Vũ Động Càn Khôn
Tập 200 [ chương 1001 đến 1005 ]
❮ sautiếp ❯Chương 1001 : Cứ báo tên của ta
– Người của Nguyên Môn?
Sắc mặt Lâm Động dần tối lại, chỉ cần là bất cứ việc gì liên quan đến cái tên đó là tâm cảnh của hắn lại nổi sát ý.
Ma La chầm chậm gật đầu, hắn cũng biết qua về ân oán giữa Lâm Động và Nguyên Môn nên cũng không thấy lạ.
– Nguyên Môn có vấn đề…Ở Thiên Lôi Hải Vực, ba tên đó trong cơ thể có ẩn giấu cái gọi là “ma chủng”.
Lâm Động do dự một chút rồi nói.
– Ma chủng sao…xem ra cảm ứng của ta quả không sai.
Ma La nheo mắt, cũng không thấy bất ngờ. Lần đó trước mặt hắn ba kẻ kia khá biết điều, giấu đi sức mạnh trong cơ thể, còn hắn cũng để hết tâm tư ở Lôi Đình Tổ Phù nên cũng không để ý nhiều. Nhưng sau đó nghĩ lại đúng là có chút không
– Tông phái này đúng là có chút quỷ dị…
Ma La trầm giọng, những tin tình báo hắn có được hơn hẳn Lâm Động, dù Nguyên Môn ở tận Đông Huyền Vực nhưng Ma La cũng biết.
– Nhưng đáng tiếc Nguyên Môn không phải ở Loạn Ma Hải, Viêm Thần Điện ta cũng khó lòng can thiệp đến Đông Huyền Vực, một sổ siêu cấp tông phái ở đó cũng không phải loại vừa.
Lâm Động gật đầu, tuy Đông Huyền Vực không rộng như Loạn Ma Hải, nhưng Bát đại siêu cấp tông phái cũng là thế lực lớn, cũng khá bài xích nhưng thế lực ngoại lai, ai muốn nhúng tay can thiệp cũng không phải dễ.
– Nhưng nếu Nguyên Môn thật sự có liên quan đến dị ma, có lẽ sau này không thể không tiếp xúc với chúng.
Ma La có hận ý sâu sắc với dị ma, nếu Nguyên Môn câu kết với chúng thì hắn phải nghĩ cách nhổ cỏ tận gốc!
– Thế chuyện Hoa Thần là sao?
Lâm Động hỏi.
– Ta cũng không có nhiều thông tin về người này. Nhưng nếu Nguyên Môn thật sự phái hắn đến tranh giành Lôi Đình Tổ Phù thì chắc chắn có bàn lĩnh không vừa. Các ngươi phải cẩn thận.
Ma La nhìn Lâm Động và Đường Tâm Liên, nghiêm nghị nói.
Hai người Lâm Động cùng gật đầu, hắn thấy khá đau đầu, dù là Vô Diện Nhân Từ Tu hay Hoa Thần của Nguyên Môn đều chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, xuất hiện một người đã là rắc rối lớn, giờ lại cả hai cùng có mặt. Hơn nữa ngoài hai người này ra, năm người còn lại trong Tân Tú Bảng cũng chẳng phải loại dễ đối phó. Trận Tranh Bá Chiến lần này thật sự thú vị đây…
– Năm ngày nữa Tranh Bá Chiến sẽ bắt đầu, thời gian này ngươi cứ ở lại Hỏa Viêm Thành, có việc gì cứ tìm Tâm Liên. Đội chấp pháp của thành do nó chưởng quản, ngươi ít gây chuyện thôi, nếu rơi vào tay nó sẽ không dễ chịu đâu.
Ma La cười.
Lâm Động khựng người, rồi bối rối nhìn Tâm Liên ở bên cạnh. Không ngờ nữ từ này lại bưu hãn như vậy, trong tay chưởng quản cả đội chấp pháp, nhưng Ma La nói hơi muộn, vừa rồi hắn đã bị cô nhằm vào rồi.
Đường Tâm Liên liếc nhìn Lâm Động, lạnh nhạt nói:
– Ta sẽ không vì việc riêng mà vi phạm quy định, ở khu vực Viêm Thần Điện quản lý, bất luận là ai cũng phải làm theo luật.
Lâm Động nhìn cô nương đột nhiên thiết diện vô tư nói cho chỉ biết gật đầu bất £
Đường Tâm Liên thấy dáng vẻ của Lâm Động thì đột nhiên cười, tay khẽ vỗ vai Lâm Động, cười nói:
– Nhưng nếu ngươi theo ta, đảm bảo ở Hỏa Viêm Thành không ai dám động vào ngươi.
Nói rồi Đường Tâm Liên hất tóc quay người rời đi, bóng lưng khá lá bá khí.
Lâm Động hơi sững người nhìn Đường Tâm Liên rời đi, trong lòng thấy cô nương này cũng thật khó khí phách.
– Ha ha…
Ma La thấy vậy không kìm được bật cười:
– Thế nào? Thủ tịch đại đệ tử của bản tọa lợi hại chứ? Ta thấy hai ngươi tuổi tác cũng ngang nhau, chi bằng đến với nhau xem sao. Tuy ngươi tiền đồ vô lượng nhưng Tâm Liên cũng không phải nữ tử tầm thường, xứng với ngươi.
Lâm Động nghe vậy lập tức lùi về sau, vội vàng bao quyền cao từ.
Ma La nhìn Lâm Động chạy nhanh như thỏ thì bật cười sảng khoái, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, nhìn về hướng Lâm Động đi, nói:
– Đại trưởng lão, ngươi thấy sao?
Ma La dứt lời, chỉ thấy trong đại điện không gian dần biến dạng, một lão giả mặc hồng bào hiện ra, nhìn ra ngoài nói:
– Từ Tu rất lợi hại, Hoa Thần của Nguyên Môn chưa hiện thân, thực lực chưa rõ, nhưng nếu Nguyên Môn thật sự câu kết với dị ma thì thực lực chắc chắn không tầm thường. Muốn ngăn chặn chúng có lẽ Tâm Liên không đủ sức.
– Còn Lâm Động, tuy hắn tiếp được ba chiêu của điện chủ nhưng ngài cũng biết thật ra chỉ có thể tính một chiêu. Chiêu đó hắn đã dùng dốc hết sức, hai chiêu còn lại là may mắn, mà may mắn thì không thể xuất hiện ở Tranh Bá Chiến.
–
Ma La gật đầu, chiêu thứ hai Lâm Động dựa vào sức mạnh của lôi giới, chiêu thứ ba thì là dùng Viêm Thần cổ Bài, thứ này vừa hay miễn dịch sức mạnh của Hỏa Diệm Tổ Phù, vì thế chiêu thứ ba mạnh nhất lại chẳng có tác dụng gì. Nhưng hai thủ đoạn này không thể có tác dụng gì lớn trong Tranh Bá Chiến.
– Vì vậy lần này muốn dựa vào hai đứa nó ngăn chặn Từ Tu và Hoa Thần là hơi khó.
Ma La nhịp tay lên ghế:
– Vậy ý của trưởng lão là?
– Ta có thể chuẩn bị nhiều tầng, Tiểu Tượng Vương Châu Trạch thực lực cũng không tồi, nếu có thể bảo hắn ra tay thì sẽ đảm bảo hơn.
Hồng bào lão giả nói.
– Tên tiểu tử của Vạn Tượng Sơn đó sao…
Ma La nghĩ một chút rồi cười:
– Đúng là hắn có thực lực nhưng việc này chỉ có thể nhờ Tâm Liên nói. Tiểu tử đó trước nay vẫn thích nó, nhưng bảo nó đi nói thì chắc sẽ lại than vãn.
– Vậy cứ thế đi.
Ma La phẩy tay quyết định, khi ngẩng lên, trong đôi mắt đỏ rực hiện lên hàn ý.
– Lần này bản tọa muốn gặp bọn đáng chết đó, tiện thể cũng cho cường giả và thế lực các phương chú ý tới thứ nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối đó.
Khi Lâm Động đi ra khỏi đại điện thì thấy Đường Tâm Liên đang ngồi trên cầu c thang đá với bá khí ngút trời.
Xung quanh đại điện có không ít thân ảnh mặc giáp đỏ, nhưng khi đi qua Đường, I Tâm Liên thì bước chần không tự chủ được mà chậm lại, ánh mắt nhìn có phần nể (
– Lại đây ngồi đi.
Đường Tâm Liên giơ tay, giọng nói lanh lảnh vang lên. Lâm Động lượng lự một chút rồi tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn Đường Tâm Liên từ bên cạnh, cảm giác hào khí giảm bớt phần nào, thay vào đó là sự dịu dàng hiếm thấy. Khí chất này xuất hiện ở nàng càng khiến người ta tim đập chân run.
– Kế hoạch của sư phụ rất nguy hiểm…đám dị ma đó rất lợi hại.
Đường Tâm Liên tay vuốt một lọn tóc, khẽ nói.
Lâm Động hơi gật đầu, hiển nhiên Đường Tâm Liên biết không ít về dị ma, chắc được nghe từ Ma La. Hắn cũng nhận ra sự lo lắng từ giọng nói của Đường Tâm Liên. Chẳng ai biết được kế hoạch lần này của Ma La liệu có dẫn đến tai họa hủy diệt cả Viêm Thần Điện không. Bọn dị ma có thể hủy diệt cà động phủ của Lôi Đế, nếu động thủ chỉ dựa vào Viêm Thần Điện là không thể.
– Dị ma sẽ ra tay, nhưng có lẽ sẽ không dốc toàn lực, như thế thân phận chúng sẽ bại lộ, đến lúc đó các cường giả đỉnh cấp cũng sẽ liên thủ.ẳ.
Lâm Động nói.
– Bọn sinh vật đáng ghét…thật sự phải giết sạch chúng đi!
Đường Tâm Liên hầm hầm nói.
Lâm Động hơi khựng người, tuy dị ma là kẻ địch của tất cả mọi người trên thế gian, nhưng dường như với Đường Tâm Liên lại có hận ý sâu hơn.
– Gia tộc ta có tiền bối đã từng phong ấn một con dị ma, gia tộc cũng vẫn ngầm trông coi phong ấn. Nhưng hồi ta còn rất nhỏ gia tộc đã bị một kẻ thần bí giết, ngoài ta ra không còn một ai. Cuối cùng dị ma được cứu đi, ta được sư phụ cứu từ trong chồng thi thể…
Đường Tâm Liên mỉm cười, chỉ là nụ cười ấy khiến người ta chạnh lòng.
– Xin lỗi.
Lâm Động thở dài, không ngờ nữ hài tử này lại có câu chuyện buồn như vậy. Đường Tâm Liên lắc đầu:
– Dù thế nào ta cũng sẽ bảo vệ Viêm Thần Điện, đám dị ma đó dám phá hoại nó ta sẽ cùng chết với chúng.
Lâm Động nhìn gương mặt bên của Đường Tâm Liên, sự kiên quyết bảo vệ Viêm Thần Điện trong mắt nàng khiến hắn có phần hoảng hốt. Hồi đó ở Đạo Tông cũng có một thiếu nữ coi tông phái là thứ mình phải bảo vệ cả đời.
Khi ở Dị Ma Thành cũng là thiếu nữ đó lần đầu tiên đặt thứ mình phải bảo vệ cả đời ở sau Lâm Động.
Lâm Động mím môi, ánh mắt mang sự cảm động khó phát hiện, rồi hắn hít sâu một hơi, cười với Đường Tâm Liên:
– Yên tâm, thứ đáng chết đó sớm muộn cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Đường Tâm Liên nghe vậy cũng gật đầu thật mạnh, rồi khẽ cười, lại vỗ vai Lâm Động rồi đúng dậy rời đi, tiếng cười lanh lảnh vọng lại.
– Gặp rắc rối ở Hỏa Viêm Thành thì cứ nói tên ta…Ngoài ra, trong Tranh Bá Chiến, hợp tác vui vẻ!
Lâm Động thấy cô nương đó lấy lại hào khí, cũng gật đầu cười.
Chương 1002 : Sự yên bình trước cuộc chiến
Trong năm ngày sau đó, Hỏa Viêm Thành lại càng sục sôi hơn. Cường giả các phương đều tụ lại về đây khiến Hỏa Viêm Thành trở thành nơi sôi động, náo nhiệt nhất Loạn Ma Hải.
Khi càng có nhiều cường giả đến thì Hỏa Viêm Thành cũng trở nên hỗn loạn hơn. Dù sao cường giả ở đây ai cũng là kiệt ngao bất thuận, tuy ban đầu có e dè uy thế của Viêm Thần Điện nhưng khi số lượng cường giả ngày một nhiều thì xung đột giữa các thế lực cũng ngày một nhiều.
Nhưng sự hỗn loạn đó không kéo dài được lâu. Khi Đường Tâm Liên dẫn theo đội chấp pháp khí tức hùng hồn, hành động dứt khoát tới thì không ít người giật mình sợ hãi vì sự lạnh lùng trên gương mặt nàng. Danh tiếng Viêm Thần Điện Hỏa Tiên Tử Đường Tâm Liên rất vang dội trong Loạn Ma Hải. Đương nhiên, thứ hạng trên Tân Tú Bảng của nàng cũng đủ khiến không ít người phải thu lại sự bất kính với tiểu cô nương lại.
Nhưng không thể không thùa nhận rằng Đường Tâm Liên đúng là có một vài thù đoạn, chỉ trong mấy ngày mà Hỏa Viêm Thành đã được nàng cùng đội chấp pháp chấn áp. Nhất thời danh tiếng Hỏa Tiên Tử càng thêm vang dội, trở thành tâm điểm chú ý của cả Hỏa Viêm Thành.
Mỗi khi Đường Tâm Liên cùng đội chấp pháp xuất hiện là có không ít người thích hóng chuyện đi theo. Cành tượng đó cũng là rất thú vị, cũng là chủ đề tán chuyện trong khi chờ Tranh Bá Chiến khai mạc.
Trong mấy ngày chờ đợi Lâm Động cũng khá nhàn hạ. Có lẽ vì Đường Tâm Liên mà bọn Hoàng Lăng không đến gây sự với hắn, thậm chí Thanh Đằng cũng chi thinh thoảng chạm mặt, ánh mắt khiêu khích nhưng không hề động thủ, rõ ràng là chúng đều rất e dè Đường Tâm Liên.
Với tình hình này Lâm Động cũng nghẹn lời, từ khi nào mà hắn phải dựa vào một nữ tử vậy? Có điều, cho dù không thoải mái nhưng hắn cũng không chủ động làm gì, Hỏa Viêm Thành đã khiến Đường Tâm Liên bận tối tăm mặt mũi, hắn cũng không muốn gây thêm rắc rối.
Trên một tòa lầu nguy nga trong thành, Lâm Động ngồi dựa vào cửa sổ quan sát tòa thành.
– Ha ha, Lâm Động huynh thật nhàn hạ.
Đột nhiên từ phía sau bỗng vang lên một tiếng cười vang. Hắn ngoảnh lại thì thấy lam y nam tử. vẻ mặt Lâm Động cũng không có gì bất ngờ, hiển nhiên hắn cũng đã phát giác ra.
– Tại hạ là Châu Trạch
Lam y nam tử mỉm cười. Châu Trạch không quá anh tuấn nhưng ngũ quan kết hợp lại khiến người ta có cảm giác dễ chịu, nụ cười cũng mang thiện ý.
– Tiểu Tượng Vương Châu Trạch?
Lâm Động nhướn mày rồi cười:
– Nghe danh đã lâu-
Lâm Động cũng có chút ngạc nhiên, Tiểu Tượng Vương Châu Trạch là đệ tử trẻ tuổi ưu tú của Loạn Ma Hải, từ thứ hạng của hắn ở Tân Tú Bảng là thứ ba cũng biết được sự lợi hại của hắn. Nhân vật như vậy lại chủ động tiếp cận hắn, Lâm Động hơi ngạc nhiên.
– Chỉ có chút danh tiếng mà thôi.
Châu Trạch xua tay rồi ngồi xuống trước mặt Lâm Động, nói:
– Hôm qua Ma La tiền bối có tìm ta, tiền bối bảo ta giúp ngăn chặn Từ Tu giành quán quân, nhưng tại sao làm vậy thì tiền bối không nói, ta cũng không hỏi.
Lâm Động hơi khựng lại rồi gật đầu, xem ra Ma La không muốn quá nhiều người i biết về dị ma, tin tức truyền ra thì khó tránh rút dây động rừng. (
– Ta nghĩ có lẽ Lâm Động huynh biết lý do. 1
Châu Trạch cười.
Lâm Động cũng cười, định nói thì Châu Trạch lắc đầu:
– Không phải ta muốn huynh cho ta biết, nhưng việc này Tâm Liên cũng nói với ta, yêu cầu của nàng ấy ta không thể cự tuyệt.
Lâm Động nheo mắt, lý do Châu Trạch đến tìm hắn chắc là vì Đường Tâm Liên? Mấy hôm nay đúng là hắn và Đường Tâm Liên qua lại khá nhiều, chắc hẳn Châu Trạch không thích lắm.
Nghĩ vậy Lâm Động dở khóc dở cười, Châu Trạch nhìn có vẻ phóng khoáng thoải mái, không ngờ lại thích Đường Tâm Liên như vậy.
– Ta và Đường cô nương chỉ là bằng hữu bình thường.
Lâm Động cười, cũng không giải thích gì nhiều.
Châu Trạch nghe vậy thì có chút bối rối, gật đầu định nói thì thấy phía trước có tiếng gió rít, một thân ảnh đỏ rực bay tới, đằng sau là hàng trăm thân ảnh mặc giáp đỏ, khi còn cách tòa lầu mấy trăm trượng thì dừng lại.
– Ê, sao ngươi lại đến tìm Lâm Động? Không phải ngươi muốn gây chuyện với hắn đấy chứ?
Đường Tâm Liên đứng trên không trung, nhìn Lâm Động và Châu Trạch ở bên cạnh, hỏi không thiện ý.
Châu Trạch vội lắc đầu, khoác vai Lâm Động cười:
– Sao lại thế được, ta và Lâm Động huynh mới gặp mà như bằng hữu lâu năm, sao ta lại gây sự chứ?
Lâm Động không nói gì, chỉ nhún vai với Đường Tầm Liên, rồi đùa:
– Thế nào? Cứu hỏa xong rồi à?
Mấy hôm nay thấy Đường Tâm Liên bận rộn chạy đi chạy lại trong Hỏa Viêm Thành, Lâm Động cũng thấy thú vị. Đôi khi hắn nghĩ có phải những người gây chuyện có ý làm vậy để gặp nàng không.
– Mệt chết ta, bọn chúng chẳng ngồi yên một khắc nào.
Đường Tâm Liên lướt nhanh vào trong, giật lấy hũ rượu trên tay Lâm Động rồi nốc một ngụm.
Lâm Động bật cười, rồi hắn cảm nhận được Châu Trạch cũng nhìn hũ rượu trên tay Đường Tâm Liên, sau đó quay đi, ánh mắt không thân thiện.
– vẫn chẳng có tin tức gì về Từ Tu và Hoa Thần.
Đường Tâm Liên đột nhiên nói
– Không vội, ngày mai là Tranh Bá Chiến rồi, cuối cùng chúng cũng sẽ xuất hiện thôi…
Lâm Động nói.
– Trong Tranh Bá Chiến, để ta đối phó với Từ Tu, Hoa Thần để Châu Trạch, còn Lâm Động thì cứ theo dõi tình hình đã.
Đường Tâm Liên do dự một chút rồi nói.
– Ùm, ta cũng muốn lĩnh giáo hai vị bằng hữu đến từ Đông Huyền Vực xa xôi. Châu Trạch gật đầu cười.
Lâm Động cũng không thể hiện điều gì. Đường Tâm Liên và Châu Trạch là người đứng thứ hai và ba trong Tân Tú Bảng, đừng nói đệ tử trẻ tuổi, ngay một số trưởng lão của các thế lực cũng không bằng họ. Đường Tâm Liên không cho Lâm Động ra tay trước hiển nhiên là vì sợ hắn không đủ thực lực
– Cứ làm vậy đi.
Lâm Động đứng dậy, nhưng khi vừa dứt lời thì hắn bỗng cảm thấy hai tổ phù trong cơ thể rung lên.
Hắn vội quay sang nhìn về một hướng, thân hình biến thành tàn ảnh bay đi.
Đường Tâm Liên và Châu Trạch thấy vậy hơi khựng người một chút rồi cũng c theo sau.
Đội chấp pháp thấy Đường Tâm Liên đi cũng nhanh chóng đi theo.
Trên một ngọn hoang sơn phía tây bắc thành, Lâm Động hiện ra, ánh mắt sắc lạnh quét nhìn xung quanh.
– Sao vậy?
Đường Tâm Liên và Châu Trạch nhanh chóng hiện ra phía sau, nghi hoặc hỏi.
– Hai kẻ đó xuất hiện rồi…hơn nữa còn đi cùng nhau.
Lâm Động bình thản nói, quả nhiên Từ Tu có vấn đề, nếu không sẽ không câu kết với Hoa Thần.
– Lục soát!
Lông mày Đường Tâm Liên dụng đứng, hô lên một tiếng.
-Rõ!
Hàng trăm người trong đội chấp pháp lập tức đáp lời, nhanh chóng tản ra lục soát từng thước đất trên ngọn núi.
Nhưng cuộc tìm kiếm không có kết quả gì, sau hơn mười phút đội chấp pháp quay về đều không có thu hoạch.
– Đúng là bọn giảo hoạt!
Đường Tâm Liên nghiến răng.
– Không vội, dù thế nào thì mai chúng cũng phải xuất hiện…về thôi
Lâm Động cười rồi rời đi Đường Tâm Liên và Châu Trạch nhìn nhau, cũng đành dẫn đội chấp pháp về.
Sau khi họ bỏ đi, khoảng nửa tiếng sau, ở dưới mặt đất cách đó khá xa bốc lên hắc khí, hai thân ảnh quỷ dị hiện ra.
– Hà hà, đúng là nhạy bén, như vậy mà cũng phát giác được ra chúng ta…
Một nhân ảnh nhìn hướng Lâm Động rời đi, khẽ cười.
– Tên Lâm Động đó có chút cổ quái.
Nhân ảnh bọc trong hắc bào nói với giọng khàn
– ừm, giết được ba người bọn Hoắc Nguyên, không có thủ đoạn đặc biệt sao làm được…
Nhân ảnh kia cười, nói:
– Lần này liên thủ nhất định Lôi Đình Tổ Phù sẽ rơi vào tay chúng ta. Ngoài ra, bắt buộc phải giết Lâm Động…
– ừm.
– Đi thôi, trò hay ngày mai sẽ mở màn rồi…Thật là mong chờ quá, Lôi Đình Tổ Phù, hà hà…
Sau tiếng cười, hắc khí bùng phát, hai thân ảnh lại biến mất một cách quỷ dị, cả ngọn núi lại trở về tĩnh lặng hoang vu.
Chương 1003 : Mở màn
Khi vầng mặt trời nóng bỏng tựa quầng lửa nhô lên khỏi mặt biển, ánh nắng chiếu xuống vùng hải vực rộng lớn, tòa thành khổng lồ lập tức bùng nổ.
Vút vút vút!
Vô số đạo ánh sáng lướt qua bầu trời từ Hỏa Viêm Thành và những vùng phụ cận trong vòng nghìn dặm, cuối cùng tụ lại ở trung tâm Hỏa Viêm Thành.
Hôm nay là ngày Tranh Bá Chiến mở màn, có thể coi đây là ngày hội lớn nhất trong vòng mười năm nay của Loạn Ma Hải, chỉ nghĩ về quy mô của nó thôi cũng đủ nhiệt huyết dâng tràn.
Trên tòa lầu các gần trung tâm thành, Lâm Động, Mộ Linh San, và mấy người Cổ Mộng Kỳ đều ở cùng nhau, cùng nhìn về quần thể cung điện nguy nga hùng vĩ ở cách đó không xa. Đó chính là tổng bộ của Viêm Thần Điện, trong đó Lâm Động có thể thấp thoáng nhận ra rất nhiều luồng khí tức mạnh mẽ. Viêm Thần Điện có thể trở thành bá chủ một phương trong Loạn Ma Hải hiển nhiên là có thực lực thật sự không thể coi thường.
Trên bầu trời quanh khu cung điện là những bóng người dày đặc, tiếng huyên náo ồn ào như phá tan cả tầng mây.
– Thật là lớn quá…
Lâm Động cũng phải cảm thán, hai lần tham gia ở Thiên Phong Hải Vực và Thiên Lôi Hải Vực so với lúc này đúng là không có gì đáng nhắc đến.
– Ở Loạn Ma Hải, Viêm Thần Điện là thế lực nằm trong tốp đầu, cộng với sự hấp dẫn của Lôi Đình Tổ Phù, sức hiệu triệu đương nhiên khủng khiếp.
Cổ Mộng Kỳ cười nói.
Lâm Động gật đầu cười, rồi tim hắn bỗng rung lên, chỉ thấy trong Viêm Thần Điện đột nhiên có một đoàn người mặc áo đỏ rực bay ra rồi đứng giữa trời.
Đó là đội quân gần nghìn người, tất cả đều cầm cự thương, thân mặc giáp đỏ, hàng nghìn luồng khí tức hùng hồn cùng tụ lại tạo nên áp lực khiến không ít người phải biến sắc…
– Đó là Hỏa Thần Vệ của Viêm Thần Điện, nghe nói là một trong những đội quân chiến lực mạnh nhất của Viêm Thần Điện, mỗi khi có người gia nhập là có người bị loại ra…
Cổ Mộng Kỳ khẽ nói.
Ánh mắt Lâm Động có phần ngưng trọng, chẳng trách mà đội quân này lại khí thế đến vậy, thì ra là cạnh tranh tàn khốc như thế, Viêm Thần Điện quả nhiên danh bất hư truyền.
– ủa đó là Tâm Liên tỷ tỷ.
Cổ Nhã đột nhiên kêu lên kinh ngạc.
Lâm Động hơi khựng người, nhìn theo hướng đó thì quả nhiên phía trước của đội Hỏa Thần Vệ là một bóng dáng cao gầy.
Người nữ tử đó thân hình mảnh mai, bộ giáp đỏ tô lên những đường cong quyến rũ, mái tóc xoăn đỏ rực khiến nàng giống như ngọn lửa thu hút mọi ánh nhìn.
Dáng vẻ bá khí đó ngoài Hỏa Tiên Tử Đường Tâm Liên ra còn có thể là ai. Trong tay nàng lúc này là một cây trường thương đỏ rực với tạo hình đặc biệt. Trên thân cây thương có đôi cánh phượng hoàng giang rộng, mũi thương là hình một con phượng hoàng lửa đang giang cánh bay lên, nơi đầu mỏ phượng hoàng lóe hàn quang khiến người ta phải lạnh xương sống.
Đó là một món hung khí đẹp nhưng nguy hiểm.
Một mình nàng đứng trước đội Hỏa Thần Vệ, tuy phía sau là đội quân tinh nhuệ như hổ như sói, nhưng không ai cảm thấy sự yếu mềm nào từ nàng.
Đây là đội quân hung hãn được dẫn dắt bởi một nữ tử xinh đẹp đầy bá khí, không ai cảm thấy sự két hợp này có gì cổ quái. Người nữ tử đó có được khí phách ấy c dường như là chuyện đương nhiên.
Đến Lâm Động cũng phải thừa nhận rằng, nói đến khả năng thống lĩnh, trong số những nữ tử hắn từng gặp thì Đường Tâm Liên là nhất, ngay ứng Tiếu Tiếu của Đạo Tông cũng kém một bậc.
Lâm Động có thể nhận ra, khi Đường Tâm Liên vừa xuất hiện là mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.
Nàng là tiêu điểm chú ý của cả không gian này.
– Tâm Liên tỷ tỷ thật oai phong!
Cổ Nhã thốt lên ngưỡng mộ. Một nữ tử, đặc biệt là nữ tử xinh đẹp lại làm được điều này thì không phải khó khăn bình thường đâu.
– Tuy nàng ta là thủ tịch đại đệ tử của Ma La nhưng cái nàng ta có được đều dựa vào thực lực của bản thân. Ban đầu khi mới vào Hỏa Thần Vệ nàng ta chỉ ở vị trí thấp nhất, nhưng sau hai năm đã đánh bại tất cả nam nhân, cuối cùng được mọi người đưa lên làm thống soái Hỏa Thần Vệ.
Cổ Mộng Kỳ khẽ nói, cùng là nữ tử nhưng lời nói của cô đầy sự khâm phục.
– Lợi hại thật!
Cổ Yên và cổ Nhã cảm thán.
Lâm Động cũng gật gù, hắn có thể tường tượng đằng sau danh tiếng là sự nỗ lực và trả giá nhiều đến mức nào. Cả thế gian này thiên tài yêu nghiệt không ít, nhưng những người thành danh được không phải nhiều. Nữ tử cao ngạo không chịu thua nam nhân như vậy quả thật rất có mị lực.
– Lâm Động ca cũng không kém mà, huynh ấy xuất thân từ vương triều cấp thấp ở Đông Huyền Vực. Tâm Liên tỷ tỷ nói thế nào cũng được Ma La chiếu cố, còn Lâm Động ca thì một mình đơn thương độc mã mà có được ngày hôm nay. Vì thế Lâm Động ca vẫn lợi hại hơn.
Mộ Linh San ở bên cạnh cười hi hi, ở với Lâm Động lâu cô bé cũng biết nhiều về hắn hơn.
– Ha ha, hắn là quái thai mà.
Cổ Mộng Kỳ che miệng cười, ánh mắt nhìn Lâm Động lấp lánh, có thể cô không biết trước đây Lâm Động thế nào, nhưng ít nhất ở Loạn Ma Hải này cô đã chứng kiến hắn từ một kẻ vô danh trở thành người nổi danh khắc hải vực toàn cường giả này.
– Cải chính một chút, ta không đơn thương độc mã, ta còn có hai huynh đệ.
Lâm Động xoa đầu Mộ Linh San, cười:
– Hơn nữa ta so sánh với nàng ấy làm gì. So sánh với nữ tử không có cảm giác thắng lợi.
– Đường cô nương mà nghe thấy là không vui đâu.
Cổ Yên cười.
Lâm Động chỉ lắc đầu, rồi nhìn về hướng Huyền Thiên Điện. Sau khi Hỏa Thần Vệ ổn định cục diện thì đột nhiên một đạo hồng quang bùng phát, bên trong xuất hiện một nam tử cao lớn với chiếc áo choàng đỏ rực.
Hắn vừa xuất hiên, nhiệt đô không gian lập tức tăng cao. Không khí xung quanh hắn là những ngọn lửa rực cháy, hắn lúc này dường như là vua của lửa.
Tiếng ồn ào bị áp lực từ nam nhân này đè xuống, ngay những cường giả kiệt ngao bất thuận khi nhìn thấy thân ảnh to lớn đó cũng phải kính sợ
Điện chủ Viêm Thân Điện, người năm trong tay Hỏa Diệm Tô Phù, Ma La.
Đây là vị siêu cấp cường giả mà danh tiếng vang dội khắp Loạn Ma Hải, thậm chí cà những địa vực xa xôi khác. Ở Loạn Ma Hải, hắn là bá chủ khiến người ta kính sợ.
Ma La đứng trên biển lửa, ánh mắt đỏ rực quét xung quanh, những ai bắt gặp ánh mắt ấy cũng thấy huyết dịch sôi sục, vội vàng tránh đi.
– Đầu tiên ta xin cảm tạ chư vị đã đến tham dự Tranh Bá Chiến do Viêm Thần Điện ta tổ chức. Cuộc thi cũng không có nhiều quy tắc, ai chiến thắng cuối cùng sẽ giành được Lôi Đình Tổ Phù.
Giọng nói uy nghiêm đem theo nguyên lực hùng hồn vang vọng khắp không gian.
Vút!
Ma La vung tay, một đạo hồng quang bắn ra, biến thành một tấm ương khổng lồ cỡ vạn trượng trên không trung. Bên trong tấm gương là một vùng đại địa núi non rộng lớn.
– Đây chính là Vô Lượng Kính của Viêm Thần Điện ta, trong đó có một vùng không gian, đồng thời đó cũng là địa điểm diễn ra Tranh Bá Chiến. Bên trong Vô Lượng Kính là ngọn Vô Lượng Sơn, đỏ chính là chiến trường cuối cùng của các ngươi.
Ma La dứt lời, mặt kính dao động, hiện ra một ngọn núi nguy nga đứng sừng sững như cột chống trời.
– Lôi Đình Tổ Phù ở trên đỉnh Vô Lượng Sơn.
Tầng mây trên đỉnh núi tan ra, chỉ thấy nơi trên cùng lấp lánh lôi quang, ẩn hiện một đạo phù văn cổ xưa với luồng năng lượng hùng hồn.
Mọi ánh mắt đều nhìn về đạo phù văn đó, không ít người mắt đã đỏ lên, nhịp thở trở nên nặng nhọc.
Ai cũng biết sức mạnh của tổ phù, chỉ cần có Lôi Đình Tổ Phù là sau này sẽ đạt được đến mức của Ma La.
– Vô Lượng Sơn có mười ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có phong ấn, chỉ mười người có được phong ấn mới được lên Vô Lượng Sơn. Cũng có nghĩa là chỉ mười người mạnh nhất mới có tư cách tranh đoạt Lôi Đình Tổ Phù.
Lâm Động tặc lưỡi, số lượng cường giả đến đây đông như vậy, không biết có bao nhiêu người ngọa hổ tàng long. Nhưng cuối cùng lại chi có mười người là được lên Vô Lượng Sơn, cạnh tranh quả nhiên tàn khốc.
– Lời giới thiệu đến đây là hết.
Ma La cười, rồi hô vang:
– Giờ bán tọa tuyên bố, Tranh Bá Chiến mở màn!
Uỳnh!
Không khí lập tức bùng nổ, vô vàn thân ảnh mắt đỏ rực, tựa ong vỡ tổ lao về phía tấm gương ánh sáng kia.
Cảnh tượng thật khiến huyết dịch sục sôi.
– Lâm Đông ca, Linh San, có lên!
Cổ Nhã lúc này gương mặt cũng ửng đỏ, cười nói.
– ừm.
Lâm Động gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn nữ tử tay cầm trường thương phượng, hoàng lửa kia. Nàng ngoảnh sang cười nhẹ, tay hất lọn tóc trước ngực, rồi biến ( thành quang ảnh bay về phía tấm gương.
Ngay khi đó một tiếng cười lọt vào tai Lâm Động.
– Lâm Động, đừng có tụt đằng sau ta quá nhiều, ta sẽ không nể mặt ngươi đâu.
Lâm Động cười lớn, hào khí dâng tràn.
– Linh San, đi nào!
Mộ Linh San gật đầu cười, hai tay vung lên,út hiện ra, rồi hai người cùng hòa vào dòng người bay vào tấm gương ánh sáng.
Cuối cùng ngày hội này cũng đã bắt đầu.
Chương 1004 : Huyết chi Trảm Đầu Vệ
Đây là vùng núi rộng bao la không thấy điểm tận cùng, cả vùng được bao phủ bởi một màu xanh mướt. Những ngọn núi cao sừng sững như người khổng lồ, thỉnh thoảng còn có tiếng thú dữ gầm vọng ra, sinh khí ngập tràn.
Uỳnh!
Trong không gian yên tĩnh bỗng nhiên vang lên những tiếng nổ lớn, chì thấy bầu trời giống như bị tách ra một cái hố lớn, vô số quang ảnh lao vào như vũ bão rồi đáp xuống vùng núi bao la. Những vị khách này khiến không gian tĩnh lặng trong tấm gương đột nhiên sục sôi…
Soạt!
Ở một chỗ nào đó, hai quang ảnh hiện ra, là Lâm Động và Mộ Linh San.
Vừa xuất hiện hai người đều không kìm nổi hiếu kỳ quét mắt nhìn xung quanh. Lâm Động có phần kinh ngạc, cười nói:
– Không ngờ Viêm Thần Điện lại có món thuần nguyên chi bảo tự có không gian bên trong thế này…
Rõ ràng Vô Lượng Kính cũng tương tự như Phần Thiên Đỉnh, đều có không gian bên trong nó. Chỉ có điều sinh khí của Vô Lượng Kính dồi dào hơn, còn Phần Thiên Đinh chỉ có một vùng hoang mạc đỏ.
– Đông thật…
Mộ Linh San ngẩng lên nhìn vô số quang ảnh tựa pháo hoa đẹp mắt, khá phấn khích nói.
– Đúng vậy, không ít người đâu…
Lâm Động cũng cười, rồi hắn giơ tay lên, trong bàn tay hắn là một đạo quang ấn. Đó là thứ tự động xuất hiện khi vào trong Vô Lượng Kính. Thường thì nếu gặp nguy hiểm trong Vô Lượng Kính, chỉ cần bóp nát quang ấn trong tay là sẽ tự ra khỏi Vô Lượng Kính. Đương nhiên, như vậy cũng mất cơ hội tranh đoạt Lôi Đình Tổ Phù.
Hai người Lâm Động vào không lâu, xung quanh đã không ngùng có những quang ảnh khác hiện ra, các cường giả nhìn hai người Lâm Động đầy cảnh giác, cũng không nói nhiều, bay vào trong khu rừng luôn.
– Chúng ta cũng đi thôi.truyện tà tu audio
Lâm Động cười, hắn có thể nhận thấy, ngày một nhiều cường giả xuất hiện thì nguyên lực trong không gian cũng xáo động hơn. Rõ ràng đã có không ít trận chiến nổ ra. Lôi Đình Tổ Phù chỉ có một, cũng chỉ có một người chiến thắng cuối cùng, vì thế mọi người đều là đối thủ của nhau.
– Đi nào.
Lâm Động hô một tiếng rồi biến thành thanh quang bay đi, theo sau là Mộ Linh San. Hai người vào trong khu rừng núi nguyên sinh rậm rạp, nhằm thẳng hướng Vô Lượng Sơn ở trung tâm không gian này, cũng là chiến trường cuối cùng.
Sau khi vô số cường giả vào trong này, không gian cũng trở nên nóng bỏng sục sôi. Vô số những trận đấu lớn nhỏ cùng lúc bùng nổ, ngay không khí cũng như có mùi khét.
Hơn nữa trong không gian này, ngoài nhũng cường giả này ra còn có không ít yêu thú thực lực ngang ngược. Vì thế những người tham gia không chỉ phải đối đầu với những đối thủ cạnh tranh mà còn phải cẩn thận với nhưng yêu thú hung hãn ẩn tàng trong rừng núi.
Hai người bay xuyên qua khu rừng, trên đường họ thấy không dưới trăm trận chiến đấu, nhưng hai người không hề dừng lại, họ cần đến Vô Lượng Sơn nhanh nhất có thể và giành được phong ấn để lên Vô Lượng sơn.
Dọc đường cũng gặp một số kẻ không có mắt ngăn cản, nhưng phần lớn đều 4 không cần đến Lâm Động động thủ thì Mộ Linh San đã phấn khích dùng Sinh Tử ( Quan Cái đánh chúng bay khỏi không gian.
Càng vào sâu Lâm Động càng thấy nhiều luồng khí tức mạnh mẽ, rõ ràng những người vào đây với tốc độ đó không phải loại dễ đối phó.
Bốp!
Lâm Động giẫm chân lên một cành cây to, thân hình bay đi như tên bắn. Hai mắt hắn nheo lại nhìn lên bầu trời, chắc lúc này hội Đường Tâm Liên cũng đang đến Vô Lượng Sơn, chỉ là không biết rốt cuộc ai sẽ nhanh hơn.
– Lâm Động ca, cẩn thận!
Lúc ấy, Mộ Linh San ở phía sau sắc mặt bỗng thay đổi, chân điểm lên một cành cây rồi bay lên trước, tay vung Sinh Tử Quan Cái bắn ra một đạo hắc quang.
Vút vút!
Cùng lúc đó, từ trong rừng sâu, hơn chục đạo kình phong mạnh mẽ bắn ra, hai bên lao vào nhau, kình phong cuồng bạo khuếch tán khiến cây cối xung quanh đổ
Soạt!
Một vài thân ảnh quỷ mị hiện ra từ trong lùm câu, nhìn hai người Lâm Động với ánh mắt không chút thiện ý.
Lâm Động đứng trên cây, nheo mắt nhìn sáu người đó. Tạo hình của chúng rất kỳ lạ, mặc áo bào màu đỏ máu, trong tay là cây đao lưỡi răng cưa đỏ au, thân đao dài đến hàng trượng.
Điều khiến Lâm Động ngạc nhiên nhất chính là khí tức của chúng đều đạt đến ngưỡng cửa Tử Huyền Cảnh, bề mặt cơ thể chúng cũng có tử khí bao quanh.
– Hề hề, không ngờ lại câu được con cá to, đây không phải tân nhân mới vào Tân Tú Bảng đó sao..ể
Một nam tử gầy gò cười kỳ quái nhìn Lâm Động.
– Các ngươi…Huyết chi Trảm Đầu Vệ?
Lâm Động nhìn chúng, nhíu mày nói.
– Xem ra sáu huynh đệ bọn ta cũng không đến nỗi bị người ta lãng quên.
Một tên cười, chi là tiếng cười đầy mùi máu.
Huyết chi Trảm Đầu Vệ là một tiểu đội khá có hung danh ở Loạn Ma Hải. Tiểu đội có sáu người, xếp hạng từ mười hai đến mười tám Tân Tú Bảng…Đương nhiên nếu chúng chỉ có chiến đấu lực như trong Tân Tú Bảng thi Lâm Động cũng chẳng quan tâm. Đáng tiếc là nửa năm trước chúng đã liên thủ giết chét cường giả đứng thứ tám Tân Tú Bảng hồi đó, chấn động một thời.
Chiến đấu lực cá nhân của chúng không nổi trội nhưng khi chúng đã ra tay, dù đối thủ mạnh hay yếu thì chúng cũng đều liên thủ. Chiến đấu lực tăng lên gấp mấy lần. Nếu Tân Tú Bảng tính chiến đấu lực tổng hợp thì Huyết chi Trảm Đầu Vệ chắc chắn thuộc hàng mười người đứng đầu Tân Tú Bảng.
Vì thế, khi Lâm Động nhận ra tiểu đội này, hắn không khỏi thầm thấy kinh ngạc.
– Hai ngươi tự bóp nát linh ấn hay để lại hai cái đầu lâu?
Nam tử gầy gò kia chầm chậm giơ đao lên, chỉ Lâm Động cười nhạt.
Sờ dĩ chúng được gọi là Huyết chi Trảm Đầu Vệ là vì đối thủ của chúng cuối cùng đền bị chúng chặt đầu, đó cũng là sở thích của chúng.
Lâm Động cười nhạt, chỉ là trong ánh mắt tràn lên ánh hàn quang, rồi hắn siết tay ị
lại, Lôi Đế Quyền Trượng hiện ra, lôi quang và tiếng sấm rền vang khắp không gian.
– Linh San, tốc chiến tốc thắng. t Lâm Động tay cầm Lôi Đe Quyền Trượng, vẻ mặt lạnh tanh dâng tràn đầy sát ý.
Hỏa Viêm Thành.
Sau khi một lượng lớn cường giả đã vào trong Vô Lượng Kính, tấm gương lớn vạn trượng cũng phân chia thành hàng vạn tấm gương lớn nhỏ, trong đó phản chiếu những trận chiến đấu trong không gian kia.
– ủa, đó là Huyết chi Trảm Đầu Vệ…
– Chúng đang đấu với…Lâm Động?
– Chậc, thú vị thật. Không ngờ hai đối tượng hung hãn lại gặp nhau…
– Huyết chi Trảm Đầu Vệ không dễ đối phó đâu, nhưng Lâm Động cũng không tầm thường, chúng giao đấu thì thú vị rồi.
Trên bầu trời đột nhiên có tiếng xôn xao, không ít người đều nhìn về mảnh gương có trận chiến giữa Lâm Động và Huyết chi Trảm Đầu Vệ…
Ở mộ góc, ba người Cổ Mộng Kỳ cũng nhận ra, ánh mắt đều ngưng trọng, cổ Yên và Cổ Nhã đều khá lo lắng, hai cô cũng đã biết đến hung danh của Huyết chi Trảm Đầu Vệ.
Xem ra vận khí của hai người Lâm Động không tốt, chưa được bao lâu đã gặp phải đối thủ đáng gườm như vậy.
Chương 1005 : Tiến về phía trước
Uỳnh!
Tiếng sấm sét bùng nổ từ trong người Lâm Động, một đạo thanh quang lướt tới nhanh như chớp, cây quyền trượng màu bạc không ngừng tỏa ra những luồng năng lượng cuồng bạo.
Keng!
Sáu cây đao bao phủ bởi nguyên lực hùng hồn đồng thời chém xuống Lôi Đế Quyền Trượng.
Tia lửa bắn khắp bốn phía, kình phong cuồng bạo cuộn trào. Mặt đất lập tức xuất hiện vô số đường rạn nút sâu hàng chục trượng, nhũng ngọn cây khổng lồ ở xung quanh cũng đổ rạp.
Lôi Đế Quyền Trượng rung lên, lôi quang lấp lánh để đầy lùi sức mạnh đang xâm thực, cánh tay Lâm Động cũng bị rung chấn.
Sáu người bọn Huyết chi Trảm Đầu Vệ đều bị chấn động lùi sau mất mấy bước, rồi lập thành trận hình bán nguyệt, tay siết chặt cây đại đao cảm nhận một cơn nhói đau.
– Chẳng trách mà vào được tốp mười Tân Tú Bảng, quả nhiên có bản lĩnh.
Nam tử gầy gò kia liếm môi, ánh mắt có phần ngưng trọng. Lâm Động hiện tại tuy chỉ là Sinh Huyền Cảnh viên mãn nhưng chiến đấu lực lại khiến người ta phải kinh ngạc. Sáu người bọn chúng liên thủ mà chẳng giành được chút lợi thế nào.
Sắc mặt Lâm Động vẫn bình thản, sáu kẻ này công thù rất ăn ý với nhau, võ học cũng giống nhau, khi ra tay hỗ trợ lẫn nhau, quả là khó đối phó.
Nhưng kiểu liên thủ này cũng có nhược điểm. Chỉ cần một trong sáu người bị tách ra là chiến đấu lục sẽ giảm mạnh.
– Linh San, tách một tên ra.
Lâm Động khẽ nói.
– ừrn.
Mộ Linh San ở bên cạnh chờ đợi từ lâu, nghe vậy lập tức gật đầu, bay ra đem theo Sinh Tử Quan Cái rồi giáng thật mạnh xuống một tên.
– Ngươi muốn chết!
Sáu kẻ đó thấy vậy, ánh mắt lập tức lạnh tanh, định ra tay thì nhân ảnh thanh quang đã xuất hiện ở phía trước, Lôi Đế Quyền Trượng vẽ ra vô số tàn ảnh ập tới năm kẻ kia.
Hai người phân Huyết chi Trảm Đầu Vệ thành hai phần. Vào khoảnh khắc chủng tách ra, khí thế vốn mạnh mẽ đột nhiên yếu đi rõ rệt.
– Lôi Long Tỏa Thiên Trận!
Nguyên lực hùng hồn bỗng chốc cuồn trào từ trong cơ thể Lâm Động, Lôi Đế Quyền Trượng trong tay hắn rung lên, một con lôi long bay ra quất đuôi đem theo sức mạnh kinh người đập xuống đại đao của Huyết chi Trảm Đầu Vệ.
Uỳnh!
Tiếng sấm rền vang, năm kẻ Huyết chi Trám Đầu Vệ bay ngược ra sau, trên cây đại đao trong tay chúng có lôi quang bao phủ, lôi đình lực nhanh chóng men theo thân đao xâm thực vào cơ thể khiến tóc chúng dựng đứng lên.
Phập!
Đại đao cắm thẳng xuống mặt đất, lúc này năm thân ảnh kia mới dùng lại, gương mặt kẻ nào cũng xạm đen, hiển nhiên bị sét đánh không nhẹ
– Đáng gờm thật.
Một kẻ trong số đó nhìn thân ảnh đang chầm chậm bước tới với cây Lôi Đế Quyền Trượng trong tay, giọng nói có phần kiêng dề.
Bốn người còn lại sắc mặt cũng khó coi, chúng đã từng nghe đến danh tiếng của Lâm Động, nhưng không ngờ lại nhanh chóng rơi vào thế hạ phong thế này.
– Lần sau có động thủ thì hãy nhìn cho rõ, ta đang vội, sợ là không thể giằng có với các ngươi được….
Lâm Động dừng bước, nhìn năm kẻ kia cười lạnh lùng. Trên trán hắn lan tỏa một tia sét, rồi một con mắt yêu dị lấp lánh lôi quang hiện ra.
– Rút lui!
–
Nam tử gầy gò thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng hô lên.
Uỳnh!
Thế nhưng ngay lúc ấy, lôi nhãn trên trán Lâm Động bắn ra một đạo lôi quang hàng trăm trượng tựa con lôi long giơ nanh múa vuốt bay ra.
Lôi quang đánh xuống tạo nên một rãnh sâu hàng trăm trượng trên mặt đất.
– Bách Thú Trảm Đầu Đao!
Năm người bọn Huyết chi Tràm Đầu Vệ nhìn con lôi long đang lao tới, sắc mặt đều trở nên nặng nề, rồi lập tức tiến lại gần nhau, giơ cao đại đao, nguyên lực hùng hồn cùng trào dâng.
Grào!
Huyết quang bắn ra biến thành một cây đại đao khổng lồ, trên thân đao là hàng trăm loài yêu thú ẩn hiện, vô vàn tiếng gầm rú vang lên kinh động hồn phách.
Rầm!
Huyết đao và lôi long lao thẳng vào nhau, tiếng nổ động trời vang lên, sóng xung kích khuếch tán ra bốn phía sạt bằng cả vùng núi rậm rạp hàng nghìn dặm.
Một số thân ảnh bay ra một cách thảm hại rồi dừng lại trên không, ánh mắt kinh ngạc nhìn nơi bắt nguồn của luồng sức mạnh đó. Cú va chạm đó quả thực kinh người, không biết là thần thánh phương nào…
Bụi mù tan dần, nơi không địa rộng nghìn trượng ẩn hiện một thân ảnh tay cầm quyền trượng, không xa phía đối diện hắn chính là năm người hội Huyết chi Trảm Đầu Vệ.
– Đó là…Lâm Động?
– ủa, đối thủ của hắn là sáu người hội Huyết chi Trảm Đầu Vệ?
– Hề, xem ra chúng gặp phải đối thủ đáng gờm rồi.
– Tên Lâm Động đó cũng thật lợi hại, sáu người bọn Huyết chi Trảm Đầu Vệ liên thủ, ngay mười người đầu tiên của Tân Tú Bảng cũng khó lòng kích bại, không ngờ hôm nay lại bại dưới tay Lâm Động…
Nhìn những nhân ảnh đang đối đầu nhau trên không trung, cường giả ở xung quanh lập túc bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn càng thêm dè chừng.
Lâm Động vẻ mặt bình thản nhìn năm người bọn Huyết chi Trảm Đầu Vệ khí tức yếu ớt, bộ dạng thảm hại, rồi liếc nhìn kẻ thứ sáu còn lại đang bị Mộ Linh San giữ chân, bình thản nói:
– Còn không bóp nát linh ẩn, định chờ ta chặt đầu các ngươi sao?
Năm người bọn Huyết chi Trảm Đầu Vệ sắc mặt lập tức biên đôi, nhìn nhau rồi cắn răng, nói:
– Lâm Động, chuyện hôm nay chúng ta sẽ lại tính sổ với nhau!.
Tuy thất bại thảm hại, nhưng đương nhiên vẫn phải giữ chút thể diện, có điều khi vừa dứt lời thì sắc mặt Lâm Động lập tức tối lại, chúng vội vàng bóp nát linh ấn
Linh ấn vỡ, không gian xung quanh chúng biến dạng rồi đưa chúng ta khỏi Vô Lượng Kính.
– Mẹ kiếp, xui xẻo thật!
Tên Huyết chi Trảm Đầu Vệ cuối cùng đành không cam lòng mà chửi, cũng không để ý đến Mộ Linh San nữa, bóp nát linh ấn rồi chạy khỏi Vô Lượng Kính.
Mộ Linh San ôm Sinh Tử Quan Cái, khóe miệng nhếch lên, mấy tên này xuất hiện thì khí thế lắm, nhưng không ngờ lại kém cỏi đến vậy.
– Đi thôi!
Lâm Động lật tay thu Lôi Đế Quyền Trượng về Hắn nhíu mày nhìn những cường giả ở xung quanh bị kinh động mà xuất hiện, rồi bay vào sâu trong rừng.
Những cường giả kia thấy hướng bay của Lâm Động lập tức tránh đường, họ không muốn đụng vào thứ sát tinh này.
Khi hai người Lâm Động đi xa thì họ không biết ở một nơi xa, trên một ngọn cây to hiện ra một hắc ảnh. Hắn nhìn về hướng hai người đi, khóe môi cong lên, lầm bầm:
– Chẳng trách mà ba người bọn Hoắc Nguyên bị giải quyết, đúng là có chút bản lĩnh…
– Nhưng Nguyên Môn có lệnh, mạng ngươi phải lấy về…
Dứt lời, thân thể hắn bỗng biến dạng, rồi biến mất trong không gian.
Khi hai người Lâm Động đi xa thì họ không biết ở một nơi xa, trên một ngọn cây to hiện ra một hắc ảnh. Hắn nhìn về hướng hai người đi, khóe môi cong lên, lầm bầm:
– Chẳng trách mà ba người bọn Hoắc Nguyên bị giải quyết, đúng là có chút bản lĩnh…
– Nhưng Nguyên Môn có lệnh, mạng ngươi phải lấy về…
Dứt lời, thân thể hắn bỗng biến dạng, rồi biến mất trong không gian.truyện Kiếm Hiệp