1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 22 [ chương 106 đến 110 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 22 [ chương 106 đến 110 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 106 : Đổng Tố

Nham đại sư, có chuyện gì vậy?”

Thấy một lão nhân từ trước tới nay luôn bình thản, nay lại thất thố như vậy, nữ tử áo đỏ cũng kinh ngạc, vội vàng hỏi.

“Hóa ra là hắn ”

Ánh mắt Nham đại sư khiếp sợ nhìn thân ảnh kia, trong lòng như nổi sóng, hóa ra đây chính là thiếu niên mà hắn tặng 3 tầng đầu của Thần Động Thiên!

Lần đầu gặp Lâm Động, lão nhân thấy hắn mới có thực lực Địa Nguyên cảnh, hơn nữa Tinh thần lực cũng mới chỉ ở giai đoạn ban đầu, Nham đại sư quý tinh thần thiên phú cảu hắn, mới chủ động đem 3 tầng đầu của Thần Động Thiên cho đối phương, nhưng lão không bao giờ ngờ tới, một thiếu niên chưa biết tí gì về Tinh thần lực lần trước, bây giờ đã mạnh tới mức này!

Lúc trước dò xét, Tinh thần lực của lão đã tiếp xúc với Tinh thần lực của Lâm Động, chỉ trong một thoáng qua như vậy, lão đã cảm nhận được rằng, Tinh thần lực của người này tương đối mạnh mẽ, chắc chắn là đã đả thông Nê Hoàn Cung!

Với thực lực của Nham đại sư bây giờ, chớ nói đả thông Nê Hoàn Cung, cho dù là nhất ấn thậm chí nhị ấn Phù sư cũng chẳng khiến lão kinh ngạc, nhưng Lâm Động không giống, mấy tháng trước hắn còn chưa nhập môn Tinh thần lực, vậy mà mấy tháng sau, từ một tay mơ về Tinh thần lực, hắn đã chân chính trở thành Phù sư. Tốc độ này khiến cho Nham đại sư cảm thấy khiếp sợ, năm đó để lão đạt tới mức độ này cũng phải mất vài năm, vậy mà Lâm Động lại rút ngắn khoảng thời gian tu luyện này xuống 10 lần!

Tinh thần thiên phú bực này đúng là quá đáng sợ.

“Nham sư quen người này?”

Cô gái mặc áo xanh ở bên cạnh đột nhiên hỏi, gương mặt xinh đẹp thoáng có chút lãnh đạm, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy vị lão nhân này thất thố.

“Đúng, có quen.”

Nham đại sư tới tận bây giờ mới phục hồi lại được tinh thần, nhìn chằm chằm vào thân ảnh trong phòng đấu giá, nhẹ giọng nói:

“Bây giờ hắn đã chính thức là Phù Sư rồi.”

“A?”

Nghe vậy, thanh y nữ tử hai mày liễu giật giật, sau đó lại trở lại bình thường, Phù sư bình thường thì Vạn Kim Thương Hội cũng có nhiều, người này cũng chỉ mới vừa đả thông Nê Hoàn Cung mà thôi, có khi nhất ấn Phù sư còn chưa tới, cho nên không thể đánh lại Thiên Nguyên cảnh sơ kỳ được.

“Ha hả, Nham đại sư, vị Phù sư này có chỗ nào đặc biệt?”

Cô gái áo đỏ là một người tinh thế, lập tức nhận ra người có thể làm cho Nham đại sư thất thố đâu phải bình thường, nên lập tức mỉm cười hỏi.

“Phù sư bình thường đúng là không thể làm cho ta kinh ngạc, nhưng mà tên tiểu tử này mấy tháng trước còn chẳng hiểu Phù sư là cái gì.”

Nham đại sư thản nhiên cười nói.

“Thời gian tu luyện Tinh thần lực của hắn cũng chỉ có mấy tháng mà thôi.”

Nghe thấy lời này, cô gái Đổng Tố và cô gái mặc áo xanh kia mới chấn động, các nàng tương đối hiểu Phù sư là gì, nhưng mà chưa từng nghe nói tới ai có thể trong vòng mấy tháng trực tiếp từ tay mơ bước vào trình độ Phù sư.

“Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy tiểu tử này ở Kỳ Vật Lâu, ta muốn thu hắn làm đệ tử, nhưng lại bị hắn cự tuyệt.”

Nham đại sư cười cười, cái chuyện cự tuyệt lời mời của lão, lão ít khi thấy, cho nên khi nói mấy câu này sắc mặt có chút cổ quái.

Đương nhiên, không chỉ sắc mặt hắn cổ quái mà sắc mặt của Đổng Tố và cô gái áo xanh cũng vậy, trong mắt họ hiện lên sự kinh ngạc, trong Viêm Thành có không biết bao nhiêu người muốn bái làm môn hạ của Nham đại sư, vậy mà người này lại cự tuyệt, không biết là có chỗ nương tựa hay là ngu ngốc đây.”

“Khi hắn đi, ta đưa cho hắn phương pháp tu luyện 3 tầng đầu của Thần Động Thiên, vốn cho rằng hắn có thiên phú nhưng cũng phải mất chừng một năm thời gian, mới có khả năng đả thông Nê Hoàn Cung, nhưng mà bây giờ hắn đã đạt được rồi.”

Nham đại sư có chút tiếc hận nói.

“Căn cứ theo lời Nham đại sư nói thì người này là một mầm ươm tốt.”

Đổng Tố có chút hứng thú nói, nàng làm việc từ trước tới nay đều chọn lâu dài, nếu như người này thực có thiên phú như lời Nham đại sư nói, vậy thì thành tựu sau này sẽ không thấp, nếu kéo vào Vạn Kim Thương Hội thì sẽ là một trợ lực lớn với các nàng.

“Ai biết được, trên thế giới này thiên tài không ít, có thể thành tài hay không vẫn còn chưa biết, Tố di (1), chẳng lẽ dì lại định lôi kéo người này?” Cô gái áo xanh mâm mê tay áo, để lộ một chút ngạo khí không thể che giấu.

(1): Tố di: dì Tố.Ầy nói đến Kumanthong thật sự mình rất đau đầu. 10 người đến cửa điện có đến 7,8 người hỏi vấn đề này .! Mình chỉ khuyên tiền đó anh chị lên đi Gieo Hạt giúp đỡ người khó khăn hơn mình là tốt nhât…^^…!

“Nha đầu này thực là tâm cao khí ngạo, chớ có xem thường người trong thiên hạ, cứ mang loại ý nghĩ này thì kiểu gì cũng thiệt thòi.”

Đổng Tố liếc mắt nhìn cô gái áo xanh một cái, ngón tay mảnh khảnh điểm một cái vào trán của nàng, có chút bất đắc dĩ nói.

“Ha hả, Đổng Tố, việc tranh đoạt tiên trì hình như chúng ta vẫncoòn một suất trống.”

Nham đại sư nhìn chằm chằm vào thân ảnh trong phòng đấu giá, đột nhiên cười nói.

“Dạ, vẫn còn trống một suất, vốn định cho Tống Thanh nhưng mà nha đầu Chỉ Lam này lại chết cũng không chịu hợp tác với hắn.”

Đổng Tố gật đầu, đôi mắt đẹp chợt lóe lên, nói:

“Ý của Nham đại sư là để cho người này vào suất trống đó?”

“Tố di, tranh đoạt tiên trì là việc rất trọng yếu, dì không thể tìm người một cách tùy tiện đâu! Hơn nữa người này chẳng qua mới chỉ vừa đả thông Nê Hoàn Cung mà thôi, năng lực cũng có hạn.”

Nghe thấy Đổng Tố nói vậy, cô gái áo xanh vội vàng nói.

“Vậy ngươi định hợp tác với tiểu tử Tống Thanh kia à?” Đổng Tố mỉm cười nói.

“Không được, nếu bắt con hợp tác với Tống Thanh kia thì con thà hợp tác với người này còn hơn!” Nghe thấy cái tên Tống Thanh, sắc mặt cô gái áo xanh tên là Chỉ Lam kia nhất thời biến đổi, trong mắt hiện lên sự chán ghét không thể che giấu.

“Ha hả, Chỉ Lam yên tâm, ánh mắt lão phu không kém, thiên phú của tên tiểu tử này có thể đứng đầu trong số thanh niên tuấn kiệt mấy năm nay ta nhìn thấy, năng lực của hắn chắc chắn vẫn còn, để cho hắn đi sẽ chắc ăn hơn cho cái tên Tống Thanh kia.”

Nham đại sư cười nói.

