùng cặp mắt đỏ tươi chăm chú nhìn Lâm Động.
– Grào!
Tiếng gầm giống như dã thú từ trong miệng Huyết Linh Khôi truyền ra. Một cỗ ba động quét ra, đem thạch huyệt khổng lồ chấn động đến run rẩy.
Ầm!
Xé rách cái kén năng lượng, thân hình Huyết Linh Khôi chợt động, sau đó hóa thành một đạo huyết ảnh mơ hồ lướt đi. Chỉ trong chốc lát, sợi xích sắt to lớn của huyết ảnh đã xuất hiện trước mặt Lâm Động, mang theo một loại lực lượng cực kỳ đáng sợ, hung hăng nện xuống.
Ầm ầm ầm!
Thấy vậy, tâm thần Lâm Động chợt động. Mặt đất lập tức nổ tung, dưới sự khống chế của tinh thần lực cường đại, một bức tường đất đâm lên, hình thành nên một lớp phòng ngự ở trước mặt hắn.
Thế nhưng, bức tường đất vừa mới thành hình thì đã bị sợi xích sắt to lớn mãnh liệt nện xuống, lập tức bức tường đất liền sụp đổ trong khoảnh khắc. Một cỗ gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường dần lan ra, đem mặt đất chấn nứt, xuất hiện từng vết rạn giống như mạng nhện.
Thân hình Lâm Động lúc này cũng cấp tốc thối lui, bàn tay siết chặt lại, Thiên Lân Cổ Kích chậm rãi hiện ra. Gần như chỉ trong khoảnh khắc, thân thể của hắn cũng được một lớp lưu ly sắc nồng đậm bao trùm. Đối diện với loại hung vật đáng sợ này, Lâm Động không dám có chút khinh thường.
Vù!
Bức tường đất bạo liệt, một đạo huyết ảnh từ trong đám mảnh vụn lao ra. Sợi xích sắt to lớn giống như một con độc xà dùng một loại góc độ cực kỳ hiểm hóc bắn về phía nơi yếu hại quanh người Lâm Động. Công kích của Huyết Linh Khôi dường như ẩn chứa một chút vũ kỹ, điều này khiến Lâm Động cảm thấy vô cùng kinh hãi, không dám có chút lơ là.
Leng keng keng!
Nguyên lực kim sắc bao phủ quanh người, kích ảnh Lâm Động vung lên. Thiên Lân Kích Pháp giống như nước chảy mây trôi liền được thi triển ra, đem sợi xích sắt nện đến chống đỡ lại. Mà mỗi lần giao phong, lực lượng giống như sóng gợn xuất hiện, khuếch tán ra càng thêm kinh người, để lại trên mặt đất từng đạo khe nứt khổng lồ.
Thực lực Huyết Linh Khôi cực kỳ khủng bố. Chỉ có điều cũng may là hôm nay nó mới phá giải phong ấn, lực lượng còn chưa phục hồi hoàn toàn, nếu không Lâm Động không có khả năng giao thủ, thậm chí ngay cả cơ hội lập tức bỏ chạy cũng không có.
Thế nhưng mặc dù là như vậy, nhưng khi Lâm Động và Huyết Linh Khôi giao thủ thì cũng bị ép không ngừng phải lùi về phía sau. Trên Thiên Lân Cổ Kích truyền đến lực lượng khiến cho hai tay hắn run lên. Cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.
Lại đánh bật lui thêm một đạo xích sắt, lực lượng đáng sợ trực tiếp hất Lâm Động nện lên vách núi, thân hình vừa động lập tức vội vàng lao ra.
Vụt!
Mà lúc hắn vội vàng lao ra, một đạo xích sắt cũng hung hăng phóng tới, đâm sâu vào bên trong núi. Lực lượng hung bạo khiến một cái khe rộng nhanh chóng lan ra. Lâm Động thấy vậy, trên đầu vã đầy mồ hôi lạnh.
– Hỗn đản, ngươi đã xong chưa?
Lúc Lâm Động trong lòng hốt hoàng liền hướng về phía tiểu điêu cách đó không xa quát lên.
– Tiếp tục kéo dài một chút nữa!
Ánh mắt tiểu điêu khẩn trương nhìn về phía đoàn ánh sáng màu trắng đang lơ lửng phía trên thạch huyệt, móng vuốt vung lên. Theo móng vuốt của nó vung lên, những bạch mang màu trắng cũng ba động, gần như đang ngưng tụ sức mạnh vô cùng cường đại.
– Chết tiệt!
Nhìn tiểu điêu còn chưa ra tay, Lâm Động chỉ có thể tức giận mắng một tiếng. Cổ kích trong tay vội vàng đâm ra, đem một đạo xích sắt bắn đến cản lại. Nhưng thân thể hắn lại một lần nữa bị chấn lui hơn mười bước, huyết khí trong cơ thể lại cuồn cuộn lên.
– Huyết Linh Khôi này thực lực càng lúc càng mạnh!
Cảm nhận được mức độ cường hãn trong một kích này của Huyết Linh Khôi, ánh mắt Lâm Động cũng biến đổi. Thực lực của Huyết Linh Khôi hồi phục quá nhanh, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không duy trì được bao lâu nữa.
– Máu… ta muốn máu…
Thế nhưng, Huyết Linh Khôi cũng không để Lâm Động có nhiều thời gian nghỉ ngơi, đôi mắt màu đỏ tươi của nó lại gắt gao nhìn Lâm Động, trong mắt tràn đầy mùi vị huyết tinh.
Ầm!
Thân thể Huyết Linh Khôi run lên, lại lao đến. Lúc này đây, có thể nhìn thấy trong không trung có lưu lại một đạo tàn ảnh, hơn nữa còn có thể nhìn ra tốc độ này nhanh mãnh đến mức cường hãn vô cùng.
Thấy vậy, sắc mặt Lâm Động cũng biến đổi, thân hình muốn thối lùi về sau. Nhưng Huyết Linh Khôi mang theo mùi máu tươi nồng đậm cũng xuất hiện trước mặt hắn. Một cánh tay đỏ máu giống như bị lột mất lớp da nhanh chóng chộp về phía yết hầu Lâm Động. Huyết quang trên đầu ngón tay lóe lên, lộ ra một cỗ kình phong sắc bén không khác gì Linh bảo Cao cấp.
Một kích của Huyết Linh Khôi này cực kỳ mạnh mẽ, bàn tay máu tươi nhanh chóng phóng đại trong đồng tử Lâm Động. Chỉ có điều, lúc Lâm Động đang muốn phòng ngự thì đột nhiên thân thể Huyết Linh Khôi khựng lại một chút, một con cự mãng huyết sắc từ phía sau phóng tới, gắt gao cuốn lấy thắt lưng nó, khiến nó không thể tiến lên thêm chút nào.
– Tiểu Viêm!
Nhìn thấy viện thủ xuất hiện, trong mắt Lâm Động lóe lên vẻ vui mừng. Ánh mắt vừa đảo quả nhiên nhìn thấy Tiểu Viêm cách đó không xa, đang dùng cái đuôi cự mãng khóa chặt Huyết Linh Khôi.
– Grào!
Tiểu Viêm phát ra một tiếng rít gào, huyết quang trên người bạo phát ra. Nó trực tiếp đem Huyết Linh Khôi kéo lui, rồi sau đó xoay trên không trung hai vòng, hung hăng nện lên vách núi.
Ầm!
Cả thạch huyệt lại một lần nữa run rẩy. Trên vách núi đá xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ. Tiểu Viêm thân là Yêu thú, lực lượng đột nhiên bộc phát hiển nhiên là tương đối khủng bố, Huyết Linh Khôi lập tức bị nó quăng ra ngoài.
Chỉ có điều, mặc dù quăng Huyết Linh Khôi ra ngoài, thế nhưng hiển nhiên cũng không có biện pháp gì tạo thành thương tổn đối với nó. Bàn tay máu lại một lần nữa từ trong hố sâu thò ra, khí hung sát trên cơ thể Huyết Linh Khôi càng lúc càng khủng bố.
Ầm!
Vừa chui ra, cánh tay Huyết Linh Khôi run lên, sợi xích sắt to lớn xé rách không khí, nhanh như tia chớp nện về phía Tiểu Viêm.
Keng!
Chỉ có điều, lúc sợi xích sắt sắp sửa nện trúng Tiểu Viêm không thể né tránh được, thì một đạo bóng đen đột nhiên lao tới, chắn ở trước mặt nó, tùy ý để sợi xích sắt đập lên thân thể. Ngay lập tức nghe thấy một tiếng kim loại va chạm vang lên, cái bóng kia trực tiếp bị đánh bay ra, mà ở phía trước ngực cũng xuất hiện một vết hõm sâu lớn.
Đợi đến khi cái bóng rơi xuống đất thì mới phát hiện thì ra chính là đầu Phù khôi Cao cấp của Lâm Động. Chỉ có điều đầu Phù khôi Cao cấp đã từng rất cường hãn kia, vậy mà hôm nay đối diện với Huyết Linh Khôi lại yếu ớt không khác gì tờ giấy.
– Lực lượng thật mạnh!
Nhìn vết hõm sâu trước ngực Phù khôi Cao cấp, khóe mắt Lâm Động cũng co giật lại một chút.
– Giết!
Thanh âm khàn khàn mà mơ hồ từ trong miệng Huyết Linh Khôi truyền ra. Nó giương mắt nhìn Lâm Động, lại xông tới. Sợi xích sắt trong tay vũ động giống như cối xay gió, kình phong vô cùng khủng bố quét thẳng về phía Lâm Động.
– Ma Viên Biến!
Nhìn thấy công kích của Huyết Linh Khôi, Lâm Động cũng không dám chậm trễ, quát khẽ một tiếng, thân thể bành trướng lên. Thiên Lân Cổ Kích trong tay theo đó cũng bành trướng lên gấp mấy lần. Mượn thân thể của Ma Viên Biến tăng cường lực lượng, Cổ Kích trong tay hắn cũng xuất ra từng đạo tàn ảnh, cùng Huyết Linh Khôi ngạnh kháng cùng một chỗ.
Mà lúc Lâm Động và Huyết Linh Khôi đang ngạnh kháng với nhau thì Tiểu Viêm cũng rít gào xông tới, gia nhập vòng chiến, cùng hợp lực với Lâm Động không ngừng dây dưa với Huyết Linh Khôi.
Ầm ầm!
Bên trong thạch huyệt, từng đạo kình khí gợn sóng kinh người giống như lốc xoáy thổi quét ra, đem bên trong thạch huyệt chấn động đến mức không ngừng run rẩy, đá rơi đất nứt nhanh chóng lan tràn.
Một người một thú đồng thời ra tay, còn có Phù khôi Cao cấp dùng thân thể để chống cự với công kích của Huyết Linh Khôi, ngay lập tức trong thạch huyệt liền lâm vào trạng thái giằng co.
Chỉ có điều, trong lòng Lâm Động cũng hiểu rằng loại giằng co này sẽ rất nhanh sụp đổ. Bởi vì trong lúc chiến đấu, lực lượng của Huyết Linh Khôi đang không ngừng tăng mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ địch mạnh ta suy, khó có thể chống lại!
Ầm!
Đúng như Lâm Động dự liệu, loại giằng co này cũng không kéo dài lâu lắm. Khí hung sát phía trên thân thể Huyết Linh Khôi đột nhiên bạo phát ra. Sợi xích sắt vũ động, nhanh như tia chớp nện lên thân thể Tiểu Viêm và Phù khôi Cao cấp. Lực đạo đáng sợ trực tiếp nện bọn chúng bay đi.
Xuy!
Nện bay Tiểu Viêm và Phù khôi, huyết quang trong mắt Huyết Linh Khôi đại thịnh. Huyết trảo sắc bén trực tiếp chộp về phía bộ phận yếu hại nhất là trái tim của Lâm Động, tốc độ như vậy căn bản không thể né tránh.
– Tiểu điêu!
Tốc độ Huyết Linh Khôi ra tay nhanh đến mức khiến người khác phát lạnh. Lâm Động gần như chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một đạo hồng quang lóe lên trong mắt, sau đó gầm lớn một tiếng. Chẳng lẽ lần này thật sự thất bại sao?
Vù!
Lúc huyết quang trong đồng tử của Lâm Động càng lúc càng phóng lớn, mà khi lớp da của Lâm Động cũng cảm nhận được hàn khí vọt tới, thì một đạo hào quang màu trắng nồng đậm từ trên trời rơi xuống, giống như một cái bọt khí, đem Huyết Linh Khôi nhốt vào trong cái lồng ánh sáng đó. Phía trên bọt khí lóe lên vô số phù văn cổ xưa kỳ dị.
Thịch thịch thịch thịch thịch!
Bên trong bọt khí kia, Huyết Linh Khôi điên cuồng công kích tới. Nhưng cái bọt khí nhìn như bạc nhược vô cùng đó, thế nhưng lại vô cùng chắc chắn, ngược lại không ngừng lơ lửng lên phía trên, cuối cùng dưới ánh mắt như trút bỏ được gánh nặng của Lâm Động, chậm rãi tiến vào trong đoàn ánh sáng màu trắng.
Hào quang dần tiêu tán, cuối cùng hóa thành một viên thạch phù rơi xuống, nằm ở trong tay Lâm Động.
Chương 339 : Nhu cầu thăng cấp
Thạch phù lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Lâm Động, một luồng ánh sáng trắng ôn hòa từ từ phát tán ra. Dưới sự chiếu rọi của hào quang, khí huyết vốn nhộn nhạo trong cơ thể Lâm Động cũng dần bình ổn lại.
– Thành công rồi sao?
Lâm Động nhìn thạch phù trong tay, nhất thời còn chưa lấy lại được tinh thần. Huyết Linh Khôi hung hãn như thế mà không ngờ lại bị phong ấn dễ dàng như vậy?
– Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?
Tiểu điêu hữu khí vô lực đáp xuống, trợn trắng mắt liếc nhìn Lâm Động. Vì thúc dục lượng lượng phong ấn của thạch phù mà nó đã tiêu hao không ít khí lực.
– Thực lực Huyết Linh Khôi bây giờ vẫn chưa hồi phục, cho nên có thạch phù tương trợ thì việc phong ấn cũng không quá khó khăn. Đương nhiên, còn là bởi vì công lao của thạch phù, bằng không, thuộc cảnh giới Tạo Hóa Cảnh, không có ai có thể là đối thủ của nó.
Lâm Động có chút kinh hỉ gật đầu. Trải qua giao chiến lúc trước, hắn đã hiểu rõ thực lực của Huyết Linh Khôi. Hơn nữa đó còn là Huyết Linh Khôi vẫn chưa phải ở trạng thái đỉnh phong, sau này nếu như có thể hoàn toàn hàng phục thì tất sẽ trở thành trợ lực lớn đối với hắn.
– Trước tiên tiến vào trong thạch phù xem tình huống phong ấn cái đã.
Lâm Động siết chặt nắm tay, thạch phù chậm rãi dung nhập vào da thịt trong lòng bàn tay hắn. Sau đó tâm thần Lâm Động chợt động, một luồng tinh thần lực liền tiến vào bên trong thạch phù.
Trong không gian thạch phù, Lâm Động lơ lửng giữa không trung. Ở cách hắn không xa có một cái bọt khí khổng lồ, xung quanh bọt khí bao phủ kín phù văn kỳ dị, tạo thành từng lớp phong ấn cường đại.
Mà ở trung tâm bọt khí, Huyết Linh Khôi đang kịch liệt va chạm mạnh vào bọt khí. Chỉ có điều bây giờ nó đã là chim trong lồng, Lâm Động bây giờ mặc dù không thể thúc dục lực lượng thạch phù, nhưng khi đã tiến vào trong này thì sống chết của nó sau này sẽ nằm trong tay hắn.
Lâm Động nhìn chăm chú vào Huyết Linh Khôi bên trong bọt khí. Hắn có thể nhìn thấy những phù văn dày đặc xung quanh bọt khí đang không ngừng chui vào thân thể Huyết Linh Khôi. Mỗi một đạo phù văn tiến vào trong cơ thể Huyết Linh Khôi thì khí hung sát trong mắt của nó lại yếu hơn một chút, phảng phất như bị phù văn làm tiêu biến đi.
– Trận pháp phong ấn này cuối cùng cũng dần luyện hóa khí hung sát của Huyết Linh Khôi. Chỉ có điều bởi vì thực lực của ngươi hiện nay thực sự quá yếu cho nên có lẽ sẽ khá lâu đó.
Tiểu điêu chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh Lâm Động. Nó nhìn vào Huyết Linh Khôi đang giãy dụa gào thét trong bọt khí, nói.
– Đem một đạo tinh thần lực của ngươi dung nhập vào bên trong trận pháp đi.
Vừa dứt lời, tiểu điêu lại nói tiếp.
Lâm Động khẽ gật đầu, tâm thần chợt động. Một luồng tinh thần lực nhẹ nhàng tản ra, sau đó dung nhập vào trong bọt khí. Mà theo tinh thần lực dung nhập vào, phía trên bọt khí nhất thời nổi lên từng trận ba động. Một đạo tinh thần lực tách ra, bám vào trên phù văn, cuối cùng không ngừng tiến vào bên trong thân thể Huyết Linh Khôi.
– Hiện nay tinh thần lực của ngươi theo một tia phù văn xâm nhập vào trong cơ thể Huyết Linh Khôi, dưới tinh thần lực thôi thúc, cuối cùng dần ngưng tụ thành tinh thần lạc ấn trong cơ thể của Huyết Linh Khôi. Đợi cho sau khi hoàn tất, ngươi sẽ có thể chân chính khống chế được Huyết Linh Khôi này.
Tiểu điêu nói.
– Trước khi luyện hóa xong, ta không thể bắt nó tác chiến cho ta ư?
Lâm Động nhíu mày lại. Có lẽ không lâu nữa hắn sẽ đến Gia tộc Lâm Thị, nếu như không có Huyết Linh Khôi, không có con bài tẩy này, thì lại nhiều thêm một nhân tố không xác định.
– Trên lý thuyết thì đúng là như vậy.
Tiểu điêu gật đầu, nhìn thấy Lâm Động nhíu chặt mày, thì lại huơ huơ móng vuốt nói:
– Chỉ có điều nếu như thực sự đến thời khắc vạn bất đắc dĩ, ngươi cũng có thể triệu hồi nó ra. Chỉ có điều hãy nhớ là không thể kéo dài quá lâu, nếu không mất đi sự áp chế của thạch phù thì Huyết Linh Khôi sẽ lại một lần nữa bị khí hung sát khống chế, từ đó tiến hành cắn trả.
Lâm Động nghe vậy lúc này mới hơi thả lỏng một chút. Bất kể như thế nào, chỉ cần Huyết Linh Khôi có thể xuất hiện một chút thì đối với hắn mà nói đã là bảo hộ tốt nhất.
– Thực lực Huyết Linh Khôi này không tệ, nhưng hiển nhiên còn chưa đạt đến đỉnh phong. Chờ sau khi ngươi hoàn toàn khống chế được nó, có lẽ có thể nghĩ đến biện pháp đề thăng nó lên.
Tiểu điêu nhìn Huyết Linh Khôi trong bọt khí, nói.
– A? Còn có biện pháp tăng cường thực lực cho Huyết Linh Khôi sao?
Lâm Động cả kinh. Thực lực của Huyết Linh Khôi này bây giờ đã cực kỳ khủng bố, nếu như còn có thể tăng lên thì hắn chẳng phải là có thể tung hoành Vương triều Đại Viêm rồi sao?
– Hắc hắc, đương nhiên có thể. Chỉ có điều cần phải có Niết Bàn Đan. Ta nghĩ, Linh khôi được chia làm chín cấp, tương ứng với chín nguyên của Niết Bàn Cảnh. Hiện nay Huyết Linh Khôi có lẽ là Linh khôi cấp một, nếu như nó có thể nuốt mười vạn tám vạn Niết Bàn Đan, thì có thể thành công tiến vào Linh khôi cấp hai. Đây chính là tương đương với siêu cấp cường giả Niết Bàn Nhị Nguyên.
Tiểu điêu cười quái dị nói.
– Mười vạn tám vạn Niết Bàn Đan?
Nghe nói vậy, khóe miệng Lâm Động nhất thời có chút run rẩy. Lúc trước ở trong Đại Hoang Cổ Bi, hắn liều chết mới có thể đoạt được từ trong tay Lâm Lang Thiên mấy trăm viên Niết Bàn Đan, chỉ như vậy đã khiến gã hận mình thấu xương. Nhưng hắn không ngờ rằng muốn Huyết Linh Khôi thăng cấp lại cần một số lượng Niết Bàn Đan khổng lồ như vậy.
Số lượng như vậy cho dù phóng mắt khắp toàn bộ thế lực đỉnh phong của Vương triều Đại Viêm cũng không thể lấy ra đủ, không khác gì phượng mao lân giác.
– Hơn nữa tiểu tử ngươi cũng sẽ nhanh chóng tiến vào Tạo Hóa Cảnh, cũng nên quyết định trùng kích vào Niết Bàn Cảnh. Theo ta phỏng đoán, muốn ngưng tụ đủ Niết Bàn Khí để trùng kích Niết Bàn Cảnh thì số lượng Niết Bàn Đan cần thiết cũng không khác gì số lượng để Huyết Linh Khôi thăng cấp đâu.
Tiểu điêu lười biếng nói.
Lâm Động cười khổ lắc đầu. Niết Bàn Đan thật sự quá mức trân quý, mỗi một cường giả có tư cách trùng kích vào Niết Bàn Cảnh đều xem như nó như mệnh căn. Cho dù tại một vài Đấu giá hội cũng ngẫu nhiên xuất hiện một số Niết Bàn Đan, nhưng sẽ nhanh chóng bị giành giật mất. Mặc dù hiện nay hắn có được hơn hai trăm vạn Thuần Nguyên Đan từ Đại Ma Môn, nhưng nếu như dùng để mua Niết Bàn Đan, thì với số lượng mười vạn Niết Bàn Đan cũng chẳng khác gì hạt muối bỏ biển.
– Việc này trước mắt cứ đề từ từ hãy bàn. Số lượng Niết Bàn Đan này chỉ e các thế lực đỉnh phong giống như Gia tộc Lâm Thị cũng không thể lập tức lấy ra được.
Lâm Động hít một hơi, thoáng có chút đau đầu. Khó trách cường giả Niết Bàn Cảnh của Vương triều Đại Viêm lại thưa thớt như vậy. Thì ra là để gom góp đủ số lượng Niết Bàn Đan cũng đã khó khăn như thế, huống chi còn phải vất vả khổ cực trùng kích vào Niết Bàn Cảnh, mà cũng không nhất định sẽ trùng kích thành công tiến vào. Rất nhiều cường giả đều là bởi vì thất bại trong quá trình trùng kích mà cuối cùng phải bỏ mạng.
– Âm Khôi Tông này hẳn có cất trữ một lượng Niết Bàn Đan, đến lúc đó ngươi cứ trực tiếp thu lấy. Có lẽ đám người Đại Ma Môn cũng không dám nói gì nhiều đâu. Lần này ngươi giải quyết Âm Khôi Tông, xem như đã giúp bọn chúng thu thập một cái phiền toái lớn. Bọn chúng nếu như còn dám gây phiền toái, vậy thì cũng thu thập bọn chúng luôn một thể.
Tiểu điêu nói.
Lâm Động cười cười, cũng gật gật đầu. Đối với thế lực Đại Ma Môn này, hắn mặc dù chưa từng có ác cảm, nhưng hảo cảm cũng không nhiều lắm, không nên để bọn chúng có quá nhiều chỗ tốt.
– Đi thôi, trước hết rời khỏi đây. Huyết Linh Khôi cứ để trong thạch phù đề chậm rãi luyện hóa. Thu hoạch lần này thật sự ngoài dự kiến của ta.
Lâm Động phất tay, tinh thần lực chậm rãi tiêu tán. Tiểu điêu liếc mắt nhìn Huyết Linh Khôi trong bọt khí xong thì cũng dần biến mất trong không gian thạch phù.
o0o
Trong thạch huyệt, hai mắt Lâm Động chậm rãi mở ra, sau đó cũng không nói gì thêm, vẫy tay Tiểu Viêm sau đó xoay người đi ra khỏi thạch huyệt.
Lâm Động trên đường trở về, hơn lữa lúc ra khỏi thạch huyệt cũng thuận tiện phá hỏng địa đạo, sau đó mới phóng về phía đỉnh núi.
Đợi đến khi Lâm Động xuất hiện tại trên đỉnh Huyền Âm Sơn, rối loạn ở trên này gần như đã bị thế lực của Đại Ma Môn bình ổn lại. Các đạo nhân mã tiến vào trong Tổng bộ của Âm Khôi Tông, tìm tòi các loại bảo bối.
Đám người Mộ Lôi trên đỉnh núi vừa nhìn thấy Lâm Động xuất hiện, lập tức bỏ dở việc đang làm tiến đến nghênh đón, bộ dạng cực kỳ cung kính và khách khí. Sau khi trải qua trận đại chiến hôm nay, trong quận Đại Hoang chỉ e không còn thế lực nào dám ở trước mặt Lâm Động hung hăng càn rỡ nữa.
– Mộ Môn chủ, công việc tìm kiếm của các ngươi làm rất kỹ lưỡng a!
Lâm Động cười tủm tỉm nhìn lướt qua các đạo nhân mã giống như cường đạo đang tìm kiếm tài phú của Âm Khôi Tông, cười nói.
– Ha ha, Lâm Động tiểu ca sao lại nói vậy?
Nghe thấy thế, trái tim đám người Mộ Lôi đập mạnh một cái, liếc mắt nhìn lại, chợt Mộ Lôi lấy một cái túi Càn Khôn trong người ra, cười gượng nói:
– Lâm Động tiểu ca hiện nay tiến vào Tạo Hóa Cảnh, với tốc độ tu luyện của ngươi chỉ e không lâu nữa sẽ đạt đến Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, trùng kích vào Niết Bàn Cảnh. Đến lúc đó khẳng định sẽ cần không ít Niết Bàn Đan. Những viên Niết Bàn Đan này là do chúng ta tìm được từ chỗ Âm Khôi Tông, bây giờ liền mượn hoa kính phật, tặng cho Lâm Động tiểu ca vậy.
Thấy vậy, khóe miệng Lâm Động cũng nhếch lên một nụ cười. Tên này Mộ Lôi vừa khôn khéo lại rất thức thời!
Ngay lập tức, hắn cũng không khách khí mà trực tiếp nhận lấy túi Càn Khôn. Tinh thần lực quét qua bên trong, nhất thời nhìn thấy những viên Niết Bàn Đan giống như mắt rồng dày đặc bên trong. Số lượng như vậy hẳn có hơn hai ngàn viên.
– Đường đường là một cái Âm Khôi Tông, thế mà chỉ có một chút Niết Bàn Đan như vậy sao?
Nắm túi Càn Khôn, trong lòng Lâm Động cũng không nhịn được lắc lắc đầu. Khó trách Đằng Sát muốn liên minh lại, hòng chiếm cứ càng nhiều tài nguyên. Bằng không hắn tích trữ những thứ này không biết phải năm nào tháng nào mới có thể đủ Niết Bàn Đan để trùng kích được vào Niết Bàn Cảnh.
Nhìn thấy Lâm Động không khách sáo đem Niết Bàn Đan nhận lấy, trong mắt đám người Mộ Lôi cũng có chút không nỡ. Bọn chúng đều có thực lực Tạo Hóa Cảnh, nhu cầu đối với Niết Bàn Đan cực kỳ mãnh liệt. Nhưng trước mắt bọn chúng hiểu rằng, đừng nói Lâm Động muốn những viên Niết Bàn Đan này, cho dù hắn có yêu cầu quá phận hơn nữa thì bọn chúng cũng phải đáp ứng.
– Ta sẽ ở lại nơi này một ngày, ngày mai các ngươi đem Thuần Nguyên Đan đến, ta sẽ đi khỏi đây. Địa bàn của Âm Khôi Tông, các ngươi tùy ý phân chia đi.
Lâm Động đem Niết Bàn Đan thu đi, nhìn về phía đám người Mộ Lôi cười nhạt nói.
– Lâm Động tiểu ca muốn đi đâu? Nếu như không chê thì Đại Ma Môn của ta vừa lúc thiếu một chức Phó Tông chủ, ha ha, tiểu nữ hiện nay cũng đã đến tuổi lấy chồng…
Nghe thấy vậy, Mộ Lôi trực tiếp nói.
– Cha!
Mộ Thiên Thiên ở phía sau Mộ Lôi, nghe nói vậy thì khuôn mặt lập tức đỏ lên, rất là quyến rũ động lòng người.
Đám người Võ Tông ở bên cạnh cũng ngẩn người, chợt thầm mắng một tiếng cáo già. Nhưng bọn hắn lại không có nữ nhi kiều mỵ động lòng người như vậy, cho nên chỉ có thể không ngừng xoa xoa tay tiếc nuối.
– Ha ha, hảo ý của Mộ Môn chủ, Lâm Động ta xin tâm lĩnh. Nhưng ta không lâu nữa sẽ rời khỏi quận Đại Hoang, về sau có lẽ cũng không có cơ hội trở về, cho nên phần đại lễ này ta không nhận nổi.
Lâm Động nhịn không được mỉm cười. Lão cáo già này vì mượn sức hắn mà ngay cả con gái cũng muốn đem ra. Chỉ có điều mục tiêu của hắn không phải ở đây.
Nghĩ đến đây, Lâm Động chậm rãi ngẩng đầu lên. Lâm Lang Thiên, thời gian hai năm sắp tới rồi, chỉ là không biết lúc này đây ngươi còn có tư cách ở trước mặt ta vênh váo tự đắc nữa hay không?
Chương 340 : Rời đi
Hôm nay, đỉnh Huyền Âm Sơn, trên một mỏm đá, Lâm Động lẳng lặng ngồi xếp bằng, hai mắt khép chặt. Một cỗ nguyên lực thiên địa hùng hồn với một loại tốc độ kinh người nhanh chóng hội tụ quanh người hắn. Những luồng nguyên lực này vừa mới tiếp xúc với thân thể Lâm Động thì liền bị một cỗ lực lượng quỷ dị thôn phệ sạch sẽ, sau đó hóa thành nguyên lực cuồng cuộn chảy vào bên trong thân thể.
Lẳng lặng tu luyện như vậy duy trì khoảng nửa giờ, hai mắt khép chặt của Lâm Động chậm rãi mở ra, cũng không quay đầu lại mà nhàn nhạt nói:
– Chuẩn bị xong rồi à?
– Phân phó của Lâm Động công tử, hiện nay trong quận Đại Hoang chẳng lẽ còn có người dám không nghe theo sao?
Ở phía sau Lâm Động, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
– Ha ha, thì ra là Thiên Thiên cô nương. Việc nhỏ như vậy tùy tiện bảo một kẻ hầu đưa đến là được rồi.
Lâm Động quay đầu lại, nhìn đại mỹ nhân dáng người yêu kiều ở phía sau, không khỏi cười nói.
– Ở đây là hai trăm vạn Thuần Nguyên Đan. Số lượng này dù đối với Đại Ma Môn ta cũng không phải là nhỏ, chỉ có điều với công lao của Lâm Động công tử lần này thì không đáng làm thù lao chút nào.
Mộ Thiên Thiên nâng ngọc thủ dâng lên một cái túi Càn Khôn, thản nhiên cười nói.
– Ta chỉ có ân oán với Âm Khôi Tông mà thôi, những thứ thù lao này chỉ là tùy tiện thu mà thôi.
Lâm Động đưa tay tiếp lấy túi Càn Khôn, cũng không nhìn mà trực tiếp nhét vào trong túi.
– Lâm Động công tử thật sự muốn rời khỏi quận Đại Hoang sao? Với danh vọng của người, hiện nay ở quận Đại Hoang chỉ cần vung tay là có thể tập trung được một lượng lớn nhân thủ, trở thành hào cường một phương…
Thanh âm mềm mại của Mộ Thiên Thiên khẽ vang lên.
– Ta đối với chuyện trở thành hào cường một phương cũng không có hứng thú. Thiên Thiên cô nương, nếu như ta thực sự làm như vậy, chỉ sợ là không ổn. Tốt hơn vẫn để Đại Ma Môn đi.
Lâm Động lắc lắc đầu, cười trêu nói.
– Lâm Động công tử mạnh mẽ như vậy, đến lúc đó cùng lắm thì Đại Ma Môn chúng ta đâu hàng. Ta nghĩ, nói không chừng đi theo bên cạnh Lâm Động công tử trái lại tìm được chỗ tốt rất lớn a.
Mộ Thiên Thiên che miệng cười, phong tình động lòng người.
Lâm Động cười cười, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía chân trời phương Bắc. Nơi đó chính là phương hướng của Gia tộc Lâm Thị, nơi đó là mảnh thánh địa trong cảm nhận của hắn. Nhiều năm qua đi, hắn bây giờ rốt cuộc có thực lực đặt chân lên địa vực đó hay không?
– Nếu như ta đoán không lầm, Lâm Động công tử hẳn là muốn đến tham gia Tộc hội Gia tộc của Gia tộc Lâm Thị?
Nhìn ánh mắt của Lâm Động, Mộ Thiên Thiên nhẹ giọng nói.
Đối với việc Mộ Thiên Thiên biết được, Lâm Động cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thì hắn cũng biết hắn chính là người Phân gia của Gia tộc Lâm Thị. Tộc hội này ở Vương triều Đại Viêm cũng có thanh danh vang dội, ai cũng biết người có thể đi ra từ Tộc hội này cũng đều là nhân tại kiệt xuất đỉnh phong bên trong Gia tộc Lâm Thị. Những người này đều là những kẻ làm mưa làm gió trong Vương triều Đại Viêm.
– Gia tộc Lâm Thị, chính là thế lực nhất đẳng trong Vương triều Đại Viêm, truyền thừa mấy trăm năm, nội tình hùng hậu vô cùng. Mặc dù bên ngoài đồn rằng Tộc trưởng của Gia tộc Lâm Thị chỉ có thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành, nhưng ta rất hoài nghi chuyện này. Bên trong Gia tộc này nhất định là đầm rồng hang hổ.
Mộ Thiên Thiên nhẹ nhàng chậm rãi nói.
Lâm Động khẽ gật đầu. Mặc dù quận Đại Hoang trong Vương triều Đại Viêm cũng là một quận lớn có danh khí không tệ, hơn nữa Âm Khôi Tông, Đại Ma Môn cũng là thế lực đỉnh phong trong đó, nhưng muốn so sánh với Gia tộc Lâm Thị thuyền thừa đã lâu thì chẳng khác gì ánh sáng đom đóm so với ánh trăng cả.
Tạo Hóa Cảnh đại thành lúc trước trong mắt Lâm Động gần như là cường giả không thể chạm đến, cho nên cũng không có khái niệm gì. Nhưng bây giờ thực lực tăng lên, hắn cũng nghe được nhiều lời đồn đại hoang đường không ít. Lực lượng của Gia tộc Lâm Thị chắc chắn hơn xa những gì hắn biết.
Nguyên nhân chính là bởi vì vậy cho nên hắn mới phải trăm phương ngàn kế phong ấn Huyết Linh Khôi, làm một con bài tẩy cho chính mình.
– Gia tộc Lâm Thị nhân tài nhiều vô kể, Tộc hội Gia tộc lại là nơi giao phong của rất nhiều nhân tài, muốn từ trong đó mà thoát ra cũng không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa, Lâm Động công tử và Lâm Lang Thiên ân oán rất nặng. Người này thiên phú kinh tài tuyệt diễm, phóng mắt khắp cả Vương triều Đại Viêm, trẻ tuổi đồng lứa cũng không có mấy người địch nổi, có thể nói là phượng mao lân giác. Lần này Lâm Động công tử đến tham gia Tộc hội nhất định sẽ có một hồi long hổ tranh đấu.
Khi nhắc đến Tộc hội của Gia tộc Lâm Thị, vẻ mặt Mộ Thiên Thiên trở nên nghiêm trọng, hiển nhiên đã nghe qua rất nhiều chuyện về Tộc hội này.
– Thế nào? Thiên Thiên cô nương cho rằng ta không phải là đối thủ Lâm Lang Thiên sao?
Lâm Động cười nhạt nói.
– Ngay cả Đằng Sát thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng bỏ mạng trong tay Lâm Động công tử, ta sao dám nghi ngờ thực lực của công tử? Chỉ có điều ta muốn nhắc nhở Lâm Động công tử, hành trình đến Tộc hội lần này sẽ gặp phải trở ngại rất lớn. Nếu như vậy còn không bằng ở lại quận Đại Hoang để mưu nghiệp lớn?
Sóng mắt Mộ Thiên Thiên lưu động, mỉm cười nói.
– Ha ha, quận Đại Hoang này không giữ được lòng của Lâm Động ta. Một khi Thiên Thiên cô nương đã không tin ta là đối thủ của Lâm Lang Thiên, vậy thì hãy ở tại quận Đại Hoang chờ tin tức. Lâm Động ta một đường xông lên cũng chưa từng sợ kẻ nào. Bất kể Lâm Lang Thiên có phải là thiên chi kiêu tử hay không, lúc này đây ta phải cho khiến hắn trả một cái thật đắt.
Lâm Động ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng. Hắn biết Mộ Thiên Thiên muốn lôi kéo hắn vào Đại Ma Môn, chỉ có điều hắn không có tâm tư này. Thấy cũng đã đến giờ cho nên không tiếp tục ở lâu nữa, trong miệng phát ra một tiếng huýt gió. Tiểu Viêm hóa thành một đạo huyết quang phóng vụt tới.
– Thiên Thiên cô nương, trước khi đi, mong Đại Ma Môn chiếu cố giúp ta Võ quán Ưng Chi ở thành Đại Ưng. Nhân tình này, ngày sau có cơ hội thì Lâm Động chắc chắn sẽ báo đáp, ngày sau gặp lại!
Thân hình Lâm Động chợt lóe, liền xuất hiện trên lưng hổ của Tiểu Viêm, ôm quyền với Mộ Thiên Thiên, sau đó không hề chậm trễ, bàn tay vung lên, Tiểu Viêm phe phẩy song dực rộng lớn, hóa thành một đạo huyết quang lao vụt về phía chân trời.
– Ài!
Nhìn Lâm Động rời xa, Mộ Thiên Thiên cũng hít một hơi thật sâu.
– Quên đi, Lâm Động này chí hướng không ở nơi đây, không ai lưu được hắn. Thiên phú và năng lực của người này đều là người đầu tiên mà mấy năm chục qua ta mới gặp. Cho dù là so với nhân tài kiệt xuất Lâm Lang Thiên trong Gia tộc Lâm Thị cũng không hề thua kém. Hai nhân vật phong vân này trong Vương triều Đại Viêm đương đại chắc chắn sẽ có một hồi ác đấu.
Phía sau Mộ Thiên Thiên, Mộ Lôi đi ra, nhìn nơi Lâm Động biến mất, thở dài nói.
– Võ quán Ưng Chi theo như lời hắn nói, cũng nên phái người đi xem thử, chiếu cố nhiều một chút. Loại nhân tình dâng đến tận cửa này phải thu mới được.
Mộ Thiên Thiên khẽ gật đầu, đôi mắt xinh đẹp dừng tại phía chân trời nơi Lâm Động biến mất. Nàng biết, có lẽ không lâu sau, trong Hoàng Thành Vương triều Đại Viêm sẽ triển khai một trận long tranh hổ đấu. Trận giao phong này sẽ khiến mọi người biết được, đến tột cùng ai mới là thiên tài rực rỡ nhất trong Gia tộc Lâm Thị.
o0o
Một đạo huyết quang gào thét lướt qua bầu trời. Lâm Động ngồi xếp bằng trên lưng hổ, nhìn rừng rậm đang lao nhanh về phía sau, nhất thời có chút cảm khái. Hai năm trước, hắn trèo non lội suối, không quản tìm đến quận Đại Hoang xa xôi ngàn dặm. Lúc đó hắn chẳng qua chỉ là một thiếu niên mới đột phá Nguyên Đan Cảnh mà thôi, nhưng mà hắn bây giờ đã là cường giả đỉnh phong trong quận Đại Hoang. Luận về danh vọng cho dù là đám người Mộ Lôi và Võ Tông cũng không thể nào so sánh.
Biến hóa này thật sự là quá mức to lớn.
– Ngươi bây giờ trực tiếp trở về Viêm Thành à?
Tiểu điêu hiện ra trên bả vai Lâm Động, nói.
– Tộc hội chỉ còn bốn tháng nữa, cha ta trước vài tháng sẽ lên đường, thời điểm này quay về Viêm Thành cũng vô ích.
Lâm Động lắc đầu nói.
Gia tộc Lâm Thị tọa lạc tại quận Đại Viêm, cách quận Thiên Đô một khoảng rất xa. Mà đám người Lâm Khiếu hiển nhiên không có tốc độ giống như Lâm Động, muốn đi đến đó ít nhất cũng cần phải ba, bốn tháng, cho nên khẳng định sẽ xuất phát trước.
– Với tốc độ hiện tại của ta, muốn đuổi tới quận Đại Viêm nhiều lắm chỉ mất một tháng. Ba tháng dư thừa này ta muốn tiếp tục tu luyện.
Lâm Động chậm rãi nói.
Theo thời gian Tộc hội bắt đầu càng lúc càng đến gần, trong lòng hắn lại càng không bình tĩnh. Hắn biết, lúc này đây đám người Lâm Khiếu, Lâm Chấn Thiên hình như đều đã xuất phát đến Gia tộc Lâm Thị.
Ở nơi đó, có lẽ địa vị của bọn họ cực kỳ hèn mọn, bọn họ đều biết đến nơi này chỉ e sẽ bị không ít khinh thường và châm chọc, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đi. Bởi vì bọn họ tin tưởng rằng, lúc này đây sẽ có thể ở tại Tộc hội ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó chỉ vào người đứng giữa sân, nói với những người bên cạnh biết, đó chính là người của Lâm gia Viêm Thành bọn họ.
Lâm Động biết trên vai mang nhiều trọng trách và kỳ vọng, cũng chính bởi vì thế cho nên Tộc hội lần này hắn không được phép thất bại.
Lâm Lang Thiên không đơn giản, hắn đã từng lĩnh ngộ sâu sắc điều đó, cho nên hắn phải toàn lực ứng phó. Trước khi đến Tộc hội hắn phải đề thăng thực lực đến mức mạnh nhất.
– Ngươi còn cần một thời gian nữa mới có thể đột phá. Mặc dù bây giờ chỉ còn cách Tạo Hóa Cảnh một bước, nhưng trong một thời gian ngắn rất khó đột phá.
Tiểu điêu trầm ngâm nói.
– Ta muốn tu luyện lên Đại Nhật Lôi Thể!
Ánh mắt Lâm Động gắt gao nhìn tiểu điêu, chậm rãi nói:
– Có biện pháp gì không?
Đại Nhật Lôi Thể hiện nay đã được hắn tu luyện đến Ngọc Lôi Thể, nhưng vẫn chưa thể chân chính đạt đến giai đoạn cuối cùng, cũng chính là giai đoạn mạnh nhất, Đại Nhật Lôi Thể.
Nếu như có thể thành công tu luyện thành Đại Nhật Lôi Thể, Lâm Động tin rằng sức chiến đấu sẽ lần nữa bạo tăng.
Nghe thấy vậy, trong mắt tiểu điêu hiện lên vẻ trầm ngâm. Tu luyện thân thể quá gian nan, Lâm Động có thể tu luyện đến Ngọc Lôi Thể cũng không biết khổ cực biết bao nhiêu, bây giờ còn muốn đề thăng nữa, khó khăn cũng lớn không ít.
Chỉ có điều tiểu điêu cũng hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Động, Tộc hội lần này hắn muốn tuyệt đối giành thành tích rực rỡ nhất.
– Mặc dù rất khó, nhưng quả thật có chút biện pháp. Chỉ có điều vẫn là câu nói đó, ngươi phải chịu không ít khổ sở rồi.
Trầm ngâm một lát, tiểu điêu rốt cuộc cũng mở miệng, chậm rãi nói.
Nghe nói vậy, Lâm Động khẽ thả lỏng, cười nhẹ nói:
– Chỉ cần có thể còn một hơi thở, núi đao biển lửa ta cũng không sợ!
Vì Tộc hội lần này, hắn sẽ cố gắng nỗ lực tu luyện. Cho đến bây giờ đã nỗ lực nhiều như vậy, Lâm Động có thể buông bỏ được sao?Kiếm Tu a … chư vị.. chư vị.. mong nghé thăm a… phong cách mới bá đạo a mọi chuyện [ Nhất Kiếm ]… Thỉnh chư vị nghé thăm ..!