Vũ Động Càn Khôn
Tập 17 [ chương 81 đến 85 ]
❮ sautiếp ❯Chương 81 : Giết ngược
“Đúng là đồ không biết trời cao đất rộng!”
Nhìn thấy Lâm Động chủ động vọt tới, trên khuôn mặt Lôi Phích nở một nụ cười lạnh lùng, tuy nói rằng Lâm Động đã từng đánh bại Ô Sát, nhưng mà loại chuyện này sẽ không thể nào xảy ra trên người của hắn được!
Lôi Phích bước lên một bước, Nguyên Lực ba động mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn tuôn ra dữ dội, trong mắt hiện lên sự độc ác, sau đó đột nhiên đấm ra một quyền, kình phong ác liệt làm cho không khí vang lên những thanh âm trầm thấp.
Vừa ra tay đã sử dụng đến sát chiêu, hiển nhiên là Lôi Phích muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đánh bại Lâm Động.
Nhìn thấy quyền đầu mang theo kình phong mạnh mẽ, đồng tử của Lâm Động lập tức mở rộng ra, một thoáng sau, bàn tay của hắn đột nhiên đưa ra, ầm một tiếng, khi tiếp xúc với quyền đầu của Lôi Phích, năm ngón tay của Lâm Động chụm lại thành trảo, chụp lấy khuỷu tay của Lôi Phích, hung hăng kéo một cái, lực đạo mạnh mẽ làm cho Lôi Phích lao về phía trước.
Ngay thời điểm thân thể Lôi Phích lao về phía trước, trong mắt Lâm Động cũng hiện lên vẻ hung dữ, hắn nhấc chân đá thẳng vào cổ của Lôi Phích, thủ đoạn này tương đối tàn nhẫn.
Thế công của Lâm Động rất ác liệt và nhanh chóng, khiến cho Lôi Phích phải lúng túng hoảng hốt, nhưng mà ngay sau đó hắn đã trấn tĩnh lại, song chưởng đánh mạnh vào chân của Lâm Động.
“Bốp!”
Khi song chưởng của Lôi Phích nặng nề đánh lên chân của Lâm Động, một cảm giác đau đớn từ bàn tay hắn truyền tới, giống như là hắn vừa đấm trúng một khối sắt cứng rắn vậy, nhưng mà Lôi Phích cũng lợi dụng cú đỡ vừa rồi để tung chân đá thẳng vào đầu Lâm Động.
Sắc mặt của Lâm Động cực kỳ bình tĩnh, hắn dồn Nguyên Lực vào hai bàn tay, đánh thẳng xuống chân của Lôi Phích.
“Ầm!”
Quyền cước chạm nhau, một cổ kình phong mạnh mẽ khuếch tán ra khiến cho hai vai Lâm Động run rẩy, trong khi đó Lôi Phích phải lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh hãi:
“Thiên Nguyên Cảnh!”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lôi Phích, Lâm Động vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì có chút tiếc hận, nếu như lúc nãy nhanh hơn một chút thì đã có thể thừa dịp Lôi Phích không phòng thủ đánh gãy cổ hắn rồi.
“Lôi Hình, cùng nhau xuất thủ, giết hắn.”
Lôi Phích vô cùng kinh hãi nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng hắn dâng lên một cỗ khiếp sợ như sóng biển trào dâng, tuy hắn đã nghe tới chuyện Lâm Động đánh bại Ô Sát của Hắc Long trại, nhưng mà hắn vẫn cho rằng đó là do Lâm Động có trợ thủ, mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện Lâm Động đã bước chân vào Thiên Nguyên Cảnh, dù sao mới 16, 17 tuổi đã bước chân vào Thiên Nguyên cảnh thực sự khiến người khác kinh hãi vô cùng.
Trong lòng thì đang sóng gió nhưng Lôi Phích lại quát to một tiếng, Lâm Động càng có thực lực mạnh mẽ thì sát ý trong lòng hắn càng cao, nếu như thằng nhóc này có thêm vài năm tu luyện nữa thì trong Lôi gia ai có thể làm đối thủ của hắn?
Đại hán vóc người to cao đứng ở bên cạnh cũng gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nắm chặt hai bàn tay, Nguyên Lực hùng hậu bao phủ thân hình phát ra những tiếng ong ong.
“Ầm!”
Hai người đồng thời lao ra, tạo thành thế gọng kìm kẹp Lâm Động vào giữa, đối mặt với hai gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh kinh nghiệm phong phú, sắc mặt của Lâm Động cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Với khoảng cách mười mấy bước thì chỉ trong nháy mắt đã tới, thế công ác liệt của hai người Lôi Phích trong chốc lát đã vây được Lâm Động.
Sắc mặt của Lâm Động đầy khẩn trương, hai ngón tay khép lại, Nguyên Lực hùng hồn ngưng tụ ở trên đầu ngón tay, mỗi một chỉ phong xuất ra liền đẩy lui thế công của một người, lấy thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ hiện tại của Lâm Động, đơn đả độc đấu, hắn chẳng sợ ai trong số hai người này cả.
Ba đạo thân ảnh giống như gió xoáy xoắn lấy nhau, Nguyên Lực hùng hậu va chạm vào nhau, phát ra những tiếng ì ùng.
Khi ba người giao thủ càng lúc càng kịch liệt thì sắc mặt của hai người Lôi Phích càng trở nên khó coi, thực lực với kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Động làm cho bọn họ cảm thấy khó giải quyết, hơn nữa, quan trọng nhất là Lâm Động hình như là còn nắm giữ được một vài võ học có uy lực cực mạnh, mỗi một lần hai tay Lâm Động kết ấn thì thế công của họ lại bị đẩy lùi.
“Lôi Hình!”
Ánh mắt của Lôi Phích hiện lên vẻ thâm trầm, đột nhiên hắn quát lên một tiếng chói tai, cùng lúc đó trên tay phải của hắn Nguyên Lực trở nên sáng bóng, chỉ trong nháy máy nó đã ngưng tụ thành một quầng sáng chói mắt, ba động mãnh liệt khiến cho da đầu người khác cảm thấy tê dại từ trong đó truyền ra
Bôn Lôi Sát, tứ phẩm võ học của Lôi gia, trong hoạt động săn bắn, khi Lâm Động giao thủ với Lôi Lực lúc đã nhìn thấy đối phương thi triển qua, uy lực đúng là cực kỳ cường hãn.
Khi Lôi Phích thi triển Bôn Lôi Sát, trên tay của Lôi Hình cũng bộc phát ra một quầng sáng óng oánh, hai người một trước một sau cùng đấm tới, hai quầng sáng nện thẳng vào đỉnh đầu của Lâm Động.
Trong một thoáng này, Lâm Động cảm thấy sự nguy hiểm cực kỳ mạnh liệt, ánh mắt hắn lóe sáng, thân hình dừng lại trong một chớp mắt, sau đó hắn đột nhiên quay đầu, một làn sóng Tinh thần lực trực tiếp đánh thẳng vào đầu của Lôi Hình.
Đột nhiên xuất hiện tinh thần lực đánh tới, làm cho Lôi Hình không hề phòng ngự cảm thấy đầu đau như búa bổ, kình phong ác liệt ở quyền đầu lập tức bị giảm xuống.
Nhân lúc Lôi Hình lúng túng, thì Lâm Động nhanh chóng lao tới, một làn sóng Tinh thần lực lại lao tới, kèm theo đó là một đạo hắc mang âm thầm bám theo, phốc một tiếng đã cắm ở sau đầu Lôi Hình.
Biến hóa chỉ xảy ra như một ánh chớp, Lâm Động vốn bị vây trong trạng thái nguy hiểm, thì bây giờ nguy cơ đã được giải trừ, hơn nữa hắn còn dùng thủ đoạn quỷ dị đánh gục Lôi Hình!
“Lôi Hình!”
Nhìn thấy khóe miệng của Lôi Hình trào máu tươi, đôi mắt Lôi Phích trợn to, sắc mặt hắn hiện lên sự dữ tợn, quầng sáng Nguyên Lực trong tay tàn nhẫn đập thẳng vào lưng của Lâm Động.
“Vù!”
Nhưng mà khi quầng sáng Nguyên Lực kia chỉ còn cách thân hình Lâm Động chừng 1 xích (= 1/3 mét), thì một cổ lực lượng vô hình đột nhiên xuất hiện, ngăn cản công kích của Lôi Phích.
Nhờ có tinh thần lực ngăn trở, bàn tay của Lâm Động gập lại, rút cái Toái Nguyên Toa đang cắm ở gáy Lôi Hình ra, sau đó thân hình liên tiếp thối lui hơn chục bước, tay áo hắn vung lên, lại có thêm mấy đạo hắc mang bay vào trong ống tay áo.
Làm xong những việc này, hắn liền giương cặp mắt lạnh lùng nhìn Lôi Hình đang chậm rãi ngã xuống đất, sau đó chuyển sang nhìn khuôn mặt dữ tợn của Lôi Phích.
“Ngươi đã giết Lôi Hình…”
Khuôn mặt của Lôi Phích co lại như bị lột da, nhìn đôi mắt Lôi Hình mở to, hiển nhiên là hắn chết không nhắm mắt, trong lúc nổi giận hắn cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong trái tim, đối mặt với sự liên thủ của hai người bọn họ, không những Lâm Động không chết mà còn tìm được cơ hội giết chết một trong hai người bọn họ. Thủ đoạn này cho dù là cao thủ Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ cũng không dễ dàng làm được!
Nhưng, Lâm Động lại làm được!
Lâm Động tỏ vẻ hờ hững, bàn tay nắm Toái Nguyên Toa run lên, đây là lần đầu tiên hắn chân chính giết người, nhưng mà dường như hắn không có quá nhiều sợ hãi.
“Tiếp theo sẽ tới phiên ngươi…”
Lâm Động chậm rãi giơ 1 cái Toái Nguyên Toa lên, thanh âm của hắn khàn khàn, trong giọng nói bốc phát một sự lạnh lùng khiến cho người khác cảm thấy không rét mà run.
Chương 82 : Một chết một bị thương
Lôi Phích đưa mắt nhìn mảnh “Toái Nguyên Toa” sáng bóng sắc bén trong lòng bàn tay của Lâm Động, chẳng biết tại sao làn da của hắn lúc này lại có cảm giác như đang co lại.
Hắn không ngờ rằng, Lâm Động vẫn chỉ là một thiếu niên non nớt mà xuất thủ lại tàn nhẫn tới mức này, đối mặt với hai cao thủ vây giết hắn không hoảng loạn, mà ngược lại còn có thể giết chết một người, với thủ đoạn bực này, cho dù là Lôi Phích cũng phải rét run.
“Lần này đã khinh địch rồi …”
Khi Lôi Phích nghĩ tới điều này thì trong lòng hắn cũng cảm thấy chua xót, thực ra không phải hắn khinh địch, mà là do thực lực của Lâm Động quá mạnh mẽ, không ai có thể ngờ rằng, thiếu niên này một năm trước phải miễn cưỡng lắm mới có thể thắng Lôi Lực, vậy mà một năm sau đã khủng bố tới mức này.
“Động nhi!”
Ngay khi ánh mắt Lôi Phích lóe lên, thì ở phía xa xa truyền tới tiếng gọi gấp gáp của Lâm Khiếu, ngay sau đó là rất nhiều tiếng bước chân rầm rập chạy tới bên này.
Lôi gia mặc dù căn cơ thâm hậu, nhưng Lâm gia ở Thanh Dương Trấn cũng có một chút địa vị, tai mắt cũng có không ít, cho nên động tĩnh nơi này nhanh chóng được thông báo cho Lâm Khiếu.
“Chết tiệt!”
Nhìn thấy đám người Lâm Khiếu lao tới, sắc mặt Lôi Phích trầm xuống, lại nhìn thoáng qua “Toái Nguyên Toa” trong lòng bàn tay Lâm Động, rốt cục hắn cũng hiểu được, lần hành động này không chỉ hoàn toàn thất bại, mà còn làm cho Lôi gia tổn thất một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, tổn thất này có thể nói là vô cùng thảm trọng.
“Tiểu súc sinh, chuyện này vẫn chưa xong đâu, chờ xem!”
Lôi Phích ôm lấy thi thể Lôi Hình, dùng ánh mắt oán độc và dữ tợn nhìn Lâm Động, sau khi bỏ lại một câu độc địa, thân hình hắn lao vút lên một tòa nhà, định bỏ chạy.
“Muốn chạy ư?”
Nhìn thấy Lôi Phích muốn chạy trốn, Lâm Động liền cười lạnh một tiếng, nếu như đã hoàn toàn trở mặt với nhau, vậy thì hắn cũng chẳng cần lưu tình, cao thủ Thiên Nguyên Cảnh là tài phú quan trọng nhất với Lâm gia, mất đi một người cũng chính là đâm một đao thẳng vào xương của bọn họ.
“Vèo!”
Cánh tay Lâm Động đột ngột vung lên, “Toái Nguyên Toa” trong tay liền hóa thành một đạo hắc mang, nhanh như tia chớp bắn tới Lôi Phích.
Đương nhiên Lôi Phích đã sớm cảnh giác với hành động của Lâm Động, vì vậy vừa thấy hắn xuất thủ, Nguyên Lực hùng hậu lập tức bao phủ thân thể, thân hình hắn hơi nghiêng đi, né tránh đạo hắc mang kia.
“Hừ”
Vừa tránh được công kích của Lâm Động, Lôi Phích đang muốn cười lạnh một tiếng, thì ở phía sau lưng đã truyền đến một tiếng xé gió, hắn giật mình, hai mắt đảo lại, đã thấy đạo hắc mang kia quay ngược đầu, một lần nữa bắn tới đầu của hắn.
“Làm sao có thể? !”
Lôi Phích bị cảnh tượng này làm cho hồn vía lên mây, chuyện hắn có thể làm duy nhất lúc này là đưa tay che lấy gáy.
“Phập!”
Hắc mang cắm thẳn vào bàn tay của Lôi Phích, nó xuyên thấu cả tầng Nguyên Lực phòng ngự dày đặc, đoản toa sắc bén cắm nút vào trong bàn tay của hắn, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Một kích đánh trúng địch, trong Nê Hoàn Cung lại lần nữa truyền ra một cỗ ba động, muốn rút “Toái Nguyên Toa” ra, nhưng mà lúc này Lôi Phích đã biết Lâm Động có thể khống chế đoản toa này, cho nên hắn khẽ nghiến răng, nắm chặt bàn tay lại, giữ cho nó ở trong lòng bàn tay, thân hình của hắn nhoáng lên một cái, chật vật chạy trốn.
“Tiểu súc sinh, sau này ta sẽ đem xương cốt ngươi nghiền thành tro bụi!”
Thân hình Lôi Phích nhanh chóng biến mất, tiếng gầm rú độc địa kia theo gió lan tới.
“Thật đáng tiếc …”
Nhìn thấy thân ảnh Lôi Phích biến mất, Lâm Động có chút tiếc hận lắc đầu, hắn giơ tay lên, mấy đạo Toái Nguyên Toa vốn đã hóa thành hắc mang bắn ra ngoài nay bay trở lại tay áo của hắn, nếu Lôi Phích chậm một chút, hắn sẽ khống chế những Toái Nguyên Toa này hình thành một thế trận dày đặc, đánh chết Lôi Phích.
“Động nhi!”
Khi Lâm Động vừa cất xong Toái Nguyên Toa, thì ở trên con đường xuất hiện hơn 10 nhân ảnh, người lao tới đầu tiên chính là Lâm Khiếu.
“Phụ thân”
Nhìn thấy Lâm Khiếu, Lâm Động cười nói.
Lâm Khiếu lao tới như điên, hắn đảo mắt nhìn những thi thể trên mặt đất, sắc mặt lập tức kịch biến, thân hình nhoáng lên một cái đã chắn trước mặt Lâm Động, những hộ vệ của Lâm gia cũng lập tức tuốt đao rút kiếm, tạo thành một vòng tròn bảo vệ hai người ở trong.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy Lâm Khiếu trầm giọng hỏi, Lâm Động gãi gãi, cười nói:
“Người của Lôi gia, Lôi Phích và Lôi Hình cùng nhau xuất thủ, muốn giết con”
“Lôi Phích, Lôi Hình?”
Nghe được hai cái tên này, không chỉ có khuôn mặt Lâm Khiếu giật giật, mà đám hộ vệ xung quanh cũng biến sắc, ai mà chẳng biết đây là hai phần tử hạch tâm của Lôi gia, hơn nữa hai người đều có thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, tương đối nổi danh ở Thanh Dương trấn.
“Lại bọn tạp chủng Lôi gia.”
Lâm Khiếu nghiến răng nghiến lợi chửi một câu, không nghĩ tới vì muốn đối phó với một tiểu bối như Lâm Động mà Lôi gia lại phái hai cao thủ hạch tâm, nghĩ tới điều này trong lòng hắn lại hoảng sợ, thiên phú của Lâm Động đã khiến cho Lôi gia động sát ý, xem ra sau này phải phái nhiều người bảo vệ nó mới được.
“Con không sao chứ?” Mà bọn họ đâu rồi?”
“Con không sao.”
Lâm Động cười cười, nói:
“Lôi Hình kia chắc là đã chết, Lôi Phích thì coi như bị phế một tay, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào xuất thủ được.”
Suy nghĩ của Lâm Khiếu vào thời khắc này phảng phất như ngừng lại, sau đó hắn mạnh mẽ quay đầu, hai mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào Lâm Động:
“Lôi Hình đã chết? Lôi Phích bị phế một tay? Do con làm?”
”Loảng xoảng!”
Cả đám hộ vệ Lâm gia ở xung quanh cũng trợn mắt há mồm, nhìn thiếu niên được bọn họ bảo vệ ở giữa, da đều tê dại, vũ khí rơi loảng xoảng, Lôi Phích và Lôi Hình đều là cao thủ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, vậy mà hôm nay hai người mang theo một đám nhân mã liên thủ, chẳng những không đạt được kết quả, mà một chết một bị thương?
“May mắn, may mắn mà thôi…”
Nhìn những ánh mắt ở xung quanh, Lâm Động có chút lúng túng, nếu như không phải chuyện này không thể nào giấu được thì hắn cũng chẳng nói.
“Con mẹ nó, may mắn giết được một cao thủ Thiên Nguyên cảnh?”
Đám hộ vệ Lâm gia liếc mắt nhìn nhau một cái, lẩm bẩm nói.
Miệng của Lâm Khiếu cũng giật giật vài cái, nhưng hắn chẳng nói được câu gì, trong lòng hắn lúc này cũng dậy sóng, đối mặt với sự liên thủ của Lôi Phích và Lôi Hình, cho dù là hắn cũng không thể nào làm được như vậy.
“Hảo tiểu tử.”
Nặng nề vỗ vai Lâm Động, Lâm Khiếu chỉ thốt ra được ba chữ đầy tự hào và vui mừng.
Chương 83 : Cổ Mộc
“Thằng khốn, ngươi là đồ vô dụng!”
Sâu trong Lôi gia, đột nhiên có một tiếng gầm gừ tức giận truyền ra, nghe được tiếng gầm gừ này, tất cả thân hình của những người trong Lôi gia đều run rẩy, không một ai ở giờ phút này dám phát ra một âm thanh nào khác, sợ bị tai bay vạ gió ập đến.
“Ba, ba!”
Trong một gian phòng, sắc mặt Lôi Báo trông dữ tợn đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm vào một thi thể trước mặt, thân thể không ngừng run rẩy kịch liệt, cuối cùng hung hăng tát một cái thật mạnh vào khuôn mặt Lôi Phích vốn đang đứng cúi thấp đầu ở trước mặt mình.
Sau tiếng bốp thanh thúy kia, thân hình Lôi Phích bay thẳng về phía sau, đụng mạnh vào vách tường, vốn trên thân thể đã mang thương tích, cho nên sự va chạm lần này khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy cảnh này, những phần tử nòng cốt khác trong Lôi gia đều run lên, ngậm chặt miệng không dám ho he gì cả. Bọn họ biết giờ phút này, Lôi Báo đã nổi giận đến độ mất đi lý trí.
“Hai gã cao thủ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, cộng thêm mười tên hảo thủ Lôi gia, vậy mà không thu thập nổi một tên tiểu súc sinh chỉ mới 16, 17 tuổi đầu? Mang nhiều người đi như vậy, sao chỉ có một mình ngươi trở về? Ngươi còn có mặt mũi mà trở về à?” Lôi Báo sắc mặt dữ tợn điên cuồng gầm lên hét lớn.
Đối mặt với Lôi Báo đang nổi giận, Lôi Phích chỉ biết cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt, hắn biết lần này thảm hại trở về đã mất hết thể diện, lúc đi mang theo một đội ngũ hùng hậu nhưng lúc về thì chỉ có một mình hắn như chó nhà có tang lủi thủi trở lại. Nếu như không phải địa vị của hắn không thấp, thì hắn đã bị Lôi Báo dùng một chưởng đập chết rồi.
Lôi Báo giống như trâu điên, sắc mặt xanh mét, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, tổn thất một cao thủ Thiên Nguyên cảnh đối với Lôi gia mà nói chính là một sự tổn thất thảm trọng, chỉ cần nghĩ tới chuyện này thôi là hắn đã giận dữ rồi.
Cả gian phòng lúc này yên lặng đến lạ thường, cuối cùng Lôi Báo cũng dừng bước, là chủ của một gia tộc, định lực của hắn quả nhiên cũng không tệ lắm.
Với sắc mặt âm trầm, hắn quay trở lại ghế ngồi, dùng thân âm khàn khàn, hỏi:
“Lần này có phải trúng mai phục của Lâm gia không?”
Trên mặt Lôi Phích hiện lên sự chua chát, chậm rãi lắc đầu, nói:
“Trước khi bọn người Lâm Khiếu đuổi tới, tổn thất đã là như vậy rồi. Lần này, nhân thủ của chúng ta bao gồm cả Lôi Hình, toàn bộ đều chết trong tay của một mình Lâm Động.”
Tuy biết rõ bầu không khí vào giờ phút này rất tệ, nhưng khi nghe Lôi Phích nói vậy, những người trong Lôi gia vẫn không kiềm chế được mà hoảng sợ, giật mình ngẩng đầu nhìn lên. Nhiều người như vậy mà lại toàn bộ chết trong tay một tiểu tử 16, 17 tuổi hay sao?
“Cho ta một lời giải thích.”
Hai bàn tay Lôi Báo run rẩy, ngửa đầu hít một hơi thật sâu, dùng giọng trầm thấp, run rẩy nói.
“Thực lực Lâm Động bây giờ đã là Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, nếu như đơn đả độc đấu cho dù là con cũng không phải đối thủ của hắn. Hơn nữa dường như hắn cực kỳ am hiểu ám khí, Lôi Hình vì không kịp đề phòng lên mới mất mạng.”
Lôi Phích thấp giọng nói, rồi hắn từ trong ngực móc ra một cái đoản toa nhuốm đầy máu, cung kính đưa về phía Lôi Báo.
Lôi Báo nhận lấy, sắc mặt u ám, dùng ngón tay vuốt nhẹ qua mũi nhọn sắc bén của đoản toa, phía trên nó toàn là răng cưa, đây là một hung khí cực kỳ sắc bén.
“Xét cho cùng là do ngươi quá sơ ý, cho dù tiểu súc sinh kia thật sự có thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, thì với sự liên thủ của ngươi với Lôi Hình cũng đủ giết chết hắn.”
Lôi Báo thản nhiên nói.
“Đi dưỡng thương trước đi, chuyện này tạm thời để đó, đợi sau khi giải quyết Lâm gia xong, ngươi sẽ phải chịu hình phạt của gia tộc.”
“Dạ.”
Lôi Phích không dám có nửa lời dị nghị, cung kính đáp.
“Triệu tập nhân thủ của Lôi gia, lại báo cho Tạ gia biết, trong vòng hai tháng tới, ta muốn Lâm gia phải cửa nát nhà tan!”
Lôi Báo búng nhẹ đoản toa trong tay, trên khuôn mặt lão hiện lên vẻ dữ tợn, cánh tay vung lên, đoản toa kia hóa thành một đạo hắc mang cắm sâu vào xà nhà, mất cả đuôi!
***
“Cái gì? Lôi gia ngang nhiên ra tay với Động nhi?”
Trong Thiết Mộc trang, sau khi Lâm Chấn Thiên nghe Lâm Khiếu hồi báo, khuôn mặt cười bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Ha hả, phụ thân không cần lo lắng, Lôi Phích và Lôi Hình không những không thành công mà Lôi Hình còn bị Động nhi đánh chết, Lôi Phích bị thương bỏ chạy. Lần này lão quỷ Lôi Báo kia chắc bị sẽ tức giận tới ói máu.”
Lâm Khiếu cười nói.
Lời nói của Lâm Khiếu khiến cho bầu không khí trong đại sảnh trở nên tĩnh lặng, sau đó hắn phát hiện trên gương mặt của đám người Lâm Chấn Thiên hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Cái tên tiểu tử này toàn làm những chuyện khiến người khác không thể nào tin.”
Nỗi khiếp sợ chỉ kéo dài trong chốc lát, mọi người từ từ phục hồi bình tĩnh lại, chép chép miệng, trên khuôn mặt vẫn có sự sợ hãi nhưng lại có thêm sự vui mừng.
“Phụ thân, Lôi gia lần này đã quyết định ra tay với Lâm gia chúng ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Hàn mang trong mắt Lâm Mãng hiện lên, hỏi.
“À.”
Lâm Chấn Thiên khẽ gật đầu, chợt cười một tiếng, rồi nói:
“Với tính tình của Lôi Báo, hắn sẽ không nuốt nổi cục tức này đâu, truyền lệnh xuống dưới, Lâm gia tiến vào trạng thái đề phòng, chú ý chặt những nhất cứ nhất động của Lôi gia.”
“Phụ thân khi nào có thể tiến vào Nguyên Đan Cảnh?”
Lâm Khiếu hỏi. Nguyên Đan Cảnh mới thật sự là lực lượng đáng sợ, nếu Lâm Chấn Thiên thành công bước chân vào cảnh giới này, thì Lôi gia sẽ không còn dám lỗ mãng nữa.
“Nhanh thôi, trong vòng một hai tháng, ta sẽ đột phá!”
Tinh quang trong mắt Lâm Chấn Thiên bắt đầu hiện lên, chậm rãi nói.
“Đến lúc đó ta cũng muốn nhìn xem, Lôi gia còn cái gì để mà kiêu ngạo!”
***
Bởi vì sự cố ám sát của Lôi gia, Lâm Động trở thành đối tượng được bảo vệ chặt chẽ nhất của Lâm gia, Thiết Mộc Trang cũng trở thành một nơi an toàn nhất.
Ở trong phòng, Lâm Động ngồi xếp bằng ngay trên giường, ở trước mặt của hắn có chín cái “Toái Nguyên Toa” lơ lửng trên không. Những đoản toa này trôi lơ lửng quanh thân Lâm Động, giống như những con cá đang bơi lội, có vẻ vô cùng linh hoạt.
Trận chiến thảm liệt ngày hôm nay đã làm cho Lâm Động hiểu được uy lực của Tinh thần lực, lực sát thương của những mảnh “Toái Nguyên Toa” hiển nhiên cực mạnh, hơn nữa con người rất khó nắm bắt quỹ tích của nó. Mạnh như Lôi Phích cũng phải chịu thiệt thòi lớn, còn Lôi Hình đã phải dùng tính mạng cho sự thử nghiệm của Lâm Động.
Lâm Động nhắm mắt cảm ứng tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung, trong lòng hắn hiểu rõ, bản thân hắn khống chế Tinh thần lực rất thô thiển, nếu như tinh thuần thì Lôi Phích không có cơ hội để mà chạy trốn.
“Trước đây đúng là mình đã coi nhẹ Tinh thần lực rồi …”
Lâm Động thở dài, nhẹ giọng nói.
Khó trách ngày đó ở Viêm Thành, vị Nham Đại Sư kia đã nói, Phù sư không phải chỉ khắc phù văn vào vũ khí trang bị, mà thủ đoạn của họ có uy lực nghiêng trời lệch đất.
Nhưng mà những thủ đoạn này Lâm Động không có cách nào làm được.
Nghĩ tới đây, Lâm Động bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì đó, lấy một khối Cổ Mộc đầy rêu xanh trong Càn Khôn Đại ra ngoài.
Cổ Mộc này chính là thứ hắn mua được ở phường hội ngầm, phù văn mờ nhạt trên nó hình như có liên quan tới Phù sư …
Cái mà Lâm Động cần nhất chính là những thứ có liên quan tới Phù sư, hắn rất muốn biết khi hắn toàn lực thi triển Tinh thần lực, thì uy lực sẽ mạnh tới mức độ nào?
Chương 84 : Cổ Tuyền Phù Ấn
Lâm Động lật qua lật lại, nhìn nghiêng ngó dọc cái Cổ Mộc, sau đó cẩn thận lau sạch những rêu xanh bám trên nó, nhưng mà hắn vẫn không hiểu người bán hàng kia phát hiện ra cái Cổ Mộc này ở chỗ nào, mà phù văn trên nó cực kỳ mờ nhạt.
Những phù văn này phần lớn đều không rõ ràng, Lâm Động cau mày, trầm ngâm một lát, sau đó chợt có ý nghĩ, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, một tia tinh thần lực từ Nê Hoàn Cung tuôn ra, tiếp xúc với cổ mộc kia.
Trong thời gian tiếp xúc, cái Cổ Mộc kia vốn không có động tĩnh gì lại rung động cực nhỏ, nhưng mà sau khi rung động nó không có biến hóa gì lớn.
“Cổ mộc này dường như có một tầng Tinh thần lực vô hình ngăn cản.”
Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Lâm Động hiểu bên ngoài Cổ Mộc này có một tầng Tinh thần lực rất mỏng bao phủ, xem ra cỗ Tinh thần lực mỏng này đã tồn tại trong một thời gian không ngắn.
Phát hiện được mức độ ngăn cản của bức tường Tinh thần lực kia, Lâm Động liền thở phào nhẹ nhõm, tâm thần khẽ động, nhất thời một cỗ tinh thần lực từ bên trong Nê Hoàn Cung gào thét tuôn ra, hắn cố gắng ngưng tụ nó lại sau đó khống chế cho nó chui vào trong Cổ Mộc.
“Ông.”
Cùng với biến hóa mà Lâm Động đã làm lúc nãy, cổ mộc kia liền phát ra tiếng ông, những thanh âm răng rắc rất nhỏ vang lên, rồi từ Cổ Mộc phun ra một vòng sáng, ngưng tự thành một tia sáng, phóng thẳng tới trán của Lâm Động.
Ngay khi tia sáng kia chạm vào trán của Lâm Động, hắn lập tức cảm nhận được một tin tức kỳ lạ nhanh chóng chui vào trong đầu của hắn.
Cổ Tuyền Phù Ấn, phương pháp ngưng Ấn.
Chỉ hai dòng chữ ngắn ngủn đó đã làm cho trái tim Lâm Động đập thình thịch, phương pháp ngưng Ấn chính là bí quyết quan trọng nhất mà Phù sư nào cũng phải có, bởi vì chỉ khi nào Tinh thần lực ngưng tụ thành một đạo bản mệnh phù ấn, thì người đó mới chính thức trở thành Phù sư.
Vị Nham Đại Sư ở Viêm Thành kia chỉ đưa cho Lâm Động ba tầng đầu tiên của Thần Động Thiên, tuy Lâm Động đã tự tìm tòi được phương pháp tu luyện Tinh thần lực, nhưng mà phương pháp ngưng Ấn quan trọng nhất này hắn lại không có, cho nên bản thân hắn hiện giờ cảm thấy Tinh thần lực của mình đã mạnh, nhưng lại không phải là Phù sư thực sự.
Mà một khi ngưng tụ thành công Bản Mệnh Phù Ấn, không chỉ làm cho trình độ khống chế Tinh thần lực của mình tăng lên, mà còn mượn cơ hội này rèn luyện Tinh thần lực, khiến cho nó trở nên thực chất hơn.
Mặt khác, nếu loại Bản Mệnh Phù Ấn này không phải là nhất mạch tương truyền, thì khi việc ngưng tụ Phù Ấn sẽ có những phương thức khác nhau, đương nhiên, năng lực mạnh yếu cũng sẽ xuất hiện những khác biệt. Cho nên ở trên con đường Phù Sư, nếu như có lão sư chỉ dạy … thì sẽ bớt đi không ít đường vòng.
Đương nhiên, hiện giờ Lâm Động không có điều kiện như vậy, nên hắn chỉ có cách tự mình tìm hiểu, bởi vyaaj khi hắn phát hiện trong Cổ Mộc này có phương pháp ngưng Ấn, thì hắn vui mừng cực độ.
Chậm rãi ghi nhớ những tin tức này, trải qua khoảng nửa giờ chiêm nghiệm, Lâm Động mới mở hai mắt, trong mắt hiện lên sự vui sướng, cái gọi là Cổ Tuyền Phù Ấn này đã làm cho sự lĩnh ngộ của hắn với Tinh thần lực tăng cao không ít.
“Phù…”
Nhẹ nhàng phun ra một hơi thở dài, Lâm Động một lần nhắm mắt lại, tinh thần lực từ trong Nê Hoàn Cung bắt đầu chậm rãi xoay chuyển.
“Ào ào. . .”
Trong khi Tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung tăng tốc xoay chuyển, thì một loại âm thanh kỳ lạ cũng vang lên ở trong đầu Lâm Động.
Sắc mặt Lâm Động nghiêm túc, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn ngưng tụ Bản Mệnh Phù Ấn, nhưng hắn vô cùng tự tin vào tinh thần lực của mình.
Cái loại thanh âm kỳ lạ kia vang lên một cách chậm rãi khiến cho tai Lâm Động trở nên ù ù, quang mang trong mắt hắn lóe lên, tốc độ của dòng suối tốc độ kia tăng giảm một bách bất định.
Dòng xoáy tinh thần kia lúc nhanh lúc chậm, dường như đang di chuyển theo một tiết ấu đặc biệt, đương nhiên loại tiết tấu đặc biệt này là do Lâm Động căn cứ vào phương pháp ngưng Ấn của Cổ Tuyền Phù Ấn để thực hiện, nếu dựa vào sự suy nghĩ của bản thân thì chẳng bao giờ nghĩ ra điều này.
Trong lúc dòng xoáy tinh thần trong Nê Hoàn Cung vẫn xoay chuyển theo tiết tấu kỳ lạ đó, đột nhiên, Lâm Động mơ hồ cảm giác được, dường như có một cỗ hấp lực nhẹ nhàng từ trong dòng xoáy tinh thần truyền ra.
“Ngưng!”
Khi cỗ hấp lực nhẹ nhàng đó xuất hiện, Lâm Động mở lớn hai mắt, quát nhẹ một tiếng, hắn thao túng dòng xoáy tinh thần mạnh mẽ nén lại!
“Ong ong!”
Khi dòng xoáy tinh thần kia bị nén tới cực hạn, trong Nê Hoàn Cung có những thanh âm như tiếng gió truyền ra, dòng xoáy tinh thần vốn di chuyển theo một quỹ đạo nhất định vào thời khắc này đột nhiên chảy ngược.
Sắc mặt Lâm Động nghiêm túc vô cùng, hắn hiểu bây giờ chính là thời gian quan trọng nhất để ngưng tụ Bản Mệnh Phù Ấn, không được phép xảy ra bất cứ sai lầm gì!
“Ngưng cho ta!”
Hít sâu một hơi, quát một tiếng, một cỗ Tinh thần lực ba động mạnh mẽ đột nhiên khuếch tán trong đầu hắn. Ở trong Nê Hoàn Cung, dòng xoáy tinh thần kia cũng phát ra một tiếng gào thét bất kham, sau đó ầm một tiếng, nổ tung thành những mảnh nhỏ.
Khi dòng xoáy tinh thần này nổ tung, hai mắt Lâm Động trở nên sáng rực rỡ.
“Xuy xuy!”
Ở trung tâm của vụ nổ bắn ra vô số tia sáng nhỏ, những tia sáng trong nháy mắt đã ngưng tụ những mảnh nhỏ tinh thần vốn bị nổ tung, sau đó dùng một trạng thái kỳ dị nhanh chóng co lại, rồi hình thành một đạo phù văn nhỏ bằng hai đầu ngón tay thần kỳ!
Đạo phù văn này được hình thành từ những mảnh nhỏ tinh thần trước đó, nếu như nhìn vào nó sẽ phát hiện ra nó có cảm giác cực kỳ huyền ảo, có thể thông qua phù văn để bao quát thiên địa.
Lúc phù văn hình thành, trông nó có vẻ ảm đạm không rõ, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện phù văn này giống như một dòng suối biến dị, quang mang của nó lóe lên sau đó hình thành một hắc động.
“Tê tê!”
Một cỗ hấp lực từ trong phù văn kỳ lạ tán phát ra, những mảnh vụn Tinh thần lực đang phiêu tán bên ngoài Nê Hoàn Cung lập tức bị hút vào trong, phù văn vốn ảm đạm bây giờ đã sáng hơn một chút.
Khi dòng xoáy tinh thần hình thành phù văn, hai mắt Lâm Động hoàn toàn mở lớn, trong thời khắc này hắn có thể biết được tất cả những động tĩnh của Thiết Mộc Trang, thậm chí ngay cả những tiếng hô hấp hắn cũng có thể cảm ứng được.
Lâm Động đột nhiên vỗ một tay xuống giường, thân hình hắn bật lên, tâm thần khẽ động, chín đạo hắc từ trong tay áo hắn bay ra, ngưng tụ lại một chỗ, trông giống như một thanh hắc kiếm, hiện lên dưới chân Lâm Động.
Sau đó, Lâm Động dựa vào thanh hắc kiếm do Toái Nguyên Toa hình thành đứng giữa không trung!
Ngự toa mà đi!
Khi Bản Mệnh Phù Ấn hình thành, Lâm Động không ngờ rằng hắn có thể khống chế Tinh thần lực tới trình độ này.
Chương 85 : Nhất ấn Phù sư
Lâm Động cẩn thận từng li từng tí điều khiển hắc kiếm do Toái Nguyên Toa hợp lại dưới chân, bay qua bay lại ở trong phòng một hồi. Tuy nói tư thế điều khiển của hắn có chút khó coi, nhưng điều này cũng không thể giảm bớt được sự mừng rỡ như điên hiện lên trên khuôn mặt còn non nớt, ngự kiếm phi hành, chuyện mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một chuyện thần thoại vậy mà hiện giờ hắn đã làm được.
Lâm Động đạp “Toái Nguyên Toa” bay qua bay lại ở trong phòng một hồi lâu, sau đó tâm thần khẽ động, hắc kiếm lập tức tan rã hóa thành chín đạo hắc mang chui vào bên trong ống tay áo của hắn, thân hình của hắn nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
“Thật tuyệt vời, nhưng nó cũng tiêu hao Tinh thần lực. . .”
Lâm Động sợ hãi vỗ tay một cái, trong lòng có sự tiếc nuối, nếu như tinh thần lực của hắn mạnh mẽ hơn một chút nữa thì…. nói không chừng hắn có thể giống như những cường giả trong truyền thuyết – bay khắp bầu trời, nếu như bây giờ mà hắn phi hành thì chẳng được bao lâu Tinh thần lực đã hao hết, rơi từ trên trời cắm đầu xuống đất.
Sau khi cất xong Toái Nguyên Toa, Lâm Động quan sát Bản Mệnh Phù Ấn ở bên trong Nê Hoàn Cung, lúc này Bản Mệnh Phù Ấn đang lơ lửng trong đó, nhưng mà Phù Ấn này nhìn qua có vẻ mơ hồ và ảm đạm, có lẽ Lâm Động cần phải tu luyện trong một thời gian dài nữa thì Bản Mệnh Phù Ấn mới có thể hoàn toàn ngưng kết.
“Nhất Ấn. . .”
Nhìn Bản Mệnh Phù Ấn ở bên trong Nê Hoàn Cung, Lâm Động nhịn không được cười lớn. Bắt đầu từ bây giờ, hắn đã chính thức trở thành Nhất Ấn Phù Sư, hắn không có hứng thú đối với việc khắc phù văn vào vũ khí trang bị.
Nhưng lại vô cùng thích thú những diệu dụng của Tinh thần lực, bởi vì theo như lời Nham Đại Sư kia nói, nếu như tu luyện đạt tới cảnh giới cao thâm thì chẳng yếu hơn cường giả tu luyện Nguyên Lực chút nào, hơn nữa chỉ cần có một ý niệm đã có thể dời non lấp biển.
Nhưng mà, Nguyên Lực bây giờ là thực chất, còn Tinh thần lực lại quá mức hư vô mờ mịt, nếu như không phải hắn có một chút thiên phú ở lĩnh vực này thì sợ rằng khó mà tiến triển nổi.
Trong tu luyện tinh thần lực thì thiên phú là trọng yếu nhất, đây cũng là lý do vì sao mà vị Nham Đại Sư kia khi nhìn thấy Lâm Động sở hữu thiên phú tinh thần lực lại động tâm như thế.
Cái loại sức mạnh thông thiên dời nón lấp biển này chính là mục tiêu Lâm Động mà hướng tới. Nhưng mà điều may mắn chính là, khi Bản Mệnh Phù Ấn ngưng tụ thành công, hắn đã có thể cảm rõ ràng, việc khống chế Tinh thần lực hiện giờ đã vượt xa trước kia. Bây giờ Lâm Động có đủ tự tin nếu như gặp lại Lôi Phích, thì hắn sẽ không có cơ hội để chạy trốn.
Đối với điểm này Lâm Động cảm thấy rất hài lòng, lần hành động vừa chỉ là một khúc nhạc dạo đầu cho màn đối phó Lâm gia mà thôi, đối mặt với một gia tộc tồn tại lâu đời ở Thanh Dương trấn, Lâm gia phải toàn lực ứng phó, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì Lâm gia sẽ nhà tan cửa nát.
Mà một khi Lâm gia đổ thì Lôi gia sẽ đuổi tận giết tuyệt, cảnh tượng này Lâm Động không muốn chứng kiến chút nào.
Cho nên, trước khi Lôi gia động thủ với Lâm gia thì Lâm Động phải cố gắng hết sức đề cao thực lực của mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể bảo vệ gia tộc tốt hơn một phần.
“Lôi gia…”
Đôi mắt của Lâm Động híp lại, hàn mang trong con ngươi bắt đầu lóe sáng, người nào có sát ý với hắn, hắn nhất định sẽ coi người đó là địch nhân, nếu có cơ hội hắn muốn Lôi gia vì hành động của ngày hôm đó mà trả giá thật lớn.
***
Trong những ngày kế tiếp, bầu không khí ở Thanh Dương Trấn trở nên nặng nề và khẩn trương hơn, tầng lớp cấp cao của hai nhà Lôi – Tạ thường xuyên lui tới với nhau hơn, một số thế lực linh mẫn đã cảm thấy có chuyện bất thường.
Đương nhiên Lâm gia cũng phát hiện ra những điều bất thường này, bất quá bởi vì thời gian cấp bách, hơn nữa Lâm Chấn Thiên đang tiến hành bế quan để đột phá, cho nên không ai dám quấy rầy lão.
Bởi vì ai cũng biết chỉ khi Lâm Chấn Thiên thành công tấn nhập Nguyên Đan Cảnh, thì Lâm gia mới không còn e ngại sự liên thủ của hai nhà Lôi – Tạ, nếu không, trong lần giao chiến này, Lâm gia sẽ thắng ít thua nhiều.
Dù sao, trong vòng một năm nay, nhờ có mỏ Dương Nguyên Thạch, cho nên căn cơ của Lâm gia đã không yếu hơn bất cứ một nhà nào trong hai nhà Lôi Tạ, nhưng mà hai nhà kia liên thủ, Lâm gia tất phải ở thế hạ phong.
Cho nên, cho dù như thế nào cũng phải đợi đến khi Lâm Chấn Thiên thành công xuất quan mới được!
***
Bởi vì, bầu không khí ở Thanh Dương Trấn có vẻ bất bình thường, cho nên mọi người ở Thiết Mộc Trang cũng trở nên cảnh giác cao độ, mức độ phòng ngự đã được gia tăng thêm mấy lần, cho dù đêm hay ngày đều có người thay nhau tuần tra.
Trong bầu không khí căng thẳng này, nửa tháng thời gian chậm rãi trôi qua.
Dưới bóng cây mát mẻ, Lâm Động di chuyển như thỏ, quyền chưởng huy động mang theo quyền phong ù ù, những thanh âm trầm thấp vang lên, thổi tung toàn bộ lá cây trên mặt đất.
“Ầm.”
Sau một lúc, Lâm Động đấm một quyền vào cây đại thụ, Nguyên Lực cuồng bạo lập tức làm cho cây đại thụ kia nổ tung.
“Lâm Động ca, phụ thân gọi huynh vào phòng nghị sự!”
Khi Lâm Động mới thu quyền xong thì một thân ảnh yểu điệu xinh đẹp đột nhiên từ đằng xa chạy tới, thanh âm thanh thúy giống như một con chim sơn ca truyền tới.
“Sao?”
Nghe vậy, Lâm Động chợt ngẩn ra sau đó gật đầu, hắn biết hiện giờ không khí trong Lâm gia rất căng thẳng, công việc rất nhiều.
“Đi thôi!”
Chạy đến bên cạnh Thanh Đàn vẫy vẫy tay, Lâm Động không dám chậm trễ, chạy về phía phòng nghị sự, Thanh Đàn thấy thế thì cái miệng nhỏ chu lên, vội vàng đuổi theo sau.
Phòng nghị sự.
Khi Lâm Động đi vào, không chỉ có Lâm Khiếu mà ngay cả Lâm Hà, Lâm Hoành cùng những tiểu bối khác cũng ở đây, nhưng mà sắc mặt những người này tương đối u ám, trái tim Lâm Động đập thình thịch.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
Lâm Động bước nhanh vào, mở miệng hỏi.
Nhìn thấy Lâm Động đi tới, đám người Lâm Khiếu, Lâm Khẳng cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết từ bao giờ, bọn họ đã coi Lâm Động là trụ cột của Lâm gia rồi.
“Trong khoảng thời gian này, chúng ta đã âm thầm di chuyển Lâm gia ở Thanh Dương Trấn đến Thiết Mộc trang.”
Nghe vậy, Lâm Động cũng gật gật đầu, nếu Lôi gia đã quyết định đối phó với Lâm gia, thì chúng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, nếu như gia quyến mà bị Lôi gia bắt giữ thì sẽ là một kiếm chế cực lớn với Lâm gia.
“Bởi vì lo lắng bị hai nhà Lôi – Tạ phát hiện, cho nên hiệu suất không cao, hôm nay là nhóm cuối cùng, nhưng mà lần này lại bị hai nhà Lôi – Tạ phát hiện ra, căn cứ vào tin tình báo chúng ta có được, hiện giờ Tạ gia đang phái người đuổi bắt nhóm gia quyến cuối cùng của Lâm gia chúng ta!”
Lâm Khiếu mặt sắc ngưng trọng nói.
Lâm Động cau mày lại, hắn nhìn thấy trên gương mặt của Lâm Hà vẫn còn vương nước mắt, sắc của Lâm Khiếu thì âm trầm, đột nhiên hắn có cảm giác không ổn:
“Vậy nhóm gia quyến cuối cùng có những ai?”
“Phần lớn đều là nữ nhân, đại tẩu và mẹ con cũng ở trong đó.”
Thân thể Lâm Khiếu run lên một cái, thanh âm của hắn âm trầm tới mức đáng sợ.
Đại tẩu trong miệng hắn chính là thê tử của Lâm Khẳng – mẫu thân của Lâm Hà.
“Mẫu thân?”
Lâm Động biến sắc, hai tay nắm chặt, ánh mắt trở nên băng hàn.
“Lần đuổi bắt này là do Tạ Khiêm Tạ gia tự mình dẫn đầu, ta muốn báo cho Cuồng Đao Vũ Quán tương trợ, nhưng Lôi gia lại đang giám thị bọn họ, cho nên bọn họ không thể nào ra tay được”
Sắc mặt Lâm Khẳng lúc này cực kỳ khó coi.
“Tạ Khiêm có thực lực Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ, ít nhất cũng phải do ta cùng Lâm Khiếu tự mình xuất thủ mới có thể ngăn cản được hắn. Nhưng một khi chúng ta rời đi, phòng ngự của Thiết Mộc trang sẽ yếu bớt, hiện tại phụ thân đang trong giai đoạn khẩn yếu nhất, tuyệt đối không thể để bất kỳ điều gì ảnh hưởng!”
Lâm Khẳng nói xong câu này thì đại sảnh im phăng phắc, câu này có ý là, hắn không thể đi cứu người…
Nước mắt Lâm Hà lại chảy ra, nàng cắn môi nhìn chằm chằm vào Lâm Khẳng.
Lâm Khẳng nắm chặt hai tay, mắt cũng nhắm lại, trên khuôn mặt hắn thống khổ vô cùng, hai nhà Lôi Tạ đã tính xuất thủ với Lâm gia, hi vọng duy nhất của họ là Lâm Chấn Thiên có thể đột phá bước chân vào Nguyên Đan cảnh, nếu không thì có cứu được gia quyến trở về kết cục cũng giống nhau mà thôi.
“Phụ thân, mọi người ở lại bảo vệ Thiết Mộc trang, con sẽ đi cứu mẫu thân!”
Trong sự im lặng, thiếu niên kia hít sâu một hơi, thanh âm chứa đầy sát ý và băng lãnh vang lên trong đại sảnhMA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..