1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 16 [ chương 76 đến 80 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 16 [ chương 76 đến 80 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 76 : Thú hài thần bí

Dương Cương Khí?”

Phát hiện được điều này khiến cho Lâm Động giật mình, nhưng mà ngay sau đó, hai hàng lông mày của hắn nhíu tít lại, bởi vì hắn nhận thấy được, loại Dương Cương Khí này vô cùng cuồng bạo, nếu như hấp thu loại khí tức này vào trong cơ thể thì tâm trí sẽ bị tổn thương.

“Trước đây nơi này vốn là một ngọn núi lửa, trong lòng đất có Dương Cương Khí cũng chẳng có gì kỳ quái, nhưng mà đáng tiếc. . .”

Lâm Động trong lòng tiếc hận, trong cái khe này có ẩn chứa vô số Dương Cương Khí, nhưng Dương Cương Khí cuồng bạo như vậy thì ai dám hấp thu?

Đứng trước cái khe, Lâm Động trở nên trầm ngâm, hắn không cam lòng, suy nghĩ nát óc trong nửa tháng chẳng tìm được phương pháp nào kiếm ra Dương Cương Khí đặc thù, vậy mà hôm nay đã có thu hoạch, sao hắn có thể cam tâm bỏ qua được chứ.

“Tần Ưng thúc, các người ở đây canh giữ, đừng cho bất cứ ai vào, ta vào bên trong xem thế nào.”

Lâm Động nghiêng đầu quay sang nhìn Tần Ưng nói.

Thấy Lâm Động muốn đích thân đi vào, Tần Ưng cả kinh, định ngăn cản nhưng mà hắn lại đột nhiên nghĩ tới, hiện giờ thực lực của Lâm Động đã vượt xa hắn, cho nên hắn hơi chần chừ, sau đó là gật đầu.

Sau khi căn dặn Tần Ưng, Lâm Động tung mình nhảy vào trong cái khe, vừa mới đi được mấy bước hắn đã nhận ra Tiểu Viêm cũng đã đi theo, hơn nữa trông bộ dáng của nó thì hình như khi tức nóng bỏng trong này chẳng ảnh hưởng gì tới nó cả.

Thấy thế, Lâm Động mới thở dài một hơi, di chuyển một cách nhanh hơn, khoảng chừng 2, 3 phút sau, lối đi trở nên rộng rãi hơn, sau đó hai mắt hắn nhìn thấy không một gian toàn màu đỏ.

Xuất hiện ở trước mặt Lâm Động chính là một vùng nham thạch đỏ rực, đứng ở ngoài xa nhìn nham thạch nóng chảy di chuyển qua lại, nhiệt độ nóng rực bốc lên, làm cho không khí cũng phải bốc hơi.

Lâm Động cẩn thận đánh giá vùng đất này, đột nhiên hắn nhìn chằm chằm vào vùng đất ở giữa khu nham thạch, ở nơi đó có một bộ xương động vật khổng lồ cao chừng 10 trượng trắng bóng!

Đây là lần đầu tiên Lâm Động nhìn thấy thú cốt (hài cốt yêu thú) khổng lồ như vậy, tuy nói bộ xương kia đã phai màu trắng bệch, nhưng mà từ trên bộ xương kia vẫn tán phát ra một loại uy áp, có thể tưởng tượng, đây không phải là một loại yêu thú phổ thông gì cả, nhưng không biết vì sao nó lại chết ở nơi này.

Trong lúc Lâm Động đang nghi hoặc, thì lông của Tiểu Viêm đã dựng đứng lên, sau đó nó trực tiếp hóa thành một đạo hồng ảnh lao tới chỗ bộ xương kia.

Thấy vậy, Lâm Động biến sắc, khu vực này vô cùng cổ quái, hắn không dám xâm nhập vào sâu, không ngờ Tiểu Viêm lại không hiểu chuyện lao tới.

“Đúng là đồ không nghe lời!”Ma chi hạ vấn tâm – Hạ cố nhan | Truyện Ma Tu – Cổ Chân Nhân – Thỉnh chư vi nghé thăm …!

Chửi nhỏ một tiếng, Lâm Động cắn răng một cái, sau đó nhanh chóng lao lên, khi bàn chân hắn chạm vào những tảng đá nhô lên, thì giống như chạm vào than hồng, hắn kinh hãi vội vàng điều động Nguyên Lực trong cơ thể, phủ lấy đôi bàn chân mới làm dịu cảm giác nóng bỏng đi một chút.

Một người một thú nhanh chóng lao vào dải đất ở giữa nham thạch, khi đi tới gần bộ xương thú thì giảm bớt tốc độ.

Tiểu Viêm đứng bên cạnh bộ thú hài (hài cốt yêu thú), cái bộ dáng hùng dũng của nó nếu so với bộ xương cốt kia thì không đáng nhắc tới. Nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào bộ thú hài thần bí, đột nhiên ánh mắt trợn trắng, sau đó nhanh chóng leo lên bộ xương, đứng ở đỉnh đầu bộ xương thú.

“Nó định làm gì?”

Nhìn thấy Tiểu Viêm có những hành động cổ quái, trong lòng Lâm Động cũng dâng lên một sự nghi hoặc.

Dưới ánh mắt tò mò của Lâm Động, Tiểu Viêm giơ hổ trảo sắc bén, bổ thẳng vào cái đầu lâu của con yêu thú kia.

Cái đầu lâu rơi xuống, chạm vào mặt đất vỡ thành một những mảnh vụn nhỏ, Tiểu Viêm nhảy xuống, lông dựng đứng, trong cái miệng to như chậu máu của nó bây giờ đã có thêm một thứ gì đó đỏ hồng.

Khi Lâm Động định thần nhìn kỹ lại, thì thấy đây là một vật to bằng nắm tay, trông như một hạt châu đỏ như lửa, chỉ là không biết hắn có hoa mắt hay không, cái hạt châu đỏ như lửa này hình như có hình dạng của trẻ con.

Tuy rằng cách một khoảng xa, nhưng Lâm Động vẫn cảm nhận được, từ trên hạt châu màu đỏ tản mác ra một cỗ khí tức nguy hiểm.

“Ừng ực!”

Trong khi Lâm Động đang cẩn thận đánh giá, thì cái lưỡi đỏ hồng của Tiểu Viêm đảo một vòng, trực tiếp nuốt hạt châu kia vào trong bụng.

“Grừ!”

Khi hạt châu đỏ như lửa kia chui vào trong bụng, trong nháy mắt, một ngọn lửa rừng rực từ thân hình của Tiểu Viêm bùng lên, thân hình của nó vào thời khắc này bành trướng, nó gầm lên một tiếng, làm cho đất đá trong cái sơn động này rơi xuống lả tả.

