1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast
  4. Tập 6 [Chương 26 đến 30]

Vĩnh Hằng Chí Tôn Audio Podcast

Tập 6 [Chương 26 đến 30]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 26: Toàn trường đều kinh hãi

Lý Huyền Phong chậm rãi nói:

– Lấy thực lực của Phù Trần, cho dù bại một trận, cũng nắm chắc rất lớn vào trước năm, vì tương lai của Lý gia, ta hy vọng hắn thua Vân Hải một trận.

– Chuyện này là không có khả năng.

Lý Thiên Hàn lập tức phản đối:

– Thiên tài chiến, có trưởng lão Ngoại Tông của Thương Lan Tông xem chiến, nếu Phù Trần nhường, chắc chắn sẽ bị thủ tiêu tư cách.

Chuyện này trước đây không phải không có, có một gia tộc vì chính mình giành được nhiều danh ngạch hơn. Làm các đệ tử gia tộc mạnh nhất nhường, nhưng bị trưởng lão Ngoại Tông của Thương Lan Tông phát giác mánh khoé, thủ tiêu tư cách của người này.

Đừng nên cho rằng Thương Lan Tông không dám làm, Thương Lan Vực có vô số thành thị, vô số thiên tài, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít. Đệ tử gia tộc chân chính có tiền đồ, đã sớm tiến nhập Thương Lan Tông.

– Vậy cũng chỉ có thể buông tha một cái, ngươi là tộc trưởng, ta nghĩ ngươi biết người nên buông tha.

Lý Huyền Phong cũng biết phương pháp này không thể thực hiện, nói cách khác, hắn không muốn tự mình nói.

Sắc mặt của Lý Thiên Hàn rất khó coi:

– Lão tổ muốn ta buông tha Phù Trần sao? Cái này tuyệt đối không thể, đừng nói Phù Trần không đáp ứng, cho dù hắn có đáp ứng, ta cũng sẽ không đồng ý.

Hắn còn không tới tình trạng chí công vô tư như thế, tộc trưởng thì như thế nào, nếu vì vị trí tộc trưởng, hắn buông tha tiền đồ của con trai, vậy hắn tình nguyện không làm cái tộc trưởng này.

Lý Huyền Phong nhíu mày, nói:

– Ta biết ngươi cũng vì tình nghĩa cha con, nhưng ngươi phải biết, người không chỉ là phụ thân của Phù Trần, mà còn là tộc trưởng của Lý gia. Nếu như ngươi cũng không cống hiến cho Lý gia, thì có thể trông cậy vào ai cống hiến cho Lý gia đây.

– Cống hiến? Khiến con trai ta nhường ra thứ thuộc về hắn, đây cũng là cống hiến?

Lý Thiên Hàn hỏi vặn lại.

Lý Huyền Phong trầm giọng nói:

– Thiên Hàn, ta không biết ngươi lại hồ đồ như thế, Phù Trần chỉ có căn cốt phổ thông, mọi người đều biết, mà Vân Hải là căn cốt nhị tinh. Một căn cốt phổ thông, làm sao có thể so sánh với căn cốt nhị tinh. Buông tha cho căn cốt phổ thông, chọn căn cốt nhị tinh mới là lựa chọn tốt nhất của Lý gia.

Lý Thiên Hàn lắc đầu, nói:

– Lão tổ, tha lỗi cho ta không thể đồng ý, căn cốt nhị tinh thì như thế nào, trong thiên hạ, căn cốt nhị tinh nhiều như thế, nhưng thành tựu Địa Sát cảnh lại có mấy người, mà căn cốt phổ thông không phải không thể trở thành Địa Sát cảnh. Thành chủ Triêu Dương Thành cách đây ba ngàn dặm, dùng căn cốt phổ thông quật khởi, cuối cùng trở thành người đứng đầu một thành.

– Đây chẳng qua là một ví dụ, sao lại không thể cân nhắc. Nếu năm tên căn cốt nhị tinh, chỉ có một có thể thành tựu Địa Sát cảnh, một trăm căn cốt phổ thông, cũng chưa chắc có một đột phá tới Địa Sát cảnh, một phần trăm cơ hội, có và không có, có khác nhau sao.

– Lão tổ, này cho rằng Phù Trần chỉ đơn thuần là căn cốt phổ thông sao? Lý gia ta đặt chân ở Vân Vụ Thành sáu mươi năm, ngài có gặp qua người nào với căn cốt phổ thông biểu hiện ra như thế không, có thể, hắn là Thành chủ Triêu Dương Thành thứ hai thì sao.

Nghe vậy, sắc mặt của Lý Huyền Phong biến hoá một chút, đúng là không thể coi Lý Phù Trần thành căn cốt phổ thông mà nhìn. Loại biểu hiện như thế này, co với Thành chủ của Triêu Dương Thành lúc trẻ còn mạnh mẽ hơn. Nhưng mà căn cốt phổ thông, tương lai có nhiều thứ không biết lắm.

Lý Huyền Phong lắc đầu nói:

– Gia tộc đã ra quá nhiều tâm huyết trên người Vân Hải nên không thể buông tha. Ta hy vọng ngươi lấy đại cục làm trọng, đừng phụ kỳ vọng ta đối với ngươi.

Lúc này, Trầm Ngọc Yến không nhịn được lên tiếng nói:

– Lão tổ, Phù Trần vì đại cục của Lý gia, bỏ qua cơ hội ngâm Thối Thân Trì, hiện tại lại để cho hắn nhường ra cơ hội tiến vào Thương Lan Tông. Tương lai, có phải muốn Phù Trần bỏ ra tánh mạng của mình hay không. Muốn buông tha tới khi nào, đối với Phù Trần quá bất công.

Tâm trạng lúc này của nàng rất khó chịu.

– Trầm Ngọc Yến, ngươi là phụ nữ, lúc nào đến lượt ngươi nói chuyện.

Lý Thiết Sơn trách mắng Trầm Ngọc Yến.

Lý Thiên Hàn tức giận nhìn Lý Thiết Sơn:

– Lý Thiết Sơn, Ngọc Yến là thê tử của ta, là tộc trưởng phu nhân, lúc nào đến lượt ngươi mắng nàng, ngươi dựa vào cái gì.

Lý Thiết Sơn lạnh băng nói:

– Lý Thiên Hàn, ngươi lấy thân phận tộc trưởng đè người, nhưng đáng tiếc, ngươi không làm việc tộc trưởng nên làm. Trong mắt ngươi, tương lai của Lý gia còn kém xa tiền đồ của con trai ngươi, ngươi không xứng làm tộc trưởng.

– Lý Thiết Sơn, đừng già mồm cãi láo, Lý Thiên Hàn ta không biết cái đạo lý gì lớn, ta chỉ biết, Võ giả phải có thiết cốt boong boong. Muốn làm cái gì, thì tự mình đi tranh thủ, con trai ngươi dựa vào người khác bố thí cơ hội, theo ta thấy, cũng không có thành tựu gì. Mà Phù Trần con ta, mặc dù căn cốt phổ thông, nhưng thành tựu của hắn hiện giờ, đều dựa vào nỗ lực, không cần người khác bố thí.

