Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
Tập 7 [Chương 21 đến 35]
❮ sautiếp ❯Chương 31: Ban thưởng
– Phù Trần thành công rồi.
Lý Thiên Hàn và Trầm Ngọc Yến nhìn nhau vui mừng.
Tuy rằng từ bỏ vị trí tộc trưởng, hy sinh địa vị ở chủ mạch, nhưng lúc này, Lý Thiên Hàn và Trầm Ngọc Yến cho rằng tất cả đều đáng giá.
– Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, cuối cùng đoạt quán quân sẽ là Lý Phù Trần, ngàn tính vạn tính không bằng trời tính.
– Số phận là thứ khó nắm bắt nhất, đây cũng là chỗ làm người khác say mê.
Ngay từ đầu, không có ai nhìn Lý gia tốt đẹp, cũng không ai coi trọng Lý Phù Trần, nhưng hết lần này đến lần khác là Lý Phù Trần đi đến cuối cùng.
Quán quân thiên tài chiến, làm Lý Phù Trần nhận nhiều sự chú ý. Từ nay về sau, không chỉ trong Vân Vụ Thành, mà ngay cả nhân vật có mặt mũi trong khu vực Vân Vụ Thành đều biết cái tên này. Nhưng mà, mọi người cũng chỉ quan tâm một chút tới Lý Phù Trần, còn đối với tương lai của Lý Phù Trần thì không ôm kỳ vọng quá lớn. Một căn cốt phổ thông, tiên thiên có hạn, cho dù ở Luyện Khí cảnh rất rực rỡ, đến Quy Nguyên cảnh rồi không có tiếng tăm gì, từ xưa đến nay, quá nhiều ví dụ.
Thiên tài chiến kết thúc, Thành chủ Vân Vụ Thành, Thân Đồ Kiếm Hà bắt đầu ban thưởng.
Quán quân Lý Phù Trần, thưởng kim tạp trị giá một vạn kim tệ, hai bình Tụ Khí Đan.
Hạng hai Dương Khai, thưởng kim tạp trị giá năm ngàn kim tệ, một bình Tụ Khí Đan.
Hạng ba Thân Đồ Tuyệt, thưởng kim tạp trị giá ba ngàn kim tệ, năm bình Linh Khí Đan.
Hạng bốn Hạ Bình, thưởng kim tạp trị giá hai ngàn kim tệ, hai bình Linh Khí Đan.
Hạng năm Chúc Hồng Tú, thưởng kim tạp trị giá hai ngàn kim tệ, hai bình Linh Khí Đan.
Hạng sáu đến hai mươi, thưởng kim tạp trị giá một ngàn kim tệ, một bình Linh Khí Đan.
Kim tạp này là bằng chứng có thể đổi kim tệ, kim tạo có nhiều loại mệnh giá, thấp nhất là năm trăm kim tệ, cao nhất là mười vạn kim tệ, mang theo rất thuận tiện.
“Một vạn kim tệ, đúng là một khoản tài phú lớn!”
Lý Phù Trần nhìn kim tệ mệnh giá một vạn kim tệ, mỉm cười. Bình thường, mười kim tệ đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu một năm, một vạn kim tệ, hoàn toàn có thể mua một ngôi nhà lớn, mua vài gia đinh, nửa đời sau tiêu dao tự tại, không cần lo ăn lo mặc.
Mà hai bình Tụ Khí Đan, có thể giúp hắn tu luyện rất lâu.
Sau khi ban thưởng xong, Trần Tông Minh đứng lên nói:
– Lão phu là Ngoại Tông Trưởng lão Trần Tông Minh của Thương Lan Tông, cũng là người dẫn đường đến Thương Lan Tông lần này. Các ngươi rất may mắn, may mắn trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, nhưng mà các ngươi không nên vui mừng quá sớm, đệ tử của Thương Lan Tông cũng chia ba bảy loại. Nếu không thông qua khảo hạch của tông môn, chỉ có thể trở thành đệ tử tạp dịch, chỉ có thể thông qua khảo hạch, mới có thể trở thành đệ tử Ngoại Tông chính thức.
– Ngoài ra, ta muốn tuyên bố một việc, bởi thiên phú của Quan gia Quan Tuyết xuất chúng, khiến cho cao tầng coi trọng, Thương Lan Tông đặc biệt cấp cho Quan gia một danh ngạch, trãi qua suy nghĩ, danh ngạch này cấp cho Quan Bằng của Quan gia.
Lời nói của Trần Tông Minh vừa xong, mọi người liền ồ lên.
Thương Lan Tông dĩ nhiên đặc biệt cấp cho Quan gia một danh ngạch, quả thực là một việc vui a, còn tưởng rằng Quan gia tại thiên tài chiến không có người nào, không nghĩ tới sẽ “phong hồi lộ chuyển”, cảm thán số mệnh thật kỳ diệu a.
Quan Bằng trước tiên ngạc nhiên, sau đó mừng như điên, vốn hắn đang tuyệt vọng, nhưng không nghĩ hạnh phúc lại tới đột nhiên như vậy.
“Lý Phù Trần, vào Thương Lan Tông, ta sẽ thật tốt nhục nhã ngươi.”
Nghĩ đến mình thiếu chút nữa không thể trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, Quan Bằng hung tợn nhìn Lý Phù Trần, ánh mắt bất thiện.
Quan Hạo thì hồn bay phách lạc, tại sao là Quan Bằng mà không phải là hắn.
Quan Nhạc cùng cao tầng của Quan gia đều vui mừng hiện rõ trên mặt, Quan Nhạc thầm nghĩ:
“Quán quân thiên tài chiến thì như thế nào, cũng chỉ có nữ nhi Quan Tuyết của ta mới khiến Thương Lan Tông coi trọng, đặc biệt cấp cho Quan gia một danh ngạch.”
“Thú vị a?”
Lý Phù Trần nhíu mày, trên mặt cũng không biến hóa gì.
Cho dù Quan Bằng tiến nhập Thương Lan Tông, cùng hắn có quan hệ gì.
– Cho các ngươi ba ngày chẩn bị, ba ngày sau, báo danh ở phủ Thành chủ.
Trần Tông Minh nói tiếp.
Cứ như vậy, thiên tài chiến cuối cùng cũng kết thúc, lần tiếp theo, là hai năm sau đó.
Trở lại Lý gia, Lý Phù Trần cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều rất cổ quái, mang theo chút thương hại cùng hả hê (cười trên nỗi đau của người khác).
Sau khi Lý Phù Trần hỏi, Lý Thiên Hàn rốt cục cũng nói ra chân tướng.
Sắc mặt của Lý Phù Trần rất lạnh lẽo, hắn không nghĩ tới, mình phải chịu đãi ngộ như thế, cho dù giành cho Lý gia đệ nhất thiên tài chiến.
– Cha, mẹ, đây chỉ là nhất thời, Phù Trần thề, một ngày nào đó, sẽ làm cho lão tổ cùng Trưởng Lão Hội, xin các ngươi trở về chủ mạch, nắm vị trí tộc trưởng.
Lý Phù Trần lạnh lùng nói.
Lý Thiên Hàn nói:
– Phù Trần, kết quả như thế này, cha đã hài lòng, ngươi không cần gánh nặng gì, chỉ là vị trí tộc trưởng mà thôi, về phần chủ mạch hay không, cha cũng không để ý, ta là Võ giả Quy Nguyên cảnh cũng sẽ không đói bụng.
Trầm Ngọc Yến cũng nói:
– Khi vào Thương Lan Tông, ngươi yên tâm, không cần lo lắng cho ta và cha ngươi.
Lý Phù Trần gật đầu, hắn biết mình hiện tại thấp cổ, bé họng, nói gì cũng không được, chỉ có cố gắng trong Thương Lan Tông, mới có thể giúp cha mẹ giành lại thứ thuộc về mình.
– Vân Hải, ngươi đừng tuyệt vọng, đại bá của ngươi là Chấp Sự Ngoại Tông của Thương Lan Tông, lúc còn trẻ, cùng Chấp Sự trưởng của Ngoại Tông quan hệ tốt. Ta đã viết thư, nói với hắn an bài cho ngươi làm đệ tử tạp dịch của Thương Lan Tông, nếu ngươi nỗ lực, ngày sau có thể có cơ hội trở thành đệ tử Ngoại Tông.
Trong một tiểu viện, Lý Thiết Sơn nói với Lý Vân Hải.
– Ta còn có một đại bá làm Chấp Sự của Ngoại Tông, tại sao ta không biết?
Lý Vân Hải vui vẻ nói.
Lý Thiết Sơn cười nói:
– Nước của các gia tộc đều rất sâu, Lý gia còn có một số con bài chưa lật.
Chấp Sự Ngoại Tông nghe có vẻ như một chức vị thông thường, nhưng ở Thương Lan Tông, muốn trở thành Chấp Sự Ngoại Tông cũng không phải đơn giản. Đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông nếu trước ba mươi lăm tuổi, không đột phá Địa Sát cảnh, sẽ từ đệ tử Nội Tông giáng xuống làm đệ tử Chấp Sự Nội Tông, đệ tử Chấp Sự Nội Tông thăng lên một bậc, mới là Chấp Sự Ngoại Tông. Mà mỗi một vị trí Chấp Sự Ngoại Tông đều có một đám lớn đệ tử Chấp Sự Nội Tông nhìn chằm chằm.
Về phần trước ba mươi lăm tuổi đột phá Địa Sát cảnh, cái này quá khó khăn, Thành chủ Vân Vụ Thành Thân Đồ Kiếm Hà, cũng phải ba mươi sáu tuổi mới đột phá tới Địa Sát cảnh, nhưng hắn thăng chức rất nhanh, sau khi đột phá tới Địa Sát cảnh, liền từ đệ tử Chấp Sự Nội Tông trở thành Trưởng Lão Ngoại Tông, sau đó trở thành Thành chủ của Vân Vụ Thành.
– Lý Phù Trần, ở Thương Lan Tông chờ ta.
Vẻ mặt vui mừng của Lý Vân Hải đột nhiên biến thành âm độc.
Ba ngày, Lý Phù Trần muốn làm một số chuyện.
Như đem Lam Tinh Giới Chỉ cho Lý Tiểu Điệp.
Đây là một nữ hài rất nỗ lực, Lam Tinh Giới Chỉ có thể giúp nàng, từ khi Lý Phù Trần tu luyện Hồng Ngọc Công đến tầng thứ sáu, tốc đột nuốt Thiên Địa Nguyên Khí của hắn nhanh hơn rất nhiều, Lam Tinh Giới Chỉ có tác dụng không lớn, mặt khác, hắn có nhiều kim tệ, một cái Lam Tinh Giới Chỉ không coi vào đâu.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Ba ngày sau, Lý Phù Trần đi tới phủ Thành chủ, theo Trưởng Lão Ngoại Tông Trần Tông Minh của Thương Lan Tông cùng một đám người tiến về Thương Lan Tông.
Chương 32: Đến Thương Lan Tông
Chuyến đi đến Thương Lan Tông này xa khoảng vạn dặm, dù cưỡi Yêu Huyết Mã ngày đi ngàn dặm, cũng phải nửa tháng mới tới Thương Lan Tông.
Trên đường, hơn mười con Yêu Huyết Mã thần tuấn chạy như bay.
Trên lưng ngựa là Trần Tông Minh, bảy tên đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, cùng với bảy người Lý Phù Trần, trong đó có Thân Đồ Lượng.
Thân Đồ gia là gia tộc Thành chủ, mỗi bốn năm có một danh ngạch, lần này đúng là năm thứ bốn.
– Chiến ca, lần trước đi Thương Lan Tông có bao nhiêu người?
Trên đường, mọi người trò chuyện với nhau, nói chuyện là Dương Khai, hắn nghiêng đầu hỏi Dương Chiến.
Dương Chiến nói:
– Rất nhiều, khoảng hơn một vạn người.
– Hơn một vạn người?
Dương Khai hít một hơi lạnh lẽo, nói:
– Thương Lan Vực có nhiều thành thị như vậy sao?
Dương Liệt đang cưỡi ngựa đi cùng Dương Chiến mở miệng giải thích:
– Vân Vụ Thành của chúng ta là thành thị nhỏ, trọng khu vực có khoảng trăm vạn người, ở thành thị lớn, trong khu vực có khoảng hơn ngàn vạn người, và có hơn mười danh ngạch, ngoài ra, Thương Lan Vực còn có nhiều Võ Viện phụ trách lựa chọn và bồi dưỡng nhân tài ưu tú cho tông môn.
“Võ Viện!”
Lý Phù Trần cũng nghe nói qua Võ Viện, Ngân Phong Thành cách Vân Vụ Thành hơn trăm dặm, có một toà Anh Tài Võ Viện.
Võ Viện chủ yếu nhận đệ tử bình dân, đệ từ gia tộc rất ít đi vào, đây cũng không phải Võ Viện không tốt, trên thực tế, tu hành trong Võ Viện, càng có thể kích phát ý chí chiến đấu của một người.
Thế nhưng danh ngạch Võ Viện so với danh ngạch của thành thị còn khó thu hơn, ở Vân Vụ Thành, tham gia thiên tài chiến có hơn trăm người, hoặc nhiều hoặc ít hơn một chút, nhưng thiên tài chiến của Võ Viện thì người nhiều gấp mấy lần tham gia.
Ngoài ra, cạnh tranh trong Võ Viện rất kịch liệt, đệ tử bình dân tu luyện trong Võ Viện, đến từ các thành thị khác nhau, mỗi người đều muốn thay đổi vận mệnh của mình, cho nên rất nỗ lưc tu hành, đệ tử gia tộc đi vào, rất dễ dàng bị lu mờ.
Đương nhiên, cũng không thiếu đệ tử gia tộc nhỏ lực chọn gia nhập Võ Viện, tôi luyện chính mình.
Lúc này, Trưởng Lão Ngoại Tông Trần Tông Minh nói chuyện, hắn nói:
– Võ Viện ít hơn thành thị, phải ba năm cái thành thị mới có một Võ Viện, tuy thiên phú của các ngươi không tệ, nhưng bàn về năng lực thực chiến, không cách nào đừng trước mười của Võ Viện, cho nên, sau khi tiến vào tông môn, các người đừng tưởng bay thẳng lên mây, nếu không nỗ lực, cũng sẽ bị loại bỏ, trở thành tầng dưới chót.
Tất cả mọi người nghe vậy cũng không coi chuyện gì to tát lắm, không ai thừa nhận mình không bằng người khác, nhất là đệ tử gia tộc lớn.
Ly khai Vân Vụ Thành, đi tới Ngân Phong Thành.
Giá, giá, giá. . .
Trên con đường rộng lớn, hai nhóm nhân mã gặp nhau.
– Trần trưởng lão, thật đúng dịp!
Lão giả cưỡi trên lưng một con Yêu Huyết Mã màu đen nói chuyện, sau lưng hắn, là một đám Võ giả Quy Nguyên cảnh cùng hơn hai mươi thiếu niên, thiếu nữ.
– Lưu trưởng lão, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Trần Tông Minh cười nói.
Lưu trưởng lão tên là Lưu Phương Đào, giống như hắn, đều là Trưởng Lão Ngoại Tông.
– Trần trưởng lão, Vân Vụ Thành lần này, có hạt giống nào tốt không?
Lưu Phương Đào quan sát đám người Dương Khai, thầm gật đầu, hắn học qua một ít thuật xem cốt, có thể nhìn ra căn cốt của Dương Khai cùng Chúc Hồng Tú rất ưu tú, nhưng khi ánh mắt rơi trên người Lý Phù Trần, không khỏi kinh ngạc. Căn cốt của Lý Phù Trần rất phổ thông, không biết tại sao có tư cách vào Thương Lan Tông.
– Có hai người căn cốt tam tinh, còn lại đều là bình thường, không đáng nhắc tới.
Trong mắt của Trần Tông Minh, ngoại trừ Dương Khai cùng Chúc Hồng Tú, những người khác hắn không nhìn vào mắt, cho dù Dương Khai cùng Chúc Hồng Tú không vào trước năm, hắn cũng ngoại lệ chọn hai người.
– Hai người căn cốt tam tinh sao? Chúc mừng Trần trưởng lão, bên ta chỉ có năm căn cốt tam tinh.
Lưu Phương Đào nhìn đám thiếu niên phía sau nói.
Trần Tông Minh xúc động, nói:
– Lưu trưởng lão quá khiêm tốn, năm căn cốt tam tinh cũng không ít.
Lưu Phương Đào nói:
– Đệ tử tham gia thiên tài chiến của Anh Tài Võ Viện hơn ngàn người, hơn ngàn người mới xuất hiện năm căn cốt tam tinh, cũng không nhiều.
– Đệ tử bình dân so với đệ tử gia tộc, nhân tài ít xuất hiện, cũng là bình thường.
Trần Tông Minh gật đầu. Đệ tử gia tộc “cẩm y ngọc thực” từ nhỏ, thân thể được bồi dưỡng tốt, đệ tử bình dân không thể so sánh.
“Năm căn cốt tam tinh?”
Đám người Lý Phù Trần hít một hơi lạnh.
Căn cốt tam tinh cũng không phải rau cải trắng, nếu nói trong năm người có căn cốt nhị tinh thì có một người đột phá Địa Sát cảnh, thì tám chín phần mười người có căn cốt tam tinh đột phá tới Địa Sát cảnh, coi như là Võ giả Địa Sát cảnh tương lai.
“Anh Tài Võ Viện hội tụ đệ tử bình dân của bốn thành, xuất hiện năm căn cốt tam tinh cũng bình thường, xem ra trong tông môn, căn cốt tam tinh mới có địa vị nhất định, căn cốt nhị tinh không coi vào đâu.”
Lý Phù Trần cân nhắc trong lòng.
Đám thiếu niên phía sau Lưu Phương Đào, có mấy người liếc đám người Lý Phù Trần, tuy không phải là đệ tử gia tộc, nhưng cũng mang theo ngạo khí trên mặt.
Mà bên Lý Phù Trần, ngoại trừ Dương Khai, Chúc Hồng Tú cùng với Lý Phù Trần bình thường ra, Thân Đồ Tuyệt, Hạ Bình, Quan Bằng cùng với Thân Đồ Lượng đều không được tự nhiên, đây là lần đầu bọn hắn rời Vân Vụ Thành đến thế giới bên ngoài, kịch liệt hơn so với tưởng tượng của bọn hắn, bọn họ có căn cốt nhị tinh, lần đầu cảm thấy không tự tin.
Ba ngàn con đường, tất cả về tông.
Có rất nhiều đường đến Thương Lan Tông, nhưng cuối cùng vẫn hội tụ trên một con đường.
Dần dần, nhân mã hội tụ trên đường càng ngày càng nhiều, có thiếu niên tinh anh của thành thị, có thiếu niên tinh anh của Võ Viện, số lượng đã lên tới mấy trăm, người đông nên rất náo nhiệt.
– Người biết căn cốt của hắn sao?
Quan Bằng chẳng biết lúc nào cùng một đám thiếu niên xa lạ cùng một chỗ.
– Là căn cốt gì?
Không ít ánh mắt rơi trên người Lý Phù Trần.
Quan Bằng cười hắc hắc, nói:
– Là căn cốt phổ thông.
Hai lần bị Lý Phù Trần đánh bại, làm cái gai trong lòng Quan Bằng, mà căn cốt của Lý Phù Trần là điểm tốt nhất để đả kích.
– Căn cốt phổ thông cũng có thể tiến vào Thương Lan Tông, đúng là chuyện lạ.
– Được tiến vào thì như thế nào, sau khi khảo hạch chắc chắn phải làm đệ tử tạp dịch, không cùng đường với chúng ta.
– Không sai, không sai, một ngàn căn cốt phổ thông chưa chắc có một Võ giả Địa Sát cảnh, đây là chuyện mọi người đều biết.
Các thiếu niên rất coi trọng căn cốt, người có căn cốt tốt, luôn kinh thường kết bạn với người có căn cốt kém, nhất là căn cốt phổ thông.
Lý Phù Trần đứng cách mọi người hơi xa, nhưng tiếng nói của mọi người đều truyền vào tai hắn rõ ràng.
Đối với chuyện này, Lý Phù Trần tự cười giễu.
Xem ra thời gian tới, hắn rất khó tránh những lời nói như thế này, nhưng cũng không quan hệ gì, ai sẽ biết, căn cốt của hắn tuy thấp, nhưng thiên phú linh hồn siêu việt căn cốt tam tinh.
Qua nửa tháng, hôm nay, trên con đường rộng lớn vô cùng, nhiều đội nhân mã đang chạy nhanh tới.
“Đây là Thương Lan Tông sao?”
Từ xa, Lý Phù Trần thấy được một mảnh quần sơn, núi non trùng điệp, khắp nơi đều là ngọn núi chọc trời, thẳng tắp như mũi tên, có ngọn núi nở đầy hoa tươi, muôn màu muôn sắc, có ngọn núi cây cối thành rừng xanh biếc dồi dào, có ngọn núi thác nước như lụa, chảy thẳng xuống, khí thế hùng vĩ.
Nhưng ngọn núi này có điểm giống nhau, giữa sường núi, đỉnh núi đều có xây xung điện, nguy nga rực rỡ. .
Một cổ chấn động tự phát ra từ nội tâm.
Chương 33: Khảo hạch căn cốt
Đến gần hơn, Lý Phù Trần mới phát hiện, Thương Lan Tông còn rộng lớn hơn so với hắn tưởng tượng, một vài thứ không nhìn rõ hiện ra trước mắt.
Bầu trời xanh thẳm như thủy tinh, không một hạt bụi.
Hàng trăm ngọn núi chọc trời, cây cối có rễ to như cái chậu, cành là rộng lớn, vô số tiên hạc bay tới bay lui.
Những tiên hạc này hình thể to lớn, khoảng chừng mười thước, có thể nói là loài chim khổng lồ, màu sắc sặc sỡ, không ít dị chủng, hơn nữa tộc độ nhanh như điện, xuyên qua tầng mây trong nháy mắt.
Ngoài ra, trên một số ngọn núi thâm trầm, còn truyền ra tiếng thú rống không ngừng, Lý Phù Trần thấy rõ từng ngọn núi ngoài rìa, có một con mãng xà to lớn dựng thẳng nửa thân thể, nuốt mây nhả khói, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa.
“Theo kể lại, tông môn có thể thuần dưỡng Yêu thú, lấy một loại đan dược đặc biệt, luyện hóa yêu khí trong cơ thể Yêu thú, biến thành linh khí, xem ra đây là thật.”
Lý Phù Trần cũng không cho rằng Yêu thú đầy đất ở Thương Lan Tông, phải biết rằng Yêu thú tàn bạo khát máu, không có khả năng chung sống hoà bình với nhân loại.
Một người đến dưới chân một ngọn núi, một tiên hạc lớn cỡ con trâu bay xuống, trên lưng tiên hạc đứng một lão giả.
Lão giả này tất nhiên là Trưởng Lão Ngoại Tông, tới dẫn dắt mọi người lên núi.
Núi tên Bình Sơn, có ý nghĩa bình ổn tứ phương, là một ngọn núi ở Ngoại Tông, bình thường dùng để tiếp đãi khách nhân, hoặc tiến hàng khảo hạch đệ tử Ngoại Tông, có không ít Trưởng Lão Ngoại Tông cùng Chấp Sự Ngoại Tông ở đó.
Bình Sơn trong quần sơn của Thương Lan Tông không tính là cao, chỉ cao sáu bảy trăm mét, trên đường lên núi, Lý Phù Trần thấy rất nhiều phòng ốc, cùng rất nhiều Chấp Sự Ngoại Tông bận rộn, có thể làm Chấp Sự không ngoại lệ đều là Võ giả Quy Nguyên cảnh.
Dọc theo đường đi, Lý Phù Trần thấy ít nhất trên trăm Chấp Sự Ngoại Tông, không khỏi cảm khái tông môn không hổ là tông môn, trên một ngọn núi không lớn như thế này, lại có nhiều Võ giả Quy Nguyên cảnh như vậy. Phải biết rằng đó là hắn chỉ thấy một phần nhỏ Chấp Sự Ngoại Tông trên Bình Sơn, mà ngọn núi của Thương Lan Tông đâu chỉ một trăm, ngọn núi sâu bên trong, hoàn toàn giấu trong mây mù, không thấy được.
Đến đỉnh núi, tầm nhìn của Lý Phù Trần đột nhiên trống trãi.
Bình Sơn, núi như tên, đĩnh núi giống như thiên thần chém bằng phẳng, đủ để chứa mấy ngàn người, đỉnh núi hơi nghiêng, một tòa cung điện rộng lớn nằm ở đó.
– Tất cả xếp hàng, tiến vào đại điện đăng kí thân phận, nhớ kỹ, thân phân không được sai, bằng không tự gánh hậu quả.
Trần Tông Minh nghiêm nghị nói.
– Vâng.
Đám người Lý Phù Trần gật đầu.
Người phía trước không ít, có hơn ngàn người.
Khảo hạch đệ tử Ngoại Tông cũng không tập trung tiến hành, mà liên tục tiến hành, khảo hạch xong một nhóm lại đến một nhóm, dù sao một lần khảo hạch hơn vạn người thì quá sức, hơn nữa từ sáng đến tối, cũng không thể chờ.
Đội ngũ đi tới rất nhanh, qua nửa canh giờ, đến lượt đám người Lý Phù Trần đi vào đăng ký thân phận.
Sau khi đăng ký thân phận xong, bắt đầu khảo hạch đầu tiên – kiểm tra căn cốt.
Kiểm tra căn cốt cần Căn Cốt Thạch, Căn Cốt Thạch của Lý gia chỉ lớn bằng đầu ngươi, Căn Cốt Thạch của Thương Lan Tông lại là một tảng đá lớn, cao hơn ba thước, nói là tảng đá nhưng thật ra là ngọc thạch đặc thù, bán trong suốt, màu trắng.
– Cổ Tam Hữu, căn cốt nhất tinh, năm mươi điểm.
– Lữ Hạo, căn cốt nhị tinh, sáu mươi điểm.
– Phương Đào, căn cốt nhị tinh, sáu mươi điểm.
– Từ Kiền, căn cốt nhị tinh, sáu mươi điểm.
– La Đại Hà, căn cốt tam tinh, bảy mươi điểm.
. . .
Lý Phù Trần phát hiện, đa số mọi người đều là căn cốt nhất tinh, nhị tinh, căn cốt tam tinh rất ít, hai mươi người, mới xuất hiện một căn cốt tam tinh, đương nhiên, căn cốt tam tinh cũng không ít, dù sao một lần tham gia khảo hạch đệ tử Ngoại có hơn vạn người.
Trong hai mươi người có một căn cốt tam tinh, một vạn người, chẳng phải sẽ có năm trăm căn cốt tam tinh sao.
Lần đầu tiên, trong lòng của Lý Phù Trần cả kinh.
Cũng không phải lo lắng căn cốt của mình thấp, mà là nghĩ đến tông môn quá kinh khủng, căn cốt nhị tinh ở thành thụ nào cũng là ưu tú, căn cốt tam tinh hiếm gặp, nhưng trong tông môn, căn cốt nhị tinh không bằng chó, căn cốt tam tinh đi khắp đường, căn cốt tứ tinh tuy hiếm thấy, nhưng chắc hẳn trong tông môn không thiếu. Đương nhiên, căn cốt tứ tinh đều được nhập môn sớm, khảo hạch đệ tử Ngoại Tông không gặp được trừ khi bị bỏ sót.
Rất nhanh, đến lượt nhóm người Lý Phù Trần.
– Dương Khai, căn cốt tam tinh, bảy mươi điểm.
– Thân Đồ Tuyệt, căn cốt nhị tinh, sáu mươi điểm.
– Thân Đồ Lượng, căn cốt nhất tinh, năm mươi điểm.
– Quan Bằng, căn cốt nhị tinh, sáu mươi điểm.
– Hạ Bình, căn cốt nhị tinh, sáu mươi điểm.
– Chúc Hồng Tú, căn cốt tam tinh siêu phàm, bảy mươi lăm điểm.
Trong đại điện, Chúc Hồng Tú đặt bàn tay trên Căn Cốt Thạch, Căn Cốt Thạch sáng lên hồng quang nhàn nhạt, rất rõ ràng, mà trước đó, mọi người đặt tay lên, Căn Cốt Thạch chỉ sáng lên bạch quang nhàn nhạt.
-Căn cốt tam tinh siêu phàm!
Không ít người hít một ngụm khí lạnh.
Căm cốt tam tinh trong tông môn đã là ưu tú, căn cốt tam tinh siêu phàm có thể miễn cưỡng bằng với căn cốt tứ tinh.
Chúc Hồng Tú cũng kinh ngạc, Căn Cốt Thạch của Chúc gia chỉ lớn bằng bàn tay, không cách nào kiểm tra nàng có lực lượng siêu phàm hay không.
– Căn cốt tam tinh Hoả Diễm, không tệ, không tệ.
Tam tình của Trần Tông Minh không tệ, có thể dẫn dắt một đệ tử căn cốt tam tinh Hoả Diễm, tông môn sẽ ban thưởng cho hắn không ít điểm cống hiến, mà điểm cống hiến của tông môn rất quý giá, cần cống hiến vì tông môn mới được.
Lưu Phương Đào hâm mộ nói:
– Trần trưởng lão, chúc mừng, trong đệ tử Ngoại Tông, căn cốt tam tinh siêu phàm khá ít, chỉ có hơn mười người mà thôi.
Khi Chúc Hồng Tú lui ra, Lý Phù Trần đi tới.
Không ngoài dự đoán của Lý Phù Trần, Căn Cốt Thạch không biến hoá nào, chứng tỏ căn cốt của Lý Phù Trần chỉ là phổ thông, không thể làm Căn Cốt Thạch biến hóa.
– Lý Phù Trần, căn cốt phổ thông, bốn mươi điểm.
Trưởng lão trắc thí khẽ cau mày, nói không cảm tình gì.
– Dĩ nhiên xuất hiện một căn cốt phổ thông, thật đúng là lạ a!
– Thương Lan Tông đã liên tục vào lần không xuất hiện căn cốt phổ thông, không biết tiểu tử này là thần thánh phương nào, chẳng lẽ là một hậu đại của Trưởng Lão Nội Tông.
– Mặc kệ hắn là hậu đại của ai, hơn phân nửa phải trở thành đệ tử tạp dịch.
Trong đại điện còn hơn trăm người, sau khi phát hiện Lý Phù Trần chỉ có căn cốt phổ thông, đều lộ ra xem thường, nếu căn cốt phổ thông có thể trở thành đệ tử Ngoại Tông, Thương Lan Tông đã sớm nhồi đầy người.
– Ha ha!
Thấy cảnh này, đám người Quan Bằng cười nhạt, bọn họ vui mừng khi thấy Lý Phù Trần mất mặt trước mặt mọi người.
Chậm rãi phun ra một hơi, Lý Phù Trần thoải mái rời đi.
Căn cốt của hắn thật là căn cốt phổ thông, trước khi có Kim Sắc Tiểu Phù, thiên phú tu luyện của hắn đã không kém, mạnh hơn rất nhiều căn cốt nhất tinh, cũng không kém căn cốt nhị tinh nhiều, nếu không năm đó hắn cũng không ngang bằng với Lý Vân Hải.
Hơn nữa, đây chỉ là khảo hạch đầu tiên, khảo hạch để hắn chân chính phát huy thiên phú là hạng thứ hai và thứ ba.
Chỉ cần ba hạng khảo hạch vượt qua một trăm tám mươi điểm, là có thể trở thành đệ tử Ngoại Tông.
Chương 34: Thanh Vân Lộ
Khảo hạch thứ hai là khảo hạch ngộ tính.
Khảo hạch ngộ tính phân mười người một tổ, mười tổ tiến hành.
Về phần nội dung khảo hạch rất đơn giản, khi khảo hạch thì trên tay mọi người sẽ có một bí tịch kiếm pháp cơ sở, trong vòng một nén nhang, lĩnh ngộ kiếm chiêu càng nhiều thì điểm càng cao.
Lý Phù Trần mở ra bí tịch nhìn, thật là bí tịch kiếm pháp cơ sở. Kiếm pháp cơ sở này còn thấp hơn Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp, tinh nghĩa ẩn chứa trong kiếm chiêu rất ít.
“Tổng cộng có mười bốn chiêu, cũng không nhiều.”
Lý Phù Trần quan sát chăm chú.
Một nén nhang đi qua.
– Được rồi, người thứ nhất bắt đầu.
Mỗi một tổ đều có một trưởng lão khảo hạch, trưởng lão khảo hạch tại tổ của Lý Phù Trần chỉ vào một thiếu niên nói.
Thiếu niên căng thẳng, mang theo Tinh Cương Kiếm bắt đầu diễn luyện kiếm pháp.
Sáu chiêu.
Trong thời gian ngắn, thiếu niên tìm hiểu được sáu chiêu.
– Bạch Phi, sáu mươi điểm.
Trưởng lão khảo hạch cầm tư liệu đăng ký của Bạch Phi viết xuống.
“Lĩnh ngộ sáu chiêu liền thông qua, lẽ nào lĩnh ngộ thêm một chiêu, tăng thêm năm điểm?”
Lý Phù Trần thầm nghĩ.
Không ngoài dự đoán của Lý Phù Trần, sáu chiêu là sáu mươi điểm, bảy chiêu là sáu mươi lăm, tám chiêu là bảy mươi, mỗi một chiêu tăng thêm năm điểm.
– Dương Khai, bảy mươi lăm điểm.
– Thân Đồ Tuyệt, sáu mươi lăm điểm.
– Thân Đồ Lượng, bốn mươi điểm.
– Quan Bằng, sáu mươi điểm.
– Hạ Bình, bảy mươi điểm.
– Chúc Hồng Tú, bảy mươi lăm điểm.
Trong đám người, Dương Khai cùng Chúc Hồng Tú có ngộ tính cao nhất, trong vòng một nén nhang, lĩnh ngộ được chín chiêu, Thân Đồ Lượng có ngộ tính kém nhất, chỉ lĩnh ngộ được bốn chiêu, không hợp cách, còn hai mươi điểm mới đủ sáu mươi.
Lúc này, Thân Đồ Lượng trợn mắt, biểu tình tương phản với lúc khảo hạch căn cốt.
Đến lượt Lý Phù Trần, tất cả mọi người đều nín thở.
Người tham gia thiên tài chiến đều biết, ngộ tính của Lý Phù Trần rất ưu tú, nếu không cũng không thể đánh bại Dương Khai giành quán quân thiên tài chiến, hiện tại mọi người muốn biết, ngộ tính của Lý Phù Trần đến cùng là cao bao nhiêu.
Thời gian một nén nhang đối với Lý Phù Trần mà nói là dư dã, thậm chí có thời gian nối liền kiếm chiêu. Mặc dù kiếm pháp cơ sở chỉ là cơ sở trong kiếm pháp, nhưng kiếm chiêu tương đối nhiều, cho nên cần nối liền lại.
Chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai, chiêu thứ ba . . .
Lý Phù Trần mang theo Tinh Cương Kiếm thi triển kiếm pháp rất trôi chảy.
Con mắt của trưởng lão khảo hạch càng ngày càng sáng, người khác nhìn không ra, nhưng hắn có thể nhìn thấy Lý Phù Trần khác với những người khác. Bọn họ chỉ đơn thuần lĩnh ngộ ra kiếm chiêu, cũng không nối liền kiếm chiêu lại, mà Lý Phù Trần có thể làm được chuyện này, hơn nữa rất trôi chảy.
Sáu chiêu, bảy chiêu, tám chiêu . . .
Đám người Dương Khai, Quan Bằng biến sắc.
Mười ba chiêu.
Mười bốn chiêu.
Trong một hơi thở thi triển mười bốn chiêu, Lý Phù Trần vẫn tự nhiên, đút Tinh Cương Kiếm vào vỏ.
– Tốt, tốt.
Đây là lần đầu tiên trưởng lão khảo hạch nói như vậy.
– Lý Phù Trần, một trăm mười điểm.
Hắn viết trong tài liệu đăng ký của Lý Phù Trần:
“Người này có ngộ tính kiếm đạo rất tốt, trong vòng một nén nhang, không chỉ lĩnh ngộ toàn bộ kiếm chiêu, mà còn nối liền hoàn mỹ, đặc biệt cộng thêm mười điểm.”
– Một trăm mười điểm?
Hạ Bình cùng Chúc Hồng Tú hít sâu một hơi, bọn họ nghi ngời, Lý Phù Trần có phải là loại căn cốt ẩn hình hay không, nếu không, căn cốt phổ thông làm sao có ngộ tính kiếm đạo kinh khủng như vậy.
– Đáng chết.
Vẻ mặt của Quan Bằng rất khó coi, tuy khảo hạch căn cốt của Lý Phù Trần chỉ có bốn mươi điểm, nhưng khảo hạch ngộ tính, tổng cộng đã tới một trăm năm mươi điểm, cao hơn hắn ba mươi điểm.
Dương Khai híp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
– Nhanh nhìn, bên kia xuất hiện một trăm mười điểm, loại ngộ tính này cũng quá kinh người đi.
– Một trăm mười điểm, trong khảo hạch đệ tử Ngoại Tông lần trước, hình như chưa có người đạt được như thế, tối đa cũng chỉ một trăm điểm mà thôi.
– Đúng vậy, chỉ có thiên kiêu sớm nhập tông, mới có thể đạt được một trăm mười điểm.
– Tám năm trước từng có một thiên kiêu, lấy được một trăm hai mươi điểm, có người nói hắn trên cơ sở mười bốn chiêu, ngộ ra được chiêu thứ mười lăm, người đó gọi là Kiếm Si, hôm nay đã là đệ tử Chân Truyền.
– Lúc Kiếm Si nhập môn, đã có tu vi Luyện Khí cảnh cửu trọng, không phải chúng ta có thể so sánh.
Động tĩnh bên Lý Phù Trần, đưa tới chú ý của không ít người, nhưng mọi người đều biết, người mới khảo hạch này, trong khảo hạch căn cốt chỉ có phổ thông.
“Có lẽ hắn có khả năng đánh gãy gông xiềng căn cốt phổ thông, đạt được thành tựu cực cao.”
Chúc Hồng Tú thầm nghĩ.
Khảo hạch ngộ tính hoàn tất, tiếp đến là khảo hạch trọng yếu nhất, khảo hạch ý chí.
Trong ba hạng khảo hạch, căn cốt do tiên thiên quyết định, không cách nào thay đổi, ngộ tính hơn phân nửa cũng là do tiên thiên quyết định, phân nửa là do hậu thiên quyết định, mà ý chí thì hoàn toàn do hậu thiên quyết định.
Cho nên ở một mức độ nào đó, thì khảo hạch ý chí là quan trọng nhất. Một Võ giả không có ý chí cứng cõi, cho dù có căn cốt tốt, thành tựu trong tương lai cũng có hạn, mà một người không có căn cốt tốt, cho dù tiên thiên thiếu, chỉ cần đủ ý chí, tương lai vẫn có thể bước lên tầng thứ cao hơn.
Đương nhiên, nếu có cả hai, mà tương lại không ngã xuống, cơ bản đều có thành tựu kinh người.
Khảo hạch ý chí cũng không phải trên Bình Sơn, mà là trong một sơn cốc.
Một con đường màu xanh, từ cửa cốc kéo dài sâu vào bên trong, mây mù trùng điệp, khí tức ác liệt cuồn cuộn, giống như có vô số yêu ma ẩn núp trong đó, lúc nào cũng có thể bay ra.
“Con đường thật đáng sợ.”
Con ngươi của Lý Phù Trần co rút lại, hắn có thể cảm giác được, con đường này rất nguy hiểm, loại nguy hiểm này không phải loại hắn biết, mà là nguy hiểm không cách nào biết rõ, rất vô lý như tồn tại chân thực.
– Đây chính là Thanh Vân Lộ của Thương Lan Tông ta, xông qua, từ nay về sau một bước lên mây, không qua, cho dù có căn cốt thật tốt, cũng không được trọng dụng, ta sẽ căn cứ theo thời gian mà tính điểm.
Trưởng lão khảo hạch ý chí có rất nhiều, lão giả đứng đầu có khí tức sâu không lường, hiển nhiên là cao hơn những trưởng lão khác, nếu Lý Phù Trần đoán không nhầm, lão giả này chắc là Đại trưởng lão có quyền lực lớn nhất Ngoại Tông.
– Được rồi, tất cả đi vào!
Đại trưởng lão Ngoại Tông phất tay.
Nghe vậy, mọi người bao gồm Lý Phù Trần nối đuôi nhau đi vào. Mà trước đó, có không ít người đi vào Thanh Vân Lộ, dần dần tiến vào mây mù trùng điệp.
Vừa bước lên Thanh Vân Lộ, Lý Phù Trần liền cảm giác thân thể trầm xuống.
“Áp lực thật lớn, giống như đeo mấy trăm cân vậy.”
Lý Phù Trần hơi biến sắc, hắn còn không biết Thanh Vân Lộ dài bao nhiêu, nếu dài hơn so với dự đoán của hắn, dưới trọng lực mấy trăm cân, đủ đem hắn ép vỡ.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đều tiến vào trong mây mù.
– Tiêu trưởng lão, ngươi nói trong khảo hạch đệ tử Ngoại Tông lần này, sẽ có mấy người trọn điểm?
Trần Tông Minh thu hồi tầm mắt, quay đầu hướng Đại trưởng lão Ngoại Tông Tiêu Trường Phong nói.
Tiêu Trường Phong trầm ngâm nói:
– Chỉ sợ không có, Thanh Vân Lộ ẩn chứa trọng áp cùng ảo cảnh, trong mười năm này, chỉ có ba người trọn điểm trong khảo hạch ý chí, hơn nữa đều là đệ tử sớm nhập Thương Lan Tông, có căn cốt tứ, ngũ tinh.
Chương 35: Đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng
Trong sương mù, Lý Phù Trần đột nhiên cảm thấy tâm thần của mình hoảng hốt, hơn nữa rất nhiều người, chẳng biết biến mất từ lúc nào. Trong Thanh Vân Lộ, vô cùng im lăng, ngay cả tiếng bước chân và tiếng tim đập cũng không nghe thấy.
“Không đúng.”
Lý Phù Trần không đi chậm lại, ngược lại đi nhanh hơn, hắn phải nhân lúc tinh thần còn thanh tĩnh rời khỏi Thanh Vân Lộ.
Áp lực mấy trăm cân, lúc đầu không cảm thấy gì, nhưng càng đi về sau, càng ngày càng khó chịu đựng được, ngoại trừ thể lực cùng Chân khí tiêu hao, nguyên nhân lớn nhất là sương mù quỷ dị này mang tới áp lực, làm thân thể và tinh thần đều phải chịu đựng, các phương diện thể chất đều nhanh chóng giảm xuống, người có ý chí thấp, nói không chừng đã tan vỡ.
“A! A! A!”
Trong sương mù trùng điệp, đột nhiên truyền ra tiếng thét vô cùng thê thảm.
– Gỗ mục không thể điêu khắc, ai đi bắt hắn ra ngoài đi.
Tiêu Trường Phong lạnh mặt.
– Để ta!
Một tên Trưởng Lão Ngoại Tông bay lên, giống như con chim lướt vào trong sương mù, một lúc sau, mang một thiếu niên bay ra ngoài.
Nước mắt, nước mũi của thiếu nhiên đều chảy ra, vô cùng chật vật.
– Vạn trưởng lão, giao hắn cho ngươi.
Tiêu Trường Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn thiếu niên này, nói với một trưởng lão khác.
Vạn trưởng lão là một trong những trưởng lão quản lý đệ tử tạp dịch, hắn gật đầu nói:
– Không qua được Thanh Vân Lộ, trực tiếp bị loại thành đệ tử tạp dịch, giao cho ta.
Dần dần, ngày càng nhiều người bị loại xuống thành đệ tử tạp dịch, từ mấy người biến thành mấy chục, một đám đứng đó xấu hổ, hồn bay phách lạc, muốn nói gì lại thôi.
– Trưởng lão, hai hạng khảo hạch lúc trước ta được một trăm ba mươi lăm điểm, cao hơn so với rất nhiều người, vì không xông qua được Thanh Vân Lộ, liền đem ta thành đệ tử tạp dịch, có phải không công bằng hay không.
Một thiếu nhiên tức giận nói.
Vạn trưởng lão lạnh lùng nói:
– Ý chí không kiên định, cho dù hai hạng khảo hạch cộng lại một trăm năm mười điểm cũng không được, nếu ngươi có căn cốt tứ tinh, thì có thể suy nghĩ lại.
– Người nói khảo hạch không công bằng, vậy thì đường vào Thương Lan Tông.
Một tên trưởng lão khác thấy Vạn trưởng lão khách khí như vậy, liền trách mắng.
Thiếu niên nắm chặc quyền, cuối cùng vẫn không nói gì.
Không biết lúc nào, trước mắt của Lý Phù Trần sinh ra ảo giác, con đường dưới chân, biến thành một con đường đầy xương trắng, máu tươi màu đỏ, sền sệt chảy ra từ các khớp xương, ngập cả chân của Lý Phù Trần.
Ngay sau đó, bầu trời đổ mưa toàn là rắn, vô số rắn độc nhỏ như cây đũa rơi xuống, vào trong quần áo của Lý Phù Trần, thậm chí chui vào lỗ tay, lỗ mũi của hắn.
Đẩy ra tầng tầng lớp lớp nhưng con rắn nhỏ, Lý Phù Trần bỗng nhiên cảm thấy bên tai có người thổi khí, nhìn lai, hắn thấy một khuôn mặt trắng bệch đang nhìn chằm chằm hắn . . .
“Là ảo giác sao?”
Con ngươi của Lý Phù Trần co rút lại.
Cái ảo giác này thật chân thực, hơn nữa có thể ăn mòn ý chí của hắn, làm hắn từ từ đắm chìm trong ảo giác, đem ảo giác thành hiện thực.
Tuy rơi vào trong ảo giác, nhưng Lý Phù Trần vẫn đi tời, ý chí kiên cường dẻo dai, khiến hắn chống lại ý chí bị hao mòn một cách nhất định.
Cuối Thanh Vân Lộ, đám người Tiêu Trường Phong chờ ở đó từ lâu.
– Còn chưa được nửa nén nhang, xem ra thêm một nén nhang ngắn được đốt, cũng không có ai được trăm điểm.
Một tên Trưởng Lão Ngoại Tông lắc đầu cười nói.
Trần Tông Minh muốn nói, đột nhiên hắn chỉ vào trong sương mù của Thanh Vân Lộ nói:
– Có người đi ra.
– Có người đi ra?
Tất cả trưởng lão vội vàng nhìn lại.
Trong sương mù, một thanh ảnh non nớt thon dài đi ra, không phải Lý Phù Trần thì là ai.
– Lý Phù Trần.
Trần Tông Minh vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Trường Phong hỏi thăm:
– Trần trưởng lão, đây là người ngươi dẫn dắt sao?
Trần Tông Minh gật đầu, nói:
– Hắn là đệ tử Lý gia của Vân Vụ Thành, căn cốt phổ thông, nhưng ngộ tính rất tốt, được một trăm mười điểm, nghĩ không ra ý chí cũng cao như thế.
Ngay từ đầu Trần Tông Minh cũng không quá xem trọng Lý Phù Trần, hiện tại bỗng nhiên hắn có chút chờ mong Lý Phù Trần.
– Căn cốt phổ thông sao?
Tiêu Trường Phong nhíu mày:
– Đáng tiếc, nếu là căn cốt nhị tinh, thành tựu của người này không thua gì căn cốt tứ tinh, nếu là căn cốt tam tinh, hoàn toàn có thể cho Thương Lan Tông trọng điểm bồi dưỡng.
Nhìn Lý Phù Trần đi ra sương mù, Tiêu Trường Phong tán thưởng nói:
– Lý Phù Trần, chúc mừng ngươi, ý chí được trăm điểm.
Trong vòng một nén nhang xong qua Thanh Vân Lộ được trăm điểm, mỗi nén nhang ngắn đốt xong, giảm mười điểm, nửa nén giảm năm điểm.
Bảy người của Vân Vụ Thành, ngoại trừ Lý Phù Trần, Hạ Bình có ý chí cao nhất, bảy mười lăm điểm, Dương Khai và Chúc Hồng Tú bảy mươi điểm, Thân Đồ Tuyệt sáu mươi lăm điểm, Quan Bằng sáu mươi điểm, Thân Đồ Lượng không qua được Thanh Vân Lộ, trực tiếp bị loại thành đệ tử tạp dịch.
Sau khi mọi người đi ra Thanh Vân Lộ xong, Tiêu Trường Phong cao giọng nói:
– Tổng điểm thấp hơn một trăm tám mươi, toàn bộ thành đệ tử tạp dịch, tổng điểm từ một trăm tám mươi đến hai trăm mười, là đệ tử Ngoại Tông Tam đẳng, hai trăm mười đến hai trăm bốn mười, là đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng, trên hai trăm bốn mươi, là đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng.
Đệ tử Ngoại Tông cũng phân đẳng cấp, đệ tử Ngoại Tông Tam đẳng là thấp nhất, đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng là cao nhất.
Đẳng cấp khác nhau, nhận đãi ngộ cũng khác nhau, đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng thì có nhà riêng, đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng cùng Tam đẳng thì ở đại viện, chung một chỗ với rất nhiều người. Đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng có thể mua vật phẩm của tông môn giá trị ngàn kim tệ trong mỗi tháng, còn đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng chỉ có ba trăm, Tam đẳng có hai trăm mà thôi. Phải biết rằng vật phẩm của tông môn, không thể tìm từ bên ngoài, ai không muốn mua, nhưng địa vị thấp, có kim tệ cũng không mua được. Tóm lại, cho dù ở phương diện nào, đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng có đãi ngộ cao hơn đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng, Tam đẳng.
Cứ như vậy, đệ tử tạp dịch là một nhóm, đệ tử Ngoại Tông Tam đẳng là một nhóm, đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng là một nhóm, đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng chỉ có một mình Lý Phù Trần, đặc biệt làm người khác chú ý.
“Đáng hận.”
Thân Đồ Lượng không cam lòng, theo hắn thấy khảo hạch ý chí không có chỗ nào dùng, ý chí kiên định thì như thế nào, thực lực mạnh, ai lại theo người có ý chí kiên định.
Đáng tiếc hắn cũng không có hy vọng, cho dù hắn xông qua Thanh Vân Lộ, tổng điểm trước mắt của hắn la chín mươi, cách một trăm tám mươi quá xa, vẫn là đệ tử tạp dịch.
– Thật may mắn, dĩ nhiên trở thành đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng.
Quan Bằng nhìn chằm chằm đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng duy nhất Lý Phù Trần, Quan Bằng liền rất khó chịu.
– Trưởng lão, dựa vào cái gì mà căn cốt phổ thông có thể trở thành đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng.
Quan Bằng không nhịn được nói ra.
– Đúng vậy, hắn chỉ là một tên căn cốt phổ thông, có tư cách gì làm đệ tử Nhất đẳng.
– Đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng phải bài trừ ra căn cốt phổ thông, căn cốt nhất tinh cùng căn cốt nhị tinh cũng phải bài trừ.
Trong hàng đệ tử Ngoại Tông Nhị đẳng, có mấy thiếu niên căn cốt tam tinh siêu phàm nói, trước đó, bọn họ là thiên chi kiêu tử, chịu không nổi người khác đè đầu bọn hắn.
Tiêu Trường Phong hừ lạnh:
– Gia có gia quy, tông có tông quy, quy củ của Thương Lan Tông, tổng điểm vượt qua hai trăm bốn mươi, là đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng, các ngươi có thể đi tìm Tông chủ sửa đổi tông quy.
– Trưởng lão nói giỡn, đệ tử không dám.
Mấy người bọn họ có chút sợ, để bọn họ đi tìm Tông chủ, đây không phải là chuyện đùa hay sao? Tông chủ giận dữ, toàn bộ Thương Lan Vực đều phải thay trời đổi đất, bọn họ có tư cách gì, nhưng trong nội tâm, bọn họ đã nhớ kỹ Lý Phù Trần, định tìm cơ hội nào đó giáo huấn hắn, cho hắn biết, làm đệ tử Ngoại Tông Nhất đẳng cũng không tốt như vậy.