Vũ Động Càn Khôn
Tập 199 [ chương 996 đến 1000 ]
❮ sautiếp ❯Chương 996 : Người quen
Lâm Động quay lại thì thấy ở một góc có ba thân ảnh với gương mặt ngạc nhiên vui vẻ nhìn hắn. Người đứng đầu là nữ tử xinh đẹp mặc váy đỏ, thân hình mảnh mai, gương mặt đẹp đẽ đó chính là Cổ Cổ Mộng Kỳ của Cổ gia.
Bên cảnh Cổ Mộng Kỳ là hai thân ảnh quen thuộc, Cổ Yên và cô thiếu nữ rụt rè Lâm Động gặp khi mở mắt ra ở Loạn Ma Hải, Cổ Nhã.
Lâm Động sững người, rồi nở nụ cười. Ở nơi xa lạ này gặp được những gương mặt quen thuộc lúc nào cũng là chuyện đáng vui mừng.
– Không ngờ mọi người cũng ở đây…
Lâm Động dẫn Mộ Linh San có chút mơ hồ tiến lại, rồi cười với ba người.
– Ngươi cũng tham gia Tranh Bá Chiến của Viêm Thần Điện? À phải, suýt nữa ta quên, giờ ngươi không còn là kẻ vô danh ở đây nữa rồi.
Cổ Mộng Kỳ nhìn Lâm Động cười.
Lâm Động lắc đầu cười:
– Cô nương đánh giá ta cao quá rồi.
– Lâm Động huynh khiêm tốn rồi. Không phải ai cũng tùy ý mà lên được vị trí thứ chín trong Tân Tú Bảng đâu.
Cổ Yên khẽ cười, ánh mắt cô nhìn Lâm Động có phần phức tạp. Hồi đầu ở Huyền Linh Đảo, cô và Lâm Động chỉ mới đột phá Sinh Huyền Cảnh tiểu thành, nhưng mới gần một năm mà thực lực Lâm Động không chỉ vượt xa cô mà còn có danh tiếng không nhỏ ở Loạn Ma Hải.
Tuy Thiên Phong Hải Vực không sánh được với hai vực như Viêm Chi Hải Vực, nhưng những việc Lâm Động đã làm họ đều biết. Mấy hôm trước khi biết đến chiến tích của Lâm Động ở Thiên Lôi Hải Vực thì ngay các trưởng lão trong gia tộc cũng chấn động.
Lâm Động cười, nhìn Cổ Nhã vẫn rụt rè như xưa, đưa tay xoa đầu cô bé, cười:
– Cô bé lại xinh ra rồi.
Cổ Nhã đỏ mặt, nhưng hành động thân thiết của Lâm Động cũng khiến cô bé thấy vui. Xem ra tuy rằng Lâm Động đã có danh tiếng ở Loạn Ma Hải nhưng quan hệ giữa hai người không vì thế mà trở nên xa lạ.
Sau khi Lâm Động chào hỏi ba người, hắn giới thiệu Mộ Linh San. Tiểu cô nương này còn nhỏ hơn Mộ Linh San, hai bím tóc nhìn rất đáng yêu. Các cô nương lập tức tíu tít nói chuyện vui vẻ.
Lâm Động nhìn xuống bên cạnh nghe họ nói chuyện cũng cười nhiều hơn.
– Ngươi cũng thật là, mới một năm mà đã làm nên bao đại sự ở Loạn Ma Hải.
Cổ Mộng Kỳ ra khỏi cuộc nói chuyện nhìn Lâm Động ngồi uống rượu bên cạnh, khẽ nói.
– Ta cũng không muốn vậy, chỉ là muốn đạt được mục đích thì không thể không làm.
Lâm Động cười, rồi đổi chủ đề:
– Mọi người đến đây cũng vì Tranh Bá Chiến?
– Ừm, thương thuyền của Cổ gia vừa hay đi qua gần đây, tiện đường qua xem áo nhiệt. Lôi Đình Tổ Phù có sức hấp dẫn không nhỏ.
Cổ Mộng Kỳ cười.
– Đương nhiên bọn ta cũng biết trình độ của mình. Chỉ có những người trong tốp mười của Tân Tú Bảng các ngươi mới có tư cách thôi. Bọn ta đến chỉ để học hỏi cọ xát.
Lâm Động dở khóc dở cười, nhưng nghĩ cũng thấy đúng. Ở Thiên Lôi Hải Vực hắn đã giết một lúc năm cường giả Tử Huyền Cảnh,đừng nói là Cổ Mộng Kỳ, ngay trong mắt các trưởng lão Cổ gia cũng có tính chấn nhiếp.
– Xem ra Tranh Bá Chiến cũng rất có danh tiếng ở Loạn Ma Hải.
Lâm Động cảm thán, ngay Cổ gia ở tận Thiên Phong Hải Vực cũng đến, sức hấp dẫn của tổ phủ quả nhiên khủng khiếp.
– Ừm, Thiên Phong Hải Vực không chỉ có Cổ gia bọn ta, Ngụy gia cũng có…Ngươi nhìn đằng kia kìa.
Cổ Mộng Kỳ cười, nhìn về một hướng.
– Ngụy gia?
Lâm Động khựng người, rồi nhìn theo hương đó. Ở đây có không ít cường giả các phương quen biết nhau tụ lại một chỗ. Ở hướng Đông Bắc của Lâm Động cũng có một đoàn người, trong đó một người khá quen, nhìn kỹ thì ra là Ngụy Chân của Ngụy gia hắn đã gặp ở Võ Hội Đảo.
– Ha ha, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lâm Động cười, tính ra hắn cũng có chút ân oán với Ngụy gia. Nếu không phải vì chúng thì hắn cũng không bị Tà Cốt Lão Nhân đẩy đến bước đường này. Tuy sau đó hắn đã đánh cho lão ta tàn tạ nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ.
Khi Lâm Động nhìn thì Ngụy Chân dường như cũng nhận ra, hắn quay lại nhìn, gương mặt cứng đờ lại, ánh mắt lay động rồi nhanh chóng tránh ánh mắt đi chỗ khác.
Hội Cổ Mộng Kỳ biết đến danh tiếng của Lâm Động thì không lý gì Ngụy Chân lại không biết. Tuy hắn không đến mức sợ Lâm Động nhưng hiện giờ đúng là có chút lo lắng. Dù sao thì hung danh giết chết năm cường giả Tử Huyền Cảnh cũng thật dọa người. Hắn cũng hiệu dường như hắn và Lâm Động không còn cùng đẳng cấp nữa.
Lâm Động thấy vậy thì cười nhạt, cũng không đến gây sự, một là vì hắn coi thường, hai là vì Ngụy Chân hiện tại thật sự không đáng cho hắn tốn sức.
Nghĩ vậy, Lâm Động quay lại nói chuyện với mấy cô nương.
Trong Nghênh Tân Các tập trung các lộ cường giả, rất náo nhiệt. Chỗ của Lâm Động tuy ở góc nhưng vì có ba cô nương xinh đẹp hội Cổ Mộng Kỳ nên cũng thu hút nhiều ánh nhìn.
Nhưng mấy người Cổ Mộng Kỳ chẳng quan tâm những ánh mắt ấy. Khi họ đang nói chuyện thì từ ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào vọng vào.
Lâm Động quay sang nhìn thì thấy ở cửa một đám người tràn vào. Đứng đằng trước tiên là một nam tử áo đen, dáng người cao ráo khá anh tuấn, môi rất mỏng, thấp thoáng như có hàn ý tỏa ra.
Người này vừa xuất hiện đã khiến mọi người xôn xao.
Lâm Động nhìn hắn một cái rồi quay đi, rồi hắn khựng người khi thấy ba người Cổ Mộng Kỳ chau mày.
– Đó là ai vậy?
– Hoàng Lăng của Phúc Hải Tông…Tân Tú Bảng đệ cửu, à không, giờ đã bị ngươi đẩy xuống đệ thập rồi…
Cổ Mộng Kỳ nói.
– Mọi người quen hắn?
Lâm Động đặt chén rượu xuống, hỏi.
– Không quen.
Cổ Mộng Kỳ lưỡng lự một chút rồi cười.
– Giữa bằng hữu còn che giấu vậy sao?
Lâm Động nhìn Cổ Mộng Kỳ cười có phần gượng gạo, khẽ nói.
Cổ Mộng Kỳ nhìn Cổ Yên, rồi Cổ Yên nói:
– Cũng không có gì, trước ta cũng nói Cổ gia ta có thương thuyền ở bên này, trên biển gặp phải người của Phúc Hải Tông, chính là đội do Hoàng Lăng dẫn đầu…
– Vốn dĩ Cổ gia và Phúc Hải Tông không có ân oán gì, nhưng Hoàng Lăng thấy Cổ Mộng Kỳ tỷ, chuyện sau đó chắc ngươi cũng đoán được. Cổ Mộng Kỳ tỷ không có hứng thú, hay để ý gì tới hắn, có lẽ hắn thẹn quá hóa giận, động thủ với mấy thương thuyền của bọn ta.
– Chỉ là mấy con thuyền, cũng không phải tổn thất quá lớn.
Cổ Mộng Kỳ cười, nhìn Lâm Động có phần căng thẳng. Cô biết Lâm Động đã mạnh hơn nhiều trước đây, nhưng Hoàng Lăng cũng chẳng phải loại dễ gây sự. Hơn nữa hắn lại quen biết nhiều, mấy kẻ trong tốp mười Tân Tú Bảng đều có giao tình với hắn. Mà Lâm Động lại đơn độc một mình, nếu xung đột thì sẽ bất lợi.
Lâm Động gật đầu, cũng không nói gì thêm mà chuyển chủ đề.
Lúc ấy Hoàng lăng tiến lại đoàn người bọn Ngụy Chân.
Dường như Ngụy Chân quen biết với Hoàng Lăng, thấy hắn đến liền vội ra đón. Rồi Ngụy Chân nhìn về phía Lâm Động đầy ám muội, ghé sát tai Hoàng Lăng nói gì đó.
Hoàng Lăng lập tức quay lại nhìn về hướng Lâm Động, rồi hắn nhìn thấy Cổ Mộng Kỳ dưới ánh đèn đang cắn môi bất an.
– Hà hà.
Hoàng Lăng khẽ cười, ánh mắt có phần thích thú, tay cầm chén rượu tiến thẳng về phía bọn Lâm Động.
Hoàng Lăng hiển nhiên thuộc loại nổi bật, được nhiều người chú ý. Hành động đó của hắn khiến không ít người nhướng mày…
Chương 997 : Xung đột
Tiếng xôn xao dần lan rộng trong Nghênh Tân Các. Ba người Cổ Mộng Kỳ nhìn Hoàng Lăng, ánh mắt có phần căng thẳng, bàn tay đặt trên bàn không khỏi siết chặt, rồi nhìn Lâm Động. Lúc này hắn chỉ cúi đầu, tay mân mê chén rượu, vẻ mặt tĩnh lặng như mặt hồ.
Ba người Cổ Mộng Kỳ vốn lo lắng nhưng khi nhìn thấy hắn bình thản như vậy cũng yên tâm phần nào.
– Hà hà, Mộng Kỳ cô nương, không ngờ lại được gặp nàng ở đây,đúng là duyên phận.
Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh bàn, một tiếng cười vọng tới, Cổ Mộng Kỳ nhìn Hoàng Lăng tay cầm chén rượu, gương mặt nở nụ cười dịu dàng, thần sắc dường như định chuyển sang lạnh lùng, nhưng rồi như nghĩ tới điều gì, khẽ cắn môi rồi gượng cười.
– Trước đó trên biển có chút hiểu lầm với Cổ Mộng Kỳ cô nương, tại hạ xin tạ lỗi trước, đến khi Cổ Mộng Kỳ cô nương rời đi ta sẽ cho người đưa thương thuyền đến.
Hoàng Lăng nhìn Cổ Mộng Kỳ với ánh mắt nóng bỏng, dường như hắn không để tâm những người xung quanh nữa.
– Vậy ta đa tạ!
Cổ Mộng Kỳ khẽ nói.
– Không có gì…
Hoàng Lăng cười, rồi nói:
– Mộng Kỳ cô nương có thời gian không? Chỗ ta có người bằng hữu này muốn giới thiệu cho nàng. Sau này thương thuyền Cổ gia đi ra ngoài chưa biết chừng cần họ giúp.
– Có lẽ không tiện lắm.
Cổ Mộng Kỳ có phần khó xử nói, rõ ràng cô khá đau đầu vì sự phiền nhiễu của Hoàng Lăng.
Hoàng Lăng cười:
– Mộng Kỳ cô nương sẽ không cần phải không nể mặt tại hạ như vậy chứ?
Cảm nhận được hàn khí từ lời nói của Hoàng Lăng, sắc mặt Cổ Mộng Kỳ hơi có phần nổi giận.
Có không ít cường giả nhìn về hướng này, hiển nhiên họ nhận ra Hoàng Lăng có ý với nữ tử kia. Chỉ là nữ tử đó lại không thích thú gì.
Đương nhiên cũng chẳng có ai nói gì, phần lớn bọn họ đều muốn xem náo nhiệt. Hoàng Lăng không phải kẻ tầm thường, mà là nhân vật nằm trong tốp mười người đứng đầu Tân Tú Bảng. Tuy hắn khá kiêu căng nhưng với thực lực và thiên phú của hắn chẳng ai có thể nói gì được…
Cạch!
Khi đó, Lâm Động cuối cùng cũng đặt chén rượu trên tay xuống.
– Đúng là mặt thì nên nể một chút. Nhưng đôi khi có người lại tự đến làm mất mặt mình.
Chén đặt xuống bàn, giọng nói bình thản cũng vang lên. Những tiếng huyên náo bỗng chốc lặng xuống, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Động. Kẻ nói ra câu đó, không phải thật sự có bản lĩnh thì đúng là điên rồi.
Hoàng Lăng nheo mắt thành đường cong nguy hiểm, lúc này hắn nhìn Lâm Động với vẻ coi thường:
– Khẩu khí không nhỏ.
– Chắc ngươi cũng biết ta?
Lâm Động quay lại cười.
Kẻ này vừa đến đã tiếp xúc với Ngụy Chân, có thể đã được Ngụy Chân nói về thân phận của Lâm Động, vì thế chắc hẳn hắn cũng biết Lâm Động là người đứng thứ chín trong Tân Tú Bảng. Hoàng Lăng tiến lại đây cố nhiên có lý do là vì Cổ Mộng Kỳ nhưng chắc chắn không thể không dính dáng đến Lâm Động.
– Ha ha, Lâm Động, đệ cửu Tân Tú Bảng. Đúng là ta có biết, nhưng dường như cái danh đó không có sức uy hiếp mấy đối với ta.
Hoàng Lăng nhếch mép.
– Lâm Động?
– Hắn chính là Lâm Động? Là Lâm Động mà giết năm cường giả Tử Huyền Cảnh ở Thiên Lôi Hải Vực?
– Chẳng trách mà dám nói như vậy với Hoàng Lăng…Hề, lần này có trò vui xem rồi. Nghe nói Hoàng Lăng đã bất mãn từ lâu vì bị hắn đẩy xuống vị trí thứ mười.
– Nếu hắn là Lâm Động thật thì e Hoàng Lăng cũng không đối phó nói. Tuy mười người đứng đầu Tân Tú Bảng cơ bản đều là cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành, nhưng Lâm Động có thể một mình giết năm cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành đấy.
– Hừm, trong mười người đứng đầu có vài người quan hệ khá tốt với Hoàng Lăng, nếu động thủ, ai thua thiệt chưa biết được đâu.
Mọi người lập tức nhìn Lâm Động đầy ngạc nhiên. Rõ ràng cái tên Lâm Động không còn xa lạ gì nữa.
Ba người Cổ Mộng Kỳ căng thẳng nhìn hai người kia đầy lo lắng.
Lâm Động xua tay với ba người, nói:
– Chúng ta đi thôi, ta không muốn động thủ.
Xung quanh nghe vậy đều chẹp miệng, mọi người đều nói Hoàng Lăng kiêu căng, nhưng Lâm Động lúc này biểu hiện còn có bá khí hơn. Nhưng khi nhớ lại hắn từng có một trận đồ sát không chút nương tình ở Thiên Lôi Hải Vực, tim ai cũng co thắt lại, xem ra người thanh niên nhìn có vẻ thân thiện này chẳng phải loại thiện nam tín nữ gì.
Nhưng Hoàng Lăng là con người cũng đã kiêu căng quen rồi liệu có nuốt trôi cục tức này?
Một số người nhìn về Hoàng Lăng, quả nhiên sắc mặt hắn lạnh tanh:
– Ta cũng muốn xem xem kẻ đẩy ta xuống rốt cuộc có bản lĩnh hay chỉ là hư danh?
Mọi người nhướng mày, quả nhiên là Hoàng Lăng nhằm vào Lâm Động.
– Hà hà, hình như Hoàng Lăng huynh gặp phiền phức rồi…
Khi không khí đang căng như dây đàn thì một tiếng cười từ phía sau vang lên, hai thân ảnh bước r.
Hai người này nhìn có vẻ bình thường nhưng khí tức tỏa ra lại khiến người ta thót tim.
– Đó là Trần Thanh của Băng Phách Tông và Lịch Lâm của Thiên Sa Tông. Chẹp, chẹp, hai người đứng thứ bảy, thứ tám Tân Tú Bảng đó…
– Phúc Hải Tông, Thiên Sa Tông, Băng Phách Tông quan hệ rất mật thiết, ba người đó quan hệ cũng rất tốt. Chậc, áp lực đè lên Lâm Động cũng không nhỏ đâu.
Hoàng Lăng thấy hai người này ánh mắt hiện vẻ đắc ý rồi nói:
– Cũng không có gì, chỉ là muốn giao đấu học hỏi chút với Lâm Động huynh đây.
– Lâm Động sao…ta có nghe nói, hình như cũng có chút bản lĩnh. Ta rất hiếu kỳ.
Lịch Lâm mặc áo da cá kình nhìn Lâm Động cười.
– Không phải người của Loạn Ma Hải mà quá nghênh ngang ở đây cũng không tốt đâu.
Trần Thanh mỉm cười, nụ cười mang hàn khí lạnh như dao.
Hai kẻ đó nói chuyện đều không kiêng nể gì Lâm Động, bối cảnh của chúng đều không tầm thường, ai cũng đều là người có thiên phú, trong Loạn Ma Hải cũng chẳng mấy người dám gây sự. Còn về Lâm Động, chúng cũng đã nghe nói nhưng Đạo Tông thì đủ sức khiến chúng e dè.
Ba người Cổ Mộng Kỳ nhìn ba kẻ kia khí thế kinh người, sắc mặt đều hơi khó coi. Đối mặt với những người trong tốp mười Tân Tú Bảng quả thực họ không thể trấn tĩnh được.
– Chuyện của ta và Mộng Kỳ cô nương, tốt nhất ngươi đừng có nhúng tay vào. Người khác sợ Lâm Động ngươi chứ ta thì chẳng sợ chút nào!
Có thêm hai hảo hữu, Hoàng Lăng thấy vững tâm hơn, nhìn Lâm Động với ánh mắt lạnh băng, trầm giọng nói:
– Mộng Kỳ cô nương, đi cùng ta một chuyến.
Dứt lời, Hoàng Lăng không chút khách khí tiến lên trước nắm lấy cổ tay Ma La. Hắn không tin trước mặt ba người trong tốp mười Tân Tú Bảng mà Lâm Động dám làm gì.
Thế nhưng khi tay hắn sắp chạm vào tay Cổ Mộng Kỳ thì thấy một luồng sát khí bùng phát ngay bên cạnh.
Binh!
Một bàn tay tựa thép nhanh như chớp tóm chắt cánh tay Hoàng Lăng rồi đập mạnh xuống mặt bàn, cả cái bàn lập tức nổ tung.
– Ngươi!
Hoàng Lăng đại nộ, rồi hắn thấy Lâm Động ngẩng lên. Trong đôi mắt bình tĩnh ban nãy đã tràn ngập hung khí.
– Đúng là không biết điều.
Lâm Động vung tay, bình rượu bay lên đem theo kình phong ập thẳng vào mặt Hoàng Lăng trước bao ánh mắt kinh ngạc.
Bốp!
Bình rượu vỡ tan, rượu bắn tung tóe, mảnh vỡ rạch lên mặt Hoàng Lăng vô số đường, kình phong đánh bật hắn ra sau mười mấy bước.
Tất cả cùng há hốc mồm nhìn Hoàng Lăng vẻ mặt méo mó và Trần Thanh, Lịch Lâm sắc mặt tối sầm. Xem ra sự việc không thể yên ổn rồi…
Chương 998 : Giao đấu
Xoảng xoảng!
Mảnh vỡ của bình rượu rơi xuống đất, âm thanh giòn tan vang khắp không gian khiến không ít người tim thắt lại, gương mặt co giật nhìn Hoàng Lăng mặt đầy máu, rồi nhìn Lâm Động bình thản như chẳng hề làm gì, mà thầm chép miệng. Quả nhiên là kẻ từng giết năm cường giả Tử Huyền Cảnh, ra tay là không hề nương tình…
Gương mặt Hoàng Lăng lúc này có phần méo mó, tuy mặt đầy máu nhưng thật ra hắn không bị thương tổn gì lớn, chỉ là nhìn thì đúng là thảm hại.
– Khốn kiếp, hôm nay lão tử sẽ băm ngươi ra!
Hoàng Lăng nào đã bao giờ bị đối xử như vậy, hắn lập tức trở nên dữ dằn, sát ý tràn ngập lên trong mắt.
Bùm!
Một luồng nguyên lực hùng hồn đột nhiên bùng nổ ngay sau khi Hoàng Lăng dứt lời, thấp thoáng còn có tử khí mạnh mẽ.
Hoàng Lăng đứng được trên vị trí thứ chín Tân Tú Bảng, hiển nhiên là cũng có bản lĩnh, chỉ từ khí thế cũng đã vượt xa cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành. Mười người đứng đầu Tân Tú Bảng đều có chiến tích đánh bại đối thủ cùng đẳng cấp, cũng từng có cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành chết dưới tay Hoàng Lăng.
Sự thua thiệt vừa rồi rõ ràng hắn có phần không kịp trở tay. Hắn không ngờ có hai hảo hữu của hắn ở đây mà Lâm Động dám ngông cuồng như vậy.
Grừ!
Ánh mắt Hoàng Lăng lạnh băng, lao vút tới, nguyên lực tụ lại trên bàn tay thành hình đầu hổ. Con hổ há cái mồm đầy máu, những chiếc răng nhọn hoắt chính là nguyên lực tụ lại, sức mạnh tỏa ra đầy mạnh mẽ.
– Hổ Nha Kình!
Hoàng Lăng gầm lên, không ít người đều cảm thấy hung sát khí ập tới, thậm chí đến không khí cũng phát ra tiếng nổ chói tai.
Rõ ràng Hoàng Lăng đã bạo nộ, ra tay không hề thăm dò mà muốn lấy tính mạng Lâm Động ngay tức khắc.
– Lâm Động, cẩn thận!
Ba người Cổ Mộng Kỳ thấy khí thế Hoàng Lăng hung hãn như vậy đều lên tiếng.
Chỉ mấy giây sau Hoàng Lăng đã xuất hiện phái trước Lâm Động, một chưởng tung ra, bàn ghế xung quanh đều bị kình phong đánh vỡ vụn.
Quyền kình hung hãn tung ra, nhưng khi sắp đánh vào người Lâm Động thì bỗng có thanh quang bùng phát, một tiếng long ngâm vang lên, rồi một đạo quyền ảnh thanh quang đánh thẳng lên quyền kình.
Binh!
Một làn sóng năng lượng nhanh chóng lan tỏa, cường giả ở xung quanh thấy vậy đều vội vã lùi ra xa.
Hai đạo quyền kình hung mãnh chạm trán, vài giây sau, sắc mặt Hoàng Lăng hơi biến đổi. Chỉ thấy quyền kình của hắn nhanh chóng tan đi. Khi ấy một bàn tay như quỷ mị xuyên qua tầng phòng ngự đánh thẳng lên ngực hắn.
Binh!
Tất cả cùng kinh ngạc nhìn thấy Hoàng Lăng bay ngược ra sau rồi rơi uỳnh xuống đất tạo thành một vệt dài vài chục mét.
Ai nhìn thấy cũng phải há hốc mồm, nếu trước đó là do Hoàng Lăng không kịp trở tay thì lần này chẳng có cớ gì nữa…
Lâm Động thay thế vị trí Hoàng Lăng quả nhiên không phải hư danh. Xem ra việc xảy ra ở Thiên Lôi Hải Vực đến tám phần là sự thực rồi.
– Ta đã nói rồi, đừng có động vào ta.
Lâm Động đánh bay Hoàng Lăng rồi từ từ đứng dậy, trong đôi mắt thâm sâu tràn ngập hàn khí. Thanh quang lấp lánh bao quanh người, rõ ràng sự nghênh ngang của Hoàng Lăng đã khiến Lâm Động nổi sát ý.
– Lâm Động, ngươi dám ngông cuồng ở đây?!
Trần Thanh, Lịch Lâm thấy Hoàng Lăng bị Lâm Động một quyền đánh lui đều biến sắc mặt, rồi chúng bước ra chặn đường của Lâm Động. Lâm Động nhìn hai người bọn chúng nhưng bước chân vẫn không ngừng lại.
– Ngươi muốn chết!
Thấy Lâm Động như vậy, hai người bọn Trần Thanh đều nổi sát khí, nguyên lực hùng hồn khiến không khí như bùng nổ, chưởng phong cùng lúc tung về phía Lâm Động.
Xoẹt!
Thanh quang bao quanh người Lâm Động, hắn mặc kệ chưởng phong mạnh mẽ của bọn Trần Thanh đánh lên người.
Phụt!
Thế nhưng khi chưởng phong chạm vào người Lâm Động lại không hề có âm thanh va chạm của nắm đấm mà xuyên qua người hắn.
– Tàn ảnh?
Chưởng phong xuyên qua, sắc mặt hai người bọn Trần Thanh kịch biến, vội vàng quay lại. Chỉ thấy Lâm Động đã xuất hiện phía sau như quỷ mị.
– Tốc độ nhanh thật!
Những người có nhãn lực sắc mặt đều trở nên ngưng trọng. Vào khoảnh khắc vừa rồi tốc độ của Lâm Động hiển nhiên đã đạt mức khá khủng bố, ngay bọn Trần Thanh cũng không phát giác được.
– Thực lực của hắn có lẽ không chỉ dừng ở vị trí thứ chín.
Một số người đều thấy chấn kinh, từ tình hình này rõ ràng thực lực của Lâm Động vượt xa xếp hạng của hắn. Ít nhất thì kẻ đứng thứ sáu phía trên Trần Thanh không thể xuyên qua hai kẻ đó như vậy.
– Đúng là thú vị!
Ở tầng trên, một nam tử mặc lam y đứng tựa cột, nhìn cuộc giao đấu phía dưới một cách thích thú. Ở cổ tay hắn có một đạo hoa văn ánh sáng, nhìn kỹ thì dường như đó là quang ấn hình bạch tượng.
– Lợi hại thật, hơn nữa hắn lại tinh thông tinh thần lực.
Bên cạnh lam y nam tử là một nam tử áo xám, dung mạo bình thường nhưng ánh mắt sáng dị thường, cảm giác như nhìn lâu cũng thất hồn.
– Có lẽ ba người Trần Thanh liên thủ cũng chẳng làm gì được tên Lâm Động đó.
Lam y nam tử cười.
Kẻ kia gật đầu, rồi nhìn xuống một phía:
– Nhưng có lẽ kẻ đó sẽ ra tay, hắn có chút quan hệ với Hoàng Lăng, sẽ không mặc cho Lâm Động mạnh tay đâu.
– Nhắc đến mới nhớ, hình như hắn đang nhòm ngó vị trí của ngươi thì phải? Có lẽ lần này lại khiêu chiến với ngươi rồi.
Lam y nam tử gật đầu, nói vẻ không quan tâm:
– Hắn sắp đột phá Tử Huyền Cảnh đại thành rồi…
– Ồ?
Nam tử áo xám nhướng mày, ánh mắt có phần kỳ dị.
Khi hai người đó nói chuyện thì bên dưới, Lâm Động đã xuất hiện ngay phía trước Hoàng Lăng, ánh mắt băng hàn, cung tay búng, một cơn lốc xoáy kình phong nhắm thẳng trán Hoàng Lăng bắn tới.
Hoàng Lăng đập tay xuống mặt đất, thân hình lùi nhanh về sau, sau một vài lần đã thoát khỏi tầm tấn công của kình phong.
Xoẹt!
Thế nhưng khi Hoàng Lăng lùi về sau được mười trượng, đồng tử hắn co lại, ánh mắt kinh hãi khi nhìn thấy Lâm Động đã xuất hiện phía sau mình.
Lâm Động lạnh lùng nhìn hắn, bàn tay biến thành lưỡi đao, thanh quang cuồn cuộn rạch tan không khí chém xuống, Hoàng Lăng không thể nào tránh né nổi.
Nhưng khi chưởng của Lâm Động sắp chép xuống Hoàng Lăng thì một đạo kình phong kinh người đang nhằm thẳng lưng hắn mà lao tới.
Lâm Động bỗng khựng lại, đột ngột quay người tung chưởng, thanh quang đánh tan kình phong, thân hình cũng hơi bị chấn động. Hắn ngẩng lên nhìn, ở một góc là một người ôm bình rượu ngồi trên lan can, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
Mọi người cũng chuyển ánh mắt sang phía người đó, vẻ mặt có phần thay đổi, tiếng ồn ào lập tức lặng xuống.
Chương 999 : Đường Tâm Liên
Trên lan can là một nam tử áo nâu đang ngồi, tay dung đưa hũ rượu. Hắn bình thản nhìn Lâm Động không nói gì, nhưng khí thế tỏa ra khiến người ta sợ hãi.
Khi nhìn thấy nam tử này, một số người biến sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn.
– Thanh Đằng đại ca.
Hoàng Lăng thấy nam tử đó thì mừơng húm, vội gọi.
– Thanh Đằng?
Lâm Động nghe thấy cái tên đó thì tim rung lên. Thì ra đó là Ảo Yêu Thanh Đằng, người đứng thứ tư trong Tân Tú Bảng.
Xung quanh lúc này có tiếng xôn xao lan tỏa, rõ ràng danh tiếng của Thanh Đằng không hề nhỏ, ngay ở nơi cường giả nhiều như lá rụng mùa thu cũng có sức chấn nhiếp không nhỏ.
– Vị bằng hữu đây, giáo huấn người cũng cần có chừng mực chứ!
Thanh Đằng lạnh lùng nhìn Lâm Động, nói.
– Ta không thích phiền phức, nhưng nếu phiền phức tự tìm đến thì ta cũng không ngại gạt bỏ đâu.
Lâm Động cũng bình thản nhu thế chẳng vì thân phận của đối phương mà e dè.
– Khá ngông cuồng, nhưng cũng có bản lĩnh để ngông cuồng.
Thanh Đằng quay sang nhìn Hoàng Lăng, rồi lắc đầu nói:
– Vốn dĩ ta không muốn can thiệp chuyện này, nhưng dù sao ta cũng có chút liên quan hến hắn. Như vậy đi, ngươi xin lỗi hắn thì chuyện này bỏ qua, thế nào?
Lâm Động nghe vậy thì cười, lắc đầu, khẽ nói:
– Ta không nghĩ vậy.
– vẫn tự coi mình giỏi.
Thanh Đằng lầm bầm, hiển nhiên hắn không hề bất ngờ về câu nói của Lâm Động. Sau đó hắn đứng dậy, vươn người một chút, trong đôi mắt lạnh lùng bỗng trở nên sắc lạnh.
Mọi người thấy vậy đều nhướn mày, xem ra Thanh Đằng định ra tay lấy lại thể diện cho Hoàng Lăng rồi…
Thanh Đằng từng bước lại gần Lâm Động, theo từng bước chân của hắn là luồng khí tức hùng hồn tựa cuồng phong cuộn trào.
Lâm Động bình tĩnh nhìn Thanh Đằng, sâu trong ánh mắt là thanh quang ngập tràn, hắn cũng nhận ra thực lực của Thanh Đằng khá ngang ngược.
Bùm!
Khi còn cách Lâm Động vài trượng, Thanh Đằng dừng chân, khi bàn chân chạm đất, không khí cũng như đông cứng lại.
– Ta thấy tốc độ của ngươi cũng không tồi, vừa hay đó là sở trường của ta. Chi bằng chúng ta tỉ thí xem ai nhanh hơn?
Thanh Đằng nhìn Lâm Động cười.
Ngay sau đó ánh mắt Lâm Động ngưng đọng, toàn thân bỗng run lên.
Binh!
Chưởng ấn mạnh mẽ bỗng xuất hiện phía sau đánh thẳng lên lưng hắn.
Phụt!
Như chưởng ấn lại đánh hụt vào không khí, thân ảnh Lâm Động cũng dần tan đi, ( khi xuất hiện lại thì ở phía sau chưởng ấn, một cước giáng xuống.
Bốp!
Một cánh tay hiện ra chặn đứng cước phong của Lâm Động, kình phong kinh người lan tỏa, cả hai đều lùi sau mấy bước.
– Nhanh thật!
Cường giả xung quanh nhìn cuộc giao đấu quá quỷ mị đó ánh mắt đều ngưng trọng, trước đó căn bản ạn không nhìn thấy hai người ra tay.
– Có thể đọ tốc độ với ta, quả nhiên không tồi.
Ánh mắt Thanh Đằng nhìn Lâm Động với chút kỳ dị. Tốc độ của hắn có thể coi là xuất chúng trong mười người đứng đầu Tân Tú Bảng, vậy mà dường như Lâm Động cũng sở trường mặt này.
– Vậy thì ta càng hứng thú hơn.
Thanh Đằng cười, ánh mắt rực cháy, rồi hắn bước chân ra, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, hắn định dùng đến thủ đoạn thật sự rồi.
Lâm Động thấy vậy, hai nắm đấm siết lại, ánh mắt nhìn Thanh Đằng cũng vô cùng sắc bén.
– Hai vị, đây là nơi tiếp đón các vị hào kiệt của Viêm Thần Điện. Các vị ra tay ở đây e là không thỏa đáng cho lắm…
Nhưng khi không khí trở nên căng thẳng thì một tiếng cười lanh lảnh dễ nghe vọng ra.
Mọi ánh mắt nhìn theo hướng tiếng cười vọng lại, rồi thấy ở cửa vào đột nhiên có một đoàn hộ vệ áo giáp đỏ tràn vào. Đằng trước là một nữ tử xinh đẹp, dáng người yểu điệu.
Nữ tử này mặc giáp mềm màu đỏ, bộ giáp bó sát người tôn lên những đường cong quyến rũ, gương mặt mỹ lệ đẹp tựa tranh, làn da trắng như tuyết, nhưng lại có khí chất mạnh mẽ không kém nam tử. Sự kết hợp này tạo nên thứ mị lực khiến nam nhân phải tim đập chân run.
– Hà hà, nhân vật có trọng lượng xuất hiện rồi…
Lam u nam tử nhìn nữ tử kia với ánh mắt thích thú,
– Tiểu cô nãi nãi này không dễ gây vào đâu.
Nam tử áo xám ở bên cạnh cũng nói, ngữ khí có chút e dè.
Sau khi yên tĩnh trong chốc lát, xung quanh lại có tiếng bàn tán xôn xao, lần này chủ đề đương nhiên là về nữ tử xinh đẹp kia.
– Hê hê, đó chính là Hỏa Tiên Tử Đường Tâm Liên của Viêm Thần Điện đúng không? Quả nhiên tuyệt sắc, nghe nói nàng ta là thủ tịch đại đệ tử Ma La hài lòng nhất, chưa biết chừng sau này là người kế thừa Viêm Thần Điện.
– Đúng vậy, ai có được mỹ nhân này coi như một bước lên trời rồi.
– Loại nữ nhân này, nam nhân bình thường sao thuần phục được…
Lâm Động nghe thấy tiếng bàn tán cũng khá kinh ngạc nhìn nữ tử kia, không ngờ người đứng thứ hai trong Tân Tú Bảng lại xinh đẹp như vậy.
– hà hà, không ngờ Đường cô nương cũng xuất hiện…
Sắc mặt Thanh Đằng hơi thay đổi khi Đường Tâm Liên xuất hiện, rồi hắn cười.
– Thanh Đằng, đây không phải nơi cho ngươi làm bừa. À phải, các ngươi đã đánh 4 xong chưa? Đường Tâm Liên nhìn Thanh Đằng, cười nói.
Thanh Đằng cười khan:
– Đường cô nương đã có lời thì chuyện hôm nay đương nhiên phải dừng ở đây.
Nói rồi hắn nhìn Lâm Động, nhún vai nói:Dị Thế Tà Quân Quân Mặc Tà thế lại vô tà… Thỉnh chư vị nghé thăm…!
– Có lẽ còn cơ hội gặp nhau trong Tranh Bá Chiến. Đến lúc đó ta sẽ lĩnh giáo.
– Bất cứ lúc nào.
Lâm Động mỉm cười không nhân nhượng.
Thanh Đằng nhìn Lâm Động một lúc rồi phẩy tay với Hoàng Lăng. Hoàng Lăng tuy không cam tâm nhưng cũng đành gật đầu. Đến Đường Tâm Liên cũng đã xuất hiện, đương nhiên hắn không tiện gây rối.
– Lâm Động, không sao chứ?
Lúc này bốn người Cổ Mộng Kỳ mới vây lại, những đôi mắt đẹp đều hiện vẻ lo lắng.
Lâm Động xua tay cười, định nói gì đó thì thấy Đường Tâm Liên tiến lại phía mình.
Lúc này đương nhiên Đường Tâm Liên là trung tâm chú ý nhất. Khi nhìn thấy Đường Tâm Liên chặn cuộc đấu giữa Lâm Động và Hoàng Lăng nhưng không đi ngay mà tiến lại chỗ Lâm Động, tất cả đều nhướn mày, tiếng ồn ào giảm bớt, mọi ánh mắt đề nhìn Lâm Động.
Đường Tâm Liên đứng trước mặt hắn cười quyến rũ.
– Đường cô nương có việc gì không?
Lâm Động cảm thấy hơi thiếu tự nhiên trước ánh mắt không chút e dè của Đường Tâm Liên, cười khan.
– Ngươi chính là Lâm Động đó?
Đường Tâm Liên nhướn mày.
– Ta đúng là Lâm Động, nhưng không biết ngươi nhắc đến Lâm Động nào…
Lâm Động nheo mắt, dường như hắn nhận ra sự thiếu thân thiện trong ngữ khí đó, nhưng hình như đây là lần đầu gặp.
– Sư phụ nói ngươi rất lợi hại.
Đường Tâm Liên quét mắt nhìn Lâm Động một lượt rồi nói:
– Nhưng ta không thấy vậy.
Lâm Động không nói được gì, hình như cô nương này không thoải mái vì lợi nhận xét của Ma La dành cho hắn.
– Đi theo ta, sư phụ muốn gặp ngươi.
Đường Tâm Liên vươn vai, cười với Lâm Động một cái rồi quay người đi, cho Lâm Động nhìn bóng lưng mảnh mai hấp dẫn.
Chương 1000 : Khó lường
Lâm Động nhìn bóng dáng hấp dẫn của Đường Tâm Liên, hắn hơi sững người Ma La thật là thần thông quảng đại, hắn mới đến Hỏa Viêm Thành không lâu mà đã biết hành tung của hắn rồi.
Cường giả ở xung quanh kinh ngạc nhìn Lâm Động, rõ ràng không thể ngờ Lâm Động lại có quan hệ với Ma La.
– Cùng đi đi.
Lâm Động cười với ba người Cổ Mộng Kỳ. Gây ra chuyện lớn như vậy rồi để họ ở lại hắn không yên tâm.
Dứt lời, hắn bước theo Đường Tâm Liên, Mộ Linh San cũng nhanh chóng theo sau. Mấy người Cổ Mộng Kỳ hơi chần chừ một chút rồi cũng đi theo.
Sau khi mấy người rời đi lập tức mọi người bàn tán xôn xao phán đoán về mối quan hệ giữa Lâm Động và Ma La.
– Thật không ngờ, tiền bối Ma La lại gặp riêng Lâm Động..ẳ Trên tầng, lam y nam tử ngạc nhiên nói.
– Xem ra tên Lâm Động này cũng không đơn giản.. ẳ Nam tử áo xám trầm ngâm nói.
– Hết trò hay rồi, chúng ta cũng đi thôi. Tranh Bá Chiến lần này dường như thú vị đây. Lôi Đình Tổ Phù quả nhiên có sức hấp dẫn không nhỏ…
Lam y nam từ đứng dậy, cười nói, rồi quay người đi.
Khi kịch hay hạ màn, không khí cũng trở lại sự náo nhiệt như cũ. Lúc này không ai để ý thấy một nhân ảnh mặc hắc bào ngồi uống rượu một mình, dường như sự việc vừa rồi không gây chút chú ý nào tới hắn.
– Lâm Động…
Giọng nói khàn đặc vang lên, rồi hắn từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt được phủ vải đen, nhìn rất quỷ dị.
– Hừm? Đến rồi sao?
Đột nhiên hắn ngưng thần, đặt chén rượu trong tay xuống rồi lướt ra cửa nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trong tòa đại điện hùng vĩ, Lâm Động gặp lại Ma La. Sau hai tháng Ma La cũng không có gì thay đổi, chì là có lẽ vì Viêm Thần Điện mà sự uy nghiêm của Ma La được tăng thêm nhiều.
Khi Lâm Động theo Đường Tâm Liên bước vào, ánh mắt Ma La có chút hoảng hốt nhìn Lâm Động. Vì hắn cảm nhận được hai luồng sức mạnh quen thuộc trong cơ thể Lâm Động…là Thôn Phệ Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù.
– Ngươi thật sự thành công rồi…
Ma La cảm thán.
– Phải nhờ tiền bối Ma La.
Lâm Động bao quyền nói, tuy Ma La đã muốn ngăn cản Lâm Động bằng ba chiêu, nhưng hắn biết nếu Ma La thực sự không muốn hắn lấy được Lôi Đình Tổ Phù thì dù hắn có liều mạng thế nào cũng chẳng có kết quả.
Vi hắn có nhiều thủ đoạn thế nào cũng không thể lấp đầy khoảng cách giữa hai người.
– Ngươi tiếp được ba chiêu của ta, nếu ta còn không nhượng bộ thì thể diện còn đâu. Hội Thanh Trĩ chưa biết chừng còn chê cười ta.
Ma La cười, có thể thấy Ma La khá hài lòng về biểu hiện của Lâm Động.
Đường Tâm Liên ở bên cạnh nhìn Lâm Động hoài nghi. Nàng thật sự không tưởng được Lâm Động lại tiếp được ba chiêu của Ma La, hơn nữa cồ biết tính của Ma La, cũng biết hắn đi Thiên Lôi Hải Vực để làm gì, vì thế đương nhiên không thể từ bỏ…Nhưng dù vậy vẫn bị Lâm Động tiếp được ba chiêu. Tin này mà truyền đi thì có lẽ Lâm Động sẽ lên tốp ba người đứng đầu Tân Tú Bảng.
Hiển nhiên Lâm Động cũng nhận ra ánh mắt hoài nghi của Đường Tâm Liên, nhưng không giải thích gì, chỉ nói:
– Thanh Trĩ tiền bối chưa đến sao?
Lâm Động vẫn luôn biết ơn Thanh Trĩ, không nhắc đến món võ học đến giờ vẫn còn hiệu quả, Thanh Thiên Hóa Long Quyết, chỉ riêng ân tình Thanh Trĩ ra tay cứu giúp hắn khỏi tay ba người Nguyên Môn kia cũng đủ để Lâm Động khắc ghi suốt đời.
– Ùm, tạm thời hắn chưa đến, kế hoạch lần này rất quan trọng, chúng ta phải chuẩn bị chu toàn một chút.
Ma La gật đầu, rồi nhìn Lâm Động cười:
– Lần này ngươi đến là để lấy lại Lôi đình bản nguyên?
Lâm Động gật đầu bối rối, nói:
– Ma La tiền bối yên tâm, ta sẽ làm theo quy định, ít nhất thì phải đợi Tranh Bá Chiến kết thúc ta mới lấy nó về.
– Theo quy định thì ngươi phải giành quán quân mới lấy được.
Ma La cười lớn, rồi trầm ngâm nói:
– Lần này ta gọi ngươi đến thật ra muốn cho ngươi biết một việc
– ừm?
Lâm Động khựng người.
– Ké hoạch lần này ngươi cũng biết rõ, trước khi dụ được dị ma cấp cao thật sự, ta không muốn Lôi Đình Tổ Phù bị lộ.
– Ý tiền bối là?
– Theo tin ta được biết, dị ma sẽ không dễ dàng hiện thân. Chúng có khả năng sẽ ẩn thân trong con người, rồi tham gia Tranh Bá Chiến chiến thắng tất cả và lấy Lôi Đình Tổ Phù.
Lâm Động nheo mắt, hắn nhớ đến ba người bọn Hoắc Nguyên. Trong người chúng dường như có ma chủng. Thứ đó cho chúng sức mạnh lớn lao, nếu không phải Lâm Động có hai tổ phù thì có lẽ đã mất mạng.
– Lần này có quá nhiều cường giả đến tham dự, ta không thể lựa chọn quá tỉ mỉ. Vì thế nấy để người có dị ma ẩn nấp chiến thắng thì Lôi Đình Tổ Phù thật giả sẽ bị lộ, kế hoạch của bọn ta cũng bại lộ. Nếu vậy sẽ không thể dụ được dị ma cấp cao xuất hiện…
Ma La trầm giọng nói.
– Vì thé chúng ta nhất định phải để người thường giành quán quân, từ đó sẽ ép dị ma phải hiện thân để tranh đoạt.
Lâm Động nhíu mày rồi khẽ gật đầu, nhìn về phía Đường Tâm Liên, cười:
– Đoạt quán quân thì Đường cô nương là lựa chọn sáng giá rồi.
– Tâm Liên đúng là có tư cách giành quán quân, nhưng lại không chắc chắn.
Ma La lắc đầu, nói.
Đường Tâm Liên nghe vậy, khóe môi hơi động đậy như muốn nói gì, nhưng rồi lại trầm mặc.
– Không chắc chắn?
Ánh mắt Lâm Động lóe tinh quang.
– Lẽ nào tiền bối có tin tình báo gì?
Thực lực Đường Tâm Liên là không thể nghi ngờ, vị trí thứ hai trong Tân Tú 4 Bảng cho thấy sức mạnh của cô. Vậy mà Ma La lại nói không chắc chắn, ẩn ý sau đó là gì?
Ánh mắt Ma La tối lại, nghĩ một lúc rồi mới nói:
– Ta nghi ngờ Vô Diện Nhân Từ Tu, người đúng đầu Tân Tú Bảng có vấn đề.
Lâm Động trầm mặc, xem ra mức độ thâm sâu khó dò của Tranh Bá Chiến vượt xa dự đoán của hắn.
– Sư phụ, nếu Từ Tu thật sự có vấn đề thỉ Lâm Động cũng chẳng làm gì được.
Cuối cùng Đường Tâm Liên lên tiếng, cô không muốn trong mắt sư phụ mình lại không bằng Lâm Động.
– Ma La tiền bối, Đường cô nương nói không sai. Nếu đến cô ấy cũng không ngăn chặn được Từ Tu thì ta chịu thua. Ta mới chi là Sinh Huyền Cành tiểu thành, đâu thể sánh được.
Lâm Động cười.
– Trước mặt bản tọa ngươi đừng có giấu giếm nữa.
Ma La không nghĩ vậy, nhìn Đường Tâm Liên nói:
– Việc này rất quan trọng, không được nhỏ nhen.
Đường Tâm Liên vâng một tiếng, nhưng ngạo khí không chịu thua càng thêm đậm đặc.
Lâm Động lưỡng lự một chút rồi gật đầu nói:
– Nếu gặp Từ Tu thì ta sẽ cố gắng hết sức.
Lúc này Ma La mới gật đầu cười, rồi tay vỗ lên lưng ghế, nói:
– Ngoài ra, theo tin tình báo ta nhận được, các ngươi không chỉ cần chú ý tới Từ Tu mà còn có một kẻ khác…
Lâm Động và Đường Tâm Liên cùng ngẩng lên.
– Một người đến từ Nguyên Môn ở Đông Huyền Vực, Hoa Thần.
Đồng tử của Lâm Động đột nhiên co rút.