1. Home
  2. Truyện Huyền Huyễn
  3. Vũ Động Càn Khôn
  4. Tập 115 [ chương 571 đến 575 ]

Vũ Động Càn Khôn

Tập 115 [ chương 571 đến 575 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 571 : Thiên Hoang Thần Ngưu

Mọi ánh mắt trong trường giá hội đều chuyển sang người Lâm Động, vừa rồi ai cũng có thể thấy Vương triều Phong Vân cố ý làm vậy, mục đích chỉ là muốn Lâm Động phải trả giá nhiều hơn mà thôi.

Và rõ ràng là lần này Lâm Động đã phải chịu chút thua thiệt, đối với rất đa số mọi người, một trăm vạn Niết Bàn Đan không phải là con số nhỏ a!

Chỗ Vương triều Cổ Nguyệt, Mộc Lân nhìn thấy thế cũng khá ngạc nhiên về khả năng kềm chế của Lâm Động, trong lòng cũng đánh giá Lâm Động cao hơn một chút.

– Phong Thương chọc tức Lâm Động như vậy không phải hành động thông minh!

Mộc Lân cười nhạt, khẽ nói.Chi Kiếp – Nhất Kiếp – Vạn Kiếp …Một quyển Đạo Nguyên Chân Giải, giấu giếm đại đạo huyền cơ, một thuật thôi diễn vạn pháp, ba ngàn đại đạo tại ngực…. Thỉnh chư vị nghé thăm…!

– Đại ca cho rằng bọn người Lâm Động có khả năng uy hiếp Vương triều Phong Vân thật sao?

Mộc Hàn Nguyệt ở bên cạnh hơi nhướng mày. Tuy nàng ta chưa bao giờ đánh giá thấp Lâm Động nhưng dù sao đối thủ lần này là Vương triều Phong Vân, là đối thủ từng khiến Vương triều Cổ Nguyệt cũng phải chịu thua thiệt.

– Sự việc chưa kết thúc thì chẳng ai có thể chắc chắn được điều gì. Muội từng tiếp xúc với Lâm Động chắc cũng hiểu hắn không phải loại lỗ mãng. Hắn đã không phải loại ngựa non háu đá, lại dám đối đầu với Vương triều Phong Vân trước mặt tất cả mọi người. Nếu bảo hắn không có chút bản lĩnh gì thì muội có tin không?

Mộc Lân cười nói.

Mộc Hàn Nguyệt thoáng khựng người, không nén được lại nhìn Lâm Động một cái, sau khi cất Linh Quả đi, lúc này hắn lại nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như chưa hề bị thua thiệt gì.

– Cứ đợi đi, sự việc sẽ ngày càng thú vị đấy!

Mộc Lân nhìn Phong Thương cách đó không xa đang cười vẻ giễu cợt, khẽ cười nói.

Làn sóng rộ lên sau sự xuất hiện của Bình Hành Linh Quả dần rút xuống, Tống Tần thu lại ánh mắt nhìn Lâm Động, tiếp túc bán đấu giá.

Vật phẩm tiếp theo là một bộ Linh Vũ kỹ hạ cấp, với đa số các cường giả ở đây, thứ vũ kỹ này có sức hấp dẫn không nhỏ, vì thế mà giá khởi điểm cao đến một trăm năm chục Niết Bàn Đan.

Nhưng thứ Linh Vũ kỹ hạ cấp đó, Lâm Động lại không thèm quan tâm giành giật. Nhưng hắn không quan tâm không có nghĩa người khác cũng không quan tâm. Tuy bảo tàng, truyền thừa trong Chiến trường Viễn Cổ không ít nhưng dù sao cũng trong tình trạng mật ít ruồi nhiều, số người tìm được truyền thừa chỉ là thiểu số, vì thế mà đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua bộ Linh Vũ kỹ kia.

– Một trăm sáu chục vạn!

– Một trăm tám chục vạn!

– …

Lâm Động nhìn cảnh tượng rất nhiều cường giả tranh giành đến đỏ mặt tía tai, từ đó có thể thấy sức hấp hẫn của bộ Linh Vũ kỹ đó. Chỉ vài phút sau mà giá của bộ Linh Vũ kỹ đã đạt đến hai trăm vạn Niết Bàn Đan.

Sau một cuộc tranh giành quyết liệt, cuối cùng nó đã được bán với giá hai trăm ba chục vạn Niết Bàn Đan cho một Vương triều Cao cấp tranh giành ác liệt nhất. Ai cũng hiểu, vật phẩm sẽ càng ngày càng hiếm, và không khí cũng sẽ ngày một sục sôi hơn.

Nhưng vật phẩm tiếp theo cũng lại là Linh Vũ kỹ, chỉ có điều tầng thứ ngày một cao, giá khởi điểm cũng theo đó tăng từ một trăm năm chục lên đến hai trăm năm chục vạn.

Lâm Động lần thứ hai ra tay vì một bộ Linh Vũ kỹ có tên Mãng Ngưu Man Hoang Kình. Bộ vũ kỹ này có giá khởi điểm lên đến hai trăm tám chục vạn Niết Bàn Đan, nó đủ để dọa nhiều người chết khiếp.

Đương nhiên cái giá này tuy không rẻ, nhưng số người muốn có nó cũng không ít. Nhưng cuối cùng, khi Lâm Động nâng giá lên đến ba trăm năm chục vạn thì tất cả đều rút lui.

Thấy không gian lặng như tờ, Lâm Động khẽ cười, dường như hắn chắc chắn có được nó vậy.

Thế nhưng khi Lâm Động vừa mỉm cười thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:

– Ba trăm tám chục vạn!

Tất cả dời ánh mắt, khi phát hiện người vừa hét giá thì trên gương mặt ai cũng hiện vẻ cổ quái, rồi nhìn về Lâm Động với ánh mắt thương hại. Vì người vừa ra giá vẫn là Phong Thương của Vương triều Phong Vân. Dường như hắn nhất quyết muốn chơi xỏ Lâm Động.

Sắc mặt Lâm Động tối lại, không chút do dự lạnh lùng nói:

– Bốn trăm vạn!

– Bốn trăm năm chục vạn!

Nụ cười châm chọc trên gương mặt Phong Thương càng thêm rõ ràng.

Cả không gian nhất thời tĩnh lặng, một số người thầm lắc đầu, bị Phong Thương chơi xỏ như vậy chắc Lâm Động phải tức giận lắm.

Rất nhiều ánh mắt tập trung vào gương mặt Lâm Động, thế nhưng vào lúc ấy, trên gương mặt tối sầm của hắn lại hiện lên nụ cười châm chọc.

– Nếu ngươi muốn thì cứ lấy đi, ta chỉ tiện miệng thì ra giá vậy thôi!

Nghe thấy thế tất cả đều ồ lên, miệng mồm nhất thời há hốc. Mãi lúc sau bọn họ mới sực tỉnh, thì ra lần này Lâm Động cố ý dụ Phong Thương ra tay!

Nụ cười chế giễu trên gương mặt Phong Thương nhất thời thu lại, vẻ mặt trắng nhợt lúc này tối sầm lại, một lúc sau mới cười lạnh nói:

– Tiểu tử giỏi lắm!

Chắc hắn không thể ngờ Lâm Động lại chủ động chơi lại hắn một vố như vậy!

– Trả tiền đi!

Lâm Động vươn vai tựa người vào ghế, nói.

Gương mặt Phong Thương nhất thời co giật, nhưng trước ánh nhìn của Tống Tần phía trên đài đấu giá hắn không thể không nhẫn nhịn, hắn không muốn bị đá ra khỏi đây, vì thế đành rất không cam tâm lấy ra túi Càn Khôn ném lên trên.

Mất từng đó tiền chỉ để mua một bộ Linh Vũ kỹ Trung cấp mà mình vốn chẳng dùng đến, lần này coi như bị hố to rồi. Quan trọng hơn là số Niết Bàn Đan đó không phải nhỏ, có lẽ sẽ chịu thua thiệt trong những lần đấu giá sau.