– Dựa vào chính mình tranh thủ, chê cười, nếu không phải có Xích Tuyết Đan, ngươi cho rằng con trai ngươi có thể đột phá tới Luyện Khí cảnh lục trọng sao.

Lý Thiết Sơn cười nhạt xem thường.

– Xích Tuyết Đan là người làm cha này cho hắn, cái này chẳng lẽ không được sao?

– Có thể, đương nhiên có thể, ngươi là tộc trưởng của Lý gia, Lý gia cái gì đều là của ngươi, cho dù ngươi đem Lý gia cho con trai ngươi, cũng có thể, ta có thể nói gì.

– Ngươi. . .

Lý Thiên Hàn tức đến mắt trợn tròn.

– Được rồi.

Lý Huyền Phong lạnh lùng nhìn Lý Thiên Hàn, nói:

– Thiên Hàn, ngươi làm ta thất vọng rồi, trước kia chọn ngươi làm tộc trưởng của Lý gia, là sai lầm của ta. Từ nay về sau, ngươi không còn là tộc trưởng của Lý gia, về chuyện tình của Phù Trần, ta tự mình nói với hắn.

Hắn không tin một đệ tử của Lý gia, còn dám cãi lời lão tổ của hắn.

– Lão tổ.

Trầm Ngọc Yến buồn bã.

Lý Phù Trần đang đứng dưới đài xem chiến, đột nhiên trong tai truyền tới một âm thanh.

– Phù Trần, ta là thái gia gia của ngươi, Lý Huyền Phong.

Lý Phù Trần nhướng mày, quay đầu lại nhìn về phía Lý Huyền Phong trong đám người.

– Ngươi là đệ tử của Lý gia, nên vì Lý gia cống hiến, hiện tại thái gia gia yêu cầu ngươi thua Vân Hải, hy vọng ngươi không nên làm gia gia thất vọng. Sau này, thái gia gia sẽ bồi thường cho ngươi.

Không sót một chữ nào của Lý Huyền Phong truyền vào tai của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần không biểu tình, chỉ rũ xuống mi mắt.

Giống như số phận trâu đùa, vòng thứ mười, chính là lúc Lý Phù Trần đấu với Lý Vân Hải.

– Lý Phù Trần, hy vọng ngươi có thể làm ra lựa chọn chính xác. Chò ta trở thành Võ giả Địa Sát cảnh, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi sẽ cảm thấy lựa chọn của ngày hôm nay mà kêu ngạo.

Lý Vân Hải thản nhiên nói.

– Dựa vào cơ hội người khác cho, ngươi có thể thoải mái tiếp thu sao?

Lý Phù Trần hỏi lại.

Lý Vân Hải cười nói:

– Có cái gì mà không thể tiếp thu, thế gian này, người mạnh là vua, về phần như thế nào trở thành cường giả, ai lại quản chứ, quá trình không trọng yếu, quan trọng là kết quả. Ta chính là hy vọng của Lý gia, mà ngươi không phải.

– Tốt một cái yên tâm thoải mái.

Lý Phù Trần giương mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Vân Hải.

– Lý Phù Trần ta đi tới thế giới này, không ai có thể ràng buộc, không ai có thể ngăn đường của ta, lão tổ cũng không được, Lý Vân Hải, thua đi.

Lý Phù Trần không có ý định thua đối phương, bởi vì đối phương không xứng.

Vù vù!

Kiếm gỗ đâm tới Lý Vân Hải với tốc độ kinh người. Một kiếm này, là một kiếm mạnh nhất mà Lý Phù Trần biểu hiện ra trong cuộc tranh tài từ trước đến giờ. Một kiếm đâm ra, chỉ có thể nhìn thấy kiếm ảnh loé lên.

Lý Vân Hải quá sợ hãi, nói:

– Lý Phù Trần, ngươi quả thực coi trời bằng vung, ngươi là tội nhân của Lý gia.

Một kiếm này quá nhanh, Lý Vân Hải không kịp giơ lên kiếm gỗ.

Ken két!

Kiếm gỗ trong tay của Lý Vân Hải trực tiếp bị đánh gãy. Sau đó ngực hắn tê rần, bay ra ngoài.

Trong phút chốc, toàn trường đều kinh hãi.

Chương 27: Giáng xuống làm chi thứ

Một kiếm đánh bại tuyển thủ hạt giống Lý Vân Hải, Lý Phù Trần bộc phát ra thực lực, so với lúc trước đâu chỉ mạnh hơn một hai phần, tưởng như là hai người khác nhau.

“Thật mạnh!”

Chúc Hồng Tú vốn có lòng tin đánh bại Lý Phù Trần, nhưng khi thấy một kiếm đó, nàng không còn chút tự tin nào.

Một kiếm này, quá bá đạo, quá sắc bén.

Phải biết rằng, cuộc tranh tài dùng kiếm gỗ, cứng cõi vô cùng, có thể chịu được lực lượng ngàn cân, dưới Luyện Khí cảnh thất trọng, cơ bản là không có khả năng đánh gãy mộc kiếm. Nhưng Lý Phù Trần bằng vào tốc độ kinh người, mạnh mẽ đánh gãy kiếm gỗ, quả thật là bá đạo.

“Thú vị, dĩ nhiên dấu giếm thực lực.”

Trong mắt của Dương Khai loé lên một luồng ánh sáng lạnh.

“Người này không thể khinh thường, có giá trị bồi dưỡng.”

Trần Tông Minh thầm khen.

Nếu như Lý Phù Trần có căn cốt nhị tinh, Trần Tông Minh cũng không kinh ngạc như thế, nhưng Lý Phù Trần chỉ là căn cốt phổ thông, đã làm được chuyện mà căn cốt nhị tinh cũng không làm được, đủ khiến hắn coi trọng.

Thống trị Thương Lan Vực, Thương Lan Tông, cũng không phải chỉ coi trọng căn cốt, đối với căn cốt phổ thông xuất sắc, Thương Lan Tông cũng sẽ cho hắn cơ hội. Căn cốt quyết định tiên thiên tiềm lực của một người, nhưng nếu căn cốt phổ thông cố gắng nhiều hơn, thêm một chút thiên phú mà nói, cũng có cơ hội trở thành Võ giả Địa Sát cảnh, ít nhất Võ giả Địa Sát cảnh mà Trần Tông Minh biết đến, có hơn mười người có căn cốt phổ thông.

Đương nhiên, Võ giả Địa Sát cảnh là cực hạn của căn cốt phổ thông. Cho nên, căn cốt phổ thông muốn thu được đãi ngộ cao, đây là chuyện không thể nào.

– Quả thực coi trời bằng vung, không xem tôn trưởng ra gì.