“Nếu Nham đại sư đã nói như vậy, thì có lẽ cũng nên mời hắn một câu? Nếu như hắn trợ giúp Vạn Kim Thương Hội chúng ta trong lần tranh đoạt tiên trì này thì chúng ta sẽ không bạc đãi hắn.” Đổng Tố nhẹ nhàng kéo tay Chỉ Lam đang không vui, mỉm cười nói.

“Đúng.”

Nham đại sư vuốt ve chòm râu, khẽ gật đầu.

Trong phòng đấu giá, từ khi bị đạo Tinh thần lực kia phát hiện, Lâm Động có cảm giác không được tự nhiên, ở thêm một lúc nữa không thấy gì khiến hắn phải động tâm, nên đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng mà, ngay khi hắn định đi ra ngoài, thì có một bàn tay vươn ra, một vị trung niên nam tử gầy gò, nhìn hắn cười nói:

“Vị tiên sinh này, không biết có thể bớt chút thời gian rỗi hay không, quản sự của chúng ta có việc cần gặp.”

Nhìn vị trung niên nam tử trước mặt này, Lâm Động nhíu mày, ánh mắt đảo qua một vòng, hắn phát hiện có thêm 10 người khác đang đi tới gần, khí tức của họ không kém, bước chân vững chắc, hiển nhiên đều là hảo thủ.

“Dẫn đường đi.”

Lâm Động ánh mắt lóe lên, bình tĩnh gật đầu, căn cứ vào tình hình mà nói thì người muốn gặp hắn chắc chắn có lai lịch không nhỏ, một đám hộ vệ mạnh mẽ như thế này thì Huyết Y Môn vẫn còn kém xa, hắn lại nghĩ tới đạo Tinh thần lực dò xét hắn lúc trước, nên nghĩ là người muốn gặp không đơn giản.

Nhìn thấy Lâm Động không chống lại, trung niên kia nở một nụ cười hiền lành, sau đó nhanh chóng xoay người dẫn đường.

Lâm Động đuổi kịp hắn đi qua một cái hành lang, sau đó tiến vào một gian phòng xa hoa, ngay sau đó hắn nhìn thấy một lão giả áo xám đang mỉm cười.

“Ha hả, vị tiểu hữu này, chúng ta lại gặp mặt.”

Thấy Lâm Động đi vào phòng, Nham đại sư mỉm cười, nói.

“Quả nhiên đã bị nhận ra.”

Nghe vậy, Lâm Động không khỏi cười khổ một tiếng, gỡ nón trên đầu xuống, chắp tay trịnh trọng ôm quyền, nói:

“Tiểu tử Lâm Động, tham kiến đại sư!”

“Hì hì, quả niên là thiếu niên lang (2), trẻ tuổi thế này mà đã đạt tới Phù sư, tiền đồ sau này đúng là không thể đoán trước.”

Trong phòng, cô gái áo đỏ hiếu kỳ đánh giá Lâm Động một chút, chợt thản nhiên cười nói.

(2): Thiếu niên lang: ý chí của thanh niên, đại khái muốn nói thanh niên thường nhiệt huyết.

Ở bên cạnh nàng, Chỉ Lam cũng dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn Lâm Động, sau đó lại uể oải thu mắt trở về.

“Không biết ba vị gọi tiểu tử tới chỗ này là có việc gì?”

Lâm Động biết ba người trước mặt chắc chắn có thân phận không thấp ở Viêm Thành, cho nên lập tức nói thẳng vào vấn đề.

“Lâm Động tiểu hữu, ba tầng đầu của “Thần Động Thiên” lúc trước ta cho ngươi, ngươi đã tu luyện thành công chưa?”

Nham đại sư lại cười nói.

“Dạ, rồi.”

Lâm Động gãi gãi đầu, ba tầng đầu của Thần Động Thiên hắn đã tu luyện thành công.

“Vị này là quản sự của phòng đấu giá Vạn Kim, ngươi có thể gọi nàng là Tố tổng quản, toàn bộ phòng đấu giá này đều do nàng quản lý, vị này chính là thiên kim của hội trưởng Vạn Kim Thương Hội, Hạ Chỉ Lam.”

Nham đại sư giới thiệu cho Lâm Động biết hai cô gái bên cạnh.

Lâm Động nhẹ nhàng gật đầu, hắn cũng không quá mức chấn động, bởi vì một là đã đoán được đối phương có thân phận không tầm thường, hai là hắn chẳng có chút quan hệ gì với hai người này, cho nên chỉ liếc mắt nhìn hai nàng một cái, sau đó lại nhìn vào Nham đại sư, hắn biết, những người này gọi mình tới không chỉ để giới thiệu.

Đối với cái nhìn bình tĩnh của Lâm Động, Đổng Tố chỉ thản nhiên cười, phong tình động lòng người, mà cô gái áo xanh thì mày liễu hơi nhíu lại.

“Lần này mời ngươi tới đây là có một chuyện muốn nhờ.”

Nham đại sư lại nói vào chủ đề chính, hắn nhìn Lâm Động, cười nói:

“Hiện giờ tiểu hữu đã đả thông Nê Hoàn Cung, nếu như giúp chúng ta hoàn thành việc này, lão phu có thể trợ ngươi ngưng luyện Bản Mệnh Phù Ấn.”

Nghe thấy Nham đại sư nói thế, sắc mặt của Lâm Động nhất thời có chút cổ quái, chần chờ một chút, lựa chọn ngôn từ, nhẹ giọng nói:

“Nham đại sư, mặc dù tiểu tử không biết người nhờ làm chuyện gì, nhưng mà Bản Mệnh Phù Ấn, tiểu tử đã ngưng luyện thành công rồi.”

Trong phòng, thanh âm của thiếu niên chỉ vang lên một cách nhẹ nhàng, nhưng mà nụ cười của Nham đại sư và hai cô gái ở bên cạnh trở nên cứng đờ.

Chương 107 : Đan Tiên Trì

“Ngươi đã ngưng luyện được Bản Mệnh Phù Ấn?”

Trong gian phòng yên tĩnh, Nham đại sư thất thanh thốt lên, trên khuôn mặt hiện lên sự không thể nào tin tưởng.

Đả thông Nê Hoàn Cung là việc tất yếu phải làm khi tu luyện Tinh Thần lực, mà ngưng luyện Bản Mệnh Phù Ấn là việc trọng yếu trong những việc trọng yếu, mặc dù vị Nham đại sư này cực kỳ thỏa mãn với tinh thần thiên phú của Lâm Động, nhưng mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi mà Lâm Động vừa đả thông được Nê Hoàn Cung, lại còn ngưng luyện Bản Mệnh Phù Ấn!

Các loại chuyện kinh dị lão nhân này cũng trải qua không ít, nhưng mà chuyện này đã khiến lão đánh mất phong động ung dung tự tại vốn có của mình.

Bên trong gian phòng,Tố tổng quản cùng với Hạ Chỉ Lam cũng khiếp sợ, cho dù Hạ Chỉ Lam tâm cao khí ngạo cũng dùng ánh mắt khác xưa đánh giá Lâm Động. Nếu như thực sự bước chân vào Nhất ấn Phù sư thì đúng là có thực lực để chống lại cao thủ Thiên Nguyên cảnh, cộng thêm với tinh thần thiên phú của hắn, Hạ Chỉ Lam cảm thấy người này thực là khủng bố.

“Ha hả, Nham đại sư, xem ra ánh mắt của ngài đúng là cực chuẩn.”

Bộ ngực đầy ắp của Đổng Tố phập phồng, giống như là gặp chuyện gì đó cực kỳ kinh dị, một lát sau nàng mới dùng đôi mắt đẹp của mình nhìn chằm chằm vào Lâm Động, thản nhiên cười nói.

“Ngươi đã cô đọng được Bản Mệnh Phù Ấn?”

Nham đại sư vẫn không dám tin tưởng, nhìn chằm chằm vào Lâm Động, nói.

“Tiểu tử may mắn gặp được kỳ ngộ, ngẫu nhiên có được phương pháp ngưng luyện Phù Ấn.”

Lâm Động nhẹ giọng nói, tinh thần hắn rung lên, một viên Phù ấn sáng bóng được ngưng tụ ở trước mặt, hắn không sợ người khác nhận ra Bản Mệnh Linh Phù, dù sao Bản Mệnh Linh Phù chỉ cần không biến hình thì không ai có thể nhận ra.

“Quả nhiên là Bản Mệnh Phù ấn!”

Khi nhìn thấy một viên Phù Ấn kia, vẻ hoài nghi trong mắt Nham đại sư và hai cô gái mới hoàn toàn biến mất.

“Đúng là vẫn đánh giá thấp tiểu tử này… Tu luyện Tinh Thần Lực chưa tới một năm đã đạt tới Nhất ấn Phù sư, tinh thần thiên phú bực này có thể nói là đứng đầu trong số những người mà lão phu từng gặp!”

Nham đại sư vuốt vuốt chòm râu, tự đáy lòng thở dài nói.

“Nham đại sư quá khen, tiểu tử chỉ may mắn mà thôi.”

Lâm Động cười cười, thu hồi Bản Mệnh Phù Ấn.

“Ha hả, Đổng Tố, các ngươi còn hoài nghi gì về thực lực của tiểu gia hỏa này không? Với thực lực Nhất ấn Phù sư của hắn cũng chẳng kém Tống Thanh bao nhiêu.”

Nham đại sư nhìn về phía hai cô gái ở sau, cười nói.

“Không có hoài nghi gì cả.”

Lúc này đây, không chỉ cô gái mặc áo đỏ không có ý kiến mà cô gái áo xanh cao ngạo cũng chấp nhận.

“Nham đại sư, không biết các người tìm tiểu tử là có chuyện gì vậy? Thực lực của ta thấp, sợ rằng không giúp được chuyện gì quá lớn.”

Lâm Động đảo mắt một vòng, mặt không đổi sắc nói

“Hì hì, tiểu tử kia, quá khiêm tốn cũng không tốt đâu nha.”

Một làn gió thơm đập vào mặt, Lâm Động nhìn mỹ nhân trước mặt đang đi tới, dung mạo của vị Tố tổng quản này thực là động lòng người, chí ít đây chính là nữ nhân xinh đẹp nhất mà Lâm Động nhìn thấy trong mấy năm nay, cộng thêm sự trưởng thành của nàng đúng là khiến cho người khác phải xiêu lòng, Lâm Động chỉ dám nhìn thoáng qua một cái, sau đó nhìn xuống dưới.

“Không biết ngươi đã nghe nói tới Đan Tiên Trì hay chưa?”

Đổng Tố nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, mỉm cười nói.

“Vẫn chưa.”

Lâm Động lắc đầu.

Thấy thế, Đổng Tố có chút buồi cười, khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói:

“Đan Tiên Trì này là một loại thiên địa kỳ vật hiếm thấy, trong Đan Tiên Trì này ẩn chứa âm dương nhị khí cực kỳ tinh thuần, nếu như có thể hấp thu năng lượng trong đó thì sẽ rất nhanh tiến vào Nguyên Đan cảnh, hơn nữa sau khi ngưng tụ thành Nguyên Đan, phẩm chất ít nhất cũng là 6 sao.”

“A.”

Lâm Động trong lòng kinh ngạc, không ngờ trong thiên địa vẫn còn kỳ vật như vậy, việc tiến vào Nguyên Đan Cảnh đúng là khiến cho người khác đỏ mắt.

“Trong một thâm sơn ở phía Đông Viêm Thành, Vạn Kim Thương Hội chúng ta phát hiện ra một cái “Đan Tiên Trì” nhưng mà khi đó lại có cả người của Huyết Lang Bang.”

Nói tới Huyết Lang Bang, nụ cười trên mặt nàng không còn được tươi như trước, hiển nhiên đôi bên có ân oán với nhau không nhỏ.

“Đan Tiên Trì có hiệu quả không lớn đối với cường giả đã kết thành Nguyên Đan, nhưng đối với tiểu bối Thiên Nguyên cảnh mà nói, nó có thể gọi là thần vật, cho nên hai bên đều rất coi trọng “Đan Tiên Trì” này.”

Lâm Động yên lặng gật đầu, nếu như “Đan Tiên Trì”này thật sự có kỳ hiệu như vậy, nhân mã bên nào hấp thu được năng lượng trong đó, thì cũng đồng nghĩa với việc có thêm một vị cường giả Nguyên Đan cảnh, hơn nữa Nguyên Đan sau khi ngưng tụ có phẩm chất tương đối cao, sức chiến đấu vượt xa cường giả Nguyên Đan bình thường, bởi vậy cho dù là 3 thế lực đứng đầu Viêm Thành ai cũng muốn có được nó.

“Đan Tiên Trì tuy có hiệu quả rất tốt, nhưng năng lượng lại không đủ cho đôi bên đồng thời hấp thu, vì thế Vạn Kim Thương Hội và Huyết Lang Bang đã giao thủ, cuối cùng nhượng bộ, bởi vậy mới có cuộc tranh đoạt Tiên Trì.”

“Cuộc tranh đoạt Tiên Trì này thực chất chỉ là một cuộc tỷ võ trong đám tiểu bối của đôi bên mà thôi, mỗi bên đưa ra ba người chỉ trong đám người tiểu bối trẻ tuổi, tiến hành giao thủ.”

Đổng Tố khẽ cười nói.

“Các ngươi cho ta một suất, là muốn ta giúp các ngươi tranh đoạt Đan Tiên Trì?”

Lâm Động nhíu mày, lắc đầu nói:

“Vạn Kim Thương Hội thế lực khổng lồ, việc tìm một người mạnh hơn ta là một chuyện vô cùng dễ dàng, ta thấy nên thôi đi.”

“Ngươi cũng quá khiêm nhường đó thôi, thực lực của ngươi cho dù ở Viêm Thành cũng có tư cách để kiêu ngạo, vốn chúng ta đã xác định xong rồi, chẳng qua là có một người trong đó Chỉ Lam rất là không thích, cho nên phải thay đổi một chút.”

Đổng Tố có thể quản lý phòng đấu giá lớn như thế này, đương nhiên là hiểu tâm tư của người khác, khi nghe thấy câu nói của Lâm Động, nàng đã hiểu thiếu niên trước mặt này muốn gì, nên lập tức mỉm cười, nói:

“Ngươi cần thù lao gì cứ việc nói ra đi.”

Nhất ấn Phù Sư có thể tương đương với Thiên Nguyên cảnh trung kỳ, trong đám tiểu bối có thực lực như thế này đã là rất tốt rồi, nàng không muốn bỏ qua một người như vậy.

Nghe tới hai chữ thù lao, Lâm Động hai mắt híp lại, trầm ngâm một hồi, đột nhiên nói:

“Cũng được, chỉ cần cho ta vào trong Đan Tiên Trì là được rồi.”

Loại Đan Tiên Trì này là thiên địa kỳ vật, công hiệu của nó khiến cho Lâm Động động tâm.

“Ngươi đúng là có công phu sư tử ngoạm, Đan Tiên Trì năng lượng có hạn, đâu phải ai muốn vào là vào!”

Nghe vậy, Hạ Chỉ Lam ở bên cạnh nhất thời nhịn không được lạnh lùng nói.

“Hơn nữa lần này ngươi chẳng qua chỉ là người bổ sung mà thôi, ba trận thắng hai có khi ngươi không cần phải xuất chiến, đâu thể nào cho ngươi vào Đan Tiên Trì được?”

Lâm Động sắc mặt bình tĩnh, chỉ liếc nhìn Hạ Chỉ Lam một cái, sau đó nhìn về phía Đổng Tố đang nhíu mày, nói:

“Nếu như ta không phải xuất thủ, ta sẽ không nhận bất cứ thù lao gì, nhưng nếu như hai trận đầu các người không thẳng thì sao?”

Hạ Chỉ Lam bị chẹn họng, có chút á khẩu không trả lời được, người của Huyết Lang Bang nếu như dễ đối phó như vậy, Vạn Kim Thương Hội bọn họ đâu phải cực khổ tìm người.

“Đan Tiên Trì năng lượng có hạn, nhưng mà nếu như ngươi thể hiện tốt trong cuộc tranh đoạt tiên trì, yêu cầu của ngươi không phải là không thể.”

Đổng Tố trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói.

“Tố di!”

Nhận ra ý của Đổng Tố, Hạ Chỉ Lam vội vã kêu lên, nhưng mà khi thấy Đổng Tố trợn mắt, nàng đành ngậm miệng lại.

Nghe vậy, trên khuôn mặt Lâm Động cũng hiện lên một nụ cười, hắn nhận ra thực lực của Hạ Chỉ Lam này là Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ, cho nên đoán đám người của Huyết Lang Bang chắc cũng chẳng khác là mấy, hắn đã từng đánh chết Cổ Ảnh, thì loại đối thủ này chẳng khó khăn gì.

“Ha hả, cái tên tiểu tử này lại có thể làm cho Đổng Tố nhượng bộ, quả nhiên là hiếm thấy.”

Nhìn thấy cuộc trả giá đã kết thúc, Nham đại sư cũng nhịn không được lắc đầu, cười nói.

Lâm Động cười gượng một tiếng, đây chính là một kỳ ngộ, nếu như không tóm vào trong tay thì thực là có lỗi với trời đất.

Ở bên cạnh, Hạ Chỉ Lam liếc mắt nhìn Lâm Động, hiển nhiên là không nghĩ tới cái tên gia hỏa tương đối thuận mắt lại xảo quyệt tới như vậy.

“Không biết tỷ thí khi nào bắt đầu?”

Lâm Động cũng để ý tới ánh mắt của nàng, nhìn về phía Đổng Tố, nói.

“Ba ngày sau.”

Đổng Tố mỉm cười nói:

“Nếu như ngươi thích thì trong khoảng thời gian này có thể ở lại trong Vạn Kim Thương Hội, ngươi có nhu cầu gì chỉ cần nói ra là được.”

“Không cần, ba ngày sau ta sẽ tới nơi này tìm các ngươi.”

Lâm động lắc đầu, hắn có bí mật trong mình, Vạn Kim Thương Hội nhiều người phức tạp, vạn nhất bại lộ thì vô cùng không ổn. Hắn muốn tranh thủ thời gian này tu luyện Tinh Cấp tinh thần bí kỹ vừa có được, tới lúc đó hắn lại có thêm một con bài chưa lật.

Nói xong điều này, Lâm Động nói vài câu với Đổng Tố, sau đó chủ động cáo từ rời đi.

“Tố di, dì thực sự đáp ứng cho tiểu tử này tiến nhập Đan Tiên Trì? Năng lượng trong Đan Tiên Trì đâu có đủ cho nhiều người hấp thu.”

Nhìn thấy Lâm Động đi xa, Hạ Chỉ Lam vẫn còn có chút bực tức nói.

“Ha hả, vẫn là câu nói cũ, hắn bỏ ra cống hiến khiến ta vừa lòng, thì sao lại không thưởng cho hắn thứ vừa ý?”

Đổng Tố cười nhạt, nói.

Nghe vậy, Hạ Chỉ Lam cũng chỉ còn cách cắn môi, hừ nhẹ nói:

“Cũng tốt, đến lúc đó con sẽ làm cho hắn hiểu, hắn chỉ tới trợ trận mà thôi, hừ, người này còn tưởng mình là nhân vật chính cơ chứ!”

Ở bên cạnh, nghe thấy nàng nói như vậy, Đổng Tố không khỏi thản nhiên cười, đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phương hướng Lâm Động biến mất, trong lòng thì nghĩ, có lẽ tiểu tử này có bản lĩnh thực sự.”

“Là ngựa hay lừa, sau này tự nhiên sẽ rõ.”

Chương 108 : Tiêm Loa Ba

Lâm Động ra khỏi phòng đấu giá Vạn Kim, nhưng vì cẩn thận, hắn không lập tức trở về khách điếm, mà đi lang thang trong thành một lúc lâu, rồi mới trở về khách điếm.

Trở lại khách điếm, Lâm Động ăn qua loa một chút cho no bụng, sau đó dặn tiểu nhị là cho dù có chuyện gì cũng không được làm phiền hắn, rồi đóng chặt cửa phòng.

Vừa vào trong phòng, Lâm Động đã khẩn trương lấy 5 hộp ngọc từ trong Càn Khôn Đại ra ngoài, hắn mở nắp nộp, một mùi thơm theo đó tán phát ra ngoài, ánh sáng nhàn nhạt chuyển động xung quanh, ánh sáng của nó chứng tỏ linh dược này tốt hơn những tứ phẩm linh dược mà Lâm Động mua được ở Thanh Dương trấn rất nhiều lần.

Lâm Động tươi cười nhìn thu hoạch hôm nay, Viêm Thành đúng là hơn xa so với Thanh Dương trấn, ở nơi này thứ gì cũng có, nhưng mà cái giá của nó cũng không hề rẻ.

Tay phải của Lâm Động đưa ra, những ánh sáng kì dị kia lập tức bay vào trong lòng bàn tay của hắn, linh dược nhanh chóng bị hòa tan, sau chừng 10 phút đồng hồ nó hóa thành 5 viên đan dược hình tròn.

“Không hổ là ngũ phẩm linh dược, ngay cả Thạch Phù cũng phải mất thời gian rất lâu mới tinh luyện được.”

Nhìn đan dược êm dịu trong lòng bàn tay, Lâm Động nhẹ giọng nói một câu, trước kia lúc Thạch Phù tinh luyện linh dược, thì hoàn thành trong một thời gian cực ngắn, vậy mà bây giờ phải cần tới hơn chục phút.

Sau khi tinh luyện thành công một gốc ngũ phẩm linh dược, Lâm Động đem nốt 4 gốc còn lại tinh luyện, tổng cộng được 24 viên đan dược.

Nhìn số đan dược trong ngọc bình, Lâm Động cũng thoả mãn gật đầu, trải qua Thạch Phù tinh luyện, những ngũ phẩm linh dược này đã trở thành đan hoàn tương đối hoàn mỹ.

“Để xem hiệu quả của đan dược thế nào!”

Lâm Động liếm liếm miệng, sau đó trực tiếp ngồi xếp bằng ở trên giường, tiến nhập vào trong không gian Thạch Phù!

Cối xay tinh thần vẫn chậm rãi xoay tròn, ở nơi giao nhau của hai cái cối xay, Lâm Động vẫn ngồi đó, tiếp tục chịu đựng những vòng tuần hoàn bị nghiền nát.

Khi vòng tuần hoàn này duy trì tới lần thứ 10, Lâm Động mở hai mắt, sắc mặt tái nhợt tái nhợt dị thường, cái cảm giác suy yếu mê muội không ngừng tán phát, đau đớn như kim châm, làm cho thân hình Lâm Động co quắp lại, hiện giờ hắn đang ở trong trạng thái cực kỳ suy yếu.

Lấy một viên đan dược vừa mới được Thạch Phù tinh luyện ra, Lâm Động nhét vào miệng, tiếp tục nhắm mắt, một cỗ dược lực êm dịu lập tức khuếch tán ra khắp cơ thể.

Hơi lạnh êm dịu lập tức tán phát ra khắp kinh mạch, giống như một làn hơi nước, lao vào trong Nê Hoàn Cung.

Khi đám khí lạnh này lao vào trong Nê Hoàn Cung, cảm giác suy yếu trong đầu nhanh chóng tiêu tán.

Trải qua khoảng hơn 1 giờ đồng hồ, khi dược lược hoàn toàn được hấp thu vào trong Nê Hoàn Cung, Lâm Động mới mở hai mắt, trên khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng khó che giấu.

Hiệu quả của đan dược tốt hơn nhiều so với dự liệu của hắn, tu luyện trong cối xay tinh thần, lại có đan dược này phụ trợ, vậy thì hiệu quả sẽ vô cùng. Bản Mệnh Phù Ấn trong Nê Hoàn Cung đã trở nên thực chất hơn một chút!

“Phù.”

Lâm Động vui mừng hít sâu một hơi, trước kia khi không có đan dược phụ trợ, hắn chỉ có thể ở trong cối xay tinh thần khoảng 10 vòng, muốn tiếp tục thì phải đợi hôm sau.

Nhưng hiện tại, có đan dược do ngũ phẩm linh dược hỗ trợ, Lâm Động có thể tăng công suất của mình lên gấp mấy lần!

“Tiếp tục!”

Cảm nhận được bản thân đã khôi phục tương đối nhiều, Lâm Động phấn chấn tinh thần, ánh mắt như lửa quát khẽ một tiếng, tiếp tục tiến vào trong Thạch Phù không gian!

Khoảng nửa giờ tiếp theo, Lâm Động liên tiếp chịu đựng 30 nghiền nát, sau đó lại phục hồi, thấy cách thức tu luyện như vậy, ngay cả con Tiểu Điêu kia cũng phải trợ mắt há mồm, lẩm bẩm là người điên.

Trải qua 30 vòng, Lâm Động hoàn toàn mệt mỏi, sau khi kết thúc lần thứ 30, mặc dù có đan dược phụ trợ, nhưng Lâm Động vẫn cảm giác được mình đang lịm đi, hắn biết bây giờ đã đạt tới cực hạn, nếu như tiếp tục tu luyện chỉ có hại cho bản thân.

Đến lúc này Lâm Động mới dừng trạng thái tu luyện điên cuồng của mình, xem ra hiện giờ hắn chỉ chấp nhận được 30 lần mà thôi.

Nhưng dù sao, so với dĩ vãng, hiệu suất đã tăng gấp 3 lần, kết quả này cũng được cho là tương đối.

Kết thúc quá trình tu luyện, Lâm Động mở Càn Khôn Đại lấy ra một cái ngọc phiến, đây chính là Tinh Cấp tinh thần bí kỹ mà Lâm Động đấu giá được.

Trên ngọc phiến có khắc một số phù văn, Lâm Động quan sát ngọc phiến một vòng, hắn phát hiện ra một vòng Tinh thần lực tương đối mỏng, một luồng Tinh Thần Lực từ trong Nê Hoàn Cung của Lâm Động bay ra, xâm nhập vào bên trong ngọc phiến.

Khi Tinh thần lực của Lâm Động xâm nhập vào bên trong, trong ngọc phiến cũng có một số tin tức tự động hiển thị, được Lâm Động tiếp thu .

Tiêm Loa Ba, Tinh Cấp tinh thần bí kỹ…

Cái tên của Tinh cấp bí kỹ này cũng tương đối cổ quái, nhưng mà sau khi Lâm Động nghiên cứu nó đã hiểu rõ, Tiêm Loa Ba này thực ra chính là một làn sóng xung kích đặc thù, chẳng qua là nó có một tần suất kỳ lạ, cho nên có lực sát thương cực mạnh.

Muốn nắm được cái tần suất đặc thù này không phải là chuyện đơn giản.

Trong phòng Lâm Động sắc mặt trầm tư, hồi lâu sau, một cỗ tinh thần trùng kích đột nhiên từ trong Nê Hoàn Cung lao ra, Lâm Động nhanh chóng khống chế làn sóng tinh thần xung kích đó, thay đổi theo tần suất đặc thù của bí kỹ.

Khi được Tinh thần lực được khống chế theo tuần suất đặc thù kia, nó ngưng tụ thành một cái dùi nhọn tinh thần.

Đạo sóng tinh thần trùng kích kia không những có hình thể là một cái dùi nhọn, mà trên cái dùi đó còn có một cái rãnh hình xoắn ốc, liếc mắt là nhận ra lực sát thương của nó không kém chút nào.

Nhưng nó cũng có một nhược điểm đó là nhìn nó quá mức hư huyễn, chẳng qua chỉ được vẻ bề ngoài mà thôi, đương nhiên Lâm Động cũng chỉ mới tập Tiêm Loa Ba mà thôi, có thể làm được điều này đã là tốt rồi, sau khi tập luyện thuần thục thì có lẽ sẽ tốt hơn không ít.

Trong phòng, Lâm Động cảm thấy vô cùng hứng thú với tinh thần bí kỹ Tiêm Loa Ba này, hắn tiếp tục ngưng tụ, sau đó khống chế theo một tần suất đặc thù.

Trong quá trình tập luyện, hình thể của Tiêm Loa Ba chậm rãi trở nên thực chất hơn

Trong ba ngày tiếp theo, Lâm Động không hề ra ngoài, tất cả thời gian hắn đều dùng để rèn luyện Tinh Thần Lực cùng với tu luyện Tinh Cấp tinh thần bí kỹ Tiêm Loa Ba.

Trong ba ngày này Lâm Động tu luyện với một mức độ điên cuồng, 25 viên đan dược trân quý hắn đã sử dụng hết một phần ba, thành quả tu luyện được cũng tương đối làm hắn vừa lòng.

Hiện giờ Bản Mệnh Phù Ấn trong Nê Hoàn Cung của Lâm Động đã tương đối thực chất, trong Phù Ấn, Lâm Động có thể cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng ngưng tụ.

Hơn nữa, ở giữa của cái Bản Mệnh Phù Ấn kia có một cái khe nhỏ tương đối mơ hồ, nó không phải là một vết thương, mà là tiêu chí việc Nhất ấn Phù sư đã đạt tới đỉnh phong, nếu như cái khe này nứt ra, Bản Mệnh Phù Ấn phân thành hai, thì đó chính là lúc tiến vào Nhị ấn Phù sư!

Về phần Tiêm Loa Ba, Lâm Động cũng đã sử dụng thuần thục hơn trước một ít, tuy rằng không thử nghiệm uy lực của nó, nhưng mà nhất định nó sẽ mạnh hơn Hóa Thần Châm không ít, Lâm Động lại có thêm một sát chiêu chưa lật.

Đến sáng thứ 4, Lâm Động chậm rãi mở mắt, một quang mang chói mắt xẹt qua trong đôi mắt của hắn, biến mất vô hình.

“Cũng nên ra ngoài rồi.”

Lâm Động từ trên giường nhảy xuống đất, hôm nay chính là ngày tranh đoạt Tiên Trì, tuy hắn không biết Vạn Kim Thương Hội có thể thắng Huyết Lang Bang hay không. Nhưng hắn lại vô cùng động tâm với thần hiệu của Đan Tiên Trì, nếu như hắn có thể vào trong đó, hâp thu âm dương nhị khí, vậy thì thời gian hắn bước vào Nguyên Đan cảnh sẽ được giảm bớt không ít.

Mà chỉ cần hắn có thể bước vào Nguyên Đan cảnh, cộng thêm với Tinh thần lực phụ trợ, Ngụy Thông sẽ không còn uy hiếp, mà bản thân hắn cũng có năng lực tự bảo vệ mình ở Viêm Thành!

Trải qua nguy cơ Huyết Y Môn, trong lòng Lâm Động hiểu rõ, trên thế giới này muốn bảo vệ mình cần phải có lực lượng!

Mà cũng chính vì như vậy, hắn mới chịu đáp ứng Vạn Kim Thương Hội, bổ sung vào suất còn trống, vì bọn họ tranh đoạt Đan Tiên Trì!

Chương 109 : Tống Thanh

Viêm Thành, Vạn Kim Thương Hội.

“Ta nói là chúng ta đã chọn được người tốt nhất, cho nên lần tranh đoạt Tiên Trì này, ngươi không cần tham dự.”

Ở trong một gian đại sảnh của thương hội, Hạ Chỉ Lam nhìn một vị thanh niên áo xanh ở bên cạnh, nói một cách nhạt nhẽo.

“Chỉ Lam, tuy rằng ta biết nàng có thành kiến với ta, nhưng mà tranh đoạt Tiên Trì hôm nay sắp bắt đầu, trong những người trẻ tuổi ở Viêm Thành này, Tống Thanh ta không coi là đứng đầu, nhưng mà nhân vật tầm thường cũng không thể thay thế được, hiện giờ không nên đùa giỡn như vậy.”

Bộ dáng của thanh niên áo xanh này có chút âm nhu, bởi vì câu nói của Hạ Chỉ Lam mà sắc mặt trầm xuống, mặc dù mặt vẫn còn tươi cười nhưng mà mắt lại liếc vào những đường cong động lòng người của thiếu nữ trước mặt, trong hai mắt hắn sự dâm ô bắt đầu hiện lên.

Tuy rằng không nhìn thấy vẻ dâm ô của thanh niên áo xanh, nhưng Hạ Chỉ Lam vẫn luôn chán ghét người này, người này luôn cậy nhà có tiền mà khinh thường người khác, cho nên từ trước tới nay nàng chẳng có hảo cảm gì với hắn, thậm chí chỉ tiếp xúc cũng khiến nàng buồn nôn.

“Tống Thanh, chuyện này đã định rồi, ta sẽ đích thân giải thích với phụ thân ngươi sau.”

Đổng Tố ở bên cạnh cười nhạt, nhẹ nhàng nói.

Nhìn thấy nàng mở miệng, khóe mắt Tống Thanh giật giật, hắn cúi đầu nhìn bàn chân đầy đà như ngọc dưới làn váy của Đổng Tố, một cỗ tà hỏa trong tiểu phúc dâng lên, nhưng mà hắn cũng biết vưu vật này vô cùng lợi hại, cho nên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, do sợ bị phát hiện lên hắn quay lại nhìn vào hai vị lão giả ngồi ở bên cạnh.

“Đổng Tố việc này có phải là hơi nóng vội hay không? Chẳng phải đã thống nhất là Tống Thanh sẽ chiếm vị trí cuối cùng hay sao? Chúng ta không thể tùy tiện một người để thay thế được, vạn nhất vì người nọ mà thua trận, Đan Tiên Trì không thuộc về chúng ta, thì sẽ hơi khó giải thích.”

Hai lão giả kia đều mặc áo vàng, một người trong đó liếc mắt nhìn Tống Thanh, thả chén trà trong tay xuống, vẻ mặt tươi cười nhìn Đổng Tố, mở miệng nói.

“Nếu không hãy để cho Tống Thanh tham gia đi, thực lực của tiểu tử này thế nào chúng ta đều biết rõ cả.”

Một người khác cũng cười nói.

Đổng Tố mỉm cười nói:

“Hai vị quản sự, việc thay đổi người không phải do nguyên nhân riêng tư gì cả, lần tranh đoạt này vô cùng trọng yếu, tất cả phải lấy phần thắng làm đầu, chỉ cần có thể nâng cao tỷ lệ thắng thì cho dù có người tốt hơn Chỉ Lam, ta cũng sẽ không do dự mà thay thế.”

Ý của nàng đã rất rõ ràng, việc thay Tống Thanh không phải do nàng có thành kiến với hắn, mà là có sự lựa chọn tốt hơn.

Nghe được Đổng Tố nói thế, hai vị lão giả nhíu mày, nhưng bọn họ không tin là như vậy, liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cười nói:

“Nếu Tố tổng quản đã nói như vậy, chắc là người này có bản lĩnh rất cao, hai người lão phu lúc này cũng đang rảnh, đành ở nơi này chờ một chút vậy, chúng ta muốn xem người mà Tố tổng quản chọn có chỗ nào tốt hơn so với Tống Thanh?”

“Nhưng mà, Tố tổng quản, việc này quan hệ trọng đại, nếu như người kia không có bản lĩnh thực sự, thì phải chọn người cũ, Vạn Kim Thương Hội chúng ta không muốn vì nguyên nhân này lại bại bởi tay Huyết Lang Bang.”

“Ha hả, ta cũng đang muốn xem, đến tột cùng là cao nhân phương nào, mà có thể làm cho Tố tổng quản có đánh giá cao như vậy.”

Trong mắt Tống Thanh hiện lên sự tự tin, cười cười, lùi lại ngồi xuống cái ghế phía sau.

Nhìn thấy bộ dáng ba người như vậy, Đổng Tố nhíu mi, ưu nhã nâng chung trà lên, sắc mặt bình tĩnh, Hạ Chỉ Lam ngồi ở bên cạnh có chút lo lắng, bọn người này hiển nhiên là muốn đợi Lâm Động lộ diện, sau đó xuất thủ thử công phu, nếu Lâm Động biểu hiện kém một chút thì chắc chắn bọn họ sẽ hủy bỏ tư cách.

Trong lòng có chút lo lắng, nhưng Hạ Chỉ Lam cũng không có biện pháp gì khác, hai vị lão giả này là lão nhân trong Vạn Kim Thương Hội, ở trong thương hội cũng có chút danh tiếng, nếu như để bọn họ nắm được nhược điểm, thì hôm nay nàng cũng không có cách nào hủy bỏ tư cách của tên Tống Thanh này được.

“Ai, chỉ có thể hi vọng rằng tên tiểu tử kia có chút bản lĩnh.”

Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Hạ Chỉ Lam đành ngồi xuống đợi Lâm Động đến.

Chẳng bao lâu sau, có một thị vệ vào bẩm báo.

Khi Lâm Động đi vào trong phòng khách, Lâm Động cảm thấy bầu không khí ở đây có chút gì đó kỳ quái, hắn đảo mắt nhìn thấy hai cô gái Đổng Tố và Hạ Chỉ Lam, sau đó nhìn vào ba người ở bên cạnh.

Trong ba người, hai người là lão giả, một người khác ước chừng hơn hai mươi tuổi, mặc áo xanh, diện mục có chút âm nhu, trong mắt hắn có sự âm lãnh, giống như độc xà nhìn chằm chằm vào Lâm Động.

Vừa thấy tình huống này, Lâm Động có cảm giác như sắp có phiền phức.

“Tố tổng quản, đây là lựa chọn tốt hơn của các người hay sao? Ta thấy đâu có gì đặc biệt.”

Hai vị lão giả kia liếc mắt nhìn Lâm Động, nói một cách nhạt nhẽo.

“Lâm Động, hai vị này là quản sự của Vạn Kim Thương Hội, vị này là thiếu gia của Tống gia Viêm Thành, Tống Thanh.”

Đổng Tố nhẹ nhàng đưa tay ngọc, mỉm cười giới thiệu.

“Tống Thanh…”

Nghe được cái tên này, Lâm Động mới hiểu tại sao người này lại nhìn hắn với ánh mắt bất hiện, hóa ra đây chính là tên gia hỏa xui xẻo bị hắn thay thế.

“Tại hạ Tống Thanh, người của Tống gia Viêm Thành, vị bằng hữu này rất lạ mặt, dường như không phải là người của Viêm Thành?”

Tống Thanh đứng dậy, đến gần Lâm Động, chắp tay cười nói.

Nụ cười mới xuất hiện trên mặt Tống Thanh, Lâm Động còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một thanh âm băng lãnh, truyền vào trong tai của Lâm Động:

“Ta mặc kệ ngươi tới từ nơi nào, nhưng mà bản thiếu gia có lòng tốt khuyên ngươi một câu, làm việc nên thức thời một chút, chủ động nói lời từ bỏ với Tố tổng quản đi, ta sẽ cho ngươi thù lao thỏa mãn, nếu không thì hành sự ở Viêm Thành nên cẩn thận một chút.”

Nhìn khuôn mặt băng lãnh kia, Lâm Động bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Đổng Tố, nói:

“Tố tổng quản khi nào chúng ta khởi hành?”

Nhìn thấy Lâm Động không để ý tới cảnh cáo của hắn, Tống Thanh cũng giật mình ngạc nhiên, ngay sau đó trong mắt hiện lên sự dữ tợn.

“Tiểu tử, muốn có một suất tham dự tranh đoạt Tiên Trì của Vạn Kim Thương Hội chúng ta, không đơn giản như vậy.”

Một vị lão giả giễu cợt nói.

“Tố tổng quản, ta biết việc này đối với Vạn Kim Thương Hội rất là quan trọng, cho nên mọi việc đều phải suy nghĩ cho lợi ích của thương hội, nếu như người này là một nhân tuyển tốt như lời người nói, thì ta sẽ chủ động rút lui.”

Tống Thanh xoay người, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt lập tức biến mất, hắn nhìn về phía Đổng Tố, cung kính nói.

“Ngươi muốn như thế nào?”

Hạ Chỉ Lam cau mày nói.

“Ha hả, ai là người lựa chọn tốt nhất, không khẩu vô bằng (1), giao thủ một chút chẳng phải là sẽ biết ngay hay sao?”

Một vị lão giả khác, uống một ngụm trà nóng, cười nói.

(1): Không khẩu vô bằng: Nói miệng không được coi là bằng chứng.

“Ngươi.”

Nghe thấy mấy lão gia hỏa này quả nhiên muốn cho hai người giao thủ, Hạ Chỉ Lam mày liễu dựng thẳng, Đổng Tố ở bên cạnh cũng nhíu mày, đôi mắt đẹp đột nhiên nhìn về phía Lâm Động. Lấy thực lực Nhất ấn Phù Sư của Lâm Động, sợ rằng chỉ tương tương với Thiên Nguyên cảnh sơ kỳ Tống Thanh mà thôi, nhưng mà nàng còn lo những chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra.

“Toàn bộ do Tố tổng quản an bài.”

Thấy đôi mắt đẹp nhìn về phía mình, Lâm Động bình tĩnh nói.

“Đã như vậy thì luận bàn một chút, nhớ kỹ, điểm tới là dừng.”

Thấy thế, Đổng Tố gật đầu, nói.

“Ầm.”truyện tà tu audio

Ngay khi Đổng Tố mới nói xong, một cỗ Nguyên Lực hùng hậu trong nháy mắt từ trong cơ thể Tống Thanh tuôn ra dữ dội, hắn tung ra một quyền, nhanh như tia chớp đấm thẳng vào ngực Lâm Động, hắn làm như vậy là vì không muốn cho đối phương có thời gian phản ứng.

“Vô sỉ.”

Nhìn thấy Tống Thanh xuất thủ như vậy, sắc mặt Hạ Chỉ Lam lạnh lại.

Nhưng mà, đối mặt với đòn tấn công hung mãnh không kịp trở tay của Tống Thanh, khuôn mặt Lâm Động chẳng có gì thay đổi, để mặc cho quyền phong kia lao tới.

“Bịch.”

Ngay khi quyền đầu của Tống Thanh chỉ còn cách ngực Lâm Động nửa thước, quyền phong đột nhiên dừng lại, một tiếng vang trầm thấp hiện lên, giống như có một bước tường vô hình, che chắn trước mặt Lâm Động.

“Tinh Thần Lực?”

Cảnh tượng này làm cho Tống Thanh kinh ngạc, nhưng mà ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng hơn, Nguyên Lực càng thêm ba động một cách dữ dội!

“Thiên Nguyên cảnh trung kỳ?”

Nhận thấy Nguyên Lực của Tống Thanh ba động một cách mạnh mẽ, Đổng Tố và Hạ Chỉ Lam cũng bất ngờ, sắc mặt hơi đổi, không ngờ Tống Thanh này đã đạt tới Thiên Nguyên cảnh trung kỳ rồi!

Nguyên Lực đột nhiên tăng vọt làm cho bức tường vô hình trước mặt Lâm Động vỡ nát, ngay sau đó, hàn mang trong tay áo hắn đột nhiên lóe lên, một chuôi đao sắc bén đâm thẳng vào yết hầu Lâm Động.

Khuôn mặt của Lâm Động vẫn vô tình nhìn Tống Thanh tấn công, hắn không có ý định kéo dài, đột nhiên tiến lên trước một bước, một cỗ tinh thần lực vô cùng hùng hậu trong Nê Hoàn Cung tuôn ra dữ dội, giống như sóng biển cuộn trào, hung hăng đánh vào cỗ Nguyên Lực phòng ngự trên thân hình Tống Thanh.

“Phụt.”

Đối mặt với tinh thần trùng kích vô cùng hung hãn của Lâm Động, Nguyên Lực phòng ngự bao quanh Tống Thanh chỉ trong chốc lát là tan vỡ, một cảm giác đau đớn như bị búa tạ nện trúng xuất hiện ở trong đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Đổng Tố và Hạ Chỉ Lam, thân hình Tống Thanh bay ngược ra sau, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Lâm Động xuất thủ giống như chớp xẹt đêm đông, thậm chí có thể nói là hắn chưa từng xuất thủ, bởi vì từ đầu tới cuối, Lâm Động chỉ có tiến lên một bước mà thôi!

Chỉ tiến lên một bước, với Tinh thần lực mạnh mẽ, trực tiếp đánh bại Tống Thanh!

Một trận thắng rất đơn giản.

Nhìn thiếu niên trong đại sảnh, đôi mắt đẹp của Hạ Chỉ Lam chợt lóe lên, nhẹ giọng nói:

“Người này coi như có chút bản lĩnh.”

Chương 110 : Lên đường

Kết quả chiến đấu nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người, nhìn Tống Thanh đang chật vật vịn tường, hai vị lão quản sự của Vạn Kim Thương Hội cũng kinh ngạc, ngay sau đó, sắc mặt hai người trở nên khó coi, vừa nãy bọn họ còn nói Tống Thanh đủ khả năng, không ngờ lại có kết quả thế này.

“Ha hả, hai vị, lựa chọn của ta không tệ chứ?”

Đổng Tố che miệng cười, lúc này nàng đã hết kinh ngạc, đôi mắt đẹp có chút kỳ lạ nhìn Lâm Động, Tinh thần lực của người này nhìn thì giống như Nhất ấn Phù sư, nhưng lại mạnh mẽ hơn, không thì làm sao có thể đánh bại một cao thủ Thiên Nguyên cảnh trung kỳ như Tống Thanh được.

Hai vị lão quản sự cười gượng một tiếng, chỉ có thể gật đầu, nói:

“Nhãn lực của Tố tổng quản đúng là vô cùng tốt, hai người lão phu bội phục.”

Nhìn thấy hai lão này không còn dây dưa gì nữa, Hạ Chỉ Lam ở bên cạnh thở dài một hơi, sau đó liếc mắt nhìn Tống Thanh đang chật vật, sắc mặt khẽ biến, cấp tốc quát lớn:

“Tống Thanh, ngươi làm cái gì đấy?!”

“Ầm!”

Hạ Chỉ Lam vừa mới quát xong, thì đã thấy Tống Thanh sắc mặt âm trầm, một lần nữa lao lên, một thanh đoản kiếm sắc bén xuất hiện ở trong tay của hắn, tàn nhẫn đâm tới Lâm Động.

Nhìn thấy người này thua rồi còn cố, Lâm Động cũng nhíu mày, đang định xuất thủ thì thấy trước mặt hoa lên một cái, một thân ảnh đầy phong tình xuất hiện, ngọc thủ nhẹ vẫy, một cỗ Nguyên Lực giống như cuồng phong thổi bay Tống Thanh, khiến hắn phải lộn vài vòng mới ngã xuống.

“Thực lực thật mạnh!”

Nhìn Đổng Tố xuất hiện ở trước mặt trong lòng Lâm Động cả kinh, ánh mắt có chút kỳ dị nhìn vào bóng hình xinh đẹp động lòng người này, không nghĩ tới vị Tố tổng quản trông thì quyến rũ phong tình, nhưng lại có thực lực không yếu hơn Huyết Y Môn Ngụy Thông.

“Không hổ là Vạn Kim Thương Hội.”

Ánh mắt Lâm Động chợt lóe lên, trong lòng hắn cũng bắt đầu thấy sợ sự mạnh mẽ của 3 thế lực đứng đầu Viêm Thành.

“Tống Thanh, nơi này là Vạn Kim Thương Hội, không phải Tống gia của nhà ngươi, hôm nay Lâm Động đã là khách nhân của Vạn Kim Thương Hội, mong rằng ngươi có thể tôn trọng một chút!”

Đổng Tố nhíu mi nhìn Tống Thanh, đối với kẻ âm nhu này nàng lại thêm một phần chán ghét.

“Ngươi trở về đi, chuyện hôm nay ta sẽ nói lại với phụ thân ngươi.”

Nghe thấy Đổng Tố nói như vậy, sắc mặt Tống Thanh lúc trắng lúc xanh, nhưng mà hắn không có can đảm đùa giỡn vị Tố tổng quản này, ánh mắt hắn oán độc liếc ngang nhìn sang Lâm Động, sau đó chật vật rời đi.

“Hai vị lão quản sự, thời gian không còn sớm, chúng ta cũng phải lên đường thôi.”

Đuổi Tống Thanh đi, ngữ khí của Đổng Tố vẫn chưa được bình thường, nhìn hai vị lão giả nói một cách lạnh nhạt.

Nghe vậy, hai vị lão giả cũng chỉ có thể phẫn nộ gật đầu, đứng dậy cáo từ rời đi.

“Hừ, hai lão già này chắc chắn đã nhận được không ít chỗ tốt từ Tống gia, cho nên mới cực lực đề cử Tống Thanh.”

Nhìn hai vị lão giả đi xa, Hạ Chỉ Lam cũng hừ nhẹ nói.

“Tống gia bề ngoài thì luôn biểu hiện thân cận với Vạn Kim Thương Hội chúng ta, nhưng cũng qua lại không ít với Huyết Lang Bang và Phủ thành chủ, lần này họ muốn Tống Thanh chiếm tiện nghi, chuyện đâu có đơn giản như vậy.”

Nói đến chỗ này, đôi mắt đẹp của Đổng Tố đột nhiên nhìn về phía Lâm Động ở bên cạnh, như có thâm ý cười nói:

“Tiểu tử kia, xem ra ngươi đúng là có bản lĩnh che giấu đấy.”

“Tố tổng quản quá khen, chút bản lĩnh của tiểu tử đâu có thể so sánh với người.”

Lâm Động cười gượng một tiếng, nói.

“Đừng có ba hoa với ta, đi thôi, chúng ta lên đường.”

Đổng Tố trợn mắt một cái, sau đó cũng không nói nhiều, giơ giơ ngọc thủ, quay đầu bước ra ngoài Vạn Kim Thương Hội.

“Coi như ngươi có chút bản lĩnh, đánh bại được Tống Thanh thì ngươi có tư cách tham gia, nhưng mà đừng để phải mất mặt.”

Hạ Chỉ Lam đi tới bên cạnh Lâm Động, thản nhiên nói.

Lâm Động vuốt tay, từ chối cho ý kiến.

“Yên tâm, chúng ta sẽ cố gắng thắng hai trận đầu, tới lúc đó ngươi không cần phải xuất thủ.”

“Nói như vậy, Đan Tiên Trì không có phần của ta, đúng không?”

Lâm Động cười nói.

Nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Chỉ Lam cũng hiện lên một nụ cười động lòng người:

“Nói rất chính xác.”

Nói xong, nàng không dừng lại, tiêu sái xoay người, nhanh chóng đuổi theo Đổng Tố ở phía trước.

“Hi vọng là như vậy.”

Lâm Động cười cười, sau đó đi theo.

Khi Lâm Động bước ra ngoài, ở đại môn của Vạn Kim Thương Hội có hơn 10 tuấn mã xuất hiện, hắn nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đang trò chuyện với Hạ Chỉ Lam.

“Đây chính là người thay thế Tống Thanh, tên là Lâm Động, có chút thực lực, lúc nãy vừa đánh bại Tống Thanh.”

Khi Lâm Động đi tới, Hạ Chỉ Lam giới thiệu.

“A? Ha hả, thảo nào vừa rồi nhìn thấy sắc mặt của tên Tống Thanh kia vô cùng khó coi, hóa ra là bị Lâm Động huynh đánh bại.”

Nghe thấy vậy, thanh niên tuấn tú kia cũng có chút kinh ngạc, chợt hướng về phía Lâm Động chắp tay cười nói, bộ dáng của hắn tương đối có thiện ý, tốt hơn Tống Thanh lúc trước không biết bao nhiêu lần.

Thấy đối phương khách khí, Lâm Động cũng có hảo cảm, ôm quyền đáp lễ lại.

“Lần tranh đoạt tiên trì này, bên Vạn Kim Thương Hội chúng ta mời tới hai người, đây chính là Liễu Nghị, thực lực của hắn khá hơn ngươi một chút, theo ta nghĩ, hiện giờ hắn đã có thực lực Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ.”

Hạ Chỉ Lam ở một bên chen miệng vào nói.

“Ha hả, Lâm Động huynh đài đừng nghe Chỉ Lam nói quá.”

Thấy Hạ Chỉ Lam nói câu này, Liễu Nghị vội vàng cười nói.

Lâm Động cười cười, hắn đã sớm nhận ra cô gái này nói năng không khách khí, cho nên cũng không chấp nhặt.

“Được rồi, đừng nói chuyện nữa, lên đường thôi.”

Đổng Tố đứng ở bên cạnh, xoay người nhảy lên một con tuấn mã, sau đó quát nhẹ một tiếng, mang theo đám người lao vút ra ngoài Viêm Thành.

“Đi thôi, Lâm Động huynh, mục tiêu của chúng ta là một tòa thâm sơn phía Đông của Viêm Thành, cách đây khoảng 1 giờ lộ trình.”

Liễu Nghị quay sang Lâm Động chào hỏi một tiếng, đồng thời cũng phi thân lên ngựa, nhanh chóng đuổi kịp đại đội nhân mã ở phía trước, sau đó Lâm Động cũng nhanh chóng bám theo.

….

Mục tiêu của đám người Lâm Động lần này là một địa điểm trong một ngọn thâm sơn ở phía đông Viêm Thành, do vấn đề Đan Tiên Trì thuộc về ai giải quyết một cách khó khăn, cho nên Vạn Kim Thương Hội và Huyết Lang Bang đều phái không ít nhân thủ trấn giữ nơi này, cẩn thận giám thị lẫn nhau, không ai chịu ai.

Cho nên, địa điểm tranh đoạt Tiên Trì lần này cũng được lập ngay ở bên cạnh Đan Tiên Trì, sau khi phân thắng bại là có thể trực tiếp nhận thành quả.

Một canh giờ chớp mắt đã qua, đại đội nhân mã đã di chuyển chậm lại, Lâm Động nhìn về phía ngọn thâm sơn trước mặt, thỉnh thoảng hắn nghe thấy những tiếng thú rống trầm thấp, chỗ này kiểu gì chẳng có yêu thú qua lại, đám người Huyết Lang Bang và Vạn Kim Thương Hội đúng là có can đảm khi đóng quân ở đây.

“Đi thôi, lên núi, mỗi người đều phải cẩn thận, tuy rằng yêu thú đã bị xua đuổi, nhưng mà không tránh khỏi cá lọt lưới.”

Đổng Tố xoay người xuống ngựa, không nói thêm gì lao vào trong thâm sơn, mọi người cũng theo đó mà tiến lên.

Lâm Động đi trong nhóm đầu của đội ngũ, hắn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, hắn có thể nhận ra trong núi này có không ít yêu thú, đội ngũ này thực lực không kém, nhưng bị tập kích bất ngờ thì kiểu gì cũng có phiền phức, tốt hơn hết là cẩn thận một chút.

May mắn là chuyện Lâm Động lo lắng không xảy ra, ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau đó, rừng rậm um tùm trở nên quang đãng hơn, tầm nhìn trước mặt được mở rộng, bọn họ đã thuận lợi đến đỉnh núi.

Đám người Lâm Động vừa xuất hiện trên đỉnh núi thì tiếng kẽo kẹt cũng vang lên, Lâm Động còn chưa kịp lùi lại thì một tiếng quát đã truyền tới.

Lâm Động nhìn về phía đỉnh núi, hắn nhận ra trên đó có hai phe nhân mã ở hai lập trường khác nhau, mỗi bên chiếm một mặt của quả núi, trước mặt có một cái vách núi, bên dưới là một cái trông như một hồ nước, một nửa thì bọt khí không ngừng bay lên, hiển nhiên là nóng tới cực độ, một nửa thì hàn khí lạnh thấu xương, hai thuộc tính đối lập với nhau.

“Chắc đây là Đan Tiên Trì rồi.”

Lâm Động đảo mắt qua cái hồ trước mặt, nói lẩm bẩm.

“Tố tổng quản, các người tới chậm quá đó.”

Trong lúc Lâm Động đang bị Đan Tiên Trì hấp dẫn, thì có một thanh âm lạnh nhạt vang lên, hắn đưa mắt nhìn lại thì thấy một người đứng đầu một phe, người này vóc người khôi ngô, đang đưa mắt nhìn thẳng vào bọn họ.

Nguyên Lực mạnh mẽ trong cơ thể đại hán kia không khởi động, nhưng mà trông hắn lại như một ngọn núi khiến cho người khác không dám có chút khinh thường.

Lâm Động nhìn vào vị đại hán kia, hắn rùng mình vội vàng thu hồi ánh mắt, hắn cảm nhận được một loại uy áp cực mạnh từ trên người này, loại cảm giác này Ngụy Thông cũng không thể bằng.

“Người này chính là bang chủ Huyết Lang Bang, người ta gọi là Phá Sơn Thủ Nhạc Sơn, hắn là cường giả Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn, ở trong Viêm Thành này không mấy người có thể chống lại hắn, có thể nói hắn chính là cường giả một phương ở Viêm Thành!”

Ở bên cạnh Lâm Động, Liễu Nghị thấp giọng nói.

Lâm Động khẽ gật đầu, Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn chỉ còn cách “Tạo Hóa Tam Cảnh” một bước chân mà thôi, nếu như Nhạc Sơn này có thể một bước sổ lồng thì đừng nói là Viêm Thành, cho dù là Thiên Đô Quận cũng là những nhân vật đứng đầu.

“Ha hả, Nhạc bang chủ cần gì phải vội vàng như vậy.”

Thấy Nhạc Sơn mở miệng, ở trong đội ngũ của Vạn Kim Thương Hội cũng có một nam tử mặc cẩm bào bước ra mỉm cười, hắn là người duy nhất không sợ loại uy áp này.

“Đây chính là Hội trưởng Vạn Kim Thương Hội, Hạ Vạn Kim.”

Lúc này không cần Liễu Nghị giới thiệu, Lâm Động đã đoán ra, người có thể ở trong Viêm Thành nói chuyện một cách không kiêng kị với Nhạc Sơn, thì chỉ có Hội trưởng của Vạn Kim Thương Hội – Hạ Vạn Kim, cùng với Thành chủ Viêm Thành, Thạch Hạo Thiên.

“Hai vị Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn.”

Nhìn hai thân ảnh kia, trong lòng Lâm Động cũng bừng bừng khí thế, nhóm cường giả này ở Thanh Dương trấn làm sao có thể gặp được.

Nhạc Sơn liếc mắt nhìn Hạ Vạn Kim, sau đó tay vung lên, nói:

“Hãy bớt nói nhảm đi, nếu như mọi người đã tới vậy thì chúng ta bắt đầu đi, nếu như tiếp tục kéo dài thì năng lượng trong Đan Tiên Trì sẽ bốc hơi hết.”Nguồn truyện audio

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 3 ngày trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 3 tuần trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 3 tuần trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 3 tuần trước
full cả bộ r ạ?