Nhìn thấy Tiểu Viêm bành trướng với một tốc độ kinh người, Lâm Động nuốt nước miếng một cái, chậm rãi lui về phía sau.

Loại bành trướng này chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn rồi dừng lại, thân hình Tiểu Viêm như một cái tòa nhà nhỏ dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng trở lại hình dáng như lúc ban đầu.

“Tiểu Viêm?”

Nhìn thấy Tiểu Viêm đã trở lại hình dáng cũ, Lâm Động cũng thở dài một hơi, sau đó cẩn thận gọi một tiếng.

“Ư!”

Nghe thấy tiếng kêu của Lâm Động, Tiểu Viêm lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhảy tới bên cạnh Lâm Động, dùng cái đầu to lớn dụi dụi vào người hắn

Nhìn thấy Tiểu Viêm không có gì bất thường, Lâm Động lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, kiểm tra tỉ mỉ tình hình hiện tại của Tiểu Viêm.

Da lông của Tiểu Viêm vốn đỏ như lửa, bây giờ đã trở nên đỏ hồng óng ánh, trông như một ngọn lửa đang cháy, hổ trảo sắc bén bóng loáng, cắm sâu xuống lòng đất, lực sát thương của nó chắc chắn đã được tăng lên.

Lâm Động đảo mắt nhìn Tiểu Viêm một lượt, đột nhiên dừng lại ở cái đuôi rắn sau mông của Tiểu Viêm.

Lúc này, cái đuôi rắn kia đã mọc ở chính giữa mông, trên đầu rắn của Tiểu Viêm bây giờ hình như có một cái gì đó nhô ra, trông như muốn phá vây ra ngoài.

Đối với loại biến hóa này của Tiểu Viêm, Lâm Động chẳng hiểu gì cả, đối với yêu thú, hắn vốn cũng chẳng biết nhiều lắm, chẳng qua hắn biết, biến hóa của Tiểu Viêm bây giờ chắc chắn có liên quan tới hạt châu đỏ như lửa kia.

“Lẽ nào hạt châu kia chính là yêu tinh của thú hài kia? Nhưng tại sao nó không giống chút nào với các loại yêu tinh khác?” Lâm Động thì thào tự nói một mình.

“Nơi này có chút cổ quái, không thích hợp ở lâu.”

Khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, Lâm Động định rút lui, nhưng mà khi hắn chuẩn bị mang Tiểu Viêm rời đi, thì Tiểu Viêm đột nhiên nhìn về phía thú hài, gầm lên một tiếng.

Thấy thế, Lâm Động ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại, thì thấy ở phía sau bộ thú hài dường như có một khối đá, trên đỉnh tảng đá đó có một bông hoa màu đỏ đậm, đẹp vô cùng, xung quanh bông hoa kia có sương mù bao phủ. . .

Nhìn đóa hoa yêu diễm đỏ như lửa kia, Lâm Động nhìn sang tư thế của bộ thú hài, hắn phát hiện ra cái đầu của con yêu thú này hình như đang hướng tới vị trí của đóa hoa.

“Yêu thú thần bí kia nhất định muốn ăn đóa hoa này. . .”

Một ý nghĩ nhanh như tia chớp xẹt qua trong đầu của Lâm Động.

Chương 77 : Đóa hoa yêu dị

Đóa hoa đỏ như lửa, đơn độc hiện lên trên mặt đất, chập chờn đầy sinh cơ, trong thế giới khô nứt này có vẻ vô cùng kỳ dị.

Ánh mắt Lâm Động đảo qua đóa hoa yêu diễm đỏ như lửa này, trực giác nói cho hắn biết, thứ này có chút không đơn giản, đương nhiên, nói câu này cũng bằng thừa, trong khu vực khắc nghiệt này mà có một đóa hoa mọc ra, lại dào dạt sinh cơ này thì bản thân nó đã có chút yêu dị rồi.

Tiểu Viêm chậm rãi di chuyển tới gần, nhìn đóa hoa yêu dị kia gầm nhẹ, nhưng mà không dám xông lên.

Lâm Động đứng ở trên tảng đá đang bốc hơi, ánh mắt chần chừ nhìn đóa hoa yêu diễm, cắn răng một cái, dọc theo vậy nham thạch nhảy lên.

“Xuy xuy!”

Khi bàn tay Lâm Động chạm tới tảng đá, nó vang lên những thanh âm xèo xèo, hắn vội vã lưu chuyển một cỗ Nguyên Lực âm hàn từ trong đan điền tuôn ra, bao trùm thân thể, tránh cho việc bị nhiệt độ cao quá làm bỏng.

Lâm Động nhanh chóng bò lên trên đỉnh tảng đá lớn, sau đó hắn phát hiện trên đỉnh tảng đá này còn có một cái hố sâu, cái hố sâu này dường như nối thẳng xuống lòng đất, một cỗ khí nóng bỏng vô cùng theo đó mà phun ra.

” Dương Cương Khí ở trong này có lẽ là được phun ra từ cái hố này. . .”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Động đã suy đoán ra nguyên nhân tại sao Dương Cương Khí xuất hiện trong khu vực này, sau đó hắn đảo mắt nhìn vào đóa hoa yêu dị bên cạnh.

Dường như đóa hoa kia cảm thấy có người đang nhìn nó, nó nhẹ nhàng lắc lư, sương mù đang lượn quan bông hoa nhẹ nhàng tản ra, quấn lấy thân hình Lâm Động.

Khi đám sương mù quấn lấy thân hình Lâm Động, tinh thần của hắn trở nên hoảng hốt, một cảm giác suy yếu vô cùng hiện lên, cái loại cảm giác này giống như là sức sống trong cơ thể đã bị hút đi toàn bộ vậy.

Khi tinh thần của Lâm Động càng lúc càng suy yếu, đóa hoa yêu dị kia lại càng lúc càng kiều diễm mơn mởn.

Nguy hiểm đột nhiên phát sinh đã làm cho bàn tay phải Lâm Động run lên, một cỗ ba động phát tán ra xung quanh, đánh tan toàn bộ những sương mù yêu dị đang vây lấy Lâm Động.

Khi sương mù tan đi, Lâm Động đột nhiên tỉnh táo lại, trên mặt hắn hiện lên sự kinh hãi vô cùng, hắn nhìn đóa hoa yêu dị kia một cách căng thẳng, sau đó không chút nghĩ ngợi vội vàng lui lại phía sau.

Nhưng mà, trong lúc hắn đang chuẩn bị rời khỏi cái nơi yêu dị nay, thì bàn ta phải của hắn lại tỏa ra một cỗ hấp lực kỳ dị, hơn nữa mục tiêu lại chính là đóa hoa yêu diễm kia!

Dưới hấp lực điên cuồng đột nhiên phát sinh, đóa hoa yêu dị kia đột nhiên bay thẳng lên, trong ánh mắt hoảng sợ của Lâm Động, nó dính chặt vào lòng bàn tay phải.

“Xèo xèo!”

Khi đóa hoa yêu diễm kia dính vào bàn tay của Lâm Động, những tia sáng trong lòng bàn tay của hắn sáng lên, trong nháy mắt, đóa hoa xinh đẹp kia đã biến thành những dịch thể màu đỏ đậm sền sệt.

Khi đám dịch thể đỏ đậm đó xuất hiện, Tinh thần lực trong đầu Lâm Động ba động kịch liệt, cái loại ba động này làm cho huyệt Thái Dương của hắn không ngừng lồi ra lõm vào.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Trong lòng hắn dâng lên một sự khiếp sợ, Lâm Động phát hiện cái loại dịch thể đỏ đậm kia đột nhiên chui vào trong lòng bàn tay của hắn.

“Ầm!”

Khi dịch thể đỏ đậm chui vào trong lòng bàn tay của hắn, trong đầu hắn nổ đánh ầm một cái, hắn không còn nghe thấy thanh âm nào của bên ngoài cả, hắn chỉ cảm giác được một cỗ năng lượng đặc thù vô cùng mạnh mẽ nhanh chóng len lỏi khắp cơ thể hắn, giống như một con hồng hoang mãnh thú vô cùng tàn bạo vọt vào trong óc của hắn.

“A!”

Trong cái khu vực yên tĩnh này đột nhiên vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết của Lâm Động, thân hình của hắn lăn thẳng xuống khỏi tảng đá kia, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất. Đầu của hắn lúc này như muốn nổ tung, cảm giác đau đớn làm cho da mặt hắn co lại, vặn vẹo trông thật dữ tợn.

Tiểu Viêm nhìn Lâm Động điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, nó gầm lên lo lắng, nhưng mà không dám tới gần Lâm Động, trực giác nói cho hắn biết, vào thời khắc này trong cơ thể Lâm Động đang có một cỗ năng lượng cực kỳ hùng mạnh, cổ năng lượng này làm cho nó cảm giác được sự nguy hiểm trí mạng.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết cứ vang lên liên tiếp trong sơn động, trên khuôn mặt Lâm Động gân xanh nổi lên chằng chịt, giống như là những con giun đang bò lổm ngổm, hắn cảm thấy Tinh thần lực trong đầu đang dung hợp với cỗ năng lượng cuồng bạo kia, đồng thời Tinh thần lực của hắn như gặp được một chất xúc tác, không ngừng tăng trưởng một cách cấp tốc.

Trong lúc Tinh thần lực tăng trưởng, cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt, nếu cứ phát triển kiểu này thì Tinh thần lực của hắn sẽ phát triển quá mức, đầu óc của hắn sẽ nổ tung!

Trong lúc cảm giác tử vong uy hiếp, Lâm Động tỉnh táo lại một chút, thân hình hắn không ngừng run rẩy, cố gắng đè nén cảm giác đau nhức, trong lòng không ngừng nghĩ biện pháp giải quyết.

Nếu không phải Lâm Động từ nhỏ đã rèn cho mình tính cách kiên nghị, thì đã sớm bị cái loại đau đớn này hành hạ tới mức phát điên, làm gì có thể cố gắng duy trì sự tỉnh táo để nghĩ biện pháp cứu mình.

Hai mắt Lâm Động lóe lên một cái, một đạo khẩu quyết đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.

“Thần phân âm dương, thần chi động, mệnh chi thủy…”

Đạo khẩu quyết này chính là khẩu quyết của “Thần Động Thiên”, lúc này Lâm Động nhìn thấy nó như một người sắp chết đuối vớ được cọc, hắn đột nhiên nhớ ra khẩu quyết 2 tầng sau của Thần Động Thiên.

Nham đại sư tặng “Thần Động Thiên” cho Lâm Động, bản bí tịch này gồm có ba tầng, trong mấy tháng nay Lâm Động đã tu luyện thành công tầng thứ nhất, hai tầng sau tu luyện rất khó khăn.

Nhưng mà, tốc độ tu luyện của nó lúc này đột nhiên tiến triển thần tốc, khẩu quyết hiện lên tới đâu, Lâm Động lập tức nhận ra, Tinh thần lực trong đầu điên cuồng tăng vọt tới đó, cảm giác đau đớn dần dần bị áp chế.

Lâm Động giờ phút này đã không còn giãy giụa như trước nữa, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, không ngừng tu luyện theo khẩu quyết của Thần Động Thiên.

Tinh thần lực mạnh mẽ vô hình gào thét trong đầu của Lâm Động, tốc độ tiến triển nhanh tới mức không ngờ, chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, hai tầng sau của Thần Động Thiên đã được hắn tu luyện thành công.

Nếu như vị Nham đại sư kia mà biết, Lâm Động chỉ dùng mấy phút ngắn ngủi để tu luyện thành công tầng thứ 2 và tầng thứ 3 của Thần Động Thiên thì không biết sẽ kinh hãi tới mức nào. . .

Khi Lâm Động tu luyện thành công tầng thứ 3 của Thần Động Thiên, hắn nhận ra trong đầu của hắn dường như có một cái gì đó tan vỡ, sau đó Tinh thần lực nhanh chóng tuôn ra từ vị trí trung ương của não bộ!

“Nê Hoàn Cung đã được khai mở!”

Nhận thấy được cảnh tượng này, trong lòng Lâm Động cũng chấn động, từ những gì chú giải trong Thần Động Thiên, Lâm Động hiểu, bước quan trọng nhất khi bắt đầu tu luyện Tinh thần lực chính là khai mở được Nê Hoàn Cung!

Trong đầu Cửu Cung, trên ứng với Cửu Thiên, ở trung tâm có một Cung, gọi là Nê Hoàn!

Đây chính là cội nguồn của Tinh thần lực, giống như đan điền của Nguyên Lực!

Tinh thần lực giống như thủy triều tràn vào Nê Hoàn Cung, khi tia Tinh thần lực cuối cùng rót vào, cảm giác đau đớn lập tức biến mất không còn, hai mắt đang nhắm chặt của Lâm Động lúc này cũng mở ra!

Khi hai mắt mở ra, Lâm Động không khống chế được mình huýt lên một tiếng, khi tiếng huýt này vang lên, một cỗ Tinh thần lực mạnh mẽ từ trong Nê Hoàn Cung tuôn ra!

“Ầm!”

Cái sơn động to lớn lúc này chấn động mạnh mẽ, một cỗ ba động vô hình lấy Lâm Động làm trung tâm, khuếch tán khắp bốn hướng, dòng dung nham trên mặt đất cũng theo đó mà khuếch tán ra theo hình vòng tròn, cuối cùng đập vào vách đá, làm cho sơn động run lên bần bật.

“Phù .”

Lâm Động thở một cách dồn dập, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn khung cảnh bị chiêu thức vừa rồi tàn phá, trong mắt hắn hiện lên sự kinh hãi vô cùng.

Chương 78 : Tinh thần lực tăng vọt

“Đây chính là uy lực của Tinh thần lực sao…”

Nhìn một đống bừa bãi trong sơn động, Lâm Động không kềm chế được lẩm bẩm tự nói một mình, trong mắt không che dấu được sự rung động, uy lực cỡ này đủ để sánh ngang với cao thủ Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ

“Đóa hoa chết tiệt kia rốt cuộc là thứ gì?”

Sau khi phục hồi tinh thần, Lâm Động nhớ tới cái cảm giác đau đớn làm cho hắn muốn nổi điên khi nãy, sắc mặt hắn tái nhợt. Hắn có thể cảm giác được tinh thần lực bây giờ của hắn đã mạnh hơn lúc trước gấp mấy lần, mà sự biến hóa này chính là do đóa hoa đỏ như lửa kia mang lại.

Đối với tinh thần lực, Lâm Động chỉ là một kẻ ngoại đạo, nhưng hắn không ngờ rằng, với sự hiểu biết một cách thô thiển của mình về Tinh thần lực, nó lại chính là một đòn sát thủ mạnh nhất của hắn bây giờ.

Mặc dù không thí nghiệm xem tinh thần lực hiện tại của hắn mạnh đến mức độ nào, nhưng Lâm Động vẫn có một lòng tin, nếu như dùng tinh thần lực để giao thủ với người khác, thì hắn cũng chẳng e ngại gì cao thủ Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ cả.

“Tu luyện tinh thần lực dường như còn dễ dàng hơn tu luyện Nguyên Lực một chút.”

Lâm Động gãi gãi đầu, tuy nói việc tu luyện hai tầng tiếp theo của Thần Động Thiên ngẫu nhiên mà thành công, nhưng dựa theo cảm giác của hắn thì cho dù không có kỳ ngộ hôm nay, chỉ cần trong vòng nửa năm tới hắn cũng hoàn toàn thành công, việc này so với tu luyện Nguyên Lực nhanh hơn rất nhiều.

Dĩ nhiên, điều này là Lâm Động tự nói với mình, chứ nếu để cho vị Nham Đại Sư kia nghe được, nói không chừng lão sẽ uất ức mà phun máu. Trước kia, khi lão tu luyện 3 tầng đầu của Thần Động Thiên phải mất mấy năm, ai dám nói tu luyện Tinh thần lực dễ hơn so với tu luyện Nguyên Lực?

Lắc đầu xua tan nốt sự đau đớn còn lại trong người, Lâm Động bò dậy, ánh mắt đột nhiên ngừng lại trên tay phải của hắn, biến cố mới xảy ra hiển nhiên là do Thạch Phù ẩn trong lòng bàn tay của hắn gây nên, hơn nữa, chẳng biết tại sao, hắn lại có một cảm giác kỳ lạ, đó chính là năng lượng của đóa hoa yêu dị kia đã bị Thạch Phù hấp thu không ít.

Cũng may, một phần năng lượng của đóa hoa yêu dị kia đã bị Thạch Phù hấp thu, chứ nếu một mình hắn mà hấp thu toàn bộ, Lâm Động tin rằng bây giờ hắn chỉ còn lại là một đống thịt bầy nhầy mà thôi.

Ngón tay lướt nhẹ qua trên lòng bàn tay, Lâm Động khẽ cau mày suy nghĩ, Thạch Phù này càng ngày càng thần bí, không biết rốt cuộc nó có lai lịch gì nữa …

“Cộc!”

Khi Lâm Động cau mày, trong sơn động đột nhiên có tiếng đá vụn rơi xuống truyền tới, sau đó có mấy đạo thân ảnh vội vàng phóng vào, cho tới khi bọn họ nhìn thấy Lâm Động, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phụ thân, gia gia!”

Nhìn thấy những người kia, Lâm Động hơi sững sờ, sau đó vội vàng kêu lên, mấy người vừa mới vào sơn động chính là đám người Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu.

“Cái tên tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất rộng là gì, chỗ nào cũng dám xông vào.”

Mấy người Lâm Chấn Thiên nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh Lâm Động, dùng ánh mắt cảnh giác liếc nhìn bốn phía, sau đó nhẹ nhàng trách mắng.

Đối với việc này, Lâm Động chỉ có thể cười khan một tiếng.

Sau khi nhìn thấy Lâm Động không có chuyện gì, đám nguời Lâm Chấn Thiên mới yên tâm, bình tĩnh quan sát tình hình của sơn động, sau đó trên khuôn mặt của họ hiện lên sự kinh hãi.

“Dương Cương Khí thật nồng đậm.”

Lâm Chấn Thiên vui mừng hít mấy hơi, nhưng khi luồng không khí nóng rực này chui vào trong thân thể thì lại nhíu mày:

“Đáng tiếc, nó quá cuồng bạo, không thể hấp thu vào trong thân thể, nếu không đây sẽ là một bảo địa tu luyện tuyệt vời.”

Nói đến đây, trên mặt Lâm Chấn Thên hiện lên vẻ thất vọng. Dương Cương Khí nơi này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Dương Cương Khí phổ thông trong thiên địa ở bên ngoài, nếu như có thể an toàn hấp thu, thì có lẽ hắn sẽ có đột phá sau hơn 10 năm bị vây khốn ở Thiên Nguyên cảnh hậu kỳ.

Với thực lực hiện tại của Lâm Chấn Thiên, thì chỉ cần tiến thêm một bước nữa là sẽ tiến vào Nguyên Đan Cảnh, đối với cả Lâm gia mà nói, đây chính là một đại sự kinh thiên động địa.

Nhìn thấy vẻ thất vọng của Lâm Chấn Thiên, đám người Lâm Khiếu cũng khẽ thở dài một tiếng, nếu như Lâm Chấn Thiên có thể bước vào Nguyên Đan Cảnh, đừng nói ở Thanh Dương Trấn này, ngay cả ở Viêm Thành, Lâm gia bọn họ sẽ có một chỗ đứng. Đến lúc đó, cho dù hai nhà Lôi-Tạ có liên thủ cũng chẳng tạo thành uy hiếp gì với họ nữa.

Thấy đám người Lâm Chấn Thiên thất vọng, Lâm Động hơi do dự, sau đó bàn tay phải đảo một vòng, một vỗ hấp lực từ trong lòng bàn tay tỏa ra, hấp thu Dương Cương Khí ở xung quanh.

Lâm Động không hấp thu trực tiếp những luồng Dương Cương Khí này vào trong cơ thể, mà hút chúng vào Thạch Phù, khi Tinh thần lực mạnh lên, hắn lại phát hiện thêm một công năng nữa của Thạch Phù, đó là tinh luyện…

“Động nhi, con đang làm gì đó?”

Những luồng Dương Cương Khí ở xung quanh có biến hóa làm cho Lâm Khiếu chú ý, sau đó sắc mặt hắn trở nên kinh hãi, lạnh lùng hỏi.

Thấy Lâm Khiếu quát lớn, đám người Lâm Chấn Thiên cũng giật mình tỉnh táo lại, nhìn thấy Lâm Động đang hấp thu Dương Cương Khí thì sắc mặt cũng đại biến.

“Phụ thân, có phải mấy người muốn loại Dương Cương Khí này không?”

Trong lúc mọi người biến sắc, Lâm Động khẽ mỉm cười, giơ tay phải lên, chỉ thấy những làn khí màu đỏ đang xoay tròn trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy làn khí màu đỏ trong lòng bàn tay Lâm Động, đám người Lâm Chấn Thiên sửng sốt, bọn họ nhận ra, làn khí trong bàn tay Lâm Động chính là loại Dương Cương Khí đang ngập tràn trong sơn động này, nhưng mà tính cuồng bạo của nó đã bị loại trừ!

Nói cách khác, Dương Cương Khí này có thể để cho con người hấp thu!

“Thứ này …”

Mấy người trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, sau một lúc mới phục hồi được tinh thần, Lâm Chấn Thiên vội vàng tóm lấy tay của Lâm Động, hai tay của hắn kích động tới mức run rẩy:

“Cháu ngoan, sao cháu làm được vậy?”

Có thể hiểu vì sao Lâm Chấn Thiên kích động thất thố tới vậy, bởi chuyện này nó quyết định xem lão có bước chân vào Nguyên Đan cảnh được hay không, chuyện này là một chuyện vô cùng trọng yếu với Lâm gia.

“À, cháu chỉ đem Dương Cương Khí ở nơi này hút vào trong thân thể, sau đó vận chuyển một vòng thì những phần tử cuồng bạo sẽ bị loại trừ …”

Lâm Động đương nhiên sẽ không nói ra bí mật của Thạch Phù, hắn mở lớn hai mắt ra vẻ ngây thơ vô tội, giải thích.

Nghe Lâm Động nói như vậy, mấy người Lâm Chấn Thiên ngớ người, điều này sao có thể?

“Phụ thân, chẳng lẽ thể chất của Động nhi có gì đó đặc thù? Có thể tự động bài trừ những thứ gây hại cho thân thể con người?”

Lâm Khiếu cau mày, trầm ngâm hỏi.

Lâm Chấn Thiên cau mày, nói vậy thì có huyền diệu quá mức không? Nhưng mà ngoại trừ khả năng này ra, làm cho còn cách lý giải nào khác, sau suy nghĩ một lúc hắn đành phải gật đầu.

“Ha hả, phụ thân, không cần biết đó là nguyên nhân gì, tóm lại chuyện này là một chuyện tốt.”

Lâm Khẳng đứng ở bên cạnh, mừng rỡ cười nói.

“Gia gia, sau này nếu người muốn tu luyện, cháu có thể hấp thu những Dương Cương Khí này vào trong thân thể, rèn luyện qua một lần rồi sau đó truyền lại cho người, làm như vậy thì người có thể hấp thu được, đúng không?”

Lâm Động gãi gãi đầu, nói.

“Có thể! Có thể!”

Nghe vậy, thân thể Lâm Chấn Thiên liền giật bắn lên, giống như phản ứng có điều kiện gào lớn hai tiếng, sau khi gào xong hai tiếng hắn mới giật mình, biết mình thất thố nên xấu hổ cười cười. Đám người Lâm Khiếu ở bên cạnh thấy vậy cũng cảm thấy buồn cười, phụ thân của họ trước giờ vẫn uy nghiêm, vậy mà bây giờ…

Nhìn thấy mấy người Lâm Khiếu bật cười, trong lòng Lâm Động cũng dâng lên một niềm vui. Nếu như Lâm Chấn Thiên có thể trong thời gian ngắn nhất đột phá bước chân vào Nguyên Đan cảnh, thì Lâm gia sẽ có những biến hóa ngất trời.

Tới lúc đó, Lâm gia sẽ không còn lo lắng về hai nhà Lôi – Tạ nữa.

Chương 79 : Phường hội ngầm

Trên một tảng đá, Lâm Động yên lặng ngồi xếp bằng, những tia Nguyên Lực bập bềnh trong thiên địa không ngừng được hấp thu vào trong thân thể hắn.

Lúc này ở trước mặt Lâm Động có mười viên Dương Nguyên Đan màu đỏ thẫm, cứ cách khoảng nửa giờ, Lâm Động lại há miệng, nuốt một viên vào trong bụng.

Mỗi một lần đan dược tiến vào trong cơ thể, trên đỉnh đầu Lâm Động lại bốc lên một luồng hơi trắng mờ ảo, một mùi hương thơm lạ lùng cũng theo đó mà tán phát ra xung quanh.

Cứ im lặng tu luyện như vậy chừng mấy canh giờ, hai mắt Lâm Động vốn nhắm chặt vào lúc này mới chậm rãi mở ra, hắn mở miệng phun ra một luồng hơi trắng, mà cùng lúc đó, trong cơ thể hắn lại phát ra những tiếng sấm ì ùng, nghe kỹ lại mới biết, đây chính là tiếng kêu của xương cốt tạng phủ.

(Tạng phủ: Đông y gọi chung những cơ quan trong nội tạng con người. Tim, gan, lá lách, phổi, thận gọi là Tạng, dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang gọi là Phủ).

“Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ.”

Khi thanh âm kia vang lên, Nguyên Lực trong cơ thể Lâm Động cũng tán phát ra ngoài một ba động, ba động này mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Hắn nở một nụ cười tươi, sau khi trải qua hai tháng tu luyện, cuối cùng hắn cũng thành công bước vào cảnh giới Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ.

Đối với cái loại tấn cấp thuận buồm xuôi gió này, Lâm Động cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, không nói tới sự nỗ lực của bản thân, chỉ tính riêng trong vòng 2 tháng này, mỗi ngày hắn đều sử dụng 10 viên Dương Nguyên Đan để tu luyện, đương nhiên toàn bộ số Dương Nguyên Đan này đều do hắn sử dụng Thạch Phù tinh luyện thành.

Một ngày tiêu hao mười viên Dương Nguyên Đan, nếu như tính ra Dương Nguyên Thạch thì mỗi ngày cũng mất chừng 100 viên, sử dụng kiểu này có thể nói là quá xa xỉ. Không nói đến Thanh Dương Trấn, cho dù là ở Viêm Thành chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người có tài lực hùng hậu thế này.

Với cách sử dụng xa xỉ như thế này, nếu như trong vòng hai tháng mà không tấn nhập vào Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ … thì Lâm Động cũng tự cho mình là ngu ngốc.

“Hưu!”

Sau khi tu luyện hoàn tất, Lâm Động đứng dậy, hướng vào trong rừng huýt lên một tiếng, lập tức một đạo thân ảnh đỏ rực như lửa lao ra, trong khoảng thời gian 2 tháng này, mặc dù thể hình Tiểu Viêm mặc dù không có biến hóa gì nhiều, nhưng trên thân thể của nó phát ra một loại… khí tức nhàn nhạt, mà ngay cả cao thủ Thiên Nguyên Cảnh như Lâm Khiếu cũng cảm thấy nguy hiểm, theo như lời của Lâm Chấn Thiên thì hiện giờ Tiểu Viêm đã là yêu thú chân chính rồi.

Lâm Động biết Tiểu Viêm có biến hóa như vậy là có liên quan tới hạt châu màu đỏ, nhưng khi thấy ngoài chuyện Tiểu Viêm lớn nhanh, thì không có chỗ nào không tốt, cho nên hắn cũng dần yên lòng.

Lâm Động vuốt vuốt bộ lông của Tiểu Viêm, sau đó mũi chân điểm lên tảng đá một cái, thân hình bắn lên phía trước lao xuống dưới chân núi với một tốc độ kinh người.

Lúc này, nếu như có người quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện, chân của Lâm Động luôn cách mặt đất khoảng nửa tấc!

Đây không phải là chạy, mà là đang bay!

Cái bộ dáng này phảng phất như có thứ gì đó nâng hắn lên vậy.

Cái thứ trợ giúp vô hình kia chính là tinh thần lực của Lâm Động. Hai tháng trước, khi hắn hấp thu năng lượng của đóa hoa yêu dị, Tinh thần lực của hắn đã mạnh hơn trước rất nhiều, theo đó hắn cũng phát hiện ra không ít diệu dụng của Tinh thần lực, việc khống khế Tinh thần lực cũng trở nên thuần thục hơn rất nhiều.

Nhưng mà do không có người chỉ dạy, cho nên Lâm Động khống chế Tinh thần lực vẫn tương đối thô thiển, mặc dù hắn biết nếu như thi triển toàn bộ Tinh thần lực, uy lực sẽ cực lớn, nhưng chỉ tìm tòi mà không có thầy giỏi dạy dỗ, làm cho hắn cảm thấy mất rất nhiều thời gian và đau đầu.

Một người một thú lướt nhanh xuống núi, sau đó lao vào bên trong mỏ khoáng thạch, đi qua mấy con đường khúc khuỷu, hắn đã tới được vùng đất kỳ lạ lúc trước.

Kể từ khi Lâm Động cho mọi người biết hắn có khả năng tinh luyện loại Dương Cương Khí cuồng bạo này, thì cứ cách ba ngày, Lâm Động lại tinh luyện Dương Cương Khí truyền vào bên trong cơ thể Lâm Chấn Thiên.

Vì vậy, trong khoảng thời gian này, Lâm Chấn Thiên luôn ở trong tình trạng bế quan, mỗi khi tiếp thu Dương Cương Khí tinh khiết do Lâm Động truyền vào, hắn lập tức bế quan tu luyện, đợi cho đến khi hấp thu hoàn toàn Dương Cương Khí mới xuất quan, rồi lại hấp thu – rồi lại bế quan, cứ tuần hoàn như thế …

Sau khi Lâm Động đi vào sơn động, quả nhiên nhìn thấy Lâm Chấn Thiên đã ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hắn cười cười không nói gì mà nhảy tới phía sau lưng Lâm Chấn Thiên ngồi xuống, hữu chưởng xoay tròn một vòng, một cỗ hấp lực theo đó mà tuôn ra hấp thu Dương Cương Khí cuồng bạo ở xung quanh, còn bàn tay trái đặt ở trên một huyệt đạo sau lưng Lâm Chấn Thiên, đem Dương Cương Khí đã được tinh luyện cuồn cuộn không ngừng trút sang cơ thể lão.

Mỗi một lần truyền như thế này là mất 1 canh giờ.

“Phù…”

Cảm nhận được hấp lực truyền ra từ trong cơ thể Lâm Chấn Thiên từ từ yếu bớt, Lâm Động mới khẽ thở ra một hơi dài, có chút mệt mỏi, phương thức này khiến cho hắn cảm thấy không nhẹ nhàng chút nào, nếu như không phải hiện giờ Tinh thần lực của hắn đã tăng mạnh, thì sợ rằng… hắn không cách nào kiên trì được cho tới bây giờ.

“Động nhi, cực khổ cho cháu rồi”

Lâm Chấn Thiên mở hai mắt, trong đôi mắt có hai quầng sáng khác nhau, nó giống như Âm Dương nhị khí, có vẻ vô cùng kỳ dị, hắn quay đầu nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Động, không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nói.

Lâm Động khẽ mỉm cười, nói nhỏ:

“Gia gia, còn bao lâu nữa người mới có thể đột phá?”

“Khoảng 2 tháng nữa ta sẽ thử một lần”

Ánh sáng trong hai mắt Lâm Chấn Thiên lóe lên, trầm giọng nói.

Lâm Động gật gật đầu. Lâm Chấn Thiên dừng bước ở cảnh giới Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ đã 10 năm rồi, hiện giờ lão đã hấp thu rất nhiều Dương Cương Khí tinh thuần, chỉ còn chờ cơ hội đột phá nữa mà thôi.

***Tuyệt Thế Vũ Thần là bộ truyện được yêu thích…! Nói đến lâm phong kẻ xuyên không trời sinh song hồn ( đây là thuyết mưu mê dị của tác giả khiến mọi người đọa lạc a…) Thỉnh chư vị nghé thăm ..!

Thanh Dương Trấn – giao dịch phường hội.

(Phường hội: Khu tập trung buôn bán)

Lâm Động chậm rãi đi trên đường phố nhộn nhịp, thờ ơ nhìn những hàng quán ven đường. Chuyện Lâm Chấn Thiên bế quan sẽ phải mất một thời gian dài, cho nên chuyện của Thiết Mộc Trang được giao cho Lâm Khẳng, Lâm Mãng quản lý, về phần Lâm Khiếu thì quản lý sản nghiệp của Lâm gia ở Thanh Dương Trấn. Còn Lâm Động bởi vì do vừa mới đột phá đến Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ, tốc độ tu luyện có chậm lại một chút, cho nên hắn tới đây phụ giúp một số việc

Đương nhiên, nói là hỗ trợ chứ thực ra hắn chẳng phải làm cái gì, bởi vậy mà thời gian nhàn rỗi của hắn nhiều, mà bây giờ hắn đang tận dụng khoảng thời gian này tới phường hội ngầm một lần nữa.

Chuyển qua mấy con phố quen thuộc, Lâm Động lấy một cái nón tre ở trong Càn Khôn Đại ra đội lên đầu, sau đó mới đi vào giao dịch phường hội, bên trong nó có một cái phường hội ngầm tương đối lớn.

Bởi vì mấy lần trước đã tới nơi này trao đổi linh dược, cho nên Lâm Động cũng tương đối quen thuộc nơi này, hắn đi vào một hành lang có vẻ âm u, hắn thế nhưng không dừng lại trước một số phòng giao dịch ở hai bên, mà đi thẳng một mạch vào sâu bên trong, rẽ một cái, thấy một không gian tương đối rộng lớn, trong đó có một cái phường hội ngầm có diện tích không nhỏ xuất hiện trước mắt hắn.

Bên trong phường hội lúc này có không ít người, nhưng mà tất cả mọi người đều mang nón tre, làm cho người khác không thể nhìn rõ diện mạo của mình được.

Phường hội ngầm này bí mật hơn những phường hội phía trên, mà những vật phẩm bày bán nơi đây đều có xuất xứ không quang minh chính đại gì, nhưng mà cũng vì như vậy mà phẩm chất của chúng còn tốt hơn phía trên một chút.

Lâm Động di chuyển ở trong phường hội, ánh mắt không ngừng đảo qua những vật phẩm được bày bán trên những quầy hàng xung quanh, tuy nói nơi này có không ít linh dược, nhưng mà đại đa số đều là tam phẩm linh dược.

Trong khi đó tam phẩm linh dược đã không còn tác dụng gì lớn với Lâm Động, từ tam phẩm linh dược trở lên, dù rằng hiệu quả của nó cao hơn Dương Nguyên Đan, nhưng lại rất hiếm, mục đích chuyến đi này của Lâm Động, là hy vọng có thể kiếm được vài gốc tứ phẩm linh dược.

Đi đã lâu, nhìn thấy không ít tam phẩm linh dược, nhưng mà chẳng thấy gốc tứ phẩm linh dược nào cả, nhưng mà Lâm Động cũng không nóng nảy, phường hội ngầm này tương đối lớn, tư phẩm linh dược tuy hiếm, nhưng không phải hiếm tới mức không có.

Mang cách nghĩ như vậy, Lâm Động tiến vào sâu trong phường hội, sau đó hắn đột nhiên dừng chân, đưa mắt nhìn vào một quầy hàng bên cạnh, ở trên cái bàn đá kia có bày bán không ít vật phẩm, nhưng mà ánh mắt Lâm Động lại chỉ nhìn vào một gốc cây khô màu xanh biếc.

Thanh Mộc Linh Hành, tứ phẩm linh dược.

Cuối cùng cũng tìm thấy một gốc tứ phẩm linh dược, trong lòng Lâm Động thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó tiến về phía trước, khi bàn tay của hắn định chạm vào gốc tứ phẩm linh dược kia, thì Tinh thần lực trong Nê Hoàn Cung của hắn đột nhiên chấn động.

Cái loại chấn động này mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lâm Động phát hiện, hắn nhướng mày, kín đáo liếc mắt nhìn lại một vòng những vật phẩm trên bàn, sau đó tập trung vào một gốc cổ mộc phủ đầy rêu xanh.

Chương 80 : Bị tập kích

Nhìn thoáng qua một cái, Lâm Động nhận ra trên cổ mộc phủ đầy rêu xanh này có một số phù văn không rõ, lúc này hắn mới hiểu, hóa ra những phù văn này chính là nguyên nhân khiến cho tinh thần lực chấn động.

Ánh mắt Lâm Động chỉ nhìn lướt qua cổ mộc kia rồi thôi, hắn đưa tay chỉ vào tứ phẩm linh dược Thanh Mộc Linh Hành, rồi nhìn về phía một người áo đen đứng sau quầy hàng, hỏi:

“Giá bao nhiêu?”

Nghe vậy, người áo đen khẽ đẩy cái nón tre lên một chút, dùng thanh âm đều đều trả lời:

“Một trăm viên Dương Nguyên Thạch.”

“Quá đắt?”

Lâm Động nhíu mày, nói.

Người áo đen buông tay xuống, không nói thêm lời nào, thấy hắn dứt khoát như vậy, Lâm Động im lặng, ở nơi này hình như có một tập quán là bán một giá thì phải?

“Vật này là cái gì thế?”

Lâm Động chỉ vào cổ mộc phủ đầy rêu xanh, làm như thuận miệng hỏi.

“Không rõ cho lắm.”

Người áo đen thản nhiên trả lời.

Thấy người này thẳng thắng như vậy, Lâm Động cười một tiếng, rồi nói:

“Thứ này cộng thêm Thanh Mộc Linh Hành, 100 viên Dương Nguyên Thạch, thế nào?”

“150 viên.”

“Thứ này là cái gì ngay cả ngươi cũng không biết, vậy mà muốn bán với giá 50 viên Dương Nguyên Thạch?”

Lâm Động nhướng mày, hỏi.

“Nếu ta biết nó là cái gì, thì 50 viên Dương Nguyên Thạch mua được hay sao, từ những phù văn mờ nhạt kia có thể phán đoán nhất định nó có liên quan đến Phù Sư, nếu như không phải Thanh Dương Trấn này không có Phù Sư thì ta sẽ không mang nó ra chợ bán đâu.”

Người áo đen lười biếng nói:

“Muốn mua thì mua, không mua ta cũng không ép, …”

Lâm Động lại một lần nữa không nói gì, vốn hắn còn mang tâm lý vớ bở, nhưng không ngờ người này tinh ranh như chuột.

Đứng trước quầy hàng một hồi lâu, Lâm Động không biết làm gì hơn là đành thở dài một hơi, lấy ra 15 viên Dương Nguyên Đan ở trong Càn Khôn Đại đưa cho người áo đen.

“Ha hả, rất hào phóng.”

Nhận lấy 15 Dương Nguyên Đan, người áo bào đen kia mới vui mừng, cười híp mắt nói.

Lâm Động trợn mắt nhìn hắn, chẳng thèm khách sáo với hắn làm gì, tóm lấy Thanh Mộc Linh Hành và cổ mộc kia, sau đó nhét vào trong Càn Khôn Đại, quay người bỏ đi.

Thời gian tiếp theo, Lâm Động đi dạo một vòng trong phường hội ngầm, nhưng hắn chẳng kiếm được thêm gì ngoài gốc tứ phẩm linh dược vừa nãy, tuyệt vọng, hắn chán nản xoay người rời khỏi phường hội ngầm này.

Ra khỏi trụ sở giao dịch, Lâm Động vẫn cẩn thận, đi dạo lung tung một hồi, khi đến một góc không có ai mới đem nón tre gỡ xuống, hắn vỗ vỗ vào Càn Khôn Đại, sau đó thản nhiên đi về hướng của giao dịch phường hội.

Với những bước chân chậm chạp, Lâm Động ung dung đi qua mấy con phố, không biết từ lúc nào, những thanh âm ồn ào ở xung quanh đã dần biến mất.

Lâm Động lại bước vào một con đường khác, đột nhiên hắn dừng chân, cái vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt đã biến mất.

Bởi vì hắn phát hiện con đường này không có một bóng người qua lại!

Giao dịch phường hội chính là nơi có đông người qua lại nhất ở trong Thanh Dương trấn, làm gì có con đường nào vắng tanh vắng ngắt như thế này? Hơn nữa hắn vẫn còn nhớ kỹ, con đường này bình thường có rất nhiều người qua lại…

“Vù!”

Trong lúc Lâm Động dừng chân, một tiếng xé gió chói tai đột nhiên vang lên, một mũi tên sắc bén tựa như tia chớp từ những ngôi nhà ven đường lao ra, bắn thẳng vào những điểm yếu hại ở trên lưng Lâm Động.

Đột ngột bị tập kích khiến cho Lâm Động biến sắc, hắn vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy mũi tên đã bay tới trước mặt, không thể né tránh.

Trong lúc nguy cấp, Lâm Động vẫn không mất bình tĩnh, một đạo tinh thần lực từ trong Nê Hoàn Cung tuôn ra.

“Bộp!”

Mũi tên quỷ dị chỉ còn cách Lâm Động chừng nửa tấc thì vỡ tan rơi xuống, đầu mũi sắc bén phát ra một mùi thơm lạ lùng, rõ ràng nó đã bị tẩm kịch độc, nếu mà bị bắn trúng, e rằng sẽ bị mất mạng tại chỗ.

“Có người muốn giết mình!”

Khi có ý nghĩ này, Lâm Động lập tức lùi ra phía sau, một loạt mũi tên lập tức cắm xuống vị trí hắn vừa đứng, trong khi Lâm Động thối lui, những tiếng xé gió tiếp tục vang lên, những mũi tên như mưa rào lao tới, bắn thẳng vào người Lâm Động.

Lâm Động sắc mặt nghiêm túc, bắt đầu khởi động Nguyên Lực bao quanh thân mình, tinh thần lực cũng tỏa ra, đánh lệch quỹ đạo của những mũi tên kia, sau đó tung mình tránh né.

“Ong, ong”

Những mũi tên kia cắm xuống đất chừng nửa ngón tay, đuôi mũi tên không ngừng rung động, phát ra những tiếng ong ong.

“Veo veo veo!

Lâm Động chợt di chuyển ra phía sau, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, chợt vung cánh tay lên, mười đạo hắc mang từ trong tay áo lao ra, nhanh như tia chớp bắn về hướng những ngôi nhà ở hai bên đường, những tiếng kêu thảm vang lên, 10 tên cầm trường cung rơi xuống đất.

“Người của Lôi gia!”

Nhìn thấy trang phục của những người này, sắc mặt Lâm Động khẽ biến, hắn không ngờ tới Lôi gia lại kiêng kỵ hận thù hắn đến mức này.

“Ba ba!”

Khi sắc mặt Lâm Động trở nên lạnh như băng, đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên, Lâm Động xoay đầu lại, nhìn thấy hai vị nam tử đang cười tủm tỉm đứng ở cách đó không xa.

“Lôi Phích!”

Khi Lâm Động nhìn thấy người trung niên đứng bên trái, chân mày hắn nhíu lại. Hắn đương nhiên biết được địa vị của người này ở Lôi gia tương đối không thấp, nhưng không ngờ hắn lại đích thân xuất thủ, hơn nữa người bên cạnh hắn cũng là một cao thủ của Lôi gia, theo như Lâm Động phán đoán, người này cũng có thực lực Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ…

“Ha hả, thật không hổ danh là thiên tài Lâm gia, chỉ trong một thời gian ngắn đã giết chết mười tên hảo thủ của Lôi gia ta, khó trách phụ thân ta lại muốn giết ngươi…”

Trong lúc Lâm Động cau mày suy nghĩ, Lôi Phích kia cười cười, có điều nụ cười kia cực kỳ âm trầm, phản kích nhanh như chớp vừa nãy của Lâm Động đúng là ngoài dự liệu của hắn.

“Hắc hắc, Lôi gia thật không biết xấu hổ, đối phó một tiểu bối như ta mà lại phải dùng thế trận lớn tới mức này, nếu việc này truyền ra ngoài, e rằng thể diện của Lôi gia sẽ bị mất sạch”

Lâm Động cười lạnh nói.

“A, việc này thì ngươi yên tâm, tin tức này sẽ không bị truyền ra ngoài đâu.”

Lôi Phích vuốt tay, ánh mắt tương đối hờ hững.

“Lôi gia thật sự định trở mặt với Lâm gia ta sao?”

Ánh mắt của Lâm Động vẫn giống như trước, có chút âm trầm. hành động này của Lôi gia đã chứng tỏ họ muốn động thủ với Lâm gia rồi.

“Trong vòng hai tháng nữa, Lâm gia sẽ chật vật như chó nhà có tang, đến lúc đó, đám người Lâm Chấn Thiên cũng sẽ theo ngươi mà thôi.”

Lôi Phích há miệng, để lộ hàm răng trắng nhởn, âm trầm cười nói.

“Chẳng qua, bây giờ chúng ta phải thu thập tên tiểu súc sinh ngươi cái đã!”

“Vù…”

Lâm Động hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, hắn ngẩng đầu lên cười một cái, trên khuôn mặt non nớt kia hiện lên sự lạnh lùng. Đột nhiên bàn chân hắn đạp nhẹ lên mặt đất, chủ động lao tới chỗ hai người Lôi Phích!

“Muốn giết ta? Chỉ dựa vào hai người các ngươi thì vẫn chưa đủ tư cách!”MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^
https://audiosite.net
KeoSua 1 tuần trước
Thập niên k có à
https://audiosite.net
Không phải là lỗi nhé bạn ^^!Mà dạo Hội của mình tập trung fix lại audio + làm audio theo yêu cầu chưa up truyện để anh em và chư vị đạo hữu thẩm được...Thật có lỗi :)Tụn mình sẽ cố gằng up full bộ truyện này trong thời gian sớm nhất nhé.Đạ tạ
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo SV 1 bị lỗi nhưng thật may mắn sv2 vẫn hoạt động bình thường nhé bạn ^^!Mình cũng tiện fix lại sv1 nhé :)
https://audiosite.net
KeoSua 3 tuần trước
Mấy truyện về thập niên 5x đến 9x ít quá,tứ hợp viện khá ổn mà út quá mong tác giả viết nhiều truyện hơn
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)