Vũ Động Càn Khôn
Tập 114 [ chương 566 đến 570 ]
❮ sautiếp ❯Chương 566 : Thanh Long Chỉ
Bùm!
Thanh cự kiếm nổ tung, những nơi bị mảnh vỡ bắn tới, không khí tựa hồ cũng như rách toạc, những tòa nhà phía bên dưới đều bị xuyên thủng thành những cái lỗ tối đen ngòm.
Trong bóng tối, ánh mắt không ít kẻ đều tràn đầy vẻ kinh ngạc, hiển nhiên chẳng ai ngờ Lâm Động với thực lực Tam Nguyên Niết Bàn lại có thể đánh bại được công kích của La Thông.
Hai bên giao đấu gần như không có màn khởi động, vừa ra tay đã dùng những công kích kinh người. Cả hai đều biết đối phương không phải loại tầm thường, nên ra tay không hề có ý nương tình. Chỉ một khoảng thời gian ngắn mà cuộc chiến đã trong tình huống vô cùng nguy hiểm.
Tô Khôi không kìm được nuốt nước bọt một cái, ánh mắt nhìn về hướng thân ảnh đứng sừng sững trong ánh thanh quang kia. Con người này luôn có những tuyệt chiêu khiến người ta phải kinh ngạc!
Tiểu điêu thì vẫn bộ dạng uể oải ban nãy, dường như chẳng có gì bất ngờ với hắn cả. Tuy La Thông đã bước vào Tứ Nguyên Niết Bàn, nhưng rõ ràng là chưa được bao lâu. Chỉ có vậy mà muốn áo đảo Lâm Động thì đúng là mơ giữa ban ngày. Huống hồ Lâm Động đã có Thanh Long Thủ, vũ kỹ thần bí ngay cả Tiểu điêu cũng không dám chính diện đối kháng.
La Thông nhìn chằm chằm thân ảnh trong ánh thanh quang, sự ngạc nhiên mất dần và thay vào đó là sự trầm trọng. Hiện giờ hắn đã biết là không thể xem kẻ trước mặt kia là kẻ tầm thường được nữa.
– Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi!Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm…!
Giọng La Thông trở nên trầm đục, hắn vươn ra hai ngón tay trắng bệch cặp lấy một mảnh vụn của cự kiếm, ánh mắt sắc lạnh như đao.
– Nhưng mặc dù như vậy, ta vẫn phải cho ngươi biết rằng, đối địch với Vương triều Phong Vân ta không phải là lựa chọn sáng suốt đâu.
Long ảnh trườn dài trên vầng thanh quang, cuối cùng dần tiêu biến đi, thân ảnh Lâm Động một lần nữa xuất hiện.
Thanh quang thu lại, hàn quang trên lớp vảy xanh trên cánh tay Lâm Động lại càng đậm đặc, hắn ngẩng lên, đôi mắt có vài phần thanh sắc cũng ánh lên hàn quang:
– Ta cũng phải cho ngươi biết rằng, ngươi đã đánh giá cao mình quá rồi!
Xoẹt!
Vừa dứt lời, ánh mắt Lâm Động lạnh băng, thân hình lao vút ra, để lại những đạo tàn ảnh thanh quang, xé tan không khí xuất hiện phía trước La Thông với tốc độ kinh người.
Tốc độ của Lâm Động khiến La Thông giật mình, nhưng rồi nguyên lực trào dâng từ trong người hắn. Hắn biết ở đây có vô số kẻ đang quan sát, đêm nay dù chỉ vì thể diện của Vương triều Phong Vân hắn cũng nhất định phải hạ gục Lâm Động!
– Thanh Long Chỉ!
Ánh thanh quang chói mắt bùng phát từ trong cơ thể Lâm Động, cuối cùng nhanh chóng tụ lại trên ngón tay phải của hắn.
Một ngón tay của Lâm Động bỗng phình to một cách quỷ dị, vảy xanh mọc ra từng tầng, chỉ nháy mắt ngón tay hắn đã biến thành một chiếc long chỉ dài đến một thước.
Trên long chỉ mọc đầy vảy xanh, một luồng sức mạnh đáng sợ lan tỏa, trên đầu ngón tay lấp lánh ánh hàn quang đủ để xuyên thủng không gian.
Đây là long chỉ thật sự chứ không phải do nguyên lực biến thành!
Hóa Long Quyết mà Thanh Trĩ cho Lâm Động vốn có lực tạo hóa nghịch thiên. Khi tu luyện đến đại thành, nhục thể gần như có thể sánh ngang với Long Tộc. Đương nhiên với thực lực hiện tại của Lâm Động không thể đạt đến mức đó, nhưng cũng miễn cưỡng cũng long hóa được một ngón tay.
Chiếc long chỉ cỡ lớn xuất hiện trên bàn tay Lâm Động hiển nhiên nhìn rất quái dị, nhưng sức mạnh lan tỏa ra từ nó khiến sắc mặt La Thông trở nên vô cùng nặng nề.
Xoẹt!
Long chỉ xuất hiện, Lâm Động không chút chậm trễ, quét nhanh ngón tay long chỉ, không khí như tách ra làm đôi, thanh quang bắn về phía La Thông với tốc độ của sấm sét.
Rẹt rẹt!
Nhìn thấy một màn như vậy, ngay lập tức La Thông vận khởi nguyên lực, ấn pháp biến hóa, hét lên:
– Kiếm Thuẫn Chỉ!
Nguyên lực điên cuồng ngưng tụ lại phía trước La Thông, nháy mắt biến thành một cây cự kiếm nhìn tự như tấm lá chắn phòng ngự kiên cố.
Keng!
Kiếm thuẫn vừa hình thành thì thanh quang đã đến, trước vô số ánh mắt đang chăm chú quan sát, thanh quang giáng xuống kiếm thuẫn gây nên âm thanh chói tai.
Binh!
Năng lượng đáng sợ bùng phát từ nơi tiếp xúc, dưới tác động của sức mạnh ấy, La Thông bị đánh bay ra sau hàng trăm mét.
Trên kiếm thuẫn tóe ra vô vàn những tia lửa, Lâm Động tiến về trước, La Thông thì bị năng lượng đẩy bay ra sau. Ai cũng có thể thấy lần giao đấu trực diện này Lâm Động đã hoàn toàn chiếm ưu thế.
Sắc mặt La Thông tối sầm lại. Hắn cũng cảm nhận được sự đáng sợ trong công kích của Lâm Động, không ngờ sau khi hắn đã dùng hết sức phòng ngự mà vẫn bị đẩy về sau như thế này. Nhưng công kích như vậy chắc Lâm Động cũng không thể duy trì được lâu, chỉ cần kiên trì là hiệp sau nhất định La Thông hắn có cơ hội lật ngược ván cờ!
Nghĩ vậy, hai mắt La Thông ánh lên hàn quang sắc lạnh, nhưng cũng đúng lúc ấy hắn nhìn thấy Lâm Động nhếch mép như cười chế giễu.
– Phá!
Khóe miệng nhếch lên, Lâm Động bỗng thu cánh tay lại, long chỉ bỗng rung lên với tốc độ đáng sợ, một vòng sóng âm thanh chói tai lan tỏa.
Nhìn cảnh tượng đó, đồng tử La Thông lập tức co rút lại, dùng sức chấn động tăng sức phá hoại sao? Nhục thế của hắn lại mạnh đến mức độ đó?
– Thanh Long Chỉ, Chấn Sát!
Thanh Long Chỉ rung lên với tốc độ cao, tạo ra vô số những đạo tàn ảnh nhanh như chớp bắn về phía kim thuẫn.
Rắc rắc!
Sóng âm thanh chói tai phát ra từ kiếm thuẫn, đồng tử La Thông co rút lại như đầu kim, bởi vì hắn nhìn thấy trên kiếm thuẫn nguyên lực bao quanh người hắn đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.
– Phá!
Ánh mắt Lâm Động lạnh như băng, hét lên một tiếng, đầu ngón tay rung động càng mãnh liệt hơn.
Rắc rắc!
Vết nứt ngày một dày đặc, chốc lát sau, trước ánh mắt kinh hãi của La Thông, cả tấm lá chắn bùm một tiếng nổ tung.
Mảnh vỡ bay ra khắp trời, Lâm Động vẫn nhìn thẳng về trước, cánh tay rung lên, thanh quang xuyên qua vô số mảnh vỡ nhanh như chớp bắn thẳng lên ngực La Thông.
Keng!
Nhưng thân thể La Thông không hề bị xuyên thủng! Một âm thanh giòn tan vang lên, kình lực lan tỏa, y phục của La Thông rách tan, để lộ ra một tấm nội giáp màu đen, trên đó lấp lánh ánh dị quang. Hiển nhiên đây là một kiện Linh bảo không tầm thường. Có điều ánh sáng của nó có phần tối lại, rõ ràng là sau khi đỡ một chiêu của Lâm Động nó đã bị tổn thương rất lớn.
– Phụt!
Nhưng mà mặc dù có Linh bảo hộ thế, thoát khỏi công kích chí mạng, nhưng sức mạnh còn dư lại vẫn đủ để khiến La Thông hộc máu. Hắn bay ngược ra sau, rồi hắn tranh thủ lực đẩy xoay người chạy chốn.
– Lâm Động, ngươi sẽ phải hối hận!
La Thông đã chạy ra xa, phẫn hận gầm lên.
Trong bóng tối, cả tòa thành lúc này như trở nên tĩnh lặng, vô số ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh hoàng. Đệ nhất Địa cấp, đã là Tứ Nguyên Niết Bàn, vậy mà La Thông lại bị Lâm Động đả thương phải bỏ chạy?
– Hắn… thật quá cường hãn!
Mọi ánh mắt không kìm được đổ dồn về nam tử đang đứng trên không. Bọn họ thật sự không hể tin nổi La Thông lại thua trong tay hắn. Mà gan hắn cũng lớn thật, đả thương La Thông căn bản là khiêu chiến với Vương triều Phong Vân!
– Hai vị Thủ lĩnh của Vương triều Phong Vân chắc chắn không để yên đâu!
Một vài người lẩm bẩm một mình, bọn họ có thể tưởng tượng được Vương triều Phong Vân sẽ phẫn nộ thế nào trước sự khiêu khích của Lâm Động.
Chương 567 : Sóng gió sắp tới
Đêm dần về khuya, trong không gian vẫn còn đọng lại dư âm của luồng năng lượng cuồng bạo khiến những kẻ quan sát nơi đây trong bóng tối phải thầm kinh hãi.
Phía Bắc tòa thành, trên một ngọn tháp cao, một vài thân ảnh đang đứng đó nhìn về hướng vừa nổ ra trận đại chiến, trong mắt là thần thái không thể nói rõ.
– Thật thú vị, thực lực của hắn cũng không tệ!
Đứng đầu những người đó là một nam tử vẻ mặt tuấn dật, y phục trắng tựa ánh trăng, hắn thu ánh mắt lại, khóe miệng vẽ lên nụ cười thích thú.
– Tuy ta tiếp xúc với hắn không nhiều, nhưng ta biết hắn không phải loại người chịu đứng dưới kẻ khác. Vương triều Phong Vân muốn thu nạp hắn, kết cục như vậy là khó tránh!
Phía sau nam tử bạch y là một dáng người yểu điệu với y phục trắng như tuyết, chính là Mộc Hàn Nguyệt mà Lâm Động đã từng gặp.
Lúc này nàng ta cũng thu ánh mắt về, trong mắt vẫn đọng lại chút chấn động chưa dứt. Rõ ràng trận đại chiến vừa rồi đã vượt quá dự liệu của nàng ta.
– Không dễ lôi kéo sao? Ba người bọn Lâm Động ta thấy đều không phải loại đơn giản. Nếu lôi kéo được thì sẽ là trợ lực không nhỏ cho bọn chúng ta.
Nam tử kia nói.
– Khó lắm!
Mộc Hàn Nguyệt lắc đầu, nhìn về hướng La Thông chạy trốn, nàng ta khẽ nói:
– Hành động của La Thông chính là vết xe đổ. Sở dĩ Lâm Động ra tay động thủ thật ra cũng là muốn thể hiện cho bọn chúng ta thấy suy nghĩ của hắn. Hắn không có ý định đi theo bất cứ Vương triều nào, hoặc có thể nói là, không có bất cứ Vương triều nào có tư cách thu nạp hắn, dù là những Vương triều Siêu cấp như bọn chúng ta.
– Hà hà, quả nhiên là một kẻ kiêu ngạo!
Nam tử kia cười nói.
– Loại người này nếu không thu nạp được thành thủ hạ thì có thể dùng cách khác để tạo mối quan hệ. Hiện giờ bọn chúng đã đắc tội với Vương triều Phong Vân, đó cũng là tin tốt với Vương triều Cổ Nguyệt bọn chúng ta.
Mộc Hàn Nguyệt nói.
Nam tử kia gật đầu, trầm ngâm nói:
– Hiện giờ chắc chắn Vương triều Phong Vân sẽ tập trung chú ý vào Đấu giá hội. Bọn chúng nhất định muốn có được thứ Linh bảo Thiên cấp đó, nếu bọn chúng lấy được thì ở thành Vạn Tượng e là không ai có thể chống lại nổi bọn họ.
– Ngoài Vương triều Cổ Nguyệt chúng ta còn có hai Vương triều Siêu cấp khác cũng muốn có thứ Linh bảo Thiên cấp đó. Bọn họ cũng sẽ không để Vương triều Phong Vân dễ dàng có được đâu…
Mộc Hàn Nguyệt nói.
– Cái này còn phải tranh đấu một phen, ai có được Linh bảo Thiên cấp là sẽ có ưu thế không nhỏ trong Bách Triều Đại Chiến. Vì thế chẳng ai dễ dàng từ bỏ cả…
Phía Nam tòa thành, trên một đài cao, hai thân ảnh đang ngồi quanh một bàn cờ.
Vút!
Lúc ấy một âm thanh xé gió từ xa truyền tới, một đạo thân ảnh máu me khắp người đáp xuống, đứng sau hai thân ảnh đang ngồi, vẻ mặt khổ sở, chính là La Thông vừa bại trong tay Lâm Động.
– Nghe nói Lâm Động hắn có được truyền thừa của một trong Tứ Đại Huyền Tông. Không ngờ một kẻ đến từ Vương triều Hạ cấp lại có thể đi xa đến vậy, thật không dễ dàng gì.
Một người đang ngồi ngẩng lên nhìn La Thông, cười nhạt nói.
– Thực lực của hắn đúng là không tệ, hơn nữa vũ kỹ mà hắn thi triển vô cùng quỷ dị.
La Thông nghĩ lại vũ kỹ kỳ dị mà Lâm Động biến ra long chỉ, không kìm được nói.
– Có lẽ là vũ kỹ của Thanh Long Điện!
Người đang ngồi còn lại cũng ngẩng lên, sắc mặt hắn trắng bệch như bị bệnh, nhưng trong màu trắng đó dường như lại có huyết khí vô tận đang chảy.
– Tên tiểu tử đó không chịu giao ra Tô Nhu, bọn chúng ta phải làm sao?
La Thông nhỏ giọng nói.
– Chúng ta nhất định phải có được tiểu nữ tử đó. Nếu có được thứ sức mạnh ấy chắc chắn bọn chúng ta sẽ nổi trội trong Bách Triều Đại Chiến. Dù phải đối mặt với những đối thủ đặc biệt yêu nghiệt, bọn chúng ta cũng không phải sợ!
Nam tử có sắc mặt trắng bệch mỉm cười bình thản, ngón tay khẽ điểm lên bàn cơ, nói.
– Nếu thật sự hắn không biết điều, bọn chúng ta giải quyết là xong!
Nói đến cuối cùng hắn nhếch mép lên cười dữ dằn.
La Thông gật đầu, hàn quang tràn ngập trong mắt.
– Đương nhiên trước lúc đó bọn chúng ta phải có được thứ Linh bảo Thiên cấp đó từ Đấu giá hội đã. Thứ đó mà vào tay bọn chúng ta thì chẳng phải sợ ba đại Vương triều Siêu cấp kia. Còn loại nhãi nhép như Lâm Động thì càng không đáng bận tâm.
Thân ảnh đối diện nam tử trắng bệch cuối cùng cất giọng khàn đặc, hắn hơi ngẩng lên, gương mặt đầy sẹo ngang dọc vô cùng dữ tợn.
– La Thông, về dưỡng thương trước đi, cứ để bọn chúng đắc ý vài hôm, đến lúc đó ân oán sẽ giải quuyết cho hết!
Quân cờ trong tay nam tử mặt đầy sẹo bỗng rơi xuống bàn cờ, một luồng sức mạnh cuồng bạo bùng phát, tất cả quân cờ trên bàn đều nát thành bụi.
– Vâng!
La Thông gật đầu liên tục, không nói gì thêm nữa, cúi người đi ra.
– Thật phiền phức, nếu không phải vì không muốn gây ra nhiều chuyện vào lúc này thì thật muốn ra tay giải quyết hắn ngay!
Nam tử mặt sẹo ngẩng lên, ánh mắt như dã thú nhìn về nơi xa, lẩm bẩm nói.
– Yên tâm, chỉ cần có Linh bảo Thiên cấp thì bọn chúng sẽ không chạy thoát đâu. Ta lại thấy xót cái giá phải trả để mua được thứ Linh bảo Thiên cấp kia. Nếu không phải là ở thành Vạn Tượng thì ta đã động thủ cướp luôn rồi!
Nam tử mặt trắng bệch nói.
– Bỏ ra có nhiều, đến lúc đó sẽ lấy lại hết là được!
Nam tử mặt sẹo cười, hàm răng trắng toát tỏa ra hàn ý.
– Hà hà, phải!
Nam tử mặt trắng bệch ngẩng lên, lẩm bẩm:
– Không một ai trong các ngươi chạy được!
Những đoạn đối thoại tương tự thế xuất hiện ở không ít nơi trong thành Vạn Tượng. Trận giao đấu đêm nay đã quá bất ngờ, vốn mọi người tưởng rằng trước thực lực Tứ Nguyên Niết Bàn của La Thông, Lâm Động chắc chắn sẽ bị áp đảo. Nhưng cuối cùng kết quả lại là La Thông trọng thương chạy trốn.
Lâm Động đã thể hiện thực lực kinh người, nhưng nhiều người đều hiểu, đúng là uy phong thật nhưng rốt cuộc đã chọc giận Vương triều Phong vân. Dù sau hai vị Thủ lĩnh chưa xuất đầu lộ diện của Vương triều Phong Vân mới là nhân vật đáng sợ thật sự…
Trên bầu trời, Lâm Động bình tĩnh nhìn về hướng La Thông tháo chạy, rồi từ từ đáp xuống.
Tô Khôi nhìn Lâm Động trở về, thầm nuốt một ngụm nước miếng. Thực lực của Lâm Động rõ ràng một lần nữa đã khiến Tô Khôi bị chấn động. Hắn nhận ra rằng, từ sau khi quen biết Lâm Động, hắn đã không ngừng bị kinh ngạc vì thực lực mà Lâm Động thể hiện ra.
– Xem ra lần này bọn chúng ta đã thực sự động vào Vương triều Phong Vân rồi!
Tiểu điêu cười cười.
Lâm Động khẽ gật đầu, nhìn Tô Khôi nói:
– Vương triều Phong Vân có hai Thủ lĩnh nữa à?
– Ừm, hai kẻ đó thực lực rất mạnh, khác với cường giả mới bước vào Tứ Nguyên Niết Bàn như La Thông, bọn chúng đã vào tầng thứ này rất lâu rồi. Hơn nữa bọn chúng còn đứng trong hàng Thiên cấp của Niết Bàn Bi.
Nhắc đến bọn chúng, sắc mặt Tô Khôi trở nên nặng nề. Hắn cũng biết chuyện hôm nay coi như đã đắc tội triệt để với Vương triều Phong Vân rồi. Có lẽ không lâu sau bọn chúng sẽ động thủ, đến lúc đó mới kinh thiên động địa thật sự.
– Hơn nữa thủ đoạn của hai kẻ cũng rất tàn ác. Hồi mới đến thành Vạn Tượng, trong một đêm bọn chúng đã tiêu diệt đến năm Vương triều Cao cấp, thậm chí đã từng giao đấu với Vương triều Siêu cấp như Cổ Nguyệt. Cuối cùng kinh động đến cả người của Tông phái siêu cấp trấn thủ ở đây, lúc ấy tranh chấp mới hết.
– Tiêu diệt năm Vương triều Cao cấp?
Lâm Động nheo mắt, thủ đoạn quả nhiên tàn ác.
– Trong Tứ đại Vương triều Siêu cấp ở thành Vạn Tượng, Vương triều Phong Vân là mạnh nhất, cộng với La Thông là có đến ba cường giả đã là Tứ Nguyên Niết Bàn. Trong khi đó ba Vương triều Siêu cấp khác chỉ có một cường giả đạt đến mức đó.
Lâm Động gật gù, trong lòng cảm thán, xem ra Vương triều Siêu cấp cũng phân chia mạnh yếu. Ít nhất thì từ bề ngoài Vương triều Phong Vân mạnh hơn ba Vương triều còn lại không ít. Chả trách mà bọn chúng có thể nghênh ngang như thế trong tòa thành này.
– Cái gọi là Bách Triều Đại Chiến nói trắng ra chính là nơi các Vương triều Siêu cấp tranh tài. Các Vương triều khác ngoài một số rất ít người rất có cơ duyên và bản lĩnh, muốn đi đến cuối cùng, đại bộ phận đều phải dựa vào Vương triều Siêu cấp. Người thường muốn ngang hàng thậm chí nổi trội thật sự là quá khó.
Tô Khôi thở dài nói.
Lâm Động cũng rất đồng ý với điều đó. Người của các Vương triều Siêu cấp khi vào không gian này đã thuộc tầng thứ rất cao, dù không tốn công sức tìm bảo tàng truyền thừa gì thì cũng đã vượt qua chín phần người tham dự. Người thường muốn cạnh tranh với những nhân vật không cùng khởi điểm xuất phát này đâu phải dễ.
Nhưng thế gian này vốn đã không có sự công bằng tuyệt đối. Muốn đòi hỏi gì từ mặt này cũng chỉ khiến kẻ tầm thường càng trở nên tầm thường mà thôi, nhiều nhất chỉ thêm oán khí.
– Giữa Tứ đại Vương triều Siêu cấp cũng không phải hòa bình. Đấu giá hội lần này có lẽ sẽ làm tăng thêm ân oán. Nghe nói Tứ đại Vương triều đều muốn có thứ Linh bảo Thiên cấp kia. Bất luận nó rơi vào tay ai thì chắc chắn thành Vạn Tượng đều sẽ không yên tĩnh. Và tất cả ân oán sẽ càng thêm quyết liệt.
Lâm Động gật gù, rồi ngẩng lên nhìn màn đêm, dường như tòa thành đang sắp có sóng gió ập tới.
Đến khi Đấu giá hội ngày kia kết thúc, chắc đó cũng là lúc tòa thành này sẽ hỗn loạn nhất. Mà lúc đó có lẽ Vương triều Phong Vân sẽ ra tay với hắn…
Chương 568 : Tứ đại Vương triều Siêu cấp
Bách Triều Đại Chiến ngày một tới gần, hai ngày nay dòng người đổ về thành Vạn Tượng ngày một đông hơn, càng ngày có càng nhiều cường giả từ khắp các nơi trong Chiến trường Viễn Cổ đến đây, khiến nhân khí vốn đã đáng sợ của tòa thành đã lên một tầm cao mới.
Trong hai ngày này cũng có không ít người mới đến kiểm tra ở Niết Bàn Bi, nhưng không có một ai xung kích được mười vị trí đầu chứ đừng nói đến mức như bọn Lâm Động.
Đương nhiên trong đó cũng không thiếu người không muốn thể hiện toàn bộ thực lực, vì dù sao thành Vạn Tượng là nơi ngọa hổ tàng long, ai đến đây cũng có tâm thái đầy cảnh giác, đương nhiên không muốn vừa đến là để lộ hết tiền vốn.
Nhưng dù thế nào thì điều này cũng không thể che giấu được sự xáo động mà ba người bọn Lâm Động đã tạo nên. Đêm đó cuộc giao đấu giữa Lâm Động và La Thông đã có không ít người nhìn thấy, có lẽ giờ trong thành Vạn Tượng không ai là không biết Lâm Động, kẻ dám thách thức Vương triều Phong Vân.
Nhưng sau sự việc đêm đó, điều khiến mọi ngươi hơi ngạc nhiên đó là, Vương triều Phong Vân vốn không thể chịu nổi có gai trong mắt, đồng thời từng tiêu diệt năm Vương triều Cao cấp ở thành Vạn Tượng lại rất yên tĩnh, không hề có dấu hiệu sẽ tìm đến bọn Lâm Động.
Đương nhiên một vài người nhanh nhạy đã dựa vào tình báo có được cũng lờ mờ đoán được điều gì đó. Bọn họ biết ân oán này chắc chắn không thể dễ dàng kết thúc như vậy. Chỉ là Vương triều Phong Vân không muốn vì bọn Lâm Động mà phân tán sự chú ý mà thôi. Mục tiêu lúc này của bọn chúng chính là Linh bảo Thiên cấp sẽ xuất hiện trong Đấu giá hội kia.
Khi Đấu giá hội có kết quả thì có lẽ sẽ là lúc để tính sổ!
Hai ngày lặng lẽ trôi qua trong sự bình yên trước cơn bão.
Cùng với tin về Linh bảo Thiên cấp được lan truyền ta, trong hai ngày đã có càng ngày càng nhiều cường giả đổ đến thành Vạn Tượng. Ai cũng biết sự lợi hại của Linh bảo Thiên cấp, nếu may mắn có được nó thì thực lực sẽ đại tăng, trong Bách Triều Đại Chiến sẽ chắc chắn hơn được phần nào.
Trước sự hấp dẫn của Linh bảo Thiên cấp, tòa thành ngày một trở nên hỗn tạp.
Trong sự chờ đợi của tất cả mọi người, hai ngày đã trôi qua, Đấu giá hội Vạn Tượng cuối cùng cũng đến.
Địa điểm diễn ra Đấu giá hội là một khu đấu trường khổng lồ ở phía Bắc thành. Là một trọng thành siêu cấp, đương nhiên thành Vạn Tượng không thiếu đất đai, dù người có đông thế nào thì đấu trường này vẫn dung nạp được.
Khi bọn Lâm Động đến đấu trường, nơi đây đã đông ngẹt người, dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng Lâm Động vẫn không khỏi cảm thán.
Bọn Lâm Động tiến vào đấu trường, lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt kỳ lạ hướng về phía mình. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, bọn Lâm Động đã trở thành nhân vật mà tất cả mọi người trong thành Vạn Tượng đều biết đến.
– Hà hà, xem ra sức hút của Linh bảo Thiên cấp quả thực không nhỏ, ngay cả Lâm Động huynh mà cũng bị hấp dẫn nữa a!
Lâm Động vào đấu trường không lâu là có một tiếng cười vang lên. Lâm Động quay ra nhìn thì thấy Thường Lăng cùng một nhóm người đang bước nhanh tới.
Lâm Động cũng không có ác cảm gì với Thường Lăng. Xuất thân của Thường Lăng cũng không phải quá cao, đi được đến bước này cũng đã phải bỏ ra rất nhiều, điểm này bản thân Lâm Động hiểu rất rõ.
– Thường Lăng huynh!
Lâm Động cung tay cười.
– Lâm Động huynh một đêm đã thành danh, cuộc chiến đêm đó thực sự khiến người ta phải kinh ngạc a!
Thường Lăng thành thật nói, đêm đó khi thấy La Thông tìm đến Lâm Động, hắn còn lo cho bọn Lâm Động. Nhưng không ngờ cường giả danh tiếng hiển hách cuối cùng lại bị Lâm Động đánh phải tháo chạy.
Biểu hiện hôm đó của Lâm Động chỉ có thể hình dung bằng từ đáng kinh ngạc.
Những người xung quanh La Thông cũng nhìn Lâm Động với ánh mắt kính sợ. Trong mắt bọn họ, Vương triều Siêu cấp đều là những sự tồn tại lớn lao, bọn họ vô cùng khâm phục dũng khí cũng như bản lĩnh dám thách thức Vương triều Siêu cấp của Lâm Động.
Trước những ánh mắt ấy, Lâm Động chỉ có thể cười, chẳng ai lại muốn vô cớ gây thù chuốc oán với ai, hắn cũng như vậy. Chỉ là có những lúc sự việc lại không như người ta mong muốn.
– Lâm Động huynh, ta biết có lẽ huynh cũng đến đây vì Linh bảo Thiên cấp, nhưng theo tin tình báo ta có được thì sợ là Vương triều Phong Vân sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng trong cuộc tranh đoạt này. Nhưng một khi Linh bảo Thiên cấp rơi vào tay bọn chúng, chắc chắn bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn ác liệt nhất để giải quyết ân oán với kẻ thù, và rất có thể huynh sẽ là người đầu tiên.
Thường Lăng nhìn xung quanh rồi bỗng nói.
Lâm Động hơi khựng lại, rồi khẽ gật đầu nói:
– Đa tạ, ta sẽ cẩn thận!
Thấy thế Thường Lăng vốn định khuyên hắn hãy sớm rời khỏi thành Vạn Tượng chỉ đành lắc đầu cười khổ. Hai người nói chuyện thêm một lát rồi Thường Lăng dẫn nhóm người tiến lại chỗ ngồi phía trước đấu trường.
– Xem ra Vương triều Phong Vân cũng có chuẩn bị trước khi đến!
Nhìn nhóm người Thường Lăng đi, Lâm Động cũng suy nghĩ. Nhưng mặc dù rằng thực lực của Vương triều Phong Vân hùng hậu nhưng lẽ nào thực sự có thể vượt mặt được ba Vương triều Siêu cấp khác sao? Chưa đến phút cuối thì cũng khó nói được điều gì.
– Vào chỗ ngồi thôi!
Lâm Động lắc lắc đầu không nghĩ nữa, rồi dẫn cả bọn tìm chỗ ngồi ở khu giữa đấu trường.
– Hai ngày nay thành Vạn Tượng đã có thêm không ít cường giả…
Sau khi vào ngồi, Tiểu điêu quét mắt ra xung quang, bỗng nói.
Lâm Động cũng khẽ gật đầu, trong đấu trường này xen lẫn vô số khí tức, nhưng vẫn cảm nhận được một số luồng khí tức rất mạnh ở trong đó. Trong đó còn có một số gần bằng với La Thông, rõ ràng những cường giả này đều bị Linh bảo Thiên cấp hấp dẫn.
Khi Lâm Động đang chú ý xung quanh, trong đấu trường bỗng trở nên ồn ào. Từ không trung vang lên âm thanh xé gió, chỉ thấy mấy chục thân ảnh bay tới rồi đáp xuống phía trước đấu trường.
– Người của Vương triều Cổ Nguyệt sao?
Lâm Động nhìn thấy một dáng người quen thuộc trong số đó, chính là Mộc Hàn Nguyệt. Bên cạnh nàng ta còn có một nam tử bạch y, sức mạnh tỏa ra từ người hắn khiến Lâm Động phải nheo mắt, sức mạnh ấy hơn La Thông không chỉ một bậc…
– Đó là Thủ lĩnh của Vương triều Cổ Nguyệt, Mộc Lân!
Tô Khôi nhìn thân ảnh đó, sắc mặt trầm trọng nói.
– Thực lực mạnh thật!
Lâm Động gật gù, từ trên người Mộc Lân, Lâm Động có thể cảm nhận được một sự nguy hiểm khiến hắn phải thầm cảm thán. Người của Vương triều Siêu cấp thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Khi Lâm Động đang chú ý quan sát thì Mộc Lân dường như cũng có phát giác ra, hắn ngoảnh lại, bắt gặp ánh mắt của Lâm Động thì chợt nở nụ cười thân thiện.
Thấy nụ cười đầy thiện ý đó, Lâm Động cũng gật đầu cười đáp lại. Hắn không phải loại ngu ngốc, nếu không bị ép đến vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn đối địch với những Vương triều Siêu cấp lớn mạnh kia.
Người của Vương triều Cổ Nguyệt xuất hiện không lâu thì có thêm hai nhóm người nữa bay vào với tư thái cao ngạo, trước ánh mắt chú ý của tất cả mọi người đáp xuống phía trước.
– Đó là Ô Thác của Vương triều Sâm Chi một trong Tứ đại Vương triều Siêu cấp. Hắn cũng là nhân vật được Niết Bàn Bi phán định là Thiên cấp!
Tô Khôi chỉ vào nam tử mặc lục bào, tóc hắn cũng có màu xanh, nhưng bề mặt da hắn lại rất khô, thậm chí có dấu hiệu nứt nẻ, nhìn rất quỷ dị. Khí tức tỏa ra từ hắn không hề thua kém Mộc Lân.
– Bên kia là Mặc Phần của Vương triều Ly Hỏa, hắn cũng là từng uy chấn một phương!
Bên kia là một người to cao vạm vỡ, để trần nửa thân trên, sau lưng là hình xăm hỏa diệm đang ngồi trên thạch kỷ, nguyên lực cuồng bạo nóng bỏng tỏa ra khiến không khí quanh đó vài trượng đều rất khô và nóng.
– Thủ lĩnh của hai Vương triều Siêu cấp còn lại sao?
Lâm Động lướt mắt nhìn hai thân ảnh có khí tức mạnh mẽ kia, khẽ gật đầu. Không hổ là nhân vật nằm trong Thiên cấp của Niết Bàn Bi, quả nhiên không tầm thường.
Tuy những kẻ đến được đây đa phần đều không tầm thường, nhưng so với ba kẻ kia thì khoảng cách quá rõ ràng.
– Tiếp theo chắc là Vương triều Phong Vân sẽ ra mặt phải không?
Lâm Động hơi nheo mắt lại, một lúc sau hắn liền cảm nhận được hai luồng sức mạnh cực lớn từ xa truyền tới, cuối cùng giống như cuồng phong xông vào đấu trường.
– Ha ha, xem ra các vị đến sớm thật. Nhưng Linh bảo Thiên cấp kia, Vương triều Phong Vân ta đã nhất quyết phải có được. Hôm nay ta muốn xem xem ai có bản lĩnh tranh đoạt cùng bọn ta?
Một tiếng cười lớn với sự bao bọc của nguyên lực hùng hồn vang vọng trong đấu trường khiến không ít người đinh tai nhức óc, nhưng chẳng có ai dám thể hiện sự bất mãn.
Lâm Động từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa thì thấy nguyên lực không ngừng ngưng tụ, rồi hai thân ảnh xuất hiện ngạo nghệ trước bao ánh mắt chăm chú.
Lúc này, hai đạo thân ảnh cũng quay đầu lại, hai ánh mắt sắc bén hơn La Thông nhiều lần dừng lại trên người Lâm Động.
Đấu trường vốn huyên náo lập tức trở nên tĩnh lặng, ngay cả Mộc Lân cũng phải nghiêng đều nhìn.
– Vương triều Phong Vân quả nhiên bá đạo!
Lâm Động nhìn hai ánh mắt đó, khẽ nói.
Nghe vậy, nam tử có sẹo trên mặt nhếch mép cười, tiếng cười khiến người ta phải lạnh xương sống vang vọng trong đấu trường:
– Ngươi chính là Lâm Động à? Rất tốt, ta đã quyết định số mạng cho ngươi rồi!
Chương 569 : Đấu giá hội bắt đầu
Tiếng cười lạnh lẽo vang lên khắp đấu trường khiến không ít người mặt biến sắc. Bọn họ có thể cảm nhận được sát ý đậm đặc trong tiếng cười ấy.
Mọi ánh mắt chuyển sang tập trung lên người Lâm Động, nhưng điều khiến tất cả bất ngờ đó là, đối diện với sự uy hiếp của Thủ lĩnh uy danh hiển hách của Vương triều Phong Vân mà Lâm Động vẫn bình tĩnh như mặt nước hồ. Chẳng ai biết được kẻ to gan dám khiêu khích Vương triều Phong Vân này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Bên cạnh Lâm Động, Tiểu điêu bình thản liếc nam tử mặt sẹo, trong đôi mắt có phần tím đen cũng ánh lên chút hàn quang.
Nụ cười hồn hậu của Tiểu Viêm lúc này cũng biến mất hoàn toàn, một thứ sát khí kinh người dần tỏa ra, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa đầy sát ý, rồi giọng nói hung bạo trầm đục vang ra:
– Giỏi thì ngươi thử xem!
Toàn đấu trường một lần nữa tĩnh lặng, tất cả nhìn Tiểu Viêm đứng dậy tựa như người khổng lồ, sự hung bạo tỏa ra từ người hắn khiến không ít người phải kinh hãi.
Bọn người Mộc Lân cũng ngạc nhiên, ánh mắt càng trở nên kỳ dị, chắc hắn không thể ngờ trước sự uy hiếp của Vương triều Phong Vân mà Lâm Động vẫn dám cao ngạo như vậy.
– Đúng là có bản lĩnh!
Thấy vậy, ngược lại nam tử mặt sẹo bật cười, một luồng sức mạnh hung sát tràn ra, nhưng lại không có ý định ra tay ngay.