Tống Tần ở trên đài nhìn cảnh đó cũng có chút buồn cười, nhìn về phía Lâm Động. Hắn cũng thú vị thật, dám chơi cả Phong Thương!

– Thú vị!

Mộc Lâm cũng khẽ cười lắc đầu, hiển nhiên hắn cũng không ngờ Lâm Động nhanh như vậy đã khiến Phong Thương phải trả giá đắt.

Sự cố giữa chừng này đã trở thành đề tài đàm luận của nhiều người, không ít người nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ. Vương triều Phong Vân trước nay vô cùng bá đạo ở thành Vạn Tượng, nay được thấy bọn chúng chịu thua thiệt rõ ràng như thế, tất cả mọi người đều rất thích thú.

Sau đó Đấu giá hội lại tiếp tục, có điều mặc dù đã có Linh Vũ kỹ Trung cấp xuất hiện nhưng Linh Vũ kỹ Cao cấp mà Lâm Động mong chờ lại không xuất hiện. Nghĩ lại thì bỗng sực nhớ, mức độ hiếm có của Linh Vũ kỹ Cao cấp khó lòng hình dung, dù ai đó có được thì cũng không thể lấy ra mà bán đấu giá được.

Sau từng vật phẩm bán thành công, số lượng quầng sáng phía trước Tống Tần cũng ít dần, cuối cùng chỉ còn lại hai món.

Tất cả ánh mắt thèm thuồng đều ngắm nhìn về phía đó. Bọn họ đều biết bây giờ mới là tiết mục chính của Đấu giá hội.

Tống Tần ngẩng lên nhìn hai quầng sáng còn lại cuối cùng, gương mặt lạnh lùng hiện lên chút độ nóng hiếm có. Rồi hắn khẽ vẫy tay, một quầng sáng huyết sắc từ từ hạ xuống, khi xuống đến nơi quầng sáng phình to rồi biến thành một thứ khổng lồ hiện ra trên đài.

Mọi ánh mắt nhìn về phía đó rồi hiện lên vẻ đầy kinh ngạc. Vì thứ xuất hiện là một bộ xương trắng hếu của một con thú khổng lồ.

Bộ xương này vô cùng cổ quái, dường như chỉ có một cái chân khổng lồ, khung xương trắng hếu tỏa ra khí tức cổ xưa mà hoang dã, dường như cái chân duy nhất đó chống đỡ cả thiên địa vậy.

– Đây là…

Lâm Động kinh ngạc.

– Thiên Hoang Thần Ngưu!

Gương mặt Tiểu điêu cũng hiện lên chút kinh ngạc, hắn khẽ nói.

– Thiên Hoang Thần Ngưu?

– Hắc hắc, đây là thứ tốt đấy. Trong bộ xương thú này có sức mạnh của tinh huyết Viễn Cổ. Nếu như ngươi có được nó, lần sau triệu hồi ra Viễn Cổ Thiên Ngạc thì uy lực đủ để quét sạch Vương triều Phong Vân đó!

Tiểu điêu cười nói.

– Ồ?

Nghe thấy thế cặp mắt Lâm Động lập tức sáng rực lên. Vì lần trước hắn đã dùng hết sạch tinh huyết Viễn Cổ mà mình có trong Viễn Cổ Bí Tàng nên Viễn Cổ Thiên Ngạc hắn không dùng được nữa. Nhưng giờ nếu có được Thiên Hoang Thần Ngưu này thì Viễn Cổ Thiên Ngạc sẽ trở nên ngang ngược hơn!

Chương 572 : Hắc Long Phiên Thiên Ấn

Bộ xương thú trắng khổng lồ đứng sừng sững trên đài đấu giá tỏa ra luồng khí tức cổ xưa, không khí xung quanh cơ hồ như đông đặc lại.

Không ít người phải biến sắc mặt, chỉ một bộ xương thú mà đã có uy thế như vậy, thật không biết khi còn sống con thú này sẽ ngang ngược đến thế nào?

Không ít người đều nhìn lên đài cao xôn xao bàn tán, từ khí thế đó có thể thấy mặc dù mọi người không biết rốt cuộc bộ xương thú kia là của loài Yêu thú gì nhưng cũng có thể đoán được sự bất phàm của nó.

– Thiên Hoang Thần Ngưu, một loài dị thú thời Viễn Cổ. Trong bộ xương này có sự tồn tại của huyết mạch Viễn Cổ, chính là kỳ vật luyện thể. Nếu dùng bộ xương này luyện chế Thú khôi thì sẽ vô cùng tuyệt vời.

Tống Tần rời mắt khỏi bộ xương khổng lồ, nhìn xuống dưới nói.

– Giá khởi điểm, bốn trăm vạn Niết Bàn Đan!

Lời vừa thốt ra tất cả mọi người đều xìu xuống, lượng Niết Bàn Đan đó ngay với một số Vương triều Cao cấp cũng không phải là con số nhỏ. Nếu đó là một bộ Linh Vũ kỹ Cao cấp thì có lẽ bọn họ sẽ nghiến răng mà liều, nhưng bảo bọn họ dùng số Niết Bàn Đan đó đi mua một bộ xương, dù nó có bất phàm thế nào thì cũng khó mà chấp nhận nổi!

– Bốn trăm vạn, không hề thấp!

Lâm Động nhíu mày, hắn cũng cảm thấy mua bộ xương thú với giá đó là quá đắt.

– Vẫn chấp nhận được, không hề quá đáng đâu. Nhục thể của Thiên Hoang Thần Ngưu cực mạnh, đợi khi ngươi lấy được tinh huyết Viễn Cổ từ trong đó, ta có thể dùng bộ xương làm nguyên liệu cường hóa bộ Huyết Linh Khôi của ngươi, lúc đó đẳng cấp của nó sẽ được nâng lên.

Tiểu điêu cười nói.

Nghe thấy có thể dùng xương Thiên Hoang Thần Ngưu cường hóa Huyết Linh Khôi, Lâm Động cũng bình tĩnh hơn một chút. Bất luận thế nào thì ít nhất cũng phải lấy lại được chút vốn từ bốn trăm vạn Niết Bàn Đan chứ.

Đương nhiên Lâm Động cũng hiểu, dù không lấy lại được gì thì thứ huyết mạch Viễn Cổ trong bộ xương đó cũng khiến hắn nhất định phải ra tay lần này. Linh hồn Thiên Ngạc vốn là tuyệt chiêu tất sát cực mạnh của hắn, nhưng lần trước để đối phó với bọn Điền Chấn liên thủ với nhau mà hắn đã phải dùng hết huyết mạch Viễn Cổ rồi.

Mà không có huyết mạch Viễn Cổ bổ sung thì không thể nào triệu hồi ra Linh hồn Thiên Ngạc được nữa. Tính ra thì tuyệt chiêu này đã thành vô dụng rồi. Giờ Bách Triều Đại Chiến sắp bắt đầu, ở đó thiên tài nhiều như lá mùa thu, đâu đâu cũng là yêu nghiệt. Ở đó Lâm Động không dám chắc mình sẽ thuận buồm xuôi gió, vì thế nếu bây giờ lại có huyết mạch Viễn Cổ của Thiên Hoang Thần Ngưu thì đó sẽ là một trợ lực rất lớn, do đó không thể bỏ qua nó được.

Mọi người đều đang xì xào bán tán, dù là Tứ đại Vương triều Siêu cấp cũng phải chau mày. Thiên Hoang Thần Ngưu đem lại cảm giác bỏ thì tiếc mà lấy thì thấy không đáng.

Tống Tần bình thản nhìn xuống trường đấu giá, cũng không thôi thúc gì. Trong lòng hắn rõ, nếu bán bộ xương này cho các tông phái chuyên luyện chế Linh khôi thì đừng nói bốn trăm vạn, dù có tăng giá gấp đôi thì bọn yêu xương như yêu mạng kia cũng sẽ lao vào xâu xé. Đem ra đây bán đấu giá cũng là phí hoài của trời rồi.

Sau mấy phút yên lặng, cuối cùng một Vương triều Cao cấp ngập ngừng lên tiếng:

– Bốn trăm mười vạn!

Nhìn sắc mặt người đó có thể thấy hắn đã phải đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt rồi mới nghiến răng lựa chọn như vậy.

Mọi người nhìn hắn như nhìn một siêu cấp oan đại đầu, tiêu tiền oan uổng. Bị nhìn như thế khiến hắn có phần hối hận, chỗ Niết Bàn Đan đó là tất cả gia tài của hắn đó.

– Bốn trăm năm chục vạn!

Khi mọi người nghĩ sẽ không còn ai ra giá nữa thì bỗng vang lên một giọng nói bình thản. Tìm theo hướng giọng nói phát ra, cuối cùng mọi ánh mắt tập trung trên người Lâm Động, tất cả cùng kinh ngạc, hắn lại muốn làm trò gì đây?

Lâm Động ngã người vào ghế, coi như không biết đến biết bao ánh mắt đang nhìn mình, hai mắt hơi cụp xuống, chẳng ai biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

– Lẽ nào hắn lại muốn dụ Vương triều Phong Vân ra tay?

Một số người bàn tán, rồi tất cả không hẹn mà cùng nhìn về Phong Thương. Sắc mặt hắn lúc này cũng thay đổi bất định. Nếu không phải lúc nãy vừa chịu thua thiệt thì chắc chắn hắn sẽ lại chơi cùng Lâm Động. Nhưng lại có cái gọi là chim sợ cành cong, hắn lại sợ lại bị Lâm Động chơi xỏ lần nữa, dù sao hơn bốn trăm vạn Niết Bàn Đan cũng chẳng phải con số nhỏ.

Ở bên cạnh, sắc mặt Mãnh Liệt cũng khó coi nhìn Phong Thương, một lát sau cuối cùng thấp giọng nói:

– Hay là thôi đi. Lát nữa mới là món chính, tiêu hao tài lực vào cái này cũng chẳng có ích gì. Khi Linh bảo Thiên cấp vào tay rồi bọn chúng ta sẽ khiến tiểu tử đó sống không được chết không xong!

Sắc mặt Phong Thương tối sầm, thở hắt ra rồi gật đầu.

Mọi người thấy Phong Thương không nói gì, cũng không có hành động gì khác, trong lòng đều xì một tiếng, xem ra hắn đã bị hành động lúc trước của Lâm Động dọa cho sợ rồi.

Người ra giá bốn trăm mười vạn lúc nãy thấy Lâm Động ra mặt, không những không giận mà còn thầm mừng rỡ, ngồi lại luôn về chỗ, chắc là lúc nãy đã tiêu hao hết dũng khí của hắn rồi. Muốn hắn dùng nhiều Niết Bàn Đan hơn tranh với Lâm Động là chuyện không thể.

Khi thấy kẻ đó ngồi xuống, Lâm Động cũng thở phào. Niết Bàn Đan trong tay hắn hiện giờ cũng chỉ còn bốn trăm năm chục vạn mà thôi. Hơn nữa trong đó có không ít là Tiểu Viêm có được từ trong Bạch Hổ Điện. Tuy Lâm Động vẫn còn một số linh đan quý giá có thể đổi được vô số Niết Bàn Đan, nhưng hắn phải giữ lại để tranh giành Linh bảo Thiên cấp, chưa muốn để lộ ra lúc này.

Khi Lâm Động đang căng thẳng chờ đợi, mọi người vẫn bàn tán xôn xao nhưng không có ai ra giá cao hơn nữa. Thấy vậy Tống Tần ở phía trên khẽ lắc đầu, không kìm được nhìn về phía Lâm Động. Tên này tầm nhìn cũng không tầm thường, mỗi lần ra tay đều là thứ có giá trị ẩn tàng.

– Bốn trăm năm chục vạn, Thiên Hoang Thần Ngưu, bán!

Tống Tần gõ xuống bàn, tảng đá trong lòng Lâm Động đã được nhấc ra. Hắn đứng lên, không chút do dự lấy ra túi Càn Khôn chứa toàn bộ tài sản của mình ném lên đài.

Khi Lâm Động lấy túi Càn Khôn ra, rõ ràng mọi người có thể thấy được vẻ hân hoan trên gương mặt hắn. Lúc ấy tất cả mới biết, xem ra Lâm Động thật sự thích bộ xương Thiên Hoang Thần Ngưu kia chứ không phải là muốn chơi xỏ Phong Thương.

Phong Thương đương nhiên cũng nhìn ra vẻ mặt của Lâm Động, tên khốn kiếp, dám liên tiếp chơi ta!

Bọn Mộc Lân cách đó không xa thích thú nhìn cảnh đó, đặc biệt là khi thấy sắc mặt khó coi của Phong Thương, trong lòng lóe lên chút khoái cảm, rõ ràng là rất khó có thể thấy cảnh tượng đó.

Tống Tần nhận túi Càn Khôn, nhìn qua rồi gật đầu, vung tay một cái, bộ xương Thiên Hoang Thần Ngưu bay về phía Lâm Động.

Thể tích bộ xương vốn không hề nhỏ, hơn nữa còn rất nặng nề, khi vẫn trên không trung đã chèn ép không khí khiến không ít người cảm thấy da mặt nhất thời đau rát.

Ngay khi bộ xương thú sắp rơi xuống, Tiểu Viêm ở bên cạnh Lâm Động đứng bật dậy, đưa một tay ra tóm lấy bộ xương thú khổng lồ, cơ thể không chút run rẩy, tư thái tựa người khổng lồ nâng trời khiến không ít người phải trố mắt.

Lâm Động cười cất bộ xương vào túi Càn Khôn rồi cung tay với Tống Tần phía trên đài, sau đó ngồi xuống.

Tống Tần nhìn Tiểu Viêm chỉ một tay đã tóm gọn bộ xương thú, ánh mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc, rồi quét mắt nhìn ba người Lâm Động. Ba người này không phải đến từ Vương triều Siêu cấp gì nhưng khí thế lại không hề thua kém các Vương triều Siêu cấp ở đằng kia. Xem ra Chiến trường Viễn Cổ lần này đã xuất hiện không ít nhân vật kiệt xuất.

Bộ xương của Thiên Hoang Thần Ngưu đã được bán đi một cách thuận lợi, không khí bắt đầu có sự xáo động quỷ dị. Những ánh mắt nóng bỏng tham lam và chờ đợi đều tập trung vào quầng sáng màu tím cuối cùng trên đài.

Đây mới là trọng điểm của Đấu giá hội Vạn Tượng lần này!

Linh bảo Thiên cấp!

Dường như nhịp thở tất cả mọi người ở nơi này cũng đều tăng lên, Tống Tần ở phía trên cũng mỉm cười, trong mắt hắn Linh bảo Thiên cấp cũng là một thứ không tệ.

– Các vị, tiếp theo chính là vật phẩm cuối cùng của Đấu giá hội lần này. Chắc các vị cũng đã biết nó là một món Linh bảo Thiên cấp!

Quầng sáng tím dần dần hạ xuống, rơi vào tay Tống Tần, ánh sáng tối dần, cuối cùng một vật phẩm xuất hiện trước bao con người đang nhìn không chớp mắt.

Đó là một chiếc thiết ấn màu đen cổ xưa. Xung quang là vô số những đường hoa văn thần bí, trên đỉnh của nó là một con Hắc Long cuộn tròn, đầu rồng chĩa lên trời gầm rú.

– Đây chính là vật phẩm cuối cùng, Linh bảo Thiên cấp, Hắc Long Phiên Thiên Ấn!

Lời nói của Tống Tần đã đẩy không khí của trường đấu giá lên cao trào.

Chương 573 : Đọ tài lực

Thiết ấn chỉ to cỡ bàn tay, lơ lửng phía trên bàn tay Tống Tần, con Hắc Long cuộn tròn trên đó lấp lánh ánh sáng kỳ dị, trong cái miệng mở rộng dường như có tiếng long ngâm phát ra khiến không gian như đông đặc lại.

Tất cả ánh mắt đều tập trung trên thiết ấn như muốn nung chảy nó ra.

– Đây chính là Linh bảo Thiên cấp sao?

Lâm Động cũng nhìn thiết ấn, ánh mắt có phần ngưng trọng. Từ chiếc thiết ấn đó, hắn có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh rất lớn ẩn giấu bên trong.

Sức mạnh đó vượt xa so với Linh bảo Địa cấp!

Thủ lĩnh của Tứ đại Vương triều Siêu cấp thân thể không khỏi khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Linh bảo Thiên cấp đầy thèm thuồng.

– Hắc Long Phiên Thiên Ấn, Linh bảo Thiên cấp, giá khởi điểm, tám trăm vạn Niết Bàn Đan!

Tống Tần dời ánh mắt khỏi thiết ấn, nhìn xuống phía dưới, chậm rãi nói.

Tám trăm vạn Niết Bàn Đan, một cái giá cao ngất ngưỡng, nhưng cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ vì cái giá đó, một món Linh bảo Thiên cấp có giá như vậy cũng không có gì lạ.

– Tám trăm vạn…

Lâm Động lẩm bẩm, cái giá này đúng là không phải cao, nhưng sau một trận tranh giành, chắc chắn nó sẽ được đẩy lên rất cao. Con số lớn như vậy chắc đối với Vương triều Siêu cấp cũng là một áp lực lớn. Giờ nghĩ đến gia tài của Gia tộc Lâm Thị ở Vương triều Đại Viêm, Lâm Động lại thấy đáng thương. Có lẽ hiện giờ chỉ riêng gia tài của hắn cũng đã nhiều hơn cả Gia tộc Lâm Thị rồi.

Đương nhiên, với thực lực hiện nay của hắn, nếu quay về Vương triều Đại Viêm có lẽ rất khó tìm được ai mạnh hơn hắn. Chỉ trong một năm tu luyện mà tầng thứ của hắn đã vượt qua giới hạn của Vương triều Đại Viêm.

Cái giá tám trăm vạn lập tức khiến hơn chín phần mười cường giả và Vương triều muốn có được món Linh bảo Thiên cấp kia phải rút lui. Dù thèm muốn thế nào thì sự thật tàn khốc cũng khiến bọn họ hiểu rằng mìn không có tư cách tranh giành với những Vương triều Siêu cấp kia.

– Tám trăm năm chục vạn!

Có lẽ Tứ đại Vương triều Siêu cấp đã chờ món Linh bảo Thiên cấp này quá lâu rồi, vì thế khi Tống Tần mới dứt lời không lâu, Phong Thương đã lên tiếng đầu tiên. Khi hét cái giá đó, hắn quét đôi mắt sắc lạnh ra tứ phía, dường như có ý kẻ nào dám tranh giành với hắn sẽ trở thành kẻ địch của Vương triều Phong Vân!

– Chín trăm vạn!

Đương nhiên có lẽ tư thái đó của hắn sẽ có sức uy hiếp không nhỏ với cường giả bình thường, nhưng với các Vương triều Siêu cấp khác thì chẳng có tác dụng gì. Vì thế hắn vừa dứt lời thì Mộc Lân của Vương triều Cổ Nguyệt lập tức lên tiếng.

Ánh mắt Phong Thương tối sầm lại, liếc nhìn Mộc Lân sắc lạnh, nhưng Mộc Lân chỉ cười nhạt chẳng thèm quam tâm.

– Hà hà, nếu hai vị đã tranh giành quyết liệt như vậy thì Vương triều Ly Hỏa ta cũng tham gia!

Nam tử trên người có hoa văn hỏa diệm ở bên cạnh cười, bàn tay to lớn vẫy một cái:

– Chín trăm năm chục vạn!

Tất cả nghe cái giá sắp đạt tới ngàn vạn, mí mắt mọi người nhất thời giật lên liên tục, con số khủng bố đó cũng chỉ có Vương triều Siêu cấp mới đưa ra được!

Lâm Động yên lặng quan sát không định ra tay ngay, nhưng trong đầu cũng không khỏi cảm thán. Chín trăm năm chục vạn Niết Bàn Đan, có lẽ cộng cả Tứ Đại Gia Tộc lẫn Hoàng thất của Vương triều Đại Viêm cũng khó lòng có được số đó!

– Một ngàn vạn.

Kẻ nâng giá lên con số ngàn vạn khiến tất cả phải ồ lên chính là Vương triều Sâm Chi, một trong Tứ đại Vương triều Siêu cấp.

Dường như Tứ đại Vương triều Siêu cấp sắp đọ tài lực với nhau rồi.

Khi giá lên đến ngàn vạn, Phong Thương nheo mắt, rồi hắn đứng dậy, nhìn bọn Mộc Lân cười lạnh nói:

– Ta không rảnh chơi với các ngươi, tài lực của các ngươi thế nào ta quá rõ rồi! Niết Bàn Đan trong tay Vương triều Cổ Nguyệt các ngươi có lẽ là một ngàn sáu trăm vạn phải không?

Đột nhiên bị Phong Thương vạch trần gia tài, sắc mặt Mộc Lân tối sầm lại, chắc hắn không thể ngờ Phong Thương lại biết được điều cơ mật này.

– Còn Vương triều Ly Hỏa các ngươi là một ngàn năm trăm vạn đúng không?

Phong Thương quay lại nhìn Mặc Phần, cười lạnh nói.

Cơ mặt Mặc Phần co giật, hàn quang lóe lên trong mắt:

– Xem ra ngươi đã mua chuộc người của ta?

– Vương triều Sâm Chi cũng chỉ có một ngàn năm trăm vạn!

Thủ lĩnh Ô Thác của Vương triều Sâm Chi xoa xoa mặt, nhìn Phong Thương với ánh mắt khó hiểu.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cuộc tranh giành của Tứ đại Vương triều Siêu cấp, số lượng lên đến ngàn vạn Niết Bàn Đan đã khiến bọn họ giật mình.

– Đã biết hết rồi thì tranh giành còn có ý nghĩa gì nữa?

Phong Thương cười đắc ý, rồi hắn nhìn lên Tống Tần, nói:

– Một ngàn bảy trăm vạn!

– Ồ!

Giọng nói của Phong Thương như cuồng phong càn quét khiến tất cả cùng trợn mắt há mồm. Rõ ràng bọn họ đều không ngờ hắn lại trực tiếp nâng cao thêm bảy trăm vạn!

Như vậy giá của món Linh bảo Thiên cấp đã đạt đến độ cao khủng bố là một ngàn bảy trăm vạn. Hơn nữa ai cũng biết con số này vừa hay vượt qua giới hạn của Vương triều Cổ Nguyệt. Cũng có nghĩa là Vương triều Cổ Nguyệt không thể nâng lên cao hơn được nữa.

Cả trường đấu giá lặng như tờ, ở đây không còn sự cạnh tranh về sức mạnh nữa mà là cuộc tỷ thí về tài lực.

Sắc mặt Mộc Lân dần trở nên khó coi, trong những cuộc đấu giá kiểu này, tài lực trong tay mỗi người là điều cực kỳ bảo mật, nhưng không ngờ Phong Thương lại biết được rõ ràng như thế.

Cái giá mà Phong Thương đã đưa ra chỉ cao hơn giới hạn của Mộc Lân một trăm vạn, nhưng một trăm vạn đó như cọng cỏ cuối cùng rơi trên lưng lạc đà, hắn rất khó vượt qua Phong Thương.

Sắc mặt Mặc Phần của Vương triều Ly Hỏa cũng tím tái. Chiêu này của Phong Thương đã hoàn toàn chặn hết đường của hắn.

Phong Thương cười tít mắt nhìn hai người Mộc Lân, sắc mặt khó coi nhưng không thể nói được gì, rồi nhìn về phía Tống Tần, cười nói:

– Tống sư, hình như không còn ai ra giá cao hơn nữa. Xem ra món Linh bảo Thiên cấp này đã thuộc về Vương triều Phong Vân ta rồi!

Sắc mặt Mộc Lân tối sầm, hai bàn tay nắm chặt lại nhưng cuối cùng cũng chỉ đành thở dài.

Tống Tần bình thản nhìn quanh, đang định lên tiếng tuyên bố thì hắn bỗng nhìn thấy Lâm Động đứng dậy trong bao nhiêu tiếng kêu kinh ngạc của mọi người.

Làn sóng âm thanh vang lên cũng khiến Phong Thương chau mày, hắn quay lại, sắc mặt tối sầm nhìn Lâm Động, cười lạnh nói:

– Sao? Ngươi cũng muốn tham gia cạnh tranh sao? Ngươi đến từ Vương triều Hạ cấp thì có được bao nhiêu Niết Bàn Đan?

Mọi ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ đổ dồn về phía Lâm Động, tuy biết hắn bản lĩnh không vừa nhưng với cái giá hiện giờ, ngay ba Vương triều Siêu cấp kia còn bất lực, lẽ nào hắn vẫn đọ được với Vương triều Phong Vân sao?

Một ngàn bảy trăm Niết Bàn Đan, cho dù Lâm Động có thu hoạch cực kỳ phong phú từ Viễn Cổ Bí Tàng cũng không thể nào có đủ chứ?

– Đúng là ta không có nhiều Niết Bàn Đan như vậy!

Lâm Động chỉ cười nói.

Nghe vậy Phong Thương cười lạnh nói:

– Lâm Động, ngươi nghĩ đây là đâu? Nếu muốn gây rối thì e ngươi sẽ mất tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến đấy, tuy là ta nghĩ ngươi không thể sống được đến lúc đó!

Phái trên đài, Tống Tần cũng hơi nhíu mày, nhìn Lâm Động nói:

– Nếu ngươi không có đủ Niết Bàn Đan thì ngồi trở lại chỗ đi. Nếu còn tái phạm sẽ bị trục xuất khỏi đây.

– Tống sư, tuy ta không đủ Niết Bàn Đan nhưng muốn dùng thứ khác để thay thế.

Lâm Động cung tay với Tống Tần, nói.

– Thay thế?

Tống Tần khựng người, chau mày nói:

– Thứ ngươi muốn dùng thay thế nhất định phải có người định được giá, nếu không thì vô hiệu.

– Ha ha, ta nghĩ thứ trong tay ta sẽ có không ít người có hứng thú đâu.

Lâm Động cười cười, hắn mặc kệ ánh mắt của Phong Thương, vung tay một cái, ba viên đan dược màu bạc xuất hiện trong tay hắn.

Đan dược vừa xuất hiện, mùi hương nồng lan tỏa khiến không ít người tim phải run lên.

– Đây là…

Tinh quang bắn ra trong mắt Tống Tần, trên gương mặt hắn xuất hiện vẻ xúc động hiếm có.

– Độ Ách Đan, nâng cao tỷ lệ thành công vượt Niết Bàn Kiếp!

Lâm Động cười, hắn có thể cảm nhận được những ánh mắt bỗng chốc trở nên nóng bỏng từ các phía truyền tới.

Trong đan thất ở Viễn Cổ Bí Tàng, Lâm Động đã có được không ít linh đan, nhưng Độ Ách Đan chỉ có năm viên. Hắn giữ lại cho mình và Tiểu Viêm mỗi người một viên. Thứ này chỉ được dùng một viên, nhiều hơn cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng dùng để đổi Linh bảo Thiên cấp.

– Độ Ách Đan?

Nghe thấy cái tên đó, bọn Phong Thương và Mộc Lân đều nhất thời kinh ngạc, rõ ràng bọn chúng không thể ngờ Lâm Động lại có được thứ linh đan hiếm thấy này.

– Chư vị, nếu các vị có hứng thú với Độ Ách Đan của ta, hãy cho ta một cái giá, nếu vượt qua được một ngàn bảy trăm vạn thì ta sẽ cắn răng bán đi!

Lâm Động cười nói.

Tất cả trở nên tĩnh lặng, Độ Ách Đan cũng như Linh bảo Thiên cấp, đều là thứ hiếm có khó tìm, khó có thể đưa ra giá chính xác, nhưng một viên vượt qua năm trăm vạn Niết Bàn Đan không phải quá khó.

Ánh mắt của rất nhiều Vương triều Cao cấp đều lấp lánh, hiển nhiên rất hứng thú. Bọn họ không thể tranh giành Linh bảo Thiên cấp, nhưng có thể tranh mua Độ Ách Đan.

– Lâm Động, ở ngoại giới Độ Ách Đan giá sáu trăm vạn một viên, ba viên của ngươi, ta mua tám trăm vạn một viên, tổng cộng hai ngàn bốn trăm vạn, thế nào?

Thế nhưng khi các Vương triều chuẩn bị hét giá thì một giọng nói bỗng vang lên. Một số kẻ giận dữ định quát lên, nhưng khi nhìn thấy người vừa lên tiếng thì đều kinh ngạc ngậm miệng lại. Vì đó lại chính là Tống Tần!

Người vốn làm chủ trì bán đấu giá lại mua Độ Ách Đan của Lâm Động?

Chương 574 : Kết quả cuối cùng

Mọi ánh mắt gần như nhất loạt không hẹn mà cùng nhìn Tống Tần phía trên đài đấu giá. Trong những ánh mắt đó tràn đầy sự kinh ngạc, sắc mặt cũng rất phong phú.

Bọn họ tưởng tượng bất cứ ai cũng có thể ra giá tranh đoạt Độ Ách Đan nhưng không thể ngờ ngay người trấn thủ thành Vạn Tượng, đến từ Tông phái siêu cấp như Tống Tần cũng lên tiếng!

Nhân vật trước nay mỗi khi xuất hiện là có thân phận siêu nhiên bàng quan nhìn các Vương triều tranh giành, lúc này lại không thể duy trì thân phận ấy nữa…

Bọn Phong Thương, Mộc Lân cũng đầy kinh ngạc, rồi Mộc Lân lắc đầu tiếc nuối. Ngay cả Tống Tần cũng lên tiếng, chưa nói đến việc liệu có đưa được cái giá cao hơn không, dù có thể đi nữa thì bọn chúng cũng không đến mức không biết điều như thế. Bất luận thế nào thì ở tòa thành này, Tống Tần mới là kẻ có quyền hạn tối cao. Hắn sẽ không quan tâm ngươi đến từ Vương triều Siêu cấp nào, thân là người của Tông phái siêu cấp, uy nghiêm của Vương triều Siêu cấp với hắn chẳng là cái đinh gì cả!

So với vẻ tiếc nuối của Mộc Lân, sắc mặt Phong Thương khá khó coi. Nếu kẻ khác muốn mua Độ Ách Đan của Lâm Động thì hắn còn có thể dựa vào Vương triều Phong Vân mà uy hiếp, nhưng người ra giá lúc này lại là Tống Tần.Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!

Tất cả mọi người đều ồ lên, tuy nhiều người rất bất mãn vì một mình Tống Tần muốn lấy hết ba viên Độ Ách Đan quý giá, nhưng chẳng một ai dám thể hiện nộ ý. Hơn nữa giá mà Tống Tần đưa ra đúng là bọn họ không thể trả cao hơn được.

Lâm Động cũng dần tỉnh lại khỏi sự ngạc nhiên. Hắn nhìn Tống Tần, rồi mỉm cười, bao quyền nói:

– Nếu Tống sư đã lên tiếng, đương nhiên Lâm Động không dám không theo. Nếu không phải tình hình lúc này đặc biệt thì ta đã có thể tặng không Tống sư một viên!

Lời nói ngọt như mía lùi của Lâm Động vừa thốt ra lập tức khiến không ít người thầm cảm thán, hắn thật biết ăn nói…

Gương mặt bình thản của Tống Tần cũng xuất hiện ý cười, dù Lâm Động nói thật hay giả thì nghe cũng rất dễ chịu.

Lâm Động nhanh chóng vung tay, ba viên Độ Ách Đan bay về phía Tống Tần. Hắn cũng không sợ Phong Thương sẽ giở trò. Lúc này mà hắn dám nhúng tay vào hay nói gì thì có lẽ Tống Tần sẽ là người không đầu tiên không tha cho hắn.

Tống Tần đón lấy ba viên Độ Ách Đan, cẩn thận quan sát một lúc rồi cười tươi hơn. Có thể gặp Độ Ách Đan trong một số Đấu giá hội quy mô lớn của Đông Huyền Vực, nhưng cũng rất hiếm thấy. Mấy lần hắn đã muốn mua nhưng đều không được, không ngờ hôm nay lại gặp.

– Đây là hai ngàn bốn trăm vạn Niết Bàn Đan!

Nhận được Độ Ách Đan, Tống Tần cũng vung tay, một cái túi Càn Khôn kim sắc bay về phía Lâm Động, mơ hồ còn thấy Niết Bàn Khí đậm đặc lan tỏa ra từ trong đó.

Hiển nhiên là bối cảnh Tống Tần không tầm thường, nếu không thì rất khó có thể nhẹ nhàng lấy ra hơn hai ngàn vạn Niết Bàn Đan như thế. Khoản tiền kếch xù này, dù là các Vương triều Trung cấp dốc hết quốc lực cũng khó lòng có thể bằng nổi.

Lâm Động nhận lấy túi Càn Khôn cũng không nhìn xem, chỉ cầm rồi nhướng mày nhìn Phong Thương, sắc mặt lúc này đang tối sầm, cười nói:

– Giờ ta có tư cách rồi chứ?

– Hai ngàn bốn trăm vạn, ta muốn món Linh bảo Thiên cấp này!

Lâm Động cười cười, giơ túi Càn Khôn lên, nhìn thẳng vào Phong Thương, cười nói:

– Đây cũng là toàn bộ gia tài của ta, nếu ngươi có nhiều hơn thì Linh bảo Thiên cấp thuộc về ngươi.

Sắc mặt Phong Thương đen lại, nhìn Lâm Động như muốn ăn tươi nuốt sống.

– Tống sư!

Lâm Động mặc kệ vẻ mặt của hắn, nhìn sang Tống Tần, mỉm cười nói.

– Phong Thương, nếu ngươi không thể có giá cao hơn thì Linh bảo Thiên cấp thuộc về Lâm Động.

Tống Tần cười, Lâm Động đã khiến hắn có được ba viên Độ Ách Đan, hiển nhiên tạo nên thiện cảm rất lớn, gương mặt lạnh lùng vừa nãy đã có nụ cười.

Mắt Phong Thương lấp lánh hàn quang, tay nắm chặt lại.

Tất cả mọi người thầm chấn kinh nhìn cảnh tượng đó, hiển nhiên bọn họ không thể ngờ Lâm Động lại vượt mặt được cả Tứ đại Vương triều Siêu cấp.

– Lâm Động, thủ đoạn của ngươi cũng khá lắm… nhưng đừng có đắc ý quá sớm!

Nhưng khi Tống Tần đang định tuyên bố thì Phong Thương đột ngột lên tiếng, hắn ngẩng lên nhìn Lâm Động với ánh mắt u tối khó hình dung.

– Ngươi tưởng ta không còn cách nào khác sao?

Phong Thương nhếch mép.

Lâm Động hơi nheo mắt lại, rồi hắn thấy Phong Thương đột nhiên chỉ tay về phía Vương triều Sâm Chi, hét lên:

– Ô Thác, đưa một ngàn năm trăm Niết Bàn Đan của ngươi cho ta!

Lời vừa dứt, ánh mắt ai cũng đầy vẻ kinh ngạc. Vương triều Sâm Chi và Phong Vân không thể gọi là thân thiện, Vương triều Sâm Chi sao có thể cho Vương triều Phong Vân một lượng lớn Niết Bàn Đan như vậy? Phong Thương tức quá hóa điên rồi à?

Thế nhưng Ô Thạc đứng dậy, mỉm cười rồi ném túi Càn Khôn ra trước bao ánh mắt không tin nổi.

– Ô Thác, ngươi!

Mộc Lân và Mặc Phần đều có phần chấn kinh nhìn hành động đó của Ô Thác, rồi lập tức sực tỉnh, thì ra Vương triều Phong Vân và Sâm Chi đã ngầm liên thủ với nhau!

Tứ đại Vương triều Siêu cấp ở thành Vạn Tượng vốn đối địch với nhau, quan hệ không hề tốt chút nào, chứ đừng nói hợp tác, nhưng giờ lại phát hiện Phong Vân và Sâm Chi đã hợp tác, đấy không phải tin gì tốt đối với Cổ Nguyệt và Hỏa Ly.

– Phong Thương, thù lao đã nói, ngươi phải trả đủ đấy!

Sau khi ném ra túi Càn Khôn, Ô Thác cười thản nhiên nói.

– Yên tâm, chắc chắn không thiếu của ngươi đâu!

Phong Thương cười lạnh, rồi nhìn Lâm Động đang chau mày với ánh mắt hung hắn, cười nham hiểm:

– Ngươi ép được Vương triều Phong Vân ta đến bước này cũng có bản lĩnh lắm. Nhưng kẻ cười cuối cùng không phải ngươi! Thứ mà Vương triều Phong Vân đã muốn thì không ai có thể tranh được. Ngươi có hai ngàn bốn trăm vạn, ta có ba ngàn, muốn đấu với ta sao, ngươi là cái thá gì?

Gương mặt Phong Thương như méo mó lại, dường như hắn đã bạo nộ rồi. Cái giá này đã vượt qua dự tính của hắn, ba ngàn vạn Niết Bàn Đan để mua một món Linh bảo Thiên cấp, tính ra cũng hơi đắt, nhưng lúc này hắn đã bị Lâm Động ép không còn đường lui nữa.

Lâm Động chau mày, hắn không ngờ Phong Thương lại có thủ đoạn này. Với tài lực của hắn đúng là không thể vượt qua hai Vương triều Siêu cấp được, hắn nhún vai, cười nói:

– Nếu vậy thì chúc mừng ngươi!

Nghe tiếng cười của Lâm Động, gương mặt vốn trắng nhợt của Phong Thương càng thêm trắng hơn, không những không có cảm giác thắng lợi mà còn giận đến run người. Cục diện hắn vốn có thể khống chế lại bị Lâm Động gây rối thành ra thế này, cái giá phải mua quả thức quá cao.

– Tống sư, tuyên bố kết quả đi!

Hít sâu vài hơi, Phong Thương lên tiếng, ai cũng có thể nhận ra sát ý ẩn chứa trong đó.

Tống Tần chau mày, có phần tiếc nuối nhìn Lâm Động. Dù hắn có thiện cảm với Lâm Động hơn Phong Thương rất nhiều, nhưng hắn cũng không thể làm gì hơn trong trường hợp này.

– Hắc Long Phiên Thiên Ấn, giá cuối cùng, ba ngàn vạn Niết Bàn Đan!

Cuối cùng lời tuyên bố cũng vang lên, chính thức hạ màn cuộc tranh giành quyết liệt.

Túi Càn Khôn chứa đầy ba ngàn vạn Niết Bàn Đan được ném vào tay Tống Tần, hắn nhìn qua rồi cũng vung tay, thiết ấn biến thành một đạo hắc quang bay vào tay Phong Thương.

Vừa có được Linh bảo Thiên cấp, vẻ mặt Phong Thương lập tức vô cùng hung hãn, hắn quay phắt lại nhìn Lâm Động như muốn nuốt sống, nguyên lực cuồng bạo bùng phát.

– Lâm Động, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không được sống không xong!

Tiếng gầm cùng sát ý của Phong Thương khiến sắc mặt tất cả kịch biến. Tên này vừa có Linh bảo Thiên cấp là không nhịn được nữa, xem ra thật sự bị Lâm Động chọc giận không vừa.

– Trong trường đấu giá cấm giao đấu!

Thế nhưng khi Phong Thương sắp ra tay thì Tống Tần bình thản nói.

Phong Thương hầm hầm nắm chặt tay, ánh mắt cay độc nhìn Tống Tần, thân hình khẽ động muốn ra khỏi đây.

– Lâm Động, cút ra đây cho ta, trong này không được động thủ thì ta sẽ xử lý ngươi ngoài kia!

Nhưng ngay sau đó, Tống Tần một lần nữa lên tiếng:

– Thật ngại quá, hôm nay tâm trạng ta không tốt, vì thế cả thành Vạn Tượng, cấm giao đấu!

– Phụt!

Phong Thương đang định xông ra khỏi trường đấu giá, vừa nghe thấy lời đó, máu tươi lập tức phụt ra khỏi miệng!

Chương 575 : Sắp xảy ra quyết đấu

Toàn bộ trường đấu giá lặng như tờ, mọi người nhìn nhau rồi sắc mặt cổ quái nhìn lên Tống Tần.

Tuy nói thành Vạn Tượng nằm dưới sự quản lý của Tông phái siêu cấp, quy tắc ở đây do người trấn thủ đặt ra, nhưng dù sao thì ai cũng biết nơi đây quy tụ không ít nhân vật yêu nghiệt, vì thế những cuộc quyết đấu vẫn sẽ xảy ra dù quản nghiêm thế nào đi nữa. Mà người trấn thủ phần lớn cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, càng không nói đến việc cấm quyết đấu.

Cũng chính vì thế khi mọi người nghe Tống Tần nói hôm nay cả thành Vạn Tượng cấm giao đấu, ai cũng cảm thấy không tin nổi, mà nguyên nhân cấm lại chỉ là tâm trạng của hắn không tốt?

Sắc mặt của vô số người đều rất cổ quái, rồi tất cả nhìn Phong Thương tức đến thổ huyết với ánh mắt thương hại, mọi người đều hiểu rằng Tống Tần chính là đặc biệt nhằm vào hắn!

Lâm Động cũng kinh ngạc nhìn Tống Tần, rõ ràng hắn không thể ngờ Tống Tần lại nói những lời như vậy, liền không kìm được bật cười. Tên gia hỏa này cũng thú vị thật, xem ra bán cho hắn ba viên Độ Ách Đan cũng không phải là lãng phí không.

Bọn Mộc Lân khẽ xoa xoa gương mặt đã có phần cứng lại của mình, trong mắt ánh lên ý cười.

– Tống Tần, ngươi đừng có quá đáng!

Cuối cùng Phong Thương quay người lại, khuôn mặt giận dữ đến méo mó. Ánh mắt âm u nhìn Tống Tần, hiển nhiên không phải vì thân phận của Tống Tần thì có lẽ hắn đã ra tay rồi.

– Tống Tần, tuy ngươi là người trấn thủ thành Vạn Tượng, nhưng cũng không có nghĩa vụ can thiệp vào tranh đấu giữa các Vương triều. Nếu chuyện này đến tai Tông phái siêu cấp, ta xem ngươi phải ăn nói thế nào?

Mãnh Liệt cũng đứng dậy, lạnh lùng quát lên.

– Ta là người trấn thủ thành Vạn Tượng, quy tắc ở đây do ta đặt ra. Nếu các ngươi không phục thì cứ việc báo lên Tông phái siêu cấp!

Tống Tần thản nhiên nhìn bọn Phong Thương, nói:

– Nhưng trước khi Tông phái siêu cấp hạ lệnh thì ta vẫn quản lý nơi này. Các ngươi mà vi phạm ta vẫn có quyền tước đi tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến của các ngươi.

– Tống Tần!

Phong Thương gầm lên:

– Vương triều Phong Vân ta cũng có người trong Tông phái siêu cấp, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!

– Quy định đã đặt ra, ngươi muốn làm gì là chuyện của ngươi. Đến lúc đó ta muốn làm gì là chuyện của ta!

Tống Tần chắp hai tay sau lưng bình tĩnh nói.

– Ngươi!

Phong Thương giận run người, hai mắt đỏ ngầu, nhưng cuối cùng hít sâu một hơi kìm nén nộ khí. Hắn biết dù thế nào thì Tống Tần cũng là kẻ trấn thủ ở đây, hắn có quyền lực tối cao, chỉ một lời thôi là có thể tước quyền tham gia Bách Triều Đại Chiến của một quốc gia, cho dù Vương triều Phong Vân bối cảnh không tệ nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần.

Khả năng tự kiểm soát của Phong Thương cũng rất khá, dù bạo nộ như vậy nhưng hắn vẫn kềm chế được nộ hỏa, nhưng sát ý trong ánh mắt thì không thể che giấu được. Hắn quay ngoắt lại hằn học nhìn Lâm Động:

– Lâm Động, đừng tưởng chuyện này thế là xong. Hắn đã bảo vệ ngươi, ở thành Vạn Tượng đúng là ta không thể làm gì được, nhưng hai ngày nữa khi vào Bách Triều Đại Chiến thì hắn không thể nhúng tay vào được nữa. Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc đắc tội với Vương triều Phong Vân ta!

Giọng nói mang đầy sát khí lạnh lẽo vang lên, khiến ai cũng phải run rẩy, xem ra Phong Thương đã nhất quyết nhằm vào bọn người Lâm Động rồi.

Rõ ràng Tống Tần muốn giúp Lâm Động. Trong thành Vạn Tượng, hắn muốn bảo vệ Lâm Động thì chẳng ai làm gì được, nhưng hai ngày nữa Bách Triều Đại Chiến sẽ bắt đầu, Lâm Động chắc chắn sẽ tham gia, một khi hắn vào đó thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với Vương triều Phong Vân.

Lâm Động nhìn Phong Thương lúc này hai mắt đã đỏ ngầu, ánh mắt cũng lóe lên hàn ý, hơi nhếch mép lên rồi khẽ nói:

– Nếu ngươi đã có ý thì bọn ta chiều lòng thôi. Vừa hay ta cũng rất có hứng thú với món Linh bảo Thiên cấp đó. Giải quyết ngươi rồi lại tiết kiệm được một lượng lớn Niết Bàn Đan, đó cũng là vụ làm ăn không tệ!

– Ha ha, Linh bảo Thiên cấp ở trong tay ta đây. Có gan thì đến đây lấy, ta đợi ngươi!

Phong Thương tức quá lại bật cười, chắc hắn đã bị cuồng ngôn của Lâm Động chọc giận không nhẹ, hắn gườm gườm nhìn Lâm Động, để lộ ra hàng răng trắng nhợt:

– Có điều, ta rất mong chờ kết cục của ngươi trong hai ngày nữa. Lúc đó mà ngươi vẫn cứng miệng được như vậy thì coi như ngươi cũng có bản lĩnh. Đi!

Dứt lời, Phong Thương vung tay, không nói gì nữa, hầm hầm quay người đi thẳng.

Mãnh Liệt cũng đứng dậy nhanh chóng theo sau, lúc đi hắn nhìn bọn Lâm Động với ánh mắt tàn nhẫn đầy châm chọc, bàn tay khẽ vạch một đường trên cổ.

Khi bọn Phong Thương rời đi rồi không khí mới bớt căng thẳng. Mọi người đồng loạt nhìn về bọn Lâm Động, trong đó có kẻ thích thú, có chờ đợi. Xem ra ngay khi Bách Triều Đại Chiến bắt đầu, bọn họ sẽ được chứng kiến cuộc đối đầu cực kỳ ác liệt.

Rốt cuộc Vương triều Siêu cấp sẽ chiếm thế thượng phong hay kẻ mới nổi như Lâm Động sẽ mạnh hơn? Hai ngày nữa mọi chuyện sẽ rõ ràng.

– Hắn thật ngông cuồng. Hai ngày nữa khó tránh khỏi một trận kịch chiến rồi!

Tiểu điêu có vẻ thích thú nhìn dòng người đang dần rút đi, cười nói.

– Đi thôi, về chuẩn bị một chút!

Lâm Động cười cười, nét mặt không chút sợ sệt. Tuy Phong Thương đã có được Linh bảo Thiên cấp, lực chiến đấu chắc chắn sẽ đại tăng, nhưng kết cục thế nào giờ nói vẫn là quá sớm.

Nói rồi Lâm Động quay người, cung tay với Tống Tần bên trên. Dù lúc này Phong Thương lập tức ra tay Lâm Động cũng không sợ. Nhưng nếu có hai ngày chuẩn bị thì vẫn hơn, vì thế hắn cũng nhận ân tình này của Tống Tần.

Tống Tần chỉ khẽ xua tay rồi quay người đi, một giọng nói chỉ Lâm Động nghe được vang lên:

– Lâm Động, đây là tất cả những gì ta làm được. Hai ngày nữa phải dựa vào chiến lực của bản thân ngươi thôi. Nhưng ít nhất trong hai ngày này, Phong Thương sẽ không dám có bất cứ hành động gì, ngươi cứ yên tâm chuẩn bị…

Nghe vậy, Lâm Động mỉm cười, khẽ gật đầu, không nói gì thêm dẫn bọn Tiểu Viêm rời khỏi trường đấu giá.

Mộc Lân nhìn ba người thu hút mọi ánh nhìn đang rời đi, không khỏi cảm thán, khẽ nói:

– Còn tưởng Vương triều Cổ Nguyệt bọn chúng ta sẽ đối đầu với Phong Vân, không ngờ… cuối cùng lại thành kẻ đứng ngoài nhìn…

– Hai ngày nữa có lẽ bọn Lâm Động sẽ có không ít phiền phức.

Mộc Hàn Nguyệt nhíu mày, nàng ta biết thực lực bọn Lâm Động không tệ, nhưng Vương triều ngang ngược dị thường, huống hồ bọn chúng còn có Linh bảo Thiên cấp. Như vậy dù là Vương triều Cổ Nguyệt cũng không dám tùy tiện động vào, còn bọn Lâm Động…

– Đúng là sẽ phiền phức!

Mộc Lân vẫn luôn đánh giá cao Lâm Động cũng gật đầu nặng nề, thở dài:

– Giờ chỉ có thể chờ xem mà thôi. Ài, thế lực Vương triều Phong Vân rất lớn, không biết bọn Lâm Động có vượt qua ải này được không?

Nói rồi Mộc Lân vẫy tay dẫn đoàn người rời đi.

Thành Vạn Tượng rất rộng lớn, nhưng chuyện xảy ra trong trường đấu giá chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã lan truyền khắp mọi chốn. Ngay lập tức cả tòa thành cũng sục sôi vì cái tin ấy.

Vương triều Phong Vân là gì? Vương triều Siêu cấp hùng bá thành Vạn Tượng. Trong Tứ đại Vương triều luôn có tranh đấu nhưng ai cũng biết Vương triều Phong Vân là thế lực mạnh nhất.

Vương triều Phong Vân uy danh hiển hách, nhưng Lâm Động cũng không phải không có tiếng tăm gì. Chỉ với thân phận Vương triều Hạ cấp mà hắn đã đánh bại vô số Vương triều Cao cấp, thậm chí còn một mình đáng bại ba đại bá chủ của địa vực Tây Bắc trong Viễn Cổ Bí Tàng, bá chiếm hai môn truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông, sau đó còn áp đảo hai đại tướng của Vương triều Đại Càn!

Trước Niết Bàn Bi, ba người bọn Lâm Động cũng đã chiếm gọn ba trong bốn vị trí đầu, đêm đó lại đánh lui La Thông cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn, chiếm vị trí đầu trong Địa cấp!

Vô số chiến tích như vậy đủ để khiến tất cả mọi người đều quên mất thân phận Vương triều Hạ cấp của hắn. Vì thế, khi biết sẽ có cuộc đối đầu trong hai ngày nữa, chẳng ai nghĩ Lâm Động không biết tự lượng sức mình, ngược lại vô cùng chờ đợi cục diện bất ngờ!

Hiển nhiên, trong mắt của nhiều người, Lâm Động đã có danh tiếng xứng đáng sánh ngang với Vương triều Siêu cấp!

Đương nhiên danh tiếng ấy có phải thực chất hay không thì còn phải xem kết quả của cuộc đối đầu hai ngày nữa.

Nếu thắng, danh tiếng của Lâm Động chắc chắn chấn động cả Chiến trường Viễn Cổ. Nhưng nếu bại thì kỳ tích này cũng sẽ kết thúc tại đây!

Và đây cũng sẽ là cuộc đối đầu đầu tiên giữa Vương triều Siêu cấp và anh tài mới nổi trong Bách Triều Đại Chiến, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý.

Dưới sự trông chờ đó, hai ngày chớp mắt đã qua đi.Chàng thanh niên Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc sinh ra trong gia đình mang dòng máu truyền thừa của Thanh Long tộc trong Tứ đại thần thú gia tộc. Với thiên phú tu luyện kinh người vươn lên, tới đỉnh cao tại Ngọc Lan đại lục sau đó phi thăng đến Chí cao vị diện tranh đấu với các vị chúa tể… Thỉnh chư vị nghé thăm…!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Thông báo: Vân Anh chính thức trở thành viên hội truyện ...^^!Ngoài ra bạn Vân Anh đã ủng hộ 300 bản truyện dịch do bạn y mua được từ các nhóm dịch nhé :)Ngoài ra mình cũng nói 1 chút hiện tại thành viên hội viên truyện chỉ có 3 người mà thành viên có 5408 người - Thành viên Vip có 12 bạn.Để trở thành viên vip và hội viên không khó gì cả chỉ share và like hoặc bạn có thể ủng hộ bản dịch mà bạn đang có...!^.^! 💥 Ưu điểm thành viên VIp đọc hay nghe audio không quảng cáo💥 Ưu điểm Hội viên chính thức ưu tiên làm audio hay yêu cầu sửa audio bất kỳ sẽ nhanh nhất hoàn thành + đọc hay nghe audio không quảng cáo.💘 Tóm lại mình trang website Audio truyện này chủ yếu là tụ tập các bạn thích đọc hay nghe truyện để không gian riêng của chính mình đỡ tốn chi phí mua bản dịch...ừm chỉ đơn giản vậy thui...À còn quảng cáo chỉ kiếm ít tiền để duy trì website mà thui nhé ^^!Chúc các bạn 1 buổi tối vui vẻ :D
https://audiosite.net
hihi cảm ơn bạn đã góp ý :)Ngoài ra trên fb tác giả cũng có nói nhiều chương đã được sữa chữa lại nhé...chắc bạn đọc là bản mới hoàn chỉnh rồi chứ bộ này tụn mình ngay từ lúc bắt đầu nên bạn cảm giác đó là đúng rồi ^^!Nhưng từ 103 trở đi gần như đã fix lại hoàn chỉnh không bị lỗi khớp câu chữ đâu nhé bạn :)Tụn mình đang có gắng fix lại trong thời gian sớm nhất..
https://audiosite.net
Bạn nghe truyện chắc cũng biết 102 tập đầu tiên được fix lại do thành viên tự phát làm lại :)Nhiều đoạn lỗi 1 chút hoặc thiếu là khó tránh khỏi lém bạn :)Kẻ từ tập 102 trở đi bám sát truyện nhé không còn tình trạnh đó nữa ...!Tụn mình đang có gắng fix lại những tập đó đang chuẩn bị up lên nhé :)Mong bạn thông cảm
https://audiosite.net
Thích nghe truyện 2 ngày trước
Đọc qua truyện rồi bây giờ nghe bị cắt cắt không ăn khớp với câu chữ như kiễu ăn cơm bị nghẹn admin nạ
https://audiosite.net
ngbcyhx 2 ngày trước
Tập 39 lên 40 sao thiếu chương rồi.
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 4 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin