Vũ Động Càn Khôn
Tập 198 [ chương 991 đến 995 ]
❮ sautiếp ❯Chương 991 : Đồ sát
Uỳnh uỳnh!
Luồng năng lượng dồi dào một cách dị thường lan tỏa khắp không gian, sức mạnh vốn dĩ cuồng bạo của Phần Thiên Đỉnh bỗng dần thu lại, đó là vì uy lực của Lưỡng đại tổ phủ tạo ra.
Lâm Động đứng trên không trung, hắc động xoay chuyển trên đỉnh đầu, lôi vân cuồn cuộn, tiếng sấm sét đáng sợ nổ đùng đoàng trên không trung khiến người ta kinh hồn động phách.
– Thôn Phệ Tổ Phù…Lôi Đình Tổ Phù…
Ba người bọn Hoắc Nguyên gương mặt méo mó đi khi nhìn thấy hai đạo tổ phù cổ xưa đó, không kìm được mà gầm lên kinh hãi:
– Không thể nào! Sao ngươi có thể có hai tổ phủ!
Cũng không thể trách ba người bọn Hoắc Nguyên lại như vậy. Cả trời đất này chỉ có tấm tổ phù, người thường có được một tấm đã có thể trở thành cường giả đỉnh cấp trong thiên hạ, như Ma La có Hỏa Diệm Tổ Phù giờ đã là bá chủ một phương không ai trong Loạn Ma Hải dám động vào.
Chính vì sự hiếm có và sức mạnh của tổ phù mà khi bọn Hoắc Nguyên thấy Lâm Động lại có tận hai tổ phù, cảm xúc thật sự đảo lộn.
Lâm Động cúi đầu, hai mắt hắn lúc này, một bên tựa hắc động phủ đầy hắc quang, có thể thôn phệ cả ánh mắt người khác; con măt kia lại lấp lánh ánh bạc giống như sấm sét.
Một mắt đen một mắt bạc lặng lẽ nhìn bọn Hoắc Nguyên chằm chằm. Trước ánh nhìn bình tĩnh đó, bọn Hoắc Nguyên lại cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng trào dâng một nỗi sợ hãi tựa thủy triều.
Tổ phủ có tác dụng khắc chế với dị ma, chúng quá biết rõ điều đó, mà Lâm Động hiện giờ có sức mạnh của hai tổ phù, rõ ràng là có thể giết chúng một cách nhẹ nhàng.
– Chạy mau!
Hoắc Nguyên lập tức quyết đoán, hô lên một tiếng. Tuy thực lực ba bọn chúng vượt xa Lâm Động, nhưng chúng cũng hiểu nếu Lâm Động thật sự dùng sức mạnh của hai đạo tổ phù thì chắc chắn chúng sẽ khó lòng thoát khỏi cái chết.
Nghe Hoắc Nguyên hô lên, vẻ mặt bọn Lê Lôi cũng hiện lên sự kinh hoảng, định phân nhau ra chạy.
– Tổ phù đã bị lộ, sao có thể để các ngươi chạy thoát chứ.
Lâm Động cười nhạt. Ngay cả lần bị ba kẻ Nguyên Môn chèn ép đến mức đó Lâm Động cũng không dùng đến sức mạnh của tổ phù. Một là vì hắn biết khoảng cách giữa hai bên quá lớn, Thôn Phệ Tổ Phù cũng không thể lấp đầy. Hai là vì Lâm Động không muốn để lộ việc hắn có Thôn Phệ Tổ Phù. Nếu tin đó mà truyền ra thì dù Loạn Ma Hải hắn cũng sẽ bị vô số người nhằm vào.
Lúc này hắn để lộ ra cả hai tổ phù, đương nhiên là có đủ lòng tin có thể tiêu diệt bọn Hoắc Nguyên.
– Thôn Phệ Tổ Phù, Thôn Phệ Chi Liên!
Lâm Động đưa bàn tay ra, rồi đột ngột nắm lại, hô lên một tiếng bình tĩnh.
Trên bầu trời, hắc động đột nhiên bắn ra vô số đạo hắc quang,đồng thời biến thành từng sợi xích đen được bao quanh bởi thôn phệ lực. Sợi xích đến đâu mọi sức mạnh đều bị thôn phệ khiến hắc động càng thêm mạnh hơn.
Những sợi xích đen lao thẳng tới đâm về phía bọn Hoắc Nguyên với tốc độ kinh người.
Vút vút!
Rõ ràng ba bọn chúng đã thi triển tốc độ đến cực hạn, nhưng tốc độ của những sợi xích từ thôn phệ lực kia càng nhanh hơn, chỉ trong mười giây trên thân thể chúng đã xuất hiện vết máu, nhìn khá thảm hại.
Lâm Động lạnh lùng nhìn ba người bọn Hoắc Nguyên đang thê thảm trước sự công kích của những sợi xích, tuy không thể thi triển sức mạnh của tổ phù đến mức như của Ma La nhưng đối phó với ba người bọn Hoắc Nguyên thì không quá khó.
Sức mạnh của tổ phù không kẻ nào dám coi thưởng, chỉ là trước đây Lâm Động không dám dùng tùy tiện mà thôi.
– Thôn Phệ Toàn Lao!
Lâm Động biến đổi thủ ấn, những sợi xích quấn quanh ba người bọn Hoắc Nguyên bỗng đông cứng, hắc quang tan đi rồi biến thành vô số vòng xoáy hắc động, thôn phệ lực tỏa ra hình thành một vùng không gian từ trường quỷ dị. Còn bọn Hoắc Nguyên ở chính giữa, thân thể bị thôn phệ lực từ bốn phía khiến cho đông cứng hoàn toàn.
Tình hình của bọn chúng lúc này khá hoạt kê, xung quanh chúng là những vòng xoáy đen, thôn phệ lực trói buộc khiến chúng không thể động đậy nổi.
Sắc mặt bọn Hoắc Nguyên kịch biết, thế nhưng mặc cho chúng vận nguyên lực thế nào thì thân thể vẫn cứng ngắc.
Lâm Động siết nắm đấm, Lôi Đình Tổ Phù bỗng bay lên không chui vào tầng mây sấm sét trên trời.
Uỳnh uỳnh!
Tầng mây đột nhiên cuồn cuộn, tiếng sấm sét nổ vàn trời lan tỏa cùng luồng năng lượng đáng sợ.
– Lôi Chi Thẩm Phán!
Lôi quang dâng lên trong mắt Lâm Động, tiếng hô như lời của thần linh vang vọng khắp không gian.
Uỳnh!
Sấm sét ngưng tụ lại trong tầng mây, rồi một lưỡi mâu khổng lồ hiện ra trong tầng mây và lao thẳng về phía ba người bọn Hoắc Nguyên.
Bùm bùm bùm!
Mặt đất phía dưới đều sụp đổ, bọn Hoắc Nguyên vẻ mắt kinh hãi nhìn cây mâu ngày một lớn dần trong mắt, chúng có thể cảm nhận được mùi vị tử vong từ nó.
Bùm!
Lê Lôi bị cây mâu đâm tới trước tiên, sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt, rồi thân thể bùm một tiếng nổ tung.
Hắc quang mù mịt khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết của Lê Lôi nhanh chóng tiêu tan đi.
Lê Lôi bị tiêu diệt, Trần Linh cũng theo ngay sau đó. Cây mâu lạnh lùng cho hắn một kết cục thê thảm.
– Lâm Động, ngươi có hai tổ phù, sớm muộn cũng chết không có chỗ chôn!
Hoắc Nguyên gầm lên, nhưng trong ánh mắt đầy sự sợ hãi.
Gương mặt Lâm Động không chút biểu cảm, bàn tay vẫy một cái, cây mâu hung hăng xuyên qua người Hoắc Nguyên.
– Ta có chết cũng không để ngươi yên!
Toàn thân Hoắc Nguyên đầy máu, bề mặt da cũng xuất hiện vết rạn máu, hắn gầm lên rồi đầu lập tức nổ tung, một luồng năng lượng kỳ lạ hiện ra.
– Lâm Động, Lâm Động, hắn có…
Luồng năng lượng đó vô cùng quỷ dị, vừa xuất hiện đã đem theo Nguyên Thần của Hoắc Nguyên định xuyên qua hư không chạy trốn.
Uỳnh!
Thế nhưng khi nó sắp tiêu biến thì một đạo lôi đình hàng trăm trượng bỗng từ trên trời đánh xuống, Nguyên Thần của Hoắc Nguyên nổ tung, tin tức kèm theo cũng bị ngăn lại.
Vút!
Nguyên Thần của Hoắc Nguyên bị hủy diệt, nhưng luồng năng lượng kỳ lạ kia không biến mất. Nó vẫn đem theo tin tức Hoắc Nguyên chưa nói hết xuyên qua hư không và biến mất.
Lâm Động chau mày, hắn biết đó có lẽ là một loại truyền tin nào đó. Chỉ là không biết Hoắc Nguyên rốt cuộc truyền tin cho ai, Nguyên Môn, hay là dị ma?
Nhưng may mà cuối cùng Hoắc Nguyên chỉ truyền đi được tin tức không rõ ràng…
Lâm Động thở hắt ra một hơi, hắc quang và lôi quang trong mắt dần tan đi, gương mặt hiện vẻ mệt mỏi nhưng rồi nhanh chóng bị hắn kìm nén lại. Rõ ràng việc dùng tới hai tổ phù tiêu hao của hắn không ít sức lực.
Xoẹt xoẹt!
Lâm Động phẩy tay, hai tấm tổ phù lại quay về Nê Hoàn Cung, hắn lạnh lùng nhìn bầu trời trống rỗng phía dưới. Lần này dùng đến hai tổ phù coi như có được chiến tích tốt.
Tam Tiểu Vương đời trước của Nguyên Môn cuối cùng cũng mất mạng trong tay Lâm Động, giống như ba người bọn Nguyên Thương…
Chuyện này mà truyền về Đông Huyền Vực, chắc hẳn sẽ gây nên chấn động không nhỏ.
Chương 992 : Giải quyết
Trên Thiên Lôi Đảo, vô số nhân ảnh lơ lửng trên không, cũng có không ít người đứng trên những ngọn cây khổng lồ trên đỉnh núi ở xung quanh đó. Lúc này tất cả đang nhìn chăm chăm về bầu trời phía trước. Ở đó là một cái đỉnh lò khổng lồ đứng sừng sững, tỏa ra những luồng năng lượng nóng bỏng.
Từ khi Lâm Động bọn Hoắc Nguyên chui vào trong Phần Thiên Đỉnh đến giờ đã gần nửa giờ, nhưng vẫn chưa có ai ra. Mọi người đều rất hiếu kỳ, không biết cuộc giao đấu bên nào chiếm thế thượng phong.
– Lâu như vậy rồi mà chưa phân thắng bại…
Bên ngoài Huyền Thiên Điện, trung niên nam tử chau mày nhìn Phần Thiên Đỉnh, trầm giọng nói.
– Thực lực ba người Nguyên Môn vô cùng lớn, chắc hẳn đã là Tử Huyền Cảnh tiểu thành đỉnh phong từ lâu. Nếu một chọi mộ thì có lẽ chúng ta không ai đánh lại được.
Một cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành khác nói.
– Mà giờ ba người đó liên thủ, dù Lâm Động có thủ đoạn không tồi nhưng muốn thắng là vô cùng khó khăn.
– Nếu chúng ta liên thủ được với chúng, giải quyết tên Lâm Động kia không khó.
Trung niên nam tử nhìn Liễu Hương Huyên, hiển nhiên hắn không hiểu được hành động ngăn cản vừa rồi của cô ta.
Liễu Hương Huyên nghe vậy nhưng không nói gì, môi khẽ mím lại. Cũng biết ba kẻ kia của Nguyên Môn đều không phải loại dễ đối phó, nhưng cô nhạy cảm nhận thấy một sự nguy hiểm từ người Lâm Động. Cảm giác đó khiến cô cũng thấy lạnh gáy.
Cô không rõ nguồn gốc của cảm giác đó, nhưng từ trước tới nay cô đều tin tưởng vào cảm giác của mình. Vì vậy mà cuối cùng cô đã ngăn cản không cho Huyền Thiên Điện ra tay với Lâm Động.
Lúc này trung niên nam tử kia nghi ngờ, Liễu Hương Huyên cũng không muốn nói gì nhiều, có lẽ kết quả sắp có rồi.
Uỳnh!
Đúng khi ấy, Phần Thiên Đỉnh đang tĩnh lặng bỗng nhiên phát tiếng động, hồng quang bùng phát, mọi ánh mắt lập tức nhìn sang với vẻ hiếu kỳ đầy căng thẳng.
Từ trong Phần Thiên Đỉnh bỗng bắn ra một chùm sáng rồi biến thành một thân ảnh gầy gò hiện ra trước mắt mọi người.
Trên gương mặt người thanh niên đó không có khí thế quá mạnh mẽ nhưng sự bình tĩnh đó lại khiến tất cả mọi người đều run lên.
– Lâm Động!
Sự chấn động dần chiếm lĩnh ánh mắt của tất cả mọi người. Ai cũng hiểu khi thân ảnh ấy xuất hiện mà không chút tổn thương nói lên điều gì.
– Lâm Động ca!
Mộ Linh San đợi mãi bên ngoài khi nhìn thấy Lâm Động lập tức hiện hỷ sắc, vội vàng tiến lại gần rồi nhìn về Phần Thiên Đỉnh ở phía sau với ánh mặt ngạc nhiên:
– Ba kẻ đó đâu?”
– Giải quyết rồi.
Lâm Động mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng khiến không khí trên Thiên Lôi Đảo như đông cứng, xung quanh vang lên những tiếng nuốt nước bọt.
Kết cục này rõ ràng nằm ngoài dự liệu của mọi người. Thực lực ba người bọn Hoắc Nguyên ai ở đây cũng rõ. Nếu so sánh thì chúng còn mạnh hơn hai trưởng lão của Cửu U Môn, dù Lâm Động có mạnh thế nào thì cùng lắm cũng chỉ không phân cao thấp với chúng, còn để giết được thì cực kỳ khó khăn.
Nhưng việc gần như không thể đó đã xảy ra, chấn động này đương nhiên là khó có thể tả được thành lời.
Thiên Lôi Đảo lặng như tờ, nhưng người vốn có ý định với bảo vật trong tay Lâm Động cuối cùng đã thu lại sự tham lam. Tuy những người ở đây ai cũng không phải loại tầm thường, nhưng tất cả đều không thể bình tĩnh được trước mặt một kẻ chỉ trong nửa ngày đã giết năm cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành.
Trung niên nam tử của Huyền Thiên Điện cũng sừng người nhìn Lâm Động, một lúc lâu sau từ sâu trong mắt cũng hiện lên sự kinh hãi.
– Giờ còn nghi ngờ những gì ta nói không?
Lúc này Liễu Hương Huyên ở bên cạnh cũng khẽ hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng lên xuống, bình thản nói.
Trung niên nam tử mồm miệng khô rang, quay sang nhìn cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành khác, cả hai đều nhận ra sự chấn động khó lòng che giấu trong mắt đối phương.
Đó là ba cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành đỉnh phong. Ba người đó liên thủ chắc hẳn có thể chống cự với cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành. Nhưng tất cả đã chết dưới tay một Lâm Động mới chỉ là Sinh Huyền Cảnh viên mãn?
Rốt cuộc hắn đã dùng đến thủ đoạn đáng sợ gì vậy?
– Sau này đừng động đến hắn.
Liễu Hương Huyên khẽ nói.
Trung niên nam tử kia gật đầu một cách khó khăn. Với chiến đấu lực mà Lâm Động thể hiện, dù là cường giả đời trước cũng khó lòng với tới. Chắc hẳn hắn có thể sánh ngang với những người đứng trong tốp mười người đầu của Tân Tú Bảng của Loạn Ma Hải.
Người có tiềm lực thế này, nếu không thể tiêu diệt hoàn toàn thì kết giao bằng hữu là hơn.
Lâm Động vung tay, Phần Thiên Đỉnh biến thành hồng quang rồi chui vào trong cơ thể. Hắn quay sang nhìn đám đông cường giả trên Thiên Lôi Đảo.
Khi ánh mắt hắn quét qua, những cường giả kia không dám nhìn mà quay mặt đi chỗ khác.
– Chư vị, còn ai muốn động thủ với ta không?
Dường như Lâm Động cười một cái, nhẹ nhàng nói.
Tất cả đều cười khan, sự tham lam trong ánh mắt đều đã bị kìm nén. Sau khi chứng kiến thủ đoạn kinh người của Lâm Động, họ hiểu rõ kẻ tưởng chừng có thể đối phó kia đã vượt tầm kiểm soát của họ.
Lâm Động buông thõng hai tay, xem ra sức uy hiếp như vừa rồi đã đủ. Điều này cũng hợp ý hắn, chứ nếu giao đấu với nhiều người như vậy hắn chỉ còn cách né tránh.
– Ha ha, Lâm Động huynh quả nhiên thủ đoạn kinh người. Vừa rồi nếu Huyền Thiên Điện ta có gì đắc tội mong huynh bỏ quá cho.
Tiếng cười lanh lảnh dễ nghe vọng lên từ phía dưới. Liễu Hương Huyên dẫn theo người của Huyền Thiên Điện bay lên cười với Lâm Động.
Dung mạo của Liễu Hương Huyên quả là rất đẹp, có sức hấp dẫn kinh người, cộng với nụ cười kia thì nam nhân có đang tức giận thế nào cũng sẽ được xoa dịu.
Lâm Động nhìn Liễu Hương Huyên, trong lòng cũng hơi động vì vẻ đẹp đó, rồi cười nói:
– Liễu cô nương nói gì vậy, Lâm Động ta không phải loại lòng dạ hẹp hòi, việc trước đây chỉ là hiểu nhầm, làm rõ là được rồi.
Dung nhan Liễu Hương Huyên đúng là nổi trội, nhưng muốn khiến Lâm Động rung động thì chưa đủ. Chỉ có điều, Lâm Động cũng không muốn đắc tội với thế lực như Huyền Thiên Điện, hắn muốn có thể cười một cái mà bỏ qua ân oán. Đương nhiên hắn cũng hiểu loại người này không thể kết giao sâu sắc được.
Liễu Hương Huyên khá nhạy bén, Lâm Động nói bình thản nhưng cô có thể nhận thấy sự phản cảm của hắn với hành động trước đó của Huyền Thiên Điện, muốn kết giao thân mật hơn là rất khó. Nhưng Liễu Hương Huyên cũng không muốn quan hệ giữa hai bên quá tồi tệ, liền cười nói:
– Giờ thực lực Lâm Động huynh đã tăng tiến, có lẽ có thể lên hạng mười người đầu Tân Tú Bảng. Nếu tham gia Tranh Bá Chiến do Viêm Thần Điện tổ chức chắc hẳn ẽ có thành tích không tồi.
– Viêm Thần Điện…Tranh Bá Chiến?
Lâm Động nhíu mày.
– Đó là võ đạo hội rất quy mô do Viêm Thần Điện tổ chức, nổi tiếng khắp Loạn Ma Hải. Nghe nói quán quân của đại hội có thể sẽ giành được Lôi Đình Tổ Phù.
Lâm Động chau mày, nhớ lại lời của Ma La thì hắn mới hiểu. Có lẽ kế hoạch của Ma La nói chính là cái này. Lôi Đình Tổ Phù đó cũng chỉ là một đạo bản nguyên nguy trang mà thành, còn Lôi Đình Tổ Phù thật sự đang ở trong người hắn.
– Nếu Lâm Động huynh có hứng thú thì có thể đến tham gia. Nghe nói vì Tranh Bá Chiến mà mười người đứng đầu Tân Tú Bảng đều xuất hiện, chắc hắn đó sẽ là một trận long tranh hổ đấu chấn động Loạn Ma Hải.
– Nếu có thời gian ta sẽ đi xem sao.
Lâm Động gật gù.
Liễu Hương Huyên thấy Lâm Động có vẻ lãnh đạm, cũng không tiện ở lại lâu, nói chuyện thêm một chút rồi dẫn người rời đi. Sau đó những cường giả khác cũng dần tản đi…
Lâm Động nhìn Thiên Lôi Đảo đã mất vẻ náo nhiệt, vươn vai một cái, cuối cùng thì cũng giải quyết xong rắc rối ở đây.
– Lâm Động ca, tiếp theo huynh định làm gì?
Mộ Linh San cười hì hì hỏi.
Lâm Động vuốt vuốt bím tóc của Mộ Linh San cười, ngẩng lên nhìn về phía nam, ánh mắt lóe lôi quang.
– Đi lấy lại thứ thuộc về ta.
Hắn biết kế hoạch của Ma La nên hắn dự đoán, Viêm Chi Hải Vực chắc chắn sẽ trở thành nơi náo nhiệt nhất Loạn Ma Hải.
Tin tức về Lôi Đình Tổ Phù chắc chắn sẽ thu hút không chỉ cường giả các phương mà thậm chí cả bọn dị ma đang lẩn trốn.
Sự kiện lớn như vậy, nói thế nào cũng phải đến xem sao.
Chương 993 : Chấn động
Đông Huyền Vực, Nguyên Môn.
Tông môn vẫn hùng vĩ như vậy, mây bay vần vũ lan tỏa khí chất hùng hồn, vô số nhân ảnh bay qua bay lại, tiếng gió rít vang lên không ngớt.
Sâu trong Nguyên Môn là một tòa điện khổng lồ, trong đó hiện lên vô số điểm sáng kim quang. Đó đều là lạc ấn Nguyên Thần của những đệ tử tinh nhuệ để lại. Dựa vào chúng Nguyên Môn có thể biết tình hình sống chết của những đệ tử ấy.
Tòa điện này cũng được bảo vệ khá nghiêm ngặt, có đệ tử chuyên chăm sóc nơi này và quan sát sự thay đổi của lạc ấn.
Ở gần trung tâm tòa điện là ba quầng sáng tỏa ra thứ năng lượng khá cường thịnh, rõ ràng chủ nhân của những lạc ấn này thực lực không hề tầm thường.
Một vài đệ tử bước vào kiểm tra lạc ấn bỗng nhiên dừng chân, nghi hoặc ngẩng lên nhìn ba quầng sáng kia, sắc mặt đột nhiên trở nên kinh hãi. Vì họ nhìn thấy trên quầng sáng xuất hiện vết rạn nhỏ.
Bùm!
Ngay khi đó, ba quầng sáng đột ngột nổ tung, đồng thời cũng có tiếng kêu kinh hoảng vọng ra.
– Lâm Động…Lâm Động…hắn có…
Tiếng nói đến đó là dừng, nhưng sự kinh hoàng đó khiến những đệ tử kia tái nhợt.
– Đó là lạc ấn của ba người sư huynh Hoắc Nguyên.
– Mau, mau bẩm báo cho chưởng giáo!
Đại điện lập tức trở nên hỗn loạn, một vài đệ tử loạng choạng, cuống cuồng chạy ra khỏi đại điện.
Khi mấy người đó đi rồi trong điện vẫn còn sự hỗn loạn khó hiểu. Những người còn ở lại nhìn nhau bất an.
– Nguyên Thần truyền âm vừa rồi nói đến Lâm Động?
– Lâm Động nào? Lẽ nào là Lâm Động ở Đạo Tông một năm trước? Sao hắn có thể vẫn còn sống được?
– Sợ là hắn. Trời ạ, mới một năm sao hắn có thể thành đối thủ của sư huynh Hoắc Nguyên bọn họ? Ta được biết, sư huynh Hoắc Nguyên đã là Tử Huyền Cảnh, có thể đảm nhận chức vụ trưởng lão của Nguyên Môn chúng ta rồi…
Tiếng xì xào lan tỏa, những đệ tử kia đều chấn động và không thể tin nổi thanh niên một năm trước còn như chó nhà có tang chạy trốn khỏi Đông Huyền Vực, một năm sau không chỉ vẫn sống mà còn trưởng thành với tốc độ kinh người như vậy…
Sâu trong Nguyên Môn, trên một ngọn núi, ba nhân ảnh đang ngồi bàn tọa, không gian xung quanh có chút biến dạng, nguyên lực cuồn cuộn có cả tiếng sấm sét.
Trong Nguyên Môn, ba người có được thứ khí tức này còn ai ngoài ba kẻ đứng đầu?
Sắc mặt của cả ba đều tối lại nhìn ánh kim quang yếu ớt trước mặt, tiếng kêu kinh hoàng không ngừng vọng ra.
– Đúng là giọng của Hoắc Nguyên. Hoắc Nguyên của hắn đã bị tiêu hủy rồi…
Nhân Nguyên Tử hơi cụp mắt nói.
– Tên tiểu tử Lâm Động…quả nhiên vẫn còn sống.
Địa Nguyên Tử nói, ngữ khí có phần lo lắng:
– Hừ, một năm mà trưởng thành đến mức này. Ba người Hoắc Nguyên đều là cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành đỉnh phong, trong cơ thể lại có ma chủng, liên thủ thì đến cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành cũng không làm gì nổi. Lâm Động…thật sự làm được sao?
– Tên tiểu tử đó không hề đơn giản.
Thiên Nguyên Tử từ từ mở mắt, trong đôi mắt sâu thẳm đó lóe lên sự u tối:
– Ba người bọn Hoắc Nguyên chết cũng chưa là gì. Nếu người khác biết về ma chủng trong người chúng thì rắc rối lớn cho Nguyên Môn chúng ta.
– Giờ đã bắt đầu có cường giả đỉnh cấp chú ý tới dị ma rồi…
– Vậy chúng ta nên làm gì?
Nhân Nguyên Tử hơi nheo mắt.
– Khởi động kế hoạch.
Thiên Nguyên Tử trầm ngâm một chút rồi nói.
– Ồ? Động thủ trước sao? Thế thì Đông Huyền Vực sẽ rất náo nhiệt đây. Nơi này yên bình cả nghìn năm nay, lâu quá rồi.
Địa Nguyên Tử khẽ cười.
Trên gương mặt trắng như trẻ sơ sinh của Thiên Nguyên Tử cũng hiện lên nụ cười, chỉ là nụ cười đó lại mang hàn ý vô tận.
– Cục diện quá nhiều thế lực làm chủ Đông Huyền Vực như hiện giờ vốn dĩ nên kết thúc. Nguyên Môn chúng ta sẽ trở thành chủ nhân duy nhất nơi đây. Hà hà, đương nhiên chúng ta không chỉ dừng lại ở đó.
– Còn Lâm Động thì làm thế nào? Không trừ bỏ hắn sẽ thành hậu họa.
Nhân Nguyên Tử nói.
– Hoa Thần đã đến Loạn Ma Hải, truyền tin cho hắn giết tên tiểu tử đó ở Loạn Ma Hải.
Thiên Nguyên Tử khẽ nói.
– Ừm, có Hoa Thần ra tay có lẽ Lâm Động mọc cánh cũng khó thoát.
Thiên Nguyên Tử cười nhạt, hắn ngẩng lên nhìn về phía xa. Trận đại chiến kinh thiên động địa một năm trước, lời nói oán độc mà Lâm Động để lại trước khi chạy trốn vẫn văng vẳng trong đầu hắn.
– Ngày diệt môn…
Ánh mắt Thiên Nguyên Tử lóe lên hàn ý và sự châm chọc, đó chỉ là ảo tưởng mà thôi, đợi khi ngươi về Đông Huyền Vực, ngươi sẽ chỉ thấy một đống phế tích của Đạo Tông mà thôi…
Sự việc xảy ra ở Nguyên Thần Điện của Nguyên Môn cũng đã lan tỏa nhanh như ôn dịch. Cái tên đã biến mất hơn một năm vẫn như cái gai khiến người nghe thấy khó chịu.
Tuy cao tầng Nguyên Môn đã nhanh chóng phong tỏa thông tin, nhưng trong tông phi lớn như vậy chắc chắn sẽ có tai mắt của những tông phái khác. Vì thế thông tin này cũng nhanh chóng lan tỏa khắp Đông Huyền Vực trong yên lặng.
Đạo Tông.
Trong một tòa đại điện, Ứng Huyền Tử đang ngồi trên vị trí trên cùng. Sau một năm chưởng giáo đã có thêm tóc bạc, nhìn cỏ vẻ già nua.
– Lâm Động xuất hiện ở Loạn Ma Hải sao?…Còn giết cả ba người bọn Hoắc Nguyên. Nghe nói ba kẻ đó đã có thực lực Tử Huyền Cảnh. Tam Tiểu Vương cũ của Nguyên Môn.
Ứng Huyền Tử đặt hai tay lên lưng ghế khẽ xoa, rồi nhìn về phía điện chủ Hoang Điện Trần Chân, đôi mắt trước nay luôn lãnh đạm có chút lay động.
Ứng Tiếu Tiếu đứng sau Ứng Huyền Tử lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới chuyển thành sự xúc động. Trong đôi mắt vì xúc động mà xuất hiện ánh nước lấp lánh, một năm rồi, cuối cùng họ cũng có được tin tức của Lâm Động.
– Tin từ Nguyên Môn, không sai đâu. Tuyệt đối không phải người trùng tên. Tiểu tử Lâm Động vẫn sống, hơn nữa xem ra thực lực chắc chắn đã đại tăng. Ba cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành, ta còn không đối phó nổi.
Trần Chân vẻ mặt đày phấn khích, lâu lắm rồi cảm xúc này không xuất hiện.
– Tiểu tử này…
Ứng Huyền Tử khẽ thở ra một hơi, ánh mắt có phần phức tạp, cuối cùng lẩm nhẩm nói:
– Vẫn sống là tốt, vẫn sống là tốt…
– Tin tức này đã truyền khắp Đạo Tông, lâu lắm rồi mới thấy các đệ tử phấn khích đến vậy…
Trần Chân cười.
Ứng Huyền Tử gật đầu, rồi bỗng như nhớ đến điều gì, thần sắc tối lại, nhìn về Ứng Tiếu Tiếu:
– Nha đầu Hoan Hoan vẫn bế quan sao?
Ứng Tiếu Tiếu gật đầu, từ sau sự việc ở Dị Ma Thành một năm trước là Ứng Hoan Hoan đã về bế quan. Trong một năm này rất ít khi xuất hiện, đến Ứng Huyền Tử cũng không gặp nhiều,đương nhiên cũng là vì nàng tránh gặp.
Ứng Huyền Tử thở dài rồi phẩy phẩy tay:
– Báo cho nó biết tin đi.
Nhìn vẻ mệt mỏi của Ứng Huyền Tử, sống mũi Ứng Tiếu Tiếu lại thấy cay cay, cô khẽ gật đầu quay người đi ra đại điện rồi bay tới ngọn núi u tĩnh sâu trong Đạo Tông.
Ngọn núi này rất lạnh, hàn khí từ trong tỏa ra khiến cây cối xung quanh đều kết băng.
Trong núi có một cái hồ trong vắt, chỉ có điều đã bị hàn khí bao phủ, mặt hồ đã đóng băng lại.
Ứng Tiếu Tiếu đáp xuống hồ, ngẩng lên thì thấy một thân ảnh đang ngồi bàn tọa trên bông hoa sen bằng băng, mái tóc trắng dài buông xõa, nhìn từ xa giống như băng tiên.
Ứng Tiếu Tiếu nhìn cô thiếu nữ một năm trước còn nhí nhảnh hoạt bát nhưng giờ đã lạnh lùng như băng, ánh mắt hơi tối lại.
– Tỷ tỷ, có chuyện gì không?
Cô thiếu nữ kia mở mắt, đôi mắt vốn đen láy giờ đã thành màu lam nhạt, một lọn tóc rủ xuống bên cạnh má, giữa trán là một đạo phù văn khiến nàng mang vẻ đẹp lạnh lùng.
Chỉ một năm, cô thiếu nữ năm nào đã trưởng thành và xinh đẹp hơn nhiều. Chỉ là vẻ đẹp ấy xa lạ và lạnh lùng.
Ứng Tiếu Tiếu khẽ thở dài rồi cười:
– Có tin của Lâm Động rồi.
Khi vừa dứt lời, Ứng Tiếu Tiếu nhận ra đôi mắt cả năm nay không hề có chút dao động đột nhiên hỗn loạn.
Chương 994 : Tân Tú Bảng
Ánh mắt đang tĩnh lặng như mặt hồ của Ứng Hoan Hoan bỗng dao động. Vào khoảnh khắc ấy, cô thiếu nữ ấy như tỉnh dậy từ băng giá, sự linh động gần như biến mất tron một năm qua đã dần hồi phục khi nghe thấy cái tên ấy.
Ứng Tiếu Tiếu nhìn muội muội, không kìm được cười khổ, chữ tình thật biết cách làm tổn thương người ta.
– Vẫn khỏe chứ?
Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi, giọng nói vốn lanh lảnh dễ nghe lúc này lại hơi run rẩy, đôi mắt trong veo như pha lê lúc này gần như có thể rạn thành vô số vết nứt.
– Ừm.
Ứng Tiếu Tiếu gật đầu, rồi cười:
– Giờ có lẽ hắn ở Loạn Ma Hải, hình như hắn gặp Tam Tiểu Vương trước đây của Nguyên Môn, là ba tên bọn Hoắc Nguyên…
– Hoắc Nguyên?
Ứng Hoan Hoan nheo mắt, hàn khí sắc lạnh dâng tràn.
– Đừng lo, giờ Lâm Động cũng không phải đơn giản, ba người bọn Hoắc Nguyên giao đấu với hắn đều chết dưới tay hắn. Giờ Nguyên Môn chắc chắn hỗn loạn vì tin này rồi.
Ứng Tiếu Tiếu thấy muội muội như vậy liền nói.
Nghe thấy thế hàn khí lạnh lẽo trong mắt Ứng Hoan Hoan mới tan đi. Nàng hơi cúi đầu nhìn mặt nước phẳng lặng, khẽ nói:
– Đồ đáng ghét đấy…hắn đã hứa sẽ không chết. Hắn mà lừa muội, dù có phải phá vỡ luân hồi muội cũng lôi hắn ra.
Ứng Tiếu Tiếu tiến lên phía trước, tay khẽ vuốt lên gương mặt lạnh băng của muội muội, nói:
– Đã có tin tức của hắn rồi, muội cũng không cần nhốt mình như vậy nữa. Chuyện hồi đó cũng không thể trách cha được.
Ứng Hoan Hoan khẽ gật đầu, nói:
– Muội biết, muội không trách cha, muội chỉ trách mình vô dụng, lần nào cũng chỉ đứng đằng sau nhìn một mình hắn chiến đấu…
Dường như đang nhớ lại thân ảnh gầy gò đầy máu quyết chiến ác liệt với ba người bọn Nguyên Môn, mắt Hoan Hoan đỏ lên, rồi nàng hít sâu một hơi, gượng cười, nói:
– Muội muốn mạnh hơn… tỷ cũng biết tính cách của hắn, khi nào hắn về Đông Huyền Vực chắc chắn sẽ động thủ với Nguyên Môn, muội muốn giúp hắn. Lần này muội muốn đứng bên cạnh chứ không phải trốn sau lưng hắn.
Ứng Tiếu Tiếu nhìn nụ cười quật cường mà xinh đẹp của muội muội mình. Một lúc sau nàng khẽ thở dài, tay vuốt lên phù văn huyền ảo phức tạp nơi trán của Hoan Hoan. Cứ nghĩ đến muội muội trước đây hoạt bát vui vẻ là thế vậy mà giờ lại trở nên lạnh lùng băng giá, nàng không khỏi thương cảm:
– Ta biết muội đang ngày một mạnh hơn, nhưng muội cũng nên biết phải trả giá không nhỏ…Lâm Động hắn cũng không muốn thấy muội thay đổi thế này đâu.
Ứng Hoan Hoan thu lại nụ cười, đưa hai tay ra ôm lấy đầu gối thu mình lại. Nhìn nàng như vậy càng yếu đuối hơn. Nàng không cho tỷ tỷ biết khi sức mạnh tăng lên trong đầu nàng cũng có thêm một vài ký ức.
Nàng không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng nàng biết Lâm Động muốn báo thù Nguyên Môn cần sức mạnh đến mức nào, muốn giúp hắn nàng chỉ còn cách này…
– Tỷ tỷ yên tâm…
Mãi lâu sau Hoan Hoan mới ngẩng lên, ánh nắng chiếu xuống tạo thành một quầng sáng trên má nàng:
– Chỉ cần hắn trở về an toàn, muội vẫn là Ứng Hoan Hoan.
Ứng Tiếu Tiếu thầm thở dài đưa tay ôm lấy muội muội. Muội muội đã trưởng thành hơn nhiều rồi, chỉ là sự trưởng thành lạnh lùng này khiến nàng chua xót.
Ứng Hoan Hoan hơi tựa vào Ứng Tiếu Tiếu, đôi mắt màu lam nhìn lên bầu trời, nơi tận cùng ánh mắt dường như hiện lên một thân ảnh quen thuộc, khóe môi hơi nhướng lên.
Nếu ngươi quay về, ta sẽ chiến đấu bên cạnh ngươi. Nếu ngươi đi xa, ta sẽ đồ sát Nguyên Môn thay ngươi, cho dù có phải giẫm lên biển máu, trái tim ta đã lạnh.
Chuyện của ba người bọn Hoắc Nguyên đã khiến Đông Huyền Vực dấy lên một làn sóng chấn động. Lâm Động là nhân vật chính của câu chuyện thì đã đưa Mộ Linh San đến hải vực náo nhiệt nhất Loạn Ma Hải lúc này từ lâu.
Tranh Bá Chiến do Viêm Thần Điện tổ chức có quy mô rất lớn, lớn gấp không biết bao nhiêu lần so với võ hội của Ngũ đại gia ở Thiên Phong Hải Vực. Hơn nữa, Ngũ đại gia cũng không thể sánh được với Viêm Thần Điện về sức hiệu triệu.
Đương nhiên đây cũng là vì sức hấp dẫn của Lôi Đình Tổ Phù. Tuy không ít người nghi hoặc về việc Viêm Thần Điện đêm thứ thần vật hiếm có như Lôi Đình Tổ Phù làm phần thuổng, nhưng mọi người vẫn sục sôi vì nó…
…
– Lâm Động ca, Tranh Bá Chiến của Viêm Thần Điện cũng thật náo nhiệt nha…
Tại một nơi trên hải vực, cự kình bay qua mặt biển, Mộ Linh San ngồi trên lưng con cự kình, đôi mắt to nhìn xung quanh. Trên tuyến đường biển này có thể nhìn thấy không ít thuyền và hải thú lớn. Mục tiêu của họ đều về một hướng, hiển nhiên tất cả đều nhằm về hướng Viêm Chi Hải Vực.
Lâm Động cũng gật đầu cười. Viêm Chi Hải Vực bây giờ có lẽ đã thành tiêu điểm của Loạn Ma Hải, sức hấp dẫn của Lôi Đình Tổ Phù thật sự rất đáng sợ.
– Lâm Động ca cũng muốn tham dự Tranh Bá Chiến sao? Với thực lực của huynh hiện giờ chắc chắn sẽ giành được hạng cao.
Mộ Linh San cười hi hi, nói.
Lâm Động vươn vai, cười nói:
– Xem tình hình thế nào đã. Ta không có hứng thú lắm với chức quán quân, nhưng ở đây có thứ thuộc về ta, ta phải lấy về.
Ma La lấy ra một đạo bản nguyên từ Lôi Đình Tổ Phù, tuy không ảnh hưởng lớn nhưng sau khi Lâm Động luyện hóa được Lôi Đình Tổ Phù thì hắn cảm nhận được sự thiếu hụt.
Sự thiếu hụt này không rõ ràng, nếu có một trăm năm nữa thì có lẽ Lôi Đình Tổ Phù sẽ tự bù đắp, nhưng đáng tiếc Lâm Động không thể chờ lâu được như vậy. Hắn là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đã có Lôi Đình Tổ Phù thì đương nhiên hắn không muốn để nó bị thiếu sót.
Vì thế hắn cần phải lấy đạo bản nguyên đó về.
– Hi hi, Lâm Động ca, giờ huynh đã đứng vị trí thứ chín trong Tân Tú Bảng của Loạn Ma Hải rồi.
Mộ Linh San lật tay, một cuộn quyển trục màu vàng kim hiện ra. Ánh sáng trên quyển trục lúc ẩn lúc hiện, có thể thấy ba chữ lớn Tân Tú Bảng. Cáu này được thế lực có tên Thiên Cơ Lâu tạo ra,đây cũng là thế lực khá uy tín. Những người được vào bảng đều là nhân tài kiệt xuất trong lứa đệ tử trẻ tuổi của Loạn Ma Hải.
Lâm Động cười nhận lấy quyển trục từ tay Mộ Linh San. Quyển trục này cũng tỏa ra năng lượng, hiển nhiên cũng là một món linh bảo. Hắn quét mắt nhìn, quả nhiên thấy ở vị trí thứ chín có một dòng chữ nhỏ.
– Đệ cửu Tân Tú Bảng, Lâm Động, Sinh Huyền Cảnh viên mãn, Tiên Phù Sư tiểu thừa đỉnh phong, người của Đạo Tông, Đông Huyền Vực, Thiên Lôi Hải Vực, một mình giết năm cường giả Tử Huyền Cảnh tiểu thành, thủ đoạn không rõ, tạm xếp thứ chín.
– Năng lực tình báo mạnh thật.
Lâm Động hơi nhướng mày, Thiên Cơ Lâu quả nhiên có bản lĩnh, sự việc mới xảy ra vài ngày mà đã biết hết, thậm chí ngay việc hắn là người của Đạo Tông ở Đông Huyền Vực cũng rõ.
– Lâm Động ca, nghe nói mười người đứng đầu Tân Tú Bảng đều tham gia Tranh Bá Chiến. Chúng không dễ đối phó đâu.
Mộ Linh San cười.
Lâm Động gật đầu, với chiến tích của hắn ở Thiên Lôi Hải Vực mà chỉ được xếp vị trí thứ chín, từ đó có thể thấy chất lượng của Tân Tú Bảng ra sao.
Hắn nhìn lên phía trên của quyển trục. Hắn cũng rất tò mò về những người đứng trước, vì hắn biết những người thuộc tốp mười đều là yêu nghiệt…
– Đệ bát Tân Tú Bảng, Thiên Sa Tông Lịch Lâm, Tử Huyền Cảnh tiểu thành, tính cách lầm lỳ, tàn độc, từng giết hai cường giả cùng đẳng cấp.
…
– Đệ ngũ Tân Tú Bảng, Hải Âm Giản Âm Ma Đằng Khuê, Tiên Phù Sư đại thừa, từng giao đấu với cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành, sau đó nhờ vào tinh thần lực xuất quỷ nhập thần đã thoát thân an toàn.
.
…
– Đệ tam Tân Tú Bảng, Vạn Tượng Sơn Tiểu Tượng Vương Châu Trạch, tinh thông Vạn Tượng Thiên Pháp, có sức mạnh của Vạn Tượng.
– Đệ nhị Tân Tú Bảng, Viêm Thần Điện Hỏa Tiên Tử Đường Tâm Liên, đại đệ tử thủ tịch của Ma La, chủ nhân Hỏa Diệm Tổ Phù, người kế thừa Viêm Thần Điện.
Khi đọc đến ba người đứng đầu, lông mày Lâm Động nhướng lên, vì hắn nhận ra ba người này đều không viết rõ đẳng cấp thực lực. Nhưng chỉ một vài điều đó thôi cũng đủ để cho người ta thấy sự lớn mạnh của họ.
Lâm Động tiếp tục nhìn lên vị trí đứng đầu Tân Tú Bảng, rồi hắn nheo mắt lại.
– Đệ nhất Tân Tú Bảng, Vô Diện Nhâm Từ Tu, từng giết cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành.
Chương 995 : Hỏa Viêm Thành
Vô Diện Nhân…Từ Tu…
Lâm Động nhìn cái tên gọi kỳ quái ở vị trí thứ nhất, lông mày không kìm được nhướng lên, xem ra đây là kẻ khá cổ quái và thần bí.
Lâm Động cũng không hoài nghi chút nào về thực lực của người có tên Vô Diện Nhân này. Có được địa vị được tất cả mọi người công nhận trong Loạn Ma Hải nơi đầy yêu nghiệt này, đó tuyệt đối không phải may mắn.
– Tên Từ Tu này rất mạnh, nghe nói hắn không môn không phái, hành tung quỷ dị, ngay Thiên Cơ Lâu cũng chỉ biết được chút ít tin tức về hắn.
Mộ Linh San nghiêng đầu nhìn vào chỗ Lâm Động đang nhìn, hi hi cười:
– Hắn cũng giống Lâm Động ca, cũng là đột nhiên xuất hiện.Đúng một năm trước lần đầu tiên xuất hiện hắn đã giải quyết một cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành. Hồi đó cũng dẫn đến chấn động không nhỏ.
– Sau đó cũng có một vài tin đồn về hắn, dường như Đường Tâm Liên của Viêm Thần Điện và Châu Trạch của Vạn Tượng Sơn cũng từng giao đấu với hắn, nhưng kết quả hình như không tốt.
– Vì thế vị trí thứ nhất trong Tân Tú Bảng bị hắn bá chiếm. Hì hì, không biết Lâm Động huynh và hắn ai mạnh hơn nhỉ?
Lâm Động bật cười, xoa đầu Mộ Linh San, nói:
– Nhân vật như vậy, nếu không có chuyện gì ta sẽ không động vào đâu.
Một năm trước hình như hắn cũng vừa đến Loạn Ma Hải. Hồi đó hắn chỉ mới đột phá Sinh Huyền Cảnh, còn Từ Tu thì đã có thực lực giết chết một cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành. Năng lực đó khiến Lâm Động cũng phải giật mình. Xem ra Loạn Ma Hải quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long. Nếu nhân vật như vậy cũng tham gia Tranh Bá Chiến, Lâm Động muốn lấy lại đạo bản nguyên đó, chưa biết chừng phải gặp hắn.
Còn kết quả thì chắc hẳn Lâm Động cũng rất tò mò.
– Đi nào, đến Viêm Chi Hải Vực. Tranh Bá Chiến cũng sắp diễn ra rồi…
Lâm Động ném quyển trục cho Mộ Linh San, cười. Chỉ là nụ cười có chút ngưng trọng.
Có thể người khác không biết mục đích của cuộc Tranh Bá Chiến này, nhưng Lâm Động thì biết rõ, Ma La muốn dùng Lôi Đình Tổ Phù làm mồi nhử dụ bọn dị ma đang ẩn nấp ra ngoài.
Đó là kế hoạch khá liều lĩnh, Lâm Động có thể tưởng tượng ra chuyện này sẽ gây nên chấn động đến mức nào. Với thứ sinh vật như dị ma, hiện giờ ít người biết đến, nhưng chỉ cần là cường giả hiểu chút về thời Viễn Cổ đều hiểu sự đáng sợ của chúng. Hơn nữa, điều đáng sợ hơn đó là dị ma không thể cùng tồn tại với bất cứ sinh vật nào trên thế gian này.
Chúng đến đây là muốn hủy diệt mọi thứ ở thế giới này.
Vì thế chúng là kẻ địch chung của tất cả mọi người ở nơi đây.
Lâm Động cũng không thể đoán định liệu kế hoạch của Ma La có thành công hay không. tuy Ma La cũng triệu tập không ít cường giả đỉnh cao nhưng dị ma lại là kẻ đã gây ra kiếp nạn thời Viễn Cổ…
Lâm Động khẽ lắc đầu để kìm nén lại cảm xúc phức tạp lúc này. Việc này hắn không thể nhúng tay vào, nhưng bản thân hắn là người có tổ phù, hắn biết mình cũng có một phần trách nhiệm trông coi sự phát triển của sự việc.
Lâm Động thầm thở hắt ra, ngẩng lên nhìn về phía xa. Trên bầu trời lúc này đen kịt mây.
…
Viêm Chi Hải Vực là vùng biển khá rộng lớn của Loạn Ma Hải. Ở đây không có thế lực nào khác ngoài Viêm Thần Điện.
Viêm Thần Điện là bá chủ thống trị vùng biển này.
Trong Loạn Ma Hải cường giả nhiều như lá rụng mùa thu, các đại thế lực càng phức tạp hơn so với Đông Huyền Vực. Muốn chiếm cứ một hải vực rộng lớn thế này không phải chuyện dễ dàng. Viêm Thần Điện làm được điều đó nguyên nhân chủ yếu chính là vì Ma La.
Người nắm giữ Hỏa Diệm Tổ Phù, có thế lực Chuyển Luân Cảnh.
Chỉ hai tên gợi vậy thôi cũng đủ để khiến cường giả bước vào Luân Hồi thật sự cũng không dám coi thường.
Trong vùng biển này ít có người dám khiêu chiến với Viêm Thần Điện, ngay những đại thế lực ở nơi khác đến cũng phải bớt nghênh ngang lại.
Năm ngày sau thì hai người bọn Lâm Động đến Viêm Chi Hải Vực.
Lâm Động đứng trên lưng cự kình, nhìn về vùng biển có màu đỏ nhạt, ánh mắt không khỏi có phần kinh ngạc. Khi đi vào vùng biển này hắn đã cảm nhận được phía dưới khu vực này có một luồng sức mạnh hỏa diệm cuồng bạo dị thường.
– Phía dưới vùng biển này là những dãy núi lửa dài liên miên. Nhìn mặt biển có vẻ yên bình vậy thôi, nhưng bên dưới có vô số ngọn núi lửa phun trào. Tùy tiện xông vào thì đến cường giả Tử Huyền Cảnh cũng phải thê thảm.
Mộ Linh San là người của Bất Tử Thánh Kình tộc nên đương nhiên hiểu rõ tình hình.
Lâm Động khẽ gật đầu, rồi cười:
– Đi nào, chúng ta đến Hỏa Diệm Thành.
Vừa nói xong Lâm Động lập tức bay đi trước, Mộ Linh San khẽ vỗ lên con cự kình sau đó bay theo. Cự kình quẫy đuôi rồi lặng xuống biển.
Hai người Lâm Động cũng biến thành hồng quang bay vào sâu trong hải vực.
Viêm Chi Hải Vực hiện giờ vô cùng náo nhiệt, trên bầu trời là vô số những tia sáng cùng bay về một hướng, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
Khi dần vào sâu trong hải vực Lâm Động nhìn thấy trên trời thỉnh thoảng lại có những đợi ngũ mặc giáp đỏ bay qua, đằng sau đó là những ánh mắt sắc bén như chim ưng quét nhìn xung quanh.
Đó là những đội ngũ gần như quân đội, Lâm Động thấy họa tiết hỏa diệm trước ngực họ, đó là hình đại diện cho Viêm Thần Điện, hiển nhiên đây là đội chấp pháp của Viêm Thần Điện.
Lâm Động nhìn đội ngũ hộ vệ được huấn luyện bài bản không kìm được gật gù, Viêm Thần Điện quả nhiên không hổ là đại thế lực ở Loạn Ma Hải.
Viêm Chi Hải Vực khá rộng lớn, lại có nhiều đảo. Hỏa Viêm Thành mà Lâm Động sắp đến chính là tổng bộ của Viêm Thần Điện, cũng là nơi diễn ra Tranh Bá Chiến.
Khi đến gần Hỏa Viêm Thành thì mặt trời đã lặn, Lâm Động nhìn thấy ở phía xa là một vùng đất đỏ rực với một tòa thành khổng lồ tựa con hỏa long thời Viễn Cổ cuộn tròn trên hải vực.
Hồng quang giống như cái bát úp ngược chụp xuống tòa thành, tỏa ra một luồng năng lượng đáng sợ khiến không khí cũng bị biến dạng.
Xung quanh tòa thành là vô số những tia sáng xuyên qua quầng sáng đi vào trong tòa thành.
Hai người Lâm Động cũng chầm chậm tiến vào trong tòa thành nguy nga. Tiếng huyên náo lập tức khiến đầu óc Lâm Động choáng váng, hắn cười khổ nhìn biển người mênh mông, chắc những cường giả có danh khí đều đã đến đây?
– Lâm Động ca, nghe nói Hỏa Viêm Thành có Nghênh Tân Các, phàm là những người tham gia Tranh Bá Chiến đều đến đó. Chúng ta có đi không?
Mộ Linh San phấn khích.
– Ừm.
Lâm Động gật đầu, chắc ở đây đã tụ hội các lộ hào kiệt, tất cả những người kiệt ngao bất thuận đều tập trung về đây chắc sẽ rất thú vị.
Hai ngươi cũng không chần chừ thêm, lập tức đi về hướng Nghênh Tân Các.
Phía trước tòa lầu hùng vũ này có không ít người mặc giáp đỏ, họ đều là hộ vệ có khí tức hùng hồn, phòng vệ khá nghiêm ngặt.
Vào Nghênh Tân Các cũng không cần kiểm tra phức tạp, hai người Lâm Động nhanh chóng vào được bên trong. Vừa bước qua cửa, không khí náo nhiệt sục sôi ập tới, chỉ thấy ở trong đại điện rộng lớn đầy ắp những người.
Lâm Động quét mắt nhìn, trong lòng có chút kinh ngạc. Chỉ nhìn qua một chút mà hắn đã cảm nhận được không ít luồng khí tức ngang ngược, xem ra Tranh Bá Chiến cũng có trình độ khá cao.
Đột nhiên có một giọng nói dễ nghe quen thuộc có phần ngạc nhiên vui vẻ vang lên. Hắn quay lại thì thấy một vài người hắn đã gặp.