Lý Huyền Phong tức giận đến run rẫy, làm lão tổ của Lý gia, hắn không cho phép người khác ngỗ nghịch hắn, cho dù là tộc trưởng như Lý Thiên Hàn, hắn muốn thu hồi là thu hồi, có uy nghiêm tuyệt đối. Nhưng lại không nghĩ tới, một tên tiểu bối như Lý Phù Trần, lại dám không vâng lời hắn, không chỉ vậy, còn dùng thực lực tuyệt đối đánh bại Lý Vân Hải, giống như cố ý cho hắn xem.

– Lý Thiên Hàn, ngươi dạy dỗ con trai rất tốt.

Lý Huyền Phong trừng mắt nhìn Lý Thiên Hàn.

Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến không dám lên tiếng, nhưng trong lòng, bọn họ rất tự hào và kêu ngạo. Con của bọn họ, so với tưởng tượng còn xuất sắc hơn, cho dù đối mặt với áp bức của lão tổ, cũng dám phản kháng, đây mới thật là Võ giả.

Võ giả chân chính, dám đấu trời, đấu đất.

Bọn họ không phải Võ giả chân chính, nhưng Lý Phù Trần thì phải.

– Phản, quả thực phản rồi, lão tổ, không thể buống tha hắn.

Lý Thiết Sơn cũng tức giận không kiềm chế được, con mắt đỏ lên.

Lý Thiên Hàn không dám tranh luận cùng lão tổ, nhưng Lý Thiết Sơn hắn còn không để vào mắt:

– Lý Thiết Sơn, ngươi đừng quên, sau khi thiên tài chiến kết thúc, con ta gần như trở thành đệ tử của Thương Lan Tông, ngươi dám động hắn sao?

Đệ tử của Thương Lan Tông, thần thánh không thể xâm phạm, coi như Thành chủ muốn xét xử đệ tử của Thương Lan Tông, cũng phải hướng lên trên xin trước, không thể nghiêm phạt vô cớ, gia tộc càng không được. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đệ tử của Thương Lan Tông không trêu chọc Thành chủ, nếu đệ tử của Thương Lan Tông mạo phạm uy nghiêm của Thành chủ, Thành chủ có quyền nghiêm phạt nhất định, nhưng chỉ có thể nghiêm phạt bình thường, muốn phạt nặng cũng phải hướng lên trên xin phép.

– Lý Thiên Hàn, ngươi đừng tiểu nhân đắc chí, cho dù hắn trở thành đệ tử của Thương Lan Tông thì như thế nào, đệ tử của Thương Lan Tông cũng chia ba bảy loại, không thông qua được khảo hạch, chỉ có thể trở thành đệ tử tạp dịch, không có tiền đồ gì, đến lúc đó ta xem ngươi còn mặt mũi gì không.

Ngoại Tông của Thương Lan Tông ngoài đệ tử ngoại tông còn có đệ tử tập dịch. Đệ tử tạp dịch cần làm rất nhiều tạp vụ, cơ hội tiến bộ cũng không nhiều, đệ tử gia tộc của bốn gia tộc lớn tiến vào Thương Lan Tông nhưng năm gần đây, có phân nửa đều là đệ tử tạp dịch, không thể nhờ cậy vào.

Hít sâu một hơi, Lý Huyền Phong âm trầm nói:

– Gia tộc bồi dưỡng các ngươi nhiều năm như vậy, không nghĩ ra đều bồi dưỡng thành một đám “bạch nhãn lang”, Lý Thiên Hàn, từ nay về sau, giáng một mạch của ngươi, thành chi thứ!

Nghe vậy, Lý Thiên Hàn và Trầm Ngọc Yến đều biến sắc.

Bất luận gia tộc nào cũng có chủ mạch và chi thứ, chủ mạch trong coi quyền lợi của gia tộc, chi thứ nhất định phải phục tùng chủ mạch. Có thể nói là địa vị cách nhau một trời một vực, đãi ngộ cũng cách nhau một trời một vực. Bọn họ không nghĩ tới lão tổ lại quyết tuyệt như vậy, trực tiếp giáng họ xuống làm chi thứ, so với cướp đoạt thân phận tộc trưởng của Lý Thiên Hàn còn sỉ nhục hơn.

Sắc mắt biến đổi mấy lần, cuối cùng, Lý Thiên Hàn cũng không nói gì.

Đây là cái giá lớn bọn họ phải nhận khi cãi lời lão tổ.

“Ta không vâng theo mệnh lệnh của lão tổ, không biết cha mẹ phải chịu nghiêm phạt như thế nào.”

Từ đài thi đấu đi xuống, Lý Phù Trần lại nhìn về phương hướng Lý Huyền Phong.

Trong tầm mắt của hắn, sắc mặt của Lý Huyền Phong âm trầm, Lý Thiết Sơn thì phẫn nộ, Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến im lặng không nói.

Phù!

Cố sưc thở ra một hơi, Lý Phù Trần thầm nghĩ:

“Cho dù như thế nào, khiến ta buông tha cơ hội tiến vào Thương Lan Tông là không thể nào, hy vọng của Lý gia đặt trên người của Lý Vân Hải mới là bi kịch. Với thiên phú của đối phương, tiến nhập Thương Lan Tông cũng chỉ ở tầng dưới chót. Mà cá tính của đối phương, sợ rằng sau khi bị đánh cũng không còn ý chí nào nữa.

Vòng thứ mười kết thúc, có tám người thua năm trận.

Vòng thứ mười một, Lý Phù Trần quyết đấu với Chúc Hồng Tú.

Thực lực của Chúc Hồng Tú rất mạnh, từ biểu hiện ở mười vòng trước, gần với Dương Khai, Thân Đồ Tuyệt, cùng Hạ Bình. Mà Khổng Tước Kiếm Pháp gia truyền, trong tay nàng được thi triển, hoa lệ vô cùng, và cũng rất nguy hiểm.

Thế nhưng, nàng đối mặt chính là Lý Phù Trần.

Cảnh giới kiếm pháp của Lý Phù Trần ở trên tất cả mọi người. Khổng Tước Kiếm Pháp của Chúc Hồng Tú tuy rằng hoa lệ, nhưng cũng không có Đại Thành, kiếm pháp không Đại Thành, ở trong mắt của Lý Phù Trần quá nhiều sơ hở, chỉ cần hắn tình nguyện, có thể dễ dàng phá giải kiếm pháp của đối phương.

Thanh Phong Kiếm Pháp giống như gió thổi vào mặt, tuy ôn như, nhưng không chỗ nào không có.

Khổng Tước Kiếm Pháp của Chúc Hồng Tú, không cách nào thi triển được.

Cuối cùng, Chúc Hồng Tú vẫn thua trận này.

– Ngươi rất mạnh, ta tin tưởng căn cốt phổ thông sẽ không hạn chế tương lại của ngươi.

Chúc Hồng Tú căn cốt tam tinh, là một trong hai người có căn cốt tam tinh trong thiên tài chiến lần này, một là Dương Khai, hai chính là nàng. Đối với căn cốt phổ thông của Lý Phù Trần, nàng rất đáng tiếc, không có căn cốt tinh cấp, ngộ tính chưa hẳn sẽ kém, nói không chừng ngoại trừ thiên phú tu luyện ra, những thiên phú khác đều rất mạnh.

Nhưng thiên phú tu luyện là cơ sở, một Võ giả Luyện Khí cảnh, cho dù kiếm pháp có tinh diệu như thế nào đi nữa. Hắn vẫn là Võ giả Luyện Khí cảnh, Võ giả Quy Nguyên cảnh tuỳ tiện một chiêu có thể giải quyết hắn.

Nhưng nàng cũng hy vọng Lý Phù Trần có thể mạnh hơn, bằng không thì quá đáng tiếc.

Lý Phù Trần cười cũng không nói gì.

Trong mắt tất cả mọi người, hắn chỉ là một căn cốt phổ thông, một người đã định trước là không có tiền đồ. Hắn cũng không thèm giải thích cái gì, có tiền đồ hay không, chính hắn mới rõ ràng.

Tồn tại của Kim Sắc Tiểu Phù, làm hắn có tâm tính siêu nhiên, giống như tỷ phú, có bao nhiêu huyền diệu giống như có bao nhiêu tiền vậy. Bây giờ Linh hồn của hắn màu xanh nhạt, chờ khi Linh hồn của hắn biến thành màu xanh hoàn toàn, chỉ sợ rằng ngay cả hắn cũng không biết thiên phú ngộ tính của hắn đến mức nào. Mà Linh hồn màu xanh, cũng không phải Linh hồn cao cấp nhất.

Chương 28: Khắc tinh của Quan gia

Vòng thứ mười hai, Lý Vân Hải gặp Dương Khai, không ngoài ý muốn, Lý Vân Hải thảm bại dưới tay Dương Khai.

Như vậy Lý Vân Hải cũng đã thua năm trận, không có duyên phận trước năm của thiên tài chiến.

Sau khi thua trận đấu kia, Lý Vân Hải thất hồn lạc phách, oán độc nhìn Lý Phù Trần.

Nếu không phải Lý Phù Trần, hắn nhất định có thể đi vào trước năm, Lý Phù Trần cướp đi hy vọng trở thành đệ tử Thương Lan Tông của hắn. Lúc này hắn oán hận Lý Phù Trần vô cùng.

Cảm nhận được ánh mắt của Lý Vân Hải, Lý Phù Trần xem thường, loại phế vật này, cũng chỉ biết đem thất bại của mình gán cho người khác.

Cuối cùng của vòng thứ mười hai, chính là Lý Phù Trần đấu với Quan Hạo.

Lúc này, người không bị đào thải chỉ có sáu người, theo thứ tự là Dương Khai, Thân Đồ Tuyệt, Hạ Bình, Chúc Hồng Tú, Quan Hạo cùng với Lý Phù Trần.

Trong đó Quan Hạo đã thua bốn trận, nếu thua lần nữa, thì sẽ mất đi cơ hội vào trước nắm, tàn khốc hơn nữa là hắn chỉ cách trước năm một đường.

– Quan Hạo không phải là đối thủ của Lý Phù Trần, xem ra Quan gia lần này bị té nhào a.

– Lý Phù Trần có thể nói là khắc tinh của Quan gia, Quan Bằng bị Lý Phù Trần đánh loại, hiện tại Quan Hạo cũng gần bị Lý Phù Trần đánh bại, không biết tộc trưởng Quan Nhạc của Quan gia có tâm tình như thế nào a.

– Nghe nói nữ nhi của Quan Nhạc, Quan Tuyết từng có hôn ước với Lý Phù Trần, nhưng sau này Quan gia lại giải trừ hôn ước này.

– Nói đến Quan Tuyết, là thiên tài chân chính, nếu tham gia thiên tài chiến, cái gì Dương Khai, cái gì Thân Đồ Tuyệt, cái gì Lý Phù Trần, sợ rằng chỉ một chiêu là thua.

– Đúng vậy, Quan gia có Quan Tuyết, cho dù trong thiên tài chiến này không có ai tiến vào Thương Lan Tông, cũng không coi vào đâu.

Trên khán đài, mọi người nghị luận ầm ỉ.

Sắc mặt bây giờ của Quan Nhạc cũng không tốt, ngày đó giải trừ hôn ước, hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ phải gặp tình huống này ở thiên tài chiến.

“Hừ, cho dù tiến vào trước năm thì như thế nào, nếu không thông qua khảo hạch Ngoại Tông của Thương Lan Tông, cũng chỉ trở thành một tên đệ tử tạp dịch mà thôi, không có địa vị gì, mà nữ nhi Quan Tuyết của ta, tiền đồ tương lại không đếm hết, một trăm Lý Phù Trần còn kém.”

Không biết từ lúc nào, Quan Nhạc đã hoàn toàn quên tình huynh đệ với Lý Thiên Hàn, ở trong mắt hắn, Lý gia bây giờ chỉ là người lạ, thậm chí là đối thủ.

Quan Thông ngồi một bên nhàn nhạt nói:

– Trước đây Quan gia chúng ta đối với Lý gia quá ôn hòa, từ nay về sau tận lực chèn ép Lý gia, làm sai chuyện thì phải trả giá thật lớn.

– Không sai, nhất định phải đem Lý gia đuổi khỏi Vân Vụ Thành.

Phụ thân của Quan Bằng, Quan Thiên hung hăng nói.

Trên đài thi đấu, Quan Hạo nỗ lực đàm phán với Lý Phù Trần.

– Lý Phù Trần, lấy căn cốt của ngươi, tiến vào Thương Lan Tông cũng chỉ là tầng dưới chót, không có thành tựu lớn gì, không bằng đem cơ hôi nhường cho ta. Ta tin Lý gia của ngươi sẽ được tình hữu nghị của Quan gia chúng ta. Mặt khác, Quan Tuyết tuy cùng ngươi giải trừ hôn ước, nhưng tương lai của nàng không thể đo lường, đến lúc đó nàng giúp đỡ một chút sẽ làm Lý gia ngươi được hưởng lợi rất nhiều.

Quan Hạo cho rằng lời nói của mình hợp tình hợp lý, khiến Lý Phù Trần động tâm.

Lý Phù Trần cười châm học:

– Tình hữu nghị với Quan gia ngươi?

– Đúng, Lý gia ngươi như mặt trời sắp lặn, không có Quan gia ta giúp đỡ, các ngươi rất khó duy trì, ngươi chắc phải biết điều này.

– Đương nhiên là biết, đáng tiếc, nhưng đồ vật mà Lý Phù Trần ta muốn, sẽ tự mình đi lấy, không cần người khác bố thí, chiến đi!

Lý Phù Trần cầm kiếm gỗ trong tay chỉ vào Quan Hạo.

– Lý Phù Trần, ngươi thực sự ngu xuẩn, ngươi cho rằng, khi tiến vào Thương Lan Tông, là có thể đuổi theo bước chân của Quan Tuyết, Quan Tuyết sẽ để ý tới ngươi sao. Nói thật cho người biết, trong mắt nàng, người chỉ là một thằng hề mà thôi, không cần uổng phí tâm tư.

Quan Hạo vẫn cho rằng Lý Phù Trần muốn vào Thương Lan Tông vì muốn tìm Quan Tuyết.

– Ngươi nói nhảm quá nhiều, câm miệng đi!

Lý Phù Trần bước ra chém một kiếm.

Két!

Kiếm gỗ trong tay Quan Hạo gãy, cả người bay ra ngoài.

Cùng với Lý Phù Trần đánh bại Quan Hạo, trước năm của thiên tài chiến đã ra đời, theo thứ tự là Dương Khai, Thân Đồ Tuyệt, Hạ Bình, Chúc Hồng Tú cùng với Lý Phù Trần. Trong đó Hạ Bình cùng Chúc Hồng Tú thua hai trận, Hạ Bình thua Dương Khai cùng Thân Đồ Tuyệt, Chúc Hồng Tú thua Dương Khai cùng Lý Phù Trần.

Thân Đồ Kiếm Hà đứng dậy chúc mừng một phen, sau đó thiên tài chiến tiếp tục.

Chúc Hồng Tú đấu Thân Đồ Tuyệt, Thân Đồ Tuyệt thắng.

Hạ Bình đấu Lý Phù Trần, Lý Phù Trần thắng.

Chúc Hồng Tú đấu Hạ Bình, Hạ Bình thắng.

Qua ba cuộc tranh tài, thứ năm và thứ bốn sinh ra, theo thứ tự là Hạ Bình cùng Chúc Hồng Tú.

Tiếp theo là tranh đoạt hạng thứ ba.

Cho tới bây giờ, ba người này chưa đấu với nhau, cho nên cả ba người đều chưa thua trận nào.

Trận đầu tiên, lên đài chính là Lý Phù Trần cùng Thân Đồ Tuyệt.

Thân Đồ Tuyệt có khả năng đi tới bây giờ, phân nửa là thiên phú căn cốt, phân nửa là công pháp tu luyện.

Thiếu Dương Cương Khí rất cường đại, phối hợp với lực lượng tám trăm cân, ngay cả Hạ Bình cùng với Chúc Hồng Tú đều không phải là đối thủ của hắn, chỉ có Dương Khai là áp hắn một đầu.

– Lý Phù Trần, ngươi có khả năng đi đến bước này, thật đáng quý, nếu người thông minh, phải biết dừng lại đúng mực, hạng thứ hai này, ta nhận, như thế nào?

Thân Đồ Tuyệt cho rằng mình không phải là đối thủ của Dương Khai, nhưng hắn không muốn bại dưới tay Lý Phù Trần.

Hơn nữa, phần thưởng cho hạng hai “dày” hơn hạng ba, hạng hai được thưởng năm ngàn kim tệ, một lọ Hoàng cấp Trung giai Tụ Khí Đan, cón hạng ba chỉ được thưởng cho ba ngàn kim tệ, năm lọ Hoàng cấp Đê giai Linh Khí Đan, có thể so với ba ngàn kim tệ mà thôi.

Lý Phù Trần hỏi lại:

– Ngươi nghĩ có khả năng sao?

– Thế nào, không cho ta thể diện sao?

Nếu không phải không có lòng tin đánh bại Lý Phù Trần, Thân Đồ Tuyệt không cần đối phương nhường hắn, mà lấy thực lực tuyệt đối đánh đối phương như chó chết.

-Thể diện của ngươi, ta không bán!

Lý Phù Trần dứt khoát trả lời.

Thân Đồ Tuyệt giận dữ cười:

– Tốt, tốt, chuyện ngày hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, sau này ngươi sẽ biết.

Thân Đồ Tuyệt dự định khi vào Thương Lan Tông sẽ chén ép Lý Phù Trần, trong mắt hắn, Lý Phù Trần tiến vào Thương Lan Tông tất nhiên sẽ thành đệ tử tạp dịch, khi dễ chèn ép một tên đệ tử tạp dịch, ở trong tông môn cũng rất thường, có khi tâm trạng không tốt, nói không chừng sẽ mượn tạp dịch phát tiết.

Âm thanh kiếm gỗ va chạm như tảng đá đụng vào nhau, Lý Phù Trần có thể dùng một kiếm chặt đứt kiếm gỗ của Lý Vân Hải và Quan Hạo, nhưng không cách nào chặt đứt kiếm gỗ của Thân Đồ Tuyệt, dù sao trong kiếm gỗ của Thân Đồ Tuyệt, ẩn chứa Thiếu Dương Cương khí cường đại.

– Hỏa Vân Già Thiên!

Thân Đồ Tuyệt tu luyện Hỏa Vân Kiếm Pháp, môn kiếm pháp này tên như ý nghĩa, là một môn kiếm pháp nóng cháy vô cùng, phối hợp với Thiếu Dương Cương khí, giống như hổ thêm cánh.

Vù vù vù vù. . .

Không khí vặn vẹo, kiếm ảnh cực nóng bao trùm Lý Phù Trần, giống như mây lửa đè xuống.

– Lực Phách Sơn Hà!

Đối mặt với tuyệt chiêu của Thân Đồ Tuyệt, Lý Phù Trần càng lấy một tuyệt chiêu khác đánh trả.

Lực Phách Sơn Hà, là tuyệt chiêu trong Thiếu Thương Kiếm Pháp, một kiếm chém ra, lực đạo tập trung tại mũi kiếm, có thể bổ ra tất cả vật cản, cho dù trước mắt là một tảng đá lớn, Lý Phù Trần cũng có thể một kiếm bổ ra.

Đùng!

Hai kiếm gỗ va vào nhau, đột nhiên hai người đánh một chưởng về đối phương.

Thân Đồ Tuyệt dùng chính là Hoả Vân Chưởng, chưởng lực bá đạo nóng cháy, cả người giống như bị ngọn lửa nướng chín, nếu tu vị thiếu, da thịt chắc chắn sẽ cháy đen.

Mà Lý Phù Trần dùng chính là Phách Sơn Chưởng, đây là một môn Hoàng cấp Trung giai Chưởng pháp mà hắn tu luyện lúc rãnh, chưởng lực báo đạo cương mãnh, uy lực gấp hai lần Toái Thạch Chưởng, một chưởng bổ ra, đủ đem lục phủ ngũ tạng vỡ nát.

Chương 29: Tranh đệ nhất

Ầm!

Tiếng nổ truyền ra, một cổ kình khí mạnh mẽ lấy hai người làm trung tâm bộc phát, cùng lúc đó, hai người lui lại phía sau, Thân Đồ Tuyệt lui mười bước, Lý Phù Trần lui chín bước.

“Hỏa Vân Chưởng của ta không phải là đối thủ của hắn?”

Vẻ mặt của Thân Đồ Tuyệt khó tin.

Hỏa Vân Chưởng là Chưởng pháp mạnh mẽ mà đại bá Thân Đồ Kiếm Hà của hắn sáng tạo ra, phối hợp với công pháp nóng cháy sẽ phát ra uy lực mạnh mẽ nhất, lấy tu vi của hắn, cho dù là một Võ giả Luyện Khí cảnh bát trọng, cũng bị một chưởng đánh trọng thương.

“Hoả Vân Chưởng của Thân Đồ gia bá đạo nóng cháy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Lý Phù Trần đã đem Phách Sơn Chưởng tu luyện tới Đại Thành, một chưởng đánh ra, lực đạo ngoài một ngàn năm trăm cân, lực đạo của Thân Đồ Tuyệt chỉ kém hơn hắn một chút, hơn nữa chưởng lực cực nóng, nếu không phải Hồng Ngọc Công cũng là công pháp dương cương, bàn tay của Lý Phù Trần nhất định sẽ phồng rộp lên.

– Hổ Nha Thập Tự Trảm!

Không tiếp tục dây dưa với Thân Đồ Tuyệt nữa, Lý Phù Trần nhảy lên cao, trong nháy mắt chém hai kiếm về Thân Đồ Tuyệt.

Hổ Nha Thập Tự Trảm chỉ là Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp, nhưng sức bậc rất mạnh mẽ, hơn nữa chỉ có một chiêu, bàn về uy lực, không thua kém Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp.

Trong không trung, hai đạo kiếm ảnh giao nhau chém về Thân Đồ Tuyệt.

– Hỏa Vân Trùng Thiên!

Thân Đồ Tuyệt vẫn còn dư lực, chém một kiếm vào giữa không trung.

Bùm bùm!

Tiếng kình khí nổ tung liên tục, Thân Đồ Tuyệt liên tục lui về phía sau, khí huyết sôi trào.

– Bán Nguyệt Trảm!

Đang ở trên không trung, Lý Phù Trần bỗng vung lên tay phải, một đạo kiếm ảnh mở ra, giống như trăng khuyết, bao phủ Thân Đồ Tuyệt vào trong.

Bán Nguyệt Kiếm Pháp giống như Hổ Nha Thập Tự Trảm, đều là Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp.

Nhưng không bởi vì nó là Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp, liền cảm thấy vô dụng, trên thực tế, Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp chỉ có kiếm ciêu nhiều hơn, uy lực không hơn Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp nhiều, nhưng quan trọng là, chiêu thức của Hoàng cấp Đê giai Kiếm pháp đơn giản, mau lẹ, có thể làm công kích nhanh hơn.

Ầm!

Cánh tay của Thân Đồ Tuyệt tê rần, hai chân rời đất, bay ra ngoài, cuối cùng chật vật rơi xuống mép đài thi đấu, chỉ nửa bước liền rơi xuống.

– Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Lý Phù Trần không xuất thủ tiếp.

– Chưa chắc, chiêu này, vốn là muốn đối phó với Dương Khai, nhưng hiện tại để ngươi biết một chút.

Thiếu Dương Cương khí chảy vào hai chưởng, giảm bớt sự tê tái của hai chưởng, Thân Đồ Tuyệt giương mắt lên, lạnh lẽo nhìn Lý Phù Trần, một cổ khí tức nóng cháy, từ trên người hắn phóng ra.

Lý Phù Trần nhíu mày, hắn ngược lại muốn nhìn, đối phương còn có thể đùa cái gì.

– Hỏa Long Xuất Động!

Thân hình của Thân Đồ Tuyệt loé lên, bay nhanh tới Lý Phù Trần, lúc khoảng cách giữa hai người còn năm thước, thì mũi kiếm của Thân Đồ Tuyệt hung hăng đâm ra, một kiếm nóng bỏng vô cùng, giống như lưu hoả chảy tới Lý Phù Trần.

Hỏa Long Kiếm Pháp, Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp của Thân Đồ gia, cũng là Thành chủ Thân Đồ Kiếm Hà sáng chế, uy lực mạnh mẽ vô cùng, chỉ có Võ giả Luyện Khí cảnh thất trọng trở lên mới có khả năng lĩnh ngộ, Thân Đồ Tuyệt dưới sự chỉ đạo của Thân Đồ Kiếm Hà, mới miễn cưỡng đem chiêu thứ nhất của Hỏa Long Kiếm Pháp, Hỏa Long Xuất Động tu luyện nhập môn, cho nên chỉ có uy lực, nhưng không có chút tinh diệu nào.

Nhưng mà để đối phó với người bình thường là đủ rồi.

– Phong Quyển Tàn Vân!

Lý Phù Trần cười nhạt, kiếm pháp sơ hở trăm chỗ, uy lực có lớn như thế nào đi nữa, cũng không dùng được. Lý Phù Trần xoay tròn, vọt tới bên phải của Thân Đồ Tuyệt, đá đối phương bay lên cao, cuối cùng rơi xuống đài.

– Ngay cả Thân Đồ Tuyệt cũng bại, Lý Phù Trần này, là chiến thần phụ thể sao!

– Ngươi không thấy sao? Kiếm chiêu cuối cùng mà Thân Đồ Tuyệt thi triển thật lợi hại, nhưng không nghĩ Lý Phù Trần lại dễ dàng phá giải như vậy, hơn nữa còn dùng Thối pháp để phá giải.

– Năng lực thực chiến của Lý Phù Trần quá xuất sắc, kiếm chiêu chỉ có uy lực mà không tinh diệu thì không được.

Lý Phù Trần liên tiếp chiến thắng, mọi người xem chiến không còn chê bai, tối đa chỉ có chút kinh ngạc mà thôi.

– Thiên phú Võ học và thiên phú chiến đấu của người này rất xuất sắc.

Trần Tông Minh phát hiện mình ca ngợi Lý Phù Trần ngày hôm nay quá nhiều lần.

Thân Đồ Kiếm Hà cười nhạt nói:

– Căn cốt phổ thông vẫn chỉ là căn cốt phổ thông mà thôi, qua vài năm, lại xem hắn như thế nào.

– Cũng phải, có tiềm lực hay không, phải qua vài năm mới nhìn ra.

Trần Tông Minh gật đầu nói.

Nghỉ ngơi một lúc, Lý Phù Trần tiếp tục lên đài.

Đối thủ lần này chính là đệ nhất thiên tài không thể nghi ngờ trong mắt mọi người, Dương Khai.

Dương Khai năm nay mười sáu tuổi, người cao bảy thước, tướng mạo anh tuấn, tu vi từ lâu đã tới Luyện Khí cảnh thất trọng, lực lượng đạt tới ngàn cân, thiên phú võ học cùng thiên phú chiến đấu rất xuất sắc, ít nhất, ngoại trừ Lý Phù Trần, nhưng người khác kém hơn Dương Khai một chút, chỉ có Chúc Hồng Tú có thể sánh ngang với Dương Khai, nhưng tu vi thấp hơn.

Có thể nói, bất kỳ phương diện nào, Dương Khai đều ưu tú nhất, không có khuyết điểm.

– Dương Khai đại ca nhất định sẽ đánh hắn thành chó chết!

Quan Mị hiện tại rất buồn bực, Dương Kỳ lúc trước ra mặt giúp nàng đã bị bại từ vòng loại, Quan Bằng, Quan Hạo của Quan gia nàng cũng thua trong tay của Lý Phù Trần, Quan gia thắng thiên tài chiến một cái cũng không có. Hiện tại nàng chỉ trông cậy vào Dương Khai có thể giáo huấn Lý Phù Trần. Hơn nữa, trong lòng nàng, vẫn vừa ý Dương Khai, nếu có thể cùng Dương Khai thành vợ chồng, chờ Dương Khai trở thành đệ tử Nội Tông của Thương Lan Tông, nói không chừng mình cũng có thể theo vào Thương Lan Tông.

– Thiên Hàn, ngươi nói Phù Trần có thể thắng không?

Trầm Ngọc Yến có chút hồi hộp.

Lý Thiên Hàn vỗ tay Trầm Ngọc Yến nói:

– Cho dù không thắng, Phù Trần đều có thể tiến vào Thương Lan Tông, ở đây xem là được.

Kỳ thực Lý Thiên Hàn còn hồi hộp hơn Trầm Ngọc Yến, phần thưởng cho hạng nhất thiên tài chiến chính là hai bình Tụ Khí Đan, hiện tại hắn không còn là tộc trưởng, hơn nữa đã bị giáng xuống làm chi thứ, không có năng lực giúp đỡ cho con trai, chờ con trai hắn vào Thương Lan Tông, chỗ cần dùng kim tệ nhiều lắm, một vạn kim tệ có thể dùng trong thời gian dài.

– Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Dương Khai nhàn nhạt nhìn Lý Phù Trần.

– Cái này phải đánh mới biết được.

Lý Phù Trần ngưng trọng hơn, Dương Khai đúng là khó đối phó, không đánh một trận, hắn cũng không biết ai mạnh ai yếu.

– Phải không? Độc Xà Thổ Tín.

Tốc độ xuất kiếm của Dương Khai quá nhanh, chỉ có thể thấy kiếm ảnh mơ hồ loé lên, giống như rắn độc phun lưỡi.

Đương nhiên, một kiếm này không chỉ nhanh, mà còn ẩn chứa lực lượng kinh người. Lý Phù Trần cách đó mấy thước cũng cảm thấy một dòng khí bắn nhanh tới hắn, đây không phải là kiếm khí, mà là dòng khí bám trên kiếm gỗ, sắc nhọn như kiếm, sắc bén như đao.

“Độc Xà Kiếm Pháp cảnh giới Đại Thành!”

Lý Phù Trần đã nhìn ra, Độc Xà Kiếm Pháp của Dương Khai đã đến cảnh giới Đại Thành.

Đến bây giờ, có thể đem Hoàng cấp Trung giai Kiếm pháp tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, trừ hắn ra, cũng chỉ có Dương Khai mà thôi, ngay cả Hạ Bình cùng Chúc Hồng Tú cũng kém một chút. Chỉ là kinh nghiệm thực chiến của Hạ Bình rất phong phú, còn tuổi của Chúc Hồng Tú giống như Lý Phù Trần, chỉ có mười bốn tuổi.

Lúc này, Lý Phù Trần muốn giữ lại thực lực, là cuồng vọng tự đại.

Vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu, khí tức của Lý Phù Trần, tăng vọt lên ba thành, một kiếm nghênh đón Dương Khai.

Chương 30: Quán quân

Ầm!

Âm thanh bạo tạc, kiếm gỗ của hai người giao nhau.

Tiếp theo, hai người tách ra, ngang tài ngang sức.

– Độc Xà Kiếm Pháp Đại Thành, Thanh Phong Kiếm Pháp Đại Thành, Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu!

Những Võ giả Quy Nguyên cảnh có chút lý giải về hai đại gia tộc này đều kinh hô.

Trong Võ học Hoàng cấp, Hoàng cấp Đê giai cùng Hoàng cấp Trung giai không cùng một tầng thứ, cái trước chỉ có một chiêu, cái sau có rất nhiều chiêu. Cho nên có người nói, dưới Luyện Khí cảnh thất trọng, đem Võ học Hoàng cấp Trung giai tu luyện tới cảnh giới Đại Thành, tương đương với đem rất nhiều môn Võ học Hoàng cấp Đê giai tu luyện tới Đại Thành, độ khó không khác nhau, nhưng cần thời gian nhiều hơn.

Về phần Võ học Hoàng cấp Cao giai, là một tầng thứ khác, Võ học Hoàng cấp Đỉnh giai càng cao hơn nữa.

Mà Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu thì càng khó lường, phải là Võ giả Quy Nguyên cảnh mới có khả năng đạt tới, Quan Tuyết căn cốt tứ tinh, mới có thể đem Thủy Nguyệt Quyết tu luyện tới tầng thứ sáu, nhưng không nghĩ tới Lý Phù Trần cũng có thể làm được.

– Không có khả năng?

Quan Nhạc khó tin nói.

Hắn không bao giờ nhận, ngộ tính của Lý Phù Trần bằng với Quan Tuyết.

– Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu, ngộ tính của Phù Trần lại yêu ngiệt như vậy, không thua Quan Tuyết của Quan gia.

Lý Thiên Hàn cùng Trầm Ngọc Yến vui mừng.

Đệ tử của Lý gia, bắt đầu tu luyện từ mười tuổi, lúc đầu tu luyện cũng không phải Hồng Ngọc Công, mà là công pháp cơ bản của Lý gia. Sau khi công pháp này đại thành, mới bắt đầu tu luyện Hồng Ngọc Công. Lý Thiên Hàn nhớ rõ, Lý Phù Trần năm mười hai tuổi mới bắt đầu Hồng Ngọc Công, đến bây giờ, cũng chỉ hơn hai năm mà thôi, trọng yếu chính là, Lý Phù Trần có một năm không thể tu luyện.

Đương nhiên, Quan Tuyết cũng không đơn giản như vậy, trước năm mười hai tuổi, thiên phú của Quan Tuyết cũng không xuất chúng, từ năm mười hai tuổi, mới bắt đầu cho thấy tài hoa kinh người, nghe nói bởi vì căn cốt tứ tinh chưa trưởng thành.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục, Dương Khai thi triển Độc Xà Kiếm Pháp đến cực hạn, phải đột phá phong toả bởi kiếm pháp của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần cũng không phải ngồi không, vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ sáu, cường độ Chân khí không yếu hơn Dương Khai, thậm chí mạnh hơn một bậc, nếu không tính lực lượng thân thể, Lý Phù Trần hơn Dương Khai rất nhiều. Ngoài ra năng lực thực chiến của Dương Khai cũng không bằng Lý Phù Trần, kiếm pháp cùng cảnh giới Đại Thành, năng lực thực chiến của người nào cao, thì kiếm pháp của người đó mạnh hơn, cũng giống như cùng một loại vũ khí, ở trên tay hai người khác nhau thì uy lực cũng khác nhau.

– Độc Xà Cửu Biến!

Dương Khai giận dữ gầm lên, kiếm pháp rung động, đường kiếm thay đổi thất thường, sinh ra chín biến hoá.

– Thanh Phong Nhất Kiếm.

Mặc kệ kiếm pháp của Dương Khai có bao nhiêu biến hoá, Lý Phù Trần vẫn lấy “bất biến ứng vạn biến”, Thanh Phong Kiếm Pháp linh hoạt vô cùng, giống như có linh tính, tự động chặn lại đòn công kích.

Keng keng keng keng. . .

Trên đài thi đấu rộng lớn, hai người di chuyển, kiếm gỗ giao kích cùng một chỗ, bộc phát từng trận tiếng nổ liên tiếp.

Lực đạo của mỗi kiếm mà hai người giao kích, đều trên dưới hai ngàn cân, đừng nói là người, cho dù một tảng đá lớn, cũng bị một kiếm của hai người chém thành hai khúc.

– Lý Phù Trần, ngươi rất tốt, có thể chống đỡ dưới kiếm của ta trong thời gian dài như vậy. Nhưng mà lợi hại nhất của ta không phải Độc Xà Kiếm Pháp, mà là Ngân Xà Kiếm Pháp của Dương gia ta.

Dương Khai đã tới cảnh giới Luyện Khí cảnh thất trọng, có thể bắt đầu tu luyện Võ học Hoàng cấp Cao giai, mà Ngân Xà Kiếm Pháp là kiếm pháp cao hơn Độc Xà Kiếm Pháp một tầng, một kiếm chém ra, trong hư không có từng đạo xà ảnh phóng tới Lý Phù Trần, tàn nhẫn bá đạo.

Nếu đổi thành người khác, Lý Phù Trần có thể lợi dụng sơ hở của mà phá vỡ kiếm pháp Đại Thành của đối phương. Nhưng Dương Khai thì không giống, Ngân Xà Kiếm Pháp của Dương Khai tuy chưa Đại Thành, nhưng cũng tới gần cảnh giới Tiểu Thành, có sơ hở nhưng Lý Phù Trần cũng không cách nào lợi dụng, dù sao thực lực của hắn và Dương Khai sàn sàn nhau, mạnh mẽ liều lĩnh có thể rơi vào nguy hiểm.

“Xem ra chỉ có thể thi triển ra chiêu này.”

Khi tu luyện Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Lý Phù Trần chưa bao giờ nghĩ sẽ thi triển nó trong thiên tài chiến, nhưng không ngờ thực lực của Dương Khai lại cường đại như vậy, so với hắn nghĩ còn mạnh mẽ hơn.

Vù vù!

Chiêu thứ nhất của Hồng Ngọc Kiếm Pháp, Hồng Ngọc Chi Xúc vừa ra, một cổ lực hút vô hình sinh ra, làm kiếm gỗ của Dương Khai lệch đi quỹ tích.

– Ngươi cũng luyện thành Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp?

Dương Khai thật sự kinh ngạc rồi.

– Đúng vậy.

Một kiếm của Lý Phù Trần hút kiếm gỗ của Dương Khai, thân kiếm đưa tới trước ngực Dương Khai.

– Nằm mơ!

Sức bậc của Dương Khai vẫn mạnh hơn Lý Phù Trần, kiếm gỗ chấn động, đem kiếm gỗ của Lý Phù Trần chấn văng ra.

Tiếp theo, cục diện trên đài cực kỳ quỷ dị, kiếm của hai người thỉnh thoảng dính cùng một chỗ, sau đó Dương Khai không ngừng đánh kiếm gỗ của Lý Phù Trần văng ra, lặp lại nhiều lần.

– Dương Khai có chút không ổn a!

Nhãn lực của Trần Tông Minh rất sắc bén, hắn nhìn ra được, hai người thi triển Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp có chút cố sức, nhất là Lý Phù Trần, chỉ có Luyện Khí cảnh lục trọng, thi triển Hoàng cấp Cao giai Kiếm pháp càng khó khăn hơn, nhưng mỗi lần Dương Khai đánh văng kiếm gỗ của Lý Phù Trần, đều phải bộc phát rất nhiều Chân khí, cho nên tốc độ tiêu hao gấp hai lần Lý Phù Trần, trận đấu này, Dương Khai sớm muộn cũng bại thôi.

“Không thể tiếp tục như vậy nữa.”

Dương Khai nhìn ra vấn đề, Ngân Xà Kiếm Pháp của hắn trước mặt Hồng Ngọc Kiếm Pháp, cơ bản không thể thi triển, giống như Hồng Ngọc Kiếm Pháp chuyên môn khắc chế Ngân Xà Kiếm Pháp vậy. Nhưng hắn đâu biết, Lý Phù Trần đã đem Hồng Ngọc Chi Xúc tu luyện tới cảnh giới Tiểu Thành, sự tinh diệu hơn Ngân Xà Kiếm Pháp rất nhiều.

– Thua đi!

Dương Khai bất chấp lãng phí Chân khí, vận chuyển Ngân Xà Công tới cực hạn, thừa lúc kiếm gỗ của Lý Phù Trần dính cùng một chỗ với hắn, thân thình bước ra một bước, đánh một quyền vào đầu của Lý Phù Trần.

Lý Phù Trần đương nhiên sẽ không đối cứng với Dương Khai, thân thể xoay tròn, kiếm gỗ vẫn dính vào kiếm gỗ của Dương Khai, Toàn Phong Thối phát động, bay lên đá vào tay trái của Dương Khai.

Bịch!

Cánh tay trái của Dương Khai mềm nhũn, thân hình lảo đảo, bị Lý Phù Trần đá trúng ba bốn lần, lăn ra ngoài.

Toàn Phong Thối Pháp của Lý Phù Trần, mau lẹ sắc bén, lúc mấu chốt, có uy lực khắc địch chế thắng.

Dương Khai mang trong người ngàn cân lực, bị đá liên tiếp ba bốn lần, vẫn có chiến lực như trước, nhưng không đợi hắn đứng lên, Lý Phù chạy tới, đá hắn xuống đài.

– Lý Phù Trần thắng!

Trọng tài nhìn Lý Phù Trần thật sâu, tuyên bố kết quả trận đấu.

Trong lúc nhất thời, cả sân đấu sôi sục, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lý Phù Trần, có ước ao, có đố kị, có kính phục, tâm tình gì cũng có.

– Tại sao có thể như vậy?

Quan Mị thất thần, nhìn thiếu niên đứng sừng sững trên đài thi đấu, làm người của Quan gia, lần đầu tiên nàng cảm thấy vô lực.

Trong lòng của Quan Nhạc đột nhiên sinh ra một tia hối hận, nhưng rất nhanh, cảm giác này biến mất, hiện tại lợi hại cũng không có gì, ở Thương Lan Tông tiếp tục lợi hại mới là vương đạo, trừ khi đối phương có căn cốt tứ tinh, còn không phải thì không đáng giá hắn hối hận.

“Hừ, hiện tại cho ngươi kiêu ngạo một hồi, đến Thương Lan Tông rồi, xem ta trị ngươi như thế nào.”

Quan Hồng, Quan Diễm rất khóp chịu với kết quả này, bọn họ tình nguyện thấy Dương Khai, cũng không bao giờ muốn thấy Lý Phù Trần thắng.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !