1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 4 [ chương 15 đến 20 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 4 [ chương 15 đến 20 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 16 : Bát Hoang Chưởng

Kể từ khi đột phá đến tầng 5 Thối Thể, tốc độ tu luyện điên cuồng của Lâm Động đã chậm lại một chút, tuy rằng có Linh Dịch Thạch Phù tương trợ, nhưng dù sao mọi việc cũng đều có giới hạn của nó, vượt qua giới hạn này, sẽ tạo thành hiệu quả ngược lại, lợi bất cấp hại.

Vì vậy trong những ngày tiếp theo, Lâm Động thoải mái hơn trước không ít, thời gian rảnh rỗi hắn tiếp tục tu luyện Thông Bối Quyền vốn đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh.

Trải qua lĩnh ngộ ngày đó, bây giờ Lâm Động đã có thể dễ dàng thi triển ra thanh âm thứ 10 của Thông Bối Quyền, nhưng chuyện này cũng chỉ có một mình hắn biết, dù sao sát chiêu kiểu gì cũng phải giữ cho riêng mình.

Sau mấy ngày nghỉ ngơi và khôi phục, Lâm Động lại tiếp tục bắt đầu tu luyện, tuy nhiên hắn không còn ngâm mình trong hồ nước nữa, bởi điều đó đối với hắn mang lại tác dụng không lớn.

Cho nên, Lâm Động đã tính toán, chuẩn bị chính thức sử dụng Linh Dịch Thạch Phù.

Đối với chủ ý này, Lâm Động phải mất 1 ngày mới có thể quyết định được, trong Linh Dịch Thạch Phù ẩn chứa linh khí cực kỳ nồng đậm, dựa vào nó, Lâm Động suy đoán, linh khí của tam phẩm linh dược cũng thua xa, dược lực cường hãn như vậy, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ không cứu vãn nổi, chắc chắn sẽ tổn hại đến thân thể.

Nếu không làm như vậy, chỉ dựa linh dịch Thạch Phù bị pha loãng, hiệu quả đem lại không đáng kể. Trước Tộc Bỉ, Lâm Động phải cố gắng tiến nhập vào tầng 6 Thối Thể, có như thế hắn mới nắm chắc việc đánh bại Lâm Hoành.

Nếu không một khi Lâm Hoành chiếm được thành tích xuất sắc, sẽ nhân đó thỉnh cầu gia gia đáp ứng hôn sự của hắn với Thanh Đàn, đến lúc đó, vạn nhất Lâm Khiếu không đồng ý sẽ xảy ra chuyện không hay, đây không phải là kết quả mà Lâm Động muốn thấy.

Cho nên để ngăn chặn chuyện này, phương pháp duy nhất chính là đánh cho Lâm Hoành không còn mặt mũi nào mở miệng!

Tuy rằng Lâm Động cực kỳ không thích Lâm Hoành, nhưng dù gì hắn cũng có vài phần năng lực, mấy tháng trước hắn đã bước vào tầng 6 Thối Thể, ai mà biết được trước thời điểm Tộc Bỉ hắn có tiếp tục tiến bộ hay không? Cho nên, Lâm Động phải chuẩn bị mọi việc cho chu toàn.

Với những lo lắng đó, việc dùng Thạch Phù Linh Dịch để tu luyện hiển nhiên là điều không thể tránh khỏi.

….Hằng cổ bất biến – Tự Khai , khai nguyên quá khải – Truyện Kiếm Tu – Vĩnh Hằng Chí Tôn- Thỉnh chư vị nghé thăm…!

“Ực…”

Trong phòng, Lâm Động nhìn một chén dịch thể màu đỏ đậm trước mặt, thở dài một hơi, sau đó cắn răng một cái, cầm chén lên, dốc thẳng vào miệng.

Khi dịch thể đỏ đậm thấm vào cơ thể, sắc mặt Lâm Động đỏ như lửa, một làn khói trắng bốc lên từ đỉnh đầu hắn, lượn lờ bay cao.

“Lách… cách..”

Hàm răng Lâm Động không ngừng run rẩy, dịch thể đỏ thẫm sau khi trôi vào bụng dường như đã biến thành dung nham, thiêu đốt toàn bộ cơ thể, truyền ra cảm giác nóng bỏng không thể chịu đựng.

Hai cánh tay của hắn gắt gao ôm lấy thân thể, thống khổ co quắp ngã xuống, cố gắng nhẫn nại chịu đựng sự đau đớn truyền ra từ trong cơ thể.

Trong phòng, một thân ảnh thống khổ lăn qua lăn lại trên mặt đất, hô hấp khó khăn, cố gắng đè nén thanh âm đau đớn, khàn giọng rên rỉ nho nhỏ, hắn sợ rên rỉ quá lớn sẽ kinh động đám người Lâm Khiếu, khiến cho họ tỉnh dậy.

Loại hành hạ phi nhân tính này kéo dài chừng mười phút mới từ từ giảm bớt.

Khi cảm giác nóng bỏng cuối cùng trong cơ thể biến mất, Lâm Động mới bớt run rẩy, thân thể chậm rãi khôi phục lại bình thường, hắn nặng nề thở hổn hển mấy hơi, sau đó cứ như vậy vô lực nằm ở trên mặt đất.

Khi hắn còn đang nằm vật dưới đất, từ trong thân thể đột nhiên tán phát một cỗ dược lực ôn hòa mát mẻ, cỗ dược lực này vừa xuất hiện, đã nhanh chóng dung nhập vào xương cốt của toàn bộ cơ thể, trong lúc mơ hồ, hắn cảm giác dường như có thứ gì đó đã tiến sâu vào trong xương cốt, thoáng truyền ra một cảm giác tê dại.

“Luyện lực nhập tủy?”

Cảm nhận được cảm giác tê dại này truyền ra từ sâu trong xương cốt, tinh thần Lâm Động chấn động, luyện lực nhập tủy chính là dấu hiệu của tầng 6 Thối Thể. Giai đoạn này cần phải đem lực đạo và xương tủy dung hợp, từ đó trong xương tủy mới sinh ra mầm mống Nguyên Lực.

“Chịu đựng được thống khổ, sẽ mang lại lợi ích không nhỏ!”

Lâm Động lau mồ hôi trên trán, đột nhiên cười hắc hắc, dựa theo tình huống bình thường, muốn luyện lực nhập tủy, ít nhất phải cần thời gian từ hai đến ba tháng, nhưng chỉ cần phục dụng Linh Dịch Thạch Phù đã rút ngắn thời gian xuống vô số lần. Mặc dù phải chịu thống khổ không nhỏ nhưng so với thu hoạch đem lại, thì sự thống khổ đó nhỏ bé không đáng kể.

“Dược lực còn có thể lưu lại trong cơ thể mấy ngày nữa, không thể lãng phí được, phải bắt đầu gia tăng cường độ tu luyện.”

Lâm Động bò dậy, hắn có thể cảm giác được một chút dược lực của Linh Dịch Thạch Phù vẫn còn lưu lại trong cơ thể, những dược lực xa xỉ này không thể lãng phí, dù sao Linh Dịch Thạch Phù trong tay hắn cũng không phải vô hạn, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.

Khẽ vặn mình, Lâm Động hài lòng nở nụ cười, sau đó đẩy cửa đi ra, tiếp tục những ngày khổ tu.

. . .

Sau khi nhận được lợi ích của Linh Dịch Thạch Phù, trong những ngày tiếp theo, Lâm Động cứ cách khoảng bốn ngày lại dùng một giọt Linh Dịch Thạch Phù.

Bốn ngày một giọt, tiêu hao như vậy làm Lâm Động đau lòng không ít. Mặc dù hắn không hiểu rõ lắm về giá trị thực tế của Linh Dịch Thạch Phù, nhưng chắc chắn nó cũng phải hơn xa với một số tam phẩm linh dược bình thường.

Cứ bốn ngày lại tiêu hao một gốc tam phẩm linh dược, tiêu hao xa xỉ kiểu này, e rằng cả Thanh Dương Trấn, cũng chẳng có mấy ai được hưởng.

Đương nhiên, tiêu hao mặc dù khổng lồ nhưng hiệu quả mang lại cực kỳ to lớn, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Lâm Động đã cảm giác được ở sâu trong xương cốt, dường như có thứ gì đó đang thiêu đốt, cảm giác này giống như có một thứ gì đó chuẩn bị sinh ra từ trong xương tủy.

….

Trong thời gian Lâm Động nhàn hạ tiến sâu vào tầng 6 Thối Thể, hắn cũng tiếp tục quấn lấy Lâm Khiếu, mục đích của hắn là muốn học thêm một số võ học nữa.

Trải qua hơn một tháng tu luyện Thông Bối Quyền, Lâm Động đã hoàn toàn nắm vững, nhưng hắn coi đó là chưa đủ, có năng lực thần bí kỳ dị của Thạch Phù hỗ trợ, việc luyện võ đối với hắn quả thật chẳng khác nào tạo một con đường tắt cho riêng mình, cho dù là những môn võ phổ thông, chỉ cần được quang ảnh Thạch Phù chỉ dạy, sẽ trở nên không tầm thường.

Có thể tu luyện nhiều môn võ học hơn một chút, đối với hắn chẳng có chỗ xấu nào cả.

Mặc dù hắn nghĩ như vậy, nhưng Lâm Khiếu lại không cho rằng như thế là đúng, trong mắt hắn, võ học tuy rằng trọng yếu, nhưng trọng yếu hơn cả vẫn là thực lực bản thân. Hắn lo lắng Lâm Động vì mải mê luyện võ mà trì hoãn việc tu luyện thân thể, như vậy cái được không bù đắp đủ cái mất.

Nhưng mà sau khi xem Lâm Động thi triển Thông Bối Quyền ra thanh âm thứ 7, rốt cục hắn đã không còn gì để nói, chỉ dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lâm Động thật lâu, sau đó đành phải thừa nhận, ở trên lĩnh vực tu luyện võ học, đứa con này hình như có thiên phú siêu việt hơn hắn rất nhiều.

Sau khi dùng biểu hiện của bản thân thuyết phục Lâm Khiếu, Lâm Động thuận lợi có được một bộ võ học thứ hai.

Bát Hoang Chưởng, tiểu thừa nhị phẩm võ học.

Đối với bộ chưởng pháp này, Lâm Động rất hài lòng, bởi hắn từng nghe nói, đây chính là bộ võ học chủ tu của Lâm Hoành.

Lâm Động rất muốn nhìn thấy cảnh tượng, trong ngày Tộc Bỉ, Lâm Hoành phát hiện có người thi triển Bát Hoang Chưởng vượt xa hắn, không biết vẻ mặt của hắn lúc đó sẽ thế nào?

. . .

Đêm khuya yên tĩnh, Lâm Động một lần nữa tiến vào không gian tinh thần hắc ám.

Lúc Lâm Động xuất hiện, trong không gian đen kịt đã xuất hiện hai đạo quang ảnh, đạo quang ảnh thứ hai đã bắt đầu thi triển bộ quyền pháp mới. Trên mặt Lâm Động nở nụ cười tươi rói..

Hắn rất háo hức muốn biết. bộ chưởng pháp tiểu thừa nhị phẩm võ học này, sau khi được quang ảnh thi triển, sẽ có thay đổi như thế nào?

Chương 17 : Hạt Hổ

Trong không gian tinh thần hắc ám, hai đạo quang ảnh đồng thời vũ động, thanh thế quyền pháp và chưởng pháp không kém nhau chút nào.

Ánh mắt của Lâm Động lúc này tập trung vào quang ảnh mới xuất hiện, giờ phút này quang ảnh kia đang thi triển Bát Hoang Chưởng mà hắn hôm nay mới học được từ Lâm Khiếu.

“Thạch Phù thần bí này thật là thần kỳ, những thứ này chắc là được lấy ra từ trong đầu của ta, sau khi ta vào trong này, nó sẽ dùng một phương thức đặc thù nào đó mà diễn luyện, hơn nữa trong quá trình diễn luyện này, còn có những sửa đổi thật là hoàn mỹ . . .”

Lâm Động dường như có điều gì đó phải suy nghĩ, tuy nói loại năng lực kỳ lạ này có chút khó mà tin được, nhưng mà nếu thực sự đã xuất hiện, vậy thì hắn sẽ lựa chọn sự tin tưởng.

Cũng vì những nguyên nhân không rõ này, nên hắn mới có thể an tâm tu luyện, dù sao điều này đối với hắn cũng chẳng có chỗ gì xấu, buồn lo vô cớ chỉ khiến mình không thoải mái mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lâm Động đem toàn bộ tinh thần vùi đầu vào quang ảnh đang thi triển Bát Hoang Chưởng kia, Bát Hoang Chưởng nổi danh là cương mãnh, đại khai đại hợp, nhìn qua thì cảm thấy giản dị đơn giản, nhưng mà trong chưởng phong lại ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

Lâm Động hết sức chăm chú nhìn quang ảnh kia thi triển Bát Hoang Chưởng mấy lần, ánh mắt trở nên chăm chú hơn, hắn phát hiện ra quang ảnh kia thi triển Bát Hoang Chưởng, ngoài sự cương mãnh còn kèm theo những nhu kình, cương nhu cùng xuất hiện. Nhìn qua loa chắc chắn sẽ không phát hiện ra điều gì, nhưng nếu như giao thủ với người khác, thì điều này lại khiến đối thủ phải chịu đựng thiệt thòi không nhỏ!

“Vẻn vẹn chỉ có một thay đổi nhỏ, mà lại có thể thêm nhu kình vào trong chưởng pháp cương mãnh, Thạch Phù này thật là thần kỳ.”

Lâm Động tấm tắc khen thầm, tuy nói võ học này chỉ là tiểu thừa, nhưng mà cao thủ chân chính có lòng muốn thay đổi nó thì cũng không dễ chút nào, nhưng dù sao, Thạch Phù đâu phải là người. . .

“Cương nhu kết hợp, làm cho lực sát thương của Bát Hoang Chưởng mạnh hơn một chút, nếu ta tu luyện thành công… uy lực chắc chắn sẽ không kém hơn Thông Bối Quyền 10 âm là mấy, nhưng muốn làm được điều này, cũng không dễ dàng gì!”

Đương nhiên, đối với lần này Lâm Động cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, trong lòng không buồn bã, ngược lại tinh thần còn phấn chấn, tập trung nhìn vào quang ảnh kia, bắt đầu triển khai tập luyện Bát Hoang Chưởng. . .

Thởi gian tu luyện giống như đồng hồ cát chảy xuôi, nửa tháng chẳng mấy chốc đã qua.

Trong vòng mấy tháng gần đây, không khí tu luyện của Lâm Gia trở nên tương đối sôi nổi, những đứa trẻ nghịch ngợm gây sự trước kia đã bị cha mẹ của chúng cương quyết bắt về. Chỉ còn gần hai tháng nữa, chính là Lâm Gia Tộc Bỉ, đây là những cuộc tỷ thí cực kỳ trọng yếu đối với thành viên của Lâm gia.

Để có thể bộc lộ hết tài năng trong Tộc Bỉ, thắng lợi không chỉ bản thân người đó được bồi dưỡng trọng điểm, mà địa vị của cha mẹ người này cũng tăng tiến như thuyền xuôi dòng nước. Vì vậy, không ít người đều mong mỏi con cái của mình có biểu hiện tốt trong Tộc Bỉ.

Trong nửa tháng này, cảm giác thiêu đốt trong xương cốt của Lâm Động càng lúc càng nhiều, nhưng mà chẳng biết tại sao, cái gọi là mầm mống Nguyên Lực đó vẫn chưa được sinh ra, điều này khiến hắn có chút bất đắc dĩ.

Điều duy nhất an ủi hắn một chút, đó chính là tu luyện Bát Hoang Chưởng, nhờ quang ảnh Thạch Phù chỉ dạy một cách hoàn hảo, hắn đã nắm giữ được Bát Hoang Chưởng, tuy rằng chưa thể cương nhu kết hợp, nhưng khi thi triển cũng phát ra thanh âm xé gió, uy lực không tầm thường!

Mặt khác, trong vòng nửa tháng này, thương thế bên trong cơ thể Lâm Khiếu cũng đã hoàn toàn khôi phục, sau khi tu dưỡng vài ngày hắn đã hấp thu viên Âm Châu mà Lâm Động đưa cho hắn. Mặc dù Lâm Động không nhận ra điều gì, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm giác được, thực lực của Lâm Khiếu đang nhanh chóng tinh tiến.

Với tốc độ này, việc khôi phục lại Thiên Nguyên cảnh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trong một khu rừng rậm rạp, Lâm Động đứng ở trên một cây đại thụ, nhìn xuống khu rừng bên dưới, trên mình hắn còn lưu lại vết máu, mùi máu tươi nhàn nhạt cũng từ đó truyền ra.

Máu tươi đương nhiên không phải là của Lâm Động, mà là do hắn săn giết một ít dã thú lưu lại, trải qua nửa tháng tu luyện, Lâm Động đã có thể cảm giác được, ở trong xương tủy có thứ gì đó sắp sửa ra đời, nhưng cho dù hắn có tu luyện thế nào đi chăng nữa, cũng không thể vượt qua được chướng ngại này.

Bất đắc dĩ, Lâm Động chuyển hướng sang thực chiến, hắn muốn trong thực chiến, làm cho cơ thể mình xuất hiện mầm mống Nguyên Lực, hơn nữa thực chiến mới là một phương thức khảo nghiệm thực lực chân chính của một người.

Mà loại thực chiến này, đương nhiên không thể tìm người khác, cho nên chỉ còn cách tìm đám dã thú gây sự mà thôi.

Trải qua nhiều ngày, có không ít dã thú bỏ mạng ở trong tay Lâm Động, hơn nữa khi mới bắt đầu chém giết, tâm tình của Lâm Động hơi có chút hoảng loạn, bây giờ hắn có thể bình tĩnh ẩu đả.

“Có động tĩnh!”

Ánh mắt đang đảo đi đảo lại của Lâm Động chợt dừng lại, lộn một vòng từ thân cây nhảy xuống, bắn ra giống như một mũi tên rời cung. Song, khi hắn mới rời khỏi cây đại thụ không xa, thì đột nhiên ngừng lại, sắc mặt có chút biến hóa nhìn chằm chằm vào… một con dã thú dữ tợn kia ở trong rừng.

“Hạt Hổ”

Đây là một con dã thú có hai màu nâu đen, hình thể giống như hổ, nhưng lại có đuôi giống như đuôi bò cạp, sắc bén sáng bóng.

Hạt Hổ là một loại dã thú hung tàn, có một bộ lông cứng như sắt, vô cùng khó đối phó, bởi vậy, khi phát hiện “mặt hàng” khó giải quyết, trong đầu Lâm Động đã nghĩ tới chuyện thối lui.

Nhưng mà khi Lâm Động nhìn thấy Hạt Hổ, thì nó cũng đã phát hiện ra Lâm Động, lập tức dùng đôi mắt màu đỏ tươi nhìn sang, cái miệng rộng như chậu máu phát ra một tiếng gầm trầm thấp, sau đó bò dậy.

Vào thời điểm nó bò dậy, Lâm Động đã nhìn thấy, ở một gốc cây sau lưng Hạt Hổ, có một loại quả màu đỏ sậm, hương thơm nhàn nhạt tràn ngập khắp mọi nơi.

“Đó là. . . Tam phẩm linh dược, Thủy Tinh Chu Quả?”

Khi nhìn thấy trái cây kia, Lâm Động lập tức hít nhẹ một hơi khí lạnh, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được Tam phẩm linh dược, vận khí này hình như là quá tốt thì phải?

Thủy Tinh Chu Quả, Lâm Động đã từng gặp ở Thanh Dương Trấn, nhưng giá tiền lại cao đến mức thái quá.

Đã có phát hiện ngoài ý muốn này, cước bộ của Lâm Động ngừng lại, mà nhìn thấy hắn có bộ dáng như vậy, trong mắt con Hạt Hổ kia cũng hiện lên vẻ hung tàn, nó gầm nhẹ một tiếng, phi như bay tới chỗ Lâm Động.

Thấy thế Lâm Động vội vàng lui về phía sau, bẻ một cành cây to ở trước mặt, vụt vào người Hạt Hổ.

“Bịch!”

Cước bộ của Lâm Động khẽ chuyển, xuất hiện ở phía sau Hạt Hổ, liên tục vỗ mấy chưởng vào thân thể của nó, khiến cho Hạt Hổ lật nhào đi, nhưng lại chẳng tạo thành thương tổn gì cả.

“Da lông quá cứng . . .!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, da đầu Lâm Động tê rần, hắn biết mình đã khinh thường con hạt Hổ này rồi.

“Rống!”

Hạt Hổ lật mình, nhảy dựng lên, bàn chân to dày thô ráp hung hăng chộp vào lồng ngực của Lâm Động.

“Ba ba ba. . .”

Cảm thụ được tinh phong kia lướt tới mặt, Lâm Động cũng không dám chậm trễ, Thông Bối Quyền trong nháy mắt chính là bộc phát ra 10 âm, sau đó đấm thẳng một quyền vào chân con Hạt Hổ.

“Thình thịch!”

Quyền móng đụng nhau, hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ cùng bay ngược ra, Lâm Động đụng vào một cái cây, chật vật rơi xuống đất, ở miệng có máu tươi trào ra. Đang định nổi nóng, thì trong thân thể đột nhiên truyền ra một loại cảm giác nóng bỏng kịch liệt, Lâm Động cảm giác được, trong xương tủy hắn có một loại năng lượng kỳ dị vừa được sinh ra đời!

“Mầm mống Nguyên Lực?!”

Thân thể Lâm Động vào thời khắc này chợt trở nên cứng ngắc, miệng hắn há hốc, thân thể vì kích động mà trở nên run rẩy, mầm mống Nguyên Lực kia trước nay không chịu xuất hiện, vậy mà khi hắn giao đấu với con Hạt Hổ, đã bị ép mà chào đời.

Chương 18 : Mầm mống Nguyên Lực

Trong xương tủy, có một loại năng lượng kỳ dị đang chậm rãi lưu chuyển, đây là loại lực lượng mà không thể dùng cảm giác để hình dung được, nó từ trong xương tủy truyền ra, cuối cùng phân bố đến từng bộ vị trong thân thể.

“Đây chính là mầm mống Nguyên Lực sao?”

Trong mắt Lâm Động hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, lúc này, toàn bộ thế giới dường như đã trở nên sáng rực rỡ, thậm chí, hắn còn có thể cảm giác được, trong không khí xung quanh bản thân, đang có một thứ gì đó kỳ dị đang lưu chuyển, thứ này cùng với mầm móng Nguyên Lực mới ra đời trong xương cốt hắn cực kỳ giống nhau.

“Nguyên Lực…”

Lâm Động đứng dậy, nhịn không được cười to một tiếng, trải qua khổ tu lâu như vậy, hơn nữa còn có Linh Dịch Thạch Phù tương trợ, rốt cục thì hôm nay, mầm mống Nguyên Lực đã nảy sinh trong cơ thể hắn, từ nay về sau, hắn cũng có thể coi là chính thức bước chân vào cánh cửa tu luyện!

“Rống!”

Khi Lâm Động đang cười to, Hạt Hổ ở cách đó không xa, cũng đang dùng đôi mắt màu đỏ tươi dữ tợn nhìn hắn, lúc này, nó cảm nhận được ở con người trước mặt, có một loại khí tức cực kỳ quen thuộc.

Nhưng mà, điều này cũng không thể làm nó tự động rút lui được, nó lập tức mở ra cái miệng to như chậu máu, phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, hai chân đạp một cái, giống như một mũi tên rời cung, lao về phía Lâm Động.

Cảm nhận được tinh phong (gió tanh) truyền tới, Lâm Động ngẩng đầu lên, phát hiện ra, trước kia con Hạt Hổ này tương đối mau lẹ, thì bây giờ tốc độ nó phảng phất như đã chậm đi rất nhiều, quỹ tích lao tới của nó, đã bị hắn nắm được.

“Đây là tầng 6 Thối Thể sao…”

Ánh mắt Lâm Động trở nên sáng ngời, nhẹ nhàng lướt ngang một bước, đơn giản né được một cú vồ của Hạt Hổ, hữu chưởng dựng thẳng lên, một đạo quang mang nhàn nhạt hiện lên ở trong lòng bàn tay, sau đó, hắn nhắm thẳng vào đầu Hạt Hổ giáng xuống một chưởng!

“Bịch!”

Một thanh âm trầm thấp vang lên, máu tươi bay múa, bàn tay của Lâm Động, đã trực tiếp xuyên qua lớp da lông cứng rắn của Hạt Hổ, cắm vào cổ họng của nó.

Thân thể Hạt Hổ vào thời khắc này trở nên cứng ngắc, sau đó ngã ầm xuống đất, máu tươi nhanh chóng chảy ra nhuộm đỏ một khu đất.

“Nguyên Lực… thật là mạnh…!”

Lâm Động nhìn Hạt Hổ bị mất mạng chỉ trong một chiêu, không nhịn được hít một hơi lạnh, đây chính là uy lực của Nguyên Lực ư, khó trách mọi người đều nói tầng 5 với tầng 6 Thối Thể là hai cảnh giới hoàn toàn bất đồng.

“May là lần trước mình không động thủ với Lâm Hoành, nếu không, chắc là đã phải nếm mùi đau khổ rồi.”

Lâm Động rút bàn tay ra, nhặt một vài lá cây lau vết máu, tim đập hơi nhanh, đây là hắn lần đầu tiên hắn tự mình kiểm nghiệm sự lợi hại của Nguyên Lực.

Đưa chân đá Hạt Hổ sang một bên, Lâm Động cất hai bước, đi tới chỗ Thủy Tinh Chu Quả, nhìn trái cây trong suốt long lanh, hắn thực sự cảm thấy quen quen, tam phẩm linh dược giá cả rất cao, bình thường chỉ có ở trong thâm sơn rừng rậm mới có thể gặp được, hôm nay hắn có thể ở chỗ này phát hiện được một cây, phải nói là vận khí tốt tới cực điểm rồi.

Lâm Động cẩn thận quan sát Thủy Tinh Chu Quả, sau đó không chần chờ lâu, khom người đưa tay ra ngắt, nhưng mà, đúng lúc bàn tay mới tóm được Thủy Tinh Chu Quả, thì Thạch Phù thần bí ở trên lồng ngực của hắn bất chợt phát ra hơi ấm nhàn nhạt.

Đối với biến hóa bất chợt của Thạch Phù thần bí, Lâm Động cũng ngẩn người ra, lấy Thạch Phù ra, để xuống lòng bàn tay, sau khi bước chân vào tầng 6 Thối Thể, cảm giác của hắn đã nhạy cảm hơn trước rất nhiều.

Cũng vì vậy, hắn có thể cảm nhận được, Thạch Phù đang phóng thích ra một loại hấp lực rất nhỏ, mà dưới loại hấp lực này, ở xung quanh có một loại năng lượng nhàn nhạt đang bị hấp thu vào bên trong Thạch Phù.

“Linh Dịch Thạch Phù, có lẽ chính là do Thạch Phù đã ngưng tụ năng lượng của thiên địa mà thành!”

Cảm giác được điều này, Lâm Động suy nghĩ, sau đó đưa mắt nhìn Thủy Tinh Chu Quả trong lòng bàn tay, biến hóa của Thạch Phù hình như là bởi vì … Thủy Tinh Chu Quả.

Nắm Thủy Tinh Chu Quả trong tay, Lâm Động chần chờ một chút, sau đó thử dò xét, đem chu quả đưa tới gần Thạch Phù, song, khi Chu Quả cách Thạch Phù chỉ khoảng 1 tấc, một cổ hấp lực mạnh mẽ, chợt từ trong Thạch Phù dữ dội tuôn ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Động, Chu Quả kia trực tiếp bắn về phía Thạch Phù, sau khi tiếp xúc trong chốc lát, liền quỷ dị biến mất đi.

Cảnh tượng này làm cho Lâm Động cực kỳ sửng sốt, Thạch Phù đã thôn phệ Thủy Tinh Chu Quả?

Thạch Phù cũng ăn đồ vật ư?

Lâm Động ngỡ ngàng, mà lúc mới vừa phục hồi tinh thần lại, thì đột nhiên nhìn thấy, ở vị trí lõm vào của Thạch Phù, đột nhiên có quang mang màu đỏ thắm lóe lên, sau đó, quang mang càng lúc càng đậm, cuối cùng, ngưng tụ thành hai khỏa đan hoàn màu đỏ thắm lớn bằng hạt đậu, lăn xuống, bị Lâm Động tóm được.

Khi đan hoàn vào tay, liền phát sáng một lực lượng ôn hòa, trong lúc mơ hồ, Lâm Động có thể nhận thấy được, trong đan hoàn này ngưng tụ một loại năng lượng tương đối tinh thuần và nồng đậm, loại năng lượng này sợ rằng không kém so với Thạch Phù Linh Dịch mà hắn lấy từ Thạch Phù xuống.

“Đan hoàn này chắc là được Thạch Phù ngưng tụ từ Thủy Tinh Chu Quả …”

Từ bên trong đan hoàn, Lâm Động ngửi thấy được mùi vị giống như Thủy Tinh Chu Quả lúc trước, hơn nữa chỉ dựa vào cảnh tượng lúc trước, hắn không thể đoán ra quá trình ngưng tụ đan hoàn này như thế nào.

“Xem ra Thạch Phù này không chỉ có thể hấp thu năng lượng trong thiên địa, mà còn có thể hấp thu linh dược, qua đó tinh luyện thành dược dịch hoặc là đan hoàn tinh thuần hơn…”

Nghĩ đến đây, trong mắt Lâm Động không khỏi hiện lên vẻ hưng phấn, một gốcThủy Tinh Chu Quả, tinh luyện thành hai quả đan hoàn, hơn nữa dược lực của một quả bất kì, so với Thủy Tinh Chu Quả còn mạnh hơn rất nhiều, loại công năng kỳ lạ này chính đã đem dược hiệu của linh dược tăng lên tới mức cực hạn.

“Xem ra phải chuẩn bị linh dược nhiều hơn một chút, loại năng lượng của đan hoàn này so với Linh Dịch Thạch Phù còn mạnh hơn nhiều, nếu như có thể sử dụng thường xuyên…, thì tốc độ tu luyện tất nhiên có thể tăng nhanh hơn nữa!”

Vừa nghĩ tới tốc độ tu luyện đột nhiên tăng mạnh, Lâm Động nhịn không được nắm chặt tay lại, cất Thạch Phù, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.

***

Sau khi phát hiện Thạch Phù có thêm loại công năng đặc thù này, Lâm Động mang tâm trạng hưng phấn trong mấy hôm, nhưng mà sau khi loại hưng phấn này từ từ qua đi, hắn mới tỉnh táo lại, thì ra là chuyện này cũng không phải tốt như trong tưởng tượng.

Đầu tiên, hắn không đủ linh dược để cung cấp cho Thạch Phù tinh luyện, tuy nói hiện tại thương thế Lâm Khiếu đã khỏi hẳn, nhưng vẫn không nhận được tài nguyên từ Lâm Gia, vì vậy Lâm Động chỉ còn cách tự mình động thủ, đi tìm linh dược mà thôi.

Hơn nữa, sau khi Lâm Động thử đem hai gốc cây nhất phẩm linh dược cho Thạch Phù hấp thu, hắn cũng há hốc mồm phát hiện, Thạch Phù chỉ nhả ra hai đan hoàn nhỏ như hạt đậu mà thôi.

Trải qua mấy lần thí nghiệm, hắn cũng hiểu được, muốn tinh luyện ra cái loại đan hoàn tương tự như lần trước, ít nhất cũng phải cần Tam phẩm linh dược mới có thể làm được, nhưng Tam phẩm linh dược đâu có dễ kiếm như vậy?

Lần trước là nhờ vận cứt chó, nếu như muốn gặp được lần nữa, thì chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng …

Đối với sự ngăn trở to lớn này, Lâm Động cũng đành phải đem cái hy vọng xa vời đó vứt ra khỏi đầu, chỉ cần hắn ở Tộc Bỉ bộc lộ tài năng, thì sau này có thể quang minh chính đại hưởng thụ tài nguyên trong tộc, đến lúc đó không cần hao tâm tổn trí như thế này nữa.

Yên tâm với hy vọng xa vời, Lâm Động tiếp tục đem toàn bộ tâm trí dồn vào việc tu luyện, tuy nói hiện giờ đã bước chân vào tầng 6 Thối Thể, tiếp tục dùng linh dịch Thạch Phù vẫn có hiệu quả không nhỏ với Lâm Động.

Thời gian trôi qua, Lâm Động có thể cảm giác được, mầm mống Nguyên Lực vốn chỉ lưu chuyển bên trong xương tủy, nay đã bắt đầu lưu chuyển ra bên ngoài.

Mà chờ đến lúc mầm mống Nguyên Lực đột phá trói buộc của xương cốt, nhập vào kinh mạch trong cơ thể, chính là lúc đạt tới tầng 7 Thối Thể, Luyện Nguyên Nhập Mạch!

Dĩ nhiên, khoảng cách này, cho dù Lâm Động có Linh Dịch Thạch Phù tương trợ, cũng vẫn cần phải có một khoảng thời gian không ngắn…

Mà từ khi thực lực của Lâm Động đột nhiên tăng mạnh, thời gian như đưa thoi, cái nóng bức của mùa hè cũng qua đi, Tộc Bỉ trọng yếu nhất của Lâm gia cũng sắp bắt đầu …

Chương 19 : Đột phá trước Tộc Bỉ

Thời gian như nước, bất tri bất giác, mùa hè nóng bức đã trôi qua, không khí mát mẻ đã tràn ngập thiên địa.

Tuy rằng nóng bức đã qua đi, nhưng trong lòng không ít người ở Lâm gia, nhiệt huyết càng lúc càng cao, bởi vì Tộc Bỉ trọng yếu nhất của gia tộc, cũng sắp sửa khai mạc.

***

Trong một khu rừng rậm rạp, một đạo thân ảnh chớp động, đang thi triển như nước chảy trôi một bộ quyền pháp đã tu luyện tới mức lô hỏa thuần thanh, những âm thanh ba ba thanh thúy vang vọng khắp khu rừng.

Mà khi âm thanh thanh thúy thứ 8 vang lên, quyền thế của đạo thân ảnh bỗng biến đổi, biến quyền thành chưởng, nhất thời tiếng xé gió ù ù vang lên, chưởng phong cương mãnh thổi bay những lá khô trên mặt đất.

Hai đạo quyền pháp và chưởng pháp bất đồng, ở trong tay của hắn, lại được chuyển đổi vô cùng linh hoạt, loại biến đổi linh hoạt này giống như đã được rèn luyện qua vô số lần, không có nửa điểm trúc trắc.

Chưởng pháp hoàn tất, đạo thân ảnh kia cũng thu quyền đứng yên.

“Tốt!”

Lúc Lâm Động mới thu quyền, một thanh âm mang theo sự hài lòng từ cách đó không xa truyền đến, chỉ thấy Lâm Khiếu nở nụ cười tới gần, Thanh Đàn cũng theo sau, giờ phút này nàng đứng đối diện với Lâm Động, len lén nháy nháy mắt, vô cùng đáng yêu.

“Không tệ, chỉ với 3, 4 tháng ngắn ngủi, không chỉ đem Thông Bối Quyền tu luyện đến âm thứ 8, mà ngay cả Bát Hoang Chưởng cũng tu luyện tới trình độ này, quả thực là rất tốt!”

Lâm Động gãi gãi đầu, trong lòng cũng cười hắc hắc, lần thi triển này, hắn đương nhiên là có lưu thủ, đừng nói Thông Bối Quyền 8 âm, dù cho 10 âm, hiện giờ hắn cũng có thể hạ bút thành văn (thi triển được ngay lập tức).

Về phần Bát Hoang Chưởng, trải qua hai tháng khổ tu, hắn đã luyện tới trình độ cương nhu hợp nhất rồi, lực sát thương của nó cũng không yếu hơn so với Thông Bối Quyền 10 âm.

Có hai đại sát chiêu này, trong đám tiểu bối đồng cấp ở Lâm Gia, sợ rằng không ai có thể là đối thủ của hắn.

“Ngày mai đã là Tộc Bỉ rồi, lấy thực lực tầng 5 Thối Thể của con, cộng thêm với Thông Bối Quyền cùng với Bát Hoang Chưởng, muốn chiếm lấy một thành tích không tệ cũng không phải là việc khó.”

Lâm Khiếu tươi cười nói.

9 tầng của Thối Thể, chỉ có tầng 4 là biểu hiện rõ ràng, còn những tầng còn lại là thay đổi bên trong thân thể, bởi vậy nếu như không tra xét tỉ mỉ, thì đúng là không có cách nào phát hiện.

Tuy nói Lâm Động đã tiến vào Tầng 6 Thối Thể từ 2 tháng trước, nhưng vì nguyên nhân Thạch Phù, nên hắn không bộc lộ tốc độ tu luyện dọa người của mình.

Cho nên, cho dù là Lâm Khiếu cũng chỉ biết Lâm Động hiện giờ đang ở tầng 5 Thối Thể, mà đối với điều này, hắn không có nửa điểm hoài nghi, dù sao Lâm Động có thể trong nửa năm trong từ tầng 2 nhảy lên tầng 5, tốc độ này cũng chỉ được tính là tương đối nhanh mà thôi.

“Phụ thân đã khôi phục toàn bộ thực lực rồi sao?”

Lâm Động nhìn thấy sắc mặt của Lâm Khiếu, đột nhiên nói.

Nghe vậy, Lâm Khiếu cũng mỉm cười, vuốt đầu của Lâm Động nhẹ giọng nói:

“Mấy năm nay bởi vì chuyện của ta, làm cho mẹ con các người các ngươi chịu không ít ủy khuất, nhưng mà yên tâm đi, sau này phụ thân sẽ không cho những chuyện như vậy phát sinh nữa đâu!”

Lâm Động kinh ngạc nhìn Lâm Khiếu, giờ phút này cha hắn đã không còn cảm giác chán chường của dĩ vãng, bây giờ không chỉ có khí thế phong mang lăng lệ khi xưa, mà còn thêm sự nội liễm và trầm ổn.

Lâm Động khẽ gật gật đầu, mắt thoáng đỏ hồng, những năm gần đây, chuyện hắn chờ mong nhất, đó là một lần nữa nhìn thấy Lâm Khiếu trở lại, may mà hắn đã thành công.

“Ha ha! Thời gian đã không còn sớm nữa rồi, hôm nay không cần tu luyện nữa, nghỉ ngơi một đêm để chuẩn bị cho Tộc Bỉ ngày mai đi”

Lâm Khiếu vỗ vỗ bả vai Lâm Động, sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Lâm Khiếu, Lâm Động nắm chặt bàn tay, thấp giọng thì thào nói:

“Phụ thân, người yên tâm đi, ngày mai con sẽ cho mọi người phải kinh ngạc, con trai mà người dạy dỗ, nhất định sẽ là một người ưu tú!”

“Lâm Động ca, ngày mai nếu huynh vô tình gặp Lâm Hoành, thì cũng nên cẩn thận một chút nha!. Hôm nay muội nghe Lâm Trường Thương nói, cái tên gia hỏa kia có khả năng đã đạt tới tầng 7 Thối Thể rồi đó.”

Thanh Đàn đứng bên cạnh, nhìn thấy Lâm Khiếu rời đi, lúc này mới tiến lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thần sắc lo lắng.

“Tầng 7 Thối Thể?”

Lâm Động ngẩn ra, rồi chợt nhạt, xem ra để cho Lâm Hoành đạt được thành tích tốt trong Tộc Bỉ, phụ thân của hắn đúng là tốn không ít tâm tư!

Nhưng mà, tầng 7 Thối Thể, nó như thế nào nhỉ?

***

Bóng đêm bao phủ mặt đất, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, buông tơ tiến vào trong phòng.

Lâm Động ngồi xếp bằng trên giường, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, sau đó trực tiếp từ trong đó lấy ra hai giọt linh dịch Thạch Phù cho vào trong miệng.

Mấy tháng này, thân thể của Lâm Động đối với Linh Dịch Thạch Phù này đã hoàn toàn thích ứng, hiện tại mặc dù phục dụng hai giọt, nhưng Lâm Động vẫn hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Hai giọt Linh Dịch Thạch Phù sau khi nhập thể, khuôn mặt Lâm Động cũng trở nên hồng nhuận, một làn khói trắng nhàn nhạt từ đỉnh đầu lượn lờ bốc lên, thân thể hắn cũng trở nên nóng bỏng không ít.

Bởi vì đã thích ứng, bây giờ Lâm Động không phải lăn lộn như lần đầu tiên, lần này thân thể chỉ vẻn vẹn run rẩy vài cái, hắn cảm giác được, mầm mống Nguyên Lực đang lưu chuyển trong xương tủy càng lúc càng trở nên nồng đậm.

Trải qua hai tháng tu luyện, Lâm Động có thể cảm giác được, mầm mống Nguyên Lực bên trong xương cốt của hắn, đã càng ngày càng lớn mạnh, thậm chí có đôi khi đã xuất hiện dấu hiệu muốn phá.

Nhưng mà đối với loại tình huống này, Lâm Động cũng không chủ động thúc giục, nếu như chủ động đột phát, hắn đương nhiên có thể tiến vào tầng 7, nhưng mà chẳng biết vì sao, tận sâu trong lòng hắn lại cảm thấy, một bước này cứ để cho nó tự nhiên, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Cho nên, hắn vẫn chờ cho tới tận bây giờ. . .

Cùng với lúc hai giọt linh dịch Thạch Phù này nhập thể, từ chỗ sâu trong xương cốt truyền lại ra cảm giác chấn động, càng lúc càng mãnh liệt, một lúc sau ngay cả thân thể của Lâm Động cũng xuất hiện những rung động rất nhỏ.

“Cuối cùng cũng muốn phá cốt mà ra sao. . .?”

Nhận thấy tình huống này, Lâm Động nhịn không được mà hít sâu một hơi thật sâu, chỉ cần mầm mống Nguyên Lực đột phá sự trói buộc của xương cốt, thì nó sẽ chảy vào trong kinh mạch. Đến lúc đó, hắn sẽ có thể hấp thụ Nguyên Lực trong thiên địa rèn luyện thân thể, điều này chính là một bước ngoặt cực kì trọng yếu!

“Ong ong!”

Thân thể rung động càng lúc càng kịch liệt, trong giây lát một âm thanh trầm thấp như không có, đột nhiên từ trong cơ thể Lâm Động truyền ra.

Mà lúc âm thanh trầm thấp này vang lên, trước mắt Lâm Động đột nhiên tối sầm, trong thoáng chốc hoảng hốt này, hắn nhìn thấy trong thân thể hắn có một cây hạch đào trong suốt tỏa sáng, ánh sáng đó ở trong cơ thể hắn chậm rãi lưu động, tuôn ra một loại hấp lực kỳ dị, mà dưới loại này hấp lực này, thiên địa xung quanh lại xuất hiện một loại năng lượng cực kỳ nhạt nhòa, cuối cùng theo hô hấp của Lâm Động mà chui vào thân thể của hắn.

“Đây cũng là mầm mống Nguyên Lực sao? Tại sao lại lớn như vậy?”

Tầm nhìn của Lâm Động nhanh chóng hồi phục, nhưng ngay sau đó, trên khuôn mặt hắn lại hiện lên thần sắc kinh ngạc. Theo lẽ thường mà nói, sau khi mầm mống Nguyên Lực phá cốt mà ra, nhiều lắm cũng chỉ lớn bằng ngón út mà thôi, nhưng mầm mống Nguyên Lực này của hắn, lại còn lớn hơn gấp 10 lần so với bình thường.

“Chẳng lẽ là bởi vì Linh Dịch Thạch Phù?”

Ánh mắt của Lâm Động có chút cổ quái, mầm mống Nguyên Lực lớn hay nhỏ sẽ quyết định tốc độ hấp thu Nguyên Lực, mà mầm mống Nguyên Lực này của hắn, tại thời điểm mới bắt đầu, hình như đã hơn một bậc so với người khác. . .

Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Lâm Động vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao, hắn chỉ có thể lắc lắc đầu, nằm ngửa xuống giường, hiện tại hết thảy đều đã chuẩn bị xong, tất cả chỉ còn chờ Tộc Bỉ ngày mai nữa thôi. . .

“Lâm Hoành, ngươi mở miệng là muốn cưới Thanh Đàn, vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!”

Chương 20 : Tộc Bỉ bắt đầu

Khi tia nắng ban mai xuyên qua tầng mây trải rộng khắp cả vùng đất, bên trong Lâm Gia cũng vang lên đủ loại âm thanh, một bầu không khí náo nhiệt bao phủ toàn bộ trang viên.

Khi Lâm Khiếu mang theo Lâm Động và Thanh Đàn đi tới Thí Luyện Quán, nơi diễn ra Tộc Bỉ, thì không khí nơi này đã sớm sôi trào, số lượng người tụ tập ở đây không ít.

Lâm Gia ở Thanh Dương Trấn mặc dù không được coi là thế lực đỉnh cấp, nhưng cũng có một chút phân lượng, vì vậy có không ít khách quý đến đây tham dự buổi Tộc Bỉ này. Đầu tiên là để kết giao quan hệ, thứ hai là cũng nhân cơ hội nhìn xem năng lực mấy đứa nhỏ đời sau của Lâm Gia, dù sao đối với các gia tộc mà nói, thiếu niên luôn chiếm vị trí cực kỳ trọng yếu.

Nếu như toàn bộ những thế hệ trẻ này đều là người bình thường, vậy thì gia tộc này suy tàn cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tuy nói đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng trong lòng Lâm Động vẫn có chút khẩn trương, dù sao lần này hắn cũng phải xuất thủ lộ diện rồi.

Lâm Khiếu vỗ vỗ bả vai Lâm Động, ý bảo hắn không cần khẩn trương, sau đó dẫn hai người trực tiếp đi về phía hàng ghế khách quý của Thí Luyện Quán.

Giờ phút này, ở hàng ghế khách quý trong Thí Luyện quán đã có không ít người ngồi, không ngừng cười nói trò chuyện với nhau.

Ở trung tâm của hàng ghế khách quý có một vị trung niên nam tử hơi gầy gò, đang tươi cười bàn chuyện với mấy vị thoạt nhìn có chút địa vị ở Thanh Dương Trấn, trong khi nói chuyện ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn thấy mấy người Lâm Khiếu thì lập tức ngẩn ra, hai hàng chân mày khẽ cau lại.

Tộc Bỉ năm trước, Lâm Khiếu căn bản không lộ diện tham gia, thỉnh thoảng có dự họp, nhưng luôn đứng ở vị trí mà người khác không chú ý, bây giờ lại đi thẳng tới vị trí khách quý, đây là hành động mạnh bạo nhất trong mấy năm nay.

Ở bên trái của trung niên gầy gò kia có hai gã thiếu niên đang đứng, chính là hai huynh đệ Lâm Hoành và Lâm Sơn vốn có hiềm khích với Lâm Động, có thể phán đoán, người đứng trước hai huynh đệ này chính là phụ thân của bọn họ, người có quan hệ cực kém với Lâm Khiếu, Lâm Mãng.

Đối với cái nhìn chăm chú của Lâm Mãng, Lâm Khiếu coi như không thấy, bước chân không ngừng đi tới, khi hắn định đi qua người đứng trước, thì người này đột nhiên cười một tiếng, tay nắm chén trà làm như tùy ý nói:

“Tam đệ, sao lần này lại rời khỏi địa phương của mình rồi?”

Cước bộ Lâm Khiếu hơi chậm lại, liếc mắt nhìn người anh em cùng cha khác mẹ này, quan hệ của hai người từ nhỏ đã cực kém, trên khuôn mặt hiện lên một cười lạnh nhạt: nói:

“Có vấn đề gì sao?”

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Lâm Khiếu, Lâm Mãng ngẩn ra, trong nụ cười này không hề ẩn chứa sự chán chường, phát hiện này khiến cho tim hắn khó chịu, lập tức thản nhiên nói:

“Không có vấn đề gì, chỉ có điều hôm nay là đại sự Lâm Gia chúng ta, nếu ngươi đã ra ngoài, thì hi vọng đừng làm mất thể diện của Lâm gia đó.”

Lâm Khiếu mỉm cười, không để ý tới giọng nói giễu cợt của Lâm Mãng, trực tiếp chuyển thân bước ngang qua, sau đó ngồi vào vị trí cách đó không xa.

“Hừ.”

Thấy hành động này của Lâm Khiếu, sắc mặt Lâm Mãng có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng.

“Ha hả, Lâm Mãng huynh, vị này chính là người năm đó ở trong Lâm Gia được xưng là có cơ hội tấn nhập cảnh giới Nguyên Đan nhất, Lâm Khiếu hả?”

Một vị nam tử ngồi kế bên, cười hỏi.

“Lời đồn mà thôi, sao có thể là thật được.”

Lâm Mãng cười nhạt nói.Đao Khải Đao Biến Khả Khái – Tu La Đao Đế – Thỉnh chư vị nghé thăm…!

“Ha hả, cũng đúng, Lâm Mãng huynh hiện giờ mới được coi là người có nhiều khả năng tiến vào cảnh giới Nguyên Đan nhất trong Lâm gia hiện nay, chúng ta phải tăng cường hợp tác hơn nữa mới được?”

Người kia cười nói, trong giọng nói có thêm chút mùi vị ngông nghênh, Lâm Mãng vào hai năm trước đã thành công bước vào cảnh giới Thiên Nguyên, trở thành Thiên Nguyên cao thủ thứ 3 của Lâm Gia. Hai năm qua, hắn được trọng dụng vô cùng, chấp chưởng vị trí quản lý tài chính trong Lâm gia. Nếu như hiện giờ so sánh, thì Lâm Khiếu luôn chán chường, thực sự đã bị người khác lãng quên rồi.

Mặc dù biết đây chỉ là lời nói nịnh nọt, nhưng khi Lâm Mãng nghe được, hắn vẫn không nhịn được mỉm cười đắc ý.

“Phụ thân, yên tâm đi, chờ đến khi Lâm Động thảm bại, sắc mặt của hắn sẽ còn được như vậy nữa đâu .”

Đứng ở ở phía sau Lâm Mãng, Lâm Hoành dường như biết trong lòng Lâm Mãng khó chịu, lập tức mở miệng cười nói:

“Ừ.”

Nghe vậy, Lâm Mãng chậm rãi gật đầu cười thêm một tiếng.

“Tên kia thật đáng ghét.”

Thanh Đàn ngồi xuống bên cạnh Lâm Khiếu, bất mãn nói thầm, lúc trước Lâm Mãng cố tình gây khó khăn, nàng đương nhiên là nhận ra được.

“Nhất thời đắc thế mà thôi.”

Lâm Khiếu cũng không quá lưu ý lắc đầu, đang muốn nói chuyện, thì ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về hướng đại môn, nơi đó đang có một nhóm người đi vào. Dẫn đầu là một lão nhân tóc trắng, mặc cẩm sam, khiến cho người khác có cảm giác, người này tương đối cường tráng, hai mắt đảo qua đảo lại, ẩn chứa sự uy nghiêm.

Người này chính là gia chủ hiện tại của Lâm Gia, cũng là phụ thân Lâm Khiếu, ông nội của Lâm Động, Lâm Chấn Thiên.

Ở phía sau Lâm Chấn Thiên còn có một trung niên nam tử, bên cạnh còn có Lâm Hà mặc trang phục yểu điệu, vóc người duyên dáng, hấp dẫn không ít ánh mắt thanh thiếu niên.

Lâm Chấn Thiên vừa xuất hiện, trong mảnh Thí Luyện Quán lập tức trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, ở trong Thanh Dương Trấn này lão cũng được coi như là nhân vật số một số hai rồi. Năm đó một mình lão đi tới chỗ này, liều mạng chiến đấu máu đổ không ngừng mới dựng lên Lâm Gia hiện tại, thủ đoạn và năng lực của hắn đã khiến không ít người bội phục.

Lâm Chấn Thiên cười tủm tỉm, chào hỏi những vị khách quý gần xa, sau đó dừng lại ở vị trí chính giữa, ánh mắt nhìn thấy Lâm Khiếu đang đứng cách đó không xa, lập tức ngẩn ra sau đó bước nhanh tới.

“Phụ thân.”

Nhìn thấy Lâm Chấn Thiên đi tới, hai tay Lâm Khiếu nhịn không được nắm chặt lại, vòng tay chào.

“Rốt cục đã chịu tới gặp ta sao?”

Nhìn Lâm Khiếu đang đứng trước mặt, ánh mắt Lâm Chấn Thiên có chút phức tạp, cuối cùng thản nhiên nói ra một câu.

Năm đó, Lâm Khiếu là đứa con mà lão đầu tư nhiều tâm huyết nhất, tuy nói sau đó bị thảm bại từng làm cho lão thất vọng, nhưng làm cho lão thất vọng nhất chính là Lâm Khiếu bắt đầu nản chí.

Lão cũng là người ngoan cố, sau khi thấy Lâm Khiếu chán chường, lão nản lòng thoái chí, mặc kệ là nhớ nhung bao nhiêu, nhưng lão không bao giờ chủ động đi gặp cả.

“Phụ thân, xin lỗi.”

Lâm Khiếu thấp giọng nói, hắn biết những năm qua hắn chán chường, đã làm cho Lâm Chấn Thiên thất vọng vô cùng.

“Ông nội. . .”

Đứng bên cạnh, Lâm Động và Thanh Đàn đồng thời mở miệng chào hỏi.

“Ha hả, là Động nhi và Thanh Đàn hả, đã lớn hơn trước không ít rồi nha. . .”

Thấy hai người chào hỏi, trên khuôn mặt Lâm Chấn Thiên nở nụ cười hiền từ, xoa xoa đầu hai người.

“Xuất hiện là tốt rồi, may mà ngươi không đợi tới lúc ta vào quan tài mới chịu xuất hiện.”

Ánh mắt Lâm Chấn Thiên lại chuyển về phía Lâm Khiếu, nói một câu.

Thấy lão nói vậy, Lâm Động cảm giác được bàn tay lão khẽ run rẩy, xem ra trong lòng lão cũng không bình tĩnh như thể hiện bên ngoài vậy.

“Ha hả, phụ thân, tam đệ chịu xuất hiện là tốt rồi, không nên tâm sự quá lâu, hôm nay còn có không ít khách nhân ở đây.”

Trung niên nam tử vẫn đi theo phía sau Lâm Chấn Thiên mở miệng cười nói.

Lâm Chấn Thiên thở dài một hơi, nhìn Lâm Khiếu thêm một lần mới xoay người trở về ghế ngồi.

“Đại ca.”

Lâm Khiếu cảm kích nhìn qua vị nam tử trung niên kia nói.

Vị nam tử gật đầu mỉm cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Lâm Động, cười nói:

“Động nhi, Tộc Bỉ lần này không nên làm mất mặt cha ngươi đó.”

“Dạ, đại bá.”

Lâm Động gật đầu, người này chính đại bá của hắn, tên là Lâm Khẳng, đồng thời cũng là phụ thân của Lâm Hà.

Nhớ tới Lâm Hà, Lâm Động xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ đứng sau Lâm Khẳng, thiếu nữ này vung quả đấm nhỏ, ý bảo hắn cố lên.

Lâm Khẳng tán gẫu với Lâm Khiếu một lát, rồi mang theo Lâm Hà trở lại chỗ ngồi, mọi người đồng thời ngồi xuống, trong sân thí luyện cũng từ từ an tĩnh lại.

Ánh mắt của mọi người bây giờ đều tập trung vào người ngồi vị trí thủ tọa, Lâm Chấn Thiên.

Lâm Gia Tộc Bỉ, chính thức bắt đầu!Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !