1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 18 [ chương 86 đến 90 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 18 [ chương 86 đến 90 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 86 : Cứu viện

“Con đi?”

Trong đại sảnh, nghe thấy Lâm Động nói thế, không ít người biến sắc, Lâm Khiếu nhíu mày, sau đó đưa mắt nhìn hai người Lâm Khẳng và Lâm Mãng, trầm giọng nói:

“Đội ngũ lần này là do Tạ gia Tạ Khiêm xuất lĩnh, lão già này vô cùng nham hiểm, hơn nữa lại có thực lực Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ, không dưới đám người Lôi Phích đâu!”

“Lão già đó ư?”

Lâm Động bình tĩnh nói.

Nghe vậy, ba người Lâm Khiếu đều không nói gì, bởi họ không biết nói gì cho phải.

“Lẽ nào chúng ta cứ trợn mắt nhìn mẫu thân bị hai nhà Lôi Tạ kia bắt?”

“Nếu như không được, vậy thì ta sẽ dẫn người đi, cho dù có phải liều cái mạng cũng phải cứu được mọi người về.”

Lâm Mãng vẫn im lặng, đột nhiên mở miệng nói, khi nói câu này đôi mắt hắn cũng trở nên độc ác như mắt của con sói, hai nhà Lôi Tạ muốn diệt Lâm gia, vậy thì liều mạng với bọn họ thôi.

Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng hít sâu một hơi, bọn họ biết, nếu như Lâm Động thì có khả năng sẽ cứu được người về, đổi lại là bọn họ thì chưa chắc.

Phòng khách lại một lần nữa trở nên im ắng, Lâm Khiếu cùng Lâm Khẳng mang hết toàn bộ sức lực kiềm chế tâm tình, hiện giờ Lâm gia đang ở trong thời khắc nguy nan, chỉ cần đi nhầm một bước là có khả năng bị hủy diệt.

“Phụ thân, con có thể giết Lôi Hình, đả thương Lôi Phích, điều đó đã chứng minh con mạnh hơn người!”

Lâm Động nhìn chằm chằm vào Lâm Khiếu ba người, chậm rãi nói.

Câu nói này mặc dù mang tính đả kích người, nhưng mà ba người Lâm Khiếu không thể cãi lại, thực lực hiện giờ của Lâm Động đúng là đã vượt qua bọn họ rồi.

“Ta sẽ lập tức an bài một đội hảo thủ đi theo tiếp ứng cho con!”

Nhìn thân hình thẳng tắp như trường thương đứng trong đại sảnh của thiếu niên, Lâm Khiếu không còn chần chừ gì nữa, trầm giọng nói.

Ở bên cạnh, Lâm Khẳng cùng Lâm Mãng nghe vậy cũng nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn yên lặng gật đầu.

Lâm Khiếu làm việc nhanh chóng dứt khoát, sau khi quyết định xong hắn lập tức gọi ngay một đội hộ vệ tới, tổng cộng khoảng chừng 20 hảo thủ của Lâm gia có thực lực không tệ, đứng ở bên ngoài đại sảnh chờ xuất phát.

“U!”

Nhìn đội nhân mã này, Lâm Động gật đầu một cái, huýt gió một tiếng, tiếng hổ gầm theo đó vang lên, một cái bóng đỏ như lửa, nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Động, bóng đỏ này chính là Tiểu Viêm.

“Theo ta xuất phát!”

Lâm Động nhảy lên hổ lưng, ánh mắt băng lãnh, không nói nhiều lời vô nghĩa, hắn giơ tay lên, sau đó lao ra ngoài cửa trang.

“Lâm Động, cẩn thận!”

Nhìn thân ảnh có chút gầy gò, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy yên tâm, Lâm Hà lau nước mắt, kêu lên.

“Yên tâm, đệ nhất định cứu được toàn bộ mọi người bình an trở về!”

Trên lưng hổ thiếu niên không quay đầu lại, giơ tay vẫy vẫy về phía sau, bụi vàng bốc lên, thân hình đó đắm chìm trong bụi hồng trần, mười mấy hảo thủ Lâm gia nhanh chóng bám sát.

Nhìn một đám thân ảnh nhanh chóng biến mất, bàn tay của đám người Lâm Khiếu cũng chậm rãi nắm chặt lại.

. . .Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Trên một sơn đạo cách Thiết Mộc Trang chừng 10 dặm, có một đám người đang hoảng sợ chật vật lao đi, xung quanh đám người này có những hộ vệ tay cầm đao kiếm, ánh mắt của bọn họ nghiêm túc không ngừng quan sát xung quanh.

“Tách!”

Đang dùng tốc độ cao nhất để di chuyển, đột nhiên có một vật màu xám từ trong rừng cây bay ra, rơi vào trong tay một người hộ vệ, người kia sau khi nhìn thoáng qua, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Thế nào?”

Ở trong đội ngũ, một vị nữ tử dáng người xinh đẹp nhìn thấy cảnh tượng này, lông mi nhíu lại hỏi, nàng chính là mẫu thân của Lâm Động, Liễu Nghiên.

“Người phụ trách đoạn hậu, toàn bộ đã chết.”

Trung niên nam tử có tên là La Lăng, sắc mặt khó coi khẽ thở dài một hơi, bàn tay thô ráp của hắn nắm chặt thanh đại đao nhuốm máu bên hông.

“Tạ gia dùng tốc độ cao nhất truy sát chúng ta, nếu bàn về tốc độ chúng ta đương nhiên kém bọn họ, đợi lát nữa thuộc hạ dẫn theo một đám hộ vệ đoạn hậu, phu nhân và mọi người tranh thủ thời gian chạy tới Thiết Mộc Trang, đến được đó các người đã được an toàn.”

Liễu Nghiên cùng với một người phụ nữ mặ cẩm y liếc mắt nhìn nhau, họ im lặng gật đầu, sau đó mọi người đều sờ vào thanh chủy thủ trong tay áo, nếu tới bước cuối cùng họ thà chết chứ không biến mình trở thành vật cá cược trong tay Tạ gia.

“Tất cả huynh đệ, chuẩn bị cung tên, yểm hộ các phu nhân rời đi!”

La Lăng cũng là người quả đoán, rút đại đao bên hông, lớn tiếng quát lớn.

Nghe thấy tiếng quát này, những hộ vệ còn lại cũng cắn răng một cái, trên mặt hiện lên sự độc ác rút cung tên.

“Vù vù!”

Nhưng mà, ngay khi những hộ vệ này vừa mới chuẩn bị dừng lại để chặn đám nhân mã của Tạ gia đang truy sát, thì ở trong rừng cây bỗng nhiên có vô số mũi tên bắn ra, hơn 10 người lập tức bị trúng tên, máu tươi đầm đìa ngã xuống.

“Cẩn thận! Bày trận bảo hộ!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, La Lăng biến sắc, vội vàng quát lớn.

“Ha hả, Tạ Khiêm ta tự thân xuất mã, nếu như ngay cả một đám tôm tép các ngươi mà còn không thu thập được, vậy thì đúng là để cho người ta chê cười rồi?”

Khi Tạ Khiêm cười xong, trong rừng cây lại vang lên những thanh âm xé gió, ngay sau đó, một đạo thân ảnh nhanh chóng lao ra, vững vàng hạ xuống mặt đất, dùng vẻ mặt tươi cười nhìn đám người La Lăng, người này chính là gia chủ Tạ gia – Tạ Khiêm.

Ở phía sau Tạ Khiêm, có hơn 10 đạo thân ảnh đang lục tục kéo ra, xếp thành hình cánh cung, vây đám người La Lăng lại.

“Giao người ra đây, ta cho các ngươi một con đường sống.”

Tạ Khiêm nhìn về phía La Lăng, cười nói.

“Giao con mẹ ngươi!”

La Lăng phun một bãi nước bọt, nhìn Tạ Khiêm mắng.

Tạ Khiêm lùi lại hai bước, tránh khỏi bãi nước miếng, nụ cười trên mặt dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào La Lăng, khẽ cười nói:

“Đợi tới khi ngươi rơi vào trong tay của ta, ngươi sẽ biết cái gì gọi là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.”

“Giết!”

Nghe thấy Tạ Khiêm bình thản nói một câu như vậy, đám hộ vệ Tạ gia như thủy triều lập tức tràn lên, xông vào đám người phía trước liều mạng.

“Xông lên!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, La Lăng cắn chặt hàm răng, lớn tiếng hét lên, sau đó dẫn đầu mang theo đội ngũ, vọt tới đám người đang lao tới.

“Keng keng!”

Khi nhân mã hai bên lao vào nhau, tiếng đao kiếm vang lên, máu tươi thân thể văng tung tóe, mùi máu tươi tràn ngập khu rừng.

“Giết!”

Ánh mắt La Lăng như đã bị máu nhuộm đỏ, hắn giống như một con dã thú, đại đao trong tay được dồn Nguyên Lực hùng hậu, chém vào thân ảnh ở phía trước. Địa Nguyên cảnh hậu kỳ cao thủ liều mạng đã khiến cho không ít hộ vệ Tạ gia bị chém thành hai đoạn, nhưng mà nhân số bên Lâm gia cũng giảm đi nhanh chóng.

“Keng!”

Lại một thân ảnh nữa xuất hiện trước mặt, La Lăng nổi giận vung đao, nhưng đột nhiên hắn thấy một cỗ lực lượng cường đại truyền tới, hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như diều đứt dây bay ngược ra sau, lọt thỏm vào trong đám người đang đánh đấm liều chết.

Tạ Khiêm cầm một thanh đoản kiếm, sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn La Lăng đang muốn bò dậy, bấm tay bắn ra, đoản kiếm hóa thành một đạo kiếm quang, nhanh như tia chớp bắn về phía đầu của La Lăng.

Nhìn thấy kiếm quang nhanh chóng lao tới, La Lăng cũng cảm nhận được mùi vị tử vong đang tới gần, nhưng mà lúc này hắn đã bất lực, chỉ có thể chậm rãi hai mắt nhắm lại, trong lòng thở dài một tiếng, cuối cùng hắn vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ. . .

“Đinh!”

Nhưng mà, trong lúc La Lăng đang nhắm mắt chờ chết, một đạo hắc mang đột nhiên từ trong rừng rậm lao tới, bắn ngay vào đạo kiếm quang kia, đánh bật nó ra chỗ khác.

“Ai? !”

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tạ Khiêm nhất thời phát lạnh.

“Ông nội ngươi!”

Trả lời câu hỏi của Tạ Khiêm là một tiếng cười nhạt, sau đó, một bóng hình đỏ như lửa mang theo một tiếng gầm lao từ trong rừng ra ngoài, ngạo nghễ đứng trước mặt đám người La Lăng và Liễu Nghiên.

Mọi người mau chóng nhìn vào đạo thân ảnh kia, chỉ thấy ở trên lưng hổ, một thiếu niên đứng thẳng như trường thương, hai mắt lạnh như băng, một cỗ sát khí sắc bén lan tỏa ra bốn xung quanh!

Chương 87 : Đoạn hậu

“Lâm Động!”

Khi nhìn thấy thiếu niên trên lưng hổ, sắc mặt Tạ Khiêm hơi đổi, bởi vì hắn thường xuyên đi lại với Lôi gia, cho nên biết chuyện Lâm Động đánh chết Lôi Hình, đả thương Lôi Phích, tuy lúc đầu hắn nghe thấy hắn không tin, nhưng sự thực đã chứng minh và làm cho hắn tin tưởng, từ đó hắn đã biết kiêng kị thiên tài của Lâm gia này rồi.

“Động nhi!”

Liễu Nghiên ở phía sau, khi thấy thân ảnh Lâm Động, trên gương mặt của nàng không có gì vui mừng, mà còn lo lắng, Tạ Khiêm có thực lực thế nào, trong lòng nàng đương nhiên hiểu rõ, nàng không muốn nhìn thấy Lâm Động có bất cứ điều gì ngoài ý muốn.

“Mẫu thân, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”

Lâm Động quay đầu, nhìn Liễu Nghiên cười cười, sau đó giương cánh tay lên, hơn 10 đạo thân ảnh từ trong rừng lao ra, bảo vệ đám người Liễu Nghiên vào giữa, những người bị thương cũng được băng bó vết thương.

Nhìn thấy đám Lâm gia hộ vệ tử thương thảm trọng, đôi môi của Lâm Động giật giật, hàn quang trong mắt hiện lên, ánh mắt tập trung nhìn vào thân hình Tạ Khiêm, nói:

“Hai nhà Lôi Tạ cấu kết với nhau làm việc xấu, thủ đoạn đúng là ti tiện.”

“Hắc, phụ thân của ngươi ở chỗ này cũng không dám nói câu đó, tiểu súc sinh này đúng là không biết cấp bậc lễ nghĩa là gì.”

Tuy nói Tạ Khiêm hơi có chút kiêng kị, nhưng mà khi thấy thằng nhóc miệng còn hôi sữa này chẳng coi hắn ra gì thì sắc mặt hắn cũng trầm xuống, cười lạnh nói.

“Muốn người khác nể mặt thì mình phải tốt, các ngươi toàn là lũ người không biết xấu hổ, ta làm gì phải quan tâm?”

Lâm Động châm chọc lắc đầu, sau đó hắn đảo mắt một lượt, người của Tạ gia ở đây đúng là không ít, nhưng mà chỉ có một mình Tạ Khiêm là cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, vậy thì chưa đủ rồi.

“Tiểu súc sinh, ngươi cho rằng mình có chút thực lực là dám ở trước mặt ta cuồng vọng hay sao? Hắc, vốn ta chỉ muốn bắt một đám gia quyến mà thôi, nay ngươi đã chủ động dâng tới cửa, vậy thì ta xin nhận!”

Tạ Khiêm âm trầm cười, đột nhiên vung tay lên.

“Vù!”

Khi Tạ Khiêm vung tay lên, ở trong rừng rậm có những đạo hàn mang bay ra, tiếng xé gió sắc bén lao về phía đám người Lâm Động.

“Hừ!”

Thấy thế, Lâm Động hừ lạnh một tiếng, tay áo rung lên, mấy đạo hắc mang nhanh như nhanh như tia chớp bắn ra, trực tiếp bắn nổ tung mấy thứ đang bay giữa không trung, sau đó tốc độ không giảm bay thẳng vào vị trí vừa phát ra những thứ ở trong rừng, những tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.

“Tiểu tử này quả nhiên am hiểu ám khí!”

Nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết trong rừng rậm, Tạ Khiêm khẽ cau mày, một lần nữa cười nhạt, lần này hắn dẫn theo không ít nhân thủ, hắn không tin Lâm Động có thể cứu được người rời đi.

“Giết!”

Tạ Khiêm quát lạnh một tiếng, đám hộ vệ vốn đang nhìn chằm chằm vào nhân mã của Lâm gia cũng nắm chặt vũ khí, hai mắt đỏ bừng, liều mạng xông vào đám người Lâm Động.

“Cẩn thận!”

Nhìn thấy nhân mã Tạ gia vọt tới, La Lăng sắc mặt tái nhợt cũng vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

“La Lăng thúc, ngươi dẫn người bảo hộ mẫu thân ta và các vị phu nhân tới Thiết Mộc Trang, những người còn lại hỗ trợ ngươi, ta đoạn hậu!”

Lâm Động thở ra một hơi, trầm giọng nói.

Nghe thấy Lâm Động muốn một mình đơn độc đoạn hậu, đám người La Lăng biến sắc.

“Động nhi!”

Liễu Nghiên cũng gấp gáp nói.

“Phu nhân xin yên tâm, Lâm Động thiếu gia không có việc gì đâu.”

Một vị hộ vệ đi theo Lâm Động từ Thiết Mộc Trang tới vội vàng cản Liễu Nghiên lại, thấp giọng nói.

“Được, Lâm Động thiếu gia cẩn thận một chút!”

Nhìn thấy đám hộ vệ mới tới tương đối bình tĩnh, ánh mắt La Lăng cũng hiện lên sự kinh ngạc, hắn không nói thêm gì nữa, trực tiếp quay đầu, dẫn theo nhân mã bảo hộ đám người Liễu Nghiên rút nhanh vào trong rừng.

Lâm Động từ trên lưng Tiểu Viêm nhảy xuống, hai tay hắn nắm chặt, một thanh kiếm bị hắn hút vào trong tay, Nguyên Lực hùng hậu nhanh chóng từ trong đan điền tuôn ra, thổi bay toàn bộ lá khô trên mặt đất.

“Rống!”

Tiểu Viêm vào thời khắc này cũng gầm lên một tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, một cỗ lực lượng như bài sơn đảo hải ngưng tự quanh thân nó, hiện giờ Tiểu Viêm đã có thể so sánh với cao thủ Thiên Nguyên cảnh, hơn nữa nó da thô thịt dày, hành động nhanh nhạy, lực sát thương lại càng khủng bố.

Lâm Động cầm thiết kiếm trong tay, thân hình lao vút ra ngoài trực tiếp xông vào đám nhân mã của Tạ gia, mỗi kiếm xẹt qua là một vệt máu vung vãi.

“Bang bang!”

So với việc Lâm Động xuất thủ, Tiểu Viêm ra tay còn đáng sợ hơn, thân hình khổng lồ của nó lao lên, đập vào người nào là người đó đổ rạp xuống, máu tươi phun tung tóe, hổ trảo sắc bén làm cho máu thịt bay khắp bầu trời.

Một người một thú đã kiềm chế được toàn bộ nhân mã Tạ gia, nơi hai thân ảnh này đi qua thì xác chết văng khắp nơi.

Chứng kiến nhân mã bên mình tổn thất thảm trọng, cho dù là Tạ Khiêm cũng không kiềm chế được nữa, hắn gầm lên một tiếng, giống như một con chim ưng lao về phía Lâm Động, thanh đại đao trong tay mang theo kình phong sắc bén, hung hăng bổ tới đầu của Lâm Động.

“Keng!”

Tuy bị mọi người vây khốn, nhưng nhờ có Tinh thần lực mà Lâm Động biết rõ hành động của những người xung quanh, bởi vậy, khi Tạ Khiêm đột nhiên xuất thủ, Lâm Động đã phát hiện, thiết kiếm dựng lên, mang theo một cỗ lực lượng cực kỳ tinh thuần chuẩn xác điểm vào mũi đao, hai cỗ Nguyên Lực hùng hậu va chạm vào nhau, kình phong khuếch tán ra xung quanh, chấn bay đám người ở xung quanh.

Sau khi chính diện giao thủ một cái, Lâm Động cước bộ nhẹ lui ra phía sau mấy bước, Tạ Khiêm thì xoay tròn ở giữa không trung sau đó rơi xuống đất mặt, nhưng mà hắn chưa kịp xuất thủ thì Lâm Động lao vào đám hộ vệ, mỗi một lần thiết kiếm vung lên là có một vệt máu ngang trời.

“Đồ khốn!”

Nhìn thấy Lâm Động không dám chính diện giao thủ với mình, mà lại tận lực giết chóc những hảo thủ của Tạ gia, sắc mặt Tạ Khiêm xanh mét, hắn nhah chóng đuổi tới, nhưng cho dù có đuổi như thế nào, thân hình Lâm Động cũng giống như cá trạch luồn lách trong đám người, đám nhân mã Tạ gia thấy vậy thì sợ hãi chật vật chạy trốn.

“Vèo vèo vèo!”

Trong khi đám người Tạ gia chạy trốn, thì trong rừng rậm lại bắn ra mấy đạo hắc mang sắc bén, xuyên thủng không ít yết hầu của chúng.

Trường giết chóc này chỉ mới kéo dài được mười mấy phút, nhân mã Tạ gia đã tổn thất một nửa, Tạ Khiêm nổi trận lôi đình, bản thân hắn cho rằng với thực lực Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ có thể kiềm chế Lâm Động, nhưng mà mỗi khi hắn đuổi tới thì Lâm Động lại sử dụng thân pháp quỷ dị, tránh xa công kích của hắn.

“Hư!”

Sau khi dây dưa một hồi, Lâm Động nhẩm tính thời gian, chắc chắn đám người Liễu Nghiên lúc này đã được an toàn, cho nên hắn huýt sáo một tiếng, bàn chân điểm xuống đất, thân hình tung lên cao, phóng vào trong rừng rậm, Tiểu Viêm cũng lập tức hóa thành một đạo cái bóng đỏ như lửa bám theo, đám nhân mã Tạ gia kinh hãi nhìn đống thi thể dưới đất, không dám đuổi theo.

“Đuổi theo cho ta!”

Tạ Khiêm sắc mặt âm hàn, đây là lần đầu tiên hắn kinh sợ, hơn nữa còn kinh sợ bởi một thiếu niên, hắn nuốt không trôi cục tức này, quát lên một tiếng chói tai, dẫn đầu đám người nhanh chóng lao vào trong rừng rậm, đuổi theo Lâm Động.

Vừa chạy vào trong rừng rậm, Tạ Khiêm lập tức nhìn thấy một cái bóng đỏ đang chạy trốn, hung quang trong mắt hiện lên, nhanh chóng đuổi theo.

Nhưng mà ngay khi Tạ Khiêm lao tới, thì một đạo hàn quang không hề có dấu hiệu dự báo phi thẳng vào hắn, Tạ Khiêm kinh hãi vội vàng đảo thanh đao đón đỡ.

“Đinh!”

Thiết kiếm mang theo Nguyên Lực hùng hậu khiến cho bàn tay của Tạ Khiêm tê dại, thân hình hắn vội vàng bay ngược trở lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tiểu súc sinh thật là gian xảo!”

Cho tới bây giờ, hắn mới hiểu được, Lâm Động tại sao không lập tức bỏ chạy, hóa ra thằng nhóc này ở muốn ở đây ám toán hắn, nếu như không phải hắn phản ứng nhanh một chút, thì sợ rằng đã bị thương không nhẹ.

“Lão rùa đen họ Tạ, lần sau ngươi không có may mắn như vậy nữa đâu. . .”

Khi thân hình Tạ Khiêm rút lui, Lâm Động cũng xuất hiện, hướng về phía trước cười lạnh, sau đó xoay người lao vào trong rừng rậm, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Tạ Khiêm.

“Tiểu súc sinh, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

Nhìn thân ảnh Lâm Động đi xa, sắc mặt Tạ Khiêm xanh lè, nổi giận gầm gừ, thanh âm cứ quanh quẩn trong rừng rậm.

Chương 88 : Đột phá

Cái bóng đỏ như lửa lao từ trong rừng ra, Lâm Động ngồi ở trên lưng hổ, nghe thấy thanh âm giận dữ ở phía sau truyền tới không khỏi cười lạnh một tiếng.

Tuy nói thực lực của Lâm Động vẫn ở cảnh giới Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, nhưng nếu như Lâm Động thi triển Tinh Thần Lực tiến công, việc giết Tạ Khiêm cũng không phải là chuyện không có khả năng, chỉ là nhiệm vụ của hắn lúc này là bảo vệ Liễu Nghiên và các phu nhân tới Thiết Mộc Trang, không muốn ở đây dây dưa cùng đám người này mà thôi, nếu không thì hắn sẽ cho Tạ gia nếm thử cái vị tổn thất máu thịt.

Khi Lâm Động còn đang suy nghĩ thì Tiểu Viêm đã lao ra khỏi khu rừng, không gian trước mặt sáng bừng, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên một cái đồi cách đó không xa, đám người Liễu Nghiên đang lo lắng nhìn vào bên trong này.

“Lâm Động thiếu gia đã trở về!”

La Lăng tinh mắt, khi nhìn thấy cái bóng đỏ hồng kia đã lập tức vui mừng như điên, hét lớn.

Nghe thấy tiếng kêu, đám người Liễu Nghiên cũng vội vã đưa mắt nhìn lại, khi thấy thiếu niên bình yên vô sự, tất cả mới thở dài nhẹ nhõm.

“La Lăng thúc, đi thôi.”

Tiểu Viêm giống như làn gió phóng lên núi, Lâm Động tiện tay quảng cái thiết kiếm đầy máu kia đi, quay sang nhìn La Lăng cười nói.

Ánh mắt La Lẳng đảo qua người Lâm Động một lần, thấy thân hình hắn dính đầy vết máu, mà cái miệng rộng của Tiểu Viêm còn lòe loẹt hơn, chứng kiến cảnh tượng này, La Lăng biết Lâm Động đã trải qua một trường đại chiến, nhưng mà bây giờ trông hắn vẫn sinh long hoạt hổ, không thấy suy yếu chút nào.

“Lâm Động thiếu gia, nhân mã của Tạ gia đâu?”

La Lăng cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Đã chết phân nửa rồi, Tạ Khiêm kia không dám đuổi theo.”

Lâm Động tùy ý nói.

Nghe vậy, La Lăng run rẩy, giờ hắn mới hiểu được vì sao những hộ vệ đi theo Lâm Động lại nói một cách tự tin như vậy, hóa ra thực lực của vị tiểu thiếu gia Lâm gia này, đã đạt tới một trình độ cực cao.

Mặc dù không biết nói gì với cái độ tuổi này, nhưng La Lăng cũng nhanh chóng tiếp nhận sự thực, có thể ở trước mặt Tạ Khiêm giết phân nửa nhân mã Tạ gia, điều này đủ để chứng minh thực lực của Lâm Động ít nhất cũng mạnh như Tạ Khiêm.

“Mẫu thân, không có chuyện gì nữa rồi, chúng ta tới Thiết Mộc Trang đi.”

Lâm Động nhìn về phía Liễu Nghiên cười cười, nói.

“Thằng nhóc này.”

Nhìn Lâm Động cười mà trên mặt vẫn còn dính đầy máu, Liễu Nghiên dùng ánh mắt yêu thương cầm lấy khăn vải, không ngừng lau cho hắn.

Lâm Động cứ để mặc cho Liễu Nghiên lau vết máu, sau đó mới vung tay lên, mang theo đội nhân mã này nhanh chóng tới Thiết Mộc Trang, ước chừng khoảng 2 canh giờ sau, Thiết Mộc Trang đã xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Ở trên tường viện của Thiết Mộc Trang, đám người Lâm Khiếu từ sau khi Lâm Động dẫn người rời đi, đã đứng ở nơi này lo lắng chờ đợi, khi nhìn thấy đám nhân mã quen thuộc xuất hiện, họ cuối cùng mới bỏ được một tảng đá đè nặng ở trong lòng.

“Sóng sau đè sóng trước, tiểu tử này, thật là không biết nói gì. . .”

Nhìn một thân ảnh đỏ hồng đang lao tới, Lâm Mãng không khỏi khẽ thở dài một hơi, đối với thực lực của Tạ Khiêm, bọn họ tương dối rõ ràng, vậy mà Lâm Động lại khiến cho bọn họ một lần nữa vui mừng.

Dưới sự hướng dẫn của Lâm Động, nhóm gia quyến cuối cùng của Lâm gia đã thuận lợi tiến vào trong Thiết Mộc Trang, những tiếng hoan hô ở xung quanh không ngừng vang lên, Lâm Động lúc này chỉ biết gãi gãi đầu.

“Mẫu thân!”

Lâm Hà nhanh chóng từ trên tường viện nhảy xuống, sau đó nhào vào trong lòng người phụ nữ đồng hành cùng với Liễu Nghiên, nước mắt không ngừng chảy ra, lúc nãy nàng đã bị sợ hãi không nhỏ.

“Lâm Động, cảm ơn đệ.”

Lâm Hà dựa sát vào trong lòng mẫu thân mình, sau đó xoay người, nhịn không được ôm lấy Lâm Động, thấp giọng nói.

“Người một nhà, khách khí cái gì.”

Lâm Động cười cười, nói.

“Động nhi, không sao chứ?”

Đám người Lâm Khiếu xúm lại, dùng ánh mắt tương đối khẩn trương nhìn những vết máu trên người Lâm Động, nói.

Nhìn thấy ánh mắt khẩn trương của đám người Lâm Khiếu, Lâm Động cười lắc đầu.

Nhìn thấy Lâm Động không sao, đám người Lâm Khiếu cũng thở dài một hơi.

“Cái tên khốn kiếp Tạ Khiêm này, khoản nợ này nhất định phải tính toán với hắn!”

Lâm Mãng độc ác nói.

“Chỉ cần chờ phụ thân thành công đột phá, thì chúng ta không cần phải e ngại hai nhà Lôi Tạ nữa, đến lúc đó, Lâm gia chúng ta sẽ có hội trú chân ở Viêm Thành, phát triển mạnh hơn bây giờ.”

Lâm Khiếu nói.

“Đúng, trong khoảng thời gian này, ta sẽ phái người toàn lực chú ý tới nhất cử nhất động của hai nhà Lôi Tạ.”

Lâm Khẳng cũng gật đầu, sau đó đóng chặt cửa trang, hạ lệnh toàn trang tiến nhập vào trạng thái đề phòng, đồng thời sắp xếp cho đám gia quyến cuối cùng đi nghỉ ngơi.

. . .

Sau khi di chuyển toàn bộ gia quyến về Thiết Mộc Trang, Lâm gia đã chọn phương thức đóng chặt cửa trang, không có bất cứ xung đột gì với hai nhà Lôi Tạ.

Đối với hành động của Lâm gia, hai nhà Lôi Tạ cũng lựa chọn im lặng, không liên hợp xuất thủ như mọi người dự tính. Những hành động quỷ dị này đã khiến cho một số người không hiểu, nhưng mà hiện tại ai cũng biết, Lâm gia với Lôi gia đã như nước với lửa, với phong cách của Lôi gia thì bọn họ sẽ không chịu bỏ qua như vậy đâu. . .

Tuy nói hành động đôi bên có chút quỷ dị, nhưng mà một số người tinh nhanh vẫn cảm giác được bầu không khí giương cung bạt kiếm, họ hiểu lúc đôi bên chân chính giao thủ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

. . .

Trong trạng thái cố thủ này, thời gian một tháng chỉ đảo mắt đã qua.

Trên một tảng đá ở hậu sơn của Thiết Mộc Trang, Lâm Động ngồi xếp bằng, ở chỗ này có thể quan sát toàn bộ Thiết Mộc Trang, trong khoảng thời gian này, bởi vì lo lắng tới chuyện Lâm Chấn Thiên bế quan đã bị quấy rầy, cho nên bản thân hắn cũng phải âm thầm giám sát.

Nhưng mà làm cho hắn nghi hoặc chính là những cuộc tấn công không xuất hiện, hai nhà Lôi Tạ trong khoảng thời gian này, còn yên tĩnh hơn cả Lâm gia bọn họ.

“Bọn chúng đang làm cái quỷ gì vậy?”

Lâm Động nhẹ giọng thì thào nói, hai nhà Lôi Tạ hiện giờ đã coi Lâm gia là một cái đinh trong mắt, tuyệt đối không chịu để yên, tình thần yên lặng kiểu gì có khi bọn họ đang chuẩn bị cái gì đó.

“Muốn diệt Lâm gia ta, không dễ dàng như vậy đâu.”

Lâm Động thấp giọng cười nhạt, trong hai mắt hắn lóe lên những tia sáng kỳ dị, trong một tháng này Lâm Động vẫn một mực tu luyện, nhưng chẳng thấy dấu hiệu đột phá gì cả, nhưng đối với việc điều khiển Tinh thần lực, hắn đã thuần thục hơn không ít, hơn nữa Bản Mệnh Phù Ấn đã ngưng tụ thành công, làm cho Tinh thần lực của hắn mạnh hơn trước rất nhiều.

Hiện giờ, mỗi khi hắn toàn lực thúc giục Tinh thần lực ở trong Nê Hoàn Cung, hắn lại dâng lên một niềm tin vô cùng, loại tự tin này làm cho Lâm Động cảm giác được, cho dù là cao thủ Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ cũng không cách nào chống lại hắn được.

“Không biết, với mức độ Tinh thần lực của mình hiện giờ có thể đối chiến với cường giả Nguyên Đan cảnh hay không?”

Ánh mắt Lâm Động lóe lên, trong hai mắt hiện lên sự hưng phấn và nóng bỏng, nếu như ở thời gian trước, loại chuyện này hắn không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ khi Tinh thần lực đã trở nên mạnh mẽ, sự kính nể đối với cường giả Nguyên Đan cảnh đã phai nhạt đi nhiều.

Bởi vì có ý nghĩ này đã làm cho Lâm Động sốt ruột, nhưng hắn cũng chẳng biết làm thế nào, cường giả Nguyên Đan cảnh không thể muốn gặp là gặp, muốn luận bàn lại càng không có cơ hội.

“Hôm nay xem ra không có vấn đề gì rồi.”

Từ trên tảng đá đứng dậy, Lâm Động đưa mắt nhìn xuống phía dưới, chợt cười, thân hình khẽ động muốn quay về trang, nhưng mà, hắn đột nhiên phát hiện ra một chuyện khiến cho thân hình hắn phải dừng lại, ở trong một gian tĩnh thất của Thiết Mộc Trang, có một đạo Nguyên Lực ba động mạnh mẽ tới mức làm cho người khác hít thở không thông đột nhiên tỏa ra!

” Nguyên Lực ba động thật mạnh. . .”

Nhìn dòng xoáy Nguyên Lực hình thành ở sâu trong Thiết Mộc Trang, Lâm Động cũng nhịn không được hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, Lâm Chấn Thiên cuối cùng cũng đột phá thành công!

Chương 89 : Thử

Nhìn thấy dòng xoáy Nguyên Lực bao phủ trên bầu trời của tĩnh thất, trông rất chấn động lòng người, đây cũng là lần đầu tiên những người đang chứng kiến cảnh tượng này nhìn thấy điều như vậy.

Dòng xoáy Nguyên Lực hình thành một cơn lốc xoáy nhỏ, trực tiếp xoáy vào trong tĩnh thất.

Cảnh tượng chấn động này làm cho toàn trang rung động, hầu như toàn bộ mọi người đều chạy ra ngoài, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn dòng xoáy Nguyên Lực ở trên bầu trời tĩnh thất.

“Đây là. . .”

Khi đám người Lâm Khiếu lao ra khỏi phòng nhìn thấy dòng xoáy Nguyên Lực, đầu tiên là cả kinh, sau đó trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.

“Phụ thân đã thành công rồi!”

Sự kích động cùng vui mừng hiện lên trên khuôn mặt của mọi người, trong khoảng thời gian này, bọn họ luôn phải co đầu rút cổ, chính là đợi thời khắc Lâm Chấn Thiên đột phá, bây giờ thời khắc đó đã tới!

“Sau này không cần phải lo lắng hai nhà Lôi Tạ nữa. . .”

Sắc mặt Lâm Khẳng đỏ lên, hưng phấn thì thào nói.

Ở bên cạnh, Lâm Khiếu cùng Lâm Mãng cũng nặng nề gật đầu, một gia tộc nếu như có cường giả Nguyên Đan cảnh tọa trấn thì thực lực sẽ tăng vọt, đến lúc đó, đừng nói là ở Thanh Dương trấn, cho dù là ở Viêm Thành, Lâm gia cũng có một chút địa vị, dù sao thì trong toàn bộ những thế lực ở Viêm Thành, không phải thế lực nào cũng có cường giả Nguyên Đan cảnh!

“Chờ sau khi giải quyết hai nhà Lôi Tạ, Lâm gia ta có thể coi đây là cứ điểm, đặt chân vào Viêm Thành, ở nơi đó cao thủ nhiều như mây, có nhiều điều kiện để Lâm gia chúng ta phát triển hơn nữa.”

Lâm Khiếu cười nói.

“Đúng.”

Lâm Khẳng cùng Lâm Mãng cũng đồng ý, ở trong Thiên Đô Quận, Viêm Thành cũng được coi là một tòa thành quan trọng, nếu như có thể đứng vững chân phát triển ở đó, thì thế lực của Lâm gia sẽ tăng vọt.

“Ông!”

Trong khi đám người Lâm Khiếu đang kích động nói chuyện, dòng xoáy Nguyên Lực ở trên bầu trời tĩnh thất đột nhiên kịch liệt chấn động sau đó hóa thành những cột khí Nguyên Lực mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Vèo!”

Khi dòng xoáy Nguyên Lực hóa thành cột khí, một đạo thân ảnh bỗng nhiên từ trong mật thất bay ra ngoài, sau đó bay thẳng lên đứng giữa không trung, ngửa mặt lên trời há mồm phun ra một điểm sáng.

Điểm sáng này vừa xuất hiện, những cột khí Nguyên Lực trên bầu trời như bị dẫn dắt, nhanh chóng hội tụ lại, trong mấy phút ngắn ngủi toàn bộ cột khí Nguyên Lực đều tập trung vào trong điểm sáng nho nhỏ đó.

Khi đạo cột khí Nguyên Lực cuối cùng bị hấp thu, điểm sáng kia càng lúc càng rực rỡ, sau đó quang mang của nó tán đi, biến thành một hạt châu màu trắng nhỏ bằng ngón cái.

“Đây là Nguyên Đan sao?”

Lâm Động nhìn chằm chằm vào hạt châu màu trắng, hắn cảm nhận được một cỗ Nguyên Lực ba động cực kỳ cường hãn, cái loại ba động này vượt xa lực lượng của Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ!

Đây chính là dấu hiệu của cường giả Nguyên Đan cảnh, ngưng tụ Nguyên Đan!

Lâm Động hai mắt híp lại, bằng vào Tinh thần lực hơn người, hắn có thể nhận ra được trên Nguyên Đan của Lâm Chấn Thiên có 4 đạo tinh văn cực kỳ nhỏ bé.

“Nguyên Đan 4 sao.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Lâm Động vô cùng kinh ngạc, khi ngưng tụ Nguyên Đan, Âm Sát Khí và Dương Cương Khí được hấp thu trong thời gian ở Địa Nguyên cảnh và Thiên Nguyên cảnh có tầm quan trọng vô cùng.

Nguyên Đan đồng cấp, nhưng phẩm chất lại không giống nhau, nhân tố quan trọng nhất để quyết định điều này lại chính là Âm Sát khí và Dương Cương Khí.

Phẩm chất của Nguyên Đan, chia thành 9 sao, Lâm Chấn Thiên vừa thành hình Nguyên Đan vậy mà đã là Nguyên Đan 4 sao, phẩm chất này không tính là thấp.

Dù sao trước kia Lâm Chấn Thiên hấp thu Âm Sát khí và Dương Cương Khí chỉ là loại phổ thông trong thiên địa, chắc là do trong khoảng thời gian này hấp thu một lượng lớn Dương Cương Khí đặc thù trong mỏ Dương Nguyên Thạch, nên phẩm chất Nguyên Đan mới cao như vậy, nếu không chỉ tầm 2 sao là cùng.

Mà bây giờ có thể thành hình Nguyên Đan 4 sao, điều này khiến cho bản thân Lâm Chấn Thiên cũng vô cùng kinh ngạc.

Giữa không trung, Lâm Chấn Thiên há miệng, đem Nguyên Đan nuốt vào trong cơ thể, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống đứng trên một cây đại thụ, cường giả Nguyên Đan cảnh tuy nói có thể đứng trên không trung trong một thời gian ngắn, nhưng phi hành thì không thể.

Khi thân hình Lâm Chấn Thiên đứng trên cây đại thụ, hắn không có một động tác nào nhưng một cỗ khí thế kỳ lạ đột hiên lan tỏa ra bên ngoài, hơi thở của hắn bây giờ đã ẩn chứa Nguyên Lực hùng hậu.

Bước vào Nguyên Đan cảnh mới chân chính đặt chân trên con đường tu đạo, tiến dần từng bước!

“Không hổ là Nguyên Đan cảnh, lại làm được cả điều như thế này.”

Đám người Lâm Khiếu nhìn Lâm Chấn Thiên hô hấp cũng ẩn chứa Nguyên Lực, trên khuôn mặt hiện lên sự ước ao, trình độ của Nguyên Đan cảnh cường giả đúng là Thiên Nguyên cảnh không cách nào so sánh được.

“Khí thế thật mạnh, đây là thực lực của cường giả Nguyên Đan cảnh à. . .”

Trong mắt Lâm Động hiện dị quang, nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn Thiên đang đứng trên ngọn cây, có lẽ do Tinh thần lực của hắn quá mạnh, cho nên Lâm Động có thể cảm giác được trong cơ thể hắn bây giờ ẩn chứa một lực lượng cường hãn.

“Không biết với uy lực Tinh thần lực bây giờ của mình có thể giao thủ được với cường giả Nguyên Đan cảnh hay không nhỉ?”

Lâm Động liếm liếm miệng, chớp mắt, đột nhiên xông vào trong rừng rậm, hắn rất muốn thử xem Tinh thần lực của hắn hiện giờ đã đạt tới trình độ nào rồi!

Đứng trên ngọn cây, Lâm Chấn Thiên nhìn bao quát toàn bộ Thiết Mộc Trang, cảm nhận được cái cảm giác giơ tay nhấc chân cũng có lực lượng mạnh mẽ, trên khuôn mặt già nua của hắn cũng hiện lên nụ cười thỏa mãn.

“Lôi gia, Lâm gia ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên đòi nợ các ngươi rồi!”

Lâm Chấn Thiên hai tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn về hướng Thanh Dương trấn, lẩm bẩm tự nói một mình.

“Ầm!”

Nói xong câu đó, Lâm Chấn Thiên thân hình khẽ động, đang định bay xuống thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hắn nhận thấy một cỗ lực lượng vô hình vô cùng cường hãn đột nhiên khuếch tán, trực tiếp vọt tới người hắn.

“Tinh Thần Lực? Phù Sư? !”

Tinh Thần Lực vô hình đã làm cho Lâm Chấn Thiên biến sắc, sắc mặt hắn trầm xuống, thân hình cấp tốc lui lại phía sau, đồng thời hắn tung một quyền đấm ra, Nguyên Lực hùng hậu theo đó kích tới, không khí bị ép phát ra những thanh âm u u.

“Ầm!”

Nắm tay của Lâm Chấn Thiên va chạm vào một điểm vô hình trên không trung, ngay sau đó, một tiếng chấn động ầm ầm bộc phát ra, Nguyên Lực hùng hậu của hắn dường như bị một cái gì đó vô hình ngăn cản, từ từ biến mất.

“Bịch bịch!”

Thân hình Lâm Chấn Thiên không ngừng lui về phía sau, từng đạo Nguyên Lực hùng hậu dị thường không ngừng tuôn ra, đánh tới một điểm trên không trung.

Đám người Lâm Khiếu ở phía dưới bây giờ mới giật mình, sắc mặt biến đổi, trong Thiết Mộc Trang tại sao lại có địch nhân đáng sợ như vậy ẩn núp?

“Cảnh giới, lục soát toàn trang!”

Lâm Khiếu sắc mặt âm trầm, lớn tiếng quát.

Nghe thấy Lâm Khiếu quát lớn, đám hộ vệ nhanh chóng chia nhau tìm kiếm.

“Với Tinh thần lực kiểu này, người xuất thủ chắc chắn là một vị Phù Sư.”

Lâm Khẳng sắc mặt khó coi vô cùng nhìn Lâm Chấn Thiên đang không ngừng xuất quyền, thấp giọng nói.

Nghe vậy, khóe mắt Lâm Khiếu cùng Lâm Mãng giật giật, Lâm gia bọn họ đâu có chọc vào loại người này? Chẳng lẽ là người của Lôi gia phái tới?

“Rầm rầm!”Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Giữa không trung, Lâm Chấn Thiên liên tục xuất hơn 10 quyền, sau đó thân hình hắn hạ xuống đất, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào giữa không trung, nhận thấy luồng Tinh thần lực mạnh mẽ kia không ép xuống, hắn mới thở dài một hơi.

Từ lần giao thủ vừa rồi có thể nhận ra, đối phương rất có thể là một vị Nhất ấn thậm chí Nhị ấn Phù sư, nếu như hai bên dốc toàn lực, thì ai thắng ai thua rất khó nói.

“Không biết bằng hữu là cao nhân phương nào? Nếu như Lâm gia chúng ta đã đắc tội thì xin cứ nói ra, lão phu sẽ đích thân xin lỗi ngươi!”

Hạ xuống đất mặt, Lâm Chấn Thiên ôm quyền cất cao giọng nói.

Tuy rằng đạo Tinh thần lực kia không ngừng công kích Lâm Chấn Thiên, nhưng mà lão cũng nhận ra, người này không có ác ý, vậy thì người này chắc chắn không có thâm cừu đại hận gì với Lâm gia.

Thanh âm của Lâm Chấn Thiên hùng hậu khuếch tán ra xung quanh, nhưng mà không có bất cứ một ai trả lời, Tinh thần lực vốn gào thét giữa không trung bây giờ đã tiêu tán vô hình, giống như chưa từng tồn tại.

Thấy không có ai trả lời, Lâm Chấn Thiên đành phải thở dài một hơi, cau mày lắc đầu.

Trong lúc đám người Lâm Chấn Thiên sầu lo, thì ở trong khu rừng, có một thiếu niên đang ngồi trên một cây đại thụ, hai mắt hắn đột nhiên mở ra, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng mà trong đôi mắt lại hiện lên sự kích động vô cùng.

Lâm Động không ngờ rằng, Tinh thần lực của hắn lại mạnh mẽ tới mức độ như thế này!

Chương 90 : Tiểu Nguyên Đan Cảnh

Phụ thân, chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhìn thấy Lâm Chấn Thiên bình yên rơi xuống đất, đám người Lâm Khiếu mới vội vàng lao tới, gấp giọng nói.

“Không biết.”

Lâm Chấn Thiên cau mày lắc đầu, nói:

“Người lúc nãy xuất thủ có thể là một gã nhất ấn thậm chí đạt tới nhị ấn Phù Sư.”

Tuy đã sớm đoán được, nhưng sắc mặt đám người Lâm Khiếu vẫn thay đổi, lo lắng nói:

“Chẳng lẽ là cao thủ do Lôi gia mời tới?”

Lâm Chấn Thiên trầm mặc một chút, nói:

“Chắc là không phải, Tinh thần lực của người này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng mà lại không có ý chém giết, mà giống như là thử sức, nếu như là cao thủ do Lôi gia mời tới, thì hành động không giống như vậy đâu.”

“Lẽ nào ở gần Thiết Mộc Trang còn có cao nhân ẩn thân?”

Lâm Khiếu vô cùng kinh ngạc nói.

“Có lẽ vậy. . .”

Lâm Chấn Thiên gật đầu, hắn đột nhiên nhớ tới trong một khoảng thời gian trước, hắm cảm thấy có Tinh thần lực thăm dò Thiết Mộc Trang, nhưng mà nếu như so sánh đạo Tinh thần lực thăm dò kia với Tinh thần lực hôm nay, thì chênh lệch quá xa, không biết hai người này có phải là một hay không.

“Trong khoảng thời gian này chúng ta âm thầm phái người tìm kiếm xung quanh Thiết Mộc Trang một chút, nếu như thực sự gặp phải người nào đó khả nghi thì vạn lần không thể đắc tội, nếu như đối phương chỉ muốn luận bàn, thì phải tranh thủ lôi kéo mời vào Lâm gia ta.”

Lâm Chấn Thiên nói.

“Dạ.”

Đám người Lâm Khiếu gật đầu, nếu như đối phương thực sự là một Phù Sư, đồng thời cam kết vì gia tộc cung phụng, vậy thì đối với Lâm gia mà nói, đây chính là trời phái thần xuống trợ giúp.

Trong lúc đám người Lâm Chấn Thiên đang nói chuyện thì một thân ảnh đỏ rực lao tới, Lâm Động điểm lên lưng hổ một cái, nhảy tới trước mặt Lâm Chấn Thiên, vui vẻ nói:

“Gia gia, người thành công rồi?”

“Ha hả, đúng vậy, lần này có thể tiến vào Nguyên Đan cảnh, vẫn là phải nhờ vào cháu đấy.”

Nhìn thấy Lâm Động, Lâm Chấn Thiên trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, gật đầu cười.

“Vậy sau này Lâm gia chúng ta đã có cường giả Nguyên Đan cảnh đầu tiên rồi.”

Lâm Động cũng hơi có chút hưng phấn, hắn đương nhiên là biết, một gã cường giả Nguyên Đan có lực chấn nhiếp như thế nào với Lâm gia.

“A, không phải là cường giả Nguyên Đan gì đâu, chẳng qua chỉ là Tiểu Nguyên Đan Cảnh mà thôi.”

Lâm Chấn Thiên cười khoát tay áo, nói.

“Tiểu Nguyên Đan Cảnh?”

Lâm Động sửng sốt.

“Nếu như nói một cách chính xác, thì Nguyên Đan cảnh được chia thành 3 trình độ, trình độ đầu tiên cũng là cảnh giới mà ta vừa tiến vào, gọi là Tiểu Nguyên Đan Cảnh, trên nó là Nguyên Đan Tiểu Viên Mãn cùng với Đại Viên Mãn.”

Lâm Chấn Thiên cười nói, trước kia Nguyên Đan cảnh đối với bọn họ có chút xa vời, cho nên việc phân chia đẳng cấp này Lâm Chấn Thiên không cho Lâm Động biết là điều bình thường.

Lâm Động có chút ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ tới trong Nguyên Đan cảnh lại còn phân chia cấp bậc như vậy.

“Vậy phía sau Nguyên Đan cảnh là cái gì?”

Lâm Động hiếu kỳ nói.

“Cháu chưa nghe qua một bài vè sao? Con đường tu luyện, là trộm Âm dương, đoạt Tạo hóa, chuyển Niết bàn, nắm giữ Sinh tử. Câu nói này đã bao hàm những mức độ tu luyện của chúng ta.”

Lâm Chấn Thiên mỉm cười, nói:

“Trộm âm dương, chính là khi ở Địa Nguyên cảnh và Thiên Nguyên cảnh hấp thu Âm Dương nhị khí trong thiên địa, khi âm dương giao hòa, ngưng tụ thành đan, sau Nguyên Đan cảnh chính là Tạo Hóa Tam Cảnh.”

“Tạo Hóa Tam Cảnh?”

“Tạo Hình Cảnh, Tạo Khí Cảnh, Tạo Hóa Cảnh, gọi chung là Tạo Hóa Tam Cảnh.”

Sau khi nói ra ba cấp độ này, trên khuôn mặt của Lâm Chấn Thiên cũng hiện lên sự kính nể, tuy rằng hôm nay lão đã bước chân vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, nhưng mà hắn cũng hiểu, thực lực của bản thân hắn cách Tạo Hóa Cảnh cực kỳ xa xôi.

“Nếu như có thể tiến vào Tạo Hóa Tam Cảnh, vậy thì sẽ được coi là cường giả đứng đầu Đại Viêm vương triều, dòng họ Lâm thị của chúng ta hiện nay mới chỉ có Tộc trưởng là cường giả Tạo Hóa Cảnh, thực lực ở mức kinh thiên động địa.”

Lâm Chấn Thiên khẽ thở dài.

Nhìn vẻ mặt kính nể của Lâm Chấn Thiên, Lâm Động liếm liếm miệng, đột nhiên cảm thấy hào khí trong lòng dâng trào, mục tiêu của hắn đâu chỉ đơn giản là Nguyên Đan cảnh.

“Sau Tạo Hóa Tam Cảnh là Niết Bàn Cảnh, đây chính là cấp độ cao thâm tới mức ta không thể nào biết được. . .”

Lâm Động yên lặng gật đầu, đem bài vè kia ghi nhớ vào trong lòng.

“Ha hả, phụ thân cũng quá khiêm tốn, tuy nói chỉ là Tiểu Nguyên Đan Cảnh, nhưng dù sao cũng đã bước chân vào ngưỡng cửa tu luyện, việc đặt chân ở Viêm Thành sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”

Đám người Lâm Khiếu ở bên cạnh, cười nói.

Lâm Chấn Thiên cười cười, sau đó nói:

“Tình hình gần đây thế nào?”

Nghe Lâm Chấn Thiên hỏi, đám người Lâm Khiếu mới thôi không cười nữa, sau khi chần chừ một lúc mới đem chuyện hai nhà Lôi Tạ xuất thủ với gia quyến của mình ra nói, đồng thời nói toàn bộ những động thái kỳ lạ của chúng ra một lượt.

“Hừ, Lôi gia quả nhiên đã coi Lâm gia chúng ta là cái đinh trong mắt.”

Nghe xong Lâm Khiếu thuật lợi, sắc mặt Lâm Chấn Thiên cũng có chút âm trầm.

Lâm Khiếu gật đầu, trước kia Lâm gia ẩn nhẫn, Lôi gia tuy rằng có chèn ép với bọn họ, nhưng mà bề ngoài vẫn còn tương đối tốt. Nhưng mà từ khi Lâm gia chiếm được Thiết Mộc Trang, lại thành công tìm được mỏ Dương Nguyên Thạch, thì Lôi gia đã hoàn toàn coi Lâm gia là địch, nếu như có cơ hội, bọn chúng sẽ xuất thủ khiến cho Lâm gia nhà tan cửa nát.

“Phụ thân, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Lâm Khẳng thấp giọng hỏi, hôm nay Lâm Chấn Thiên đã thành công bước vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, đưa mắt nhìn khắp Thanh Dương Trấn, sợ rằng không có mấy ai có thể địch nổi lão, cho nên cũng không cần lo lắng chuyện hai nhà Lôi Tạ liên thủ.

“Phái người chú ý thật kỹ nhất cử nhất động của hai nhà Lôi Tạ, đồng thời liên lạc với Cuồng Đao Võ Quán, nếu như hai nhà Lôi Tạ xuất thủ, chúng ta cũng liên hợp lại là tốt nhất.”

Lâm Chấn Thiên trầm ngâm, nói.

“Sau khi đàm phán hợp tác xong xuôi, chúng ta sẽ liên thủ giải quyết Lôi gia!”

Nói đến câu cuối cùng, trong mắt Lâm Chấn Thiên hiện lên sự lạnh lẽo, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tới thời cơ phản kích!

“Dạ!”

Đám người Lâm Khiếu đều nặng nề gật đầu, khoảng thời gian này gia tộc cố thủ không ra ngoài, tuy rằng không quan tâm tới nghi kỵ của ngoại giới, nhưng mà trong lòng bọn họ luôn có sự uất ức, hơn nữa hai nhà Lôi Tạ luôn dùng thủ đoạn ti tiện, khiến cho lửa giận trong lòng bọn họ đã cháy bùng từ lâu.

Nhìn thấy sĩ khí của mọi người tăng cao như nước lũ, Lâm Chấn Thiên cũng cười, hàn quang trong mắt bắt đầu khởi động.

“Lôi Báo, ngươi muốn Lâm gia ta nhà tan cửa nát, ta không cho ngươi được như ý đâu!”

. . .Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Từ sau khi Lâm Chấn Thiên thuận lợi tiến vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, việc phòng ngự của Thiết Mộc Trang cũng không còn nghiêm ngặt như trước, Lâm gia cũng không còn cố thủ, phái một số thám tử quay lại Thanh Dương trấn, tìm hiểu động tĩnh của hai nhà Lôi Tạ.

Nói với chuyện đàm phán, người của Lâm gia nhanh chóng tới tìm Cuồng Đao Võ Quán, do hai nhà Lôi Tạ bài ngoại cho nên quan hệ của đôi bên tương đối tốt. Nhưng mà khi nghe chuyện Lâm gia muốn liên thủ, thì Cuồng Đao Võ Quán tuy không từ chối thẳng thừng, nhưng cũng do dự, dù sao họ cũng không muốn chân chính trở mặt với hai nhà Lôi Tạ.

Nhưng mà khi họ nghe tin Lâm Chấn Thiên thành công bước vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh thì việc do dự lập tức tiêu tan thành mây khói, chuyện hợp tác đã không còn trở ngại gì nữa, chắc bọn họ cũng hiểu, sau khi Lâm Chấn Thiên bước chân vào Tiểu Nguyên Đan Cảnh, Lâm gia đã không còn sợ ai ở Thanh Dương trấn này nữa rồi.

Nhưng mà, sau khi đôi bên hoàn tất việc liên thủ, thì hai nhà Lôi Tạ cũng gửi thiệp mời tới Thiết Mộc Trang. . .

Cuối cùng, sau hai tháng im lặng, hai nhà Lôi Tạ cũng đã có hành động!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 2 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)