– Chỉ nói bằng miệng thôi thì ai chả làm được? Ta nghĩ có ân oán gì thì đợi sau khi Đấu giá hội kết thúc rồi giải quyết sẽ tốt hơn!
Lâm Động bỗng quay sang Tiểu Viêm xua tay, nói.
– Hà hà, nói cũng đúng! Đợi khi kết thúc Đấu giá hội, những kẻ đối địch với Vương triều Phong Vân bọn ta đều sẽ không thoát được.
Thân ảnh bên cạnh nam tử mặt sẹo cũng quay mặt sang, lộ ra gương mặt trắng bệch, hắn nhìn Lâm Động rồi cười đầy thâm ý, sau đó ngồi lại vào thạch kỷ.
– Vậy cho các ngươi sống thêm được một lúc, hãy trân trọng chút thời gian này đi!
Những vết sẹo trên mặt nam tử mặt sẹo chuyển động nhìn vô cùng hung dữ. Ánh mắt hắn u tối nhìn Tiểu Viêm, rồi từ từ ngồi xuống.
Lúc ấy không khí trong đấu trường mới được thả lỏng một chút. Không ít ánh mắt đều nhìn về phía bọn Lâm Động, hiển nhiên bọn họ không thể hiểu dũng khí của những con người ấy ở đâu ra, mà có thể không hề sợ hãi với hai vị Thủ lĩnh uy danh hiển hách của Vương triều Phong Vân này.
Ba Vương triều Siêu cấp còn lại cũng nhìn bọn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ khó hiểu.
Tiếp đó dòng người ngày một đông đổ về đây, biển người đen kịt như không có điểm cuối khiến người ta nhìn mà có cảm giác da đầu tê dại.
– Kẻ mặt sẹo kia tên Mãnh Liệt, ở thành Vạn Tượng hắn còn một cái tên khác, là Đồ Phu. Nghe nói từ sau khi hắn vào Không gian Viễn Cổ này, số mạng người chết trong tay hắn không dưới một trăm, thủ đoạn vô cùng tàn ác.
Ở bên cạnh, Tô Khôi nói nhỏ với Lâm Động.
– Đồ Phu Mãnh Liệt?
Lâm Động khẽ gật đầu, quả nhiên người như cái tên, sát khí của Mãnh Liệt khác với sự vốn có của Tiểu Viêm, rõ ràng sự khát máu của hắn sau này mới có.
– Thủ lĩnh còn lại của Vương triều Phong Vân là Phong Thương, nếu nói Mãnh Liệt là một con dã thú chỉ biết tàn sát thì Phong Thương lại là con rắn độc trốn trong bóng tối khiến người khác khó lòng đề phòng. Hơn nữa theo ta được biết, hình như hắn có được truyền thừa của một Tông phái Viễn Cổ nào đó, thực lực thâm sâu khó dò.
– Không hổ là Vương triều Siêu cấp!
Lâm Động lại gật đầu, mắt nhìn hai thân ảnh khiến nhiều người phải sợ hãi. Không thể không thừa nhận, Mãnh Liệt và Phong Thương đúng là không phải những kẻ tầm thường. Nếu không phải lúc này Lâm Động có hai trợ thủ đắc lực thì Lâm Động cũng rất khó chống lại bọn chúng.
Nhưng thế gian này không hề có cái gì gọi là nếu. Nhớ hồi hắn mới bước vào Không gian Viễn Cổ, bên cạnh không hề có trợ lực, Tiểu Viêm vẫn chưa thoát khỏi thú thể, Tiểu điêu vẫn là thể Yêu linh, hai người không thể trợ giúp gì nhiều, hắn chỉ có thể một mình chống chọi với kẻ địch, không thể tránh khỏi có lúc thảm hại. Nhưng những lúc đó Lâm Động đều vượt qua được, huống hồ là hiện nay?
Khi bọn Lâm Động đang nói chuyện, ở phía trước, nam tử tên Phong Thương đan mười đầu ngón tay lại, nhìn về phía trước nói:
– Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?
– Yên tâm, mọi thứ đã ổn thỏa, ta nghĩ bọn Mộc Lân chắc chắn sẽ phải ngạc nhiên!
Mãnh Liệt cười nói.
Phong Thương khẽ gật đầu, nheo mắt lại đầy nham hiểm và độc ác.
– Sau khi kết thúc, mấy tên tiểu tử đó tuyệt đối không thể bỏ qua. Ta sẽ cho bọn chúng biết thế nào là sống không được chết cũng không xong!
Mãnh Liệt cười hung hăng.
– Linh bảo Thiên cấp vào tay ta rồi thì bọn chúng chỉ là bọn nhãi nhép, tùy ngươi xử trí.
Phong Thương lạnh lùng nói.
Mãnh Liệt nhếch mép, định nói gì đó thì bỗng ngẩng lên, nhìn về cự đài ở trung tâm Đấu giá hội, ở đó có một thân ảnh đang chầm chậm đi ra.
Người đó đến gần mọi người mới nhận ra đó là một nam tử trung niên mặc áo xám, vẻ mặt tĩnh lặng như mặt nước hồ.
Khi nam tử đó vừa xuất hiện Lâm Động lập tức nhìn rồi nheo mắt lại, hắn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ lớn từ người kẻ đó.
– Hắn chính là người được Tông phái siêu cấp sắp xếp đến trấn thủ trong thành Vạn Tượng, tên Tống Tần. Nhưng chưa ai từng thấy hắn động thủ cả, đương nhiên chỉ cần hắn lên tiếng thì Vương triều Siêu cấp cũng không dám phản đối. Vì phía sau hắn có Tông phái siêu cấp làm chỗ dựa.
Tô Khôi nói.
– Hừm, con người này không đơn giản, trước mặt hắn nếu không có bản lĩnh thì chỉ tự chuốc nhục vào thân thôi.
Tiểu điêu bỗng cười nói, chắc hắn cũng cảm nhận được sức mạnh cường hãn ẩn giấu trong nam tử trung niên kia.
Lâm Động khẽ gật đầu, nếu ai nghĩ kẻ trước mặt kia chỉ có cái danh của Tông phái siêu cấp thì quá ngu ngốc.
Người bỗng nhiên xuất hiện trên đài lập tức trở thành trung tâm chú ý của Đấu giá hội. Hiển nhiên ai ở đây cũng biết thân phận của hắn, nhất thời mọi ánh mắt đều trở nên kính sợ, thậm chí những Vương triều Siêu cấp cũng thu lại sự cao ngạo của mình.
– Các vị đều đến đây vì Đấu giá hội Vạn Tượng, quy tắc ở đây ta cũng không nói nhiều, cấm giao đấu, ai vi phạm, bất luận là Vương triều Cao cấp hay Siêu cấp thì cũng đều bị trục xuất. Nếu tái phạm, tước bỏ tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến. Các vị đã rõ chưa?
Nam tử trung niên chắp tay sau lưng, bình thản quét mắt khắp đấu trường, giọng nói hùng hồn vang vọng đến tai của tất cả mọi người.
Khi nhìn đến chỗ Lâm Động, ánh mắt hắn hơi dừng lại một chút rồi quay đi, nhìn sang Tiểu điêu thì dường như ánh lên vẻ nghi hoặc, hắn cảm giác được sự nguy hiểm từ con người trẻ tuổi tuấn mỹ kia.
– Ảo giác chăng?
Cảm giác đó chỉ vừa lướt qua là biến mất, khi hắn ngưng thần lại thì chẳng có cảm giác đó nữa, hắn tự nhủ, nhìn Tiểu điêu thêm một chút rồi quay đi.
– Cảm tri của hắn cũng nhạy bén thật, xem ra tinh thần lực của hắn đã luyện rất tinh thông rồi!
Khi nam tử trung niên chuyển ánh mắt đi chỗ khác, Tiểu điêu khẽ nói.
Lúc này Lâm Động mới thầm thở phào. Khi hắn thấy nam tử kia chú ý Tiểu điêu, hắn còn sợ Tiểu điêu sẽ bị bại lộ thân phận, nhưng hình như hơi lo lắng quá rồi.
– Vật phẩm Đấu giá hội lần này không quá nhiều, nhưng đều qua những sự lựa chọn cẩn thận, đều là vật phẩm hiếm có. Ta nghĩ chắc cũng không ít người có hứng thú với bọn chúng.
Trên đài cao, nam tử trung niên quét mắt nhìn, vung ống tay áo, vài chục đạo ánh sáng chói lòa bay ra, cuối cùng hiện lơ lửng ở trên đài.
Xoẹt!
Tất cả đều tập trung ánh mắt vào đó, trong luồng sáng kia bọn họ có thể cảm nhận được một sức mạnh rất lớn, chỉ nhìn bên ngoài thôi cũng biết thứ này không phải tầm thường.
Phía trên cùng là một quầng sáng tím to cỡ đầu người, xung quanh có rất nhiều vòng sáng, mơ hồ còn có những đợt sóng năng lượng lan tỏa.
Cả Đấu giá hội đều tĩnh lặng, ngay sau đó gần như tất cả, bao gồm cả Lâm Động, ánh mắt đều rực cháy. Bọn họ đều biết chỉ có thứ gì mới có được sức mạnh đáng sợ đó.
Lâm Động liếm liếm môi, mắt nhìn chăm chăm quầng sáng tím.
– Đó chính là… Linh bảo Thiên cấp sao?
Chương 570 : Bình Hành Linh Quả
Quầng sáng màu tím lơ lửng ở nơi cao nhất, xung quanh bao bọc bởi những vòng sáng nhìn vô cùng thần kỳ. Sức mạnh đặc biệt mà lớn mạnh đó đã khiến nó trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Mọi ánh mắt nhìn nó đều như rực cháy và đầy ham muốn.
Thiết nghĩ, nếu giờ không có Tống Tần tọa trấn ở trên đó, nếu không phải hắn là đại diện Tông phái siêu cấp thì có lẽ sẽ không ít kẻ mất đi lý trí mà xông tới cướp bảo vật rồi.
Chuyện như thế có lẽ hiếm gặp ở thế giới bên ngoài, nhưng trong Chiến trường Viễn Cổ thì đó là chuyện bình thường. Ở đây, chỉ cần ngươi có sức mạnh thì chẳng ai dám ngăn cản.
Trên đài đấu giá, Tống Tần bình thản nhìn khung cảnh xao động, một lúc sau hắn mới vẫy tay, một quầng sáng bay xuống rơi vào tay hắn, ánh sáng tan đi biến thành một cây kiếm dài ba thước.
– Vật phẩm đầu tiên, Linh bảo Địa cấp, Linh Phong Kiếm, cây kiếm này đứng vị trí cao nhất trong Linh bảo Địa cấp, về độ sắc bén của nó, đến Niết Bàn Kim Thân của cường giả Tam Nguyên Niết Bàn cũng không dám thách thức.
Tống Tần nắm tay lại, thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, nguyên lực dâng tràn, mũi kiếm bắn ra một luồng kiếm quang sắc bén. Ngay lập tức, một tảng đá xanh khổng lồ trên đài đấu giá bị gọt mất một mảng, nơi ánh sáng đi qua phẳng lỳ như gương.
– Linh Phong Kiếm, giá ba mươi vạn Niết Bàn Đan!
Tống Tần thu kiếm lại, bình thản rồi nói.
Rõ ràng Tống Tần không phải chuyên gia bán đấu giá, ngữ khí bình thản kiểu đó thường rất khó tạo không khí, nhưng lúc này mọi vật phẩm đều rất tuyệt hảo nên không khí không vì thế mà nguội lạnh.
– Ba mươi hai vạn!
Luận mức độ sắc bén, thanh Linh Phong Kiếm này đúng là vượt xa rất nhiều Linh bảo Địa cấp, mà Niết Bàn Kim Thân chính là dấu hiệu của cường giả Niết Bàn Cảnh, nếu có vũ khí Linh bảo khi giao đấu với kẻ khác đúng là sẽ có ưu thế rất nhiều. Vì thế khi Tống Tần vừa dứt lời lập tức có người lên tiếng.
– Ba mươi nhăm vạn!
– …
Sắc mặt Lâm Động vẫn bình thản, hắn chỉ nhìn vào quầng sáng nơi cao nhất. Rõ ràng là trên đó có phong ấn, vì thế hắn căn bản không thể nhìn xuyên vào trong xem rốt cuộc nó là thứ gì.
Nhưng dựa vào tinh thần lực nhạy bén Lâm Động có thể mơ hồ cảm giác được sự khác biệt của quầng sáng đó so với những quầng sáng khác.
– Lâm Động huynh, nếu muốn tranh đoạt Linh bảo Thiên cấp, trong tay mà không có năm trăm vạn Niết Bàn Đan thì sợ là đến cơ hội lên tiếng cũng không có đâu.
Nhân lúc mọi người đang tranh giành Linh Phong Kiếm, Tô Khôi nói với Lâm Động.
– Năm trăm vạn? Nhiều vậy sao?
Tô Nhu ở bên cạnh thốt lên kinh ngạc vì con số đó, chắc nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy số lượng tài phú lớn đến như vậy.
– Đấy chỉ là số tối thiểu thôi, Linh bảo Thiên cấp vốn là thứ cực hiếm có, bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện, những Vương triều Siêu cấp thực lực hùng hậu kia sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Tô Khôi cười khổ nói.
Lâm Động cười cười, trong tay hắn hiện giờ cũng không có nhiều Niết Bàn Đan, trong Viễn Cổ Bí Tàng hắn cũng không chú tâm vào Niết Bàn Đan, nhưng tuy không có nhiều Niết Bàn Đan nhưng hắn lại có thứ khác!
Ví dụ như một số linh đan kỳ dị hắn có được trong Đan thất cuối cùng của Viễn Cổ Bí Tàng. Thứ đan dược đó giá trị không hề thấp, tùy ý lấy một cái ra cũng đủ mua lượng lớn Niết Bàn Đan. Vì thế dù có phải so tài lực với các Vương triều Siêu cấp này Lâm Động cũng không sợ. Dù sao thì lần này dù phải dùng đến thủ đoạn gì hắn cũng nhất định phải lấy được nó.
Khi Lâm Động đang nói chuyện với Tô Khôi thì cuộc cạnh tranh đầu tiên đã hạ màn. Linh Phong Kiếm đã được mua bởi một cường giả đến từ một Vương triều Cao cấp với giá năm mươi vạn Niết Bàn Đan.
Vài vật phẩm sau đó vẫn là Linh bảo Địa cấp uy lực không tệ, có món thuộc công kích, cũng có món là phòng ngự, nói chung đều là thứ rất có giá trị. Có một món Linh bảo tên là Địa Viêm Thạch đã bán với giá tám mươi vạn Niết Bàn Đan khiến nhiều người phải tặc lưỡi.
Vật phẩm bán ra ngày một quý hiếm hơn, không khí trong cuộc đấu giá cũng ngày một sôi nổi. Nhưng Tứ đại Vương triều Siêu cấp và một số Vương triều Cao cấp thực lực rất mạnh chưa có dấu hiệu tham gia. Hiển nhiên bọn họ không muốn lãng phí tài lực vào mấy thứ đồ không quan trọng kia.
Lâm Động cũng không động lòng trước mấy món Linh bảo Địa cấp ấy, mười ngón tay đan vào nhau, mắt hơi cụp xuống lặng lẽ chờ đợi thứ mình cần.
– Tiếp theo sẽ là một loại linh dược khá đặc biệt, Bình Hành Linh Quả. Có lẽ ít người biết đến sự tồn tại của thứ linh dược này. Nhưng hiệu quả của nó thì không có gì phải nghi ngờ. Khi tu luyện nguyên lực có khi năng lượng trong cơ thể vì một số nguyên nhân nào đó mà trở nên bạo động, thứ Bình Hành Linh Quả này có thể khiến số năng lượng đó trở lại cân bằng.
Trên đài đấu giá, trên tay Tống Tần bỗng xuất hiện một loại quả màu xanh to cỡ bàn tay, trên đó còn tỏa ra một thứ sức mạnh kỳ lạ.
Nghe cái tên này Lâm Động sững người, rõ ràng là nó rất xa lạ với hắn.
– Quả nhiên là có thứ này, xem ra ta cảm ứng không sai. Mua đi, có nó ta có thể giúp Tô Nhu khống chế được sức mạnh trong người nàng ta!
Tiểu điêu ở bên cảnh bỗng trở nên phấn khích, nói.
– Ồ?
Lâm Động khựng lại, thì ra Tiểu điêu vẫn đang chờ thứ này.
– Thứ linh quả này không có nhiều tác dụng với cường giả Niết Bàn Cảnh, vì đa phần người đã lên đến tầng thứ này trong người chỉ có một loại năng lượng là nguyên lực. Linh quả chỉ phát huy tác dụng thật sự với cường giả Sinh Tử Huyền Cảnh. Rất nhiều cường giả Sinh Tử Huyền Cảnh đã mất mạng về không thể khống chế cân bằng hai loại Sinh Tử Khí.
Tiểu điêu cười nói.
– Nếu thứ này xuất hiện ở bên ngoài thì chắc đã bị cường giả Sinh Tử Huyền Cảnh tranh cướp đến máu chảy đầu rơi. Nhưng ở đây thì không nhiều người biết được tác dụng của nó.
– Nhiều loại sức mạnh?
Lâm Động khựng lại một chút, hình như hắn cũng khá giống như vậy.
– Ngươi không cần đến nó đâu! Càn Khôn Cổ Trận tốt hơn những loại linh quả này rất nhiều. Ngươi đúng là may mắn, sau này ngươi sẽ được thể nghiệm lợi ích mà trận pháp đó đem lại…
Nhắc đến Càn Khôn Cổ Trận trong cơ thể Lâm Động, ngay cả Tiểu điêu cũng không khỏi tặc lưỡi.
– Bình Hành Linh Quả, một trăm vạn Niết Bàn Đan!
Tống Tần thản nhiên thốt lên con số khiến bên dưới phải rộ lên. Rất nhiều người không thể ngờ một thứ linh dược lại đắt đến vậy.
Tống Tần cũng không nói gì thêm, đương nhiên hắn biết sự quý giá của Bình Hành Linh Quả, nhưng hắn cũng hiểu rất có thể nó sẽ không được chấp nhận ở đây, vì nó không phải thứ dùng cho những người ở tầng thứ này.
Không gian bỗng tĩnh lặng hơn, mọi người xì xào bàn tán nhưng không ai ra gia cả. Một trăm vạn Niết Bàn Đan không phải con số nhỏ, chẳng ai muốn mua một thứ không biết dùng làm gì với cái giá đó cả.
Lâm Động lặng lẽ nhìn, sau vài phút, cuối cùng hắn lên tiếng:
– Một trăm mười vạn Niết Bàn Đan!
– Ồ!
Lâm Động ra giá lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Không ít người kinh ngạc nhìn hắn, những ánh mắt đó có phần cổ quái, hiển nhiên bọn họ coi hắn như kẻ ném tiền như cỏ rác.
– Lâm Động đại ca!
Tô Nhu ở bên cạnh khi nghe Lâm Động hét giá, gương mặt cũng biến sắc. Nàng biết Lâm Động mua là để cho nàng, nhưng một trăm vạn Niết Bàn Đan thì khiến nàng vừa xót vừa cảm động.
Hiển nhiên Tống Tần phía trên đài cũng khựng lại vì tiếng hét giá vừa rồi, hắn nhìn Lâm Động đầy kinh ngạc.
Lâm Động ra giá một lúc không có ai đưa giá cao hơn nữa, rõ ràng là không ai muốn điên cùng hắn. Thấy vậy Lâm Động cười, định lên tiếng thì phía trước một giọng nói bình thản vang lên:
– Một trăm hai chục vạn Niết Bàn Đan!
Chính là Phong Thương của Vương triều Phong Vân.
Sau khi ra giá hắn quay lại quét mắt nhìn Lâm Động, khóe miệng hơi nhếch lên như châm chọc.
Lâm Động nheo mắt nhìn Phong Thương phá hoại cục diện, thu lại nộ ý, nói:
– Một trăm năm chục vạn!
– Một trăm bảy chục vạn!
Phong Thương uể oải nói, tuy hắn cũng định đợi khi Linh bảo Thiên cấp rơi vào tay mới giải quyết Lâm Động, nhưng trước đó mà chọc gậy bánh xe được hắn cũng là một thú tiêu khiển rất hay.
– Hai trăm vạn!
Lâm Động lại nói.
– Lâm Động đại ca!
Tô Nhu ở bên cạnh mắt đã ươn ướt, nàng trừng mắt nhìn Phong Thương, nếu không phải Tô Khôi ngăn lại thì nàng đã bảo Lâm Động từ bỏ cuộc tranh giành vô vị này rồi.
– Yên tâm, hai trăm Niết Bàn Đan mua Bình Hành Linh Quả không thiệt đâu.
Tiểu điêu bình thản nói, nhưng nhìn gương mặt hắn cũng có phần bực bội, hành động của Phong Thương quả thật đáng ghét!
– Hà hà, không hổ là người có được truyền thừa của Tứ Đại Huyền Tông, gia tài cũng hùng hậu lắm, ngươi đã thích thì lấy đi!
Nâng giá lên đến hai trăm vạn Phong Thương mới cười giễu cợt, nhún vai nói.
Lâm Động nhìn Phong Thương, một lát sau cũng khẽ cười, ném một túi Càn Khôn lên đài, Tống Tần bắt lấy, mở ra nhìn, khẽ gật đầu rồi búng tay, Bình Hành Linh Quả bay về phía Lâm Động.
– Hắn thật xấu xa!
Thấy Lâm Động đã cất linh quả đi, Tô Nhu vẫn bực tức nói. Chắc nàng rất bất mãn vì Phong Thương đã giở trò khiến Lâm Động phải tốn thêm một trăm vạn Niết Bàn Đan nữa.
– Yên tâm, rồi hắn sẽ phải trả lại cả gốc lẫn lãi!
Lâm Động mỉm cười, trong nụ cười ấy dường như có hàn ý, có thể thấy là Lâm Động cũng đã bị hành động gây rối của Phong Thương chọc giận.MA chi khải tố Bản Nguyên – Thất Hạ Vi Sử Toái Niết Hạ Cố Vi Hàn [ Đạo hữu không muốn bi thương mà sinh ….Thỉnh chư vị đừng nhấp zô, đừng để bi ai,bi thương loạn đạo tâm A..